21/09/2025
Chị gái m/ượn em trai 350 triệu để ch/ữa bệ/nh, em bắt chị viết gi/ấy n/ợ, ai dè khi về nhà mở tờ giấy ra xem, chị sữ/ng s/ờ ch/ết lặ/ng…
Ngọc ngồi lặng bên cửa sổ bệnh viện, mắt đỏ hoe. Bác sĩ vừa thông báo chị cần phải phẫu thuật gấp, chi phí lên đến hàng trăm triệu đồng. Gia đình chồng làm nông, kinh tế bấp bênh, số tiền quá lớn chẳng biết xoay đâu ra. Nhìn hai đứa con còn nhỏ, lòng chị đ//au như cắ//t.
Trong cơn tuy/ệt vọ/ng, Ngọc nghĩ đến Hưng – em trai r/uột. Hưng từ nhỏ đã hiếu học, sau này lập nghiệp ở thành phố, công việc ổn định, cuộc sống khấm khá hơn. Nhưng từ ngày lấy chồng, Ngọc ít liên lạc vì s/ợ mang tiếng “chị nhờ vả em”. Lần này, không còn cách nào khác, chị quyết định gọi cho Hưng.
Đầu dây bên kia, giọng em trai trầm ổn:
– Chị cần bao nhiêu?
Ngọc nghẹn ngào:
– Bác sĩ bảo ít nhất 350 triệu… Chị biết số tiền này lớn lắm, nhưng chị không còn cách nào khác.
Im lặng vài giây, rồi Hưng đáp:
– Được. Nhưng chị phải viết giấ/y n/ợ.
Câu nói khiến Ngọc ch/ết lặ/ng. Chị vốn nghĩ tình ru//ột th//ịt không cần tính toán, không ngờ Hưng lại thẳng thắn như vậy. Dù trong lòng buồ/n t/ủi, nhưng vì m/ạng số/ng, Ngọc đành gật đầu.
Ngày hôm sau, Hưng mang tiền đến. Anh rút sẵn tờ giấy trắng, nghiêm giọng:
– Chị viết đi. Ghi rõ số tiền 350 triệu, hẹn ngày trả.
Ngọc r/un ru/n cầm bút, từng dòng chữ như những nh/át d/ao c/ứa vào lòng. Chị không o/án trá/ch, chỉ thấy nghẹn ngào. Viết xong, chị nhận tiền, rối rít cảm ơn rồi quay về bệnh viện làm thủ tục ph/ẫu thu/ật.
Ca m/ổ thành công, nhưng cơ thể yế/u ớ/t khiến chị m/ất nhiều thời gian hồi phục. Mỗi lần nhìn tờ g/iấy n/ợ cất trong túi, tim chị lại nh/ói đ/au: “Em trai mình tính toán đến thế sao? Hay tình cảm chị em vốn dĩ mong manh vậy thôi?”
Một tháng sau... đọc tiếp dưới bình luận 👇