Trạm Sách Cafe

Trạm Sách Cafe Trạm dịch tại số 02407
Ánh sáng trí tuệ - chữa lành

Một kiếp, một chữ “yêu”Anh gặp em vào một buổi chiều tháng Tư, khi nắng còn vương lưng chừng mái hiên và gió khẽ khàng n...
22/09/2025

Một kiếp, một chữ “yêu”

Anh gặp em vào một buổi chiều tháng Tư, khi nắng còn vương lưng chừng mái hiên và gió khẽ khàng như đang do dự không biết nên đi hay ở. Em đứng đó, giữa phố đông người, ánh mắt thoáng qua anh chỉ trong một nhịp thở nhưng đủ để khiến đời anh không còn đường quay lại.
Người ta thường nói: cái nhìn đầu tiên chưa bao giờ định nghĩa được tình yêu. Nhưng với anh, tình yêu lại bắt đầu ngay từ cái chạm mắt ấy. Như một lời nguyền.

Anh yêu em từ những điều chưa kịp có thật: nụ cười chưa bao giờ dành cho anh, bàn tay chưa một lần chạm, giấc mơ chưa bao giờ chung lối. Anh yêu đến mức, có những đêm nằm giữa căn phòng tối, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, anh tưởng như từng hạt mưa đều đang gõ vào lòng mình, nhắc nhở rằng: em không thuộc về anh.

Rồi em rời đi.
Không lời hẹn, không cả một cái nhìn cuối cùng. Giữa anh và em, chỉ còn khoảng trống mênh mông, như hai bờ vực nhìn nhau mà chẳng thể vượt qua.
Người ta bảo, thời gian sẽ chữa lành. Nhưng có những vết thương không sinh ra để được chữa lành, mà để tồn tại, để con người biết rằng mình đã từng sống, đã từng yêu đến tận cùng của khả năng.

Anh đi qua những ngày dài không em, vẫn giả vờ cười nói, vẫn sống như một kẻ bình thường. Nhưng trong từng giây khắc, lòng anh rỉ máu. Đêm nào cũng vậy, anh tự hỏi: Nếu hôm ấy, anh dám nói một câu “Anh yêu em”, liệu có khác gì không?
Có lẽ không.
Có lẽ định mệnh vốn không cho phép.

Nhưng anh vẫn tin, trên đời này, có những tình yêu sinh ra không phải để nắm giữ, mà để dày vò. Có những con người đi qua đời nhau, không để lại gì ngoài một vết thương, nhưng chính vết thương ấy lại chứng minh rằng ta đã từng cháy bỏng, từng sống hết mình.

Anh đã yêu em. Từ buổi đầu chạm mắt, cho đến khi em rời đi. Yêu đến tận cùng của đời này.
Và có lẽ, sang cả kiếp sau, nếu còn có thể, anh vẫn muốn yêu em… thêm một lần nữa.


Đạo Đức Kinh:" Mọi đau khổ đều bắt đầu từ việc muốn đời theo ý mình".Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử từng nói: “Hoạ hề, phúc ...
15/09/2025

Đạo Đức Kinh:" Mọi đau khổ đều bắt đầu từ việc muốn đời theo ý mình".

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử từng nói: “Hoạ hề, phúc chi sở ỷ; phúc hề, hoạ chi sở phục.” (Họa là nơi nương của phúc, phúc là chỗ ẩn của họa). Ấy chính là lời cảnh tỉnh cho con người về tính vô thường của thế gian: phúc họa xoay vần, thịnh suy đổi chỗ, không gì tồn tại vĩnh hằng.

Đời người chẳng khác nào vòng tuần hoàn của xuân – hạ – thu – đông. Xuân là khởi nguyên, hạ là huy hoàng, thu là chín muồi, đông là tàn lụi. Cũng thế, kiếp người trọn vẹn trong sinh – lão – bệnh – tử. Bao cuộc biến thiên như bãi bể nương dâu, hợp tan, thành bại, phồn hoa rồi tàn úa. Vạn vật vốn như mộng huyễn, như sương khói, như điện chớp ngang trời.

