Yêu Gia Đình

Yêu Gia Đình Chia sẻ thông tin hữu ích, gắn kết bạn bè bốn phương

Em trai chồng n/ợ n/ần về mượn rồi bán luôn chiếc xe máy của vợ chồng tôi, tôi nói ra thì chồng và mẹ chồng bảo "ti/ền c...
15/08/2025

Em trai chồng n/ợ n/ần về mượn rồi bán luôn chiếc xe máy của vợ chồng tôi, tôi nói ra thì chồng và mẹ chồng bảo "ti/ền cô bỏ ra mua đâu mà cô cứ lắm lời, làm dâu có quyền lên tiếng à"
Ngày hôm đó, tôi vừa đi làm về đã thấy khoảng sân trống trơn, chiếc xe máy – phương tiện duy nhất để tôi đi làm mỗi ngày – biến mất. Tôi hoảng hốt chạy vào hỏi chồng, thì anh thản nhiên đáp:
À, thằng Tùng (em trai anh) nó mượn xe đi có việc.
Tôi bực lắm:
Sao anh không hỏi ý kiến em? Xe đó em còn phải đi làm!
Chồng nhún vai:
Mượn chút thôi, mai trả.
Nhưng ba ngày trôi qua, không thấy xe đâu. Tôi gọi cho Tùng thì số đã bị chặn. Tôi cuống cuồng tìm hiểu mới biết… nó đã mang xe của tôi bán cho một tiệm cầm đồ để trả nợ! Tôi tức đến run người, xông vào phòng nói với chồng:
Anh biết không? Nó bán luôn xe của vợ chồng mình rồi đấy!
Chồng vẫn dửng dưng, rít một hơi thuốc rồi thả câu lạnh tanh:
Thì cũng xe tôi mua mà, tiền của cô đâu mà cô cứ lắm lời.
Câu nói như t/á/t thẳng vào mặt tôi. Tôi đứng ch/ế/t l/ặn/g, vừa tức vừa tủi. Mẹ chồng cũng xuất hiện bảo thôi thì của anh cho em. Chiếc xe ấy tuy anh bỏ tiền mua, nhưng là để tôi đi làm, bao nhiêu kỷ niệm, bao công sức giữ gìn. Tôi cố kìm nước mắt:
Xe này không chỉ là xe, đó là phương tiện để em kiếm sống. Giờ mất rồi, anh tính sao?
Anh quay lưng bỏ đi, chẳng buồn trả lời.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm. Chồng vẫn ngủ say, tôi lấy hết giấy tờ xe, hóa đơn mua bán và tin nhắn mà Tùng từng nhắn cho tôi “mượn xe” làm bằng chứng. Tôi tìm tới tiệm cầ/m đ/ồ – nơi nó bán chiếc xe. Chủ tiệm ban đầu chối, nhưng khi tôi đưa ra giấy tờ và đ/e d/ọ/a báo c/ô/ng a/n thì ông ta mới miễn cưỡng tiết l/ộ bí m/ật đ/ộ/ng trờ/i........Đọc tiếp nội dung dưới phần bình luận👇👇👇

Sau đêm m/ặ:n n/ồ:ng hôm ấy, thấy sếp ch;uyển 200 triệu sau khi tôi thông báo có th/ai, tưởng được m:ồi ng:on nhưng lại ...
15/08/2025

