Chợ Mẹo Vặt

Chợ Mẹo Vặt Chợ Mẹo Vặt tạp chí điện tử phổ biến kiến thức khoa học, kỹ năng sống nhằm xây dựng nếp sống gia đình văn minh, tiến bộ, vì bình đẳng giới.
(1)

Bé Gáι Ve CҺaι NҺặt Tượпg Quaп Âm Bể Từ Bãι Rác – Được TҺứ Mà Ngườι Gιàu Cũпg KҺȏпg Mua Được...Sáng sớm, khi mặt trời cò...
26/07/2025

Bé Gáι Ve CҺaι NҺặt Tượпg Quaп Âm Bể Từ Bãι Rác – Được TҺứ Mà Ngườι Gιàu Cũпg KҺȏпg Mua Được...
Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên khỏi dãy nhà tạm phía sau chợ đầu mối, con hẻm nhỏ nơi khu lao động nghèo đã nhộn nhịp tiếng xe đẩy, tiếng chân người, tiếng lon chai va vào nhau lẻng xẻng. Ở một góc sát bãi rác, có một cô bé đang lom khom nhặt từng món đồ thải, đôi mắt ánh lên vẻ chăm chú kỳ lạ.
Bé tên là Gạo – một cái tên nghe có phần buồn cười, nhưng lại là điều duy nhất mẹ em để lại trước khi bỏ đi biệt tích lúc em mới bốn tuổi. Gạo sống cùng bà ngoại trong một căn chòi dựng tạm, vách dán bìa carton, mái che bằng bạt rách. Ngày ngày, bà nhặt ve chai, còn Gạo phụ giúp sau giờ học. Cuộc sống nghèo nhưng đầy tình thương.
Sáng hôm đó, khi đang loay hoay bên đống phế liệu sau chợ, Gạo bỗng nhìn thấy một vật gì đó lóe lên giữa đống rác ướt nhẹp. Em tò mò bới ra – là một pho tượng Quan Âm bằng sứ, nhưng đã vỡ làm ba mảnh: phần đầu, thân và tay trái. Dù đã mẻ, bụi bám đầy, nhưng khuôn mặt vẫn hiền từ, đôi mắt khép nhẹ như đang mỉm cười.
Gạo ôm tượng vào lòng, nhẹ tay lau từng vết bẩn bằng chiếc khăn cũ. Một bác bán cá gần đó cười bảo:
"Bỏ đi con ơi, đồ vỡ rồi, có giá trị gì đâu."
Nhưng Gạo lắc đầu:
"Con thấy bà ấy đẹp và buồn. Con đem về, biết đâu bà ngoại con sẽ vui."
Và thế là em đặt tượng vào chiếc túi nilon cũ, cẩn thận mang về. Tối hôm đó, em dùng keo dán ba phần lại với nhau, dù còn những đường nứt rõ ràng, pho tượng vẫn đứng vững. Gạo đặt tượng trên chiếc kệ gỗ nhỏ cạnh giường, chắp tay khấn khe khẽ:
"Nếu bà là Phật thật, xin cho bà ngoại con mau hết bệnh. Nếu không, xin cho con đủ tiền mua thuốc cho bà."
Gạo không mong gì hơn. Bà ngoại em ho dai dẳng mấy tuần nay, đêm nào cũng sốt. Tiền thuốc thì không đủ. Người lớn bảo đưa vào viện, nhưng viện xa và đắt đỏ.
Sáng hôm sau, Gạo ra chợ nhặt ve chai như thường lệ. Nhưng hôm đó, một điều lạ xảy ra. Có một người phụ nữ đứng tuổi, sang trọng, đến bên em. Bà hỏi:........................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Con trai lương 30 triệu lại dân Hà Nội chính gốc, không hiểu sao nó nằng nặc đòi lấy vợ xa xôi hẻo lánh tận Lai Châu. Tô...
26/07/2025

Con trai lương 30 triệu lại dân Hà Nội chính gốc, không hiểu sao nó nằng nặc đòi lấy vợ xa xôi hẻo lánh tận Lai Châu. Tôi dẫn lễ đúng 1 triệu, làm 3 tráp hỏi rẻ tiền đến hỏi vợ cho nó: "Thế này là tốt lắm rồi, nhà nó lấy được con trai mình khác gì vớ cục vàng". Đoàn nhà trai lèo tèo hơn 10 người vừa đến cổng nhà gái thì tôi suýt ng/â/t khi nhìn thấy cảnh giữa sân 👇👇

Người anh rể mà tôi luôn kính trọng đã có một hành động không thể dung thứ, nhưng điều khiến tôi bàng hoàng hơn cả chính...
26/07/2025

