Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi

Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi Viết fic 3 xu và dịch fic. Có hàng thì nằm dài hít, không có hàng mới phải tự mần. Ship Na Bình (BMW 24), Na Lăng (TLON 03), 86Ping, Hồng Lam (TKAH).

Có hứng sẽ đăng cp khác
0 ky, 0 crack, 0 bẻ cp của chủ nhà
Anti AllNa BMW trừ Na Bình

Bích thượng quanCp: Na Bình, 86Ping, Tiễn Ngộ, Không Bạch, Trư Chu - game Black Myth: Wukong 2024.Tác giả: Chloe.Discl...
17/08/2025

Bích thượng quan

Cp: Na Bình, 86Ping, Tiễn Ngộ, Không Bạch, Trư Chu - game Black Myth: Wukong 2024.

Tác giả: Chloe.

Disclaimer: mọi tình tiết là hư cấu dựa trên vài sự kiện có thật. 80% là delulu và không có giá trị tham khảo cho game. BE BE BE (chuyện quan trọng nhắc ba lần), mọi người cân nhắc trước khi đọc nhe ~
..

"Ta chỉ là một lão hầu vô danh trong núi. Thích kể chuyện cho người khác, cũng thích nghe người khác kể chuyện. Ta nghe về những người thân bất do kỷ, những việc làm chẳng do tâm, những lần gặp gỡ không duyên, và những mối tình dang dở.

Và ta, chưa từng nghe hai câu chuyện kể nào giống hệt nhau."
..

"𝑯𝒂̣𝒕 𝒄𝒂́𝒕 𝒄𝒖̉𝒂 𝒔𝒖̛̣ 𝒒𝒖𝒆̂𝒏 𝒍𝒂̃𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒂̉𝒚 𝒕𝒓𝒂̀𝒏 𝒒𝒖𝒂 𝒌𝒆̃ 𝒕𝒂𝒚,
𝑻𝒊𝒆̂𝒏 𝒕𝒖̛̉ 𝒏𝒐̛𝒊 𝒍𝒂̂̀𝒖 𝒎𝒂̂𝒚 𝒖𝒚𝒆̂̉𝒏 𝒄𝒉𝒖𝒚𝒆̂̉𝒏 𝒏𝒂̂𝒏𝒈 𝒕𝒂𝒚 𝒂́𝒐 𝒍𝒖̣𝒂."

Nhớ lại lần đầu gặp nhau, hắn là thiên tướng, nàng là tiên nữ. Hội Bàn Đào năm trăm năm một lần, Tinh Quân điều động tiên nga nguyệt điện múa hát góp vui. Nàng đứng cuối hàng, tay bưng bình ngọc, cố lấy dũng khí rụt rè rót một ly rượu mời hắn, ánh mắt vừa gặp liền nhất kiến chung tình.

Hắn ngày hôm ấy cũng nhất kiến chung tình, chỉ tiếc không phải với nàng, mà là với một nàng tiên nữ khác.

Tiên nga áo trắng tóc trắng trên đài mỹ lệ xuất chúng, ánh nhìn của thiên tướng dưới đài cũng say đắm ngẩn ngơ. Nàng khẽ gọi hắn một lần, hai lần, hắn đáp ậm ừ, chưa lần dời mắt. Nàng biết ý cúi gằm mặt, mím mím môi.

Thân phận thấp kém, há có thể mơ ước xa vời.

Thế rồi một đêm gió mát trăng thanh, hắn nằm trên cỏ ngắm vầng minh nguyệt, bước chân loạng choạng hòng níu bóng Hằng Nga. Nàng đi theo, ngập ngừng, ấp úng, không nói được một lời. Hắn khẽ nhìn nàng, thoáng chần chừ, rồi tặc lưỡi tiếp tục chạy theo bóng hình màu trắng.

Đi xa mãi, đi xa mãi, từ ấy không thể khứ hồi.

Sau đó, tin tức truyền đến nói hắn phạm phải thiên quy, bị đánh tan xương nát thịt, đày xuống phàm trần. Nàng thẫn thờ, bối rối, hoang mang, muốn giúp hắn nhưng bản thân thấp cổ bé họng, rốt cuộc chẳng thể làm gì.

Cho nên, nàng quyết định lén lút hạ phàm. Đi tìm hắn. Nàng đồ rằng, lúc này hắn là yêu quái, nàng cũng là yêu quái. Nếu hắn đồng ý, vậy thì sống cuộc sống "nam cày nữ dệt", thiết nghĩ cũng không trở ngại gì.

Thẳng cho đến lúc, gặp lại lần hai. Nàng vẫn là yêu quái, nhưng hắn giờ đã đầu quân theo Phật. Chỉ cần thỉnh được chân kinh, liền có thể đoái tội, công thành.

"𝑻𝒖 𝒗𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒅𝒖̛𝒐̛́𝒊 𝒈𝒐̂́𝒄 𝑩𝒐̂̀ Đ𝒆̂̀, 𝒒𝒖𝒂𝒏 𝒌𝒉𝒂́𝒄𝒉 đ𝒂̃ 𝒈𝒉𝒆́ 𝒕𝒉𝒂̆𝒎."

Sau ngần ấy năm, vậy mà hắn vẫn nhớ nàng. Cá nước một lần như giếng cạn đón hạt mưa sa. Hắn đập bồ cào xuống đất, quát nàng chạy mau. Hắn cũng quay lưng, không hề nhìn lại.

Từ đây Phật - yêu đôi ngã, mãi chẳng chung đường.

Lại bẵng thêm rất nhiều năm. Lần cuối cùng gặp lại nhau, nàng đã thành lão yêu da mồi tóc bạc, còn hắn cũng từ bỏ thứ hắn truy cầu, theo giúp hậu nhân của người ngày ấy, hắn gọi là "đại sư huynh".

Thời khắc sau cùng, rốt cuộc nàng chọn không nói lời nào với hắn. Trên ruộng hoa vàng, hắn đứng cách nàng khá xa, cuối cùng ngậm ngùi quay gót. Không nói một lời, nước mắt chảy ngược vào tim.

"𝑻𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒎𝒐̣̂𝒏𝒈 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒎𝒐̛̀𝒊 𝒏𝒉𝒂̉𝒚 𝒎𝒖́𝒂 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒎𝒂̀𝒏 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝒃𝒂́𝒕 𝒃𝒐̣̂ 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈."

Nàng thở hắt ra, khóe môi mỉm cười nhẹ nhõm. Tự hỏi ngày đó, nếu mình không mộng, liệu rằng kết cục có khác hay chăng?
..

"𝑵𝒖́𝒊 𝒏𝒐𝒏 𝒕𝒓𝒖̀𝒏𝒈 đ𝒊𝒆̣̂𝒑, 𝒌𝒉𝒆 𝒏𝒖́𝒊 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒎 𝒕𝒓𝒐̛̉.
𝑻𝒊𝒆̂́𝒏𝒈 𝒔𝒂́𝒐 𝒕𝒓𝒖́𝒄 𝒉𝒐̀𝒂 𝒍𝒂̂̃𝒏 𝒕𝒚̀ 𝒃𝒂̀, 𝒌𝒊𝒆̣̂𝒖 𝒕𝒊𝒆̂̃𝒏 𝒔𝒂̆́𝒄 𝒉𝒐𝒂̀𝒏𝒈 𝒌𝒊𝒎."

Thời điểm đi ngang Bạch Hổ Lĩnh, hắn liền cảm giác được có gì đó bất thường.

Thứ khí tức vừa lạ đến khó thể nhận ra, lại vừa quen đến khiến lòng đau thắt.

Là nàng ư?

Hắn tự hỏi, và ngay lập tức tự phủ nhận suy đoán đang bật ra trong đầu.

Không, không thể là nàng. Nàng đã chết, hắn tin chắc là vậy.

Cái chết của nàng đã chôn vùi cùng giấc mộng Tề Thiên.

Thẳng đến lúc, đầu gậy Như Ý giáng mạnh vào người thiếu nữ kia. Hắn ước gì nàng thật sự đã chết.

Đi đi! Ở yên trong núi cũng được, dọn sang chỗ khác cũng được. Cốt sao từ giờ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.

Hắn cảnh cáo nàng hai lần, biết nàng sẽ hiểu. Nàng thật sự hiểu, nhưng không rời đi, chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt ngỡ ngàng, đau xót, khó tin. Tới lần thứ ba, môi hắn bặm chặt, thiết bảng vung xuống, chẳng chút lưu tình.

Lệ đổ trong tim.

"𝑪𝒂́𝒕 𝒗𝒂̀𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒂̀𝒏 𝒏𝒂̆𝒎 𝒄𝒉𝒖̛𝒂 𝒕𝒖̛̀𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂𝒊 𝒏𝒉𝒂̣𝒕,
𝑵𝒆́𝒕 𝒎𝒖̛̣𝒄 𝒏𝒖̀𝒏𝒈 đ𝒂̣̂𝒎 𝒕𝒂́𝒊 𝒉𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒕𝒐𝒂̀𝒏 𝒃𝒐̣̂ 𝒑𝒉𝒐̂̀𝒏 𝒗𝒊𝒏𝒉 𝒄𝒖̉𝒂 𝒕𝒓𝒊𝒆̂̀𝒖 đ𝒂̣𝒊 𝒏𝒉𝒂̀ Đ𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈."

Tiếng rắc vang lên, là tiếng xác thân nàng tan vỡ, hay tiếng lòng mình vỡ tan, hắn không biết. Cơn đau bị Kim Cô Chú ba lần siết s.ọ, hay cơn đau buốt trong ngực càng khiến người hít thở không thông, hắn cũng không biết.

Bất kể là năm trăm năm trước, năm trăm năm sau, hay thêm năm trăm năm nữa, hắn vẫn là con khỉ ngông cuồng tự đại, thừa khôn khéo và dư lõi đời.

Thứ duy nhất không thể níu giữ, từ đầu chí cuối không phải phong quang của danh hiệu Tề Thiên Đại Thánh, mà là trái tim căn bản không cách nào vá víu vẹn nguyên.

Hắn từ quả vị, chỉ mong thanh thản cuối đời. Còn nàng, nàng đã chết, nhưng nàng vẫn hằng khóc than, hằng khóc than trong miền ký ức hắn.

Không thể xóa nhòa.
..

"𝑻𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒐𝒂́𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒐̂́𝒄, 𝒉𝒂̀𝒐 𝒒𝒖𝒂𝒏𝒈 đ𝒂̃ 𝒔𝒐𝒊 𝒄𝒉𝒊𝒆̂́𝒖 𝒄𝒖𝒏𝒈 𝒗𝒂̀𝒏𝒈 đ𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒏𝒈𝒐̣𝒄.
𝑹𝒐̂̀𝒊 𝒍𝒂̣𝒊 𝒏𝒈𝒂̂𝒚 𝒏𝒈𝒐̂́𝒄 𝒕𝒖̛̣ 𝒉𝒐̉𝒊, đ𝒆̂𝒎 𝒏𝒂𝒚 𝒍𝒂̀ 𝒏𝒂̆𝒎 𝒏𝒂𝒐?"

Vùng đất cằn cỗi này đã trải qua quá nhiều bi kịch.

Vài trăm năm trước, rõ ràng không quá kém. Vài trăm năm sau, lại chẳng thể dùng chữ "tạm" mà hình dung.

Sinh ra mệnh lắm tai ương
Tụ tan ly hợp, xót thương ai màng.

Nàng thường tự cho mình là điềm gở.

Thuở nhỏ ở cùng mẹ, thì mẹ bị người ta giết, thi thể chẳng toàn thây. Trở về sống với cha, cha liền bị "phía trên" bao vây, trảm đầu. Được mẹ nuôi dạy dỗ, mẹ nuôi suốt mấy trăm năm luôn phải cúi đầu, khuỵu gối. Có huynh trưởng bảo vệ, thì cuối cùng huynh trưởng cũng bỏ nàng mà đi.

Nàng biết ai đã giết mẹ nàng. Lẽ hiển nhiên, nàng cũng biết hắn.

Một kẻ cao cao tại thượng, ánh mắt bễ nghễ chúng sinh, nhìn bất kỳ thứ gì cũng không khác chi rác rưởi.

Cha nàng - một đại yêu quái, khoảnh khắc đối đầu với hắn cũng chỉ nhận được sự khinh bỉ tột cùng.

Nàng nghĩ, nàng và hắn như hai đường thẳng, tưởng song song mà chẳng song song. Hoặc giả, kiếp trước họ là kẻ thù không đội trời chung, nên kiếp này mới rơi vào vòng nghiệp báo.

Trước, có huynh trưởng nàng bị nhị ca hắn cầm chày giáng phục. Sau, lại đến phụ thân nàng rơi đầu dưới kiếm Trảm Yêu.

Hắn biết nàng không? Có lẽ không, có lẽ có. Nàng chỉ là một tiểu yêu hồ vô danh. Xinh đẹp, nhưng không xuất chúng. Biết bắn cung, nhưng không có đất dụng võ. Không giống hắn, thanh thế vang dội, vừa xuất hiện liền chiếm sạch hào quang.

Nhưng rồi, thời thế nhiễu nhương. Chướng khí tối tăm kéo những kẻ vốn hai hướng hai đường về chung một lối.

Nàng biết cha mẹ chắc chắn sẽ báo thù, nàng không muốn bị bỏ lại thêm lần nữa, nên đã xin được đi theo. Thời điểm chính thức gặp nhau, ánh mắt hắn vẫn như ngày trước. Lạnh lẽo, khinh miệt, vô hồn.

Binh hoang mã loạn, một phen khoái ý ân cừu khiến lòng chiến sĩ sục sôi. Đôi lần lơ đãng chạm mặt, đôi lần nói chuyện cùng cha. Ánh mắt hắn nhìn nàng dần dịu lại, dần dịu lại. Nàng cảm thấy, hắn cũng cảm thấy.

Tình cảm ươm mầm.

"Đ𝒊𝒆̣̂𝒖 𝒎𝒖́𝒂 𝑯𝒐̂̀ 𝑻𝒐𝒂̀𝒏 𝒖𝒐̂́𝒏 𝒍𝒖̛𝒐̛̣𝒏 𝒒𝒖𝒂𝒏𝒉 𝒂́𝒏𝒉 đ𝒆̀𝒏 𝒏𝒐̛𝒊 𝒏𝒂̀𝒐 đ𝒂̃ 𝒚𝒆̂𝒏 𝒈𝒊𝒂̂́𝒄 𝒏𝒈𝒂̀𝒏 𝒕𝒉𝒖."

Một hôm nào đó, hắn vuốt tóc nàng, thủ thỉ tính chuyện tương lai. Nàng cúi đầu, lặng im. Hắn nhìn nàng, rồi cũng lặng im không nói.

Chuyện tình trong thời chinh chiến, nào ai nói trước được gì.

"𝑩𝒂̂̀𝒖 𝒃𝒂̣𝒏 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒃𝒂̂̀𝒖 𝒕𝒓𝒐̛̀𝒊 𝒔𝒂𝒐 𝒓𝒖̛̣𝒄 𝒓𝒐̛̃ 𝒑𝒉𝒂̉𝒏 𝒄𝒉𝒊𝒆̂́𝒖 𝒃𝒐́𝒏𝒈 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 Đ𝒊̀𝒏𝒉."

Sâu thẳm trong tim, nàng không thể quên nỗi đau gia đình tan nát. Họ là người của hai thế giới, vĩnh viễn không có tương lai.

Cho nên giây phút cuối cùng, nàng cười tươi tắn, hắn hận biệt ly. Một lần kỳ ngộ bạc duyên, mộng huyễn tan rồi. Nàng gửi hồn mình cho non cho nước, từ giờ ung dung tự tại, chẳng còn phiền lo.

Kiếp này, biết nhau là đủ.
..

𝑻𝒖𝒚𝒆̂́𝒕 𝒍𝒂̣𝒏𝒉 𝒔𝒐𝒊 𝒔𝒂́𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒂̀𝒏 𝒗𝒂̣𝒏 𝒑𝒉𝒐𝒏𝒈 𝒉𝒐𝒂,
𝑪𝒉𝒖𝒐̂𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒂̂𝒏 đ𝒂̆́𝒑 𝒕𝒉𝒂̀𝒏𝒉 𝒕𝒖̛𝒐̛̣𝒏𝒈 𝑷𝒉𝒂̣̂𝒕."

Người đó đã chết, chết dưới tay hắn, chết dưới Thiên Đình.

Kế hoạch chết tiệt kia, hắn hoàn toàn không muốn phối hợp, rồi lại không thể không phối hợp.