Sau đêm m/ặ:n n/ồ:ng hôm ấy, thấy sếp ch;uyển 200 triệu sau khi tôi thông báo có th/ai, tưởng được m:ồi ng:on nhưng lại 'ngồi trên đống l;ửa' nghe anh thú nhận điều ch:ấ:n đ:ộ:ng ...Sau đêm m:ặ:n n:ồ:ng hôm ấy, tôi thấy sếp ch;uyển khoản 200 triệu kèm tin nhắn: 'Cảm ơn em, giữ gìn sức khỏe.' Tôi thông báo với anh rằng mình đã có th::a::i, cứ ngỡ mình sắp đổi đời... Nhưng rồi, một cuộc gọi lúc 2 giờ sáng khiến tôi chết lặng. Giọng anh nghẹn ngào: 'Anh cần thú nhận một chuyện... Anh không thể tiếp tục dối em nữa.'"
Mùa hè năm đó, Sài Gòn nóng như thiêu đốt. Tôi – Hằng, 25 tuổi, nhân viên phòng marketing một công ty bất động sản đang lên. Không quá xinh đẹp, nhưng tôi biết điểm mạnh của mình là đôi mắt biết nói và cách ăn nói mềm mại. Từ khi vào công ty, tôi nhanh chóng lọt vào mắt xanh của sếp – anh Long, người đàn ông ngoài 40, lịch lãm, có gia đình và một đứa con gái nhỏ.
Anh Long là kiểu đàn ông khiến phụ nữ khó lòng cưỡng lại. Không chỉ có tiền, anh còn tinh tế trong từng cử chỉ, ánh mắt. Chúng tôi bắt đầu thân thiết sau vài lần đi công tác chung. Những cái chạm vai vô tình, những buổi nhắn tin đêm khuya, rồi một ngày, ranh giới bị xóa nhòa.
Tôi không gọi đó là tình yêu. Nhưng tôi biết, với anh, tôi là một thứ gia vị khác giữa cuộc sống đầy toan tính. Tôi không ngây thơ. Tôi biết mình đang bước vào vũng bùn, nhưng lại không dứt ra được. Có những đêm, tôi nhìn mình trong gương, tự hỏi: “Liệu mình có đang đánh cược cả thanh xuân chỉ vì vài đêm tình nhân?”
Đêm hôm đó, khi sự im lặng giữa hai người kéo dài sau cuộc vui, tôi khẽ nói:
– Em có chuyện muốn nói… Em có thai.
Anh sững người, ánh mắt thoáng hoảng loạn. Nhưng rồi rất nhanh, anh trở lại vẻ điềm tĩnh:
– Em chắc chứ?
Tôi gật đầu, bàn tay s/iết chặt ga giường. Tôi đã thử th/ai hai lần, không thể sai được. Tôi không biết mình đang mong gì – trách nhiệm hay yêu thương? Chỉ là… tôi cần biết anh nghĩ gì.
Sáng hôm sau, khi tôi vừa thức dậy, điện thoại báo tin nhắn từ ngân hàng: 200.000.000 VND được ch;uyển vào tài khoản từ LÊ QUANG LONG. Tim tôi đập thình thịch, chưa kịp thở thì tin nhắn tiếp theo đến:
“Cảm ơn em. Giữ gìn sức khỏe. Mọi chuyện để anh lo.”
Tôi ngồi lặng trên giường. Vừa vui, vừa hoang mang. Làm mẹ đơn thân không dễ. Nhưng 200 triệu như lời bảo đảm cho một cuộc sống mới. Tôi nghĩ mình sẽ ổn. Tôi bắt đầu lên kế hoạch rời khỏi công ty, ch;uyển nhà, chuẩn bị cho một hành trình làm mẹ – một mình.
Nhưng mọi thứ không diễn ra như tôi nghĩ... Quý độc giả đọc tiếp trong phần bình luận 👇👇👇

Tôi lấy vợ, lập gia đình rồi ở rể luôn nhà ngoại. Sau khi sinh con đầu lòng, chúng tôi vẫn sống ở nhà bố mẹ vợ.Cuộc sống...
15/08/2025

Tôi lấy vợ, lập gia đình rồi ở rể luôn nhà ngoại. Sau khi sinh con đầu lòng, chúng tôi vẫn sống ở nhà bố mẹ vợ.
Cuộc sống ở nhà ngoại có nhiều mặt hạn chế, vì thế tôi nói vợ xin bố mẹ mảnh đất bên cạnh nhà để xây lên rồi ra ở riêng. Thế nhưng xin mãi bố mẹ vợ tôi không đồng ý. Ông bà nói:
– Bố mẹ chỉ có một con gái nên nhà và đất này là của các con hết. Vậy nên các con không phải xây nhà làm gì cho tốn thêm tiền, cứ ở đây cùng bố mẹ cho đến khi bố mẹ mất đi, cái nhà và đất giao cho các con.
Nghe bố mẹ vợ nói thế là tôi đủ biết ông bà không muốn cho nhưng chỉ lấy cớ vậy. Vậy nên tôi một mực bắt vợ phải dọn ra ngoài sống.
Chúng tôi ôm hai con ra thuê căn nhà 3 tầng cách đó 15km. Sau khi chuyển sang đó sống, tôi cũng “cạch” mặt luôn nhà ngoại, không qua lại, cơm nước thoải mái như trước nữa để tỏ rõ thái độ cho ông bà thấy.
Đợt này vợ tôi mới sinh thêm con thứ 3 nên ở nhà bỉm sữa, đưa đón 2 con lớn đi học. Gánh nặng kinh tế đè lên vai tôi. Một lần nữa, tôi nhỏ nhẹ nói vợ xin bố mẹ mảnh đất cạnh nhà để lập xưởng làm ăn.
– Em xin bố mẹ đi, không sang tên cho mình cũng được nhưng coi như cho mình cái chỗ để làm ăn.
Tôi đã nói đến nước như thế rồi mà bố mẹ vợ cũng nhất quyết không cho. Tôi tức lắm, cạch mặt luôn.
Hàng ngày tôi đi làm công ty từ sáng đến tối mới về nên ít biết chuyện ở nhà. Chính vì thế, tôi luôn tò mò không hiểu vợ ở nhà làm gì, chi tiêu như thế nào mà mỗi tháng tôi đưa cho 7 triệu tiền sinh hoạt, tháng nào cũng hết veo. Tôi hằn học với vợ:
– Nhà có 5 miệng ăn, gạo thì trồng được, rau cỏ trên vườn có, các con học trường công. Vậy mà chẳng hiểu sao mỗi tháng anh đưa cho em 7 triệu, em tiêu kiểu gì mà luôn hết.
– 7 triệu còn ít đó anh, riêng tiền học cho hai đứa đã 3 triệu rồi, còn bỉm sữa cho đứa nhỏ và ăn uống nữa. Anh xem, em vén vậy là hết nổi rồi đó.
Vậy nhưng tôi không tin, tôi nghi ngờ vợ ủ tiền rồi mang về nhà ngoại. Chính vì thế tôi lén lắp camera giám sát ở nhà mà không nói cho cô ấy biết rồi âm thầm theo dõi từ điện thoại ở chỗ làm...Đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

Tôi và em gái chồng c:ãi nhau vì chuyện m:ất chiếc vòng vàng 3 chỉ, chồng bênh em gái rồi nói thẳng "hay nhà cô khó khăn...
14/08/2025

Tôi và em gái chồng c:ãi nhau vì chuyện m:ất chiếc vòng vàng 3 chỉ, chồng bênh em gái rồi nói thẳng "hay nhà cô khó khăn nên cô ch:ôm ch:ỉa của em gái tôi"
Tôi vẫn nhớ rõ buổi chiều hôm đó, cả nhà đang ăn cơm thì em gái chồng đ/ột ng/ột hốt ho/ảng hét lên:
"Chiếc vòng vàng ba chỉ của em m/ất rồi!"
Cả nhà s/ững s/ờ. Em gái chồng quay sang nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Ban đầu tôi im lặng vì nghĩ rồi mọi người sẽ tìm thấy thôi, nhưng chồng tôi lập tức hỏi dồn:
"Em có thấy không?"
Tôi nhíu mày:
"Không, sao lại hỏi em trước?"
Em gái chồng bật khóc kể rằng hôm qua còn thấy để trong phòng, hôm nay không thấy đâu. Tôi bắt đầu bực, vì cái phòng đó tôi chẳng bao giờ bước vào. Thế nhưng chồng lại cau mày, giọng chua chát:
"Hay là… nhà cô đang khó khăn nên cô chôm chỉa của em gái tôi?"
Lời nói ấy như tát thẳng vào mặt tôi. Tôi đứng phắt dậy, toàn thân run lên:
"Anh vừa nói gì? Anh nghĩ vợ anh là loại người đó sao?"
Không khí trong nhà đặc quánh. Mẹ chồng lặng lẽ nhìn nhưng không bênh, còn em gái chồng thì cúi đầu, nhưng khóe miệng khẽ nhếch như đắc ý.
Tôi tức ngh/ẹn, bỏ lên phòng thu dọn quần áo. Trước khi bước đi, tôi quay lại nhìn chồng, giọng ngh/ẹn nhưng dứt khoát:
"Sống với nhau mà không có niềm tin thì đừng ở nữa."
Ba ngày sau, một tin nhắn từ bạn thân của em gái chồng gửi đến điện thoại tôi: bức ảnh cô ấy đang cầm chiếc vòng vàng bán ở tiệm vàng ngoài thị trấn. Lý do? Cô cần tiền mua điện thoại mới.
Tôi gửi bức ảnh cho chồng, kèm một dòng tin nhắn lạnh lùng.......ĐỌC TIẾP NỘI DUNG DƯỚI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇

Th/ương 2 mẹ con ướt mưa trên đường cao tốc, anh tài xế cho đi nhờ, 20 phút sau xảy ra điều ki/nh ho/àng...Tôi là Hưng, ...
14/08/2025

Th/ương 2 mẹ con ướt mưa trên đường cao tốc, anh tài xế cho đi nhờ, 20 phút sau xảy ra điều ki/nh ho/àng...Tôi là Hưng, một tài xế xe tải đường dài. Cuộc sống của tôi gắn liền với những cung đường, những chuyến hàng và những đêm dài thao thức. Vợ tôi mất sớm, để lại cho tôi một cậu con trai nhỏ, thằng cu Tùng. Cuộc sống của một ông bố đơn thân, lại thường xuyên vắng nhà, không hề dễ dàng. Tôi gửi Tùng về quê nhờ ông bà nội chăm sóc, mỗi tháng tôi lại cố gắng về thăm con một vài lần, hoặc gọi điện thoại video để nhìn mặt con. Ước mơ lớn nhất của tôi là tích cóp đủ tiền để mua một căn nhà nhỏ ở thành phố, đón Tùng lên sống cùng, để hai bố con không phải xa cách nữa.
Hôm ấy, trời mưa tầm tã. Những hạt mưa nặng trĩu quất thẳng vào kính xe, khiến tầm nhìn bị hạn chế đáng kể. Tôi đang trên đường từ Đà Nẵng về Sài Gòn, một chuyến hàng gấp nên tôi phải chạy xuyên đêm. Cao tốc vắng hoe, chỉ thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe lướt qua.
Khi đi ngang qua một đoạn đường vắng, tôi chợt thấy hai bóng người nhỏ bé đang co ro bên vệ đường. Một người phụ nữ, dáng người gầy gò, đang ôm chặt một đứa bé chừng 5, 6 tuổi. Cả hai mẹ con đều ướt sũng, run rẩy trong màn mưa lạnh giá. Không có bất kỳ bóng cây hay trạm dừng chân nào ở gần đó. Họ chắc chắn đang gặp nạn.
Lòng tôi chợt thắt lại. Hình ảnh ấy khiến tôi nhớ đến vợ và con trai mình. Nếu một ngày nào đó, vợ tôi còn sống, và hai mẹ con gặp hoàn cảnh tương tự trên đường vắng, tôi sẽ mong có ai đó giúp đỡ họ biết nhường nào. Không chút chần chừ, tôi đạp phanh, đánh lái xe vào lề đường.
Tôi hạ cửa kính xe, gọi lớn: "Hai mẹ con có sao không? Cần giúp đỡ không?"
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh. Đôi mắt cô ấy hiện rõ vẻ mệt mỏi và sợ hãi. Đứa bé trong vòng tay cô ấy đã ngủ thiếp đi, đôi môi tím tái.
"Dạ, xe bọn em bị hỏng giữa đường, gọi mãi mà không có ai đến đón," người phụ nữ nói, giọng cô ấy run rẩy vì lạnh. "Bọn em không biết phải làm sao bây giờ."
Tôi nhìn đồng hồ. Đã gần 10 giờ đêm. Trời vẫn mưa như trút nước. Để hai mẹ con ở lại đây trong đêm mưa lạnh lẽo này thì quá nguy hiểm.
"Thôi được rồi," tôi nói. "Hai mẹ con lên xe đi. Tôi đang về Sài Gòn, tôi có thể đưa hai mẹ con về đến trạm dừng chân gần nhất, hoặc nếu tiện đường thì đưa về đến Sài Gòn luôn."
Người phụ nữ ngần ngại một chút, rồi gật đầu lia lịa: "Dạ, cám ơn anh. Cám ơn anh nhiều lắm!"
Cô ấy cõng đứa bé lên xe. Tôi vội vàng bật điều hòa ấm hơn một chút. Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ, đặt đứa bé nằm gọn trong lòng. Cô ấy lấy một chiếc khăn mỏng trong túi xách ra lau mặt cho đứa bé, rồi lau vội cho mình.
"Hai mẹ con đi đâu mà khuya vậy?" Tôi hỏi, cố gắng tạo không khí thoải mái.
"Dạ, em đưa cháu về thăm bà ngoại ạ," người phụ nữ đáp, giọng cô ấy đã đỡ run hơn. "Nhưng không ngờ xe lại bị hỏng."
Cô ấy tên là Mai, còn đứa bé là bé An. Mai kể, cô ấy làm công nhân ở một nhà máy may mặc, còn chồng cô ấy làm phụ hồ. Cuộc sống của họ rất khó khăn. Chuyến đi này là để về quê thăm mẹ già đang ốm nặng.
Tôi lắng nghe câu chuyện của Mai, lòng tôi chợt dâng lên một sự đồng cảm sâu sắc. Cuộc đời này, ai cũng có những nỗi vất vả riêng.
Trong xe, tiếng mưa vẫn không ngừng rơi. Bé An đã tỉnh dậy, đôi mắt to tròn, ngơ ngác nhìn xung quanh. Tôi lấy trong túi ra một hộp sữa và một ít bánh quy đưa cho bé. Bé An đón lấy, đôi mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.
"Cháu cảm ơn chú ạ," bé An lí nhí nói.
"Con ngoan quá," tôi cười. "Ăn đi con, để có sức khỏe."
Tôi lái xe chậm lại, cẩn thận hơn trong màn mưa. Mấy phút sau, tôi thấy Mai dựa đầu vào thành ghế, hình như cô ấy đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Tôi cũng không muốn làm phiền cô ấy.
Đường cao tốc vẫn dài hun hút. Gió rít qua khe cửa xe, tạo nên những âm thanh kỳ lạ. Tôi bật radio, nghe một vài bản nhạc nhẹ để xua đi sự buồn ngủ.
Khoảng 20 phút trôi qua. Tôi đang tập trung lái xe thì bỗng nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ phía ghế phụ. Tôi giật mình, vội vàng quay sang nhìn.
Mai vẫn dựa đầu vào thành ghế, nhưng tư thế của cô ấy có vẻ không được tự nhiên. Tôi gọi: "Chị Mai ơi, chị Mai?"
Không có tiếng trả lời.....Quý độc giả xem thêm trong phần bình luận 👇👇

Bố lâm bệnh nặng suốt gần một năm trời, nằm viện triền miên. Trong khoảng thời gian ấy, chỉ có người con rể cả ngày đêm ...
14/08/2025

Bố lâm bệnh nặng suốt gần một năm trời, nằm viện triền miên. Trong khoảng thời gian ấy, chỉ có người con rể cả ngày đêm túc trực bên giường bệnh, chăm nom từng miếng ăn, giấc ngủ. Hai người con trai ruột luôn lấy lý do bận công việc, có khi ba tháng mới về thăm một lần, mỗi lần ghé chỉ gửi được 2 triệu đồng phụ viện phí. Suốt nửa năm, con rể phải xin nghỉ việc, thậm chí cầm cố cả sổ lương để lo thuốc thang cho bố vợ, nhưng tuyệt nhiên không hề than vãn nửa lời.
Khi bệnh tình của ông trở nặng, hai người con trai mới “nghĩ lại”, vội vã tranh nhau đón bố về chăm sóc. Nhưng tất cả đã quá muộn. Ngày ông trút hơi thở cuối cùng, một vị luật sư xuất hiện tại nhà, công bố rằng toàn bộ gia sản cùng số tiền đền bù đất 7 tỷ đồng sẽ thuộc về con rể cả. Hai người con trai bức xúc, tuyên bố sẽ kiện ra tòa để đòi chia đều.
Nào ngờ, vị luật sư lặng lẽ tiến về ban thờ, khẽ nhấc bát hương gia tiên, rút ra một tờ giấy nhỏ cất giấu phía sau. Ông từ tốn mở ra và đọc to. Ngay lập tức, cả gian nhà im phăng phắc, mọi ánh mắt bàng hoàng, nín lặng…Quý độc giả xem thêm trong bình luận 👇👇

