Câu Chuyện Cuộc Sống

Câu Chuyện Cuộc Sống NHỮNG CÂU CHUYỆN GIỮA ĐỜI THƯỜNG
(1)

Vợ ở nhà chăm con bị chị chồng mỉ:a m:ai ‘ăn bám’, nhưng giữa bữa cơm gia đình, người chồng đã đứng dậy đáp trả một câu ...
15/09/2025

Vợ ở nhà chăm con bị chị chồng mỉ:a m:ai ‘ăn bám’, nhưng giữa bữa cơm gia đình, người chồng đã đứng dậy đáp trả một câu đanh thép, khiến cả bàn ăn sữ:ng s:ờ im lặng, còn chị chồng chỉ biết cúi gằm mặt...

Cuộc sống gia đình Linh êm đềm như một dòng sông nhỏ. Chồng cô, Hải, một kiến trúc sư thành công, luôn yêu thương và trân trọng những gì cô làm. Anh thường về nhà sớm, dành thời gian chơi với con, và cùng cô chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt của một ngày. Anh chưa bao giờ nói một lời nào về việc cô đã từ bỏ công việc. Ngược lại, anh luôn nói rằng nhờ có cô, anh mới có thể yên tâm làm việc, và ngôi nhà này mới thực sự là tổ ấm. Lời nói của anh như một liều thuốc bổ, nuôi dưỡng tâm hồn Linh, giúp cô vững tin hơn vào quyết định của mình.

Thế nhưng, sự bình yên ấy lại thường xuyên bị lay động bởi những buổi họp mặt gia đình. Chị chồng cô, Mai, là một nữ giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn. Mai là người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán, và sự thành công của cô ấy luôn được cả gia đình ngưỡng mộ. Mỗi khi Mai xuất hiện, không khí lại trở nên căng thẳng. Mai không bao giờ nói thẳng, nhưng những lời nói ẩn ý của cô ấy lại như những mũi kim châm, âm thầm đâm vào lòng tự trọng của Linh. “Em sướng nhỉ, ở nhà làm bà hoàng, chỉ việc ăn chơi thôi cũng có người nuôi,” hay “Tiền bạc thì không kiếm được đồng nào, cứ thế này thì ai mà chịu nổi.”

Những lời nói đó, ban đầu Linh chỉ coi đó là sự bông đùa. Cô tự nhủ rằng Mai nói thế vì chị ấy quen với cuộc sống bận rộn. Nhưng rồi, những lời nói đó lại xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn. Chúng len lỏi vào tâm trí Linh, gieo rắc những hạt giống tự ti. Linh bắt đầu cảm thấy mình thật vô dụng, cảm thấy mình đang là g-ánh nặ-ng cho chồng. Cô soi gương và tự hỏi, có phải mình đã đánh mất sự tự tin, sự mạnh mẽ của ngày xưa? Cô bắt đầu lo sợ, liệu một ngày nào đó, Hải có cảm thấy chá-n nả-n, m-ệt m-ỏi với một người vợ chỉ biết ở nhà hay không?

Nỗi b-ất a-n lớn dần, như một cái bóng đen cứ bám riết lấy Linh. Cô bắt đầu so sánh mình với Mai, với những người phụ nữ thành công khác. Linh thôi không còn vô tư nấu những món ăn mình thích, không còn thoải mái khi trò chuyện với bạn bè, cô luôn bị ám ảnh bởi những lời nói của Mai. Mỗi lần chuẩn bị đi đến nhà chồng, tim cô lại đập mạnh, một cảm giác l-o lắ-ng, b-ồn ch-ồn khó tả. Cô sợ phải đối diện với Mai, sợ phải nghe những lời nói vô tình ấy. Cô bắt đầu trở nên kiệm lời, ít nói hơn trước mặt gia đình chồng, chỉ ngồi lặ-ng l-ẽ ôm An vào lòng.

Đỉnh điểm của sự việc xảy ra vào một bữa cơm đoàn viên. Mọi người đang vui vẻ trò chuyện, tiếng cười nói vang vọng khắp phòng. Hải vừa kể một câu chuyện vui, và mọi người đang phá ra cười. Mai, với ánh mắt sắc lạnh và nụ cười mỉ-a m-ai, bỗng lên tiếng: “Anh Hải đúng là sướng nhất nhà. Có người vợ ở nhà chăm sóc, không phải lo nghĩ gì. Sống như thế mà cứ tưởng là sướng, chứ thật ra cũng chỉ là ăn bá-m thôi chứ có làm được gì đâu.”…👇MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Khi biết vợ đã "bí mật" mang hết tiền lương đi cho, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc c:ãi v:ã. Nào ngờ, một cuộc đ...
15/09/2025

Khi biết vợ đã "bí mật" mang hết tiền lương đi cho, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc c:ãi v:ã. Nào ngờ, một cuộc điện thoại bất ngờ đã đảo ngược tất cả và phơi bày một sự thật khủ:ng kh:iếp...

Sau bữa cơm tối, khi Mai đang dọn dẹp, tôi lấy từ trong túi áo chiếc ví da cũ. Đây là chiếc ví mà tôi đã mua từ khi mới cưới, một vật dụng bình thường nhưng chứa đựng tất cả hy vọng của chúng tôi. Lòng tôi đập rộn ràng, một cảm giác háo hức xen lẫn hồ-i h-ộp. Tôi đặt ví lên bàn, khẽ hít một hơi thật sâu. Mai đứng từ xa nhìn tôi, tay cầm chiếc đĩa, ánh mắt không rời khỏi chiếc ví. Tôi nhìn thấy đôi mắt cô ấy đỏ hoe, một nỗi xót xa như xoáy sâu vào trái tim. Nhưng tôi lại nghĩ rằng đó là giọt nước mắt hạnh phúc, giọt nước mắt của sự mãn nguyện.

