Câu Chuyện Cuộc Sống

Câu Chuyện Cuộc Sống NHỮNG CÂU CHUYỆN GIỮA ĐỜI THƯỜNG
(1)

Chiều mưa tầm tã, bà Năm – người bán xôi đầu ngõ, ngồi c-o r-o dưới mái hiên cũ. Gánh xôi nhỏ của bà chẳng còn bao nhiêu...
11/10/2025

Chiều mưa tầm tã, bà Năm – người bán xôi đầu ngõ, ngồi c-o r-o dưới mái hiên cũ. Gánh xôi nhỏ của bà chẳng còn bao nhiêu khách, chỉ đủ sống qua ngày. Hôm ấy, có một cậu thanh niên áo ướt sũng, mặt tái nh-ợt vì đ-ói, dừng lại nhìn nồi xôi bốc khói nghi ngút. Bà gọi với:

– Vào trú mưa đi con, ăn bát xôi cho ấm bụng.

Cậu thanh niên lúng túng, nói nhỏ:
– Dạ… cháu không có tiền.

Bà cười hiền, múc cho cậu một gói xôi đỗ xanh thật đầy, dúi vào tay:
– Ăn đi, rồi mai có tiền hẵng trả. Trời mưa thế này, để đói dễ ốm lắm.

Cậu cúi đầu cảm ơn, mắt đỏ hoe. Sau đó, bà cũng chẳng gặp lại cậu nữa. Bà quên chuyện ấy rất nhanh, như bao lần từng giúp người qua đường.

Nhiều năm trôi qua, bà Năm già y-ếu, chồng m-ất, con gái đi làm xa. Căn nhà nhỏ bị giải tỏa để mở đường, bà phải thuê tạm một phòng trọ chật hẹp. Gánh xôi cũng phải nghỉ vì sức không còn. Có những đêm, bà ngồi một mình, nhìn mưa rơi ngoài hiên, lòng quạnh quẽ.

Một sáng, có người gõ cửa. Bà mở ra, thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi chỉnh tề, tay cầm túi quà. Anh mỉm cười:
– Bà còn nhớ cháu không? Nhiều năm trước bà cho cháu ăn xôi lúc mưa, ở góc phố Trần Bình.

Bà khẽ nheo mắt, rồi ồ lên:
– Trời ơi, là cậu đó à! Giờ khang khác quá, bà nhận không ra.

Anh cười, giọng xúc động:
– Nhờ bát xôi hôm ấy mà cháu có sức đi xin việc, rồi mới có ngày hôm nay. Giờ cháu mở một cửa hàng ăn, muốn mời bà về phụ trông quán, có chỗ ở đàng hoàng.

Bà Năm sụt sùi, nắm chặt tay anh:
– Bà chỉ cho bát xôi thôi mà…

Anh lắc đầu:
– Với cháu, đó là ân tình. Lòng tốt của bà đã nuôi sống cháu khi tuyệt vọng nhất. Giờ đến lượt cháu báo đáp.

Bà nhìn lên, trời hửng nắng sau cơn mưa đêm qua. Ánh sáng tràn qua khung cửa, ấm áp như chính tấm lòng con người – thứ ánh sáng của nhân hậu, soi rọi và dẫn lối cho nhau giữa cuộc đời.

Buổi chiều cuối năm, trời miền Trung đổ mưa lất phất. Bác Tư – người đàn ông đã ngoài năm mươi, sống bằng nghề chạy xe ô...
11/10/2025

Buổi chiều cuối năm, trời miền Trung đổ mưa lất phất. Bác Tư – người đàn ông đã ngoài năm mươi, sống bằng nghề chạy xe ôm – ngồi co ro bên mái hiên, nhìn dòng người vội vã về quê ăn Tết. Chiếc xe cũ kỹ của bác đã gần hỏng, khách thưa dần, còn tiền trong túi không đủ để mua nổi cân gạo.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Giữa dòng người hối hả, một cô gái trẻ dừng lại, nón vải ướt sũng, tay ôm chiếc balo rách. Cô hỏi khẽ:
– Bác ơi, giờ này còn xe ra bến không ạ?
Bác Tư gãi đầu, giọng ái ngại:
– Giờ muộn rồi, chắc không còn xe khách đâu con. Hay để bác chở ra, đỡ phải lội mưa.
Cô gái gật đầu, rụt rè leo lên. Suốt quãng đường hơn mười cây số, bác Tư không lấy tiền, chỉ nói:
– Coi như bác giúp con bữa, Tết đến nơi rồi, ai cũng cần về nhà.

