Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi

Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi Viết fic 3 xu và dịch fic. Có hàng thì nằm dài hít, không có hàng mới phải tự mần.

=))))
06/11/2025

=))))

Ơ kìa Sếp, sao đi ăn mảnh thế?

Chắc mới giấu được ít quỹ đen phỏng? 😒

Hồi xưa không giành bồn tắm với bả thì giờ chắc cũng không khổ thế lày🐧
05/11/2025

Hồi xưa không giành bồn tắm với bả thì giờ chắc cũng không khổ thế lày🐧

Chuyện nhà Viện trưởng, do Mika kể lại trên X.
--------------

Vừa nãy mình đang làm việc ở cửa hàng Bento thì nghe giọng lão chồng. Quay ra nhìn thấy lão mặc quần đùi áo ngắn tay.

Dừng khoảng chừng là 2 giây. "!?"

Thì lão hớn hở khoe rằng lão đi đổ rác lúc 5 giờ, mà mình thì lại đi làm.

Và mình trót khoá cửa nhốt lão bên ngoài.

Trông bộ dạng như say rượu của lão thì không ai cho lão lên xe, nhưng có vẻ cuối cùng lão cũng đến được đây bằng taxi.

Xong mình phải đưa cả chìa khoá lẫn tiền taxi cho lão.

Mọi người cổ vũ ông chồng tội nghiệp của mình với nhé.

Em xin lỗi chồng ơi. Hôm nay em sẽ chuộc tội.
----------------

Ảnh minh hoạ: Livedoor News

Ờm thì Viện trưởng hết cọ bồn tắm bị vợ mắng lại đi đổ rác bị vợ nhốt bên ngoài =))))))) quan ngại cho anh quá.

Đọc lại và thấy nó hơi kỳ kỳ nên xóa đi viết lại, giờ re-up👌Giờ tý canh baCp: Na Tra x Bình Bình - game Black Myth: Wu...
04/11/2025

Đọc lại và thấy nó hơi kỳ kỳ nên xóa đi viết lại, giờ re-up👌

Giờ tý canh ba

Cp: Na Tra x Bình Bình - game Black Myth: Wukong 2024.

Tác giả: Chloe.

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về mị, mọi tình tiết trong fic đều là hư cấu nhằm phục vụ mục đích yy của tác giả, OOC nặng, xin lượng thứ cho.
..

Giờ tý canh ba thì nên làm gì mới tốt?

"A, mặn nồng, mặn nồng hả?"

Na Tra đầu bù tóc rối, vừa tính cởi áo xáp lại liền bị Bình Bình xô ra.

Nàng bực mình gắt:

"Mặn nồng mặn nồng! Trong đầu tối ngày chỉ biết có mặn nồng!"

"Ơ nhưng giờ tý canh ba, không mặn nồng còn làm gì nữa?"

Na Tra bị vợ quát thì tủi thân chực khóc, lần nữa xáp tới cọ cọ vào hõm cổ nàng:

"Thôi mà thê tử đại nhân, Thủy Chi của chúng ta gấp có em lắm rồi!"

"Thủy Chi gấp hay chàng gấp?"

Bình Bình lườm hắn một cái thiếu điều cháy mắt, bảo:

"Lần trước lúc ta sinh, chàng còn bảo đứa sau để chàng đẻ. Giờ tính nuốt lời à?"

"À thì..."

Na Tra cười ngượng gãi đầu, bóp vai nàng nịnh nọt:

"Tại ta thấy ta với nàng đều có anh em, riêng Thủy Chi nhà chúng ta là thui thủi một mình. Đáng thương biết mấy nha!"

"Hừ, dẻo miệng gớm!"

Bình Bình bĩu môi. Na Tra biết nàng không thật sự giận, liền đổi sang làm nũng ôm choàng vai nàng:

"Thê tử, nàng có nhớ lần đầu chúng ta hẹn hò không? Cũng vào giờ tý canh ba nè!"

"Chàng còn dám nhắc?!"

Bình Bình nghe tới chỗ này thì cáu đỏ mặt, song vẫn không đẩy hắn ra:

"Lần đấy chàng hết chuyện chui vào lùm cây giả tiếng ếch. Trung Đàn Nguyên Soái mà chui lùm cây giả tiếng ếch. Cứ quạc quạc rồi ộp ộp cả đêm."

"Thì tại ta nhớ nàng quá, cả đêm không ngủ được chứ bộ."

"Rồi sau đó chàng nhớ chuyện gì xảy ra không?"

Bình Bình ngồi thẳng người, lệnh Na Tra bóp vai mạnh hơn.
..Một khoảng lặng trôi qua...

Bình Bình: "Ủa sao im ru vậy?"

Na Tra: "Từ từ! Quái sao đợi mãi không thấy b**g bóng hồi tưởng hiện lên nhờ?"

"Bà tác giả không cho b**g bóng hồi tưởng đâu, tự nhớ đi!"

"Èo, chán thế."

Trung Đàn Nguyên Soái xụ mặt. Mà ở một thế giới khác, Na Tra-Liên Hoa Quỷ đang ngồi xem trực tiếp không nhịn được bình luận một câu:

"Gà!!! Làm đéo gì có con ếch nào sống nổi ở cái lò nung Hỏa Diệm Sơn cơ chứ?"

Bạch Hồ Tiên Tử Bình Bình nghe vậy liền nhéo tai hắn một cái rõ đau:

"Vậy hoa sen thì sống được chắc? Chàng quên hồi đó chàng biến thành cây sen cạn cắm rễ ở Hỏa Diệm Sơn hẳn hai ngày à?"

"Oái đau đau đau... Thê tử nàng nhẹ tay chút!!!"

Khụ, kéo hơi xa rồi, trở lại trở lại ~

Thì cái chuyện hẹn hò giờ tý canh ba của khoảng mười năm về trước đại khái nó là như thế này...

"Quẹc... quạc quạc quạc..."

Nửa đêm, Bình Bình thậm thà thậm thụt lật cửa sổ leo ra ngoài. Nàng ngó trái một cái, lại ngó phải thêm một cái, sau khi chắc chắn không có thị vệ canh gác mới mạnh dạn bước về phía bụi rậm đang phát ra tiếng ếch ồm ộp rõ to.

"Này, cha mẹ em đang khó ngủ đấy!"

Nàng vỗ vai hắn một cú làm Na Tra giật nảy cả mình.

"Ối giồi giật hết cả mình! Mà sao giờ này nàng mới tới?"

"Chàng còn dám nói?" - Bình Bình chống hông, lên lớp cho một tràng:

"Chàng muốn gặp em thì cứ đường hoàng tới Hỏa Diệm Sơn mà gặp. Nửa đêm nửa hôm thậm thụt trông có khác gì ăn trộm không?"

