08/12/2025
M-ất chồng khi còn trẻ, người phụ nữ vẫn kiên cường và từ chối đi bước nữa, dành trọn tâm huyết để nuôi dưỡng hai người em chồng ăn học thành tài. Hàng xóm láng giềng thường m-ỉa m-ai và khuyên cô nên tái hôn sớm, nhưng cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và lắc đầu. Hai mươi năm sau, một cảnh tượng cảm động đã diễn ra: cả làng phải rơi nước mắt khi chứng kiến hai chàng thanh niên đi xe sang trọng trở về làng và quỳ gối tri ân trước người chị dâu đã h-y s-inh vì mình...
Gió lùa qua mái nhà tranh x-ơ x-ác, mang theo mùi đất ẩm và hơi lạnh căm. Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa mục như tiếng nấc nghẹn trong đêm. Đêm nay là đêm thứ bảy từ khi anh Hùng, người đàn ông trụ cột của gia đình này, vĩnh viễn ra đi vì một cơn b-ạo b-ệnh bất ngờ.
Chị Thảo, 35 tuổi, góa bụa, ngồi bên bếp lửa leo lét, khuôn mặt h-ốc h-ác, đôi mắt sư-ng đ-ỏ. Hai đứa em chồng, thằng Lực 15 tuổi và thằng Hiếu 12 tuổi, c-o r-o trong chiếc chăn mỏng. Chúng là hai s-inh l-inh ngây thơ, giờ đây đã mồ côi cả cha lẫn anh.
"Chị Thảo ơi, anh Hùng sao không về nữa hả chị?" Thằng Hiếu, đứa bé nhất, thút thít hỏi bằng giọng nói lạc đi.
Chị Thảo quay lại, cố nặn ra một nụ cười ấm áp nhất có thể, nhưng nước mắt lại không kìm được mà trào ra. Chị ôm chặt Hiếu vào lòng, vuốt ve mái tóc rối bù của nó. "Anh Hùng đi xa lắm, nhưng anh sẽ luôn ở bên ba chị em mình, nhìn tụi mình khôn lớn."
Lực, đứa lớn hơn, lặng lẽ ngồi nhìn ngọn lửa. Nó hiểu chuyện hơn em, hiểu được gánh nặng vô hình vừa đổ ập xuống vai người chị dâu. Gánh nặng không chỉ là cơm áo, mà còn là tương lai học hành của hai anh em nó.
Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu chỉ là cái đói và cái ngh-èo. Cái khó nhất là sự cô đơn và những lời đàm tiếu ác ý.
Mới sáng sớm, bà Tư hàng xóm đã chống nạnh đứng ngoài cổng, giọng lè nhè như thể muốn cả xóm nghe thấy: "Con Thảo ơi! Mày còn trẻ, còn xinh đẹp, mắc gì phải chôn vùi đời mình ở cái nhà rách nát này? Nhà Hùng ngh-èo rớt mồng tơi, giờ nó mấ-t rồi, hai thằng em nó thì như hai c-ục nợ! Tái giá đi con ơi, về thành phố mà tìm chỗ s-ung s-ướng, để rồi cái tuổi xuân này nó tàn đi uổng phí."
Bà Hai, một người họ hàng xa, cũng thêm vào với vẻ mặt thương hại giả tạo: "Bà Tư nói phải đó Thảo. Tụi nó là phận em chồng, không phải con r-uột của mày. Nuôi nấng làm gì cho khổ thân? Tình nghĩa đến đó là đủ rồi! Giờ là lúc lo cho bản thân mình đi."
Chị Thảo đang bửa củi, nghe những lời ấy mà tay r-un lên, lưỡi búa suýt văng ra. Chị đặt búa xuống, lau vội mồ hôi trên trán, rồi bước ra cổng.
"Dạ, con cảm ơn các cô, các bác đã thương con. Nhưng con xin phép được quyết định chuyện của đời con ạ."...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN