10/10/2025
Nhà mình có hai chị em, hai hơn mình 5 tuổi.
Đến giờ, má vẫn kể lại những chuyện ngày bé, cái thời mình học mẫu giáo, chiều nào hai tan học về cũng cọc cạch đạp xe đến đón mình. Ngày đó, trường ở xóm trên, phải lên một cao dốc cao mới tới, lại chở thêm đứa em hơi mũm mĩm nên lúc nào cũng phải đạp hết sức bình sinh. Lần nào hai cũng vừa đạp vừa hô to: “Ngồi chắc vô, ôm hai nè!”
Nhà có hai chị em nên hai thương mình hơn tất thảy, có món gì ngon, đồ gì đẹp cũng chia cho nhau, có giận hờn thì cũng không quá một ngày.
Lên cấp ba, vì muốn một môi trường tốt hơn, ba má chuyển hai về quê học. Ở miền núi như mình thì cũng có vài trường hợp như thế. Nhà có điều kiện hơn thì về Đà Nẵng, còn nếu không thì về huyện khác như Đại Lộc, Duy Xuyên, Điện Bàn, Hội An,... Năm đầu chia xa, mình và hai khóc nhiều lắm. Cuối tuần nào thấy ba má rảnh rỗi là mình xin chở về quê thăm hai liền. Ngày đó điện thoại di động chưa phổ biến nên mình hay viết thư tay rồi ra bưu điện gửi cho hai, rồi còn để dành tiền ăn sáng để mua cho hai mấy thứ xinh xinh như sổ tay, kẹp tóc,...
Sau này hai đi làm xa thì mình với hai thường nhắn tin, video call. Lần nào về thăm nhà, hai cũng mua đủ thứ quà. Hai lo cho mình lắm, nhưng mình biết hai kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, mình toàn bảo: “Tiền hai cho, út tiêu ít lắm, để dành đó, sau này hai cần thì út đưa hai.” Thế mà thỉnh thoảng hai vẫn buột miệng: “Hai chẳng lo được nhiều cho út.”
Không đâu, có hai là chỗ dựa, là nơi sẻ chia yêu thương, là động lực để mình cố gắng - với mình vậy là hạnh phúc lắm rồi.
Người đời nghĩ thế nào mình không biết, nhưng trong mắt mình thì hai giỏi lắm. Nếu so về thời đi học thì mình có thành tích tốt hơn, nhưng cần cù bù thông minh - đến bây giờ thì hai đạt được nhiều thứ hơn. Hai đảm đang, có kiến thức, có tài chính và cũng đã yên bề gia thất.
Nhưng hai cũng nhạy cảm, dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài hơn và điều đó ngược lại với mình. Mà thôi, trong nhà có một đứa khô khan, ít nói như mình là đủ rồi, có hai thì không khí gia đình mới dễ chịu hơn.
Nay mình qua nhà hai chơi, và lần nào cũng thế, vừa bước vào nhà là hai hỏi ngay: “Út ăn chưa, hai nấu đủ thứ món nè.”