Tiểu Soái

Tiểu Soái Ở ĐÂY CÓ NHẬN EDIT NGHEN 😎

CÁC NÀNG XEM TRIỆN ZUI ZẺ IU IU NÈ 😘

NHẤN THEO DÕI VÀ ĐÁNH GIÁ 5⭐️ CHO SOÁI NHOA
(245)

[ĐÃ FULL] Kiếp trước, vì giận dỗi, tôi kiên quyết ly hôn với chồng cũ.Thế nhưng, chẳng có bản lĩnh kiếm tiền, tôi tự đẩy...
17/09/2025

[ĐÃ FULL] Kiếp trước, vì giận dỗi, tôi kiên quyết ly hôn với chồng cũ.

Thế nhưng, chẳng có bản lĩnh kiếm tiền, tôi tự đẩy bản thân vào cảnh khốn cùng.

Ngay cả lúc lâm bệnh cũng chẳng có tiền chạy chữa, chết thê thảm trong bệnh viện, tro cốt còn là do anh ta lo liệu mang đi hỏa táng.

Còn chồng cũ thì sao?

Sự nghiệp phất lên như diều gặp gió, trở thành luật sư đối tác, mỗi năm kiếm hàng chục triệu, lại còn quay về bên mối tình đầu mà anh ta luôn nhung nhớ — đúng chuẩn cuộc đời truyền cảm hứng.

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng cái ngày bốc đồng đòi ly hôn.

Khi đó, vẻ mặt Tạ Sâm vẫn lạnh nhạt, nhìn tôi rồi nói:

“Nhà cô sắp phá sản đến nơi rồi, thật sự muốn ly hôn à? Không sợ nuôi không nổi bản thân rồi chết đói à?”

Lời nói thẳng đến đau lòng.

Kiếp trước tôi chỉ lo giận dỗi, chẳng nghe lọt tai lấy một câu.

Còn bày đặt thanh cao, bỏ đi với hai bàn tay trắng.

Còn bây giờ ư?

Tôi nhất định phải cố sống cố chết bám trụ đến lúc Tạ Sâm phát tài, rồi chia một nửa tài sản của anh ta mới được.

Lúc đó cầm tiền sống sung sướng, thuê vài anh người mẫu đẹp trai về bầu bạn cũng chưa muộn.

1.

Tạ Sâm chống cằm, vẫn là cái kiểu cười nửa miệng, chẳng có chút thiện cảm nào.

“Cô chắc chắn muốn ly hôn à?

Tần Hoa Duyệt, chẳng lẽ cô đã có người khác rồi?”

Ánh mắt anh ta lạnh như băng, cứ như muốn thiêu cháy tôi.

Kiếp trước tôi phản ứng sao nhỉ? À…

Tôi chống nạnh, nhảy dựng lên, còn đứng hẳn lên ghế.

Ngẩng cao đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ:

“Bà đây tìm được tận tám người, ai cũng hơn anh một cái đầu! Tạ Sâm, nếu anh biết điều thì mau ký vào giấy ly hôn đi!”

Tờ đơn ly hôn đặt trên bàn, kiêu ngạo đến buồn cười.

Tôi không cần căn biệt thự trị giá 5 triệu, toàn bộ đống đồ hiệu anh ta mua tôi cũng trả lại hết.

Chỉ vì muốn chứng minh: tình yêu của tôi không thể bị tiền làm ô uế.

Nghe có vẻ cao thượng.

Nhưng sau mấy chục năm sống dở chết dở, vì 3000 tệ tiền lương mà giữa mùa đông phải rửa bát đến rách cả da tay, nứt nẻ chảy máu.

Giờ nhìn lại đống vật chất này, tôi chỉ thấy: đáng yêu hết sức.

Tình yêu ư?

Tình yêu mà không có vật chất làm nền, thì chỉ là một đống rác thải.

Tôi lập tức nặn ra một nụ cười ngọt như mía lùi, nheo mắt nhìn anh ta:

“Ơ kìa, chồng ơi~ Em vừa nói bậy bạ gì đấy nhỉ? Làm gì có chuyện em đòi ly hôn? Em yêu anh nhiều thế cơ mà~”

“Vừa nãy chỉ là giận dỗi thôi, anh mệt rồi phải không? Để em chuẩn bị nước tắm cho anh, ngâm mình thư giãn một chút nhé~”

Nói rồi tôi chộp lấy tờ đơn ly hôn, co giò chạy thẳng vào phòng tắm.

Xé nát cái thứ vớ vẩn đó thành từng mảnh vụn.

Tôi còn tiện tay ném hết vào bồn cầu, nhấn nút xả.

Tiếng xả nước từ chiếc bồn cầu thông minh, giữ nhiệt tự động vang lên như khúc nhạc êm tai.

Tôi ôm chặt lấy nó, cảm nhận độ ấm lan tỏa…

Hu hu hu, từ giờ sẽ không còn cảnh mùa đông rét run mà phải ngồi lên bồn cầu lạnh cóng nữa.

Cũng không còn cảnh mùa đông phải ôm bụng đói đi ngủ nữa.

Từ nay tôi cũng không cần nai lưng làm việc như trâu ngựa, chỉ để lo tiền thuốc cho ba và tiền sinh hoạt cho cả nhà nữa rồi.

Nghĩ lại cũng chẳng hiểu đời trước mình bị làm sao — cứ phải giằng co chuyện Tạ Sâm có yêu mình hay không.

Rõ ràng anh ta đã giao hết tài sản cho tôi giữ, vậy mà tôi vẫn không chịu buông tha mấy cái tin nhắn mờ ám vớ vẩn.

Phải đến khi bị cuộc sống đập cho tan nát, tôi mới ngộ ra chân lý:

Không có gì quan trọng bằng… Nhân dân tệ.

Giờ thì tôi tỉnh rồi.

Tôi thề sẽ không bao giờ rời xa đồng Nhân dân tệ nữa.

Tôi chuẩn bị cho Tạ Sâm một bồn tắm nước ấm đúng chuẩn 35,8 độ — nhiệt độ anh ta thích nhất.

Còn chu đáo sắp sẵn quần áo sạch cho anh thay sau khi tắm.

Tạ Sâm nghiêng người bước vào phòng tắm, tôi vẫn đứng ở cửa cười toe toét.

