![[ĐÃ FULL] Kiếp trước, vì giận dỗi, tôi kiên quyết ly hôn với chồng cũ.Thế nhưng, chẳng có bản lĩnh kiếm tiền, tôi tự đẩy...](https://img5.medioq.com/251/910/122172263732519101.jpg)
17/09/2025
[ĐÃ FULL] Kiếp trước, vì giận dỗi, tôi kiên quyết ly hôn với chồng cũ.
Thế nhưng, chẳng có bản lĩnh kiếm tiền, tôi tự đẩy bản thân vào cảnh khốn cùng.
Ngay cả lúc lâm bệnh cũng chẳng có tiền chạy chữa, chết thê thảm trong bệnh viện, tro cốt còn là do anh ta lo liệu mang đi hỏa táng.
Còn chồng cũ thì sao?
Sự nghiệp phất lên như diều gặp gió, trở thành luật sư đối tác, mỗi năm kiếm hàng chục triệu, lại còn quay về bên mối tình đầu mà anh ta luôn nhung nhớ — đúng chuẩn cuộc đời truyền cảm hứng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng cái ngày bốc đồng đòi ly hôn.
Khi đó, vẻ mặt Tạ Sâm vẫn lạnh nhạt, nhìn tôi rồi nói:
“Nhà cô sắp phá sản đến nơi rồi, thật sự muốn ly hôn à? Không sợ nuôi không nổi bản thân rồi chết đói à?”
Lời nói thẳng đến đau lòng.
Kiếp trước tôi chỉ lo giận dỗi, chẳng nghe lọt tai lấy một câu.
Còn bày đặt thanh cao, bỏ đi với hai bàn tay trắng.
Còn bây giờ ư?
Tôi nhất định phải cố sống cố chết bám trụ đến lúc Tạ Sâm phát tài, rồi chia một nửa tài sản của anh ta mới được.
Lúc đó cầm tiền sống sung sướng, thuê vài anh người mẫu đẹp trai về bầu bạn cũng chưa muộn.
1.
Tạ Sâm chống cằm, vẫn là cái kiểu cười nửa miệng, chẳng có chút thiện cảm nào.
“Cô chắc chắn muốn ly hôn à?
Tần Hoa Duyệt, chẳng lẽ cô đã có người khác rồi?”
Ánh mắt anh ta lạnh như băng, cứ như muốn thiêu cháy tôi.
Kiếp trước tôi phản ứng sao nhỉ? À…
Tôi chống nạnh, nhảy dựng lên, còn đứng hẳn lên ghế.
Ngẩng cao đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ:
“Bà đây tìm được tận tám người, ai cũng hơn anh một cái đầu! Tạ Sâm, nếu anh biết điều thì mau ký vào giấy ly hôn đi!”
Tờ đơn ly hôn đặt trên bàn, kiêu ngạo đến buồn cười.
Tôi không cần căn biệt thự trị giá 5 triệu, toàn bộ đống đồ hiệu anh ta mua tôi cũng trả lại hết.
Chỉ vì muốn chứng minh: tình yêu của tôi không thể bị tiền làm ô uế.
Nghe có vẻ cao thượng.
Nhưng sau mấy chục năm sống dở chết dở, vì 3000 tệ tiền lương mà giữa mùa đông phải rửa bát đến rách cả da tay, nứt nẻ chảy máu.
Giờ nhìn lại đống vật chất này, tôi chỉ thấy: đáng yêu hết sức.
Tình yêu ư?
Tình yêu mà không có vật chất làm nền, thì chỉ là một đống rác thải.
Tôi lập tức nặn ra một nụ cười ngọt như mía lùi, nheo mắt nhìn anh ta:
“Ơ kìa, chồng ơi~ Em vừa nói bậy bạ gì đấy nhỉ? Làm gì có chuyện em đòi ly hôn? Em yêu anh nhiều thế cơ mà~”
“Vừa nãy chỉ là giận dỗi thôi, anh mệt rồi phải không? Để em chuẩn bị nước tắm cho anh, ngâm mình thư giãn một chút nhé~”
Nói rồi tôi chộp lấy tờ đơn ly hôn, co giò chạy thẳng vào phòng tắm.