Vợ nhặt r//ác nuôi con tìm chồng m//ất t//ích suốt 15 năm, không ngờ kẻ b//ội b//ạc vì ham phú quý mà b//ỏ vợ con...Ở mộ...
14/08/2025

Vợ nhặt r//ác nuôi con tìm chồng m//ất t//ích suốt 15 năm, không ngờ kẻ b//ội b//ạc vì ham phú quý mà b//ỏ vợ con...
Ở một vùng quê nghèo miền Trung Việt Nam, chị Hạnh là cái tên quen thuộc với người dân trong làng. Chị năm nay 42 tuổi, dáng người nhỏ bé, gương mặt kh//ắc kh//ổ nhưng đôi mắt luôn ánh lên sự kiên cường. Hạnh làm nghề nhặt r/ác, ngày ngày đẩy chiếc xe cũ kỹ đi khắp các con đường, nhặt từng lon bia, chai nhựa để nuôi cậu con trai 17 tuổi tên Nam. Nam là niềm tự hào của chị, một cậu bé ngoan ngoãn, học giỏi, vừa đỗ đại học với số điểm cao ngất ngưởng. Nhưng đằng sau nụ cười hiền hậu của Hạnh là một câu chuyện bu/ồn kéo dài suốt 15 năm.
Mười lăm năm trước, Hạnh từng có một gia đình hạnh phúc bên người chồng tên Dũng. Dũng là một ngư dân chăm chỉ, tuy cuộc sống ngh//èo khó nhưng gia đình luôn rộn rã tiếng cười. Khi Hạnh mang thai Nam được 8 tháng, Dũng nói với vợ rằng anh được một người bạn rủ đi làm ăn xa ở thành phố, hứa sẽ mang về một cuộc sống sung túc cho mẹ con chị. Hạnh tin chồng, tiễn anh đi với bao hy vọng. Nhưng kể từ ngày đó, Dũng bặt vô âm tín.
Hạnh sinh con một mình, không người thân, không chồng bên cạnh. Để nuôi Nam khôn lớn, chị làm đủ nghề, từ phụ hồ, rửa bát, đến nhặt r/ác. Dù cuộc sống kh/ó kh/ăn, Hạnh chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm Dũng. Chị tin rằng anh gặp chuyện b/ất tr/ắc, chứ không thể nào b/ỏ r/ơi mẹ con chị. Mỗi ngày, sau khi nhặt r/ác, Hạnh dành thời gian hỏi han khắp nơi, dán giấy tìm người, nhờ cả công an hỗ trợ. Nhưng mọi manh mối đều dẫn đến ngõ c/ụt. Nam lớn lên, nhìn mẹ vấ/t v/ả, nhiều lần khuyên mẹ t/ừ b/ỏ, nhưng Hạnh chỉ lắc đầu: “Mẹ phải tìm ba con, dù chỉ để biết ba còn sống hay không.”
Một buổi sáng, khi Hạnh đang nhặt r/ác gần bãi r/ác lớn của huyện, chị tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người đàn ông đi ngang qua. Một người nhắc đến cái tên “Dũng” và kể rằng anh ta giờ là ông chủ lớn ở Sài Gòn, giàu có nhờ cưới một người phụ nữ giàu có, làm trong ngành bất động sản. Hạnh sữ/ng s/ờ, tim đập thình thịch. Chị vội chạy đến, hỏi dồn dập: “Anh ơi, Dũng mà anh nói có phải là người làng này không? Anh ấy từng làm ngư dân, có một đứa con trai, đúng không?” Người đàn ông gật đầu, x/ác nhận rằng Dũng chính là người chị đang tìm, và anh ta giờ đã đổi tên thành Hoàng Minh để c/ắt đ/ứt liên lạc với quá khứ.
Hạnh như ch/ết lặng. Bao nhiêu năm chị sống trong hy vọng, chịu bao kh/ổ cực để nuôi con, để tìm chồng, vậy mà sự thật lại t//àn nh//ẫn đến thế. Dũng không hề gặp chuyện gì, mà cố tình b/ỏ r/ơi mẹ con chị để chạy theo phú quý. Hạnh quyết định lên Sài Gòn, không phải để níu kéo, mà để đối mặt với người chồng b//ội b//ạc, và để Nam biết sự thật về cha mình.
Hạnh vay mượn tiền để mua vé xe lên Sài Gòn, mang theo Nam. Sau nhiều ngày hỏi thăm, mẹ con chị tìm được công ty của Dũng – nay là Hoàng Minh – một công ty xây dựng lớn ở trung tâm thành phố. Hạnh đứng trước tòa nhà cao tầng, nhìn Dũng bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng, ăn mặc lịch lãm, bên cạnh là người vợ mới xinh đẹp và hai đứa con nhỏ. Nam nắm tay mẹ, ánh mắt đầy că///m ph/////ẫn.
Hạnh bước tới, giọng run run: “Anh Dũng, anh còn nhớ tôi không?..." đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Tỷ phú b;àng h;oàng khi phát cơm từ thiện gặp lại vợ cũ và hai đứa trẻ giống hệt mình, hóa ra bấy lâu anh không hề biết....
14/08/2025

Tỷ phú b;àng h;oàng khi phát cơm từ thiện gặp lại vợ cũ và hai đứa trẻ giống hệt mình, hóa ra bấy lâu anh không hề biết...Tỷ phú Trần Minh vốn nổi tiếng lạnh lùng và kín tiếng, hôm ấy bất ngờ xuất hiện ở một điểm phát cơm từ thiện giữa trưa nắng. Không ai ngờ, chỉ một khoảnh khắc sau, bát cơm trên tay anh suýt rơi xuống đất. Trước mặt anh là một người phụ nữ với đôi mắt quen thuộc… và hai đứa trẻ có gương mặt giống anh như đúc. Anh đứng chết lặng. Bấy lâu nay, anh không hề biết sự thật này tồn tại.
Phần 1: Gặp lại người cũ và hai đứa trẻ bí ẩn
Trưa hôm đó, khu phố nghèo ven sông náo nhiệt hơn thường lệ. Chương trình phát cơm từ thiện của quỹ “Trái tim xanh” do Trần Minh tài trợ lần này đặc biệt vì anh quyết định đích thân tham gia. Không phải vì muốn gây chú ý, mà vì gần đây anh trăn trở nhiều về ý nghĩa của cuộc sống, sau khi một dự án tỷ đô của tập đoàn bị khủng hoảng.
Anh mặc áo sơ mi trắng giản dị, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Vừa nhẹ nhàng đưa hộp cơm cho một ông cụ, ánh mắt anh bất chợt dừng lại ở một dáng người đang dắt hai đứa trẻ tiến lên hàng. Người phụ nữ ấy mặc chiếc áo thun cũ, mái tóc dài buộc gọn, nhưng đôi mắt… trời ơi, đôi mắt ấy, anh đã từng yêu suốt ba năm thanh xuân.
Cả thế giới như ngừng lại khi hai đứa bé ngước lên nhìn anh. Cặp mắt đen lay láy, sóng mũi cao, cả cái cách mỉm cười khẽ nghiêng đầu – giống anh đến mức tim anh thắt lại. Bàn tay anh run run khi đưa hộp cơm, suýt đánh rơi chiếc thìa nhựa.
“Anh… Minh?” – giọng cô ấy khẽ run, vừa bất ngờ vừa hoảng hốt. Anh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm như muốn hỏi hàng ngàn câu. Nhưng hàng người phía sau vẫn chờ, anh đành kìm lại, chỉ khẽ nói: “Đợi anh xong việc.”
Trong đầu anh, ký ức 7 năm trước ùa về – ngày cả hai chia tay vì một hiểu lầm lớn, rồi cô biến mất không để lại dấu vết. Anh từng tìm kiếm, nhưng thất bại. Giờ đây, cô xuất hiện với hai đứa trẻ có gương mặt của anh.
Kết thúc buổi phát cơm, Trần Minh vội chạy theo bóng dáng quen thuộc. Họ ngồi trong một quán cà phê nhỏ, không khí nặng nề. Cô tên Thu Hà, giờ đã gầy hơn xưa, ánh mắt chất chứa nhiều điều chưa nói.
“Anh muốn biết tụi nhỏ là ai?” – Hà mở lời. Anh gật đầu, tim đập mạnh...Quý độc giả xem trong phần bình luận 👇👇👇

Chị chồng vay 2 tỷ để xây nhà, đi ăn tân gia xong về chồng tôi tuyên bố xóa nợ, tôi s/ôi má/u gọi hẳn chị chồng đến 3 mặ...
13/08/2025

Chị chồng vay 2 tỷ để xây nhà, đi ăn tân gia xong về chồng tôi tuyên bố xóa nợ, tôi s/ôi má/u gọi hẳn chị chồng đến 3 mặt 1 lời thì chị dúi vào tay tôi cả bọc túi bóng đen khiến tôi phải gật gù đồng ý...Bữa tiệc tân gia của chị chồng kết thúc trong tiếng cười nói rộn rã, ai cũng khen nhà chị đẹp như mơ. Nhưng chỉ vài tiếng sau, trong căn phòng ngủ nhỏ, chồng tôi buông ra một câu khiến tôi sôi máu: “Anh quyết định xóa nợ cho chị.” Lúc ấy, tôi thề là mình chưa bao giờ muốn gào lên như vậy trong đời.

Chị chồng vay của chúng tôi 2 tỷ để xây nhà, giấy tờ ghi rõ ngày trả. Tôi vốn tin mọi thứ sẽ theo đúng thỏa thuận, cho đến khi chồng tôi tỉnh bơ thông báo sẽ xóa nợ.
“Anh nói cái gì? 2 tỷ anh bỏ như cho cục kẹo thế à?” – tôi gằn giọng.
“Chị khó khăn. Mình giúp chị là chuyện nên làm.”
“Giúp? Tiền này là mồ hôi nước mắt của tôi, không phải chỉ của anh.” – tôi gần như hét.
Không nói thêm lời nào, tôi gọi cho chị chồng, yêu cầu gặp ngay. Chị tới, áo khoác còn vương mùi gió đêm. Vừa ngồi xuống, chị dúi vào tay tôi một bọc túi bóng đen, thì thào:
“Cái này… chị gửi em.”
Bên trong là một xấp tiền và một phong bì dày cộm. Nhưng khi mở phong bì, tim tôi chợt khựng lại.

