Trần Thị Kiều

Trần Thị Kiều hóng biến

Về nhà đột xuất để "bắt quả t:ang" vợ lười, chồng ch:ế:t lặng khi nhìn thấy BÁT GẠO SỐNG trên bàn và cảnh tượng ki:nh ho...
13/12/2025

Về nhà đột xuất để "bắt quả t:ang" vợ lười, chồng ch:ế:t lặng khi nhìn thấy BÁT GẠO SỐNG trên bàn và cảnh tượng ki:nh ho:àng trong phòng ngủ
Đồng hồ điểm mười một giờ sáng, sớm hơn ba tiếng so với lịch trình hàng ngày của Hùng. Anh dừng chiếc xe sang trọng lại cách cổng nhà vài trăm mét, khoá cửa và đi bộ, tự cho mình cái quyền được thưởng thức cảm giác một người chồng vĩ đại, một trụ cột gia đình đang về nhà để kiểm tra “công trình” của mình. Hùng nghĩ, hôm nay anh phải bắt cho được quả ta:ng cái sự “lười biếng cố hữu” mà anh luôn gán cho vợ mình – Thư.
Nắng tháng Sáu đổ l:ử:a, nhưng trong lòng Hùng còn hầm hập hơn. Mấy hôm nay, công ty có chút việc trục trặc, và như mọi người đàn ông tự coi mình là trung tâm, anh cần tìm một đối tượng để trút bỏ sự khó chịu, một người mà anh nghĩ rằng đã quá may mắn và quá nhàn rỗi: vợ anh.
Anh bước nhẹ nhàng vào sân, cố tình không bấm chuông. Cánh cổng sắt được làm riêng với khoá điện t:ử, chỉ cần mật mã là vào. Hùng nhếch mép, tưởng tượng cảnh Thư đang nằm dài trên sofa xem phim Hàn Quốc, hoặc buôn chuyện điện thoại với hội bạn vô tích sự nào đó.
Vừa đẩy nhẹ cánh cửa chính, mùi ẩm mốc nhẹ và cái lạnh điều hoà phả ra, khiến Hùng cau mày. Anh đứng lặng giữa phòng khách rộng rãi nhưng có vẻ hơi lộn xộn hơn bình thường. Chiếc khăn lau còn vắt trên ghế, vài món đồ chơi của con nằm lăn lóc gần kệ TV, và không có một bóng người.
"Nào, xem cô lại bày trò gì đây," Hùng lẩm bẩm, tiếng nói anh trầm và đầy mỉ:a m:ai, chỉ đủ cho chính anh nghe thấy. Anh cố tình bước thật mạnh, giầy da gõ cồm cộp trên sàn gỗ lim, như muốn báo hiệu cho người vợ tội lỗi biết rằng "quan toà" đã về.
Ánh mắt anh lướt qua căn bếp, và rồi, nó dừng lại trên chiếc bàn ăn nhỏ nằm giữa nhà. Trên đó, bên cạnh chiếc nồi cơm điện vẫn còn mở nắp, là một cái bát sứ trắng. Bên trong bát không phải thức ăn thừa, mà là một nắm gạo trắng tinh, chưa vo, chưa rửa, ngâm trong một chút nước, hạt gạo vẫn còn sần sùi và sống nguyên.
Cảnh tượng này làm Hùng giận sôi người. Anh đã đoán đúng, lười biếng đến mức không thèm nấu bữa trưa. Gạo còn sống, nghĩa là mọi thứ đang dang dở. Gương mặt anh co lại, nếp nhăn gi:ận d:ữ hằn sâu trên trán, còn đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng t:à:n nh:ẫn.
"Thư! Cô ra đây ngay! Cô nghĩ cô đang làm cái trò gì vậy hả?" Tiếng Hùng vang lên dữ dội, chứa đựng sự áp bức của người nắm giữ kinh tế gia đình.
Trong không gian yên ắng, chỉ có tiếng máy lạnh vù vù đáp lại. Hùng tiến lại gần chiếc bàn, tay anh nắm chặt lấy vành bát gạo. Anh cảm thấy như bị x:úc ph:ạ:m, bị lừa dối. Một người phụ nữ không làm ra tiền, mà ngay cả việc nhỏ nhất như nấu bữa ăn tươm tất cho chồng con cũng không xong.
“Tôi đi làm đầu tắt mặt tối, bị người ta chửi bới, bị áp lực đến mức không dám thở mạnh, còn cô ở nhà, sung sướng đến mức quên cả nghĩa vụ của mình!” Hùng tự độc thoại trong đầu, nỗi o:án gi:ận bị kích động lên đến đỉnh điểm.
Anh nhìn vào chiếc bát gạo sống, cảm giác như nó đang cười nhạo anh, cười nhạo sự chăm chỉ và gánh nặng mà anh đang phải gánh vác. Anh muốn ném nó đi, nhưng rồi, một sự tò mò cay đ:ộ:c kéo anh lại: Cô ấy đang ở đâu? Chắc chắn đang trốn trong phòng ngủ.
Hùng tiến về phía căn phòng ngủ chính, nơi có một cánh cửa hé mở. Anh không gõ, không gọi nữa, chỉ đơn giản là đẩy mạnh cánh cửa vào. Tiếng “Rầm!” khô khốc của cánh cửa va vào tường khiến mọi vật trong phòng như giật mình.
Cảnh tượng đập vào mắt Hùng không phải là Thư đang nằm lười biếng ôm điện thoại như anh đã tưởng tượng, mà là một sự h:ỗn lo:ạn đến ngh:ẹ:t th:ở.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Anh Xe Ôm Đỡ Đẻ Cho Nữ Tỷ Phú Bị B/ỏ R//ơi Trong Nghĩa Trang, 10 Năm Sau Đứa Bé Quay Lại TìmĐêm đó, nghĩa trang Bình An ...
13/12/2025

