Thông Tin Bắc Ninh

Thông Tin Bắc Ninh Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Thông Tin Bắc Ninh, News & Media Website, Bac Ninh.

[Full] 1Chiếc vòng vàng giả tôi mua có chín tệ chín tệ, còn được miễn phí vận chuyển, vậy mà biến mất.Vài ngày sau, tôi ...
01/09/2025

[Full] 1

Chiếc vòng vàng giả tôi mua có chín tệ chín tệ, còn được miễn phí vận chuyển, vậy mà biến mất.

Vài ngày sau, tôi phát hiện nó đang nằm chễm chệ trên cổ tay của Quý tỷ.

Cái vết lõm kia y hệt của tôi!

Trời ạ, cái thứ rách nát này mà cô ta cũng trộm sao?

Cái đồ bỏ đi đó tôi mua về chỉ để đeo cho đẹp thôi mà.

Sợ nó gỉ sét, mỗi lần rửa tay tôi đều cẩn thận tháo ra để trên bàn làm việc.

Đi đi lại lại thế nào lại không thấy đâu.

Ai ngờ, nó lại ở chỗ Quý tỷ!

"Quý tỷ, cái vòng này..."

Nghĩ lại, nếu tôi hỏi thẳng thế này chắc chắn cô ta sẽ không nhận đâu!

Thậm chí còn có thể bị cô ta vu oan ngược lại.

Tôi liền đổi giọng, hỏi: "Quý tỷ, cái vòng này mới mua hả chị? Vàng thật hả chị?"

"To thế này chắc không ít tiền đâu nhỉ?"

Tôi vừa hỏi, các đồng nghiệp đã xúm lại vây quanh. Mọi người nhao nhao bàn tán về giá vàng dạo này, ai cũng nói cái vòng to như vậy chắc chắn không rẻ.

"Phải tám chín vạn tệ không?"

"Chắc chắn rồi, cái vòng to và dày thế này chắc phải cả trăm gram ấy chứ."

"Quý tỷ, anh nhà chị chiều chị quá." Quý tỷ cười tươi rói vén tay áo lên, để lộ toàn bộ chiếc vòng.

Trong tiếng xuýt xoa nịnh nọt của mọi người, cô ta ngẩng cao đầu, vênh váo như một con công đang khoe mẽ.

Tôi chẳng buồn nhìn cô ta, lại cẩn thận xem xét chiếc vòng một lần nữa.

Không sai vào đâu được, chắc chắn là cái cục sắt của tôi.

Cái vết lõm kia rõ ràng như ban ngày, tôi không nhìn nhầm.

Quý tỷ thỏa mãn tột độ sự phù phiếm của mình.

Cô ta vừa vuốt ve chiếc vòng vừa khoe: "Đây là vòng cổ pháp đó, công nghệ chế tác đắt lắm."

"Tám trăm mấy tệ một gram đó."

"Ông xã cứ đòi mua cho bằng được, tôi bảo nặng thế này đeo vào chắc bị viêm khớp cổ tay mất."

Tôi đứng bên cạnh cười thầm.

Tính theo gram á?

Lúc tôi mua là tính theo chiếc chứ.

Chín tệ chín tệ một chiếc, còn được miễn phí vận chuyển nữa chứ!

Cái màu vàng đất xỉn xỉn kia nhìn đã biết không phải đồ tốt rồi.

Mọi người nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, ngoại trừ cô trợ lý nhỏ nhắn Chu Phương Viên của cô ta.

"Quý tỷ, đồ đắt tiền thế này chị phải cất cẩn thận vào."

"Công ty mình có trộm đó, chị cẩn thận đấy nhé." Nói xong, cô ta liếc mắt hết lần này đến lần khác về phía tôi.

Quý tỷ trừng mắt nhìn tôi, cũng hùa theo: "Ôi giời, suýt nữa thì quên mất chuyện này, có người còn trộm ý tưởng, trộm kế hoạch, trộm cả người nữa, cái gì mà không dám trộm."

"Tôi đúng là phải cẩn thận mới được."

Lúc này tôi mới nhận ra, hai người này hát bè với nhau nãy giờ, là đang chờ tôi đây mà!?

Ăn cắp đồ của người khác còn vu oan ngược lại, chỉ có hai người các người mồm dài lưỡi rộng thôi chắc!?

Đúng là đồ tiện! Được thôi, tôi chiều các người đến cùng.

Tôi giả vờ ngạc nhiên: "Có trộm á? Nói mới nhớ, cái vòng của tôi cũng bị mất rồi!"

"Chị bảo cái này là chồng chị mua cho, có khi nào cầm nhầm không, sao tôi nhìn nó giống cái vòng bị mất của tôi thế nhỉ?"

"Hay là chị cho tôi xem kỹ một chút được không?"

2

Quý tỷ như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm. Cô ta và Chu Phương Viên cười ha hả thành một tràng.

"Cô bảo cái này là của cô á?"

"Cô mua nổi không?"

"Quý tỷ à, mình cũng đừng có khinh người quá, Tiểu Lý còn trẻ, đường kiếm tiền của người ta nhiều lắm."

"Chị quên rồi à, người ta còn có xe sang đưa đón đó, có điều cái người lái xe nhìn hơi lớn tuổi thôi."

Hai người này kẻ tung người hứng, cái tin đồn nhảm nhí về tôi lại được dịp lan truyền.

Tháng trước tôi đến công ty khách hàng họp, giờ cao điểm không gọi được xe, tôi đành bấm bụng chi thêm tiền gọi một chiếc xe riêng, ai ngờ lại là xe sang.

Dịch vụ xe riêng chu đáo, đến nơi tài xế còn lịch sự mở cửa xe cho tôi.

Chuyện này bị Quý tỷ và Chu Phương Viên nhìn thấy, trong cuộc họp họ bóng gió chế giễu tôi có ý đồ bất chính.

Còn nói cái vết dị ứng trên cổ tôi là dấu vết của tình yêu.

Đến cuối cùng tin đồn lan về công ty đã thành tôi mang thai con của một ông già bảy mươi tuổi, sắp sửa "mẹ tròn con vuông" rồi.

Ngay cả khách hàng cũng gọi điện đến hỏi tôi ngày dự sinh là ngày nào, các dự án đang triển khai có tiếp tục được không.

Tôi cúp máy, chỉ thẳng mặt Quý tỷ mắng một trận.

Cô ta cuối cùng cũng im lặng được vài ngày.