Đã từng có thuở, người nọ cho rằng quy y là con đường duy nhất. Sau mới cay đắng nhận ra, bên trên không cần gì khác, vỏn vẹn chỉ sự tồn tại của bản thân đã là cái sai tột cùng.

Một chiếc vòng vàng, là minh chứng quy y, cũng là sợi dây trói vào hồn phách. Hắn hiểu người nọ. Y như con chim tự tại ngông cuồng, mấy lần muốn cất cánh bay, lại bị xiềng xích vô hình bó chân vướng bận.

Mài mòn kiêu ngạo, cũng mòn tâm trí.

Vì thế, hắn không đành lòng, quyết định tham gia. Kế hoạch đại thành, người nọ rốt cuộc tự do. Y cứ thế phủi mông mà đi, vẫn đáng ghét như ngày xưa vậy.

Cành mai bên tượng đá, tuyết phủ chốn Mai Sơn. Mấy trăm năm mòn mỏi cô đơn, thứ hắn mất đi, rõ ràng nhiều hơn thứ hắn nhận lại.

Thành toàn cho người đó, lại chẳng thể viên mãn cho mình.

Người đó... đã chết rồi.

Hắn bố trí mọi thứ, an bày mọi thứ. Bản thân bước vào kết giới trong tranh, hòng xui tâm tĩnh.

Tiếng chuông ngân nga trên nền tuyết lạnh. Tâm can đau xót rã rời.

Chờ đợi mãi, chờ đợi mãi, chờ đợi không biết ngày nao mới là điểm dừng.

Tiểu hầu tử, ngươi quả thật có vài phần bóng dáng của kẻ đó.

Ta và ngươi giao đấu, liệu có phải bản ý của kẻ đó không?

"𝑻𝒖̛̀ 𝒏𝒂𝒚 𝒓𝒐̛̀𝒊 𝒃𝒐̉ 𝒕𝒉𝒆̂́ 𝒕𝒖̣𝒄, 𝒔𝒂𝒚 𝒔𝒖̛𝒂 𝒗𝒖𝒊 𝒕𝒉𝒖́ 𝒄𝒉𝒐̂́𝒏 𝒕𝒓𝒂̂̀𝒏 𝒂𝒊."

Thiên Đình là gì, ý trời là gì, nếu ngươi trở về, ta sẽ cùng ngươi lật đổ tất cả.

Đợi ngày đó tới, chúng ta lại đánh ba trăm hiệp, cùng uống một trận thật say.
..

Nhạc vang lên, mộng đón mời, hắn lạc vào một nơi xa lạ.

Ở đây khá giống thế giới hắn, nhưng đầy máu lửa, dấy điêu tàn, ngập tràn quỷ quái yêu ma.

Hắn biết Phật có thuyết vô lượng kiếp, cũng từng nghe về thế giới song song. Rồi tự hỏi, bản thân vì sao lại đi đến chỗ này.

Linh hồn lửng lơ, như bị sợi dây vô hình dẫn lối. Từ từ dẫn hắn gặp một "hắn" khác, và cũng gặp nàng.

Hắn rung động.

Không phải nhất kiến chung tình, dù nàng rất đẹp. Như thể liên kết giữa hai linh hồn đồng mệnh đồng danh, hắn cố tìm một lý do, lại không tìm nổi.

Nhưng hắn biết, hắn đã rung động trước nàng.

Linh hồn nổi trôi. Hắn tựa bóng ma luẩn quẩn theo nàng và một hắn khác, đứng ở khoảng cách không xa không gần nhìn họ yêu nhau. Cảm xúc không mãnh liệt, mà day dứt. Nàng giằng xé thân phận, một hắn khác bất lực xót xa.

Còn hắn, hắn chỉ có thể đứng lặng nhìn, đứng lặng nhìn.

Ở chỗ này, hắn vốn không hề tồn tại.

Hắn hận mình không hề tồn tại.

"𝑴𝒂́ đ𝒂̀𝒐 đ𝒂̃ 𝒑𝒉𝒂𝒊 𝒏𝒉𝒂̣𝒕, 𝒔𝒂𝒐 𝒄𝒐̀𝒏 𝒄𝒐́ 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒏𝒉𝒊̀𝒏 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝒃𝒖̛́𝒄 𝒉𝒐̣𝒂 𝒍𝒐̣̂𝒏𝒈 𝒍𝒂̂̃𝒚 𝒕𝒓𝒆̂𝒏 𝒉𝒂𝒏𝒈 đ𝒂́ 𝒕𝒉𝒖𝒐̛̉ 𝒏𝒂̀𝒐."

Nàng nhắm mắt, giấc ngủ ngàn thu. Hắn vươn tay, muốn chạm vào gò má nàng, nhưng không chạm được.

Rồi hắn, tay đặt lên ngực trái. Tự hỏi này chỉ là mộng, vì cớ gì trái tim mình đau xót khôn nguôi.

Rõ ràng, hắn chỉ đang nhìn tình yêu thoảng qua rồi biến mất. Là đau khổ, nhưng cũng là trật tự thế giới này vận hành.

"𝑮𝒊𝒂̣̂𝒕 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒕𝒊̉𝒏𝒉 𝒎𝒐̣̂𝒏𝒈, 𝒄𝒉𝒊̉ 𝒏𝒈𝒖𝒚𝒆̣̂𝒏 𝒍𝒂̀𝒎 𝒌𝒆̉ 𝒃𝒂̀𝒏𝒈 𝒒𝒖𝒂𝒏."

Trong thế giới ấy, từ đầu đến cuối, hắn vốn chỉ là kẻ đứng ngoài.
..

"Ta chỉ là một lão hầu vô danh trong núi. Thích kể chuyện cho người khác, cũng thích nghe người khác kể chuyện. Ta nghe về những người thân bất do kỷ, những việc làm chẳng do tâm, những lần gặp gỡ không duyên, và những mối tình dang dở.

Và ta, chưa từng nghe hai câu chuyện kể nào giống hệt nhau."

Cre ảnh: Themy (repost đã có sự cho phép của tác giả)

Càng viết thì toai càng nhận ra là cái fic này nếu triển hết plot thì nó sẽ dài vcl🤧Đã vậy còn tính viết thêm hẳn 3 cái ...
15/08/2025

Càng viết thì toai càng nhận ra là cái fic này nếu triển hết plot thì nó sẽ dài vcl🤧Đã vậy còn tính viết thêm hẳn 3 cái ngoại truyện. Nhưng cái chết là viết xong 1 chương lại muốn viết tiếp chương sau, mà giờ thì toai đang bận chạy mấy bản kế hoạch và chuyên đề của trường☹

Chương 17

Bình Bình nhìn chén thuốc đen kịt vừa nấu xong còn nghi ngút khói, khẽ nhăn mũi vì hơi đắng bốc lên.

Bình thường nàng không thích đắng, nhưng bây giờ không uống không được.

Nhớ chuyện hồi sáng, gò má tiểu hồ ly vô thức nóng bừng. Hình ảnh người nọ bị nàng cằn nhằn, bị đẩy ra vẫn cố xáp vào ỉ ôi ôm ấp. Hình ảnh hắn cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, không quên chuẩn bị nước tắm giúp nàng cứ luẩn quẩn trong đầu không tan. Thậm chí tới thời điểm hiện tại, Bình Bình vẫn cảm nhận rõ rệt thần khí của Lý Na Tra vướng lại rất mạnh quanh mình.

Cả căn phòng lững thững từng sợi thần khí, như thể hắn chưa từng rời đi.

Nàng không gọi thị nữ hầu hạ, chỉ nằm im một lúc rồi khó nhọc xuống giường, ngâm mình vào bồn gỗ, khoan khoái tận hưởng làn nước ấm xoa dịu đau nhức, rửa sạch mồ hôi. Hai mắt Bình Bình lim dim, đang thư giãn nghỉ ngơi thì não bất thần nhớ ra một việc quan trọng, đến mức nàng suýt bật dậy khỏi bồn.

Chết thật chứ, đêm qua hắn làm mạnh vậy, chẳng biết có phải một lần ăn chắc không.

Lỡ mà bị "dính" thì đúng là xui tận mạng.

"Bình Bình, sinh cho ta một đứa con, được không?"

Tiểu hồ ly nuốt ực nước miếng. Những lời Na Tra nói hãy còn văng vẳng bên tai, khiến nàng cảm thấy khó xử vô cùng. Dù đã chấp nhận tình cảm của hắn, cũng quyết định thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình, nhưng việc có một đứa con... Việc có một đứa con vào lúc này vẫn là quá sớm.

Bình Bình hụp sâu hơn vào nước. Nói thẳng ra là vì nàng chưa sẵn sàng. Nỗi sợ thường trực trong lòng vẫn lớn hơn tình cảm, mà nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ vì hắn sinh hạ một đứa con.

Trong cái thế giới khinh bỉ Yêu tộc đến cực đoan này, thân làm yêu quái thuần huyết đã là tột cùng khốn khổ, thì việc cố chấp sinh một đứa trẻ nửa yêu nửa thần thử hỏi có gì hay ho? Bình Bình không có câu trả lời, nhưng nàng càng không muốn con mình sau này vừa bị thần phật xem thường vì mang trong mình nửa dòng máu hồ tộc, lại vừa bị yêu tộc nghị kỵ xa lánh, chỉ bởi nó có phân nửa huyết thống tiên thần.

Nếu cố chấp tạo ra một sinh linh trong khi không đảm bảo được tương lai cho nó, vậy chẳng thà từ đầu đừng để nó manh nha.

Nghĩ xong, Bình Bình lập tức rời khỏi bồn gỗ, tự tìm quần áo mặc vào, cố gắng tìm bộ nào kín đáo nhất hòng che đi dấu đỏ xanh tím chi chít khắp cơ thể, sau đó gọi thị nữ thân tín đi bốc thuốc giúp mình.

Cho nên, thứ trước mặt nàng lúc này chính là chén thuốc tránh thai đặc chế dành riêng cho Yêu tộc, bảo đảm công hiệu tức thì.

Bình Bình thừ người. Được một lúc, mắt nàng lóe lên vẻ quyết tâm, tay bưng chén thuốc nốc một hơi cạn sạch.

Vừa uống hết, ngoài cửa chợt nghe tiếng thị nữ vang lên:

"Tiểu thư, đại vương và phu nhân đi dự tiệc đã về, đang muốn gặp người ạ!"

Bình Bình nghe vậy giật mình, run tay xém thì đánh rơi chén thuốc. Vị đắng đọng trong miệng chưa tan kết hợp với nỗi sợ bất ngờ kích thích dạ dày trào lên cảm giác buồn nôn kịch liệt. Tiểu hồ ly cúi gập người, vừa nôn khan vừa thở dốc, lập cập để cái chén rỗng lên bàn.

Chết mất, sao hai người họ về sớm vậy? Đã vậy còn muốn gặp nàng?

Thần khí của Na Tra vẫn chưa tản hết, giờ mà ra gặp cha mẹ thì có khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu.

Bình Bình tái mặt, tay theo bản năng giấu vội chén thuốc đi, lấm lét cứ như kẻ trộm sắp bị phát giác. Nàng cảnh giác nhìn ra cửa, sau một hồi cẩn thận suy nghĩ bèn nói vọng với thị nữ bên ngoài:

"Ngươi ra bẩm với phụ vương, mẫu thân là ta hiện giờ không được khỏe. Đợi đến tối sẽ đến thỉnh an phụ vương mẫu thân."

"Vâng, nô tỳ biết rồi ạ!"

Thị nữ đáp dạ rồi lui xuống. Bình Bình nghe tiếng bước chân xa dần, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tọt lên giường trùm chăn.

Đã diễn thì phải diễn cho giống thật tí. Cơ mà cũng mong đến tối mấy vết bầm và thần khí này sẽ tan hẳn. Chứ nhỡ để phụ vương dưỡng mẫu biết nàng qua lại với Na Tra Tam Thái Tử, phỏng có khi nàng bị tống khỏi nhà không chừng.

Bất quá rất nhanh, Bình Bình chỉ trở mình mấy lượt là mí mắt bắt đầu nặng trĩu. Hơn nữa cũng không biết là tác dụng phụ của thuốc, hay vì mệt lử lại phải giằng co suốt cả buổi sáng, nàng vậy mà bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
..

Trong khi đó, Na Tra tan tiệc về Vân Lâu Cung, nằm xuống giường lại không tài nào dỗ nổi giấc.

Ừ, cứ cho hắn là thần, không ăn không ngủ cũng không hại sức khỏe đi, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn cần ngủ để giải tỏa căng thẳng sau bao nhiêu áp lực từ công việc Thiên Đình chứ. Thức suốt thì ai mà chịu cho nổi.

Tam Thái Tử lăn qua lộn lại trên giường, từ trằn trọc dần chuyển thành bức bối, chả hiểu sao cứ cảm thấy ván giường hôm nay cứng hơn thường nhật, chăn đắp hôm nay không được mềm, thậm chí tấm màn treo giường trông cũng cực kỳ ngứa mắt, không trang nhã như phòng của Bình Bình.

Chậc, tự nhiên khó ở trong mình quá, muốn đi đồ sát mấy con yêu quái cho hả giận. Càng muốn...

Na Tra thở dài, chán nản úp mặt vào gối. Chẳng qua vì hắn lại nhớ Bình Bình mà thôi.

Không biết giờ nàng đang làm gì, liệu có nhớ hắn như hắn nhớ nàng không?

Ký ức như thiên mã bị đứt dây, càng nghĩ sâu, Na Tra càng thêm khó ngủ. Hắn ngắm nghía vòng đồng tâm lúc này trở nên tươi tắn bội phần, bất giác nhớ lại cảm giác sung sướng tiêu hồn của lần mặn nồng ân ái, rốt cuộc quyết định bật dậy khỏi giường, chạy thẳng đến chỗ hồ sen.

Vẫn thường nghe người phàm hay nói, những chuyện như cá nước thân mật này chỉ có không lần hoặc vô số lần. Lúc trước hắn còn xùy mũi khinh thường, hiện giờ xem như đã hiểu.

Tam Thái Tử dìm ngập đầu xuống hồ, nhờ dòng nước lạnh cắt da cắt thịt hạ bớt dục hỏa trong tâm. Mặc dù hắn rất muốn, song loại chuyện này tốt nhất vẫn phải cần đôi bên tình nguyện. Hơn nữa khó khăn lắm tiểu hồ ly mới chịu mở lòng, Na Tra không muốn vì ham muốn cá nhân mà khiến nàng lại sợ rồi lảng tránh hắn.

Vòng kết đồng tâm sau đêm hôm ấy mỗi lúc một thêm sáng rực, lấp lánh hào quang thuần khiết đúng với bản chất "đồng tâm". Thời điểm sống dưới phàm trần, Lý Phù Cừ có thể tìm được Mộng Bình, hai người có thể bên nhau, yêu nhau một đời hoàn toàn nhờ sợi dây đồng mệnh tương liên này dẫn lối. Nó không những giúp Na Tra biết được chính xác trạng thái và vị trí của Bình Bình, còn giúp hắn cảm nhận rõ ràng mức độ tình cảm hiện thời của nàng dành cho hắn.

Lòng Bình Bình có gút mắc chưa tan. Giờ nếu cứ quấn quít đòi hỏi, chẳng khác gì đang cưỡng ép nàng.

Thiếu niên khép mắt, tay đặt lên ngực. Bao nhiêu nhớ nhung kiềm nén hóa thành một tiếng nỉ non thở dài:

"Bình Bình của ta..."

Sau một lúc lâu, Na Tra mở mắt, đáy mắt là một mảnh thanh minh.

Lần lịch kiếp kia không chỉ mỗi hắn và Bình Bình, mà ít nhất vẫn còn hai người tham dự. Một kẻ là đại hoàng tử, người còn lại không ai khác chính là Ngọc Diện công chúa - mẫu thân ruột của Bình Bình, nhưng vấn đề ở đây là, rõ ràng bà ta đã bị Trư Bát Giới giết trong sự kiện Đại Thánh mượn quạt Ba Tiêu.

Việc một yêu quái, còn là yêu quái đã chết xuất hiện trong quá trình thần tiên lịch kiếp tuyệt đối không phải chuyện bình thường, nếu không nói là thập phần quái đản, kể cả khi bà ấy có chưa từng gây hại tới hai người.

Không giống đại hoàng tử, bước bước đều muốn dồn hắn và Bình Bình vào chỗ chết, nữa là cái chết hình thần câu diệt.