"Thì tại cha mẹ nàng ghét ta chứ bộ! Lần trước ta tới, chưa kịp nói gì đã suýt bị quạt Ba Tiêu của dưỡng mẫu nàng quạt bay thẳng tới Thiên Trúc rồi."

Na Tra ấm ức kéo nàng ngồi xuống, tranh thủ kể khổ, còn tranh thủ ôm ôm. Nhưng cái mỏ càng cố chu ra hôn càng bị Bình Bình giơ tay chặn lại.

"Đấy là tại chàng! Ai bảo xưa chàng chém đầu cha em."

"Thôi mà thê tử yêu quý, cho ta hôn cái đi!"

"Không cho. Em muốn vào nhà, ngồi chỗ này muỗi cắn quá!"

"Thế vào phòng nàng nhé?"

Cái tay đang đập muỗi của Bình Bình suýt nữa xáng thẳng vào mặt Trung Đàn Nguyên Soái.
..

"Ừ, rồi sau đấy chúng mình ngồi đó đến tận canh năm."

Na Tra chống cằm, vẫn ra vẻ tiếc:

"Bị muỗi cắn hẳn bốn tiếng mà nàng chả cho ta hôn được cái nào."

"Phạt chàng cái tội hại em bị muỗi cắn."

"May mà rốt cuộc Ngưu Ma Vương và bà La Sát vẫn cho phép ta cưới nàng."

Na Tra cười nịnh, lại định hôn một cái thì bị Bình Bình đuổi đi pha trà.

"Cái lần đó, cha em suýt hộc máu đấy chàng biết không?"

Bình Bình thầm trợn trắng mắt, tức mà không có chỗ xả:

"Thử hỏi có ai đi cầu hôn còn dẫn theo thiên binh thiên tướng, cha mẹ nhà gái mà không đồng ý cái là hăm dọa đòi cầm kiếm moi ti.m như chàng không hả?"

Na Tra bị vợ chửi thì yếu ớt chống chế:

"Có hăm dọa đâu. Ta chỉ muốn chứng minh với Ngưu Ma Vương là ta yêu nàng bằng cả trái tim thôi mà!!"

Bình Bình: "..."
..

"Quào thằng này điên thế! Đòi moi cả tim cơ à?"

Liên Hoa Quỷ Na Tra ngồi ăn bánh trước màn hình, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

"Sao điên bằng cái lần chàng thả Mê Hồn Hương giữa Thiên Đình."

"..."

Bạch Hồ Tiên Tử Bình Bình ôm gối, nói giọng tỉnh bơ:

"Cả lần chàng nhảy vào lò Bát Quái nữa."

Liên Hoa Quỷ chính thức rơi vào trầm tư.
..

"Cơ mà nhanh thật, mới đó đã mười năm!"

Na Tra cầm ly trà, cảm khái:

"Cũng phải hơn sáu năm sau Thủy Chi của chúng ta mới ra đời."

Bình Bình khoanh chân hớp ngụm trà, nuốt trôi rồi bảo tiếp:

"Này, lần đó em còn chưa tính sổ chàng vụ gài em có bầu đâu nhé!"

"À thì..."

Na Tra nghe tới chỗ này thì chột dạ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Còn nhớ sau lần ấy, Bình Bình giận hắn rất lâu, thậm chí suýt đòi bỏ về Hỏa Diệm Sơn sống. Cũng may Thiết Phiến công chúa khuyên được nàng nghĩ thông, không thì Trung Đàn Nguyên Soái khéo phải chịu cảnh mồ côi vợ.

"Mà nói gì nói, cái đoạn chàng khóc bù lu bù loa lúc em đẻ, tới giờ nghĩ lại vẫn thấy mắc cười."

Bình Bình che miệng cười khúc khích, vì chuyện này bèn quyết định không tiếp tục so đo với tướng công nhà mình.

"Ta sợ mất nàng."

Na Tra chợt đổi giọng nghiêm túc, giơ tay siết chặt tay nàng:

"Bình Bình, cuộc đời ta trước giờ chưa từng biết sợ là gì. Nhưng hôm đó ta thực sự rất sợ. Sợ nhỡ nàng và con xảy ra mệnh hệ nào, thì ta cũng sẽ không tiếp tục sống."

"Uầy, chàng nói gì nghe ghê thế?"

Bình Bình vờ nhăn mặt, cố pha trò hòng cắt đứt bầu không khí căng thẳng này.

"Chẳng phải giờ em vẫn khỏe mạnh đây sao?"

"Ừ, nếu không giờ chắc ta quậy nát cái Địa Phủ rồi."

Bình Bình: "..."

Có đôi khi, nàng sẽ cảm thấy Lý Na Tra bị chứng lo được lo mất thái quá. Mà đấy cũng có thể vì hắn lần đầu làm cha?

Hừm...

Bình Bình nghĩ, có khi đúng là thế thật. Như cái lần Thủy Chi khóc dạ đề hồi con bé mới tròn nửa tháng, giờ tý canh ba mà hắn suýt lật tung cả nóc y tiên phủ.

"À lần đó..."

"Em chịu chàng đấy." - Bình Bình đặt ly trà xuống, cằn nhằn: "Y quan đã bảo con bé không sao rồi."

"Nhưng ta lo mà. Chẳng lẽ nàng không lo?"

Lo chứ sao không. Ai bảo Thủy Chi là đứa trẻ cực kỳ bám cha bám mẹ, cho nên từ lúc con bé ra đời, chỉ có vợ chồng hai người tất bật chăm lo. Bất kể đi đâu, họ cũng đều phải bế con theo mình. Nản nhất là những đêm con bé khóc dạ đề, ngằn ngặt không chịu nín, hai vợ chồng cũng chỉ còn biết mệt mỏi nhìn nhau.

"Ta tra kỹ rồi, rõ ràng không có tà tụy nào bám theo con bé cả."

Na Tra cầm giẻ hì hục lau đống sữa Tiểu Thủy Chi vừa trớ trên sàn, vừa nhăn mặt lo lắng nhìn Bình Bình đang ẵm con gái ngồi xổm kế bên:

"Lo quá à, thê tử!"

Lời dứt, hắn đưa luôn cái giẻ lau dính sữa cho Bình Bình.

Bình Bình: "..."

"Gì đâu lo hổng biết!!"

Nàng cạn lời ném cái giẻ lại vào đầu Na Tra, bực mình đứng dậy bế con sang phòng khác.

Mãi con bé mới chịu ngủ mà cứ lèm bà lèm bèm.
..

Liên Hoa Quỷ ôm gối, bình luận: "Tên này trông cũng mạnh mà sợ vợ phết nhờ? Chẳng phải tay ta..."

Bạch Hồ Tiên Tử nghe vậy tức thì trợn mắt, hỏi dồn: "Phải tay chàng thì chàng thế nào hử? Chàng thế nào hử?"

"Phải tay ta thì... thì... ta lau sạch sữa rồi bế con giúp nàng, chứ còn làm gì nữa."