Kết quả là anh ta quay đầu liếc tôi mấy phút, rồi lẳng lặng giơ tay khóa trái cửa phòng tắm lại.

Tôi: “…”

Đồ thần kinh, ai thèm cái thân thể của anh chứ.

Tôi lượn thẳng vào phòng ngủ, bắt đầu lôi “quỹ đen” của mình ra kiểm kê lại.

Thật ra nếu nói nghiêm túc, thì suốt 25 năm đầu đời, tôi đúng là sống như một cô công chúa.

Ba mẹ tôi làm nghề gia công, mỗi năm thu nhập gần tám con số.

Nhà chỉ có mình tôi là con, nên mọi tình yêu thương đều dồn hết lên người tôi.

Từ nhỏ thành tích học tập của tôi chỉ ở tầm trung, nhưng được cái ngoại hình khá, lại may mắn, nên cuối cùng vẫn đậu vào một trường 985.

Ở đó, tôi gặp Tạ Sâm — một chàng trai nghèo đến mức phát sáng.

Và y như trong tiểu thuyết, tôi yêu Tạ Sâm.

Năn nỉ ba mẹ tài trợ cho anh ta học đại học, còn rót tiền cho anh ta khởi nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, vì muốn báo đáp tôi, Tạ Sâm đã cùng tôi đăng ký kết hôn.

Thế là bắt đầu hai năm hôn nhân — bên ngoài trông có vẻ hạnh phúc, nhưng bên trong thì lạnh như tro tàn.

Tạ Sâm là người tốt. Nhưng kể cả người tốt cũng không thể kiểm soát được thất tình lục dục.

Anh ta chỉ biết ơn tôi, nên kể cả khi ở trên giường, cũng chưa bao giờ để cảm xúc vượt khỏi kiểm soát.

Anh ta bận công việc, mỗi tuần chỉ cố định dành ra một tiếng vào tối thứ Bảy để “ân ái” với tôi.

Còn những lúc khác, đến hôn nhẹ một cái cũng phải… hẹn với thư ký của anh ta trước.

Sống những ngày vô hồn như thế, tâm hồn “nghệ sĩ” của tôi không chịu nổi nữa, bắt đầu nổi loạn.

Giờ nghĩ lại…

Cũng không thể trách Tạ Sâm thấy tôi nhàm chán.

BỘ NÀY ĐÁNG YÊU HÀI HÀI NHA CÁC NÀNG ƠI 😍 AI SÁNG NAY BỊ MIS THÌ ZÔ XEM LẠI NHA 😎
17/09/2025

BỘ NÀY ĐÁNG YÊU HÀI HÀI NHA CÁC NÀNG ƠI 😍 AI SÁNG NAY BỊ MIS THÌ ZÔ XEM LẠI NHA 😎

Tướng quân đã trở về, lại còn mang theo một nữ tử mang thai!

Khi nghe tin ấy, ta liền vội vàng lao về phía trước phủ, gấp gáp đến nỗi đánh rơi cả một chiếc hài thêu.

Tướng quân một thân sương gió, từ xa đưa mắt nhìn ta. Ánh mắt chúng ta giao nhau, lệ nóng chan hòa.

Cuối cùng… mẫu thân của tên đó, chúng ta cũng đã tìm thấy rồi!



1.

Ta an trí nữ tử kia vào một biệt viện tốt nhất trong phủ, rồi trở về phòng, lập tức lục soát rương đồ.

Hạnh Nhi nha hoàn thân cận liền bất bình thay ta:

“Tướng quân đại nhân quả thật quá đáng. Tiểu thư xưa kia cũng cùng ngài ấy đồng sinh cộng tử, từng ra chiến trường. Vậy mà bây giờ người chỉ mới buông giáp quy ẩn chưa bao lâu, tướng quân liền đưa một nữ tử khác về. Lại còn mang thai nữa chứ, trong khi đó tiểu thư vẫn chưa có hài tử nào.”

Ta coi như không nghe thấy, chỉ cúi đầu lôi ra một hòm lớn vàng bạc châu báu.

Hạnh Nhi cũng vội giúp ta thu dọn:

“Tiểu thư làm vậy phải lắm. Chúng ta trở về đi, chẳng cần ở đây rồi chịu cái uất ức này.”

“Mau đem mấy thứ này gửi cho Đào cô nương!”

“Ta liền đi… gì cơ?”



Không kịp giải thích, ta đành tự ôm lấy rương báu vật, chạy thẳng đến biệt viện.

Khi đến nơi, chỉ thấy Tề Kha đang sai đầu bếp dọn món, từng đĩa từng đĩa đưa vào phòng, sơn hào hải vị không thiếu một món nào.

Ta nghiến răng, đứng bên hắn:

“Động tác cũng nhanh nhẹn đấy.”

Tề Kha nhìn đống tài vật trong tay ta, cười giả lả:

“Ngươi cũng đâu có chậm bao nhiêu.”

Ta cùng Tề Kha vốn đều là kẻ xuyên sách. Ở hiện thực, hai ta là thanh mai trúc mã cũng là địch thủ suốt mười mấy năm trời, sau ngày ngày đấu đá, cuối cùng cả hai đều bước vào một trường đại học.

Nào ngờ vào nghỉ hè năm thứ hai, khi đang trên đường về quê, xe khách lật ngang rồi cả hai bọn ta liền xuyên vào trong sách.

Hắn trở thành Phiêu Kỵ tướng quân của Đại Dư hoàng triều.

Còn ta lại là đích nữ của Lại bộ Thượng thư, rồi lại giả trang thành nam thân theo hắn ra chiến trường.

Rõ ràng quyển sách này ta đã từng đọc qua, vậy mà nhân vật mà hai ta xuyên vào lại có gì đó sai sai,

Mãi đến một tháng sau ta mới hiểu thì ra đây chỉ mới là tiền truyện! Nam chủ của truyện này còn hơn hai năm nữa mới chào đời!

Sở dĩ ta và Tề Kha có thể chơi chung từ nhỏ tới lớn, cũng bởi vì cả hai có cùng một tính cách: Đó là cả hai đều sợ chết.

