02/07/2025
Trước ngày cưới, mẹ d-úi cho 20 tri-ệu . Đến hôn lễ, bà h-ỉ h-ả nói một câu như x-át mu-ối vào lòng tôi, khiến tôi bà-ng h-oàng nhận ra một điều...
Cuộc đời tôi bắt đầu bằng những thước phim ê-m đề-m, nhuốm màu ký ức về một người mẹ tả-o tầ-n, gán-h v-ác cả gia đình sau khi ba tôi đ-ột ng-ột qua đ-ời. Mẹ tôi khi ấy là hình mẫu của sự h-y sin-h, với đôi tay ch-ai sạ-n vì công việc đồng á-ng, với những đêm thức khuy-a vá áo, đan lư-ới. Tôi là con út trong gia đình có bốn anh chị em, và dường như, tôi là người cuối cùng được chứ-ng ki-ến hình ảnh ấy của mẹ, trước khi cuộc đời bà rẽ sang một tra-ng hoà-n toàn khác.
Khi các anh chị tôi lần lượt trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định, và đặc biệt là khi họ bắt đầu gửi tiền về đều đặn, cuộc đời mẹ tôi như được phủ lên một lớp áo mới, lấ-p lá-nh và x-a l-ạ. Từ một người phụ nữ la-m l-ũ, bà bắt đầu ă-n diệ-n đ-ẹp đ-ẽ, sắm sửa những bộ quần áo th-ời thư-ợng, những món trang sức lấ-p l-ánh. Mái tóc bạ-c ph-ơ ngày nào giờ đã được nhu-ộm đe-n nh-ánh, và làn d-a rá-m nắng cũng được chăm sóc cẩn thận.
Mẹ tôi bắt đầu đi du lịch dài ngày cùng hội bạn thân. Từ những chuyến đi trong nước đến những chuyến v-i v-u nước ngoài, bà trở nên sà-nh đ-iệu, cở-i m-ở và r-ôm r-ả hơn hẳn. Những câu chuyện của bà giờ đây xoay quanh những địa điểm sa-ng trọ-ng, những món ăn đắt tiền, và những người bạn mới hà-o nho-áng. Bà thậm chí còn rất thích "là-m mà-u" trên mạng xã hội, đăng tải những bức ảnh check-in sang ch-ảnh để nhận về những lời khen ngợi, những lượt thích ả-o.
Từ khi tôi học cấp 3, tôi đã gần như không còn được ở cạnh mẹ nữa, bởi mẹ chẳng còn thời gian dành cho tôi. Bà bận rộn với những chuyến đi, những buổi tiệc tùng, những cuộc hẹ-n h-ò với bạn bè. Căn nhà trở nên trống trải, và tôi thường xuyên phải tự lo cho bản thân. May mắn thay, chị gái đầu của tôi, dù đã có gia đình riêng và bận rộn với công việc, vẫn luôn để ý và chăm sóc tôi. Chị thường xuyên gọi điện h-ỏi ha-n, nấu những bữa ăn ngon cho tôi, và lắng nghe những tâm sự của tôi. Chị là điểm tựa duy nhất của tôi trong những năm tháng đó.
Suốt quãng thời gian tôi học đại học, mẹ thậm chí không biết chính xác tôi học trường gì, chỉ nhớ mang máng tôi học kinh tế. Những ngày tôi ôn thi, những đêm tôi thức trắng làm bài tập, mẹ tôi vẫn đang ở một nơi nào đó x-a xô-i, tận hưởng cuộc sống mới của mình. Khi tôi yêu đương, mẹ cũng chỉ dặn qua loa, giọng bà thờ ơ như nói về một người xa lạ: "Chọn đứa t-ử t-ế mà yêu, đừng có lă-ng nh-ăng chử-a t-o tướng về đây làm kh-ổ tôi".
Mẹ tôi bắt đầu đi du lịch dài ngày cùng hội bạn thân. Từ những chuyến đi trong nước đến những chuyến v-i v-u nước ngoài, bà trở nên s-ành đi-ệu, cở-i m-ở và r-ôm r-ả hơn hẳn. Những câu chuyện của bà giờ đây xoay quanh những địa điểm san-g trọ-ng, những món ăn đắ-t ti-ền, và những người bạn mới hà-o nh-oáng. Bà thậm chí còn rất thích "là-m mà-u" trên mạng xã hội, đăng tải những bức ảnh che-ck-in sang ch-ảnh để nhận về những lời khen ngợi, những lượt thích ả-o.
