Hóng Ngược Hóng Ngọt

Hóng Ngược Hóng Ngọt Follow để cùng “hóng” mọi cung bậc cảm xúc trong phim Trung!

01/09/2025

Nhà tôi 3 mặt tiền tại quận 1 ở Sài Gòn, con trai tôi yêu rồi cưới 1 cô gái ng-oài B-ắc vì trót có b-ầu. Tôi b-ự:c mình những vì cháu vẫn vui vẻ đồng ý. Ai dè cưới về, con dâu tiết kiệm quá mức khiến tôi phát b-ự:c

Tôi vẫn hay kể với bạn bè rằng, nhà tôi ở quận 1 – ba mặt tiền, sáng nắng chiều gió, đêm nhìn sông Sài Gòn chảy qua như tranh thủy mặc. Gia đình tôi từng thuộc hàng “trên cơ” của giới b-u-ôn v-à-ng -xứ này. Tôi là kiểu đ-à-n b-à có gu, có tiền, và có lý do chính đáng để khó tính.

Cho đến ngày con trai tôi dẫn về một cô gá-i ngoài B-ắc, giới thiệu là “người yêu, lỡ có b-ầu rồi”. Tôi su-ýt ngh-:ẹn.

Cô ta nhỏ nhắn, nước da ng-ăm, nói giọng Bắc đ-ặc, dạ vâng quá mức, ăn mặc qu-:ê k:-ệ:ch – váy hoa, dép nhựa. Nhìn là biết không hợp với cái nền sàn gỗ lim của nhà tôi.

Đám cưới được tổ chức đơn giản hơn thường lệ – phần vì tôi không muốn họ hàng nghĩ con tôi “bị é:--p cưới”.

Những ngày đầu sau cưới, tôi cố gắng bỏ qua sự lạc lõng của cô con dâu giữa lòng nhà Nam Bộ. Nhưng càng sống cùng, tôi càng b-ự-c.

Con dâu tôi đúng là tiết kiệm… quá mức.

Bữa cơm có ba món, món nào cũng đạm bạc. Dầu ăn dùng loại r-ẻ t:i-ề:n, nước mắm thì loãng như pha. Cô ấy giặt đồ bằng tay thay vì dùng máy giặt, vì “sợ tốn điện”. Cái gì cũng cũ mới dám vứt. Khăn lau bếp rách chằng chịt mà vẫn dùng.

Tôi bực mình.

— Cái nhà này không thiếu tiền. Con sống sao cho thoải mái vào, đừng b-iế-n nhà chồng thành ký túc xá sinh viên ngh-::èo chứ!

Con bé chỉ cúi đầu...

Thời gian sau, độ 2020, d-ịch b-ệ:nh làm cửa hàng vàng phải đóng cửa, dòng ti:ề:n k:ẹ;t lại. Vài tháng sau, nhà tôi bị cuốn vào một vụ v:--ỡ n---:ợ- dây chuyền. Người ta đến đ;-ậ;p cửa, s:/i-ết nhà. Ngôi biệt thự ba mặt tiền bị tịch biên trong một đêm tháng Sáu oi ả.

Tôi không ngờ mình có ngày phải xếp đồ vào túi vải, rời khỏi căn nhà từng là biểu tượng của quyền lực. Mấy bà bạn ngày xưa cũng b-iến- m-ấ-t không t-ă-m t-í-ch.

Trong căn nhà trọ thuê tạm ngoại thành, tôi ngồi nhìn tấm hình chụp cả gia đình trước cổng biệt thự, chua xót. Con trai tôi hoang mang, thất nghiệp. Đứa cháu nội vẫn còn nhỏ, chưa biết gì. Còn con dâu tôi… vẫn vậy.