Nhưng mới có mấy ngày mà cô ta đã lại chứng nào tật nấy!

Cái miệng thối tha này của cô ta, tôi đã cho không biết bao nhiêu cơ hội rồi.

Hôm nay, tôi thực sự không muốn nhẫn nhịn nữa.

Tôi chẳng buồn nói chuyện vô nghĩa với cô ta. Trên cái vòng đó có một vết, là do tôi bất cẩn làm xước khi đóng cửa ra vào.

Một vết lõm dài và nhỏ, lúc đó tôi còn chụp ảnh lại bằng điện thoại.

Chỉ cần so sánh một chút, người tinh mắt nhìn vào là biết ngay đó là cái cục sắt của tôi.
1522 ------------------------------
Xem full ở commnet nhé mn 😍16:15:51

[Full] Một giấc tỉnh dậy, tôi xuyên không về những năm 80, thành một “quân thê bị bỏ lại”, còn là một bà mẹ vừa͏ sinh co...
01/09/2025

[Full] Một giấc tỉnh dậy, tôi xuyên không về những năm 80, thành một “quân thê bị bỏ lại”, còn là một bà mẹ vừa͏ sinh con, chẳng a͏i ngó ngàng, số khổ tận cùng.

Ngực đa͏u tức như có ha͏i tảng đá đè lên, đủ sữa͏ nuôi cả đám trẻ trong làng, thế mà cái “nhà cách mạng nhí” trong lòng tôi lại ngủ sa͏y đến chảy cả nước dãi.

Bà Trương hàng xóm đứng ngoài cười nhạo tôi vô dụng, nga͏y cả con mình cũng không nuôi nổi.

Tôi liếc mắt qua͏ phía͏ sa͏u lưng bà ta͏, nơi một gã đàn ông đa͏ng lén nhìn, trong lòng chỉ thấy buồn cười.

Cái “phúc khí” này, bà có muốn không?

Đúng lúc tôi đa͏u đến hoa͏ mắt thì ngoài cửa͏ va͏ng lên một giọng na͏m trầm thấp:

“Lâm Vãn Ý, mở cửa͏.”

Âm tha͏nh này… chẳng phải là ông chồng quân nhân lạnh như băng, đa͏ng ở tận nghìn dặm xa͏, vừa͏ lập công hạng nhì của͏ tôi sa͏o?

“Khụ… khụ…”

Cơn đa͏u nhói nơi ngực như hàng ngàn cây kim châm, khiến tôi hít mạnh một hơi lạnh.

Nhìn xuống đứa͏ nhỏ trong ta͏y đa͏ng ngủ sa͏y sưa͏, trong lòng vừa͏ thương vừa͏ giận.

Tôi là Lâm Vãn Ý.

Ba͏ ngày trước còn là một dân công sở cày cuốc ba͏ ngày ba͏ đêm không chợp mắt vì dự án, a͏i ngờ trượt chân ngã cầu tha͏ng, mở mắt ra͏ đã xuyên thành nữ phụ xui xẻo trong tiểu thuyết niên đại.

Nguyên chủ cũng tên Lâm Vãn Ý, một cô gái thành phố mới theo chồng về doa͏nh trại.

Chồng cô là Cố Ngôn Thâm, một doa͏nh trưởng lạnh mặt, chiến công hiển hách.

A͏i ngờ vừa͏ cưới xong, a͏nh ta͏ nhận nhiệm vụ khẩn cấp đi nga͏y, để lại cô đơn độc trong đại viện quân khu, người thân không có, thân thể yếu ớt sa͏u sinh, nga͏y cả việc sữa͏ căng cũng không a͏i chỉ.

Đứa͏ nhỏ trong lòng tôi – tôi đặt tên là Cố A͏n A͏n – cứ ngủ khì khì không chịu bú, làm tôi sốt ruột toát mồ hôi.

Cơn đa͏u căng sữa͏ này đúng là tra͏ tấn, nếu không giải quyết sớm, chắc tôi sốt đến hỏng não mất.

“Ơ kìa͏, Vãn Ý, còn chưa͏ đỡ à?”

Rèm cửa͏ vừa͏ vén lên, bà Trương hàng xóm xách cái ca͏ tráng men bước vào, đôi mắt ti hí đảo qua͏ lại, cuối cùng dừng nga͏y ngực tôi đa͏ng căng đầy, khóe miệng nhếch lên:

“Tôi nói rồi mà, cô thế này không ổn đâu.

Con gái thành phố chỉ biết hưởng thụ, đến sữa͏ cũng không xuống.

Ha͏y là để doa͏nh trưởng Cố nhà cô xin trên đoàn ít sữa͏ bột đi, kẻo đứa͏ nhỏ bị đói.”

Miệng thì ra͏ vẻ qua͏n tâm, nhưng ánh mắt toàn là khoái chí khi thấy người ta͏ gặp nạn.

Tôi biết bà Trương – nhân vật nổi tiếng trong sách này, cái miệng còn sắc hơn da͏o, chuyên gây chuyện thị phi, nguyên chủ trước đây khổ vì bà ta͏ không ít.

Tôi cố nhịn đa͏u, nặn ra͏ một nụ cười:

“Đâu có, bà Trương, A͏n A͏n nhà tôi bú khỏe lắm ấy chứ, chỉ là thằng nhóc này ha͏m ngủ, tiếc chẳng muốn mở mắt ngắm mẹ đẹp thôi.

Chủ yếu là đa͏ng luyện chế độ ‘ngủ sâu’ đấy.”

Bà Trương nghe mấy từ hiện đại này thì ngẩn người ra͏, không hiểu lắm, chỉ nghĩ tôi đa͏ng cứng miệng chối cãi.

“Hừ, đẹp với chả đẹp.”

Bà ta͏ đảo mắt, “Tôi nói thật nhé, cách ha͏y nhất là tìm đàn ông… hút bớt ra͏ giúp, thông nha͏nh lắm!”

Nói xong còn cố tình liếc ra͏ cửa͏.

Tôi nhìn theo, thấy thằng cháu lêu lổng của͏ bà – Lý Nhị Cẩu – đa͏ng bám khung cửa͏, ánh mắt chẳng tốt lành gì.

Ngọn lửa͏ trong lòng tôi “bùm” một cái bốc lên.

“Bà Trương,” tôi lạnh giọng, “nói chuyện phải cẩn thận.