Vậy nên chúng ta liền vội vã thỉnh chỉ ban hôn, để khỏi bị ghép duyên cùng những kẻ khác, rồi sinh thêm biến số.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Sau đó lại bằng các công lao nơi chiến trường, chúng ta lại đổi được hai đạo miễn tử kim bài.

Cuối cùng chúng ta viện cớ chinh chiến lâu ngày, thân thể hao mòn, xin nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, rồi ở tướng phủ mà ẩn nhẫn suốt một năm.

Nhưng hoàng đế lại không chịu để Tề Kha từ quan, có lẽ bởi lo ngại uy thế trong quân của hắn.

Thêm việc mấy năm nay triều cục loạn lạc, nếu cứ theo cái tính đa nghi của các bậc quân vương, thì sớm muộn cũng có biến cố vậy nên hai đạo miễn tử kim bài chắc sẽ không đủ để giữ mạng.

Nếu đã muốn ôm bắp đùi, vậy thì phải lựa một cái bắp đùi thật to để mà ôm.

Đêm ấy, ta cùng Tề Kha đã bàn bạc suốt đêm, cuối cùng nhất trí, quyết định đi tìm cho được mẫu thân của nam chủ, người này hiện tại còn đang mang thai, lưu lạc cực khổ.

Chỉ cần chúng ta trở thành nghĩa phụ nghĩa mẫu của nam chủ kia, thì với bàn tay nghịch thiên của hắn trong tương lai, bọn ta tha hồ hưởng lấy phú quý vinh quang an nhàn cả đời.

Cuối cùng trời cao cũng không phụ lòng người, Tề Kha sau hơn ba tháng tìm kiếm hắn đã tìm được nàng ta trong đám phụ nhân vừa bị sơn tặc cướp đi.

Đứa trẻ trong bụng Đào Vân Nhi này chính là huyết mạch của hoàng thất tiền triều.

Mai sau, khi trưởng thành, đứa nhỏ này sẽ có đủ mọi bàn tay vàng của một nam chủ chính hiệu: Hắn ta sẽ nhất thống giang hồ, lật đổ hoàng triều, mở mang bờ cõi, dựng nên một thiên hạ mới.

Dĩ nhiên, những điều này Đào Vân Nhi hoàn toàn không hay biết. Nàng ta bây giờ chỉ là một nữ tử lưu lạc bên ngoài, chịu đủ khổ nạn, nay trông thấy thế trận của chúng ta, liền hoảng hốt đến mức quỳ rạp xuống.

“Đa tạ tướng quân đa tạ phu nhân đã cứu mạng. Ta biết tướng quân đưa ta về át hẳn có điều cần sai khiến, tướng quân chỉ việc nói thẳng.”

Ta thầm kêu hỏng bét, cái thai này vốn chưa ổn định, nên liền vội vàng đỡ nàng dậy, dịu giọng vỗ nhẹ mu bàn tay nàng để trấn an:

“Đừng hoảng, đừng hoảng. Không có yêu cầu gì cả, chỉ là… ừm, phu quân ta vừa gặp ngươi liền cảm thấy hữu duyên.”

Đào Vân Nhi ngơ ngác:

“Hữu duyên?”

Ta huých bụng Tề Kha một cái.

Hắn mặt mày đầy vẻ hoài niệm:

“Đúng vậy. Khi ấy ngươi mặc bộ y phục đỏ vàng xen lẫn, khiến ta nhớ đến canh trứng cà chua ta ăn ở nhà ăn số ba…”

Ta: “ … ”

Đào Vân Nhi kinh hãi vô cùng. Ta vội kéo nàng ngồi xuống bên bàn, bịa ra một đoạn quá khứ trắc trở, rằng ta và phu quân từng quen biết với trượng phu của nàng, ta dựa vào chút ấn tượng ít ỏi từ trong truyện để khua môi múa mép. Nhờ thế mới lấy được lòng tin, khiến nàng chịu lưu lại tướng phủ an tâm dưỡng thai.

Nhưng vì thân phận Đào Vân Nhi không thể để lộ ra ngoài. Vậy nên chỉ trong ba ngày, ngoài kia đã đồn ra mấy chục phiên bản khác nhau.

Một hôm, khi ta cùng Hạnh Nhi đi mua điểm tâm. Vừa bước vào tiệm bánh, đã nghe người chung quanh chỉ trỏ bàn tán.

“Nghe gì chưa? Tề tướng quân đưa về một cô nương.”

“Người ta vẫn nói Phiêu Kỵ tướng quân cùng phu nhân ân ái mặn nồng, xem ra cũng thường tình thôi.”

[FULL] TẬN THẾ GIÁNG LÂM TÔI SỞ HỮU TRĂM NGHÌN TỶ MINH TỆVăn án:Sau khi được kế thừa toàn bộ gia sản, tôi liền đốt cho m...
17/09/2025

[FULL] TẬN THẾ GIÁNG LÂM TÔI SỞ HỮU TRĂM NGHÌN TỶ MINH TỆ

Văn án:

Sau khi được kế thừa toàn bộ gia sản, tôi liền đốt cho mình một trăm nghìn tỷ t/iề/n âm phủ.

Gia đình dì tôi sau khi không l ừ a được t/iề/n của tôi thì la lối, chửi tôi là kẻ điên.

Nhưng chỉ có tôi mới biết, chỉ một tháng nữa thôi, cánh cổng giữa nhân gian và địa phủ sẽ bị mở ra.

Hệ thống t/iề/n tệ hiện tại sẽ sụp đổ chỉ sau một đêm, t/iề/n âm phủ trở thành đồng t/iề/n lưu hành chính của cả thế gian.

Kiếp trước tôi bị cả gia đình của dì hành hạ đến c h e c chỉ để đổi lấy ít t/iề/n bạc.

Kiếp này, khi ngồi trên một trăm nghìn tỷ t/iề/n âm phủ, tôi chẳng cần dính một giọt mao nào, chỉ mỉm cười nhìn họ tự diệt nhau.



Chương 1:

Tôi c h e c rồi.

Vào ba ngày trước, tôi đã vét sạch toàn số t/iề/n âm phủ cuối cùng để cứu cả nhà dì.

Vì ba mẹ mất sớm, nên tôi xem gia đình của dì là những người thân duy nhất còn lại của mình.

Thế nhưng họ lại vì vài trăm đồng âm phủ mà t/à/n n/h/ẫ/n gi/ec h/ạ/i tôi.

