Quạc Review

  • Home
  • Quạc Review

Quạc Review NỘI DUNG TRUYỆN NGẮN MANG TÍNH CHẤT GIẢI TRÍ KHÔNG CÓ THẬT

Tôi trông cháu hai tháng tuổi cho con trai, con dâu đi vắng, nào ngờ tiếng khóc của thằng bé ngày càng thả:m thi:ết, báo...
09/12/2025

Tôi trông cháu hai tháng tuổi cho con trai, con dâu đi vắng, nào ngờ tiếng khóc của thằng bé ngày càng thả:m thi:ết, báo hiệu điều chẳng lành. Vén áo kiểm tra theo linh cảm, tôi b:àng ho:àng tột độ trước sự thật. Khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng lại. Tôi lập tức bế cháu lao ra khỏi nhà, chạy thẳng đến bệnh viện.

"Thôi, mẹ à, con biết mẹ là người có kinh nghiệm nhất rồi, nhưng chỉ cần trông thằng bé vài tiếng thôi mà, mẹ cứ làm như con giao cả vương quốc cho mẹ vậy."

Giọng con dâu, Vân, mang một sự mỉ:a m:ai s:ắ:c lạnh, khiến bà Hạnh cảm thấy lồng ngực mình lại thắt lại. Bà chỉnh lại nếp áo, cố giữ cho giọng nói bình thản nhất có thể.

"Mẹ có nói gì đâu, Vân. Mẹ chỉ dặn là thằng bé mới hai tháng, cái gì cũng phải cẩn thận. Mua sắm thì mua sắm, nhưng nhớ về sớm. Bác sĩ dặn rồi, nó dễ bị giật mình, không nên để nó một mình quá lâu."

Hùng, con trai bà, đang khoác áo vest, liếc nhìn vợ rồi lại nhìn mẹ, thở dài một tiếng nặng nhọc.

"Mẹ cứ thái quá lên. Mẹ nhìn xem, nó đang ngủ ngon lành thế này cơ mà. Mẹ cứ yên tâm, tụi con đi chưa đến hai tiếng đâu. Mẹ cứ việc ngồi xem TV, hay mẹ đọc sách cũng được. Mẹ đừng có mà ôm khư khư nó, mẹ làm nó quen hơi đấy."

Lời nói của Hùng như một nh:á:t d:a:o nhỏ c:ứ:a vào lòng bà Hạnh. Bà biết, đó là cách mà vợ chồng nó, đặc biệt là Vân, cố gắng đẩy bà ra khỏi cuộc sống của cháu nội. Bà là mẹ chồng, nhưng trong căn nhà này, bà cảm thấy mình như một người giúp việc không công, chỉ được phép chạm vào đứa cháu khi chúng muốn.

"Hùng, con nói gì lạ vậy. Bà nội ôm cháu nội là chuyện đương nhiên. Mẹ có bao giờ làm nó quen hơi mẹ đâu. Nhưng mà..."

"Thôi, thôi, mẹ. Đừng nhưng nhị gì nữa. Mẹ cứ để nó trong cũi, nó đã quen với tiếng nhạc ru này rồi." Vân ngắt lời bà Hạnh một cách dứt khoát, tay chỉ vào chiếc máy phát nhạc ru đắt tiền. "Con không muốn nó lớn lên mà cứ phải dính lấy người khác. Nó cần độc lập ngay từ bây giờ."

Bà Hạnh nhìn đôi vợ chồng trẻ, ánh mắt chứa đựng sự tổn thương sâu sắc. Độc lập? Một đứa bé mới hai tháng tuổi cần gì sự độc lập? Chúng chỉ đang tìm cách tuyên bố quyền sở hữu tuyệt đối đối với đứa con, phủ nhận vai trò của bà.

"Được rồi. Mẹ biết rồi." Bà Hạnh chỉ nói ngắn gọn, nuốt xuống tất cả những lời muốn ph:ản b:ác. Bà quay lưng đi, cố che giấu khóe mắt đang c:ay x:è. "Các con đi cẩn thận."

Khi tiếng cửa đóng lại, không gian căn nhà lớn bỗng trở nên im lìm đến đáng sợ. Bà Hạnh bước chậm rãi vào phòng cháu trai, căn phòng được trang trí lộng lẫy, mọi thứ đều mới và đắt tiền. Bà đứng bên cũi, nhìn đứa cháu đang say ngủ, gương mặt bầu bĩnh, hồng hào.

"Khổ thân cháu tôi..." Bà thì thầm, bàn tay gầy guộc khẽ chạm vào tấm chăn lụa mềm mại. "Bà chỉ mong được bế cháu một chút thôi, mà cũng khó khăn đến vậy."

Bà ngồi xuống chiếc ghế bập bênh cạnh cũi, cầm lấy cuốn sách dày và cố gắng tập trung. Bà đã quen với sự cô đơn này. Sau khi chồng mất, bà chuyển về sống với con trai, tưởng rằng sẽ được an ủi tuổi già. Nhưng không, sự xa cách giữa bà và con trai ngày càng lớn, và nó được củng cố bằng sự kiêu ngạo lạnh lùng của con dâu.

Khoảng nửa giờ trôi qua trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Bà Hạnh đã gần như ngủ gật. Bỗng...

Oa... Oa... Oa...

Tiếng khóc của đứa bé chợt vang lên, không phải tiếng khóc dỗi hờn thường ngày, mà là một tiếng khóc thét chói tai, d:ữ d:ội, như x:é to:ạc không khí tĩnh mịch. Bà Hạnh giật mình bật dậy, linh cảm bất an ùa về khiến bà r:un r:ẩy.

"Ôi, cháu ngoan, có chuyện gì vậy?"

Bà vội vàng bế cháu lên. Thằng bé quằn quại trong vòng tay bà, tiếng khóc không dứt, cổ họng như bị ngh:ẹ:n lại, đỏ g:a:y. Bà dỗ dành, hát những lời ru cổ truyền mà mẹ bà đã từng hát cho bà nghe.

"À ơi... cháu ngoan của bà, nín đi nào..."

Nhưng vô ích. Thằng bé càng lúc càng khóc d:ữ d:ộ:i hơn, mặt nó tái đi rồi lại đỏ bừng lên. Bà bắt đầu đi vòng quanh phòng, nhún nhảy nhẹ nhàng, mọi cử động đều cố gắng thật êm ái.

"Sao vậy, con? Con bị đau bụng à? Hay con đói? Nhưng mẹ vừa kiểm tra, vẫn còn sữa mà..."

