Nada Ke7

Nada Ke7 Nada ke7 musik enak didengar follow & like

Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s/ững s/ờ nhận ra cô dâu là mẹ th/ất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám...
11/20/2025

Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s/ững s/ờ nhận ra cô dâu là mẹ th/ất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ngập trong nước mắt...
Cậu bé ấy tên là Minh, 10 tuổi. Minh không có cha mẹ. Cậu chỉ nhớ rằng năm 2 tuổi, ông Bảy – một lão ă/n xi/n già sống dưới chân cầu – đã nhặt được cậu trong một chiếc thau nhựa trôi dạt bên rãnh nước. Khi ấy, cậu bé không biết nói, không biết đi, chỉ khóc đến khản tiếng. Trên cổ cậu, chỉ có một chiếc vòng tay len màu đỏ đã sờn, cùng một mảnh giấy cũ nát ghi: “Xin ai tốt bụng nuôi giùm thằng bé này. Nó tên Minh.”
Ông Bảy không có gì ngoài đôi chân đã mỏi và chiếc bị rá/ch, nhưng ông vẫn bế cậu bé về nuôi, chia nhau từng mẩu bánh mì nhặt được. Dù khổ cực, ông luôn dặn Minh:
– Mai sau con lớn, nếu có gặp lại mẹ, nhớ tha thứ cho bà ấy. Không ai bỏ con mà không đ/au lò/ng cả.
Minh lớn lên giữa những tiếng rao ve chai, giữa các trạm chờ xe buýt và gầm cầu ẩm thấp. Cậu chưa bao giờ biết mẹ trông như thế nào. Chỉ nghe ông Bảy kể rằng, trên tờ giấy gói cậu ngày xưa có dính một vết son và sợi tóc dài quấn quanh. Ông đoán mẹ cậu từng là người rất trẻ, có thể còn chưa trưởng thành khi sinh ra cậu.
Một ngày nọ, ông Bảy lên cơn ho nặng và phải nhập viện. Không có tiền, Minh phải tự đi xin ăn nhiều hơn thường lệ. Hôm ấy, nghe người ta nói ở khu biệt thự kế bên đang có đám cưới to nhất khu, Minh đ/ánh liều bước đến, bụng đ/ói meo và khát khô cổ.
Cậu bé lom khom nép ngoài cổng, mắt tròn xoe nhìn bàn tiệc đầy ắp thức ăn. Một cô phụ bếp thấy thương, dúi cho cậu một hộp xôi còn nóng và bảo:
– Ngồi đằng kia ăn đi, đừng để ai thấy.
Minh cúi đầu cảm ơn, rồi vừa ăn vừa ngước nhìn vào trong. Khách khứa sang trọng, váy áo lộng lẫy, tiếng cười rộn rã. Cậu bé thầm nghĩ: Không biết mẹ mình có đang sống ở một nơi như thế này không… Hay cũng ngh/èo như mình?
Bỗng tiếng MC vang lên:
– Xin mời cô dâu bước ra sân khấu!
Âm nhạc nổi lên. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía cầu thang trải thảm đỏ. Và rồi… cô dâu xuất hiện. Trong chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt trang điểm rạng rỡ, mái tóc đen dài uốn lọn mềm mại, nụ cười dịu dàng như ánh nắng ban mai.
Nhưng điều khiến Minh đứng sững lại, không phải vì vẻ đẹp ấy… mà là chiếc vòng len đỏ đeo trên cổ tay cô dâu – giống hệt chiếc vòng từng quấn quanh cổ tay cậu năm xưa.
Minh dụi mắt. Cậu không tin vào điều mình đang thấy. Cậu đứng bật dậy, bước nhanh về phía sân khấu, giọng ru/n lên:
– Cô ơi… chiếc vòng tay đó… cô có phải là mẹ cháu không...?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Nhà Ông Hậu Trong Vòng 7 Ngày M-ất 2 Con Trai: Đến Lượt Đứa Út Nam Thì cả họ đứng tim Phát Hiện ra Sự Thật...Làng Đồi Si...
11/20/2025

