07/09/2025
Trên ánh hoa đăng
Cp: Na Tra x Bình Bình - game Black Myth: Wukong 2024.
Tác giả: Chloe.
Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về mị, mọi tình tiết trong fic đều là hư cấu nhằm phục vụ mục đích yy của tác giả.
…
𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝒕𝒓𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 đ𝒊̣𝒂 𝒄𝒖̛̉𝒖, 𝒑𝒉𝒐𝒏𝒈 𝒍𝒖̛𝒖 𝒗𝒂̂𝒏 𝒕𝒂́𝒏, 𝒅𝒖𝒚 𝒉𝒖̛̃𝒖 𝒍𝒊 𝒕𝒊̀𝒏𝒉 𝒗𝒐̂ 𝒕𝒐𝒂́𝒏.
𝑻𝒐̀𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̂𝒏 𝒌𝒊𝒎 𝒌𝒊́𝒏𝒉 𝒃𝒂̂́𝒕 𝒕𝒉𝒂̀𝒏𝒉 𝒗𝒊𝒆̂𝒏, đ𝒂́𝒐 𝒕𝒉𝒖̛̉ 𝒅𝒂̣, 𝒏𝒊𝒆̂𝒏 𝒏𝒊𝒆̂𝒏 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒃𝒂́𝒏.
𝑲𝒉𝒊𝒏𝒉 𝒍𝒂 𝒂́𝒎 𝒄𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈, 𝒄𝒉𝒖 𝒕𝒊 đ𝒂̆́𝒄 𝒚́, đ𝒂 𝒕𝒖̛̣ 𝒕𝒓𝒂𝒏𝒈 𝒍𝒂̂𝒖 𝒄𝒉𝒂̂𝒎 𝒕𝒖𝒚𝒆̂́𝒏.
𝑯𝒊𝒆̂̉𝒖 𝒌𝒉𝒂́𝒏 𝒏𝒈𝒐̣𝒄 𝒕𝒉𝒆̂́ đ𝒂̣𝒎 𝒗𝒐̂ 𝒏𝒈𝒂̂́𝒏, đ𝒂𝒏 𝒙𝒖𝒚 𝒍𝒂̣𝒄, 𝒏𝒈𝒐̂ đ𝒐̂̀𝒏𝒈 𝒌𝒚̀ 𝒑𝒉𝒊𝒆̂́𝒏.
《Thước kiều tiên》 - Ông Văn Long (1)
..
Mùng bảy tháng bảy, theo thông lệ trên trời là ngày Ngưu Lang Chức Nữ hội ngộ, phàm nhân dưới trần lại quen gọi đấy là Khất Xảo tiết, hoặc đơn giản hơn là lễ Thất Tịch.
Ngày mà những kẻ có tình trên đời tỏ bày bao nỗi tương tư.
Na Tra hiển nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa hôm nay với hắn còn là một dịp đặc biệt vô cùng, bởi nó là Thất Tịch đầu tiên của hắn và Bình Bình sau khi hai người chính thức xác lập quan hệ yêu đương. Cho nên từ lúc còn sớm tinh mơ, Trung Đàn Nguyên Soái đã cố tình thức dậy tắm rửa chải chuốc, tỉ mẩn lựa chọn phụ kiện, cốt sao cho bản thân trông thật tươm tất gọn gàng.
Ừ, hắn biết thừa khắp cái Thiên Đình này mình đẹp trai số hai thì không ai chủ nhật, nhan sắc trời phú chỉ cần đứng im lìm một chỗ cũng đủ làm điên đảo chúng sinh. Cơ mà dặm thêm một tí để nó lồng lộn thêm một tí thì càng tốt chứ sao. Dễ gây ấn tượng với Bình Bình hơn nè, chứ có đi đâu mà thiệt.
Tam Thái Tử vừa hí hoáy búi tóc, vừa nghĩ thầm lát trên đường phải tranh thủ mua quà bánh cho tiểu hồ ly, phòng trường hợp nàng cũng gấp đi mà không kịp ăn sáng.
"Sắp tới giờ thượng triều mà ngươi còn định đi đâu đó, Na Tra?"
