Trầm Mặc Huơng Lai

  • Home
  • Trầm Mặc Huơng Lai

Trầm Mặc Huơng Lai Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Trầm Mặc Huơng Lai, Création digitale, .

Tâm Thức Việt là hành trình không ngừng hoàn thiện, hướng đến sự chính trực, lòng nhân ái và tri thức, giúp phát triển bản thân, sống ý nghĩa và đóng góp tích cực cho xã hội.
Ủng hộ chương trình qua paypal
paypal.me/hoangchile

"Cuối đời, cô đơn và bị bỏ rơi, dù từng có gia đình và bạn bè, ông đã qua đời trên đường phố, cái lạnh cắt da thịt ông. ...
17/10/2025

"Cuối đời, cô đơn và bị bỏ rơi, dù từng có gia đình và bạn bè, ông đã qua đời trên đường phố, cái lạnh cắt da thịt ông. Chỉ có một sinh linh trao cho ông tình yêu vô điều kiện, không mong nhận lại điều gì, một trái tim cao quý đã đồng hành cùng ông đến giây phút cuối cùng, trở thành gia đình duy nhất của ông. Ông sẽ không bao giờ thức dậy nữa, sẽ không còn cảm nhận được hơi ấm của một bàn tay yêu thương hay sự dịu dàng của một cái ôm trong những đêm giá lạnh.
Lòng trung thành của một chú chó thật đáng kinh ngạc."

ST

17/10/2025

Trở thành người lớn tuổi khác với trở thành người già

17/10/2025

Hãy là người duy nhất quyết định số phận của mình

17/10/2025

.Đừng nghe lời mật ngọt đàn ông, hãy nhìn vào hành động của họ

Ở tuổi 64, George Clooney đã rời thảm đỏ để về với đồng cỏ.Giờ đây anh sống cùng Amal và hai con sinh đôi, Ella và Alexa...
17/10/2025

Ở tuổi 64, George Clooney đã rời thảm đỏ để về với đồng cỏ.
Giờ đây anh sống cùng Amal và hai con sinh đôi, Ella và Alexander, trong một trang trại 100 héc-ta ở Brignoles, miền Nam nước Pháp. 🇫🇷

Clooney nói anh rời Los Angeles để cho con cái một điều vô giá —
một tuổi thơ bình thường, xa ánh đèn danh vọng và máy ảnh chớp nháy.

Dạo này, anh dành thời gian sửa sang quanh nhà, lái máy kéo và quây quần ăn tối bên gia đình.
Với anh, hạnh phúc bây giờ là sự bình yên, khiêm nhường và những giờ phút ở bên nhau.

“Nhà tôi ở là một nông trại,” anh nói.
“Bọn trẻ không dùng iPad — chúng ăn tối cùng bố mẹ và phụ dọn bàn.
Ở Pháp, người ta không thật sự quan tâm đến chuyện nổi tiếng.” 🌾👨‍👩‍👧‍👦

Đôi khi, thứ xa xỉ nhất không phải là tiền bạc hay thành công —
mà là tự do để sống giản dị. ❤️

St

Thư của Dostoïevski gửi thế giớiNgười ơi,người đang bước đi giữa một thế giới nặng trĩu những điều khó nói, bị xé đôi gi...
17/10/2025

Thư của Dostoïevski gửi thế giới

Người ơi,
người đang bước đi giữa một thế giới nặng trĩu những điều khó nói, bị xé đôi giữa ước muốn làm điều thiện và khuynh hướng nghiêng về điều xấu, giữa một đức tin sâu thẳm và nỗi hoài nghi gặm nhấm…

Hãy biết rằng tôi đã nhìn thấy bạn.
Tôi thấy bạn trong những phút yếu lòng, trong những tiếng kêu bị nghẹn lại, trong đêm bạn tự nói với chính mình mà chẳng ai lắng nghe.

Tôi chẳng viết về các anh hùng; tôi viết về bạn.
Bạn ngã trăm lần rồi lại đứng dậy — không phải vì bạn mạnh mẽ, mà vì bạn chẳng biết con đường nào khác.

Đừng đi tìm ơn cứu rỗi ở bên ngoài.
Tôi tin: chiến thắng lớn nhất của con người không phải là sửa chữa cả thế giới, mà là giữ được làm người giữa một thế giới cứ quyết giật khỏi ta phần người ấy.