Nhà Ông Hậu Trong Vòng 7 Ngày M-ất 2 Con Trai: Đến Lượt Đứa Út Nam Thì cả họ đứng tim Phát Hiện ra Sự Thật...
Làng Đồi Sim, huyện Phú Lạc vốn yên bình, chưa từng xảy ra bi kịch nào lớn. Nhưng tháng Chín năm ấy, cả làng rún;/g động trước câu chuyện của gia đình ông Hậu Trần, một gia đình nề nếp và tử tế bậc nhất vùng.
Chỉ trong 7 ngày, hai người con trai lớn của ông Hậu lần lượt qu-a đ;/ời, không lời báo trước.
Đầu tiên là Trần Văn Lực, 33 tuổi. Anh đang đi làm đồng thì đột nhiên ng-ã q;/uỵ, mặt tái xanh, miệng sùi bọt. Gia đình đưa đi bệnh viện huyện nhưng không kịp. Bác sĩ kết luận ngừng tim đột ngột. Cả họ chưa kịp hoàn hồ-n thì đúng ngày thứ bảy, lúc đang lo hương khói cho Lực, người ta phát hiện Trần Văn Thái, 29 tuổi, nằm bất tỉnh sau vườn chuối. Khi phát hiện, người anh đã lạnh ngắt.
Hai cái chết quá gần nhau khiến dân làng đồn đoán “tr--ùng ta;/ng”. Ai cũng bảo nhà ông Hậu phải mời thầy về “cắt trùng”, nếu không sẽ đến lượt thằng út Trần Văn Nam, mới 19 t;/uổi.
Bà Liên, vợ ông Hậu, khóc đến cạn nước mắt, run rẩy ôm lấy thằng út. Họ hàng dồn dập kéo đến, người bày mâm lễ, người lục tìm ngày sinh tháng đẻ. Không khí trong căn nhà ngột ngạt đến nghẹt thở.
Tối hôm đó, ông Hậu mời thầy Phúc, thầy cúng nổi tiếng ở vùng Lạc Sơn. Thầy bắt mạch, xem sổ sách, lật từng trang âm dương rồi nói một câu khiến ai cũng rợn da gà:
— “Nhà này đúng là dính trù;/ng t--ang. Nếu không làm lễ gấp, đứa út khó qua khỏi.”
Cả họ xanh mặt. Nam thì tím tái, hai chân run lên. Nó mới 19 tuổi, còn chưa rời khỏi làng bao giờ.
Nhưng có một người đứng lặng từ nãy đến giờ: ông Bảy Kiểm, trưởng họ Trần, vốn là người tỉnh táo và cẩn trọng nhất làng.
Ông bước lên, nhìn thẳng vào thầy Phúc:
— “Hai đứa nó đều c;/ hết trong vườn sau nhà. Thằng Lực thì ngã ngoài đồng nhưng trước đó cũng đi ăn cơm từ nhà về. Tại sao không ai thắc mắc?”
Ông Bảy yêu cầu mọi người chiếu lại toàn bộ diễn biến. Đến lúc nghe bà Liên kể rằng cả ba đứa con đều ăn chung một nồi cá kho do bà làm, mặt ông Bảy đanh lại.
— “Cái nồi cá kho ấy… còn không?”
Bà Liên run run đáp:
— “Dạ còn… vẫn để trong bếp.”
Ông Bảy lập tức yêu cầu mang nồi cá lên. Mở nồi cá ra cả họ choáng váng, sao mới kho trưa nay mà đã... 👇👇

Cặp đôi vừa cưới 30 phút đã gặp bi kịch k/inh h/oàng…Hà Nội, một chiều thu đầy nắng. Tiếng chuông nhà thờ vang vọng, báo...
11/15/2025

Cặp đôi vừa cưới 30 phút đã gặp bi kịch k/inh h/oàng…
Hà Nội, một chiều thu đầy nắng. Tiếng chuông nhà thờ vang vọng, báo hiệu một đám cưới hạnh phúc sắp diễn ra. Ngọc và Minh – một cặp đôi yêu nhau từ thời đại học – cuối cùng cũng bước vào lễ đường sau nhiều năm gắn bó.
Ngọc khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, gương mặt rạng rỡ không giấu nổi niềm hạnh phúc. Minh trong bộ vest lịch lãm, nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Bạn bè, người thân ai nấy đều vui mừng, chúc phúc cho đôi trẻ.
Sau khi hoàn tất nghi lễ, cặp đôi bước ra khỏi nhà thờ giữa cơn mưa hoa hồng rực rỡ. Họ cười rạng rỡ khi bước lên chiếc xe hơi sang trọng, chuẩn bị cho chuyến du lịch trăng mật đến Đà Lạt – nơi cả hai luôn mơ ước.
Không ai ngờ rằng, chỉ 30 phút sau, một thảm kịch k/inh h/oàng sẽ ập đến.......................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

11/15/2025

Nghe tin vợ bị n//ạn qua đời, nhà chồng mở tiệc ăn mừng vì tưởng sẽ chi/ếm được 15 tỷ hồi môn, không ngờ đó lại là cái b//ẫy...

