Ngôn Tình Club

Ngôn Tình Club Mê truyện truyện tranh ngôn tình thì mời vào team của em

Truyện : Bình minh màu lưu luyến - Minh KhuyênChương 19: Lê Thính Phong ra tay Sáng sớm, Hứa Vỹ lảo đảo loạng choạng mò ...
31/03/2025

Truyện : Bình minh màu lưu luyến - Minh Khuyên
Chương 19: Lê Thính Phong ra tay
Sáng sớm,
Hứa Vỹ lảo đảo loạng choạng mò lên tầng hai của nhà máy, có hai người ở đó như đã chờ từ rất lâu rồi.
“Cậu, cậu Giang…, tôi làm xong việc rồi, chuyện cậu hứa với tôi…”
“Hừ, xong việc rồi sao?” Giang Nhất Bình quay người lại nhìn ông ta.
“Sao tôi lại nghe nói cô ta vẫn còn sống nhỉ.”
Hứa Vỹ buộc phải giải thích rằng “Lúc đó tình hình khá cấp bách, tôi nhìn thấy cô ta nằm lăn ra đất rồi.”
Chảy nhiều máu như thế mà chưa chết thì đúng là số hên.
Hứa Vỹ thấy Giang Nhất Bình không nói năng gì cả, cho rằng anh ta định qua cầu rút ván bèn sốt ruột nói “Cậu Giang, cậu không thể như vậy được, tôi đã làm đúng như những gì cậu dặn rồi, việc cô ta chưa chết không thể đổ lỗi cho tôi được.”
“Nếu như tôi không chạy thoát được mà bị bắt thì cũng chẳng có lợi gì cho cậu cả.”
Giang Nhất Bình trợn mắt lên nhìn ông ta, “Định uy hiếp tôi à?”
“Tôi nào dám chứ, cậu Giang.” Hứa Vỹ mỉm cười giả tạo.
Giang Nhất Bình nhìn nụ cười gượng gạo của ông ta với vẻ chê bai, vết thương mưng mủ trên mặt khiến ông ta trông xấu xí đáng sợ.
“Đừng cười nữa, xấu chết đi được.” Giang Nhất Bình khinh bỉ.
Hứa Vỹ cứng miệng luôn.
“Tiểu Nhị, đưa cho ông ta đi.” Giang Nhất Bình nói với người đàn ông đứng sau mình.
Tiểu Nhị mở một chiếc túi vải đen ra, bên trong chứa đấy tiền mặt.
Hứa Vỹ thậm thọt định tiến lên lấy, nào ngờ Giang Nhất Bình lại cất tiếng “Đợi đã.”
“Bò qua đây mà lấy.”
Hai người đứng cách nhau không xa, chưa tới 10 mét.
Hứa Vỹ hơi khó chịu nhưng nghĩ bụng cũng chẳng bao xa, tiền có sức hút quá lớn không thể chối từ nên ông ta đã quỳ mọt xuống đất luôn, hai tay chống xuống đất mà bò qua đó thật.
Lần này, ông ta tự nguyện làm một con chó.
Dù cho chân đau râm ran, dù cho đôi mắt sưng vù khiến ông ta gần như chẳng nhìn rõ mọi thứ trước mặt, thì ông ta vẫn dựa vào thứ khát vọng chiến thắng cả cảm giác đau đớn của cơ thể để bò tới trước chiếc túi kia.
Tiểu Nhị lại cầm chiếc túi lên lùi về phía sau vài bước.
Hứa Vỹ tiếp tục bò.
Anh ta tiếp tục lùi lại phía sau,
Hứa Vỹ tiếp tục bò.
Cứ lặp đi lặp lại như thế vài lần, đoạn đường ông ta phải lê lết dài thêm mười mét nữa.
Lòng tự trọng của Hứa Vỹ bị chà đạp hết lần này đến lần khác, nhưng hiện tại ông ta làm gì còn cái gọi là lòng tự trọng nữa.
Cuối cùng, Giang Nhất Bình chơi mệt rồi, cũng chịu bảo Tiểu Nhị ném chiếc túi xuống trước mặt ông ta, một hai tờ tiền bay ra, Hứa Vỹ liền với tay nhặt lại ngay.
Chính vào lúc ông ta ôm chiếc túi vào lòng rồi định đứng dậy thì một thứ gì đó lạnh ngắt đã chạm vào đầu ông ta.
Là s.úng.
“Cậu… cậu Giang, các cậu… định… làm gì.”
Giang Nhất Bình thấy ông ta run lên cầm cập thì có chút hưng phấn, bàn tay đeo găng nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của Hứa Vỹ, ấn thật mạnh vào vết thương của ông ta.
Hứa Vỹ đau đớn kêu lên ầm ĩ nhưng vẫn ôm chặt túi tiền trong tay.
“Trò chơi mà, nên đương nhiên là tôi phải cho nó một cái happy ending rồi.”
Anh ta sáp lại gần bên tai Hứa Vỹ, khẽ nói “Ông chết rồi chính là cái kết đẹp nhất.”
Nói xong liền đẩy Hứa Vỹ ngã lăn ra đất, tiếng súng lên nòng vang rõ mồn một, Hứa Vỹ biết họ định g.iết mình thật nên cũng chẳng thèm quan tâm đến tiền nữa mà quỳ mọt xuống đất mà dập đầu “Cậu Giang, anh Giang, xin hãy tha cho tôi.”
“Cậu còn có nhu cầu gì tôi đều có thể làm được cho cậu.”
“Tha cho tôi đi, có làm trâu làm ngựa tôi cũng cam lòng,”
Hứa Vỹ vừa nói vừa bật khóc thành tiếng, người đàn ông cao hơn mét 8 lại khóc lóc nức nở, đầu cứ liên tục đập xuống đất, chảy cả m.áu.
Giang Nhất Bình “chậc chậc” vài tiếng, cười nhạo bộ dạng hiện giờ của ông ta.
Lúc này trong mắt của Giang Nhất Bình ông ta còn chẳng bằng loài xúc sinh, chứ đừng nói đến chuyện tội nghiệp ông ta.
Bỗng dưng có mùi khai xộc lên, nửa thân dưới của Hứa Vỹ ướt nhẹp.
Ông ta sợ quá đ.ái cả ra quần.
Giang Nhất Bình chau mày chê bai, vỗ vai Tiểu Nhị “Ra tay đi.”
Hứa Vỹ run chân định bỏ chạy, còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì “bằng” một tiếng, bụng của ông ta đã bị đạn bắn xuyên qua.
Ông ta kinh ngạc nhìn xuống dưới, sau đó không cam tâm mà ngã lăn ra đất, máu phun ra từ miệng ông ta, ông ta chỉ có thể giương mắt lên nhìn về phía Giang Nhất Bình.