Tôi khẽ mở khóa ví, bàn tay ru-n r-un. Chiếc ví vốn dĩ nặng trĩu, giờ lại nhẹ bẫng một cách lạ thường. Tim tôi hẫng đi một nhịp. Một cảm giác bất an dâng lên, l-ạnh bu-ốt như một cơn gió lùa vào đêm đông. Tôi cố trấn tĩnh bản thân, nghĩ rằng có lẽ tôi đã nhầm lẫn. Tôi dùng tay sờ soạng khắp các ngăn, tìm kiếm một cách vô vọng. Nhưng không, không có gì cả. Chiếc ví trống rỗng, chỉ còn lại những tờ giấy bạc lẻ nh-àu n-át. Mọi hy vọng, mọi niềm tin, mọi nỗ lực của tôi trong suốt thời gian qua, giờ đây bỗng chốc tan biến.

Cơn giận dữ bùng lên trong tôi, nóng hầm hập như một ngọn lửa. Tôi đập mạnh chiếc ví xuống bàn, tạo ra một tiếng động ch-ói t-ai, phá vỡ sự tĩ-nh lặ-ng của màn đêm. Mai giật mình, chiếc đĩa trên tay cô ấy suýt rơi xuống đất. Tôi quay sang nhìn Mai, ánh mắt tóe lửa. "Tiền đâu?" - Giọng tôi lạnh băng, vang vọng khắp căn phòng, một câu hỏi đơn giản nhưng chứa đựng tất cả sự giậ-n d-ữ, sự th-ất vọ-ng và sự ng-ờ v-ực. Mai không nói gì, chỉ cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt vào nhau. Bờ vai gầy run lên từng đợt, như một chiếc lá nhỏ đang chống chọi với cơn bão dữ.

Sự im lặng của Mai càng làm ngọn lửa trong tôi bùng lên dữ dội hơn. Tôi tiến lại gần cô ấy, chấ-t v-ấn d-ồn d-ập, mỗi lời nói như một mũi kim sắc nhọn đâm vào trái tim cô. "Em đã làm gì với số tiền đó? Em đã hứa với anh là sẽ cùng nhau tiết kiệm mà!" - Giọng tôi trở nên cao hơn, những lời lẽ nặ-ng n-ề tuôn ra không kiểm soát. "Anh đã tin tưởng em, tin tưởng em tuyệt đối. Vậy mà em đã lừa dối anh. Em có biết số tiền đó quan trọng với chúng ta như thế nào không? Em có bao giờ nghĩ đến tương lai của chúng ta chưa?" - Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Mai, nhưng thứ tôi thấy không phải là sự hối hận, mà là một n-ỗi đ-au thấu tận tâm can.

Sau một lúc im lặng, Mai cuối cùng cũng cất tiếng. Giọng cô ấy nghẹn lại, đứt quãng, nhưng những lời nói đó lại là một cú sốc mạnh đối với tôi. "Em... em đã gửi về cho mẹ."…👇MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Với lý do "dạy dỗ", bố dượng bắt con qu:ỳ giữa sân mỗi khi ph:ạm l:ỗi nhỏ, ban đêm còn n:hốt trong phòng. Thế nhưng, sự ...
15/09/2025

Với lý do "dạy dỗ", bố dượng bắt con qu:ỳ giữa sân mỗi khi ph:ạm l:ỗi nhỏ, ban đêm còn n:hốt trong phòng. Thế nhưng, sự thật ki:nh hoà:ng đằng sau đó còn khiến tất cả phải rù:ng mình...

Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ một buổi chiều mưa. Khôi, vì mải chơi, đã làm vỡ một chiếc lọ hoa quý giá. Mai đang định an ủi con thì Tuấn bước vào, gương mặt anh lạ:nh l:ùng đến lạ thường. Anh không la mắng, chỉ nhìn Khôi bằng ánh mắt sắc lạnh và nói: "Con phải biết chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm của mình. Ra ngoài sân quỳ, bao giờ chú cho phép mới được vào." Mai sữ:ng s:ờ, định lên tiếng phản đối nhưng Tuấn đã nói tiếp: "Em đừng n:uông chi:ều con nữa, Mai. Trẻ con phải được dạy dỗ nghi:êm kh:ắc mới nên người."

Đứng trước sự kiên quyết của Tuấn và nỗi s:ợ h:ãi trong mắt Khôi, Mai cảm thấy mình như bị kẹt giữa hai dòng nước. Cô muốn bảo vệ con, nhưng đồng thời, những lời nói của Tuấn lại khiến cô tự nghi ngờ chính mình. Có phải cô đã quá nuông chiều Khôi nên cậu bé mới trở nên nghịch ngợm? Phải chăng, sự nghiêm khắc của Tuấn là cần thiết để giúp Khôi trưởng thành? Cô đã từng ước ao có một người đàn ông để sẻ chia g:ánh nặ:ng nuôi dạy con, và giờ đây, khi Tuấn xuất hiện, cô lại bối rối không biết phải làm sao.

Một cảm giác bấ:t lự:c và tội lỗi dâng lên trong lòng Mai. Cô đứng từ trong nhà, nhìn ra bóng Khôi nhỏ bé đang quỳ dưới trời mưa lất phất. Nước mưa làm ướt vai áo cậu bé, còn nỗi buồn làm ướt tâm hồn cô. Cô muốn chạy ra ôm con vào lòng, nhưng những lời nói của Tuấn vẫn ám ảnh trong đầu cô: "Đừng nuông chiều, đừng làm hỏng con." Nỗi sợ làm mất đi hạnh phúc mới có được, cộng với sự thao túng tâm lý từ Tuấn, đã khiến Mai không thể hành động. Cô chỉ có thể đứng đó, i:m lặ:ng và khó:c thầ:m.

Những lần phạt sau đó ngày càng trở nên t:àn b:ạo hơn. Tuấn bắt Khôi qu:ỳ hàng giờ dưới sân nắng, bắt cậu bé đứng úp mặt vào tường trong nhiều tiếng đồng hồ. Mỗi lần Khôi phạm lỗi nhỏ, dù vô tình hay cố ý, Tuấn đều áp dụng những hình phạt kh:ắc nghi:ệt đó dưới danh nghĩa "dạy dỗ". Mai dần nhận ra, những lời giải thích của Tuấn chỉ là một chiếc mặt nạ che đậy sự t:àn nh:ẫn bên trong. Anh không phải dạy dỗ, anh đang hà:nh h:ạ. Cô cảm thấy trái tim mình như bị bó:p ng:hẹt mỗi khi nhìn thấy Khôi s:ợ h:ãi, c:o rú:m lại.

