13/12/2025
Về nhà đột xuất để "bắt quả t:ang" vợ lười, chồng ch:ế:t lặng khi nhìn thấy BÁT GẠO SỐNG trên bàn và cảnh tượng ki:nh ho:àng trong phòng ngủ
Đồng hồ điểm mười một giờ sáng, sớm hơn ba tiếng so với lịch trình hàng ngày của Hùng. Anh dừng chiếc xe sang trọng lại cách cổng nhà vài trăm mét, khoá cửa và đi bộ, tự cho mình cái quyền được thưởng thức cảm giác một người chồng vĩ đại, một trụ cột gia đình đang về nhà để kiểm tra “công trình” của mình. Hùng nghĩ, hôm nay anh phải bắt cho được quả ta:ng cái sự “lười biếng cố hữu” mà anh luôn gán cho vợ mình – Thư.
Nắng tháng Sáu đổ l:ử:a, nhưng trong lòng Hùng còn hầm hập hơn. Mấy hôm nay, công ty có chút việc trục trặc, và như mọi người đàn ông tự coi mình là trung tâm, anh cần tìm một đối tượng để trút bỏ sự khó chịu, một người mà anh nghĩ rằng đã quá may mắn và quá nhàn rỗi: vợ anh.
Anh bước nhẹ nhàng vào sân, cố tình không bấm chuông. Cánh cổng sắt được làm riêng với khoá điện t:ử, chỉ cần mật mã là vào. Hùng nhếch mép, tưởng tượng cảnh Thư đang nằm dài trên sofa xem phim Hàn Quốc, hoặc buôn chuyện điện thoại với hội bạn vô tích sự nào đó.
Vừa đẩy nhẹ cánh cửa chính, mùi ẩm mốc nhẹ và cái lạnh điều hoà phả ra, khiến Hùng cau mày. Anh đứng lặng giữa phòng khách rộng rãi nhưng có vẻ hơi lộn xộn hơn bình thường. Chiếc khăn lau còn vắt trên ghế, vài món đồ chơi của con nằm lăn lóc gần kệ TV, và không có một bóng người.
"Nào, xem cô lại bày trò gì đây," Hùng lẩm bẩm, tiếng nói anh trầm và đầy mỉ:a m:ai, chỉ đủ cho chính anh nghe thấy. Anh cố tình bước thật mạnh, giầy da gõ cồm cộp trên sàn gỗ lim, như muốn báo hiệu cho người vợ tội lỗi biết rằng "quan toà" đã về.
Ánh mắt anh lướt qua căn bếp, và rồi, nó dừng lại trên chiếc bàn ăn nhỏ nằm giữa nhà. Trên đó, bên cạnh chiếc nồi cơm điện vẫn còn mở nắp, là một cái bát sứ trắng. Bên trong bát không phải thức ăn thừa, mà là một nắm gạo trắng tinh, chưa vo, chưa rửa, ngâm trong một chút nước, hạt gạo vẫn còn sần sùi và sống nguyên.
Cảnh tượng này làm Hùng giận sôi người. Anh đã đoán đúng, lười biếng đến mức không thèm nấu bữa trưa. Gạo còn sống, nghĩa là mọi thứ đang dang dở. Gương mặt anh co lại, nếp nhăn gi:ận d:ữ hằn sâu trên trán, còn đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng t:à:n nh:ẫn.
"Thư! Cô ra đây ngay! Cô nghĩ cô đang làm cái trò gì vậy hả?" Tiếng Hùng vang lên dữ dội, chứa đựng sự áp bức của người nắm giữ kinh tế gia đình.
Trong không gian yên ắng, chỉ có tiếng máy lạnh vù vù đáp lại. Hùng tiến lại gần chiếc bàn, tay anh nắm chặt lấy vành bát gạo. Anh cảm thấy như bị x:úc ph:ạ:m, bị lừa dối. Một người phụ nữ không làm ra tiền, mà ngay cả việc nhỏ nhất như nấu bữa ăn tươm tất cho chồng con cũng không xong.
“Tôi đi làm đầu tắt mặt tối, bị người ta chửi bới, bị áp lực đến mức không dám thở mạnh, còn cô ở nhà, sung sướng đến mức quên cả nghĩa vụ của mình!” Hùng tự độc thoại trong đầu, nỗi o:án gi:ận bị kích động lên đến đỉnh điểm.
Anh nhìn vào chiếc bát gạo sống, cảm giác như nó đang cười nhạo anh, cười nhạo sự chăm chỉ và gánh nặng mà anh đang phải gánh vác. Anh muốn ném nó đi, nhưng rồi, một sự tò mò cay đ:ộ:c kéo anh lại: Cô ấy đang ở đâu? Chắc chắn đang trốn trong phòng ngủ.
Hùng tiến về phía căn phòng ngủ chính, nơi có một cánh cửa hé mở. Anh không gõ, không gọi nữa, chỉ đơn giản là đẩy mạnh cánh cửa vào. Tiếng “Rầm!” khô khốc của cánh cửa va vào tường khiến mọi vật trong phòng như giật mình.
Cảnh tượng đập vào mắt Hùng không phải là Thư đang nằm lười biếng ôm điện thoại như anh đã tưởng tượng, mà là một sự h:ỗn lo:ạn đến ngh:ẹ:t th:ở.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