Liên Hoa Quỷ rụt cổ, lí nhí không dám bật một câu.

Mọe, ai bảo hắn cũng sợ vợ cơ chứ.
..

"Ài, mười năm qua nhanh thật!"

Bình Bình thuận thế tựa vào lòng Na Tra, khẽ xoay người tìm tư thế càng thoải mái chút. Nàng chợt nhoẻn cười:

"Na Tra đại nhân, mười năm qua cảm ơn chàng đã trân trọng em nhiều vậy, đã đối xử tốt với em nhường đó!"

"Sao hôm nay tự nhiên nàng khách sáo thế?"

Na Tra phì cười tựa cằm lên đỉnh đầu Bình Bình, vòng tay ôm nàng thật chặt. Ngón tay hắn khẽ luồn vào mái tóc đen, nhẹ nhàng chải suôn từng lọn tóc rối.

Mười năm, mười năm. Hắn là bất tử chi thần, cuộc đời dài đến không còn điểm cuối. Nhưng mà thê tử hắn, liệu còn có thể trải bao lần mười năm?

Không.

Ánh mắt Na Tra đanh lại. Cho dù có phải nghịch thiên cải mệnh, hắn cũng nhất quyết không bao giờ để chuyện đó xảy ra.

Nhất quyết không bao giờ để thê tử hắn yêu thương nhất phải đối mặt với vòng xoáy sinh lão bệnh tử.

Lòng Tam Thái Tử thầm hạ quyết tâm, song ngoài mặt vẫn làm như không có chuyện gì. Hắn chỉ nhẹ nhàng xoay người Bình Bình, trịnh trọng thẳng lưng, cúi đầu sát nệm, bày ra vẻ nghiêm túc chưa từng có trước mặt nàng:

"Đây cũng là lần đầu ta làm chồng, làm cha, chắc chắn thiếu sót cực nhiều. Bình Bình, cảm ơn nàng mười năm nay vẫn nhất mực bao dung, không ruồng không bỏ."

"Lần đầu làm chồng, làm cha..."

Khóe môi Bình Bình cong cong, giơ tay nâng đầu tướng công nhà mình rồi véo nhẹ mặt hắn. Nàng cười, ấy mà mắt lại rưng rưng:

"Chàng làm được thế này, em không còn gì chê nữa."

Mười năm bóng câu qua cửa sổ, mười năm ân ái mặn nồng.

Tương lai sau này, gia đình họ vẫn sẽ còn rất nhiều lần mười năm.

"Thế giờ mặn nồng tí nhé?"

"Mặn nồng gì nữa? Canh năm rồi đấy, bộ chàng tính trốn việc à?"

Na Tra: "..."
..

Mà ở một cái hồ sen nào đó...

Bạch Hồ Tiên Tử Bình Bình:

"Nay em được nghỉ, mặn nồng tí nha?"

Liên Hoa Quỷ Na Tra nghe rồi liền co rúm vào một góc phòng, sợ hãi tột độ:

"Thồi, thê tử coi như ta xin nàng! Mười năm này ta từ hoa bị nàng vắt khô thành hạt, còn mặn nồng vô tội vạ là nàng mồ côi chồng thật đấy!"

"Lo gì? Lý Thiên Vong mạnh thế còn bị chàng đánh hạ cơ mà?"

"Đấy là Thiên Đạo đại nhân rít thuốc quá liều thôi!"

"Thế còn bây giờ?"

"Bây giờ không biết. Từ hôm qua ngài ấy vẫn chưa rít thêm điếu thuốc nào."

Cre ảnh: Themy (repost đã có sự cho phép của tác giả).

Lỡ mồm nói một câu, 20 năm sau anh tar vẫn không biết mình là trẻ con hay động vật :v
02/11/2025

Lỡ mồm nói một câu, 20 năm sau anh tar vẫn không biết mình là trẻ con hay động vật :v

Tập 45 này cũng nhiều điều ha.

Kinh điển nhất chắc là câu nói đi thẳng vào giấy đăng kí kết hôn của Viện trưởng 🥲

Cảnh này ẩn dụ hay thật sự.Hoji tới tìm Teresa sau khi chắc chắn em trai cô là hung thủ gây ra án mạng hàng loạt và sau ...
02/11/2025

Cảnh này ẩn dụ hay thật sự.

Hoji tới tìm Teresa sau khi chắc chắn em trai cô là hung thủ gây ra án mạng hàng loạt và sau khi biết tình trạng sức khỏe của người yêu.

Anh định mở cửa, nhưng rốt cuộc vẫn chùn tay không bước vào.

Đoàn tàu chạy qua, bức ảnh hai người chụp chung đổ xuống do chấn động.

Giây phút SP Lisence đóng, Hoji biết chuyện tình của họ cũng chấm dứt rồi.

Cày lại và vẫn khóc bụp mắt với chuyện tình cảnh sát và chị của tử tù này. Trước khi chính tay phán quyết rồi xử tử em t...
02/11/2025

Cày lại và vẫn khóc bụp mắt với chuyện tình cảnh sát và chị của tử tù này. Trước khi chính tay phán quyết rồi xử tử em trai người yêu, anh vẫn khẳng định sẽ mãi yêu cô dù biết từ giây phút ấy, anh đã mãi mãi không thể ở bên cô được nữa.

Couple quá suy cho một series Super Sentai =)))))

Thêm bài BGM Watashi dake no nukumori làm suy gấp 10 lần.

Có nhiều bạn thỉnh thoảng hỏi bài hát mà Teresa hát trong tập 37 nên mình chia sẻ ở đây nha. Bài hát tên là Watashi dake no nukumori (Hơi ấm của riêng em), page có từng đăng video rồi á. Nhạc và nội dung nó cũng buồn như cuộc đời Teresa hay chuyện tình ngắn ngủi giữa hai người vậy.

Có điều, ca sĩ hát bài hát này không phải chị Tanaka Chie (vai Teresa) mà lại là Asakawa Hiroko.

Chương 23Ẵm Bình Bình từ hồ sen về thạch thất xong rồi, Na Tra vẫn còn nán lại bên giường nàng rất lâu.Hắn nghĩ rất nhi...
30/10/2025

Chương 23

Ẵm Bình Bình từ hồ sen về thạch thất xong rồi, Na Tra vẫn còn nán lại bên giường nàng rất lâu.

Hắn nghĩ rất nhiều. Nghĩ về lần đầu tiên gặp gỡ Bình Bình. Nghĩ về những ngày tháng hai người đồng hành bên nhau, xa nhiều gần ít. Nghĩ về lần lịch kiếp. Cũng nghĩ về biến cố chín chết một sống mà họ vừa trải qua.

Những khúc chiết của mối duyên tình này, cùng những hiểm nguy hắn khiến nàng phải chịu.