Anh Xe Ôm Đỡ Đẻ Cho Nữ Tỷ Phú Bị B/ỏ R//ơi Trong Nghĩa Trang, 10 Năm Sau Đứa Bé Quay Lại Tìm

Đêm đó, nghĩa trang Bình An chìm trong màn mưa nặng hạt. Trời tối đến mức ngọn đèn đường hiếm hoi cũng chỉ le lói như sắp tắt. Không ai dại gì bén mảng đến nơi này lúc nửa đêm — ngoại trừ Tâm, một anh xe ôm gần năm mươi tuổi, đang trú mưa dưới mái hiên căn nhà quản trang cũ bỏ hoang.

Tâm đã chạy xe ôm hơn hai mươi năm. Cuộc đời anh đơn giản, cũ kỹ như chiếc xe Wave bạc màu anh vẫn chạy mỗi ngày. Vợ m///ất sớm, con trai duy nhất ch///ết vì ta///i nạ//n gia//o thô//ng năm mười tuổi. Từ đó, anh sống lặng lẽ, tối chạy xe, đêm về căn phòng trọ nhỏ, không mong cầu gì hơn ngoài đủ ăn.

Khi đang định quay xe về vì mưa lớn, anh bỗng nghe thấy một tiếng r//ên yế//u ớ///t vọng lại từ phía sâu trong nghĩa trang.

Tâm gi///ật mình.

Ở nơi này, giữa đêm mưa, tiếng người nghe còn đá//ng s//ợ hơn cả tiếng ma.

Nhưng rồi tiếng rê///n lại vang lên, r/un rẩ//y, đứt quãng:

“C//ứu… c//ứu tôi với…”

Người Phụ Nữ Trong Mưa

Tâm lần theo âm thanh, đẩy xe đi bộ qua những bia mộ ướt sũng. Ánh đèn pin điện thoại chiếu đến đâu, mưa phản chiếu lấp lóa đến đó.

Và rồi anh thấy cô.

Một người phụ nữ nằm tựa lưng vào m//ộ đá, quần áo bê bết bùn đất. Chiếc váy đắt tiền đã rách, mái tóc dài bết chặt vào khuôn mặt trắng bệch. Dưới chân cô, máu hòa lẫn nước mưa chảy thành dòng nhỏ.

Cô đang mang thai.

“Chú… chú ơi…” — giọng cô ru//n rẩ//y — “Con… con sắp sinh rồi…”

Tâm ch///ết lặng.

Anh chưa từng đ/ỡ đ/ẻ. Anh chỉ là xe ôm.

Nhưng ánh mắt người phụ nữ lúc đó không phải ánh mắt của người sắp ch///ết — mà là ánh mắt cố sống.

“Bình tĩnh, cô ơi… bình tĩnh…” — Tâm run giọng, tay chân lóng ngóng — “Cô còn sức không?”

