Pika Review

Pika Review Trang tin tức mới nhất Bình Định

Gia đình 8 người hào hứng cho chuyến đi Hạ Long, nào ngờ mưa giống ập đến, chiếc tàu du lịch bị l/ật và giây phút s/inh ...
20/07/2025

Gia đình 8 người hào hứng cho chuyến đi Hạ Long, nào ngờ mưa giống ập đến, chiếc tàu du lịch bị l/ật và giây phút s/inh t/ử: Con thoát đi, mẹ mệt lắm rồi...
Gia đình tám người của Nam – bố mẹ, anh chị em, và cô bạn gái Linh đã háo hức chuẩn bị cho chuyến đi Hạ Long từ nhiều tháng trước. Họ tưởng tượng về những ngày nắng vàng rực rỡ, làn nước trong xanh của vịnh, và những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau trên con tàu du lịch lướt qua những hòn đảo đá vôi kỳ vĩ. Nam, chàng trai 25 tuổi, là người khởi xướng chuyến đi này. Anh muốn tạo một kỷ niệm đẹp cho cả gia đình, nhất là khi mẹ anh, bà Lan, đã nhiều năm không được đi đâu xa vì sức khỏe yếu. Linh, bạn gái anh, cũng hào hứng không kém, liên tục gửi ảnh các hang động và bãi biển để cả nhà cùng mơ mộng.
Chiều hôm ấy, con tàu lướt đi được khoảng một giờ thì trời đột nhiên tối sầm. Gió rít mạnh, sóng bắt đầu đánh vào mạn tàu. Mưa trút xuống như thác, lạnh buốt, làm tầm nhìn mờ mịt. Tiếng loa trên tàu vang lên, giọng hướng dẫn viên run run: “Mọi người giữ chặt, tàu đang gặp sóng lớn!”
Chỉ trong tích tắc, một con sóng khổng lồ ập đến. Tàu nghiêng mạnh, rồi lật úp. Nước biển lạnh buốt tràn vào, cuốn mọi người vào dòng xoáy. Nam bám được vào một mảnh gỗ, hoảng loạn tìm kiếm người thân. Anh nghe thấy tiếng mẹ hét lên từ xa:
- Nam! Thoát đi con, mẹ không thở nổi nữa rồi!
Anh ngoảnh lại, chỉ thấy bóng dáng mẹ chìm dần trong dòng nước đục ngầu. Anh lao tới, nhưng sóng đẩy anh ra xa. “Mẹ!” – tiếng gào của Nam hòa vào tiếng gió rít........................... ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Bố m/ất 200 triệu, tôi tứ/c t/ối đu//ổi ngay vợ đi, để rồi phải g/ục xuống c/ay đ/ắng khi xem camera...Khi tôi vừa về đế...
20/07/2025