Giang Nhất Bình chưa vội để cho Tiểu Nhị bắn phát s.úng tiếp theo.
Anh ta thích nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng của người khác, sự tuyệt vọng khi cận kề cái ch.ết, nỗi sợ hãi và oán hận trong ánh mắt, đều khiến Giang Nhất Bình đạt cực kh.oái.
“Ha ha, Tiểu Nhị mày nhìn xem ông ta sắp chết rồi mà tay vẫn nắm lấy mấy tờ tiền kìa.”
Tiền đối với thiếu gia nhà giàu như Giang Nhất Bình mà nói thì đã nhìn chán rồi, nhưng đối với người ham cờ bạc như Hứa Vỹ thì còn quan trọng hơn cả tính mạng mình.
Hứa Vỹ không trụ nổi nữa sắp nhắm mắt lại thì cuối cùng Giang Nhất Bình cũng bảo Tiểu Nhị bắn phát s.úng cuối cùng.
Viên đạn bắn xuyên qua trái tim của ông ta, cả thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
“Không được động đậy! Không được động đậy!” Bỗng dưng có rất nhiều cảnh sát bao vây xung quanh nhà máy.
Giang Nhất Bình kinh ngạc đứng hình một lúc rồi nhếch mép cười, chẳng thèm coi họ ra gì mà ngoan ngoãn giơ tay chịu trói.
Cảnh sát, hừ, trên đời người không thể bắt được anh ta chính là cảnh sát.
Hình Úc ấn anh ta vào trong xe, chẳng thèm nhìn anh ta thêm một cái.
Loại cặn bã này, mỗi khi nhìn anh ta một cái là Hình Úc lại muốn đi rửa mắt một lần.
Hình Úc đứng bên ngoài gọi điện thoại,
“Nhị thiếu gia, đã bắt được người rồi.”
“Hứa Vỹ đâu?” Lê Thính Phong hỏi.
“Ch.ết rồi…”
Lê Thính Phong nghe thấy vậy lại rất thản nhiên,
Anh có thể lường trước được Hứa Vỹ sẽ có kết cục này.
Anh cũng muốn ông ta có kết cục như vậy…
Hình Úc nhốt Giang Nhất Bình vào trong phòng thẩm vấn, dẫn theo một anh cảnh sát vào nữa.
Giang Nhất Bình vẫn giữ cái thái độ mày làm gì được ông đây, hỏi anh một câu, anh chỉ đáp lại là “Không biết.”
Anh ta tỏ vẻ vô tội nói với Hình Úc “Đội trưởng Hình, anh biết đấy, tôi có bệnh về thần kinh.” Nói xong còn bật cười như điên khùng.
Cả phòng thẩm vấn toàn là tiếng cười khó nghe của anh ta.
Hình Úc chẳng có động thái gì cứ ngồi đó khoanh tay nhìn anh ta phát điên, còn anh cảnh sát ngồi bên cạnh thì tức lắm, anh đập bàn cái rầm quát Giang Nhất Bình “Anh có thái độ gì vậy, đây là đồn cảnh sát, mời anh phối hợp điều tra cho.”
Giang Nhất Bình đặt tay lên mặt bàn trước mặt, hai chân dạng ra, ngước mắt lên nhìn về phía anh cảnh sát kia.
“Chậc chậc, mới đến à? “
“Nóng nảy thế dễ xảy ra chuyện lắm, hiểu không?”
Lời nói của Giang Nhất Bình mang đậm chất đe doạ.
Hình Úc bảo anh cảnh sát kia ra ngoài, còn mình thì ngồi ở đó, làm theo quy trình mà hỏi một lượt.
Giang Nhất Bình như học thuộc mẫu câu trả lời, hỏi gì cũng chỉ nói,
“Không biết.”
“Không rõ.”
Hình Úc ghi chép lại theo lời anh ta nói, anh chẳng hi vọng sẽ hỏi được ra điều gì.
Giang Nhất Bình là một kẻ đ.iên, luật pháp cũng nói lời của kẻ điên không thể tin, không thể nghe và không thể phán xét được.
Không lâu sau có người gõ cửa mời Giang Nhất Bình ra ngoài.
Hình Úc đích thân cởi còng tay cho anh ta, Giang Nhất Bình cao có 1m75 đứng chỉ đến cổ Hình Úc.
“Đội trưởng Hình, làm phiền anh rồi.”
Nét mặt với lời nói của anh ta chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Lời nói đó không phải lời cảm ơn mà là lời khiêu khích.
Hình Úc không hề tức giận mà bật cười nói “Không sao, chăm sóc cho người khuyết tật là chuyện nên làm mà.”
Hình Úc trầm giọng xuống nói câu này, ánh mắt lướt qua phần thân dưới của anh ta.
Mặt Giang Nhất Bình biến sắc, cuối cùng là tức giận, anh ta cắn răng trợn mắt nhìn Hình Úc nói “Sao… sao mày biết được.”
Lần này thì đến lượt Hình Úc chiếm thế thượng phong, anh cũng không trả lời câu hỏi của Giang Nhất Bình mà mở cửa phòng thẩm vấn ra “Đi thôi, cậu Giang.”
“Cứ chờ đó.” Đây là câu nói cuối cùng mà Giang Nhất Bình để lại cho Hình Úc.
Thư ký Lưu đứng ở ngoài cửa, “Thiếu gia, xe đỗ ở dưới rồi.”
Giang Nhất Bình hỏi “Ông ấy tới chưa?”
Thư ký Lưu lắc đầu.
Mắt Giang Nhất Bình tối sầm lại, chưa tới một giây nên chẳng ai nhìn thấy cả.
Thư ký Lưu dẫn người đi làm thủ tục, còn Giang Nhất Bình thì đi theo vệ sỹ xuống dưới trước.
Cho tận tới lúc chuẩn bị lên xe, Giang Nhất Bình mới cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Nhưng đã quá muộn rồi, anh ta đã bị bắt cóc lên xe.
“Cậu Giang, thiếu gia nhà chúng tôi mời anh qua đó nói chuyện một lúc.”
Sau đó anh ta liền bị đánh ngất, rồi trùm kín đầu.
Đến khi Giang Nhất Bình tỉnh lại thì anh ta đã bị trói trên ghế rồi.
Trong phòng tối đen như mực, khắp nơi toàn là dụng cụ tr.a t.ấn.
Một người đàn ông ngồi cách Giang Nhất Bình không xa, tay cầm một chuỗi tràng hạt.
Giọng nói không lớn nhưng đủ để khiến người ta phải run sợ.
“Mày là ai? Sao mày dám trói tao?”
