Câu Chuyện Cuộc Sống

Câu Chuyện Cuộc Sống NHỮNG CÂU CHUYỆN GIỮA ĐỜI THƯỜNG

Vì sĩ di-ện h-ão, con trai th-uê người đóng gi-ả mẹ r-uột trong ngày cưới . Lời nói của anh với người mẹ nu-ôi đã khiến ...
02/07/2025

Vì sĩ di-ện h-ão, con trai th-uê người đóng gi-ả mẹ r-uột trong ngày cưới . Lời nói của anh với người mẹ nu-ôi đã khiến cả l-ễ đư-ờng ch-ết lặn-g...

Tuấn lớn lên với vẻ ngoài điển trai, tài giỏi nhưng lại mang n-ặng lò-ng s-ĩ di-ện hã-o huyền và kh-ao kh-át thoá-t l-y cảnh ngh-èo hèn. Khi lên thành phố học đại học, anh quen và yêu Linh, một tiể-u thư con nhà giàu. Để che giấ-u th-ân phậ-n ngh-èo khó và xuất thân là con nuôi, Tuấn đã đưa ra quyết định t-àn nh-ẫn: không mời bà Mười đến đám cưới và thuê một người phụ nữ sang trọng đóng gi-ả làm mẹ mình. Anh tin rằng đây là con đường duy nhất để anh có được cuộc sống thượ-ng lư-u mà mình mơ ước, dù trong thâm tâm vẫn có chút d-ay dứ-t.

Đến ngày cưới lộng lẫy, bà Mười, với bộ quần áo b-ạc m-àu, kh-ắc kh-ổ, đã l-ặn l-ội từ quê lên thành phố chỉ để được nhìn thấy con trai hạnh phúc. Khi bà cố gắng ch-en ch-ân vào sảnh tiệc để gọi tên Tuấn, anh t-ái m-ặt vì sợ h-ãi. Giữa sự ng-ỡ ng-àng của những người xung quanh, Tuấn lạ-nh lù-ng nói ra câu nói ngh-iệt n-gã...👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!

Bị t-ai n-ạn nặ-ng nằm viện khi nhặt đ-ồng n-át , con trai cả xuất hiện ở bệnh viện và b-uông l-ời khiến mẹ già "số-c nặ...
02/07/2025

Bị t-ai n-ạn nặ-ng nằm viện khi nhặt đ-ồng n-át , con trai cả xuất hiện ở bệnh viện và b-uông l-ời khiến mẹ già "số-c nặ-ng" . Một sự thật đa-u lò-ng được hé lộ khiến tất cả s-ững s-ờ...

Gió h-eo m-ay thổi qua khung cửa sổ c-ũ k-ỹ, mang theo mùi ng-ai ng-ái của đất ẩ-m và tiếng lá cây x-ào x-ạc. Tôi, năm nay 68 tuổi, ngồi tựa lưng vào chiếc ghế tre quen thuộc, nhìn ra khoảng sân nhỏ nơi những b-ụi ho-a mười giờ đang vươn mình đó-n n-ắng. Cuộc sống ở quê cùng ông nhà, người đàn ông 73 tuổi đã gắn bó với tôi gần nửa thế kỷ, trôi qua thật bình yên, nhẹ nhàng. Hai con trai của chúng tôi đều đã trưởng thành, lập gia đình và ra ở riêng từ sớm – một đứa định cư ở thành phố lớn, một đứa lập nghiệp tận miền Nam xa xôi. Tết đến, nhà mới rộn ràng tiếng trẻ con, tiếng cười nói giò-n ta-n, nhưng ngày thường, chỉ có hai ông bà già nươ-ng tựa vào nhau, bầ-u bạ-n với trăng sao và những câu chuyện về ngày xưa.

Các con trai tôi, dù ở xa, nhưng tháng nào cũng gửi tiền về chu cấp đầy đủ. Đứa lớn thì 5 triệu, đứa nhỏ 2-3 triệu, không tháng nào thiếu. Chúng luôn dặn dò tôi và ông nhà phải ăn uống đầy đủ, đừng lo nghĩ gì. Dù lương hư-u của ông nhà cũng đủ cho hai người già sống thoải mái, không phải lo cơm áo gạo tiền, nhưng vì các con muốn báo hiếu, muốn thể hiện lòng hiếu thảo, hai ông bà vẫn nhận tiền rồi cất đó, đợi sau này cho lại con cháu, làm của hồi môn cho chúng khi chúng lớn lên. Tôi cảm thấy tự hào về các con, về sự thành đạt và lòng hiếu thảo của chúng.

Từ nhỏ, tôi đã quen với việc đồ-ng á-ng, lớn lên vấ-t v-ả nuôi con nên giờ già rồi cũng không thích ngồi không. Cái thói quen tay quen chân, quen với công việc đ-ồng á-ng, quen với sự bận rộn đã ă-n sâu vào máu t-hịt tôi. Tuổi cao, sức y-ếu, không ra đồng được nữa, tôi chuyển sang đi nh-ặt v-e ch-ai, thu mua giấy vụn, sắt vụn từ những người hàng xóm. Mỗi buổi sáng, tôi lại chống gậy đi bộ quanh làng, tay xách chiếc túi vải to, mắt dõi theo những mảnh giấy, chai lọ vương vãi.