Bố m/ất 200 triệu, tôi tứ/c t/ối đu//ổi ngay vợ đi, để rồi phải g/ục xuống c/ay đ/ắng khi xem camera...
Khi tôi vừa về đến nhà, đã thấy bố ngồi th/ẫn th/ờ bên bàn. Khuôn mặt ông xá/m lại, đôi bàn tay r/un ru/n, giọng khàn đặc:
– M//ất rồi… m//ất hết rồi con ơi…
Tôi sữ//ng người. M//ất gì cơ chứ?
Bố lấy hết can đảm để thốt lên:
– 200 triệu… tiền chuẩn bị tr/ả n//ợ ngân hàng cuối tuần này… tao để trong tủ, bây giờ không thấy đâu nữa…
Tôi như ph//át đi//ên. Đó là toàn bộ tiền công trình vừa mới thanh toán, bố giữ để chuẩn bị tr//ả n//ợ vay vốn xây nhà. Tôi lật tung căn nhà lên, tìm khắp các ngăn tủ, hộc bàn, gầm giường. Nhưng vô ích. Số tiền ấy biế/n m/ất không d/ấu vế/t.
Tôi g//ào lên:
– Nhà chỉ có 3 người. Con trai 3 tuổi thì không thể. Con không lấy. Vậy chỉ còn… vợ con thôi!
Vợ tôi lúc đó đang nấu cơm dưới bếp, nghe tiếng qu//át liền chạy lên. Thấy tôi đỏ g//ay m//ặt, cô ấy vội hỏi:
– Có chuyện gì thế anh?
– Em còn gi/ả v//ờ à? Tiền của bố đâu? Em lấy đúng không? – tôi chỉ tay vào mặt vợ, giọng đầy ph//ẫn n//ộ.
Cô ấy trợn tròn mắt, nước mắt trào ra:
– Anh nói gì thế? Em lấy tiền làm gì? Em không hề đụng vào tủ của bố.
– Không em thì ai? Tiền để nguyên trong tủ mà m//ất. Em là người dọn phòng sáng nay, còn ai nữa? – tôi qu//át lớ//n, gi//ận d//ữ.
Bố tôi ngồi bên, im lặng không nói. Ông vốn thươ//ng con dâu, nhưng tiền mấ/t khiến ông s//ốc đến mức không thốt nên lời.
Vợ tôi qu//ỳ xuống, hai tay nắm lấy chân tôi, giọng ru//n ru//n:
– Em th//ề, em không lấy. Anh đừng ngh//i o//an cho em, đừng nói những lời này trước mặt bố…
Nhưng tôi g//ạt ph//ắt tay vợ ra:
– Th/ề th/ốt gì. Tôi không muốn nhìn mặt cô nữa. Cô c///út khỏi nhà tôi ngay!
Nói rồi, tôi đi thẳng vào phòng, kéo vali, nhét vội quần áo của cô ấy vào. Vợ tôi kh/óc ng/ất, nhìn con trai đang ho//ảng s//ợ đứng ở góc nhà mà lòng ta//n n//át. Cô ấy cúi xuống h/ôn lên trán con rồi bước ra cửa, không một lời biện minh nữa.
Hôm ấy, bữa cơm tối lạ/nh ta/nh. Bố tôi không ăn được miếng nào, cứ ngồi nhìn vào khoảng không vô định. Còn tôi, gi/ận d/ữ đến mức không thèm gọi điện cho vợ. Trong đầu tôi chỉ văng vẳng ý nghĩ: “Cô ta ăn trộ//m tiề/n xong chắc chắn đã gi//ấu ở đâu, hoặc mang cho nhà ngoại rồi.”
Ba ngày trôi qua. Bố tôi không ngủ được vì l/o lắ/ng khoản n//ợ. Tôi cũng gần như ph//át điê//n. Trong lúc tuy/ệt vọ/ng, tôi chợt nhớ ra – nhà có camera an ninh. Tôi vội vàng mở điện thoại lên xem lại đoạn ghi hình ngày hôm đó.
Và rồi khoảnh khắc đị/nh mệ/nh ấy khiến tôi chế/t lặ/ng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Thanh mai trúc mã của chồng trở về sau khi đi du học Mỹ. Đêm đầu tiên đã nằng nặc đòi nằm giữa vợ chồng tôi vì sợ m:-aMư...
19/07/2025

Thanh mai trúc mã của chồng trở về sau khi đi du học Mỹ. Đêm đầu tiên đã nằng nặc đòi nằm giữa vợ chồng tôi vì sợ m:-a

Mưa lất phất rơi ngoài hiên, tiếng tí tách hòa cùng ánh đèn vàng vọt từ căn nhà nhỏ của chúng tôi. Đêm ấy, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt nước lăn dài trên kính, lòng dậy lên một cảm giác khó tả. Chồng tôi, Hùng, đang lúi húi trong bếp pha trà, miệng ngân nga một điệu nhạc cũ. Mọi thứ tưởng chừng bình yên, cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, c-ắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi mở cửa, và trước mặt là Linh, thanh mai trúc mã của Hùng, vừa trở về sau bảy năm du học ở Mỹ. Cô ấy vẫn đẹp như ngày nào, đôi mắt to tròn, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa hạ. Nhưng có gì đó trong ánh nhìn của Linh khiến tôi khựng lại – một sự tự tin pha lẫn chút ngạo mạn, như thể cô ấy biết mình đang bước vào một lãnh địa đã từng thuộc về mình.

“Anh Hùng đâu rồi, chị Mai?” Linh hỏi, giọng ngọt ngào nhưng đầy chủ ý. Tôi mỉm cười, chỉ tay vào bếp, cố giấu đi cảm giác bất an đang trỗi dậy.