Tâm trạng phơi phới chưa ra khỏi cửa đã bị trực tiếp cắt ngang. Na Tra cụt hứng, bực bội toan quát lại lão phụ thân, rồi chợt suy nghĩ có khi ông cũng không biết, huống chi mới sớm mà nổi cọc cũng kỳ. Thế là hắn bèn dằn xuống, cố dùng tông giọng bình tĩnh nhất để trả lời ông:
"Qua tôi nộp đơn xin nghỉ phép, Ngọc Đế đã phê chuẩn rồi."
Lời dứt, Tam Thái Tử lập tức nhảy tọt lên Phong Hỏa Luân phóng đi. Hắn sợ nếu Lý Tịnh lại hỏi thêm một câu thì bản thân sẽ không kiềm được nổi ba máu sáu cơn lên mất.
Tới ranh giới Hỏa Diệm Sơn, hai bánh Phong Hỏa Luân bắt đầu di chuyển chậm dần. Na Tra cẩn thận ôm hộp bánh vào lòng, điều khiển bánh xe giảm tốc đáp xuống chân núi, định bụng sẽ tới chỗ hẹn cũ đợi Bình Bình.
Chỉ là không ngờ, chân vừa chạm đất, hắn đã cảm nhận được sát khí dày đặc và vô số cái nhìn sắc lẻm như dao.
"Hừ!"
Tam Thái Tử chỉ liếc nhanh một vòng rồi khịt mũi quay đi, dửng dưng không buồn đếm xỉa. Đám ngưu tinh mã quái này tướng tá có, lính lác có, đứa được chút bản lĩnh cũng có, song còn khuya lắm mới so được với hắn, nên dây dưa với bọn chúng chỉ tổ mệt đầu.
Hôm nay hắn đến đâu phải để đánh nhau.
Na Tra chán nản nhìn trời, lòng như kiến bò chảo nóng. Từ ngày quen biết rồi yêu Bình Bình, dù không muốn thì hắn vẫn phải thừa nhận là bản thân đã tém cái nết hung hăng lại hơn rất nhiều. Ít nhất thì, ừ, không hở chút là giở nắm đấm như mọi khi nữa.
Mà sao giờ nàng vẫn chưa tới nhỉ?
Nhìn trời chán, hắn chuyển sang nhìn dãy núi rực lửa bao bọc Hỏa Diệm Sơn, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt hằn học của tập đoàn binh tướng ngưu mã ái mộ Bình Bình. Na Tra bĩu môi, vừa toan ngồi xuống, hai mắt đã bị bịt chặt.
"Đoán xem ta là ai?"
"Ồ, không biết yêu quái nào to gan muốn ám toán bản nguyên soái?"
Na Tra nhếch mép, ngồi yên để cho nàng nghịch.
"Ta muốn ăn thịt chàng đấy, có thấy sợ chưa?"
Người đằng sau cố làm ra vẻ nguy hiểm, Trung Đàn Nguyên Soái chỉ thấy buồn cười.
Hắn giơ tay nắm bàn tay mềm, buông lời tán tỉnh:
"Không sợ. Được ăn bởi yêu quái xinh đẹp thế này, bản nguyên soái làm quỷ cũng phong lưu."
"Hừ, chàng lại chọc ta!"
Bình Bình mất hứng, giận dỗi buông tay. Na Tra lại phá lên cười khoái chí, nhanh chóng kéo nàng vào lòng.
"Là nàng chọc ta trước chứ bộ."
Hắn hôn lên má nàng, rủ rỉ:
"Đừng giận, để ta dẫn nàng xuống trần dạo chơi!"
"Không đi không đi, giận rồi!"
Tiểu hồ ly hờn mát, gò má ửng hồng. Đẹp như thuở đầu hai người gặp gỡ.
Ước sao thời gian dừng mãi ở giây phút này.
..
Lượng người chơi lễ buổi tối đông gấp ba bốn lần ban ngày, nam nữ đi thành từng cặp nói cười ríu rít, nườm nượp tấp vào các quầy quà vặt, mặt nạ giấy và kẹo hồ lô. Đường xá đông kín như nêm khiến Na Tra cứ phải nắm chặt tay Bình Bình, sợ bỏ ra thì chẳng may nàng lại lạc mất.
"Na Tra đại nhân, bên đó vui quá kìa, mình qua xem thử đi!"