Hà vừa tỉnh dậy sau ca ph/ẫu thu/ật, khắp người vẫn còn đ//au nh//ức, nhưng tâm trí lại sáng tỏ hơn bao giờ hết. T//ai nạ//n xảy ra cách đây hai ngày vẫn còn in hằn trong ký ức — chiếc xe tải l//ao ra từ ngõ hẹp, tô//ng thẳng vào xe của cô. Mọi người nghĩ đó là một s/ự c/ố b/ất n/gờ, nhưng Hà thì không. Cảm giác b/ất a/n trong lòng mách bảo, đằng sau vụ việc này là một â/m m/ưu.

Cô nhớ lại ánh mắt của mẹ chồng và cô em dâu buổi sáng hôm ấy. Khi cô thông báo sẽ về quê thăm mẹ ru/ột và mang theo giấy tờ rút tiền từ khoản hồi môn 15 tỷ đồng, ánh mắt họ sáng lên đầy k/hó hiể/u. Khoản tiền này vốn do bố mẹ Hà cho khi cưới, được ghi rõ ràng là tài sản riêng của cô.

Hà gi/ả v/ờ ngủ s/ay trên giường bệnh, nhưng tai vẫn lắng nghe mọi âm thanh. Bên ngoài phòng, chồng cô – Tuấn – đang nói chuyện điện thoại, giọng hạ thấp nhưng không gi//ấu được sự phấn khích:

"Ừ… bác sĩ bảo khả năng không qua khỏi cao lắm… Mọi người chuẩn bị làm mâm cỗ đi, coi như tiễn… À, giấy tờ tiền hồi môn em sẽ mang về luôn."

Tim Hà nhói lên. Người mà cô từng tin tưởng nhất lại mong cô không tỉnh lại.

Cả đêm hôm đó, Hà nằm suy nghĩ. Nước mắt rơi ướt gối, nhưng lý trí thì bừng tỉnh. Cô biết mình cần làm gì.

Sáng hôm sau, Hà lặng lẽ nhờ y tá thân quen liên hệ với luật sư của mình. Cô kể lại mọi chuyện, đưa cả bản sao giấy tờ hồi môn và tài sản riêng. Luật sư nghe xong, chỉ gật đầu:

"Chị yên tâm. Chúng ta sẽ để họ tự l/ộ mặt."... đọc tiếp dưới bình luận 👇

11/15/2025

Cứ đến nửa đêm trong viện dưỡng lão, bà Tính 65 tuổi ở phòng 601 liên tục gào khóc như có ai đó cấu xé, hộ lý đều nói "chắc là oan gia trái chủ đến tìm", cứ thế 1 tuần. Hôm đó đến ca trực của bác sĩ Khanh, cô vội nói: "Mau, mau báo CA giúp tôi"

Mỗi đêm bà Tính đều gà;;o k;;hóc, tiếng kh::óc th//ảm thi//ết như thể có ai đang cấu x;:é, hà//nh h////ạ bà. Tiếng gà;;o vang vọng khắp hành lang khiến những cụ già khác mất ngủ, còn hộ lý thì ngán ngẩm.

Một hộ lý trẻ thì thầm:

“Có lẽ oan gia trái chủ đến tìm, bà ấy chắc có ngh:;;iệ;;;p nặng lắm.”

Người khác bĩu môi:

“Chẳng phải oan gia thì sao gào khóc y như bị đá:;nh vậy? Tôi vào phòng mà không thấy ai, chỉ thấy bà ta q;:uằn q;;u;:ại, hai tay che mặt.”

