30/10/2025
Chương 23
Ẵm Bình Bình từ hồ sen về thạch thất xong rồi, Na Tra vẫn còn nán lại bên giường nàng rất lâu.
Hắn nghĩ rất nhiều. Nghĩ về lần đầu tiên gặp gỡ Bình Bình. Nghĩ về những ngày tháng hai người đồng hành bên nhau, xa nhiều gần ít. Nghĩ về lần lịch kiếp. Cũng nghĩ về biến cố chín chết một sống mà họ vừa trải qua.
Những khúc chiết của mối duyên tình này, cùng những hiểm nguy hắn khiến nàng phải chịu.
Ánh mắt Tam Thái Tử trầm xuống, khẽ chạm lên gò má Bình Bình. Nữ tử hắn yêu tha thiết sau tai nạn, đả kích và sự thật khó lòng chấp nhận trong một sớm một chiều rốt cuộc có thể tạm thời ngủ yên. Nhưng hắn hiện tại lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể dùng chút phép khu tà đảm bảo giấc ngủ này của nàng điềm nhiên vô mộng.
Hắn thật sự không thể làm được gì ư?
Na Tra mím môi, suy tư một chút bèn quyết định ngả lưng nằm xuống bên cạnh Bình Bình, nhẹ tay nhẹ chân kéo nàng vào ngực. Thiếu nữ cảm nhận được hơi ấm thân thuộc cũng theo bản năng xoay người rúc vào lòng hắn, như dần vô thức xây dựng một mối liên kết không lời.
Đồng tử Na Tra trong khoảnh khắc bỗng co rụt, trái tim rung mạnh từng cơn.
Đây là lần thứ bao nhiêu nàng chủ động?
Phảng phất như chiếc lông vũ êm mềm gãi nhẹ đầu tim, tiểu hồ ly bé xinh khẽ vươn móng vuốt bông xù rụt rè chạm vào mặt hắn, mang theo chút ngưa ngứa nhột nhạt. Rõ ràng biết số lần nàng chủ động cực kỳ cực kỳ ít so với mình và so với năm tháng quen nhau. Tính tới tính lui, bất quá chỉ có một nụ hôn phớt qua chưa bỏ hết dư vị ngại ngùng, một đêm ân ái dưới trần mà ngập đầy toan tính, cùng với một lần nàng tựa đầu vào vai hắn ngủ say. Thế mà Na Tra vẫn không tài nào ngăn cảm giác xốn xang đang rần rật chảy khắp tứ chi bách hài, thậm chí còn khiến hắn hưng phấn hơn việc được uống tiên dược hạng nhất.
Cũng chỉ có nàng mới đủ mê lực khiến hắn trầm luân.
Bình Bình, Bình Bình của ta.
Mâu sắc Na Tra thẫm lại, bàn tay vốn choàng ôm vai bấy giờ chầm chậm dời lên vén gọn tóc mai, ngón tay lưu luyến vuốt ve vành tai trắng nõn. Bình Bình khẽ ậm ừ trong cổ, có vẻ khó chịu vì bị làm phiền liền quơ quào đẩy tay hắn ra. Na Tra thấy vậy chỉ cười. Chẳng những đè lại tay nàng, còn nghiêng đầu hôn lên trán nàng một cái.
Nụ hôn dịu dàng mà thành kính, nóng hổi mang theo tất thảy nhiệt thành của thiếu niên. Một đường từ trán hướng xuống, qua mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng tại cánh môi, lúc này đã lại tươi tựa cánh bích đào.
Ngón tay đan chặt vào lòng bàn tay.
"Ưm... đừng quấy..."
Tam Thái Tử ưa đùa, trong khi tiểu hồ ly thì chẳng hề thấy vậy là thú. Nàng bực bội làu bàu một tiếng, bất mãn cau mày, khẽ cựa mình hòng tránh "vật thể lạ" nãy giờ cứ đeo đẳng rầy rà trong mơ, mí mắt thậm chí có xu hướng giần giật tỉnh giấc.
Phiền thật chứ! Đã mệt mà ngủ cũng không yên!
"Rồi rồi, không phiền nàng nữa!"
Na Tra thấy nàng ngủ mà mặt mày nhăn nhó thì không nhịn được cười. Hắn cũng không tính đùa nhây, liền nhẹ nhàng nới tay buông lỏng tay nàng, lần nữa cưng chiều hôn lên môi thắm. Nụ hôn nửa như an ủi, nửa tựa vuốt ve. Đoạn, thiếu niên áp trán tì sát vào trán tiểu hồ ly, mắt khép hờ, âm thầm vận chuyển thần thức.