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán bà. Bà nhìn đồng hồ, vợ chồng nó mới đi được chưa đầy một tiếng. Bà không thể gọi chúng về được. Vân chắc chắn sẽ nói bà làm quá lên, sẽ lại mỉ:a m:ai bà là "bà mẹ c:ổ h:ủ, dọa nạt trẻ con".

Bà tiếp tục cố gắng. Hơn mười phút trôi qua, tiếng khóc không hề giảm, mà dường như còn mạnh hơn. Đứa bé ngọ nguậy, ưỡn người ra khỏi vòng tay bà, một sự phản kháng mạnh mẽ.

Bà Hạnh ôm chặt cháu, nỗi sợ hãi bắt đầu chiếm lấy tâm trí bà. Bà nhớ lại những lời cảnh báo của bác sĩ về sức khỏe non nớt của trẻ sơ sinh. Bà đã thấy nhiều trường hợp... chỉ một chút sơ suất, một cơn sốt bất chợt...

Bà Hạnh hạ cháu xuống một chút, đặt lưng nó tựa vào cánh tay mình. Một cảm giác n:óng r:an, bất thường truyền qua lớp áo mỏng. Tim bà đập thình thịch, một điềm báo ki:nh ho:àng.

"Ôi, không, không được..."

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Từ ngày về nhà chồng lúc nào bố chồng cũng bắt lau chiếc lục bình, ngày 2 lượt, miệng lục bình thì bố chồng đậy kín, mỗi...
09/12/2025

Từ ngày về nhà chồng lúc nào bố chồng cũng bắt lau chiếc lục bình, ngày 2 lượt, miệng lục bình thì bố chồng đậy kín, mỗi ngày mùng 1 hay ngày rằm lại thấy ông l/én l/út mở ra xem cho đến khi ông m/ất đi...👇

Tôi về nhà chồng được gần một năm thì bắt đầu cảm nhận rõ rệt một điều: nhà này có quá nhiều điều kỳ lạ, mà điều lạ nhất chính là… đôi lục bình của bố chồng. Không ai trong gia đình dám hỏi, không ai dám lại gần, và chỉ có một người duy nhất được phép chạm vào chúng — là tôi.

Hôm tôi về ra mắt, cả nhà chồng quây quần trong gian khách. Tôi nghe phong phanh bố chồng là người rất ngăn nắp, hơi kh/ó t/ính. Nhưng khi tôi bước vào, ông nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi chỉ tay về góc gian giữa nơi đôi lục bình đứng sừng sững:

“Con bé này… tay chân nhỏ nhưng khéo. Từ nay trở đi, ngày hai lượt lau sạch đôi lục bình cho bố. Bảy giờ sáng, năm giờ chiều. Không được sai.”

Tôi bắt đầu để ý miệng lục bình:
Ông đậy kín bằng một nắp gỗ tròn, trên nắp còn phủ lớp keo trong suốt.
Không phải kiểu đậy hờ, mà là đậy để… không ai mở được.

Tôi nghĩ có khi ông cất tiền, giấy tờ gì đó. Nhưng sao lại ép tôi lau mỗi ngày hai lần?

Sau vài tuần, tôi phát hiện ra một sự thật khiến tôi nổi h/ết d/a gà/.

Cứ vào mùng Một và Rằm, bố chồng lại:

dậy rất sớm

ăn mặc chỉnh tề

bảo tất cả con cháu rời khỏi nhà

kiểm tra cửa từng phòng

rồi ở lại một mình trong gian giữa, khóa trái cửa

Có lần tôi bận việc, chưa kịp đi. Bố chồng ca/u mày:

“Hôm nay bố cần yên tĩnh. Con đi sang bên ngoại đi.”

Giọng ông không lớn nhưng lạnh. Tôi đi. Nhưng khi bước ra khỏi sân, tôi quay lại nhìn qua khe cửa sổ. Tôi thấy bóng ông… đang mở nắp lục bình.

Ông cúi xuống, làm gì đó mà tôi không nhìn rõ. Lâu lắm, gần cả tiếng. Rồi ông lại đậy nắp, lấy keo bôi lên và ấn chặt.

Cảm giác bất an len lỏi vào tôi.

Sự việc xảy ra bất ngờ đến mức cả nhà hoả/ng lo/ạn.

Buổi chiều hôm đó, bố chồng đang ngồi uống trà, bỗng run tay, mặt tái m/ét rồi ng/ã xuống. Tôi và chồng vội đỡ ông, còn mẹ chồng thì kh/óc th/ét.

Trong giây phút cuối cùng, ông cố chỉ vào gian giữa, giọng đ/ứt qu/ãng:

“Lục… bình… trong đó… có…”

“Có gì hả bố? Bố nói đi!”

Nhưng cổ họng ông ngh/ẹn lại. Đôi mắt ông mở to, nhìn về hướng đôi lục bình lần cuối rồi khép hẳn.

Cả nhà ch/ết lặ/ng.

Tôi rùn/g m/ình. Tất cả những điều kỳ lạ bỗng hiện về rõ ràng:
Những lần ông mở lục bình, những ngày cấm ai lại gần, những cái nhìn đầy tính toán.

Bố chồng tôi đã giấu cái gì đó trong đó.
Và ông không bao giờ kịp nói ra.

Ba ngày sau, nhang khói đã bớt, anh em tụ họp lại. Anh cả lên tiếng:

“Bố đi rồi, chắc có chuyện ông để lại. Mấy anh em nghĩ… nên mở lục bình ra xem.”

Mẹ chồng lo lắng:

“Nhỡ ra không có gì thì thành bất kính.”

Nhưng anh cả vẫn cương quyết:

“Bố có ý mà không nói được. Không mở mới là có lỗi.”

Tôi đứng sau, tim đập thình thịch. Suốt bao tháng trời, tôi là người lau lục bình, nhưng chưa bao giờ được chạm vào nắp. Giờ nghĩ đến việc mở, tôi vừa sợ, vừa… háo hức.

Cả nhà kéo nhau vào gian giữa. Đôi lục bình đứng đó, trầm mặc như hai nhân chứng im lặng của thời gian.

Anh cả cầm dao nhỏ, cắt từng lớp keo dán quanh miệng lục bình. Miếng nắp gỗ bật ra một tiếng “cộc”.

Không khí trong phòng giậ/t mạnh.

Anh cả lấy đèn pin rọi vào. Mẹ chồng níu tay tôi, run như sắp ngất.