Tròng mắt Na Tra thẫm lại, hồng liên trong hồ lay động trước sát khí lan tràn. Ngó sen và lá sen xanh biếc kết một tầng băng sương bàng bạc, trên mặt băng sương nứt ra chi chít vết rạn như mạng nhện ngoằn ngoèo.

Về kẻ đó, hiện hắn đã có manh mối, chỉ cần chờ một thời cơ.

Việc tiên quyết trước mắt, là phải điều tra vụ Ngọc Diện công chúa cho rõ ràng tường tận.

Na Tra nghĩ đến đây, quyết tâm trong thoáng chốc bỗng xìu lại. Hắn biết Bình Bình cực kỳ coi trọng người nhà, với mẹ ruột lại càng thương nhớ không quên. Hơn nữa trong đoạn ký ức của Lý Phù Cừ, tiên hoàng hậu Ngọc thị đối xử với Mộng Bình quả thật một lòng yêu thương che chở, dẫu thời gian bên nhau ngắn ngủi, song cột mốc Mộng Bình chính thức thay đổi, trở nên thâm trầm xa cách, chính xác là từ sau cái chết của mẫu hậu nàng.

Nếu hắn cố chấp truy tìm đáp án, giả sử đáp án ấy là thứ gây tổn thương cho nàng thì sao? Lỡ đó là việc chẳng thà cả đời đừng biết, vậy Bình Bình của hắn...

Bình Bình của hắn lại phải đối mặt thế nào?

Cõi lòng Na Tra chùng xuống. Đây là một câu hỏi mà hắn hoàn toàn không có câu trả lời. Nhưng nếu kẻ ban đầu đả thương Bình Bình dẫn đến nàng phải đi lịch kiếp là thổ địa Hỏa Diệm Sơn, vậy chuyện này không ít thì nhiều nhất định cũng dính dáng tới cái người ở Đâu Suất Cung ấy.

Vị Tam Thanh đi đầu trong công cuộc khai thác và sử dụng Yêu tộc.

Tam Thái Tử tiện tay hái một đóa sen gần nhất, đưa lên mũi ngửi, lòng thầm tán thưởng hồng liên trồng bằng Dao Trì thánh thủy quả nhiên khác hẳn phàm trần. Khóe môi hắn nhếch thành độ cung, một giây trước khi đột ngột hất thẳng đóa sen lên trời, vận thần lực đánh nó thành cơn mưa hoa tan tác, hương sen thanh nhã trải khắp không gian.

Thiếu niên đứng dậy khỏi hồ, mặc y phục, xõa tóc ướt, đi chân trần đến thẳng chính điện. Nơi đó bấy giờ đã có tiên thị chực chờ, thấy hắn bước vào liền cung kính bẩm:

"Bẩm Thái Tử gia, bên núi Côn Luân đưa đến thiếp mời. Nguyên Thủy Thiên Tôn khai đàn giảng pháp, mời tất cả môn nhân Ngọc Hư tới núi tham dự."

"Ta biết rồi, lui xuống đi!"

Na Tra nhàn nhạt đáp, giơ tay nhận thiệp. Tia sáng suy tính xẹt qua đáy mắt, nhanh đến mức khiến người chẳng thể nhận ra.

Vừa nói cơ hội thì cơ hội tới.

Ngoài mặt hắn bình tĩnh thế thôi, chứ trong lòng đang cười rất to đấy.

Có điều giờ vẫn phải đi Địa Phủ một chuyến. Trong sổ sách ở Chuyển Luân điện chắc chắn có ghi đủ hành trình của một sinh linh từ lúc chào đời đến lúc nhắm mắt xuôi tay, bao gồm luôn nơi chốn đi về của linh hồn sau khi xác thân đã mất. Đây là nghiệp lực bắt buộc, nếu cố tình làm trái ắt phải chịu Thiên Đạo lôi hình.

Chuyện đến nước này, hắn nhất định phải tra rõ sự việc Ngọc Diện hồ ly. Lời hứa không để nàng rơi vào kết cục giống mẫu thân nàng, Lý Phù Cừ đã không làm được, vậy thì Lý Na Tra hắn chắc chắn phải hoàn thành.

Giữa sự thật không thể đối mặt và an nguy tính mạng Bình Bình, ưu tiên số một của hắn sẽ luôn là vế sau. Cùng lắm thì, hắn cứ giấu tịt đi không để cho nàng biết.

Na Tra nghĩ là làm, lập tức đạp Phong Hỏa Luân nhắm thẳng Địa Phủ, một bầu nhiệt huyết hăm hở không nề hà gió táp mưa sa. Chỉ là hắn không biết, thứ mình sắp tìm được bất quá chỉ là khởi đầu cho một trong số vô vàn bi kịch.
..

Cũng phải lâu lắm rồi, Bình Bình mới lại nằm mơ. Trong giấc mơ lần này, nàng bỗng thấy mình ở một nơi xa lạ bản thân trước giờ chưa từng được đặt chân đến.

Mây trắng bạt ngàn và thần khí dày đặc khiến tiểu hồ thoáng thấy bất an. Nàng đảo mắt nhìn quanh, ngờ ngợ đoán được đây là chỗ nào, song giữa khi đang do dự có nên bước tiếp hay không thì lúc này, cảnh mộng bất ngờ đổi khác.

Nàng lại thấy mình đứng trước một tòa cung điện đồ sộ, xung quanh linh khí bức người. Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy lớp lớp tường thành hào quang lóng lánh, mái ngói khum khum chụm lại hai đầu, kết cấu giống hệt một đóa sen ngọc bồng bềnh nổi giữa lầu mây. Ráng tía từng dải lững lờ, ba chữ Vân Lâu Cung thếp vàng uốn lượn như rồng bay phượng múa.

Tim Bình Bình đánh thịch một tiếng, gò má không tự chủ đỏ bừng.

Sao mà... sao mà buổi sáng mới đuổi người ta đi, mà giờ lại mơ đến hẳn cửa nhà người ta luôn rồi?

Chẳng lẽ nàng cũng "thèm" Lý Na Tra mà nàng không tự biết?

Tiểu hồ ly ngồi thụp xuống đất, cố gắng hít thở, hai tay quạt quạt hòng hạ nhiệt cho khuôn mặt đang nóng phừng phừng. Một làn gió nhẹ thổi qua, thiếu nữ ngẩng đầu, phát hiện cửa cung vậy mà không khóa.

Cứ như đang mời nàng bước vô vậy.

Bình Bình phảng phất như bị thôi miên, mắt cứ không dời chằm chằm nhìn vào cánh cửa hé ra một khoảng. Không lớn, nhưng vừa vặn đủ để một người lách vào.

"Thôi kệ, tới cũng tới rồi."

Bình Bình tặc lưỡi, nghĩ bụng dù gì này cũng là mơ, vậy vào xem thử một chút chắc cũng... không sao đâu nhỉ?

Tiểu hồ ôm suy nghĩ đó, rốt cuộc quyết định xoay mình hóa về hình dạng cáo tuyết, bốn chân thoăn thoắt phóng vụt vào cửa. Từ cửa, nàng lại cẩn thận tìm đường băng qua chính điện, bước như giẫm trên đất bằng, trong lòng lấy làm kinh ngạc vì mình mơ gì mà chi tiết quá, mơ mà cũng vẽ ra được cả dàn thiên binh.

Không biết giờ hắn có trong cung không? Hay đã ra ngoài làm việc theo lệnh Thiên Giới.

Bình Bình co mình, lấy đà phóng qua hòn giả sơn, men theo hồ sen quẹo sang một gian điện khác. Nàng vừa đi dọc dãy hành lang dài, vừa thầm suy nghĩ nếu lỡ Trung Đàn Nguyên Soái thấy nàng xuất hiện ngay tại nhà hắn, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào?

Chắc là... hắn sẽ vui nhỉ? Hay lại tỏa ra sát khí, lạnh mặt hỏi nàng sao nàng dám xuất hiện ở đây? Rồi khi đó nàng sẽ trả lời đại loại như là, ta đâu có muốn đến, chỉ vì nằm mơ nên mới lỡ lạc đến chỗ này chứ bộ.

Thật là ấu trĩ!

Bình Bình thở dài. Mải nghĩ lung tung, nàng không để ý mình đã đi đến cuối dãy hành lang tự bao giờ. Đây là khu vực chuyển tiếp sang một điện nhỏ có vẻ hẻo lánh, không thấy thiên binh, tiên hầu, hơn nữa chỗ này...

Chỗ này sao lại tồn tà khí? Hơn nữa còn dày đặc cỡ này?

Tiểu hồ ly cau mày, thả chậm cước bộ. Đi thêm một lát, nàng nhạy bén phát hiện bên trong có động tĩnh liền nhanh chóng ẩn vào một góc, nín thở thu mình, đôi tai nhọn vẫy qua vẫy lại nghe ngóng.

Sau một hồi lâu, xác nhận không còn dị thường, bấy giờ nàng mới khẽ thò chân, rón rén rời khỏi chỗ nấp, ló đầu vào xem thử.

Vừa đẩy cửa, mùi máu tanh đã xộc đến g*i người.

Bình Bình hoảng hồn, vội vàng giơ chân bịt mũi, hai mắt trợn trừng trước cảnh tượng kinh hoàng đang đập thẳng vào mắt, đến nỗi nàng tự hỏi liệu có phải trước giờ mình trót gây ác nghiệp gì không.

Thứ nàng đang nhìn thấy lúc này, là một liên trì rộng hút tầm mắt, nhưng thứ chất lỏng đang lềnh bềnh trong ấy không phải nước lạnh, mà là m.á.u tươi, những đóa hồng liên đua nhau khoe sắc trong hồ cũng không phải sen thường, mà trong mỗi tâm sen đều thay bằng đ.ầ.u l.â.u trắng ởn. Đảo mắt nhìn lên, liền thấy dày đặc bên hồ là x.á.c các con thú la liệt nằm chết. Hươu nai có, hổ báo có, hồ ly cũng rất nhiều, hơn nữa con nào cũng chết vì bị bẻ cổ. Đấy còn chưa kể, chưa kể...

Bốn chân tiểu hồ ly mềm nhũn, không kiềm được run bần bật từng cơn. Tai nàng cụp ra phía sau, cái đuôi dựng đứng, đôi mắt trân trối nhìn người thiếu niên giữa hồ.

Hắn đứng xoay lưng lại với nàng, tóc ướt xõa dài quá vai, thân hình rắn chắc đẹp như tượng tạc, đang cúi đầu tập trung làm chuyện gì đó. Khóe mắt Bình Bình loáng thoáng thấy được một thứ đang vẫy đạp điên cuồng, bên tai mơ hồ nghe tiếng xì xụp, tiếng răng nanh. Rồi mọi thứ... rất nhanh lại chìm vào lặng yên chết chóc.

Có thiểu năng cũng biết hắn đang làm gì.

Bình Bình hồn vía lên mây, muốn kêu lại không thể kêu, muốn chạy thì chân cũng nhũn ra không thể chạy, chỉ có thể lẩy bẩy nằm mọp xuống đất, thầm cầu khẩn bản thân làm ơn tỉnh mộng nhanh dùm.

Đột ngột, hắn xoay người, dường như chẳng lấy làm lạ trước sự xuất hiện của nàng ở đây. Na Tra ngẩng đầu, tiện tay vứt thứ đang cầm sang một bên - bấy giờ Bình Bình mới trông rõ đấy là x.á.c một con hồ ly cổ bị bẻ vẹo, đã bị hút cạn máu tươi.

"Bình Bình, nàng đến rồi! Nào, xuống đây với ta!"

Hắn dịu dàng nói, mỉm cười với nàng. Đôi môi đỏ như điểm chu sa, khóe môi còn vương một dòng máu nhỏ khiến cái cười trên khuôn mặt vốn góc cạnh sắc nét, tuấn mỹ điên đảo chúng sinh lúc này trở nên thập phần rùng rợn, quỷ dị khôn cùng.

"Không không, tránh xa ta ra!!! Ai đó làm ơn cứu tôi với!!!"

Tiểu hồ ly hét toáng lên, xua tay rối rít. Cùng lúc đó, giật mình tỉnh mộng.

Nàng ngồi bật dậy, thở hổn hển, ráng dằn trái tim đang đập loạn như điên, song lại không kiềm nổi cảm giác nôn nao cuộn thẳng lên từ dạ dày. Bình Bình cúi gập người, một ngụm máu đen hộc trên nền đất.

Rõ ràng... rõ ràng trong cơ thể nàng có thứ gì đó đang bò lổm ngổm.

Cre ảnh: Themy (repost đã có sự cho phép của tác giả)

Chương 13Màn hình tối lại, quần chúng ai cũng lửa giận nghẹn lòng. Dẫu biết Bạch Hồng hiện giờ đã hồi phục, song ngoài T...
14/08/2025

Chương 13

Màn hình tối lại, quần chúng ai cũng lửa giận nghẹn lòng. Dẫu biết Bạch Hồng hiện giờ đã hồi phục, song ngoài Tiểu Ly một mực đồng hành và Thủy Linh Linh nhiều lần cứu mạng hắn ra, bọn họ thật sự không nhấc nổi một chút hảo cảm nào với người dân trên Phượng Hoàng Đảo.

Lúc này, bỗng có một tiếng phượng ngâm vang lên thu hút sự chú ý của những người có mặt. Họ ngẩng đầu nhìn, phát hiện đấy thế mà là một con phượng hoàng lông vũ năm màu, mỗi lần vỗ cánh đều lấp lánh hào quang. Tiểu Ly nheo mắt phân biệt một hồi, rồi mới hơi nghi ngờ gọi: “Phải... phải Tiểu Phượng đó không?”

Phượng Hoàng giữa không trung bất ngờ đáp xuống, nói: “Ân nhân, rốt cuộc người cũng nhận ra ta rồi!”

“Sao ngươi lại tới đây?”

Câu này làm ánh mắt Tiểu Phượng thoắt lạnh băng. Nó nhìn về phía Tiểu Tiểu Hắc, bảo: “Cổ mộc thai nghén Tịnh Nguyên Châu vốn là một gốc ngô đồng. Tịnh Nguyên Châu có khác thường, ta đương nhiên cũng cảm ứng được. Chẳng ngờ đến nơi mới biết thế mà lại có kẻ mạo danh ta làm xằng làm bậy!”

Tiểu Phượng dứt lời lập tức giơ vuốt tóm Tiểu Tiểu Hắc ném lên không trung, miệng phun một ngọn Tam Muội Chân Hỏa bao vây con gà đen bất chấp bộ dạng run rẩy xin tha của nó, khiến Tiểu Tiểu Hắc mặc dù lông không bắt lửa, nhưng trong cơ thể lại cứ như bị đốt khô.

“Ta chưởng quản bách điểu, không thể làm chuyện sát sinh. Nhưng Bạch Hồng thiếu hiệp nghĩa lớn ngang trời gặp phải kiếp nạn này đều do Tiểu Tiểu Hắc mà ra. Để ngươi bị một lớp chân hỏa thiêu đốt, xem như trừng phạt.”

Nói xong, ánh mắt Tiểu Phượng lại liếc sang Hùng Kiên Cường vẫn còn hôn mê bất tỉnh: “Về phía kẻ bại hoại này, ta sẽ mang gã rời khỏi nơi đây, để tránh lát nữa làm bẩn mắt Bạch Hồng thiếu hiệp. Ta cũng để lại Tam Muội Chân Hỏa trong người gã, mỗi ngày vào giờ Tí và giờ Thìn đều sẽ cho gã nếm trải nỗi khổ bị lửa thiêu đốt, lấy đó xem là hồi báo ân nhân.”

Tới đây, Tiểu Phượng từ biệt mọi người, mang theo Tiểu Tiểu Hắc và Hùng Kiên Cường biến mất giữa không gian. Bạch Hồng ngay sau đó cũng bắt đầu hồi tỉnh. Hắn đỡ trán, vừa tỉnh táo lại cảm giác khí áp xung quanh thấp đến bất thường. Nhớ lại hình ảnh Hùng Kiên Cường và lần triệu hoán Phượng Hoàng được màn hình chiếu trước khi bất tỉnh, kết hợp với thái độ bài xích mơ hồ của các huynh đệ với đám người Hàn Thiên, bạch y thiếu niên chỉ đành cười khổ: “Mọi người biết hết rồi à?”

Tần Diểu là người đầu tiên lên tiếng: “Nếu không nhờ phương không gian này thì huynh định giấu bọn ta cả đời chắc?”

“Có gì đáng kể đâu, mọi người trở về là quan trọng nhấ...”

