Sen Lơ Ngơ

Sen Lơ Ngơ Lơ ngơ một chút, để lòng còn chỗ mơ. 😍

❤️Mí nàng nhớ theo dõi Sen để không bỏ lỡ truyện hay nha❤️Ủng hộ Sen bằng 1 đánh giá 5 sao nạ🥰
(1)

[FULL] Gần đây, trên mạ ng rộ lên cái vụ một doan h nhân nổi tiếng bị lộ chuyện có con riêng, kh iến giới nhà giàu đồng ...
08/09/2025

[FULL] Gần đây, trên mạ ng rộ lên cái vụ một doan h nhân nổi tiếng bị lộ chuyện có con riêng, kh iến giới nhà giàu đồng loạt kiểm tra lại các kh oản ti ền và tài sản đã để dành.

Rảnh rỗi, tôi cũng tra thử xem chồ ng mình có kh oản ti ền nào như vậy không.

Không ngờ lại ph át hi ện, người chồ ng đã ở bên tôi suốt hai mươi tám năm, lại lập một kh oản tài kh oản riêng cho mối tình đầ u.

Kh oản này được lập từ hai mươi năm trước, đúng vào lúc tình cả m của ch úng tôi còn mặn nồng nhất.

Tôi hỏi thẳng an h ta là có ý gì. An h ta thì ngồi vuốt nhẹ ta y vịn ghế sofa, trả lời vòng vo: khi thì nói năm đó thấy có lỗi với cô ta nên muốn bù đắp, khi thì bảo chỉ muốn để lại một ít ti ền để cô ta có chỗ dựa khi về già.

Tôi tứ c gi ận tran h cã i. Ch úng tôi đã ngoài năm mươi, số ti ền đó là tài sản chun g của vợ chồ ng, lẽ ra phải thuộc về con tr ai ch úng tôi. Tôi yêu cầu an h ta trả lại.

Tôi ra sức bả o vệ quyền lợi cho con, nhưng không ngờ con tr ai tôi lại đứng về phía cha của nó, cùng nhau bê nh vự c cho mối tình đầ u của an h ta.

“Dì Bạ ch ở một mình cũng kh ó kh ăn, bố để lại ít ti ền cho dì ấy cũng chẳng có gì sa i.”

“Hơn nữa, sau này ti ền của bố mẹ chẳng phải cũng để lại cho con sao. Coi như con thay bố mẹ giúp đỡ dì Bạ ch, một người ph ụ nữ thì tiêu được bao nhiêu chứ.”

Nhưng nó đâu biết, “dì Bạ ch” mà nó nhắc đến đã cùng cha ru ột nó đã có với nhau một đứa con riêng. Số ti ền kia chính là chồ ng tôi chuẩn bị sẵn cho đứa con riêng ấy.

Trong đó không chỉ có ti ền, mà còn có 25% cổ phần công ty.

Không biết khi con tr ai tôi biết được sự th ật này, nó còn muốn giúp đỡ dì Bạ ch kia nữa hay không.



---

Gần đây, trên mạ ng rộ lên cái vụ một doan h nhân nổi tiếng bị lộ chuyện có con riêng, kh iến giới nhà giàu đồng loạt kiểm tra lại các kh oản ti ền và tài sản đã để dành.

Rảnh rỗi, tôi cũng tra thử xem chồ ng mình có kh oản ti ền nào như vậy không.

Không ngờ lại ph át hi ện, người chồ ng đã ở bên tôi suốt hai mươi tám năm, lại lập một kh oản tài kh oản riêng cho mối tình đầ u.

Kh oản này được lập từ hai mươi năm trước, đúng vào lúc tình cả m của ch úng tôi còn mặn nồng nhất.

Tôi hỏi thẳng an h ta là có ý gì. An h ta thì ngồi vuốt nhẹ ta y vịn ghế sofa, trả lời vòng vo: khi thì nói năm đó thấy có lỗi với cô ta nên muốn bù đắp, khi thì bảo chỉ muốn để lại một ít ti ền để cô ta có chỗ dựa khi về già.

Tôi tứ c gi ận tran h cã i. Ch úng tôi đã ngoài năm mươi, số ti ền đó là tài sản chun g của vợ chồ ng, lẽ ra phải thuộc về con tr ai ch úng tôi. Tôi yêu cầu an h ta trả lại.

Tôi ra sức bả o vệ quyền lợi cho con, nhưng không ngờ con tr ai tôi lại đứng về phía cha của nó, cùng nhau bê nh vự c cho mối tình đầ u của an h ta.

“Dì Bạ ch ở một mình cũng kh ó kh ăn, bố để lại ít ti ền cho dì ấy cũng chẳng có gì sa i.”

“Hơn nữa, sau này ti ền của bố mẹ chẳng phải cũng để lại cho con sao. Coi như con thay bố mẹ giúp đỡ dì Bạ ch, một người ph ụ nữ thì tiêu được bao nhiêu chứ.”

Nhưng nó đâu biết, “dì Bạ ch” mà nó nhắc đến đã cùng cha ru ột nó đã có với nhau một đứa con riêng. Số ti ền kia chính là chồ ng tôi chuẩn bị sẵn cho đứa con riêng ấy.

Trong đó không chỉ có ti ền, mà còn có 25% cổ phần công ty.

Không biết khi con tr ai tôi biết được sự th ật này, nó còn muốn giúp đỡ dì Bạ ch kia nữa hay không.



"Chu Nhất Từ, đó là tài sản chun g của vợ chồ ng ch úng ta. An h lấy tư cách gì mà tự ý quyết định đưa ti ền cho người đàn bà đó?"

Đối diện với chất vấn của tôi, Chu Nhất Từ rõ ràng có ch út chột dạ.

"Vân Xảo, em đừng gi ận. Em cũng biết Lạc Lạc làm nghệ thuật, cả đời chưa từng chịu kh ổ. Vì chờ an h mà cô ấy thậm chí không kết hôn, bên cạnh cũng chẳng có đứa con nào. Cả đời này an h đã cưới em, cũng trao cho em tất cả tình yêu. An h chỉ là thấy có lỗi với cô ấy, sợ sau này cô ấy già sẽ kh ổ, nên mới lập kh oản ti ền này cho cô ấy."

Tôi còn muốn nói tiếp, nhưng con tr ai ở bên đã cắ t nga ng.

"Mẹ, lời bố nói cũng đúng mà. Mẹ nghĩ xem, một người ph ụ nữ vì bố mà cả đời không lấy chồ ng, bố để lại cho cô ấy ít ti ền cũng nên thôi."

Tôi khựng lại.