Tôi là vợ bộ đội, Cố Ngôn Thâm là a͏nh hùng chiến đấu.

Bà nói vậy mà để lãnh đạo quân khu nghe được, là bà định phá hoại hôn nhân quân nhân ha͏y bôi nhọ gia͏ đình a͏nh hùng?”

Một câu của͏ tôi chặn đứng hết mấy lời bẩn thỉu phía͏ sa͏u.

Ở thời này, phá hoại hôn nhân quân nhân là tội to đấy!

Sắc mặt bà Trương trắng bệch, không ngờ con bé trước na͏y hiền lành hôm na͏y lại miệng lưỡi sắc bén như thế.

Bà ta͏ cười gượng:

“Cái con bé này, tôi đùa͏ tí thôi, làm gì căng thế.

Tôi cũng chỉ lo cho cô thôi mà.”

“Cảm ơn nhé, thôi khỏi.”

Tôi cười nhạt đáp lại.

Bị tôi nói cho mất mặt, bà ta͏ hừ một tiếng, lẩm bẩm chửi vài câu rồi bỏ đi.

Lý Nhị Cẩu cũng theo đó rụt cổ chạy mất.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, nhưng tình hình của͏ tôi thì tệ dần.

Trán nóng hừng hực, mắt hoa͏ lên từng cơn, tôi biết sắp sốt rồi.

Tôi cố gắng chống người muốn ra͏ bếp đun nước nóng, lấy khăn chườm, nhưng vừa͏ đứng lên, cả người choáng váng, mềm nhũn ngã xuống đất.

Xong rồi, chẳng lẽ hôm na͏y tôi chết ở đây thật sa͏o?

Trong giây phút cuối cùng khi ý thức mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa͏ vững vàng mà gấp gáp, sa͏u đó là một giọng na͏m quen thuộc chỉ tồn tại trong ký ức của͏ nguyên chủ – lạnh lùng nhưng vương chút lo lắng:

“Lâm Vãn Ý, mở cửa͏. Là a͏nh.”

Âm tha͏nh này…

Như từ tận chân trời vọng về, lại như sát bên ta͏i thì thầm, ma͏ng theo một lực xuyên thấu không cho phép nghi ngờ, lập tức phá ta͏n cơn choáng váng trong đầu tôi.

Cố Ngôn Thâm?

Không phải a͏nh đa͏ng làm nhiệm vụ bí mật ở biên giới sa͏o? Sa͏o lại đột ngột trở về?
3450 ------------------------------
Xem full ở còm ment nhé mn 😍14:06:59

[Full] Năm ta được đón về phủ Trấn Nam tướng quân, mới vừa tròn sáu tuổi.Cái tuổi chó cũng chẳng buồn để ý, ta đã biết n...
01/09/2025

[Full] Năm ta được đón về phủ Trấn Nam tướng quân, mới vừa tròn sáu tuổi.

Cái tuổi chó cũng chẳng buồn để ý, ta đã biết nấu ba món mặn một món canh.

Ba bát rau dại, một tô canh trắng loãng.

Mẫu thân từng vì yêu mà trốn nhà theo phụ thân.

Phụ thân ta là một thư sinh nghèo, thi năm này qua năm khác vẫn không đỗ.

Chẳng những nghiện rượu, còn sa vào cờ bạc.

Một người bạc mệnh, một kẻ chết vì tình.

Chỉ để lại ta, lang thang nhặt đồ thừa của người ta sống lay lắt nửa năm.

Tướng quân Trấn Nam đá văng bài vị phụ thân, một tay ôm bài vị mẫu thân, một tay dắt ta về nhà.

Năm ấy, Tần Vọng Kỳ mới tám tuổi, là độc đinh của tướng quân phủ, được giao trọng trách trông nom một đứa trẻ như ta.

Hắn đối với ta rất tốt.

Miệng thì chê ta xấu, tay lại tỉ mỉ chải đầu búi tóc, ăn mặc diêm dúa như con bướm nhỏ.

Hắn dắt ta đi trộm gà bắt cá, cùng đám tiểu tử trong thôn bì bõm nghịch nước.

Cả một vùng sáng loáng trắng xóa.

Về đến nhà, hắn bị cửu cửu ta đánh cho một trận.

Nhưng hắn vẫn vui vẻ dắt ta theo, mà ta cũng chẳng rời hắn nửa bước.

Lên kinh thành, người người đều bảo:

“Tiểu bá vương Tần Vọng Kỳ kéo theo một cái đuôi nhỏ.”

Hắn, dường như còn tốt hơn cả mẫu thân ta.

Mẫu thân trong mắt chỉ có phụ thân, còn trong mắt hắn, lại có ta.

Ta quý mến hắn, như người nhà, cũng như nắng xuân đầu mùa, dịu dàng mà nồng ấm.

Cho đến năm ấy, tuyết đầu mùa rơi xuống.

Tần Vọng Kỳ hỏi ta:

“Có muốn một con thỏ không?”

Nhìn vẻ mặt hắn hứng khởi, ta nhẹ nhàng gật đầu.

Về sau, ta nghĩ không biết bao nhiêu lần:

Nếu ngày ấy ta không gật đầu, thì liệu… có lẽ nào, mọi chuyện sau này… đã chẳng xảy ra?



2.

Công chúa lén trốn khỏi cung, từ ngọn tùng cao rơi xuống.

Tựa tiên nữ rơi trần, nhẹ nhàng như tuyết đậu đầu cành.

Vì đón lấy nàng, Tần Vọng Kỳ giẫm hỏng người tuyết mà ta đã tỉ mỉ đắp suốt cả buổi chiều.

Nhưng ta không giận.

Vì ta chưa từng nỡ lòng giận hắn.

Ta có tính tình hiền lành như thế, đến mức sau này… hắn dường như quen với việc ta luôn nhẫn nhịn,

quen đến mức cho rằng… có ta ở đó là điều hiển nhiên.

Người luôn ngang tàng, chẳng để ai vào mắt như Tần Vọng Kỳ, ánh mắt lại ngập tràn hình bóng của nàng.

Lần đầu tiên ta thấy hắn đỏ mặt.

Chỉ thiếu điều, đầu bốc khói vì xấu hổ.

Về sau, ta từng thay hắn đưa tình thi, chuyển lễ vật.

Bài thơ tình ấy, hắn sửa tới sửa lui không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn phá lệ đi tìm tiên sinh nhờ chỉ giáo.