“Có… có gì không con?”

Anh cả cúi xuống, luồn tay vào trong. Một lúc lâu sau, anh kéo lên một túi vải đỏ cột bằng dây dù đã cũ.

Túi nhỏ nhưng nặng. Rất nặng.

Tôi nín thở. Anh mở túi.....ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇

Tôi bỏ hơn 1 tỷ xây nhà mới cho bố mẹ, nhưng khi về quê lại thấy họ ngủ trong nhà kho, còn ngôi nhà tiền tỷ thì có người...
08/12/2025

Tôi bỏ hơn 1 tỷ xây nhà mới cho bố mẹ, nhưng khi về quê lại thấy họ ngủ trong nhà kho, còn ngôi nhà tiền tỷ thì có người lạ ở. Đến khi biết sự thật, tôi chỉ biết lặng người trong cay đắng...

Khoảng một năm trước, tôi gửi về hơn một tỷ—gần như toàn bộ số tiền tích cóp—để xây một căn nhà cấp bốn kiểu hiện đại, mái thái, có phòng riêng cho mỗi người, có sân trồng cây, có gian bếp rộng cho mẹ, có phòng khách để bố “khỏi ngại khi mời họ hàng”.

Hôm khánh thành, tôi không về được vì dự án đang chạy nước rút. Tôi chỉ xem qua video mẹ quay bằng cái điện thoại cũ. Bố mẹ cười rạng rỡ trong khung hình nhỏ xíu. Tôi hứa hẹn: “Tết con về ở dài dài với hai người.”

Nhưng đời chẳng ai biết trước. Tết đó, công ty dính sự cố lớn. Tôi lại không về.

Cuối cùng, đến tận tháng bảy năm nay, tôi mới thu xếp được chuyến về quê bất ngờ, không báo trước. Trong đầu tôi vẫn tưởng tượng bố mẹ ngồi ở hiên nhà mới, tay phe phẩy quạt mo, miệng cười tít mắt khi thấy tôi.

Chỉ là…
Mọi thứ tôi nghĩ hoàn toàn sai.

Tôi về đến đầu ngõ lúc gần trưa. Con đường đất ngày xưa giờ thành đường bê tông phẳng lì. Làng xóm vài năm không về mà đã thay đổi nhiều: nhà tầng mọc lên san sát, chỉ riêng góc đất của bố mẹ tôi là vẫn yên bình.

Nhưng điều làm tôi sững lại chính là:
Cửa nhà mới đang mở toang. Trước hiên phơi đầy quần áo trẻ con. Xe đạp con nít dựng lộn xộn trước sân.
Tôi đứng khựng trước cổng, tim đập mạnh.

Rồi tôi thấy một cô gái trẻ, khoảng ngoài ba mươi, chạy từ trong nhà ra, trên tay cầm chai nước mắm.

– Ơ, anh tìm ai ạ? – cô hỏi.

– Đây… là nhà bố mẹ tôi mà? – tôi đáp, giọng hơi lạc.

Cô gái tròn mắt nhìn tôi rồi bối rối:

– Nhà bác Đình – bác Hà ạ? Em… em ở nhờ tạm… bố mẹ anh chắc đang ở nhà kho đằng sau…

Tim tôi như bị b//óp ngh//ẹt 👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

Gần ngày sinh, chồng lạnh lùng đ;uổi vợ về quê “cho rẻ”, trong khi lén chi hẳn trăm triệu đưa nhân tình vào viện tư sinh...
08/12/2025

Gần ngày sinh, chồng lạnh lùng đ;uổi vợ về quê “cho rẻ”, trong khi lén chi hẳn trăm triệu đưa nhân tình vào viện tư sinh con trai. Cô lặng lẽ ôm bụng b/ầu, nuốt nước mắt quay đi. Nhưng đúng ngày đứa bé của nhân tình chào đời, chỉ một cái nhìn vào mái tóc của đứa trẻ đã khiến cả gia đình s/ững s/ờ, còn người chồng thì mặt c/ắ/t không còn gi;ọt máu. Bí mật bị che giấu bấy lâu bất ngờ bùng nổ, mở ra sự thật không ai dám tưởng tượng…Ngày bụng bầu đã chạm tháng cuối, Lan càng thấm thía nỗi cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Cô xoay người khó khăn trên chiếc ghế sofa, nhìn sang chồng. Minh lạnh lùng đến mức khiến cô rùng mình. Anh đứng giữa phòng khách, khoanh tay, giọng đều đều như ra lệnh:

“Về quê đi. Ở đây tốn kém. Em sinh ở bệnh viện huyện cũng được.”

Lan sững sờ. Bình thường Minh đã hay cáu bẳn, nhưng cô vẫn tự an ủi rằng do anh áp lực công việc. Nhưng hôm nay, khi chỉ còn vài tuần nữa cô lâm bồn, anh lại muốn đuổi cô về quê — một mình.

“Anh… thật sự muốn em về lúc này?”
“Ừ. Ở đây không tiện. Mẹ anh cũng nói vậy rồi.”

Lan cắn môi đến bật máu. Cô không muốn tranh cãi. Cô mệt mỏi, và đứa bé trong bụng khiến cô chỉ muốn yên ổn. Nhưng điều khiến cô đau nhất là ánh mắt Minh, không còn chút ân cần nào dành cho người vợ đã đồng cam cộng khổ gần năm năm.

Đêm hôm đó, Lan âm thầm thu dọn đồ. Minh không thèm ngó ngàng. Anh chỉ dặn một câu cụt lủn: “Về đến nơi thì nhắn.”

Không hiểu sao, trong lòng Lan có linh cảm mơ hồ — như thể cô đang bị đẩy khỏi cuộc đời anh.

Ba ngày sau, Lan vô tình nghe được tin qua một người bạn cũ làm việc tại bệnh viện tư trong thành phố: Minh vừa thanh toán một phòng sinh VIP, giá cả trăm triệu, cho một cô gái trẻ. Và quan trọng hơn — cô gái ấy cũng đang sắp sinh con cho anh.

Lan chết lặng. Hóa ra mọi lạnh nhạt, mỗi câu nói đẩy đưa, sự né tránh thân mật của anh trong suốt nhiều tháng qua… đều là vì người khác.

Cô ôm bụng bầu, cảm giác như chính mình đang rơi vào khoảng không. Không khóc nổi. Không trách nổi. Chỉ là trái tim như bị bóp nghẹt đến nghìn mảnh.