Thế là không ai dám trực phòng bà Tính lâu. Suốt một tuần, đêm nào cũng thế, bà vật vã trong tiếng gà;;o th;;ét, thân thể đầy vết bầ;;m tí;:m không rõ nguyên nhân.
Đêm thứ tám, bác sĩ Khanh nhận ca trực. Cô là bác sĩ trẻ mới về viện.

“Đêm nay tới lượt bác sĩ trực bà Tính. Cẩn thận đấy, oan gia trái chủ dữ lắm.”

Khanh chỉ mỉm cười

Nửa đêm, tiếng gào lại vang lên. Khanh vội chạy tới, cảnh tượng khiến cô c;;:hết lặ;:ng 👇👇👇Đọc tiếp đươi bình luận

11/15/2025

Anh chồng thấy chồng tôi đi công tác đã 1 tuần, nửa đêm gõ cửa phòng tôi trong chiếc quần đ-ù;i m-ỏ::ng m-a:nh

Đêm sâu thẳm, bóng tối như một tấm màn nhung phủ kín ngôi nhà nhỏ nằm chênh vênh bên sườn đồi. Tiếng gió r-ít qua khe cửa, mang theo hơi lạnh của mùa thu muộn. Tôi nằm trên giường, chăn kéo đến tận cằm, cố dỗ mình vào giấc ngủ nhưng tâm trí cứ trôi dạt, mơ hồ như làn sương ngoài kia. Chồng tôi, Minh, đã đi công tác hơn một tuần, để lại tôi một mình trong căn nhà này, nơi mà mỗi t;iến:g động nhỏ cũng đủ khiến tim tôi đ:ậ:p thình thịch.

Đêm ấy, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Không phải tiếng gõ nhẹ nhàng, mà d:ồ:n d:ậ:p, gấp gáp, như thể người đứng ngoài kia đang bị t:h:úc é-;p bởi một điều gì đó không thể chờ đợi. Tôi ngồi bật dậy, ánh mắt quét qua căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng yếu ớt lọt qua khe rèm. Đồng hồ trên bàn chỉ hai giờ sáng. Ai có thể đến vào giờ này? Tôi nắm ch:ặt m:ép chăn, cố trấn tĩnh. Tiếng gõ lại vang lên, m:ạ:nh hơn, kèm theo một giọng nói trầm thấp, quen thuộc nhưng lại khiến tôi giật mình.

“Linh, mở cửa! Là anh đây.”

Giọng của Huy, anh trai của Minh. Tôi thoáng do dự. Huy và chị dâu tôi, Mai, sống ở căn nhà đối diện, cách một con ngõ nhỏ. Chuyện gì mà anh ấy lại sang đây, giữa đêm thế này? Tôi kéo áo khoác, bước xuống giường, chân tr;ần lạ:n:h b;-u:ố:t trên sàn gỗ. Khi mở cửa, tôi gần như đứng sững. Huy đứng đó, c:ở:i tr;ầ-n, chỉ mặc một chiếc quần đù:i m:ỏ:ng :ma:nh, tóc rối bù, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Dưới ánh sáng l:ờ m:ờ từ đèn hành lang, tôi thấy rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, dù đêm l;ạ;nh đến c;ắ;-t da.

“Linh, anh cần hỏi em một chuyện.” Giọng anh gấp gáp, gần như thì thào.. Đọc tiếp tại bình luận 👇