Một lúc lâu sau, người đó mới bước tới, Giang Nhất Bình còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh thì người đó đã đạp cho anh ta một phát rồi, cả ghế và người văng ra xa mấy mét lận.
Giang Nhất Bình cảm giác xương toàn thân bị gãy vụn, sau đó thì từng cú đấm giáng thẳng xuống mặt anh ta.
“Xem ra lúc trước th*** mày vẫn còn là quá nhẹ, mày còn dám quay lại à ?”
Giang Nhất Bình hộc m.áu miệng, “Mấy… mấy năm trước, chuyện đó… là… là do mày làm à…”
Nhờ chút ánh sáng yếu ớt không biết từ đâu chiếu vào, Giang Nhất Bình đã nhìn rõ được khuôn mặt của Lê Thính Phong, “Là… là mày…”
Anh ta cứ thắc mắc mãi không biết tại sao lại không điều tra ra được người đứng đằng sau, hoá ra là do Lê Thính Phong làm.
Chẳng trách… chẳng trách.
Lại một cú đá nữa, Giang Nhất Bình cả người cả ghế đập thẳng vào tường, đau đến nỗi khiến anh ta thở hồng hộc.
Lê Thính Phong cởi ba cúc áo ra, đưa điếu thuốc lên miệng hút, im lặng nhìn Giang Nhất Bình nằm co rúm rên rỉ dưới đất.
“Đưa hắn đi nhốt lại.” Vừa dứt lời thì có hai người ngoài cửa đi vào lôi Giang Nhất Bình ra ngoài.
Giang Nhất Bình tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, “Không… không… không được.”
Từ sau chuyện xảy ra mấy năm trước, Giang Nhất Bình đã mắc hội chứng sợ không gian hẹp.
Lê Thính Phong lau tay, nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa dần.
Một tiếng đồng hồ sau, có tiếng động cơ vang lên dưới nhà, sau đó là một nhóm người ập vào, Lê Thính Phong bình tĩnh ngồi trên sô pha nhìn đám người đó.
Người đứng đầu nhà họ Giang, Giang Dịch Phong.
“Chú Giang bận rộn như vậy, sao lại rảnh rỗi mà tới chỗ tôi thế.”
Kể cả là vào những lúc như vậy thì trên mặt Giang Dịch Phong vẫn nở nụ cười.
“Cháu bày ra cái bẫy lớn như vậy để đưa Nhất Bình về chỗ của mình, nên chú phải đích thân tới để đưa nó về nhà chứ.” Giang Dịch Phong ngồi dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm Lê Thính Phong bằng đôi mắt đục ngầu, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.
“Đương nhiên rồi, tôi chỉ mời cậu ta tới nhà ngồi chơi một lúc thôi, cậu ta muốn về lúc nào mà chẳng được.” Lê Thính Phong nhấp một ngụm trà nóng rồi bình thản nói.
Giang Dịch Phong không có thời gian để tiếp tục nói chuyện phiếm với anh, ông ta đưa tay ra đòi người “Giao người lại cho tôi.”
“Phòng đầu tiên trên tầng 2.”
Giang Dịch Phong ra hiệu cho thư ký Từ, rồi cho người lên tầng 2.
Lúc Giang Nhất Bình được khiêng xuống tầng một thì Giang Dịch Phong chỉ bình tĩnh liếc nhìn một cái, cho người đưa anh ta ra ngoài, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, chỉ hỏi một câu cuối cùng, “Dạo gần đây bố cháu đang điều động công tác à?”
Đương nhiên là Lê Thính Phong hiểu ý của ông ta, mỉm cười đáp lại “Vị trí đó nên là của chú Giang.”
Giang Dịch Phong nhìn anh một cái không nói thêm gì nữa rồi quay người chuẩn bị đi về, sau đó anh lại buông ra một câu,
“Chú Giang, chú phải để ý thằng con trai của mình đấy.”
“Nếu có lần sau thì cậu ta sẽ không còn được may mắn như vậy nữa đâu.”
Giang Dịch Phong khựng lại một lúc rồi đi thẳng ra ngoài như không có chuyện gì.
Mẹ của Giang Nhất Bình xuất thân trong gia đình danh giá, nhà họ Giang vốn chỉ là một gia tộc nhỏ vô danh, may nhờ có nhà ngoại của Giang Nhất Bình nên mới được như bây giờ.
Giang Nhất Bình đúng là con của chi thứ hai trong nhà họ Giang,
Chỉ là mẹ anh ta là chi thứ hai,
Còn bố… lại là chi thứ nhất.
Câu chuyện loạn luân này có rất ít người trong giới Kinh Đô biết…
Đợi họ đi cả rồi ánh mắt Lê Thính Phong mới dần sắc lạnh, dạo gần đây bên trên đang chọn người, trong giới đang đồn là bố của Lê Thính Phong hoặc Giang Dịch Phong.
Vị trí đó tuy cao hơn thật, nhưng thực chất lại không hề được nắm quyền cao hơn, nên bố của Lê Thính Phong không định ngồi vào cái ghế đó.
Trên xe,
Giang Nhất Bình nhìn thấy Giang Dịch Phong, bật cười thành tiếng,
Cũng chỉ có như vậy thì ông ta mới chịu tới gặp hắn.
Dịch truyện : Nguyệt Tịch Hoa Triêu
Nguồn: 番茄小说
Đây là bản dịch phi lợi nhuận và chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý của chủ nhà.

Truyện : Bình minh màu lưu luyến - Minh KhuyênChương 18: Gặp ng.uy h.iểm Lúc đó đang mơ hồ anh chỉ muốn được nghe thấy g...
28/03/2025

Truyện : Bình minh màu lưu luyến - Minh Khuyên
Chương 18: Gặp ng.uy h.iểm
Lúc đó đang mơ hồ anh chỉ muốn được nghe thấy giọng cô.
Cô như đang dỗ dành anh, nói rất nhiều điều.
Lê Thính Phong cẩn thận lắng nghe, cô nói gì anh cũng đáp lại được.
Cuối cùng cô bảo anh về nhà sớm chút,
Lê Thính Phong liền bảo Trần Dác gọi xe thật.
Trần Dác cười anh, “Người ta bảo gì cậu cũng nghe, người như cậu ở Tây Nam gọi là đồ sợ vợ đấy.”
Lê Thính Phong bật cười, tiếp lời anh “Lời nói của cô ấy, có tác dụng.”
Nguỵ Quân ngồi máy bay cả ngày trời, đi ngủ từ rõ sớm.
Hứa Tri Ý ngồi nghe điện thoại ngoài phòng khách.
Lúc này cũng hơi muộn rồi nên Hứa Tri Ý không nghe thấy tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, chỉ nghe được tiếng xe cộ qua lại.
