Bống Xinh Review

Bống Xinh Review MỌI NGƯỜI NHẤN THEO DÕI ĐỂ XEM NHIỀU PHIM HAY NHÉ

[Đã Full] Vừa bước ra khỏi cửa, bà chủ nhà đối diện đã nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.Ánh mắt ấy như muốn nhìn thấu c...
10/08/2025

[Đã Full] Vừa bước ra khỏi cửa, bà chủ nhà đối diện đã nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Ánh mắt ấy như muốn nhìn thấu cả người tôi.

Không biết lúc ngủ tôi có làm gì mất mặt không nữa...

Tôi hơi ngại ngùng nên đành chào bà một tiếng.

"Chào buổi sáng, bà Trương."

Bà Trương không đáp lại mà chỉ mím chặt môi.

Trong tay bà đang cầm thứ gì đó, lại dường như đang tính toán gì đấy.

Nhìn tay bà bóp tới bóp lui, trông cứ như đạo sĩ trong phim?

Tôi bắt đầu toát mồ hôi và vội vã định đi ngay.

Sắp trễ làm rồi, nếu chần chừ thêm thì toang mất.

"Đợi đã!"

Bà Trương khàn giọng gọi tôi lại.

Khi tôi quay đầu, bà đã nhét một lá bùa vào tay tôi. "Bé con, nhớ lúc nào cũng phải mang theo bên mình."

Tôi ngơ ngác nhìn lá bùa vàng trên tay.

Không suy nghĩ gì nhiều mà tôi chỉ vội cảm ơn rồi nhét vào túi xách.

Đến trưa lúc ăn cơm, tôi tò mò lấy ra xem thử.

Tiểu Lý – người vẫn luôn có thiện cảm với tôi – lập tức ngồi xuống bên cạnh, giật lấy lá bùa từ tay tôi.

"Kỷ Lam, bùa này cậu cầu bình an hay cầu đào hoa vậy? Linh không?"

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt tràn đầy ý tứ khó nói.

Tôi nổi cả da gà rồi vội vã muốn giật lại.

"Cho tôi xem chút đi, không thì... cậu tự đến lấy nhé~" Mắt anh ta láo liên đầy gian tà, còn cố ý đưa lá bùa ra sau lưng.

Cái tư thế này...

Tôi đang bực mình, định bỏ luôn cho rồi, nhưng—

"Ai?!"

"Ai đánh tôi vậy?!"

Tiểu Lý cầm lá bùa mà mặt nhăn nhó, anh ta nhảy dựng lên như thể vừa bị ai đó tát.

Nhưng nhìn quanh cả văn phòng rộng lớn, ngoài tôi ra thì chẳng có ai khác. Hơn nữa, tôi còn chưa hề động tay!

Thật kỳ lạ.

Tên này lại giở trò tự biên tự diễn à...?

Tận dụng thời cơ đó, tôi lập tức giật lại lá bùa.



2

Trên đường tan làm, bầu trời vẫn chưa tối hẳn.

Rõ ràng đang là mùa hè, nhưng mấy ngày nay tôi lại thấy mát mẻ lạ thường. Thế nhưng mỗi khi cơn gió mát đó thổi qua, tôi lại bất giác rùng mình.

Hình như mấy ngày nay tôi không bật điều hòa, vậy mà trong nhà vẫn cứ có cảm giác mát lạnh.

Có tiếng gõ cửa.

Là bà chủ nhà.

Bà mang đồ ăn ngon qua cho tôi, nhưng vừa bước vào cửa thì mặt bà lập tức cau lại.

"Cháu không bật điều hòa à?"

Nhìn chiếc điều hòa im lìm không hoạt động, sắc mặt bà chủ nhà lập tức trầm xuống.

Giữa mùa hè gần bốn mươi độ, trong phòng lại lạnh đến mức này… Rõ ràng là có gì đó không bình thường.

"Qua giúp ta lấy ít đồ ăn đi, ông già nhà ta không tiện mang qua."

Bà nắm lấy tay tôi rồi kéo sang nhà bà.

Vừa bước vào cửa thì bà đã vội vàng hỏi:

"Con bé, lá bùa ta đưa cháu đâu?"

Tôi cuống quýt lục tìm trong túi rồi lấy ra đưa cho bà.

Vừa nhìn thấy lá bùa thì sắc mặt bà càng thêm khó coi hơn.

"Lần này cháu thực sự gặp rắc rối rồi."

Giọng bà cũng nặng nề hẳn.

Ngay khi câu nói ấy vừa dứt, lá bùa đột nhiên bốc cháy.

"Ch-chuyện này là sao!" Tôi giật mình ném ra, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng.

"Hắn phát hiện ra chúng ta rồi."

Bà chủ nhà căng thẳng nói, rồi nhanh chóng siết chặt chuỗi hạt trong tay.



3

Tôi có chút sợ hãi nên nhanh chóng trốn ra sau lưng bà chủ nhà.

Ông chủ nhà cũng phát hiện có gì đó không đúng mà vội vàng cầm đồ chạy tới.

Nhìn kỹ lại, tôi mới nhận ra trên tay ông là một thanh kiếm gỗ đào.

Đột nhiên có một trận cuồng phong ập đến, cửa sổ bị thổi va đập ầm ầm.

Đèn trong nhà lắc lư qua lại, lúc sáng lúc tối.

Đột nhiên, xuất hiện một đôi tay vòng qua ôm chặt lấy tôi.

Tôi hít mạnh một hơi rồi cúi đầu nhìn xuống, cả người tôi đã bị nhấc bổng lên.

Chỉ trong chớp mắt, tôi đã bị dịch chuyển về nhà mình.

Chỗ trên người bị chạm vào lạnh buốt, như thể đang ngồi trên một tảng băng.

Mà tư thế của tôi lúc này… chẳng khác gì một cặp đôi nhỏ đang tình tứ – cô gái dịu dàng ôm lấy cổ chàng trai.

Tôi lơ lửng giữa không trung.

Sợ đến mức không dám cử động nên tôi cứ nhắm chặt mắt, không dám nhìn.

Bỗng có một giọng nói lành lạnh và tê dại vang lên bên tai.

"Nhược Nhược, em vẫn chẳng chịu ngoan ngoãn, vẫn cứ thích đi tìm người giúp đỡ."

Giọng nói ấy trầm khàn tràn đầy từ tính.

Nhưng đầu óc tôi không còn suy nghĩ nổi thêm gì nữa, cơ thể đã bắt đầu run lên.

"Em đang sợ anh sao?" Hắn dường như cảm thấy có chút khó tin.
1384😍------------------------------9437501
Xem full ở còm men nhé mn 😍16:36:48

[Đã Full] Sau khi bắt quả tang chồng tôi – tổng tài Lục Thời Vực – đang ôm ấp người con gái mà anh ta yêu thương bấy ...
10/08/2025

[Đã Full] Sau khi bắt quả tang chồng tôi – tổng tài Lục Thời Vực – đang ôm ấp người con gái mà anh ta yêu thương bấy lâu là Tưởng Đình Đình trên giường cưới của chúng tôi, tôi như phát điên.

