Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi

Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi Viết fic 3 xu và dịch fic. Có hàng thì nằm dài hít, không có hàng mới phải tự mần.

Chủ yếu là tui cảm thấy fic mình viết và fic mình dịch nó vẫn chưa đủ wow☹
13/09/2025

Chủ yếu là tui cảm thấy fic mình viết và fic mình dịch nó vẫn chưa đủ wow☹

Tự nhiên muốn nghe mn review về page em =)) dù em cx ít đăng bài gì tử tế

Na Tra x Bình Bình (BMW) - Dăm ba chuyện lông gà vỏ tỏi (7)𝟏. 𝐍𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐤𝐲́ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐞̣"Bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ tr...
12/09/2025

Na Tra x Bình Bình (BMW) - Dăm ba chuyện lông gà vỏ tỏi (7)

𝟏. 𝐍𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐤𝐲́ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐞̣

"Bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông.
Bao ngày mẹ mong con chào đời.
Ấp trong đáy lòng, có chăng tiếng cười,
Của một hài nhi đang lớn dần.
Mẹ chợt tỉn..."

"Dừng!"

Bình Bình giơ tay ra hiệu cho đội nhạc sư dừng tấu nhạc, lấy làm khó hiểu hỏi Na Tra:

"Bài gì lạ hoắc thế này? Mà chàng tìm đội này ở đâu ra đấy?"

"Ta nghe được ở dưới trần á."

Na Tra cười lấy lòng, ôm choàng vai nàng lắc lư:

"Bài này ý nghĩa lắm nha, để ta hát tiếp cho nàng nghe thử."

Bình Bình: "...???"

Gì vậy trời? Nay ổng nổi hứng hát hò luôn hả?

Trung Đàn Nguyên Soái nói là làm, thật sự hắng giọng lấy thanh, tổ đội nhạc sư cũng lập tức tấu nhạc ò í e phụ họa.

"Mẹ chợt tỉnh giấc, và mẹ nhìn thấy,
Hình hài nhỏ bé như thiên thần.
Tiếng con khóc òa, mắt mẹ lệ nhòa,
Cảm ơn vì con đến bên mẹ ~"

Bình Bình: "...Hmm!!!"

Uầy, sao không ai nói với nàng tướng công nhà nàng bình thường nói chuyện như đấm vào tai, mà hát lên lại ngọt như mía lùi thế?

"Hay quá hay quá!!!"

Thấy nàng vỗ tay lia lịa, Na Tra như được tiếp thêm máu gà, càng cố hát mùi mẫn hơn:

"Này con yêu ơi con biết không?
Mẹ yêu con yêu con nhất đời.
Ngắm con ngoan nằm trong nôi,
Mắt xoe tròn, ôi bé cưng!"

Nghe tới đây, nước mắt Bình Bình vô thức ứa ra, lăn dài trên má. Nàng vội giơ tay quệt đi, lòng thầm ngượng ngùng vì bản thân mình đa sầu đa cảm.

Nàng nhớ mẹ. Ngày xưa lúc nàng còn nhỏ xíu, mẹ cũng từng ấp yêu cưng nựng nàng thế này.

Khoảnh khắc này không lọt khỏi mắt Na Tra. Hắn liền làm dấu tay ra hiệu, các nhạc sư ai nấy ra sức phồng mang trợn má hòa âm, còn bản thân hắn thì càng gân cổ hát:

"Nhìn cha con cha đang rất vui,
Giọt nước mắt lăn trên khóe môi.
Hãy nhìn kìa cha đang khóc vì con..."

Ban nhạc: Là la la, là la lá la, lá la là la...

Bình Bình: "Huhuhuhu..."

Trời ơi tướng công nhà nàng hát hay quá, giờ ổng mà chịu đi hát mướn khéo kiếm bộn tiền.

Na Tra dịu dàng lau nước mắt cho nàng, thâm tình hỏi:

"Bình Bình, nàng có hiểu lòng ta không?"

Bình Bình sụt sịt, mặt đầy áy náy:

"Na Tra đại nhân, xin lỗi! Bấy lâu nay em vô tâm, để chàng phải mòn mỏi đợi chờ mà nỗi lòng riêng mãi không thể tỏ."

"Không sao."

Na Tra nghe rồi mừng như mở cờ trong bụng, không chần chừ lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Nếu nàng đã hiểu, vậy chún..."

"Lát nữa em sẽ về Hỏa Diệm Sơn xin nước sông Tử Mẫu. Uống nước đấy rồi thì đàn ông cũng có thể mang thai."

Nàng vừa nói vừa không kiềm được khóc òa:

"Na Tra đại nhân, em chắc chắn sẽ không để ước mơ làm mẹ của chàng bị thân phận nam nhân dập tắt đâu, huhuhu!!!"

Na Tra: "...???"

"ỦA? Ê!!!!"

Trời má, ý ta đâu phải thế!!!

𝟐. 𝐒𝐨̛̣ 𝐯𝐨̛̣

Chuyện Trung Đàn Nguyên Soái, Tam Thái Tử Na Tra sợ vợ sớm đã là sự thật chưa được công khai trong mắt các vị thần tiên.

Ai nấy đều mỏi mắt mong chờ bí mật này được bật mí.

Thiên binh vừa thao luyện xong, nguyên soái đã lập tức nhảy lên Phong Hỏa Luân bay vèo về cung, chỉ vứt lại mỗi một câu: "Tiếp theo các ngươi tự luyện tập nhá!"

Đi dự hội yến Thiên Đình, chỉ cần phu nhân mở miệng bảo "không được uống rượu, kẻo say!" một câu, là Trung Đàn Nguyên Soái - kẻ trước giờ chưa từng chê rượu lập tức buông ly không động giọt nào, bất chấp mọi người mời mọc sao cũng vô tác dụng.

Chúng tiên: chúng tôi có lòng tin Tam Thái Tử sợ vợ, nhưng chúng tôi không có bằng chứng.

Thời điểm ngồi nhậu cùng nhau, Đại Thánh hớp một ngụm rượu, "khà" một tiếng, đoạn nói: "Nghe thiên hạ đồn chú mày sợ Bình Bình một phép. Chuyện thật hay xạo vậy?"

"Tất nhiên là..."

Đại Thánh nhướng mày.

Na Tra chột dạ muốn nói là "thật", song bản tính tự ái trỗi dậy xui khiến hắn nói chẳng nên lời.

"Tất nhiên là xạo rồi. Có lần Bình Bình vì muốn nói chuyện với đệ mà phải vừa quỳ vừa bò dưới đất cơ."

Đại Thánh nghe câu này lập tức trợn tròn mắt: "Á à ra là ngươi hành hạ cháu gái lão Tôn. Tao phải về mách Ngưu ca biết!"

"Không phải, đệ không có hành hạ nàng ấy."

Củ sen cuống lên, muốn giải thích lại không biết giải thích như nào.

Dương Tiễn lặng lẽ liếc vết tím mờ mờ được che kĩ dưới phấn mắt của củ sen nào đó, nhàn nhạt bỏ vào một câu:

"Thì lại chẳng. Hôm đấy hai vợ chồng cãi nhau xong, Na Tra nó trốn tịt dưới gầm giường, Bình Bình muốn nói chuyện thì đương nhiên phải bò sát đất mới tìm được nó."

Đại Thánh: "...."

Đại Thánh: "...Vãi chưởng!!!"