Cô gái cảm ơn, dúi vội tờ tiền lẻ, rồi biến mất giữa bến xe đông nghẹt. Bác Tư chẳng để tâm. Với bác, giúp người chỉ là chuyện nhỏ.

Năm năm sau, khu phố nơi bác sống bị giải tỏa. Bác Tư thất nghiệp, vợ bệnh nặng, nhà trọ bị đòi. Bác lang thang khắp nơi tìm việc nhưng không ai thuê một người đã già, lại chẳng có gì ngoài chiếc xe cũ hỏng. Trong một buổi tối mưa gió, bác ngồi nép bên quán nhỏ, bụng đói cồn cào.

Một chiếc xe hơi dừng lại, cửa mở, giọng nữ vang lên:
– Bác Tư… phải bác không?
Bác ngẩng đầu. Trước mặt là một phụ nữ trẻ, khuôn mặt quen quen. Cô nở nụ cười rạng rỡ:
– Con là Hạnh, người năm xưa bác chở ra bến xe đó. Nhờ hôm ấy con kịp về gặp mẹ trước khi bà mất. Con không quên ơn bác đâu.

Hạnh đưa bác về căn nhà nhỏ mình đang xây cho người vô gia cư. Cô nói nhẹ:
– Bác cứ ở đây, con lo thuốc men và xe mới cho bác chạy lại. Bác từng cho con cơ hội gặp mẹ lần cuối, giờ con chỉ muốn trả lại chút nghĩa tình ấy.

Bác Tư lặng đi, nước mắt hòa trong tiếng mưa. Ngoài kia, trời vẫn rét nhưng lòng bác ấm lạ thường. Bác hiểu, lòng tốt có thể chẳng được đáp lại ngay, nhưng đến một ngày, nó sẽ quay về – bằng một cách thật dịu dàng, như mưa thấm vào đất, rồi hóa thành hoa nở.

Chiều muộn, con phố nhỏ loang loáng nước sau cơn mưa. Bà Năm đẩy gánh bánh tét nặng trĩu, đôi dép sũng nước kêu lép nhép...
11/10/2025

Chiều muộn, con phố nhỏ loang loáng nước sau cơn mưa. Bà Năm đẩy gánh bánh tét nặng trĩu, đôi dép sũng nước kêu lép nhép theo từng bước. Gió lạnh thổi lùa qua mái tóc bạc, bàn tay nhăn nheo run run vì rét. Mấy hôm nay trời cứ mưa dầm, khách thưa dần, bánh ế, tiền lời chẳng đủ mua gạo.

Nhưng sáng nào bà cũng dậy từ bốn giờ, nhóm bếp luộc bánh, rồi lặng lẽ ra chợ. Bà nói với mấy chị hàng xóm:
– Còn làm được là còn may, chứ ngồi không biết sống sao qua ngày.

Hồi trước, bà có chồng, có con trai. Chồng mất sớm vì bệnh, con trai đi làm công trình ở xa, chẳng may bị tai nạn. Căn nhà nhỏ giờ chỉ còn mình bà với tấm di ảnh trên bàn thờ. Người ta hỏi sao bà không nghỉ bán, bà cười hiền:
– Ở nhà buồn lắm, ra chợ còn gặp người, còn nghe tiếng cười, thấy mình vẫn sống.

Chiều đó, khi bà đang thu dọn, một cô gái trẻ dừng xe trước gánh bánh. Cô lúng túng nói:
– Bà ơi, con… con quên ví, mai con trả được không ạ?
Bà Năm nhìn gương mặt ướt mưa của cô, áo mưa rách, chân lấm bùn, khẽ gật:
– Cứ cầm đi, mai có thì trả, không có thì thôi. Ăn bánh cho ấm bụng đã.