Lời hắn chưa kịp dứt, Thân Đạt Hiên đã cắt ngang: “Vậy chuyện Trường Hồng thì sao? Chẳng lẽ đệ tính buông tha gã Hùng Kiên Cường đó?”

Bạch Hồng sầm mặt, nói: “Đạt Hiên, trước giờ đệ không cảm thấy bản thân là người lấy đức báo oán. Chuyện Trường Hồng đệ cũng chưa từng quên. Bọn họ làm gì đệ, đệ có thể không so đo, nhưng chỉ riêng chuyện này, đệ sẽ không khoan thứ.”

Diệp Li Lam nở nụ cười rực rỡ. Nàng nhìn Bạch Hồng, chớp chớp mắt: “Huynh yên tâm, giờ giúp huynh ‘dạy dỗ’ Hùng Kiên Cường trước. Thù Trường Hồng, đợi ra ngoài lại trả.”

Lúc này màn hình lần nữa sáng lên, tiếp tục hình ảnh Bạch Hồng và Từ Bôn mang linh chi về quán trọ.

Li Lam nói đúng, thù còn dư có thể đợi ra ngoài lại trả. Hơn nữa Hùng Kiên Cường từ nay về sau cũng sẽ không dễ chịu gì.

[“𝐓𝐮̛́𝐜 𝐜𝐡𝐞̂́𝐭 𝐭𝐚 𝐫𝐨̂̀𝐢, 𝐚́𝐦 𝐬𝐚́𝐭 𝐓𝐮̛̀ 𝐁𝐨̂𝐧 𝐯𝐚̣̂𝐲 𝐦𝐚̀ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐭𝐡𝐚̂́𝐭 𝐛𝐚̣𝐢!”

𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐯𝐨̂ 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂́𝐭 𝐯𝐨̣𝐧𝐠. 𝐀̉ 𝐬𝐮𝐲 𝐧𝐠𝐡𝐢̃ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐚́𝐭, 𝐧𝐡𝐮̉ 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐦: “𝐏𝐡𝐚̉𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐢̃ 𝐜𝐚́𝐜𝐡 𝐤𝐡𝐚́𝐜 𝐭𝐫𝐮̛̀ 𝐤𝐡𝐮̛̉ 𝐡𝐚̆́𝐧, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞̂̉ đ𝐞̂̉ 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐬𝐨̛ 𝐡𝐨̛̉. 𝐗𝐞𝐦 𝐫𝐚 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐛𝐚̆́𝐭 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐋𝐚̃𝐨 𝐓𝐚𝐦 𝐥𝐚̀𝐦 𝐜𝐡𝐮́𝐭 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧.”

𝐀̉ 𝐧𝐠𝐡𝐢̃ 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐨́𝐧𝐠 𝐯𝐢𝐞̂́𝐭 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐮̛́𝐜 𝐭𝐡𝐮̛, 𝐬𝐚𝐮 đ𝐨́ 𝐡𝐮𝐲́𝐭 𝐬𝐚́𝐨. 𝐌𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐨𝐧 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠 𝐭𝐮̛̀ 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐭𝐫𝐨̛̀𝐢 đ𝐚́𝐩 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠, đ𝐚̣̂𝐮 𝐥𝐞̂𝐧 𝐛𝐞̣̂ 𝐜𝐮̛̉𝐚 𝐬𝐨̂̉. 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐛𝐨̉ 𝐭𝐡𝐮̛ 𝐯𝐚̀𝐨 𝐨̂́𝐧𝐠 đ𝐮̛̣𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐮̛ 𝐧𝐡𝐨̉ 𝐛𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐜𝐡𝐚̂𝐧 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠, 𝐥𝐚̣𝐢 𝐱𝐨𝐚 đ𝐚̂̀𝐮 𝐧𝐨́ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐚́𝐢. 𝐇𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠 𝐛𝐚̂́𝐲 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐦𝐨̛́𝐢 𝐭𝐮𝐧𝐠 𝐜𝐚́𝐧𝐡 𝐛𝐚𝐲 đ𝐢.

𝐓𝐢𝐞̂́𝐩 đ𝐨́, 𝐚̉ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐜𝐡𝐨́𝐩 𝐥𝐚́𝐜𝐡 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐯𝐚̀𝐨 𝐩𝐡𝐨̀𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛́𝐚 𝐜𝐮̉𝐢. 𝐓𝐡𝐚̂́𝐲 𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚 đ𝐚𝐧𝐠 đ𝐨̛̀ đ𝐚̂̃𝐧 𝐱𝐚𝐨 𝐭𝐡𝐮𝐨̂́𝐜, 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 đ𝐢𝐞̂̉𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐭 𝐯𝐢̣ 𝐧𝐨̛𝐢 𝐭𝐡𝐚̆́𝐭 𝐥𝐮̛𝐧𝐠 𝐧𝐚̀𝐧𝐠, 𝐬𝐚𝐮 đ𝐨́ 𝐧𝐡𝐚̂́𝐜 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐥𝐞̂𝐧, 𝐦𝐚𝐧𝐠 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐧𝐠𝐨̣𝐧 𝐧𝐮́𝐢 𝐬𝐚𝐮 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣, 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐝𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐚̉𝐧𝐠 đ𝐚́ 𝐥𝐨̛́𝐧: “𝐇𝐚 𝐡𝐚, 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐢 𝐩𝐡𝐮̣𝐜 𝐜𝐡𝐨 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛𝐢 𝐜𝐡𝐮́𝐭 𝐧𝐨̣̂𝐢 𝐥𝐮̛̣𝐜 đ𝐚̃.”

𝐃𝐮̛́𝐭 𝐥𝐨̛̀𝐢, 𝐚̉ 𝐯𝐨̂̃ 𝐯𝐨̂̃ 𝐦𝐚̂́𝐲 𝐜𝐚́𝐢 𝐯𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚, 𝐜𝐮𝐨̂́𝐢 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐦𝐨̛́𝐢 𝐦𝐨́𝐜 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐚̂𝐲 𝐧𝐠𝐨̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐮 𝐫𝐚 𝐭𝐡𝐨̂̉𝐢.

𝐂𝐮̀𝐧𝐠 𝐥𝐮́𝐜 đ𝐨́, 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 đ𝐚𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐨̂̀𝐢 𝐯𝐚́ 𝐲 𝐩𝐡𝐮̣𝐜 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐠𝐢𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐜𝐡𝐨̛̣𝐭 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐡𝐨̂̀𝐢 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂𝐮 𝐪𝐮𝐲̉ 𝐝𝐢̣ 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐭𝐨̛́𝐢, 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐤𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐚̃𝐢, 𝐯𝐨̣̂𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̂𝐧𝐠 đ𝐚̂̀𝐮 𝐥𝐚̆́𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐡𝐞: “𝐓𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂𝐮 𝐭𝐮̛̀ đ𝐚̂𝐮 𝐯𝐚̣̂𝐲? 𝐓𝐚 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 đ𝐢 𝐤𝐢𝐞̂̉𝐦 𝐭𝐫𝐚 𝐭𝐡𝐮̛̉ 𝐱𝐞𝐦 𝐬𝐚𝐨.”

𝐍𝐚̀𝐧𝐠 𝐧𝐨́𝐢 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐜𝐚̂̀𝐦 𝐁𝐚̆𝐧𝐠 𝐏𝐡𝐚́𝐜𝐡, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐤𝐢̣𝐩 𝐫𝐚 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐜𝐮̛̉𝐚 đ𝐚̃ 𝐜𝐡𝐨𝐚́𝐧𝐠 𝐯𝐚́𝐧𝐠 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐦𝐚̀𝐲:

“𝐓𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂𝐮 𝐧𝐚̀𝐲 𝐥𝐚̀𝐦 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐨́𝐧𝐠 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐪𝐮𝐚́, 𝐤𝐲̀ 𝐥𝐚̣!”

𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐜𝐨̂́ đ𝐨̛̃ 𝐤𝐡𝐮𝐧𝐠 𝐜𝐮̛̉𝐚 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐚́𝐭 𝐜𝐡𝐨 𝐨̂̉𝐧 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐠𝐚̆́𝐧𝐠 𝐠𝐮̛𝐨̛̣𝐧𝐠 𝐛𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐫𝐚 𝐧𝐠𝐨𝐚̀𝐢. 𝐓𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐢 đ𝐨́, 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐨̛̉ 𝐬𝐚𝐮 𝐧𝐮́𝐢 𝐛𝐚̂́𝐲 𝐠𝐢𝐨̛̀ đ𝐚̃ 𝐧𝐠𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐨̂̉𝐢 𝐭𝐢𝐞̂𝐮. 𝐀̉ 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐭𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚, 𝐪𝐮𝐚́𝐭:

“𝐍𝐮̛̃ 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐜𝐚̂𝐦 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐥𝐞̣̂𝐧𝐡!”

𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐪𝐮𝐲̀ 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠, 𝐡𝐚𝐢 𝐭𝐚𝐲 𝐨̂𝐦 𝐪𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧: “𝐂𝐨́.”

“𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛𝐢 𝐜𝐨́ 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐚̀𝐲 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠?” 𝐀̉ 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐡𝐨̉𝐢 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐮̛́𝐜 𝐡𝐨̣𝐚 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐜𝐡𝐨 𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚 𝐱𝐞𝐦. 𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐭𝐫𝐚𝐧𝐡 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐦𝐚́𝐲 𝐦𝐨́𝐜 𝐠𝐚̣̂𝐭 đ𝐚̂̀𝐮.

“𝐓𝐨̂́𝐭!”𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐯𝐚̣̂𝐲, 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐥𝐨̣̂ 𝐫𝐚 𝐧𝐮̣ 𝐜𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐚̂𝐦 𝐡𝐢𝐞̂̉𝐦, 𝐧𝐨́𝐢: “𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛𝐢 𝐦𝐚𝐢 𝐩𝐡𝐮̣𝐜 𝐨̛̉ đ𝐚̂𝐲 𝐜𝐡𝐨 𝐤𝐢̃. Đ𝐨̛̣𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐚̀𝐲 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐠𝐢𝐞̂́𝐭 𝐚̉ 𝐜𝐡𝐨 𝐭𝐚!”

“𝐓𝐮𝐚̂𝐧 𝐥𝐞̣̂𝐧𝐡!”

𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚 𝐨̂𝐦 𝐪𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐥𝐞̂̃, 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐨́𝐧𝐠 𝐯𝐨̀𝐧𝐠 𝐫𝐚 𝐬𝐚𝐮 𝐭𝐚̉𝐧𝐠 đ𝐚́ 𝐥𝐨̛́𝐧 𝐚̂̉𝐧 𝐦𝐢̀𝐧𝐡]

“Ả Mã Tam Nương này lại giở trò gì vậy? Sao lại muốn giết Li Lam tỷ?” Tiểu Ly không kiềm được hỏi ra tiếng.

Diệp Li Lam hừ lạnh, trả lời: “Bất quá là sợ Bạch Hồng nghi ngờ, nên chuẩn bị diễn một màn khổ nhục kế mà thôi.”

Rất nhiều chuyện ả họ Mã làm năm xưa, bọn họ chỉ có thể suy đoán và ngờ vực. Nhưng nay nhờ bí cảnh này mà vô số chuyện ả từng làm đều phơi bày rõ ràng trước mắt. Quả thật đúng như Từ Bôn nói, nếu biết sớm thì chỉ hận không thể bắt Mã Tam Nương chết thêm mấy lần.

“Li Lam, áo muội vá là của Bạch Hồng ấy hả? Ái chà chà!!!”

Giữa lúc mọi người bàn luận, Tần Diểu lại không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc hai người Hồng Lam.

[𝐋𝐚̣𝐢 𝐧𝐨́𝐢 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐥𝐮́𝐜 𝐧𝐚̀𝐲, 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐓𝐨𝐚̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 đ𝐚̃ 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐭𝐡𝐮̛ 𝐝𝐨 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐬𝐚𝐢 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐭𝐨̛́𝐢:

“𝐇𝐚 𝐡𝐚 𝐡𝐚, 𝐫𝐨̂́𝐭 𝐜𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐥𝐞̣̂𝐧𝐡 𝐫𝐨̂̀𝐢!”

𝐇𝐨̣ 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 đ𝐨̣𝐜 𝐦𝐚̣̂𝐭 𝐥𝐞̣̂𝐧𝐡 𝐱𝐨𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐥𝐚̀𝐦 𝐦𝐮̛̀𝐧𝐠, 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐭𝐡𝐨̂́𝐧𝐠 𝐥𝐢̃𝐧𝐡 đ𝐚̣𝐢 đ𝐨̣̂𝐢 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐲 𝐛𝐢𝐧𝐡 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐛𝐚𝐨 𝐯𝐚̂𝐲 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣ 𝐊𝐢𝐦 𝐓𝐢𝐞̂𝐧 𝐊𝐡𝐞̂.

𝐓𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐢 đ𝐨́, 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣ đ𝐚𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮𝐚̂̉𝐧 𝐛𝐢̣ 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝐭𝐡𝐞𝐨 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂𝐮 đ𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐭𝐫𝐚, 𝐚𝐢 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂𝐮 𝐥𝐚̣𝐢 𝐛𝐨̂̃𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐧𝐠 𝐛𝐚̣̆𝐭, 𝐜𝐨̛𝐧 𝐜𝐡𝐨𝐚́𝐧𝐠 đ𝐚̂̀𝐮 𝐜𝐮̉𝐚 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂́𝐧 𝐦𝐚̂́𝐭 𝐭𝐡𝐞𝐨. 𝐓𝐡𝐞̂́ 𝐥𝐚̀ 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐛𝐞̀𝐧 đ𝐨̂̉𝐢 𝐩𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐡𝐮̛𝐨̛́𝐧𝐠, 𝐦𝐮𝐨̂́𝐧 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐜𝐮̉𝐢 𝐱𝐞𝐦 𝐜𝐨̂ 𝐜𝐚̂𝐦 𝐬𝐚̆́𝐜 𝐭𝐡𝐮𝐨̂́𝐜 𝐱𝐨𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛𝐚, 𝐦𝐚̀ 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐧𝐨̛𝐢 𝐦𝐨̛́𝐢 𝐡𝐚𝐲 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐜𝐮̉𝐢 𝐛𝐚̂́𝐲 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐜𝐨̀𝐧 𝐬𝐢𝐞̂𝐮 𝐭𝐡𝐮𝐨̂́𝐜 đ𝐚𝐧𝐠 𝐬𝐨̂𝐢 𝐮̀𝐧𝐠 𝐮̣𝐜, 𝐜𝐨̀𝐧 𝐜𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐚̂𝐦 𝐜𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 đ𝐚̃ 𝐛𝐢𝐞̂́𝐧 𝐦𝐚̂́𝐭 𝐧𝐨̛𝐢 𝐧𝐚̀𝐨.

“𝐋𝐚̣ 𝐪𝐮𝐚́, 𝐜𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐚̂𝐦 đ𝐚̂𝐮 𝐫𝐨̂̀𝐢?”

“𝐊𝐞̣𝐭... 𝐤𝐞̣𝐭...”

Đ𝐮́𝐧𝐠 𝐥𝐮́𝐜 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 đ𝐚𝐧𝐠 𝐡𝐨𝐚̀𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐢, 𝐜𝐮̛̉𝐚 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐜𝐮̉𝐢 𝐛𝐨̂̃𝐧𝐠 𝐯𝐚𝐧𝐠 𝐥𝐞̂𝐧 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐦𝐨̛̉, 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞𝐨 đ𝐨́ 𝐛𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐯𝐚̀𝐨:

“𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦, 𝐜𝐨̂ 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 đ𝐚̂𝐲 𝐥𝐚̀𝐦 𝐠𝐢̀ 𝐯𝐚̣̂𝐲?”

“𝐀̀, 𝐡𝐨̂̀𝐢 𝐧𝐚̃𝐲 𝐭𝐚...”

𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐯𝐮̛̀𝐚 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐧𝐨́𝐢 𝐭𝐢𝐞̂́𝐩 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐧𝐡𝐚́𝐜 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛̣𝐜 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐥𝐨̣̂ 𝐫𝐚 𝐦𝐨̣̂𝐭 đ𝐨𝐚̣𝐧 𝐧𝐠𝐨̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐮. 𝐋𝐨̀𝐧𝐠 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐜𝐚̉ 𝐤𝐢𝐧𝐡, 𝐯𝐨̣̂𝐢 𝐯𝐚̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̂́𝐩 𝐥𝐢𝐞̂́𝐦: “𝐋𝐚̀ 𝐯𝐚̂̀𝐲, 𝐡𝐨̂̀𝐢 𝐧𝐚̃𝐲 𝐭𝐚 𝐧𝐠𝐮̛̉𝐢 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐦𝐮̀𝐢 𝐤𝐡𝐞́𝐭, 𝐧𝐞̂𝐧 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐱𝐞𝐦 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐧𝐚̀𝐨.”]