Từ khi tôi học cấp 3, tôi đã gần như không còn được ở cạnh mẹ nữa, bởi mẹ chẳng còn thời gian dành cho tôi. Bà b-ận r-ộn với những chuyến đi, những buổi tiệc tùng, những cuộc hẹn hò với bạn bè. Căn nhà trở nên trống trải, và tôi thường xuyên phải t-ự l-o cho bản thân. May mắn thay, chị gái đầu của tôi, dù đã có gia đình riêng và bậ-n rộ-n với công việc, vẫn luôn để ý và chăm sóc tôi. Chị thường xuyên gọi điện hỏi han, nấu những bữa ăn ngon cho tôi, và lắng nghe những tâm sự của tôi. Chị là điểm tựa duy nhất của tôi trong những năm tháng đó.
Suốt quãng thời gian tôi học đại học, mẹ thậm chí không biết chính xác tôi học trường gì, chỉ nhớ man-g má-ng tôi học kinh tế. Những ngày tôi ôn thi, những đêm tôi thức trắng làm bài tập, mẹ tôi vẫn đang ở một nơi nào đó x-a x-ôi, tận hưởng cuộc sống mới của mình. Khi tôi yêu đương, mẹ cũng chỉ dặn qu-a lo-a, giọng b-à th-ờ ơ như nói về một người xa lạ: "Chọn đứa t-ử t-ế mà yêu, đừng có lă-ng nh-ăng ch-ửa t-o tư-ớng về đây làm kh-ổ tôi".
Những lời nói ấy của mẹ, tuy ng-ắn g-ọn, nhưng lại như những nhá-t d-ao cứa vào trái tim tôi. Tôi tổ-n thươ-ng, nhưng dần quen với sự lạ-nh nh-ạt đó. Tôi học cách t-ự lậ-p, tự lo cho cuộc sống của mình. Tôi chấp nhận sống một cuộc đời độc lập, "việc mẹ thì mẹ làm, việc tôi thì tôi làm". Tôi không còn trông mong vào sự quan tâm của mẹ nữa, không còn h-y vọ-ng vào những cái ô-m ấ-m áp hay những lời h-ỏi h-an ân cần. Trái tim tôi dần trở nên ch-ai sạ-n, một bức tường v-ô hì-nh được xây dựng để bảo vệ bản thân khỏi những tổ-n thư-ơng.
Tôi không oá-n trá-ch mẹ, chỉ đơn giản là tôi không hiểu. Tôi không hiểu tại sao một người mẹ từng yêu thương con hết mực, từng h-y s-inh tất cả vì con, giờ đây lại có thể thay đổi đến vậy. N-ỗi bu-ồn cứ â-m ỉ trong lòng, như một vết thương không bao giờ lành. Tôi cố gắng lấ-p đầ-y khoảng trống đó bằng công việc, bằng những mối qu-an h-ệ bạn bè, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, tôi vẫn kh-ao kh-át tình yêu thương của mẹ.
Có những lúc, tôi ngồi một mình trong phòng, nhìn những bức ảnh cũ của gia đình. Trong ảnh, mẹ tôi m-ỉm cười hiền hậu, ôm ch-ặt lấy chúng tôi. Nước mắt tôi lăn dài. Tôi tự hỏi, liệu người phụ nữ ấy còn tồn tại trong mẹ tôi bây giờ không? Hay bà đã hoàn toàn bi-ến m-ất, nhường chỗ cho một người phụ nữ h-ào nh-oáng, sà-nh đi-ệu nhưng vô tâm? Tôi nhớ những đêm mẹ thức kh-uya kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, nhớ những lần mẹ ô-m tôi vào lòng khi tôi s-ợ h-ãi. Những k-ý ứ-c ấy giờ đây lại càng khiến tôi đa-u lòn-g hơn.
Ngày tôi báo tin sắp cưới, mẹ tôi đang...👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!