Người anh rể mà tôi luôn kính trọng đã có một hành động không thể dung thứ, nhưng điều khiến tôi bàng hoàng hơn cả chính là phản ứng bất ngờ của chị gái
Tôi sụp đổ hoàn toàn khi người anh rể mà tôi từng tin tưởng lại làm một việc không thể chấp nhận được, và thái độ của chị gái tôi sau đó còn gây s:ố:c hơn. Anh rể, người mà tôi luôn ngưỡng mộ như một hình mẫu lý tưởng về sự trưởng thành, tử tế và có trách nhiệm, bỗng chốc trở thành một kẻ xa lạ trong khoảnh khắc tăm tối nhất đời tôi. Chị gái tôi – người từng che chở, dịu dàng và bao dung – lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như chưa từng quen biết. Trong một đêm mưa tầm tã, mọi niềm tin của tôi tan vỡ như lá khô bị gió cuốn.
Tôi sống cùng chị gái và anh rể kể từ khi ba mẹ tôi qua đời trong một tai nạn xe hơi. Vì họ không có con, tôi được đón về nuôi khi mới mười bốn tuổi. Mười năm trôi qua, tôi coi họ là gia đình duy nhất còn lại trên đời này. Anh rể tôi, anh Minh, luôn đối xử rất tử tế, chưa bao giờ lớn tiếng hay tỏ vẻ khó chịu dù tôi có làm sai điều gì.
Anh thường xuyên đưa tôi đi học, nấu ăn khi chị vắng nhà, thậm chí có lúc còn lắng nghe tôi khóc khi mối tình đầu tan vỡ. Tôi từng nghĩ, nếu sau này lập gia đình, tôi mong tìm được một người chồng như anh. Sự tôn trọng và tình cảm tôi dành cho anh cứ lớn dần theo thời gian, dù tôi luôn tự ý thức được giới hạn giữa những người trong nhà. Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi từ một buổi tối định mệnh.
Hôm đó, tôi từ lớp học thêm về muộn, ngôi nhà tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ phòng khách. Tôi mở cửa và thấy anh Minh đang ngồi đó một mình, chai r:ư:ợ:u đã cạn phân nửa. Anh không giống thường ngày – đôi mắt đỏ ngầu, cà vạt xộc xệch, ánh nhìn nặng nề. Tôi khẽ hỏi: “Chị đâu rồi anh?” Anh chỉ cười nhạt, không trả lời. Sự im lặng kéo dài một cách bất thường, khiến tôi theo bản năng lùi lại.
Rồi bất ngờ, anh đứng dậy, bước lại gần tôi – chậm rãi, nhưng đầy cứng nhắc. Không khí trở nên đặc quánh. Tôi nghe tim mình đập dồn dập, linh cảm rõ ràng rằng có điều gì đó không ổn. Anh nói một câu khiến tôi ch:ế:t lặng: “Em đã lớn thật rồi, không còn là con bé ngày nào nữa.”
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Sững sờ câu chuyện con gái gả mẹ ru:ột cho bố chồng😲😲😲
26/07/2025

Sững sờ câu chuyện con gái gả mẹ ru:ột cho bố chồng
😲😲😲

Giá vàng 26/7Hoàn toàn hết hy vọng 👇👇
26/07/2025

Giá vàng 26/7
Hoàn toàn hết hy vọng 👇👇

Triệu phú ch-ết lặ-ng khi nhìn thấy  cô bé bán rau g-ầy g-ò có v-ết b-ớt đ-ỏ và sự thật đ-ộng tr-ời  đằng sau đã khiến a...
25/07/2025