Bình Bình hớn hở chỉ về phía một quầy đố đèn đang được mọi người bu đen bu đỏ, ánh mắt ngập vẻ chờ mong.
"Được, mà nàng chạy từ từ thôi, cẩn thận té bây giờ!"
Chút ngần ngừ xẹt nhanh qua mắt, trước ánh mắt lúng liếng mong chờ của nàng phút chốc biến mất không còn tăm hơi.
"Em biết lần nào chơi đố đèn chàng cũng đội sổ, nhưng một năm được mấy dịp đâu nè."
Bình Bình nhìn ra vẻ khó xử của hắn. Nàng vừa kéo tay hắn, vừa tủm tỉm lấy lòng.
Na Tra bất giác cũng cười theo.
Phải, một năm được mấy dịp vầy đâu.
Bất kể là trước khi xác lập quan hệ, hay sau khi đã xác lập quan hệ, công vụ của hắn quanh năm cũng bộn bề. Chỉ hiếm hoi vào những dịp lễ thế này, họ mới có thể dành chút thì giờ bên nhau.
Đốt đèn Khổng Minh và thả hoa đăng là hai nghi thức bất thành văn mỗi dịp Thất Tịch. Hoa đăng thì họ đã mua rồi, chỉ còn thiếu đèn Khổng Minh, có điều bởi từ chập tối hai người mải la cà hàng quán, nên mấy chiếc đèn đẹp đều đã bị bán hết, chỉ còn lại mấy chiếc vừa xấu vừa quê mùa.
Quầy đố đèn người quây lớp trước lớp sau, Na Tra và Bình Bình do đều nhỏ con nên phải cố sức lắm mới chen lên được, vừa đúng lúc ông chủ đang treo một đôi đèn tuyệt đẹp thêu hình uyên ương giỡn nước dưới bóng dương liễu xanh rì, phản chiếu hai mặt làm phần thưởng, đề bài ra chỉ hai chữ "tương tư".
"Thơ gì vừa có liễu, vừa có uyên ương, lại vừa liên quan đến tương tư?"
Mặt Na Tra nhăn như khỉ gặm ớt. Bảo đánh nhau thì hắn giỏi, chứ hỏi văn thơ là hắn mù tịt luôn.
"Tương tư?"
Bình Bình xoa cằm, đăm chiêu quan sát đôi đèn thật kĩ. Mọi người xung quanh thảy cũng trầm ngâm, thẳng đến lúc một em bé đứng hàng đầu đột nhiên trỏ vào đôi đèn, níu tay mẹ nói:
"Mẫu thân, mẫu thân, vịt trời trên đèn bị ngược."
"Đấy là uyên ương, không phải vịt trời."
Mẹ em bé vội vàng chỉnh đúng.
"Bị ngược á?"
Bình Bình nhíu mày. Chợt nàng vỗ tay đánh bốp, mừng rỡ reo lên:
"Nghĩ ra rồi. Ông chủ, đáp án của câu đố là bài "Tân thiêm thanh dương liễu chi." (2)
"Đáp án của vị cô nương này hoàn toàn chính xác. Theo quy định, đôi đèn này sẽ tặng cho cô."
Chủ tiệm cười lớn, mau mắn gói đôi đèn lại trao cho Bình Bình. Mọi người thấy một cô nương xinh đẹp giải đúng câu hỏi hóc búa thì cũng rần rần vỗ tay, trong khi Na Tra bên cạnh đã ngẩn tò te như bị hóa đá.
Bình Bình của hắn... thông thạo thơ ca đến mức này à?
Mãi tới thời điểm bị nàng kéo khỏi quầy đèn, Trung Đàn Nguyên Soái vẫn chưa hoàn hồn lại nổi. Hắn không kiềm dược thắc mắc, nhẹ giọng hỏi nàng:
"Bình Bình, sao nàng đoán ra bài thơ hay thế?"
Tiểu hồ ly hất cằm đắc ý, kiêu ngạo trả lời:
"Đấy là do chàng không chịu lo đọc sách cho đàng hoàng đấy! Em đã bảo chém chém giết giết có gì hay đâu!"
Na Tra im bặt, tính tự ái nổi lên:
"Vậy nguyên văn bài thơ đó thế nào, nàng đọc ta nghe đi!"