Hùng xuất hiện, khuôn mặt sáng lên như gặp lại một phần ký ức đã mất. Họ ôm nhau, cười nói rôm rả, kể lại những ngày tháng cũ, những buổi t;rố:n học để ăn quà vặt, những lần cùng nhau đạp xe dưới tán bàng xanh mướt. Tôi đứng đó, như một khán giả vô hình trong chính ngôi nhà của mình. Nhưng tôi vẫn mỉm cười, vì tôi biết, Hùng yêu tôi, và quá khứ chỉ là những mảnh ký ức không thể chạm vào.

Bữa tối trôi qua trong không khí lạ lùng. Linh kể về cuộc sống ở Mỹ, những con phố ngập ánh đèn, những buổi tiệc xa hoa, và cả những lần cô ấy nhớ quê nhà. Hùng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù, xen vào vài câu hỏi. Tôi lặng lẽ gắp thức ăn, cố gắng không để ánh mắt mình dừng lại quá lâu trên khuôn mặt rạng ngời của Linh.

Rồi, khi đồng hồ điểm mười giờ, Linh bỗng nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh một ý nghĩ kỳ lạ. “Chị Mai, em ngủ lại đây được không? Nhà em xa quá, mà đêm nay… em sợ m:--a.” Giọng cô ấy run run, nhưng tôi nhận ra một chút gì đó không thật trong đó. Hùng cười lớn, vỗ vai Linh. “Cô nhóc này, lớn thế rồi mà vẫn sợ m:;-a à? Ngủ lại đi, nhà có phòng khách mà.”

Tôi gật đầu, dù lòng không muốn. Nhưng điều bất ngờ hơn cả là khi Linh nằng nặc đòi ngủ cùng phòng với chúng tôi, không phải phòng khách. “Em sợ lắm, chị Mai ơi. Hồi nhỏ em với anh Hùng hay ng:-ủ c-hu-ng, em n-ằ-;:m giữa, an toàn lắm.” Cô ấy cười, nhưng nụ cười ấy khiến tôi lạ:-nh số-ng lưng.

Tôi nhìn sang Hùng, chờ đợi một lời phản đối. Nhưng anh chỉ cười, nhún vai. “Thôi được, cho nó nằm giữa, chẳng có gì đâu mà.” Rồi, như để xoa dịu tôi, anh nắm tay tôi dưới gầm bàn, s;-iế-t nhẹ. Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng, một cơn sóng ngầm bắt đầu tr;:;ỗi dậy.

Đêm xuống, căn phòng ngủ trở nên chật chội lạ lùng. Linh nằm giữa, Hùng bên trái, còn tôi bên phải. Tiếng thở đều đều của Linh vang lên, nhưng tôi biết cô ấy chưa ngủ. Tôi nằm đó, mắt mở to trong bóng tối, nghe từng nhịp tim mình đập mạnh. Có điều gì đó không đúng, và tôi quyết định không để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như thế.

Nửa đêm, khi ánh trăng len qua rèm cửa, tôi lặng lẽ ngồi dậy. Hùng ngủ say, tiếng ngáy nhẹ nhàng như mọi khi. Linh nằm nghiêng, quay mặt về phía Hùng, một tay đặt hờ trên ng:--ực anh. Hành động ấy, dù vô tình hay cố ý, khiến m::-áu trong người tôi sôi lên. Tôi không gh;--en, không hẳn vậy, nhưng tôi không thể để ai đó chen vào giữa lằ-n ra-nh của vợ chồng mình.

Tôi lặng lẽ bước xuống giường. Tôi mở tủ, lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ được giấu kỹ sau lớp quần áo............. Đọc tiếp tại bình luận 👇

18/07/2025
5 năm nuôi b//ồ cứ tưởng vợ không biết, biệt thự 10 tỷ sang tên mới cho/áng v/áng – cô ấy quá cao tay...Tôi quen Hương k...
18/07/2025

5 năm nuôi b//ồ cứ tưởng vợ không biết, biệt thự 10 tỷ sang tên mới cho/áng v/áng – cô ấy quá cao tay...