Ánh mắt Tam Thái Tử trầm xuống, khẽ chạm lên gò má Bình Bình. Nữ tử hắn yêu tha thiết sau tai nạn, đả kích và sự thật khó lòng chấp nhận trong một sớm một chiều rốt cuộc có thể tạm thời ngủ yên. Nhưng hắn hiện tại lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể dùng chút phép khu tà đảm bảo giấc ngủ này của nàng điềm nhiên vô mộng.

Hắn thật sự không thể làm được gì ư?

Na Tra mím môi, suy tư một chút bèn quyết định ngả lưng nằm xuống bên cạnh Bình Bình, nhẹ tay nhẹ chân kéo nàng vào ngực. Thiếu nữ cảm nhận được hơi ấm thân thuộc cũng theo bản năng xoay người rúc vào lòng hắn, như dần vô thức xây dựng một mối liên kết không lời.

Đồng tử Na Tra trong khoảnh khắc bỗng co rụt, trái tim rung mạnh từng cơn.

Đây là lần thứ bao nhiêu nàng chủ động?

Phảng phất như chiếc lông vũ êm mềm gãi nhẹ đầu tim, tiểu hồ ly bé xinh khẽ vươn móng vuốt bông xù rụt rè chạm vào mặt hắn, mang theo chút ngưa ngứa nhột nhạt. Rõ ràng biết số lần nàng chủ động cực kỳ cực kỳ ít so với mình và so với năm tháng quen nhau. Tính tới tính lui, bất quá chỉ có một nụ hôn phớt qua chưa bỏ hết dư vị ngại ngùng, một đêm ân ái dưới trần mà ngập đầy toan tính, cùng với một lần nàng tựa đầu vào vai hắn ngủ say. Thế mà Na Tra vẫn không tài nào ngăn cảm giác xốn xang đang rần rật chảy khắp tứ chi bách hài, thậm chí còn khiến hắn hưng phấn hơn việc được uống tiên dược hạng nhất.

Cũng chỉ có nàng mới đủ mê lực khiến hắn trầm luân.

Bình Bình, Bình Bình của ta.

Mâu sắc Na Tra thẫm lại, bàn tay vốn choàng ôm vai bấy giờ chầm chậm dời lên vén gọn tóc mai, ngón tay lưu luyến vuốt ve vành tai trắng nõn. Bình Bình khẽ ậm ừ trong cổ, có vẻ khó chịu vì bị làm phiền liền quơ quào đẩy tay hắn ra. Na Tra thấy vậy chỉ cười. Chẳng những đè lại tay nàng, còn nghiêng đầu hôn lên trán nàng một cái.

Nụ hôn dịu dàng mà thành kính, nóng hổi mang theo tất thảy nhiệt thành của thiếu niên. Một đường từ trán hướng xuống, qua mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng tại cánh môi, lúc này đã lại tươi tựa cánh bích đào.

Ngón tay đan chặt vào lòng bàn tay.

"Ưm... đừng quấy..."

Tam Thái Tử ưa đùa, trong khi tiểu hồ ly thì chẳng hề thấy vậy là thú. Nàng bực bội làu bàu một tiếng, bất mãn cau mày, khẽ cựa mình hòng tránh "vật thể lạ" nãy giờ cứ đeo đẳng rầy rà trong mơ, mí mắt thậm chí có xu hướng giần giật tỉnh giấc.

Phiền thật chứ! Đã mệt mà ngủ cũng không yên!

"Rồi rồi, không phiền nàng nữa!"

Na Tra thấy nàng ngủ mà mặt mày nhăn nhó thì không nhịn được cười. Hắn cũng không tính đùa nhây, liền nhẹ nhàng nới tay buông lỏng tay nàng, lần nữa cưng chiều hôn lên môi thắm. Nụ hôn nửa như an ủi, nửa tựa vuốt ve. Đoạn, thiếu niên áp trán tì sát vào trán tiểu hồ ly, mắt khép hờ, âm thầm vận chuyển thần thức.

Linh lực thuần chất từ Linh Châu điên cuồng chảy ngược, tập trung càng lúc càng nhiều vào đỉnh Thiên Linh. Sức mạnh trong cõi mơ hồ lặng lẽ kết tinh, nở rộ thành đóa Tịnh Đế Hồng Liên lấp lánh ngũ sắc quang hoàn, rồi từ từ chuyển thành trong suốt. Một luồng sáng trắng nơi vầng trán đôi bên tiếp xúc xẻ đôi liên hoa trước khi rời cơ thể Trung Đàn Nguyên Soái, để lại một nửa, nửa còn lại chầm chậm lắng vào thức hải Bình Bình.

Ấn ký sen lửa lóe nhanh rồi tắt phụt giữa mi tâm, thần thái thiếu nữ dần khôi phục vẻ an nhiên như cũ.

"Ngủ đi Bình Bình!"

Tam Thái Tử thở phào một hơi, vẫn giữ tư thế tựa trán áp trán Bình Bình. Tay hắn vuốt dọc má nàng, nhỏ giọng nỉ non:

"Ngủ đi, Bình Bình!
Từ giờ tà tụy tránh xa,
Từ giờ vô ưu vô mộng."

Như mẫu thân ru dỗ hài đồng, tựa thần minh hộ trì bách tính.

Nhưng hắn, hắn chỉ trì hộ riêng nàng.

"Nguyện nàng kiện khang như ý,
Nguyện nàng an ổn đời đời.
Nguyện nàng bách độc bất xâm
Bách trùng bất nhập.
Vui vẻ vong sầu.
Ngủ đi Bình Bình, ngủ đi!"

Theo lời chú ngữ tiếp tiếp vang lên, cơ thể Bình Bình cũng dần thả lỏng, cả người thoạt nhìn qua thư thái cực kỳ. Hơi thở nàng trầm ổn đều đều, vết thương hở nơi cổ tay cổ chân nhanh chóng phục hồi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, thậm chí gò má cũng bắt đầu trở nên tươi tắn hồng hào, trái ngược hẳn với sắc mặt mỗi lúc một thêm trắng bệch của Na Tra.

"Nguyện nàng như sao như trăng,
Thần minh chúc phúc..."

"Ư.."

Chú ngữ dần đi vào hồi cuối, tiểu hồ ly vốn
đang ngủ say yên ổn đột ngột oằn người. Tay chân nàng lạnh toát đi, mồ hôi đẫm trán, hơi thở bất ngờ dồn dập, hắc khí tụ lại bên ngực trái cũng càng lúc càng nhiều.

Na Tra thấy vậy không chút chần chừ, lập tức ngồi bật dậy. Hắn xếp bằng thiền định, cắn đầu ngón tay tứa máu rồi kết ấn bằng cả hai tay, sau đó kéo vạt áo nàng ra, khẩn trương dùng máu tươi viết xuống khí đen một chữ "PHONG" màu đỏ sẫm.