Ngày nhân tình của Minh nhập viện sinh, Lan nằm ở quê nhìn màn hình điện thoại sáng lên với ảnh chụp lén mà người bạn gửi cho cô: Minh đứng ngoài phòng sinh, mặt đầy hồi hộp, bàn tay nắm chặt điện thoại như chờ tin vui.

Tin nhắn tiếp theo khiến Lan lạnh sống lưng:
“Con trai. Thằng bé kháu khỉnh lắm.”

Nhưng rồi, chỉ vài phút sau, bạn cô lại nhắn thêm một câu khiến Lan choáng váng:

“Lan, mái tóc của đứa bé… có gì đó rất lạ. Cả nhà Minh vừa nhìn đã tái mét.”

Lan ngồi bật dậy, tim đập thình thịch.
Chuyện gì đang xảy ra?
Mái tóc thì có gì liên quan?

Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô linh cảm một điều rất lớn đang chuẩn bị nổ tung — một bí mật mà Minh đã che giấu suốt nhiều năm…Quý độc giả xem thêm tại bình luận

Sự u:ất ngh:ẹ:n dâng trào khi mẹ chồng thản nhiên nói "ch:ế:t làm sao được" về bệnh tình của mẹ tôi. Sáng hôm sau, chính...
08/12/2025

Sự u:ất ngh:ẹ:n dâng trào khi mẹ chồng thản nhiên nói "ch:ế:t làm sao được" về bệnh tình của mẹ tôi. Sáng hôm sau, chính bà cũng ngã bệnh. Tôi đã im lặng xếp đồ về nhà ngoại và buông một lời nói khiến mẹ chồng tôi ch:ế:t lặng, phản ánh sự vô tâm của bà.

Đã gần mười giờ đêm, cái lạnh ẩm ướt của đêm đầu đông len lỏi qua khe cửa sổ, nhưng căn bếp nhà bà Nguyệt vẫn hừng hực. Hằng, dâu trưởng của nhà, đang cặm cụi thái hành tăm cho nồi cháo tôm. Mùi thơm của hành phi và gạo nếp quyện vào nhau, làm dịu đi không khí căng thẳng thường trực trong ngôi nhà này.

Chuông điện thoại của Hằng reo lên, cắt ngang tiếng xì xèo của dầu ăn. Là chị gái cô. Hằng vội vàng lau tay vào tạp dề, tim đập thình thịch một cách vô cớ.

"Alo, chị à?"

Giọng chị gái cô ở đầu dây bên kia nghẹn lại, r:un r:ẩy: “Hằng ơi... Mẹ bị nặng rồi. Bác sĩ nói... phải chuẩn bị tinh thần.”

Chiếc dao trên tay Hằng rơi xuống mặt thớt với một tiếng “cạch” khô khốc. Cả người cô như bị rút hết sức lực. Mẹ cô, người phụ nữ tần tảo một đời, giờ lại nằm giữa ranh giới sinh t:ử. Nước mắt Hằng trào ra, nóng hổi, làm nhòe đi ánh đèn vàng vọt.

Đúng lúc đó, bà Nguyệt, mẹ chồng Hằng, từ phòng khách bước vào. Bà khoác chiếc áo choàng lụa đắt tiền, khuôn mặt vốn đã khắc khổ nay càng thêm vẻ lạnh lùng khi nhìn thấy bộ dạng th:ảm h:ại của con dâu.

“Gì mà ầm ĩ giữa đêm khuya thế hả? Tưởng nhà có ch:á:y à?” Bà Nguyệt buông một câu, giọng sắc như dao, kèm theo cái liếc mắt khi:nh mi:ệ:t về phía chiếc điện thoại đang phát ra tiếng khóc thút thít.

Hằng cố gắng nuốt xuống những tiếng n:ấc ngh:ẹ:n, r:un r:ẩy nói: “Mẹ... Mẹ ơi, mẹ con... bà ấy bị bệnh nặng lắm rồi. Bác sĩ... nói không qua khỏi.”

Bà Nguyệt dừng lại, bàn tay đang định với lấy ấm trà khựng lại giữa không trung. Hằng ngước nhìn, mong chờ một chút sự đồng cảm, một lời an ủi, dù là giả tạo, từ người phụ nữ đã làm mẹ chồng cô gần mười năm.

Thay vào đó, bà Nguyệt nhếch mép, một nụ cười nửa miệng đầy vẻ m:ỉ:a m:a:i, lạnh lẽo hơn cả sương đêm: “Chà, hóa ra là bệnh hiểm ngh:è:o à? Thôi kệ đi. Người già, ai mà chẳng phải ch:ế:t. Có gì mà phải làm lo:ạ:n lên thế? Cậu mợ cô còn khỏe re, ch:ế:t làm sao được? Cô lo làm xong nồi cháo đi, rồi mang lên phòng cho chồng cô. Đừng có lấy lý do linh tinh để trốn việc nhà.”

Câu nói của bà Nguyệt như một nh:á:t d:a:o đ:â:m thẳng vào tim Hằng. Cô cảm thấy lồng ngực mình bị b:ó:p ngh:ẹ:t, một sự u:ất ngh:ẹ:n không thể tả xi:ết dâng trào. Những giọt nước mắt nóng hổi lúc trước giờ trở nên lạnh băng, hóa thành sự c:ă:m ph:ẫn và thất vọng tột cùng.

“Mẹ... mẹ nói gì cơ?” Giọng Hằng khản đặc, lạc đi, như thể cô không tin vào những gì mình vừa nghe.

Bà Nguyệt nhún vai, thản nhiên xoa tay vào nhau: “Tôi nói gì thì cô nghe rõ rồi đấy. Đừng có giả vờ ngây thơ. Con dâu là phải lo cho nhà chồng, chứ cứ bám ri:ết lấy cái nhà mẹ đ:ẻ mãi thì làm sao mà khá được? Suốt ngày chỉ thấy ốm đau, bệnh tật. Cô mà cứ ôm rịt cái xui xẻo ấy vào người thì đừng trách sao tôi không vừa mắt.” Bà vừa nói vừa điềm nhiên rót trà, không hề nhìn vào khuôn mặt đang t:ái m:ét của con dâu.

Sự vô cảm, đ:ộ:c á:c và thái độ bề trên của bà Nguyệt đã vượt qua mọi giới hạn chịu đựng của Hằng. Mười năm làm dâu, cô đã cắn răng chịu đựng những lời c:a:y nghi:ệ:t, những sự xét nét vô lý, những yêu cầu oái oăm của mẹ chồng. Cô đã chấp nhận làm một cái bóng, một người giúp việc không công để đổi lấy sự yên ấm hão huyền cho gia đình nhỏ của mình. Nhưng đêm nay, trước cái chết đang cận kề của mẹ ruột, sự tàn nhẫn của bà Nguyệt đã trở thành giọt nước tràn ly.