Tức quá, hắn phải điều tra mới được.
Bình Bình cười thần bí, lè lưỡi trêu:
"Không đọc, chàng tự về tìm hiểu đi!"
Rồi nàng không nói gì nữa, chỉ nắm tay hắn len lỏi xuyên qua biển người. Bước chân thiếu nữ băng băng, tựa đang đạp trên nhịp cầu sáng ngời kết bằng vô số cánh chim hỉ thước, tự do tự tại.
"𝑬𝒎 𝒗𝒂̂̃𝒏 𝒄𝒉𝒖̛𝒂 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒗𝒊̀ 𝒄𝒉𝒂̀𝒏𝒈 𝒎𝒂̀ đ𝒆𝒎 𝒉𝒂̣𝒕 𝒉𝒐̂̀𝒏𝒈 đ𝒂̣̂𝒖 𝒔𝒂̆́𝒄 𝒕𝒉𝒂̀𝒏𝒉 𝒗𝒆̂́𝒕 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒗𝒖̛𝒐̛́𝒏𝒈 𝒍𝒐̀𝒏𝒈.
𝑪𝒉𝒖̛𝒂 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒂̀𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒊𝒂 𝒔𝒆̉,
Đ𝒆̂̉ đ𝒐̂𝒊 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 𝒏𝒐̂̃𝒊 𝒃𝒖𝒐̂̀𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝒕𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒕𝒖̛." (3)
Băng qua phố xá đông đúc chăng đèn kết hoa. Tới bến thuyền, Na Tra và Bình Bình đều quyết định sẽ thuê một chiếc để cùng ngắm cảnh, ăn uống.
"Thiên trường địa cửu, phong lưu vân tán, duy hữu li tình vô toán."
Lòng sông ngập ánh hoa đăng, thuyền nan lững lờ trôi thẳng. Bình Bình cười khì, đút một viên hồ lô ngào vào miệng hắn:
"Sao hôm nay chàng sến sẩm thế? Lại còn tức cảnh làm thơ!"
"Không phải tức cảnh."
Na Tra cúi đầu ngậm kẹo, mắt đọng bóng trăng.
"Chỉ là ta đột nhiên nhớ tới một câu thơ từng vô tình nghe được dưới trần."
Vị ngọt của lớp đường phủ nấn ná trong miệng chưa tan, hắn đã không kịp chờ lần nữa cúi xuống, tham lam cắn nhẹ môi nàng.
Chất mật từ cánh môi tiểu hồ ly, với hắn mà nói mới là thứ đường hảo hạng.
"Dẫu là vậy, thì vẫn sến!"
Bình Bình cười khúc khích, dịu dàng đáp lại nụ hôn, còn thuận thế vòng tay qua cổ hắn:
"Mà nè, một đêm lãng mạn như vầy, chàng ngâm câu thơ bi lụy thế không sợ có điềm sao?"
"Điềm gì?"
Giọng Na Tra khàn khàn, ngón tay lưu luyến xoa nhẹ vành tai. Xúc cảm nhẵn mềm trượt qua đầu ngón.
Lành lạnh, yên tĩnh, tựa lớp sa mờ che phủ kiều nhan.
"Thì... điềm em sẽ rời xa chàng, đại loại thế."
Bình Bình chủ động đẩy hắn ra, tinh nghịch nháy mắt, sau đó xoay người chuẩn bị vài món điểm tâm.
Na Tra chăm chú nhìn bóng lưng nàng lui cui, bàn tay thoăn thoắt xếp bánh ngọt và kẹo đường ra đĩa, chiết rượu trắng đầy ắp một bầu. Trong khoảnh khắc, hắn ngỡ như mình và nàng sớm đã thành thân, mỗi ngày sau hàng tá nhiệm vụ gian nguy, trở về nhà đã có cơm ngon rượu thơm và ánh nhìn trìu mến của nàng chờ sẵn.
Có cả những đứa trẻ chạy quanh sân nhà.
Không biết con của hai người trông sẽ thế nào nhỉ? Liệu sẽ giống nàng hơn, hay là giống hắn hơn?
Tâm thần Na Tra hơi động, hắng giọng gọi nàng:
"Bình Bình."
"Vâng?"