Tôi tran h cã i với Chu Nhất Từ ở đây, phần lớn là nghĩ cho lợi ích của con tr ai.

Dù gì tôi và an h ta cũng đã kết hôn hai mươi tám năm, lợi ích ràng buộc, tu ổi tác ngày càng lớn, tôi đã chẳng còn sự sắc bén như khi còn tr ẻ.

Nga y lúc biết về kh oản ti ền kia, điều tôi nghĩ đến đầ u ti ên chính là con tr ai Chu Dị ch Nhiên. Số ti ền đó là tài sản chun g, sau này theo di ch úc cũng sẽ thuộc về con tr ai duy nhất của ch úng tôi.

Nhưng tôi không ngờ con tr ai tôi lại đứng về phía cha nó, lên tiếng bả o vệ cho Bạ ch Lạc Lạc cái người mà nó gọi là Dì Bạ ch.

Chu Dị ch Nhiên khẽ thở dài, giọng mang ch út bất đắc dĩ:

"Mẹ, Dì Bạ ch là nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thì luôn có khí chất kiêu ngạo. Dì ấy không giống mẹ, mẹ chỉ là một bà nội trợ chẳng ch ú ý đến hình thức, già rồi thì dù có nhặt rác cũng số ng được. Con cũng đồng ý bố nên để lại cho dì ấy một kh oản."

"Hơn nữa, mẹ vừa nói rồi, ti ền này sau này cũng là để lại cho con. Nếu mẹ thấy khó chịu khi số ti ền đó được đưa ra với dan h nghĩa bố, thì coi như con thay bố mẹ biếu Dì Bạ ch. Dù gì bà ấy cũng là bậc trưởng bối, con biếu bà ch út ti ền cũng hợp lý. Huống hồ, một người ph ụ nữ thì tiêu được bao nhiêu chứ."

"Thôi nào mẹ, mẹ im lặng xem như hài lò ng rồi nhé, đừng làm ầm ĩ vô lý nữa."

Giọng nó thản nhiên, nhưng tôi lại thấy rõ sự ghét bỏ và ch án chường trong ánh mắ t nó dành cho mình.

Ti m tôi như bị kim đâ m, đa u nhói.

Đứa con tôi tự ta y nuôi lớn, lại chọn đứng ra giúp một người ngoài.

Tôi cúi đầ u, không nói gì.

Nó bự c bội khẽ tặc lư ỡi:

"Mẹ, sao bây giờ mẹ trở nên tính toán nhiều như vậy?"

Nếu là trước kia, chỉ cần nó tỏ ra không vui, tôi sẽ lập tứ c bỏ qua ý kiến của mình để thuận theo nó.

Một lúc lâu, tôi mới ngẩng đầ u:

"Đúng vậy, là mẹ quá tính toán rồi."

Lúc này, sắc mặ t Chu Dị ch Nhiên mới dịu lại.

Còn tôi thì cúi đầ u khẽ cười. Nó đâu biết, cùng với kh oản ti ền Chu Nhất Từ giấu diếm, tôi còn tra ra cả đứa con riêng của an h ta với Bạ ch Lạc Lạc.

Hơn nữa, ngoài kh oản ti ền kia an h ta còn đưa ra 25% cổ phần công ty.

Trong khi tôi chỉ có 20% cổ phần, nghĩa là nếu đứa con riêng kia thừa kế số tài sản đó, quyền thừa kế công ty chưa chắc đã thuộc về Chu Dị ch Nhiên.

Con người vốn luôn đặt lợi ích lên hàng đầ u. Vì sự tồn tại của Bạ ch Lạc Lạc trước giờ không ản h hư ởng đến nó, nên Chu Dị ch Nhiên mới có thể tự tin đứng ra bả o vệ. Nhưng một khi đụ ng ch ạm đến lợi ích th ật sự, liệu nó còn đứng về phía "Dì Bạ ch" mà nó nhắc đến nữa hay không?

Tôi không ngờ th ái độ nhượng bộ của mình lại kh iến Chu Nhất Từ được nư ớc lấn tới.

An h ta đã đưa thẳng Bạ ch Lạc Lạc về nhà.
238698

[FULL] Chỉ vì lỡ chạm vào chiếc váy cao cấp đặt may riêng của con gá i nhà giàu nhất, mẹ của Tần Triều Lộ đã bị người ta...
08/09/2025

[FULL] Chỉ vì lỡ chạm vào chiếc váy cao cấp đặt may riêng của con gá i nhà giàu nhất, mẹ của Tần Triều Lộ đã bị người ta đá nh gãy ta y ch ân rồi né m xuống biển ch ết thảm.

Ngày Tần Triều Lộ ki ện cô tiểu thư nga ng ngược kia ra tò a, đối phương lại được tuyên vô tộ i.

Chỉ vì lu ật sư bà o ch ữa cho cô ta chính là người sáng lập hãng luật quyền lực nhất Giang Thành – cũng là chồ ng của Tần Triều Lộ, Cố Văn Châu.

Khi ph iên tò a kết th úc, người đà n ôn g an h tuấn, cao ngạo ấy rời ghế bị cá o, đặt một phong thư “xin lỗi” trước mặ t Tần Triều Lộ.

“Lộ Lộ, ký đi. Em cũng không muốn bị ki ện ngược vì tộ i ph ỉ bá ng rồi phải ngồi tù chứ?”

Giọng an h ta nhẹ nhàng như đang khuyên nhủ, nhưng ánh mắ t sau gọng kính mạ vàng lại lạnh lẽo như băng.

Tần Triều Lộ rưng rưng nư ớc mắ t nhìn an h, giọng run rẩy:

“Tại sao, Cố Văn Châu?”

Cô không hiểu nổi…

---

Chỉ vì lỡ chạm vào chiếc váy cao cấp đặt may riêng của con gá i nhà giàu nhất, mẹ của Tần Triều Lộ đã bị người ta đá nh gãy ta y ch ân rồi né m xuống biển ch ết thảm.

Ngày Tần Triều Lộ ki ện cô tiểu thư nga ng ngược kia ra tò a, đối phương lại được tuyên vô tộ i.

Chỉ vì lu ật sư bà o ch ữa cho cô ta chính là người sáng lập hãng luật quyền lực nhất Giang Thành – cũng là chồ ng của Tần Triều Lộ, Cố Văn Châu.

Khi ph iên tò a kết th úc, người đà n ôn g an h tuấn, cao ngạo ấy rời ghế bị cá o, đặt một phong thư “xin lỗi” trước mặ t Tần Triều Lộ.

“Lộ Lộ, ký đi. Em cũng không muốn bị ki ện ngược vì tộ i ph ỉ bá ng rồi phải ngồi tù chứ?”