Ta từng nói với hắn, không cần phải cẩn thận đến vậy đâu —

Minh Tâm công chúa nhất định sẽ thích hắn.

Dù ai cũng nói hắn ngang ngược chẳng biết sợ ai, nhưng cả kinh thành có vô số thiếu nữ ái mộ hắn.

Chẳng trách —

Bởi hắn xuất thân tôn quý, lại không có mẫu thân kiềm chế,

vóc dáng cao lớn, mà diện mạo lại tuấn tú vô song.

Quả nhiên.

Nam tử tuổi thiếu niên, dễ động tình.

Hai người bọn họ lén hẹn hò nơi rừng trúc, Tần Vọng Kỳ sai ta đứng ngoài canh chừng gió.

Tiếng lá xào xạc sau lưng khiến ta như có ma xui quỷ khiến, bất giác quay đầu lại.

Và rồi, ta đã trông thấy một cảnh tượng, suốt bao nhiêu năm sau cũng chẳng thể quên:

Thiếu niên áo xống xốc xếch, để lộ phần ngực và cơ bụng rắn rỏi, ánh mắt đầy say đắm mà đặt một nụ hôn lên má thiếu nữ.

Ta trừng lớn mắt, đứng ngẩn ra tại chỗ.

Đó là lần đầu tiên trong đời, ta tận mắt chứng kiến một màn như thế.

Tần Vọng Kỳ như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt bốn phương giao nhau.

Hắn khẽ chửi một tiếng, vội vội vàng vàng chỉnh lại y phục.

Hắn bước ra khỏi rừng trúc, ta còn ngây ngô hỏi:

“Chẳng lẽ huynh không định hôn thêm một chút nữa sao?”

Hắn lườm ta:

“Bị ngươi nhìn thấy, mất hứng rồi.”

Ta xấu hổ gãi mũi, im lặng.

Minh Tâm công chúa lấy tay che miệng cười khúc khích.

Ba người chúng ta sóng vai bước đi.

Nếu biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, thì dù có phải đẩy, ta cũng sẽ đẩy hai người họ quay lại rừng trúc ấy lần nữa.

Thế sự khó lường là vậy.

Việc hòa thân, cuối cùng đã trở thành kết cục không thể xoay chuyển.

Người chủ động xin chỉ hôn chính là mẫu phi của Minh Tâm công chúa.

Tần Vọng Kỳ từng định lén đưa nàng bỏ trốn, nhưng bị cửu cửu ta bắt về.

Khi cửu cửu và tổ mẫu biết được chuyện giữa Tần Vọng Kỳ và Minh Tâm công chúa, liền quyết định lập hôn ước cho hắn, muốn hắn sớm đoạn tuyệt ý niệm trong lòng.

Tần Vọng Kỳ bị đánh ba trận, rồi nhốt vào từ đường.

Ta lén mang đồ ăn tới cho hắn.

Hắn nằm trên đất, môi trắng bệch, nhắm mắt làm ngơ không để ý đến ta.

Ta nhỏ giọng nói:

“Biểu ca, huynh ăn chút gì đi, có ăn no mới có sức đi tìm công chúa Minh Tâm chứ.”

Hắn khẽ bật cười lạnh.

Nụ cười ấy mang theo ý rằng:

Dù có ăn no đi nữa, cũng chẳng thể gặp lại nàng.

Ta nghĩ một chút, lại nói:

“Huynh ăn no, luyện tốt võ nghệ, sau này mới có thể đường hoàng đến đón công chúa trở về.”

Lời ấy dường như có tác dụng.

Hắn tựa hồ chợt nhớ ra điều gì, nhìn ta hồi lâu.

Sau đó, hắn ăn. Ăn sạch sẽ từng chút một.

Ta thở phào nhẹ nhõm, xoay người định rời khỏi từ đường, thì hắn đột nhiên gọi ta lại:

“Tần Xuân Vũ.”

Ta “à” một tiếng, quay đầu nhìn hắn.

Ta cũng họ Tần, theo họ mẫu thân.

Về sau là cửu cửu làm chủ, giúp ta đổi họ, nhập tông vào họ ngoại.

Tần Vọng Kỳ nhìn ta, giọng khẽ nói:

“Ngươi biết không? Nam nữ thất tu, bảy tuổi đã không nên cùng bàn.”

Ta biết.

Thế nhưng, từ năm sáu tuổi, ta đã sống cùng hắn.

Trước mười tuổi, nếu không nắm tay hắn, ta không thể nào ngủ được.

Năm nay, ta mười sáu.

Ta không hiểu, hắn đột nhiên nói vậy là có ý gì.

Hắn lại nói tiếp một câu:

“Xin lỗi.”

Ngày hôm sau, ta đã hiểu rõ mọi chuyện.

Tần Vọng Kỳ nói... hắn muốn cưới ta làm thê tử.

Cửu cửu ngẩn ra tại chỗ.

Tổ mẫu cũng sững người.

Cả ta nữa.

Ba gương mặt, sáu con mắt, đồng loạt sững sờ như nhau.

Tần Vọng Kỳ vẫn đứng đó, không nhanh không chậm nói:

“Biểu ca cưới biểu muội, xưa nay chẳng hiếm.

Phụ thân ta chưa từng tách ta và biểu muội ra, chẳng phải chính là vì toan tính chuyện này từ lâu rồi sao?”

Cửu cửu giận dữ mắng:

“Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy!”

Ta lặng lẽ nhìn Tần Vọng Kỳ, rốt cuộc đã thấu rõ tính toán trong lòng hắn.

Hắn chẳng hề có ý định cưới ai khác ngoài Minh Tâm công chúa.

So với việc cưới một tiểu thư khuê các để rồi lỡ dở cả đời người ta, hắn thà cưới ta – một người dễ dàn xếp, lại không cần lo nghĩ ràng buộc.

Ta hiểu cả rồi.

Nhưng ta bằng lòng.

Vì hắn là biểu ca của ta, là Tần Vọng Kỳ đã cùng ta đi suốt mười năm cuộc đời.

Ta bằng lòng lấy thân này mà trả một phần ân tình cho hắn.

Trước kia, hắn từng cười, nói với ta:

“Sau này ta sẽ tìm cho muội một vị hiền tế thật tốt. Nếu phu quân của muội dám bắt nạt, ta nhất định sẽ đứng về phía muội.”

Khi ấy, ta thật lòng tin hắn.

Những hình ảnh không tính là thật trong ký ức dần tan như khói.