Tôi quen Hương khi cô ấy chỉ là một nhân viên qu/èn trong công ty nhỏ, lương ba cọc ba đồng, đi làm trên chiếc xe tay ga cũ. Ngày đó, tôi đem lòng yêu vì sự dịu dàng, nhẫn nhịn của cô ấy. Sau này cưới nhau, tôi tự nhủ sẽ lo cho vợ một cuộc sống đủ đầy, không phải lo cơm áo như xưa.

Nhưng khi đàn ông đã có tiền, đã ngồi ở vị trí cao, họ dễ thay lòng. Tôi cũng vậy. Tôi gặp Linh – cô thư ký trẻ trung, xinh đẹp, ăn nói ngọt như mía lùi. Ban đầu chỉ là mối q//uan h//ệ công việc, dần dà thành những buổi cà phê riêng, rồi đi công tác cùng nhau, cuối cùng là thuê riêng cho cô ta một căn hộ cao cấp. Tôi bảo Linh:
– Em cứ yên tâm, anh sẽ lo cho em đủ đầy. Vợ anh không bao giờ biết đâu.

Quả thật, Hương vẫn thế, vẫn chu đáo cơm nước, vẫn ngọt ngào dịu dàng mỗi khi tôi về nhà. Chưa bao giờ cô ấy tr/a h/ỏi tôi đi đâu, làm gì, về muộn với ai. Tôi càng yên tâm nuôi bồ, tự tin rằng vợ hiền lành sẽ chẳng bao giờ dám r/ời b/ỏ tôi.

Cho đến ngày hôm ấy... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Bạn thân đến nhà ăn tối, tôi rơi đũa cúi xuống nhặt thì nhìn thấy cảnh không thể tin nổi, lập tức tôi hất đổ bàn ăn…Tôi ...
18/07/2025

Bạn thân đến nhà ăn tối, tôi rơi đũa cúi xuống nhặt thì nhìn thấy cảnh không thể tin nổi, lập tức tôi hất đổ bàn ăn…

Tôi và Hương là bạn thân từ hồi đại học. Ra trường, tôi lấy chồng trước, Hương vẫn độ/c thâ/n, thỉnh thoảng ghé nhà tôi ăn tối. Chồng tôi – anh Hoàng – làm kỹ sư xây dựng, ít nói nhưng chu đáo. Hương thường khen tôi tốt số vì lấy được người chồng như anh.

Hôm đó là thứ sáu, Hương gọi điện rủ tôi đi ăn lẩu nhưng tôi t/ừ ch/ối vì đã chuẩn bị cơm tối. Không ngờ cô ấy bảo sẽ ghé nhà tôi ăn cùng cho vui. Tôi cũng vui vẻ đồng ý.

Khoảng 6 giờ, Hương tới. Tôi dọn ra mâm cơm gồm canh chua cá, thịt rang cháy cạnh, đĩa rau muống luộc và bát nước mắm tỏi ớt. Chồng tôi từ phòng ngủ bước ra, thấy Hương thì khẽ gật đầu chào, rồi ngồi xuống bàn.

Trong bữa ăn, Hương liên tục gắp đồ ăn cho chồng tôi. Tôi thấy hơi kh/ó c/hịu nhưng nghĩ chắc cô ấy chỉ vô tư như mọi khi. Tôi gắp miếng thịt, chẳng may đá/nh rơi đũa xuống sàn. Tôi cúi xuống nhặt, định đứng dậy đi rửa thì bất chợt, tôi sữ/ng ngư/ời.

Dưới gầm bàn, tôi thấy bàn tay Hương đang... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mẹ chồng đổi cho con dâu lấy c/ắp chiếc nhẫn 3 chỉ vàng, cô không minh o/an được nên phải ôm con bỏ nhà ra đi, 3 tháng s...
17/07/2025

Mẹ chồng đổi cho con dâu lấy c/ắp chiếc nhẫn 3 chỉ vàng, cô không minh o/an được nên phải ôm con bỏ nhà ra đi, 3 tháng sau thu hoạch luống cà rốt sau vườn, mẹ chồng ôm mặt bật k/hóc khi thấy...