Tôi giận dữ đến tột cùng, cầm lấy con dao gọt trái cây, ép Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình phải cắt đứt mọi thứ.

Lục Thời Vực ôm chặt lấy Tưởng Đình Đình, lạnh lùng nhìn tôi.

“Viên Tư Ninh, có bản lĩnh thì cứ đâm xuống đi!”

Trái tim tan nát, tôi chỉ muốn tìm cái chết. Khi mũi dao vừa chạm vào da thịt, trước mắt tôi bỗng nhiên hiện lên một hàng chữ kỳ lạ.

“Nữ phụ sắp chết rồi! Mau chết đi, cô ta chết rồi thì mới có chỗ cho nam nữ chính!”

“Viên Tư Ninh còn tưởng nam chính yêu cô ta sao? Không hề biết, nam chính chưa từng yêu cô ta. Tất cả chỉ là lợi dụng. Sự tồn tại của cô ta chẳng qua là để giúp nam chính vực dậy sự nghiệp, trải đường cho bảo bối nữ chính Đình Đình mà thôi.”

Nhìn những dòng chữ lướt qua trước mắt, lúc này tôi mới nhận ra cuộc sống của mình chẳng qua là một bộ tiểu thuyết “gương vỡ lại lành”.

Nữ chính Tưởng Đình Đình từng rời bỏ Lục Thời Vực vào lúc anh ta khốn đốn nhất.

Còn tôi, chính là người đã đồng cam cộng khổ với Lục Thời Vực, giúp anh ta trở thành một tài phiệt đỉnh cao, rồi lại bị anh ta vứt bỏ, đau khổ vì tình đến mức tự sát.

Nếu đã như vậy, tôi sẽ không chết nữa.

Tôi đã từng giúp Lục Thời Vực trở thành kẻ giàu có thế nào, thì giờ tôi sẽ khiến anh ta mất đi tất cả như thế, nâng lên được thì đạp xuống cũng không phải chuyện khó!

1

Vừa đi công tác từ xa trở về, tôi đẩy cửa phòng ngủ ra thì bắt gặp Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình đang ôm nhau nằm trên giường cưới của tôi và anh ta.

Cơn giận bùng lên khiến tôi như muốn nổ tung.

Tôi tức giận chất vấn anh ta:

“Lục Thời Vực, anh có còn lương tâm không? Tôi ra ngoài vất vả tìm kiếm ký hợp đồng, còn anh thì dẫn đàn bà về nhà lăng loàn? Anh quá đáng lắm rồi!”

Lục Thời Vực ôm lấy Tưởng Đình Đình, cau mày quát tôi:

“Viên Tư Ninh, em có cần phải làm quá lên thế không? Nhìn em bây giờ chẳng khác gì một mụ đàn bà chanh chua cả!”

Tưởng Đình Đình cũng dịu dàng lên tiếng giải thích:

“Tư Ninh, cậu hiểu lầm rồi. Tớ và Thời Dục chỉ là uống say nên mới nằm cùng nhau. Thật sự là không làm gì cả!”

Miệng thì nói là không làm gì, nhưng cô ta lại cố tình để lộ vai trần đầy dấu vết đỏ, như muốn khiêu khích tôi.

Cảnh đó khiến tôi càng thêm giận dữ:

“Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Biết người ta có vợ mà còn cố chen vào! Cô cút khỏi nhà tôi ngay lập tức!”

Tôi lao tới muốn đuổi Tưởng Đình Đình đi, nhưng Lục Thời Vực lại đẩy tôi ra để bảo vệ cô ta.

“Viên Tư Ninh, em đừng làm loạn nữa! Đình Đình giờ không có chỗ nào để đi, anh đã đồng ý cho cô ấy ở lại nhà chúng ta một thời gian.”

“Tôi nghe nhầm rồi đúng không? Lục Thời Vực, anh điên rồi à? Anh để một người đàn bà khác sống trong nhà của chúng ta? Anh coi tôi là gì vậy?”

Lục Thời Vực hoàn toàn không coi tôi ra gì:

“Chuyện này anh đã quyết định rồi, không phải đang hỏi ý em mà là đang thông báo với em.”

Nghe vậy, tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi chụp lấy con dao gọt trái cây:

“Trong nhà này, có tôi thì không có cô ta! Không thì tôi chết cho anh xem!”

Lục Thời Vực cười khẩy:

“Viên Tư Ninh, em có thể bớt trẻ con đi được không? Cứ lấy cái chết ra để dọa anh mãi. Em nỡ chết thật sao?”

Nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông mà tôi yêu tha thiết, nghe những lời vô tình anh ta thốt ra, trái tim tôi như đóng băng.

Tôi không còn chút khát vọng sống nào nữa.

Tôi cầm dao nhắm thẳng vào cổ mà đâm xuống.

Khi lưỡi dao rạch vào da, máu bắt đầu chảy, cơn đau ùa đến, thì trước mắt tôi bỗng xuất hiện những dòng chữ kỳ quái.

“Nữ phụ sắp chết rồi! Mau chết đi, cô ta chết rồi thì nam nữ chính mới có đất diễn!”

“Viên Tư Ninh cứ tưởng nam chính yêu mình? Nam chính chỉ đang lợi dụng cô ta thôi. Cô ta chỉ là công cụ để giúp nam chính trở lại đỉnh cao, trải đường cho bảo bối Đình Đình của chúng ta.”

Máu chảy từ cổ xuống, tôi sững sờ nhìn những dòng chữ trôi lơ lửng trước mắt.

Lục Thời Vực hoảng hốt lao đến giật lấy con dao trên tay tôi.

Anh ta ném con dao xuống đất, quát lớn:

“Viên Tư Ninh, em thật sự dám đâm à? Anh phục em luôn rồi đấy!”

Dao rơi xuống đất vang lên một tiếng khô khốc.

Thấy máu đang tuôn ra từ cổ tôi, Lục Thời Vực hốt hoảng dùng tay bịt vết thương lại, giọng cũng mềm mỏng hơn:

“Tư Ninh, anh và Đình Đình thật sự không có gì cả! Đừng làm loạn nữa. Anh chịu thua, không cho Đình Đình dọn vào ở nữa, vậy được chưa?”

Tôi chẳng thèm để tâm đến lời anh ta, chỉ bất động nhìn chằm chằm vào những dòng chữ vẫn đang tiếp tục trôi.

“Sao vậy? Nữ phụ sao lại dừng tự sát rồi? Chẳng phải là một dao cắt đứt động mạch, chết ngay lập tức à?”

“Đúng đó, sao chỉ bị thương nhẹ thế? Mà nam chính sao lại trông như đang lo cho nữ phụ vậy? Cô ta không chết thì cốt truyện lệch hết rồi còn gì?”

“Yên tâm đi! Đình Đình bảo bối của chúng ta mới là người duy nhất trong lòng nam chính. Nam chính mềm lòng chỉ vì không muốn thấy nữ phụ chết ngay trước mặt, xui xẻo mà thôi.”

“Nữ phụ dùng cái chết để khiến nam chính mềm lòng? Vậy nữ chính cứ giả ngất đi, để nữ phụ thấy rõ mình chẳng là gì trong lòng nam chính!”

Ngay lúc đó, Tưởng Đình Đình đứng bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng rồi mềm nhũn ngã xuống đất.

2

Nghe thấy tiếng hét của Tưởng Đình Đình, Lục Thời Vực lập tức buông tôi ra.

Anh ta vội vàng chạy tới ôm lấy Tưởng Đình Đình:

“Đình Đình! Đình Đình, em sao vậy?”

Dòng chữ trước mắt tôi tiếp tục cuồn cuộn hiện lên:

“Nữ chính làm tốt lắm! Nữ phụ đòi chết, nữ chính giả ngất. Đúng thời điểm, trong lòng nam chính vẫn chỉ nghĩ đến nữ chính của chúng ta.”

“Nữ phụ còn không mau nhặt dao lên tự tử thêm lần nữa? Lần này đừng run tay, đâm cho chuẩn, cắt đứt động mạch cổ mà chết cho sạch, nhường chỗ cho bảo bối Đình Đình của chúng ta!”

Những dòng chữ đó không hề giấu diếm sự ác ý với tôi, trong khi Lục Thời Vực ôm lấy Tưởng Đình Đình đang giả ngất, lo lắng đứng bật dậy.

“Tư Ninh, Đình Đình lại lên cơn rồi, anh phải đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Nói xong, thấy máu trên cổ tôi vẫn đang nhỏ từng giọt xuống sàn, anh ta lại buông thêm một câu:

“Em tự tìm cái gì đó băng tạm vết thương đi! Anh sẽ quay về nhanh thôi!”

Dứt lời, Lục Thời Vực ôm lấy Tưởng Đình Đình lao ra khỏi nhà như một cơn gió.

“Hahaha, buồn cười chết mất! Nam chính cuối cùng vẫn chọn nữ chính của chúng ta, nữ phụ chắc tức chết rồi chứ?”

“Thật đấy, tức chết cũng là một cái kết hay mà! Tóm lại nữ phụ mau chết đi cho khuất mắt, đừng cản trở chuyện tình ngọt ngào của nam nữ chính chúng ta nữa.”

Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đang cuộn trào, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Thì ra cuộc sống của tôi chỉ là một cuốn tiểu thuyết, mà tôi chính là vai nữ phụ trong đó.

Sự tồn tại của tôi chỉ để cứu vớt nam chính Lục Thời Vực sau khi bị nữ chính Tưởng Đình Đình bỏ rơi.

Khi Tưởng Đình Đình rời bỏ Lục Thời Vực vì anh ta nghèo túng và lựa chọn một người đàn ông khác, thì tôi – vai nữ phụ – lại yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, không chút do dự mà dốc toàn lực yêu thương một kẻ trắng tay.

Tình yêu tôi dành cho Lục Thời Vực là điên cuồng, mù quáng và không có bất kỳ lý do nào.

Để giúp Lục Thời Vực trở thành người đàn ông thành đạt, tôi không tiếc đem toàn bộ tài sản thừa kế khổng lồ mà cha mẹ để lại cho anh ta khởi nghiệp.

Tôi không chỉ bỏ tiền mà còn bỏ công sức, Lục Thời Vực vốn là một kẻ nghèo khổ không có quan hệ gì, tôi liền dùng toàn bộ mối quan hệ mà cha mẹ tôi để lại để mở đường cho anh ta.

Tôi lao lực vì anh ta không kể ngày đêm, làm việc liền 3 ngày 3 đêm không ngủ. Thậm chí vì giành đơn hàng mà uống rượu đến xuất huyết dạ dày, suýt nữa mất mạng.

Nhờ có tôi tận tâm giúp đỡ, Lục Thời Vực từ một tên vô danh tiểu tốt đã trở thành một tài phiệt tầm cỡ.

Để “báo đáp” cho sự hy sinh không điều kiện ấy, Lục Thời Vực thương hại cưới tôi làm vợ.

Dù tôi và anh ta kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp, nhưng trong lòng anh ta chưa bao giờ quên mối tình đầu – ánh trăng sáng ngần Tưởng Đình Đình.

Lục Thời Vực không tin rằng Tưởng Đình Đình lại vô cớ bỏ rơi mình, anh ta luôn tin rằng cô ta rời đi chắc chắn là có nỗi khổ riêng.

Và đúng như anh ta dự đoán, sau khi phất lên, anh ta gặp lại Tưởng Đình Đình đang nằm viện vì bạo bệnh.

Tưởng Đình Đình khóc lóc kể rằng ngày đó cô ta bị bệnh nặng, không muốn làm gánh nặng cho anh nên mới rời đi.

Lục Thời Vực nghe xong thì đau lòng tột độ, lập tức đưa tay ra giúp đỡ.

Hai người vốn dĩ tình cũ khó quên, qua những lần gặp gỡ lại càng thêm bùng cháy tình cảm.

Khi tôi đang vất vả ra ngoài đàm phán công việc thì bọn họ tha hồ tay trong tay dạo bước bên nhau.

Lục Thời Vực vì Tưởng Đình Đình mà tự tay xuống bếp nấu ăn, bỏ tiền lớn mua trang sức, đồ hiệu tặng cô ta.

Còn tôi – người vợ cùng anh ta vượt qua mọi khó khăn – đến cả một đóa hoa rẻ tiền cũng chưa từng được nhận.

Khi nam nữ chính bắt đầu mặn nồng, thì nữ phụ như tôi đương nhiên phải bị xóa sổ.

Tác giả đã chọn cho tôi một cái kết: sau khi đi công tác về, thấy Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình nằm trên giường cưới của chúng tôi, tôi vì ghen tuông mà tự sát, rồi... chết.

Tôi chết rồi, Lục Thời Vực chỉ buồn được vài ngày, rồi lập tức công khai ở bên Tưởng Đình Đình.

Bọn họ tiêu xài không tiếc tay toàn bộ tài sản vốn thuộc về tôi, sống ân ái như chưa từng có người vợ tên Viên Tư Ninh.

Ngày ngày tình chàng ý thiếp, cuối cùng sinh ra vài đứa “kết tinh tình yêu”.

Nhìn những dòng chữ trôi qua trước mắt, tôi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Tác giả nào viết ra cái cốt truyện ngu xuẩn này thế?

Đầu óc bị nước vào rồi à?

Bây giờ tôi đã biết rõ cốt truyện, thì tôi tuyệt đối sẽ không chết theo kịch bản đó.

Tôi phải sống.

Sống để tự tay thay đổi vận mệnh của chính mình.

3

Vết thương trên cổ vẫn đang rỉ máu không ngừng, tôi không còn cách nào khác, đành phải ra ngoài đến bệnh viện băng bó.

Khi vừa đến bãi đỗ xe của bệnh viện, đám chữ trước mắt lại cuồn cuộn hiện lên.