“Khá lắm! Vừa cảnh giác cao, khả năng quan sát cũng cực kỳ xuất sắc!” Lam Ngọc hiển nhiên vô cùng hài lòng với con gái cưng nhà mình.

[“𝐀̉ 𝐜𝐚̂𝐦 𝐤𝐢𝐚 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 đ𝐚̃ 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 đ𝐢 đ𝐚̂𝐮 𝐫𝐨̂̀𝐢? Đ𝐨̛̣𝐢 𝐥𝐚́𝐭 𝐧𝐮̛̃𝐚 𝐱𝐞𝐦 𝐭𝐚 𝐥𝐚̀𝐦 𝐬𝐚𝐨 𝐭𝐫𝐢̣ 𝐭𝐨̣̂𝐢 𝐚̉!” 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐦𝐚̆́𝐧𝐠 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐫𝐨́𝐭 𝐫𝐚 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐚́𝐭 𝐭𝐡𝐮𝐨̂́𝐜 đ𝐚̂̀𝐲. 𝐒𝐨𝐧𝐠 đ𝐮́𝐧𝐠 𝐥𝐮́𝐜 𝐚̉ 𝐯𝐮̛̀𝐚 đ𝐢̣𝐧𝐡 đ𝐮́𝐭 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐛𝐞̂𝐧 𝐧𝐠𝐨𝐚̀𝐢 𝐜𝐡𝐨̛̣𝐭 𝐯𝐚𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐡𝐞́𝐭 𝐜𝐮̉𝐚 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐓𝐨𝐚̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠: “𝐋𝐮̣𝐜 𝐬𝐨𝐚́𝐭 𝐤𝐢̃ 𝐯𝐚̀𝐨 𝐜𝐡𝐨 𝐭𝐚!”

“𝐓𝐡𝐨̂𝐢 𝐜𝐡𝐞̂́𝐭! 𝐂𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐦𝐚𝐮 đ𝐨̂̉𝐢 𝐜𝐡𝐨̂̃ 𝐤𝐡𝐚́𝐜!” 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐯𝐨̛̀ 𝐫𝐚 𝐯𝐞̉ 𝐤𝐡𝐚̂̉𝐧 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠, 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐜𝐨̃𝐧𝐠 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐯𝐨̀𝐧𝐠 𝐫𝐚 𝐜𝐮̛̉𝐚 𝐬𝐚𝐮 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐜𝐮̉𝐢, 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 𝐯𝐞̂̀ 𝐡𝐮̛𝐨̛́𝐧𝐠 𝐡𝐚̣̂𝐮 𝐬𝐨̛𝐧 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣, 𝐬𝐚𝐮 đ𝐨́ đ𝐚̣̆𝐭 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐚̉𝐧𝐠 đ𝐚́, 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐭𝐡𝐨̛̉ 𝐩𝐡𝐚̀𝐨 𝐧𝐡𝐞̣ 𝐧𝐡𝐨̃𝐦, 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐚𝐧 𝐮̉𝐢 𝐧𝐚̀𝐧𝐠: “Đ𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐬𝐨̛̣, 𝐜𝐡𝐨̂̃ 𝐧𝐚̀𝐲 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐚𝐧 𝐭𝐨𝐚̀𝐧, 𝐛𝐨̣𝐧 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐢̀𝐦 𝐭𝐨̛́𝐢 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 đ𝐚̂𝐮.”

𝐀̉ 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐝𝐮̛́𝐭 𝐥𝐨̛̀𝐢, 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐨́𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐡𝐞 𝐦𝐚̣̆𝐭 đ𝐚̃ 𝐭𝐮̛̀ 𝐬𝐚𝐮 𝐭𝐚̉𝐧𝐠 đ𝐚́ 𝐧𝐡𝐚̉𝐲 𝐛𝐨̂̉ 𝐭𝐨̛́𝐢, 𝐠𝐢𝐨̛ đ𝐚𝐨 𝐜𝐡𝐞́𝐦 𝐯𝐞̂̀ 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦.

“𝐇𝐚̉? 𝐂𝐨́ 𝐦𝐚𝐢 𝐩𝐡𝐮̣𝐜! 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 𝐦𝐚𝐮!”

𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐡𝐞́𝐭 𝐥𝐞̂𝐧, 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐯𝐮𝐧𝐠 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦 đ𝐨́𝐧 đ𝐨̛̃.

“𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠!!” 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐜𝐚̉ 𝐤𝐢𝐧𝐡, 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐨̛́𝐢, 𝐜𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐡𝐞 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂́𝐩 𝐭𝐮̣𝐜 𝐭𝐫𝐮𝐲 𝐬𝐚́𝐭 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠, 𝐭𝐡𝐚𝐲 𝐯𝐚̀𝐨 đ𝐨́ 𝐥𝐚̀ 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̂̉𝐧 𝐡𝐮̛𝐨̛́𝐧𝐠 𝐦𝐮̃𝐢 đ𝐚𝐨, đ𝐨𝐚̣𝐧 𝐭𝐮𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐡𝐚̉𝐲 𝐥𝐞̂𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐮𝐧𝐠, 𝐭𝐡𝐢 𝐭𝐫𝐢𝐞̂̉𝐧 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦 𝐩𝐡𝐚́𝐩 𝐧𝐡𝐚̆́𝐦 𝐭𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐯𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐮̛̣𝐜 𝐧𝐚̀𝐧𝐠, 𝐭𝐫𝐚́𝐢 𝐥𝐚̣𝐢 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐯𝐨̂ 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐡𝐢 𝐡𝐨𝐚̣̆𝐜:

“𝐓𝐮̛̉ 𝐕𝐚̂𝐧 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦 𝐩𝐡𝐚́𝐩? 𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛𝐢 𝐫𝐨̂́𝐭 𝐜𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐥𝐚̀ 𝐤𝐞̉ 𝐧𝐚̀𝐨?”

“𝐇𝐮̛̀, 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐚̉ 𝐭𝐚 𝐥𝐚̀ 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐮̉𝐚 𝐌𝐚 𝐆𝐢𝐚́𝐨!”

𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐥𝐨̂̀𝐦 𝐜𝐨̂̀𝐦 𝐛𝐨̀ 𝐝𝐚̣̂𝐲. 𝐀̉ 𝐜𝐡𝐨̂́𝐧𝐠 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦 𝐦𝐚̀ đ𝐮̛́𝐧𝐠, 𝐛𝐚̉𝐨 𝐯𝐞̣̂ 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦, 𝐬𝐨𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐢 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐛𝐢̣𝐭 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐧𝐨́𝐢 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠, 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐭𝐢𝐞̂́𝐩 𝐭𝐮̣𝐜 𝐦𝐮́𝐚 đ𝐚𝐨 𝐭𝐚̂́𝐧 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐯𝐮̃ 𝐛𝐚̃𝐨 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐬𝐚̆́𝐜 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐤𝐡𝐞̃ 𝐛𝐢𝐞̂́𝐧:

“𝐕𝐨̃ 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐮̉𝐚 𝐚̉ 𝐪𝐮𝐚́ 𝐜𝐚𝐨, 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐭𝐡𝐚̆́𝐧𝐠 𝐧𝐨̂̉𝐢, 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐫𝐮́𝐭 𝐜𝐡𝐨 𝐦𝐚𝐮!”

𝐍𝐨́𝐢 𝐫𝐨̂̀𝐢, 𝐚̉ 𝐛𝐞̀𝐧 𝐜𝐨̃𝐧𝐠 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 𝐥𝐞̂𝐧 đ𝐢̉𝐧𝐡 𝐧𝐮́𝐢, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐛𝐢̣𝐭 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐭𝐮𝐧𝐠 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐯𝐚̀𝐢 𝐜𝐚́𝐢 đ𝐚̃ đ𝐮̛́𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐚̆́𝐧 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐡𝐚𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢.

“𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛𝐢 𝐫𝐨̂́𝐭 𝐜𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐥𝐚̀ 𝐤𝐞̉ 𝐧𝐚̀𝐨? 𝐒𝐚𝐨 𝐥𝐚̣𝐢 𝐝𝐮̀𝐧𝐠 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦 𝐩𝐡𝐚́𝐩 𝐜𝐮̉𝐚 𝐭𝐚?” 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐦𝐮̃𝐢 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐛𝐢̣𝐭 𝐦𝐚̣̆𝐭, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐨̣ 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐮𝐨̂̀𝐧 đ𝐚́𝐩 𝐥𝐨̛̀𝐢. 𝐂𝐡𝐢̉ 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐨̛ đ𝐚̣𝐢 đ𝐚𝐨 𝐥𝐞̂𝐧 𝐯𝐞̃ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐯𝐨̀𝐧𝐠, 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐤𝐡𝐚̆́𝐜 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐯𝐚̂̀𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐢́ 𝐭𝐢́𝐦 𝐭𝐮̛̀ 𝐦𝐮̃𝐢 đ𝐚𝐨 𝐭𝐮𝐨̂𝐧 𝐫𝐚, 𝐜𝐮𝐨̂́𝐧 𝐡𝐚𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐯𝐚̀ 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐯𝐚̀𝐨 𝐯𝐨̀𝐧𝐠 𝐱𝐨𝐚́𝐲.

“𝐓𝐮̛̉ 𝐊𝐡𝐢́ Đ𝐨̂𝐧𝐠 𝐋𝐚𝐢?”

𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐤𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐚̃𝐢 𝐯𝐚̣𝐧 𝐩𝐡𝐚̂̀𝐧, 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐨́𝐧𝐠 𝐛𝐮𝐨̂𝐧𝐠 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐫𝐚, 𝐛𝐚̉𝐧 𝐭𝐡𝐚̂𝐧 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐯𝐮𝐧𝐠 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦 𝐱𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐯𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐛𝐢̣𝐭 𝐦𝐚̣̆𝐭. Đ𝐨̛̣𝐢 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐜𝐡𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐜𝐚́𝐭 𝐛𝐮̣𝐢 𝐭𝐚𝐧 𝐡𝐞̂́𝐭, 𝐜𝐚́𝐧𝐡 𝐭𝐚𝐲 𝐚̉ 𝐡𝐨̣ 𝐌𝐚̃ đ𝐚̃ 𝐛𝐢̣ 𝐜𝐡𝐞́𝐦 𝐦𝐨̣̂𝐭 đ𝐚𝐨, 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐛𝐢̣𝐭 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐛𝐞̂𝐧 𝐤𝐢𝐚 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐯𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐯𝐚̀𝐧𝐠 đ𝐮̛́𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠. B𝐚̂́𝐭 𝐪𝐮𝐚́ 𝐥𝐮́𝐜 𝐧𝐚̀𝐲 𝐤𝐡𝐚̆𝐧 𝐛𝐢̣𝐭 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐜𝐮̉𝐚 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 đ𝐚̃ 𝐛𝐢̣ 𝐡𝐚̂́𝐭 𝐭𝐮𝐧𝐠, 𝐤𝐡𝐮𝐨̂𝐧 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐛𝐢̣ 𝐥𝐨̣̂ 𝐫𝐚 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐥𝐚̀ 𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚 𝐜𝐡𝐮̛́ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐚𝐢 𝐤𝐡𝐚́𝐜.

“𝐇𝐚̉? 𝐋𝐚̀ 𝐜𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐚̂𝐦?” 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐯𝐚̀ 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐯𝐚̣̂𝐲 đ𝐞̂̀𝐮 𝐤𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨𝐚̀𝐧𝐠 𝐡𝐞́𝐭 𝐥𝐞̂𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠. 𝐓𝐢𝐞̂́𝐩 đ𝐨́, 𝐚̉ 𝐡𝐨̣ 𝐌𝐚̃ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐨̛́𝐩 𝐦𝐚̆́𝐭 𝐭𝐮𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢, 𝐫𝐮́𝐭 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦 𝐜𝐡𝐞́𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚: “𝐇𝐨́𝐚 𝐫𝐚 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛𝐢 𝐠𝐢𝐚̉ đ𝐢𝐞̂𝐧 𝐠𝐢𝐚̉ 𝐧𝐠𝐨̂́𝐜 𝐥𝐚̀ 𝐯𝐢̀ 𝐦𝐮𝐨̂́𝐧 𝐡𝐨̣𝐜 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦 𝐩𝐡𝐚́𝐩 𝐜𝐮̉𝐚 𝐭𝐚! 𝐓𝐚 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐠𝐢𝐞̂́𝐭 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛𝐢 𝐜𝐡𝐨 𝐡𝐚̉ 𝐠𝐢𝐚̣̂𝐧!”

𝐂𝐨́ đ𝐢𝐞̂̀𝐮, 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐠𝐢𝐚𝐨 đ𝐚̂́𝐮 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐦𝐚̂́𝐲 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐚̉ đ𝐚̃ 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝐧𝐮̛̃𝐚 𝐛𝐚̣𝐢 𝐭𝐫𝐚̣̂𝐧, 𝐛𝐢̣ đ𝐚́𝐧𝐡 𝐧𝐠𝐚̃ 𝐯𝐚̆𝐧𝐠 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 đ𝐚̂́𝐭.

𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞̀𝐦 𝐪𝐮𝐚𝐧 𝐭𝐚̂𝐦 𝐚̉, 𝐥𝐚̣𝐢 𝐠𝐢𝐨̛ đ𝐚𝐨 𝐭𝐚̂́𝐧 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦. 𝐋𝐮́𝐜 𝐧𝐚̀𝐲, 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐨̛̣𝐭 𝐯𝐨̂́𝐜 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐧𝐚̆́𝐦 𝐜𝐚́𝐭 𝐧𝐞́𝐦 𝐯𝐚̀𝐨 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐧𝐚̀𝐧𝐠, 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐭𝐫𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐮̉ 𝐥𝐮́𝐜 𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚 𝐠𝐢𝐨̛ 𝐭𝐚𝐲 𝐜𝐡𝐞 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐜𝐨̃𝐧𝐠 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 𝐥𝐞̂𝐧 đ𝐢̉𝐧𝐡 𝐧𝐮́𝐢, 𝐚𝐢 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧 𝐬𝐚́𝐭 𝐦𝐞́𝐩 𝐯𝐮̛̣𝐜.

“𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦, 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐭𝐚̣𝐢 𝐭𝐚 đ𝐢 𝐧𝐡𝐚̂̀𝐦 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐡𝐚̣𝐢 𝐜𝐨̂ 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐛𝐢̣ 𝐝𝐨̂̀𝐧 𝐯𝐚̀𝐨 𝐛𝐨̛̀ 𝐯𝐮̛̣𝐜!”

“𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠, 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐧𝐚̀𝐲 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐭𝐫𝐚́𝐜𝐡 𝐜𝐨̂!” 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐭𝐫𝐚́𝐢 𝐥𝐚̣𝐢 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐛𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐢̃𝐧𝐡 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠: “𝐇𝐚𝐲 𝐜𝐨̂ 𝐜𝐮̛́ đ𝐢 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜, 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐨̂ 𝐭𝐚 𝐧𝐡𝐚̆́𝐦 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐭𝐚!”

“𝐓𝐫𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐓𝐡𝐚̂́𝐭 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭 𝐪𝐮𝐲𝐞̂́𝐭 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐨̉ 𝐫𝐨̛𝐢 𝐛𝐚̣𝐧 𝐛𝐞̀!”

𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐛𝐚̀𝐲 𝐫𝐚 𝐤𝐡𝐢́ 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐧𝐠𝐡𝐢̃𝐚 𝐤𝐡𝐢́ 𝐡𝐚̀𝐨 𝐡𝐮̀𝐧𝐠. 𝐍𝐡𝐚́𝐜 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐭𝐡𝐞̂́ đ𝐚𝐨 𝐜𝐮̉𝐚 𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚 𝐭𝐫𝐨̛̀ 𝐭𝐨̛́𝐢, 𝐚̉ 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 đ𝐚̂̉𝐲 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐫𝐚, 𝐭𝐡𝐞́𝐭 𝐭𝐨 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐯𝐮𝐧𝐠 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦 đ𝐨́𝐧 đ𝐨̛̃.

“𝐇𝐚 𝐡𝐚, 𝐜𝐨̛ 𝐡𝐨̣̂𝐢 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐫𝐨̂̀𝐢!”

Đ𝐚́𝐧𝐡 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐜𝐡𝐮̛𝐚 𝐥𝐚̂𝐮, 𝐚̉ 𝐜𝐡𝐨̛̣𝐭 𝐜𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐫𝐨̣̂𝐦 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠, 𝐬𝐚𝐮 đ𝐨́ 𝐨̂𝐦 𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐥𝐚𝐨 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐯𝐮̛̣𝐜 𝐬𝐚̂𝐮.

“𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠, đ𝐮̛̀𝐧𝐠!!!” 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐜𝐚̆́𝐭 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨̀𝐧 𝐠𝐢𝐨̣𝐭 𝐦𝐚́𝐮, 𝐭𝐡𝐚̂́𝐭 𝐭𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐡𝐞́𝐭 𝐥𝐞̂𝐧.

“𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦, 𝐤𝐢𝐞̂́𝐩 𝐬𝐚𝐮 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐥𝐚̣𝐢 𝐥𝐚̀𝐦 𝐭𝐲̉ 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢.”

𝐋𝐨̛̀𝐢 𝐝𝐮̛́𝐭, 𝐛𝐨́𝐧𝐠 𝐝𝐚́𝐧𝐠 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐕𝐚̂𝐧 𝐋𝐢̣ 𝐒𝐚 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂́𝐧 𝐦𝐚̂́𝐭 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨̀𝐧 𝐭𝐚̆𝐦 𝐡𝐨̛𝐢]

“Hay cho kế vừa ăn c.ắ.p vừa la làng!” Thủy Linh Linh cảm thấy hình như mình vừa có thêm kiến thức mới trước sự đê t.i.ệ.n của Mã Tam Nương.

Trong khi đó, Tử Ninh lại không kiềm được căm phẫn: “Gì mà truyền nhân Thất Kiếm? Đồ đ.ộ.c phụ nói mà không biết ngượng mồm! Lị Sa bị khống chế chẳng khác gì x.á.c chớt biết đi, không biết đến khi nào con bé mới có thể thoát li khổ hải?”

“Lại còn kiếp sau tiếp tục làm tỷ muội? Ngữ như ả cũng muốn làm tỷ muội với biểu tỷ à? Mơ đẹp thế?” Vu Tuyết không hề che giấu sự ghét bỏ với Mã Tam Nương.

“Cô nương kia nói đúng! Lam Nhi nhà ta không phải ai cũng có thể tùy tiện kết thành tỷ muội.”

“Cơ mà khoan đã... ban đầu không để ý, nhưng hình như cô bé gọi Lam Nhi là biểu tỷ đúng không? Thế ra tiểu cô nương này là hậu nhân Tuyết Vũ Cung à?”

Riêng người hâm mộ siêu cấp cuồng nhiệt của Thất hiệp – Tiểu Ly, lúc này chỉ biết gào thét tới khản cả cổ: “Lị Sa tỷ bị khống chế, chỉ còn một chút công lực mà vẫn lợi hại quá chừng!!”

[𝐋𝐮́𝐜 𝐧𝐚̀𝐲, 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐯𝐚̀ 𝐓𝐮̛̀ 𝐁𝐨̂𝐧 đ𝐚̃ 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 𝐯𝐞̂̀ 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣, 𝐬𝐨𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐚𝐢, 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐜𝐨̀𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 đ𝐨̂́𝐧𝐠 𝐡𝐨𝐚𝐧𝐠 𝐭𝐚̀𝐧, 𝐛𝐮̛̀𝐚 𝐛𝐨̣̂𝐧. “𝐓𝐡𝐨̂𝐢 𝐜𝐡𝐞̂́𝐭, 𝐦𝐚̂́𝐲 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐠𝐚̣̆𝐩 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐫𝐨̂̀𝐢!” 𝐓𝐮̛̀ 𝐁𝐨̂𝐧 𝐪𝐮𝐲́𝐧𝐡 𝐪𝐮𝐚́𝐧𝐠.

“𝐍𝐡𝐚𝐧𝐡, 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐦𝐚𝐮 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐤𝐡𝐮 𝐯𝐮̛̣𝐜 𝐥𝐚̂𝐧 𝐜𝐚̣̂𝐧 𝐬𝐚𝐮 𝐧𝐮́𝐢 𝐭𝐢̀𝐦 𝐭𝐡𝐮̛̉!”

𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐧𝐨́𝐢 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐱𝐨𝐚𝐲 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐩𝐡𝐨́𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐫𝐚 𝐡𝐚̣̂𝐮 𝐬𝐨̛𝐧. 𝐌𝐚̀ 𝐨̛̉ 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐌𝐚 𝐠𝐢𝐚́𝐨 𝐛𝐞̂𝐧 𝐤𝐢𝐚, 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐓𝐨𝐚̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐯𝐢̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐮𝐧𝐠 𝐭𝐢́𝐜𝐡 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣, 𝐥𝐚̣𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 đ𝐚́𝐧𝐡 𝐧𝐡𝐚𝐮 𝐯𝐨̣𝐧𝐠 đ𝐞̂́𝐧 𝐭𝐮̛̀ 𝐬𝐚𝐮 𝐧𝐮́𝐢, 𝐧𝐞̂𝐧 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 đ𝐚𝐧𝐠 𝐠𝐚̂́𝐩 𝐫𝐮́𝐭 𝐩𝐡𝐚́𝐢 𝐛𝐢𝐧𝐡 𝐫𝐚 đ𝐨́ 𝐭𝐫𝐮𝐲 𝐭𝐢̀𝐦.

𝐋𝐚̣𝐢 𝐧𝐨́𝐢 𝐯𝐞̂̀ 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦, 𝐛𝐚̂́𝐲 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐡𝐚̃𝐲 𝐜𝐨̀𝐧 𝐜𝐡𝐢̀𝐦 đ𝐚̆́𝐦 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐛𝐢 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠, 𝐜𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐦𝐚̉𝐲 𝐦𝐚𝐲 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐫𝐚 𝐧𝐠𝐮𝐲 𝐡𝐢𝐞̂̉𝐦 đ𝐚𝐧𝐠 𝐤𝐞̂̀ 𝐜𝐚̣̂𝐧. 𝐍𝐚̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂́𝐭 𝐭𝐡𝐞̂̉𝐮 𝐛𝐮̛𝐨̛́𝐜 đ𝐢, 𝐦𝐢𝐞̣̂𝐧𝐠 𝐥𝐢𝐞̂𝐧 𝐭𝐮̣𝐜 𝐠𝐨̣𝐢 𝐭𝐞̂𝐧 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠, 𝐯𝐨̂ 𝐭𝐢̀𝐧𝐡 đ𝐞̂̉ 𝐥𝐨̣̂ đ𝐨̣̂𝐧𝐠 𝐭𝐢̃𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐨 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐲 𝐛𝐢𝐧𝐡 𝐠𝐚̂̀𝐧 đ𝐨́.

𝐇𝐚̆́𝐜 𝐲 𝐛𝐢𝐧𝐡 𝐪𝐮𝐨̛ đ𝐚𝐨, 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝐝𝐨̀ 𝐯𝐞̂̀ 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦. 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐠𝐢𝐚́𝐜 𝐤𝐞̉ 𝐭𝐡𝐮̀, 𝐛𝐞̀𝐧 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐨́𝐧𝐠 𝐧𝐚̂́𝐩 𝐯𝐚̀𝐨 𝐥𝐮̀𝐦 𝐜𝐚̂𝐲 𝐛𝐮̣𝐢, 𝐧𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐠𝐢𝐮̛̃𝐚 𝐤𝐡𝐢 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐭𝐨𝐚𝐧 𝐫𝐮́𝐭 𝐤𝐢𝐞̂́𝐦, 𝐦𝐢𝐞̣̂𝐧𝐠 𝐛𝐨̂̃𝐧𝐠 𝐛𝐢̣ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐚̀𝐧 𝐭𝐚𝐲 𝐭𝐮̛̀ 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐬𝐚𝐮 𝐛𝐢̣𝐭 𝐜𝐡𝐚̣̆𝐭. 𝐓𝐡𝐢𝐞̂́𝐮 𝐧𝐮̛̃ 𝐤𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐚̃𝐢 𝐪𝐮𝐚𝐲 đ𝐚̂̀𝐮, 𝐧𝐠𝐨̛̃ 𝐧𝐠𝐚̀𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛́𝐧𝐠 𝐤𝐢𝐞̂́𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐤𝐡𝐮𝐨̂𝐧 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐭𝐡𝐚̂𝐧 𝐪𝐮𝐞𝐧.

𝐋𝐚̀ 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠.

𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 đ𝐞̂̉ 𝐭𝐚𝐲 𝐥𝐞̂𝐧 𝐦𝐨̂𝐢, 𝐫𝐚 𝐝𝐚̂́𝐮 𝐢𝐦 𝐥𝐚̣̆𝐧𝐠, đ𝐨𝐚̣𝐧 𝐜𝐨̃𝐧𝐠 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐩𝐡𝐢 𝐭𝐡𝐚̂𝐧 𝐩𝐡𝐨́𝐧𝐠 đ𝐢, 𝐜𝐡𝐨̛́𝐩 𝐦𝐚̆́𝐭 đ𝐚̃ 𝐛𝐢𝐞̂́𝐧 𝐦𝐚̂́𝐭 𝐠𝐢𝐮̛̃𝐚 𝐫𝐮̛̀𝐧𝐠. 𝐃𝐨̣𝐜 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐮̉ 𝐤𝐞̂̉ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐧𝐚̃𝐲 𝐜𝐡𝐨 𝐡𝐚̆́𝐧 𝐧𝐠𝐡𝐞.

“𝐂𝐮̃𝐧𝐠 𝐭𝐚̣𝐢 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢 𝐥𝐢𝐞̂𝐧 𝐥𝐮̣𝐲 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠!”

𝐍𝐠𝐡𝐞 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐭𝐮̛̣ 𝐭𝐫𝐚́𝐜𝐡, 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐚𝐧 𝐮̉𝐢 𝐯𝐚̀𝐢 𝐜𝐚̂𝐮: “𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦, 𝐬𝐮̛́𝐜 𝐤𝐡𝐨̉𝐞 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢 𝐜𝐨̀𝐧 𝐲𝐞̂́𝐮, đ𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐚́ đ𝐚𝐮 𝐥𝐨̀𝐧𝐠! 𝐁𝐢𝐞̂́𝐭 đ𝐚̂𝐮 𝐜𝐡𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐬𝐚𝐨.”

𝐋𝐮́𝐜 𝐧𝐚̀𝐲, 𝐓𝐮̛̀ 𝐁𝐨̂𝐧 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐡𝐨̂́𝐢 𝐡𝐚̉ 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 𝐭𝐨̛́𝐢, 𝐡𝐚̀𝐨 𝐡𝐮̛́𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̆𝐦 𝐡𝐨̉𝐢 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦. Đ𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐥𝐮́𝐜 𝐡𝐚̀𝐧 𝐡𝐮𝐲𝐞̂𝐧, 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐛𝐨̂̃𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐛𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐜𝐡𝐚̂𝐧 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 đ𝐞̂́𝐧, 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐭𝐚𝐲 𝐤𝐞́𝐨 𝐜𝐚̉ 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐯𝐚̀ 𝐓𝐮̛̀ 𝐁𝐨̂𝐧 𝐧𝐚̂́𝐩 𝐯𝐚̀𝐨 𝐛𝐮̣𝐢 𝐜𝐨̉. 𝐁𝐚 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐚̂̉𝐧 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐪𝐮𝐚𝐧 𝐬𝐚́𝐭, 𝐦𝐨̛́𝐢 𝐡𝐚𝐲 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐡𝐨́𝐚 𝐫𝐚 𝐥𝐚̀ 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐭𝐨𝐚̀𝐧 𝐭𝐡𝐚̂𝐧 𝐮̛𝐨̛́𝐭 𝐧𝐡𝐞̣𝐩, 𝐚́𝐨 𝐪𝐮𝐚̂̀𝐧 𝐭𝐚̉ 𝐭𝐨̛𝐢]

Ánh mắt Diệp Li Lam hơi trầm xuống: “Nói thật, mưu kế của Mã Tam Nương thật sự kín kẽ. Năm đó ta đúng là tin ả ta.”

Đậu Duật lại nhân cơ hội chen vào: “Nói chứ Li Lam, khi xưa lúc tỷ suýt bị thuộc hạ của Ngưu Toàn Phong phát hiện, rồi lại đột nhiên nhìn thấy Bạch Hồng, có phải trong lòng tỷ cực kỳ kích động, cực kỳ hạnh phúc không?”

Bạch Hồng bật cười, nói: “Đậu Đậu, đệ đừng ghẹo bọn ta hoài thế. Lúc đó ai còn tâm trí đâu đi nghĩ mấy chuyện này.”

Diệp Li Lam trái lại quay đầu nhìn Bạch Hồng. Thiếu niên của nàng đang cười rất tươi, nhưng hắn có lẽ không biết, năm ấy nàng quả thật đã an lòng theo một cách mà chính nàng cũng không ngờ đến. Bản thân bị ám sát, Mã Tam Nương không rõ tung tích, lại gặp Ma giáo truy lùng. Từng chuyện từng chuyện dồn dập kéo tới, thời điểm nấp trong lùm cây bụi, nàng tưởng như còn nghe được nhịp tim của chính mình, cảm giác bất an bị phóng đại đến cực điểm. Để rồi chính thời điểm ấy, Bạch Hồng đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, tiếc rằng vì giữa cơn gấp bách, thiếu nữ chỉ đành vùi phần rung động ngắn ngủi nọ tận đáy tim.

Lúc này, Thử Linh chợt đứng dậy, nói: “Lúc Mã Tam Nương rơi xuống vực, các huynh còn chưa biết ả là nội gián, nhưng Bạch Hồng chỉ bảo “có khi cô ta không sao đâu” để an ủi Li Lam. Thế mà ngày xưa lúc Li Lam bị Tam Lang hại rơi xuống vực, Bạch Hồng liền trực tiếp xuất chiêu Thiên Địa Đồng Thọ.”

Buổi tối hôm ấy, hồng quang sáng rực tỏ như ban ngày. Bạch y thiếu niên tốn hết tuyệt học một kiếp, chỉ vì để báo thù cho người hắn yêu.

“Thiên Địa Đồng Thọ?” Tần Thanh Tiêu có phần ngạc nhiên, hỏi Bạch Miêu: “Nhớ huynh nói đó là chiêu cuối cùng của Hỏa Vũ Toàn Phong đúng không? Bạch Hồng vậy mà lại đánh ra được á?”

Bạch Miêu chăm chú nhìn Bạch Hồng, đáp: “Thằng bé giỏi hơn ta. Ta tốn nửa đời cũng không tài nào ngộ được chân lý Hỏa Vũ Toàn Phong. Không ngờ Hồng Nhi còn chưa tới tuổi đôi mươi mà ngay cả Thiên Địa Đồng Thọ cũng học được. Có điều, chiêu đó là kiếm chiêu tự sát, hủy thiên diệt địa.”

“Chẳng lẽ nó muốn đi cùng Lam Nhi? Nếu không cũng đâu cần dùng kiếm chiêu mạnh vậy để báo thù?” Lam Ngọc quan sát thiếu niên dịu dàng như ngọc phía xa, thấy rõ trong mắt thằng bé đều là hình bóng Lam Nhi nhà bà, đong đầy nùng tình mật ý.

[“𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠!!!” 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐦𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐫𝐨̛̃ 𝐥𝐚𝐨 đ𝐞̂́𝐧 𝐨̂𝐦 𝐜𝐡𝐚̂̀𝐦 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠: “𝐂𝐨̂ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐬𝐚𝐨 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐦𝐚𝐲 𝐪𝐮𝐚́!”

𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐜𝐨̂́ 𝐧𝐚̣̆𝐧 𝐫𝐚 𝐯𝐚̀𝐢 𝐠𝐢𝐨̣𝐭 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐦𝐚̆́𝐭, 𝐯𝐨̛̀ 𝐯𝐢̣𝐭 đ𝐚́𝐩: “𝐗𝐢𝐧 𝐥𝐨̂̃𝐢 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦, 𝐥𝐚̀ 𝐭𝐚̣𝐢 𝐭𝐚 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚̉𝐨 𝐯𝐞̣̂ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐜𝐨̂.”

“𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠, 𝐜𝐨̂ 𝐨̂𝐦 𝐜𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐚̂𝐦 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐫𝐨̛𝐢 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐯𝐮̛̣𝐜, 𝐯𝐚̣̂𝐲 𝐜𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐚̂𝐦 đ𝐚̂𝐮?” 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐚̂̀𝐦 𝐧𝐠𝐚̂𝐦 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐮́𝐜, 𝐛𝐨̂̃𝐧𝐠 𝐡𝐨̉𝐢. 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐯𝐚̣̂𝐲 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐬𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢: “𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐧𝐮̛̃𝐚. 𝐋𝐮́𝐜 𝐭𝐚 𝐭𝐢̉𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐢̀ đ𝐚̃ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐚̉ 𝐭𝐚 𝐫𝐨̂̀𝐢.”

“𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲? 𝐓𝐡𝐞̂́ 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐜𝐨̂ 𝐭𝐚 đ𝐢 đ𝐚̂𝐮 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜?” 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐭𝐡𝐞𝐨 𝐛𝐨́𝐧𝐠 𝐥𝐮̛𝐧𝐠 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠, 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐦𝐚̆́𝐭 𝐱𝐞̣𝐭 𝐪𝐮𝐚 𝐜𝐡𝐮́𝐭 𝐧𝐠𝐡𝐢 𝐡𝐨𝐚̣̆𝐜]

“Li Lam và Mã Tam Nương chỉ nói mấy câu đơn giản, không ngờ Bạch Hồng vừa nghe đã bắt được trọng tâm.” Từ Lý tán thưởng nhìn Bạch Hồng, khen không dứt miệng: “Thằng bé này nom cũng ra dáng Bạch Miêu đại ca phết, không tệ, không tệ!!!”

“Xem ra kế hoạch của Mã Tam Nương chẳng những không làm mất sự nghi ngờ của Bạch Hồng, trái lại còn khiến nó trầm trọng hơn.” Thân Viễn âm thầm phân tích.

[𝐒𝐚𝐮 𝐤𝐡𝐢 𝐜𝐮̛́𝐮 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦, 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐜𝐚̂𝐧 𝐧𝐡𝐚̆́𝐜 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐡𝐨̂̀𝐢, 𝐜𝐚̉𝐦 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐬𝐨 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐤𝐡𝐮 𝐯𝐮̛̣𝐜 𝐬𝐚𝐮 𝐧𝐮́𝐢 đ𝐚𝐧𝐠 đ𝐚̂̀𝐲 𝐫𝐚̂̃𝐲 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐲 𝐛𝐢𝐧𝐡 𝐭𝐫𝐮𝐲 𝐪𝐮𝐞́𝐭 𝐧𝐚̀𝐲 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣ 𝐊𝐢𝐦 𝐓𝐢𝐞̂𝐧 𝐊𝐡𝐞̂ 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐚𝐧 𝐭𝐨𝐚̀𝐧 𝐡𝐨̛𝐧, 𝐜𝐡𝐨 𝐧𝐞̂𝐧 𝐥𝐚̣𝐢 đ𝐮̛𝐚 𝐧𝐚̀𝐧𝐠 𝐯𝐞̂̀ 𝐦𝐚̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐚̂́𝐭 𝐭𝐢𝐞̂́𝐩 𝐭𝐮̣𝐜 𝐜𝐡𝐮̛̃𝐚 𝐭𝐫𝐢̣.

“𝐍𝐚̀𝐨, 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦, 𝐦𝐚𝐮 𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐡𝐞̂́𝐭 𝐛𝐚́𝐭 𝐭𝐡𝐮𝐨̂́𝐜 𝐧𝐚̀𝐲!” 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐲 𝐭𝐡𝐢𝐞̂́𝐮 𝐧𝐢𝐞̂𝐧 𝐛𝐮̛𝐧𝐠 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐚́𝐭 𝐜𝐚𝐧𝐡 𝐥𝐢𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐢 𝐛𝐨̂́𝐜 𝐡𝐨̛𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐢 𝐧𝐠𝐮́𝐭 đ𝐞̂́𝐧 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐧𝐚̀𝐧𝐠: “Đ𝐚̂𝐲 𝐥𝐚̀ 𝐥𝐢𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐓𝐮̛̀ 𝐁𝐨̂𝐧 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐦𝐚̣𝐧𝐠 𝐡𝐚́𝐢 𝐜𝐡𝐨 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢 đ𝐚̂́𝐲.”

“𝐌𝐮𝐨̣̂𝐢 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭.” 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐠𝐢𝐨̛ 𝐭𝐚𝐲 đ𝐨̛̃ 𝐛𝐚́𝐭 𝐭𝐡𝐮𝐨̂́𝐜, 𝐭𝐡𝐨̛̉ 𝐝𝐚̀𝐢: “𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐬𝐮𝐲́𝐭 𝐛𝐨̉ 𝐦𝐚̣𝐧𝐠 𝐯𝐢̀ 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢.”

𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐯𝐚̣̂𝐲 𝐥𝐚̆́𝐜 đ𝐚̂̀𝐮, 𝐜𝐨́ 𝐲́ 𝐩𝐡𝐚̉𝐧 𝐛𝐚́𝐜: “𝐓𝐚 𝐜𝐚̉𝐦 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝐧𝐚̀𝐲 𝐜𝐨́ 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐧𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐭𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐢𝐞̂́𝐭 𝐭𝐫𝐮̀𝐧𝐠 𝐡𝐨̛̣𝐩.”

“𝐂𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐥𝐞̃ 𝐜𝐨́ 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐢̉ 𝐦𝐢̉ 𝐝𝐚̀𝐧 𝐱𝐞̂́𝐩?” 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐬𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢, 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐩𝐡𝐚̉𝐧 𝐮̛́𝐧𝐠.

“𝐔̛̀.” 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐠𝐚̣̂𝐭 đ𝐚̂̀𝐮: “𝐋𝐮́𝐜 𝐜𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐚̂𝐦 𝐚́𝐦 𝐬𝐚́𝐭 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢, 𝐜𝐨́ 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢 𝐜𝐚̉𝐦 𝐠𝐢𝐚́𝐜 𝐜𝐨̂ 𝐚̂́𝐲 𝐠𝐢𝐨̂́𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐮̛ đ𝐚𝐧𝐠 𝐛𝐢̣ 𝐤𝐡𝐨̂́𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐞̂́, đ𝐮́𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠?”

𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐡𝐨̂̀𝐢 𝐭𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐚́𝐭, 𝐠𝐚̣̂𝐭 đ𝐚̂̀𝐮: “Đ𝐮́𝐧𝐠 𝐯𝐚̣̂𝐲.”

𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐱𝐚́𝐜 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐡𝐨̉𝐢 𝐭𝐢𝐞̂́𝐩: “𝐓𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐤𝐡𝐢 𝐱𝐚̉𝐲 𝐫𝐚 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧, 𝐜𝐨́ 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢 đ𝐨̣̂𝐭 𝐧𝐡𝐢𝐞̂𝐧 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐜𝐨́ 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂𝐮, 𝐦𝐚̀ 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂𝐮 𝐧𝐚̀𝐲 𝐥𝐚̣𝐢 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐚 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐡𝐨̛𝐢 𝐯𝐚́𝐧𝐠 đ𝐚̂̀𝐮?”

“𝐏𝐡𝐚̉𝐢, 𝐬𝐚𝐮 đ𝐨́ 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢 𝐜𝐨̀𝐧 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐚̂𝐲 𝐭𝐢𝐞̂𝐮.” 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐛𝐮̛𝐧𝐠 𝐛𝐚́𝐭 𝐭𝐡𝐮𝐨̂́𝐜, 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐡𝐨̛𝐢 𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐜𝐚̣𝐧.

“𝐋𝐚̂̀𝐧 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐭𝐚 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐓𝐮̛̀ 𝐁𝐨̂𝐧 𝐤𝐞̂̉ 𝐡𝐮𝐲𝐧𝐡 𝐚̂́𝐲 𝐭𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂𝐮 𝐛𝐞̂𝐧 𝐛𝐨̛̀ 𝐬𝐨̂𝐧𝐠, 𝐬𝐚𝐮 đ𝐨́ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐜𝐨̂ 𝐜𝐚̂𝐦 𝐧𝐨́𝐢 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧.” 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐜𝐚̂̉𝐧 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐭𝐡𝐚̆𝐦 𝐝𝐨̀, 𝐭𝐮̛̀ 𝐭𝐮̛̀ 𝐠𝐨̛̃ 𝐫𝐨̂́𝐢: “𝐋𝐚̂̀𝐧 𝐧𝐚̀𝐲 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐥𝐮̛𝐨̛̣𝐭 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂𝐮, 𝐦𝐚̀ 𝐜𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐚̂𝐦 𝐥𝐚̣𝐢 𝐦𝐚̂́𝐭 𝐤𝐡𝐨̂́𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐞̂́.”

“𝐇𝐚𝐢 𝐯𝐢𝐞̣̂𝐜 𝐧𝐚̀𝐲 𝐤𝐞̂́𝐭 𝐡𝐨̛̣𝐩, 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐭𝐚 𝐧𝐠𝐡𝐢̃ 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐨𝐚̣𝐢 𝐯𝐨̃ 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐨̂̀𝐧 đ𝐚̣𝐢 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐠𝐢𝐚𝐧𝐠 𝐡𝐨̂̀.”

“𝐕𝐨̃ 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 𝐠𝐢̀?” 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐜𝐚̉ 𝐤𝐢𝐧𝐡, 𝐡𝐨̉𝐢.

𝐓𝐡𝐢𝐞̂́𝐮 𝐧𝐢𝐞̂𝐧 đ𝐚𝐧𝐡 𝐦𝐚̣̆𝐭, 𝐧𝐨́𝐢: “𝐂𝐡𝐢𝐞̂𝐮 𝐇𝐨̂̀𝐧 𝐭𝐡𝐮𝐚̣̂𝐭, 𝐥𝐨𝐚̣𝐢 𝐭𝐡𝐮𝐚̣̂𝐭 𝐩𝐡𝐚́𝐩 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐦𝐞̂ 𝐡𝐨𝐚̣̆𝐜 𝐭𝐚̂𝐦 𝐭𝐫𝐢́, đ𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐨̛̀𝐢 𝐞́𝐩 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐫𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐮𝐚̣̂𝐭 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐡𝐨𝐚̀𝐧 𝐭𝐨𝐚̀𝐧 𝐭𝐮𝐚̂𝐧 𝐭𝐡𝐞𝐨 𝐬𝐮̛̣ đ𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐤𝐡𝐢𝐞̂̉𝐧 𝐜𝐮̉𝐚 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐡𝐢 𝐭𝐡𝐮𝐚̣̂𝐭.”

𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐱𝐨𝐧𝐠, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐤𝐢𝐞̂̀𝐦 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐫𝐮̀𝐧𝐠 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐨̛́𝐧 𝐥𝐚̣𝐧𝐡: “𝐍𝐞̂́𝐮 𝐪𝐮𝐚̉ 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐡𝐮𝐲𝐧𝐡 𝐧𝐨́𝐢, 𝐯𝐚̣̂𝐲 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐤𝐡𝐨̂́𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐞̂́ 𝐜𝐨̂ 𝐜𝐚̂𝐦 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐥𝐚̀ 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠.”

“𝐂𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐱𝐚́𝐜, 𝐜𝐨́ 𝐤𝐡𝐢 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐦𝐨̛́𝐢 𝐭𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐬𝐮̛̣ 𝐥𝐚̀ 𝐧𝐨̣̂𝐢 𝐠𝐢𝐚́𝐧 𝐌𝐚 𝐆𝐢𝐚́𝐨. 𝐂𝐡𝐢̉ 𝐜𝐨́ đ𝐢𝐞̂̀𝐮...” 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐧𝐨́𝐢 đ𝐞̂́𝐧 đ𝐚̂𝐲, 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐧 𝐬𝐚̆́𝐜 𝐥𝐨́𝐞 𝐥𝐞̂𝐧 𝐯𝐞̉ 𝐧𝐠𝐡𝐢 𝐧𝐠𝐨̛̀: “𝐒𝐚𝐨 𝐜𝐨̂ 𝐭𝐚 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐞̂̉ 𝐜𝐨̂ 𝐠𝐚́𝐢 𝐜𝐚̂𝐦 𝐠𝐢𝐞̂́𝐭 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢, 𝐭𝐫𝐚́𝐢 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐨̀𝐧 𝐱𝐚̉ 𝐭𝐡𝐚̂𝐧 𝐜𝐮̛́𝐮 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢?”

“𝐂𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐧𝐚̀𝐲 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐫𝐨̃.” 𝐂𝐡𝐚̂𝐧 𝐦𝐚̀𝐲 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐜𝐚𝐮 𝐜𝐡𝐚̣̆𝐭. 𝐍𝐚̀𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐚̂̀𝐦 𝐧𝐠𝐚̂𝐦 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐮́𝐜, đ𝐨𝐚̣𝐧 𝐛𝐚̉𝐨: “𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐥𝐨̛̣𝐢 𝐝𝐮̣𝐧𝐠 𝐓𝐚𝐦 𝐊𝐢𝐞̂́𝐦 𝐇𝐨̛̣𝐩 𝐁𝐢́𝐜𝐡, 𝐭𝐡𝐮̛̉ 𝐜𝐨̂ 𝐭𝐚 𝐭𝐡𝐞̂𝐦 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐚̂̀𝐧.”

“𝐏𝐡𝐚̉𝐢 𝐡𝐚! 𝐆𝐢𝐨̛̀ 𝐭𝐚 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐠𝐨̣𝐢 𝐜𝐨̂ 𝐭𝐚 𝐭𝐨̛́𝐢 đ𝐞̂̉ 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐮̛̃𝐚 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐨 𝐦𝐮𝐨̣̂𝐢, 𝐬𝐚𝐮 đ𝐨́ 𝐜𝐡𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐓𝐚𝐦 𝐊𝐢𝐞̂́𝐦 𝐇𝐨̛̣𝐩 𝐁𝐢́𝐜𝐡.”

𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐝𝐮̛́𝐭 𝐜𝐚̂𝐮 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐫𝐚 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐩𝐡𝐨̀𝐧𝐠]

Đứng trước màn hình, Đậu Uy nghe Bạch Hồng phân tích ra thuật Chiêu Hồn thì không khỏi tăng thêm vài phần hài lòng, tán thưởng: “Học cao hiểu rộng! Mới mười mấy tuổi mà biết cả loại thuốc như thuật Chiêu Hồn!”

Bạch Miêu đứng cạnh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ta chưa kể với nó bao giờ. Thằng bé này thích đọc sách mẫu thân nó để lại, chắc đã đọc được trong đó.”

Riêng Bạch Hồng, lúc này hắn nghĩ lại vẫn còn thấy sợ: “Cũng may Lị Sa giấu kiếm thật, bằng không nếu để Mã Tam Nương dễ dàng hoàn thành Tam Kiếm Hợp Bích, rất có khả năng chúng ta phải rất lâu sau mới biết thân phận thật của ả, mà tính mạng Lị Sa cũng khó bảo toàn.”

“Kim Tiên Khê không bằng chỗ ở của mọi người. Ở nơi tấp nập như thế, ta không tiện dùng Tử Vân Kiếm thật, mà kể cả ta chưa từng luyện kiếm pháp hợp bích quan trọng nhất trong quán trọ, Mã Tam Nương vẫn có thể nghe ngóng được thân phận của ta. Nếu không có tâm đề phòng, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?”

Dù sống kín kẽ, nhưng quán trọ quả thật người lắm mắt nhiều, ai mà biết được có bao nhiêu “Mã Tam Nương”?

[𝐋𝐚̣𝐢 𝐧𝐨́𝐢 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐓𝐨𝐚̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐝𝐚̂̃𝐧 𝐭𝐡𝐮̉ 𝐡𝐚̣ 𝐥𝐮̣𝐜 𝐬𝐨𝐚́𝐭 𝐧𝐠𝐨̣𝐧 𝐧𝐮́𝐢 𝐬𝐚𝐮 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐢̀𝐦 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐠𝐢̀. 𝐒𝐨𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐮̛̃𝐚 𝐥𝐮́𝐜 𝐠𝐚̃ 𝐦𝐮𝐨̂́𝐧 𝐥𝐮𝐢 𝐛𝐢𝐧𝐡, 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐲 𝐛𝐢𝐧𝐡 𝐛𝐨̂̃𝐧𝐠 𝐭𝐢̀𝐦 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐦𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐨̣𝐜 𝐭𝐫𝐮̣𝐲 𝐫𝐨̛𝐢 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐛𝐮̣𝐢 𝐜𝐨̉ 𝐜𝐚̣𝐧𝐡 𝐦𝐞́𝐩 𝐯𝐮̛̣𝐜, 𝐛𝐞̀𝐧 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐝𝐚̂𝐧𝐠 𝐥𝐞̂𝐧 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐓𝐨𝐚̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠.

𝐇𝐨̣ 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐥𝐢𝐞̂́𝐜, 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐧𝐠𝐚𝐲 𝐫𝐚 𝐧𝐠𝐨̣𝐜 𝐭𝐫𝐮̣𝐲 𝐜𝐮̉𝐚 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐥𝐚̀𝐦 𝐦𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐚̆́𝐦, 𝐛𝐚̉𝐨: “𝐍𝐠𝐨̣𝐜 𝐭𝐫𝐮̣𝐲 𝐜𝐮̉𝐚 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐫𝐨̛𝐢 𝐨̛̉ đ𝐚̂𝐲, 𝐜𝐡𝐨 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐚̉ 𝐜𝐡𝐚̆́𝐜 𝐜𝐡𝐚̆́𝐧 đ𝐚𝐧𝐠 𝐛𝐢̣ 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐱𝐚. 𝐂𝐨́ 𝐤𝐡𝐢 đ𝐚̃ 𝐥𝐞̉𝐧 𝐯𝐞̂̀ 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣.”