Cô gật đầu, nước mắt trào ra.

“Làm ơn… đừng để con tôi ch///ết…”

Sự Thật K//inh Ho//àng

Trong lúc cố gọi cấ//p c//ứu nhưng không có sóng, Tâm nghe cô lẩm bẩm trong cơn đ//au d//ữ d//ội:

“Tôi là… Lê Minh An… Chủ tịch Tập đoàn Minh An…”

Tâm sững người.

Cái tên đó, dù anh ít xem thời sự, vẫn nghe qua. Một nữ tỷ phú nổi tiếng, thường xuất hiện trên báo chí, được gọi là “nữ hoàng thép” vì sự lạnh lùng và tài giỏi.

Vậy mà giờ đây, cô ấy lại bị b//ỏ r//ơi trong nghĩa trang, không một ai bên cạnh.

“Tôi bị… chính người tôi tin ph//ản b//ội…” — cô nghẹn ngào — “Họ muốn tôi và đ/ứa b//é… biến mất…”

Một cơn co thắt d/ữ d/ội khiến cô h//ét lên.

Không còn thời gian nữa.

Anh Xe Ôm Và Ca Sinh Giữa Nghĩa Trang

Tâm cởi áo khoác, trải xuống nền đất ướt. Tay anh run bần bật, m/ồ hô/i hòa lẫn nước mưa.

“Cô nghe tôi nói không?” — anh cố giữ giọng vững — “Cô phải ráng. Vì con.”

Tiếng khóc đầu đời của đứ/a tr/ẻ vang lên giữa nghĩa trang lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc đó, Tâm qu//ỳ sụp xuống, b/ật kh/óc như một đ/ứa tr/ẻ.

Một b//é g//ái.

Nhỏ xíu. Mong manh. Nhưng còn sống.

Minh An kiệt sức, nắm chặt tay Tâm, thì thào:

“Cảm ơn anh… nếu tôi không qua khỏi… xin hãy… cứu con tôi…”

Cô ngất đi.... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

Tôi chỉ định vào kiểm tra nhà hàng trước khi đóng cửa, nhưng cánh cửa phòng tắm khẽ rung như có ai níu lấy. Một bé gái r...
13/12/2025

Tôi chỉ định vào kiểm tra nhà hàng trước khi đóng cửa, nhưng cánh cửa phòng tắm khẽ rung như có ai níu lấy. Một bé gái run bần bật, mặt đầy vệt tím xanh, ngước lên tôi bằng đôi mắt tuyệt vọng: “Chú… đừng nói cho cha dượng… chú làm ơn…” Tim tôi nghẹn lại. Ngoài kia, tiếng một gã đàn ông đang gào thét tìm “đứa mất dạy”. Hắn không biết… tôi đã nhìn thấy sự thật trong mắt con bé. Và đêm nay, có lẽ hắn sẽ phát hiện ra… mình đã tìm sai người....Đêm đó, quán mì của ông Trọng gần như đã đóng cửa. Chỉ còn vài ánh đèn vàng lặng lẽ hắt xuống những bộ bàn ghế đang được xếp gọn. Ông – người đàn ông ngoài bốn mươi với cánh tay đầy hình xăm cũ phai – đang dọn dẹp thì nghe tiếng động nhỏ phát ra từ phía cuối hành lang dẫn đến nhà vệ sinh.

Ông ngừng tay, nghiêng đầu lắng nghe. Một tiếng như ai đó cố kiềm nín tiếng thở gấp.

Ông bước lại, gõ nhẹ vào cửa:

— Có ai trong đó không?

Không ai trả lời. Chỉ là tiếng xột xoạt rất khẽ.

Ông nắm tay nắm cửa thử xoay. Cánh cửa không khóa. Và khi mở ra khoảng vài chục phân, ông khựng lại.

Một bé gái khoảng mười hai, mười ba tuổi đang co ro sau cánh cửa, người đầy vết bầm đã cũ lẫn mới. Khuôn mặt lấm lem nước mắt, đôi mắt mở to sợ hãi đến mức chỉ cần nghe tiếng động lớn là run bắn lên.

Vừa nhìn thấy ông, bé gái lập tức đưa tay lên, lắc đầu liên tục:

— Chú… chú đừng nói với cha dượng cháu. Chú làm ơn… làm ơn đừng nói… chú giúp cháu với…

Giọng bé run rẩy, đứt quãng như sắp ngất.