Hằng siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, cố gắng kìm nén cơn bão tố đang gầm thét trong lòng. Cô nhìn thẳng vào mẹ chồng, ánh mắt đã không còn sự nhẫn nhịn hay sợ hãi, mà chỉ còn là một sự kiên quyết lạnh lùng: “Vâng. Con đã nghe rõ. Con sẽ làm xong nồi cháo.”

Sau câu nói đó, Hằng quay lưng lại, tiếp tục công việc của mình. Không khí trong bếp đặc quánh lại, căng như dây đàn. Bà Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu trước thái độ khác thường của con dâu, nhưng bà gạt đi, cho rằng Hằng chỉ đang giận dỗi vì chuyện mẹ đ:ẻ.

Đêm đó, Hằng thức trắng. Cô nằm cạnh chồng, anh Tuấn, nhưng đầu óc cô quay cuồng. Cô nghĩ về mẹ, về những năm tháng mẹ vất vả nuôi cô khôn lớn, và nghĩ về bà Nguyệt, về những lời lẽ t:àn nh:ẫn đã gieo vào lòng cô một vết thương không bao giờ lành.

Sáng hôm sau, khi tiếng gà gáy vang lên, một sự kiện không ngờ đã xảy ra.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Một ngày mới bắt đầu, mong quý vị hãy nhớ:Khi lái xe trên đường, bất cứ lúc nào cũng nên niệm Phật. Một câu Phật hiệu kh...
08/12/2025

Một ngày mới bắt đầu, mong quý vị hãy nhớ:

Khi lái xe trên đường, bất cứ lúc nào cũng nên niệm Phật. Một câu Phật hiệu khởi lên sẽ chiêu cảm sự gia hộ của Chư Phật, Bồ Tát và Chư Thiên, giúp chuyển họa thành phúc, biến nguy thành an.

Những nơi thường xảy ra tai nạn vốn là chỗ âm khí rất nặng, có nhiều oan hồn, quỷ quái chờ bắt người thế mạng. Nếu đi qua đó mà tâm không có chánh niệm, không niệm Phật, rất dễ gặp điều chẳng may.

Nói như vậy không phải để dọa, mà là lời nhắc nhở chân thật để mỗi người tự biết bảo hộ thân tâm mình.

Nguyện mong tất cả mọi người luôn khắc ghi điều này để ai cũng được bình an và may mắn

Được cho chục cây vàng trong ngày cưới, dâu trẻ tưởng nhà chồng 'b/éo b/ở' nhưng rồi s/ậ/p b/ẫ/y của mẹ chồng👇Ngày cưới,...
08/12/2025

Được cho chục cây vàng trong ngày cưới, dâu trẻ tưởng nhà chồng 'b/éo b/ở' nhưng rồi s/ậ/p b/ẫ/y của mẹ chồng👇

Ngày cưới, cả họ nhà trai nườm nượp kéo đến. Giữa tiếng pháo điện rộn ràng, mẹ chồng đeo vào tay Linh – cô dâu mới – mấy chiếc vòng vàng sáng loáng, còn giọng bà oang oang trước đám đông:

“Con dâu nhà tôi phải khác, mẹ chồng cho hẳn mười cây vàng làm của hồi môn!”

Tiếng xì xào vang khắp sân, ai cũng tr/ầm tr/ồ:
– Nhà chồng con Linh giàu có thế, sướng nhé!

Linh đỏ mặt, hạnh phúc đến ngh/ẹ/n lời. Trong đầu cô vẽ ra cuộc sống nhung lụa, nghĩ thầm mình lấy chồng đúng “cửa nhà giàu”.

Nhưng chỉ sau đêm tân hôn, mọi thứ bắt đầu lệch đi.

Sáng sớm, mẹ chồng gọi Linh xuống bếp, cười hiền hòa:
– Con ạ, vàng bạc để ngoài không an tâm đâu, đưa mẹ giữ hộ cho chắc. Nhà mình bao đời đều vậy.

Linh chần chừ một chút rồi gỡ từng vòng, từng kiềng trao cho bà, nghĩ bụng: “Mẹ chồng tin tưởng thế, chắc chẳng sao.”

Ngày qua ngày, Linh bắt đầu thấy bất ổn. Cả gia đình chồng chỉ ăn uống đạm bạc, quần áo cũ kỹ, ngôi nhà cấp bốn xập xệ. Cô khẽ hỏi chồng:
– Anh ơi, mẹ cho em nhiều vàng vậy, sao nhà mình chẳng tu sửa gì?

Chồng ậm ừ:
– Em cứ nghe lời mẹ, đừng hỏi nhiều.

Rồi một buổi chiều, Linh lén nghe được cuộc trò chuyện trong phòng mẹ chồng:

– Bà làm thế, con dâu nó nghi ngờ đấy! – giọng cô em chồng thì thào.
– Kệ nó! Mười cây vàng là món “cá” cuối cùng để cứu mảnh đất ông bà để lại. Mình chỉ cần nó đứng tên vay ngân hàng là xong.

Linh ch//ế/t l/ặ/n/g. Hóa ra số vàng kia chỉ là “m/ồ/i nh/ử”.

Đêm hôm đó, mẹ chồng mang giấy tờ đến, nhẹ nhàng bảo:
– Con ký hộ mẹ cái này nhé, để chuyển tạm quyền sử dụng đất sang tên con, dễ vay vốn hơn.

Linh run rẩy, mọi mảnh ghép ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh – cô đã s/a vào chiếc b/ẫ/y hoàn hảo.

Nếu ký, cô chính thức gánh món n/ợ kh/ổ/ng l/ồ. Nhưng nếu không, liệu cuộc hôn nhân vừa mới bắt đầu có biến thành chiến trường?

Cô cắn chặt môi, mùi vàng ngày cưới như còn vương trong tay, nhưng giờ chỉ thấy mùi c/a/y đ/ắ/ng len lỏi đến tận ti/m…

Linh ngồi trước bàn gỗ, tờ giấy vay vốn trải ra trước mặt. Mực đỏ chói lòa nơi ô “chữ ký” như đang gọi tên cô.