𝟑. 𝐊𝐢𝐦 𝐨̂́𝐜 𝐭𝐚̀𝐧𝐠 𝐊𝐢𝐞̂̀𝐮

Na Tra bị ế lâu năm, người trên Thiên Đình ai ai cũng biết.

Hắn không muốn tiếp tục thui thủi một mình thế này nữa.

Lý Tịnh: "Ta có lời muốn nói..."

Na Tra: "Không, phụ vương ngài không có gì muốn nói đâu."

Đấy, một thanh niên đã trưởng thành như hắn, tuấn tú phong độ ngời ngời như hắn, vậy mà quanh năm suốt tháng cứ phải ở chung nhà với phụ huynh, đi đâu làm gì cũng bị la bị quản, thử hỏi có bình thường không chứ?

Không, chuyện đấy nó không bình thường chút nào.

Ước chi giờ có mỹ nhân nào từ trên trời rơi xuống nhỉ, để hắn học Hán Vũ Đế làm Kim ốc tàng Kiều.

Mãi cho đến một ngày nọ, Na Tra được Đại Thánh nhờ xuống trợ giúp thu phục Ngưu Ma Vương.

Yêu vương sức mạnh khôn kể, chân thân chỉ tính chiều cao đã vượt xa ngọn núi cao nhất ở Hỏa Diệm Sơn. Đại Thánh và Trư Bát Giới người chặn đầu, người kéo đuôi, kết quả không những không chặn được, còn bị lão húc cho không trượt phát nào.

Ối giồi ôi luôn.

Na Tra thủ trên đỉnh núi nhăn mặt, tay lăm lăm vòng Càn Khôn. Song giữa khi hắn ngó nghiêng tìm cơ hội chọi vòng sao cho một phát ăn chắc, thì tay chợt bị một bàn tay giữ lại.

Mềm mại thế này, là tay con gái ư?

Tam Thái Tử vội ngoảnh đầu, đập vào mắt hắn là một thiếu nữ dung mạo thanh lệ vô song, đôi mắt đen láy to tròn tràn đầy linh khí, sau lưng là cái đuôi xù trắng muốt vẫy qua vẫy lại.

Tim Na Tra hẫng một nhịp, ngỡ như mối liên kết vô hình nào đó vừa được hình thành.

Thiên Đình ơi, người chi đẹp dữ vậy chời?!

Tuy vậy, ngoài mặt hắn vẫn cứng rắn tra hỏi: "Ngươi là kẻ nào?"

"Tiểu nữ... tiểu nữ là... là người yêu của ngài ở thế giới khác. Xin ngài tha cho phụ thân ta!"

Thiếu nữ đỏ mặt, ấp úng mãi mới nói trọn một câu. Nàng nói hai dòng, nhưng thứ lọt được vào tai Na Tra chỉ được mỗi một dòng duy nhất.

Gì? Hắn ở thế giới khác có bạn gái á?

Ôi Thiên Đình ơi!!!

Na Tra muốn bụm miệng cười hí hí, cơ mà nghĩ lại thì hơi mất hình tượng. Có điều nhìn nhỏ lơ ngơ vậy nom cũng dễ dụ quá trời.

Thôi kệ nó đi, ế vã quá rồi thì liêm sỉ gì tầm này nữa.

Thế là hắn ngoắc ngón tay, ra hiệu cho nhỏ hồ ly bước lại gần, vẻ mặt đểu vượt xa sức tưởng tượng. Ừ, cái đấy là mãi sau này nghe Bình Bình nói lại hắn mới biết, chứ lúc đó tự hắn có nhìn được quái đâu.

"Ngươi nói ngươi là bạn gái ta ở thế giới khác hả? Được, vậy bản thái tử sẽ tha cho phụ thân ngươi, nhưng với một điều kiện."

"Điều kiện gi.."

Lời chưa dứt, môi nàng đã bị hôn lên.

Bình Bình tròn mắt trước nụ hôn chớp nhoáng, trân trối nhìn người trước mặt đang thỏa mãn liếm môi.

Hẹ hẹ hẹ, cuối cùng giấc mộng "Kim ốc tàng Kiều" đã thành hiện thực. Nay hắn nhặt được vợ mà không tốn bát bánh đúc nào.

Tốn mỗi cái vòng Càn Khôn.

Ừ, chắc thế.

𝟒. 𝐊𝐡𝐢 𝐜𝐨̂̉𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐨̛̀𝐢 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐦𝐨̛̉ (𝟏)

Trải nghiệm khi lần đầu sang thế giới Hắc Thoại là gì?

Một chữ thôi: Tuyệt.

Tuyệt trong ngoặc kép.

Bình Bình phía bên phải một tay ôm eo, tay kia vuốt ve cơ ngực, vùi mặt sâu vào ngực hắn, thì thầm:

"Lý Thái Tử à, hay ngài sang thế giới Hắc Thoại ở với em đi, tiền em không thiếu đâu mà ~ Cần gì phải bục mặt đi làm cho Thiên Giới?"

Nếu là bình thường, Na Tra chắc sẽ vui đến chết đi sống lại. Được người mình thương ngỏ ý chung sống với nàng, thử hỏi còn gì vui hơn?

Chỉ tiếc đây không phải lúc bình thường.

Na Tra 86 cứng ngắt quay đầu, liền thấy tên bản thể đồng danh đồng mệnh cũng đang ôm sát rạt mình từ phía bên trái, ánh mắt nhìn hắn rất chi "thâm tình":

"Phải đó đại ca à, sang đây ở luôn cho vui. Tuy Thiên Đình bên này hơi độc hại tí, nhưng có Bình Bình nè, còn có thể ngày ngày đi tảo mộ Đại Thánh!"

"Ơ nhưng... nhưng..."

"Nhưng nhị gì? Mộ Đại Thánh bên này to và đẹp lắm ~"

Na Tra Hắc Thoại cười quái gở, Bình Bình cũng cười quái gở, da gà da vịt Na Tra 86 thì nổi cục cục từng cơn.

Chuyến này liệm.

"Như... nhưng Đại Thánh của tao đã chết đâu?"

Đâu đó trong đầu, hắn nghe văng vẳng giọng nói của bạch nguyệt quang đáp lại:

"Phải đó, lão Tôn đã chết đâu😗"

"Nhưng ông đã sang đây gòi thì phải nhập gia tùy tục nghe chửa? Giờ quét sạch cái mộ này đi rồi về lau nhà, quét tước, nấu cơm cho bọn tôi ăn."

Đâu đó trong tương lai mờ mịt, hắn ngỡ thấy mình ôm mộ Đại Thánh mà khóc, như nàng Tô Thị hóa đá vọng phu.

𝟓. 𝐊𝐡𝐢 𝐜𝐨̂̉𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐨̛̀𝐢 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐦𝐨̛̉ (𝟐)

Mãi đến khi Dương Tiễn 86 được Dương Tiễn bên này gọi sang, Na Tra 86 đã khóc sưng cả mắt.

"Huhu Tiễn huynh ơi, Đại Thánh chế... chết rồi, huhuhu!!!"

Phải, nỗi khổ bị lừa làm lao động không công, với củ sen mà nói cũng còn lâu mới sánh bằng cú sốc khi hay tin Đại Thánh đã ngỏm.

"Gì đấy, con khỉ đó hôm qua còn lên ăn vạ cơ mà?"