Và nếu bạn đang khổ, hãy biết: nỗi đau là dấu hiệu của sự sống, của lương tri. Đừng chạy trốn nó; hãy lắng nghe.
Bởi ở tận đáy của đau đớn, ánh sáng được sinh ra.

Hãy tha thứ… dẫu họ chẳng xin tha thứ.
Hãy yêu… dẫu không được yêu lại.
Và nếu bạn lầm lỗi, đừng tuyệt vọng: con người không đo bằng độ tinh khiết, mà bằng những cuộc chiến đã dấn thân.

Thông điệp của tôi dành cho bạn:
Đừng bao giờ ngừng làm người.
Và nếu tất cả phản bội bạn, đừng bao giờ phản bội chính mình.

— Fiodor Dostoïevski

Tên trộm có lương tâm (Câu chuyện có thật) Sáng thứ Bảy, tại Beaverton (Oregon), một người mẹ dừng xe trước cửa hàng thị...
17/10/2025

Tên trộm có lương tâm (Câu chuyện có thật)

Sáng thứ Bảy, tại Beaverton (Oregon), một người mẹ dừng xe trước cửa hàng thịt để chạy vội vào mua vài món. Cô để máy nổ, cửa không khóa, cậu con trai 4 tuổi ngồi ghế sau. Đúng lúc ấy, một người đàn ông đi ngang, mở cửa, ngồi vào ghế lái và phóng đi. Chỉ vài phút sau, khi liếc gương chiếu hậu, hắn giật mình thấy có đứa trẻ trong xe. Hắn lập tức quay đầu, lái xe ngược trở lại cửa hàng.

Tới trước cửa, hắn nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống, quát người mẹ vì đã để con một mình trên xe và thậm chí còn dọa… gọi cảnh sát tố cô. Rồi không đợi thêm nửa lời, hắn bảo người mẹ bế con ra khỏi xe, nhảy lại vào ghế lái và tiếp tục lái chiếc xe đi mất. Cảnh sát Beaverton xác nhận đứa trẻ an toàn, còn nghi phạm thì đang bị truy tìm.

Theo cảnh sát và truyền thông địa phương, vụ việc xảy ra vào khoảng 9 giờ sáng, bên ngoài một cửa hàng thịt ở Beaverton. Người mẹ (Crystal Leary) nói cô chỉ định “ghé một chút” mua ít thịt và sữa, ai ngờ một quyết định trong tích tắc lại suýt gây họa lớn. “Tôi biết mình đã quá chủ quan — và sẽ không bao giờ làm vậy nữa,” cô chia sẻ.

Nghe thật trớ trêu: một tên trộm xe, nhưng vẫn còn đủ “đạo đức” để trả lại đứa trẻ và… lên lớp người mẹ. Cuộc đời có những câu chuyện lạ đến mức ta không biết nên cười hay lắc đầu: kẻ trộm thì trộm thật, nhưng gặp một ranh giới, hắn vẫn dừng lại — ít nhất là vì một đứa bé.

St

Thể chế và cây cột điệnĐi công chuyện, thấy một cây cột điện ở thôn Đông Thành, xã Thanh Sơn (nay là phường Ngọc Sơn – T...
17/10/2025

Thể chế và cây cột điện

Đi công chuyện, thấy một cây cột điện ở thôn Đông Thành, xã Thanh Sơn (nay là phường Ngọc Sơn – Thanh Hóa) bị gãy chân đứng nghiêng hẳn ra giữa đường, tình thế rất nguy hiểm. Nhưng thắc mắc, rằng với thế đứng ấy tại sao cột điện nặng nề này lại không đổ xuống nhỉ. Đến gần xem, thì ra có một sợi dây thép loại 3-4 mm đang được cột từ thân cây níu xuống bức tường rào ở góc vườn. So với sức nặng của cây cột điện, nhìn sợi dây thép ấy chẳng khác gì một sợi chỉ.

