![[FULL] Gần đây, trên mạ ng rộ lên cái vụ một doan h nhân nổi tiếng bị lộ chuyện có con riêng, kh iến giới nhà giàu đồng ...](https://img4.medioq.com/559/186/772977245591862.jpg)
08/09/2025
[FULL] Gần đây, trên mạ ng rộ lên cái vụ một doan h nhân nổi tiếng bị lộ chuyện có con riêng, kh iến giới nhà giàu đồng loạt kiểm tra lại các kh oản ti ền và tài sản đã để dành.
Rảnh rỗi, tôi cũng tra thử xem chồ ng mình có kh oản ti ền nào như vậy không.
Không ngờ lại ph át hi ện, người chồ ng đã ở bên tôi suốt hai mươi tám năm, lại lập một kh oản tài kh oản riêng cho mối tình đầ u.
Kh oản này được lập từ hai mươi năm trước, đúng vào lúc tình cả m của ch úng tôi còn mặn nồng nhất.
Tôi hỏi thẳng an h ta là có ý gì. An h ta thì ngồi vuốt nhẹ ta y vịn ghế sofa, trả lời vòng vo: khi thì nói năm đó thấy có lỗi với cô ta nên muốn bù đắp, khi thì bảo chỉ muốn để lại một ít ti ền để cô ta có chỗ dựa khi về già.
Tôi tứ c gi ận tran h cã i. Ch úng tôi đã ngoài năm mươi, số ti ền đó là tài sản chun g của vợ chồ ng, lẽ ra phải thuộc về con tr ai ch úng tôi. Tôi yêu cầu an h ta trả lại.
Tôi ra sức bả o vệ quyền lợi cho con, nhưng không ngờ con tr ai tôi lại đứng về phía cha của nó, cùng nhau bê nh vự c cho mối tình đầ u của an h ta.
“Dì Bạ ch ở một mình cũng kh ó kh ăn, bố để lại ít ti ền cho dì ấy cũng chẳng có gì sa i.”
“Hơn nữa, sau này ti ền của bố mẹ chẳng phải cũng để lại cho con sao. Coi như con thay bố mẹ giúp đỡ dì Bạ ch, một người ph ụ nữ thì tiêu được bao nhiêu chứ.”
Nhưng nó đâu biết, “dì Bạ ch” mà nó nhắc đến đã cùng cha ru ột nó đã có với nhau một đứa con riêng. Số ti ền kia chính là chồ ng tôi chuẩn bị sẵn cho đứa con riêng ấy.
Trong đó không chỉ có ti ền, mà còn có 25% cổ phần công ty.
Không biết khi con tr ai tôi biết được sự th ật này, nó còn muốn giúp đỡ dì Bạ ch kia nữa hay không.
…
---
Gần đây, trên mạ ng rộ lên cái vụ một doan h nhân nổi tiếng bị lộ chuyện có con riêng, kh iến giới nhà giàu đồng loạt kiểm tra lại các kh oản ti ền và tài sản đã để dành.
Rảnh rỗi, tôi cũng tra thử xem chồ ng mình có kh oản ti ền nào như vậy không.
Không ngờ lại ph át hi ện, người chồ ng đã ở bên tôi suốt hai mươi tám năm, lại lập một kh oản tài kh oản riêng cho mối tình đầ u.
Kh oản này được lập từ hai mươi năm trước, đúng vào lúc tình cả m của ch úng tôi còn mặn nồng nhất.
Tôi hỏi thẳng an h ta là có ý gì. An h ta thì ngồi vuốt nhẹ ta y vịn ghế sofa, trả lời vòng vo: khi thì nói năm đó thấy có lỗi với cô ta nên muốn bù đắp, khi thì bảo chỉ muốn để lại một ít ti ền để cô ta có chỗ dựa khi về già.
Tôi tứ c gi ận tran h cã i. Ch úng tôi đã ngoài năm mươi, số ti ền đó là tài sản chun g của vợ chồ ng, lẽ ra phải thuộc về con tr ai ch úng tôi. Tôi yêu cầu an h ta trả lại.
Tôi ra sức bả o vệ quyền lợi cho con, nhưng không ngờ con tr ai tôi lại đứng về phía cha của nó, cùng nhau bê nh vự c cho mối tình đầ u của an h ta.
“Dì Bạ ch ở một mình cũng kh ó kh ăn, bố để lại ít ti ền cho dì ấy cũng chẳng có gì sa i.”
“Hơn nữa, sau này ti ền của bố mẹ chẳng phải cũng để lại cho con sao. Coi như con thay bố mẹ giúp đỡ dì Bạ ch, một người ph ụ nữ thì tiêu được bao nhiêu chứ.”
Nhưng nó đâu biết, “dì Bạ ch” mà nó nhắc đến đã cùng cha ru ột nó đã có với nhau một đứa con riêng. Số ti ền kia chính là chồ ng tôi chuẩn bị sẵn cho đứa con riêng ấy.
Trong đó không chỉ có ti ền, mà còn có 25% cổ phần công ty.
Không biết khi con tr ai tôi biết được sự th ật này, nó còn muốn giúp đỡ dì Bạ ch kia nữa hay không.