Có người nhìn thấy tôi, họ nói bà Hai nghèo mà chăm, không chịu ngồi yên. Lại có người á-i n-gại, bảo: "Con cháu đầy đủ thế mà bà còn phải bư-ơn ch-ải thế kia à?". Nghe vậy, tôi chỉ cười hiền, giải thích rằng không phải vì thiếu tiền, mà vì quen tay, quen chân. Ở nhà không làm gì, tôi thấy người mình như gỗ mục, chân tay bứ-t r-ứt không yên. Tôi thích được đi đây đi đó, được trò chuyện với bà con lối xóm, được nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Việc nh-ặt v-e chai không chỉ là một thói quen, mà còn là một cách để tôi khu-ây kh-oả, để tôi cảm thấy mình vẫn có ích, vẫn còn giá trị trong cuộc đời này.

Cuộc sống bình dị cứ thế trôi đi, cho đến một buổi sáng địn-h m-ệnh. Khi tôi đang cúi xuống xếp đống giấy bìa lượm được trước cửa một quán tạp hóa nhỏ, một chiếc xe máy từ trong ngõ lao ra. Chiếc xe lướt qua tôi với tốc độ chóng mặt. Tôi chỉ kịp nghe một tiếng hét thấ-t tha-nh từ cô bán hàng, rồi thấy toàn thân đa-u bu-ốt, một cơn đ-au t-ê t-ái truyền khắp cơ thể. Mắt tôi tối s-ầm l-ại, tôi ngã xuống, mọi thứ xung quanh như quay c-uồng.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trên xe c-ứu thư-ơng, tiếng còi hú vang vọng bên tai. Tôi được đưa đến bệnh viện, những ánh đèn trắng xóa trên trần nhà lướt qua mắt tôi. Kết quả chụp chiếu khiến lòn-g tôi chùng xuống: tôi bị gã-y x-ương ống chân phải và n-ứt xư-ơng s-ườn bên phải. Một nỗi l-o l-ắng xâ-m ch-iếm tâm trí tôi. Tôi sẽ phải nằm viện bao lâu? Ai sẽ chăm sóc ông nhà? Và các con tôi sẽ nghĩ gì?

Chập tối hôm đó, con trai cả của tôi, thằng Tùng, hộc tốc từ Hà Nội về. Nó đi cùng vợ nó, con dâu tôi. Vừa bước vào phòng b-ệnh, mặt nó đã sầ-m s-ì, ánh mắt đầy vẻ tứ-c gi-ận và th-ất v-ọng. Vợ nó đứng sau, cúi g-ằm m-ặt, không dám nói câu nào. Ti-m tôi đậ-p thìn-h thị-ch, tôi cảm nhận được sự gi-ận d-ữ đang bùng lên trong lòng con trai.

Thằng Tùng nhìn ngó tôi một lượt, từ vế-t b-ó bột trên chân cho đến khuôn mặt x-anh xa-o của tôi. Rồi nó không giữ được bì-nh tĩ-nh nữa, to tiếng... tôi c-âm ní-n khi nghe nó nói xong...👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!

Trước ngày cưới, mẹ d-úi cho 20 tri-ệu . Đến hôn lễ, bà h-ỉ h-ả nói một câu như x-át mu-ối vào lòng tôi, khiến tôi bà-ng...
02/07/2025

Trước ngày cưới, mẹ d-úi cho 20 tri-ệu . Đến hôn lễ, bà h-ỉ h-ả nói một câu như x-át mu-ối vào lòng tôi, khiến tôi bà-ng h-oàng nhận ra một điều...

Cuộc đời tôi bắt đầu bằng những thước phim ê-m đề-m, nhuốm màu ký ức về một người mẹ tả-o tầ-n, gán-h v-ác cả gia đình sau khi ba tôi đ-ột ng-ột qua đ-ời. Mẹ tôi khi ấy là hình mẫu của sự h-y sin-h, với đôi tay ch-ai sạ-n vì công việc đồng á-ng, với những đêm thức khuy-a vá áo, đan lư-ới. Tôi là con út trong gia đình có bốn anh chị em, và dường như, tôi là người cuối cùng được chứ-ng ki-ến hình ảnh ấy của mẹ, trước khi cuộc đời bà rẽ sang một tra-ng hoà-n toàn khác.

Khi các anh chị tôi lần lượt trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định, và đặc biệt là khi họ bắt đầu gửi tiền về đều đặn, cuộc đời mẹ tôi như được phủ lên một lớp áo mới, lấ-p lá-nh và x-a l-ạ. Từ một người phụ nữ la-m l-ũ, bà bắt đầu ă-n diệ-n đ-ẹp đ-ẽ, sắm sửa những bộ quần áo th-ời thư-ợng, những món trang sức lấ-p l-ánh. Mái tóc bạ-c ph-ơ ngày nào giờ đã được nhu-ộm đe-n nh-ánh, và làn d-a rá-m nắng cũng được chăm sóc cẩn thận.

Mẹ tôi bắt đầu đi du lịch dài ngày cùng hội bạn thân. Từ những chuyến đi trong nước đến những chuyến v-i v-u nước ngoài, bà trở nên sà-nh đ-iệu, cở-i m-ở và r-ôm r-ả hơn hẳn. Những câu chuyện của bà giờ đây xoay quanh những địa điểm sa-ng trọ-ng, những món ăn đắt tiền, và những người bạn mới hà-o nho-áng. Bà thậm chí còn rất thích "là-m mà-u" trên mạng xã hội, đăng tải những bức ảnh check-in sang ch-ảnh để nhận về những lời khen ngợi, những lượt thích ả-o.