Hôm sau, cô gái quay lại thật, không chỉ trả tiền mà còn tặng bà một chiếc áo mưa mới. Cô bảo bà nhờ bà mà cô cảm thấy ấm lòng, dám tin người tốt vẫn còn nhiều lắm.

Bà Năm cười, nụ cười hiền như nắng. Bà chẳng nghĩ mình làm gì lớn lao. Chỉ là giữa những nhọc nhằn, bà vẫn tin vào điều tử tế.

Chiều về, trời lại đổ mưa. Bà khoác chiếc áo mưa mới, tiếp tục đẩy gánh hàng ra phố. Mưa vẫn rơi, nhưng trong đôi mắt bà, ngọn đèn phố hắt qua màn nước bỗng lung linh lạ thường — như niềm tin nhỏ nhoi vẫn sáng lên giữa những ngày giông gió.

Sau khi cưới, tôi muốn ra ngoài ở riêng nhưng chồng không đồng ý, anh nói nhà của bố mẹ rộng rãi ở cùng đỡ phải thuê tiề...
10/10/2025

Sau khi cưới, tôi muốn ra ngoài ở riêng nhưng chồng không đồng ý, anh nói nhà của bố mẹ rộng rãi ở cùng đỡ phải thuê tiền phòng trọ và con cái nhờ ông bà chăm sóc.

Khi tôi sinh đứa thứ 2 thì bố mẹ chồng vẫn đang công tác, tôi buộc phải nghỉ việc để chăm lo các con, ông bà đi làm cả ngày, con dâu còn phải cơm nước cho gia đình. Nhiều đêm con ốm đau, khóc thâu đêm, mọi người vẫn ngủ ngon lành chỉ có mình tôi thức cùng con.

Tháng nào con cũng đi bệnh viện, chỉ mình tôi ở bên con, chồng bận đi làm không thể giúp tôi được gì. Còn bố mẹ chồng chỉ hỏi han vài câu, cũng chưa bao giờ nghỉ làm để chăm sóc cháu.

Lương của ông bà cộng lại còn nhiều hơn tiền chồng tôi làm ra nhưng không bao giờ bà m-ua cho cháu thùng sữa. Chỉ có 2 lần tôi sinh con trong bệnh viện, mẹ chồng vào thăm và cho mỗi đứa cháu 500 nghìn.

Bố mẹ chồng nghỉ hưu thì tôi đi làm, thời điểm này gia đình tôi xảy ra chuyện đ-au b-uồn. Trong 1 lần đưa bố về quê nội ăn cỗ thì xảy ra t-ai nạ-n kh-ủng kh-iếp. Chồng tôi m-ất ngay tại chỗ, còn bố chồng nằm viện nửa tháng thì qua đời.

Chỗ dựa chính của gia đình m-ất, 1 mình tôi phải nuôi 2 con, để có tiền nuôi 3 miệng ăn, tôi thường xuyên làm tăng ca. Dù rất m-ệt m-ỏi vất vả nhưng tôi vẫn cố gắng.

Con trai đòi cưới bạn gái bị trọng b-ệnh, tôi có nên ngăn cản?Con trai tôi năm nay đã hơn 30 tuổi và chưa bao giờ nó dẫn...
10/10/2025

Con trai đòi cưới bạn gái bị trọng b-ệnh, tôi có nên ngăn cản?

Con trai tôi năm nay đã hơn 30 tuổi và chưa bao giờ nó dẫn bạn gái về ra mắt nên cả nhà mong lắm. Tết vừa rồi nó dẫn bạn gái về và xin phép bố mẹ cho hai đứa được gắn bó với nhau cả đời.

Gia đình tôi mừng lắm vì cô bé trông cũng ngoan ngoãn, xinh xắn. Niềm vui chưa được bao lâu thì tôi mới biết cô bé đó bị b-ệnh h-iểm ngh-èo, có đợt vào viện cả mấy tháng trời. Khi hỏi con trai thì nó xác nhận và còn bảo nó càng thương và muốn gắn bó với con bé hơn...