Dương Tiễn 86 nhíu mày, toan hỏi thêm thì bị Dương Tiễn Hắc Thoại giơ tay ngăn cản:

"Thằng bé đang sốc, thôi ông dẫn nó về nhanh đi!"

Dương Tiễn Hắc Thoại quay đi, Dương Tiễn 86 thấy vậy cũng im luôn không hỏi gì nữa, lúi húi dẫn Na Tra về.

Trên đường về, hắn không quên kể:

"Từ ngày mày bị lừa sang bên Hắc Thoại, Lý Thiên Vương ngồi nhà cứ mường tượng ra cái viễn cảnh mày bên đó bị chích điện và tratan daman. Vậy là ổng khóc sưng cả mắt, tưởng sắp thành hòn vọng sen."

Na Tra 86 bĩu môi. Ổng mà quan tâm đệ thế á?!

Đéo tin.

Nghe bảo Bình Bình và tên bản thể kia sau đấy đã bị bắt viết bản kiểm điểm.

Thôi thì đợi dịp nào thích hợp, hắn lại sang tìm nàng sau. Giờ cứ biết chuỗi ngày làm chàng tiên ốc đã kết thúc rồi là được.

Quan trọng nhất là ở thế giới này, Đại Thánh của hắn vẫn là một con khỉ thư giãn và còn có thể làm khùng làm điên.

Ừ, còn hắn thì vẫn là một củ sen thư giãn và ngày ngày bục mặt cày cuốc trong biên chế Thiên Đình.

Hầy, cuộc đời mới Tuy(Ệ)t làm sao.

Cre ảnh: Themy (repost đã có sự cho phép của tác giả)

Trên ánh hoa đăngCp: Na Tra x Bình Bình - game Black Myth: Wukong 2024.Tác giả: Chloe.Disclaimer: Các nhân vật không thu...
07/09/2025

Trên ánh hoa đăng

Cp: Na Tra x Bình Bình - game Black Myth: Wukong 2024.

Tác giả: Chloe.

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về mị, mọi tình tiết trong fic đều là hư cấu nhằm phục vụ mục đích yy của tác giả.



𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝒕𝒓𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 đ𝒊̣𝒂 𝒄𝒖̛̉𝒖, 𝒑𝒉𝒐𝒏𝒈 𝒍𝒖̛𝒖 𝒗𝒂̂𝒏 𝒕𝒂́𝒏, 𝒅𝒖𝒚 𝒉𝒖̛̃𝒖 𝒍𝒊 𝒕𝒊̀𝒏𝒉 𝒗𝒐̂ 𝒕𝒐𝒂́𝒏.
𝑻𝒐̀𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̂𝒏 𝒌𝒊𝒎 𝒌𝒊́𝒏𝒉 𝒃𝒂̂́𝒕 𝒕𝒉𝒂̀𝒏𝒉 𝒗𝒊𝒆̂𝒏, đ𝒂́𝒐 𝒕𝒉𝒖̛̉ 𝒅𝒂̣, 𝒏𝒊𝒆̂𝒏 𝒏𝒊𝒆̂𝒏 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒃𝒂́𝒏.
𝑲𝒉𝒊𝒏𝒉 𝒍𝒂 𝒂́𝒎 𝒄𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈, 𝒄𝒉𝒖 𝒕𝒊 đ𝒂̆́𝒄 𝒚́, đ𝒂 𝒕𝒖̛̣ 𝒕𝒓𝒂𝒏𝒈 𝒍𝒂̂𝒖 𝒄𝒉𝒂̂𝒎 𝒕𝒖𝒚𝒆̂́𝒏.
𝑯𝒊𝒆̂̉𝒖 𝒌𝒉𝒂́𝒏 𝒏𝒈𝒐̣𝒄 𝒕𝒉𝒆̂́ đ𝒂̣𝒎 𝒗𝒐̂ 𝒏𝒈𝒂̂́𝒏, đ𝒂𝒏 𝒙𝒖𝒚 𝒍𝒂̣𝒄, 𝒏𝒈𝒐̂ đ𝒐̂̀𝒏𝒈 𝒌𝒚̀ 𝒑𝒉𝒊𝒆̂́𝒏.

《Thước kiều tiên》 - Ông Văn Long (1)
..

Mùng bảy tháng bảy, theo thông lệ trên trời là ngày Ngưu Lang Chức Nữ hội ngộ, phàm nhân dưới trần lại quen gọi đấy là Khất Xảo tiết, hoặc đơn giản hơn là lễ Thất Tịch.

Ngày mà những kẻ có tình trên đời tỏ bày bao nỗi tương tư.

Na Tra hiển nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa hôm nay với hắn còn là một dịp đặc biệt vô cùng, bởi nó là Thất Tịch đầu tiên của hắn và Bình Bình sau khi hai người chính thức xác lập quan hệ yêu đương. Cho nên từ lúc còn sớm tinh mơ, Trung Đàn Nguyên Soái đã cố tình thức dậy tắm rửa chải chuốc, tỉ mẩn lựa chọn phụ kiện, cốt sao cho bản thân trông thật tươm tất gọn gàng.

Ừ, hắn biết thừa khắp cái Thiên Đình này mình đẹp trai số hai thì không ai chủ nhật, nhan sắc trời phú chỉ cần đứng im lìm một chỗ cũng đủ làm điên đảo chúng sinh. Cơ mà dặm thêm một tí để nó lồng lộn thêm một tí thì càng tốt chứ sao. Dễ gây ấn tượng với Bình Bình hơn nè, chứ có đi đâu mà thiệt.

Tam Thái Tử vừa hí hoáy búi tóc, vừa nghĩ thầm lát trên đường phải tranh thủ mua quà bánh cho tiểu hồ ly, phòng trường hợp nàng cũng gấp đi mà không kịp ăn sáng.

"Sắp tới giờ thượng triều mà ngươi còn định đi đâu đó, Na Tra?"

Tâm trạng phơi phới chưa ra khỏi cửa đã bị trực tiếp cắt ngang. Na Tra cụt hứng, bực bội toan quát lại lão phụ thân, rồi chợt suy nghĩ có khi ông cũng không biết, huống chi mới sớm mà nổi cọc cũng kỳ. Thế là hắn bèn dằn xuống, cố dùng tông giọng bình tĩnh nhất để trả lời ông:

"Qua tôi nộp đơn xin nghỉ phép, Ngọc Đế đã phê chuẩn rồi."

Lời dứt, Tam Thái Tử lập tức nhảy tọt lên Phong Hỏa Luân phóng đi. Hắn sợ nếu Lý Tịnh lại hỏi thêm một câu thì bản thân sẽ không kiềm được nổi ba máu sáu cơn lên mất.

Tới ranh giới Hỏa Diệm Sơn, hai bánh Phong Hỏa Luân bắt đầu di chuyển chậm dần. Na Tra cẩn thận ôm hộp bánh vào lòng, điều khiển bánh xe giảm tốc đáp xuống chân núi, định bụng sẽ tới chỗ hẹn cũ đợi Bình Bình.

Chỉ là không ngờ, chân vừa chạm đất, hắn đã cảm nhận được sát khí dày đặc và vô số cái nhìn sắc lẻm như dao.

"Hừ!"

Tam Thái Tử chỉ liếc nhanh một vòng rồi khịt mũi quay đi, dửng dưng không buồn đếm xỉa. Đám ngưu tinh mã quái này tướng tá có, lính lác có, đứa được chút bản lĩnh cũng có, song còn khuya lắm mới so được với hắn, nên dây dưa với bọn chúng chỉ tổ mệt đầu.

