Sen Lơ Ngơ

Sen Lơ Ngơ Lơ ngơ một chút, để lòng còn chỗ mơ. 😍

❤️Mí nàng nhớ theo dõi Sen để không bỏ lỡ truyện hay nha❤️Ủng hộ Sen bằng 1 đánh giá 5 sao nạ🥰
(2)

(Full) Vừa mới kết hôn, bố chồng đã nói tôi toàn mùi tiền, không có nội hàm.Ông còn bảo tôi sau này đừng lái chiếc xe qu...
24/12/2025

(Full) Vừa mới kết hôn, bố chồng đã nói tôi toàn mùi tiền, không có nội hàm.

Ông còn bảo tôi sau này đừng lái chiếc xe quá bắt mắt, ông không muốn bị người ta nói ra nói vào.

Nhưng chiếc Bentley là xe bình thường nhất nhà tôi rồi.

Những năm qua tôi luôn nhẫn nhịn, nhưng nhận lại là sự phản bội của chồng, và sự không hài lòng của nhà chồng.

Bố mẹ chồng luôn hạ thấp tôi trước mặt tôi, nhưng lại nói với người ngoài rằng tôi rất hiếu thảo.

Bà mẹ chồng giả tạo ra vẻ khuyên nhủ: “Tôi làm tất cả vì lợi ích của nhà họ Lâm!”

Ông bố chồng tự cao ra lệnh: “Cô sắp xếp cho tôi một công việc, không cần cao lắm, tổng giám đốc là được!”

Người chồng giả dối: “Tôi ngoại tình cũng có một nửa lỗi do cô!”

Ha, đúng là một gia đình giả tạo.

Vừa mới kết hôn, bố chồng đã nói tôi toàn mùi tiền, không có nội hàm.

Ông còn bảo tôi sau này đừng lái chiếc xe quá bắt mắt, ông không muốn bị người ta nói ra nói vào.

Nhưng chiếc Bentley là xe bình thường nhất nhà tôi rồi.

Những năm qua tôi luôn nhẫn nhịn, nhưng nhận lại là sự phản bội của chồng, và sự không hài lòng của nhà chồng.

Bố mẹ chồng luôn hạ thấp tôi trước mặt tôi, nhưng lại nói với người ngoài rằng tôi rất hiếu thảo.

Bà mẹ chồng giả tạo ra vẻ khuyên nhủ: “Tôi làm tất cả vì lợi ích của nhà họ Lâm!”

Ông bố chồng tự cao ra lệnh: “Cô sắp xếp cho tôi một công việc, không cần cao lắm, tổng giám đốc là được!”

Người chồng giả dối: “Tôi ngoại tình cũng có một nửa lỗi do cô!”

Ha, đúng là một gia đình giả tạo.

1

Ph òng tranh.

Tôi đứng trong ph òng tranh, nhìn những bức tranh treo trên tường, cảm thấy có chút ngỡ ngàng.

8 năm rồi không tới đây, trang trí đã thay đổi đến mức tôi suýt nhận không ra.

Hôm nay nếu không phải mẹ chồng gọi điện bảo tới ăn cơm, tôi cũng không có hứng bước vào ph òng tranh này.

Tôi nhìn quanh ph òng tranh, ngắm nghía trang trí ở đây, vừa tinh tế vừa không đơn giản.

Nghĩ tới việc tất cả đều từ tiền của mình bỏ ra, tôi cảm thấy xót xa.

Thật là phí phạm số tiền đó, đem cho Giao Giao đi du lịch thì tốt hơn.

Nhưng đã sắp ly hôn rồi, tiền cho ph òng tranh này cũng nên cắt đứt thôi.

Đúng lúc đó, một giọng nói hơi hoảng hốt vang lên từ phía sau.

“Chị họ? Sao chị lại ở đây?”

Không lâu sau, một người phụ nữ với vẻ mặt hoảng loạn bước ra từ ph òng nghỉ của ph òng tranh.

“Đến tìm anh họ à?” Người chưa tới mà giọng đã tới trước.

Ồ, là Giả Tân Di, em họ của Tưởng Văn Tuyên.

Tôi nhận ra ngay giọng nói quen thuộc này.

Tôi nhìn lên nhìn xuống, quét mắt qua người cô ta, thấy rõ chiếc váy nhàu nát và vẻ mặt không tự nhiên đó.

Tôi nhướn mày, nhìn quanh ph òng tranh trống trơn.

“Có vẻ các người ở đây khá bận rộn nhỉ.”

Em họ đứng yên, gương mặt đầy kinh hãi nhìn tôi.

Tôi thu vào mắt toàn bộ biểu cảm của cô ta.

Đây là làm chuyện gì mờ ám chăng?

Thấy tôi có biểu hiện này?

Tôi chậm rãi nói ra mục đích lần này tới.

“Ồ, tôi đến gọi Tưởng Văn Tuyên về nhà ăn cơm với bố mẹ.”

2

Nghe tôi nói, Giả Tân Di đầy oán hận lườm tôi một cái.

Thấy cô ta mãi không mở miệng, tôi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Giả Tân Di đang cắn chặt môi, hai tay không ngừng bấm điện thoại.

Một lúc sau cô ta thở phào nhẹ nhõm.

“Anh họ đi công tác rồi, sáng nay vừa đi.”

Giả Tân Di liếc nhìn ra cửa, rồi bổ sung: “Tài xế đưa anh ấy vừa về, cần tôi gọi điện báo cho anh ấy không?”

Tôi không ngạc nhiên với câu trả lời này.

Những năm gần đây, Tưởng Văn Tuyên đi công tác thường xuyên, ở nhà còn khó gặp anh ta, huống hồ là ở ph òng tranh.

Tôi giơ tay ngăn Giả Tân Di đang định gọi điện.

Đưa tập tài liệu trong tay cho cô ta, giọng lạnh lùng.

“Không cần, khi nào anh ta về thì đưa cái này cho anh ta là được. Giao Giao còn đang đợi tôi trên xe, tôi đi trước.”

Khi đưa tài liệu, tôi bị thu hút bởi chiếc đồng hồ trên tay cô ta.

“Có vẻ ph òng tranh làm ăn tốt nhỉ, đeo cả Patek Philippe.”

Tôi vừa nói xong, cô ta nhanh chóng dùng tay trái che mặt đồng hồ, cười dịu dàng với tôi.