Ông Trọng thoáng sững người. Ông không phải kiểu người dễ mềm lòng, nhưng biểu cảm đó… nó khiến người đàn ông đã từng trải qua đủ thứ trên đời cảm thấy nghèn nghẹn trong lồng ngực. Ông nói nhỏ:

— Không sao. Chú không làm gì cháu đâu. Cháu nói cho chú biết chuyện gì đã xảy ra?

Bé gái bật khóc nhưng cố kìm nén, như sợ ai ngoài cửa nghe được:

— Cha dượng cháu… ông ấy… ông ấy đang tìm cháu. Chú đừng để ông ấy thấy cháu trong này. Làm ơn…

Trong khoảnh khắc đó, tiếng xe máy phanh gấp bên ngoài quán vang lên. Ông Trọng nghe rõ tiếng người đàn ông gắt gỏng:

— Anh ơi! Có thấy con bé vào đây không?!

Ông Trọng khẽ ra hiệu cho bé im lặng. Bé lập tức áp sát vào tường, run không kiểm soát.

Ông khép cửa lại, bước ra ngoài. Bên quán, một người đàn ông gương mặt dữ tợn, hơi men nồng nặc, dáo dác nhìn quanh.

Hắn lặp lại câu hỏi:

— Có thấy con nhỏ con nít chạy vô đây không?

Ông Trọng khoanh tay, ánh mắt sắc lại:

— Quán tôi đóng cửa rồi. Không ai ở đây hết.

Người đàn ông đập tay xuống bàn, giọng bất mãn:

— Để tôi vô tìm.

Không kịp để hắn tiến đến cửa sau, ông Trọng bước lên chặn lại:

— Đây là quán của tôi. Anh muốn tìm ai thì cũng phải có lý do.

Ngay khoảnh khắc đó — trong đầu ông vang lên một câu hỏi không thể bỏ qua:

Nếu để hắn b//ắt được đứa trẻ… chuyện gì sẽ xảy ra?... Quý độc giả xem thêm tại bình luận...

Một đêm, tôi chứng kiến cảnh bố chồng đứng trước cửa phòng người giúp việc và lặng lẽ lau nước mắt. Tôi cứ tưởng ông thư...
13/12/2025

Một đêm, tôi chứng kiến cảnh bố chồng đứng trước cửa phòng người giúp việc và lặng lẽ lau nước mắt. Tôi cứ tưởng ông thương cảm cho hoàn cảnh cô ấy… nhưng sự thật phía sau mới là điều khiến cả gia đình tôi ch;;ết sữ;ng

Tôi tên Vy, sống chung với chồng là Hưng và bố chồng – ông Quảng, năm nay 68 tuổi. Mẹ chồng tôi m;ất sớm, ông ở một mình buồn quá nên tụi tôi đón về ở cùng.

Chúng tôi thuê một cô giúp việc tên Liễu, 25 tuổi. Cô hiền, ít nói, làm việc gọn gàng, chẳng bao giờ than vãn.

Một tối, tôi đi ngang hành lang thì nghe tiếng sụt sùi từ phòng cô Liễu. Tôi định gõ cửa hỏi thăm, ai ngờ thấy bố chồng tôi đang đứng trước cửa, tay run run chạm vào vách tường, mắt đỏ hoe.

Ông… khóc.

Cảnh tượng kỳ lạ đến mức tôi đứng chết trân.
Tôi lùi lại, giả vờ như không thấy gì, tim đập thình thịch.

Bố chồng tôi – người đàn ông cứng rắn, cộc tính, có thể ch//ửi anh shipper một tràng chỉ vì giao trễ 10 phút – lại đứng lặng lẽ lau nước mắt trước cửa phòng người giúp việc?

Tại sao? 👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

Nhận kết quả vosinh ngay trước ngày cưới, tôi tưởng nhà gái sẽ từ hôn, nhưng người yêu vẫn đồng ý cưới. Đêm t/ân h:ôn, k...
13/12/2025

Nhận kết quả vosinh ngay trước ngày cưới, tôi tưởng nhà gái sẽ từ hôn, nhưng người yêu vẫn đồng ý cưới. Đêm t/ân h:ôn, khi lật tấm chăn lên, tôi lại phát hiện một sự thật còn khiến tim mình sụp đổ…

Tôi nhận kết quả khám tiền hôn nhân vào một chiều thứ sáu bình thường như bao chiều khác. Gió Sài Gòn hun hút trên hành lang phòng khám, còn tay tôi run như chưa bao giờ từng run đến vậy. Bác sĩ đẩy tờ giấy về phía tôi, tay ông đặt nhẹ lên mặt bàn như cố tránh tạo âm thanh gây chấn động.

