Bích Hải Huyền Sơn

Bích Hải Huyền Sơn Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Bích Hải Huyền Sơn, Digital creator, Gò Công.

Đạo tình trăng nước dệt vầnBa ngàn tục niệm một lần thả trôi.Khải Tĩnh
03/06/2025

Đạo tình trăng nước dệt vần
Ba ngàn tục niệm một lần thả trôi.

Khải Tĩnh

DƯỚI BÓNG HUYỀN KHÔNG Có một bài thơ xưa Thầy từng viết,mỗi chữ nhẹ như làn gió thoảng,mà âm vang thì sâu như tiếng chuô...
02/06/2025

DƯỚI BÓNG HUYỀN KHÔNG

Có một bài thơ xưa Thầy từng viết,
mỗi chữ nhẹ như làn gió thoảng,
mà âm vang thì sâu như tiếng chuông chiều vọng giữa Huyền Không.

Những câu thơ ấy theo con suốt những năm tháng lưu lạc,
như một ánh nắng ấm,
mà mỗi khi nghĩ về, lòng lại rưng rưng:

một kiếp làm người,
không đi cũng mỏi
chữ nhân thường viết mãi vẫn run tay
môi bập bẹ,
sợ lời mình lầm lỗi
làm sao đương những đại sự cao dày…
(Thơ Thầy)

Từ những câu thơ ấy,
con xin được cúi lòng viết lại đôi điều –
không phải để kể, cũng không dám tán dương,
chỉ mong được lắng mình dưới bóng Thầy một lần nữa.

Ngày con rời Huế,
chỉ mang theo vài quyển sách mỏng, vài dòng thư pháp cũ,
và rất nhiều dư âm –
dư âm của những sớm mai khói sương,
của bước chân ai thong d**g trên lối nhỏ,
chầm chậm in từng bước thiền lên thềm đá cổ…

Nay, nơi một góc rừng vắng,
tịnh thất con đang dựng chưa vững nếp tranh,
nhưng trong lòng vẫn giữ một khoảng lặng –
nơi mỗi sáng có ánh hương khói lan ra,
mỗi sáng có một nỗi tĩnh mịch quen thuộc,
như thể một ngày xưa chưa từng tắt đi.

Người ta thường gọi thơ Thầy là thơ thiền.
Con nghĩ, ấy là tiếng Đạo đang nói trong im lặng.
Không cần trau chuốt, không cần ngợi ca –
chỉ cần ngồi lặng một buổi chiều,
gió qua tay áo,
lá rơi nhẹ trên sân,
là thấy thơ ấy còn đang thở trong cõi này.
Thơ ấy không viết để được nhớ,
mà để người dừng lại lắng sâu,
rồi tự thấy chính mình.

Con không viết để tán dương,
vì có những điều về Thầy,
chỉ ai từng lặng lẽ kính yêu mới hiểu.
Con chỉ là một học trò phương xa,
đã từng theo bước chân Thầy qua những buổi sớm mù sương,
đã từng im lặng đứng sau cửa thiền,
nhìn một đời tu nhẹ như khói.

Nay mỗi khi lặng lòng,
con lại lặng lẽ quay về một phương trời cũ –
nơi có Thầy, có đệ huynh,
có vầng trăng muôn thuở chưa từng lịm tắt,
và có phiến đá bên hiên,
vẫn trầm mặc giữ hơi ấm năm nào từ dấu chân Thầy,
như thể chưa bao giờ rời bước.

Kính bút,
Con Khải Tĩnh

Giữa phương xa,
vẫn lặng thầm gìn giữ nếp xưa Thầy từng in dấu.