Từ khi tôi học cấp 3, tôi đã gần như không còn được ở cạnh mẹ nữa, bởi mẹ chẳng còn thời gian dành cho tôi. Bà bận rộn với những chuyến đi, những buổi tiệc tùng, những cuộc hẹ-n h-ò với bạn bè. Căn nhà trở nên trống trải, và tôi thường xuyên phải tự lo cho bản thân. May mắn thay, chị gái đầu của tôi, dù đã có gia đình riêng và bận rộn với công việc, vẫn luôn để ý và chăm sóc tôi. Chị thường xuyên gọi điện h-ỏi ha-n, nấu những bữa ăn ngon cho tôi, và lắng nghe những tâm sự của tôi. Chị là điểm tựa duy nhất của tôi trong những năm tháng đó.

Suốt quãng thời gian tôi học đại học, mẹ thậm chí không biết chính xác tôi học trường gì, chỉ nhớ mang máng tôi học kinh tế. Những ngày tôi ôn thi, những đêm tôi thức trắng làm bài tập, mẹ tôi vẫn đang ở một nơi nào đó x-a xô-i, tận hưởng cuộc sống mới của mình. Khi tôi yêu đương, mẹ cũng chỉ dặn qua loa, giọng bà thờ ơ như nói về một người xa lạ: "Chọn đứa t-ử t-ế mà yêu, đừng có lă-ng nh-ăng chử-a t-o tướng về đây làm kh-ổ tôi".

Mẹ tôi bắt đầu đi du lịch dài ngày cùng hội bạn thân. Từ những chuyến đi trong nước đến những chuyến v-i v-u nước ngoài, bà trở nên s-ành đi-ệu, cở-i m-ở và r-ôm r-ả hơn hẳn. Những câu chuyện của bà giờ đây xoay quanh những địa điểm san-g trọ-ng, những món ăn đắ-t ti-ền, và những người bạn mới hà-o nh-oáng. Bà thậm chí còn rất thích "là-m mà-u" trên mạng xã hội, đăng tải những bức ảnh che-ck-in sang ch-ảnh để nhận về những lời khen ngợi, những lượt thích ả-o.

Từ khi tôi học cấp 3, tôi đã gần như không còn được ở cạnh mẹ nữa, bởi mẹ chẳng còn thời gian dành cho tôi. Bà b-ận r-ộn với những chuyến đi, những buổi tiệc tùng, những cuộc hẹn hò với bạn bè. Căn nhà trở nên trống trải, và tôi thường xuyên phải t-ự l-o cho bản thân. May mắn thay, chị gái đầu của tôi, dù đã có gia đình riêng và bậ-n rộ-n với công việc, vẫn luôn để ý và chăm sóc tôi. Chị thường xuyên gọi điện hỏi han, nấu những bữa ăn ngon cho tôi, và lắng nghe những tâm sự của tôi. Chị là điểm tựa duy nhất của tôi trong những năm tháng đó.

Suốt quãng thời gian tôi học đại học, mẹ thậm chí không biết chính xác tôi học trường gì, chỉ nhớ man-g má-ng tôi học kinh tế. Những ngày tôi ôn thi, những đêm tôi thức trắng làm bài tập, mẹ tôi vẫn đang ở một nơi nào đó x-a x-ôi, tận hưởng cuộc sống mới của mình. Khi tôi yêu đương, mẹ cũng chỉ dặn qu-a lo-a, giọng b-à th-ờ ơ như nói về một người xa lạ: "Chọn đứa t-ử t-ế mà yêu, đừng có lă-ng nh-ăng ch-ửa t-o tư-ớng về đây làm kh-ổ tôi".

Những lời nói ấy của mẹ, tuy ng-ắn g-ọn, nhưng lại như những nhá-t d-ao cứa vào trái tim tôi. Tôi tổ-n thươ-ng, nhưng dần quen với sự lạ-nh nh-ạt đó. Tôi học cách t-ự lậ-p, tự lo cho cuộc sống của mình. Tôi chấp nhận sống một cuộc đời độc lập, "việc mẹ thì mẹ làm, việc tôi thì tôi làm". Tôi không còn trông mong vào sự quan tâm của mẹ nữa, không còn h-y vọ-ng vào những cái ô-m ấ-m áp hay những lời h-ỏi h-an ân cần. Trái tim tôi dần trở nên ch-ai sạ-n, một bức tường v-ô hì-nh được xây dựng để bảo vệ bản thân khỏi những tổ-n thư-ơng.

Tôi không oá-n trá-ch mẹ, chỉ đơn giản là tôi không hiểu. Tôi không hiểu tại sao một người mẹ từng yêu thương con hết mực, từng h-y s-inh tất cả vì con, giờ đây lại có thể thay đổi đến vậy. N-ỗi bu-ồn cứ â-m ỉ trong lòng, như một vết thương không bao giờ lành. Tôi cố gắng lấ-p đầ-y khoảng trống đó bằng công việc, bằng những mối qu-an h-ệ bạn bè, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, tôi vẫn kh-ao kh-át tình yêu thương của mẹ.