“Chị họ, chị biết mà, ph òng tranh này là tâm huyết của anh họ, có được danh tiếng như bây giờ là nhờ anh ấy ngày đêm vất vả.”

Tôi liếc qua chiếc dây chuyền kim cương trên cổ cô ta, rồi cười nhẹ.

“Ừ, vất vả đến mức ngày đêm không về nhà, không biết ph òng tranh là vợ anh ta hay tôi mới là vợ.”

Một câu đùa vô tình của tôi khiến cô ta hoảng hốt.

Nụ cười của Giả Tân Di cứng đờ trên mặt, bắt đầu chuyển chủ đề.

“Tôi vừa nhớ ra còn chút việc chưa xử lý, không tiễn chị được, chị họ.”

Tôi gật đầu, không để ý đến cô ta, tự mình bước ra cửa.

Có vẻ nhà họ Tưởng những năm qua sống khá nhờ vào nhà họ Lâm!

Một người bà con xa mà đeo trang sức trị giá tới 7 con số.

Đi tới cửa, tôi thấy xe của Tưởng Văn Tuyên đậu dưới cây anh đào, trên nóc xe đầy hoa rơi.

Nhìn những cánh hoa rơi theo làn gió.

Chúng như đang kể về cuộc đời hoa lệ của mình cho người qua lại trên đường.

Tôi tỉnh lại, lấy điện thoại gọi cho trợ lý.

Tôi: “Từ tháng này cắt hết tài trợ cho ph òng tranh, sau này cũng không cần gửi nữa.”

Trợ lý: “Nếu ông Tưởng đến tìm thì sao ạ?”

Tôi: “Thì bảo anh ta đến tìm tôi.”

Tưởng Văn Tuyên chắc chắn sẽ đến.

Ph òng tranh này không thể tách rời nhà họ Lâm.

Ph òng tranh của Tưởng Văn Tuyên mở không lâu sau khi kết hôn nhờ tài trợ của nhà họ Lâm, nói là để thực hiện ước mơ.

Khi mở, nhà họ Lâm đã bỏ ra không ít tiền.

8 năm qua, nhà họ Lâm chưa từng ngừng tài trợ, hàng tháng đều chuyển tiền cho ph òng tranh.

Giả Tân Di nói ph òng tranh có danh tiếng nhờ công sức của Tưởng Văn Tuyên.

Tôi muốn xem không có tiền của nhà họ Lâm, Tưởng Văn Tuyên có thể tự duy trì ph òng tranh hay không.

3

Tôi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn họ Lâm, từ nhỏ đã được giáo dục như người kế thừa.

Trong một buổi tụ tập thời đại học, Tưởng Văn Tuyên, nam sinh nổi bật của khoa Ngữ văn, bắt đầu theo đuổi tôi một cách công khai.

Dưới sự quan tâm chu đáo và theo đuổi kiên trì của anh ta, tôi đã đồng ý.

Người ta đều nói anh ta là “phượng hoàng bay lên cành cao”.

Theo đuổi tôi chẳng qua là muốn trèo lên nhánh cây cao này thôi.

Còn tôi lại nghĩ anh ta thích tôi vì con người tôi.

Chúng tôi tốt nghiệp xong liền kết hôn.

Cứ thế đã 25 năm trôi qua, trong suốt thời gian đó anh ta luôn là một người chồng, người cha tốt.

Nếu không phải tuần trước tôi nhận được bức email đó.

Giờ đây tôi vẫn nghĩ anh ta là một người chồng, người cha tốt.

4

Tuần trước, vào thứ Hai.

Tôi nhận được một email bí ẩn, người gửi nói rằng có bằng chứng Tưởng Văn Tuyên ngoại tình.

Tôi tưởng lại là một tin nhắn lừa đảo, vốn không định để ý, nhưng lại thấy ảnh mà người đó gửi.

Một bức ảnh gia đình ba người hạnh phúc cùng ăn tối.

Nếu nhân vật chính trong bức ảnh không phải là chồng tôi, thì thật hoàn hảo.

Là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, tôi không cho phép hôn nhân của mình có vết nhơ.

Tôi lập tức liên hệ với người gửi, muốn làm rõ bức ảnh này.

5

Tôi đã lấy được ảnh.

Thật trớ trêu, Tưởng Văn Tuyên lại giấu tôi, có một đứa con trai 11 tuổi ở ngoài.

Buồn cười hơn, suốt bao năm qua tôi không hề hay biết.

Tưởng Văn Tuyên là bạn học đại học của tôi.

Tôi học ngành tà i ch ính, anh ta học ngành văn học.

Anh ta là chàng trai nổi bật nhất của khoa văn, nhiều cô gái trong khoa tôi bị cuốn hút bởi vẻ ngoài thanh lịch, nho nhã của anh ta, thường xuyên giả vờ tình cờ gặp anh ta tại tòa nhà của khoa văn.

Lúc đó, tôi không để ý đến những chuyện này, cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm, hàng ngày đều bận rộn với công việc của tập đoàn.

Từ nhỏ, tôi đã được cha đào tạo để trở thành người thừa kế, 18 tuổi tốt nghiệp cấp ba đã vào công ty, bắt đầu dần dần tiếp quản doanh nghiệp.

Thời đại học, tôi càng bận rộn hơn với việc chạy đi chạy lại giữa công ty và trường học.

Nhưng số phận đã đưa hai người vốn không nên gặp nhau lại với nhau.

Trong một buổi liên hoan của hội sinh viên, chúng tôi đã gặp nhau.

Tôi cũng không thoát khỏi sự quyến rũ của anh ta trong mắt bao cô gái khác trong khoa.

Tôi bị thu hút bởi vẻ ngoài thanh lịch, học thức uyên bác của anh ta.

Cứ như thế, chúng tôi vừa gặp đã yêu, dưới sự theo đuổi mãnh liệt của anh ta, chúng tôi xác định mối quan hệ và bắt đầu một mối tình ngọt ngào, bận rộn thời sinh viên.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi kết hôn theo đúng trình tự, có một cô con gái đáng yêu tên là Giao Giao.

Sau khi kết hôn, tôi dành toàn bộ sự chú ý vào sự nghiệp, chồng tôi cũng theo đuổi công việc yêu thích của mình – mở một ph òng tranh.