“Anh Hóa… TDĐ của anh cho thấy anh… rất khó có con. Khả năng gần như bằng không.”

Tôi nghe thấy ba chữ “gần như không” lặp đi lặp lại trong đầu, át hết mọi tiếng ồn bên ngoài. Không phải sốc. Mà là… trống rỗng. Như thể có ai đó mở cửa sổ trong lòng tôi rồi ném toàn bộ tương lai xuống dưới.

Tôi nghĩ đến Linh – người con gái tôi yêu tám năm. Tôi nghĩ đến đám cưới chỉ còn hai tháng nữa. Nghĩ đến ánh mắt bố mẹ cô khi nói câu: “Con gái bác nó yêu cậu lắm.” Nghĩ đến nỗi mong cháu của bố mẹ tôi – thứ niềm hy vọng mà cả đời họ để dành.

Và nghĩ đến việc… tôi sẽ phá hủy tất cả.

Tối đó, tôi không về nhà ngay. Tôi chạy xe lòng vòng khắp thành phố như người say không biết đường. Đèn đường nhòe nước. Hay mắt tôi nhòe, tôi cũng không phân biệt được.

Đến gần 10 giờ đêm, tôi dừng xe trước căn nhà nhỏ nơi Linh trọ cùng em gái. Cửa phòng cô mở hé, ánh đèn vàng tỏa ra, ấm áp một cách đau lòng. Tôi đứng đó một lúc lâu, không bước vào. Nhưng cuối cùng Linh mở cửa, thấy tôi liền khựng lại.

“Anh đứng đây từ bao giờ vậy? Trời đất, áo anh ướt mồ hôi hết rồi.”

Tôi chỉ nhìn cô. Mọi câu từ muốn nói tan hết.

Linh bước tới.
“Anh sao thế?”

Tôi mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Cuối cùng tôi đưa tờ giấy xét nghiệm ra.

Chỉ vậy.

Cô đọc. Rất chậm. Mặt cô không hề biến sắc, không khóc, không sốc. Chỉ hơi cúi xuống, đặt tờ giấy lên bàn như đặt một vật dễ vỡ. Rồi cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Vậy thì… mình cưới rồi tính tiếp.” 👇👇👇 Xem tiếp câu chuyện dưới bình luận

Ngày mẹ kế tôi qua đời, bà ta để lại cho con riêng1 căn biệt thự mặt đường và sổ tiết kiệm 10 tỷ, còn tôi ngậm ngùi nhận...
13/12/2025

Ngày mẹ kế tôi qua đời, bà ta để lại cho con riêng1 căn biệt thự mặt đường và sổ tiết kiệm 10 tỷ, còn tôi ngậm ngùi nhận căn nhà cấp 4 cũ kĩ ở quê chỉ vỏn vẹn 30m2. Ngày phá dỡ căn nhà cấp 4, một bí mật được giấu dưới nền gạch đã khiến cả gia đình tôi trắng mặt và phải nhìn lại tất cả...
Mẹ ruột tôi mất từ khi tôi mới 6 tuổi. Một năm sau, bố cưới bà Hạnh. Tôi không ghét bà – nhưng tôi cũng chẳng bao giờ cảm nhận được thứ gọi là tình mẫu tử từ bà. Bà luôn giữ khoảng cách: đúng bổn phận, nhưng lạnh lùng và nghiêm khắc đến sợ.
Còn Trâm – con gái ruột của bà – thì lại được cưng chiều hết mực. Tôi quen dần với điều ấy, quen cả việc mình chỉ như “người ngoài” trong chính ngôi nhà mình lớn lên.
Hai mươi mốt năm sống cùng nhau, tôi chưa bao giờ nghe mẹ kế gọi tôi bằng “con”, chỉ luôn là “t;hằng Tú”.
Nhưng tôi chưa bao giờ trách. Tôi nghĩ: M;ẹ k;ế mà như vậy là tốt rồi, không đánh đập, không ch;;ửi b;;ới, không h;;àn;;h h;;ạ. Thế là đủ. Nhưng hóa ra, tôi đã đánh giá mọi thứ cạn cợt và nông nổi hơn tôi tưởng 👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