Sự thay đổi của Khôi khiến Mai đ:au đớ:n. Nụ cười hồn nhiên trên môi cậu bé dần tắt lịm, thay vào đó là ánh mắt đầy sợ hãi và sự i:m lặ:ng đáng sợ. Cậu bé không còn kể chuyện ở trường, không còn đòi mẹ đọc truyện cổ tích, và luôn cố gắng tránh mặt Tuấn. Mai đã nhiều lần nói chuyện với Tuấn, van xin anh hãy dịu dàng hơn với Khôi. "Anh đừng phạt con như vậy, anh. Con còn nhỏ lắm." Nhưng Tuấn chỉ đáp lại bằng ánh mắt lạ:nh lù:ng: "Anh đang giúp em. Hãy tin anh." Sự lạ:nh l:ùng và thái độ bàng quan của anh đã khiến Mai nhận ra rằng, cô không còn nhận ra người đàn ông mà cô đã từng yêu.

Đêm đó, Khôi, vì sợ Tuấn, đã làm đổ cốc nước và ướt hết quần áo. Tuấn giậ:n d:ữ, tà:n nh:ẫn nhốt cậu bé ngoài hành lang vào ban đêm, mặc cho Mai van xin. "Để nó ở ngoài đó suy nghĩ lại, Mai. Em đừng mở cửa, nếu không anh sẽ giận." Tuấn nói, giọng nói đầy quy:ền lự:c và u:y hi:ếp. Mai ngồi trong phòng, lắng nghe tiếng gió rít bên ngoài, lòng cô như có lử:a đố:t. Cảm giác b:ất lự:c và nỗi s:ợ h:ãi tột cùng khiến cô run lên b:ần b:ật. Cô không thể tin rằng Tuấn, người cô từng yêu, lại có thể t:àn nhẫ:n với con trai cô đến vậy.

Thời gian trôi qua, đã ba giờ sáng, tiếng gió ngoài hành lang vẫn rít lên từng hồi. Mai không thể ngủ được. Cô đứng dậy, bước ra cửa sổ, nhìn thấy Khôi đang c:o r:o dưới ánh đèn hành lang mờ ảo. Cậu bé đang r:un r:ẩy, mặt mày tí:m t:ái. Mai vội vàng mở cửa, chạm vào trán Khôi, và cô giật mình. Trán con trai cô nóng như l:ửa đ:ốt. Cậu bé sốt cao. Khoảnh khắc đó, mọi lý trí và sự thao túng tâm lý đều sụp đổ. Bản năng làm mẹ của Mai trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô không cần biết Tuấn sẽ nghĩ gì, cô chỉ biết rằng, con trai cô đang cần cô.

Mai vội vàng bế Khôi vào phòng, ôm chặt lấy con. Cô đã bỏ mặc Khôi quá lâu. Cô đã để con chịu tổn thương chỉ vì một người đàn ông xa lạ. Nỗi â:n h:ận và sự tức giận dâng lên trong lòng cô. Cô nhìn Khôi đang ngủ thiếp đi trong vòng tay mình, cậu bé vẫn còn ru:n r:ẩy. Khôi là tất cả của cô, và cô sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương con thêm một lần nào nữa. Cô biết, đã đến lúc cô phải hành động. Cô phải tìm hiểu sự thật về Tuấn, và bảo vệ con mình.

Ngày hôm sau, lợi dụng lúc Tuấn đi làm, Mai bắt đầu tìm kiếm. Cô lục lọi khắp nhà, tìm kiếm những manh mối về quá khứ của anh. Cô mở những chiếc tủ khóa, những ngăn kéo mà Tuấn thường cất giữ, và cô tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ…👇MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Ông lặn lội bắt xe đêm lên thăm, mua cho cháu ít bánh đa quê, nhưng chưa kịp trao quà đã bị lời nói lạnh như băng của co...
15/09/2025

Ông lặn lội bắt xe đêm lên thăm, mua cho cháu ít bánh đa quê, nhưng chưa kịp trao quà đã bị lời nói lạnh như băng của con dâu làm cho ch-ết lặ-ng...

Ba năm trôi qua, dài như một quãng đường đầy sương mù mà ông Tấn đã cất bước trong lặ-ng l-ẽ. Kể từ ngày bà mất, căn nhà nhỏ ở quê bỗng trở nên trống vắng lạ thường, mỗi góc sân, mỗi bậc thềm đều in dấu bóng hình một người mà ông hằng thương nhớ. Nỗi cô đơn không phải là một cảm giác bùng lên rồi tắt lịm, mà nó le-n l-ỏi, thấm sâu vào từng thớ thịt, từng nhịp đập của trái tim ông, khiến ông thấy mình như một con tàu lạc trôi giữa đại dương mênh mông, chẳng biết đâu là bến bờ. Hình ảnh con trai, con dâu và đặc biệt là thằng cháu đích tôn, thằng cu Tí, luôn hiện hữu trong tâm trí ông, là ngọn hải đăng duy nhất soi rọi cho cuộc đời ông bớt đi phần u ám.

Ông Tấn nhớ như in cái ngày con trai quyết định lên thành phố lập nghiệp. Nỗi buồn chia xa không chỉ là nỗi buồn của một người cha phải tiễn con đi xa, mà còn là nỗi lo lắng, trăn trở cho tương lai của đứa con duy nhất. Nhưng rồi, nghe con nói về những hoài bão, những ước mơ to lớn nơi phố thị, ông lại thấy lòng mình tự hào biết bao. Ông tin tưởng rằng con mình sẽ thành công, sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Giờ đây, đã ba năm, con trai ông đã có một gia đình nhỏ, có một đứa con trai kháu khỉnh, một cuộc sống mà ông hằng mong ước. Nỗi nhớ thương chất chồng đã thôi thúc ông, dù tuổi già sức yếu, ông vẫn quyết định lên thành phố một chuyến, chỉ để nhìn thấy con, nhìn thấy cháu, và cảm nhận hơi ấm gia đình sau bao năm xa cách.