Hôm nay hắn đến đâu phải để đánh nhau.

Na Tra chán nản nhìn trời, lòng như kiến bò chảo nóng. Từ ngày quen biết rồi yêu Bình Bình, dù không muốn thì hắn vẫn phải thừa nhận là bản thân đã tém cái nết hung hăng lại hơn rất nhiều. Ít nhất thì, ừ, không hở chút là giở nắm đấm như mọi khi nữa.

Mà sao giờ nàng vẫn chưa tới nhỉ?

Nhìn trời chán, hắn chuyển sang nhìn dãy núi rực lửa bao bọc Hỏa Diệm Sơn, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt hằn học của tập đoàn binh tướng ngưu mã ái mộ Bình Bình. Na Tra bĩu môi, vừa toan ngồi xuống, hai mắt đã bị bịt chặt.

"Đoán xem ta là ai?"

"Ồ, không biết yêu quái nào to gan muốn ám toán bản nguyên soái?"

Na Tra nhếch mép, ngồi yên để cho nàng nghịch.

"Ta muốn ăn thịt chàng đấy, có thấy sợ chưa?"

Người đằng sau cố làm ra vẻ nguy hiểm, Trung Đàn Nguyên Soái chỉ thấy buồn cười.

Hắn giơ tay nắm bàn tay mềm, buông lời tán tỉnh:

"Không sợ. Được ăn bởi yêu quái xinh đẹp thế này, bản nguyên soái làm quỷ cũng phong lưu."

"Hừ, chàng lại chọc ta!"

Bình Bình mất hứng, giận dỗi buông tay. Na Tra lại phá lên cười khoái chí, nhanh chóng kéo nàng vào lòng.

"Là nàng chọc ta trước chứ bộ."

Hắn hôn lên má nàng, rủ rỉ:

"Đừng giận, để ta dẫn nàng xuống trần dạo chơi!"

"Không đi không đi, giận rồi!"

Tiểu hồ ly hờn mát, gò má ửng hồng. Đẹp như thuở đầu hai người gặp gỡ.

Ước sao thời gian dừng mãi ở giây phút này.
..

Lượng người chơi lễ buổi tối đông gấp ba bốn lần ban ngày, nam nữ đi thành từng cặp nói cười ríu rít, nườm nượp tấp vào các quầy quà vặt, mặt nạ giấy và kẹo hồ lô. Đường xá đông kín như nêm khiến Na Tra cứ phải nắm chặt tay Bình Bình, sợ bỏ ra thì chẳng may nàng lại lạc mất.

"Na Tra đại nhân, bên đó vui quá kìa, mình qua xem thử đi!"

Bình Bình hớn hở chỉ về phía một quầy đố đèn đang được mọi người bu đen bu đỏ, ánh mắt ngập vẻ chờ mong.

"Được, mà nàng chạy từ từ thôi, cẩn thận té bây giờ!"

Chút ngần ngừ xẹt nhanh qua mắt, trước ánh mắt lúng liếng mong chờ của nàng phút chốc biến mất không còn tăm hơi.

"Em biết lần nào chơi đố đèn chàng cũng đội sổ, nhưng một năm được mấy dịp đâu nè."

Bình Bình nhìn ra vẻ khó xử của hắn. Nàng vừa kéo tay hắn, vừa tủm tỉm lấy lòng.

Na Tra bất giác cũng cười theo.

Phải, một năm được mấy dịp vầy đâu.

Bất kể là trước khi xác lập quan hệ, hay sau khi đã xác lập quan hệ, công vụ của hắn quanh năm cũng bộn bề. Chỉ hiếm hoi vào những dịp lễ thế này, họ mới có thể dành chút thì giờ bên nhau.

Đốt đèn Khổng Minh và thả hoa đăng là hai nghi thức bất thành văn mỗi dịp Thất Tịch. Hoa đăng thì họ đã mua rồi, chỉ còn thiếu đèn Khổng Minh, có điều bởi từ chập tối hai người mải la cà hàng quán, nên mấy chiếc đèn đẹp đều đã bị bán hết, chỉ còn lại mấy chiếc vừa xấu vừa quê mùa.

Quầy đố đèn người quây lớp trước lớp sau, Na Tra và Bình Bình do đều nhỏ con nên phải cố sức lắm mới chen lên được, vừa đúng lúc ông chủ đang treo một đôi đèn tuyệt đẹp thêu hình uyên ương giỡn nước dưới bóng dương liễu xanh rì, phản chiếu hai mặt làm phần thưởng, đề bài ra chỉ hai chữ "tương tư".

"Thơ gì vừa có liễu, vừa có uyên ương, lại vừa liên quan đến tương tư?"

Mặt Na Tra nhăn như khỉ gặm ớt. Bảo đánh nhau thì hắn giỏi, chứ hỏi văn thơ là hắn mù tịt luôn.

"Tương tư?"

Bình Bình xoa cằm, đăm chiêu quan sát đôi đèn thật kĩ. Mọi người xung quanh thảy cũng trầm ngâm, thẳng đến lúc một em bé đứng hàng đầu đột nhiên trỏ vào đôi đèn, níu tay mẹ nói:

"Mẫu thân, mẫu thân, vịt trời trên đèn bị ngược."

"Đấy là uyên ương, không phải vịt trời."

Mẹ em bé vội vàng chỉnh đúng.

"Bị ngược á?"

Bình Bình nhíu mày. Chợt nàng vỗ tay đánh bốp, mừng rỡ reo lên:

"Nghĩ ra rồi. Ông chủ, đáp án của câu đố là bài "Tân thiêm thanh dương liễu chi." (2)

"Đáp án của vị cô nương này hoàn toàn chính xác. Theo quy định, đôi đèn này sẽ tặng cho cô."

Chủ tiệm cười lớn, mau mắn gói đôi đèn lại trao cho Bình Bình. Mọi người thấy một cô nương xinh đẹp giải đúng câu hỏi hóc búa thì cũng rần rần vỗ tay, trong khi Na Tra bên cạnh đã ngẩn tò te như bị hóa đá.

Bình Bình của hắn... thông thạo thơ ca đến mức này à?

Mãi tới thời điểm bị nàng kéo khỏi quầy đèn, Trung Đàn Nguyên Soái vẫn chưa hoàn hồn lại nổi. Hắn không kiềm dược thắc mắc, nhẹ giọng hỏi nàng:

"Bình Bình, sao nàng đoán ra bài thơ hay thế?"

Tiểu hồ ly hất cằm đắc ý, kiêu ngạo trả lời:

"Đấy là do chàng không chịu lo đọc sách cho đàng hoàng đấy! Em đã bảo chém chém giết giết có gì hay đâu!"

Na Tra im bặt, tính tự ái nổi lên:

"Vậy nguyên văn bài thơ đó thế nào, nàng đọc ta nghe đi!"

Tức quá, hắn phải điều tra mới được.

Bình Bình cười thần bí, lè lưỡi trêu:

"Không đọc, chàng tự về tìm hiểu đi!"

Rồi nàng không nói gì nữa, chỉ nắm tay hắn len lỏi xuyên qua biển người. Bước chân thiếu nữ băng băng, tựa đang đạp trên nhịp cầu sáng ngời kết bằng vô số cánh chim hỉ thước, tự do tự tại.