Thần khí và hắc khí giằng co ngót nghét non nửa canh giờ . Những nét chữ đầu vừa viết xuống liền bị hắc khí lau đi, sắc mặt Bình Bình cũng lúc bợt lúc tốt. Song Na Tra lại không dám dừng tay lơi lỏng phút nào. Hắn mím chặt môi, càng dồn sức vào đầu ngón tay viết chữ, thần lực thuần chất cuồn cuộn tuôn trào theo máu, mỗi một nét đè xuống cơ hồ là nghiến vỡ cả răng.

Khắp căn phòng bị kết giới hoàng kim chận kín không lọt khí tức. Chú ngữ tụng niệm xen lẫn mùi máu tanh nồng.

"Thần minh chúc phúc,
Một đời bình an."

"PHONG!!!"

Nét chữ cuối cùng viết xuống, Na Tra cũng cùng lúc phụt ra một ngụm máu tươi. Cả cơ thể hắn đổ gục xuống cạnh Bình Bình, bắp thịt tê liệt, thậm chí kiệt quệ tới mức gần như không nhấc nổi tay. Trong khi Bình Bình sau thời gian dài giằng co rốt cuộc thở hắt ra trọc khí tích tụ lâu trong phế phủ, lần nữa chìm vào giấc ngủ như thể chẳng có chuyện gì. Hắc khí đọng trên ngực trái nàng tản đi, chỉ còn mỗi một chữ "Phong" le lói sắc tinh hồng, rồi rất nhanh cũng chìm vào da thịt.

Khóe môi Tam Thái Tử cong lên nụ cười thỏa mãn, chật vật giơ tay vén gọn tóc bết mồ hôi trên trán Bình Bình. Tiểu hồ ly của hắn trong đêm nay và vô số đêm dài sẽ có thể bình thản ngủ yên, không mị không ác quấy rầy. Mà hắn, cũng chỉ cần như vầy là đủ.
..

"Sư phụ, ngoài tiên trì ra thật sự không còn cách nào khác khắc chế ấu trùng Cẩm Lang sao?"

Na Tra ngẩng mắt, không giấu được vẻ sốt ruột.

"Có biện pháp. Nhưng ta sẽ không cho phép con làm."

Thái Ất Chân Nhân phẩy phất trần, nhắm mắt tĩnh tọa.

Ý bảo Na Tra lui ra.

"Sư phụ, hẳn người hiểu rõ tính đồ nhi."

Na Tra cúi đầu, mặt không đổi sắc:

"Đồ nhi cúi xin sư phụ chỉ điểm!"

"Na Tra, đừng bốc đồng! Về công, con là người thừa kế của Ngọc Hư Cung. Về tư, con là đệ tử sư phụ. Sư phụ không thể nhìn con làm chuyện tự hủy hoại mình."

"Nhưng con cũng là phu quân nàng."

Na Tra rũ mắt, khóe môi bất giác mỉm cười:

"Trước mặt Bình Bình, con không phải Tam Thái Tử gì hết, con chỉ là phu quân nàng mà thôi."

"Nếu ngay đến thê tử mình con cũng không thể bảo vệ, thì còn nói gì đến chuyện trì hộ thương sinh bách tính?"

"Cúi xin sư phụ thành toàn!"

Thái Ất Chân Nhân rốt cuộc mở mắt. Cái nhìn bất đắc dĩ, không nỡ, xen lẫn bực mình.

"Tiểu hồ ly đấy nhận con làm phu quân hồi nào? Còn không phải con tự nhận?"

Đứa trẻ này từ nhỏ tới lớn vẫn y cái tính cứng đầu cứng cổ. Giờ có tí tình yêu vào lại càng bướng, cả lời ngài nói mà cũng bỏ ngoài tai.

"Nàng đã hứa với con rồi!"

Na Tra nghe vậy liền gân cổ cãi, giọng như chém đinh chặt sắt không cho người khác cơ hội phủ nhận mảy may:

"Nàng hứa sẽ chấp nhận tình cảm của con."

Thái Ất Chân Nhân thở dài:

"Đồ nhi ngốc, tình cảm là thứ phải cân bằng. Chỉ một phía bỏ ra nhiều quá là không được đâu."
..

Đầu óc Na Tra váng vất, cơ thể hiện tại cũng nặng như đeo chì. Không chỉ vì cứng rắn xẻ đôi một nửa nguyên thần, mà chính bài chú ngữ phong độc trùng kia mới là thứ bào mòn thần lực cùng thần hồn hắn.

"Cơ thể con tái sinh từ hoa sen, bách độc bất xâm, bách trùng bất nhập. Sinh mạng lại được Thiên Đạo ôm ấp. Người được con trao sinh mệnh, hiển nhiên cũng thừa hưởng khả năng này."

"Chia cho tiểu hồ ly một nửa nguyên thần của con, lại dùng máu thượng thần và linh lực của Linh Châu làm vật dẫn thực hiện Phong Trùng Chú Pháp, sẽ có thể ức chế quá trình ấu trùng Cẩm Lang sinh trưởng, đưa nó về trạng thái ngủ đông."

"Nhưng biện pháp này mức độ rủi ro rất lớn, hơn nữa một khi nguyên thần gắn kết, nếu con bé muốn con chết chỉ cần một ý niệm mà thôi."

"Na Tra, con phải suy nghĩ cho kỹ."

"Đệ tử cảm tạ sư phụ ban ân!"

Sư phụ hiểu hắn nhất, nên mới không hỏi hắn liệu có hối hận hay không. Bởi người biết rõ câu trả lời của hắn, chắc chắn sẽ là không hối hận.

"Bình Bình, mệnh ta nằm trong tay nàng."

Mệnh hắn nằm trong tay nàng, theo đúng nghĩa đen. Dẫu trời có sập xuống cũng không hối hận.
..

Mà ở một chỗ khác, Đẩu Suất Cung lúc này đang đón một vị khách không mời.

"Khốn kiếp, chỉ chút nữa là bản tinh quân thành công!"

Thổ Hành Tôn cay cú ném ly trà vừa được Kim Giác Đồng Tử dâng xuống đất. Ly trà “choang” một tiếng vỡ tan tành.

"Tức thì tức, đừng trút giận lên đồ sứ của lão phu."

Thái Thượng Lão Quân thuận miệng nhắc, đoạn quay lại nghiên cứu đống nguyên vật liệu cần cho thần khí tiếp theo.

"Lão Quân, chẳng lẽ ngài không tức?"

Thổ Hành Tôn bực bội nhìn Thái Thượng Lão Quân, giọng không lấy gì làm dễ chịu.

Hừ, suốt ngày không luyện đơn thì rèn rèn đúc đúc, hợp tác với lão không biết có nên cơm cháo gì không.

"Lão phu có gì mà phải tức?"

Thái Thượng Lão Quân nâng một thanh huyền thiết Hàn Sơn lên ngang mắt ướm thử, được một chốc thì đưa cho tiên đồng.