Ấy thế mà con người thường không chịu thuận theo lẽ ấy. Ta muốn xuân mãi chẳng già, hạ mãi huy hoàng, phúc mãi vĩnh hằng. Chính từ cái “muốn đời thuận theo ý mình” mà khổ đau sinh khởi. Khi cảnh đời đổi thay, ta sầu muộn vì tóc bạc, bi lụy vì cơ nghiệp suy tàn, oán trời vì phúc chuyển thành họa. Tận cùng, ấy chỉ là tâm chấp trước tự buộc mình vào xiềng xích tham – sân – si.

Lão Tử dạy: “Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên.” Người thuận đất, đất thuận trời, trời thuận Đạo, mà Đạo vốn thuận tự nhiên. Nghĩa là, muốn an lạc thì phải thuận theo tự nhiên, hòa vào vô thường, buông bỏ cái muốn cưỡng cầu.

Khắc phục ra sao?
Ấy là quay về với tinh thần vô vi. Không phải buông xuôi mặc phó, mà là không cưỡng cầu, không nghịch đạo. Làm hết bổn phận, rồi an nhiên để sự vật tự xoay vần. Tâm không chấp thủ thì khổ đau chẳng khởi. Tâm biết “thời đến thì đến, thời đi thì đi”, thì thịnh suy nào cũng hóa bình thản.

Hãy học cách quán vô thường: nhìn tóc bạc mà mỉm cười, thấy thời gian trôi mà thêm biết ơn, chứng kiến thăng trầm mà lòng vẫn bình thản. Tập thiểu dục tri túc: ít muốn thì đủ đầy, nhiều muốn thì khổ lụy. Dùng hơi thở, tĩnh lặng, thiền quán để quay về nội tâm, thấy rõ rằng: Đạo chẳng xa người, chỉ vì dục vọng mà người xa Đạo

Khi ấy, dù xuân hay đông, thịnh hay suy, phúc hay họa… tất cả đều chỉ là những con sóng nhỏ trên mặt biển vô thường. Còn Đạo như đại dương mênh mông vẫn lặng lẽ bao dung, chẳng thêm chẳng bớt.

Ngộ được điều ấy, người liền an. Buông được cái muốn, đời liền tự tại. 🌿🥰



"Làm gì có chuyện con người được sống hồn nhiên như nước chảy mây trôi..." Nguyễn Ngọc TưBởi đời vốn không phải là dòng ...
03/09/2025

"Làm gì có chuyện con người được sống hồn nhiên như nước chảy mây trôi..." Nguyễn Ngọc Tư

Bởi đời vốn không phải là dòng sông phẳng lặng, cũng chẳng phải áng mây tự do bay mãi không điểm dừng. Ta lớn lên qua những ngã rẽ, trưởng thành qua từng lựa chọn, và đôi khi la trả giá bằng những điều mình tran quý.
Con người cũng vậy. Không ai được sống trọn vẹn một đời bình yên, không ai tránh khỏi những lúc phải lựa chọn giữa điều mình muốn và điều mình nên làm · Mỗi người đều có những lần đánh đổi, những vết xước nhỏ nằm im dưới lớp vỏ mạnh mẽ
Đừng trách mình vì đã phải chọn lựa, cũng đừng oán trách cuộc đời vì những điều chưa như ý. Bởi chính những lần đắn đo, những lần chấp nhận mất mát, mới khiến ta hiểu ra giá trị của những điều đang có
Cuộc sống không phải là một hành trình thảnh thơi, mà là chuỗi ngày đối diện với bản thân, với những khát khao và giới hạn của chính mình.
Bạn không cần phải luôn đúng, không nhất thiết phải vững vàng trong mọi quyết định.
Chỉ cần: Sống thật với cảm xúc của mình.
Biết lắng nghe tiếng nói bên trong.
Chấp nhận rằng có những điều phải đánh đổi để trưởng thành.
Và từng ngày, bình thản đi qua những chông chênh.
Biết mình muốn gì - để kiên định.
Biết mình muốn gì - để kiên định.
Biết mình cần gì ー để không lạc hướng. Biết khiem nhường ー để không quá tự phụ.
Biết hài lòng - để không mãi chạy theo những ước mơ xa vời.
Bạn có thể chẳng bao giờ đạt được tất cả, nhưng nếu giữ được một tâm hồn bình thản sau mỗi lần lựa chọn, thì bạn đã sống trọn vẹn với chính mình. Bởi sự bình yên thật sự không phải là không phải lựa chọn, mà là biết chấp nhận kết quả của những quyết định đã qua. Và trên tất cả, sống là biết trả giá cho những điều mình chọn, để rồi mỗi ngày, lại thêm một chút trưởng thành.