Khi con gái lớn lên một chút, tôi bắt đầu bay khắp thế giới, tần suất chồng tôi đi công tác cũng ngày càng nhiều.

Nhớ lại những điều này, tôi không khỏi cười lạnh một tiếng.

Ha!

Hóa ra những lần anh ta gọi là “đi công tác” chính là đi cùng tiểu tam sao!

183241

(Truyện Full) Tôi yêu tiền, vì vậy khi tổng tài người cá Lục Tầm cần một đối tượng kết hôn, tôi không ngần ngại mà cùng ...
24/12/2025

(Truyện Full) Tôi yêu tiền, vì vậy khi tổng tài người cá Lục Tầm cần một đối tượng kết hôn, tôi không ngần ngại mà cùng anh ấy nhận giấy kết hôn.

Năm thứ hai sau khi kết hôn, chúng tôi sinh ra một đứa con trai.

Mặc dù Lục Tầm thường không ở nhà, nhưng mỗi tháng anh ấy đều đưa cho tôi 50 vạn tiền tiêu vặt.

Con trai tuy tính cách lạnh lùng giống bố, nhưng mỗi lần thi đều đứng nhất thành phố khiến tôi trở thành đối tượng mà các bậc phụ huynh khác ngưỡng mộ.

Cả thể diện lẫn đời sống chất lượng cao đều có, đây quả thật là cuộc sống mơ ước của tôi.

Bỗng một ngày, tôi bị một hệ thống ràng buộc, yêu cầu tôi phải ly hôn, để hai cha con họ bước vào con đường ” truy thê hỏa táng tràng”.

Nếu không tuân theo, tôi sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải nghe theo.

Sau đó, Lục Tầm nhốt tôi trong ph òng. Cái đuôi cá siết chặt quanh tôi, giọng nói ấm ức và khàn khàn:

“Bảo bối, đừng ghét đuôi cá của anh được không? Nó sẽ khiến em vui vẻ mà.”

Khoan đã, đây chẳng phải là truyện ” truy thê hỏa táng tràng” sao? Hệ thống, có phải ngươi đã lấy nhầm kịch bản không?

Tôi yêu tiền, vì vậy khi tổng tài người cá Lục Tầm cần một đối tượng kết hôn, tôi không ngần ngại mà cùng anh ấy nhận giấy kết hôn.

Năm thứ hai sau khi kết hôn, chúng tôi sinh ra một đứa con trai.

Mặc dù Lục Tầm thường không ở nhà, nhưng mỗi tháng anh ấy đều đưa cho tôi 50 vạn tiền tiêu vặt.

Con trai tuy tính cách lạnh lùng giống bố, nhưng mỗi lần thi đều đứng nhất thành phố khiến tôi trở thành đối tượng mà các bậc phụ huynh khác ngưỡng mộ.

Cả thể diện lẫn đời sống chất lượng cao đều có, đây quả thật là cuộc sống mơ ước của tôi.

Bỗng một ngày, tôi bị một hệ thống ràng buộc, yêu cầu tôi phải ly hôn, để hai cha con họ bước vào con đường ” truy thê hỏa táng tràng”.

Nếu không tuân theo, tôi sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải nghe theo.

Sau đó, Lục Tầm nhốt tôi trong ph òng. Cái đuôi cá siết chặt quanh tôi, giọng nói ấm ức và khàn khàn:

“Bảo bối, đừng ghét đuôi cá của anh được không? Nó sẽ khiến em vui vẻ mà.”

Khoan đã, đây chẳng phải là truyện ” truy thê hỏa táng tràng” sao? Hệ thống, có phải ngươi đã lấy nhầm kịch bản không?

01

Năm nay là năm thứ tám tôi và Lục Tầm kết hôn. Lúc này tôi đang chuẩn bị tham gia buổi họp phụ huynh của con trai tôi, Lục Tử Hàng.

Trong lớp học, vì tháng trước Lục Tử Hàng đạt giải nhất trong cuộc thi toán học Olympic nên lại một lần nữa trở thành đối tượng được giáo viên khen ngợi. Các phụ huynh lần lượt đến hỏi tôi về bí quyết nuôi dạy con.

Tôi liếc nhìn Lục Tử Hàng đang lạnh lùng đứng ở đằng kia, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì mà khẽ ho một cái và nghiêm túc nói:

“Chúng ta phải cho con trẻ một tuổi thơ vui vẻ, chỉ khi chúng vui thì mới phát huy được tính tự giác trong việc học…”

Các bậc phụ huynh nghe xong liền gật đầu liên tục, nhanh chóng lấy bút ra vừa nghe vừa ghi chép. Sau đó họ lập tức hủy bỏ các lớp học thêm sau giờ của con mình.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của các học sinh, tôi nắm tay Lục Tử Hàng rời khỏi lớp.

Không còn cách nào, tôi cũng từng gặp không ít khó khăn trong quá trình nuôi dạy thằng bé, cho nên tôi luôn muốn giúp đỡ người khác.

Trên xe, sắc mặt Lục Tử Hàng càng lạnh lùng hơn, cậu lặng lẽ rút tay mình ra khỏi bàn tay tôi, dường như không vui khi tôi được nhiều bạn nhỏ yêu thích như vậy.

Tôi lấy từ túi ra kẹo mà cậu thích nhất, mở ra và nhét vào miệng cậu. Lúc này, biểu cảm của Lục Tử Hàng mới mềm mại hơn một chút.

Vẻ mặt vẫn còn có chút trẻ con nhưng lại cố tỏ ra nghiêm túc của cậu bé quá đáng yêu, tôi không nhịn được mà hôn lên má cậu bé một cái.

Lục Tử Hàng bỗng cứng đờ người, dùng tay lau mặt:

“Bà nội nói rằng nước bọt có rất nhiều vi khuẩn, không thể để người khác hôn một cách tùy tiện được.”

Mặc dù bị chính con trai của mình chê nhưng tôi chẳng hề để tâm. Bởi vì tôi phát hiện rằng dù Lục Tử Hàng bề ngoài có chống đối, quay mặt đi không nhìn tôi nhưng đầu tai lại đỏ ửng. Quả thật ở tuổi này không thể che giấu cảm xúc được.