𝐆𝐚̃ 𝐝𝐮̛́𝐭 𝐥𝐨̛̀𝐢 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐡𝐮𝐲́𝐭 𝐬𝐚́𝐨 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠, 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐨𝐧 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠 𝐬𝐚̀ 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 đ𝐚̣̂𝐮 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐭𝐚𝐲. 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐓𝐨𝐚̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐛𝐨̉ 𝐭𝐡𝐮̛ 𝐯𝐚̀𝐨 𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐮̛ 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐜𝐡𝐚̂𝐧 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠, 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐯𝐨̂̃ 𝐜𝐚́𝐧𝐡 𝐛𝐚𝐲 𝐯𝐞̂̀ 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣.

𝐋𝐮́𝐜 𝐧𝐚̀𝐲 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣, 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 đ𝐚𝐧𝐠 𝐭𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐫𝐮𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐢̣ 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐨 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐜𝐡𝐨̛̣𝐭 𝐧𝐠𝐡𝐞 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐮̛𝐧𝐠 𝐤𝐞̂𝐮. 𝐀̉ 𝐥𝐢𝐞̂́𝐜 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐫𝐚 𝐧𝐠𝐨𝐚̀𝐢 𝐜𝐮̛̉𝐚 𝐬𝐨̂̉, 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐨𝐧 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠 đ𝐚𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐚𝐨 𝐥𝐢𝐞̣̂𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐛𝐚̂̀𝐮 𝐭𝐫𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐚́𝐜𝐡 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐱𝐚. 𝐓𝐫𝐨̀𝐧𝐠 𝐦𝐚̆́𝐭 𝐚̉ đ𝐚̉𝐨 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡, 𝐭𝐡𝐚̂𝐧 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐜𝐡𝐨̛̣𝐭 𝐥𝐚𝐲 đ𝐨̣̂𝐧𝐠.

“𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠, 𝐜𝐨̂ 𝐬𝐚𝐨 𝐯𝐚̣̂𝐲?”

𝐍𝐠𝐡𝐞 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐡𝐨̉𝐢, 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐛𝐞̀𝐧 𝐭𝐡𝐨̛̉ 𝐡𝐚̀𝐨 𝐡𝐞̂̉𝐧, 𝐭𝐫𝐚̉ 𝐥𝐨̛̀𝐢: “𝐓𝐚... 𝐭𝐚 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐯𝐚̣̂𝐧 𝐧𝐨̣̂𝐢 𝐥𝐮̛̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂́𝐩 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜, 𝐜𝐚̂̀𝐧 đ𝐢 𝐫𝐚 𝐧𝐠𝐨𝐚̀𝐢 𝐡𝐢́𝐭 𝐭𝐡𝐨̛̉ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐚́𝐭!”

𝐀̉ 𝐧𝐨́𝐢 đ𝐨𝐚̣𝐧 𝐫𝐨̛̀𝐢 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐦𝐚̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐚̂́𝐭, 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐚́𝐧𝐡 đ𝐨̣̂𝐧𝐠 𝐓𝐮̛̀ 𝐁𝐨̂𝐧 đ𝐚𝐧𝐠 𝐭𝐮𝐚̂̀𝐧 𝐭𝐫𝐚 𝐦𝐚̀ đ𝐢 𝐭𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐯𝐞̂̀ 𝐩𝐡𝐨̀𝐧𝐠 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, đ𝐨́𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐚̣̆𝐭 𝐜𝐮̛̉𝐚, 𝐬𝐚𝐮 đ𝐨́ 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐜𝐮̛̉𝐚 𝐬𝐨̂̉ 𝐯𝐚̂̃𝐲 𝐭𝐚𝐲, 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐬𝐚̀ 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠.

𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐭𝐡𝐮̛ 𝐫𝐚 đ𝐨̣𝐜, 𝐭𝐮̛́𝐜 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐛𝐢𝐞̂́𝐧 𝐬𝐚̆́𝐜: “𝐓𝐞̂𝐧 𝐡𝐨̣ 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐥𝐨̂̃ 𝐦𝐚̃𝐧𝐠, 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐚𝐦 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 đ𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚́ 𝐡𝐨̉𝐧𝐠 𝐤𝐞̂́ 𝐡𝐨𝐚̣𝐜𝐡 𝐜𝐮̉𝐚 𝐭𝐚!”

𝐍𝐠𝐡𝐢̃ 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐚̉ 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐨́𝐧𝐠 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐫𝐚 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐨̛̀ 𝐠𝐢𝐚̂́𝐲 𝐤𝐡𝐚́𝐜, 𝐯𝐢𝐞̂́𝐭 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 𝐦𝐚̂́𝐲 𝐜𝐡𝐮̛̃ “𝐃𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐥𝐮̣𝐜 𝐬𝐨𝐚́𝐭, 𝐜𝐡𝐨̛̀ 𝐦𝐞̣̂𝐧𝐡 𝐥𝐞̣̂𝐧𝐡!”.

𝐌𝐚̀𝐧 𝐡𝐢̀𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̂̉𝐧 𝐜𝐚̉𝐧𝐡 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐧𝐠𝐨̣𝐧 𝐧𝐮́𝐢 𝐬𝐚𝐮 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣, 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐨́𝐧𝐠 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 đ𝐚𝐧𝐠 𝐯𝐞̀𝐨 𝐯𝐞̀𝐨 𝐥𝐮̛𝐨̛́𝐭 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐠𝐢𝐮̛̃𝐚 𝐫𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐜𝐚̂𝐲. 𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐚̀𝐲 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐥𝐚̀ 𝐓𝐚̂̀𝐧 𝐃𝐢𝐞̂̉𝐮. 𝐇𝐚̆́𝐧 𝐯𝐮̛̀𝐚 đ𝐢 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐥𝐚̂̉𝐦 𝐛𝐚̂̉𝐦: “𝐒𝐚𝐨 𝐭𝐮̛̣ 𝐧𝐡𝐢𝐞̂𝐧 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐓𝐨𝐚̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐥𝐚̣𝐢 𝐬𝐨𝐚́𝐭 𝐧𝐮́𝐢, 𝐜𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐥𝐞̃ 𝐜𝐨́ 𝐦𝐚̣̂𝐭 𝐥𝐞̣̂𝐧𝐡? 𝐓𝐡𝐨̂𝐢 𝐦𝐚̣̆𝐜 𝐤𝐞̣̂, 𝐭𝐚 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 đ𝐢 𝐠𝐢𝐮́𝐩 𝐧𝐡𝐨́𝐦 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠.”

𝐋𝐮́𝐜 𝐧𝐚̀𝐲, 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠 𝐦𝐚𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞𝐨 𝐦𝐚̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐮̛ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐯𝐮̛̀𝐚 𝐯𝐚̣̆𝐧 𝐛𝐚𝐲 𝐧𝐠𝐚𝐧𝐠 đ𝐢̉𝐧𝐡 đ𝐚̂̀𝐮 𝐡𝐚̆́𝐧, 𝐡𝐮̛𝐨̛́𝐧𝐠 𝐥𝐞̂𝐧 đ𝐢̉𝐧𝐡 𝐧𝐮́𝐢. “𝐇𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐭𝐡𝐮̛? 𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐨́ 𝐦𝐚̣̂𝐭 𝐥𝐞̣̂𝐧𝐡 𝐧𝐮̛̃𝐚 𝐜𝐡𝐮̛́?”

𝐃𝐮̛́𝐭 𝐥𝐨̛̀𝐢, 𝐡𝐚̆́𝐧 𝐛𝐮́𝐧𝐠 𝐭𝐚𝐲 𝐛𝐚̆́𝐧 𝐫𝐚 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐦𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐚́𝐦 𝐤𝐡𝐢́, đ𝐚́𝐧𝐡 𝐭𝐫𝐮́𝐧𝐠 𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐭 đ𝐚̣𝐨 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠. Đ𝐨̛̣𝐢 𝐧𝐨́ 𝐫𝐨̛𝐢 𝐩𝐡𝐢̣𝐜𝐡 𝐱𝐮𝐨̂́𝐧𝐠 đ𝐚̂́𝐭, 𝐡𝐚̆́𝐧 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐥𝐚̂́𝐲 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐦𝐚̉𝐧𝐡 𝐠𝐢𝐚̂́𝐲 𝐧𝐡𝐨̉.“

𝐐𝐮𝐚̉ 𝐧𝐡𝐢𝐞̂𝐧 đ𝐮́𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐭𝐚 đ𝐨𝐚́𝐧, 𝐱𝐞𝐦 𝐫𝐚 𝐭𝐞̂𝐧 𝐧𝐨̣̂𝐢 𝐠𝐢𝐚́𝐧 𝐧𝐚̀𝐲 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐨́ 𝐡𝐚̀𝐧𝐡 đ𝐨̣̂𝐧𝐠 𝐫𝐨̂̀𝐢. 𝐇𝐢̀ 𝐡𝐢̀, 𝐜𝐨𝐢 𝐭𝐚 𝐥𝐚̀𝐦 𝐬𝐚𝐨 𝐩𝐡𝐚́ 𝐡𝐮̛ 𝐤𝐞̂́ 𝐡𝐨𝐚̣𝐜𝐡 𝐜𝐮̉𝐚 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛𝐢!”

𝐓𝐡𝐢𝐞̂́𝐮 𝐧𝐢𝐞̂𝐧 𝐜𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐥𝐚̣𝐧𝐡, 𝐛𝐞̀𝐧 𝐛𝐚̆́𝐭 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐯𝐚̀𝐨 𝐭𝐨̛̀ 𝐠𝐢𝐚̂́𝐲. 𝐂𝐡𝐮̛̃ 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐠𝐢𝐚̂́𝐲 𝐧𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐨́𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐨̀𝐞 đ𝐢, 𝐡𝐚̆́𝐧 𝐥𝐚̣𝐢 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝐧𝐮̛̃𝐚 𝐭𝐫𝐚̉ 𝐭𝐡𝐮̛ 𝐯𝐞̂̀ 𝐜𝐡𝐨̂̃ 𝐜𝐮̃, 𝐜𝐮𝐨̂́𝐢 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐦𝐨̛́𝐢 𝐠𝐢𝐚̉𝐢 𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐭 𝐜𝐡𝐨 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐮̛𝐧𝐠, đ𝐞̂̉ 𝐧𝐨́ 𝐥𝐚̂̀𝐧 𝐧𝐮̛̃𝐚 𝐛𝐚𝐲 𝐥𝐞̂𝐧 đ𝐢̉𝐧𝐡 𝐧𝐮́𝐢]

“Ha ha ha ha ha Tần Diểu cừ quá!!! Mã Tam Nương có nằm mơ cũng không ngờ được bên phe ta cũng cài gián điệp!!!” Tiểu Ly xem mà khoái trá vô cùng.

“Nói thật ta có một thắc mắc... sao mấy người các huynh ai cũng biết trị thương hết vậy?”

Đinh Đương rốt cuộc hỏi ra miệng vấn đề mà mình tò mò đã lâu, chỉ tiếc mọi người chẳng ai thèm để ý nàng ta. Đợi mãi không ai lên tiếng, Bạch Hồng đành bất đắc dĩ trả lời: “Hành tẩu giang hồ có thể bị thương bất cứ lúc nào, chung quy vẫn phải biết chút y thuật.”

Nói tới đây, thiếu niên không biết nghĩ đến chuyện gì mà khẽ cười một tiếng.

Thực ra là, hắn chỉ sực nhớ ra từ ngày Đậu Duật gia nhập vào nhóm, mấy người bọn họ dường như đã luyện thành thói quen lúc có chuyện là gọi Đậu Duật, thậm chí lúc chém giết cũng bạo hẳn lên.

Đừng hỏi, hỏi chính là từ ngày có Đậu tiểu thần y, bị thương muốn nặng cỡ nào sẽ có cỡ đó.

Mỗi lần nhìn Đậu Đậu hùng hổ chạy tới chữa thương cho họ, ngoài miệng thì càm ràm đừng cứ gây phiền phức cho đệ ấy, mà đáy mắt lại không giấu nổi lo lắng, họ cũng thấy ấm áp trong lòng.

[𝐓𝐡𝐨̛̀𝐢 đ𝐢𝐞̂̉𝐦 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐓𝐨𝐚̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐦𝐚̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐮̛, 𝐠𝐚̃ 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐧𝐠𝐡𝐢 𝐧𝐠𝐨̛̀ 𝐬𝐚̂𝐮 𝐬𝐚̆́𝐜.

“𝐕𝐨̂ 𝐭𝐮̛̣ 𝐭𝐡𝐢𝐞̂𝐧 𝐭𝐡𝐮̛? 𝐕𝐚̣̂𝐲 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐮𝐨̂́𝐧 𝐭𝐚 𝐥𝐚̀𝐦 𝐠𝐢̀? 𝐌𝐚̀ 𝐭𝐡𝐨̂𝐢 𝐤𝐞̣̂ 𝐧𝐨́, 𝐥𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐭𝐚 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐥𝐚̣̂𝐩 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐚̂̀𝐮.” 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐓𝐨𝐚̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐚𝐦 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 𝐬𝐨̂́𝐭 𝐫𝐮𝐨̣̂𝐭, 𝐥𝐢𝐞̂̀𝐧 𝐯𝐮𝐧𝐠 𝐛𝐮́𝐚 𝐭𝐢𝐞̂́𝐩 𝐭𝐮̣𝐜 𝐝𝐚̂̃𝐧 𝐛𝐢𝐧𝐡 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐡𝐮𝐲𝐞̂𝐧 𝐧𝐚́𝐨 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣, đ𝐮́𝐧𝐠 𝐥𝐮́𝐜 𝐌𝐚̃ 𝐓𝐚𝐦 𝐍𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 đ𝐚̃ 𝐭𝐫𝐨̛̉ 𝐯𝐞̂̀ 𝐦𝐚̣̂𝐭 𝐭𝐡𝐚̂́𝐭 𝐯𝐚̀ đ𝐚𝐧𝐠 𝐥𝐢𝐞̂𝐧 𝐭𝐡𝐮̉ 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐢̣ 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐨 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦.

“𝐁𝐚𝐨 𝐯𝐚̂𝐲 𝐪𝐮𝐚́𝐧 𝐭𝐫𝐨̣ 𝐜𝐡𝐨 𝐭𝐚, 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐥𝐮̀𝐧𝐠 𝐫𝐚 𝐁𝐚̣𝐜𝐡 𝐇𝐨̂̀𝐧𝐠 𝐯𝐚̀ 𝐃𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐋𝐢 𝐋𝐚𝐦!”

𝐇𝐨̣ 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐝𝐚̂̃𝐧 𝐦𝐚̂́𝐲 𝐭𝐞̂𝐧 𝐡𝐚̆́𝐜 𝐲 𝐛𝐢𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐚̣𝐲 𝐭𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 đ𝐞̂́𝐧 𝐡𝐚̣̂𝐮 𝐯𝐢𝐞̣̂𝐧. 𝐓𝐮̛̀ 𝐁𝐨̂𝐧 đ𝐚𝐧𝐠 đ𝐮̛́𝐧𝐠 𝐠𝐚́𝐜 𝐛𝐚̂́𝐲 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐧𝐠𝐡𝐞 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐜𝐨́ 𝐛𝐢𝐞̂́𝐧 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐤𝐡𝐚̂̉𝐧 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐱𝐚́𝐜𝐡 𝐯𝐮̃ 𝐤𝐡𝐢́, 𝐭𝐡𝐮̉ 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐬𝐚̆̃𝐧 𝐬𝐚̀𝐧𝐠: “𝐁𝐨̣𝐧 𝐜𝐡𝐮𝐨̣̂𝐭 𝐧𝐡𝐚̆́𝐭, 𝐡𝐨̂𝐦 𝐧𝐚𝐲 𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐨 𝐜𝐚́𝐜 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛𝐢 𝐜𝐨́ đ𝐢 𝐦𝐚̀ 𝐜𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐯𝐞̂̀!”

𝐒𝐨𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐢 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐨̛́𝐢 𝐥𝐚̀ 𝐍𝐠𝐮̛𝐮 𝐓𝐨𝐚̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠, 𝐡𝐚̆́𝐧 𝐥𝐚̣𝐢 đ𝐨̂̉𝐢 𝐠𝐢𝐚̣̂𝐧 𝐭𝐡𝐚̀𝐧𝐡 𝐜𝐮̛𝐨̛̀𝐢: “𝐑𝐚 𝐥𝐚̀ 𝐥

Address

Can Tho

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share