Ngày ấy, Thảo vừa sinh con trai đầu lòng được 4 tháng thì gia đình xảy ra chuyện. Cô sống cùng chồng và mẹ chồng trong ngôi nhà cấp bốn nhỏ cuối xóm. Mẹ chồng Thảo nổi tiếng nghiêm khắc, lại rất quý vàng, bởi đó là của để dành cả đời bà chắt chiu được.

Hôm đó, bà chuẩn bị đi đám cưới cháu bên ngoại, nên mang đôi nhẫn 3 chỉ vàng ra đeo, nhưng tìm khắp không thấy. Bà lật tung cả tủ, đảo hết ngăn gạo, lật cả nệm giường vẫn không thấy. Bà run giọng hỏi con trai, nhưng anh không biết. Cuối cùng, ánh mắt bà đổ dồn về phía Thảo – cô con dâu đang bế con ngồi xó nhà.

“Chắc chỉ có cô cầm,” mẹ chồng Thảo lạnh giọng. “Ở nhà suốt ngày, không ai vào đây ngoài cô.”

Thảo rơm rớm nước mắt, giải thích: “Con không hề đụng tới. Mẹ tin con, con thề không lấy…”

Nhưng bà gạ/t phắt, không nghe. Chồng Thảo im lặng. Anh cúi đầu, không đứng về phía cô. Hàng xóm x/ì xà/o b/àn t/án, bảo Thảo th/am vàng bỏ nghĩa, ă//n cắ///p của mẹ chồng. Mấy hôm sau, không chịu nổi lời d/è bỉ/u, Thảo lặng lẽ gói vài bộ quần áo cũ, bế con rời khỏi ngôi nhà ấy. Cô thuê một căn phòng trọ nhỏ trên huyện, xin làm phụ bếp cho quán ăn sáng để nuôi con qua ngày.

Thời gian thấm thoắt trôi. Ba tháng sau, mẹ chồng Thảo ra vườn nhổ cà rốt bán phiên chợ Tết. Khi đang nhổ đến luống cuối cùng, bà bất chợt k/hựng lại. Hai tay bà ru/n rẩ/y, miệng lẩm bẩm không nói thành tiếng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mẹ nhặt v/e ch/ai, cha không có, n/ữ si/nh bị bạn bè x//a lá//nh suốt 12 năm học, ngày nhận bằng khen, em đã phát biểu m...
17/07/2025

Mẹ nhặt v/e ch/ai, cha không có, n/ữ si/nh bị bạn bè x//a lá//nh suốt 12 năm học, ngày nhận bằng khen, em đã phát biểu một câu khiến cả trường chìm trong nước mắt...

Suốt 12 năm đi học, cái tên “con nhỏ ve chai” đã gắn chặt với Hoa như một vế//t sẹ//o. Cha em m/ất từ khi mẹ m//ang th//ai em được ba tháng. Mẹ em, người đàn bà kh/ắc kh/ổ với đôi vai gầy nhặt v/e ch/ai từng con hẻm, từng b/ãi rá/c trong thành phố để nuôi em khôn lớn.

Ngày đầu tiên đi học lớp Một, Hoa đã bị bạn bè x//a lá///nh chỉ vì bộ đồng phục cũ có v/ết v/á ngay đầu gối và đôi giày nhựa mòn gót. Giờ ra chơi, em thường ngồi im bên gốc phượng, lôi trong cặp ra một ổ bánh mì không nhân cắn từng miếng nhỏ. Có khi đang ăn, đám bạn chạy ngang hất đổ, chỉ tay cư//ời nh//ạo. Em chỉ cúi đầu nhặt lại mẩu bánh, vỗ sạch bụi rồi tiếp tục ăn. Thầy cô thư//ơng, nhưng cũng chỉ biết thở dài.

Lên cấp hai, mọi thứ càng t/ệ hơn. Bạn bè bắt đầu quan tâm đến hình thức, điện thoại, quần áo, giày dép. Hoa vẫn thế, vẫn chiếc áo học sinh cũ sờn màu, chiếc balo rách góc dưới được mẹ khâu lại bằng chỉ đỏ. Tan học, em không bao giờ la cà hàng quán, vì còn vội chạy bộ mấy cây số về phụ mẹ phân loại v/e ch/ai, chở đến vựa trước khi trời tối. Mẹ bảo: “Ráng học nghe con, để sau này khỏi kh//ổ như mẹ.”