Nàng ngẩng đầu, dừng tay, ánh mắt như có sao trời nhấp nháy.
"Không có gì."
Na Tra lắc đầu, dịu dàng nói:
"Tự nhiên muốn gọi nàng vậy thôi."
"Chàng thật là..."
Mái chèo khua nước lưu chuyển, sóng mắt nàng cũng đảo lưu. Nàng trách yêu, thần sắc tươi tắn, rạng rỡ hơn cả đèn Khổng Minh, sáng hơn cả hoa đăng lấp lánh quanh thuyền.
Phảng phất như không còn tại nơi thế tục.
Và Na Tra, chỉ ước sao giờ phút này đây rồi sẽ trở thành vĩnh hằng.
"Bình Bình."
Hắn vòng tay ôm nàng từ phía sau, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, mười ngón tay đan chặt.
"Chúng ta thành thân nhé?"
"Trước em nói rồi mà."
Bình Bình bất đắc dĩ lần nữa dừng tay, tựa người vào vòm ngực hắn:
"Đợi em tóc dài tới eo rồi mình hẵng cưới."
"Đợi tóc nàng dài tới eo thì biết tới bao giờ!"
Na Tra vùi mặt vào suối tóc suôn mềm chấm vai, không giấu được tia bất mãn.
"Ai mà biết."
Giọng nàng nhẹ dần, đều đều, có phần ngái ngủ.
Cảnh đêm chóng tàn, quanh mạn thuyền vẫn là vạn ánh hoa đăng.
..
"Bình Bình, nàng tin truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ không?"
"Tin chứ. Lãng mạn biết bao!!!"
"Câu chuyện đó không lãng mạn đâu."
Na Tra lắc đầu, thẳng thừng đập tan giấc mộng màu hồng của thiếu nữ:
"Ngưu Lang chẳng qua là tên nông dân đê tiện, dùng thủ đoạn đê tiện lừa gạt Chức Nữ làm thê, còn ép nàng ta sinh cho mình hai đứa trẻ."
"Hành động của Tây Vương Mẫu, cũng không phải chia uyên rẽ thúy, mà là đang giải cứu Chức Nữ."
"Không phải, chàng lừa em!"
Bình Bình bịt tai, quay sang chỗ khác.
"Ta nói thật mà."
Tam Thái Tử cảm thấy hơi bị ấm ức:
"Thần tiên trên trời đều biết."
"Không nghe không nghe."
Tiểu hồ ly lắc đầu, hờn dỗi.
..
Na Tra từng tin rằng hành động của Thiên Đình là chân lý tuyệt đối.
Từng tin rằng mình, sư huynh và Đại Thánh là huynh đệ sống chết có nhau.
Cũng từng tin lời hứa "chờ em tóc dài tới eo, em sẽ gả cho chàng" của Bình Bình có ngày sẽ thành hiện thực.
Để rồi, hiện thực hết lần này tới lần khác đánh cho tín ngưỡng của hắn vỡ vụn tan tành.
Thiên Đình dùng lớp vỏ đạo đức che đậy bộ mặt nhơ nhớp cực đoan. Đại Thánh và sư huynh lẳng lặng an bày, đẩy hắn ra rìa cuộc chiến. Kết quả người chờ, kẻ chết, còn hắn, trong năm dài tháng rộng vẫn vô tri làm việc cho Thượng Giới, sống cuộc sống riêng mình.
Đến cả Bình Bình, cũng rời bỏ hắn mà đi.
Tam Thái Tử mở mắt. Hương đã tàn, chăn đã lạnh, trong căn phòng từng đong đầy ký ức yêu thương chỉ còn hắn trơ trọi một mình.
"Bình Bình, nàng lừa ta!"
Chiếc trâm hồng đậu vẫn nguyên hình nguyên dáng. Tới hiện tại, rốt cuộc hắn mới biết bài thơ ngày trước nàng đoán trong hội đố đèn.
"Lung linh hồng đậu em cài,
Tương tư khắc cốt chàng này có hay?"
Tương tư khắc cốt còn đây, thề hẹn còn đây, nàng bỏ đi rồi. Ngày tiễn Bình Bình, hắn không rơi một giọt nước mắt. Nàng nằm đó, sa trắng phủ mặt, lồng ngực không còn phập phồng. Da lạnh, mái tóc mãi chẳng dài thêm, thần thái trái lại an nhiên và tươi tắn lạ thường.