Vẫn lặng lẽ nấu cơm, giặt đồ bằng tay, dậy sớm nấu cháo xương cho cả nhà. Nhưng khác một điều – là ngày hôm ấy, con dâu bỗng đưa tôi...... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Nhà tôi 3 mặt tiền tại quận 1 ở Sài Gòn, con trai tôi yêu rồi cưới 1 cô gái ng-oài B-ắc vì trót có b-ầu. Tôi b-ự:c mình ...
31/08/2025

Nhà tôi 3 mặt tiền tại quận 1 ở Sài Gòn, con trai tôi yêu rồi cưới 1 cô gái ng-oài B-ắc vì trót có b-ầu. Tôi b-ự:c mình những vì cháu vẫn vui vẻ đồng ý. Ai dè cưới về, con dâu tiết kiệm quá mức khiến tôi phát b-ự:c

Tôi vẫn hay kể với bạn bè rằng, nhà tôi ở quận 1 – ba mặt tiền, sáng nắng chiều gió, đêm nhìn sông Sài Gòn chảy qua như tranh thủy mặc. Gia đình tôi từng thuộc hàng “trên cơ” của giới b-u-ôn v-à-ng -xứ này. Tôi là kiểu đ-à-n b-à có gu, có tiền, và có lý do chính đáng để khó tính.

Cho đến ngày con trai tôi dẫn về một cô gá-i ngoài B-ắc, giới thiệu là “người yêu, lỡ có b-ầu rồi”. Tôi su-ýt ngh-:ẹn.

Cô ta nhỏ nhắn, nước da ng-ăm, nói giọng Bắc đ-ặc, dạ vâng quá mức, ăn mặc qu-:ê k:-ệ:ch – váy hoa, dép nhựa. Nhìn là biết không hợp với cái nền sàn gỗ lim của nhà tôi.

Đám cưới được tổ chức đơn giản hơn thường lệ – phần vì tôi không muốn họ hàng nghĩ con tôi “bị é:--p cưới”.

Những ngày đầu sau cưới, tôi cố gắng bỏ qua sự lạc lõng của cô con dâu giữa lòng nhà Nam Bộ. Nhưng càng sống cùng, tôi càng b-ự-c.

Con dâu tôi đúng là tiết kiệm… quá mức.

Bữa cơm có ba món, món nào cũng đạm bạc. Dầu ăn dùng loại r-ẻ t:i-ề:n, nước mắm thì loãng như pha. Cô ấy giặt đồ bằng tay thay vì dùng máy giặt, vì “sợ tốn điện”. Cái gì cũng cũ mới dám vứt. Khăn lau bếp rách chằng chịt mà vẫn dùng.

Tôi bực mình.

— Cái nhà này không thiếu tiền. Con sống sao cho thoải mái vào, đừng b-iế-n nhà chồng thành ký túc xá sinh viên ngh-::èo chứ!

Con bé chỉ cúi đầu...

Thời gian sau, độ 2020, d-ịch b-ệ:nh làm cửa hàng vàng phải đóng cửa, dòng ti:ề:n k:ẹ;t lại. Vài tháng sau, nhà tôi bị cuốn vào một vụ v:--ỡ n---:ợ- dây chuyền. Người ta đến đ;-ậ;p cửa, s:/i-ết nhà. Ngôi biệt thự ba mặt tiền bị tịch biên trong một đêm tháng Sáu oi ả.

Tôi không ngờ mình có ngày phải xếp đồ vào túi vải, rời khỏi căn nhà từng là biểu tượng của quyền lực. Mấy bà bạn ngày xưa cũng b-iến- m-ấ-t không t-ă-m t-í-ch.

Trong căn nhà trọ thuê tạm ngoại thành, tôi ngồi nhìn tấm hình chụp cả gia đình trước cổng biệt thự, chua xót. Con trai tôi hoang mang, thất nghiệp. Đứa cháu nội vẫn còn nhỏ, chưa biết gì. Còn con dâu tôi… vẫn vậy.

Vẫn lặng lẽ nấu cơm, giặt đồ bằng tay, dậy sớm nấu cháo xương cho cả nhà. Nhưng khác một điều – là ngày hôm ấy, con dâu bỗng đưa tôi...... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Thấy tôi mặc quần áo bảo vệ bệnh viện về ra mắt, bố vợ nhà Hà Nội chỉ tay thẳng mặt "Nhà cậu mà đòi sánh với con tôi á? ...
31/08/2025

Thấy tôi mặc quần áo bảo vệ bệnh viện về ra mắt, bố vợ nhà Hà Nội chỉ tay thẳng mặt "Nhà cậu mà đòi sánh với con tôi á? Quên đi!" Nhưng ông không ngờ chỉ vài ngày sau, ông đã phải tìm đến tôi để cầu xin lấy con gái ông chỉ vì...

