06/09/2025
"Nếu cậu lạc đường, hãy cứ bước tiếp. Bởi vì có thể chính con đường ấy sẽ dẫn cậu đến nơi mình cần đến."
Tôi đọc cuốn sách này vào một buổi chiều mưa khi đang cảm thấy rất… không ổn. Đó là khoảng thời gian tôi thấy bản thân cứ dậm chân tại chỗ, còn thế giới xung quanh thì chạy vèo vèo về phía trước. Tôi không rõ mình đang muốn gì, cũng chẳng biết điều gì đang đợi ở cuối đoạn đường. Mọi thứ đều mông lung và nhòe nhạt.
Trong một lần lang thang nhà sách, tôi thấy cái tên “Tiệm tạp hóa Namiya” nghe kỳ lạ và… rất nhẹ. Không áp lực như “kỹ năng làm chủ bản thân”, không cao siêu như những cuốn triết học dày cộm. Tôi mang về như mang một điều gì đó an ủi rất lặng. Rồi từng trang sách ấy, từng mẩu thư được gửi trong đêm, từng lời khuyên chân thành từ một ông cụ bán tạp hóa, cứ thế len vào lòng tôi như một làn gió nhẹ giữa buổi chiều u ám.
Cuốn sách kể về một tiệm tạp hóa nhỏ, nơi người ta gửi thư đến xin lời khuyên từ những chuyện rất lớn đến những điều tưởng chừng rất nhỏ. Và ông chủ tiệm là bác Namiya luôn hồi đáp bằng tất cả sự chân thành. Không phải bằng những câu trả lời “đúng” mà là bằng tình thương.
Tôi ấn tượng nhất là những nhân vật trong truyện, ai cũng có những lối rẽ rất đời: có người đứng trước một cơ hội lớn nhưng không biết mình có đủ khả năng hay không, có người yêu một điều gì đó đến cùng nhưng sợ bị gọi là “ngốc nghếch”, có người phải chọn giữa an toàn và ước mơ. Và tôi thấy mình ở đâu đó trong từng nhân vật ấy.
Tôi từng nghĩ: sống khác người là sai. Mình phải cố gắng để nhanh hơn, giỏi hơn, theo kịp bạn bè, mới là sống đúng. Nhưng rồi, một đoạn trong sách khiến tôi chững lại:
“Đôi khi, điều bạn cần không phải là một hướng đi thật to tát, mà chỉ là ai đó lắng nghe bạn thật sự.”
Tôi đã im lặng rất lâu trong cuộc sống của chính mình. Tôi giấu những nỗi mệt mỏi sau nụ cười. Tôi không dám nói “tôi không ổn” vì sợ trở thành gánh nặng. Dần dần, tôi quên mất cách thừa nhận với chính mình rằng: tôi cũng cần được nghỉ ngơi.
Nhưng từ những lá thư trong Tiệm tạp hóa Namiya, tôi bắt đầu nghĩ khác. Nếu một cô bé từng muốn bỏ giấc mơ âm nhạc vì sợ người ta cười mà vẫn có thể viết thư xin lời khuyên, nếu một người đàn ông từng muốn từ bỏ cả cuộc đời mình vẫn có thể nhờ đến một tiệm tạp hóa để được lắng nghe... thì tại sao tôi lại không cho phép mình yếu mềm?
Cuốn sách không trả lời thay tôi mọi câu hỏi. Nhưng nó khiến tôi đủ can đảm để tiếp tục hỏi. Đủ dịu dàng để lắng nghe chính mình và quan trọng hơn đủ chân thành để thừa nhận rằng mình vẫn đang học cách sống.
Sau khi đọc xong, tôi đã ghi nhớ một câu:
“Không cần phải tỏa sáng, chỉ cần không tự đánh mất mình.”
Vì tôi nhận ra, mỗi người đều có một nhịp sống riêng. Có người thành công từ năm mười tám. Có người mười tám tuổi chỉ đang học cách để vượt qua một buổi sáng không thấy mình vô nghĩa. Cả hai đều xứng đáng được ghi nhận.
Tôi đã từng nghĩ mình phải rực rỡ thì mới có giá trị. Nhưng giờ tôi hiểu rằng, được sống thật với mình, được đi đúng với nhịp mình chọn, mới là điều quý giá nhất.
Có thể bạn sẽ không nhớ hết các nhân vật trong “Tiệm tạp hóa Namiya”. Nhưng bạn sẽ nhớ cảm giác sau khi gấp cuốn sách lại là một cảm giác rất dịu, như thể ai đó đã đặt tay lên vai bạn và bảo: “Không sao đâu. Cứ từ từ thôi.”
Tôi chọn viết về cuốn sách này, không phải vì nó quá nổi tiếng hay quá đặc sắc. Mà vì với tôi, nó đến đúng lúc. Đúng lúc tôi cần được nghe ai đó nói rằng:
Lạc đường không sao. Miễn là bạn vẫn đang bước.
Và nếu bạn đang cần một điều gì đó để an ủi mình, thì tôi hy vọng bạn cũng sẽ tìm thấy một cuốn sách như tôi từng tìm thấy. Một cuốn sách không quá phức tạp nhưng nhẹ nhàng để nhắc bạn rằng bạn không cô đơn.
Vì thật ra ai trong chúng ta cũng chỉ là những con người bình thường đang sống, đang vấp ngã, đang tự học cách tin vào mình, từng chút một.
Nguồn ảnh: YBOX
P/s: Đăng lại nho lỡ xóa ^^