"𝑬𝒎 𝒗𝒂̂̃𝒏 𝒄𝒉𝒖̛𝒂 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒗𝒊̀ 𝒄𝒉𝒂̀𝒏𝒈 𝒎𝒂̀ đ𝒆𝒎 𝒉𝒂̣𝒕 𝒉𝒐̂̀𝒏𝒈 đ𝒂̣̂𝒖 𝒔𝒂̆́𝒄 𝒕𝒉𝒂̀𝒏𝒉 𝒗𝒆̂́𝒕 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒗𝒖̛𝒐̛́𝒏𝒈 𝒍𝒐̀𝒏𝒈.
𝑪𝒉𝒖̛𝒂 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒂̀𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒊𝒂 𝒔𝒆̉,
Đ𝒆̂̉ đ𝒐̂𝒊 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 𝒏𝒐̂̃𝒊 𝒃𝒖𝒐̂̀𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝒕𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒕𝒖̛." (3)

Băng qua phố xá đông đúc chăng đèn kết hoa. Tới bến thuyền, Na Tra và Bình Bình đều quyết định sẽ thuê một chiếc để cùng ngắm cảnh, ăn uống.

"Thiên trường địa cửu, phong lưu vân tán, duy hữu li tình vô toán."

Lòng sông ngập ánh hoa đăng, thuyền nan lững lờ trôi thẳng. Bình Bình cười khì, đút một viên hồ lô ngào vào miệng hắn:

"Sao hôm nay chàng sến sẩm thế? Lại còn tức cảnh làm thơ!"

"Không phải tức cảnh."

Na Tra cúi đầu ngậm kẹo, mắt đọng bóng trăng.

"Chỉ là ta đột nhiên nhớ tới một câu thơ từng vô tình nghe được dưới trần."

Vị ngọt của lớp đường phủ nấn ná trong miệng chưa tan, hắn đã không kịp chờ lần nữa cúi xuống, tham lam cắn nhẹ môi nàng.

Chất mật từ cánh môi tiểu hồ ly, với hắn mà nói mới là thứ đường hảo hạng.

"Dẫu là vậy, thì vẫn sến!"

Bình Bình cười khúc khích, dịu dàng đáp lại nụ hôn, còn thuận thế vòng tay qua cổ hắn:

"Mà nè, một đêm lãng mạn như vầy, chàng ngâm câu thơ bi lụy thế không sợ có điềm sao?"

"Điềm gì?"

Giọng Na Tra khàn khàn, ngón tay lưu luyến xoa nhẹ vành tai. Xúc cảm nhẵn mềm trượt qua đầu ngón.

Lành lạnh, yên tĩnh, tựa lớp sa mờ che phủ kiều nhan.

"Thì... điềm em sẽ rời xa chàng, đại loại thế."

Bình Bình chủ động đẩy hắn ra, tinh nghịch nháy mắt, sau đó xoay người chuẩn bị vài món điểm tâm.

Na Tra chăm chú nhìn bóng lưng nàng lui cui, bàn tay thoăn thoắt xếp bánh ngọt và kẹo đường ra đĩa, chiết rượu trắng đầy ắp một bầu. Trong khoảnh khắc, hắn ngỡ như mình và nàng sớm đã thành thân, mỗi ngày sau hàng tá nhiệm vụ gian nguy, trở về nhà đã có cơm ngon rượu thơm và ánh nhìn trìu mến của nàng chờ sẵn.

Có cả những đứa trẻ chạy quanh sân nhà.

Không biết con của hai người trông sẽ thế nào nhỉ? Liệu sẽ giống nàng hơn, hay là giống hắn hơn?

Tâm thần Na Tra hơi động, hắng giọng gọi nàng:

"Bình Bình."

"Vâng?"

Nàng ngẩng đầu, dừng tay, ánh mắt như có sao trời nhấp nháy.

"Không có gì."

Na Tra lắc đầu, dịu dàng nói:

"Tự nhiên muốn gọi nàng vậy thôi."

"Chàng thật là..."

Mái chèo khua nước lưu chuyển, sóng mắt nàng cũng đảo lưu. Nàng trách yêu, thần sắc tươi tắn, rạng rỡ hơn cả đèn Khổng Minh, sáng hơn cả hoa đăng lấp lánh quanh thuyền.

Phảng phất như không còn tại nơi thế tục.

Và Na Tra, chỉ ước sao giờ phút này đây rồi sẽ trở thành vĩnh hằng.

"Bình Bình."

Hắn vòng tay ôm nàng từ phía sau, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, mười ngón tay đan chặt.

"Chúng ta thành thân nhé?"

"Trước em nói rồi mà."

Bình Bình bất đắc dĩ lần nữa dừng tay, tựa người vào vòm ngực hắn:

"Đợi em tóc dài tới eo rồi mình hẵng cưới."

"Đợi tóc nàng dài tới eo thì biết tới bao giờ!"

Na Tra vùi mặt vào suối tóc suôn mềm chấm vai, không giấu được tia bất mãn.

"Ai mà biết."

Giọng nàng nhẹ dần, đều đều, có phần ngái ngủ.

Cảnh đêm chóng tàn, quanh mạn thuyền vẫn là vạn ánh hoa đăng.
..

"Bình Bình, nàng tin truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ không?"

"Tin chứ. Lãng mạn biết bao!!!"

"Câu chuyện đó không lãng mạn đâu."

Na Tra lắc đầu, thẳng thừng đập tan giấc mộng màu hồng của thiếu nữ:

"Ngưu Lang chẳng qua là tên nông dân đê tiện, dùng thủ đoạn đê tiện lừa gạt Chức Nữ làm thê, còn ép nàng ta sinh cho mình hai đứa trẻ."

"Hành động của Tây Vương Mẫu, cũng không phải chia uyên rẽ thúy, mà là đang giải cứu Chức Nữ."

"Không phải, chàng lừa em!"

Bình Bình bịt tai, quay sang chỗ khác.

"Ta nói thật mà."

Tam Thái Tử cảm thấy hơi bị ấm ức:

"Thần tiên trên trời đều biết."

"Không nghe không nghe."

Tiểu hồ ly lắc đầu, hờn dỗi.
..

Na Tra từng tin rằng hành động của Thiên Đình là chân lý tuyệt đối.

Từng tin rằng mình, sư huynh và Đại Thánh là huynh đệ sống chết có nhau.

Cũng từng tin lời hứa "chờ em tóc dài tới eo, em sẽ gả cho chàng" của Bình Bình có ngày sẽ thành hiện thực.

Để rồi, hiện thực hết lần này tới lần khác đánh cho tín ngưỡng của hắn vỡ vụn tan tành.

Thiên Đình dùng lớp vỏ đạo đức che đậy bộ mặt nhơ nhớp cực đoan. Đại Thánh và sư huynh lẳng lặng an bày, đẩy hắn ra rìa cuộc chiến. Kết quả người chờ, kẻ chết, còn hắn, trong năm dài tháng rộng vẫn vô tri làm việc cho Thượng Giới, sống cuộc sống riêng mình.

Đến cả Bình Bình, cũng rời bỏ hắn mà đi.

Tam Thái Tử mở mắt. Hương đã tàn, chăn đã lạnh, trong căn phòng từng đong đầy ký ức yêu thương chỉ còn hắn trơ trọi một mình.