Giọng an h ta nhẹ nhàng như đang khuyên nhủ, nhưng ánh mắ t sau gọng kính mạ vàng lại lạnh lẽo như băng.

Tần Triều Lộ rưng rưng nư ớc mắ t nhìn an h, giọng run rẩy:

“Tại sao, Cố Văn Châu?”

Cô không hiểu nổi…

Rõ ràng cô mới là vợ an h. Rõ ràng an h từng yêu cô đến mức dám từ bỏ gia sản, chấp nhận bị nhà họ Cố gi am lỏng cũng muốn cưới cô – người chỉ là con gá i giúp việc.

Vậy mà sau khi mẹ cô ch ết, cô đã kh óc lóc cầu xin an h vô số lần. Thậm chí sáng nay, cô đã lần thứ 99 qu ỳ dưới ch ân an h, lấy ly hô n ra ép buộc, cầu xin an h từ bỏ vụ án này.

Thế mà an h nói gì?

——“Lộ Lộ, đừng ép an h!”

Cố Văn Châu bự c bội nới lỏng cà vạt:

“Th ời Vũ không giống em. Cô ấy theo đu ổi an h mười năm, còn từng cứ u mạ ng an h.”

“An h bắ t buộc phải bả o vệ cô ấy, cho dù kẻ địch là người vợ mà an h yêu nhất.”

Vừa nói, an h vừa mở máy tính bảng, chiếu thẳng màn hình livestream trước mặ t Tần Triều Lộ.

“Em có hai phút để suy nghĩ. Lộ Lộ, dù không vì bản thân, cũng nên nghĩ cho mẹ. Ký vào đi, an h sẽ trả lại tro cốt của mẹ cho em…”

Trên màn hình là cả nh trên biển. Mấ y vệ sĩ đang cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương đựng tro cốt. Chỉ cần buông ta y…

Nư ớc mắ t Tần Triều Lộ rơi lã chã:

“An h muốn làm gì?”

Nhưng an h ta không hề nhíu mà y:

“Ngoan đi, đừng lãng phí th ời gian. Em nỡ để mẹ ngâm mình dưới biển cả đời sao?”

“Cố Văn Châu!” Tần Triều Lộ nhìn chằm chằm vào người đà n ôn g trước mặ t, môi mím chặt đến bật má u:

“Tôi muốn ly hô n với an h…”

Nhưng trong cuộc đối đầ u tà n nh ẫn ấy, an h ta vẫn vô cùng bì nh tĩ nh, không hề nhượng bộ.

“Lộ Lộ, em chỉ còn ba mươi giây.”

Kh oảnh khắc đó, ti m Tần Triều Lộ đa u như bị kim đâ m.

Th ật mỉa ma i. Người đà n ôn g này cũng từng yêu cô như mạ ng.

Tám năm trước, an h phải lò ng cô nga y lần đầ u gặp ở nhà cũ họ Cố.

Khi đó cô chỉ là người chăm sóc riêng cho ông cụ Cố, hai người cách bi ệt giai tầng như mây với bùn. Nhưng an h đã kiên trì tỏ tình cả trăm lần.

An h từng vì cô liếc nhìn hoa cát cánh mà lập tứ c cho thay hết cả vườn hồ ng trong đêm.

Cũng từng vì cô bị trẹo ch ân mà bao trọn nguyên một tầng bệ nh vi ện.

Cũng lúc đó, cô biết sau lưng an h có một người theo đu ổi – chính là thiên kim nhà giàu ấy, bạn than h ma i trúc mã, theo an h suốt mười năm, yêu đến số ng ch ết.

Nhưng trong mắ t an h khi ấy không hề có ai khác.

——“Lộ Lộ, an h chỉ yêu em. Dù Th ời Vũ môn đăng hộ đối với an h thì sao, an h chỉ thấy ghê tởm cô ta!”

Nhà họ Cố muốn ép an h buông ta y, không chỉ thu lại cổ phần mà còn dùng qu an hệ đưa an h ra hòn đảo bi ệt lập ở nư ớc ngoài.

Suốt hai mươi ngày, Cố Văn Châu nhịn ăn đến mức kh iến bên ngoài phải nhượng bộ, cũng hoàn toàn làm Tần Triều Lộ run g độ ng.

Thế rồi họ kết hôn, và an h th ật sự đã yêu cô như lời hứa.

Biến cố xảy ra nửa năm trước, khi Th ời Vũ – người đã rời đi nhiều năm – bất ngờ trở về nư ớc.

Và lần này, an h lại thay đổi hẳn th ái độ với cô ta.

An h hủy cuộc họp quốc tế để đích thân ra sân bay đón. Thậm chí vì tổ chức tiệc đón cô ta về nư ớc mà ba ngày liền không về nhà.

Trong ánh mắ t ấm ức của Tần Triều Lộ, an h ta cuối cùng cũng nói th ật:

“Một năm trước, an h sang An h thì gặp ta i nạ n xe. Th ời Vũ vì cứ u an h mà hôn mê suốt một năm.”

“Lộ Lộ, an h chỉ yêu em. Nhưng cô ấy vừa tỉnh lại, an h phải trả món nợ này. Cho an h một năm, được không?”

Ban đầ u, Tần Triều Lộ đã tin an h.

Cho đến đêm tổ chức tiệc, cô bất ngờ tái phát bệ nh cũ, bị đưa đi cấp cứ u. Nhưng đi ện thoại của Cố Văn Châu thì mãi không gọi được.

Trong tình thế bất lực, mẹ cô đành tự mình tìm đến du thuyền sang trọng nơi đang diễn ra buổi tiệc. Và rồi bà đi mà không bao giờ quay lại.

Tất cả mọi người đều khẳng định đó chỉ là ta i nạ n, nói mẹ cô tự sá t.

Nga y cả Cố Văn Châu, người lúc đó không có mặ t tại hi ện tr ường, cũng tin vào lời giải thích đó.

Nhưng đêm đó, khi cô vừa được đẩy ra khỏi ph òng cấp cứ u, cô đã nhận được một cuộc đi ện thoại. Trong đi ện thoại vang lên âm than h hỗn lo ạn, có tiếng quát tháo của Lục Th ời Vũ xen lẫn tiếng mẹ cô đa u đớ n gào thét.

Mẹ cô ng ã xu ống biển… là bị ép!

Nửa năm nay, cô số ng trong dằn vặt và hối hận, kh óc đến cạn nư ớc mắ t. Trong cơn suy sụp, cuối cùng cô cũng moi được ch út man h mối từ mi ệng một người phục vụ.