Thực ra, việc Lục Tử Hàng không gần gũi với tôi cũng là điều bình thường. Kể từ khi cậu ra đời đã luôn được hai vị trưởng bối nhà họ Lục chăm sóc.

Cháu trai ttrưởng của nhà họ Lục cần phải học những điều mà một người mẹ có xuất thân từ gia đình bình thường như tôi không thể dạy được.

Tôi không trách hai vị trưởng bối, ngược lại, tôi rất biết ơn họ. Dù sao thì tôi cũng sống lâu hơn họ, nếu họ nuôi con tôi trở thành người tốt thì cuối cùng người được hưởng lợi vẫn là tôi.

02

Về đến nhà, tôi thấy Lục Tầm đang ngồi trên sofa đọc tài liệu, bên cạnh anh là thư ký Tống Vy.

Nhìn thấy tôi bước vào, Tống Vy trở nên căng thẳng hơn:

“Chào Lục phu nhân, tôi đến đưa tài liệu cho Lục tổng.”

Tôi còn chưa kịp nói thì cậu nhóc bên cạnh đã vui mừng reo lên:

“Dì Tống Vy!”

Sau đó cậu bé liền lấy ra mấy cuốn sách bài tập:

“Dì đến thật đúng lúc, cháu có mấy bài không hiểu, dì có thể dạy cháu được không?”

Tống Vy tốt nghiệp từ trường danh giá trong nước, sau đó lại du học tại một trường đại học thuộc Ivy League, là điển hình của nhân tài thông minh. Không có gì ngạc nhiên khi con trai tôi lại vui mừng khi gặp cô ấy. Dù sao ngoài những người trong gia đình ra, nó cũng có thể thích rất nhiều người khác.

Ánh mắt Tống Vy nhìn tôi có chút lo lắng nhưng tôi chỉ chắp tay:

“Xin cô, cô dạy nó đi, mấy bài đó tôi thật sự không hiểu nổi.”

“Phụt” một tiếng, Lục Tầm bên cạnh không nhịn được mà bật cười. Tôi lườm anh một cái, anh mới miễn cưỡng ngưng cười.

Có gia sư miễn phí thì tội gì mà không dùng, như vậy tôi không cần giám sát Lục Tử Hàng học nữa. Có trời mới biết tôi đau khổ thế nào khi đối diện với những bài toán Olympic của nó.

Tống Vy hoàn toàn bị thái độ của tôi làm cho ngạc nhiên.

Không trách cô ấy lo lắng như vậy được, hiện giờ trong giới đều đồn rằng Tống Vy mới là người mà Lục Tầm thực sự muốn cưới.

Hai người họ trai tài gái sắc, phối hợp ăn ý với nhau trên thương trường. So với một người không biết gì về kinh doanh mà chỉ yêu tiền như tôi thì họ quả thật xứng đôi hơn nhiều.

Có lẽ Tống Vy lo rằng tôi sẽ dè chừng những lời đồn thổi bên ngoài mà tức giận với cô ấy, nhưng thực ra tôi chẳng bận tâm chút nào.

Trước khi kết hôn, tôi đã biết Lục Tầm không yêu tôi. Sau khi kết hôn, tôi đương nhiên không hy vọng có thể thay đổi điều đó ở anh.

Từ nhỏ tôi đã biết, nếu chỉ có thể chọn một giữa tiền và người thì tôi sẽ không chút do dự mà chọn tiền.

Nhìn Tống Vy bị Lục Tử Hàng kéo lên lầu, tôi thoải mái ngả lưng ra sofa mà thở phào nhẹ nhõm.

Lục Tầm bên cạnh vẫn đang làm việc nghiêm túc. Chiếc mũi cao của anh đeo cặp kính gọng vàng, trông nhã nhặn và quyến rũ.

Được rồi, tôi thừa nhận, lúc đầu tôi đồng ý kết hôn nhanh chóng như vậy, một nửa là vì vẻ ngoài của anh.

“Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

Lục Tầm lật trang tài liệu, nụ cười vừa rồi đã biến mất, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng:

“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”

Đọc full tại page ” Sâu nhỏ đáng yêu”

Tôi ngớ người một lát, tính toán lại thì quả thật đúng là như vậy.

Năm nào đến thời điểm này, Lục Tầm cũng tan làm sớm về nhà để cùng tôi kỷ niệm ngày cưới nhưng tôi chưa bao giờ nhớ ngày này.

Thật không hiểu nổi, anh là tổng tài của một công ty lớn trăm công nghìn việc mà lại nhớ những chuyện này để làm gì?

03

Sau khi Tống Vy giúp Lục Tử Hàng làm xong bài tập thì cô ấy liền rời đi, lúc đó cả nhà ba người chúng tôi bắt đầu ăn tối.

Nói ra thì cũng khá quá đáng, Tống Vy dạy Lục Tử Hàng lâu như vậy mà thằng bé chẳng buồn giữ cô ấy lại ăn tối.

Bữa ăn rất thịnh soạn, rõ ràng là đã được chuẩn bị một cách tỉ mỉ. Ban đầu tôi không mấy hứng thú, cho đến khi Lục Tầm đưa ra một chiếc dây chuyền gắn đá sapphire tinh xảo đặt trước mặt tôi.

Ánh mắt tôi lập tức sáng lên.

“Em thích không?”

Lục Tầm hỏi tôi.

Tôi liên tục gật đầu:

“Rất thích, cảm ơn anh, ông xã.”

Nghe thấy hai từ “ông xã”, khóe miệng Lục Tầm khẽ cong lên.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ về giá trị của chiếc dây chuyền thì một giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu tôi.

【Chúc mừng ký chủ đã được hệ thống truy thê hoả táng tràng (hệ thống truy thê đau khổ) ràng buộc.】

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì hàng loạt hướng dẫn dành cho người mới xuất hiện trước mắt.

Hóa ra thế giới mà tôi đang sống là một cuốn tiểu thuyết về truy thê hoả táng tràng, và tôi chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, còn Lục Tầm là nam chính.

Tiếp theo, hệ thống bắt đầu dẫn dắt tôi trả lời câu hỏi:

【Sự lạnh nhạt của chồng có khiến bạn cảm thấy không cam lòng và đau khổ không?】

Dưới sự mong đợi của hệ thống, tôi không chút do dự chọn “Không”.