Nhà xây xong được 2 năm, sau nhiều lần hối thúc, cuối cùng bố mẹ cũng chịu ra xã làm sổ cho các con. Thế nhưng ngày nhận...
10/10/2025

Nhà xây xong được 2 năm, sau nhiều lần hối thúc, cuối cùng bố mẹ cũng chịu ra xã làm sổ cho các con. Thế nhưng ngày nhận được sổ đỏ, tôi choáng váng khi có mỗi tên của chồng.

Ngay sau đó, tôi thắc mắc thì chồng nói sống với nhau cả đời, ai đứng tên chẳng được. Khi xây nhà thì tiền tôi bỏ ra hết, vậy mà chỉ có mỗi chồng được đứng tên sổ đỏ. Bố mẹ làm như thế là không tôn trọng con dâu, coi tôi như người ngoài.

Tôi yêu cầu chồng đi làm lại sổ đỏ để cho vợ đứng tên trong đó. Thế nhưng anh lớn tiếng mắng mỏ vợ:

“Cô tính ly hôn đâu mà đòi đứng tên trong sổ đỏ. Theo luật thừa kế, con dâu có được đứng tên đất của bố mẹ chồng không? Tôi có về nhà ngoại đòi đất không? Cô tham vừa thôi”.

Uống 2 ly trà Đậu đen trước bữa ăn, giúp giảm cân, ít rụng tóc, da đẹp và trẻ lâu
09/10/2025

Uống 2 ly trà Đậu đen trước bữa ăn, giúp giảm cân, ít rụng tóc, da đẹp và trẻ lâu

Tuấn và Hạ làm thiện nguyện giữa vùng lũ. Ký ức trùng hợp cùng bức thư và nhật ký của mẹ đã dẫn đến một sự thật: Hai ngư...
09/10/2025

Tuấn và Hạ làm thiện nguyện giữa vùng lũ. Ký ức trùng hợp cùng bức thư và nhật ký của mẹ đã dẫn đến một sự thật: Hai người lớn lên trong cô nhi viện và cùng dì ruột này phát hiện ra mình là...

Chiều hôm ấy, Tuấn bước xuống chiếc xe khách cũ kỹ, hít một hơi thật sâu mùi bùn đất sau trận mưa lũ vừa qua. Thành phố ồn ào, n-áo nh-iệt khiến anh đôi lúc quên mất cảm giác cô đơn từ thuở nhỏ. Nhớ lại những ngày ở cô nhi viện, Tuấn vẫn thường nhìn các đứa trẻ khác được ôm ấp bởi cha mẹ, lòng ch-ạnh b-uồn, gh-en t-ị mà chẳng ai hay biết. Mỗi lần nhớ mẹ, đôi mắt anh lại nhòe đi, nhưng anh chưa từng hỏi về cha, vì trong anh, hình bóng ấy luôn mờ nhạt. Bây giờ, đứng giữa làng quê miền Trung, anh cảm thấy mình vừa lạ vừa quen.

Hạ kéo chiếc xe đẩy nhỏ chở thiết bị y tế đi dọc con đường lầy lội, ánh mắt cô dò dẫm tìm kiếm những đứa trẻ cần kh-ám. Cô vẫn nhớ lần cuối cùng nhìn cha mẹ trong ánh sáng mờ ảo của trận lũ, khi mọi thứ bị cuốn trôi. Dì ruột chăm cô tận tình, nhưng Hạ vẫn luôn tò mò về cội nguồn của mình, về những gương mặt thân thương đã mất đi từ lâu. Ngôi làng này, với những mái nhà xiêu vẹo và con sông đục ngầu, dường như chất chứa ký ức của cô. Hạ hít thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước nỗi nhớ nhung tràn về.