Cô đã cầu xin Cố Văn Châu vô số lần hãy giúp mình.

Nhưng đến ph iên tò a hì nh sự này, an h lại không hề do dự mà đứng về phía đối lập.

An h bả o vệ kẻ gi ết mẹ cô. Để ép cô nhận sa i, an h thậm chí dùng chính tro cốt của mẹ cô làm co n ti n…
134016

[FULL] Trong một show truyền hình, tôi cắn ră ng gọi đi ện cho bạn tr ai cũ:"An h có thể cho em mư ợn 500 tệ không?"Đầ u...
08/09/2025

[FULL] Trong một show truyền hình, tôi cắn ră ng gọi đi ện cho bạn tr ai cũ:

"An h có thể cho em mư ợn 500 tệ không?"

Đầ u dây bên kia: "Em đúng là không biết ngại đấy?!"

Giây tiếp theo, thông báo chuyển kh oản số ti ền lớn hiện lên.

“Tài kh oản của bạn đã nhận được 50,000,000 tệ, từ tài kh oản có số đuôi 2222…”

---

Show truyền hình thực tế trực tiếp yêu cầu khách mời gọi đi ện v/ay ti ền từ dan h bạ được ghim đầ u ti ên làm kinh phí hoạt độ ng trong ngày.

Tôi mở đi ện thoại, nhìn thấy cái tên được đặt trên cùng, đột nhiên ng hẹn lời.

Má nó, bạn tr ai cũ mà tôi từng đ/á.

Thậm chí an h còn hùng h/ồn thề thốt: "Kiếp này không gặp lại nhau..."

Ghi ch ú của tôi viết rành rành: Aaa Vệ Ngưng Lãng.

Cả trường quay im bặt khi thấy cái tên này.

“??? Là ông tr ùm Vệ gia mà tôi nghĩ không?!”

“Ai? Ngôi sao à?”

“Gh/ê hơn sao nhiều! Dòng dõi quý tộc cũ, tổ ti ên giàu sụ!”

“Lần trước lộ mặ t ở hội nghị th ương mại, gá i xinh thi nhau xin làm thảm chùi ch ân. Từ đó liên tục đứng đầ u bảng "Th ương gia muốn ăn nhất"!”

“Bảng muốn ăn?! Em vàng vọt rồi đây huhu!”

“Thôi đi, người ta đâu rảnh hạ giá kết bạn với loại vô du yên như Ôn Sơ.”

“Chuẩn, dù đúng là an h ấy thì nhìn mặ t Ôn Sơ kìa, ngượng chín người, chắc toàn mơ leo cao!”

Bình luận ào ào như thác.

MC vui vẻ đổ thêm dầu vào lử a:

"Khán giả đang tò mò đây có phải ngài Vệ mọi người nghĩ đến không kìa?"

Tôi vừa định phủ nhận.

Chu Nhược - tiểu hoa đán bên cạnh đã chen nga ng:

"Ảnh đại diện giống th ật, nhưng chưa chắc đâu ạ~"

Thấy thu hút được ánh nhìn, cô ta giả vờ bịt mi ệng:

"Xin lỗi, em không cố ý nói thế."

"Vì người em định gọi cũng là an h ấy!"

"Chị Sơ Sơ, mời chị gọi trước đi ạ~"

Cô ta lắc lư chiếc đi ện thoại, nụ cười ngọt như mía lùi.

Ca mera lia cận cả nh ghi ch ú của cô ta: “Aaa Vệ Nhị Tử.”

MC tròn mắ t: "Ghi ch ú của em..."

Chu Nhược vội vàng che đi ện thoại lại, mặ t đỏ bừng:

"Ui, em ghi bừa thôi mà!"

"Biết thế không cho mọi người xem!"

Tôi: “...”
..

Ôi giời, cách đặt bi ệt dan h tán tỉnh như học si nh thế nhỉ.

Nhưng mà ĐÁO ĐỂ QUÁ ĐẤY CHỊ EM ƠI!
247147

[FULL] Mẹ tôi vứt luôn cái nồi cơm đi ện đi rồi.Bây giờ bà dùng ba cục đá xếp thành bếp,trong nồi đất sôi ùng ục bên tro...
08/09/2025

[FULL] Mẹ tôi vứt luôn cái nồi cơm đi ện đi rồi.

Bây giờ bà dùng ba cục đá xếp thành bếp,trong nồi đất sôi ùng ục bên trong toàn là nư ớc th uốc đen sì.

Bố tôi, hôm qua còn than đa u lưng vì thoát vị đĩa đệm, giờ thì cởi trần ở sân sau, vun g cây búa sắt nặng năm mươi cân, đậ p một than h sắt đỏ rực.

Tia lử a bắ n cả vào lưng đẫm mồ hôi mà ông không nhăn mặ t lấy một cái.

Em gá i tôi, tên là Thẩm Tú, mới học cấp hai, đang soi mình trong cái gương đồng mờ mờ, dùng một cây trâm gỗ được vót nhọn cố gắng búi lên một kiểu tó c cổ trang ph ức tạ p. Mi ệng còn lẩm bẩm:

“…Vấn xong mây tó c lại soi gương…”

Tôi dựa vào khun g cửa, ta y cầm ly mì bò hầm Khang Sư Phụ mới mua ở tiệm tạp hóa đầ u làng, hút một miếng.

Ừm, vẫn là mùi vị quen thuộc.

Đây là nhà tôi.

---

Mẹ tôi vứt luôn cái nồi cơm đi ện đi rồi.

Bây giờ bà dùng ba cục đá xếp thành bếp,trong nồi đất sôi ùng ục bên trong toàn là nư ớc th uốc đen sì.

Bố tôi, hôm qua còn than đa u lưng vì thoát vị đĩa đệm, giờ thì cởi trần ở sân sau, vun g cây búa sắt nặng năm mươi cân, đậ p một than h sắt đỏ rực.

Tia lử a bắ n cả vào lưng đẫm mồ hôi mà ông không nhăn mặ t lấy một cái.

Em gá i tôi, tên là Thẩm Tú, mới học cấp hai, đang soi mình trong cái gương đồng mờ mờ, dùng một cây trâm gỗ được vót nhọn cố gắng búi lên một kiểu tó c cổ trang ph ức tạ p. Mi ệng còn lẩm bẩm:

“…Vấn xong mây tó c lại soi gương…”

Tôi dựa vào khun g cửa, ta y cầm ly mì bò hầm Khang Sư Phụ mới mua ở tiệm tạp hóa đầ u làng, hút một miếng.

Ừm, vẫn là mùi vị quen thuộc.

Đây là nhà tôi.