“Nữ phụ đi bệnh viện làm gì vậy?”

“Xong rồi xong rồi, cô ta có phá hỏng cảnh ân ái của bảo bối Đình Đình nhà chúng ta với nam chính không đây?”

“Đúng đó, vừa rồi bảo bối Đình Đình được nam chính đưa tới bệnh viện, sau đó bất ngờ tỉnh lại ngay ở bãi đỗ xe, rồi tình cờ hôn lên môi nam chính. Hiện tại hai người họ đã vứt bỏ mọi ràng buộc thế tục, đang chìm đắm trong cuộc hoan lạc.”

Theo hướng chỉ dẫn của dòng chữ, tôi nhìn thấy một chiếc xe rất quen thuộc đang lắc lư lên xuống cách mình không xa.

Qua ô cửa kính, tôi thấy rõ bóng dáng nam nữ đang quấn lấy nhau đầy dục vọng.

Đám chữ gào lên:

“Tiêu rồi! Cảnh bắt gian tại trận rõ mười mươi đây mà? Nữ phụ chắc phát điên mất!”

“Mau phát điên đi rồi tự hủy luôn nhé! Tôi chờ giây phút đó lắm rồi!”

“Có tai nạn nào không? Mau có xe tông chết nữ phụ đi! Làm ơn đó!”

“Các người có còn nhân tính không? Nữ phụ đã làm gì sai mà đáng bị sỉ nhục thế này? Rõ ràng kẻ sai là thằng đàn ông phản bội và con tiểu tam kia mà?”

Tôi lạnh lùng nhìn hai kẻ đang quấn lấy nhau trong xe, rút điện thoại gọi cảnh sát.

“110 phải không? Tôi muốn báo cáo có người đang mại dâm trong bãi đỗ xe bệnh viện.”

Gọi xong, tôi bình thản đỗ xe rồi vào bệnh viện xử lý vết thương.

Sau khi bác sĩ giúp tôi băng bó xong, tôi quay lại bãi đỗ xe.

Lúc này, xe cảnh sát đã đậu ngay đó, đèn nhấp nháy đỏ chói. Mấy cảnh sát đang mạnh tay kéo Lục Thời Vực và Tưởng Đình Đình trong bộ dạng áo quần xộc xệch ra khỏi xe.

Khóe môi tôi khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, tôi bước thẳng về phía xe mình.

Dòng chữ lại ùn ùn tràn ra, tốc độ nhanh đến mức khó mà nhìn kịp, phần lớn đang chửi bới tôi:

“Nữ phụ dám báo cảnh sát vu oan cho nam nữ chính tội mại dâm, thật độc ác! Danh tiếng của bọn họ bị cô ta hủy hoại hết rồi!”

“Cảnh ân ái đang ngọt ngào thì bị phá đám! Tôi nguyền rủa cô ta bị xe đâm chết luôn cho rồi!”

“Nữ phụ đi chết ngay đi!”

“Những đứa nói vậy chắc đều là tiểu tam ngoài đời rồi đúng không? Sao mà nói cùng một kiểu như tiểu tam và đàn ông ngoại tình thế?”

Tôi phớt lờ mọi thứ, lái xe về nhà nghỉ ngơi.

Tối đó tôi ngủ một giấc ngon lành.

4

Sáng hôm sau, bụng đói cồn cào khiến tôi tỉnh dậy, định ra ngoài tìm chút gì đó ăn.

Vừa mở cửa ra thì đụng ngay mặt với Lục Thời Vực đang lén lút bước vào.

Trông anh ta chẳng khá khẩm gì, quầng mắt thâm đen, người bẩn thỉu không chịu nổi.

Xem ra tối qua cảnh sát đã "chăm sóc đặc biệt" cho anh ta một trận ra trò.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, Lục Thời Vực cười gượng giải thích:

“Vợ à, tối qua anh về muộn sợ làm phiền em nghỉ ngơi nên đành tạm ngủ trong xe một đêm.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không nói lời nào.

Lục Thời Vực thấy vậy thì càng chột dạ, nịnh nọt bước lại gần:

“Cổ em còn đau không? Vợ à, hôm qua là anh sai, sau này anh sẽ không như thế nữa. Anh đã nói rõ ràng với Tưởng Đình Đình rồi, sau này nhất định sẽ giữ khoảng cách với cô ta.”

Tôi khẽ cười nhạt:

“Vậy sao? Hy vọng anh làm được.”

Thấy tôi cười, Lục Thời Vực thở phào:

“Vợ à, em chưa ăn sáng đúng không? Để anh làm cho em.”

Bữa sáng do gã đàn ông phản bội nấu, tôi không có phúc mà ăn.

Tôi lắc đầu:

“Không cần đâu, tôi muốn ra ngoài ăn.”

“Vậy để anh đi với em.”

Nói rồi anh ta theo tôi đến tận cửa, đúng lúc đó điện thoại của anh ta đổ chuông.

Trên màn hình hiện rõ dòng chữ “Bảo bối của anh”.

Lục Thời Vực vội quay người lại, nhận cuộc gọi, nói vài câu thủ thỉ.

Cúp máy xong, anh ta tỏ vẻ áy náy:

“Bên công ty có chút việc đột xuất, anh phải đến đó ngay.”

Nói xong, anh ta bước nhanh ra khỏi nhà, gương mặt lại hiện rõ vẻ vui mừng.

Dòng chữ trước mắt tôi cũng sôi nổi hẳn lên:

“Tuyệt quá! Bảo bối Đình Đình nhà chúng ta phát hiện ra đã có thai rồi! Sắp chào đón đứa con đầu lòng của nam nữ chính!”

“Sắp được ăn kẹo nữa rồi! Từ giờ trở đi là cảnh gia đình ngọt ngào rồi chứ gì? Chỉ tiếc là nữ phụ còn chưa chịu chết nhỉ? Cô ta sống chỉ cản trở nam nữ chính đoàn tụ thôi!”

“Không thì để họ ly hôn cũng được! Nam chính giờ là người giàu nhất, đưa chút tiền là có thể tống khứ nữ phụ rồi.”

“Đúng là vẹn cả đôi đường, nữ phụ không cần chết, mà nam nữ chính vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau.”

Nhìn dòng chữ trước mặt, tôi khẽ cong khóe môi.

Thì ra… Tưởng Đình Đình có thai rồi à?

Tốt lắm!

Vừa đi, tôi vừa nhắn tin cho luật sư:

“Lập tức chuẩn bị một bản thỏa thuận ly hôn, yêu cầu bên nam ra đi tay trắng!”

5

Sau khi ăn bữa sáng thịnh soạn trong nhà hàng của khách sạn 5 sao, tôi thong thả lái xe trở về nhà.