Sự háo hức, mong chờ đến mức ru-n rẩ-y. Suốt mấy đêm trước khi đi, ông cứ trằn trọc không ngủ được. Ông tưởng tượng cảnh con trai sẽ ôm chầm lấy ông, thằng cháu Tí sẽ tíu tít chạy ra chào ông, và con dâu sẽ nở nụ cười hiền hậu. Những hình ảnh đó cứ thay nhau hiện lên trong đầu ông, xua tan đi mọi mệt mỏi, mọi nỗi lo âu. Ông dành hết tình yêu thương của mình vào món quà quê giản dị. Những gói bánh đa vừng được gói cẩn thận trong lớp giấy báo, rồi lại được đặt ngay ngắn trong chiếc túi vải đã sờn. Đó không chỉ là món quà, mà là cả tấm lòng, là cả hương vị của quê hương mà ông muốn mang đến cho con cháu mình. Ông biết thằng Tí thích món này lắm, mỗi lần về quê, nó đều chạy đến, tròn mắt nhìn ông nướng bánh trên bếp than hồng.

Hành trình từ quê lên thành phố không hề dễ dàng với một người già như ông. Chiếc xe khách chật chội, xóc nảy trên con đường nhựa đầy ổ gà. Mùi xăng, mùi thức ăn trộn lẫn vào nhau khiến ông thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ đến việc sắp được gặp lại con cháu, ông lại thấy lòng mình nhẹ nhõm. Ông ngồi im lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những cánh đồng lúa xanh rì dần dần nhường chỗ cho những tòa nhà cao tầng, những con đường bê tông rộng lớn. Phố thị hiện ra trước mắt ông với một vẻ đẹp lộng lẫy, nhưng cũng đầy xa lạ. Một cảm giác bất an le-n lỏ-i trong lòng, nhưng ông nhanh chóng xua đi, tự nhủ rằng chỉ cần nhìn thấy con, mọi cảm giác đó sẽ bi-ến m-ất.

Khi chiếc taxi dừng lại trước một tòa chung cư cao tầng, ông Tấn không khỏi ch-oáng ng-ợp. Căn hộ của con trai ông nằm ở tầng 15, một con số mà ông chưa bao giờ nghĩ tới. Cánh cửa thang máy bằng kim loại sáng loáng từ từ mở ra, ông bước vào, cảm giác như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Mọi thứ ở đây đều hiện đại, sạch sẽ, không một hạt bụi. Ông đứng trước căn hộ của con trai, hít một hơi thật sâu, rồi bấm chuông. Tiếng chuông vang lên một cách lảnh lót, phá tan không gian tĩnh mịch.

Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trẻ xuất hiện. Đó là con dâu ông, cô Mai. Nét mặt cô không hề có sự vui mừng, chỉ có sự ngạc nhiên thoáng qua rồi lại trở nên lạ-nh n-hạt. Cô hỏi một cách h-ờ h-ững: "Bố đấy à? Sao bố không báo trước để con ra đón?". Câu nói của cô như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt ông. Ông Tấn bỗng thấy mình nhỏ bé lạ thường, cảm giác x-ấu h-ổ và hụt hẫng xâm chiếm lấy ông. Ông cố gắng mỉm cười, giơ chiếc túi bánh đa vừng lên, giọng nói ru-n ru-n: "Bố muốn làm cho hai con một bất ngờ... Bố mang bánh đa vừng lên cho cu Tí này, nó thích lắm."

Nét mặt con dâu ông thay đổi, một vẻ khó chịu hiện lên rõ rệt. Cô buông một câu đầy m-ỉa m-ai: "Bố mang lên làm gì cho vấ-t v-ả, cháu nó ở đây muốn ăn gì cũng có. Với lại, bánh đa vừng rụng đầy nhà, dọn dẹp cũng mệt lắm." Lời nói của cô như hàng ngàn mũi kim châm vào tim ông. Cảm giác tổ-n thư-ơng không chỉ là nỗi đau của một người cha bị con dâu lạ-nh n-hạt, mà còn là nỗi thất vọng của một người đã gửi gắm tất cả tình yêu thương vào một món quà đơn sơ. Ông Tấn lặng lẽ cúi đầu, giấu đi đôi mắt đã rưng rưng…👇MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Cả đời làm việc vấ:t v:ả để nuôi em ăn học, tôi không ngờ rằng ngày em tốt nghiệp, một sự thật được hé lộ đã khiến tôi c...
14/09/2025

Cả đời làm việc vấ:t v:ả để nuôi em ăn học, tôi không ngờ rằng ngày em tốt nghiệp, một sự thật được hé lộ đã khiến tôi ch:ết lặ:ng...

Mỗi khi đêm xuống, anh lại tìm về một góc phòng trọ chật chội, ẩm ướt, nơi anh có thể gặm nhấm nỗi cô đơn của riêng mình. Trong bóng tối, anh thường lật đi lật lại những bức ảnh cũ, ngắm nhìn gương mặt hiền lành của cha và nụ cười rạng rỡ của em trai. Đó là những khoảnh khắc duy nhất anh cho phép mình yếu lòng, để rồi sáng hôm sau, anh lại đứng dậy, bước ra đường với một tinh thần kiên cường. Anh sống một cuộc sống kham khổ, dành dụm từng đồng tiền nhỏ nhặt, chỉ để có thể gửi về cho em trai một khoản tiền nhỏ, đủ để em chi trả học phí và sinh hoạt phí.

Anh tin rằng, chỉ cần Tuấn được ăn học đà:ng ho:àng, được sống một cuộc sống không phải l:o to:an cơm áo gạo tiền, thì mọi sự h:y si:nh của anh đều xứng đáng. Anh lấy sự thành công của em làm động lực, làm lẽ sống. Mỗi lần nhận được tin nhắn hay cuộc gọi của em trai, anh lại cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Những câu chuyện của Tuấn về trường lớp, về bạn bè, về những ước mơ của em, là những liều thuốc tinh thần quý giá, giúp anh vượt qua mọi kh:ó kh:ăn trong cuộc sống.