Mẹ chồng ngồi đối diện, khuôn mặt vẫn hiền từ nhưng ánh mắt lại s/ắ/c l/ẹ/m:
– Con là con dâu trong nhà, chuyện giúp cha mẹ v/a/y v/ốn là hiển nhiên. Sau này mình làm ăn có lời, đất đai sang tên lại cho con........ĐỌC TIẾP DƯỚI PHẦN BÌNH LUẬN👇

Một sinh viên đi làm thêm được thuê dọn nhà cho bà lão sống một mình. Biết bà bị b/ệnh, cậu chủ động nấu cơm, đi chợ, đư...
06/12/2025

Một sinh viên đi làm thêm được thuê dọn nhà cho bà lão sống một mình. Biết bà bị b/ệnh, cậu chủ động nấu cơm, đi chợ, đưa bà đi khám. Trước khi qua đời, bà không trả tiền lương mà chỉ để lại 1 lá thứ khiến cậu ch///ết lặng

Tôi là Huy, 21 tuổi, sinh viên năm ba một trường đại học ở Đà Nẵng. Để kiếm tiền trang trải học phí và sinh hoạt, tôi nhận đủ loại việc làm thêm, từ gia sư đến phụ quán cà phê. Một hôm, qua một nhóm tìm việc trên mạng, tôi được thuê dọn dẹp nhà cho bà Sáu, một bà lão sống một mình trong con hẻm nhỏ gần biển.

Lần đầu đến nhà, tôi thấy bà Sáu gầy gò, tóc bạc phơ, đôi tay run run chống gậy. Căn nhà cấp bốn của bà đơn sơ, đầy những món đồ cũ kỹ: chiếc radio hỏng, vài tấm ảnh mờ nhạt trên tường, và một chiếc giường gỗ đã bạc màu. Bà kể mình bị thấp khớp và huyết áp cao, đi lại khó khăn, nên cần người dọn dẹp tuần một lần. Công việc đơn giản – quét nhà, lau bụi, rửa chén – và bà hứa trả tôi 200 nghìn mỗi buổi. Với một sinh viên như tôi, số tiền đó không nhỏ.
Những lần sau, tôi để ý bà Sáu sống rất tằn tiện. Tủ lạnh chỉ có vài quả trứng và bó rau héo, bữa ăn của bà thường là cơm nguội chan nước mắm. Hỏi ra, bà bảo con cái đều ở xa, không ai chăm sóc, mà bà cũng không muốn làm phiền. Thương bà, tôi bắt đầu dành thêm thời gian sau giờ dọn dẹp để đi chợ, mua ít thịt, cá, nấu cho bà vài món ăn tử tế. Bà khen tôi nấu ngon, mắt sáng lên khi ăn bát canh chua tôi làm. Có hôm, thấy bà kêu đau khớp, tôi chở bà đi khám, kiên nhẫn ngồi chờ lấy thuốc. Bà nắm tay tôi, nói: “Cháu giống thằng út nhà bà ngày xưa, tốt bụng lắm.” Đọc thêm dưới bình luận 👇

Hôm đó, đàn ong bỏ tổ, kéo thẳng về nhà ông Tư, quần tụ kín mảnh đất bên cạnh. Ai cũng nghĩ là đi/ềm g/ở… Cho đến khi đấ...
06/12/2025

Hôm đó, đàn ong bỏ tổ, kéo thẳng về nhà ông Tư, quần tụ kín mảnh đất bên cạnh. Ai cũng nghĩ là đi/ềm g/ở… Cho đến khi đất nứt ra, lộ một hầm cổ và bí mật khiến cả làng ch/ết lặ/ng

Buổi trưa hôm ấy, trời đang nắng gắt mà gió bỗng nổi ào lên từ phía cánh đồng. Mấy đứa nhỏ trong xóm đang thả diều chạy toán loạn khi nghe tiếng vo ve như trăm cái quạt máy quay cùng lúc. Đàn chim sẻ đậu trên dây điện cũng hoảng hốt bay vọt lên trời.

Một cái bóng đen đặc như mây giông từ phía đầu làng tràn tới, xoáy thành từng đợt như lốc xoáy. Người lớn ban đầu tưởng khói đốt rẫy, nhưng khi nhìn kỹ, ai nấy đều tái mặt.

Đàn ong. Một đàn ong khổng lồ.

Không phải vài trăm con, không phải vài nghìn—mà đủ để che cả khoảng sân rộng trước đình làng.

Đi đầu là ông Tư Rẫy, người đầu tiên nghe tiếng ong ù ù khi đang cắt cỏ cho bò. Thoạt đầu, ông tưởng máy cày của thằng Út nổ máy dưới ruộng, nhưng khi thấy đàn ong kéo thành từng lớp dày đặc bay về phía nhà mình, ông chỉ kịp hét một tiếng:

— Trời đất quỷ thần ơi, ong bỏ tổ!

Ong bỏ tổ không phải chuyện lạ, nhưng ong đổ xô bay về nhà một người thì cả đời ông Tư chưa gặp bao giờ.

Nhà ông Tư nằm ở mép cuối làng, sát mảnh đất hoang đã bị bỏ không mấy chục năm nay. Ngày xưa, chỗ ấy vốn là đất của cha ông để lại, nhưng vì xảy ra một chuyện không ai dám nhắc đến, nhà ông Tư phải bán đi, rồi đất cứ để trống cho đến tận bây giờ.

Đàn ong bay về đúng nóc nhà ông Tư, xoay thành vòng tròn vài lượt như trinh sát, rồi lao thẳng vào khoảng đất bên cạnh — nơi có một cây trâm bầu già xù xì, thân cây sần sùi như một ông cụ khom lưng.

Bà Hai, vợ ông Tư, chạy ra sân vừa bịt khăn vừa la toán:

— Tư ơi, tụi nó bâu vô gốc trâm bầu rồi kìa!

Quả nhiên, đàn ong túa xuống gốc cây như mưa rào. Chúng đậu kín từ rễ đến cành, rồi tách nhau ra thành từng nhóm, bắt đầu “xây tổ”.

Ong xây tổ trong một buổi chiều, nhưng cái cách chúng làm hôm nay khiến ai cũng rợn da gà. Chúng không chỉ xây tổ mới — mà còn vứt bỏ những mảng sáp cũ ra ngoài như muốn… dọn dẹp thứ gì đó 👇👇👇 Đọc tiếp dưới bình luận

Tôi lái xe hơn 1000 km đến dự đám cưới người yêu cũ, ai ngờ mẹ cô ấy nhét vào tay tôi một mảnh giấy khiến tôi suýt đánh ...
06/12/2025

Tôi lái xe hơn 1000 km đến dự đám cưới người yêu cũ, ai ngờ mẹ cô ấy nhét vào tay tôi một mảnh giấy khiến tôi suýt đánh rơi ly rượu

Một nghìn cây số.