Vừa về đến nơi chưa được bao lâu, anh shipper đã mang đến một con gấu hoa hồng khổng lồ.
1527😍------------------------------6723434
Xem full ở còm men nhé mn 😍14:23:51

[Đã Full] Tạ Vân Tú có một đám bằng hữu cùng nhau tiêu dao nơi chốn giang hồ.Người thổi tiêu, kẻ múa kiếm, ngày tháng ng...
10/08/2025

[Đã Full] Tạ Vân Tú có một đám bằng hữu cùng nhau tiêu dao nơi chốn giang hồ.

Người thổi tiêu, kẻ múa kiếm, ngày tháng ngập trong sắc rượu hương hoa.

Ta đứng khuất sau rèm châu tầng hai Tụ Hương Cư, đầu ngón tay khẽ vén dải lụa tua, lặng lẽ nghe trọn từng câu nói bỡn cợt lẫn dâm tục vọng lên từ dưới lầu.

“Chiêu này của Tạ công tử quả thực cao tay!”

“Không hổ là đệ nhất công tử kinh thành! Nam Kiều quận chúa từ Tây Bắc trở về, sao có thể địch nổi phong tư như ngài? Ngài chỉ cần khẽ động, nàng liền thần hồn điên đảo.”

“Ngươi nhìn nàng ta xem, cười với ngài ấy ra sao kìa — ánh mắt ấy… si mê đến mức nếu Tạ công tử bảo nàng liếm gót giày, e là nàng cũng ngoan ngoãn thuận theo!”

Tạ Vân Tú đứng dựa lan can ngay bên khung cửa sổ, chén rượu lắc lư trong tay, nghe đến đó liền khẽ bật cười, ngửa cổ uống cạn:

“Liếm ngón chân thì có gì hay ho?”

Một câu khiến đám người đồng loạt bật cười, giọng cười dơ bẩn, ngông nghênh mà lố bịch.

Ta lặng im nghiêng tai, nghe cho thật rõ.

Những kẻ vừa ngồi kia, chẳng phải là đám bằng hữu mà trước đây Tạ Vân Tú từng đưa ta đi gặp lúc gọi là “xông pha giang hồ” đó sao?

Lúc ấy ai nấy ra chiều cung kính, cử chỉ nhã nhặn, lời lẽ lễ độ.

Vậy mà chỉ xoay lưng một cái, liền trở mặt không chút ngần ngại, nói ra toàn lời bỉ ổi.

“Chỉ khổ thân Tạ công tử, vì kế sách lớn mà phải dây dưa với nữ nhân xấu xí ấy.”

Có kẻ cười hô hố, vỗ bàn mà nói lớn:

“Khổ gì chứ, người đáng thương nhất là Thái tử mới đúng!”

“Ngài ấy đính hôn với một con nha đầu thô lỗ tận năm năm trời, thế còn gì gọi là hỷ sự? Hoa đẹp lại cắm vào phân trâu, nhắc đến chỉ thấy tiếc thay!”

“Lần này Tạ công tử có thể giữ chân được nàng ta, đúng là kỳ tích!”

Giọng Tạ Vân Tú vang lên uể oải, từng từ từng chữ nặng mùi chán ghét:

“Nàng ta đến cha ruột là ai còn chẳng rõ, chỉ là nữ nhi hoang dã bị người ta cưỡng ép sinh ra.”

“Nam Kiều vừa cười với ta một cái, ta đã cảm thấy buồn nôn.”

Dứt lời, hắn buông một tiếng thở dài như trút gánh nặng:

“… Đừng nhắc nữa, chỉ khiến người ta muốn nôn.”

Ta vẫn đứng đó, khẽ nhấp một ngụm trà. Nước trong, trà thanh, tâm ta lại phẳng như mặt hồ.

Một tháng trời khiến đệ nhất công tử kinh thành phải cúi mình lấy lòng, chỉ đổi lại được vài câu đàm tiếu rẻ rúng? Ta chưa từng đặt những lời này vào tim.

Nhưng rồi một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, thanh thoát như tiếng oanh giữa rừng xuân:

“Nhưng… chuyện này hẳn vẫn chưa dừng lại.”

“Hôn ước giữa quận chúa và Thái tử vẫn còn đó… thiếp e rằng, cuối cùng vẫn chỉ có thể làm thiếp…”

Ta không cần nhìn cũng biết, người lên tiếng là ai.

Tống Lê — đệ nhất mỹ nhân kinh thành, dịu dàng, hiền thục, là ánh trăng trong lòng cả Thái tử lẫn Tạ Vân Tú.

Giờ khắc này, nàng hẳn đang rũ rèm mi, cầm khăn tay chấm nhẹ giọt lệ, khóe mắt hoe đỏ, gương mặt u sầu đến đáng thương.

Đổi lại là lời hứa sâu như biển của Tạ Vân Tú:

“Lê nhi, đừng lo. Nàng xứng đáng với danh vị cao quý nhất, trở thành mẫu nghi thiên hạ vốn là chuyện nên thế.”

“Vì nàng, ta sẽ dẹp sạch tất thảy những kẻ ngáng đường.”

Tiếng tơ trúc lại vang vọng, dịu dàng rơi vào khoảng lặng của buổi chiều xuân.

Lúc ta xoay người rời khỏi Tụ Hương Cư, lòng nhẹ như mây lướt, bước chân thong thả, tâm tình thư thái lạ thường.

Tạ Vân Tú — trưởng tôn đích hệ của Tạ thị Thanh Hà, xuất thân từ thế gia công huân lẫy lừng.

Quyền thế, địa vị, tài sản — thứ gì cũng đứng đầu.

Hắn mày kiếm mắt sáng, vai rộng eo hẹp, phong tư ngời ngời, là dạng người khiến nữ nhân giành nhau ném quạt tung hoa.

Một khi cất lời đường mật thì dịu ngọt đến mức khiến người ta muốn ngã nhào vào lòng.

So với hắn… Thái tử?

Chỉ là một thân thể gầy gò như cây sậy khô, cử chỉ nghiêm cẩn, lời lẽ khô khốc, chẳng có lấy một tia thú vị.

Có thể nói, Tạ Vân Tú là món lễ vật lớn nhất mà Tống Lê từng ban cho ta.

Ta và Thái tử vốn coi như thanh mai trúc mã.

Sau khi định hôn, ta theo mẫu thân hồi Tây Bắc, tính ra cũng đã năm năm chưa từng gặp lại.

Lần gặp lại, Thái tử khoác cẩm bào màu trăng bạc, bóng dáng thiếu niên năm xưa đã hóa thành một thân khí chất tuấn nhã, ngọc thụ lâm phong.

Chỉ là... gầy quá.

Ta có chút không hài lòng.

Vừa nở nụ cười định bước lên hành lễ, thì bị hắn lạnh giọng dội xuống một gáo nước băng:

“Hôn ước là do phụ hoàng ban, trong mắt ta, muội vẫn luôn chỉ là muội muội.”

Bước chân ta chững lại, ngẩn người đứng yên nơi ấy.

Trong đầu chợt hiện lên lời dạy năm xưa của mẫu thân:

“Chuyện binh đao, tối kỵ hấp tấp. Muốn thắng, phải mưu tính rồi mới ra tay.”