Khi nhận được tin nhắn "Anh ơi, em tốt nghiệp rồi!", một dòng điện chạy dọc sống lưng anh, cảm giác tự hào và hạnh phúc dâng trào. Đôi mắt anh rư:ng r:ưng, anh ôm chặt chiếc điện thoại, trái tim đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mười năm, một chặng đường dài đầy chông g*i, nhưng cuối cùng cũng đã đến đích. Giờ đây, anh không còn là người anh bỏ học, không còn là người phụ hồ vất vả nữa, mà là người anh đã giúp em trai mình hoàn thành ước mơ. Niềm vui ấy lớn đến nỗi anh muốn chia sẻ với cả thế giới.

Ngay lập tức, anh xin nghỉ việc, về quê để đón mẹ, rồi cùng mẹ lên thành phố tham dự buổi lễ tốt nghiệp của Tuấn. Trên chuyến xe khách chật chội, anh không ngừng tưởng tượng về giây phút được nhìn thấy em khoác lên mình chiếc áo cử nhân, cầm tấm bằng danh dự trên tay. Anh sẽ tự hào đến nhường nào khi giới thiệu với bạn bè của em rằng, đây là em trai anh, đứa em đã thành công nhờ sự hy sinh của anh. Mọi m:ệt m:ỏi, khó khăn trong mười năm qua dường như tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc và tự hào vô bờ bến.

Khi đến trước cổng trường đại học, anh cảm thấy mình thật lạ:c lõ:ng giữa dòng người đông đúc, nhộn nhịp. Nhưng ngay khi nhìn thấy Tuấn, anh đã nhận ra em ngay lập tức. Cảm giác đầu tiên là sự ngỡ ngàng. Em trai anh không còn là cậu bé mười tuổi ngày nào nữa, mà đã trưởng thành, chững chạc hơn rất nhiều. Tuy nhiên, thay vì gương mặt rạng rỡ, tràn đầy sức sống như anh tưởng tượng, Tuấn lại gầ:y g:ò, mệ:t m:ỏi, đôi mắt thâ:m quầ:ng và ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm.

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng anh. Anh ôm chầm lấy em, nhưng không cảm nhận được niềm hạnh phúc trọn vẹn. Anh vuốt ve mái tóc rối bù của em, giọng nói ru:n r:un: "Tuấn, sao em gầy thế? Có phải em học hành vấ:t v:ả lắm không?". Tuấn không đáp, em chỉ cúi đầu, bàn tay nắm chặt vạt áo, thái độ bối rối và ngạ:i ngù:ng. Cả hai mẹ con anh đều nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi Tuấn mời anh và mẹ về phòng trọ, anh lại một lần nữa ngạc nhiên. Phòng trọ của em quá cũ kỹ, nhỏ hẹp và bừa bộn. Anh đã tưởng tượng một căn phòng khang trang hơn, sạch sẽ hơn, xứng đáng với một sinh viên giỏi. Sự l:o lắ:ng trong lòng anh càng lớn hơn. Anh cảm thấy có một điều gì đó bất thường, một bí mật đang bị che giấu. Cảm giác tự hào ban đầu đã bị thay thế bằng nỗi hoa:ng m:ang và l:o l:ắng.

Trong phòng, không khí trở nên c:ăng th:ẳng. Anh nhìn thẳng vào mắt Tuấn, giọng nói kiên quyết: "Tuấn, có chuyện gì vậy? Nói cho anh biết đi!". Đôi mắt Tuấn rư:ng rư:ng, em quay đi, không dám đối diện với ánh mắt của anh. Cuối cùng, như một sự giải thoát, em bật khóc nức nở, nói ra câu nói mà anh không bao giờ có thể quên: "Anh ơi, em...”…👇MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Tôi đưa bồ đi họp lớp đầy tự hào, nào ngờ một đoạn clip quay lé:n đã được gửi đến cho vợ tôi ngay tối hôm đó. Tôi đã chu...
14/09/2025

Tôi đưa bồ đi họp lớp đầy tự hào, nào ngờ một đoạn clip quay lé:n đã được gửi đến cho vợ tôi ngay tối hôm đó. Tôi đã chuẩn bị cho một trận c:ãi v:ã và l:y h:ôn, nhưng phản ứng của vợ lại hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng...

Một buổi chiều, Tuấn nhận được cuộc gọi từ lớp trưởng, thông báo về buổi họp lớp kỷ niệm mười lăm năm ra trường. Bạn bè cũ, những gương mặt quen thuộc, những câu chuyện xưa. Tuấn đã lưỡng lự. Đây là một cơ hội để anh xuất hiện cùng Mai, để khẳng định vị thế của một gia đình hạnh phúc. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh lại muốn làm một điều gì đó đ:ột ph:á, một điều gì đó để chứng minh cho chính bản thân mình và cho cả những người bạn kia rằng anh không phải là một người đàn ông tầm thường, nhàm chán như họ vẫn tưởng. Anh muốn làm một điều gì đó bất chấp, t:áo b:ạo. Và suy nghĩ ấy đã dẫn anh đến quyết định dẫn Hương đi cùng.

Trong chiếc taxi trên đường đến buổi tiệc, Tuấn ngồi cạnh Hương, tay anh si:ết ch:ặt lấy tay cô. Cả người anh run lên, không phải vì sợ hãi, mà là một sự hưng phấn t:ột đ:ộ. Anh hình dung ra những ánh mắt ngạc nhiên của bạn bè, những tiếng xì xào bàn tán. Một sự kiê:u hã:nh bấ:t ch:ấp dâng lên trong lòng. Anh cảm thấy mình đang là trung tâm của mọi sự chú ý, là một kẻ n:ổi loạ:n dám làm những điều mà người khác không dám. Hương nhìn anh, ánh mắt cô đầy vẻ tò mò và thán phục. Cô biết anh đang làm một điều gì đó lớn lao, một điều gì đó vượt qua mọi giới hạn, và cô cảm thấy mình cũng là một phần của sự tá:o bạ:o đó.