Từ Sài Gòn về tận Tuyên Quang, tôi lái xe suốt gần hai mươi tiếng. Không phải vì tôi còn yêu quá đỗi. Cũng chẳng phải vì muốn tranh giành hay níu kéo. Chỉ đơn giản là nợ tình, đôi khi cần một dấu chấm hết tử tế.

Vậy mà trong lòng vẫn cứ nổi sóng.

Tôi và Thu từng yêu nhau 5 năm. Từ thời sinh viên, nghèo rách, chia nhau mì gói. Hai đứa từng hứa sẽ cưới nhau khi có công việc ổn định. Nhưng rồi, khi ra trường, tôi vào Sài Gòn lập nghiệp. Cô ấy ở lại quê. Chúng tôi cố gắng giữ nhau xuyên qua nhiều năm yêu xa, nhưng khoảng cách và gia đình đã xé rách mọi thứ.

Tôi từng nghĩ: nếu ngày đó tôi không đi, có lẽ người cầm điện thoại gửi tin nhắn mời cưới kia, chính là tôi.

Tin nhắn ấy chỉ vỏn vẹn bốn chữ:

"Em mời anh cưới."

Không thêm câu xin lỗi, không giải thích, không hỏi thăm.

Tôi biết, người dũng cảm hơn vẫn luôn là Thu. Cô ấy chọn kết thúc, còn tôi chọn bước đi.

Con đường núi phía Bắc quanh co, sương trùm trắng cả trời đêm. Tôi bật điện thoại xem tấm thiệp cưới lần nữa. Dòng chữ ngay ngắn:

"Cô dâu: Đinh Thị Thu.
Chú rể: Trần Văn Duy."

Một cái tên chưa từng nghe. Tôi chỉ biết vài tháng trước Thu còn độc thân. Vậy mà chỉ chớp mắt đã thành vợ người ta.

Tôi chỉ hy vọng, cuối cùng cô ấy đã tìm được một nơi tốt hơn tôi.

Hội trường cưới ở thị trấn nhỏ. Người đến đông nghịt. Tiếng nhạc xập xình, đèn màu nhấp nháy. Nhìn ai cũng vui vẻ. Chỉ có tôi đứng ngoài, như một kẻ lạc lõng lỡ sa vào ký ức.

Chú rể bảnh bao, cười hiền hậu. Cô dâu bước ra trong chiếc váy trắng, đẹp một cách dịu dàng và trưởng thành hơn rất nhiều so với cô gái từng chạy xe máy mượn của bố lên Hà Nội thăm tôi năm ấy.

Tôi đứng im khi mắt Thu vô tình lướt đến.

Trong một giây ngắn ngủi, chúng tôi nhận ra nhau.

Không có sự hoảng hốt, không có sự níu kéo. Chỉ là một cái khựng nhẹ trong ánh nhìn.

Mọi thứ xa xôi bỗng ùa về: những đêm mùa đông ôm nhau dưới tán cây sấu, chiếc khăn len tôi tặng cô ấy lần đầu, những giọt nước mắt khi chia tay ở bến xe.

Tôi ngồi một bàn nhỏ gần cuối. Uống vài ngụm rượu. Chẳng ai để ý tôi. Cũng tốt, tôi đến không phải để phá hoại mà để chứng kiến.

Tôi nâng ly khi cô dâu chú rể đi đến từng bàn. Nhưng bất ngờ, khi Thu chưa kịp chạm ly với tôi, mẹ cô ấy đã đi theo, ghé sát, đặt vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ.

Chỉ một hành động nhẹ nhàng, nhưng tay bà run.

Không ai để ý ngoại trừ tôi.

Tôi mở ra.

Chữ viết của người lớn tuổi, gấp gáp nhưng rõ ràng:

"Con hãy gặp mẹ lúc ra ngoài cổng...." 👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

Ông chủ đầm tôm to nhất làng c;/ãi nhau qua lại với thanh niên nát rượu nhất xóm chỉ vì 3 mét đất để ô tô, sáng hôm sau ...
05/12/2025

Ông chủ đầm tôm to nhất làng c;/ãi nhau qua lại với thanh niên nát rượu nhất xóm chỉ vì 3 mét đất để ô tô, sáng hôm sau thức dậy cả nhà ông gào khóc thảm thiết khi nhìn thấy đầm tôm ch;/ết nổi đầy trên mặt nước, ai mà ngờ được rằng đêm qua...

Làng Hạ Lợi, vùng ven biển huyện Phú Hải, ai cũng biết ông Quách Văn Thông – chủ đầm tôm to nhất vùng, mấy chục ao chạy dài sát con đê. Gia đình ông giàu lên nhanh chóng, nhà tầng khang trang, 4 chiếc ô tô thay nhau đỗ chật sân.

Cách đầm tôm của ông không xa là căn nhà lụp xụp của gã thanh niên Nguyễn Văn Cường, 34 tuổi, cả ngày say xỉn, thất nghiệp, bị cả làng chê là “nát rượu nhất xóm”.

Ông Thông thì ghét Cường, còn Cường cũng chẳng ưa ông Thông.

Tất cả xuất phát từ một lối đi rộng đúng 3 mét trước cửa nhà.

Buổi chiều định mệnh

Hôm đó, tầm 4 giờ chiều, ông Thông lái chiếc bán tải mới mua về, định đỗ trước cửa nhà như mọi ngày. Nhưng ngay trước mặt lại thấy Cường ngồi ôm chai rượu cần, bày một rổ mồi ra giữa đường.

Ông Thông cáu:

Cậu dọn cái đống đó đi cho tôi đưa xe vào!

Cường lừ mắt:

Đường làng, của chung. Ông muốn đỗ thì lách mà đỗ.

Hai bên lời qua tiếng lại.
Ông Thông nóng mặt, buông câu nặng lời:

Cái loại chẳng ra gì như cậu, sống chỉ làm hại làng này!

Cường đập chai xuống đất:

Tôi nghèo, tôi rượu, ông có quyền khinh…
Nhưng nhớ lấy, 3 mét đất này… không phải của riêng nhà ông!

Dân làng kéo ra xem, ông Thông quát:

Đừng để tôi kiện lên xã!

Cường cười khẩy:

Tôi sợ gì? Có ngày… ông phải trả giá vì cái miệng!

Người can ngăn, người hùa vào, cuối cùng ông Thông thắng áp vì đông người bênh. Cường lẳng lặng xách chai rượu đi, mặt đỏ bừng không rõ vì men hay vì tức.

Chẳng ai biết câu nói ấy chính là điềm báo.

Đêm đó – Người trong đầm nghe tiếng động lạ

Khuya, 1 giờ sáng.

Trời lặng như tờ, chỉ có tiếng quạt sục oxy chạy khò khò trong đầm tôm nhà ông Thông. Gác đêm có cậu cháu ruột – Quách Huy, 19 tuổi, mới đi lính về.

Huy đang ngủ gà thì nghe tiếng “tõm… tõm…” dưới ao.

Cậu bật đèn pin soi – nhưng chỉ thấy nước dậy sóng lăn tăn, như có cái gì vừa bị ném xuống.
Huy gọi to:

Ai đấy!?

Không ai trả lời.

Huy soi một lúc, không thấy người, đành quay lại lán. Cậu không biết rằng chính khoảnh khắc ấy là bước ngoặt kinh hoàng.

Sáng hôm sau – Cả nhà ông Thông hét thất thanh

5 giờ sáng, ông Thông ra bờ ao kiểm tra như thường lệ. Vừa đến ao thứ nhất, ông đứng chế;/t lặng.

Rồi ông gào lên thất thanh:

Trời ơi!!! Tôm… tôm chế--t hết rồi!!!

Hơn 30 ao nuôi, tôm lớn tôm nhỏ nổi trắng mặt nước, bốc mùi hôi nồng nặc. Công nhân chạy khắp đầm mà bàn tay run bần bật.

Chỉ trong một đêm – hàng chục tấn tôm trị giá hàng tỷ đồng chế;/t sạch.

Bà vợ ngồi bên bờ ao khóc nghẹn:

Trời ơi, nhà mình toi rồi ông ơi…

Tin lan khắp làng chỉ trong chốc lát.

Nghi ngay một cái tên

Khi nghe chuyện “đêm qua nghe tiếng động trong đầm”, ông Thông nghiến răng:

Chắc chắn là thằng Cường! Nó hăm dọa tôi từ chiều!

Dân làng cũng xôn xao:

Cường ghét ông Thông lâu rồi.

Lại rượu chè, gan to lắm.

Không nó thì ai?
Ông Thông đập bàn:

Chỉ có anh mới dám làm!

Cường nhìn thẳng vào mắt ông Thông:

Tôi có ghét… nhưng tôi không ngu đến mức phá cả nhà người ta để đi tù.

Rồi gã nói một câu khiến ai nấy rùng mình:

Đêm qua… tôi còn cứu gia đình ông đấy.

Tất cả im phăng phắc.

Sự thật lộ ra – Không ai ngờ tới... xem tiếp bên dưới 👇👇

Nhà trai bảo “bố mẹ làm ruộng thì đ-ừ-ng lên phát biểu” – cuối buổi, ông bố lặng lẽ làm 1 hành động khiến chủ hôn cho;/á...
05/12/2025

Nhà trai bảo “bố mẹ làm ruộng thì đ-ừ-ng lên phát biểu” – cuối buổi, ông bố lặng lẽ làm 1 hành động khiến chủ hôn cho;/áng v/á/ng
Ngày cưới, nhà trai đến với đoàn xe hơi bóng loáng, quần áo lượt là. Ông bà Hùng, bố mẹ Tuấn, dù bề ngoài lịch sự, nhưng ánh mắt họ lộ rõ sự coithu;ong gia đình nhà gái. Khi ông Tâm, bố Hương, chuẩn bị đứng lên phát biểu trong buổi lễ, bà Hùng ghé tai người chủ hôn, nói nhỏ nhưng đủ để vài người xung quanh nghe thấy: “Bố mẹ làm ruộng thì đ-ừ-ng lên phát biểu, q/u/ê m/ù/a lắm, để nhà trai nói cho trang trọng.”
Ông Tâm, người đang cầm micro, nghe được câu nói ấy. Ông kh;ự;ng lại, gương mặt hiền hậu thoáng chút đ/a/u đ/ớ/n. Hương, ngồi bên cạnh, nắm chặt tay bố, mắt rư;/ng rư;/ng. Nhưng ông Tâm chỉ mỉm cười nhẹ, đặt micro xuống và lặng lẽ ngồi lại chỗ. Cả hội trường không ai biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy ông Tâm im lặng, ánh mắt trầ;m t;ư.
Buổi lễ tiếp tục, nhưng không khí trở nên gư;ợ;;ng g;;ạ;o. Nhà trai, với sự dẫn dắt của ông Hùng, phát biểu đầy tự hào về thành công của Tuấn và gia đình họ.
Những lời nói b/ó/ng b/ẩ/y, những câu chuyện về công việc ở thành phố và những mối quan hệ quyền lực khiến nhiều khách mời tr/ầ;/m tr//ồ. Nhưng Hương, dù c//ố giữ nụ cười, trong lòng lại n/ặ/ng tr/ĩ/u. Cô biết bố mình, một người nông dân giản dị, đã chuẩn bị cả tuần cho bài phát biểu hôm nay, chỉ để nói lời chúc phúc cho con gái.
Cao trào xảy ra khi đến phần trao của hồi môn. Nhà trai mang ra một chiếc hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo, bên trong là một cặp nhẫn vàng và một sổ tiết kiệm trị giá hàng trăm triệu đồng. Ông Hùng tự hào tuyên bố: “Đây là món quà nhỏ của nhà trai, để hai cháu có khởi đầu vững chắc.” Đám đông vỗ tay rần rần, còn phía nhà gái, mọi người chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Ông Tâm đứng dậy, bước ra giữa hội trường, tay cầm một chiếc túi vải cũ kỹ, màu sắc đã phai nhạt vì thời gian.
Mọi á/nh m/ắt đổ dồn về phía ông Tâm. Một số người nhà trai khẽ cười mỉm, nghĩ rằng ông sẽ mang ra thứ gì đó q/u/ê m/ù/a, không xứng với sự x-a h-o-a của họ. Ông Tâm không nói gì, chỉ mở chiếc túi vải, lấy ra một... 👇👇👇

Address

Jalan BSD Grand Boulevard No. 1, Pagedangan, Kec. Pagedangan

15339

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Quạc Review posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share