Có những đêm, giữa thinh không khuya vắng và ánh trăng lẻ bóng, lòng người lại lặng lẽ trở về chốn cũ, nơi hương trầm cò...
04/05/2025

Có những đêm, giữa thinh không khuya vắng và ánh trăng lẻ bóng, lòng người lại lặng lẽ trở về chốn cũ, nơi hương trầm còn vương trên tay áo, và bóng lều hoa mờ khuất sau sương khói năm nào…

Tình Thầy trò thuở ấy, như đốm lửa đạo âm thầm cháy trong miền tịch chiếu: không rực rỡ, nhưng chưa từng lịm tắt. Bài thơ là một khúc độc thoại cô liêu, vọng lên từ bao mùa tràng kinh gió lật, từ những duyên văn thi đan dệt trong sương mỏng, và chí nguyện xuất trần vẫn bền như nguyệt ảnh tâm linh giữa ba đào tục hải.

Dẫu có ẩn thân nơi thạch thất tịch liêu, hay hạ hóa giữa phồn trần hoa mộng, ngọn lửa ấy vẫn âm thầm cháy đỏ, chẳng vì nắng mưa tục thế mà khuất lối thiêng tâm. Một khúc cảm hoài, trang nghiêm, tịch lặng như một nén gió vô thanh, thắp lại tâm đăng giữa đêm dài phù thế, nơi ánh lửa tu hành chưa từng tàn úa…

Có những đêm buồn nhớ ánh trăng
Nơi lều hoa nhỏ khói sương giăng
Tình Thầy kinh pháp, ân vô lượng
Nghĩa đệ văn thi, lửa hữu hằng
Lý đạo thượng cầu, duyên ẩn sĩ
Nhân tâm hạ hóa, chí sơn tăng
Xuất trần đâu ngại đời dâu bể
Đại nguyện sá gì trắc trở ngăn.

Khải Tĩnh

BÍCH HẢI HUYỀN SƠNMiền vô sự giữa lòng trần thế    Trong muôn trùng non nước, giữa cõi nhân gian mịt mờ gió bụi, tôi – m...
25/04/2025

BÍCH HẢI HUYỀN SƠN
Miền vô sự giữa lòng trần thế

Trong muôn trùng non nước, giữa cõi nhân gian mịt mờ gió bụi, tôi – một lữ khách phong trần – vô tình lạc bước về một nơi tưởng chừng ngoài thế cuộc: Bích Hải Huyền Sơn – một tịnh thất nhỏ, khép mình lặng lẽ giữa rừng dừa bát ngát miền Mỹ Thanh.
Nơi đây không bảng tên phô trương, chẳng lối đi trải thảm, cũng không tường son ngói đỏ. Chỉ có gió biển thì thầm trong kẽ lá dừa, tiếng chim non vọng giữa mùi cỏ dại, và ánh nắng vỡ tan trên phiến đá rêu phong. Tất cả như kể lại một câu chuyện cổ tích quên tên – mà người kể chính là cảnh sắc và thời gian.
Bước qua chiếc cổng gỗ mộc mạc dựng nghiêng giữa triền cát trắng, tôi thấy một mái lều nhỏ ẩn mình dưới tán thông – đơn sơ mà ấm cúng – như một bến dừng cho tâm hồn phiêu lãng.
Không chuông vàng, không tiếng mõ vọng. Chỉ ánh nắng xuyên qua vườn thiền, lặng lẽ đậu lên giò lan, chum nước, khóm trúc…Tất cả nơi đây đều dị giản, mà hữu tình.
Ở một góc sân nhỏ, một trụ đá cũ đề câu thi kệ:
“Hoa tàn cội cũ đã quên tên.”
Không phải để nhớ. Cũng không để quên. Chỉ là hơi thở của vô thường khắc nhẹ vào đá – nơi không cần ai đọc, mà đất trời vẫn lặng lẽ cảm thông. Tên gọi, chỉ là chiếc áo mỏng của vạn pháp. Khi áo ấy rơi, hình hài trở về cội: lặng mà còn, tan mà đầy.
Hoa tàn – không vì hết sắc, mà vì đã trọn duyên cùng gió. Cội già – chẳng vì khô héo, mà vì đang nuôi dưỡng tầng sâu tịch lặng.Tên quên – không do vô tâm, mà vì đã vượt khỏi cái biết,trở thành cái không: không ngôn, không ngữ, không vướng bận.
Chữ ấy – như bóng trăng: không soi vào vách, mà rọi thẳng vào lòng người. Chẳng cần hiểu mới thấm. Chẳng cần nói mới hay.Chỉ hiện hữu, lặng như ánh trăng rơi trên mặt nước, không lay động, mà lặng cả lòng sông.