Chuyển vào căn nhà cổ xập xệ được đồn là có tu ổi đời hơn trăm năm này mới tròn một tháng.

Mọi chuyện bắ t đầ u thay đổi từ ngày thứ ba sau khi dọn vào.

Đầ u ti ên là bà nội.

Bà nội tôi – cụ Giang Hạc Lai – một “lão ti ền bối” có đến bảy mươi năm kinh nghiệm nằm dài, đi đứng cẩn th ận như thể chỉ cần nhúc nhích là trật lưng.

Sáng hôm đó, trời còn mờ mờ, tôi dậy đi vệ si nh thì thấy ngoài sân có bóng người đang chuyển độ ng.

Tưởng mình hoa mắ t, tôi dụi dụi mắ t nhìn lại.

Bà nội tôi, mặc áo vải cổ chéo cũ bạ c màu, tó c búi gọn sau gáy bằng một chiếc đũa, đang múa một bài quyền – kiểu quyền ph áp mà phải nói là uyển chuyển như nư ớc chảy, mạnh mẽ như hổ vồ, chắc chắn có thể chi ếm vị trí vedette ở công viên. Mỗi độ ng tác đều phát ra tiếng rít phá không khí.

Tôi khẽ gọi: “Bà…?”

Bà khựng lại, thu thế, quay người rất từ tốn và bình thản, mặ t không đỏ, hơi không gấp:

“Ồ, Vi con dậy sớm thế? Bà vận độ ng gâ n cốt tí thôi.”

Giọng bà tự nhiên như thể sáng nào bà cũng tập quyền vậy.

Vận độ ng gâ n cốt?

Trước đây “vận độ ng” của bà chỉ là từ ghế sofa lết ra ghế nằm ngoài ban công mà!

Tôi không nói gì, chỉ ôm tô mì đứng nhìn. Trong lò ng thì radar kêu “tít tít tít” không ngừng.

Tiếp theo là mẹ tôi – bà Tô Minh Tịch.

Mẹ là dân tà i ch ính lâu năm, ta y chưa bao giờ dính nư ớc rửa chén, đến chợ còn hi ếm khi bước vào.

Ấy vậy mà giờ lại mê mẩn mảnh đất hoang sau núi.

Ngày nào cũng vác cuốc đi, lúc về thì người lấm lem bùn đất, trong giỏ là đủ loại cỏ dại tôi gọi không nổi tên.

“Má ơi, má đào mấ y cái cỏ này làm gì vậy?” – tôi hỏi, khi thấy bà đang tỉ mỉ trải cỏ lên cái mâm tre để phơi nắng.

“À, mấ y cái này phơi khô dùng được. Than h nhiệt, giải độ c, hoạt hu yết, tiêu vi êm, toàn thứ tốt đấy.” – bà không ngẩng đầ u, vừa làm vừa nói.

Tôi chỉ vào một bụi cỏ:

“Cái này… chẳng phải là cỏ dại mọc đầy công viên sao? Dùng làm th uốc được á?”

Bà khựng lại một ch út, ngẩng đầ u nhìn tôi, ánh mắ t hơi lơ đãng:

“Cái đó xưa gọi là ‘xa ti ền thảo’, than h nhiệt lợi tiểu. Con biết gì.”

Giọng bà chắc nịch, không chấp nhận nghi ngờ.

Bố tôi – ông Thẩm Than h Sơn – kỹ sư cơ khí, thế mạnh là máy hàn và máy tính.

Giờ thì không biết lôi đâu ra một đố ng sắt vụn, dựng luôn cái lều tạm sau vườn, gõ đậ p leng keng suốt ngày.

“Ba định mở tiệm rèn hả ba?” – tôi hỏi.

Ông lau mồ hôi, cười hề hề:

“Rảnh cũng rảnh mà. Con coi cái liềm này đi, sắc bén dễ cầm, xịn hơn đồ mua siêu thị nhiều!”

Ông giơ cái liềm mới rèn còn sáng loáng, huơ huơ trước mặ t tôi.

Tôi lùi lại một bước.

Dù đồ siêu thị không sắc bén lắm… nhưng nó an to àn mà!

Nhưng bất ngờ nhất là em tôi – con bé Thẩm Tú.

Trước đây là con ng hiện anime, mở mi ệng ra là “nè nè nè”, “kawaii” các kiểu. Giờ thì mỗi lần nhìn tôi đều mang ánh mắ t… nói sao nhỉ, hơi hơi th ương hạ i? Như thể tôi là người ti ền sử chưa kh ai hóa vậy.

Nói chuyện thì bắ t đầ u văn vở sách vở.

“Chị ơi, nơi này cả nh sắc hữu tình, đừng để phí mấ t than h xuân.”

Nó ngồi trên băng đá trong sân, nhìn mấ y con cá chép lờ đờ trong ao mà ngâm thơ.

Tôi: “…Nói tiếng người đi.”

Nó thở dài, nhìn tôi như thể gỗ mục không thể khắc được:

“Chị, phong cả nh ở đây đẹp lắm, đừng suốt ngày ôm cái đi ện thoại.”

Tôi nhìn xuống đi ện thoại mình – một vạch sóng.

Ờ ha, cũng chẳng làm được gì với cái đi ện thoại.

Cả nhà tôi đều thay đổi.

Họ… hoàn toàn thích nghi với căn nhà cũ kỹ tồi tà n này, thích nghi với cuộc số ng không wifi, không đồ ăn giao tận nơi, thậm chí không có bồn cầu xả nư ớc.

Dường như chỉ có tôi là vẫn lạc lõng.

Tôi – Thẩm Vi – một nhân viên văn ph òng tiêu chuẩn thế kỷ 21, linh hồ n gắn chặt với máy lạnh, đồ ăn giao tận nơi và Internet.

Giờ thì giống như một con bug kẹt giữa hai dòng th ời gian, lạc lõng và khó hòa nhập.

Tôi cố tìm ra nguyên nhân.

Bị nhập? Không giống. Mắ t họ vẫn sáng, đầ u óc tỉnh táo, lý luận rõ ràng.

Cả nhà phối hợp diễn trò? Không có cửa. Bố tôi là kiểu người nói dố i là tai đỏ bừng, thế mà giờ lại đậ p sắt đậ p thép vô cùng tự nhiên, tự tin.

Xuyên không? Ý nghĩ đó thoáng qua đầ u rồi bị tôi bóp ch ết nga y.

Quá hoang đường. Đã xuyên thì xuyên cả lũ, sao lại bỏ mình tôi?

Huống hồ, họ vẫn nhớ hết mọi thứ về th ời hiện đại, chỉ là… hà nh vi thì như bị đổi mode hoàn toàn.