Linh lực thuần chất từ Linh Châu điên cuồng chảy ngược, tập trung càng lúc càng nhiều vào đỉnh Thiên Linh. Sức mạnh trong cõi mơ hồ lặng lẽ kết tinh, nở rộ thành đóa Tịnh Đế Hồng Liên lấp lánh ngũ sắc quang hoàn, rồi từ từ chuyển thành trong suốt. Một luồng sáng trắng nơi vầng trán đôi bên tiếp xúc xẻ đôi liên hoa trước khi rời cơ thể Trung Đàn Nguyên Soái, để lại một nửa, nửa còn lại chầm chậm lắng vào thức hải Bình Bình.
Ấn ký sen lửa lóe nhanh rồi tắt phụt giữa mi tâm, thần thái thiếu nữ dần khôi phục vẻ an nhiên như cũ.
"Ngủ đi Bình Bình!"
Tam Thái Tử thở phào một hơi, vẫn giữ tư thế tựa trán áp trán Bình Bình. Tay hắn vuốt dọc má nàng, nhỏ giọng nỉ non:
"Ngủ đi, Bình Bình!
Từ giờ tà tụy tránh xa,
Từ giờ vô ưu vô mộng."
Như mẫu thân ru dỗ hài đồng, tựa thần minh hộ trì bách tính.
Nhưng hắn, hắn chỉ trì hộ riêng nàng.
"Nguyện nàng kiện khang như ý,
Nguyện nàng an ổn đời đời.
Nguyện nàng bách độc bất xâm
Bách trùng bất nhập.
Vui vẻ vong sầu.
Ngủ đi Bình Bình, ngủ đi!"
Theo lời chú ngữ tiếp tiếp vang lên, cơ thể Bình Bình cũng dần thả lỏng, cả người thoạt nhìn qua thư thái cực kỳ. Hơi thở nàng trầm ổn đều đều, vết thương hở nơi cổ tay cổ chân nhanh chóng phục hồi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, thậm chí gò má cũng bắt đầu trở nên tươi tắn hồng hào, trái ngược hẳn với sắc mặt mỗi lúc một thêm trắng bệch của Na Tra.
"Nguyện nàng như sao như trăng,
Thần minh chúc phúc..."
"Ư.."
Chú ngữ dần đi vào hồi cuối, tiểu hồ ly vốn
đang ngủ say yên ổn đột ngột oằn người. Tay chân nàng lạnh toát đi, mồ hôi đẫm trán, hơi thở bất ngờ dồn dập, hắc khí tụ lại bên ngực trái cũng càng lúc càng nhiều.
Na Tra thấy vậy không chút chần chừ, lập tức ngồi bật dậy. Hắn xếp bằng thiền định, cắn đầu ngón tay tứa máu rồi kết ấn bằng cả hai tay, sau đó kéo vạt áo nàng ra, khẩn trương dùng máu tươi viết xuống khí đen một chữ "PHONG" màu đỏ sẫm.
Thần khí và hắc khí giằng co ngót nghét non nửa canh giờ . Những nét chữ đầu vừa viết xuống liền bị hắc khí lau đi, sắc mặt Bình Bình cũng lúc bợt lúc tốt. Song Na Tra lại không dám dừng tay lơi lỏng phút nào. Hắn mím chặt môi, càng dồn sức vào đầu ngón tay viết chữ, thần lực thuần chất cuồn cuộn tuôn trào theo máu, mỗi một nét đè xuống cơ hồ là nghiến vỡ cả răng.
Khắp căn phòng bị kết giới hoàng kim chận kín không lọt khí tức. Chú ngữ tụng niệm xen lẫn mùi máu tanh nồng.
"Thần minh chúc phúc,
Một đời bình an."
"PHONG!!!"
Nét chữ cuối cùng viết xuống, Na Tra cũng cùng lúc phụt ra một ngụm máu tươi. Cả cơ thể hắn đổ gục xuống cạnh Bình Bình, bắp thịt tê liệt, thậm chí kiệt quệ tới mức gần như không nhấc nổi tay. Trong khi Bình Bình sau thời gian dài giằng co rốt cuộc thở hắt ra trọc khí tích tụ lâu trong phế phủ, lần nữa chìm vào giấc ngủ như thể chẳng có chuyện gì. Hắc khí đọng trên ngực trái nàng tản đi, chỉ còn mỗi một chữ "Phong" le lói sắc tinh hồng, rồi rất nhanh cũng chìm vào da thịt.
Khóe môi Tam Thái Tử cong lên nụ cười thỏa mãn, chật vật giơ tay vén gọn tóc bết mồ hôi trên trán Bình Bình. Tiểu hồ ly của hắn trong đêm nay và vô số đêm dài sẽ có thể bình thản ngủ yên, không mị không ác quấy rầy. Mà hắn, cũng chỉ cần như vầy là đủ.