Xa xa trên đồi, chánh điện bằng gỗ thông hướng về phía biển.Vào những ngày nắng đẹp, có thể đứng đó mà nhìn ra cả một góc trời nước xanh lơ, mây trắng trôi chậm, núi non trùng điệp như bước ra từ cổ họa. Cảnh vật tịch lặng, không cố mời gọi, mà lòng tôi tự khép nép trước một vẻ đẹp không thể nắm giữ.

Có lúc, tôi gặp vị sư đang ẩn tu nơi đây. Người không nói nhiều, nhưng có ánh nhìn ấm như ánh lửa mỏng sau làn khói chiều.
Trên phiến đá bên thềm, ai đó – có lẽ là Người – từng viết:
“Đạo có tình.”
Một chữ tình không phải để ràng buộc, mà để mở lối. Giữa đời sống vốn đầy chia cách, chữ ấy vang như tiếng chuông nhỏ:
Đạo không phải là lánh đời, mà là yêu đời sâu sắc đến mức không còn mong cầu chiếm hữu. Là thương mà không đắm. Là hiểu mà không bám.

Chiếc cầu gỗ nhỏ bắc qua hồ sen biếc, như một nhịp nối giữa hai bờ mộng thực. Lối đá ong lấm tấm rêu, chum sành cổ kính, gió nhẹ đưa tiếng nước chảy qua hòn giả sơn…Tất cả quyện lại một giai điệu trầm tĩnh, thầm thì như nhịp tim của núi, và rõ nét như hơi thở của miền vô sự.
Giữa không gian ấy, tôi – một lữ khách không danh, không nghiệp – bỗng thấy mình như một chiếc lá rụng đúng mùa. Không tiếc… không vui… chỉ là một sự trở về đúng lúc.

Bích Hải Huyền Sơn không thuộc về một nơi chốn nào, mà thuộc về một cõi rất riêng, nơi chỉ lòng tĩnh mới khẽ khàng nhận thấy. Ở đây, thơ không cần gieo vần, vì cỏ đá đã biết ngân nga. Khói nhang không để tôn nghiêm, mà để thấm mềm một nỗi nhớ không tên trong mỗi người.
Lặng nhìn một cụm mây trôi qua mái lá…Có khi ấy, đạo đã thong d**g hiển lộ như chưa từng khuất mặt.

Và tôi, một lãng khách phong trần, chẳng mang gì ngoài một chút lòng hoài niệm. Chỉ tình cờ dừng chân, để nói với mình đôi điều chưa từng thốt.Tôi bước đi, nhẹ như chưa từng đến…
Vậy mà trong lòng, vẫn còn vương một vệt nắng mỏng ngủ yên trên bậc thềm rêu cũ Bích Hải Huyền Sơn.

Lãng Khách Phong Trần
Mặc Vân Tử

Vầng trăng cố thổ biệt mù saCuộc lữ bụi vương gót hải hàGió tạc niềm khơi đời lãng tửMây len nỗi nhớ kiếp phong baChén t...
20/02/2025

Vầng trăng cố thổ biệt mù sa
Cuộc lữ bụi vương gót hải hà
Gió tạc niềm khơi đời lãng tử
Mây len nỗi nhớ kiếp phong ba
Chén trà huynh đệ còn ai nhỉ?
Văn bút am tranh vẫn vậy mà?
Viễn xứ hoa rơi bờ mộng trắng
Núi sầu sương đẫm, lạnh tình ta.