Tôi trở thành “người hiện đại” duy nhất trong nhà – một kẻ lạc loài, quan sát tất cả bằng ánh mắ t của người ngoài cuộc.

Tôi im lặng, giống như đang ng hiên cứ u một nhóm mẫu thử có hà nh vi kỳ lạ trong ph òng thí nghiệm, mà nghi ngờ trong lò ng thì ngày càng lớn dần như quả cầu tuyết lăn từ đỉnh núi.

Cho đến một chiều nọ.

Tôi ra sân sau tìm bố để mư ợn cái kìm sửa lại cửa sổ cứ cót két suốt ngày.

Vừa đi nga ng qua phía sau cái lán, tôi nghe thấy tiếng thì thầm bên trong. Là giọng của bố tôi và mẹ tôi.

“…Than h Sơn, thế này không ổn đâu, con bé Vi kiểu gì cũng nghi ngờ.” – là mẹ tôi, Tô Minh Tịch, giọng có ch út lo lắ ng.

“Tôi biết.” – bố tôi, Thẩm Than h Sơn, nghe mệ t mỏ i ra mặ t – “Nhưng nhiệm vụ của hệ thống là… ‘nắm vững kỹ năng rèn cơ bản’, tôi chỉ còn ch út kinh nghiệm nữa thôi. Giờ bỏ giữa chừng thì tiếc lắm.”
134212

[FULL] Sau khi tôi ch ết được ba năm, bá o ch í đưa tin: “Phó Cả nh Th âm đưa Bạ ch Nguyệt Quang – Thẩm Tĩnh Nghi trở về...
08/09/2025

[FULL] Sau khi tôi ch ết được ba năm, bá o ch í đưa tin: “Phó Cả nh Th âm đưa Bạ ch Nguyệt Quang – Thẩm Tĩnh Nghi trở về nư ớc kết hôn.”

Vừa xuống máy bay, an h ta đã chạy đến khu chun g cư cũ ná t nơi tôi từng số ng.

“Tĩnh Nghi, em cứ ngồi trong xe chờ đi, bên ngoài gió lớn.”

Thẩm Tĩnh Nghi mặ t trắng bệch, đưa ta y kéo ta y áo Phó Cả nh Th âm, giọng yếu ớt hỏi:

“An h Cả nh Th âm, chị Miêu Miêu có chịu hiến th ận cho em không?”

Tôi đứng nga y bên cạnh Phó Cả nh Th âm, bật cười lạnh lù ng.

Tôi ch ết đã ba năm rồi mà vẫn còn nhớ đến cái th ận của tôi à? Ở nư ớc ngoài không có th ận chắc?

---

Sau khi tôi ch ết được ba năm, bá o ch í đưa tin: “Phó Cả nh Th âm đưa Bạ ch Nguyệt Quang – Thẩm Tĩnh Nghi trở về nư ớc kết hôn.”

Vừa xuống máy bay, an h ta đã chạy đến khu chun g cư cũ ná t nơi tôi từng số ng.

“Tĩnh Nghi, em cứ ngồi trong xe chờ đi, bên ngoài gió lớn.”

Thẩm Tĩnh Nghi mặ t trắng bệch, đưa ta y kéo ta y áo Phó Cả nh Th âm, giọng yếu ớt hỏi:

“An h Cả nh Th âm, chị Miêu Miêu có chịu hiến th ận cho em không?”

Tôi đứng nga y bên cạnh Phó Cả nh Th âm, bật cười lạnh lù ng.

Tôi ch ết đã ba năm rồi mà vẫn còn nhớ đến cái th ận của tôi à? Ở nư ớc ngoài không có th ận chắc?

1

Tôi và Phó Cả nh Th âm vốn có mối liên hệ từ rất sớm. Nếu không phải vì đói quá không có ti ền ăn, chắc tôi cũng chẳng đến bệ nh vi ện bán má u làm gì.

Tôi mang nhóm má u hi ếm – má u gấu trúc. Năm năm trước, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi.

“Xin hỏi, có phải là cô Tần Miêu Miêu không ạ?”

Lúc đó tôi đang chạy khắp các cửa hàng làm thêm, nghe thấy số đi ện thoại nội thành gọi đến cũng hơi ngẩn người.

“Hả? Ai vậy?”

Đầ u dây bên kia có vẻ rất gấp gáp:

“Tôi là y tá của bệ nh vi ện Nhân dân Giang Thành. Hiện có một bệ nh nh ân nặng có cùng nhóm má u hi ếm với cô, cần má u gấp để cứ u mạ ng, nhưng ngâ n hàng má u không đủ. Cô có thể đến nga y bây giờ được không…?”

Cô y tá còn chưa nói xong thì đi ện thoại đã bị một giọng đà n ôn g trầm thấp chen nga ng, giọng ra lệnh:

“Lập tứ c bắ t xe đến đây. Ti ền xe sẽ được hoàn lại. Sau đó, cô muốn bao nhiêu ti ền cũng được!”

Tôi lúc đó nổi gi ận th ật sự. Nhờ người ta hiến má u cứ u người mà cái th ái độ gì thế?

Tuy bự c mình, nhưng tôi vẫn nghĩ “cứ u một mạ ng người còn hơn xây bảy tò a tháp”, nên tôi gọi xe đến bệ nh vi ện.

Vừa tới nơi chưa kịp ngồi nóng chỗ thì đã bị kéo vào ph òng truyền má u, rút của tôi hẳn 500cc.

Tôi nằm nghỉ trên ghế truyền, nhưng cái người nói sẽ trả ti ền cho tôi cũng chẳng thấy đâu.

Đang định đứng dậy về thì bị y tá gọi gi ật lại.

“Đó, cô ấy chính là Tần Miêu Miêu!”

Tôi quay đầ u nhìn cô y tá, chỉ thấy bên cạnh cô ta là một người đà n ôn g cao lớn mặc áo khoác đen – không ai khác chính là đàn an h Phó Cả nh Th âm mà tôi từng thầm mến th ời đại học!

An h ấy bước nhan h về phía tôi, ti m tôi đậ p thình thịch, cứ tưởng an h đến để cả m ơn.

“Cô Tần Miêu Miêu, cô chưa thể rời đi.”

“Chị tôi vẫn chưa tỉnh, tôi sợ lúc nữa có chuyện bất trắc.”

“Nhưng cô yên tâm, sau đó tôi sẽ đưa cô một kh oản thù lao.”

Nói xong, an h ta quay đầ u bỏ đi luôn.

Tôi ngồi lại trên ghế, lẩm bẩm:

“Có ti ền thì ngon lắm à?”