“Em sẽ có khoảng trời tự do làm tất cả điều mà em muốn…”Cuộc sống, rốt cuộc, không phải là hành trình để trở thành một a...
21/08/2025

“Em sẽ có khoảng trời tự do làm tất cả điều mà em muốn…”

Cuộc sống, rốt cuộc, không phải là hành trình để trở thành một ai khác, mà là hành trình tìm về đúng bản thể của mình. Trong khoảng trời tự do ấy, em được thử, được sai, được ngã và được đứng lên, không vì ánh nhìn của bất kỳ ai, mà vì em xứng đáng sống trọn vẹn với chính mình.

Tự do không phải là làm mọi thứ theo ý thích tức thời, mà là đủ can đảm để lựa chọn con đường đúng với trái tim mình, dù nó gập ghềnh hay ít người đi. Triết gia Jean-Paul Sartre từng nói: “Con người bị kết án phải tự do.” Nghĩa là ta không thể trốn tránh trách nhiệm với những lựa chọn của mình, nhưng cũng nhờ thế mà đời sống mới thật sự mang ý nghĩa.

Hãy để bản thân em có quyền được học hỏi, được bước đi, được sáng tạo và đôi khi, được dừng lại để thở. Bởi tự do lớn nhất không nằm ở việc ta có thể làm mọi điều, mà ở chỗ ta biết rõ mình muốn gì, dám sống cho điều ấy, và không hối tiếc.

Trong khoảng trời tự do, em không chỉ làm điều mình muốn... mà còn trở thành phiên bản đẹp nhất, chân thật nhất của chính mình.



Trong tình yêu, người ta thường nghĩ rằng hy sinh trọn vẹn là chứng minh cho tình cảm. Nhưng đôi khi, chính sự toàn tâm ...
19/08/2025

Trong tình yêu, người ta thường nghĩ rằng hy sinh trọn vẹn là chứng minh cho tình cảm. Nhưng đôi khi, chính sự toàn tâm toàn ý lại làm trái tim ta tổn thương sâu hơn, khi mọi thứ không như mong đợi.

Nhất định phải chừa cho mình một con đường lui không phải để hèn nhát, mà để giữ cho tâm hồn một khoảng không gian an toàn. Con đường ấy là nơi ta có thể quay về khi mưa bão dồn dập, là nơi trái tim tự chữa lành mà không đánh mất bản thân.

Bởi yêu mà không biết trân trọng chính mình, là tự đưa mình vào bế tắc. Khi ta chừa đường lui, ta vẫn còn quyền lựa chọn, quyền đứng vững và quyền yêu mà không bị ràng buộc bởi tuyệt vọng. Như Lão Tử từng nói: “Ai biết đủ là giàu; ai biết buông bỏ là mạnh mẽ.” Trong tình yêu, biết chừa một lối thoát là cách để giữ được tự do, để không đánh mất chính mình giữa những cảm xúc dồn dập.