Triệu phú ch-ết lặ-ng khi nhìn thấy cô bé bán rau g-ầy g-ò có v-ết b-ớt đ-ỏ và sự thật đ-ộng tr-ời đằng sau đã khiến anh r-ơi l-ệ vì hố-i hậ-n...
Tôi là Hùng, một người đàn ông 42 tuổi, nổi tiếng khắp thành phố với chuỗi nhà hàng, siêu thị và những khối b-ất đ-ộng sả-n đồ sộ. Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, k-ính n-ể, coi tôi là biểu tượng của sự thành công và giàu có.
Họ thấy vẻ hà-o nhoá-ng bên ngoài, nhưng đâu ai biết, ẩn sâu trong tôi là một khoảng trống lớn, một vế-t sẹ-o âm ỉ mà thời gian không thể nào chữ-a l-ành. Sáu năm qua, tôi đã sống trong sự c-ô đ-ộc của chính mình, dù xung quanh luôn tấp nập những lời x-u nịn-h, những ánh đèn flash rực rỡ.
Sáu năm trước, cuộc sống của tôi trọn vẹn hơn bao giờ hết. Sự nghiệp đang trên đà thăng tiến, và bên cạnh tôi là Mai, người vợ hiền lành, dịu dàng và yêu thương tôi hết mực. Chúng tôi quen nhau trong một buổi tình cờ, ánh mắt Mai trong sáng như sương mai, và nụ cười của cô ấy làm trái tim tôi ru-ng đ-ộng ngay lập tức.
Sau ba năm yêu nhau n-ồng n-àn, chúng tôi quyết định về chung một nhà, cùng nhau xây dựng tổ ấm trong một căn hộ nhỏ ấ-m c-úng, tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
Mai có một vế-t bớ-t đ-ỏ như cánh hoa trên mu bàn tay trái. Một dấu hiệu đặc biệt mà tôi từng đùa là "đị-nh mệ-nh", là bằng chứng cho việc chúng tôi sinh ra để thuộc về nhau. Tôi thường nắm lấy bàn tay cô ấy, vuố-t v-e vế-t b-ớt ấy, và cảm thấy một sự gắn kết thi-êng liê-ng. Mai là tất cả của tôi. Cô ấy là hậ-u phư-ơng vữn-g chắ-c, là nguồn độ-ng l-ực để tôi ph-ấn đấ-u, để tôi chi-nh ph-ục những ướ-c m-ơ lớ-n la-o.
Thế nhưng, chỉ sau một năm cưới, khi tình yêu và hạnh phúc đang n-ở r-ộ, Mai đột nhiên bỏ đi. Ngày hôm đó, tôi trở về nhà sau một ngày làm việc m-ệt mỏ-i, lòng tràn đầy mong đợi được nhìn thấy nụ cười của Mai, được thưởng thức bữa cơm ấm áp cô ấy chuẩn bị. Nhưng khi bước vào căn hộ, tôi thấy vali của Mai đã bi-ến m-ất, bàn ăn l-ạnh n-gắt, và một lá thư vỏn vẹn với dòng chữ: "Xin lỗi anh, em không thể tiếp tục bên anh nữa. Hãy quên em đi."
Trái ti-m tôi như bị bóp ng-hẹt…👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤ.N NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!

Thấy vợ gọi tôi bằng thằng quá h-ỗ:n h-à;o nên tôi gửi về nhà đẻ dạy dỗ, ai ngờ mẹ vợ nhận lại luôn con gái, còn bảo chú...
25/07/2025

Thấy vợ gọi tôi bằng thằng quá h-ỗ:n h-à;o nên tôi gửi về nhà đẻ dạy dỗ, ai ngờ mẹ vợ nhận lại luôn con gái, còn bảo chúng tôi l-y hôn ngay lập tức
Đêm đó, tôi nằm một mình giữa căn phòng lạnh ngắt, chiếc gối bên cạnh vẫn còn hõm sâu nhưng đã nguội lạnh từ lâu. Ngoài kia, tiếng dế rả rích không át nổi khoảng trống trong lòng tôi — một khoảng trống do chính tôi tạo ra, với cái danh xưng ng:ạ;o mạ;:n: “Dạ;y lại vợ”.
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi chiều oi ả, tưởng chừng không có gì đặc biệt…
“Th;ằ;ng kia, lấy giùm tôi cái muỗng!”
Tôi khựng lại giữa gian bếp, tay đang cầm tô canh nóng hổi. Chén dĩa va vào nhau khẽ leng keng. Tôi quay đầu, nhìn cô ấy — người vợ tôi thương yêu — đang chống nạnh, tóc búi cao, mồ hôi lấm tấm trên trán, mắt vẫn dán vào nồi cá kho.
“C:ô vừa gọi tôi là gì?”
“Thì… là ‘th:ằ:ng kia’. Gấp quá thôi, anh làm gì căng?”
Cô ấy nói như thể mọi chuyện là trò đùa, như thể tôi — một người đàn ông, trụ cột trong nhà — lại ch:ấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt đó. Nhưng tôi không thấy nhỏ. Tôi là chồng cô ấy. Không phải em trai, càng không phải gia nhân.
“H:ỗ;n h;à;o! Cô về nhà mẹ đẻ vài hôm đi, ở đây t;ôi d;ạy k:hô:ng nổi nữa rồi!”
Tôi buột miệng, giọng lạnh như d;a::;o.
Cô ấy đứng sững lại, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, rồi từ từ buông nồi cá xuống, lau tay. Cô không cãi, không khóc, chỉ lặng lẽ gom vài bộ quần áo vào túi, rồi bước ra khỏi cửa mà không ngoái đầu.
Tôi tưởng cô sẽ gọi, sẽ nhắn tin v;;a;n xin, sẽ quay về nói lờ;i xin lỗi. Nhưng một ngày trôi qua. Rồi hai ngày. Ba. Bốn…
Tôi bắt đầu thấy lòng mình trống hoác.
Một tuần sau, tôi gọi điện cho mẹ vợ, định hỏi han đôi chút, cũng là cách gián tiếp dò tình hình.
Nhưng không ngờ, chưa kịp nói gì, mẹ vợ đã cất giọng dứt khoát:
“Nó về đây rồi, tôi nhận lại nó luôn. Cậu khỏi phải dạy lại.”................ Đọc tiếp tại bình luận 👇

