
14/07/2025
NẾU NHƯ CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỰC RỠ THÌ SAO?
Người ta dạy ta phải tỏa sáng như những vì sao, như ánh mặt trời giữa trưa, như những cái tên được nhắc mãi không nguôi. Người ta thúc giục ta phải “vượt trội”, “bước ra khỏi vùng an toàn”, phải rực rỡ như một ngọn lửa giữa đêm đen, để chứng minh sự tồn tại của mình là có giá trị.
Nhưng nếu như cả đời này…
Tôi chỉ là một ánh đom đóm trong góc khuất?
Một chiếc lá lặng lẽ úa vào cuối mùa?
Một kẻ bình thường, không nổi bật, không vĩ đại chỉ sống lặng lẽ qua ngày như một cơn gió ngang qua nhân thế?
Thì sao?
Có gì sai khi không rực rỡ?
Không phải ai sinh ra cũng để làm mặt trời.
Một vài người là ánh sáng cuối chiều, mỏng manh mà dịu dàng.
Một vài người là giọt sương mai, tồn tại ngắn ngủi nhưng long lanh đến ngẩn ngơ.
Một vài người là nốt trầm trong bản giao hưởng, không làm người khác đứng dậy vỗ tay, nhưng là thứ giữ cho bản nhạc không sụp đổ.
Cuộc đời không cần ai cũng rực rỡ.
Thế giới cần người dịu dàng, biết lắng nghe, người cặm cụi làm việc mà chẳng ai thấy, người bước bên lề nhưng là nơi người khác tựa vào.
Và nếu như bạn là người đó, thì bạn không thua kém ai cả.
Rực rỡ, hay là đủ đầy?
Rực rỡ thường là sự phô trương ra bên ngoài tiếng vỗ tay, ánh đèn, sự ngưỡng mộ. Nhưng đủ đầy lại là bên trong nơi lòng ta an tĩnh, ta sống đúng với bản thể mình, không phải cố gắng để làm ai hài lòng, cũng chẳng cần chứng minh điều gì.
Có thể cả đời bạn không được vinh danh, không có danh hiệu, không lên sóng truyền hình, không được gọi là “truyền cảm hứng”…
Nhưng bạn yêu thương ai đó bằng tất cả tấm lòng,
Bạn ngẩng mặt ngắm hoàng hôn mỗi chiều,
Bạn giữ được lương tri giữa dòng đời đảo điên,
Bạn không bỏ rơi chính mình trong cuộc chạy đua của thiên hạ…
Thế là đủ đầy rồi.
Không cần rực rỡ mới là sống.
Hạnh phúc, đôi khi chỉ là… được lặng lẽ sống thật với mình.
Ta không cần trở thành biểu tượng.
Không cần ai cũng nhớ đến mình.
Chỉ cần có một người nhớ mình bằng trái tim,
Một khoảnh khắc nào đó, khi ta không còn, ai đó vẫn mỉm cười khi nghĩ về ta, thế là quá đủ.
Lỡ như cả đời này không rực rỡ thì sao?
Thì… hãy tử tế trong im lặng.
Hãy trở thành bến đỗ bình yên, dù cho không ai ca ngợi.
Hãy sống một đời đơn sơ nhưng sâu sắc, không phải vì ai, mà vì chính bạn xứng đáng có được sự bình yên ấy.
Bởi có một vẻ đẹp không cần ánh đèn chiếu vào.
Một vẻ đẹp chỉ những ai đủ tĩnh lặng mới nhìn thấy:
Vẻ đẹp của một tâm hồn nhẹ tênh, sau một đời không cần rực rỡ nhưng chưa bao giờ tắt ánh sáng.