Con đường lui ấy không phải là từ bỏ, mà là bảo vệ. Là để một ngày, nếu tình yêu không còn đúng hướng, ta vẫn có thể quay lại với chính mình, vẫn còn đủ sức để yêu thương tiếp hoặc để bắt đầu lại, bình yên và trọn vẹn hơn. Yêu, nhưng đừng quên giữ lối thoát cho chính mình. Bởi chỉ khi trái tim còn tự do, tình yêu mới thực sự trọn vẹn.
Nhất định phải yêu thương chính mình ❤️



Có những lúc, con tưởng mình đang bước đi trên con đường đúng đắn, Nhưng hóa ra, đó chỉ là bản ngã đang khéo léo khoác l...
07/08/2025

Có những lúc, con tưởng mình đang bước đi trên con đường đúng đắn, Nhưng hóa ra, đó chỉ là bản ngã đang khéo léo khoác lên chiếc áo của sự chính nghĩa.
Con đã nói những lời tưởng như vì lẽ phải, nhưng sâu trong đó là sự nóng nảy chưa được gột rửa.
Con đã làm những điều tưởng là thiện lành, nhưng tâm ý thì vẫn còn tranh hơn – thua.

Giữa những lần tưởng mình tỉnh thức, con lại vô minh.
Giữa những lúc tưởng đang tiến tu, con lại vướng mắc.
Và giữa những khoảnh khắc tưởng đã gần được ánh sáng, con lại thấy mình trĩu nặng bởi chính cái bóng của mình.

Con không phủ nhận ân đức của những bậc Thầy,
Cũng không dám đổ lỗi cho đời, cho người.
Con biết nếu có một điều khiến con xa rời Chánh Đạo,
thì đó chính là tâm chưa được thuần, và ngã chấp vẫn còn dày.

Hôm nay, con chỉ xin được im lặng.
Không biện minh, không oán thán, không tìm ai để tựa.
Chỉ lặng lẽ cúi đầu trước Từ Bi và Trí Tuệ.
Xin cho con biết quay về,
biết chấp nhận những vụn vỡ,
và từ nơi đó, tập lại từng chút một sự lành.

Nếu ai ngoài kia cũng đang lạc bước như con,
Xin cho họ cũng được ánh sáng soi rọi,
Để hiểu rằng: không có con đường nào xa Phật bằng chính con đường được bắt đầu từ bản ngã.




Con từng mải miết rong chơi giữa cõi đời, tưởng tự do là không giới hạn, tưởng mạnh mẽ là không cần điểm tựa.Cho đến khi...
06/08/2025

Con từng mải miết rong chơi giữa cõi đời, tưởng tự do là không giới hạn, tưởng mạnh mẽ là không cần điểm tựa.
Cho đến khi chính những thói quen do mình nuôi lớn khiến con trượt dài khỏi ánh sáng.
Không ai đẩy con ngã chính con là người đã rời xa con đường thiện lành.

Con từng được nhìn thấy ánh sáng nhiệm màu nơi đôi mắt của những bậc Thầy trí tuệ.
Từng được nghe lời dạy tựa suối mát giữa trưa hè, từng rơi nước mắt khi chạm vào một câu Kinh.
Vậy mà… chỉ một niệm bất thiện, con đã để bản thân lang thang giữa những con đường đầy bụi đỏ.

Hôm nay, con không cầu xin điều gì ngoài một lần được quay về.
Xin Từ Bi hãy soi rọi những góc tối trong con,
Xin Trí Tuệ hãy thức tỉnh nơi con tâm biết quán chiếu,
Và xin lòng kiên nhẫn hãy dắt con qua những ngày tự mình chữa lành chính mình.

Nếu có ai đó ngoài kia giống con tính khí cộc cằn, hành xử thô lậu, nhiều khi sống theo bản năng hơn là chánh niệm , Con xin nguyện cùng họ học cách thuần phục chính mình,
Học lại từng bước nhỏ đi về hướng sáng, dù chậm, nhưng thật thà.