Ta khẽ nói:

“Cửu cửu, ta nguyện ý gả cho biểu ca.”

Tần Vọng Kỳ lập tức nghẹn lời, không nói được nữa.

Hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt thoáng qua một tia áy náy.

Còn ta, không nhìn hắn, chỉ lặng lẽ quỳ xuống trước mặt cửu cửu:

“Chỉ xin cửu cửu thành toàn.”

Năm ấy ta được đưa về phủ Trấn Nam tướng quân, người còn nhẹ hơn cả mèo con, đầu to, thân gầy, yếu ớt đến đáng thương.

Tổ mẫu đã khóc suốt mấy ngày.

Cửu cửu và tổ mẫu xưa nay thương ta nhất mực.

Cuối cùng, họ vẫn gật đầu.

Tổ mẫu nói:

“Cũng được, vậy Xuân Vũ sẽ không cần phải rời khỏi phủ Trấn Nam nữa.”

“Có chúng ta ở đây, Vọng Kỳ cũng không dám ức hiếp con.”

Cứ thế…

Hôn sự giữa ta và Tần Vọng Kỳ được định xuống.

Sau khi cửu cửu và tổ mẫu rời đi, trong phòng chỉ còn ta và hắn.

Hắn nhìn ta, môi khẽ mấp máy, như muốn nói điều gì.

Cuối cùng chỉ buông một câu:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách giải trừ hôn ước.”

“Trước khi đưa được Minh Tâm về, ta nhất định sẽ thả ngươi tự do.”

Ta gật đầu, không nhìn hắn nữa.

Thế nhưng cả hai chúng ta đều hiểu, dù là lui hôn hay thành hôn rồi lại hòa ly—

Chỉ cần trì hoãn mấy năm, ta muốn tái giá cũng đã khó.

Ta không biết, phần ân tình này… có đủ để đổi lấy mười năm thân cận hay không.

Chỉ biết, từ nay, ta không còn nợ hắn điều gì nữa.

Ta có thể khống chế hành động của mình.

Nhưng chẳng thể kiểm soát được cảm xúc trong lòng.

Tim ta, vẫn nghẹn lại từng cơn.

Kể từ ngày hôm đó, sau lưng Tần Vọng Kỳ…

…không còn chiếc đuôi nhỏ là ta nữa.



3.

Ta và Tần Vọng Kỳ đã thành đôi phu thê chưa cưới.

Cửu cửu và tổ mẫu vẫn đối đãi với ta như trước, một lòng yêu thương.

Thế nhưng, ngày qua tháng lại, ta bỗng cảm thấy… sống như vậy thật chẳng dễ dàng gì.

Không vì điều gì khác, chỉ bởi—

Sự tồn tại của Tần Vọng Kỳ, khiến ta thấy vô cùng gượng gạo.

Chúng ta, nói cho cùng, cũng chỉ là “hôn phu hôn thê giả danh”,

vậy mà vẫn phải sống dưới cùng một mái nhà, lại còn có trưởng bối theo dõi sát sao.

Viện của hắn vốn đã ở gần viện ta.

Sau khi định thân, tổ mẫu còn cố ý dọn cho hắn sang ở ngay sát vách.

Hai tiểu viện, chỉ cách nhau một cánh cửa.

Phòng ngủ của ta và hắn, chỉ cách nhau mấy bước chân mà thôi.

Một lần đến vấn an, tổ mẫu lỡ lời, cười tươi rói nói:

“Hai đứa còn trẻ, huyết khí phương cương. Có lỡ để xảy ra chuyện gì, sinh con thì cũng chẳng sao. Viện bên trái sang bên phải thôi, ta càng có cháu bồng sớm.”

Ta xấu hổ đến không biết nên đáp thế nào.

Mà đúng lúc đó, Tần Vọng Kỳ lại vừa đến.

Hắn đứng ngoài cửa không biết đã nghe được bao nhiêu, sắc mặt cũng có phần lúng túng.

Chắc hẳn, chuyện giữa ta và hắn càng lúc càng xa cách, cửu cửu và tổ mẫu đều thấy rõ cả rồi.

Tổ mẫu liền nghĩ đủ cách đẩy ta về phía hắn.

Hầu như ngày nào, ta cũng phải mang khay điểm tâm từ bếp nhỏ của tổ mẫu, đến đưa cho Tần Vọng Kỳ.

Nhưng mỗi lần đến, ta chỉ đưa cho tiểu đồng canh cửa, rồi lập tức quay người rời đi.

Liên tiếp mấy ngày, ta đều đem điểm tâm đến, để lại rồi lặng lẽ quay đi.

Hôm nay, khi ta đang định làm như thường lệ, thì cánh cửa trước mặt bỗng mở ra.

“Xuân Vũ.”

Tần Vọng Kỳ đứng đó, hiện rõ trước mắt ta.

Mày kiếm mắt sáng, gương mặt tuấn tú đến mức khiến người không dám nhìn thẳng.

Hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng, vóc dáng thiếu niên mười tám tuổi cao lớn rắn chắc, càng thêm nổi bật dưới tà áo vờn gió.

So với dáng vẻ trong rừng trúc năm nào, nay càng khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Ta chưa từng nhìn thấy thân thể nam tử nào khác ngoài hắn.

À không, nếu không tính đám tiểu tử hồi nhỏ cùng nhau nghịch nước.

Chính vì vậy mà trong lòng không khỏi khẩn trương, ánh mắt cũng không biết nên đặt vào đâu.

Tần Vọng Kỳ nghiêng người tránh lối:

“Vào đi, để lên bàn là được.”

Hắn đã nói vậy, ta cũng không tiện chối từ, đành đích thân bưng khay bước vào.

Vốn định đặt xuống rồi rời đi, ai ngờ hắn lại lên tiếng hỏi:

“Hôm nay là món gì?”

Hắn không tự nhìn được sao?

Ta nghĩ thế trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp:

“Là chè sen.”

Tần Vọng Kỳ gật đầu, nói:

“Có hai bát, chắc tổ mẫu đưa cho ngươi một bát, cho ta một bát.”

“Vài hôm trước đều bị ta ăn hết rồi. Hôm nay, ngươi ăn xong hãy đi.”

Chuyện nhỏ như vậy, ta chẳng tìm được lý do gì để từ chối, bèn lặng lẽ ngồi xuống.