..
"Sư phụ, ngoài tiên trì ra thật sự không còn cách nào khác khắc chế ấu trùng Cẩm Lang sao?"
Na Tra ngẩng mắt, không giấu được vẻ sốt ruột.
"Có biện pháp. Nhưng ta sẽ không cho phép con làm."
Thái Ất Chân Nhân phẩy phất trần, nhắm mắt tĩnh tọa.
Ý bảo Na Tra lui ra.
"Sư phụ, hẳn người hiểu rõ tính đồ nhi."
Na Tra cúi đầu, mặt không đổi sắc:
"Đồ nhi cúi xin sư phụ chỉ điểm!"
"Na Tra, đừng bốc đồng! Về công, con là người thừa kế của Ngọc Hư Cung. Về tư, con là đệ tử sư phụ. Sư phụ không thể nhìn con làm chuyện tự hủy hoại mình."
"Nhưng con cũng là phu quân nàng."
Na Tra rũ mắt, khóe môi bất giác mỉm cười:
"Trước mặt Bình Bình, con không phải Tam Thái Tử gì hết, con chỉ là phu quân nàng mà thôi."
"Nếu ngay đến thê tử mình con cũng không thể bảo vệ, thì còn nói gì đến chuyện trì hộ thương sinh bách tính?"
"Cúi xin sư phụ thành toàn!"
Thái Ất Chân Nhân rốt cuộc mở mắt. Cái nhìn bất đắc dĩ, không nỡ, xen lẫn bực mình.
"Tiểu hồ ly đấy nhận con làm phu quân hồi nào? Còn không phải con tự nhận?"
Đứa trẻ này từ nhỏ tới lớn vẫn y cái tính cứng đầu cứng cổ. Giờ có tí tình yêu vào lại càng bướng, cả lời ngài nói mà cũng bỏ ngoài tai.
"Nàng đã hứa với con rồi!"
Na Tra nghe vậy liền gân cổ cãi, giọng như chém đinh chặt sắt không cho người khác cơ hội phủ nhận mảy may:
"Nàng hứa sẽ chấp nhận tình cảm của con."
Thái Ất Chân Nhân thở dài:
"Đồ nhi ngốc, tình cảm là thứ phải cân bằng. Chỉ một phía bỏ ra nhiều quá là không được đâu."
..
Đầu óc Na Tra váng vất, cơ thể hiện tại cũng nặng như đeo chì. Không chỉ vì cứng rắn xẻ đôi một nửa nguyên thần, mà chính bài chú ngữ phong độc trùng kia mới là thứ bào mòn thần lực cùng thần hồn hắn.
"Cơ thể con tái sinh từ hoa sen, bách độc bất xâm, bách trùng bất nhập. Sinh mạng lại được Thiên Đạo ôm ấp. Người được con trao sinh mệnh, hiển nhiên cũng thừa hưởng khả năng này."
"Chia cho tiểu hồ ly một nửa nguyên thần của con, lại dùng máu thượng thần và linh lực của Linh Châu làm vật dẫn thực hiện Phong Trùng Chú Pháp, sẽ có thể ức chế quá trình ấu trùng Cẩm Lang sinh trưởng, đưa nó về trạng thái ngủ đông."
"Nhưng biện pháp này mức độ rủi ro rất lớn, hơn nữa một khi nguyên thần gắn kết, nếu con bé muốn con chết chỉ cần một ý niệm mà thôi."
"Na Tra, con phải suy nghĩ cho kỹ."
"Đệ tử cảm tạ sư phụ ban ân!"
Sư phụ hiểu hắn nhất, nên mới không hỏi hắn liệu có hối hận hay không. Bởi người biết rõ câu trả lời của hắn, chắc chắn sẽ là không hối hận.
"Bình Bình, mệnh ta nằm trong tay nàng."
Mệnh hắn nằm trong tay nàng, theo đúng nghĩa đen. Dẫu trời có sập xuống cũng không hối hận.
..
Mà ở một chỗ khác, Đẩu Suất Cung lúc này đang đón một vị khách không mời.
"Khốn kiếp, chỉ chút nữa là bản tinh quân thành công!"
Thổ Hành Tôn cay cú ném ly trà vừa được Kim Giác Đồng Tử dâng xuống đất. Ly trà “choang” một tiếng vỡ tan tành.
"Tức thì tức, đừng trút giận lên đồ sứ của lão phu."
Thái Thượng Lão Quân thuận miệng nhắc, đoạn quay lại nghiên cứu đống nguyên vật liệu cần cho thần khí tiếp theo.
"Lão Quân, chẳng lẽ ngài không tức?"