Con không mong làm người xuất chúng.
Chỉ mong được làm người biết dừng lại, biết quay đầu và biết cúi đầu.




Gửi người mà tôi đã từng nghĩ là tất cả,Có một ngày, khi đứng giữa đám đông, tôi chợt nhận ra mình đã lạc mất chúng ta t...
03/08/2025

Gửi người mà tôi đã từng nghĩ là tất cả,

Có một ngày, khi đứng giữa đám đông, tôi chợt nhận ra mình đã lạc mất chúng ta từ lâu.
Không phải vì hết yêu, mà vì giữa hai nhịp tim đã xuất hiện một khoảng trống không sao lấp đầy.
Tôi ngỡ chỉ cần yêu thôi là đủ, nhưng hóa ra, sai người và sai thời điểm lại là hai lưỡi dao bén nhất, cắt vào tận cùng niềm tin.

Tôi đã từng nghĩ mình may mắn khi tìm thấy anh giữa đời này.
Nhưng bây giờ, khi nhìn lại, tôi thấy mình giống kẻ lữ hành lạc bước vào một ga tàu mà chuyến tàu của mình chưa bao giờ dừng lại.
Anh đến, anh đi, còn tôi vẫn đứng nguyên nơi đó, cầm trên tay một tấm vé không có điểm đến.

Có những đêm, tôi ngồi một mình giữa căn phòng im lặng, cố tìm trong ký ức xem khoảnh khắc nào chúng ta bắt đầu xa nhau.
Nhưng chẳng có một cơn bão nào, chỉ có những cơn gió rất khẽ thổi qua, lấy đi từng chút một của chúng ta.
Đến khi nhận ra, thì bàn tay nắm lại chỉ còn trống rỗng.

Nếu có một điều khiến tôi tiếc nuối nhất, đó là chúng ta đã không gặp nhau vào đúng mùa.
Có thể một ngày nào đó, khi cả hai đã đủ bình thản, anh sẽ hiểu rằng: tôi chưa từng ngừng yêu anh.
Chỉ là tôi mệt rồi. Và tôi đã học được cách buông, ngay cả khi trái tim mình chưa kịp nguôi ngoai.

Hãy coi tất cả những gì chúng ta từng có là một giấc mơ đẹp.
Một giấc mơ mà mỗi khi nhớ lại, tôi sẽ mỉm cười thay vì oán trách.
Bởi vì, có đôi khi, yêu một người không có nghĩa là phải đi cùng họ đến cuối đường.
Có đôi khi, yêu chỉ đủ để đứng nhìn họ đi xa, và thì thầm:
“Giá như chúng ta gặp nhau ở một thời điểm khác, khi trái tim cả hai không còn quá vụn vỡ…”

Tạm biệt anh người đến đúng lúc tôi cần yêu, nhưng lại rời đi đúng lúc tôi vừa học cách tin.



Có một khoảnh khắc rất khẽ khi tôi nhận ra khoảng cách giữa hai người không phải ở những con đường, mà ở chính nhịp tim....
03/08/2025

Có một khoảnh khắc rất khẽ khi tôi nhận ra khoảng cách giữa hai người không phải ở những con đường, mà ở chính nhịp tim. Một thoáng chênh vênh thôi, nhưng đủ để mọi thứ trong tôi nghiêng hẳn về phía mất mát.

Thì ra yêu sai người, sai thời điểm… không ồn ào như người ta vẫn tưởng. Nó chỉ lặng lẽ rút hết màu trong đôi mắt mình, để lại một khoảng rỗng. Ta vẫn đứng cạnh nhau, mà như đứng bên lề cuộc đời của nhau.