Khải Tĩnh

Lá Thư Tiền KiếpNgày chờ, tháng đợi năm tương ngộ…Gửi Cố Nhân   Trong vô lượng kiếp ta với người đã từng là tri kỷ, dưới...
18/02/2025

Lá Thư Tiền Kiếp

Ngày chờ, tháng đợi năm tương ngộ…
Gửi Cố Nhân

Trong vô lượng kiếp ta với người đã từng là tri kỷ, dưới ánh trăng trong vườn đào cách hoàng thành hoa lệ ba dặm, ngồi bên nhau ta không ngần ngại bộc bạch hết tâm tư sâu kín nhất từ đáy con tim
mình.

Trong vộ lương kiếp ta với người đã từng là tri âm, trong cơn gió thu giữa rừng trúc, ngồi bên nhau ta ngẫu hứng tấu khúc Từ Bi Âm, lúc trầm hùng như ngọa tùng cao sơn, lúc nhẹ nhàng như tuyết liên lưu thủy, cầm âm tuyệt sắc u nhã cô liêu tận cùng khiến người phải rơi lệ.

Trong vô lượng kiếp ta với người đã từng là tri ẩm, trong vườn sen mùa hạ, hứng từng giọt sương khuya đọng lại trên lá, pha một bình trà cổ nguyệt hoa tình, ngồi bên nhau vịnh cảnh đối thơ thưởng trà, chẳng màng đến nhân ngã thị phi thế trần.

Trong vô lượng kiếp ta với người đã từng là tri đạo, có lần hữu duyên nghe được lời kinh xưa làm châu thân rúng động, suốt bao ngày tháng ròng rã, ta với người trở trăn tầm lý đạo, đâu là nguyên nhân dẫn đến khổ, đâu là con đường diệt khổ. Ngờ đâu ngữ ngôn sương trắng dặc dày, tri kiến chập trùng tưởng vọng lênh đênh, kiếp người hạn định, vô thường hiện hữu rồi ta và người thất lạc nhau trong vòng sinh tử.

Trong vô lượng kiếp chắc hiếm khi ta cùng người tương ngộ. Có lúc vì đắm chìm trong ngũ dục bất thiện, ta đọa lạc trong vòng ác đạo; có lúc nhờ thiện nghiệp tích lũy, trổ quả phúc lạc nhân thiên, rồi chấp thủ cuồng mê lạc lầm nẻo cũ, cứ như thế mà mãi trôi lăn trong vòng sinh tử.

Trong vô lượng kiếp cứ luân hồi luẩn quẩn, ta ngán ngẫm sinh tử, đời này góc núi am tranh, ẩn mình trong rừng phong cách hoàng thành ba dặm, nếu hữu duyên mong ngày tương ngộ, ta với người cạn chén trà tri tình, ngồi ôn lại lời kinh xưa mà vô lượng kiếp còn bỏ ngỏ.

Tình vạn hữu gửi mười phương mây trắng...
Bích Hải Huyền Sơn
Khải Tĩnh

Đại nguyện chưa tròn, tóc điểm sươngNên lòng trăn trở chí mười phươngLời kinh hiu hắt vang triền núiTiếng kệ tịch liêu v...
14/02/2025

Đại nguyện chưa tròn, tóc điểm sương
Nên lòng trăn trở chí mười phương
Lời kinh hiu hắt vang triền núi
Tiếng kệ tịch liêu vọng nẻo đường
Mấy độ xuân thu tình vẫn nhớ
Bao mùa đông hạ nghĩa còn vương
Chum trà viễn xứ sầu ly biệt
Hãy vỡ dùm ta giọt luyến thương!