Cô đi ra ban công định hóng gió, nhưng gió mùa hè thường nóng nực khiến người ta cảm thấy bức bối.
Hứa Tri Ý nhìn xuống dưới, phố xá vẫn còn sáng đèn, Kinh Đô là một thành phố không ngủ, giờ này vẫn còn người xe qua lại.
Đêm xuống dưới tác dụng của men rượu, nảy sinh ra mập mờ, tình cảm của con người cũng vì thế mà nảy nở.
Lúc trước khi nói chuyện với Nguỵ Quân,
Cô nói Lê Thính Phong như vậy, tự cảm thấy bản thân không xứng với anh, anh là người đứng đầu trong giới, là một kiểm sát viên sáng chói nổi bật, từ nhỏ đến giờ luôn được người ta tôn kính quý trọng, ai nấy đều theo đuổi mong muốn có được anh.
Ngược lại cô thì sao, một thân một mình ở đất Kinh Đô, không phải sao cũng chẳng phải trăng, càng không thể là ánh mặt trời.
Rõ ràng là cô có thể một mình bị tuyết rơi ướt người, nhưng Lê Thính Phong lại che ô cho cô, cảm giác đó khiến cô dễ dàng bị chìm sâu.
Hứa Tri Ý thích anh, nhưng cô lại sợ yêu anh.
Người che ô cho cô là hoàng tử, còn cô thì lại chẳng phải là công chúa.
Nguỵ Quân ôm lấy cô, vỗ vỗ vào lưng cô nói:
“Tri Tri, cậu phải tin rằng kiểu gì cũng có người tới vì cậu.”
“Bất kể là thuận sáng hay ngược sáng.”
“Nếu như anh ấy đã tới vì cậu, thì chẳng có nhiều kết quả để suy nghĩ như vậy đâu.”
“Không phải cứ có hoa là sẽ có quả, có những bông hoa chỉ cần nở là được rồi.”

Hôm đó tan làm Hứa Tri Ý đi nhận túi cho Nguỵ Quân.
Vốn dĩ Nguỵ Quân phải tự đi lấy, nhưng do đội bóng rổ có việc gấp nên cô phải qua đó một chuyến, nhờ Hứa Tri Ý đi nhận hộ.
Nguỵ Quân đã nhắm mẫu túi đó từ rất lâu rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng có hàng, nên cô định mua luôn.
Suốt dọc đường Hứa Tri Ý cứ cảm giác như có người đi theo mình, nhưng cô vừa quay đầu lại thì cảm giác đó lại biến mất.
Cô tưởng mình bị ảo giác.
Chắc là do dạo gần đây không được nghỉ ngơi nhiều.
Hứa Tri Ý lấy túi xong đi ra ngoài, bước ra khỏi trung tâm thương mại thì thấy có đám đông trước mặt, khá ồn ào, giống như là hai bên có mâu thuẫn chuẩn bị lao vào đánh nhau đến nơi rồi.
Một cô bé đã thu hút sự chú ý của Hứa Tri Ý, tay cô bé buộc một quả bóng bay trông rất bắt mắt, cứ đứng ở đó khóc mãi.
Có lẽ là xung quanh cãi nhau om sòm nên không ai để ý tới cô bé cả.
Cô bé đang kêu gào gì đó, Hứa Tri Ý nghe không rõ, cô ngồi xuống trước mặt cô bé.
“Em gái, em không tìm thấy bố mẹ phải không?”
Cô bé gật đầu.
Không biết vì sao mà Hứa Tri Ý lại thấy cô bé này trông rất quen mặt, nhưng lại quên mất là đã từng gặp ở đâu rồi.
Cô bé chỉ về một phía, không biết là có ý gì.
“Họ đi về hướng đó à?”
Cô bé tiếp tục gật đầu.
Hứa Tri Ý nhìn khuôn mặt cô bé cảm thấy vô cùng thân thuộc,
“Vậy để chị dẫn em qua đó tìm trước nhé?”
Cô bé nắm lấy tay Hứa Tri Ý đi về phía trước, Hứa Tri Ý cũng chẳng nghĩ gì nhiều mà đi thẳng vào trong con ngõ nhỏ.
Cuối cùng thì Hứa Tri Ý đã nhận ra điều gì đó, cô bé lập tức hất tay Hứa Tri Ý ra rồi bỏ chạy thật nhanh.
“Cháu gái ngoan, cuối cùng thì chúng ta cũng gặp nhau rồi.” Là giọng của Hứa Vỹ.
Chú hai của Hứa Tri Ý, Hứa Vỹ.
Trên mặt ông ta có rất nhiều vết thương trông có vẻ mới, rõ ràng nhất chính là vết dao ch.ém siêu dài kia, vết thương đã bắt đầu mưng mủ, đôi mắt tối tăm nham hiểm ẩn sau vết dao đó.
Hứa Tri Ý cảnh giác định bỏ chạy, Hứa Vỹ kéo tay cô lại, bịt miệng rồi lôi cô vào sâu trong ngõ.
Người đàn ông cao hơn mét 8, người toàn cơ bắp, Hứa Tri Ý làm gì có sức mà chống lại ông ta chứ.
Cô chỉ có thể ra sức lắc đầu, dùng hết sức bình sinh để đẩy ông ta ra.
Khoảnh khắc đó, ký ức tuyệt vọng hồi cấp 3 đã ùa về, cô bất lực rơi nước mắt.
Bỗng dưng không biết ở đâu bay tới một cây gậy, Hứa Vỹ đưa tay lên đỡ, Hứa Tri Ý nhân cơ hội thoát được.
“Thằng ranh thối tha.” Hứa Vỹ chửi đổng lên, cây gậy ném trúng đầu ông ta, máu chảy dọc xuống mặt.
Hứa Tri Ý đã nhìn rõ mặt người đó, là Quan Mặc.
Cậu thiếu niên với vóc dáng cao to đứng chắn trước mặt bảo vệ cho Hứa Tri Ý.
Hứa Vỹ khạc nhổ một bãi, rồi cười khàn đục “Mới nứt mắt đã đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, hừm, cũng không biết hôm nay mày còn sống để rời khỏi đây không nữa.”
Năm nào Quan Mặc cũng được Quan Phong đưa đi huấn luyện, thân thủ không phải dạng vừa, tiếp vài chiêu với Hứa Vỹ cũng không hề kém cạnh.
“Mau chạy đi.”
Quan Mặc hét lên về phía Hứa Tri Ý, bỗng dưng Hứa Vỹ không biết lấy đâu ra được một con dao, đâm về phía Quan Mặc.
Quan Mặc không phòng bị gì cả nên bị đâm trúng một nhát vào bụng, Hứa Vỹ còn định ra tay tiếp nhưng Hứa Tri Ý đã lao tới, lưỡi dao trượt ngang qua cổ cô, m.áu ứa ra ngoài.