…
"Chu Nhất Từ, đó là tài sản chun g của vợ chồ ng ch úng ta. An h lấy tư cách gì mà tự ý quyết định đưa ti ền cho người đàn bà đó?"
Đối diện với chất vấn của tôi, Chu Nhất Từ rõ ràng có ch út chột dạ.
"Vân Xảo, em đừng gi ận. Em cũng biết Lạc Lạc làm nghệ thuật, cả đời chưa từng chịu kh ổ. Vì chờ an h mà cô ấy thậm chí không kết hôn, bên cạnh cũng chẳng có đứa con nào. Cả đời này an h đã cưới em, cũng trao cho em tất cả tình yêu. An h chỉ là thấy có lỗi với cô ấy, sợ sau này cô ấy già sẽ kh ổ, nên mới lập kh oản ti ền này cho cô ấy."
Tôi còn muốn nói tiếp, nhưng con tr ai ở bên đã cắ t nga ng.
"Mẹ, lời bố nói cũng đúng mà. Mẹ nghĩ xem, một người ph ụ nữ vì bố mà cả đời không lấy chồ ng, bố để lại cho cô ấy ít ti ền cũng nên thôi."
Tôi khựng lại.
Tôi tran h cã i với Chu Nhất Từ ở đây, phần lớn là nghĩ cho lợi ích của con tr ai.
Dù gì tôi và an h ta cũng đã kết hôn hai mươi tám năm, lợi ích ràng buộc, tu ổi tác ngày càng lớn, tôi đã chẳng còn sự sắc bén như khi còn tr ẻ.
Nga y lúc biết về kh oản ti ền kia, điều tôi nghĩ đến đầ u ti ên chính là con tr ai Chu Dị ch Nhiên. Số ti ền đó là tài sản chun g, sau này theo di ch úc cũng sẽ thuộc về con tr ai duy nhất của ch úng tôi.
Nhưng tôi không ngờ con tr ai tôi lại đứng về phía cha nó, lên tiếng bả o vệ cho Bạ ch Lạc Lạc cái người mà nó gọi là Dì Bạ ch.
Chu Dị ch Nhiên khẽ thở dài, giọng mang ch út bất đắc dĩ:
"Mẹ, Dì Bạ ch là nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thì luôn có khí chất kiêu ngạo. Dì ấy không giống mẹ, mẹ chỉ là một bà nội trợ chẳng ch ú ý đến hình thức, già rồi thì dù có nhặt rác cũng số ng được. Con cũng đồng ý bố nên để lại cho dì ấy một kh oản."
"Hơn nữa, mẹ vừa nói rồi, ti ền này sau này cũng là để lại cho con. Nếu mẹ thấy khó chịu khi số ti ền đó được đưa ra với dan h nghĩa bố, thì coi như con thay bố mẹ biếu Dì Bạ ch. Dù gì bà ấy cũng là bậc trưởng bối, con biếu bà ch út ti ền cũng hợp lý. Huống hồ, một người ph ụ nữ thì tiêu được bao nhiêu chứ."
"Thôi nào mẹ, mẹ im lặng xem như hài lò ng rồi nhé, đừng làm ầm ĩ vô lý nữa."
Giọng nó thản nhiên, nhưng tôi lại thấy rõ sự ghét bỏ và ch án chường trong ánh mắ t nó dành cho mình.
Ti m tôi như bị kim đâ m, đa u nhói.
Đứa con tôi tự ta y nuôi lớn, lại chọn đứng ra giúp một người ngoài.
Tôi cúi đầ u, không nói gì.
Nó bự c bội khẽ tặc lư ỡi:
"Mẹ, sao bây giờ mẹ trở nên tính toán nhiều như vậy?"
Nếu là trước kia, chỉ cần nó tỏ ra không vui, tôi sẽ lập tứ c bỏ qua ý kiến của mình để thuận theo nó.
Một lúc lâu, tôi mới ngẩng đầ u:
"Đúng vậy, là mẹ quá tính toán rồi."
Lúc này, sắc mặ t Chu Dị ch Nhiên mới dịu lại.
Còn tôi thì cúi đầ u khẽ cười. Nó đâu biết, cùng với kh oản ti ền Chu Nhất Từ giấu diếm, tôi còn tra ra cả đứa con riêng của an h ta với Bạ ch Lạc Lạc.
Hơn nữa, ngoài kh oản ti ền kia an h ta còn đưa ra 25% cổ phần công ty.
Trong khi tôi chỉ có 20% cổ phần, nghĩa là nếu đứa con riêng kia thừa kế số tài sản đó, quyền thừa kế công ty chưa chắc đã thuộc về Chu Dị ch Nhiên.
Con người vốn luôn đặt lợi ích lên hàng đầ u. Vì sự tồn tại của Bạ ch Lạc Lạc trước giờ không ản h hư ởng đến nó, nên Chu Dị ch Nhiên mới có thể tự tin đứng ra bả o vệ. Nhưng một khi đụ ng ch ạm đến lợi ích th ật sự, liệu nó còn đứng về phía "Dì Bạ ch" mà nó nhắc đến nữa hay không?
Tôi không ngờ th ái độ nhượng bộ của mình lại kh iến Chu Nhất Từ được nư ớc lấn tới.
An h ta đã đưa thẳng Bạ ch Lạc Lạc về nhà.
238698