Tần Vọng Kỳ ăn điểm tâm, dáng vẻ trông văn nhã hơn trước rất nhiều.

Tựa như kể từ khi Minh Tâm công chúa rời đi, hắn bỗng lớn lên chỉ trong một đêm.

Từ một biểu ca từng dẫn ta nghịch ngợm khắp nơi, hắn giờ đã trở thành một người xa lạ đến mức khó nhận ra.

Ăn được một nửa, hắn bất chợt lên tiếng:

“Bây giờ ngươi không còn theo ta nữa… ta có chút không quen.”

“Ngươi có phải… đang oán ta không?”

Hắn chưa dứt lời, ta đã nghẹn một miếng chè, ho dữ dội đến mức cả người run lên.

Tần Vọng Kỳ giật mình, hoảng hốt chạy tới đỡ ta, vỗ lưng liên tục, sắc mặt cũng tái nhợt cả đi.

Khi hắn còn đang hô to đòi gọi phủ y, ta đã dần dần đỡ hơn, chỉ còn yếu ớt thở dốc.

Tần Vọng Kỳ vẫn nắm chặt tay ta, bàn tay hắn còn khẽ run.

Phủ y bước vào, ngạc nhiên nhìn hắn:

“Thiếu gia… làm sao vậy?”

Hiểu rõ đầu đuôi sự việc, phủ y liền kê đơn, lại bắt mạch cho ta theo yêu cầu của hắn.

Chẩn mạch xong, hình như ông ta còn lén liếc hắn một cái… đầy ngán ngẩm.

Vấn đề mà Tần Vọng Kỳ vừa hỏi, rốt cuộc chẳng ai nhắc lại nữa.

Thế nhưng nếu hắn còn hỏi thêm lần nữa—

Ta sẽ nói cho hắn biết.

Không phải là oán giận.

Chỉ là…

…không còn muốn ở bên cạnh hắn nữa.
2766 ------------------------------
Xem full ở commnet nhé mn 😍12:08:08

[Full] Hôm đó, tôi phát hiện ra͏ cô em họ xa͏ mà chồng nhờ tôi chăm sóc, thật ra͏ là mối tình đầu của͏ a͏nh ta͏ cách đây...
01/09/2025

[Full] Hôm đó, tôi phát hiện ra͏ cô em họ xa͏ mà chồng nhờ tôi chăm sóc, thật ra͏ là mối tình đầu của͏ a͏nh ta͏ cách đây bốn mươi năm.

Đối mặt với câu hỏi của͏ tôi, chồng tôi thản nhiên đáp:

“A͏nh chỉ sợ em không đồng ý nên mới giấu.

“Nhà cô ấy đều ở nước ngoài, cô ấy bị gãy xương phải nằm viện, thuê người chăm thì a͏nh không yên tâm.”

Con tra͏i thì nói:

“Chỉ là đưa͏ cơm giúp dì Tống một bữa͏ thôi mà, chuyện nhỏ vậy mẹ làm quen rồi còn gì, đừng làm quá lên.”

Con dâu thì nói:

“Mẹ, cùng là phụ nữ, con hiểu mẹ mà. Mẹ về nhà trước đi, cháu nội mẹ còn cả đống đồ bẩn chờ giặt đấy.”

Nghe những lời đó, trong đầu tôi chợt va͏ng lên một giọng nói lạnh lùng như máy móc:

“Chị Triệu La͏n A͏nh, chị đã dành cả nửa͏ đời mình cho những người như vậy.

“Chị có hối hận không?”

Tôi tất nhiên là hối hận.

Nhưng điều khiến tôi hối hận hơn nữa͏, là đến lúc nhận ra͏ người thân của͏ mình chưa͏ ba͏o giờ thực sự tôn trọng mình.

Tôi đã sáu mươi ba͏ tuổi rồi.

Quá già rồi.

Cũng quá muộn rồi.

Trong đầu lại va͏ng lên tiếng nói kia͏:

“Già lắm sa͏o? Chồng chị sáu mươi tư tuổi, mối tình đầu của͏ ông ta͏ năm mươi chín, họ có vẻ đâu có nghĩ mình già, vẫn còn muốn yêu lại từ đầu đấy.”

Nghe đến đây, tôi lại nhớ về ngày mà mình phát hiện ra͏ sự thật.

Tôi thấy Hạ Nhàn – người mà chồng gọi là “em họ xa͏” – đa͏ng được a͏nh ta͏ nắm ta͏y:

“Khinh Khinh à, gân cốt tổn thương phải dưỡng trăm ngày, em phải chăm sóc bản thân đấy nhé.

“Chờ em xuất viện, chúng ta͏ về nhà ở. A͏nh sẽ bảo La͏n A͏nh tiếp tục chăm sóc em thật tốt.”

Tống Khinh thở dài:

“Cú ngã này khiến em phải chấp nhận là mình già rồi.”

Hạ Nhàn giả vờ trách móc:

“Vừa͏ thế đã nhận già rồi à? Không phải em còn nói sa͏u khi khỏe sẽ leo núi cùng a͏nh à?”

“Đúng thật, vì lời hứa͏ của͏ ha͏i ta͏, em nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt.”

Những người cùng phòng bệnh nhìn họ mà trầm trồ, ngưỡng mộ:

“Ông bà đúng là tình cảm quá đi mất.”

Hạ Nhàn chủ động lên tiếng, giọng nói dịu dàng đầy tình ý:

“Khinh Khinh là mối tình đầu của͏ tôi.”

“Ồ ồ, thế thì đúng là vợ chồng sâu nặng nghĩa͏ tình rồi!”

Hạ Nhàn và Tống Khinh nhìn nha͏u mỉm cười.

Nhưng họ không hề đính chính rằng, họ đâu phải là vợ chồng.

Lúc đó tôi đa͏ng đứng nga͏y ngoài cửa͏, ta͏y run đến mức suýt đánh rơi cả bình giữ nhiệt.

Trong bình là món ca͏nh bổ dễ tiêu dành cho người bệnh.

Những tin nhắn giữa͏ tôi và Hạ Nhàn trên WeCha͏t từ trước tới na͏y luôn ngắn gọn, khô kha͏n.

Thế mà từ khi “em họ” nhập viện, ngày nào a͏nh ta͏ cũng gửi cho tôi mấy đoạn tin nhắn thoại thật dài.

Không biết mệt mà dặn dò tôi phải hầm ca͏nh sa͏o cho vừa͏ ngon vừa͏ bổ dưỡng.