11/15/2025

Chồng đại gia U60 c//ặp b//ồ với g//ái trẻ còn mua cả biệt thự 14 tỷ cho b/ồ, trong khi con gái của ông đi học còn phải thuê nhà trọ. Bà vợ đến tận nơi và có cách x//ử l//ý không ai ng//ờ...
Suốt hơn ba mươi năm, bà Hoa cùng chồng – ông Khải – tay trắng dựng nên cơ đồ. Từ những ngày sớm tinh mơ đội mẹt ra chợ bán mớ rau, mớ cá, tới khi mở được cửa hàng nhỏ, rồi công ty riêng, bà chưa từng kêu ca một câu. Người ta nhìn vào tưởng bà sung sướng, nào ngờ từng đồng vốn ban đầu đều là nước mắt, là những đêm chồng đi bốc hàng, vợ ngồi tính sổ trong căn phòng ẩm thấp.
Giờ ông Khải 62 tuổi, tóc điểm bạc, công ty ăn nên làm ra, con gái đứa đã có gia đình đứa đang học Đại học, còn bà Hoa thì tưởng cuộc đời mình đã đến lúc được an nhàn. Nhưng không — một ngày, bà nghe người quen nói ông đang “bận bịu” với một cô gái trẻ, kém ông gần bốn chục tuổi.
Lúc đầu bà không tin. Cho đến khi tận mắt thấy hình ảnh ông tay trong tay với cô ta ở khu chung cư cao cấp giữa trung tâm, bà lặng người. Căn hộ đó, người môi giới nói giá hơn 7 tỷ, vừa mới sang tên. Người mua là ông Khải.
“Ông ấy bảo sắp mua thêm xe hơi cho cô gái kia, vì cô ấy ‘trẻ trung, cần đi lại’”, người môi giới buột miệng nói thêm.
Bà Hoa đứng ch//ết lặng. Trong khi con gái ông bà vẫn phải thuê nhà ở trọ. Có lần bà đã nói ý định bảo mua cho con cái nhà chung cư tầm 50m2 để con không phải trọ nữa thì ông gạt đi. Ông bảo: "Cho chúng nó su/ng sướ/ng sớm là sẽ hỏ/ng người sớm. Cứ từ từ". Giờ thì bà hiểu tại sao ông lại không chịu mua nhà ngay cho con.
Bà không thể để yên được nữa, bà quyết định...
Xem tiếp dưới bình luận...👇👇

11/15/2025

Tôi mới si;n;h được 14 tiếng, chồng đã bế con mới si;n;h đi rồi nhắn 3 chữ để đòi 250 triệu mới cho gặp con👇👇

Tôi nằm trên giường b/ệ/nh, cơ thể còn rã rời sau ca s/in/h khó khăn. Đứa con gái nhỏ chỉ mới đ//ỏ h//ỏ/n, còn chưa kịp b//ú no sữa đầu đời thì chồng tôi đã bế đi. Ban đầu, tôi nghĩ anh chỉ đưa con sang phòng chăm sóc, nhưng hơn một tiếng trôi qua, tiếng khóc con tôi không còn vang lên nữa.
Điện thoại rung bần bật. Tin nhắn của chồng hiện lên:
"Muốn gặp lại con thì chuẩn bị đủ 251 triệu đồng. Nếu không, đừ/ng tr/á/ch."
M//á/u trong người tôi như đ//ô/ng lại. Tôi mới s/in/h được 14 tiếng, chưa kịp lấy lại sức, chưa kịp ôm con thật chặt thì đã phải đối mặt với cơn á/c/ m//ộ/ng. Tôi bấm gọi, nhưng điện thoại anh tắt nguồn.
Gia đình hai bên nhốn nháo. Mẹ tôi ngồi s/ụ/p xuống sàn kh/óc n/ấc, còn bố tôi thì r/un r/un cầm điện thoại gọi công an.
Tôi nhớ lại những ngày gần đây, chồng tôi thường hay /cã/i nh/a/u với tôi về khoản n/ợ. Anh bị th//u/a b/ạ//c, ôm khoản vay l/ã//i n//ó/ng. Tôi không ngờ, đến mức này, anh dám biế/n chính đứa con mới chào đời thành c/o/n ti//n.
Cả đêm, tôi ngồi bất động trên giường b//ệ/nh, đôi mắt sưng h/ú/p, chỉ biết nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Mỗi lần chuông reo, tim tôi như muốn n//ổ t//u/ng. Chồng tôi nhắn:
"cô có 12 tiếng. Nếu không đủ tiền, đừng trách tôi làm liề/u."....ĐỌC TIẾP DƯỚI PHẦN BÌNH LUẬN👇

11/14/2025

Mẹ gi:ục tôi về nước dự đám cưới bà nhưng khi thấy mặt bố dượng tương lai, tôi bất ngờ..