Một tháng trước, cánh cổng giữa nhân gian và địa phủ bị mở ra, ma q/u/ỷ trong chốc lát tràn vào thế giới con người.

Hệ thống t/iề/n tệ cũ sụp đổ, chỉ có t/iề/n âm phủ mới có thể đổi được lương thực và hàng hóa.

Người thường thì chẳng có ai còn sống mà tự đốt giấy t/iề/n cho mình cả, nên đám ma q/u/ỷ mới mở ngân hàng: họ cho phép lấy ra [linh kiện cơ thể] để đổi lấy t/iề/n âm phủ.

Sau khi cứu xong gia đình dì, họ không thèm hỏi han tôi một lời mà đã chiếm lấy nhà tôi.

Khi biết tôi đã trắng tay, bọn họ bắt đầu nhắm thẳng vào tôi.

Mở mắt lần nữa, tôi đã bị trói chặt.

Để giữ cho những linh kiện còn tươi, bọn họ đã t/r/a t/ấ/n, cắt x-ẻ tôi suốt một ngày một đêm.

Cho đến khi đầu tôi bị c/h/é/m lìa, mọi đau đớn mới chịu chấm dứt.

Tôi c h e c trong oán hận, nhưng không ngờ lại được ông trời ban cho cơ hội làm lại.

Mở điện thoại ra, thì thấy còn một tháng nữa là tận thế sẽ tới.

Lúc này tôi chỉ vừa mới nhận được t/iề/n thừa kế.

Người dì trước nay luôn thờ ơ bỗng dán lấy tôi như ký sinh.

Kiếp trước, do tôi quá tin người, thật lòng xem họ là gia đình duy nhất.

Ở kiếp này, sau khi tận hưởng cái trải nghiệm t/à/n n/h/ẫ/n kia, tôi đã nhìn thấu bộ mặt giả dối của họ.

Nhìn cảnh họ tỏ vẻ quan tâm giả tạo, tôi thấy cả người nôn nao.

Nhưng nghĩ tới cơn tận thế sắp tới, tôi đành cố kìm nén cơn căm phẫn.

Bây giờ điều quan trọng nhất là gom đủ t/iề/n âm phủ.

Còn bọn sâu mọt kia, đời này không còn tôi liều mình cứu giúp nữa, xem chúng sẽ có kết cục ra sao.

Ba mẹ mất để lại cho tôi ba triệu t/iề/n thừa kế.

Nhưng không lâu nữa, số t/iề/n ấy sẽ chỉ là một xấp giấy không có giá trị.

Tôi phải tranh thủ trước khi tận thế tới, biến toàn bộ số t/iề/n đó thành t/iề/n âm phủ.

Rốt cuộc chỉ có những tờ âm phủ được đốt trước khi tận thế đến mới dùng được sau này.

Nghĩ vậy tôi liền ở app mua sắm, thấy mấy bó t/iề/n âm phủ in logo “Ngân Hàng Thiên Địa” rao bán rẻ như cho một bó một đồng giao hàng tận nơi.

Nhưng nhìn mệnh giá trên tờ t/iề/n, tôi lại chới với.

Sau tận thế, t/iề/n âm phủ được lưu hành cao nhất chỉ có mệnh giá một trăm.

Kiếp trước, tôi còn tận mắt thấy có người cầm tờ t/iề/n âm phủ mệnh giá một triệu ra oai ngay khoảnh khắc sau bị đám ma kiểm t/iề/n xé nát giữa đường.

vậy nên tôi lần lượt gửi từng yêu cầu mua và số lượng cho từng người bán.

Có vài nơi trả lời không nhận đơn được.

Còn phần lớn thì họ coi tôi là kẻ l ừ a đảo.

Chẳng ai tỉnh táo mà một lúc mua hết ba triệu t/iề/n âm phủ, lại còn đòi toàn tờ mệnh giá một trăm.

Mãi đến nửa đêm mới có một shop chịu nhận đơn.

Họ nói trong kho không đủ, phải làm thêm nên cần thời gian.

“Ba mươi ngày có làm xong không?”

Bên kia im hồi lâu, rồi trả lời một chữ: “Có.”

“Nhưng t/iề/n âm phủ nhà chúng tôi bán ba đồng một bó, mỗi bó một trăm tờ, tuy hơi đắt nhưng đảm bảo chất lượng.”

Tôi hít một hơi khí lạnh, đau thắt cả ở ruột.

Giá này gấp ba lần mấy chỗ kia lận đó.

Nhưng vì thời gian gấp gáp, tôi không còn thời gian để lưỡng lự nữa.

Tôi cắn răng, đặt cọc trước ba mươi phần trăm ngay.

Rồi tôi liên hệ với xưởng đốt, sau đó dặn chủ xưởng chở hàng thẳng tới chỗ đốt được chỉ định sẵn.

Thấy tôi thanh toán nhanh gọn, chủ xưởng kia mừng rỡ, liên tục cam kết sẽ đảm bảo chất lượng và số lượng.

Nghe xong lời khẳng định của chủ xưởng, con tim tôi mới nguôi ngoai được phần nào.

Vừa xong chuyện t/iề/n âm phủ thì điện thoại tôi lại réo inh ỏi.

Mở ra, thấy đúng là dì tôi gọi.

Vừa nghe tôi bắt máy, dì ta đã mở ngay bài ca tình cảm:

“Dù ba mẹ con không còn, chúng ta vẫn là người một nhà mà.”

Tôi khinh bỉ phát ra một tiếng cười, trong lòng chỉ thấy buồn nôn kinh khủng.

Thấy dì còn định lợi dụng ba mẹ tôi, tôi lập tức cắt ngang bằng giọng bình thản:

“Có chuyện thì nói nhanh, tôi còn phải đi ngủ.”

Dì sững người, lầm bầm vài tiếng rồi mới hậm hực nói:

“Chị họ của con sắp cưới rồi, mà chuyện nhà cửa vẫn chưa ổn thỏa…”

Tôi cười khẩy trong lòng, cảm thấy cái màn này thật quen thuộc.

Kiếp trước, ngay khi vừa biết tôi được nhận t/iề/n thừa kế, dì ta liền gọi điện vay t/iề/n.