Hôm đó hình như là một ngày âm u, không có ánh sáng chiếu vào con ngõ đó.
Hai người nhếch nhác nằm lăn ra đất, Quan Mặc lết người tới chỗ Hứa Tri Ý bịt lấy vết thương trên cổ cô, “Hứa Tri Ý, cố gắng lên, đừng ngủ.”
Lúc này ý thức của Hứa Tri Ý đã trở nên mơ hồ rồi, chỉ nghe thấy tiếng cười “ha ha” của Hứa Vỹ, tiếng cười đó phát ra từ trong cổ họng, trở nên vô cùng hiểm độc giữa con ngõ tối tăm tĩnh mịch.
“Con đ***, vay tiền mày mà mày chối đây đẩy, hại tao bị đám cho vay nặng lãi siết nợ, rạch mặt như này, ngón tay cũng bị ch.ặt mất 3 đốt, bây giờ bị như vậy cũng là do mày tự chuốc lấy, đúng là đáng ch.ết.”
“Ai mượn thích làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ, cho chúng mày ở đây làm đôi uyên ương ch.ết th.ảm luôn.”
Hứa Vỹ cầm dao lên vung về phía hai người, bỗng dưng có tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Hứa Vỹ giật mình quay đầu lại, đành phải bỏ chạy.
“Con m.ẹ nó chứ, coi như hai đứa chúng mày mạng lớn.”
Đôi môi của Hứa Tri Ý trắng bệch, cô cứ nhìn chằm chằm lên trên, hai bên là hai toà nhà cao ngất ngưởng che mất bầu trời, chỉ còn lại một vùng trời bé nhỏ.
Quan Mặc cố chịu đau gắng hết sức gọi cô “Đừng ngủ, cầu xin chị đấy, đừng ngủ mà.”
“Chị ơi.”
Hứa Tri Ý không thể tỉnh táo nổi, mí mắt càng lúc càng nặng, cô muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng lại không thể phát ra được tiếng nào.
M.áu cứ thế từ từ chảy ra ngoài, mạng sống của cô cũng dần tan biến.
Cô nghĩ, có lẽ là… cô sẽ chẳng nhìn thấy được ngày mai nữa rồi.
Cô run rẩy nắm chặt lấy tay Quan Mặc,
Cô mong cậu được bình an.
Một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt cô, rồi cô nhắm mắt lại…
Quan Mặc cũng bắt đầu dần mất tỉnh táo, cậu cố gắng gượng mà gọi Hứa Tri Ý.
“Hứa Tri Ý, đừng ngủ mà.”
“Coi như em… coi như em… cầu xin chị đấy.”
“Chị ơi, chị… tỉnh… lại đi”
“Chị phải… khoẻ mạnh… mà sống tiếp chứ.”
Lúc đó Lê Thính Phong vừa họp xong thì nhận được tin, anh bảo Tiểu Lưu lái thật nhanh đến bệnh viện tỉnh.
Đứng bên ngoài phòng phẫu thuật mà tay anh vẫn còn run.
“Ngồi xuống một lúc đi, kiểm soát viên Lê.” Sau nửa tiếng đồng hồ cuối cùng thì Tiểu Lưu cũng không kìm được mà cất lời.
Lê Thính Phong lắc đầu, đôi mắt toàn tia m.áu cứ thế nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trên mặt chẳng có biểu cảm gì cả.
Tiểu Lưu biết là Lê Thính Phong đã mất kiểm soát.
Nếu như người ở trong kia không thể an toàn đi ra thì đêm nay cả đất Kinh Đô này chẳng thể an yên được.
Đến khoảng 10 giờ đêm thì bác sỹ bước ra.
“Nhị thiếu gia, người đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, vết thương trên cổ cũng đã được khâu lại.”
“Lần này cũng coi như may mắn, gần thêm 1 cm nữa thôi là vào động mạch cổ rồi.”
Hơi thở Lê Thính Phong ổn định được vài phần, anh đã nhìn thấy cô được đẩy ra.
Mặt trắng bệch, cho tận tới khi anh ngồi bên giường bệnh của Hứa Tri Ý nắm lấy bàn tay và cảm nhận được hơi ấm của cô. Lê Thính Phong mới có được cảm giác mình chưa đánh mất cô.
Nguỵ Quân đã tới ngay sau đó, là Tiểu Lưu gọi điện thoại cho cô.
Cô đã nhìn thấy người đàn ông cao quý kia ở trong phòng bệnh, cứ thế ngồi cạnh giường bệnh nhìn Tri Tri không chớp mắt.
“Cô ở lại với cô ấy đi, có chuyện gì thì gọi cho Tiểu Lưu.”
Đó là câu duy nhất mà anh mở lời nói với cô, nói xong liền bỏ đi luôn.
Tiểu Lưu đã đợi sẵn ngoài cửa, đưa quần áo và chìa khoá xe chuẩn bị trước cho Lê Thính Phong.
“Đây là chìa khoá xe tiểu tứ gia cho người đem tới, camera hành trình và GPS đều đã bị gỡ.”
Lê Thính Phong nhận lấy, “Đêm nay cậu túc trực ở đây đi.”
“Vâng thưa kiểm soát viên Lê.”
Lê Thính Phong thay một chiếc áo gió màu đen, lái chiếc Ford đã được độ ẩn nấp trong bóng tối.
Sáng sớm, Hứa Vỹ chuẩn bị lái xe tới một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, đang định gọi điện thoại cho người đó, thì không biết ở đâu chui ra một chiếc xe việt dã.
“Rầm” tiếng va chạm cực lớn khiến cả con đường vắng tanh trở nên vang dội bất thường, xe của Hứa Vỹ bị lực va chạm mạnh làm cho đâm thẳng vào cột điện bên cạnh.
Đầu xe bị móp mất một nửa, gần thêm tí nữa thì người bị móp là Hứa Vỹ rồi.
Hứa Vỹ nằm úp mặt vào vô lăng, rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Bỗng dưng cửa xe bị mở ra, người đàn ông như bóng ma đêm đen xuất hiện trước mặt Hứa Vỹ, lôi cổ ông ta ra khỏi xe.
Hứa Vỹ nằm bò dưới đất như một con chó, tay úp xuống mặt đất, những ngón tay không còn lành lặn đang giật giật.
Đôi giày leo núi không hề nể nang gì mà giẫm lên tay ông ta, Hứa Vỹ đau đớn khẽ rên lên, có một chút ý thức, định ngẩng đầu lên để nhìn rõ xem là ai thì bàn chân kia lại đổi sang giẫm lên đầu ông ta.
“Mày… mày là ai.”
