22/09/2025
Một kiếp, một chữ “yêu”
Anh gặp em vào một buổi chiều tháng Tư, khi nắng còn vương lưng chừng mái hiên và gió khẽ khàng như đang do dự không biết nên đi hay ở. Em đứng đó, giữa phố đông người, ánh mắt thoáng qua anh chỉ trong một nhịp thở nhưng đủ để khiến đời anh không còn đường quay lại.
Người ta thường nói: cái nhìn đầu tiên chưa bao giờ định nghĩa được tình yêu. Nhưng với anh, tình yêu lại bắt đầu ngay từ cái chạm mắt ấy. Như một lời nguyền.
Anh yêu em từ những điều chưa kịp có thật: nụ cười chưa bao giờ dành cho anh, bàn tay chưa một lần chạm, giấc mơ chưa bao giờ chung lối. Anh yêu đến mức, có những đêm nằm giữa căn phòng tối, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, anh tưởng như từng hạt mưa đều đang gõ vào lòng mình, nhắc nhở rằng: em không thuộc về anh.
Rồi em rời đi.
Không lời hẹn, không cả một cái nhìn cuối cùng. Giữa anh và em, chỉ còn khoảng trống mênh mông, như hai bờ vực nhìn nhau mà chẳng thể vượt qua.
Người ta bảo, thời gian sẽ chữa lành. Nhưng có những vết thương không sinh ra để được chữa lành, mà để tồn tại, để con người biết rằng mình đã từng sống, đã từng yêu đến tận cùng của khả năng.
Anh đi qua những ngày dài không em, vẫn giả vờ cười nói, vẫn sống như một kẻ bình thường. Nhưng trong từng giây khắc, lòng anh rỉ máu. Đêm nào cũng vậy, anh tự hỏi: Nếu hôm ấy, anh dám nói một câu “Anh yêu em”, liệu có khác gì không?
Có lẽ không.
Có lẽ định mệnh vốn không cho phép.
Nhưng anh vẫn tin, trên đời này, có những tình yêu sinh ra không phải để nắm giữ, mà để dày vò. Có những con người đi qua đời nhau, không để lại gì ngoài một vết thương, nhưng chính vết thương ấy lại chứng minh rằng ta đã từng cháy bỏng, từng sống hết mình.
Anh đã yêu em. Từ buổi đầu chạm mắt, cho đến khi em rời đi. Yêu đến tận cùng của đời này.
Và có lẽ, sang cả kiếp sau, nếu còn có thể, anh vẫn muốn yêu em… thêm một lần nữa.