"Hơn nữa lão phu khuyên ngươi nên từ bỏ đi. Đã thất bại hai lần, cố chấp chỉ càng thêm khổ."

"Hừ, rõ ràng ta đã gần giết được hắn."

Thổ Hành Tôn phì một tiếng, nghiến răng nghiến lợi:

"Chẳng qua do lão Nguyên Thủy thiên vị, ban cho hắn quá nhiều đồ chơi, ta mới thất bại vào phút chót."

"Suy nghĩ nông cạn, đầu óc hạn hẹp, đại sự khó thành!"

Thái Thượng Lão Quân cười mỉa:

"Năm lần bảy lượt nhắm vào nữ nhân của Tam Thái Tử để hạ sát hắn, năm lần bảy lượt thất bại. Chậc chậc, Thổ Phủ Tinh Quân à, theo lão phu thấy, âu cũng chỉ vì bản lĩnh của ngươi không bằng người ta!"

"Ngài..."

Lời Lão Quân nhẹ bẫng mà không chút lưu tình, như lưỡi dao cùn cắt vào vết thương đáng xấu hổ trong lòng Thổ Hành Tôn. Trong khi gã mặc dù căm phẫn, lại chỉ có thể nuốt giận vờ hòa:

"Lão Quân nói vậy, phải chăng đã có cao kiến?"

Gã cười nịnh nọt, Thái Thượng Lão Quân trái lại không thèm để ý, tiếp tục trở về đống công việc dở dang.

"Thái Ất chắc chắn đã nói với Na Tra cách khắc chế trứng Cẩm Lang ấu trùng."

Lão dứt lời tiện tay ném cho Thổ Hành Tôn một cái chuông nhỏ màu bạc khắc mấy đường hoa văn ngoằng nghuệch rỉ sét, ánh mắt lóe nhanh một vệt âm trầm:

"Nhưng chắc chưa nói tác dụng phụ của cách đấy."

"Hừ, cho dù là thế thì cái chuông nát này làm được gì?"

Thổ Hành Tôn bĩu môi, nghi ngờ lắc thử chuông bạc một cái.

Không có bất cứ âm thanh nào phát ra.

"Tưởng gì, ra là một cái chuông đã nát còn điếc!"

Song gã vừa nổi máu, toan vứt chuông đi thì bị Lão Quân ngăn cản:

"Gượm đã, ngươi cứ đem về ngâm cứu từ từ!"

Thái Thượng Lão Quân nói rồi mỉm cười bí hiểm, cái cười khiến Thổ Hành Tôn không hiểu bị gì bỗng sởn g*i ốc toàn thân.

Và gã cũng không hề biết, buổi sáng hôm ấy ở động Kim Quang thật sự đã xảy ra dị tượng khiến người kinh hãi.

"Trung... Trung Đàn Nguyên Soái, ngài... ngài làm gì vậy?"

Vốn dĩ là buổi sáng đẹp trời, Na Tra mới quyết định dẫn Bình Bình ra ngoài hít thở chút không khí trong lành sau một đêm giằng co khó nhọc, trước khi dẫn nàng về Hỏa Diệm Sơn. Một chú thỏ trắng nhỏ nghịch giữa khóm hoa, thấy Bình Bình thích, Na Tra bèn đề nghị bắt cho nàng chơi, Bình Bình cũng vui vẻ gật đầu. Chỉ là chẳng ngờ, thứ chờ đợi nàng không phải viễn cảnh được ôm ấp cưng nựng thỏ con lông mềm bóng mượt, mà là cảnh Trung Đàn Nguyên Soái mới giây trước còn hào hứng vì bắt được thỏ, giây sau đã như bị ma nhập rồi thẳng tay vặn gãy cổ chú thỏ trắng không chút lưu tình.

Sau đấy... sau đấy hắn như bị quỷ thần xui khiến, vẻ mặt si mê đưa thỏ trắng vẫn còn ngắc ngoái lên miệng, thỏa mãn hút mạnh máu tươi.

Bình Bình tái mặt, ký ức về giấc mơ kinh hoàng ngày trước không hẹn ùa về, khiến máu toàn thân nàng tức thì đông cứng.

Cre ảnh: Themy (repost đã có sự cho phép của tác giả).

Na Tra x Bình Bình - Dăm ba chuyện lông gà vỏ tỏi (8)1. Nụ hôn đầu (1)Nếu hỏi chuyện khiến Na Tra Tam Thái Tử b...
21/10/2025

Na Tra x Bình Bình - Dăm ba chuyện lông gà vỏ tỏi (8)

1. Nụ hôn đầu (1)

Nếu hỏi chuyện khiến Na Tra Tam Thái Tử bất ngờ nhất là gì, thì có lẽ đấy là lần nụ hôn đầu của ngài bị mất.

Vào tay... ý nhầm, vào môi một nữ hồ ly.

Phải, một nữ hồ ly.

"Ối giồi ôi, tin chuẩn chưa ní?"

Thiên binh Giáp mắt tròn mắt dẹt mà tràn đầy ý chí ăn dưa: "Nguyên Soái nhà chúng ta thật sự bị một nữ hồ ly cướp nụ hôn đầu à?"

"Chuyện! Chuẩn một ngàn trên một trăm phần trăm luôn chứ thật mí chả thật."

Thiên binh Ất vênh váo hất cằm, vừa dứt lời, một lão thiên binh đứng gần đã chen vào bảo:

"Hôm đấy ta cũng có mặt. Các ngươi đừng nói, từ cái ngày đấy trở về, Nguyên Soái thì không tới nỗi chứ Thiên Vương đại nhân thì sắp vật ra ốm tới nơi rồi."

"Ủa tại sao vậy?"

Thiên binh Ất Giáp đồng thanh hỏi, lão thiên binh nọ thở dài:

"Sao trăng gì nữa. Còn chẳng phải Nguyên Soái sau hôm đấy về hồn cứ treo ngược cành me, ăn không ngon mà uống cũng chẳng đặng đừng, lâu lâu lại liếc Thiên Vương và cái tháp rồi thở dài ngao ngán. Thiên Vương ổng chưa hãi vỡ mật là còn may."

"Ố ồ, hiểu." Thiên binh Ất Giáp nghe tới chỗ này mắt liền sáng rỡ, vỗ đùi cái độp đồng thanh:

"Ra là lần này Nguyên Soái bố láo nhà mình bị conduy tình yêu quật trúng."

2. Nụ hôn đầu (2)

Thế là một đồn mười, mười đồn trăm. Chẳng mấy chốc, cái tin Trung Đàn Nguyên Soái bị conduy tình yêu quật cho sấp mặt liệt giường đã thành tâm điểm chủ đề để các vị thần bà tư bà tám.

Mà ở một diễn biến khác, nhân vật chính trong câu chuyện lúc này đang chống cằm ngồi nhìn ra hồ sen, chốc chốc lại buông một tiếng thở dài não nuột.

"Haizzz...."