Xé nát cái thứ vớ vẩn đó thành từng mảnh vụn.
Tôi còn tiện tay ném hết vào bồn cầu, nhấn nút xả.
Tiếng xả nước từ chiếc bồn cầu thông minh, giữ nhiệt tự động vang lên như khúc nhạc êm tai.
Tôi ôm chặt lấy nó, cảm nhận độ ấm lan tỏa…
Hu hu hu, từ giờ sẽ không còn cảnh mùa đông rét run mà phải ngồi lên bồn cầu lạnh cóng nữa.
Cũng không còn cảnh mùa đông phải ôm bụng đói đi ngủ nữa.
Từ nay tôi cũng không cần nai lưng làm việc như trâu ngựa, chỉ để lo tiền thuốc cho ba và tiền sinh hoạt cho cả nhà nữa rồi.
Nghĩ lại cũng chẳng hiểu đời trước mình bị làm sao — cứ phải giằng co chuyện Tạ Sâm có yêu mình hay không.
Rõ ràng anh ta đã giao hết tài sản cho tôi giữ, vậy mà tôi vẫn không chịu buông tha mấy cái tin nhắn mờ ám vớ vẩn.
Phải đến khi bị cuộc sống đập cho tan nát, tôi mới ngộ ra chân lý:
Không có gì quan trọng bằng… Nhân dân tệ.
Giờ thì tôi tỉnh rồi.
Tôi thề sẽ không bao giờ rời xa đồng Nhân dân tệ nữa.
Tôi chuẩn bị cho Tạ Sâm một bồn tắm nước ấm đúng chuẩn 35,8 độ — nhiệt độ anh ta thích nhất.
Còn chu đáo sắp sẵn quần áo sạch cho anh thay sau khi tắm.
Tạ Sâm nghiêng người bước vào phòng tắm, tôi vẫn đứng ở cửa cười toe toét.
Kết quả là anh ta quay đầu liếc tôi mấy phút, rồi lẳng lặng giơ tay khóa trái cửa phòng tắm lại.
Tôi: “…”
Đồ thần kinh, ai thèm cái thân thể của anh chứ.
Tôi lượn thẳng vào phòng ngủ, bắt đầu lôi “quỹ đen” của mình ra kiểm kê lại.
Thật ra nếu nói nghiêm túc, thì suốt 25 năm đầu đời, tôi đúng là sống như một cô công chúa.
Ba mẹ tôi làm nghề gia công, mỗi năm thu nhập gần tám con số.
Nhà chỉ có mình tôi là con, nên mọi tình yêu thương đều dồn hết lên người tôi.
Từ nhỏ thành tích học tập của tôi chỉ ở tầm trung, nhưng được cái ngoại hình khá, lại may mắn, nên cuối cùng vẫn đậu vào một trường 985.
Ở đó, tôi gặp Tạ Sâm — một chàng trai nghèo đến mức phát sáng.
Và y như trong tiểu thuyết, tôi yêu Tạ Sâm.
Năn nỉ ba mẹ tài trợ cho anh ta học đại học, còn rót tiền cho anh ta khởi nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, vì muốn báo đáp tôi, Tạ Sâm đã cùng tôi đăng ký kết hôn.
Thế là bắt đầu hai năm hôn nhân — bên ngoài trông có vẻ hạnh phúc, nhưng bên trong thì lạnh như tro tàn.
Tạ Sâm là người tốt. Nhưng kể cả người tốt cũng không thể kiểm soát được thất tình lục dục.
Anh ta chỉ biết ơn tôi, nên kể cả khi ở trên giường, cũng chưa bao giờ để cảm xúc vượt khỏi kiểm soát.
Anh ta bận công việc, mỗi tuần chỉ cố định dành ra một tiếng vào tối thứ Bảy để “ân ái” với tôi.
Còn những lúc khác, đến hôn nhẹ một cái cũng phải… hẹn với thư ký của anh ta trước.
Sống những ngày vô hồn như thế, tâm hồn “nghệ sĩ” của tôi không chịu nổi nữa, bắt đầu nổi loạn.
Giờ nghĩ lại…
Cũng không thể trách Tạ Sâm thấy tôi nhàm chán.