Tuấn vừa sắp xếp thùng th-uốc vừa nghe tiếng trẻ con khóc trong sân trường tạm. Một đứa trẻ trượt chân từ bờ đất sạt xuống, Tuấn không chần chừ lao tới, đỡ cậu bé lên trong tay. Hạ chạy đến cùng lúc, giọng lo lắng: “Em có sao không? Đừng s-ợ, cô ở đây.” Nhìn cô, Tuấn thấy ánh mắt dịu dàng, nhưng cũng chất chứa nỗi gì đó quen thuộc, một cảm giác lạ mà anh không thể lý giải. Hai người cùng nhau chăm sóc đứa trẻ, tay trong tay mà chẳng hề nhận ra mối li-ên h-ệ sâu xa sắp hé lộ. Không khí căng thẳng dịu lại trong vài phút, chỉ còn tiếng thở của trẻ con và tiếng lá xào xạc.

Sau khi mọi thứ ổn định, Tuấn và Hạ ngồi dưới gốc cây bàng già, cùng trò chuyện...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Ra t-ù, anh trở về quê đối mặt với vợ tái hôn, con gái xa lạ và dân làng xì xào. Thợ hồ lặng lẽ này bí mật đóng góp cho ...
08/10/2025

Ra t-ù, anh trở về quê đối mặt với vợ tái hôn, con gái xa lạ và dân làng xì xào. Thợ hồ lặng lẽ này bí mật đóng góp cho trường con gái, cho đến khi biến cố xe l-ật ở khúc cua xảy ra...

Dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa miền Trung, con đường đất xuyên qua cánh đồng lúa loang loáng hơi nóng. Trên con đường ấy, một người đàn ông gầy gò với đôi vai nặng trĩu đang lầm lũi bước. Chiếc túi vải cũ sờn treo trên vai, trong đó chỉ có vài bộ quần áo bạc màu và một tấm giấy ra tù còn thơm mùi mực mới. Anh tên Phúc.

Mười năm qua, anh đã sống trong bóng tối của tội lỗi – bị b-ắt vì c-ướp g-iật, khi tuổi đời mới ngoài hai mươi. Ngày bị c-òng tay, mẹ anh khóc ng-ất, vợ anh – Lan – đứng nhìn, không nói một lời. Đứa con gái mới sáu tuổi lúc ấy, nắm ch-ặt tay mẹ, đôi mắt s-ợ h-ãi nhìn theo cha biến mất sau thùng xe công an. Cảnh ấy, suốt mười năm, vẫn cứ quay lại trong những đêm anh nằm c-o r-o trên tấm chiếu trong buồng giam.

Giờ anh trở về, nhưng trong lòng chẳng biết đi đâu về đâu. Làng vẫn vậy, những mái ngói rêu phong, những bụi tre già rì rào trong gió. Chỉ có con người là đổi khác. Những ánh mắt nhìn anh thoáng chút kinh ngạc rồi lảng đi, vài người thì thì thầm: “Nó về kìa… thằng Phúc đó!” Anh nghe hết, nhưng giả vờ không. Anh đã quen với ánh nhìn kh-inh m-iệt của người đời...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Bà Dung, người nấu cơm từ thiện, nhận thấy sự gắn bó đặc biệt với thanh niên kh-uyết t-ật Lâm. Khi Lâm kể về mảnh khăn t...
08/10/2025

Bà Dung, người nấu cơm từ thiện, nhận thấy sự gắn bó đặc biệt với thanh niên kh-uyết t-ật Lâm. Khi Lâm kể về mảnh khăn thêu chữ "D" lúc bị b-ỏ r-ơi, bà nhận ra chi tiết trùng khớp với...

Buổi trưa miền Tây đổ nắng, từng vạt nắng xuyên qua tán bồ đề, lấp lánh trên mái ngói rêu xanh của ngôi chùa nằm ven con kênh nhỏ. Trong gian bếp đơn sơ phía sau, mùi cơm chín, mùi canh rau và đậu hũ kho tỏa ra thơm ngát. Bà Dung – người phụ nữ đã bước sang tuổi năm mươi – vẫn quen tay khuấy nồi cháo lớn trên bếp, vừa đảo vừa nói với cô gái phụ bếp:

“Nhớ nêm vừa thôi, mặn quá là mấy cụ già ăn không nổi.”