Chồng vì s;ĩ diệ;n lén lấy thẻ ngân hàng của tôi, dẫn nguyên đoàn 9 người bên nội đi Nha Trang. Nhưng anh đâu ngờ, chỉ m...
12/12/2025

Chồng vì s;ĩ diệ;n lén lấy thẻ ngân hàng của tôi, dẫn nguyên đoàn 9 người bên nội đi Nha Trang. Nhưng anh đâu ngờ, chỉ một việc tôi làm sau đó đã khiến cả gia đình chồng… sữ/ng lặ/ng

Tôi tên Vy, ba mươi hai tuổi, nhân viên kế toán cho một công ty logistic ở Sài Gòn. Chồng tôi – Minh – là thợ điện, hiền nhưng… s;:ĩ di;;ện hảo. Mỗi lần có họ hàng, bạn bè, là bệnh sĩ diện trong anh lại trỗi dậy như được ai bơm khí.

Chúng tôi cưới nhau được bốn năm, chưa có con. Tôi vẫn nghĩ mình hiểu rõ Minh – cho đến cái ngày chiếc thẻ ngân hàng biến mất.

Sáng thứ sáu, tôi định chuyển tiền đóng tiền thuê nhà thì không thấy thẻ ATM đâu. Lục tung ví, túi xách, cả ngăn tủ vẫn không thấy. Thẻ đó tôi dùng riêng để dành tiền phòng lúc ốm đau, ít khi đụng vào.

Tôi thoáng rùng mình:
Chẳng lẽ…?

Nhưng tôi lắc đầu ngay. Minh không phải loại người lấy trộ;m. Anh luôn nói “tiền bạc vợ giữ cho chắc”, thi thoảng tôi đưa anh vài triệu tiêu vặt là được.

Nhưng đến trưa, khi lướt Facebook, tim tôi rớt cái bịch.

Trên tường trang cá nhân của chị Hai bên chồng đăng một tấm ảnh chụp cả đoàn 10 người đứng ở sân bay Cam Ranh, cap;tion rõ to:

“Nhờ có thằng Minh mà đại gia đình mình mới được chuyến du lịch Nha Trang sang xịn thế này!”

Tôi bấm vào từng ảnh. Minh đang tươi cười kéo vali, tay giơ vé máy bay. Cả nhà nội rộn ràng như đi trúng số.

Tôi thấy buồn cười. Một tiếng cười nghèn nghẹn.

Và ngay lúc ấy, tin nhắn báo biến động số dư dồn dập hiện lên. Tổng cộng hơn 34 triệu.

Tôi ngồi cứng người một lúc rất lâu. Không phải vì tiếc tiền. Mà vì cái cảm giác… bị phả;n bộ;i 👇👇👇Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

Chồng đã mất 15 năm sau, một lần bà nhìn thấy ông đi nghỉ ở Sầm Sơn cùng gia đình mới của ông, sự thật được h-é l-ộ...Mư...
12/12/2025