Nàng cứ thế phủi tay mà đi, tiêu diêu tự tại. Rời bỏ cõi tạm không nói một lời, mang cả trái tim hắn cùng đi.
Na Tra siết chặt thân trâm bằng gỗ, tự cười mỉa mai.
Mò trăng dưới nước, hái hoa trong gương. Hóa ra từ đầu chí cuối, hắn chỉ đang mơ một giấc mộng dài.
Trong giấc mộng ấy, nụ cười nàng còn đẹp hơn cả hoa đăng.
..
"Truyền thuyết kể lại, Na Tra Tam Thái Tử bởi người yêu bị Thiên Đình giết, bi thống cực độ, tự nguyện từ bỏ thần chức, đầu quân sang phía Tề Thiên Đại Thánh. Trong trận chiến cuối, ngài một thân một mình đối đầu với kẻ đã giết ái nhân, tâm phúc Ngọc Đế. Tuy thắng song gặp ám toán, cuối cùng hôi phi yên diệt."
Lúc này có một em bé giơ tay, ngây thơ hỏi:
"Ông ơi, vậy chắc Tam Thái Tử sợ lắm ạ?"
"Không phải đâu cháu."
Lão nhân hiền từ vuốt chòm râu bạc, mắt nhìn xa xăm:
"Ngài ấy đã mỉm cười."
..
"Bình Bình, chúng ta thành thân nhé?"
"Nữa hả?"
Thiếu nữ yêu hồ nhăn mặt, bĩu môi đẩy người nào đó đang cố xáp lại ra:
"Na Tra đại nhân, em đã bảo khi nào tóc em dài tới eo mới thành thân mà."
"Bản nguyên soái không muốn chờ nữa, giờ lập tức thành thân luôn. Mai ta sẽ đến Hỏa Diệm Sơn đưa sính lễ."
..
Chú thích:
(1) Bài thơ 《Thước kiều tiên》 (tên khác: Xảo tịch) của Ông Văn Long.
Thiên trường địa cửu, phong lưu vân tán, duy hữu ly tình vô toán.
Tòng phân kim kính bất thành viên, đáo thử dạ, niên niên nhất bán.
Khinh la ám cương, chu ti đắc ý, đa tự trang lâu châm tuyến.
Hiểu khán ngọc thế đạm vô ngấn, đan xuy lạc, ngô đồng kỳ phiến.
Dịch nghĩa:
Trời dài đất rộng, gió cuốn mây tan, duy chỉ nỗi sầu khi tình biệt ly là không thể đong đếm.
Từ khi gương vàng vỡ đôi thì chẳng thể lần nữa viên tròn. Đến hôm nay, bao đêm mà (tấm gương kia) cũng chỉ còn một nửa.
Lụa nhẹ như tơ, người dệt khéo léo tựa người nơi lầu trang điểm đang khéo léo xe từng đường kim mũi chỉ.
Trời hửng sáng, trên bậc thềm ngọc phẳng lặng chỉ lác đác vài lá ngô đồng bị gió thổi rơi.
Giải thích thì dài nhưng tóm gọn lại thì đây là bài thơ thể hiện nỗi sầu biệt ly khôn kể xiết khi phải xa người mình yêu sâu đậm.
(2) Bài thơ 《Tân thiêm thanh dương liễu chi》 (thêm thơ vào bài "Cành dương liễu") của Ôn Đình Quân.
Nguyên văn:
Tĩnh để điểm đăng thâm chúc y,
Cộng lang trường hành mạc vi kỳ.
Linh lung đầu tử an hồng đậu,
Nhập cốt tương tư tri bất tri?
Dịch thơ:
Đuốc lồng soi bóng giếng sâu,
Cùng chàng chung bước, ngõ sâu dừng hài.
Lung linh hồng đậu em cài,
Tương tư khắc cốt, chàng này có hay?
Bài này thì dễ hiểu hơn bài trên nè🤣
(3) Lời bài hát 《Hồng đậu》 của Vương Phi.
Tặng Nguyễn Hoàng Minh
Cre ảnh: Còm của chị Themy