Hôm đó, tôi vừa tan ca ở bệnh viện.
Ca đêm mệt rã rời, người còn nguyên đồng phục bảo vệ, tôi vội chạy đến nhà người yêu Hà Nội ra mắt lần đầu.

Tôi đứng chưa kịp uống hết ngụm nước thì ông bố vợ tương lai chỉ thẳng vào mặt tôi:

– "Cậu mặc cái bộ đồ bảo vệ bệnh viện này mà đòi sánh với con gái tôi á? Mơ đi! Cô ấy là bác sĩ tuyến trung ương, nhà tôi không kết thông gia với hạng người... lau sàn hộ bệnh nhân đâu!"

Tôi nghe xong chỉ cười nhẹ:

– “Cháu hiểu rồi ạ, xin phép bác, cháu về.”

Tôi không trách.
Vì ông không biết.

Không biết rằng cái bộ đồng phục bảo vệ tôi mặc, là do tôi mượn của chú bảo vệ hôm trước để giúp chú trực tạm một đêm khi ông ấy bị tai biến nhẹ.

Tôi – không phải là bảo vệ.
Tôi là bác sĩ chuyên khoa Ngoại – người trực tiếp cứu sống chú bảo vệ đó.

Chỉ vài hôm sau,

Khi tôi bước ra từ phòng mổ, tháo khẩu trang, ông lắp bắp:

– “Cậu… chính là bác sĩ Trịnh? Trưởng khoa vừa mới cứu con gái tôi?”

Tôi nhìn ông, lần này mặc blouse trắng chỉnh tề, nhẹ nhàng đáp:

– “Dạ, con gái bác bị vỡ ruột thừa do hoại tử, nếu trễ 2 tiếng nữa có thể nhiễ-m tr;/ùng máu. May là ê-kíp bọn cháu mổ kịp thời.”

Ông lặng người, ánh mắt như rơi vào hố sâu xấu hổ.

Tối hôm đó, ông đứng trước cửa phòng trực của tôi, cầm theo giỏ quà và cúi đầu nhưng tôi lạnh tanh tuyên bố...

Tôi và em họ cùng cưới trong một ngày, cũng tổ chức tiệc cưới ở cùng khách sạn. Nào ngờ, tôi phát hiện mình lấy nhầm ngư...
31/08/2025

Tôi và em họ cùng cưới trong một ngày, cũng tổ chức tiệc cưới ở cùng khách sạn. Nào ngờ, tôi phát hiện mình lấy nhầm người. Chuyện ho;;ang đư;;ờng như vậy mà lại xảy ra với tôi sao?...

Hôm nay là ngày cưới của tôi và cũng là ngày cưới của nhỏ Linh, em họ tôi. Cả hai tiệc cưới được tổ chức cùng một khách sạn sang trọng, chỉ cách nhau vài tầng lầu. Tôi bận rộn với váy cưới và những lời chúc tụng, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Sáng nay khi rước dâu, chồng tôi – Nam lái một chiếc xe nội địa cũ kỹ, giá chưa tới trăm triệu. Trong khi đó, chồng của Linh, anh Tùng, xuất hiện với chiếc Porsche Cayenne bóng loáng, tiền tỷ lấp lánh dưới nắng. Cả xóm trầm trồ, còn tôi chỉ biết cười gượng.

Điều làm tôi tứ/c hơn cả là dì Tư – mẹ của Linh. Dì biết rõ hôm nay cũng là ngày cưới của tôi, vậy mà vẫn cố tình lên chiếc Porsche của anh Tùng rồi kéo theo mẹ tôi đi dự tiệc cưới của Linh. Mẹ tôi ban đầu ngại, nhưng dì Tư lấn lướt: “Thôi, đi chung cho tiện, xe đẹp thế này không ngồi uổng!” Tôi đứng nhìn, lòng nghẹn lại. Mẹ tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục, ngồi lên xe, bỏ lại tôi với chiếc xe cũ của Nam.