Thời gia͏n này, tôi vừa͏ phải chăm người trong viện, vừa͏ phải lo cho cả nhà một đống việc, bận đến mức gần như không có thời gia͏n chợp mắt.

Vậy mà hóa͏ ra͏… đâu phải em họ gì hết.

Tôi còn đa͏ng đứng ngẩn ngơ ngoài cửa͏, lại nghe thấy a͏i đó lên tiếng hỏi:

“Bác ơi, người giúp việc mà bác mời chăm bà thật sự rất chu đáo.

“Cháu bận việc không thể ở nhà được, nếu tiện thì bác cho cháu xin số chị ấy được không? Cháu muốn mời chị ấy đến chăm bố cháu mấy hôm.”

Hạ Nhàn sững người một chút.

Rồi lấp liếm cho qua͏ chuyện, không trả lời thẳng.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi như chết lặng.

A͏nh ta͏ mặc nhiên để người ta͏ hiểu lầm.

Vì mối tình đầu của͏ mình – Khinh Khinh – mà a͏nh ta͏ thà để người khác nghĩ, người vợ thật sự của͏ mình chỉ là một người giúp việc.

Sự phẫn nộ cuộn trào trong lồng ngực khiến tôi gần như không kiềm chế nổi, chỉ muốn xông vào chất vấn ha͏i con người đó.

Nhưng giây tiếp theo, tôi lại khựng lại.

Tấm gương ở hành la͏ng phản chiếu rõ bóng dáng tôi lúc ấy…

Tống Khinh vốn mười ngón ta͏y chưa͏ từng dính nước xuân, giờ lại thêm chân bị gãy, đi lại bất tiện.

Ngày nào tôi cũng giúp bà ta͏ la͏u người, tha͏y đồ, mọi việc chẳng phải đụng ta͏y vào một chút nào.

Vì thế, Tống Khinh còn dư thời gia͏n để chăm chút bản thân.

Bà ta͏ tô son đỏ, tốn cả nửa͏ tiếng để búi một kiểu tóc thật tha͏nh nhã bằng trâm cài.

Ngồi bên mép giường bệnh là Hạ Nhàn – dù đã ngoài năm mươi – nhưng vẫn giữ được dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp.

Chiếc sơ mi trên người a͏nh ta͏ là do chính ta͏y tôi cẩn thận ủi, phẳng phiu không một nếp nhăn.

Chỉ có tôi…

Tôi nhìn vào gương.

Trong gương là một người phụ nữ đầu tóc bù xù, nha͏n sắc nhạt nhòa͏, trông không khác gì mấy bà thím ngoài chợ.

Trên người tôi là chiếc áo sơ mi và quần dài rộng thùng thình mua͏ trên mạng giá rẻ, ta͏y còn xách theo một chiếc bình giữ nhiệt cũ kỹ.

Lúc đến bệnh viện, tôi chen lên xe buýt chật cứng để tiết kiệm tiền, mồ hôi đầm đìa͏.

Vài sợi tóc bạc dính bết vào trán, càng làm tôi trông nhếch nhác hơn.
3612 ------------------------------
Xem full ở còm ment nhé mn 😍09:53:28

[Full] Sau khi bạn thân qua đời, tôi nhận nuôi con gái của cô ấy – Lâm Tô.Tôi yêu thương con bé còn hơn cả con ruột.Đến ...
01/09/2025

[Full] Sau khi bạn thân qua đời, tôi nhận nuôi con gái của cô ấy – Lâm Tô.

Tôi yêu thương con bé còn hơn cả con ruột.

Đến khi nó say rượu ngủ với con trai tôi, tôi không tin lời giải thích của con, ép hai đứa phải kết hôn.

Nhưng sau khi cưới, nó vẫn dây dưa không dứt với mối tình đầu.

Khi con trai tôi bị tai nạn, trọng thương nguy kịch, nó lại từ bỏ điều trị cho chồng!

Sau đó còn âm thầm chuyển đi toàn bộ tài sản, mang theo cháu gái và tình cũ cao chạy xa bay.

Tôi đuổi theo tới sân bay, sau một hồi ép hỏi mới biết được sự thật kinh hoàng.

Đứa cháu gái tôi thương yêu bao năm qua lại là nghiệt chủng mà con nuôi và tình cũ của nó sinh ra!

Chính vì tôi quá thiên vị Lâm Tô mới khiến cả nhà lâm vào cảnh tuyệt vọng.

Khi hay tin, tôi tức đến nỗi thổ huyết mà chết.

Lần nữa mở mắt ra, tôi trở lại đúng ngày Lâm Tô nói với tôi rằng nó đã có thai.

“Mẹ, nếu anh không muốn cưới con thì cũng đừng ép buộc làm gì. Con thật sự không muốn vì mình mà khiến mẹ con hai người bất hòa.”

Tôi vừa mở mắt ra, liền thấy Lâm Tô đang quỳ trước mặt mình.

Miệng thì nói những lời hiểu chuyện nhưng gương mặt đẫm nước mắt kia lại tràn đầy uất ức lộ liễu.

Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, tôi cố kiềm chế cơn thôi thúc muốn tát nó một cái, khẽ run giọng dò hỏi: “Vậy còn con thì sao? Còn đứa bé trong bụng con thì tính sao?”

Nghe tôi hỏi vậy, Lâm Tô như mới sực nhớ ra bản thân cũng là “nạn nhân”.

Sững người một giây, sau đó lại rơi lệ, cố tỏ ra kiên cường nói: “Không sao đâu mẹ. Chỉ cần gia đình mình yên ấm, con chịu chút thiệt thòi cũng không sao cả.”

Đúng là y hệt câu trả lời trong ký ức của tôi.

Chẳng lẽ ông trời thật sự nghe thấy lời cầu khấn của tôi, rộng lòng mở một con đường sống, cho tôi cơ hội sống lại để bù đắp mọi sai lầm?

Nghĩ đến đây, tôi không kiềm được nước mắt mà trào ra.

Lâm Tô lại cứ tưởng rằng tôi bị sự “hi sinh vô tư” của nó làm cảm động.

Nó lao tới định ôm tôi cùng khóc một trận.

Nhưng tôi vô tình đẩy nó ra.

Lâm Tô không đề phòng, ngã ngồi xuống đất, nghẹn ngào gọi tôi: “Mẹ?”

Tôi đứng dậy, trong mắt không còn chút dịu dàng nào như xưa.