Hệ thống ngỡ ngàng, không tin được mà tiếp tục hỏi:

【So với tiền, bạn có mong muốn nhận được sự quan tâm từ chồng và con hơn không?】

Tôi lại chọn “Không”.

Đùa sao, có tiền rồi thì ai cần sự quan tâm chứ? Cái hệ thống này chắc chưa bao giờ đi làm cái nghề này nhỉ, lính mới à?!

Sau khi trả lời “Không” hàng loạt câu hỏi khác, hệ thống phát điên lên. Giọng nói đáng yêu ban đầu của nó bỗng biến thành giọng của một ông chú khó chịu:

【Đáng chết, rốt cuộc ai đã ràng buộc tôi với một ký chủ mê tiền như vậy.】

Cuối cùng, hệ thống hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể để thông báo với tôi rằng tôi phải lập tức ly hôn với Lục Tầm, bắt đầu con đường lật ngược tình thế, trở thành nữ chính mạnh mẽ và để cha con họ theo đuổi tôi trong đau khổ.

Tôi từ chối ngay lập tức.

Không phải ai cũng có khả năng trở thành nữ chính mạnh mẽ.

Tôi đã biết từ đầu rằng Lục Tầm không yêu tôi, con người không thể vừa muốn cái này lại muốn cả cái kia, cuộc sống hiện tại đã khiến tôi rất hài lòng rồi.

Hệ thống bảo tôi:

【Bạn đã được hệ thống ràng buộc, nếu không tuân thủ, bạn sẽ bị tiêu diệt.】

Tôi nhướng mày:

【Tôi không tin.】

Ngay sau đó, tôi liền bị ngất đi không rõ lí do.

Được rồi, tôi tin rồi!

Lúc cuối cùng trước khi mất ý thức, tôi đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng đến độ hoảng hốt của Lục Tầm và Lục Tử Hàng.

180662

(TRUYỆN FULL) Khuya muộn, tôi lướt thấy một bài đăng: 【Mỗi lần đến giao hàng, nữ chủ nhà đều mặc váy gợi cảm ra mở cửa. ...
24/12/2025

(TRUYỆN FULL) Khuya muộn, tôi lướt thấy một bài đăng:

【Mỗi lần đến giao hàng, nữ chủ nhà đều mặc váy gợi cảm ra mở cửa. Cô ta có phải đang cố tình quyến rũ tôi không?】

Bên dưới còn đính kèm một tấm ảnh mờ, lộ hàng của nữ chủ nhà.

Chỉ liếc qua, tôi đã nhận ra người trong ảnh chính là mình.

Dân mạng dưới phần bình luận thì không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, thi nhau xúi hắn tán tỉnh tôi.

Tên đăng bài thì đắc ý ra mặt, còn tự tiện bóc gói hàng của tôi.

Phát hiện bên trong là một chiếc váy, hắn còn cố tình cắt vài lỗ ở phía trước rồi buông lời th ô tụ c, cợt nhả.

Nhìn hành vi tự tìm đường chết của hắn, tôi chỉ khẽ bật cười lạnh lẽo.

Điều hắn không biết là—

Tôi là một thương nhân âm phủ, chuyên giao dịch với người đã khuất.

Hắn đã phá hỏng món hàng mà khách đặt…

Thì chính vị khách đó sẽ tự mình lên tìm hắn đòi lại.

Khuya muộn, tôi lướt thấy một bài đăng:

【Mỗi lần đến giao hàng, nữ chủ nhà đều mặc váy gợi cảm ra mở cửa. Cô ta có phải đang cố tình quyến rũ tôi không?】

Bên dưới còn đính kèm một tấm ảnh mờ, lộ hàng của nữ chủ nhà.

Chỉ liếc qua, tôi đã nhận ra người trong ảnh chính là mình.

Dân mạng dưới phần bình luận thì không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, thi nhau xúi hắn tán tỉnh tôi.

Tên đăng bài thì đắc ý ra mặt, còn tự tiện bóc gói hàng của tôi.

Phát hiện bên trong là một chiếc váy, hắn còn cố tình cắt vài lỗ ở phía trước rồi buông lời th ô tụ c, cợt nhả.

Nhìn hành vi tự tìm đường chết của hắn, tôi chỉ khẽ bật cười lạnh lẽo.

Điều hắn không biết là—

Tôi là một thương nhân âm phủ, chuyên giao dịch với người đã khuất.

Hắn đã phá hỏng món hàng mà khách đặt…

Thì chính vị khách đó sẽ tự mình lên tìm hắn đòi lại.

1

Nửa đêm buồn chán, tôi nằm nghịch điện thoại.

Một bài viết có tiêu đề 【Nữ chủ nhà đang quyến rũ tôi】 lập tức thu hút sự chú ý của tôi.

Người đăng bài tự xưng là một nhân viên giao hàng.

Hắn nói rằng mỗi lần đến giao, có một nữ chủ nhà luôn mặc váy gợi cảm ra mở cửa.

Hắn hỏi mọi người: “Có phải cô ấy đang có ý với tôi không?”

Bình luận phía dưới rôm rả hùa theo:

【Còn phải hỏi sao, bên kia chắc chắn cô đơn lắm rồi. Cậu sắp có vận đào hoa đó, lần sau cứ mạnh dạn mà tiến tới!】

Có người còn hỏi chi tiết: 【Cô ta mặc váy gì thế? Chụp cho anh em ngó thử đi “cười đểu”】

Thậm chí có cả “chuyên gia” phân tích: 【Phụ nữ ở nhà thường ăn mặc rất xuề xòa, mà cô ta lần nào cũng mặc váy? Không cần nói nhiều, ai hiểu thì hiểu.】

Bị đám người đó kích động, tên phát bài bắt đầu kể thêm một số chuyện,

bao gồm cả việc nữ chủ nhà mỉm cười với hắn, hoặc nói lời cảm ơn.

Dù tôi thấy những việc đó chẳng liên quan gì đến cái gọi là “quyến rũ”,

nhưng bọn họ lại cố moi móc từng chi tiết, gán cho nữ chủ nhà cái mác lẳng lơ, không đứng đắn.

Tôi cảm thấy buồn nôn.

Đang định thoát khỏi bài viết, thì một bức ảnh mờ hiện lên trước mắt —

là ảnh nữ chủ nhà mặc váy bị lộ hàng.

