25/08/2025
Trong cuộc đời này, ai trong chúng ta cũng ít nhất một lần đối diện với một lựa chọn khó khăn:
" BUÔNG HAY GIỮ ".
Và điều ấy chưa bao giờ là dễ dàng. Nó không chỉ là một quyết định thoáng qua, mà thường là cả một hành trình dài – nơi ta học cách trưởng thành qua nước mắt, qua những mất mát, và cả những nỗi đau mà chỉ chính mình mới thấu hiểu.
Người ta thường nghĩ: buông là từ bỏ, còn giữ là níu kéo. Nhưng sự thật không phải lúc nào cũng đơn giản như vậy.
Có những điều ta ôm rất chặt, tưởng như không thể thiếu trong cuộc sống, nhưng cuối cùng lại chính là thứ cần phải buông. Ví dụ như: một mối tình đã đi đến hồi kết, một ước mơ không còn phù hợp với hiện tại, hay thậm chí một hình ảnh hoàn hảo về bản thân mà ta cố níu kéo. Giữ những điều ấy, nhiều khi chỉ làm ta nặng nề thêm. Giữ một người đã rời đi, chẳng khác nào muốn níu lại áng mây đã bay về phía trời xa.
Ngược lại, có những điều tưởng chừng chỉ cần buông ra là lòng sẽ nhẹ, nhưng rồi ta nhận ra: giữ lại mới là con đường giúp ta lớn lên. Giữ lấy một giá trị sống, một nguyên tắc, hay một niềm tin trong những ngày đen tối nhất, chính là ngọn lửa giúp ta vượt qua bão tố. Giữ một lời hứa, giữ sự tử tế, giữ niềm tin vào tình người – đôi khi đó là sức mạnh nuôi dưỡng ta, ngay cả khi cuộc đời này đầy những vết xước.
Buông không có nghĩa là thất bại. Ngược lại, buông đúng lúc chính là sự can đảm. Buông là dám chấp nhận rằng có những thứ không thuộc về mình, có những con đường không còn dành cho mình. Và buông cũng là khi ta trao cho bản thân một cơ hội mới, được thở nhẹ hơn, được sống trọn vẹn hơn.
Nhưng giữ cũng không đồng nghĩa với cố chấp. Giữ đúng điều, đúng người, đúng giá trị – đó là minh chứng của sự trưởng thành. Người biết giữ là người biết trân trọng. Họ không giữ bằng sự sợ hãi mất mát, mà giữ bằng tình yêu, bằng sự ý thức rằng: có những điều, nếu để vuột mất, sẽ không bao giờ tìm lại được. Để hiểu rõ hơn, ta có thể nhìn vào một vài khía cạnh của đời sống:
➡️ Buông hận thù, giữ sự tha thứ. Khi ta chọn buông bỏ hận thù, không có nghĩa ta quên đi vết thương, nhưng là ngừng để nó điều khiển cuộc đời mình. Tha thứ không phải để người khác được yên, mà là để ta được bình an.
➡️ Buông kiểm soát, giữ sự tin tưởng. Ta không thể điều khiển hết mọi thứ: người khác nghĩ gì, làm gì, hay rời đi lúc nào. Nhưng ta có thể giữ lấy niềm tin vào chính bản thân mình, và vào những điều tốt đẹp vẫn đang tồn tại.
➡️ Buông cái tôi, giữ sự khiêm nhường. Đôi khi, điều ta cần buông chính là sự kiêu hãnh, là cái tôi quá lớn, để có thể học hỏi, để có thể lắng nghe và yêu thương.
➡️ Buông sự sợ hãi, giữ sự can đảm. Sợ hãi là gánh nặng kéo lùi ta về phía sau. Khi dám buông nó, ta sẽ giữ lại cho mình sự tự do để bước đi, để thử thách, để sống thật với bản thân.
Vậy làm thế nào để biết khi nào nên buông, khi nào nên giữ? Có thể áp dụng hai câu hỏi đơn giản:
- Điều này có mang lại bình yên cho mình không?
- Nó có làm mình trưởng thành hơn, hay khiến mình nhỏ bé lại?
Nếu giữ lại chỉ làm ta đau khổ, thì hãy buông.
Nếu buông mà mãi day dứt, thì hãy giữ, nhưng giữ bằng sự tỉnh thức, không cố chấp, không ràng buộc.
Buông đúng lúc là sự giải thoát. Giữ đúng chỗ là hạnh phúc.
💁♀️Sau tất cả, điều quan trọng nhất trong đời không nằm ở việc ta giữ lại được bao nhiêu người hay bao nhiêu điều ta yêu thương. Mà là: giữa muôn trùng biến động, ta có giữ được chính mình không?
Ta có buông được nỗi đau mà vẫn giữ được một tâm hồn bình yên không?
Nếu làm được điều đó, thì dù buông hay giữ, ta cũng đang thật sự sống.
🙆♀️Chúc bạn luôn tìm được sự bình an trong những quyết định của mình. Hẹn gặp lại bạn trong những bài viết tiếp theo nhé.
C #