Từ trên cao nhìn xuống, tôi lạnh lùng nói: “Đã vậy thì mau chóng xử lý cái thai hoang trong bụng đi. Đừng để ảnh hưởng đến hôn sự giữa con trai tôi và tiểu thư nhà họ Nhiếp.”

Lời vừa dứt, đôi mắt Lâm Tô mở to, sững người tại chỗ.

Như thể không tin nổi người mẹ từng chiều chuộng nó hết mực lại có thể nói ra những lời tuyệt tình đến vậy!

2

Sau khi bạn thân mất, tôi nhận nuôi con gái cô ấy – Lâm Tô.

Sợ cô bé chìm trong nỗi đau mất cha mẹ, tôi yêu thương nó còn hơn cả con ruột.

Lúc nhỏ, Lâm Tô hoạt bát ngây thơ, đáng yêu vô cùng.

Tôi coi nó như món quà cuối cùng bạn thân để lại cho mình.

Và cứ thế nuôi nấng, cưng chiều từng bước trưởng thành.

Ai ngờ, sau mười năm dốc lòng nuôi dạy lại nuôi ra một con sói trắng mắt!

Vào đúng ngày con trai tôi định cầu hôn bạn gái, nó bỗng mang một tờ giấy siêu âm thai đến, quỳ trước mặt tôi khóc lóc.

Nó nói, trong đêm sinh nhật 22 tuổi đã bị con trai tôi lúc say rượu làm nhục.

Vì nhiều lý do mà không dám hé răng.

Nếu không vì bỗng dưng phát hiện có thai thì tuyệt đối sẽ không kể ra chuyện này.

Tôi kiểm tra camera giám sát.

Phát hiện quả thật như lời nó nói.

Sáng hôm đó, nó ăn mặc lôi thôi, khóc lóc chạy ra từ phòng con trai tôi.

Vì vậy, tôi cho rằng con trai chỉ đang cố trốn tránh trách nhiệm.

Ép con chia tay bạn gái, bắt nó phải chịu trách nhiệm với Lâm Tô và đứa bé trong bụng.

Con trai tôi lúc đó nhất quyết phản đối.

Tôi lại lén đến gặp bạn gái nó, thẳng thắn nói ra mọi chuyện.

Cô gái ấy thất vọng tột độ, cắt đứt liên lạc, một mình ra nước ngoài du học.

Con trai tôi khi ấy mới hoàn toàn tuyệt vọng, miễn cưỡng chấp nhận cưới Lâm Tô.

Sau khi cưới, dù không có tình cảm vợ chồng nhưng con trai tôi vẫn gắng gượng làm tròn trách nhiệm của một người chồng.

Ngày tháng cứ thế bình lặng trôi qua, tôi từng nghĩ đây là cách sắp xếp tốt nhất rồi.

Cho đến một ngày, con trai tôi bất ngờ phát hiện Lâm Tô có quan hệ quá thân mật với một người đàn ông.

Tình huống giữa họ có phần mờ ám, không đơn thuần là bạn bè.

Nó nhanh chóng đến kể với tôi, nói muốn ly hôn để cả hai được sống đúng với tình cảm của mình.

Nhưng khi Lâm Tô trở về, đối mặt với lời cáo buộc của con tôi thì nó lại khóc lóc nói oan, nói hai người chỉ là bạn.

Để chứng minh sự trong sạch, thậm chí còn định lao đầu vào tường tự sát.

Và không ngoài dự đoán, một lần nữa tôi lại tin lời Lâm Tô.

Tôi quay sang mắng con trai mình vì dám vu khống cho vợ, đổ bẩn lên người cô ấy chỉ để ly hôn.

3

Con trai tôi không chịu dừng lại.

Trong lòng nó vẫn còn yêu bạn gái cũ, mong muốn có thể đường đường chính chính quay lại tìm cô ấy.

Vì thế, nó âm thầm theo dõi Lâm Tô, hy vọng tìm được bằng chứng cô ta ngoại tình.

Nào ngờ lại bị gã tình nhân của Lâm Tô phát hiện trước.

Hai người thông đồng, ra tay với hệ thống phanh xe, khiến con trai tôi gặp tai nạn nghiêm trọng.

Lúc đó, tôi đang công tác ở nước ngoài.

Lâm Tô giấu nhẹm chuyện con trai bị tai nạn, lấy danh nghĩa vợ hợp pháp để ký giấy từ bỏ điều trị!

Khi tôi vội vã trở về thì con trai đã hóa thành một nắm tro trong bình cốt!

Trong thời gian ấy, Lâm Tô âm thầm chuyển toàn bộ tài sản.

Rồi dắt theo “cháu gái” và gã đàn ông kia định bỏ trốn ra nước ngoài.

Tôi lái xe đuổi thẳng đến sân bay.

Gào hỏi cô ta vì sao lại làm như vậy.

Cô ta vừa khóc vừa oán trách tôi: “Bà miệng thì luôn nói xem tôi như con ruột, vậy sao lại lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho Tống Hoài? Không phải là vì phòng bị tôi sao?”

Chính vì vậy mà cô ta sinh lòng thù hận.

Bịa đặt chuyện bị con trai tôi cưỡng bức, lợi dụng sự thiên vị của tôi để chia rẽ uyên ương, thuận lợi gả vào nhà họ Tống.

Từ đó có danh chính ngôn thuận để thừa kế toàn bộ tài sản nhà họ Tống.

Ngay cả đứa “cháu gái” tôi yêu thương bao năm cũng là kết quả từ việc cô ta dan díu với gã đàn ông kia!

Là tôi!

Là tôi mù mắt, mù lòng mới hại chết con trai mình!

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó, bản thân lại rơi vào vai “mẹ kế độc ác” trong những câu chuyện thương tâm của giới hào môn.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Tôi vì hối hận mà đau đớn đến nghẹn tim, phun máu mà chết.

Gây họa cho người cũng là hủy hoại chính mình, tôi đáng bị ông trời trừng phạt.

Nhưng trước khi bị trời phạt, tôi muốn đích thân trừng trị con sói mắt trắng kia, cứu vãn bi kịch kiếp trước.

4

Bỏ lại Lâm Tô, tôi lập tức lái xe đi tìm con trai.
1836 ------------------------------
Xem full ở commnet nhé mn 😍07:52:24

Address

Bac Ninh

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Thông Tin Bắc Ninh posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share