Tôi đã từng tin rằng yêu là đủ. Nhưng hóa ra, yêu đúng người đúng lúc mới là điều ít ai có được. Còn tôi, chỉ kịp nắm tay một cơn mưa, để rồi tỉnh dậy giữa trời đã tạnh, chỉ còn lại những vết ướt lạnh buốt trên tay.

Có lẽ từ giờ, tôi sẽ học cách đi qua nhau mà không ngoái lại. Không phải vì hết thương, mà vì trái tim đã biết sợ. Sợ lại một lần nữa thương nhầm người… vào đúng khoảnh khắc trái tim mình yếu đuối nhất.



NẾU NHƯ CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỰC RỠ THÌ SAO?Người ta dạy ta phải tỏa sáng như những vì sao, như ánh mặt trời giữa trưa, như ...
14/07/2025

NẾU NHƯ CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỰC RỠ THÌ SAO?

Người ta dạy ta phải tỏa sáng như những vì sao, như ánh mặt trời giữa trưa, như những cái tên được nhắc mãi không nguôi. Người ta thúc giục ta phải “vượt trội”, “bước ra khỏi vùng an toàn”, phải rực rỡ như một ngọn lửa giữa đêm đen, để chứng minh sự tồn tại của mình là có giá trị.

Nhưng nếu như cả đời này…
Tôi chỉ là một ánh đom đóm trong góc khuất?
Một chiếc lá lặng lẽ úa vào cuối mùa?
Một kẻ bình thường, không nổi bật, không vĩ đại chỉ sống lặng lẽ qua ngày như một cơn gió ngang qua nhân thế?

Thì sao?
Có gì sai khi không rực rỡ?
Không phải ai sinh ra cũng để làm mặt trời.
Một vài người là ánh sáng cuối chiều, mỏng manh mà dịu dàng.
Một vài người là giọt sương mai, tồn tại ngắn ngủi nhưng long lanh đến ngẩn ngơ.
Một vài người là nốt trầm trong bản giao hưởng, không làm người khác đứng dậy vỗ tay, nhưng là thứ giữ cho bản nhạc không sụp đổ.

Cuộc đời không cần ai cũng rực rỡ.
Thế giới cần người dịu dàng, biết lắng nghe, người cặm cụi làm việc mà chẳng ai thấy, người bước bên lề nhưng là nơi người khác tựa vào.

Và nếu như bạn là người đó, thì bạn không thua kém ai cả.

Rực rỡ, hay là đủ đầy?
Rực rỡ thường là sự phô trương ra bên ngoài tiếng vỗ tay, ánh đèn, sự ngưỡng mộ. Nhưng đủ đầy lại là bên trong nơi lòng ta an tĩnh, ta sống đúng với bản thể mình, không phải cố gắng để làm ai hài lòng, cũng chẳng cần chứng minh điều gì.

Có thể cả đời bạn không được vinh danh, không có danh hiệu, không lên sóng truyền hình, không được gọi là “truyền cảm hứng”…
Nhưng bạn yêu thương ai đó bằng tất cả tấm lòng,
Bạn ngẩng mặt ngắm hoàng hôn mỗi chiều,
Bạn giữ được lương tri giữa dòng đời đảo điên,
Bạn không bỏ rơi chính mình trong cuộc chạy đua của thiên hạ…

Thế là đủ đầy rồi.
Không cần rực rỡ mới là sống.
Hạnh phúc, đôi khi chỉ là… được lặng lẽ sống thật với mình.
Ta không cần trở thành biểu tượng.
Không cần ai cũng nhớ đến mình.
Chỉ cần có một người nhớ mình bằng trái tim,
Một khoảnh khắc nào đó, khi ta không còn, ai đó vẫn mỉm cười khi nghĩ về ta, thế là quá đủ.

Lỡ như cả đời này không rực rỡ thì sao?
Thì… hãy tử tế trong im lặng.
Hãy trở thành bến đỗ bình yên, dù cho không ai ca ngợi.
Hãy sống một đời đơn sơ nhưng sâu sắc, không phải vì ai, mà vì chính bạn xứng đáng có được sự bình yên ấy.