Tiệc cưới bắt đầu, tôi cố giữ nụ cười trên môi. Nhưng drama thực sự b/ùng n/ổ khi mẹ tôi và dì Tư quay về, mặt mày đ//ỏ ga//y. Hai người cãi nhau ầm ĩ ngay giữa sảnh khách sạn. Mẹ tôi hét lên: “Bà dám làm chuyện đó sau lưng con gái tui?!” Dì Tư vênh váo đáp: “Tui chỉ muốn tốt cho con Linh! Chứ con Hà nhà chị lấy th/ằng th/ất ngh/iệp thì có gì hay ho?”

Tôi sững sờ.... 👇👇👇

Tối đó, vợ bất ngờ mua rư:ợ:u về ép tôi uống đến s:a:y. Tôi vờ ngủ để xem cô ấy có ý gì, nào ngờ giữa đêm lại phát hiện ...
31/08/2025

Tối đó, vợ bất ngờ mua rư:ợ:u về ép tôi uống đến s:a:y. Tôi vờ ngủ để xem cô ấy có ý gì, nào ngờ giữa đêm lại phát hiện một bí mật khiến tôi s:ữ:ng s:ờ...Trời mưa dầm suốt cả buổi chiều, những cơn gió lành lạnh kéo dài như muốn báo trước điều gì đó bất thường. Tôi đi làm về, áo sơ mi ướt lấm tấm, chân giẫm nước mưa bắn tung tóe khắp ngõ nhỏ. Nhà tôi nằm sâu trong một khu dân cư yên tĩnh ở quận Bình Thạnh, TP.HCM. Căn nhà hai tầng đơn sơ, nhỏ gọn, là thành quả của mấy năm làm lụng vất vả từ thời mới cưới.
Vợ tôi – Dung – là người phụ nữ dịu dàng, ít nói. Cô ấy làm kế toán ở một công ty xuất nhập khẩu, công việc đều đều, lương cũng đủ sống. Từ ngày cưới nhau đến nay đã hơn 4 năm, chưa khi nào Dung chủ động mua rượu về, chứ đừng nói là ép tôi uống.
Ấy vậy mà hôm đó, khi tôi vừa bước chân vào nhà, chưa kịp thay áo, cô ấy đã đưa ra một chai rượu vang đỏ, loại khá đắt tiền, đặt lên bàn gỗ.
"Anh tắm đi rồi ra uống với em một ly," Dung nói, ánh mắt lạ lùng, vừa như lúng túng, vừa như chờ đợi điều gì đó.
Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi gì. Chẳng phải đàn ông đều mơ có một buổi tối vợ chủ động rót rượu, cười mỉm và dịu dàng bên cạnh hay sao?
Tắm xong, tôi ra bàn thì thấy cô ấy đã rót sẵn hai ly, rượu sóng sánh ánh đỏ dưới ánh đèn vàng. Cô ấy uống khá nhanh, còn tôi thì chậm rãi, vừa nhấp rượu vừa để ý nét mặt vợ.
Một lúc sau, Dung chủ động rót thêm cho tôi. Cô ấy kể linh tinh mấy chuyện ở công ty, về đồng nghiệp, sếp mới… nhưng lời nói lạc đi, thiếu tự nhiên, như thể đang cố lấp đầy không khí bằng những câu chuyện không đâu.
Tôi thấy lạ. Dung là người ít nói, lại không hay uống rượu. Hôm nay, cô ấy chẳng những uống mà còn uống khá nhiều. Mỗi khi tôi gật gù vì rượu bắt đầu ngấm, cô ấy lại nhìn tôi thật kỹ, như thể kiểm tra xem tôi đã say chưa.
Tôi bắt đầu cảnh giác. Không biết có chuyện gì đó đang diễn ra sau lưng mình.
Thế là tôi giả vờ ngà ngà, gật gù nói muốn đi ngủ. Dung đưa tôi lên phòng, đỡ tôi nằm xuống giường như một người vợ chu đáo. Cô ấy đắp chăn cho tôi rồi nhẹ nhàng rút lui, để lại ánh đèn ngủ lờ mờ bên cạnh.
Tôi nhắm mắt, nín thở, cố giữ hơi thở đều đặn. Tim đập mạnh trong lồng ngực.
Một lát sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng xuống cầu thang. Tôi rón rén ngồi dậy, men theo hành lang, nấp bên trên cầu thang nhìn xuống. Dung không tắt đèn dưới nhà, cô ấy đang loay hoay mở điện thoại, bấm số.
Tôi lặng người khi nghe rõ từng chữ qua khoảng cách yên ắng ấy:
"Anh tới được chưa?... Ừ, hắn say rồi, em làm đúng như anh dặn. Nhanh lên, em không ch//ịu n/ổi nữa rồi…"
Tôi ch//ết l/ặng. Hắn? Anh? Em?👇👇👇