Hoa chỉ gật đầu, gi//ấu đi giọt nước mắt.

Cấp ba là những tháng ngày vừa học vừa làm gia sư kiếm thêm tiền đỡ mẹ. Nhiều hôm tan ca, em ghé vựa v/e ch/ai phụ mẹ xếp hàng, tay bị kẹp bầm tím, lưng đ//au nh//ức. Có khi đạp xe về khuya, đ//ói đến mức tay r//un, nhưng em vẫn tự nhủ phải cố. Bạn bè vẫn cư/ời c/ợt: “Đừng ngồi gần con nhỏ v/e ch/ai, hô//i lắm.”

12 năm học, Hoa chưa một lần được dự sinh nhật bạn, chưa một lần được ai mời đi ăn cùng lớp. Nhưng em vẫn chăm chỉ học, ngày ngày đứng đầu trường. Niềm an ủi duy nhất của em là buổi tối được ngồi ăn cơm cùng mẹ, nghe mẹ kể chuyện ngày xưa, rồi nhìn nụ cười móm mém nhưng đầy ấm áp của mẹ.

Ngày tổng kết năm lớp 12, Hoa được xướng tên nhận bằng khen “Học sinh xuất sắc toàn diện”. Khi bước lên bục, tay em ru/n r/un cầm micro. Ánh mắt mẹ em từ dưới nhìn lên, đầy tự hào. Bà vẫn mặc bộ đồ cũ sờn bạc, tay chân dính đầy bụi giấy vụn. Nhưng bà cười, nụ cười đẹp nhất đời em.

Cả trường vỗ tay vang dội, nhưng khi Hoa cất giọng, hội trường bỗng im phăng phắc.

Em nói... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Đi khám, tôi vô tình bắt gặp bố chồng đưa 1 cô gái trẻ đi kh//ám th//ai, nhưng điều khiến tôi ho;;ang ma;;ng hơn cả là c...
17/07/2025

Đi khám, tôi vô tình bắt gặp bố chồng đưa 1 cô gái trẻ đi kh//ám th//ai, nhưng điều khiến tôi ho;;ang ma;;ng hơn cả là cách xưng hô giữa 2 người họ, thật là ối dồi ôi

Hôm ấy, tôi có hẹn khám lại vết m//ổ sau si//nh ở phòng khám tư. Tôi đến phòng khám sớm hơn giờ hẹn. Đang ngồi đợi ở ghế ngoài hành lang thì bỗng nghe tiếng cười quen thuộc. Ngẩng lên, tôi không tin vào mắt mình, bố chồng tôi đang dắt tay một cô gái trẻ vào phòng khám. Cô ấy trông chừng 22-23 tuổi, bụng đã lộ rõ dáng b;;ầu có lẽ đã 5-6 tháng.

Tim tôi như ngừng đập. Tay run lẩy bẩy cầm điện thoại giả vờ quay sang chỗ khác sau khi nghe được cuộc đối thoại của họ. Họ đi thẳng vào phòng siêu âm mà không nhận ra tôi ngồi ở góc khuất.

Suốt buổi khám của mình, đầu óc tôi trống rỗng. Bác sĩ nói gì tôi cũng chỉ gật đầu cho qua. Ra về, tôi đi lang thang khắp các con phố, không dám về nhà sợ không giữ được bình tĩnh khi gặp mẹ chồng.

Chiều hôm đó, khi tôi bước vào nhà, mẹ chồng đang bế cháu hát ru. Bà cười hiền lành: "Con về rồi à? Mẹ nấu canh rau ngót với thịt bò, mau vào ăn kẻo nguội". Nhìn gương mặt phúc hậu của bà, tôi bỗng nghẹn ứ nơi cổ họng.

Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, không ngờ hành động này khiến gã tàn đời ngay sa...
16/07/2025

Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, không ngờ hành động này khiến gã tàn đời ngay sau đó...