Quả nhiên, hắn vẫn chưa dừng lại.

“Ta có thể cho muội danh phận Thái tử phi. Nhưng ngoài ra, đừng ôm hy vọng gì hơn.”

Ý là... hắn sẽ không cho ta tình yêu.

Gió khẽ lay rặng lá, tiếng xào xạc như có như không vang lên giữa yên ả.

Từ sau tán cây, ta thấy Tống Lê vành mắt hoe đỏ, sắc mặt mang theo vẻ thương tâm tuyệt vọng.

Lúc ấy, lòng ta bỗng chợt sáng tỏ.

Từ khi còn ở Tây Bắc, ta đã từng nghe tin đồn về việc Thái tử và Tống Lê thân cận không rời, là một đôi vai kề vai, tay nắm tay — tương lai sẽ lập nàng làm trắc phi.

Mà sự xuất hiện của ta, lại như một lưỡi dao cứa vào vầng trăng trắng trong lòng hắn, khiến bạch nguyệt quang rưng lệ.

Tống Lê lặng lẽ xoay người bỏ đi, yểu điệu như một cánh hoa rơi.

Thái tử cuống cuồng đuổi theo, lúc rời đi còn liếc ta một cái sắc như dao, cứ như thể ta mới là kẻ gây ra mọi sóng gió, là người khiến nàng phải rơi nước mắt.

Ta vừa tới kinh thành, người không thân, cảnh chẳng quen.

Thái tử lại lấy cớ bận việc, không rảnh bầu bạn, liền tùy tiện sai người khác tới tiếp đón.

Tạ Vân Tú đứng trong viện ta, một thân cẩm bào lam sẫm, phong tư như ngọc, bên hông đeo trường kiếm, cười nhẹ nhướn mắt, mang theo vài phần phong trần tự do của người trong giang hồ.

Hắn đẹp đến mức khiến ta không dời nổi ánh mắt.

“Quận chúa lâu ngày nơi biên ải, hẳn chưa từng thấy giang hồ chân chính.”

Hắn đưa tay về phía ta, nụ cười biếng nhác:

“Ta đưa nàng đi mở rộng tầm mắt, được chăng?”

Ta nhìn hắn hai nhịp, bỗng cười khẽ:

“Được.”

Nếu dung mạo ta không tầm thường, thật sự đã ngỡ hắn có tình ý với ta.

Hắn vừa cười với ta, ta liền biết, có người mang tâm địa khó lường.

Là Thái tử, hoặc là hắn.

Nhưng cũng chẳng sao.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Vân Tú,

ta đã quyết định — ta muốn hắn.

Hắn đưa ta lên mái ngắm trăng, gió đêm nhẹ thổi qua mặt, dưới chân là muôn ánh đèn kinh thành.

Dẫn ta đi xem võ đài giang hồ, chính hắn thân chinh lên đấu, một chiêu kiếm thắng cả sảnh đường hoan hô.

Hắn có một chiếc hoa thuyền trên sông Vị, chúng ta ngồi thuyền xuôi dòng mà trôi.

Buồn ngủ thì nằm trên thuyền chợp mắt, đói thì ghé vào bến nhỏ, ăn bát hoành thánh nóng hổi tại quán ven sông, tiện tay hái một đài sen bên bờ, bóc một hạt ăn kèm với ngụm rượu nhạt.

Tháng ấy, ta sống tiêu dao lại phóng khoáng.

Mỗi lần hẹn ta ra ngoài, Tạ Vân Tú đều rất thận trọng.

Mỗi lần cùng ta du ngoạn, hắn đều dùng biệt danh giang hồ, còn cải trang đổi dạng.

Theo lời hắn nói:

Hắn ghét sự ràng buộc của thân phận công tử thế gia, chỉ có thân phận khách giang hồ mới là hắn chân thực.

Đôi mắt đào hoa luôn hàm tiếu kia, phản chiếu bóng hình ta:

“Ta muốn nàng nhìn thấy chính là con người thật sự của ta.”

“Là ta, không phải Tạ Vân Tú.”

Chưa đầy hai tháng, cả kinh thành đã tràn ngập lời đồn về ta.

Nói ta cùng một tên lãng tử giang hồ dây dưa không rõ, trái với lễ nghĩa, không giữ nữ đức, hoàn toàn không xứng làm Thái tử phi.

Không ai biết, người đó chính là Tạ Vân Tú.

Còn hắn—vẫn là công tử thế gia, thanh sạch không nhiễm bụi trần.

Ngay cả gã kể chuyện trong trà lâu cũng có thể bịa ra vài đoạn giai thoại.

Phu nhân, tiểu thư khắp kinh thành đều tỏ vẻ khinh thường:

“Không hổ là thứ nữ từ chốn Tây Bắc không được giáo dưỡng, chẳng biết liêm sỉ là gì.”

“Nàng ta còn nhớ mình là vị hôn thê tương lai của Thái tử chăng?”

Ta chỉ khẽ mỉm cười.

Mẫu thân ta nắm giữ quá nửa binh quyền Đại Lương nơi Tây Bắc, thân là quận chúa, ta cũng có trọng lượng chẳng nhỏ.

Những lời đàm tiếu này truyền đến tai hoàng thượng và hoàng hậu, cùng lắm cũng chỉ bảo ta thu liễm một chút.

Muốn dùng dư luận để ép hoàng thượng giải trừ hôn ước giữa ta và Thái tử?

Không dễ vậy đâu.

Hiện giờ, ta vẫn là chướng ngại ngăn trở Tống Lê trở thành Thái tử phi.

Ta ngồi trên lan can, chếnh choáng men say, bên dưới là dòng suối lấp lánh ánh trăng.

Tạ Vân Tú cầm hồ rượu bước lại, ngón tay nâng cằm ta lên, gọi khẽ nhũ danh của ta:

“Kiều Kiều.”

“Nàng lui hôn, theo ta tiêu dao giang hồ, được không?”

Hơi thở hòa lẫn hương rượu phả bên tai ta.

Trong mắt hắn tràn đầy thâm tình, chờ đợi câu trả lời của ta với ánh nhìn đầy hy vọng.

Ban đầu, hắn chờ thanh danh ta rơi xuống đáy bùn, khiến hoàng thượng nổi giận, chủ động giải trừ hôn ước.

Đáng tiếc, hoàng thượng khiến hắn thất vọng, nên giờ hắn đành đặt cược hy vọng vào ta.
2649😍------------------------------6320739
Xem full ở còm men nhé mn 😍12:18:46

[Đã Full] Phụ thân vì đứng sai phe mà bị biếm truất lưu đày.Nhà họ Phó lập tức hủy bỏ hôn ước với ta.Phụ thân thương ta,...
10/08/2025

[Đã Full] Phụ thân vì đứng sai phe mà bị biếm truất lưu đày.

Nhà họ Phó lập tức hủy bỏ hôn ước với ta.

Phụ thân thương ta, không nỡ để ta chịu khổ cùng người, bèn tự tay viết một phong thư, sai người đưa ta đến tìm kẻ từng mang ơn ông.