"Bình Bình, nàng lừa ta!"

Chiếc trâm hồng đậu vẫn nguyên hình nguyên dáng. Tới hiện tại, rốt cuộc hắn mới biết bài thơ ngày trước nàng đoán trong hội đố đèn.

"Lung linh hồng đậu em cài,
Tương tư khắc cốt chàng này có hay?"

Tương tư khắc cốt còn đây, thề hẹn còn đây, nàng bỏ đi rồi. Ngày tiễn Bình Bình, hắn không rơi một giọt nước mắt. Nàng nằm đó, sa trắng phủ mặt, lồng ngực không còn phập phồng. Da lạnh, mái tóc mãi chẳng dài thêm, thần thái trái lại an nhiên và tươi tắn lạ thường.

Nàng cứ thế phủi tay mà đi, tiêu diêu tự tại. Rời bỏ cõi tạm không nói một lời, mang cả trái tim hắn cùng đi.

Na Tra siết chặt thân trâm bằng gỗ, tự cười mỉa mai.

Mò trăng dưới nước, hái hoa trong gương. Hóa ra từ đầu chí cuối, hắn chỉ đang mơ một giấc mộng dài.

Trong giấc mộng ấy, nụ cười nàng còn đẹp hơn cả hoa đăng.
..

"Truyền thuyết kể lại, Na Tra Tam Thái Tử bởi người yêu bị Thiên Đình giết, bi thống cực độ, tự nguyện từ bỏ thần chức, đầu quân sang phía Tề Thiên Đại Thánh. Trong trận chiến cuối, ngài một thân một mình đối đầu với kẻ đã giết ái nhân, tâm phúc Ngọc Đế. Tuy thắng song gặp ám toán, cuối cùng hôi phi yên diệt."

Lúc này có một em bé giơ tay, ngây thơ hỏi:

"Ông ơi, vậy chắc Tam Thái Tử sợ lắm ạ?"

"Không phải đâu cháu."

Lão nhân hiền từ vuốt chòm râu bạc, mắt nhìn xa xăm:

"Ngài ấy đã mỉm cười."
..

"Bình Bình, chúng ta thành thân nhé?"

"Nữa hả?"

Thiếu nữ yêu hồ nhăn mặt, bĩu môi đẩy người nào đó đang cố xáp lại ra:

"Na Tra đại nhân, em đã bảo khi nào tóc em dài tới eo mới thành thân mà."

"Bản nguyên soái không muốn chờ nữa, giờ lập tức thành thân luôn. Mai ta sẽ đến Hỏa Diệm Sơn đưa sính lễ."
..

Chú thích:

(1) Bài thơ 《Thước kiều tiên》 (tên khác: Xảo tịch) của Ông Văn Long.

Thiên trường địa cửu, phong lưu vân tán, duy hữu ly tình vô toán.
Tòng phân kim kính bất thành viên, đáo thử dạ, niên niên nhất bán.
Khinh la ám cương, chu ti đắc ý, đa tự trang lâu châm tuyến.
Hiểu khán ngọc thế đạm vô ngấn, đan xuy lạc, ngô đồng kỳ phiến.

Dịch nghĩa:

Trời dài đất rộng, gió cuốn mây tan, duy chỉ nỗi sầu khi tình biệt ly là không thể đong đếm.
Từ khi gương vàng vỡ đôi thì chẳng thể lần nữa viên tròn. Đến hôm nay, bao đêm mà (tấm gương kia) cũng chỉ còn một nửa.
Lụa nhẹ như tơ, người dệt khéo léo tựa người nơi lầu trang điểm đang khéo léo xe từng đường kim mũi chỉ.
Trời hửng sáng, trên bậc thềm ngọc phẳng lặng chỉ lác đác vài lá ngô đồng bị gió thổi rơi.

Giải thích thì dài nhưng tóm gọn lại thì đây là bài thơ thể hiện nỗi sầu biệt ly khôn kể xiết khi phải xa người mình yêu sâu đậm.

(2) Bài thơ 《Tân thiêm thanh dương liễu chi》 (thêm thơ vào bài "Cành dương liễu") của Ôn Đình Quân.

Nguyên văn:

Tĩnh để điểm đăng thâm chúc y,
Cộng lang trường hành mạc vi kỳ.
Linh lung đầu tử an hồng đậu,
Nhập cốt tương tư tri bất tri?

Dịch thơ:

Đuốc lồng soi bóng giếng sâu,
Cùng chàng chung bước, ngõ sâu dừng hài.
Lung linh hồng đậu em cài,
Tương tư khắc cốt, chàng này có hay?

Bài này thì dễ hiểu hơn bài trên nè🤣

(3) Lời bài hát 《Hồng đậu》 của Vương Phi.

Tặng Nguyễn Hoàng Minh

Cre ảnh: Còm của chị Themy

Chương 18Tôn Ngộ Không nằm trên chạc cây trong hậu viên phủ Đấu Chiến Thắng Phật, ngước mắt nhìn bầu trời vần vũ mâ...
02/09/2025

Chương 18

Tôn Ngộ Không nằm trên chạc cây trong hậu viên phủ Đấu Chiến Thắng Phật, ngước mắt nhìn bầu trời vần vũ mây đen.

Hóa ra Thiên Giới bốn mùa như xuân cũng sẽ có lúc mây đen bao phủ.

Con khỉ nheo mắt, ngả người thành tư thế càng thoải mái hơn. Hai chân hắn vắt chéo, tay chắp sau đầu, lòng bàn chân thỉnh thoảng đung đưa theo nhịp.

Cuộc sống thảnh thơi người người kính ngưỡng này, chẳng phải thứ mà hắn luôn chờ đợi ư? "Tìm sư phụ, tu chính quả" vốn là con đường hắn tự vạch cho bản thân suốt năm trăm năm bị đè dưới núi Ngũ Hành, cũng là bài học năm đó, hắn thân tình ghé sát tai vào mà "dạy dỗ" Ngưu Ma Vương.

À không, nói dạy dỗ thì hơi quá, cùng lắm gọi là nhắc nhở, nhắc nhở thôi.

Với những kẻ sinh ra thuộc Yêu tộc như họ mà nói, lối thoát không gì hơn cái này.

"Hầy, ngẫm lại thì giờ cả Ngưu ca lẫn thằng ranh Hồng Hài Nhi đều đã quy y chính đạo, lão Tôn cũng chẳng còn gì bận lòng."

Đại Thánh nói rồi cười nhạt một tiếng, đoạn ngồi bật dậy, giơ tay sờ hai bên đầu, chạm vào vị trí từng phải đội vòng Kim Cô.

Cái vòng Kim Cô đó, thật sự đã biến mất rồi sao?

Yêu tộc quy thuận thiên mệnh, thật sự sẽ không cần nơm nớp lo có ngày bị tru diệt nữa à?

Dương Tiễn từng bảo với hắn:

"Đừng nghĩ quá nhiều!"

Thật sự nực cười quá đỗi!

Tôn Đại Thánh nhảy khỏi chạc cây, rút gậy Như Ý xoay tít vài vòng. Thân gậy bạt dứt khoát ra phía sau, đánh cho lá và hoa đào không chịu nổi thần lực mà rụng rơi tan tác.

Ở nơi thế đạo này, nếu không nghĩ nhiều, xét kỹ, e rằng sớm đã bị nuốt chẳng còn xương.