Ngoài số tiền chỉ khoảng một nửa số nợ...Quý độc giả xem tiếp trong phần bình luận 👇👇

Sau 10 năm chung sống mà không có con vì người chồng bị v/ô s/inh, anh đã khuyên vợ nên ly hôn để cô có cơ hội lấy chồng...
13/08/2025

Sau 10 năm chung sống mà không có con vì người chồng bị v/ô s/inh, anh đã khuyên vợ nên ly hôn để cô có cơ hội lấy chồng khác và thực hiện ước mơ làm mẹ. Tuy nhiên, vì thương chồng, người vợ đã âm thầm tìm cách xin con bên ngoài, mong rằng điều đó sẽ giúp hai vợ chồng có một mái ấm trọn vẹn. Thế nhưng, người chồng không đồng ý, anh không muốn nuôi con không phải máu mủ của mình, thà không có con còn hơn. Cuối cùng, cả hai quyết định ra tòa ly hôn – và đúng lúc đó, họ bất ngờ nhận được một tin s/ét đ/ánh.....“Mười năm sống bên nhau, cùng nhau vượt qua nghèo khó, bệnh tật, từng cơn bão lòng… nhưng lại không thể vượt qua nổi một đứa trẻ không bao giờ đến. Không phải vì không muốn, mà vì người ấy không thể.”
Trời mưa tầm tã. Căn nhà nhỏ nơi vùng ven Hà Nội tối om dù mới 6 giờ tối. Điện vẫn chưa về sau trận giông ban chiều. Trong ánh đèn dầu leo lét, Hiền ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống bậu cửa. Căn nhà yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng nước mưa gõ nhịp vào mái tôn.
Chồng cô – anh Long, đang lặng lẽ sửa lại mảnh mái tôn bị gió tốc từ ban nãy. Mái tóc đã lấm tấm bạc, dáng người gầy gò, và ánh mắt luôn đau đáu một nỗi niềm.
Hiền và Long lấy nhau được tròn 10 năm. Quãng thời gian ấy đủ dài để người ta xây dựng một gia đình ấm êm, có vài đứa trẻ ríu rít bên chân. Nhưng với Hiền và Long, cả một thập kỷ chỉ là chuỗi ngày khám chữa v/ô s/inh, chờ đợi từng hy vọng nhỏ nhoi rồi lại thất vọng não nề.
Sau ba năm không có tin vui, họ bắt đầu đi khám. Và kết luận đến như một nhát dao lạnh lẽo – Long bị v/ô s/inh hoàn toàn. Không có tinh trùng. Bác sĩ nói thẳng: “Cơ hội tự nhiên gần như bằng không.”
Kể từ đó, Long sống trong mặc cảm. Anh yêu vợ, nhưng càng yêu, anh càng dằn vặt. Anh thấy mình là gánh nặng của cô – một người phụ nữ hiền lành, chịu thương chịu khó, xứng đáng được làm mẹ.
Năm năm sau kết quả khám, Long bắt đầu nói đến chuyện ly hôn. Ban đầu chỉ là gợi ý vu vơ. Rồi ngày càng rõ ràng, cương quyết.
– Em còn trẻ, em xứng đáng có một đứa con. Anh không thể giữ em mãi trong một cuộc hôn nhân không lối thoát.
– Em lấy anh vì em yêu anh, không phải vì em cần một đứa trẻ.
– Nhưng nếu em không có con, sau này em sẽ hối hận.
Những cuộc trò chuyện như thế lặp đi lặp lại. Hiền mệt mỏi, nhưng cô không trách Long. Cô biết anh đang đau, đang tự hành hạ bản thân.
Một đêm không ngủ, Hiền ngồi trước bàn thờ mẹ, thắp nén nhang rồi thủ thỉ: “Mẹ ơi, con thương ảnh. Con không muốn xa ảnh. Nhưng con cũng khao khát được làm mẹ. Có cách nào để vừa có con, vừa không rời bỏ ảnh không mẹ?”
Và rồi cô nghĩ đến một giải pháp – xin con từ một người hiến tinh trùng. Hoặc thậm chí, có thể lặng lẽ mang thai nhờ một mối quan hệ ngoài luồng kín đáo, miễn là có con. Với cô, tình yêu là ở trái tim, còn đứa trẻ chỉ là cách để gia đình có thêm tiếng cười.
Cô bàn với Long. Nhưng trái với mong đợi, Long giận dữ:
– Em nghĩ anh có thể nuôi con của người khác sao? Anh thà không có con còn hơn.
Hiền sững sờ. Bao nhiêu hy vọng cô cất công nuôi nấng bỗng chốc tan tành. Cô không ngờ Long lại cứng nhắc như vậy. Tình yêu, sự bao dung, chẳng lẽ không thể chiến thắng một chút máu mủ?
Một tháng sau, Long đệ đơn ly hôn. Hiền ký không nói lời nào. Cô biết anh đã quyết.....Quý độc giả xem tiếp trong bình luận 👇👇