Đến nơi, những ánh mắt đổ dồn về phía anh ngay khi anh bước vào. Những tiếng chào hỏi ban đầu đầy vui vẻ bỗng chốc trở nên gư:ợng g:ạo. Bạn bè nhìn Tuấn, rồi nhìn sang Hương, một cô gái xinh đẹp, lạ lẫm, không phải Mai. Ánh mắt của họ chứa đựng sự d:ò x:ét, t:ò m:ò, và cả những ph:án x:ét không thành lời. Tuấn cảm nhận được điều đó, nhưng anh không lùi bước. Anh nắm tay Hương chặt hơn, mỉm cười và giới thiệu cô một cách đầy tự hào. Anh bất chấp mọi thứ, bất chấp những lời xì xào to nhỏ, bất chấp những cái nhún vai đầy ngụ ý.

Buổi họp lớp diễn ra trong sự c:ăng th:ẳng vô hình. Tuấn cố tỏ ra vui vẻ, hòa đồng, nhưng sâu bên trong, anh lại sống trong một cuộc chiến tâm lý. Anh tự hỏi liệu ai đó có ghi lại hình ảnh này và gửi cho Mai không? Anh tự hỏi Mai sẽ phản ứng thế nào khi biết được sự thật? Anh tin chắc rằng cô sẽ nổi trận l:ôi đì:nh, sẽ kh:óc l:óc, sẽ đòi l:y h:ôn. Nhưng đồng thời, anh lại thấy một sự mã:n ngu:yện k:ỳ l:ạ. Anh đã làm điều anh muốn làm, đã chứng minh được sự tự do của bản thân. Dù có phải trả giá bằng một cuộc hôn nhân, anh cũng cảm thấy đáng.

Khi buổi tiệc t:àn, Tuấn đưa Hương về. Trên đường về, cô vẫn say sưa kể về những gương mặt cũ của anh, về những câu chuyện mà cô vừa được nghe. Nhưng Tuấn không còn lắng nghe nữa. Anh chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Ngay cả khi chi:a t:ay Hương, anh cũng chỉ nói vài câu gượ:ng g:ạo rồi phóng xe đi thật nhanh, như thể anh đang trốn chạy một điều gì đó. Anh về nhà, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đối đầu nảy lửa. Anh tưởng tượng ra Mai đang đứng trước cửa, gương mặt đỏ gay vì giận dữ, tay cầm điện thoại với đoạn video anh và Hương. Anh tự nhủ, nếu mọi chuyện vỡ lở, anh sẽ là người dứ:t kho:át, sẽ là người chủ động ch:ấm d:ứt cuộc hôn nhân này.

Tuy nhiên, khi Tuấn mở cửa bước vào nhà, điều anh chờ đợi không hề xảy ra. Ngôi nhà vẫn yên tĩnh, ánh đèn ngủ vẫn dịu dàng hắt ra từ phòng khách. Mai đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm cuốn sách đang đọc dở, đôi mắt cô bình thản và dịu dàng như thường lệ. Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng với anh, nụ cười mà anh đã từng thấy hàng triệu lần. "Anh về rồi à? Anh có đói không, em hâm nóng đồ ăn cho nhé?" Mai hỏi, giọng nói cô vẫn êm đềm, không chút gợn sóng. Sự i:m l:ặng của cô, sự bình thường đến đárang sợ của cô đã đánh tan mọi sự chuẩn bị của anh…👇MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Tôi đã làm việc cậ:t l:ực ở xứ người, gom góp từng đồng gửi về cho vợ con. Nhưng ngày trở về, một cảnh tượng ki:nh ho:àn...
14/09/2025

Tôi đã làm việc cậ:t l:ực ở xứ người, gom góp từng đồng gửi về cho vợ con. Nhưng ngày trở về, một cảnh tượng ki:nh ho:àng đã hé lộ một sự thật đa:u lò:ng khiến tôi ch:ết lặ:ng...

Những ngày đầu ở thành phố, Hùng gần như ch:ết ng:ột trong không khí xa lạ. Xung quanh anh là những tòa nhà cao ngất, những dòng xe cộ hối hả, những gương mặt lạ:nh lù:ng, vô cảm. Anh làm việc tại một công trường xây dựng, công việc nặng nhọc đến mức mỗi đêm về, anh đều cảm thấy toàn thân rã rời, đ:au nh:ức đến từng thớ thịt. Bữa cơm chỉ có cơm trắng với muối vừng, nhưng anh vẫn thấy ngon vì nghĩ đến Lan và các con đang ở quê. Mỗi khi m:ệt m:ỏi đến muốn ng:ã qu:ỵ, Hùng lại rút ra chiếc điện thoại cũ, nhìn vào tấm ảnh gia đình được dán ở mặt sau. Khuôn mặt Lan hiền hậu, nụ cười hồn nhiên của Tôm, Mít như tiếp thêm sức mạnh cho anh, nhắc nhở anh rằng tất cả những m:ệt nh:ọc này đều có ý nghĩa. Tiền lương hàng tháng, dù ít ỏi, anh đều gửi về hết, chỉ giữ lại một chút đủ để trang trải qua ngày. Anh không dám mua cho mình một chiếc áo ấm tử tế, không dám ăn một bữa cơm tươm tất, vì mỗi đồng tiền anh giữ lại là một đồng tiền lã:ng p:hí, là một đồng tiền lấy đi từ tương lai của vợ con.

Ba năm trôi qua, nỗi nhớ gia đình không hề vơi bớt mà càng trở nên c:ồn cà:o, mãnh liệt hơn. Những cuộc điện thoại ngắn ngủi không đủ để anh cảm nhận được hơi ấm của Lan, không đủ để anh nghe tiếng con r:íu r:ít. Hùng đã mơ về ngôi nhà mới, mơ về việc mở một tiệm sửa đồ điện tử nhỏ ngay tại làng, để mỗi chiều về, anh lại được nhìn thấy vợ con đang đợi ở cổng. Nhưng giấc mơ đó vẫn còn xa vời. Một ngày, trong lúc làm việc, Hùng vô tình thấy một người đàn ông về quê sau nhiều năm làm ăn xa, vẻ mặt rạng rỡ, tay xách nách mang. Nỗi kha:o kh:át được trở về bỗng dâng lên mãnh liệt, c:háy bỏ:ng hơn bao giờ hết. Anh quyết định, đã đến lúc anh phải về, không thể chờ thêm được nữa.