Bởi có một vẻ đẹp không cần ánh đèn chiếu vào.
Một vẻ đẹp chỉ những ai đủ tĩnh lặng mới nhìn thấy:
Vẻ đẹp của một tâm hồn nhẹ tênh, sau một đời không cần rực rỡ nhưng chưa bao giờ tắt ánh sáng.


“Mùa xuân có trăm hoa, mùa thu trăng sáng, mùa hạ có gió thoảng, mùa đông có tuyết rơi. Người mà thư thái, tâm vô ưu, th...
05/07/2025

“Mùa xuân có trăm hoa, mùa thu trăng sáng, mùa hạ có gió thoảng, mùa đông có tuyết rơi. Người mà thư thái, tâm vô ưu, thời tiết quanh năm đẹp trong lòng.”

Cuộc sống vốn chẳng thiếu điều tươi đẹp, chỉ là đôi mắt ta có đủ bình yên để nhìn thấy hay không. Mùa xuân rực rỡ trong sắc hoa, mùa thu mơ màng dưới ánh trăng. Mùa hạ dịu dàng trong làn gió thoảng, và mùa đông trắng xóa, lặng lẽ như một bài thơ. Thiên nhiên vốn luôn trao cho con người những món quà kỳ diệu. Nhưng tâm người động loạn thì dù có đứng giữa mùa xuân cũng chỉ thấy trống rỗng, lạnh lẽo.
Chỉ khi tâm ta lặng, lòng ta yên, thì bốn mùa mới trở thành một bản nhạc dịu dàng trôi qua. Khi người sống thư thái, không truy cầu, không oán trách, không vướng bận chuyện được mất, đúng sai, thì nắng cũng đẹp mà mưa cũng nên thơ. Lúc ấy, mỗi khoảnh khắc đều là mùa lễ hội trong lòng.
Bởi vậy, hãy chăm sóc nội tâm như chăm một khu vườn. Đừng mong thời tiết đổi thay, hãy khiến trái tim mình rạng rỡ trước. Vì rốt cuộc, mùa nào cũng đẹp, nếu tâm mình đủ đẹp để đón nhận.




"Bớt chút phàn nàn, thêm chút khoan dung, bớt chút tức giận , thêm chút niềm vui, bớt chút tính toán , thêm chút hồ đồ t...
04/07/2025

"Bớt chút phàn nàn, thêm chút khoan dung, bớt chút tức giận , thêm chút niềm vui, bớt chút tính toán , thêm chút hồ đồ thì cuộc sống có thể mở ra những cảnh đẹp vô tận"
Cuộc đời, thật ra không cần phải quá sắc sảo.�Người ta vẫn thường mỏi mệt vì toan tính nhiều, vì nhớ dai, vì xét nét từng điều nhỏ nhặt. Nhưng thử một lần buông lỏng tâm trí, bớt một chút phàn nàn với đời, thêm một chút khoan dung với người, ta sẽ thấy lòng nhẹ như gió đầu thu.
Không phải điều gì cũng cần rạch ròi, không phải ai cũng cần phải hiểu. Có những chuyện, càng truy cùng gốc rễ, càng khiến tâm mệt mỏi. Có những nỗi tức giận, giữ càng lâu chỉ càng thiêu rụi niềm vui vốn dĩ rất mong manh. Học cách “thêm chút hồ đồ” không phải là thua cuộc, mà là đang chọn cách sống thông minh: buông để nhẹ, tha thứ để an.
Chỉ khi lòng không còn đầy những tranh đấu, mới có chỗ cho ánh sáng và hương hoa len vào. Và lúc đó, bạn sẽ thấy: cuộc sống vốn dĩ đã đẹp, chỉ cần tâm mình đủ yên để cảm nhận.





Address

Seoul

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Trạm Sách Cafe posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Trạm Sách Cafe:

Share