Trên chuyến bay từ Hà Nội đi Sài Gòn, không khí trong khoang hạng phổ thông khá nhộn nhịp. Hành khách trò chuyện rôm rả, nhưng ánh mắt của nhiều người bất giác hướng về một gã đàn ông ngồi ở hàng ghế 12C. Hắn là Dũng “Cá Sấ//u”, một tay gi//ang h//ồ kh/é/t tiế///ng ở khu chợ trời Sài Gòn, với hình x///ăm con cá sấu ng/oạm da//o chạy dọc cánh tay. Dáng vẻ bất cần, giọng nói oang oang, Dũng khiến những người xung quanh không khỏi e dè.

Đối diện hắn là Minh Anh, một nữ tiếp viên hàng không trẻ tuổi, xinh đẹp, với nụ cười chuyên nghiệp và phong thái thanh lịch. Cô đang kiểm tra dây an toàn cho hành khách, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Khi đến chỗ Dũng, cô nhắc hắn cài dây an toàn. Dũng nhế/ch m/ép, nhìn Minh Anh từ đầu đến chân, rồi buông lời tr//êu ch//ọc: “Em ơi, dây an toàn chắc gì giữ được anh, nhưng nụ cười của em thì giữ được cả trái tim anh rồi!” Hành khách xung quanh cười khúc khích, nhưng Minh Anh chỉ mỉm cười nhạt, tiếp tục công việc.

Dũng không dừng lại. Suốt chuyến bay, hắn liên tục gọi Minh Anh, lúc thì xin thêm nước, lúc thì cố tình làm rơi khăn để cô phải cúi xuống nhặt. Mỗi lần, hắn đều kèm theo những câu đùa cợt, giọng điệu tr//ịch th///ượng. “Cô em làm tiếp viên chắc kiếm bộn, sao không nghỉ đi theo anh, anh b//ao cả đời!” Hắn cười lớn, nghĩ rằng mình đang làm chủ tình thế. Minh Anh vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt cô dần trở nên sắ/c l/ạnh... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Biết vợ cũ lấy chồng ngh//èo, tôi đến để gi//ễu c//ợt, vừa nhìn chú rể, tôi về kh/óc cả đêm…Tôi và Linh từng yêu nhau su...
16/07/2025

Biết vợ cũ lấy chồng ngh//èo, tôi đến để gi//ễu c//ợt, vừa nhìn chú rể, tôi về kh/óc cả đêm…

Tôi và Linh từng yêu nhau suốt bốn năm đại học. Cô ấy hiền lành, luôn nhẫn nhịn và yêu tôi vô điều kiện. Thế nhưng, sau khi ra trường, tôi nhanh chóng tìm được công việc lương cao ở công ty nước ngoài, còn Linh thì chật vật mãi vẫn chỉ xin được chân nhân viên lễ tân. Khi ấy, tôi tự cho mình quyền được lựa chọn. Tôi rời bỏ Linh để đến với con gái giám đốc – người có thể giúp tôi thăng tiến nhanh chóng. Linh khóc cạn nước mắt trong ngày tôi lạnh lùng nói lời chia tay, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nghĩ, cô gái ấy không xứng với tôi.

Năm năm sau, tôi đã trở thành phó phòng kinh doanh. Cuộc sống hô/n nhâ/n với vợ mới cũng không hạnh phúc như tôi tưởng. Cô ấy c//hê b//ai, c///oi thư//ờng tôi vì lương tháng vẫn chỉ thuộc hàng trung bình ở công ty của bố vợ. Tôi luôn phải nhìn sắc mặt vợ, sắc mặt bố vợ mà sống. Đúng lúc ấy, tôi nghe tin Linh sắp lấy chồng. Một người bạn nói với tôi:

– Mày biết nó lấy ai không? Một gã thợ xây, ngh//èo rớ/t mồ/ng t/ơi. Đúng là không có mắt nhìn đàn ông!

Tôi bật cười kh/inh b/ỉ. Trong đầu tôi hiện lên cảnh Linh mặc chiếc váy cưới r//ẻ ti//ền, gương mặt cô hố/c há/c vì k/hổ cự/c. Tôi quyết định đến đám cưới ấy, không phải để chúc phúc, mà để gi//ễu c//ợt, để cô ấy thấy lựa chọn ngày xưa của mình ké/m c/ỏi thế nào.