Chỉ cần ta lấy chồng, sẽ không bị liên lụy.

Tại chỉ huy ty của vệ binh Kinh Châu, ta đứng đối diện người nam nhân đang chăm chú đọc thư – Tiêu Hàn Sinh.

Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ công tử ngọc thụ lâm phong của Phó Hành.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng rắn rỏi, mày kiếm mắt sáng, đường nét rõ ràng như đao khắc.

Hắn cao hơn ta một cái đầu, vóc người vạm vỡ, chỉ sợ thân thể ta có mà gộp hai lần cũng chẳng bằng một nửa hắn.

Chợt nhớ đến ngày mẫu thân đưa ta dùng Hợp Hoan Mật, người từng dịu dàng dặn dò rằng, mai sau phu quân sẽ yêu thân thể ta đến mê đắm, chẳng thèm liếc mắt đến nữ nhân nào khác.

Lòng ta bất giác có chút hoảng.

Nếu thành thân với Tiêu Hàn Sinh, lỡ khi động phòng… ta có bị hắn đè bẹp mất hay không?

Hắn xem xong thư, cau mày nhìn ta, đáy mắt thoáng hiện một tia cảm xúc khó đoán.

“Tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Muốn lấy ta, làm vợ của ta?”

Ta siết chặt lấy vạt áo, lòng rối như tơ vò, chua xót lẫn ngọt ngào lẫn lộn.

Ta và Phó Hành là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có tình ý với nhau.

Nào ngờ chỉ sau một đêm gia cảnh sa sút, phụ thân hắn liền nhân lúc y vào kinh ứng thí, lập tức sai người đến từ hôn.

Với tình cảnh hiện tại của nhà họ Tằng, có người chịu cưới ta, đã là đại ân đại nghĩa.

Ta gật đầu, nhẹ giọng đáp:

“Phụ thân bảo ta gả cho chàng.”

Vừa dứt lời, trước mắt liền hiện ra một dòng chữ mơ hồ:

【Nữ phụ trong lòng vẫn nhớ mãi nam phụ.】

【Nam chính cũng là bị ép buộc, ai bảo cha nữ phụ từng có ơn với chàng, chẳng thể không cưới nàng.】

Từng dòng hiện lên, khiến lòng ta vừa kinh hãi, vừa thẹn đến đỏ mặt.

Ta ngẩng đầu nhìn gương mặt rắn rỏi uy vũ của Tiêu Hàn Sinh, dè dặt nói:

“Nếu chàng không bằng lòng... thì cứ xem như ta chưa từng...”

Tiêu Hàn Sinh khẽ lắc đầu, cẩn thận xếp lại bức thư rồi cất vào tay áo, ánh mắt kiên định nhìn ta.

“Ân công đã giao nàng cho ta, tất nhiên ta không thể phụ sự tín nhiệm của người.”

Hắn trầm giọng nói tiếp:

“Đi thôi. Ta đưa nàng về chỗ ở trước, ngày mai sẽ tìm người chọn ngày lành để thành thân.”



2.

Chỗ ở của hắn cách chỉ huy ty không xa, chỉ là một tiểu viện một gian, nhỏ hẹp đơn sơ.

Nhưng với cảnh ngộ hiện tại của ta, đã là nơi nương náu tốt nhất rồi.

Hắn mở cổng dẫn ta vào, thấp giọng nói:

“Trong viện đơn sơ, nàng cứ tạm nghỉ trước. Chờ một lát ta đến nha hành mua một a hoàn về hầu hạ.”

“Không cần!”

Ta vội vàng lên tiếng ngăn lại.

“Thiếp... đã gây phiền toái cho chàng rồi. Chàng cứ yên tâm, ta có thể tự lo liệu.”

Tiêu Hàn Sinh khựng lại, ánh mắt dừng trên người ta, như đang dò xét xem lời ta có thật hay không.

Ta lập tức vội vàng bảo đảm:

“Chuyện nấu cơm, giặt giũ, quét tước... hẳn là còn dễ hơn cầm kỳ thi họa, ta có thể học được, thật sự có thể!”

Với hoàn cảnh hiện giờ của nhà họ Tằng, những đồng liêu từng thân thiết với phụ thân đều tránh né như tránh ôn dịch, sợ bị vạ lây.

Chỉ có một mình Tiêu Hàn Sinh, vẫn nhớ đến ân nghĩa xưa mà ra tay giúp đỡ.

Trong lòng ta đã vô cùng cảm kích, sao có thể tiếp tục làm phiền thêm nữa?

Khóe môi hắn hơi cong lên, tựa như cười mà không cười.

“Vậy được. Nàng cứ quen dần đi, ta ra ngoài mua ít đồ dùng thường nhật.”

Hắn đi rồi, ta lập tức thu xếp hành lý, rồi bắt đầu dọn dẹp trong viện.

Không rõ đã qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng người.

“Sư huynh Tiêu, huynh...”

Một giọng nữ vang lên, nhưng vừa bước vào sân đã dừng sững lại, kinh ngạc nhìn ta chằm chằm.

“Ngươi là ai?”

Ta mệt đến nỗi trán đẫm mồ hôi, tiện tay dùng mu bàn tay lau mặt, lại nhất thời không biết nên đáp thế nào.

“Ta là, ta…”

Ngay lúc ta còn ấp úng, mắt ta chợt thấy những dòng chữ quen thuộc lại hiện ra trước mắt:

【Nữ phụ rõ ràng đã đồng ý gả cho nam chính, thế mà còn ngập ngừng do dự, lòng vẫn vương tơ tưởng thanh mai trúc mã.】

【Nam chính nhà ta thân hình cường tráng, có bao nhiêu nữ nhân ái mộ cơ chứ!】

【Không hiểu nổi về sau nữ phụ còn sống chết đòi hòa ly, rồi cam tâm tình nguyện đi làm thiếp cho người khác là sao.】

Từng dòng chữ khiến lòng ta rối bời khó hiểu, còn mặt thì nóng bừng đến tận vành tai.

Ta cắn môi, nhỏ giọng đáp:

“Ta là vị hôn thê của Tiêu đại ca.”

Lời vừa thốt ra, Tiêu Hàn Sinh đã gánh một đòn gánh lớn đầy ắp vật dụng, bước ngang qua cổng viện mà vào.

“Hồi rồi.”

Ta ngây người, gò má lập tức đỏ bừng, thẹn đến cắn nhẹ môi dưới, chỉ hận không thể đào hố chui xuống đất cho khuất mặt.

Cô nương đối diện sững người, ánh mắt tràn đầy khó tin và ảm đạm, giọng nghèn nghẹn hỏi:

“Tiêu đại ca… lời nàng ấy nói là thật sao?”

Tiêu Hàn Sinh đặt đòn gánh xuống, đưa mắt nhìn ta, đáy mắt lướt qua một tia cảm xúc khó lường.