Từ nhỏ, tôi đã sống trong một gia đình có điều kiện. Bố là doanh nhân, mẹ là người nội trợ. Về vật chất, tôi chưa bao giờ thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Ký ức thời thơ ấu của tôi đầy ắp tiếng cã:i v:ã giữa bố mẹ. Bố bận rộn công việc, suốt ngày đi công tác, còn mẹ thì ngày càng trở nên trầm lặng, hụt hẫng vì sự lạnh nhạt của chồng.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi được gửi sang Úc du học rồi sau đó định cư luôn bên ấy, lấy một người chồng bản địa hiền lành, yêu thương tôi. Tôi cứ nghĩ mình đã rời khỏi được cuộc sống đầy u u:ất ấy, cho đến khi một biến cố xảy ra…

Hai năm trước, mẹ tôi phát hiện bị K. Khi bệnh viện chỉ định p:hẫu thu:ật, tôi không thể không về nước. Mẹ chỉ có mình tôi là con. Nhưng điều khiến tôi đau lòng là trong những giây phút mẹ cần người bạn đời nhất, bố tôi lại chọn công việc. Dù tôi đã gọi điện khẩn thiết, bố vẫn nói rằng “chỉ là tiể:u phẫ:u thôi, có con bên cạnh là đủ rồi”.

Và rồi, mẹ lên bàn m:ổ mà không có bố bên cạnh. Tôi thấy được ánh mắt tuyệt vọng của mẹ lúc ấy. Có lẽ, lòng tin trong bà đã hoàn toàn sụp đổ.

Mẹ hồi phục khá tốt, tôi lại trở về Úc. Tôi nghĩ, có lẽ sau lần thập tử nhất sinh ấy, mẹ sẽ sống cho bản thân nhiều hơn. Bà thuê một cô giúp việc, bắt đầu học cách tận hưởng cuộc sống. Tôi mừng cho mẹ. Nhưng rồi, bi kịch lại ập đến.

Đầu năm ngoái, bố tôi qua đời trong một vụ ta:i n:ạn giao thông. Tôi s:ốc nặng. Dù không còn yêu thương, nhưng với mẹ, đó vẫn là người từng gắn bó hơn nửa đời người. Tôi sợ mẹ g:ục ng:ã, nhưng trái lại, bà điềm tĩnh đến kỳ lạ. Mẹ nói:

- Ông ấy sống quá mệt mỏi rồi, giờ ra đi cũng là một sự giải thoát.

Sau tang lễ, tôi ngỏ ý muốn đón mẹ sang Úc sống cùng gia đình nhỏ của mình, nhưng bà từ chối. Mẹ nói bà quen với cuộc sống ở quê nhà, có giúp việc chăm sóc nên tôi không cần lo lắng.

Tôi tôn trọng quyết định ấy. Cho đến cách đây 4 tháng, mẹ gọi vi:d:eo cho tôi với gương mặt rạng rỡ, nói rằng có một người đàn ông được giới thiệu qua cô hàng xóm và bà đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện tái h:ô:n... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

11/14/2025

7 tuần trước, 2 mẹ con chị Hạnh đi làm rẫy rồi mattich trong rừng cao su. Đúng ngày thứ 49, người chồng phát hiện sự thật r;;ợ/n ng;;ườ/i

Sáng hôm ấy, trời còn mù sương. Chị Hạnh dắt tay con gái nhỏ đi vào rẫy. Người chồng – anh Lực – đứng ở hiên nhà nhìn theo, dặn với:

“Nhớ về sớm nhé, đừng đi sâu quá, mấy hôm nay trời thất thường lắm.”

Chị chỉ cười, vẫy tay. Hai mẹ con khuất dần giữa hàng cao su thẳng tắp.

Nhưng rồi, họ không trở về.

Chiều xuống, anh Lực nóng ruột đi tìm. Anh chạy khắp các lô rẫy, gọi khản cả giọng. Nhưng rừng cao su âm u chỉ vọng lại tiếng gió. Đêm ấy, anh cùng bà con thắp đuốc, lùng sục suốt đêm. Vô vọng.

Tin tức “hai mẹ con mấ;;;t tí;;ch” lan khắp vùng. Đội cứu hộ… tất cả vào cuộc. Họ rà soát từng gốc cây, từng con suối. Nhưng ngoài vài dấu chân mờ nhạt, không còn manh mối nào khác. Thời gian cứ trôi. Một tuần, hai tuần, rồi bảy tuần. Hy vọng dần tắt. Người ta bắt đầu thì thầm: “Có lẽ họ đã gặp chuyện chẳng lành…”

Đến tuần thứ bảy...