Có những lúc, tôi ngồi một mình trong phòng, nhìn những bức ảnh cũ của gia đình. Trong ảnh, mẹ tôi m-ỉm cười hiền hậu, ôm ch-ặt lấy chúng tôi. Nước mắt tôi lăn dài. Tôi tự hỏi, liệu người phụ nữ ấy còn tồn tại trong mẹ tôi bây giờ không? Hay bà đã hoàn toàn bi-ến m-ất, nhường chỗ cho một người phụ nữ h-ào nh-oáng, sà-nh đi-ệu nhưng vô tâm? Tôi nhớ những đêm mẹ thức kh-uya kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, nhớ những lần mẹ ô-m tôi vào lòng khi tôi s-ợ h-ãi. Những k-ý ứ-c ấy giờ đây lại càng khiến tôi đa-u lòn-g hơn.

Ngày tôi báo tin sắp cưới, mẹ tôi đang...👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!

Mẹ chồng vô tình làm lộ b-í mậ-t chấ-n độ-ng . Con dâu s-ốc n-ặng khi mở túi đồ ăn và phát hiện 20 tờ giấy ẩ-n ch-ứa sự ...
02/07/2025

Mẹ chồng vô tình làm lộ b-í mậ-t chấ-n độ-ng . Con dâu s-ốc n-ặng khi mở túi đồ ăn và phát hiện 20 tờ giấy ẩ-n ch-ứa sự thật không thể ch-ấp n-hận của nhà chồng, cô ch-ết lặ-ng...

Câu chuyện bắt đầu khi nàng dâu đang sắp xếp đồ quê mẹ chồng gửi lên, trong đó có một rổ trứng. Cô không mấy quan tâm đến chuyện gia đình chồng, đặc biệt là cô em út tên Mai, vốn bướ-ng bỉ-nh và luôn được mẹ chồng chiề-u ch-uộng. Hai năm trước, Mai bỏ nhà đi sau khi c-ãi nh-au với mẹ về chuyện du học và c-ắt đứ-t liên lạc. Từ đó, mẹ chồng buồ-n b-ã và ít nói hơn, nhưng không chia sẻ thêm. Khoảng hai năm nay, mẹ chồng nuôi một bé trai gần hai tuổi và nói đó là con nuôi từ thiện, khiến cả nhà đều tin và khen bà tốt bụng. Nàng dâu cũng yêu quý đứa bé như cháu ruột.

Khi nàng dâu rửa trứng, cô thấy mẹ chồng dùng giấy cũ để bọc từng quả. Một tờ giấy thu hút sự chú ý của cô: đó là...cô bà-ng h-oàng và ng-hi vấ-n nhà chồng?...👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!

Bị k-ỳ th-ị vì là người m-iền n-úi, cô gái sinh viên mi-ền nú-i được bà chủ trọ già giúp đỡ . 10 năm sau, cuộc đ-ời cô b...
01/07/2025

Bị k-ỳ th-ị vì là người m-iền n-úi, cô gái sinh viên mi-ền nú-i được bà chủ trọ già giúp đỡ . 10 năm sau, cuộc đ-ời cô bé đã thay đổi ng-oạn m-ục nhờ một lời nói ch-ân thà-nh của bà khiến ai cũng x-úc độ-ng...

Mây là niềm tự hào của cả bản. Với n-ghị l-ực p-hi thư-ờng và những đêm thức trắng bên ánh đèn dầu, cô đã xuất sắc đỗ tốt nghiệp cấp 3 với điểm số cao ch-ót v-ót, trở thành người đầu tiên trong bản đặt chân đến thành phố để học đại học. Tin vui lan khắp làng, mọi người đổ xô đến chúc mừng, ánh mắt họ lấp lánh niềm h-y vọ-ng. Cha mẹ Mây, dù nghè-o kh-ó, nhưng nét mặt lại rạng rỡ niềm kiê-u hã-nh. Họ tin rằng, Mây sẽ là cánh chim đầu đàn, mang lại ánh sáng cho bản làng.

Mang theo hành trang í-t ỏ-i: vài bộ quần áo sờn cũ, một chiếc ba lô nặ-ng t-rĩu sá-ch v-ở, và một vali ước mơ lớn lao, Mây bước xuống phố. Thành phố hiện ra trước mắt Mây như một thế giới hoàn toàn khác biệt. Những tòa nhà cao ngất trời, dòng xe cộ tấp nập, ánh đèn rực rỡ muôn màu. Mây cảm thấy choá-ng ng-ợp, nhưng trong lòng v-ẫn trà-n đầy ph-ấn kh-ởi. Cô tin rằng đây sẽ là nơi chắp cánh cho những ước mơ của mình.

Thế nhưng, cuộc sống ở thành phố không chào đón cô như cô tưởng. Với vẻ ngoài giả-n d-ị, nước da r-ám n-ắng vì sương gió núi rừng, và giọng nói đặc trưng của người vùng cao, Mây đã phải đối mặt với sự ph-ân bi-ệt đ-ối x-ử lạ-nh lù-ng đến c-ay ngh-iệt. Cô đi hết xóm trọ này đến xóm trọ khác, gõ cửa từng căn phòng cho thuê, nhưng nhận lại chỉ là những cái l-ắc đ-ầu, những ánh mắt dò xét đầy ng-hi ng-ại, và những lời t-ừ ch-ối thẳng thừng, như những nh-át d-ao cứa vào tr-ái ti-m no-n n-ớt của cô.