Hỏi chuyện một chị gái có nhà ở ngay cây cột điện này thì được biết, nó bị gãy từ cơn bão số 10, ngày 29 tháng 9. Vậy là đến nay đã gần 1 tháng! Chị nói, đã nhiều lần gọi cho điện lực nhưng không liên lạc được nên phải dùng dây thép theo neo tạm lại như thế này. Có người còn xúi là cắt cái dây thép kia ra để nó đổ xuống thì may ra người ta sẽ đến thay nhanh hơn; nhưng không ai dám, vì xóm đông người qua lại và có rất nhiều trẻ con thường xuyên chơi ở khu vực này. Ai cũng lo lắng, không biết khi nào cột điện sẽ đổ xuống.
Chị cho biết thêm, cũng ở vị trí cây cột điện này, năm ngoái một cây cũ cũng bị gãy tương tự: bê tông dưới chân cột vỡ hết, lòi sắt thép ra ngoài, cây nghiêng hẳn ra nên người dân cũng phải dùng dây thép cột neo vào gốc cây xoan cả nửa năm trời. Dân làng gọi điện mãi nhưng cũng không ai giải quyết, đành đăng lên facebook, nhưng rồi cũng không thấy ai tới thay. Chỉ đến khi có một người (hình như là nhà báo) nói rằng sẽ gọi giúp cho. Lâu sau thì bên điện lực có xuống kiểm tra. Mặc dù thế, khoảng 3 tháng sau khi kiểm tra họ mới thay bằng cây mới này.

Tôi lại thắc mắc, phía điện lực tắc trách đã đành, nhưng chính quyền thôn xã (bây giờ là phường) ở đâu trong những trường hợp thế này? Người dân “kêu không thấu trời”, nhưng chẳng lẽ chính quyền cũng không quan tâm, không có hành động hay cũng đành bất lực với Điện lực?

Bất luận nguyên nhân bị gãy là gì, nhưng không thể chấp nhận được tình trạng một cây cột điện bê tông gãy chân luôn chực đổ xuống mà có thể tồn tại nhiều ngày/ nhiều tháng trời ngay bên đường đi giữa khu dân cư mà không bên nào thấy mình cần phải có trách nhiệm gì.

Trước mắt, để tránh một thảm họa có thể xảy ra bất kỳ lúc nào vì “cái bẫy chết người” đang treo lơ lửng trên đầu dân, những người có trách nhiệm (bên Điện lực?) cần khẩn trương thay ngay cây cột điện nguy hiểm này.

Về lâu dài, hai cây cột điện và thời gian mấy tháng trời không khắc phục đã bộc lộ nhiều vấn đề trong quản lý và trách nhiệm của các bên liên quan đối với ngành điện. Vấn đề này, thiết nghĩ không thể giải quyết tận gốc mà chỉ bằng cách xuống thay một cây cột điện mỗi khi có tiếng nói phản ánh mạnh mẽ trong dư luận, mà cần một cơ chế tốt hơn, khoa học và minh bạch hơn, để mỗi bên liên quan phải có trách nhiệm coi trọng sự an toàn và quyền lợi của người dân/khách hàng bằng một thể chế ràng buộc cụ thể và chặt chẽ hơn.

Thái Hạo

Khi đọc lịch sử, bạn sẽ thấy người nô lệ qua mọi thời luôn chia làm hai hạng:những người bị ép buộc đến gãy nát, và nhữn...
17/10/2025

Khi đọc lịch sử, bạn sẽ thấy người nô lệ qua mọi thời luôn chia làm hai hạng:
những người bị ép buộc đến gãy nát, và những người rốt cuộc lại “yêu” chính kiếp nô lệ của mình.

Lấy ví dụ ở châu Mỹ: có nô lệ ngoài đồng và nô lệ trong nhà.
Nô lệ ngoài đồng sống trong cảnh khổ cực, bị ép buộc và nhục nhã, làm ngày làm đêm dưới nắng như lửa.
Còn nô lệ trong nhà thì tự xem mình như “tầng lớp tinh hoa” trong đám nô lệ:
họ ăn đồ thừa của chủ, mặc quần áo cũ của chủ, phục vụ trong những dinh thự trắng sang trọng.

Mỗi lần nô lệ ngoài đồng tụ họp để mơ về tự do, cùng nhau đòi công lý và phẩm giá,
những nô lệ trong nhà — những người hưởng lợi từ hệ thống — lại phản bội anh em mình.
Họ chạy đi báo cho ông chủ về kế hoạch nổi dậy,
và rồi chủ tra tấn những người khởi nghĩa, đập tan hy vọng, dập tắt cuộc nổi dậy.