Người đàn ông không nói gì cả, mà giẫm mạnh hơn, Hứa Vỹ đau đớn kêu lên ầm ĩ, hai tay túm chặt lấy ống quần của người đàn ông.
“Á… đừng… đừng giẫm nữa.”
“Tha… tha cho… tôi đi…”
“Tha cho… tôi đi mà, muốn tôi làm gì… cũng được.”
Người đàn ông giảm nhẹ lực xuống, Hứa Vỹ vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại bị anh nhấc cả người lên, bị túm cổ ấn vào trước cửa xe.
Hứa Vỹ mở to đôi mắt sưng vù, nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, khí chất ngời ngời, trong đôi mắt đào hoa ẩn chứa toàn là sát khí.
Ông ta nhận ra người đàn ông trước mặt mình, là Lê Thính Phong.
Là vị kiểm soát viên danh tiếng lẫy lừng kia.
“Người của tôi, mà ông cũng dám đụng vào à, hả?”
Hứa Vỹ cảm nhận được bàn tay trên cổ mình càng lúc càng dùng lực mạnh hơn, não ông ta dần bị thiếu oxy, ông ta nhấc bàn tay lên một cách khó khăn, nắm lấy bàn tay đeo găng màu đen của Lê Thính Phong.
Chính vào lúc ông ta cảm nhận được mình sắp bị bóp ch.ết thì Lê Thính Phong đã thả tay ra, Hứa Vỹ nằm bẹp dưới đất.
Lê Thính Phong đứng nhìn ông ta, Hứa Vỹ ngẩng đầu lên, cả đời này ông ta chẳng thể quên được cảnh tượng đó.
Lê Thính Phong nhìn ông ta như nhìn một thứ rác rưởi, miệng nở nụ cười khinh bỉ, sau lưng anh là màn đêm bất tận, tăm tối đến mức đáng sợ, trông anh như ác quỷ, lại như thần thánh.
Lê Thính Phong như nổi lòng từ bi định tha cho ông ta, giọng nói khàn đục vang vọng trên con đường,
“Cho ông một cơ hội, chạy được ra khỏi Kinh Đô coi như là bản lĩnh của ông.”
“Lần sau mà rơi vào tay tôi nữa thì, hừm…”
Lê Thính Phong lại ẩn thân vào trong đêm tối rồi rời đi.
Hứa Vỹ đã chẳng còn đầu óc mà suy nghĩ xem đây rốt cuộc có phải là trò mèo vờn chuột hay không.
Ông ta nghĩ Lê Thính Phong nói sẽ cho mình thoát thân an toàn, nên bây giờ ông ta chỉ cần chạy ra ngoại ô thôi.
Dịch truyện : Nguyệt Tịch Hoa Triêu
Nguồn: 番茄小说
Đây là bản dịch phi lợi nhuận và chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý của chủ nhà.

Truyện : Bình minh màu lưu luyến - Minh KhuyênChương 17: Mập mờ Tay hai người ở sát cạnh nhau, thỉnh thoảng lại chạm nhẹ...
23/03/2025

Truyện : Bình minh màu lưu luyến - Minh Khuyên
Chương 17: Mập mờ
Tay hai người ở sát cạnh nhau, thỉnh thoảng lại chạm nhẹ, tay anh hơi nóng lên, Hứa Tri Ý dường như cảm nhận được cả đường vân trên đầu ngón tay anh.
Trong môi trường tối tăm, sự mập mờ dần vây xung quanh họ.
Lê Thính Phong bị chạm vào tay thì thấy hơi nhột, siết chặt cằm.
Hứa Tri Ý cảm giác có thứ gì đó bay vào mắt mình mà bất giác chớp mắt, đứng ở đó mà dụi.
Lê Thính Phong để ý thấy sự bất thường của cô bèn quay đầu lại hỏi “Sao thế?”
“Mắt hơi đau, hình như có thứ gì bay vào.”
“Có cần tôi giúp không?”
“Được.”
Lê Thính Phong sợ đèn làm chói mắt cô, một tay cầm điện thoại để ra xa một chút, khom lưng xem giúp cô.
“Cô cầm được không?”
“Được.”
Lê Thính Phong đưa điện thoại cho Hứa Tri Ý, khẽ cúi người xuống, dùng tay nhẹ nhàng kéo mí mắt cô rồi thổi nhè nhẹ.
Mí mắt Hứa Tri Ý bất giác run lên, vành tai bắt đầu đỏ ửng, tim vốn đang đập thình thịch giờ lại càng đập mạnh hơn.
“Đỡ hơn chưa?” Lê Thính Phong nhỏ tiếng hỏi.
Hứa Tri Ý quên cả mất phải trả lời thế nào, mặt hai người ở gần nhau đến mức một tờ giấy chẳng thể nhét vào được.
Con ngươi của Lê Thính Phong đen tuyền, đáy mắt sâu như một vòng xoáy cuốn cô vào trong đó.
Lê Thính Phong vốn chẳng nghĩ gì cả, nhưng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, khoé mắt đỏ ửng của cô khiến trái tim anh thấy hơi nhột.
Đôi môi cô có hình cánh hoa, chính giữa có một môi châu nho nhỏ, trông rất đáng yêu.
Khiến người ta không thể kiềm chế được mà muốn nếm thử.
Khoảnh khắc đó có lẽ lý trí đã thua cuộc, Lê Thính Phong bất giác rút ngắn dần khoảng cách giữa hai người…
Hai đôi môi gần như sắp chạm vào nhau rồi,
Lê Thính Phong hỏi, “Liệu cô có tức giận không?”
Hứa Tri Ý không đáp mà từ từ nhắm hai mắt lại.
Lê Thính Phong mỉm cười.
Cuối cùng, đèn sáng lên, điện thoại đổ chuông.
Khiến hai người giật mình tỉnh táo lại.
Hứa Tri Ý run rẩy mở mắt đẩy anh ra, “Tôi… tôi đi nghe điện thoại.”
Cô kéo tay Lê Thính Phong, trả lại điện thoại cho anh, rồi bỏ chạy đi chỗ khác.
Lê Thính Phong siết hàm, cũng không nổi cáu mà chỉ thấy cuộc điện thoại này gọi đến rất kịp thời.
Suýt nữa thì phạm sai lầm rồi.
Mặt khác, Hứa Tri Ý cầm điện thoại trên sô pha lên, là Nguỵ Quân gọi tới.
Cô nhấc máy lên nghe, Nguỵ Quân liền tỏ ra bí hiểm nói “Tri Tri, đoán xem tớ đang ở đâu đây.”
Hứa Tri Ý nhướng mày “Ở… đâu cơ?”
“Tớ đang đứng trước cửa nhà cậu nè, mau mở cửa cho tớ đi.”
“Tớ đang không ở nhà.”