Lúc đó tôi còn đau buồn vì ba mẹ mất, lại nghe dì ta thốt ra những lời cảm động, nên tưởng họ thật lòng coi tôi như người một nhà.

Tôi sau đó hết lòng hết dạ đối đãi tử tế với họ, cuối cùng nhận lại được gì?

Họ chẳng những ôm hết tài sản ba mẹ để lại, còn muốn lấy nhà tôi làm phòng cưới cho con họ.

ĐỀ CỬ: Nguyện Người Như Sao Như Trăng

LINH FUL DƯỚI BÌNH LUẬN HOẶC NHẤN VÀO TỪNG ẢNH ĐỂ XEM😍

SOÁI NHẬN BỘ NÀY NHA CÁC NÀNG ƠI 😍😍
17/09/2025

SOÁI NHẬN BỘ NÀY NHA CÁC NÀNG ƠI 😍😍

Để lấy tư liệu cho cuốn tiểu thuyết mới, tôi đã đăng ký một tour du lịch đến cổ trấn trên núi, ai ngờ lại gặp phải một trận mưa như trút nước giữa đường.

Đường núi hiểm trở khó đi, vì để đảm bảo an toàn, hướng dẫn viên đành phải sắp xếp cho chúng tôi nghỉ lại tại một nhà trọ gần đó.

Thế nhưng chẳng ai ngờ được, vừa mới bước chân vào nhà trọ, bà chủ đã đưa cho chúng tôi một bản nội quy còn dài hơn cả thực đơn.

Bà ta nhếch mép cười:

"Mong quý vị hãy ghi nhớ và tuân thủ những quy tắc trên, một khi mất mạng vì vi phạm quy tắc, nhà trọ này sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào."

---

1.

Tôi là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết kinh dị dân gian, nhưng truyện viết ra lại thất bại thảm hại, số tiền còm cõi kiếm được còn chẳng đủ để trả tiền điện viết lách.

Cách đây một thời gian, tôi tình cờ lướt thấy một công ty du lịch quảng cáo rằng họ đã phát hiện ra một cổ trấn trong núi. Sau khi thương lượng với người dân địa phương, nhà nước đã giúp đỡ tu sửa và phát triển du lịch ở đó.

Mấy ngày nay tôi cũng đang lên ý tưởng cho một cuốn tiểu thuyết về cổ thành, thế là để lấy tư liệu, tôi đã phải ăn mì gói nửa tháng trời để dành tiền đăng ký tour.

Thế nhưng bây giờ lại gặp phải trận mưa như trút nước, đường núi nguy hiểm, chiếc xe khách bị kẹt lại giữa sườn núi, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Hướng dẫn viên xuống xe đi một đoạn khá xa, lúc quay về anh ta nói với chúng tôi rằng phía trước có một nhà trọ, có thể đến đó nghỉ chân, đợi mưa tạnh rồi đi tiếp.

Chiếc xe khách khó khăn lắm mới đi được một đoạn nữa, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà gỗ treo đầy đèn lồng đỏ. Tòa nhà này cứ thế sừng sững mọc lên bên vệ đường, trên tấm biển ở cửa có ghi ba chữ "Quy Hương Cư".

Những chiếc đèn lồng đỏ bên cạnh treo san sát nhau, trong mưa gió tỏa ra một vùng ánh sáng đỏ như máu.

Trông vô cùng kỳ dị.

Một cậu sinh viên trên xe không giữ được bình tĩnh, lên tiếng hỏi:

"Này anh hướng dẫn viên, chỗ anh tìm có đàng hoàng không đấy? Đừng để chúng tôi bỏ tiền đi du lịch rồi anh lại quay tay bán chúng tôi đi đấy nhé."

Cậu ta vừa dứt lời, mấy người đi cùng liền thuận thế rút điện thoại ra, ra vẻ định gọi cho ông chủ công ty du lịch.

Nhưng vừa rút điện thoại ra, sắc mặt mấy người đó đã tái mét ngay lập tức.

Tôi vừa để ý màn kịch bên đó, vừa tiện tay tắt nguồn điện thoại rồi cất vào một nơi an toàn sát người.

Ngay từ lúc nãy tôi đã để ý rồi, từ khi xe khách đến gần nhà trọ thì điện thoại đã mất sóng.

Cái gọi là nhà trọ này chắc chắn có vấn đề.

Tôi lại có chút phấn khích, nếu nơi này thật sự có "thứ gì đó", tôi có thể viết nó vào truyện của mình, đến lúc đó chắc chắn sẽ kiếm được một khoản bộn tiền.

Đừng nói tôi là kẻ vì tiền mà bất chấp tất cả, nhưng khi con người ta đã nghèo đến cùng cực rồi, thì việc bước vào một nơi không bình thường cũng đâu phải chuyện gì to tát.

Trong lúc mọi người trên xe vẫn còn do dự không biết có nên xuống không, tôi đã đi đầu bảo tài xế mở cửa, đội mưa xông vào trong nhà trọ.

Họ có vào hay không thì mặc kệ, nhưng lỡ như hướng dẫn viên thật sự nghe lời họ mà rời đi, thì tôi còn kiếm tiền kiểu gì nữa.

Bên trong nhà trọ cũng là kiến trúc cổ bằng gỗ, ấm áp và sáng sủa, dễ chịu hơn trên xe khách không chỉ một hai phần.

Nơi này dường như vẫn chưa có điện, chỉ dựa vào ánh sáng từ chân nến và đèn lồng đỏ.

Trên xà nhà treo những tấm rèm màn màu đỏ thẫm, rủ thẳng xuống đất, khẽ lay động theo cơn gió thổi từ ngoài vào.

Đúng là một bối cảnh tiêu chuẩn cho truyện kinh dị.

Tôi vẫn còn đang phấn khích, thì một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ thẫm, trang điểm đậm, ôm một chồng giấy quảng cáo đi tới.

"Ôi chao, ở chốn rừng sâu núi thẳm này của chúng tôi, hiếm khi được thấy khách từ bên ngoài tới lắm đấy."

Bà ta rút một tờ giấy nhét vào tay tôi, rồi lại đi về phía những hành khách khác theo sau tôi vào, phát cho mỗi người một tờ.