Anh gom góp số tiền cuối cùng, mua một tấm vé tàu trở về. Trên chuyến tàu đêm, Hùng không thể nào chợp mắt. Trái tim anh đập rộn ràng, rộn ràng như trống hội. Anh tưởng tượng ra cảnh mình về đến nhà, Tôm và Mít sẽ chạy ào ra ôm lấy anh, Lan sẽ rưng rưng nước mắt vì xúc động. Tất cả những mệt mỏi, những tủi thân, những cô đơn nơi đất khách dường như tan biến hết. Anh cảm thấy mình như một người hùng trở về sau cuộc chiến. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi Hùng, một nụ cười mà anh đã đánh mất từ rất lâu. Anh tự nhủ, sẽ không bao giờ xa gia đình nữa. Hạnh phúc giản đơn thế này thôi, anh sẽ cố gắng vun đắp.

Hùng xuống tàu lúc rạng sáng. Anh đi bộ, vượt qua con đường làng quen thuộc. Mỗi bước chân là một cảm giác bồi hồi khó tả. Những hàng cây, những mái nhà, những con đường đất đều thân quen như thể anh chưa từng rời đi. Càng gần đến nhà, lòng anh càng rộn ràng. Nỗi háo hức khiến anh gần như không kìm nén nổi cảm xúc. Anh muốn hét lên thật lớn tên vợ, tên con. Anh muốn ôm tất cả vào lòng, để bù đắp cho ba năm xa cách. Hùng đứng lại trước cổng, muốn tạo một bất ngờ thật lớn. Anh sẽ gõ cửa, và khi cánh cửa mở ra, anh sẽ mỉm cười nói "Bố về rồi đây!".

Nhưng tất cả những dự định đẹp đẽ trong đầu Hùng đều ta:n v:ỡ…👇MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Ngày ch-a mấ-t chưa quá ba hôm, các con đã lén lút họp nhau bàn chuyện chi-a tài sản. Nhưng rồi, một lá thư từ người đã ...
14/09/2025

Ngày ch-a mấ-t chưa quá ba hôm, các con đã lén lút họp nhau bàn chuyện chi-a tài sản. Nhưng rồi, một lá thư từ người đã khuất đã vạch trần tất cả, khiến họ ch-ết lặ-ng và phải đối mặt với một sự thật đ-au đớ-n...

Căn nhà cũ chìm trong một sự tĩ-nh lặ-ng đến ng-ột ng-ạt, một sự tĩ-nh lặ-ng không phải của bình yên, mà là của sự chờ đợi, của những tính toán. Mới chỉ ba ngày sau khi cha họ ra đi, ba anh em An, Bình và Cường đã ngồi lại với nhau trong căn phòng làm việc của ông, nơi vẫn còn thoang thoảng mùi sách cũ và hương thuốc lá quen thuộc. Không một ai cất lời, chỉ có những ánh mắt lướt qua nhau đầy cảnh giác, che giấu những ý nghĩ cuộn xoáy trong lòng. Cái ch-ết của cha dường như không đủ nặng để níu giữ họ lại với nhau trong n-ỗi đa-u chung, mà trái lại, nó đã mở ra một cuộc chiến lặng thầm, một cuộc chi-ến già-nh gi-ật t-ài s-ản.

An, người anh cả, ngồi ở đầu bàn, vai gầy và ánh mắt trũng sâu. Nỗi đ-au m-ất cha dường như chưa kịp lắng xuống, đã bị lấn át bởi một nỗi lo lắng to lớn hơn. Cậu con trai nhỏ của anh đang chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo, và những kho-ản n-ợ khổng lồ từ bệnh viện đã bó-p ng-hẹt cuộc sống của gia đình anh suốt mấy năm nay. Anh nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều gợi nhớ về cha, người đã cả đời vất vả để có được cơ ngơi này. Nhưng sự hoài niệm chỉ thoáng qua, nhường chỗ cho một câu hỏi thực dụng và l-ạnh l-ùng: Làm thế nào để có tiền? Mảnh đất này, căn nhà này, chính là hy vọng duy nhất của anh, là tấm phao cứ-u s-inh cho đứa con trai bé bỏng.

Bình, người anh thứ hai, ngồi đối diện với An, dáng vẻ phong độ thường ngày nay lại toát lên vẻ m-ệt m-ỏi và c-ăng thẳ-ng. Công ty của anh, biểu tượng của sự thành công và kiê-u hã-nh, đang trên bờ vực ph-á sả-n. Những hợp đồng thua lỗ, những khoản va-y n-ặng lãi, tất cả như một con qu-ái v-ật đang nuốt chửng anh từng ngày. Anh đã cố gắng mọi cách, bán cả xe, cầm cố cả nhà, nhưng vẫn không đủ. Mảnh đất và căn nhà của cha chính là cơ hội cuối cùng để anh vực dậy, để cứu vãn danh dự của một người đàn ông thành đạt. Trong đầu anh, những con số nhảy múa đi-ên cuồng, và hình ảnh mảnh đất kia không còn là kỷ niệm tuổi thơ, mà là một phép tính kinh tế kh-ô kha-n.

Cường, cậu út, ngồi nép mình ở một góc. Anh còn trẻ, chưa lập gia đình và luôn bị xem là người thiếu chín chắn trong mắt hai anh. Anh kh-ao khá-t ch-ứng m-inh bản thân, kh-ao kh-át được công nhận. Anh muốn khởi nghiệp, muốn tạo ra một đế chế của riêng mình, để không còn phải sống dưới cái bóng của hai người anh tài giỏi. Cậu nghĩ về những dự án ấp ủ, những giấc mơ lớn lao. Mảnh đất này sẽ là nguồn vốn ban đầu, là bàn đạp để anh cất cánh, để anh có thể ngẩng cao đầu nói với mọi người rằng: "Tôi đã làm được". Nỗi kha-o kh-át đó mã-nh li-ệt đến mức lấn át cả nỗ-i bu-ồn m-ất cha, biến cậu trở thành một kẻ thự-c dụ-ng và v-ội v-ã.