Góc chụp như thể được lén chụp từ cầu thang phía dưới nhìn lên.

Tuy không rõ mặt, nhưng vóc dáng rất dễ nhận ra.

Bình luận bùng nổ ngay lập tức.

Vô số lời lẽ tụ c tĩ u ồ ạt kéo đến.

Tôi chết lặng vài giây, không thể tin nổi vào mắt mình.

Người trong bức ảnh đó… chính là tôi.

Chiếc váy trong ảnh là bộ tôi mặc tuần trước.

Mất một lúc lâu, tôi mới ghép nối mọi thứ lại —

Tên đăng bài, chẳng phải ai xa lạ, chính là Triệu Cường, nhân viên giao hàng nhìn có vẻ hiền lành thường đưa hàng đến cho tôi.

Tôi mới chuyển đến khu này chưa bao lâu,

mới gặp hắn đúng hai lần, nói vài câu khách sáo, vậy mà đã bị hắn gán cho cái tội “quyến rũ”.

Tôi bật cười vì quá tức giận.

May mắn là trong đống bình luận cũng có vài người tỉnh táo lên tiếng bênh vực tôi:

【Chủ thớt, có phải nghĩ hơi nhiều rồi không? Cái váy đó đâu có hở hang gì. Lỡ cô ấy có người yêu mà phát hiện cậu lén chụp ảnh thì xác định.】

【Khuyên chủ thớt xóa bài đi, đừng tự ảo tưởng nữa.】

【Cậu soi gương lại đi? Là Ngô Ngạn Tổ hay Bành Vu Yến mà mở miệng ra là “cô ấy quyến rũ tôi”?】

Nhưng Triệu Cường không hề cảm thấy xấ u hổ, ngược lại còn hùng hồn phản pháo:

【Không phải để quyến rũ tôi, thì cô ta ăn mặc đẹp vậy làm gì?】

【Tôi điều tra kỹ rồi, cô ta sống một mình, trong nhà không có đôi giày đàn ông nào hết.】

【Nếu thật sự có bạn trai, thì tôi phải hỏi gã đó xem tại sao không quản nổi bạn gái mình “cười trộm”】

Nhìn hắn trắng trợn vu khống tôi như vậy, tôi giận đến phát run.

Nghĩ tới việc mỗi lần hắn đến giao hàng đều săm soi nhà tôi, tôi buồn nôn.

Tôi định nhắn riêng yêu cầu hắn xóa bài thì…

Hắn lại đăng thêm một bức ảnh —

là một kiện hàng của tôi.

【Mọi người đoán xem cô ta mua gì nào?】

【Tôi đoán là đồ lót se xy đấy.】

Tôi chết lặng.

Không ngờ hắn dám mang luôn cả gói hàng của tôi về nhà.

Người có mắt thì nhìn ra đó rõ ràng là một món quần áo,

nhưng hắn lại cố tình dẫn dắt theo hướng mờ ám.

Quả nhiên, bình luận lại bắt đầu suy đoán đủ kiểu.

Có người còn xúi hắn bóc ra xem thử.

Triệu Cường giả vờ do dự một lúc, rồi thật sự mở ra.

Bên trong là một chiếc váy gợi cảm, sang trọng.

Như thể nắm được bằng chứng vàng, hắn chụp ảnh và tung lên bài viết:

【Tới đây nào, mấy người phản bác tôi nhìn kỹ đi — cô ta nhờ tôi giao loại váy này, không phải quyến rũ thì là gì?】

【Không ngờ bề ngoài đứng đắn thế mà bên trong lại… hoang dại vậy.】

【Mấy người nói xem, tôi có nên cắt vài cái lỗ phía trước không?】

Sắc mặt tôi tối sầm lại, nhanh chóng gõ dòng bình luận:

【Cậu tự tiện bóc hàng đã là vi phạm rồi. Khuyên cậu đừng phá hoại đồ của người khác.】

Có người cũng nhận ra giá trị của chiếc váy:

【Chủ thớt à, váy này không rẻ đâu.】

【Tiền lương một tháng của cậu chưa chắc đền nổi đâu.】

Triệu Cường lại nổi má u chống đối:

【Ai biết cô ta lấy đâu ra tiền mua cái váy đắt thế?】

【Biết đâu tôi làm vậy, cô ta lại thấy… kích thích.】

Hắn cầm kéo, cắt vài lỗ ngay những vị trí nhạy cảm.

【Đến lúc đó để cô ta mặc thế này ra gặp tôi “cười đểu”】

Đám người hóng chuyện không ngờ hắn dám làm thật, phấn khích hẳn lên,

hối thúc hắn chụp thêm ảnh khi đến tay.

Triệu Cường cũng vui vẻ nhận lời.

Nhìn hắn tự chuốc họa, tôi bỗng thấy bình tĩnh lạ thường.

Hắn nghĩ rằng cùng lắm chỉ phải bồi thường chút tiền cho cái váy.

Nhưng hắn đâu biết rằng…

Hắn đã phá hoại hàng hóa của một thương nhân âm phủ.

Và người mua món hàng đó —

sẽ đích thân từ dưới kia bước lên… tìm hắn tính sổ.

Tôi là một thương nhân âm phủ, chuyên làm ăn với người đã khuất.

Sau khi chết, con người sẽ hóa thành hồn phách và đi đến một nơi khác.

Có những linh hồn vẫn còn vương vấn cõi trần, không muốn chuyển sinh.

Vì vậy, mới sinh ra nghề âm thương như tôi.

Tôi giúp họ đốt những món đồ mà họ lưu luyến nơi trần thế, đổi lại, họ sẽ trả thù lao cho tôi.

Chiếc váy kia, chính là món hàng tôi chuẩn bị cho một khách đã khuất.

Ngày hôm sau, Triệu Cường gọi điện cho tôi.

Giọng hắn rất nhún nhường:

“Chào người đẹp… nhà tôi có chút chuyện gấp, tôi giao hàng cho cô trễ một chút được không?”

Tôi biết hắn đang giở trò gì, nhưng cũng không vạch trần:

“Anh để ở trạm giao hàng là được.”

Hắn dĩ nhiên không chịu:

“Sao có thể để cô tự đi lấy được, yên tâm đi, hôm nay tôi nhất định đích thân mang tới cho cô.”