Giá vàng chiều 25/7 Cuối cùng ngày này cũng đến!!!
25/07/2025

Giá vàng chiều 25/7 Cuối cùng ngày này cũng đến!!!

M1 chúc tất cả những ai nhìn thấy bức ảnh này. May mắn, Phát tài, Sức khoẻ và Hạnh phúc.
25/07/2025

M1 chúc tất cả những ai nhìn thấy bức ảnh này. May mắn, Phát tài, Sức khoẻ và Hạnh phúc.

Một cô gái trẻ giàu có ngồi cạnh một cụ ông ngh/èo trên máy bay, vừa ngồi xuống ghế, cô lập tức gọi tiếp viên hàng không...
19/07/2025

Một cô gái trẻ giàu có ngồi cạnh một cụ ông ngh/èo trên máy bay, vừa ngồi xuống ghế, cô lập tức gọi tiếp viên hàng không: “Làm ơn tìm cho tôi một chỗ ngồi khác ngay lập tức.”...
Chuyến bay từ Hà Nội đi TP.HCM hôm ấy đông kín hành khách. Máy bay lấp lánh ánh đèn cabin, mùi nước hoa thoang thoảng hòa quyện với tiếng rì rầm của động cơ chuẩn bị cất cánh. Ở khoang thương gia, nơi những chiếc ghế da rộng rãi được sắp xếp thoải mái, một cô gái trẻ bước vào với dáng vẻ tự tin. Cô khoảng 25 tuổi, mái tóc nâu óng ánh được uốn sóng tỉ mỉ, mặc một chiếc váy thiết kế hàng hiệu và đeo kính râm Gucci dù đang ở trong nhà. Trên tay cô là một chiếc túi Hermes màu cam nổi bật, giá trị có lẽ đủ mua một chiếc xe hơi. Cô tên là Linh, con gái duy nhất của một đại gia bất động sản ở Hà Nội.
Linh kéo vali nhỏ đến ghế 2A, cạnh cửa sổ, nơi cô đã đặt trước để tận hưởng chuyến bay thư giãn. Nhưng khi vừa ngồi xuống, cô khựng lại. Ngồi cạnh cô, ở ghế 2B, là một cụ ông trông có vẻ ngoài 70 tuổi. Ông mặc áo sơ mi bạc màu, quần vải sờn cũ, đôi dép cao su giản dị. Gương mặt ông kh/ắc kh/ổ, đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng và hiền từ. Trên tay ông là một chiếc túi vải cũ kỹ, bên trong lấp ló vài món đồ lặt vặt. Linh nhíu mày, nhìn cụ ông từ đầu đến chân, rồi lập tức nhấn chuông gọi tiếp viên hàng không. Giọng cô sắc lạnh: “Làm ơn tìm cho tôi một chỗ ngồi khác ngay lập tức.”... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn...Ngày đó, anh tôi đứng trước cổng trư...
19/07/2025