Hôm đó, tôi ăn mặc bảnh bao, đi xe hơi sang trọng. Vừa bước vào sân, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi cảm thấy tự mãn vô cùng. Nhưng rồi, khi nhìn thấy chú rể, tôi sữ/ng s/ờ. Anh ta mặc vest đơn giản, nhưng gương mặt lại vô cùng quen thuộc. Tôi bước lại gần, trái tim như ngừng đập khi nhận ra đó là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

S;;a;y m;;ê nh;â;n t;ì;nh trẻ, chồng dọn đến ở chung cả tháng, vợ gửi 1 tin nhắn vỏn vẹn 3 chữ khiến chồng vội về nhà ng...
16/07/2025

S;;a;y m;;ê nh;â;n t;ì;nh trẻ, chồng dọn đến ở chung cả tháng, vợ gửi 1 tin nhắn vỏn vẹn 3 chữ khiến chồng vội về nhà ngay lập tức👇
Ngày Thủy lấy Thắng, ai cũng nói cô tốt số khi có được tấm chồng hiền lành, giỏi giang lại chăm lo gia đình. Thủy hạnh phúc lắm, nhưng chỉ là 3 năm đầu hôn nhân, cho đến một lần đang đi mua sắm quần áo cho chồng thì cô nhận được tin nhắn của cô bạn thân:
''''Thủy, mày nhìn xem đây có phải biển số xe chồng mày không?".
Thủy run rẩy đến mức không đứng vững, bức ảnh biển số xe mà cô bạn vừa gửi cho Thủy chính xác là của chồng mình. Sau đó là những tấm hình chồng đang ô//m e//o người phụ nữ trẻ từ nhà nghỉ đi ra.
Thủy sữ//ng s//ờ nhớ lại hơn tháng này chồng cứ nói đi công tác liên miên, mới về nhà vài ngày đã phải đi. Thủy tưởng chồng công việc bận rộn tranh thủ gửi con cho ông bà, đi mua quần áo, đồ tẩm b/ổ cho chồng. Hóa ra chồng nói đi công tác nhưng thực chất chồng ng//oạ//i tì//n/h.
Bạn đòi đ//á/nh g//h/e///n hộ Thủy nhưng cô ngăn lại, cô thật sự không muốn làm ầm lên mọi chuyện cho bàn dân thiên hạ biết.
3 ngày sau Thắng về nhà, Thủy vẫn tỏ ra như không biết gì. Cô vẫn niềm nở coi như không biết chuyện chồng b/ộ/i b/ạ/c, l//ừ/a d//ối mình.
''''Anh này, tối mai vợ chồng bạn em mời nhà mình đi ăn tiệc sinh nhật nó. Vợ chồng mình đến chúc mừng nhé''''.
''''Được rồi, ngày mai anh về sớm đón em nhé''''.
Tối đó sau cuộc nhậ//u thì Thắng sa//y khư/ớ//t, nếu là trước đây thì Thủy lo chăm chút cho chồng nhưng giờ cô mặc kệ. Thấy chồng s/a//y tí b/ỉ không biết gì nữa thì móc điện thoại chồng ra. Cô mở mục tin nhắn từ Facebook của chồng thì thấy cuộc trò chuyện bí mật của chồng mình và người phụ nữ kia. Toàn những từ ngữ ngọt ngào khiến cô t//ứ/c đi//ê/n lên.
Dù vậy thì sáng hôm sau Thủy vẫn tỏ ra như thường, thậm chí cô còn chăm sóc chồng tốt hơn. Bạn bè của Thủy cứ bảo cô m//ù q/uán/g, đáng lẽ ra phải đi đ//án//h gh/e///n cho đôi nam nữ kia một bài học. Nhưng Thủy có kế hoạch của mình cả rồi, cô còn khẳng định chắc nịch:
''''Ta//o đã có kế hoạch cả rồi, tuyệt đối tao sẽ không ng//u để b//ồ cư/ớ/p m/ất ch//ồng đâu''''.....ĐỌC TIẾP PHẦN 2 CỦA CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN👇

Address


Telephone

+84932885457

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Pika Review posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Pika Review:

Shortcuts

  • Address
  • Telephone
  • Alerts
  • Contact The Business
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share