Chồng đã mất 15 năm sau, một lần bà nhìn thấy ông đi nghỉ ở Sầm Sơn cùng gia đình mới của ông, sự thật được h-é l-ộ...Mười lăm năm sau ngày chồng qua đời, bà Lan bất ngờ nhìn thấy ông – dáng người quen thuộc, mái tóc điểm bạc, nụ cười hiền – đang đi nghỉ mát ở Sầm Sơn cùng một gia đình khác. Bà chết lặng, tay run run níu chặt chiếc nón. Người đàn ông ấy chẳng thể lẫn đi đâu được, chính là chồng bà – ông Minh. Người đã được chôn cất, đã có tấm bia mộ đàng hoàng, người mà suốt bao năm nay bà vẫn hương khói mỗi ngày rằm mùng một.
Mười lăm năm trước, ông Minh được thông báo gặp tai nạn trên công trình. Cơ thể ông không tìm thấy nguyên vẹn, chỉ còn lại vài dấu vết để người ta xác nhận. Bà Lan đau đớn tột cùng, ôm hai con thơ dại. Từ ấy, bà vừa làm mẹ, vừa làm cha. Cả cuộc đời bà thu gọn lại trong gánh hàng rau ở chợ, từng đồng lời gửi gắm thành học phí cho các con.
Nỗi nhớ chồng chưa bao giờ nguôi. Đêm nào bà cũng thắp đèn dầu, thì thầm kể với di ảnh ông những chuyện trong ngày. Có khi bà tự hỏi: "Nếu ngày ấy ông còn sống, chắc mình đâu khổ đến thế?". Nhưng rồi bà lại tự an ủi, rằng số phận đã an bài, bà phải sống thay cả phần của ông.
Vậy mà hôm nay, trong tiếng sóng biển rì rào và ánh nắng chiều trải dài, người đàn ông ấy xuất hiện. Ông đang cười nói với một người phụ nữ trẻ hơn bà, bên cạnh là hai đứa nhỏ gọi ông bằng “bố”. Hình ảnh ấy như nhát dao xoáy vào lòng bà Lan. Bà muốn lao đến hỏi cho ra lẽ, nhưng đôi chân như bị đóng chặt xuống cát.
Bà chỉ biết đứng lặng, để nước mắt lăn dài, trong đầu cuộn lên hàng nghìn câu hỏi:
Tại sao ông lại còn sống?
Vì sao ông bỏ mặc vợ con mà sống với gia đình mới?
Mười lăm năm qua, ông ở đâu?
Đêm ấy, bà không sao ngủ được. Trong đầu cứ vang vọng tiếng sóng, cùng gương mặt chồng. Sự thật như một tảng đá đè nặng lên tim. Bà biết, cuộc đời mình sắp phải đối diện với một biến cố khác.... Bí mật sau bức màn ...
Quý độc giả xem thêm dưới phần bình luận 👇👇👇

Chồng sống thực vật ăn ngủ 1 chỗ đã 10 năm nay, tôi hầu hạ chẳng kêu lấy nửa lời, vậy mà hôm rồi về quê giỗ ông tôi lên ...
12/12/2025

Chồng sống thực vật ăn ngủ 1 chỗ đã 10 năm nay, tôi hầu hạ chẳng kêu lấy nửa lời, vậy mà hôm rồi về quê giỗ ông tôi lên sớm dự kiến 1 ngày, vừa vào đến phóng khách đã thấy tiếng ú ớ, lao thẳng vào phòng ngủ thì phát hiện ra lão chồng không hề...

Chồng tôi nằm một chỗ 10 năm trời, t;/ai nạ--n giao thông khiến não tổ-n thương, sống thực vật – mọi thứ từ tắm rửa, thay quần áo, xoay người đến cho ăn, đều một tay tôi lo.

Tôi chưa từng kêu một câu, chẳng bỏ đi, dù nhiều người khuyên:

“Thôi, còn trẻ thì làm lại cuộc đời đi.”

Nhưng tôi tin: người còn đó, tình còn đó.

Hôm rồi về quê giỗ ông nội, tôi vội lên sớm hơn dự kiến một ngày vì nhớ nhà, nhớ chồng. Vừa mở cửa bước vào phòng khách, tôi nghe tiếng ú ớ phát ra từ phòng ngủ của anh.

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi nghĩ anh bị nghẹn, khó thở, hay lên cơn co giật như mấy lần trước. Tôi quăng luôn túi đồ, lao thẳng vào phòng…

Rồi tôi đứng ch;/ết lặng.

Không có cảnh anh mấp máy như tai biến, không hề run giật.

Chồng tôi đang… ngồi dậy.

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

Chồng tôi – người đã nằm một chỗ sống thực vật suốt 10 năm trời, ăn uống qua ống, không mở mắt, không phản ứng – đang phát ra âm thanh ú ớ trong phòng ngủ. Tôi chạy thẳng vào với trái tim thắt lại vì lo lắng, nào ngờ…

Tôi đứng chết lặng ngay cửa.

Trên giường, “ông chồng thực vật” của tôi đang ngồi dậy bình thường, tay ôm chặt một cô gái ngồi trên xe lăn, mặt áp sát vào nhau, hôn thắm thiết.

Còn tôi – người hầu hạ lau rửa từng giọt, xoay mình từng đêm, bón từng thìa cháo suốt 10 năm – đứng đó như hóa đá.

Tôi hét lên:

“Anh… anh bị liệt mà!?”