Khải Tĩnh

Không ĐềMai sau ta đốt chư kinh,Đạo về am cỏ lung linh nguyệt vàng;Mai sau có kẻ bên đàng,Dưng đâu giác ngộ tự làn gió x...
09/01/2025

Không Đề
Mai sau ta đốt chư kinh,
Đạo về am cỏ lung linh nguyệt vàng;
Mai sau có kẻ bên đàng,
Dưng đâu giác ngộ tự làn gió xao...
MĐTTA

LỜI BÀN:
Kinh điển, chữ nghĩa chỉ là khái niệm chỉ về Cái Thực chứ không phải là Cái Thực. Kinh điển, chữ nghĩa như ngón tay chỉ mặt trăng; vấn đề là phải thấy mặt trăng chứ không phải ngồi mà luận bàn lý giải, phân tích ngón tay! Than ôi, các nhà chú giải và phụ chú giải thường làm cái việc vô tích sự, ngu ngơ ấy!
Nói rõ hơn chút nữa:
Niết-bàn được thực chứng là Cái Thực, còn từ Niết-bàn được viết ra hoặc Niết-bàn được hiểu trong óc chúng ta chỉ là khái niệm.
Cái ly nằm trên bàn tôi thấy là Cái Thực; nhưng khi tôi giảng nói về cái ly thì trong đầu thính chúng hiện ra 100 cái ly khác nhau! Thật là xa cách ngàn trùng, muôn sai ngàn khác!
Vậy muốn thấy Cái Thực thì phải đốt khái niệm đi, trả lại cho Cái Thực muôn nơi muôn thuở; là cái đẹp muôn đời của chư pháp, của thiên nhiên vạn vật: Đạo về am cỏ lung linh nguyệt vàng!
Người giác ngộ không cần phải tầm cầu Đông, Tây, Nam, Bắc; mà có thể ở tại đây và bây giờ. Như kẻ " lơ ngơ" đi bên đường kia, chỉ một làn gió thổi xao qua là có thể thấy pháp sanh, pháp diệt, pháp đến, pháp đi... một cách tự nhiên, như nhiên vậy!
Không Sơn Ẩn Giả

26/12/2024

Lời thề muôn kiếp lai sinh
Nhem thơ sưởi ấm cõi tình nhân gian
Lên non tìm mảnh trăng tàn
Rơi trên thềm cổ đã ngàn năm qua!
Khải Tĩnh

17/12/2024

Bách Thụ Tuế Sương
( Lời Hướng Vọng Cội Nguồn _ Kính Dâng Huyền Không Mười Phương Mây Trắng)

Giữa muôn trùng núi non, trong cõi nhân gian lạnh lẽo cô liêu muôn vàn, tôi, một lãng khách phong trần, vô tình lạc bước...
30/11/2024