“Đáng ghét thật, đang định làm cậu bất ngờ cơ!”
“Vậy cậu đang ở đâu thế?”
“Tớ đang ăn mừng sinh nhật bạn, cậu vào nhà trước đi, tớ sẽ về ngay.”
“Được, vậy tớ vào trong tắm rửa trước nhé, đi máy bay cả ngày trời, người bốc mùi hết cả rồi.”
“Được, tớ về ngay đây.”
Hứa Tri Ý cúp máy, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lê Thính Phong đang đứng dựa bên cạnh chiếc giá.
“Cô phải về à?”
Hứa Tri Ý đưa tay lên sờ mũi đáp “Ừm, A Quân vừa từ nước M trở về, đang ở nhà đợi tôi.”
Hai người đều không nhắc lại chuyện xảy ra lúc vừa rồi.
“Đợi tôi thay quần áo rồi đưa cô về.”
Hứa Tri Ý gật đầu, “Đợi anh.”
Cô ngồi một mình ở dưới nhà, chơi cùng với Đương Ý.
Chú mèo con chắc là vừa ngủ được một giấc, bây giờ đang nằm bò trong ổ, Hứa Tri Ý vuốt ve nó, nó cũng ngoan ngoãn cọ cọ vào tay cô.
“Mày ngoan quá.” Hứa Tri Ý vuốt ve nó.
Trên đường về, Hứa Tri Ý mơ màng buồn ngủ, mắt díu hết cả lại, người hơi uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng dưng bên ngoài có bắn pháo hoa, Hứa Tri Ý lập tức ngồi thẳng lưng dậy, kéo cửa sổ xe xuống, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Lê Thính Phong lái xe chậm lại, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng cô mượn bật lửa của anh vào cái đêm giao thừa đó.
Lúc đó, anh vẫn chưa nhận ra cô, tưởng rằng đó là lần đầu họ gặp nhau.
“Thích pháo hoa à?”
“Thích.”
“Thích kiểu như thế nào?”
Hứa Tri Ý im lặng một lúc mới đáp, “Thích kiểu náo nhiệt.”
Lê Thính Phong đưa cô về đến dưới toà nhà rồi cũng không cho cô về ngay mà còn nói chuyện này chuyện kia nữa.
Hứa Tri Ý cũng nói chuyện với anh, mới đầu cô không hề phát hiện ra, nhưng sau đó cô dần cảm nhận được là hình như anh muốn ở cùng cô thêm lúc nữa.
“Tối mai cùng đi ăn nhé.” Hứa Tri Ý nói.
Lê Thính Phong đáp lại, như kiểu chỉ chờ có câu nói này, “Ngày mai có thể tôi phải đem xe này đi bảo dưỡng.”
“Vậy tôi tới đón anh nhé?”
“Được.” Lê Thính Phong mỉm cười như đã đạt được mục đích.
Cô bước vào thang máy rồi mới lờ mờ hiểu ra được.
Lê Thính Phong sao có thể chỉ có một chiếc xe được chứ.
“Tớ về rồi đây.”
Hứa Tri Ý bỏ giày vào trong tủ, vừa bước vào phòng khách thì nhìn thấy Nguỵ Quân đang đắp mặt nạ, đứng khoanh tay nhìn cô chằm chằm.
“Cậu tự khai thật ra hay để tớ phải dùng cực hình đây.”
Hứa Tri Ý mặt mày ngơ ngác, “Cái gì cơ?”
“Người vừa đưa cậu về là ai?”
“Sao trước giờ tớ không hề biết cậu có một người bạn đi Panamera nhỉ.”
Nguỵ Quân nheo hai mắt lại, chậm rãi đưa tay lên vuốt cằm.
“Có phải là đàn ông không, Tri Tri.”
“Chỉ… chỉ là một người bạn thôi.” Hứa Tri Ý không dám nhìn vào mắt cô.
Nguỵ Quân đáp, “Sao trông cậu như có tật giật mình vậy, bạn bè như nào, kể cụ thể hơn đi.”
“Quan hệ… cũng không tồi?” Hứa Tri Ý nói mơ hồ không rõ ràng như vậy.
Nguỵ Quân trông bộ dạng cô như vậy là biết ngay, nói thẳng luôn “Biết rồi, cậu thích anh ta.”
Đây là một câu khẳng định.
Hứa Tri Ý thấy không thể qua mắt được Nguỵ Quân bèn gật đầu luôn.
“Anh ta có thích cậu không?”
“Tớ cũng không biết nữa, chắc là không ghét chăng.” Hứa Tri Ý chậm chạp đáp.
Lúc này cô bỗng dưng nhớ lại cảnh tượng mất điện lúc vừa rồi, hai gò má nóng bừng lên.
Anh như vậy… là thích cô sao
Nguỵ Quân thấy mặt cô đỏ ửng lên liền trêu chọc “Nghĩ đến chuyện gì mà mặt đỏ như vậy chứ.
“Vừa rồi hai người… có phải là đã xảy ra chuyện gì không.”
Hứa Tri Ý chột dạ né tránh “Tớ… tớ đi tắm trước đã.”
Nguỵ Quân nào có chịu tha cho cô dễ dàng như vậy mà đẩy cô ngã ra, giữ chặt lấy tay chân Hứa Tri Ý, dùng tay cù nách cô.
“Nói mau!”
“Có nói không, có nói không hả!”
“Người đó làm nghề gì.”
“Có đẹp trai không,”
“Bao nhiêu tuổi…”
Lê Thính Phong lại nhận được cuộc gọi của Triệu Tịch Tây và đi tới nhà hàng ven sông.
Hôm nay anh vốn không định tới đó.
Triệu Tịch Tây thua đến phát điên bèn gọi anh tới giải cứu.
Trong phòng VIP có rất nhiều người, Lê Thính Phong liếc nhìn hết một lượt, lại cũng như chẳng thèm để ý tới họ.
Nhưng ít ra là còn đỡ hơn bộ dạng chẳng sợ ai của anh những năm trước.
Nhiều năm trước, anh toàn dùng chất giọng Kinh Đô đặc sệt để nói đùa người ta vài câu, trông thì tưởng dễ gần lắm, trên thực tế là xa cách với tất cả mọi người, toát ra vẻ kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì.
Triệu Tịch Tây thấy anh tới bèn vội vàng cất tiếng bảo anh qua vớt vát lại chút thể diện cho mình.
Tối nay tâm trạng Lê Thính Phong khá tốt nên đã chiều theo ý anh, thắng được vài ván rồi lại thấy vô vị quay sang làm người chỉ đạo.