"Không cho người vù-g n-úi thu-ê đâu cháu!", "Người miền núi làm sao mà ở được thành phố!", "Sợ rắ-c rố-i lắm!". Mỗi lời t-ừ ch-ối là một nh-át da-o cứa vào trái tim no-n nớ-t của Mây, đẩy cô vào nỗi tu-yệt v-ọng cùng cực. Đôi mắt cô ho-e đ-ỏ, những giọt nước mắt ch-ực trà-o. Giữa thành phố xa hoa, lộ-ng lẫ-y, Mây cảm thấy mình quá nhỏ bé và lạ-c l-õng, như cánh chim lạ-c đà-n bị bỏ rơi giữa bi-ển kh-ơi bao la. Nỗi sợ hãi le-n l-ỏi vào từng tế bào, khiến cô ru-n r-ẩy...MỜI QUÝ ĐỘC GIẢ B.ẤM VÀO ĐÂY ĐỂ ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN👇

Con r-ể về quê chăm mẹ vợ m-ù l-òa, rồi đ-ột ng-ột đưa bà vào viện d-ưỡng l-ão . Cú sốc về b-í m-ật kin-h hoà-ng đằng sa...
01/07/2025

Con r-ể về quê chăm mẹ vợ m-ù l-òa, rồi đ-ột ng-ột đưa bà vào viện d-ưỡng l-ão . Cú sốc về b-í m-ật kin-h hoà-ng đằng sau khiến ai cũng ng-ỡ ngà-ng...

Buổi chiều t-à buông xuống làng quê yên bình, ánh nắng vàng nhạt hắt lên mái ngói rêu phong của căn nhà cấp 4 c-ũ k-ỹ. Bên hiên nhà, bà Hai, một cụ bà gần 80 tuổi, ngồi lặ-ng l-ẽ trên chiếc ghế tre. Đôi mắt bà, từng l-ong l-anh ánh cười, giờ đã ch-ìm vào màn đêm vĩn-h cử-u. Tuổi g-ià không chỉ lấy đi thị giác mà còn b-ào m-òn s-ức kh-ỏe, khiến bà trở nên y-ếu ớ-t và phụ thuộc vào từng bước đi, từng c-ử c-hỉ của người khác.

Bà Hai có duy nhất một người con gái, tên Lan, đã lập gia đình và sống xa tận Sài Gòn. Lan là một cô con gái hiếu thảo, nhưng gá-nh n-ặng công việc và khoảng cách địa lý x-a x-ôi khiến cô không thể thường xuyên về thăm mẹ. Mỗi lần về, nhìn thấy mẹ già y-ếu, cô lại cảm thấy lòng mình quặn thắt. Cô muốn được ở bên mẹ nhiều hơn, nhưng cuộc sống nơi phố thị không cho phép. Nỗi l-o về mẹ g-ià y-ếu luôn canh cánh trong lòng cô, như một gá-nh nặ-ng v-ô hìn-h.

Một ngày nọ, cơ-n bệ-nh bất ngờ ậ-p đ-ến, qu-ật ng-ã bà Hai. Cả làng xô-n xa-o. Lan, dù l-o lắ-ng vô cùng, nhưng công việc quan trọng không thể bỏ dở, đành phải nhờ cậy vào người chồng của mình là Minh.

Minh chăm sóc bà Hai một cách tận tình, chu đáo.Thế nhưng, chỉ sau ba ngày chăm sóc, một quyết định bất ngờ đã được đưa ra: bà Hai sẽ được đưa vào viện dưỡng lão. Minh là người trực tiếp đưa bà đi. Chiếc x-e lă-n chầm chậm đưa bà Hai rời khỏi căn nhà thân thuộc, mang theo ánh mắt t-ò m-ò và cả những lời thì thầm của xóm làng. Ngay lập tức, tin tức lan truyền khắp mọi ngóc ngách, như một đám ch-áy l-ớn b-ùng lên từ những đốm l-ửa nh-ỏ. Người dân bắt đầu bàn tán x-ôn xa-o, những lời x-ì xà-o, d-ị ng-hị khô-ng ng-ớt, mỗi lời nói như một mũ-i da-o đâ-m vào lòng Minh và Lan.

"Đúng là đồ con r-ể bấ-t hiế-u!", "Thằng đó chắc d-ụ d-ỗ bà cụ già rồi chiếm đoạt t-ài sả-n chứ gì!", "Mẹ vợ mới ố-m ba ngày đã tố-ng cổ và-o vi-ện dư-ỡng l-ão, thật nhẫn tâm!". Những lời lẽ c-ay ngh-iệt đó cứ thế vang vọng khắp làng, như những m-ũi t-ên độ-c xuyê-n thẳng vào tâ-m ca-n của Minh. Mọi ánh mắt đổ dồn vào anh với vẻ khi-nh b-ỉ, d-è bỉ-u. Còn Lan, dù ở xa, cũng bị mang tiếng là con gái kh-ông hiế-u thả-o, là đứa con v-ô ơ-n...👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!

N-ỗi s-ợ mang tên "m-ẹ chồ-ng": Tôi á-m ản-h mỗi cuộc gọi, rồi khóc n-ức n-ở khi nghe bà tiết lộ b-í m-ật ki-nh ho-àng l...
01/07/2025

N-ỗi s-ợ mang tên "m-ẹ chồ-ng": Tôi á-m ản-h mỗi cuộc gọi, rồi khóc n-ức n-ở khi nghe bà tiết lộ b-í m-ật ki-nh ho-àng lúc nửa đ/êm...

