25/04/2025
BÍCH HẢI HUYỀN SƠN
Miền vô sự giữa lòng trần thế
Trong muôn trùng non nước, giữa cõi nhân gian mịt mờ gió bụi, tôi – một lữ khách phong trần – vô tình lạc bước về một nơi tưởng chừng ngoài thế cuộc: Bích Hải Huyền Sơn – một tịnh thất nhỏ, khép mình lặng lẽ giữa rừng dừa bát ngát miền Mỹ Thanh.
Nơi đây không bảng tên phô trương, chẳng lối đi trải thảm, cũng không tường son ngói đỏ. Chỉ có gió biển thì thầm trong kẽ lá dừa, tiếng chim non vọng giữa mùi cỏ dại, và ánh nắng vỡ tan trên phiến đá rêu phong. Tất cả như kể lại một câu chuyện cổ tích quên tên – mà người kể chính là cảnh sắc và thời gian.
Bước qua chiếc cổng gỗ mộc mạc dựng nghiêng giữa triền cát trắng, tôi thấy một mái lều nhỏ ẩn mình dưới tán thông – đơn sơ mà ấm cúng – như một bến dừng cho tâm hồn phiêu lãng.
Không chuông vàng, không tiếng mõ vọng. Chỉ ánh nắng xuyên qua vườn thiền, lặng lẽ đậu lên giò lan, chum nước, khóm trúc…Tất cả nơi đây đều dị giản, mà hữu tình.
Ở một góc sân nhỏ, một trụ đá cũ đề câu thi kệ:
“Hoa tàn cội cũ đã quên tên.”
Không phải để nhớ. Cũng không để quên. Chỉ là hơi thở của vô thường khắc nhẹ vào đá – nơi không cần ai đọc, mà đất trời vẫn lặng lẽ cảm thông. Tên gọi, chỉ là chiếc áo mỏng của vạn pháp. Khi áo ấy rơi, hình hài trở về cội: lặng mà còn, tan mà đầy.
Hoa tàn – không vì hết sắc, mà vì đã trọn duyên cùng gió. Cội già – chẳng vì khô héo, mà vì đang nuôi dưỡng tầng sâu tịch lặng.Tên quên – không do vô tâm, mà vì đã vượt khỏi cái biết,trở thành cái không: không ngôn, không ngữ, không vướng bận.
Chữ ấy – như bóng trăng: không soi vào vách, mà rọi thẳng vào lòng người. Chẳng cần hiểu mới thấm. Chẳng cần nói mới hay.Chỉ hiện hữu, lặng như ánh trăng rơi trên mặt nước, không lay động, mà lặng cả lòng sông.
Xa xa trên đồi, chánh điện bằng gỗ thông hướng về phía biển.Vào những ngày nắng đẹp, có thể đứng đó mà nhìn ra cả một góc trời nước xanh lơ, mây trắng trôi chậm, núi non trùng điệp như bước ra từ cổ họa. Cảnh vật tịch lặng, không cố mời gọi, mà lòng tôi tự khép nép trước một vẻ đẹp không thể nắm giữ.
Có lúc, tôi gặp vị sư đang ẩn tu nơi đây. Người không nói nhiều, nhưng có ánh nhìn ấm như ánh lửa mỏng sau làn khói chiều.
Trên phiến đá bên thềm, ai đó – có lẽ là Người – từng viết:
“Đạo có tình.”
Một chữ tình không phải để ràng buộc, mà để mở lối. Giữa đời sống vốn đầy chia cách, chữ ấy vang như tiếng chuông nhỏ:
Đạo không phải là lánh đời, mà là yêu đời sâu sắc đến mức không còn mong cầu chiếm hữu. Là thương mà không đắm. Là hiểu mà không bám.
Chiếc cầu gỗ nhỏ bắc qua hồ sen biếc, như một nhịp nối giữa hai bờ mộng thực. Lối đá ong lấm tấm rêu, chum sành cổ kính, gió nhẹ đưa tiếng nước chảy qua hòn giả sơn…Tất cả quyện lại một giai điệu trầm tĩnh, thầm thì như nhịp tim của núi, và rõ nét như hơi thở của miền vô sự.
Giữa không gian ấy, tôi – một lữ khách không danh, không nghiệp – bỗng thấy mình như một chiếc lá rụng đúng mùa. Không tiếc… không vui… chỉ là một sự trở về đúng lúc.
Bích Hải Huyền Sơn không thuộc về một nơi chốn nào, mà thuộc về một cõi rất riêng, nơi chỉ lòng tĩnh mới khẽ khàng nhận thấy. Ở đây, thơ không cần gieo vần, vì cỏ đá đã biết ngân nga. Khói nhang không để tôn nghiêm, mà để thấm mềm một nỗi nhớ không tên trong mỗi người.
Lặng nhìn một cụm mây trôi qua mái lá…Có khi ấy, đạo đã thong d**g hiển lộ như chưa từng khuất mặt.
Và tôi, một lãng khách phong trần, chẳng mang gì ngoài một chút lòng hoài niệm. Chỉ tình cờ dừng chân, để nói với mình đôi điều chưa từng thốt.Tôi bước đi, nhẹ như chưa từng đến…
Vậy mà trong lòng, vẫn còn vương một vệt nắng mỏng ngủ yên trên bậc thềm rêu cũ Bích Hải Huyền Sơn.
Lãng Khách Phong Trần
Mặc Vân Tử