Thổ Hành Tôn bực bội nhìn Thái Thượng Lão Quân, giọng không lấy gì làm dễ chịu.
Hừ, suốt ngày không luyện đơn thì rèn rèn đúc đúc, hợp tác với lão không biết có nên cơm cháo gì không.
"Lão phu có gì mà phải tức?"
Thái Thượng Lão Quân nâng một thanh huyền thiết Hàn Sơn lên ngang mắt ướm thử, được một chốc thì đưa cho tiên đồng.
"Hơn nữa lão phu khuyên ngươi nên từ bỏ đi. Đã thất bại hai lần, cố chấp chỉ càng thêm khổ."
"Hừ, rõ ràng ta đã gần giết được hắn."
Thổ Hành Tôn phì một tiếng, nghiến răng nghiến lợi:
"Chẳng qua do lão Nguyên Thủy thiên vị, ban cho hắn quá nhiều đồ chơi, ta mới thất bại vào phút chót."
"Suy nghĩ nông cạn, đầu óc hạn hẹp, đại sự khó thành!"
Thái Thượng Lão Quân cười mỉa:
"Năm lần bảy lượt nhắm vào nữ nhân của Tam Thái Tử để hạ sát hắn, năm lần bảy lượt thất bại. Chậc chậc, Thổ Phủ Tinh Quân à, theo lão phu thấy, âu cũng chỉ vì bản lĩnh của ngươi không bằng người ta!"
"Ngài..."
Lời Lão Quân nhẹ bẫng mà không chút lưu tình, như lưỡi dao cùn cắt vào vết thương đáng xấu hổ trong lòng Thổ Hành Tôn. Trong khi gã mặc dù căm phẫn, lại chỉ có thể nuốt giận vờ hòa:
"Lão Quân nói vậy, phải chăng đã có cao kiến?"
Gã cười nịnh nọt, Thái Thượng Lão Quân trái lại không thèm để ý, tiếp tục trở về đống công việc dở dang.
"Thái Ất chắc chắn đã nói với Na Tra cách khắc chế trứng Cẩm Lang ấu trùng."
Lão dứt lời tiện tay ném cho Thổ Hành Tôn một cái chuông nhỏ màu bạc khắc mấy đường hoa văn ngoằng nghuệch rỉ sét, ánh mắt lóe nhanh một vệt âm trầm:
"Nhưng chắc chưa nói tác dụng phụ của cách đấy."
"Hừ, cho dù là thế thì cái chuông nát này làm được gì?"
Thổ Hành Tôn bĩu môi, nghi ngờ lắc thử chuông bạc một cái.
Không có bất cứ âm thanh nào phát ra.
"Tưởng gì, ra là một cái chuông đã nát còn điếc!"
Song gã vừa nổi máu, toan vứt chuông đi thì bị Lão Quân ngăn cản:
"Gượm đã, ngươi cứ đem về ngâm cứu từ từ!"
Thái Thượng Lão Quân nói rồi mỉm cười bí hiểm, cái cười khiến Thổ Hành Tôn không hiểu bị gì bỗng sởn g*i ốc toàn thân.
Và gã cũng không hề biết, buổi sáng hôm ấy ở động Kim Quang thật sự đã xảy ra dị tượng khiến người kinh hãi.
"Trung... Trung Đàn Nguyên Soái, ngài... ngài làm gì vậy?"
Vốn dĩ là buổi sáng đẹp trời, Na Tra mới quyết định dẫn Bình Bình ra ngoài hít thở chút không khí trong lành sau một đêm giằng co khó nhọc, trước khi dẫn nàng về Hỏa Diệm Sơn. Một chú thỏ trắng nhỏ nghịch giữa khóm hoa, thấy Bình Bình thích, Na Tra bèn đề nghị bắt cho nàng chơi, Bình Bình cũng vui vẻ gật đầu. Chỉ là chẳng ngờ, thứ chờ đợi nàng không phải viễn cảnh được ôm ấp cưng nựng thỏ con lông mềm bóng mượt, mà là cảnh Trung Đàn Nguyên Soái mới giây trước còn hào hứng vì bắt được thỏ, giây sau đã như bị ma nhập rồi thẳng tay vặn gãy cổ chú thỏ trắng không chút lưu tình.
Sau đấy... sau đấy hắn như bị quỷ thần xui khiến, vẻ mặt si mê đưa thỏ trắng vẫn còn ngắc ngoái lên miệng, thỏa mãn hút mạnh máu tươi.
Bình Bình tái mặt, ký ức về giấc mơ kinh hoàng ngày trước không hẹn ùa về, khiến máu toàn thân nàng tức thì đông cứng.
Cre ảnh: Themy (repost đã có sự cho phép của tác giả).