Nàng dâu kết hôn năm 27 tuổi, vốn là người tránh xu-ng đ-ột. Ngay từ đầu, cô đã cảm nhận được sự không ư-a của mẹ chồng qua từng lời nói b-óng g-ió, ánh mắt s-oi m-ói về mọi thứ, từ việc nấu ăn, dọn dẹp đến cách cô về thăm nhà mẹ đ-ẻ. Cô thường khóc vì t-ủi th-ân và k-hao kh-át một cuộc sống nh-ẹ nh-õm hơn. Chồng cô, dù biết chuyện, chỉ a-n ủ-i cô "chị-u kh-ó mộ-t ch-út", khiến cô càng thêm s-ợ h-ãi mỗi khi mẹ chồng gọi điện. Dần dà, cô bắt đầu x-a lá-nh mẹ chồng, không gọi hỏi thăm hay về nhà chồng nếu không cần thiết, đẩy mối quan hệ vào b-ế tắ-c và sự cô đơn thầ-m lặ-ng.

Một đêm đị-nh mệ-nh, khi chồng đi trực, cô tỉnh giấc thay bỉ-m cho con. Cô vô tình nghe thấy điện thoại của chồng ru-ng với cuộc gọi từ "Mẹ". Dù định l-ờ đi, một li-nh c-ảm thôi thúc cô lắng nghe hộp thư thoại. Giọng mẹ chồng ru-n r-ẩy, đầy yế-u ớ-t và s-ợ h-ãi vang lên, bà báo với chồng cô rằng...khiến cố kh-óc nứ-c n-ở...👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!

Vợ c-ũ xuất hiện trong ngày cưới với bộ đồ k-ỳ cụ-c: Không ngờ đó lại là thứ "k-ết li-ễu" cuộc h-ôn nhâ-n mới của tôi ch...
01/07/2025

Vợ c-ũ xuất hiện trong ngày cưới với bộ đồ k-ỳ cụ-c: Không ngờ đó lại là thứ "k-ết li-ễu" cuộc h-ôn nhâ-n mới của tôi chỉ sau 1 tháng để rồi...

Ngày cưới anh và Thảo (vợ mới), Linh (vợ cũ) bất ngờ xuất hiện trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi nhưng lại đi đôi giày ca-o g-ót đen l-ạc tô-ng. Anh ngạc nhiên nhưng không để tâm, chỉ nghĩ Linh đến như một phép lịch sự. Tuy nhiên, chính kh-oảnh k-hắc tưởng chừng vô hại đó đã gieo mầm cho sự đ-ổ v-ỡ.

Sau đám cưới, Thảo trở nên l-ạ l-ùng, cô thường nhìn anh với ánh mắt d-ò h-ỏi và giữ i-m lặ-ng. Khi được hỏi, cô chỉ chấ-t vấ-n liệu anh có để ý cách Linh nhìn anh hôm cưới không. Anh phủ nhận, nhưng Thảo đã đặt trước mặt anh bức ảnh Linh trong đám cưới cùng một đoạn tin nhắn cũ giữa anh và Linh , đoạn tin nhắn khiến anh dường như ch-ết lặ-ng ngay lậ-p tứ-c...👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!

Vợ cũ nhắn tin hỏi v-ay 2 triệu, tôi chuyển ngay không suy nghĩ: Đến hôm sau nhận được phong bì cô ấy gửi, tôi x-ấu h-ổ ...
01/07/2025

Vợ cũ nhắn tin hỏi v-ay 2 triệu, tôi chuyển ngay không suy nghĩ: Đến hôm sau nhận được phong bì cô ấy gửi, tôi x-ấu h-ổ ê c-hề và â-n h-ận s-uốt đ-ời...

Trong những con hẻm nhỏ của Sài Gòn, nơi nhịp sống hối hả đôi khi khiến người ta lãng quên những điều bình dị, tôi, một người đàn ông đã bước qua tuổi ba mươi, đang sống một cuộc đời tưởng chừng như yên ổn. Gần hai năm sau khi ly hôn H., vợ cũ của tôi, cuộc sống của tôi đã trở lại quỹ đạo. Cuộc chia tay của chúng tôi diễn ra êm thấm, không một lời c-ãi v-ã, không một giọt nước mắt kịch tính. Chỉ là những mâu thuẫn nhỏ nhặt, những khác biệt trong suy nghĩ, trong cách sống, cứ tích tụ theo thời gian, dần dần bào mòn tình cảm của chúng tôi. Chúng tôi không có con, và sau khi ly hôn, chúng tôi c-ắt đ-ứt liên lạc, như hai con thuyền ngược chiều trên biển lớn.

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã qua đi, những ký ức về H. cũng sẽ dần phai nhạt. Tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới, với những dự định mới. Nhưng rồi, một ngày cuối năm nắng nhạt, khi tôi đang ngồi làm việc trong văn phòng, màn hình điện thoại chợt sáng lên. Một tin nhắn ngắn gọn, không đầu không cuối, từ một số lạ: "Anh cho em va-y 2 triệu được không? Em cần gấp, mai em gửi lại luôn". Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn, rồi chợt nhận ra đó là số điện thoại cũ của H...👇TIẾP TỤC TRUYỆN NGẮN NGAY Ở PHẦN BÌNH LUẬN BÊN DƯỚI

Chị gái gửi tiền về nuôi mẹ và em, rồi ch-ết lặ-ng khi biết họ l-én lú-t sang tên sổ đ-ỏ. Đến đám cưới con trai, mẹ và e...
30/06/2025

Chị gái gửi tiền về nuôi mẹ và em, rồi ch-ết lặ-ng khi biết họ l-én lú-t sang tên sổ đ-ỏ. Đến đám cưới con trai, mẹ và em đã phải qu-ỳ xu-ống, Chị nói một câu khiến mọi người cho-áng v-áng...