Na Tra chống một hồi thấy mỏi quá bèn đổi tay, mặt buồn như mất sổ gạo, khiến Lý Tịnh đang bệ vệ bưng tháp bước tới lập tức sởn hết cả da gà, suýt thì tuột tay làm rớt luôn bảo tháp, cũng hên là ông nhanh tay chụp kịp.

"Hồi trước, lúc mà lần đầu được mẹ hôn ấy, cha đã cảm thấy như nào?"

Câu hỏi không đầu không đũa khiến Lý Tịnh chưa kịp thở phào đã giật nảy mình suýt làm rớt tháp lần hai. Ông tròn mắt quay ngoắt đầu nhìn thằng con, lại thấy nó rũ rượi trông chả khác gì một củ sen thiếu nước.

Môi Lý Tịnh mấp máy, vừa định lên tiếng thì ai ngờ thằng con đã chán nản bỏ đi:

"Thôi, để tôi tìm người khác hỏi."

Lý Tịnh: "....????"

Ê ý là mày chưa cho bố cơ hội mở miệng luôn á con!

Chả biết nó bị gì.

Lý Tịnh nhủ thầm trong bụng. Mà thực chất, chính Na Tra cũng chẳng biết bản thân hắn bị gì.

Hắn chỉ là... tiện tay giết một con yêu thú, qua đó cứu mạng một tiểu hồ ly.

Na Tra biết tiểu hồ ly ấy tên Bình Bình, là con gái Ngưu Ma Vương và Ngọc Diện công chúa. Bất quá chuyện khiến hắn không ngờ được là, nha đầu đó vậy mà lại quyết định trả ơn hắn bằng một nụ hôn.

Một nụ hôn.

Nụ hôn đầu thì có vị như thế nào nhỉ?

Chịu. Hắn đó giờ chưa từng yêu ai, hiển nhiên cũng chưa hôn ai bao giờ để mà biết mùi vị nụ hôn đầu nó ra làm sao. Nhưng giờ nghĩ lại, chỉ thấy ấm ấm, mềm mềm.

Như luồng điện nhỏ giật tê cơ thể.

"Một nụ hôn làm điên đảo chúng sinh, một nụ hôn cứu một mạng người."

Na Tra đen mặt.

Hát tào lao gì đấy, hắn mới là người cứu tiểu nha đầu đó cơ mà.

"Được thôi." - Con quỷ trong đầu hắn giơ ngón cái, đoạn véo von tiếp tục:

"Một nụ hôn cướp mất trái tim, một nụ hôn có thể giết một mạng người."

Ừ lần này thì đúng này. Cả tuần nay hắn như bị tiểu hồ ly Bình Bình kia câu mất hồn mất vía, sắp chết tới nơi rồi.

Hình như... hắn biết yêu rồi thì phải...

Ánh mắt Tam Thái Tử mơ màng, vô thức chạm vào cánh môi, mỉm cười cũng trong cơn vô thức...
..Mà mãi về sau hắn mới biết, hình ảnh đó trong mắt các thiên binh lại chả khác gì nguyên soái đang lên cơn ngoẹo.

Kệ, ngoẹo thì ngoẹo chứ. Người ngoẹo thường sống tình cảm mà.

3. Nụ hôn đầu (3)

Trong khi đó ở Hỏa Diệm Sơn, Bình Bình chính thức chẳng hiểu mô tê gì.

Thì, chuyện là mấy tháng trước nàng ra ngoài du ngoạn nên bị yêu thú tấn công, sau đó được Na Tra Tam Thái Tử tiện tay cứu giúp, rồi thì... rồi thì nàng trả ơn ngài ấy bằng một nụ hôn.

Một nụ hôn.

Trời ạ!

Tiểu hồ ly cụp tai, xấu hổ vùi mặt vào gối. Khi đó não nàng bị úng nước hay sao mà dám táo tợn vậy trời?

Mặc dù được hôn mỹ nam tử cỡ đó thì cũng không thiệt, nhưng người ta là Tam Thái Tử đấy. Tam Thái Tử cao cao tại thượng đấy, sao có thể nói hôn là hôn?

A a a a a....

Xấu hổ quá, mà ngài ta sao cũng để yên để nàng hôn cơ!!

Thôi chết hơi lạc đề rồi. Khụ, trở lại trở lại...

Thì, chuyện đấy nàng vốn cũng không lấy gì làm điều. Thoát chết là may mắn, được hôn trai đẹp cũng là may mắn nốt. Như... nhưng mà vấn đề ở đây là, sao từ đó về sau cứ hễ nàng ra ngoài là y như rằng đều bị yêu quái tấn công thế?

Trùng hợp nữa là lần nào cũng như lần nấy, Tam Thái Tử đều "đúng lúc" xuất hiện để cứu mạng nàng.

Và lần nào cũng đòi nàng trả ơn bằng một nụ hôn.

Khi thì muốn nàng hôn hắn, khi thì đòi để hắn hôn nàng. Khi thì hôn môi, khi thì hôn trán, khi thì hôn mặt, khi thì... à mà thôi.

Ngày qua ngày, tháng lại tháng, yêu cầu của Lý Na Tra cũng mỗi lúc một thêm quá phận.

Thẳng cho đến lúc nàng váy xúng hoa cài, mịt mịt mờ mờ mà gả cho hắn.
..Và thấy đám yêu quái hồi trước từng "tấn công" mình đều hỉ hả đến dự, còn được sắp ngồi một bàn riêng.

Bình Bình: "..."

Nàng biết có gì đó không đúng lắm, nhưng nàng không chứng minh được.

Mà lúc chứng minh được thì trễ xừ nó rồi.

Bình Bình khóc không ra nước mắt. Cuộc sống tự do tự tại chấm dứt bằng một nụ hôn, thân là hồ ly lại bại trong tay nam sắc đã đủ nhục rồi, ấy vậy còn bị Trung Đàn Nguyên Soái lừa cưới thì quả là gấp đôi mất mặt. Tiếc rằng biết được quá trễ, giờ ván đóng thuyền, nàng bụng bầu vượt mặt chẳng thể làm được gì khác, chỉ có thể hậm hực tức tối, xới thêm một chén cơm.

Một nụ hôn, đúng là có thể làm điên đảo chúng sinh thật.

4. Sen vàng sen bạc

Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, thích hợp ra ngoài đi dạo.

Đẹp trời trong ngoặc kép.

Bình Bình mặt dài như cái bơm, bực bội nhìn dải Hỗn Thiên Lăng trói chặt tay mình.

"Bình Bình, nay chúng ta xuống trần du lịch nhé!"

Đi thì đi chứ ngài trói ta làm gì? Thế này nom có khác dẫn tù không cơ chứ?

Tới một hồ sen, Na Tra đột nhiên nổi hứng muốn hái hoa tặng Bình Bình.

"Bình Bình chờ tí, để ta xuống hái hoa sen cho nàng!"