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn...Ngày đó, anh tôi đứng trước cổng trường Đại học Bách Khoa, tờ giấy báo trúng tuyển còn chưa kịp nhàu, nước mắt đã rơi. Anh quay lưng đi, không phải vì điểm không đủ, mà vì ở nhà còn ba đứa em gái đói cơm, một người bà già nua và một mái nhà dột nát."
Gia đình anh Trí sống ở một xã nhỏ thuộc huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh. Mẹ mất sớm khi đứa út mới lên ba, cha thì bỏ đi biệt xứ từ đó không có tin tức. Mọi gánh nặng đổ dồn lên đôi vai gầy guộc của bà nội – cụ Nguyễn Thị Đào – và cậu con trai cả là Trí, lúc đó mới chỉ 17 tuổi.
Trí là học sinh giỏi toàn huyện, học lớp 12 nhưng đã biết làm ruộng, làm thuê, biết đi cày thuê từ 4h sáng rồi lại tất tả về đi học. Người trong làng thương lắm, bảo: "Thằng Trí học giỏi mà hiền, sau này nên ông này bà nọ đó!"
Trí có ba cô em gái: Mai, Lan và Hương – ba cái tên mẹ đặt lúc còn sống, mong tụi nhỏ sau này như hoa mai nở giữa mùa đông. Nhưng hoa có đẹp mấy cũng cần đất màu, mà nhà thì chỉ toàn đất sỏi đá và khốn khó.
Năm đó, Trí đỗ Đại học Bách Khoa Hà Nội với số điểm cao gần tuyệt đối. Thầy cô mừng, trường phổ thông vinh danh, cả làng xôn xao. Nhưng bà nội thì trầm lặng, châm điếu thuốc lào, lặng lẽ quay vào trong buồng.
Buổi tối hôm đó, Trí ngồi bên bà, trên tay là giấy báo trúng tuyển.
“Bà ơi, con lên Hà Nội học nghe bà. Mỗi tuần con chỉ cần 50 nghìn tiền ăn thôi, con sẽ đi làm thêm.”
Bà nội thở dài, đôi mắt mờ đục nhìn vào khoảng không.
“Rứa còn ba đứa em gái? Bà già rồi, ai chăm? Ai cho chúng ăn học? Trí đi rồi, nhà ni lấy ai làm ruộng, lấy ai cáng đáng?"
Trí im lặng. Một bên là giấc mơ, một bên là máu thịt ruột rà.
Tối đó, anh lặng lẽ đốt tờ giấy báo nhập học sau nhà. Ngọn lửa bập bùng hắt lên gương mặt chai sạm vì nắng gió. Mơ ước thành kỹ sư, làm ra tiền xây nhà cho bà, cho em… tan vào tro bụi.
Từ ngày ấy, Trí bỏ học. Anh làm đủ nghề: bốc vác gạo ở chợ huyện, đi phụ hồ, bắt cá đêm ở khe suối, mùa hè thì lên rừng bóc vỏ quế thuê. Ai thuê gì làm nấy.
Có lần, bà con thấy Trí sốt cao mà vẫn lết ra đồng gặt lúa thuê, người xanh xao đến tội. Họ xót xa, hỏi sao không nghỉ. Trí chỉ cười:
“Ba đứa nhỏ còn phải đóng tiền học…”
Bà nội từ đó lúc nào cũng giấu mặt quay đi mỗi khi nhìn thấy tấm lưng gầy của cháu đẫm mồ hôi. Bà biết, cháu bà từ chối đại học không phải vì không muốn, mà vì thương bà, thương em.
Nhờ có anh, ba cô em gái đều được đi học đàng hoàng. Mai đỗ Đại học Ngoại thương, Lan học Y Hà Nội, còn bé Hương đỗ Sư phạm Huế.
Anh không đi học, nhưng mỗi lần các em thi đỗ, anh cười như chính mình thành công.
Ngày Mai đi Hà Nội nhập học, Trí đưa em ra bến xe bằng chiếc xe đạp cà tàng. Trời mưa, áo mưa rách tơi tả. Trí dúi vào tay em 300 nghìn – số tiền anh tích góp 3 tháng – rồi vội quay xe đi không để em kịp khóc.
Lan thì khác, ngày em vào trường Y, Trí phải đi làm 2 tháng liền ở Quảng Bình, ngủ trong lán công trình, ăn cơm hộp để dành gửi cho em học phí.
Còn Hương – cô út – mỗi lần được anh dạy kèm học, luôn bảo:
“Anh mà đi học là giỏi nhất nước. Em học được như hôm nay là nhờ anh.”
Trí chỉ cười, xoa đầu em:
“Anh học đời. Còn tụi em học chữ, sau này nhớ giúp đời, giúp người.”
Cụ Đào năm đó đã ngoài 70, mắt mờ, tay run. Ngày nào bà cũng ra hiên chờ cháu về. Bà biết lỗi, biết mình chính là người khiến giấc mơ của Trí tan biến.... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

Chỉ vì cho mẹ đẻ 200 nghìn tiền vé xe, tôi lãnh trọn cái tát của chồng, tôi vùng lên quyết ly hôn để giải thoát bi kịch ...
19/07/2025

Chỉ vì cho mẹ đẻ 200 nghìn tiền vé xe, tôi lãnh trọn cái tát của chồng, tôi vùng lên quyết ly hôn để giải thoát bi kịch của cuộc hôn nhân 10 năm cam chịu

Address

Bắc Giang

Telephone

+84866876674

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chợ Mẹo Vặt posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Chợ Mẹo Vặt:

Share