Chỉ một thoáng sau, hắn quay đầu, ánh mắt kiên quyết, lời nói không chút chần chừ:

“Đúng vậy. Chúng ta sẽ bái đường thành thân vào ngày kia. Đến lúc đó, mời cả nhà muội đến uống rượu mừng.”



3.

Nữ tử kia mang theo vẻ u sầu rời khỏi tiểu viện, còn hắn thì gánh đòn gánh trở vào phòng.

Những thứ mua về toàn là đồ dùng cho hôn lễ.

Tuy chẳng phải vật phẩm quý giá, nhưng tấm lòng của hắn, lại càng khiến người ta thấy nặng tình khó quên.

Hắn đặt đồ xuống, hỏi:

“Nàng xem còn thiếu gì, ta sẽ ra ngoài mua thêm.”

Ta lắc đầu.

“Đã rất đầy đủ rồi.”

Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt ta, sâu thẳm mà chăm chú, rồi bỗng khẽ nói:

“Mặt nàng... dính ít tro bụi.”

“A!”

Ta giật mình, vội vàng đưa tay áo lên che mặt.

“Ta... ta đi rửa một chút.”

Nói rồi liền quay người chạy nhanh ra phía lu nước trong sân, hoàn toàn không hay ánh mắt hắn phía sau thoáng một tia rung động.

Ta múc nước, dùng khăn vải cẩn thận lau sạch khuôn mặt.

Vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp hắn đang từng bước chậm rãi tiến lại, tay đang cởi khuy áo ngoài.

Dưới nắng chiều nghiêng nghiêng, từng đường nét cơ thể hắn hiện rõ: lồng ngực rắn rỏi, cơ bụng chia thành từng khối, bắp tay cường kiện, trông hệt như sức mạnh dồn tụ trong dáng hình.

Ta đứng chết lặng, tim đập dồn dập, nhịp theo từng bước chân hắn tới gần.

Trước mắt lại hiện ra từng dòng chữ như lời người bên ngoài vọng tới:

【A a a! Nam chính tám múi, vòng eo săn chắc, đúng là ai cưới người ấy hưởng phúc trăm năm!】

【Chỉ tiếc nữ phụ không biết quý, lại rời bỏ hắn mà đi làm thiếp cho một kẻ văn nhược tay trói gà không chặt.】

Từng câu từng chữ hiện ra trước mắt, càng lúc càng táo bạo:

【Nàng mang thân thể đã được điều dưỡng bằng Hợp Hoan Mật, một khi bị nam nhân chạm vào, e là khó lòng kiềm giữ.】

【Không phải ai cũng chịu nổi đâu, chỉ có nam chính mới có thể khiến nàng được thỏa mãn.】

Những dòng chữ lộ liễu ấy khiến mặt ta đỏ bừng như bị thiêu đốt.

Một giọng nói trầm thấp cất lên, kéo ta trở lại thực tại:

“Nếu tiểu thư đã rửa xong, có thể tránh ra một chút? Ta muốn lau người.”

Là giọng hắn – Tiêu Hàn Sinh.

Ta nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, ánh mắt bất giác trượt xuống... chạm phải từng đường cơ bắp đang khẽ co giật dưới làn da nâu đồng.

Mặt ta nóng bừng, vội quay người chạy đi như trốn.

Ta là đích nữ duy nhất của phủ Tằng, từ nhỏ đã được mẫu thân và phụ thân cưng chiều nâng niu như trân châu bảo ngọc.

Mẫu thân từng có một bài thuốc tổ truyền – gọi là Hợp Hoan Mật.

Nghe nói chỉ cần nữ tử uống vào, thân thể sẽ dần điều dưỡng thành dáng hình khiến phu quân yêu không buông tay, mê không lối thoát.

Đợi đến khi ta cập kê và đính hôn với Phó Hành, mẫu thân liền đưa cho ta dùng.

Từ đó trở đi, thân thể ta ngày một thay đổi.

Đến tuổi mười tám, vóc dáng đã hoàn toàn định hình – ngực nở, eo thon, dáng đi uyển chuyển, tựa như mềm mại nước chảy.

Thậm chí, có đôi lúc sau khi tắm, ta nhìn bóng mình phản chiếu trong đồng kính, cũng phải thầm ngạc nhiên:

Sao lại có dáng hình thế này chứ?

Mãi đến lúc mặt trời lặn, khi hắn cất tiếng gọi dùng bữa, ta mới lấy hết can đảm bước ra khỏi phòng.

Ta không biết vì sao mình lại nhìn thấy những dòng chữ kỳ lạ kia.

Nhưng ta hiểu – nữ phụ trong những dòng ấy, chỉ sợ chính là ta.

Còn Tiêu Hàn Sinh – hắn... chính là nam chính.



4.

“Hôm nay ta mua ít thức ăn từ ngoài về, nàng xem có hợp khẩu vị không?”

Hắn ngồi đối diện, ta cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, dè dặt như mèo con mới bước chân vào cửa lớn.

“Chàng nói... ngày kia chúng ta thành thân, thật sao?”

Vừa nghĩ đến chuyện tân hôn, đêm hoa chúc... phải cùng hắn viên phòng, tim ta liền đập loạn.

Một cảm giác lo lắng xen lẫn sợ hãi trỗi lên trong lòng.

Ta sợ, một khi thân thể bị phá vỡ, cảm giác mãnh liệt bị đè nén suốt bao năm ấy sẽ khiến ta trở nên khó kiểm soát, lỡ đâu... khiến hắn chán ghét.

Dẫu sao, hắn cưới ta... cũng chỉ vì báo ân.

“Ừ,” hắn gật đầu. “Hôm nay ta đã tìm một vị tiên sinh trên phố xem qua, ngày kia chính là ngày lành.”

“Sớm thành thân, đối với nàng cũng an toàn hơn một chút.”

“Chỉ là, nếu nàng thấy hơi vội vàng, chúng ta có thể…”

“Thiếp không ý kiến!”

Ta vội vã cắt ngang lời hắn, ngẩng đầu mỉm cười, cố giấu đi vẻ ngượng ngập trong lòng.

Sau bữa cơm, hắn đưa cho ta chiếc chìa khóa sân viện, cùng hai mươi lượng bạc.

“Hôm sau nàng cứ lên phố, xem muốn mua thêm thứ gì thì mua.”

Ta vội xua tay từ chối.

“Thiếp có tiền, là của hồi môn mẫu thân để lại, đủ dùng rồi.”

Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, hắn đã sớm rời khỏi nhà, còn để phần cơm sáng ấm nóng trên bếp.

Ăn xong, ta định ra chợ mua ít thịt và rau, tính tối nay sẽ tự tay nhóm bếp nấu một bữa cơm tươm tất cho hắn.

Nào ngờ, vừa bước chân ra khỏi cổng viện, còn chưa kịp đi bao xa, ta liền chạm mặt... Phó Hành.
2927😍------------------------------8736257
Xem full ở còm men nhé mn 😍10:04:44

Address

304 Provincial Road 741, Rural 10, Ha Long, Binh Phuoc Province, Binh Phuoc
Binh Phuoc

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Bống Xinh Review posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share