"Na Tra đại nhân, khoa..."

Chưa kịp dứt câu, Na Tra đã nhảy tùm xuống nước.

Bình Bình: "..."

Đợi hoài chả thấy hắn ngoi lên, Bình Bình đâm chán, song giữa khi nàng đang đắn đo xem nên ngồi chờ thêm lát nữa hay bỏ về thì mặt hồ bỗng nhiên lay động, rồi một ông cụ râu tóc bạc phơ, tướng mạo đứng đắn xuất hiện trước mặt Bình Bình.

"Ủa, cho hỏi ông là ai vậy?"

Bình Bình há hốc.

"Ta là thần hồ... à nhầm nhầm, là Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn."

"Nghe tên giống sư phụ của Na Tra đại nhân ghê." - Tiểu hồ ly nhủ thầm, đoạn hỏi: "Nhưng sao cụ lại ở dưới hồ thế ạ?"

"Chuyện đấy không quan trọng. Quan trọng là, con vừa làm rớt chồng đúng không?"

"Không đâu cụ ơi."

Bình Bình xị mặt xua tay, định bảo là tự ổng nhảy xuống chứ con nào có rớt chồng. Ai ngờ Thái Ất Thiên Tôn lại ra chiều thương cảm:

"Chao ôi thật đáng thương, còn trẻ thế đã thành góa phụ! Thôi, để ta vớt nó lên cho."

Nói là làm, cụ già lập tức lần nữa lặn xuống hồ rồi "vớt" lên một Tam Thái Tử mày ngài mắt phượng, tỏa ra hào quang lấp lánh ánh vàng.

"Đây có phải Na Tra của con không?"

Bình Bình: "..."

"Xin chào người đẹp!" - Na Tra 86 nháy mắt, hào quang càng chói muốn mù mắt hồ.

Bình Bình: "..."

"Không. Nà khoan Lý Thái Tử, sao ngài cũng ở dưới hồ nước thế?!"

"Thì nó nằm đợi sẵn từ chiều mà."

"H.. hả...?"

"À hông có gì." - Thái Ất Thiên Tôn huýt sáo, vội đánh trống lảng: "Nếu đây không phải Na Tra của con thì để ta vớt tiếp cho."

Thế là cụ ta lại lặn xuống rồi vớt lên một Tam Thái Tử ăn vận khá giống Na Tra 86, chỉ khác là nhỏ nhắn hơn, hào quang trên người bớt sáng hơn, khí tức trái lại có mấy phần khá giống thế giới nàng đang sống, hào hứng hỏi:

"Hay đây mới là Na Tra của con?"

Bình Bình: "..."

"Không phải ạ."

Đầu nàng chảy đầy hắc tuyến. Cái gì đang diễn ra vậy chời?

"Ôi vẫn không phải à? Haha, con quả là một cô gái thật thà và không ham nam sắc."

Thái Ất Thiên Tôn cười sang sảng, vỗ đầu Bình Bình:

"Nên ta quyết định tặng con cả ba củ sen này. Muốn nó nở thành mỹ nam thì chỉ việc... Ơ kìa...?!"

Bình Bình vốn đang quạu đeo vì mớ rắc rối trời ơi đất hỡi chẳng biết từ đâu rớt trúng đầu, nay vừa nghe cụ già nói là sẽ tặng mình cả ba củ sen, nàng lập tức giật mình bừng tỉnh, vội hóa lại nguyên hình cáo nhỏ rồi co giò bỏ chạy không ngoảnh đầu.

"Ơ kìa nàng ơi..."

Na Tra 86 nước mắt lưng tròng với theo, nhưng Bình Bình quyết định giả điếc.

Này thì sen vàng sen bạc. Nàng đây chạy trước, ai muốn chơi thì chơi. Tốt nhất để hai ngài Lý Thái Tử và Na Tra đại nhân bách niên hảo hợp luôn thì càng tốt.

5. Thần thoại, tình thoại

Đây là một câu chuyện bị nguyền rủa, xảy ra ở một cái hồ sen cũng bị nguyền rủa nốt.

Nếu vũ trụ này tồn tại song song nhiều thế giới, vậy thì câu chuyện trên chính là ở một trong những thế giới lạ đời nhất.

Nơi có một Na Tra hoàn toàn khác biệt, cũng có một Bình Bình từ nhỏ đã mang sứ mệnh trì hộ thương sinh.

Một kẻ từ nhỏ bị vứt bỏ rồi chết trong oán hận, nỗ lực ẩn nhẫn trở thành nhất đại Yêu vương. Một người tâm tính thiện lành, được dung dưỡng trong tình yêu rồi trở thành vị thần nữ quét ngang chiến loạn.

Mà trớ trêu nhất, hai người đó lại yêu nhau, rồi cùng tay nắm chặt tay, đả bại kẻ thù âm mưu nhiễu loạn Tam giới.

Lý Thiên Vong: "Ế ế chơi gì kỳ vậy? Tụi bây lập nhóm bắt nạt cụ già hả?"

Liên Hoa Quỷ Na Tra vung Thanh Long Cốt Tiên, đạp Phong Hỏa Luân quát vang như sấm:

"Lão già nhà ông không có tư cách nói câu đó."

Bạch Hồ Tiên Tử Bình Bình quét một đường Chu Tước Kiếm, ánh mắt lạnh băng:

"Hấp thụ oán khí, tàn hại sinh linh, không xứng nói câu công bằng chính trực."

Một roi một kiếm, một âm một dương. Khoảnh khắc tình yêu và chính nghĩa song hành tạo nên kỳ tích, chính là lúc thần thoại tình thoại đẹp nhất ra đời.

Lý Thiên Vong-phiên bản không có tháp: "Á à bọn này láo, ta sẽ mượn sức mạnh của Diệt Thế Ma Tôn."

Dứt lời, một luồng oán khí đen kịt chẳng biết từ thế giới nào bỗng cuồn cuộn trút hết cả vào người lão, khiến chỉ số sức mạnh của Lý Thiên Vong phút chốc tăng vụt bất thường, trực tiếp biến thần thoại tình thoại trở về thành câu chuyện bên cái hồ sen bị nguyền rủa.

Na Tra Liên Hoa Quỷ: "Vãi Diệt Thế là thằng qué nào nữa? Sao bảo mẩu chuyện này là thần thoại tình thoại rung động trời đất cơ mà?"

Thiên Đạo đang nhàn nhã uống trà ở một chỗ nào đó bỗng hắt xì một cái.

Nào nào, là thần thoại, hay là kinh dị thoại, âu phải chờ hồi sau mới biết.

Thiên Đạo nghĩ bụng, lại thoải mái làm một ván game.

Cre ảnh: Themy (repost đã có sự cho phép của tác giả).

Đoản văn cuối mời Nguyễn Hoàng Minh vào nhận người quen🤣

Address

Can Tho

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỷ chi posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share