Giọng bà trầm và nhẹ như hơi thở, ánh mắt hiền hậu. Người trong vùng ai cũng quen với hình ảnh người phụ nữ ấy: dáng thấp, gầy, gương mặt rám nắng, tóc đã pha sợi bạc, nhưng đôi tay lúc nào cũng tất bật. Suốt mười năm nay, quán cơm từ thiện trong khuôn viên chùa là nơi bà gắn bó – nấu từng bữa cơm cho người nghèo, người hành khất, người lỡ đường.

Mỗi ngày, đúng mười một giờ trưa, hàng chục người ngh-èo đến xếp hàng nhận cơm. Trong số đó, bà Dung để ý nhất là Lâm – chàng thanh niên khu-yết t-ật ở chân phải, khoảng hơn hai mươi tuổi, luôn đến sớm nhất. Cậu chẳng bao giờ tranh giành phần ăn, ăn xong còn nán lại phụ bà rửa nồi, lau bàn.

“Con nghỉ chút đi, để đó dì làm.” – bà Dung thường nói, nhưng Lâm chỉ cười, lúm đồng tiền thoáng hiện.

“Dạ thôi, con quen rồi. Giúp được dì chút nào hay chút đó.”...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Chịu sự kh-inh m-iệt ở quán cà phê trong vai nhân viên phục vụ gi-ả m-ạo, vị CEO tìm thấy tử tế từ cậu bé giao hàng. Mọi...
08/10/2025

Chịu sự kh-inh m-iệt ở quán cà phê trong vai nhân viên phục vụ gi-ả m-ạo, vị CEO tìm thấy tử tế từ cậu bé giao hàng. Mọi chuyện vỡ òa khi anh vạch trầ-n â-m m-ưu và lộ th-ân phận...

Quân đứng trước cánh cửa gỗ cũ của quán cà phê, hơi thở anh hòa vào làn gió đầu thu se lạnh. Hà Nội sáng nay lặng lẽ, những chiếc lá vàng bay xoay tròn rồi rơi xuống mặt đường, phủ một lớp mỏng dưới chân anh. Anh nhìn bảng hiệu cũ, những con chữ bạc màu, rồi mỉm cười nhẹ — nụ cười của một người sắp bước vào thế giới hoàn toàn khác với nơi anh thuộc về. Một CEO của tập đoàn lớn, giờ lại đứng đây, mặc chiếc áo sơ mi giản dị và tạp dề vải, chuẩn bị phục vụ cà phê. “Một tuần thôi,” anh thì thầm, “một tuần để hiểu lòng người, không danh phận, không chức vị.”

Tiếng chuông cửa khẽ reo khi Quân bước vào. Không gian quán nhỏ, chỉ vừa đủ mười bàn, ánh đèn vàng h-ắt nh-ẹ lên bức tường loang màu thời gian. Mùi cà phê hòa cùng hương bánh quy bơ lan tỏa trong không khí, khiến lòng anh dịu lại. Một cô nhân viên trẻ, dáng nhỏ nhắn, bước ra đón: “Anh là nhân viên mới à? Tên gì để em ghi vào bảng ca?” Quân cười, “Anh là Quân, mới xin làm tạm thôi.”

“Anh từng làm ở đâu chưa?” – cô hỏi, ánh mắt tò mò. “Chưa,” Quân đáp thành thật, “nhưng anh muốn thử xem mình có thể hòa vào công việc này không.” Cô gật đầu, vừa mỉm cười vừa đưa anh tạp dề: “Vậy thì chào mừng anh đến với thế giới của cà phê và khách kh-ó t-ính.” Quân cười, trong lòng chợt có cảm giác nhẹ nhõm – cảm giác mà nhiều năm rồi anh không còn thấy ở nơi làm việc ngập giấy tờ, quyền lực và á-p lự-c.

Vừa lau xong bàn, Quân đã nghe tiếng quát: “Phục vụ! Lại đây!”...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Address

Di An

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Câu Chuyện Cuộc Sống posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share