Phát xong, bà ta đưa tay lên che miệng, uốn éo người rồi cười nói:

"Chỗ chúng tôi có một vài quy củ do đời trước truyền lại, tất cả đều được viết trên tờ giấy này, mong quý khách ghi nhớ một chút."

"Nếu như vi phạm bất kỳ điều nào ở trên mà không may mất mạng, quán nhỏ này của tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé ~"

Câu nói này của bà ta đã gây ra một làn sóng xôn xao trong đám đông, một vài người tức giận mắng chửi, lập tức quay người định bỏ đi, nhưng đã bị bà ta nhanh hơn một bước khóa trái cửa lại.

"Gió thổi mạnh quá, đừng để làm ướt thảm nhà chúng tôi."

Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, bà ta đã cười hì hì rồi lách người vào sau một tấm rèm, biến mất không thấy tăm hơi.

-------

NHÀ NHẬN : Tiểu Soái

❌️ KHÔNG BÌNH LUẬN [ . ] [ , ]

❌️ KHÔNG BÌNH LUẬN LINK VÀ NHẮC TÊN TRANG KHÔNG LIÊN QUAN

❌️ TRUYỆN CHƯA CÓ NHÀ NHẬN LÀ CHƯA FULL - CHƯA CÓ L I N K DƯỚI BÌNH LUẬN LÀ CHƯA FULL - KHI NÀO FULL SẼ CÓ L I N K Ở BÌNH LUẬN

❌️ TRUYỆN ĐỀ CỬ CHO NHÀ KHÁC LÀM CHỨ MÌNH KHÔNG LÀM NHÉ Ạ 🥰

- ĐÂY LÀ BẢN DỊCH/EDIT THÔ , KHÔNG ĐẢM BẢO CHÍNH XÁC 100%

- MỌI NGƯỜI THÍCH TRUYỆN CÓ THỂ TAG NHÀ DỊCH/EDIT YÊU THÍCH CỦA MÌNH VÀO NHẬN 😘

Tướng quân đã trở về, lại còn mang theo một nữ tử mang thai!Khi nghe tin ấy, ta liền vội vàng lao về phía trước phủ, gấp...
17/09/2025

Tướng quân đã trở về, lại còn mang theo một nữ tử mang thai!

Khi nghe tin ấy, ta liền vội vàng lao về phía trước phủ, gấp gáp đến nỗi đánh rơi cả một chiếc hài thêu.

Tướng quân một thân sương gió, từ xa đưa mắt nhìn ta. Ánh mắt chúng ta giao nhau, lệ nóng chan hòa.

Cuối cùng… mẫu thân của tên đó, chúng ta cũng đã tìm thấy rồi!



1.

Ta an trí nữ tử kia vào một biệt viện tốt nhất trong phủ, rồi trở về phòng, lập tức lục soát rương đồ.

Hạnh Nhi nha hoàn thân cận liền bất bình thay ta:

“Tướng quân đại nhân quả thật quá đáng. Tiểu thư xưa kia cũng cùng ngài ấy đồng sinh cộng tử, từng ra chiến trường. Vậy mà bây giờ người chỉ mới buông giáp quy ẩn chưa bao lâu, tướng quân liền đưa một nữ tử khác về. Lại còn mang thai nữa chứ, trong khi đó tiểu thư vẫn chưa có hài tử nào.”

Ta coi như không nghe thấy, chỉ cúi đầu lôi ra một hòm lớn vàng bạc châu báu.

Hạnh Nhi cũng vội giúp ta thu dọn:

“Tiểu thư làm vậy phải lắm. Chúng ta trở về đi, chẳng cần ở đây rồi chịu cái uất ức này.”

“Mau đem mấy thứ này gửi cho Đào cô nương!”

“Ta liền đi… gì cơ?”



Không kịp giải thích, ta đành tự ôm lấy rương báu vật, chạy thẳng đến biệt viện.

Khi đến nơi, chỉ thấy Tề Kha đang sai đầu bếp dọn món, từng đĩa từng đĩa đưa vào phòng, sơn hào hải vị không thiếu một món nào.

Ta nghiến răng, đứng bên hắn:

“Động tác cũng nhanh nhẹn đấy.”

Tề Kha nhìn đống tài vật trong tay ta, cười giả lả:

“Ngươi cũng đâu có chậm bao nhiêu.”

Ta cùng Tề Kha vốn đều là kẻ xuyên sách. Ở hiện thực, hai ta là thanh mai trúc mã cũng là địch thủ suốt mười mấy năm trời, sau ngày ngày đấu đá, cuối cùng cả hai đều bước vào một trường đại học.

Nào ngờ vào nghỉ hè năm thứ hai, khi đang trên đường về quê, xe khách lật ngang rồi cả hai bọn ta liền xuyên vào trong sách.

Hắn trở thành Phiêu Kỵ tướng quân của Đại Dư hoàng triều.

Còn ta lại là đích nữ của Lại bộ Thượng thư, rồi lại giả trang thành nam thân theo hắn ra chiến trường.

Rõ ràng quyển sách này ta đã từng đọc qua, vậy mà nhân vật mà hai ta xuyên vào lại có gì đó sai sai,

Mãi đến một tháng sau ta mới hiểu thì ra đây chỉ mới là tiền truyện! Nam chủ của truyện này còn hơn hai năm nữa mới chào đời!

Sở dĩ ta và Tề Kha có thể chơi chung từ nhỏ tới lớn, cũng bởi vì cả hai có cùng một tính cách: Đó là cả hai đều sợ chết.

Vậy nên chúng ta liền vội vã thỉnh chỉ ban hôn, để khỏi bị ghép duyên cùng những kẻ khác, rồi sinh thêm biến số.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Sau đó lại bằng các công lao nơi chiến trường, chúng ta lại đổi được hai đạo miễn tử kim bài.

Cuối cùng chúng ta viện cớ chinh chiến lâu ngày, thân thể hao mòn, xin nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, rồi ở tướng phủ mà ẩn nhẫn suốt một năm.

Nhưng hoàng đế lại không chịu để Tề Kha từ quan, có lẽ bởi lo ngại uy thế trong quân của hắn.

Thêm việc mấy năm nay triều cục loạn lạc, nếu cứ theo cái tính đa nghi của các bậc quân vương, thì sớm muộn cũng có biến cố vậy nên hai đạo miễn tử kim bài chắc sẽ không đủ để giữ mạng.