Giữa muôn trùng núi non, trong cõi nhân gian lạnh lẽo cô liêu muôn vàn, tôi, một lãng khách phong trần, vô tình lạc bước ghé thăm thiền thất Bích Hải Huyền Sơn, nơi vị sư Khải Tĩnh ẩn cư. Cảnh sắc nơi đây tựa bức tranh thủy mặc dịu dàng nên thơ, mộc nhiên giản dị, hòa quyện vào thiên nhiên tĩnh lặng của gió núi và sương ngàn miền cát trắng!
Thiền thất Bích Hải Huyền Sơn có một lều hoa ẩn sĩ khép mình giữa rừng thông xanh, như bến dừng cho tâm hồn lãng đãng của tôi. Ánh nắng vàng xuyên qua khoảnh vườn thiền, tỏa sáng sắc hoa tựa ngọc, và câu thi pháp thiền trên mộc bản “nắng vỡ sương reo” hiện lên như thực tại nhiệm mầu, gợi nhắc về lối sống thiền tĩnh tại, nơi mỗi khoảnh khắc đều được trân quý. Thơ bàng bạc khắp núi đồi, tình len lỏi khắp muôn nơi; bên thạch đỉnh, Sư đề câu chữ “Đạo Có Tình” như ánh sáng dẫn lối cõi tình nhân thế, nhấn mạnh rằng con đường giải thoát không chỉ nằm ở sự từ bỏ, mà chính là mở lòng với thế gian, kết nối bằng tình yêu thương và lòng bi mẫn.
Cây cầu gỗ mềm mại bắc qua hồ sen như nhịp cầu nối giữa hai bờ cuộc đời. Giò lan treo lơ lửng bên giậu khói, khóm trúc và cỏ lau rũ mình bên chum sành rêu phủ, tạo nên bức tranh thơ mộng sâu lắng. Tiếng nước chảy êm đềm trên hòn giả sơn vang vọng như những giai điệu thầm thì của dòng chảy vô thường, giúp tôi rũ bỏ những lo toan, nhẹ nhàng vuốt ve khoảng không gian tĩnh tại.
Giữa khung cảnh bình yên ấy, lòng tôi lại dâng lên niềm trở trăn vô lượng giữa dòng sinh tử cô đơn tận cùng. Nơi góc vườn: “Hoa tàn cội cũ đã quên tên,” mang theo ký ức kiếp người phai nhạt mù sương, như một thông điệp tinh tế mà Sư Khải Tĩnh muốn gửi gắm vào vòng tay của thời gian. Có chăng, vị sư là cánh nhạn cô đơn giữa lòng nhân thế, cái lẻ loi nhưng đầy ý nghĩa, không ai để nhớ, cũng không ai để quên.
Từng hơi thở nơi đây mang lại sự bình yên, mỗi khoảnh khắc thấm đẫm triết lý sống giản dị mà thâm trầm. Tôi, một lãng khách Trần gian tiếu ngạo, cảm nhận tình thơ mộng, cái lãng đãng chớm nở giữa không gian thanh tịnh của trời mây và trăng nước. Thiền thất Bích Hải Huyền Sơn mở ra trước mắt tôi một tâm hồn an tĩnh, vừa giản dị vừa u tình liễu mộng, như dòng sông chảy chầm chậm, hướng đến những giá trị thực sự giữa kiếp người phù vân tụ tán!
Khi rời xa Bích Hải Huyền Sơn, lòng tôi trĩu nặng nỗi lưu luyến, như từng bước chân không muốn xa rời chốn bình yên này. Tôi mong rằng trong muôn trùng nhân thế, mỗi người đủ duyên ghé qua nơi miền vô sự, đến một lần để nghe cỏ hát ru tình thấm nhuần thiền bút vô ngôn ẩn tàng dưới khóm đá thềm rêu nắng vỡ, miên man niềm hữu ý, để rồi ai ai cũng giữ lại trong tâm hồn một chút ánh sáng thanh tịnh cửa thiền, để lắng đọng bao quyến niệm trói buộc giữa cõi đời được mất dâu bể tang điền. Miền vô sự nơi mà chén trà, con chữ, vần thơ luôn soi sáng chữa lành, mở ra cánh cửa an nhiên, dẫn dắt ta trở về với chính mình trong vòng tay yêu thương và trân trọng cuộc sống nhân thường!

Lãng Khách Trần Gian...
Mộc Vân Tử

Ta còn trăm mảnh tình conĐể đời dặm lãng : gót mòn bụi vươngTa còn trăm nỗi mộng thườngĐể bè lụy bến nhớ thương trăng và...
12/11/2024

Ta còn trăm mảnh tình con
Để đời dặm lãng : gót mòn bụi vương
Ta còn trăm nỗi mộng thường
Để bè lụy bến nhớ thương trăng vàng.

“Ta còn mảnh trăng tình tri kỷ đủ sưởi ấm lòng cô độc muôn triệu kiếp luân hồi mù sương.”

Khải Tĩnh

Address

Gò Công

Telephone

+84963844462

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Bích Hải Huyền Sơn posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share