Hồng sinh ra trong một gia đình nghèo ở Quảng Ngãi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô từ b-ỏ giấc mơ đại học để lên Sài Gòn làm công nhân, gánh vác trách nhiệm phụ giúp gia đình, đặc biệt là lo cho mẹ già và em gái út, Mai. Dù cuộc sống xa quê không dư dả, Hồng vẫn chắt chiu từng đồng, đều đặn gửi tiền về nhà, dặn dò mẹ và em chi tiêu tiết kiệm, và mong Mai học hành thành tài để thoát khỏi cảnh v-ất v-ả. Cô hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm gia đình và mục đích sử dụng số tiền mình gửi về.

Trái ngược với sự h-y si-nh của Hồng, mẹ và Mai ở quê lại nảy sinh lò-ng tha-m. Thấy tiền Hồng gửi về đều đặn, họ b-í m-ật bàn bạc kế hoạch chiế-m đo-ạt mảnh đất hươ-ng h-ỏa và căn nhà cũ bằng cách chuyển nhượng sổ đ-ỏ sang tên Mai, viện đủ lý do để Hồng không ngh-i ng-ờ. Trong một lần về quê thăm nhà, Hồng vô tình nghe được toàn bộ â-m mư-u này. Cô chế-t lặn-g, không phải vì mất t-ài s-ản mà vì sự phả-n b-ội của chính những người cô đã hết lòng yêu thương và hy sinh. Hồng không nói một lời nào, chỉ giữ sự thật đó trong lòng, với ánh mắt chất chứa nỗi buồn s-âu thẳ-m mỗi khi nhìn mẹ và em. Sự i-m lặn-g của cô là một nỗ-i đa-u đớn tột cùng và lời trá-ch m-óc không thành tiếng.

Nhiều năm trôi qua, Hồng vẫn giữ i-m lặ-ng, vẫn đều đặn gửi tiền về nhà bằng tình thương không thể dứt bỏ. Đến ngày cưới của con trai cả, được tổ chức tại quê nhà, Hồng trở về và đích thân mời mẹ và Mai đến dự. Mẹ và Mai đến với tâm trạng nặ-ng trĩ-u, đầy áy náy và l-o s-ợ, luôn tìm cách tránh mặt Hồng.

Tuy nhiên, một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra trong lễ cưới. Mẹ Hồng, với khuôn mặt ti-ều tụ-y, ru-n rẩ-y tiến lên sân khấu và quỳ gối trước mặt Hồng, thú nhận mọi lỗi lầm về việc lừ-a dố-i chiếm đoạt nhà đất, xin lỗi con gái trước toàn thể quan khách và Mai nói một câu khiến tất cả phải...👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!

Sau 7 năm m-òn mỏ-i chờ con, vợ chồng quyết định nhận nuôi bé trai m-ồ cô-i , 8 tháng sau, tin s-ét đá-nh khiến tôi ng-ã...
30/06/2025

Sau 7 năm m-òn mỏ-i chờ con, vợ chồng quyết định nhận nuôi bé trai m-ồ cô-i , 8 tháng sau, tin s-ét đá-nh khiến tôi ng-ã q-uỵ...

Mặt trời tháng Sáu chói chang đổ nắng xuống những con đường rợp bóng cây của Quảng Ngãi, l-en l-ỏi vào căn nhà nhỏ của An và Hoàng. An, 28 tuổi khi kết hôn, là một giáo viên mầm non với trái tim bao dung, tràn đầy tình yêu thương trẻ nhỏ. Hoàng, chồng cô, là một kỹ sư xây dựng, điềm đạm và yêu vợ hết mực. Bảy năm trôi qua, cuộc hôn nhân của họ êm đềm, hạnh phúc, nhưng ẩ-n s-âu trong tâm hồn An là một nỗ-i bu-ồn giấ-u k-ín: khá-t kha-o làm mẹ.

Những năm đầu hôn nhân, An và Hoàng sống trong sự lã-ng mạ-n của tình yêu đôi lứa. Họ cùng nhau xây dựng tổ ấm, cùng nhau mơ về những đứa trẻ sẽ chạy nhảy khắp nhà. Nhưng rồi, tháng này qua tháng khác, h-y vọ-ng cứ nh-en nh-óm rồi lại v-ụt tắ-t. An bắt đầu cảm thấy á-p lự-c, không chỉ từ chính bản thân mà còn từ những ánh mắt mo-ng mỏ-i của mẹ chồng mỗi khi thấy cháu họ hàng bồ-ng b-ế con thơ. Ánh mắt ấy như một lời nhắ-c nh-ở không lời về sự thiế-u s-ót của cô, về cái th-iên ch-ức làm mẹ mà cô chưa thể thực hiện.