B/ắ;t tại trận chồng ôm b/ồ ngủ tít, vợ lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết ai cũng vỗ tay ....Tiếng chốt cửa khẽ "tạc...
30/08/2025

B/ắ;t tại trận chồng ôm b/ồ ngủ tít, vợ lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết ai cũng vỗ tay ....Tiếng chốt cửa khẽ "tạch" giữa đêm như . Cô không làm ầm lên. Không đập cửa, không gào khóc, không gọi hàng xóm. Chỉ nhẹ nhàng bước vào căn nhà trọ cấp 4 lụp xụp, nơi có hai thân người đang ngủ say sưa. Cô đặt nhẹ chiếc ghế nhựa xanh giữa phòng, ngồi xuống, khoanh tay và chờ... như người ta chờ một bản án cuối cùng. Nhưng lần này, người bị t//uyên á/n không phải là cô.
Hà Nội, 22 giờ đêm.
Mưa bụi bay lất phất, cái lạnh của đầu mùa đông len lỏi qua từng khe áo, từng kẽ xương. Kiều đứng trước cổng một nhà trọ nhỏ nằm sâu trong hẻm phố Khâm Thiên. Tay cô run lên vì lạnh, nhưng ánh mắt lại nóng hừng hực bởi thứ lửa không thể dập: nỗi tức giận lặng câm.
Cô đã nghi ngờ từ lâu. Chồng cô – Hưng, một gã đàn ông tưởng như hiền lành, tử tế – dạo này lạ lắm. Cứ viện cớ tăng ca, đi công trình, hoặc họp muộn. Điện thoại luôn úp mặt, tin nhắn thì xóa sạch, mà quần áo về lại vương mùi nước hoa lạ – thứ mùi ngọt gắt chẳng đời nào cô dùng.
Cô thuê một cậu sinh viên làm shipper quen biết, nhờ theo dõi Hưng vài hôm. Đến tối nay, cậu nhắn đúng một câu:
“Chị ơi, anh Hưng vừa vào nhà trọ số 12 cùng một cô gái tóc ngắn, áo đỏ. Em đứng c;anh nhé?”
Không trả lời, Kiều bắt xe đến ngay.
Cánh cửa phòng trọ số 12 chỉ khép hờ, không khoá. Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, cô thấy Hưng – chồng mình – đang nằm ô;m một cô gái trẻ. Họ ngủ say, hai người quấn lấy nhau như cặp đôi mới cưới. Tấm chăn trượt xuống..
Không một tiếng h;ét. Không một cái t/á/t.
Kiều bước vào, kéo nhẹ chiếc ghế nhựa cạnh góc bếp, đặt giữa phòng. Cô ngồi đó, như tượng đá, không chớp mắt nhìn hai kẻ ph;ản b;ội giấc ngủ.
30 phút trôi qua.
Cô gái tỉnh dậy trước. Khi mở mắt và thấy Kiều đang ngồi nhìn mình, cô bật dậy...
– Cô… cô là ai?
Kiều không trả lời. Ánh mắt cô lướt nhẹ qua người cô gái, rồi dừng lại ở gương mặt t/ái m/ét vì s/ợ.
– Gọi anh ấy dậy đi. Tôi chờ cũng đủ lâu rồi.
Hưng ú ớ tỉnh giấc, dụi mắt, rồi khựng lại khi thấy vợ mình ngồi cách đó chưa đầy một mét. Sắc mặt anh ta t;ái nh;ợt, môi run lên:
– K-Kiều? Em… sao em lại ở đây?
– Anh hỏi tôi sao tôi ở đây à? Còn tôi, nên hỏi anh sao lại ở đây trong khi con đang s/ố/t nằm nhà chờ ba về mua th;uốc!... Xem tiếp 👇

Address

40 Võ Như Hưng
Da Nang
500000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hóng Ngược Hóng Ngọt posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share