Nếu đã muốn ôm bắp đùi, vậy thì phải lựa một cái bắp đùi thật to để mà ôm.

Đêm ấy, ta cùng Tề Kha đã bàn bạc suốt đêm, cuối cùng nhất trí, quyết định đi tìm cho được mẫu thân của nam chủ, người này hiện tại còn đang mang thai, lưu lạc cực khổ.

Chỉ cần chúng ta trở thành nghĩa phụ nghĩa mẫu của nam chủ kia, thì với bàn tay nghịch thiên của hắn trong tương lai, bọn ta tha hồ hưởng lấy phú quý vinh quang an nhàn cả đời.

Cuối cùng trời cao cũng không phụ lòng người, Tề Kha sau hơn ba tháng tìm kiếm hắn đã tìm được nàng ta trong đám phụ nhân vừa bị sơn tặc cướp đi.

Đứa trẻ trong bụng Đào Vân Nhi này chính là huyết mạch của hoàng thất tiền triều.

Mai sau, khi trưởng thành, đứa nhỏ này sẽ có đủ mọi bàn tay vàng của một nam chủ chính hiệu: Hắn ta sẽ nhất thống giang hồ, lật đổ hoàng triều, mở mang bờ cõi, dựng nên một thiên hạ mới.

Dĩ nhiên, những điều này Đào Vân Nhi hoàn toàn không hay biết. Nàng ta bây giờ chỉ là một nữ tử lưu lạc bên ngoài, chịu đủ khổ nạn, nay trông thấy thế trận của chúng ta, liền hoảng hốt đến mức quỳ rạp xuống.

“Đa tạ tướng quân đa tạ phu nhân đã cứu mạng. Ta biết tướng quân đưa ta về át hẳn có điều cần sai khiến, tướng quân chỉ việc nói thẳng.”

Ta thầm kêu hỏng bét, cái thai này vốn chưa ổn định, nên liền vội vàng đỡ nàng dậy, dịu giọng vỗ nhẹ mu bàn tay nàng để trấn an:

“Đừng hoảng, đừng hoảng. Không có yêu cầu gì cả, chỉ là… ừm, phu quân ta vừa gặp ngươi liền cảm thấy hữu duyên.”

Đào Vân Nhi ngơ ngác:

“Hữu duyên?”

Ta huých bụng Tề Kha một cái.

Hắn mặt mày đầy vẻ hoài niệm:

“Đúng vậy. Khi ấy ngươi mặc bộ y phục đỏ vàng xen lẫn, khiến ta nhớ đến canh trứng cà chua ta ăn ở nhà ăn số ba…”

Ta: “ … ”

Đào Vân Nhi kinh hãi vô cùng. Ta vội kéo nàng ngồi xuống bên bàn, bịa ra một đoạn quá khứ trắc trở, rằng ta và phu quân từng quen biết với trượng phu của nàng, ta dựa vào chút ấn tượng ít ỏi từ trong truyện để khua môi múa mép. Nhờ thế mới lấy được lòng tin, khiến nàng chịu lưu lại tướng phủ an tâm dưỡng thai.

Nhưng vì thân phận Đào Vân Nhi không thể để lộ ra ngoài. Vậy nên chỉ trong ba ngày, ngoài kia đã đồn ra mấy chục phiên bản khác nhau.

Một hôm, khi ta cùng Hạnh Nhi đi mua điểm tâm. Vừa bước vào tiệm bánh, đã nghe người chung quanh chỉ trỏ bàn tán.

“Nghe gì chưa? Tề tướng quân đưa về một cô nương.”

“Người ta vẫn nói Phiêu Kỵ tướng quân cùng phu nhân ân ái mặn nồng, xem ra cũng thường tình thôi.”

Đời trước, ta cùng hoàng đệ bị loạn đao c h é m thành tương thịt, mà lúc ấy, phò mã chỉ đứng lặng ngoài rừng trúc, thân ...
17/09/2025

Đời trước, ta cùng hoàng đệ bị loạn đao c h é m thành tương thịt, mà lúc ấy, phò mã chỉ đứng lặng ngoài rừng trúc, thân ảnh lãnh đạm, tựa như người ngoài cuộc.

Đời này, ta nhìn gã hương nô vì ta mà đỡ đao, chec trước mắt mình, nay lại quỳ gối yêu kiều trước mặt ta, không nhịn được mà bật cười:

"Chọn ngươi vậy!"

1.

Hôm nay là ngày đại hôn của ta.

Thế nhưng phò mã lại để ta đợi đến nửa đêm.

Hoàng đệ thấy bất nhẫn, liền ban cho ta sáu mỹ nam, muốn dùng họ để chọc tức phò mã.

Đời trước, ta cùng sáu người họ ngồi chờ thâu đêm suốt sáng, cũng chẳng thể đổi lấy một ánh mắt từ phò mã.

Thì ra, sự vô tình của y, lại hiển hiện rõ ràng đến thế.

Đời này, ta không muốn đợi nữa.

Ta chọn một người quyến rũ nhất trong sáu mỹ nam, ngắm dung nhan khuynh quốc khuynh thành của y, chói lọi rực rỡ, ta không nhịn được mà bật cười:

"Chọn ngươi vậy!"

Tên hương nô yêu kiều ấy ngẩn người một thoáng, kế đó mừng rỡ ra mặt, đắc ý lên tiếng:

"Nghe chưa? Lui xuống cả đi, đêm nay là bổn công tử hầu hạ điện hạ!"

Quả là tiểu nhân đắc chí.

Nhưng khổ nỗi, ta lại thích.

Ta nhớ tới đời trước, khi đao đ â m vào thân thể, chính y là người đứng ra chắn đao thay ta.

Chúng ta bị c h é m đến nát vụn, hóa thành vũng m á o thịt.

Thê thảm biết bao.

Hiện tại nhìn y còn sống khỏe mạnh, yêu kiều quyến rũ, thật tốt biết mấy.

Y có ngông cuồng một chút thì đã sao?

Bản cung chấm rồi!

Bất quá, trước khi hưởng lạc, ta còn có việc cần làm.

Ta đứng dậy, bước ra phía cửa.

Hương nô hoảng hốt: "Điện hạ.."

Y kéo tay áo ta, thần sắc hoảng loạn, ghen tuông đầy mặt.