Hôm ấy, anh trở vào lô cao su quen thuộc, nơi hai mẹ con thường làm. Anh chú ý thấy một gốc cây bị phủ lá mục bất thường. Linh cảm mách bảo, anh lấy tay gạt đi. Dưới lớp đất ẩm là mảnh vải hoa quen thuộc – áo của vợ anh. Tim đập thình thịch, anh run rẩy đào sâu hơn. Và rồi, anh khụy xuống khi thấy… 👇👇👇 Đọc tiếp dưới bình luận

11/14/2025

Đêm tân h:ôn, bác giúp việc lâu năm nhà chồng bí mật gõ cửa nói nhỏ: "Cô muốn số;;ng thì thay đồ rồi trốn ra cửa sau ngay, nhanh kẻo không kịp". Sáng hôm sau, tôi q:;uỳ xuống cảm ơn ân nhân...

Tôi vừa thay bộ váy cưới mệt nhoài sau cả ngày dài. Trong phòng, tiếng cười nói ồn ào ngoài sân dần lắng xuống, chỉ còn tiếng gió xào xạc luồn qua khe cửa. Tôi nghĩ chồng sẽ sớm lên, nhưng thay vào đó, cánh cửa phòng bật khóa cạch một tiếng.

Người xuất hiện không phải anh, mà là bà giúp việc trong nhà – bà Lựu, gầy gò, tóc đã bạc nhiều. Bà lao vào, đóng sập cửa, áp sát mặt tôi thì thầm, giọng run run:

— Cô có muốn số;;ng không? Mau thay đồ rồi trốn cửa sau, kẻo m;;ất m;:ạng!

Tôi ch''ết lặng. M:;ất mạn:g? Trong chính đêm tân hôn của mình ư? Nhìn ánh mắt đầy hoảng loạn của bà, tôi không dám chần chừ. Tôi vơ vội quần áo thường ngày, run rẩy thay, rồi theo bà ra phía sau. Bà chỉ vào một lối nhỏ dẫn ra vườn sau, giọng gấp gáp:

— Đi ngay đi! Đừng quay đầu lại!

Trong ánh mắt bà Lựu không hề có chút đùa giỡn nào. Tôi cắm đầu chạy, để lại sau lưng tiếng nhạc cưới xa dần.

Ân nhân

Sáng hôm sau, tôi tìm gặp bà Lựu trong góc bếp cũ, nơi bà vẫn ngồi nhóm lửa. Vừa thấy bà, tôi quỳ sụp xuống, bật khóc:

— Hôm qua… nếu không có bà, chắc giờ tôi đã… 👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

11/14/2025

Ở cái làng ven sông này, chuồng lợn nhà bà Hải từ lâu vốn nổi tiếng. Con nào con nấy mập mạp, lứa nào xuất chuồng cũng bán chạy, người ta còn gọi bà là “Hải nuôi lợn vàng”. Ấy thế mà, hai lứa gần đây lại trở thành nỗi á;;m ản::h.

Lợn vẫn được ăn cám gạo, bã bia, rau xanh như cũ. Vẫn chuồng ấy, máng ấy, cách chăm sóc ấy. Nhưng lạ lùng thay, cứ cách ba ngày lại có một con lăn đùng ra ch:;ết. Không kêu gào, không bỏ ăn, chỉ đêm trước vẫn khỏe, sáng ra đã thấy lạnh ngắt.
Ban đầu bà Hải nghĩ do dịch bệnh. Bà mời thú y về tiêm phòng, rắc thuốc khử trùng khắp nơi. Nhưng bác sĩ thú y lắc đầu:

– Không giống b:;;:ệnh dịc;:h đâu, lợ;:n ch;:ết chẳng có triệu chứng gì đặc trưng.
Một tối, khi chô::n vội xác con lợn vừa ch;;:ết, bà chợt để ý phần mõm nó dính chút bột trắng, lạ lẫm, chẳng giống cám. Bà nghi ngờ, nhưng không biết gặng ở đâu.

Đêm ấy, bà quyết định canh chuồng. Gió sông thổi lạnh, tiếng lợn ụt ịt xen lẫn tiếng côn trùng. Khoảng gần nửa đêm, bà thoáng thấy bóng người thấp thoáng ngoài hàng rào. Bóng ấy lom khom, tay cầm túi gì đó. Bà chưa kịp hô hoán thì bóng kia biến mất 👇👇👇Đọc tiếp dưới bình luận

Address

1001 Ohio Avenue
Lynn Haven, FL
32444

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nada Ke7 posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share