An và Hoàng đã đi khám nhiều nơi, từ các bệnh viện lớn ở Sài Gòn đến những phòng khám tư nhân chuyên về hiế-m mu-ộn. Mỗi lần đi khám là một lần h-y vọ-ng, rồi lại một lần thấ-t v-ọng. Kết quả cuối cùng luôn là "v-ô si-nh không rõ nguyên nhân", và lời khuyên quen thuộc từ bác sĩ: "Hai vợ chồng cứ thư giãn, đừng căng thẳng quá." An cảm thấy bấ-t lự-c. Làm sao cô có thể thư giãn khi mỗi tháng trôi qua là một nỗi chờ đợi, một sự hụ-t h-ẫng?

Những lời khuyên đó nghe có vẻ dễ dàng, nhưng đối với An, đó là một thử thách ngh-iệt n-gã. Việc phải đối mặt với sự thấ-t v-ọng hàng tháng, những cảm giác tội lỗi và sự tr-ống r-ỗng, khiến An không thể thư giãn. Mỗi khi nhìn thấy một đứa trẻ, lòng cô lại qu-ặn th-ắt, một nỗ-i đ-au â-m ỉ gặm nhấm tâ-m h-ồn. Đã có lúc, An muốn bu-ông xu-ôi tất cả. Cô đề nghị Hoàng tìm người khác, người có thể cho anh một đứa con, để anh không phải chịu cảnh tu-yệt t-ự. Lời nói ấy thốt ra từ tận đ-áy lò-ng, từ nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.

Hoàng đã gi-ận d-ữ. Đó là lần đầu tiên anh lớn tiếng với An kể từ khi họ kết hôn. "Nếu không có con, thì có sao? Anh lấy vợ chứ đâu có lấy một cái máy đ-ẻ? Em là vợ anh, là người anh yêu thương nhất. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."...👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!

Vợ ma-ng b-ầu phát hiện chồng ngo-ại t-ình 10 ngày trước si-nh n-ở . Cô âm thầm lên kế hoạch khiến anh ta phải t-rả g-iá...
30/06/2025

Vợ ma-ng b-ầu phát hiện chồng ngo-ại t-ình 10 ngày trước si-nh n-ở . Cô âm thầm lên kế hoạch khiến anh ta phải t-rả g-iá đ-ắt...

Trong nhịp sống hối hả của một bệnh viện lớn tại Sài Gòn, nơi sự sống và cái ch-ết đan xen mỗi ngày, An, 29 tuổi, và Lâm, là một cặp đôi được ngư-ỡng m-ộ. An là điều dư-ỡng trư-ởng khoa sản, với đôi mắt hiền từ và nụ cười luôn thường trực trên môi. Lâm, chồng cô, là một bác sĩ phẫ-u thu-ật tà-i n-ăng, được biết đến với đôi bàn tay vàng và sự tận tâm với bệnh nhân. Cuộc hôn nhân của họ ngập tràn yêu thương, mỗi khoảnh khắc đều là sự s-ẻ ch-ia và thấ-u hi-ểu.

Niềm hạnh phúc của họ càng được nhân đôi khi An ma-ng th-ai đứa con đầu lòng. Bụng cô ngày một lớn, và Lâm chăm sóc cô chu đáo đến từng ly từng tí. Anh tự tay nấu những món ăn bổ dưỡng, cẩn thận massage đôi chân sưng phù của vợ sau những ca trực dài. Mỗi đêm, anh lại thì thầm bên bụng An, giọng nói ấm áp, đầy tình yêu thương: "Ba ở đây, không để ai làm mẹ con tổn thương." An tin tưởng anh tuy-ệt đ-ối, cô tin rằng Lâm là bến đỗ bình yên nhất của cuộc đời mình, là người đàn ông sẽ luôn nắm tay cô vượt qua mọi són-g g-ió.

Thời điểm An chuẩn bị lâ-m bồ-n, chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày dự sinh, một ngày đầy đị-nh m-ệnh đã g-õ c-ửa cu-ộc đ-ời cô. An đang ngồi soạn lại danh sách đồ dùng cho em bé, lòng tràn đầy há-o h-ức và một chút l-o lắ-ng về ca sinh sắp tới. Chiếc điện thoại của Lâm đặt trên bàn rung lên liên hồi, hiện lên dòng chữ "Ngân – điều trị A" với một biểu tượng trái tim nhỏ. Lâm đang ở trong phòng tắm, tiếng nước chảy r-óc rá-ch. An thoáng thấy một cuộc gọi nhỡ và một chuỗi tin nhắn m-ùi m-ẫn.

Một li-nh c-ảm x-ấu chợt dấy lên trong lòng An. Cô không thể cưỡng lại được sự t-ò m-ò. Tay cô run rẩy cầm lấy điện thoại của chồng. Khi Lâm đi tắm, những tin nhắn "Anh có chắc cô ấy không ng-hi ng-ờ gì không?", "Em thấy có lỗi thật, nhưng em nhớ anh, chỉ muốn ở trong vòng tay anh thêm chút nữa…"...👇MỜI ĐỘC GIẢ THEO DÕI CÂU CHUYỆN Ở PHẦN BÌNH LUẬN, NHẤN NÚT THÍCH VÀ CHIA SẺ Ý KIẾN, GÓP Ý CÁ NHÂN CỦA MÌNH VỀ CÂU CHUYỆN NGẮN!

Address

Di An

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Câu Chuyện Cuộc Sống posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share