Vừa dứt lời, như sợ tôi từ chối, hắn lập tức cúp máy.

Chẳng bao lâu sau, tôi thấy hắn đăng bài trong nhóm, háo hức thông báo trước:

【Giao hàng lúc 11 giờ đêm, đến lúc đó livestream cho anh em xem tình hình thực chiến.】

Phía dưới bình luận nhiệt tình đáp lại:

【Nhớ chụp rõ chút nhé, tôi muốn xem cô ta mặc cái váy đó lên sẽ thế nào.】

【Quả là cao tay, biết chọn giờ vàng phát sóng cho anh em xem show đêm khuya.】

【Bài này đáng giá đấy, tôi lưu lại rồi, đợi phần tiếp theo của chủ thớt.】

Tôi khẽ hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu gọi điện cho sư muội:

“Gia Di, chỗ em còn nến gọi hồn không?”

Gia Di mở một cửa tiệm chuyên bán vàng mã, nhang đèn và đồ cúng.

Những vật trung gian tôi cần cho việc giao dịch đều lấy từ chỗ cô ấy.

Cô ấy kiểm tra một lượt hàng hóa, gật đầu nói:

“Có thì có… nhưng không còn nhiều.”

“Sư tỷ muốn bao nhiêu?”

Tôi cong môi cười:

“Bao nhiêu cũng lấy hết.”

Chuẩn bị xong xuôi, tôi im lặng ngồi chờ Triệu Cường đến.

11 giờ đêm, tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi ra mở.

Triệu Cường đưa mắt đánh giá tôi một lượt, miệng thì nói xin lỗi:

“Ngại quá, tôi đến trễ.”

Nhưng trên mặt lại nở nụ cười đầy tà ý.

Hắn đưa gói hàng cho tôi.

Không rõ hắn dùng cách gì, bề ngoài trông như chưa hề bị mở ra.

Tôi xoay người chuẩn bị vào nhà thì bị hắn gọi lại:

“Người đẹp, tôi có thể vào uống ly nước được không?”

“Thang máy hỏng, tôi vội mang hàng lên cho cô nên phải đi bộ mấy tầng. Yên tâm, tôi uống xong là đi ngay.”

Hắn hứa đi hứa lại.

Tôi giả vờ do dự một chút, rồi đồng ý.

Vừa bước vào, hắn đã bị mùi nhang đèn nồng nặc trong ph òng làm cho hắt xì.

Cả gian ph òng được bố trí theo một hình trận kỳ lạ, nến thơm và nhang được xếp ngay ngắn thành hình đồ chú.

Hắn có vẻ hơi nghi ngờ.

Tôi nở nụ cười, dẫn hắn đến ngồi trên ghế sô pha.

Bị nụ cười của tôi làm cho choáng váng, hắn đỏ cả mặt, kích động đến mức quên bẵng mùi nhang lạ lẫm kia.

Trong lúc tôi vào bếp rót nước, hắn liền rút điện thoại, gõ lia lịa trong bài viết:

【Anh em ơi, tôi vào được nhà nữ chủ rồi! Tối nay tôi nhất định “xử” cô ấy, chờ tin vui nhé!】

Bình luận lại nổ ra một trận tụ c tĩ u, sặc mùi bệnh hoạn.

Tôi thấy hết — chỉ cười lạnh.

Hôm qua khi lục trang cá nhân của hắn, tôi đã phát hiện:

Đây không phải lần đầu.

Chỉ cần bất kỳ nữ chủ nào trong khu mỉm cười với hắn, hắn liền gán ghép người ta đang quyến rũ mình.

Dường như chỉ cần thế, hắn lập tức có cái cớ để quấy rối.

Cô gái ở căn hộ bên cạnh từng sống một mình, nhưng đã vội vã chuyển đi.

Chỉ vì một lần cô ấy đưa cho hắn một chai nước khoáng.

Hắn cho rằng người ta có tình ý, liền tự bịa ra mấy đoạn tin nhắn “mờ ám”, rồi tung lên mạng.

Chưa dừng lại ở đó, hắn còn cố ý tung tin khắp khu.

179230

(FULL) Sau khi biết ba tôi cuối cùng cũng chịu bắt đầu một mối quan hệ, tôi lập tức gửi tặng bạn gái nhỏ của ông một chi...
24/12/2025

(FULL) Sau khi biết ba tôi cuối cùng cũng chịu bắt đầu một mối quan hệ, tôi lập tức gửi tặng bạn gái nhỏ của ông một chiếc túi Hermès trị giá chục triệu.

Ba tôi vui lắm, liền lấy danh nghĩa của cô ta tặng lại tôi một căn tứ hợp viện trị giá hơn trăm triệu.

Nhưng cô ta lại lập tức trở mặt với tôi.

“Thứ cô tặng tôi chẳng phải cũng là xài tiền của ba cô mà mua sao? Cô còn mặt mũi nào đòi lại lễ vật đắt tiền thế hả?”

Tôi hơi bực, nhưng vẫn nhịn.

Không ngờ cô ta càng nói càng hăng, vừa xoa bụng bầu vừa lớn tiếng: “Sau này tôi và ba cô kết hôn rồi, toàn bộ tài sản đều là của tôi, cô lấy tư cách gì mà tiêu xài phung phí tiền của tôi chứ?”

“Còn nữa, ba cô đã đồng ý gả cô cho anh họ tôi rồi, anh ấy ở quê có nhà hai tầng bằng đất, đủ để cô sống cả đời đấy!”

“Mau đi sang tên căn tứ hợp viện cho tôi đi, nếu không để anh họ tôi biết cô mê vật chất thế nào, đến nhìn cô một cái anh ấy cũng chẳng thèm!”

Tôi thật sự không chịu nổi nữa, lập tức xông thẳng đến cuộc họp hội đồng quản trị của ba, đập cửa cái rầm.

“Ba! Bạn gái nhỏ của ba muốn con làm chị dâu cô ta, là ba đồng ý thật à?”

1

Sau khi biết ba tôi cuối cùng cũng chịu bắt đầu một mối quan hệ, tôi lập tức gửi tặng bạn gái nhỏ của ông một chiếc túi Hermès trị giá chục triệu.

Ba tôi vui lắm, liền lấy danh nghĩa của cô ta tặng lại tôi một căn tứ hợp viện trị giá hơn trăm triệu.

Nhưng cô ta lại lập tức trở mặt với tôi.

“Thứ cô tặng tôi chẳng phải cũng là xài tiền của ba cô mà mua sao? Cô còn mặt mũi nào đòi lại lễ vật đắt tiền thế hả?”

Tôi hơi bực, nhưng vẫn nhịn.

Không ngờ cô ta càng nói càng hăng, vừa xoa bụng bầu vừa lớn tiếng: “Sau này tôi và ba cô kết hôn rồi, toàn bộ tài sản đều là của tôi, cô lấy tư cách gì mà tiêu xài phung phí tiền của tôi chứ?”

“Còn nữa, ba cô đã đồng ý gả cô cho anh họ tôi rồi, anh ấy ở quê có nhà hai tầng bằng đất, đủ để cô sống cả đời đấy!”

“Mau đi sang tên căn tứ hợp viện cho tôi đi, nếu không để anh họ tôi biết cô mê vật chất thế nào, đến nhìn cô một cái anh ấy cũng chẳng thèm!”

Tôi thật sự không chịu nổi nữa, lập tức xông thẳng đến cuộc họp hội đồng quản trị của ba, đập cửa cái rầm.

“Ba! Bạn gái nhỏ của ba muốn con làm chị dâu cô ta, là ba đồng ý thật à?”

……

Mẹ tôi qua đời khi tôi mới năm tuổi.

Suốt hai mươi năm sau đó, ba tôi vì tôi mà từ chối tất cả phụ nữ.

Mãi đến vài tháng trước, một sinh viên nghèo từng được ba tôi tài trợ bất ngờ quay lại theo đuổi ông ráo riết.

Tôi thấy ba cô đơn cũng lâu rồi, nên động viên ông cân nhắc thử: “Dù Trần Nhược Dao chỉ lớn hơn con vài tuổi, nhưng nhìn qua cũng thấy cô ấy thật lòng với ba mà.”

“Con lớn rồi, ba cũng nên tìm hạnh phúc cho riêng mình.”

Phải khuyên nhủ mãi, ba tôi mới đồng ý quen Trần Nhược Dao.

Vậy mà giờ, cô ta lại dám nói với tôi mấy lời vô lý như thế.

Nực cười thật!

Chưa kịp đập cửa thêm cái nữa, Trần Nhược Dao đã nhanh chân chạy tới, “Tống Nguyện, cô điên à!”

Cô ta quay sang quát thẳng vào mặt lễ tân đang sững sờ: “Đồ vô dụng! Cô làm việc kiểu gì vậy?”

“Cô có biết cuộc họp này liên quan đến chiến lược niêm yết công ty ở nước ngoài không? Còn không mau đuổi cô ta ra ngoài!”

Lễ tân lộ rõ vẻ khó xử.

Dù sao ai trong công ty cũng biết, tôi là bảo bối được ba cưng chiều nhất, ai dám động vào tôi chứ?

Thấy không ai nhúc nhích, mặt Trần Nhược Dao đỏ bừng: “Các người coi tôi – vợ chủ tịch – ra gì hả?!”

“Nếu làm tôi tức đến mức xảy ra chuyện với cái thai trong bụng, các người đừng mong yên thân!”

Tôi cười nhạt: “Nếu cô có chút năng lực thì tôi đã nể, đằng này chẳng có gì ngoài cái mồm to mà cũng đòi làm vợ chủ tịch? Tự soi lại mình xem có đáng không!”

Tôi vừa dứt lời, Trần Nhược Dao liền nổi điên.

“Cô!” Cô ta giơ tay định tát tôi, “Tống Nguyện, tôi là mẹ kế cô đấy! Sao cô có thể vô lễ như vậy!”

Ngay lúc tay cô ta giáng xuống, tôi lập tức giữ chặt cổ tay cô ta.

“Mẹ kế à? Cô cũng xứng sao?”

Nói xong, tôi hất mạnh tay cô ta ra.

Trần Nhược Dao sững người vài giây, rồi bật cười như thể không tin nổi.

Cô ta đắc ý lấy từ trong túi ra mấy tấm thiệp cưới, ném thẳng xuống sàn.

“Tôi có xứng hay không, không phải do cô định đoạt!”

Tôi cúi nhìn đống thiệp, đúng là mẫu tôi từng thiết kế riêng cho ba.

Lúc biết ông có bạn gái, tôi còn vui hơn ai hết, mong ông có người bầu bạn.

Nhưng nếu người ông muốn cưới là cái loại như Trần Nhược Dao… thôi khỏi cưới cũng được.

Thấy tôi im lặng, Trần Nhược Dao xoa bụng, vênh váo nói: “Cô không biết đấy thôi, đứa trong bụng tôi là con trai.”

“Con tôi là thiếu gia duy nhất của Tập đoàn Tống thị, là người thừa kế duy nhất!”

“Còn cô! Cái cô đang ăn, đang mặc, đang ở, từng đồng cô xài đều là tiền của con tôi đó!”

2

“**Đối với tôi, cô phải biết ơn và mang ơn cả đời mới đúng đấy!”

Vừa nói, cô ta vừa dùng mũi chân đá đá mấy tấm thiệp mời dưới đất:

“Nếu biết sai rồi thì mau quỳ xuống xin lỗi tôi đàng hoàng, sau đó theo tôi đi làm thủ tục sang tên tứ hợp viện!”

“Nếu không thì cô cứ chờ bị đuổi ra khỏi nhà đi!”

Tôi lạnh lùng bật cười:

“Uống bao nhiêu món mà sa y thành thế này?”

Thấy cô ta còn định mở miệng nói gì đó, tôi liền giơ chân đá mạnh mấy cái vào cửa ph òng họp:

“Tống Chấn Hoa, ông ra đây cho tôi!”

Nghe tôi gọi thẳng cả họ tên ba mình, Trần Nhược Dao sững người, mặt biến sắc.

Cô ta chỉ thẳng mặt tôi, gào lên the thé:

“Mẹ cô chết sớm nên mới không ai dạy dỗ à?! Ai cho phép cô gọi thẳng tên chồng tôi như thế hả?!”

192370

Address

Hà Huy Tập
Da Nang
50300

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sen Lơ Ngơ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Sen Lơ Ngơ:

Share