“Hồi đó mình đúng là mù th ật rồi!”

Phi phi phi!!

Sự khởi đầ u chính thức giữa tôi và Phó Cả nh Th âm… là từ người chị của an h ta.

Phó Cả nh Th âm bước nhan h lên đến tầng bảy, không hề thở dốc, nét mặ t tối sầm.

“Gõ cửa.”

Tên thuộc hạ đi cùng liền đậ p rầm rầm vào cửa ph òng tôi.

Nhưng chẳng có ai trả lời.

Phó Cả nh Th âm nhíu mà y, lên tiếng:

“Tần Miêu Miêu, em đừng gi ận nữa.”

“Lần này Tĩnh Nghi th ật sự bệ nh rất nặng. An h hứa với em, sau khi em hiến th ận cho Tĩnh Nghi, an h sẽ cưới em vào nhà họ Phó, để em làm bà chủ Phó gia.”

Tôi đứng nga y bên cạnh, đảo mắ t kh inh bỉ, ch ửi thầm:

“Phó Cả nh Th âm, an h bị bệ nh nã o à?”

“Lại vẽ bánh vẽ cho tôi ăn, nhưng lần này tôi không nuốt nổi nữa đâu.”

Vì tôi… đã không còn yêu an h nữa rồi.

Tên thuộc hạ quay sang nói với Phó Cả nh Th âm:

“Thiếu gia, có lẽ cô Tần th ật sự không có ở nhà.”

Đúng lúc Phó Cả nh Th âm định lên tiếng, thì bà hàng xóm bên cạnh mở cửa, nhìn sang họ hỏi:

“Mấ y người đang làm gì vậy?”

Tên thuộc hạ lễ phép hỏi lại:

“Chào bà, cho hỏi cô Tần Miêu Miêu số ng ở đây dạo gần đây có ở nhà không ạ?”

Bà ấy chính là chủ nhà kiêm hàng xóm của tôi – một bà lão tốt bụ ng đã dành cho tôi rất nhiều tình th ương trong những năm cuối đời.

“Miêu Miêu hả, nó ch ết từ ba năm trước rồi!”

Vừa nghe ba chữ “nó ch ết rồi”, mặ t Phó Cả nh Th âm rõ ràng gi ật lên một cái.

An h ngẩng đầ u nhìn bà, không tin nổi:

“Sao cô ấy có thể ch ết được!?”

“Bà à, bà cũng đừng lấy mấ y lời bịa đặt này để che giấu hành tun g của cô ấy chứ.”

Bà cụ trừng mắ t nhìn an h, bự c bội ch ửi:

“Cậu chính là thằng phụ bạ c đó đúng không?”

“Hèn chi, tôi thấy mặ t cậu quen quen… Chính là cái thằng kh ốn đó!”

Nói xong, bà cầm nga y cây chổi trong cầu thang quật tới tấp vào người Phó Cả nh Th âm. An h ta đứng ngơ ra, hoàn toàn không né tr ánh.

“Biến đi!”

“Đồ cặn bã không biết xấ u hổ!”

Thuộc hạ vội vàng che chắn đưa Phó Cả nh Th âm rời khỏi đó. An h ta vẫn còn vẻ mặ t mơ hồ, không chịu tin nổi sự th ật.

Cho đến khi đi ện thoại an h đổ chuông – là Thẩm Tĩnh Nghi gọi tới.

An h mới bắ t máy, giọng dịu dàng:

“Sao vậy, Tĩnh Nghi?”

Không biết bên kia nói gì, nhưng sắc mặ t an h lập tứ c cau lại, vẻ đầy lo lắ ng.

Quả nhiên, an h nói:

“Tĩnh Nghi, đợi an h, an h xuống nga y. An h đưa em đi bệ nh vi ện.”

Dưới lầu, cơ th ể gầy gò yếu ớt của Thẩm Tĩnh Nghi kh iến ai nhìn cũng xó t xa.

Nhìn thấy dáng người Phó Cả nh Th âm đi tới, đôi mắ t cô ta ngâ n ngấn nư ớc:

“An h Cả nh Th âm, có phải chị Miêu Miêu không muốn hiến th ận cho em không?”

“Có phải… em sắp ch ết rồi không?”

Phó Cả nh Th âm ngồi vào xe, kéo cô ta vào lò ng, nhẹ nhàng an ủi:

“Không sao đâu. An h sẽ tìm được người hiến th ận cho em. Dù Tần Miêu Miêu không đồng ý, cũng không sao cả.”
134521

[FULL] Ta là thị nữ thân cận của Nhi ếp Chính Vương.Là trâu ngựa đắc lực nhất bên cạnh vương gia, một mình ta lĩnh một p...
08/09/2025

[FULL] Ta là thị nữ thân cận của Nhi ếp Chính Vương.

Là trâu ngựa đắc lực nhất bên cạnh vương gia, một mình ta lĩnh một phần bổng lộc mà kiêm ba phần công vụ.

Rót trà dâng nư ớc, sắc th uốc nấu trà, việc gì cũng tinh thông.

Đến cả chuyện hâm gi ường ban đêm, cũng là phần việc của ta.

Bởi vậy khi vị hôn thê của Nhi ếp Chính Vương đến phủ, yêu cầu ta nên tr ánh hiềm nghi,

Ta chỉ đáp một tiếng: “Vâng!”

Nhi ếp Chính Vương: “…Cút về cho bản vương!”

---

Ta là thị nữ thân cận của Nhi ếp Chính Vương.

Là trâu ngựa đắc lực nhất bên cạnh vương gia, một mình ta lĩnh một phần bổng lộc mà kiêm ba phần công vụ.

Rót trà dâng nư ớc, sắc th uốc nấu trà, việc gì cũng tinh thông.

Đến cả chuyện hâm gi ường ban đêm, cũng là phần việc của ta.

Bởi vậy khi vị hôn thê của Nhi ếp Chính Vương đến phủ, yêu cầu ta nên tr ánh hiềm nghi,

Ta chỉ đáp một tiếng: “Vâng!”

Nhi ếp Chính Vương: “…Cút về cho bản vương!”

1

Trời dần sẩm tối.

Ta xá ch hò m th uốc trở về vương phủ, liền thấy một vi ện đầy quan lại qu ỳ phục trên đất.

Công công họ Lâm phía trước mặ t quýnh quáng đi tới đi lui.

Thấy ta, lão liền hớt hải chạy đến: “Cô nương rốt cuộc cũng về rồi!”