Cô gái trên xe lăn giật mình quay lại, tay run run, còn chồng tôi – người lẽ ra không cử động nổi – đẩy tôi ra và gào ú ớ mấy tiếng rồi… nói rõ từng chữ lật mặt đến mức ki;/nh khủ--ng... 👇👇

Chỉ vì mang th;a;i 3 tháng mà tôi bị nhà trai "mặc cả" tiền thách cưới từ 50 triệu xuống hơn 20 triệu. Bố tôi vốn nóng t...
12/12/2025

Chỉ vì mang th;a;i 3 tháng mà tôi bị nhà trai "mặc cả" tiền thách cưới từ 50 triệu xuống hơn 20 triệu. Bố tôi vốn nóng tính, tôi tưởng ông nổi giận đùng đùng, ai ngờ ông vẫn cười tươi đồng ý với quyết định của mẹ chồng tương lai. Mãi cho đến hôm cưới, nhà trai kéo đến xin dâu mới vỡ lẽ khi nhìn vào bên trong
Trưa hôm ấy, nhà Nam khăn gói lên nhà gái làm lễ dạm ngõ. Cô dâu – Lan – bụng đã nhô nhẹ dưới chiếc váy dài màu kem, gương mặt vừa mừng vừa lo.
Trên bàn khách, hai bên gia đình ngồi đối diện. Chén trà còn bốc khói, bà mẹ Nam cười ngọt:
“Chúng tôi biết chuyện cũng đã rồi, nên mới vội lên thưa chuyện. Chỉ mong bên thông gia thông cảm, đám cưới làm gọn thôi, khỏi rườm rà.”
Mẹ Lan gật đầu:
“Chúng tôi cũng không cầu kỳ. Con gái chỉ mong được về nhà chồng cho yên ổn.”
Không khí tưởng chừng ấm áp, cho đến khi bà mẹ Nam chậm rãi nói tiếp, giọng nhỏ mà rõ từng chữ:
“Nhưng mà… nói đi cũng phải nói lại. Giờ cưới xin tốn kém, mà con Lan lại đang bầu, nên… chắc bên thông gia không cần nhà tôi lo sính lễ nhiều đâu nhỉ?”
Ông Nam – bố chú rể – chen vào:
“Phải, tiền thách cưới theo lệ là 50 triệu, thì thôi, hai bên chia đôi. Còn lễ đen, vàng cưới, nhà gái giảm được gì thì giảm, coi như giúp hai đứa nó đỡ khổ.”
Không khí trong phòng chùng xuống.
Mẹ Lan nén giận, nhưng mắt đã đỏ hoe.
Còn Lan cúi gằm, hai bàn tay run run nắm chặt vạt áo.
Nhưng mẹ cô vẫn giữ nụ cười nhẹ:
“Vâng, cô nói sao, nhà tôi nghe vậy. Miễn là hai đứa được danh chính ngôn thuận.”
Bà mẹ Nam hài lòng, cười tươi:
“Biết điều thế là tốt. Thời nay kiếm được nhà gái hiểu chuyện hiếm lắm.”
Không ai ngờ rằng nụ cười ấy… chính là khởi đầu cho một “đòn phản đòn” chưa từng có.
Ba tuần sau — ngày cưới.
Nhà trai kéo xe hoa đến từ sáng sớm, cờ phướn đỏ rợp cả ngõ. Nhạc cưới vang inh ỏi.
Nhưng khi đến cổng nhà Lan… mọi người ch;ế;;t lặng....
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Có ai nghĩ rằng mình vẫn còn phước báu khi có buồng phổi tốt, có trái tim mạnh, có lục phủ ngũ tạng hoàn hảo để hít thở ...
11/12/2025

Có ai nghĩ rằng mình vẫn còn phước báu khi có buồng phổi tốt, có trái tim mạnh, có lục phủ ngũ tạng hoàn hảo để hít thở không khí trong lành của trời đất, để ăn, để uống? Nhiều người giàu sang phú quý, tiền rừng biển bạc nhưng quả thận không lành, dù chạy chữa khắp trong nước đến nước ngoài vẫn không mua được mạng sống. Vì vậy, có mạng sống toàn vẹn là một phước báu.

Nam mô Quán Tự Tại Bồ Tát🙏🙏🙏🙏🙏

Address

Ha Long
52310

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Trần Thị Kiều posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share