Sự i-m lặ-ng bị ph-á v-ỡ bởi tiếng ho khan của An. Anh nhìn vào mắt hai em, cố gắng tìm kiếm một chút tình thân, nhưng chỉ thấy sự xa lạ, sự dè chừng. "Chúng ta… nên bàn bạc về chuyện này thôi," An nói, giọng anh lạc đi. An ước gì mình có thể quên đi tất cả những g-ánh n-ặng đang đè lên vai, ước gì anh có thể cùng các em mình ngồi lại, chỉ để khóc thương cha. Nhưng tiếng chuông điện thoại từ bệnh viện, những tờ hóa đơn còn d-ang d-ở đã không cho phép anh làm điều đó.

Bình gật đầu, vẻ mặt lạ-nh lù-ng. Anh lấy ra một tờ giấy, một chiếc bút. "Anh đã tham khảo giá thị trường, mảnh đất này có giá trị không nhỏ." Giọng anh chuyên nghiệp như đang đ-àm ph-án một hợp đồng, không một chút cảm xúc nào. Sự lạ-nh lù-ng đó khiến An và Cường giật mình. Họ không còn nhận ra người anh Bình từng là chỗ dựa của họ ngày xưa. Con quái vật th-am v-ọng đã nuốt chửng sự ấm áp của tình anh em…👇MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Một bát cơm sẻ chia với người lạ, chàng sinh viên ngh:èo chẳng bao giờ nghĩ rằng chính hành động nh:ỏ nh:oi ấy lại mở ra...
14/09/2025

Một bát cơm sẻ chia với người lạ, chàng sinh viên ngh:èo chẳng bao giờ nghĩ rằng chính hành động nh:ỏ nh:oi ấy lại mở ra một tương lai tươi sáng cho mình...

Một đêm nọ, sau khi tan ca làm thêm, An bước ra khỏi quán ăn với đôi chân rã rời, đầu óc quay cuồng vì mệ-t m-ỏi và đói. Cả ngày hôm đó cậu chỉ kịp uống vội một cốc nước, còn lại là những tiếng bụng réo cồ-n cà-o. Cậu đi về phía hàng cơm bình dân quen thuộc ở cuối con hẻm, nơi mà mỗi suất cơm chỉ có giá vài chục nghìn đồng nhưng lại là niềm an ủi lớn lao, là thứ duy nhất cậu kh-ao kh-át lúc này. Hơi ấm từ nồi cơm, mùi thịt kho thơm lừng phảng phất trong không khí khiến cậu cảm thấy sống lại.

An đưa tay nhận suất cơm nóng hổi từ cô bán hàng, cảm giác ấm áp truyền từ chiếc hộp xốp vào lòng bàn tay, xua tan đi phần nào cái lạnh buốt của đêm khuya và cái giá lạnh đang l-en lỏ-i trong lòng cậu. Cậu tìm một góc khuất, ngồi xuống, cẩn thận đặt suất cơm lên đùi. Cái hộp cơm bé nhỏ ấy không chỉ là thức ăn, mà còn là phần thưởng cho một ngày dài vật lộn, là minh chứng cho sự kiên cường của cậu. Cậu hít hà mùi thơm của cơm, của món thịt kho, của những lát dưa chuột tươi ngon. Cảm giác thèm thuồng dâng lên, khiến cậu muốn lập tức mở hộp ra và ăn ngấu nghiến.

Khi An chuẩn bị cầm đũa lên, một bóng dáng nhỏ bé, g-ầy gu-ộc lọt vào tầm mắt cậu. Đó là một bà lão tóc bạc, lư-ng cò-ng, đôi vai gầ-y g-ò r-un r-ẩy trong chiếc áo khoác đã sờ-n rá-ch. Bà bước đi từng bước kh-ó nh-ọc, đôi mắt vô hồn, trống rỗng, không nhìn về phía trước mà chỉ dán chặt xuống mặt đường, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó đã đánh mất từ lâu. Ánh mắt bà lướt qua quầy hàng rồi lại trượt đi, sự buồ-n b-ã và nỗi tuy-ệt vọ-ng hằn sâu trong từng n-ếp nh-ăn trên khuôn mặt.

Trái tim An như bị bó-p ng-hẹt. Cơn đói trong dạ dày độ-t ng-ột trở nên vô nghĩa trước hình ảnh bà lão. Trong đầu cậu dấy lên một cuộc đấ-u tr-anh nội tâm d-ữ dộ-i. Một bên là cơn đói c-ồn c-ào, là sự m-ệt m-ỏi, là nỗi kh-át kha-o được ăn một bữa thật no. Cậu tự nhủ rằng mình đã vất vả cả ngày, mình cũng đói, mình cũng xứng đáng được ăn. Cơn đói ích kỷ ấy gà-o th-ét, thúc giục cậu hãy mở ngay chiếc hộp cơm ra. Nhưng bên kia, một tiếng nói khác, nhỏ bé hơn nhưng lại mạnh mẽ hơn, vang vọng trong tâm hồn cậu. Đó là lòng trắ-c ẩ-n, là sự đồng cảm.

Tiếng nói ấy nhắc An nhớ lại những ngày tháng khó khăn nhất, khi cậu cũng từng ao ước một bữa cơm no bụng. Cậu tự hỏi, bà lão kia đã bao nhiêu ngày rồi chưa được ăn một bữa tử tế? Nỗi khổ của bà có lẽ còn lớn hơn nỗi khổ của cậu gấp trăm lần. Cậu không thể nhắm mắt làm ngơ, không thể để sự ích kỷ lấn át. Cuộc đấu tranh diễn ra trong vài giây ngắn ngủi nhưng dài như cả một thế kỷ, từng suy nghĩ cứ va đập vào nhau. Cuối cùng, An hít một hơi thật sâu, dằn lại cảm giác thèm thuồng đang dâng lên, dẹp bỏ cái tôi nhỏ bé của mình.

An khẽ đứng lên, bước đến gần bà lão. Lòng cậu vẫn còn chút do dự, sợ bà sẽ từ chối, sợ mình làm sai. Bà lão vẫn bước đi chậm rãi, không hay biết có một ánh mắt đang dõi theo mình. An lấy hết can đảm, gọi khẽ: "Bà ơi..."…👇MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Address

Di An

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Câu Chuyện Cuộc Sống posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share