Những nô lệ “được ưu ái” ấy không hành động vì khôn ngoan hay trung thành,
mà chỉ vì với họ, vài miếng thức ăn thừa và mấy bộ đồ cũ còn quý hơn tự do.
Chính họ, qua thời gian và dưới mọi hình thức,
làm chệch hướng mọi nỗ lực giải phóng,
mọi hơi thở của tự do,
mọi giấc mơ về phẩm giá.

St

Phần thưởng dành cho chị trên hành trình làm mẹ.(Có ai tin trên ảnh chỉ là một người?)🔥 Năm 2025, hành trình của một bà ...
17/10/2025

Phần thưởng dành cho chị trên hành trình làm mẹ.
(Có ai tin trên ảnh chỉ là một người?)

🔥 Năm 2025, hành trình của một bà mẹ trẻ người Malaysia tên là Farah Faizal đã trở thành một trong những câu chuyện lay động lòng người nhất đất nước 🇲🇾💔
Farah, 28 tuổi, đang mang thai đứa con thứ hai sau khi đã mất lần mang thai đầu.
Lần làm mẹ này với cô là một giấc mơ được nối lại, đầy hy vọng và niềm vui…
Nhưng Farah chưa biết rằng cơ thể mình sắp bước vào một trận chiến chưa từng có ⚡

Ngay từ những tuần đầu, Farah nhận thấy những nốt mẩn nhỏ xuất hiện trên mặt.
Ban đầu cô nghĩ chỉ là kích ứng nhẹ.
Nhưng từng ngày trôi qua, làn da bừng đỏ, sưng nề và trở thành một bề mặt đau rát như bị bỏng.
Cô không còn nhận ra mình trong gương: sống mũi dày lên, má đỏ bừng quá mức, và những nếp nhăn bỗng xuất hiện quanh miệng, quanh mắt.
Cô nói, giọng nghẹn:

“Mỗi ngày tôi nhìn thấy gương mặt mình thay đổi… nhưng tôi tự nhủ bên trong mình là một sự sống, xứng đáng với sự nhẫn nại của tôi.” 🕊️

Ở bệnh viện, bác sĩ cho biết cô mắc một rối loạn nội tiết hiếm gặp trong thai kỳ, gây phản ứng mạnh ở da và dây thần kinh vùng mặt.
Phần lớn phụ nữ chỉ gặp sưng nhẹ hay nám, nhưng trường hợp của Farah thì đặc biệt — làn da mất cân bằng hoàn toàn, hệ miễn dịch như “quay sang tấn công” chính cơ thể 💉
Một bác sĩ nói:

“Trong một ngàn phụ nữ, gần như không thể gặp một ca tương tự dù chỉ một lần.”

Farah từ chối những điều trị mạnh vì sợ ảnh hưởng tới em bé.
Cô chọn chịu đựng cơn đau.
Cô luôn đeo khẩu trang — không phải để che giấu vẻ ngoài, mà để dịu bớt đau rát.
Đêm đến, có khi cô khóc thầm, rồi đặt tay lên bụng thì thầm:

“Chỉ cần con bình an, mẹ cũng ổn.” 🤍

Có những ngày, cảm giác bỏng rát và nóng ran trên mặt khiến cô không thể ra khỏi nhà.
Dù vậy, Farah âm thầm ghi lại hành trình của mình trên mạng xã hội, muốn nói rằng làm mẹ không phải lúc nào cũng rực rỡ… mà còn là can đảm, kiên trì và chiến đấu 🌹

Sau chín tháng nhẫn nại, Farah hạ sinh em bé khỏe mạnh 👶❤️
Rồi từng tuần trôi qua, làn da của cô dần phục hồi: vết đỏ nhạt bớt, sưng nề giảm đi, gương mặt từ từ trở lại như trước.
Bác sĩ giải thích cơ thể cô đã lấy lại cân bằng — biến Farah thành một trong số ít trường hợp hồi phục hoàn toàn.

Hôm nay, Farah kể lại câu chuyện để nhắn gửi tới mọi người phụ nữ đang qua bão giông:

“Vẻ đẹp không nằm ở diện mạo… mà ở người mẹ vẫn đứng vững giữa nỗi đau.”

Câu chuyện của Farah Faizal nhắc ta rằng hành trình làm mẹ không luôn hoàn hảo hay dễ chịu —
nhưng đó vẫn là một trong những biểu hiện cao đẹp nhất của lòng dũng cảm thầm lặng. 🕊️💪

📚 Nơi từng thuật lại câu chuyện (tham khảo): Sinar Daily (bài phỏng vấn trực tiếp Farah, 26/05/2025)
Sinar Daily
; Hindustan Times (video lan truyền >100 triệu lượt xem, 03/08/2025)
Hindustan Times
; The Sun (tường thuật chi tiết biến đổi & quá trình hồi phục, 2025)
The Sun
; Oddity Central & Telegrafi (đưa tin quốc tế)

Khi tôi mới tám tháng tuổi, mẹ tôi chuyển đi sống với một người đàn ông khác, ở một thành phố khác.Mẹ không để lại lời n...
17/10/2025

Khi tôi mới tám tháng tuổi, mẹ tôi chuyển đi sống với một người đàn ông khác, ở một thành phố khác.
Mẹ không để lại lời nào, cũng không một lời giải thích — sáng hôm ấy, mẹ chỉ xếp vali và không bao giờ quay lại.

Bố tôi khi đó mới hai mốt tuổi, bối rối không biết chăm một đứa bé xíu như tôi thế nào, nên đã gửi tôi cho mẹ của anh — bà nội tôi.
Từ ngày ấy, tôi lớn lên dưới mái nhà của bà nội: một người đàn bà giọng hiền mà tính rất cứng cỏi.

Tôi chưa từng thiếu thốn thứ gì. Bà đưa tôi đi khám bệnh, dạy tôi đọc chữ, sáng nào cũng làm bữa sáng, chiều lại đứng trước cổng chờ tôi tan học.
Nhà cửa, chiếc giường, quần áo… tất cả đều từ bà.

Bố tôi thì lúc có lúc không. Có khi mất hút cả mấy tuần vì “bận việc”. Có khi ngủ ở nhà, có khi lại không.
Nhưng điều không đổi là bà — bà nội tôi.

Từ khi biết nói, tự nhiên tôi gọi bà là “mẹ”.
Nó đến rất bản năng.
Nhưng lần đầu tôi gọi như thế, bà quỳ xuống ngang tầm mắt, không giận nhưng rất kiên quyết:
— Bà là bà nội của con, con yêu. Con có một người mẹ. Dù mẹ con bỏ đi hay không, dù mẹ có để con lại hay không, thì mẹ ấy vẫn là mẹ con. Bà sẽ không lấy chỗ của mẹ.

Tôi còn nhỏ, không hiểu hết, nhưng tôi nghe lời.

Lớn dần, tôi cố hiểu chuyện hơn.
Tôi hỏi vì sao mẹ không tìm tôi, vì sao mẹ không đến, vì sao mẹ không gọi.
Bà luôn trả lời như nhau:
— Bà không biết vì sao mẹ con đi. Nhưng điều đó không phải vì con.

Bà không bao giờ gieo vào tôi nỗi oán trách mẹ.
Nhưng bà cũng không biện hộ cho sự vắng mặt ấy.
Bà chỉ chỉ cho tôi thấy sự thật, mộc mạc vậy thôi.

Có lần tôi chừng mười tuổi, tôi nói muốn gọi bà là “mẹ nhỏ”, dù chỉ là gọi lén.
Bà nhìn tôi rồi bảo:
— Bà biết con thương bà như mẹ. Bà cũng thương con như con gái. Nhưng ai ở vị trí nấy. Bà là bà nội con. Đó cũng là một vai rất quan trọng. Bà không muốn con lớn lên trong sự lẫn lộn.

Đôi khi, bà trò chuyện với mấy bà hàng xóm, ai nấy tự hào khoe cháu gọi mình là “mẹ”.
Đi về, bà lầm bầm:
— Bà không hiểu sao người ta lại dạy trẻ như thế. Bà là bà, mẹ là mẹ. Dù mẹ có vắng mặt, vị trí ấy cũng không thể đổi bằng một cách xưng hô. Thương yêu không đến từ cái danh xưng.

Tôi lặng im.
Nghe xót, nhưng tôi hiểu.
Tôi biết cách bà yêu tôi là giữ cho lòng tôi khỏi rối bời sâu hơn.