Chồng tôi tết nhà nội 20 triệu bảo cho ông bà nội chi tiêu thoải mái nhưng tết bố mẹ vợ có mỗi 5 triệu, chồng nói “cô ở ...
13/08/2025

Chồng tôi tết nhà nội 20 triệu bảo cho ông bà nội chi tiêu thoải mái nhưng tết bố mẹ vợ có mỗi 5 triệu, chồng nói “cô ở nhà nội trợ ă;;n bá;m, giờ tôi còn phải nuôi cả bố mẹ cô à”
Ngày 25 Tết, chồng tôi rút hẳn 20 triệu bỏ vào phong bì đỏ, tươi cười đưa cho ông bà nội:
“Con biếu ông bà để Tết này chi tiêu thoải mái, muốn mua gì thì mua.”
Ông bà cười rạng rỡ, khen con rể hiếu thảo. Tôi cũng thấy vui cho đến mùng 1 Tết, khi chuẩn bị về nhà ngoại.
Tôi hỏi anh chuẩn bị bao nhiêu cho bố mẹ tôi. Anh thản nhiên mở ví, rút ra một phong bì mỏng dính:
“5 triệu thôi, ở quê mọi thứ rẻ, thế là nhiều rồi.”
Tôi ngập ngừng:
“Nhưng bố mẹ em cũng như bố mẹ anh mà. Sao chênh lệch quá vậy?”
Anh đột ngột quay sang, giọng gắt:
“Cô ở nhà nội trợ ă/n bá/m, tiền tôi làm ra. Giờ tôi còn phải nuôi cả bố mẹ cô à?”
Tôi chết lặng. Những lời ấy như tát thẳng vào mặt. Tôi lẩm bẩm:
“Hóa ra… ở bên anh, em và gia đình em chỉ là gánh nặng?”
Về đến nhà ngoại, bố mẹ vui vẻ đón con rể, tay run run nhận phong bì, miệng liên tục cảm ơn. Còn tôi, tôi chỉ cúi mặt, sợ để lộ đôi mắt đỏ hoe.
Đêm ấy, giữa tiếng pháo hoa rộn ràng, tôi nằm quay lưng với chồng, nghe tim mình lạnh dần. Có lẽ sang năm, tôi sẽ không còn phải bận tâm xem anh cho bên ngoại bao nhiêu nữa… vì anh sẽ chẳng còn là chồng tôi.
Sau Tết, chồng tôi hí hửng tính toán số tiền còn lại, vừa đếm vừa cười.....Xem thêm trong phần bình luận 👇👇👇

Lấy vợ 62 tu:;ổi còn tôi là trai tân chỉ mới 36t, đến lúc vợ thông báo mang th:;ai, tôi đưa đi khám thì bác sĩ nói thẳng...
12/08/2025

Lấy vợ 62 tu:;ổi còn tôi là trai tân chỉ mới 36t, đến lúc vợ thông báo mang th:;ai, tôi đưa đi khám thì bác sĩ nói thẳng 1 câu khiến cả 2 đứng hình ngay lập tức, tôi trào nước mắt còn vợ thì…
Chúng tôi quen nhau khi tôi làm chăm sóc khách hàng ở một viện điều dưỡng tư nhân. Bà là người thân cô thế cô, lưng hơi gù nhưng lúc nào cũng dịu dàng, nói năng có chừng mực. Tôi bị cuốn bởi ánh mắt có chiều sâu và cách bà chăm từng chậu cây ở ban công viện.
Tình cảm đến nhẹ nhàng mà chắc chắn. Bà hơn tôi 26 tu-ổi, nhưng tôi chưa từng cảm thấy mình bị “m;/ất m;/át”.
Chúng tôi đăng ký kết h;/ôn trong sự phản đối ga-y g-ắt từ gia đình tôi. Họ gọi bà là “già như mẹ anh”, là “lợi dụng”. Nhưng tôi bỏ ngoài tai hết. Tôi dọn về sống cùng bà trong một căn nhà nhỏ, hai vợ chồng sáng tưới cây, chiều đọc sách, tối đi dạo. Thật lòng mà nói, chưa bao giờ tôi thấy mình bình yên đến thế.
Ba tháng trước, bà bắt đầu thấy mệt, buồn nôn, đau lưng. Tôi tưởng bà bệnh tuổi già, ai dè một hôm bà run run nói:
– “Anh ơi… hình như… tôi có th-ai.”
Tôi bật cười, tưởng bà đùa. Nhưng bà móc ra que thử th;/ai với hai vạch đỏ rực.
Tôi không dám tin. Nhưng vì yêu bà, tôi vẫn đưa bà đi bệnh viện lớn để khám.
Ngồi chờ kết quả siêu âm, tôi nắm tay bà, lòng nửa hồi hộp nửa lo.
Bác sĩ – một người phụ nữ chừng 50 tuổi – bước ra, cầm tấm phim siêu âm, nhìn chúng tôi rồi nói chậm rãi:
Tôi chế-t lặng. Bà thì tái mét không thể ngờ được…... Còn tiếp trong bình luận 👇👇👇

Address

Bac Giang
230000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Yêu Gia Đình posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share