Ta thầm hiểu rõ, nay toàn kinh thành đều đồn rằng ta bị mê mẩn bởi Diệp Vi Lan.

Ta cầu xin hoàng đệ ban hôn, ép Diệp Vi Lan lấy ta cho bằng được.

Nhưng y chẳng hề yêu ta, chỉ lạnh lùng nhìn ta làm đủ chuyện ngốc nghếch vì y, ta vì y mà từng bước thoái lui, từng bước nhẫn nhịn, để rồi sau cùng y lại câu kết với người ngoài, lật đổ Đại Tấn triều.

Khi ta bị người ch é m chec, y vẫn đứng nơi rừng trúc, lạnh lùng như kẻ ngoài cuộc.

Ngay khoảnh khắc đó, bao tình ý trong lòng ta đều đã tan biến.

Đời này làm lại, nếu y đã không yêu vậy thì ta để y toại nguyện!

Ta vỗ về hương nô, sai y mài mực, hầu ta viết hưu thư.

Y sững người, ngập ngừng không dám tin, lại vừa hưng phấn đem giấy bút bày ra, sợ ta đổi ý.

Lúc ta viết thư, thuận miệng hỏi y:

"Ngươi bắt đầu thích bản cung từ khi nào?"

Tay y run lên, mực sánh ra giấy:

"Nô... nô..."

"Không muốn nói thì thôi."

"Nô tài nhất kiến chung tình với điện hạ."

Y nói nhanh như sợ bị ngắt lời, ánh mắt lấp lánh, môi đỏ chúm chím, vừa kiêu vừa ngượng.

Ta nghĩ, đời trước mình hẳn là mù mất rồi, một đóa yêu vật như vậy thì không yêu, lại đi yêu khúc gỗ mục.

"Điện hạ không tin sao?"

"Tin!"

Viết xong thư, ta nhéo má y một cái:

"Ngày mai bản cung sẽ tiến cung cầu chỉ, phong ngươi làm phò mã của ta."

"A!"

Y ngẩn người, có phần sợ hãi.

"Phịch!" — quỳ rạp xuống đất.

"Điện hạ, nô tài đã làm sai chuyện gì, người cứ nói, nô tài lập tức sửa."

Ta bật cười, kéo y đứng dậy:

"Ngoan nào, tắm sạch sẽ, chờ ta trở về."

Ta bước nhanh ra ngoài, đẩy cửa phòng.

Dưới ánh trăng, Diệp Vi Lan đứng lặng trong sân, rõ ràng thân mặc hỷ phục đỏ rực, vậy mà trên người tựa hồ vẫn phát sáng, như thể ánh trăng đêm nay đều gom tụ lại trên y.

Y quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt trống rỗng không gợn sóng.

Y không yêu ta, là điều hiển nhiên trước mắt, thế nhưng ta đời trước lại cố chấp làm ngơ.

Ta nhớ, đời trước, ta cho người thỉnh y vào, y cự tuyệt.

Chuyện truyền tới cung, hoàng đệ ban sáu mỹ nam cho ta.

Đáng tiếc, sáu người ấy quỳ suốt một đêm, y cũng chẳng bước vào nhìn lấy một lần.

Về sau, y nói ta với ai cũng có thể lên giường, lại chẳng hay ta khi chết vẫn còn một thân trong trắng.

Đời này, ta đã nghĩ thông rồi.

Sáu mỹ nam ta muốn hết.

Còn y ta không cần nữa!

Ta sai người đem hưu thư dâng tới.

Chẳng nói một lời, ta xoay người trở vào phòng.

Hương nô này quả nhiên rất ngoan, tắm rửa sạch sẽ, thơm ngát chui vào chăn chờ ta. Vừa thấy ta bước vào, y liền vui vẻ tiến đến, giúp ta cởi áo tháo đai.

Thế nhưng bên ngoài lại vang lên thanh âm của Diệp Vi Lan:

“Điện hạ, thần khẩn cầu được diện kiến.”

Tâm tình ta liền bị cắt đứt.

Hương nô tức đến nghiến răng, lẩm bẩm:

“Lúc nên vào thì không vào, lúc không nên vào lại tự tiện tới, đáng ghét thật!”

Ta bật cười khẽ:

“Quả thực phiền thật, vậy thì để hắn cút đi.”

Mắt hương nô liền sáng rỡ.

Y chân trần, tóc xõa tán loạn, chạy ra mở cửa, rồi ngạo nghễ nói với Diệp Vi Lan:

“Điện hạ mời Diệp công tử cút.”

Dứt lời, y nhanh chóng đóng cửa lại, quay về trước giường ta, vẻ mặt thấp thỏm.

Có lẽ lúc này mới chợt nhận ra bản thân đã quá phận.

Ta kéo y lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi y:

“Làm tốt lắm.”

Bản cung chuẩn cho ngươi kiêu ngạo



Sáng hôm sau.

Ma ma nói Diệp Vi Lan đứng nơi đình viện cả một đêm, tận mắt nhìn ngọn hỉ chúc [nến hỉ] tắt dần, mãi đến khi trời hửng sáng mới rời đi.

Bà ta nói rụt rè, sợ ta hối hận.

Có lẽ mọi người đều cho rằng ta mượn hương nô để khiêu khích Diệp Vi Lan.

Nhưng đời này, ta đã được hương nô hầu hạ, nếm trải dư vị nhân gian, chỉ thấy đời trước sống thật uổng phí rồi, nay cớ sao phải hối hận?

Ta dẫn hương nô tiến cung, cầu xin hoàng đệ phong y làm phò mã.

Hoàng đệ nhìn hương nô bằng ánh mắt khinh khi:

“A tỷ, chỉ là một tên nô tài, sao xứng làm phò mã của tỷ? Nếu chỉ dùng hắn để khiêu khích Diệp Vi Lan thì cũng thôi, tỷ sao lại động tâm rồi?”

Hương nô xuất thân đê tiện. Mẫu thân y là danh kỹ trong gánh hát của nội cung, cùng một người hát khác sinh ra y.

Lên ba tuổi, y đã học nghệ trong gánh hát; mười ba tuổi đã tinh thông cầm kỳ thi họa; diện mạo lại khuynh thành.

Address

Can Tho

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tiểu Soái posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share