Triệu Tịch Tây làm theo lời anh thắng được không ít, bù lại được chỗ thua lúc vừa nãy, còn thắng được hơn nửa nữa, thấy Thần Tài sắp đi mất anh định níu kéo “Anh zai à, chỉ cho tôi thắng thêm vài ván nữa đi, tôi chơi còn chưa đã mà.”
Trần Dác nghe vậy lại định mắng anh, “Tôi thấy cậu đúng là lợn thật đó.”
“Lòng tham của lợn mới giống cái động không đáy như vậy.”
Triệu Tịch Tây lườm anh một cái, “Chậc~ tức lên là chửi người ta à, nhà ngoại giao Trần ghen ăn tức ở sao.”
Lê Thính Phong ngồi xuống sô pha, chẳng thèm nghe hai người họ cãi nhau.
Một dòng tin nhắn nhảy ra trên màn hình điện thoại, là Hứa Tri Ý gửi tới.
Tiểu Ý không biết: Chơi có vui không.
Anh nói với cô rằng Triệu Tịch Tây gọi mình tới chơi.
LT: Nhạt nhẽo.
Lại gửi thêm một tin nữa,
LT: Không vui bằng chơi cùng cô.
Người ở đầu dây bên kia hiển thị là đang nhập tin nhắn, nhưng mãi mà chẳng thấy có động tĩnh gì cả.
Lê Thính Phong đoán cô đang xấu hổ mà không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt.
Bên cạnh có người tiến sát lại gần Lê Thính Phong.
Anh ngửi thấy mùi nước hoa rất nồng.
Giống như là tắm trong bể nước hoa rất lâu vậy.
Lê Thính Phong liếc mắt sang nhìn, đó là một cô gái với mái tóc dài xoăn sóng, ăn mặc hở hang, hai cục trước ngực như chực chờ rơi xuống, lớp make up siêu dày che phủ đi hết ngũ quan của cô ta, không nhìn rõ được đâu là mắt mũi miệng.
“Tôi không gọi tay vịn.” Anh nói một câu lạnh lùng hòng đuổi khéo cô ta đi.
Nụ cười của Tần Hiểu Đồng cứng ngắc trên môi, làm đại tiểu thư quen rồi, đây là lần đầu tiên cô ta bị nói như vậy, lại còn là người mình thích nữa nên khó tránh khỏi cảm thấy mất mặt.
Nhưng khó khăn lắm mới có được cơ hội tiếp xúc với anh nên cô ta không thể bỏ qua được, đành phải mặt dày giải thích “Tôi không phải là tay vịn, nhị thiếu gia~ Tôi tên là Tần Hiểu Đồng, chúng ta từng gặp nhau mấy lần rồi.”
Tần Hiểu Đồng cố tình nói với giọng ngọt ngào đến phát ngấy, Lê Thính Phong nghe mà bực cả mình, nghe đến tên cô ta thì nhướng mày, cuối cùng cũng chịu ngước mắt lên nhìn cô ta.
Trong ánh mắt toàn là vẻ lạnh lùng.
“Chắc là anh có quen biết cô em họ Hứa Tri Ý của tôi.”
“Tôi biết một vài chuyện của cô ta, không biết anh có hứng thú muốn nghe không.”
Lê Thính Phong tỏ vẻ lạnh lùng, cầm điếu thuốc trên bàn lên hút.
Không bảo là nghe cũng chẳng bảo là không nghe.
Tần Hiểu Đồng ngồi ở đó cứ thấy lạnh hết cả sống lưng, bầu không khí xung quanh Lê Thính Phong quá nặng nề u ám, khiến cô ta chịu không nổi.
Điếu thuốc cháy được nửa thì Lê Thính Phong bỏ ra, cảm giác thuốc hôm nay hút hơi chán, nên dập luôn.
“Nếu như là mấy năm trước thì chắc điếu thuốc này đã được dí vào lòng bàn tay cô rồi.”
“Cô nên cảm thấy may mắn vì mấy năm nay tôi đã bớt đi nhiều rồi.”
Lời nói của Lê Thính Phong rất lạnh lùng, khiến người Tần Hiểu Đồng khẽ run lên.
Cô ta biết anh không hề nói đùa.
“Người của tôi làm gì đến lượt cô ở đó mà chõ miệng vào.”
Lúc này Tần Hiểu Đồng chắc cũng đã hiểu ra mối quan hệ giữa hai người là gì, cô ta không cam tâm còn định cất lời thì bị bạn kéo đi.
“Sau này chỗ nào có tôi thì đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.” Giọng Lê Thính Phong không to không nhỏ, vừa hay khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Mọi người quay sang nhìn nhau, đều nghe hiểu lời anh nói.
Cô tiểu thư nhà họ Quan này đã bị phong sát trong giới rồi.
Lê Thính Phong chính là “ông trời” trong giới này, anh bảo nổi gió nào ai dám rơi một giọt mưa.
Tần Hiểu Đồng nắm chặt lấy tà váy, vò cho nhăn nhúm lại, cảm giác nhục nhã xấu hổ khiến cô ta không kìm được mà bật khóc, hất tay người đứng cạnh ra rồi bỏ chạy ra ngoài.
Trong ánh mắt toàn là nỗi oán hận…
Trong phòng VIP không còn ai dám nhắc đến cái tên Tần Hiểu Đồng nữa.
Bọn Triệu Tịch Tây kêu là nghỉ giữa giờ, không biết lấy ở đâu ra chiếc bánh kem rồi đẩy vào phòng.
Lê Thính Phong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn chiếc bánh kem tuy không thích lắm nhưng vẫn nể mặt mà đứng dậy.
Đèn vừa tắt thì bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên,
Lúc đó anh chỉ cảm thấy giọng hát của mấy chục người ở đây đều không hay bằng Hứa Tri Ý.
Triệu Tịch Tây nói “Ước đi.”
“Chỉ có trẻ con mới làm cái trò đó.”
Hai tiếng trước cứ như không phải là anh vậy.
Lê Thính Phong cầm điện thoại lên xem, Hứa Tri Ý gửi cho anh một icon.
Là icon hình chú mèo ôm mặt, trông khá giống cô.
Nghĩ đến hình như tâm trạng đã tốt lên đôi chút, sau đó mọi người lần lượt mời rượu anh, anh cũng chịu tiếp rượu.
Sau đó nữa thì hình như anh uống say rồi gọi cho cô.
Dịch truyện : Nguyệt Tịch Hoa Triêu
Nguồn: 番茄小说
Đây là bản dịch phi lợi nhuận và chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý của chủ nhà.

Dirección

Albuquerque
New

Notificaciones

Sé el primero en enterarse y déjanos enviarle un correo electrónico cuando Ngôn Tình Club publique noticias y promociones. Su dirección de correo electrónico no se utilizará para ningún otro fin, y puede darse de baja en cualquier momento.

Compartir