Gậy Như Ý xoay thêm vài lần rồi được chủ nhân gác để lên vai. Đại Thánh vẻ mặt thản nhiên, không hẹn mà nhớ đến những yêu quái họ từng gặp trên đường Thiên Trúc.

Số lượng bị giết, không chiếm nổi một phần ba số họ đã gặp.

Hắn ngẩng đầu, ngắm tán hoa đào bị vạt đi quá nửa, cành lá tả tơi, tự hỏi Thiên Giới tự hào mọi thứ đều là trường sinh, vậy mà sao những cội hoa đào này lại yếu ớt thế, còn không bằng nổi một góc đào ở Thủy Liêm động.

Hắn cũng từng khao khát trường sinh, từng nổi giận đại náo Địa Phủ, song chẳng biết tự bao giờ, bản thân Tôn Ngộ Không đã không còn quá đặt nặng vấn đề sống chết. Cũng như việc suốt chặng đường tây hành ấy, hắn đã dần không còn quá lo lắng về an toàn tính mạng của sư phụ Đường Tăng.

Chỉ là hiện giờ nếu hắn đã quy phục, mục tiêu kế tiếp lọt vào tầm ngắm hiển nhiên là cả gia đình lão Ngưu. Cái lão trâu già xui xẻo đó tính khí cương cường, năm xưa không biết đã gây bao nhiêu điều g*i mắt Thiên Giới, lại còn ngu muội không tự nhận biết vợ lẽ mình là gián điệp được cử xuống dò la.

Chuyện Tiểu Bình Bình phải đi lịch kiếp, bất quá chỉ là "khởi động", nhưng nếu lúc này con bé xảy điều bất trắc, trước khi lão Ngưu kịp nổi điên nổi đóa thì thằng nhóc Na Tra chắc chắn đã nổi khùng. Mà nếu nó cương quyết làm ầm lên để bảo vệ Bình Bình, thì với tính cách bao che của Nguyên Thủy Thiên Tôn lẫn Thái Ất, Xiển Giáo nhất định cũng không thoát cảnh bị cuốn vào theo.

Quả là một mũi tên chết hai con ngỗng.

Đại Thánh nhếch mép, vẫn giữ tư thế vác gậy trên vai, quay người đi thẳng về phủ, dùng cái nhìn bất cần thế sự che giấu nỗi cô tịch xa xăm.

"A Bạch, ta hiện tại sống rất tốt, không còn nhớ nàng nữa đâu!"

Sống mãi không già, mãi u mê.

"Không nhớ một chút nào."

Hắn không muốn tiếp tục u mê nữa.

Cứ thế, suốt một buổi chiều hôm ấy và thời điểm Dương Tiễn đến thăm phủ Đấu Chiến Thắng Phật, mây đen trên trời vẫn vần vũ không tan. Song thời điểm khi Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân ra về, trên mặt Đấu Chiến Thắng Phật bỗng nở nụ cười đắc ý, trong khi đôi vai Chân Quân lại như oằn xuống, phảng phất đang vác gánh nặng vô hình.

Hắn hiểu, mà cũng không hiểu.

Nhưng loại chuyện này, hắn nhất định phải nhúng một tay.

"Con khỉ, ngươi có hối hận không?"

"Lão Tôn chưa bao giờ biết mùi hối hận."

Y xùy mũi đáp, thái độ cợt nhả, ghẹo gan.

Nhưng hắn biết, y từng hối hận.

Hối hận vì giết chết người mình yêu nhất.

Và giờ, y muốn hắn cũng phải như y.
..

Núi Côn Luân suốt hằng thiên niên qua vẫn sừng sững bất biến, như thể dẫu Tam Giới này có biến hóa nghiêng trời lệch đất, thì nó cũng vẫn mãi trường tồn.

Thứ dễ thay đổi nhất trên cõi đời này, trước sau đều không phải phong cảnh.

"Sư huynh, sao huynh không nhanh sang bờ bên kia, đứng ở chỗ này làm gì?"

"Câu đó ta phải hỏi đệ mới đúng. Chẳng phải đệ cũng vậy sao?"

Na Tra không trả lời. Hắn cụp mắt, im lặng nhìn dòng Nhược Thủy hiền hòa uốn lượn quanh dãy Côn Luân, mà ẩn sâu dưới lớp vỏ bình lặng kia, nấp trong đá ghềnh là vô số vực xoáy chết người đang ngày đêm gào thét.

Như gió bão giằng xé nội tâm hắn hiện tại.

"Nếu..."

Na Tra thoáng ngập ngừng, liếc mắt sang nhìn Dương Tiễn, thấy sư huynh mình vẫn nghiêm túc lắng nghe.

Thiếu niên hít sâu một hơi, quyết tâm hỏi thẳng:

"Nếu huynh biết một bí mật, mà hậu quả của bí mật ấy hoặc là làm người quan trọng nhất của huynh tổn thương, hoặc để người đó gặp nguy đến tính mạng. Vậy huynh sẽ lựa chọn thế nào?"

Khoảng cách từ Địa Phủ tới Côn Luân với Na Tra không tính là xa, nhưng chính vì không xa, nên hắn mới chưa kịp có thời gian xử lý cái thông tin quá giới hạn mình vừa tìm được. À, gọi "tìm được" cũng không hẳn, bởi Chuyển Luân Vương dường như đoán trước được là hắn sẽ ghé Chuyển Luân Đài.

Toàn bộ quá trình đều suôn sẻ khó tin. Na Tra ngẫm lại mà vẫn cảm thấy cực kỳ trào phúng. Từ việc tra ra lai lịch Ngọc Diện công chúa vốn thuộc tộc cửu vĩ hồ tiên, đến việc linh hồn bà ta mười mấy năm trước từng được phụng lệnh đưa khỏi Địa Phủ, sau cũng không thấy trở về.

Mọi thứ lộ liễu tới mức cứ như sợ hắn sẽ bỏ sót.

Song, việc đó khoan hẵng bàn luận. Mà vấn đề chính ở đây là, sau khi Tiệt Giáo mai một, Đát Kỷ bị giết, những thành viên cuối cùng của tộc cửu vĩ tiên hồ đều đã quy thuận tiên ban. Cho nên loại chuyện như hồ tiên qua lại với yêu vương hạ giới, sau khi chết hồn phách không về Địa Phủ này, muốn giải thích, lý do chỉ có một.

Tam Thái Tử lần nữa phóng mắt nhìn dòng Nhược Thủy, đồng tử nâu đỏ thoáng vẻ mịt mờ.

Bao nhiêu bi kịch gia đình đều do một tay Thiên Giới, vậy mà mẫu thân ruột lại là nội gián thiên gia. Nếu để tiểu hồ ly biết được chân tướng, liệu nàng sẽ phải đối mặt thế nào?

Và hắn, liệu hắn sẽ phải đối mặt với nàng thế nào? Phải làm gì để Bình Bình không hiểu lầm, không tiếp tục sợ và không lảng tránh hắn?

"Lúc đệ hỏi câu này thì trong lòng đệ đã có đáp án, không phải sao?"

Dương Tiễn trầm ngâm, nhặt một viên đá ném vào mặt nước. Viên đá nhỏ xíu không nhảy từng bước như những lần ném lia thia thông thường, mà lập tức chìm hẳn xuống đáy sông sâu.