“Vương gia vì chuyện ở Cẩm Châu mà đã đậ p ba cái án thư…”

Lâm công công kh ổ sở nói: “Cô nương ma u đi xem một phen, vương gia gi ận đến cả ngày chưa dùng cơm.”

Ta hơi chau mà y, “Các ngươi phải nhắc vương gia mới được, ngài ấy dạ dà y không tốt, dễ đa u bụ ng lắm.”

“Ai da, tiểu tổ tô ng của lão nô ơi!”

Lâm công công dùng trần phất trúc quét một vòng, rồi thấp giọng thì thầm: “Lúc này, ngoài cô nương ra, ai dám đụng đến đầ u ngọn lử a của vương gia chứ?”

Ta gãi đầ u, cười khan một tiếng.

Coi như là khen ta đó sao?

Ta bảo mọi người lui xuống, qu ỳ lâu cũng không phải cách hay.

Hít sâu một hơi, ta bưng chén ngâ n nhĩ can h mà ph òng bếp đã nấu sẵn, đẩy cửa thư ph òng bước vào.

“Cút ra ngoài!”

Một nghiên mực bay thẳng về phía ta.

Ta nhan h chóng nghiêng người né tr ánh.

Mực đen văng tun g tóe, để lại vài vệt lấm tấm trên váy lụa trắng tinh.

Ta cúi đầ u nhìn xiêm y mới bị làm bẩn, không khỏi đa u lò ng: “Đây là váy mới mà nô tỳ vừa làm xong…”

Cặp mắ t lạnh lù ng như sao của Cơ Vân Th âm nhìn ta, sát khí vẫn chưa tan.

“Hừ.” Hắn khẽ cười nhạt, môi cong thành đường trào phúng: “Ngươi còn biết quay về?”

“Vương gia nói vậy oan cho nô tỳ quá. Nô tỳ không về thì biết đi đâu bây giờ?”

Ta cười làm là nh, cẩn th ận bước qua mảnh vụn hỗn độn dưới đất mà tiến đến gần hắn.

Trên bàn gỗ tử đàn cũng bừa bãi không ké m.

Ta khó nhọc mới tìm được một chỗ tr ống để đặt chén can h xuống.

“Vương gia, nô tỳ nghe Lâm công công nói hôm nay ngài chưa ăn gì. Hay là dùng ch út can h ngâ n nhĩ cho ấm bụ ng đi.”

Vừa nói ta vừa mở nắp, cầm thìa lên, chưa kịp múc thì đã bị Cơ Vân Th âm kéo mạnh vào lò ng.

“Cẩn th ận chén can h!”

Chiếc thìa sứ trắng rơi xuống, va vào chén phát ra tiếng vang giòn tan.

Cơ Vân Th âm ôm chặt lấy ta, vùi đầ u vào hõm cổ, hơi thở nóng rực kh iến người run rẩy.

“A Lê… phải làm sao bây giờ?”

Hắn cọ cọ vào cổ ta, thì thầm từng chữ: “Toàn là ph ế vật cả! Ta th ật muốn gi ết người…”

Bà n ta y vốn định đẩy hắn ra, bỗng khựng lại.

Ta khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng vòng ta y ôm lại hắn.

“Không sao đâu, vương gia.”

Ta nhẹ giọng an ủi: “Có nô tỳ ở đây.”

Đợi đến khi Cơ Vân Th âm trấn định phần nào, ta mới đẩy hắn ra một ch út, thuận ta y ép hắn ngồi xuống ghế.

Rồi nhét cả chén can h vào ta y hắn: “Còn nóng đấy, vương gia dùng đi.”

“Không ăn uống tử tế thì sao được?”

Cơ Vân Th âm híp mắ t, giọng không vui: “Ngươi đang trách bản vương?”

“Sao có thể chứ! Nô tỳ là lo lắ ng cho vương gia mà thôi!”

Ta tròn mắ t, vẻ mặ t thành kh ẩn, suýt ch út nữa là giơ ta y thề với trời.

“Hừ.” Cơ Vân Th âm hừ nhẹ, không tỏ th ái độ rõ ràng.

Hắn bỗng kéo ta y ta, kh iến ta xoay người ngã ngồi vào lò ng hắn.

Cứ thế ôm lấy ta, bà n ta y thon dài cầm chiếc thìa sứ, chậm rãi ăn từng muỗng can h ngâ n nhĩ, thỉnh tho ảng còn đút cho ta một muỗng.

Ánh đèn cun g đăng bằng lư u ly nơi án thư phát ra ánh sáng mờ mờ, dịu nhẹ lay độ ng trên mặ t ta, như sương khói lay lắt, mờ ảo mà si nh huy.

“À phải rồi, vương gia.”

Ta bỗng nhớ ra một chuyện, nghiêng đầ u hỏi: “Ba ngày nữa là lục thập đại thọ của Thừa tướng Thịnh, thiệp mời từ phủ Thừa tướng đã đưa tới. Không rõ vương gia có muốn thân chinh đến ch úc thọ không?”

Hiện tại tiểu hoàng đế nư ớc Kỳ quyền thế suy vi, Nhi ếp Chính Vương Cơ Vân Th âm nắm giữ đại quyền qu ân chính, chấp chưởng triều cục.

Thừa tướng Thịnh Văn Sơ lại xu ất thân than h lư u, đã lâu trấn giữ triều đình, được bách gia thư si nh kính ngưỡng.

Hai người một văn một võ, mỗi bên giữ một đầ u triều chính, thực lực đều không thể xem nhẹ.

Tuy rằng bình thường không qua lại thân thiết, nhưng cũng không kết oán.

Nay phủ Thừa tướng chủ độ ng gửi thiệp mời, càng lộ rõ ý cầu hòa thân thiện.

Về tình về lý, chuyến này đều nên đi một chuyến.

Cơ Vân Th âm khẽ gật đầ u biểu thị đồng ý.

“Chuẩn bị hậu lễ, đến khi đó cùng bản vương tới phủ Thừa tướng.”

Chẳng hay chẳng biết, một chén ngâ n nhĩ can h đã thấy đáy.

Cơ Vân Th âm đút thìa cuối cùng cho ta.

Nga y kh oảnh khắc ta nuốt xuống, hắn liền nắm lấy cằm ta, chậm rãi áp sát…

Hình bóng ta trong con ngươi hắn càng lúc càng rõ, cho đến khi chi ếm trọn tầ m mắ t.

Ngoài song ve sầ u kêu từng hồi đứ t quãng,

bóng nến lay độ ng, đỏ hồ ng cả đêm chưa tà n…
133654

Address

Hà Huy Tập
Da Nang
50300

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sen Lơ Ngơ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Sen Lơ Ngơ:

Share