Sinh nhật mười lăm tuổi, chính bà chải tóc cho tôi, nấu nướng, xếp bàn ghế, để ý từng chi tiết.
Bố tôi có phụ một tay, nhưng mọi thứ đều do bà gánh.
Đêm ấy, bà ôm tôi thật chặt, thì thầm:
— Con không tưởng tượng được bà hạnh phúc thế nào khi được nuôi con. Nhưng điều làm bà vui nhất là con đừng quên bà là ai, và vì sao bà làm tất cả những điều đó.

Câu nói ấy khắc vào tôi.
Không phải như một lời trách, mà như một lời thú thật rất hiền.
Bà chưa từng muốn chiếm một vai không phải của mình — dù trên thực tế, bà đã làm trọn vai ấy.

Mới đây, bà vừa tròn 87.
Bà đi lại khó, trí nhớ cũng lỗi nhịp, nhưng mỗi lần gặp, bà vẫn nói đầy tự hào:
— Bà là bà nội của con.

Đôi lúc, tôi tự hỏi đời mình sẽ ra sao nếu một người khác nuôi tôi.
Nhưng nhìn lại chặng đường đã qua, tôi biết: người phụ nữ ngay thẳng, mạnh mẽ và thủy chung nhất tôi từng biết
chính là người chưa bao giờ muốn tôi gọi bà là “mẹ”.


🕊 Câu chuyện ẩn danh của một độc giả

Sáng nay, dường như cả thế giới khựng lại trong chốc lát.Bạn biết vì sao không?Vì trái tim của cậu con trai tám tuổi của...
17/10/2025

Sáng nay, dường như cả thế giới khựng lại trong chốc lát.
Bạn biết vì sao không?
Vì trái tim của cậu con trai tám tuổi của tôi… cạn nhiên liệu.

Mấy đứa lớn đã ngồi vào bàn học, chén bát bữa sáng vẫn còn ráo nước trên giá, tôi thì đang vội vã thu xếp đồ để đi làm. Bất chợt, tôi thấy thằng út đứng trong phòng tắm.
Nó đứng đối diện gương, nhưng không nhìn vào đó — mắt nó chỉ trân trân xuống bồn rửa, tay áo kéo lên chấm nước mắt.

Tôi dừng lại trước cửa.
— Này con trai, mẹ đây. Ổn chứ? — tôi hỏi khẽ.
Nó khẽ lắc đầu, mắt rủ xuống, môi mím chặt.
Không một lời.
Chỉ có những giọt nước mắt rơi mãi, rơi mãi, dù nó cố kìm lại.

Tôi quỳ xuống bên con.
— Ở trường có chuyện gì à?
Nó lắc đầu: không.
— Có ai nói gì làm con buồn à?
Lại lắc đầu: không.

Tôi ngồi xuống mép bồn tắm và dang tay.
— Lại đây với mẹ.
Nó bước lại, chậm thôi, rồi vùi cả khuôn mặt vào ngực tôi như hồi còn bé xíu.
Vai nó run run.
Tôi cảm nhận một nỗi buồn rất sâu, rất mệt — không phải vì một chuyện cụ thể, mà vì những điều li ti tích lại, lặng lẽ, cho đến khi tràn ra.

Tôi vuốt tóc con.
— Con biết không, đôi khi trái tim mình cũng mệt lắm. Nó như chiếc xe hết xăng vậy.
Và điều đó là bình thường. Chỉ là nó cần được đổ đầy lại thôi.

Nó không nói gì, nhưng hai bàn tay nhỏ siết chặt lấy áo tôi.
Tôi khẽ thì thầm:
— Con có thấy tình yêu của mẹ đang chảy vào người con một chút chưa?
Nó gật gật.
Tiếng nức khẽ dần.

Chúng tôi cứ thế ôm nhau một lúc, trong im lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của con.
Rồi tôi hỏi:
— Sao rồi, tình yêu của mẹ đã chảy xuống đến tận ngón chân con chưa?
Nó mỉm cười nhẹ, lắc đầu.

— Ừ, thế mình chờ thêm. Công việc cứ để đó. Trường lớp cũng để đó.
Sáng nay điều quan trọng nhất là thế này: đổ đầy trái tim con. Đó là nhiệm vụ của mẹ con mình hôm nay.
Nó gật đầu, vẫn rúc vào lòng tôi.