"Có những trường hợp căn bản không phải chọn sai hay chọn đúng, hoặc chọn kiểu gì để không sai, mà là chúng ta vốn dĩ không có lựa chọn."

Hắn vỗ vai Na Tra một cái, mỉm cười:

"Chúng ta chỉ đang làm những việc bản thân mình cảm thấy ít tiếc nuối nhất mà thôi."

"Trong Xiển Giáo ta có một nội gián."

Na Tra đột ngột lên tiếng đổi chủ đề, buộc Dương Tiễn bỏ đi cái cười miễn cưỡng trên mặt. Tam Thái Tử nhìn khuôn mặt dần cứng ngắt của người đang đứng kế bên, bình thản nói tiếp:

"Thời điểm lịch kiếp, chính kẻ này mới là kẻ đã ám sát đệ, không liên quan gì đến con trâu xanh của Thái Thượng Lão Quân."

Dương Tiễn không đáp. Hắn đứng thẳng dậy, buông tay khỏi vai Na Tra, thi pháp gọi mây chuẩn bị vượt sông Nhược Thủy.

"Pháp hội sắp mở, chúng ta cũng mau tới Ngọc Hư Cung thì hơn. Chớ có nấn ná mà lỡ giờ khai hội."

"Sư huynh, rõ ràng huynh cũng như đệ."

Bóng lưng Nhị Lang Chân Quân hơi dừng, song không ngoảnh lại.

"Đi thôi!"

Na Tra thở dài, bất mãn không chỗ phát tiết lại chẳng biết nói gì thêm, chỉ có thể đạp chân xuống đất triệu hồi hai bánh Phong Hỏa Luân, nhanh chóng bay vượt Viêm Sơn, Nhược Thủy.

Đỉnh núi Côn Luân thấp thoáng sau lớp mây mù dày đặc. Hai người vừa đáp xuống cổng, đã thấy các tiên đồng chuyên dụng tiếp khách cung kính đứng chờ.

Trước mắt có hai vấn đề cần giải quyết. Na Tra cất Phong Hỏa Luân, bước theo tiên đồng dẫn đường tiến vào pháp hội. Một là, sư huynh giờ đang cố đẩy hắn tránh xa một việc gì đó, mà việc đấy rất có thể liên quan đến cả Đại Thánh lẫn Thiên Đình. Hai là, Ngọc Hư Cung hiện đang tồn tại một tên nội gián, mục tiêu của tên nội gián nọ là hắn, nhưng đối tượng đằng sau gã nhắm tới, thì lại chính là Bình Bình.

Sau khi sắp xếp mạch nghĩ thông suốt rằng bản thân sẽ phải đối mặt với thứ gì, trong lòng Na Tra thực ra không còn quá khó chịu như hồi đầu nữa. Nút thắt phải giải quyết từng cái, và hắn trước sau cũng phải đối diện Bình Bình, cuối cùng là thẳng thắn kể nàng mọi sự.

Ban đầu dự tính có ra sao cũng sẽ giấu nàng, nhưng vào thời điểm bí mật về mẫu thân nàng được bật mí, thì mối quan hệ giữa họ thoắt chốc đã mong manh tới mức không thể để xảy ra một chút hiểu lầm.
..

Từ sau giấc mộng quái gở kia, Bình Bình không mơ thêm lần nào, chỉ là dạo này không hiểu vì gì mà nàng thấy trong người xuống sức hẳn đi.

Dễ mệt, thèm ngủ hơn, chán ăn, đôi khi còn đau ngực trái. Duy chỉ cảm giác nhột nhạt dưới da là chưa từng tái lại.

Chết thật, chẳng có nhẽ nàng giả bệnh mà giờ thành bệnh thật rồi?

Nhưng... nhưng bị bệnh gì mới được?

Không lẽ là... "dính"?

"Haha, làm sao có thể? Tại mình đa nghi quá thôi!"

Tiểu hồ ly cười khan, một giọt mồ hôi chảy dọc bên trán. Từ bữa đó tới giờ mới được bao lâu chứ, hơn nữa nàng có uống thuốc liền mà.

Bình Bình vuốt ngực, tự trấn an mình.

Ngoài cái đó ra, vẫn còn một vấn đề khác.

Bình Bình trầm mặc, nhìn Ly Tương ngân cung mất tích mười mấy năm bấy giờ đang đặt ngay ngắn trên bàn. Hôm qua nàng vô tình phát hiện nó lúc lên Hôi Tẫn Đài luyện cung, ở ngay gò đất nơi Na Tra tặng cung cho nàng mười mấy năm về trước.

Là hắn đã tìm và lần nữa gửi lại nàng ư?

Có lẽ không phải. Bình Bình nhắm mắt, vươn tay đụng nhẹ thân cung, tập trung cảm nhận. Tiếng reo nho nhỏ hân hoan ngày trước mỗi khi nàng chạm vào đã mất, thần khí của Lý Na Tra cũng triệt để không còn. Bao quanh Ly Tương lúc này chỉ là một lớp khí tức xa lạ, trong suốt, không phải thần mà cũng chẳng phải yêu.

Tu vi Bình Bình còn thấp, không rõ khí tức nọ là gì. Song giác quan trời sinh nhạy bén của tộc hồ ly mách bảo nàng rằng, không nên tiếp xúc nhiều với vật này nữa.

Nàng vừa suy nghĩ, vừa tiện tay lấy bánh ngọt bên cạnh lên ăn. Nào ngờ miếng bánh vừa trôi xuống cổ, cơn nhộn nhạo quen thuộc đã cuộn ngược lên khỏi dạ dày.

"Ụa..."

Bình Bình bụm miệng chạy vội khỏi phòng, rẽ vào một góc khuất rồi cúi gập người nôn khan. Sáng giờ nhạt miệng chưa ăn gì nên toàn dịch mật, nhưng nôn hết thì cũng xụi cả người.

Một bàn tay lặng lẽ vươn tới, nhẹ nhàng đỡ lấy vai nàng, còn cẩn thận vuốt lưng giúp nàng thuận khí.

"Em mau dìu ta vào phòng, sau đó tới chỗ Vu Y lần trước bốc thêm một thang thuốc!"

Bàn tay đang vuốt lưng nàng hơi khựng. Người nọ nhíu mày:

"Thuốc? Tiểu thư cảm thấy không khỏe trong người ư?"

"Ta không sao, thuốc ở đây ý là hốt thuốc tránh thai ấy. Vẫn thang cũ nhưng liều mạnh hơn."

Bình Bình nhấn tay vào chỗ dạ dày, nói một câu lại phải dừng thở dốc. Nôn nhiều khiến đầu óc nàng choáng váng, cổ họng cay xè, theo bản năng hơi tựa vào tay người đứng sau, mà nàng vẫn đinh ninh đấy là thị tỳ thân thiết.

"Thuốc tránh thai? Sao nàng phải uống thuốc tránh thai?"

"Còn vì sao nữa? Tất nhiên vì ta không thể mang thai con của Trung Đàn Nguyên Soái được rồi."

Bình Bình nhăn mặt. Chỉ là lời vừa dứt, nàng bỗng ý thức được có gì đó... sai sai.

Sống lưng tiểu hồ ly hơi lạnh, vội quay phắt đầu, vừa vặn đụng trúng một Lý Na Tra đang sầm nét mặt, sát khí bắt đầu túa ra.

Cre ảnh: Còm đặt từ chị Themy😋

Address

Can Tho

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share