Thêm một lúc nữa, tôi thì thầm:
— Bây giờ thì sao? Trái tim con đã đầy tình yêu của mẹ chưa?
Nó ngẩng lên, mắt vẫn ươn ướt nhưng yên rồi.
— Rồi ạ — nó đáp khẽ.
Tôi cười:
— Mẹ thấy rồi, nó sáng trong mắt con đấy.
Nó bật cười — chỉ một tiếng khúc khích thôi, nhưng đủ lắm.
Cả gương mặt nó bừng lên — như nắng sau cơn mưa.

Tôi hôn lên tóc con.
Và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ khác đều biến mất:
đồng hồ, sự hối hả buổi sáng, những email đang chờ…
Chỉ còn cậu bé ngồi trên đùi tôi, và phép màu lặng lẽ của tình yêu lấp đầy những gì vừa trống rỗng.

Bạn biết đấy, ta hay nói về việc nuôi dưỡng cơ thể, nghỉ ngơi cho đầu óc — nhưng hay quên rằng trái tim cũng cần được chăm sóc.
Con tôi chẳng làm gì sai. Cuối tuần của nó chỉ là quá đầy: quá nhiều hoạt động, quá ít yên tĩnh.
Nó chạy bằng phấn khích, bằng tiếng ồn, bằng chuyển động không ngừng… cho đến khi cạn sạch.

Ôm con trong tay, tôi hiểu: không chỉ trẻ con đâu.
Chúng ta cũng thế.
Có thể bạn không còn tám tuổi — mà là hai mươi tám, ba mươi tám hay sáu mươi — nhưng sự thật không đổi:
bình chứa cảm xúc của mình có lúc sẽ vơi.
Đôi khi ta thức dậy với cái trống rỗng dịu dịu ấy mà chẳng biết vì sao.
Có thể vì stress. Vì mệt. Hoặc chỉ vì cuộc đời ồn ào quá.
Và cũng như con, ta cần dừng lại. Cần đổ đầy lại.

Nếu không, trái tim sẽ bật đèn báo:
những giọt nước mắt vô cớ,
những cơn giận đến quá nhanh,
những lời khó nghe bật ra trước khi kịp giữ lại.
Tất cả là tín hiệu đỏ: bình đã cạn.

Vậy nên, hãy dừng lại. Hít sâu.
Tự đổ đầy bằng những điều tốt lành — những thứ không mua trong cửa hàng, không tìm trên màn hình.
Hãy cầu nguyện.
Đi ra ngoài cho nắng chạm nhẹ vào mặt.
Nghe một bài hát nhắc bạn nhớ mình là ai.
Đọc điều gì đó nuôi dưỡng tâm hồn thay vì rút cạn nó.
Cười với một người bạn hiểu con người thật của bạn.
Ôm những người làm bạn được “đổ đầy” thay vì bị “rút kiệt”.
Hãy dành thời gian ấy.

Cuộc đời cứ lao đi, và nó sẽ còn kéo bạn mãi cho đến khi bạn học được cách dừng lại và tự đổ đầy.
Đó là điều con trai tôi dạy tôi hôm nay.
Bình cạn của con cũng là tiếng chuông báo thức cho tôi.

Trước khi đi làm, tôi nhìn con — nó mỉm cười, đeo ba lô, sẵn sàng đến trường — và tôi khẽ nói:
— Nhớ nhé con, nếu có lúc thấy trống rỗng, con luôn có thể “đổ đầy”. Mẹ còn rất nhiều cho con.
Nó cười:
— Vâng ạ, mẹ.
Rồi nó chạy đi, nhẹ như lông vũ, và trong một giây, thế giới lại quay — chậm hơn, êm hơn, đầy yêu thương hơn là hối hả.

Vậy nếu hôm nay trái tim bạn thấy nặng, đừng bỏ qua.
Hãy dừng lại.
Tự đổ đầy.
Để những điều tốt lành chảy vào bạn, cho đến khi chúng chạm đến tận đầu ngón chân.
Đó sẽ là việc quan trọng nhất bạn làm hôm nay. ❤️

TG Văn Chương

Address


Telephone

+33766409939

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Trầm Mặc Huơng Lai posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Trầm Mặc Huơng Lai:

  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share