Hoa Phượng

  • Home
  • Hoa Phượng

Hoa Phượng Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Hoa Phượng, News & Media Website, .

Nam sinh ngh/èo b/ỏ l/ỡ kỳ thi tốt nghiệp vì cứ/u bà lão, cái kết bất ngờ khiến cuộc đời cậu bước sang trang mớiHôm đó l...
28/06/2025

Nam sinh ngh/èo b/ỏ l/ỡ kỳ thi tốt nghiệp vì cứ/u bà lão, cái kết bất ngờ khiến cuộc đời cậu bước sang trang mới

Hôm đó là buổi sáng quan trọng nhất trong đời Đức – ngày thi tốt nghiệp THPT. Cậu đã dậy từ 5 giờ sáng, ôn lại bài vở, ăn qua loa vài miếng cơm nguội rồi đạp xe đến điểm thi. Cả năm trời học hành không ngơi nghỉ, dù vừa học vừa phụ mẹ bán hàng rong, cậu vẫn luôn giữ vững một mục tiêu: Đỗ đại học, thoát nghèo.

Nhưng khi còn cách trường khoảng 500 mét, một tiếng kêu thất thanh khiến cậu phanh gấp lại.

Trên vỉa hè, một bà lão nằm co quắp, tay run run ôm ngực. Không ai dừng lại. Ai cũng vội. Đức không suy nghĩ nhiều – cậu lao đến, đỡ bà dậy và gọi taxi, rồi tự mình đưa bà vào bệnh viện gần nhất.

Đến khi ổn định, bác sĩ nói nếu trễ thêm 5 phút, bà cụ có thể đã không qua khỏi. Đức chỉ thở phào nhẹ nhõm, rồi mới nhớ đến giờ thi. Nhìn đồng hồ: 7h45. Trễ rồi. Hết cơ hội. Cậu lặng lẽ bước ra khỏi bệnh viện, lòng nặng trĩu.

Tối hôm đó, Đức không ăn cơm. Cậu ngồi bó gối nhìn ra sân, cảm thấy mọi nỗ lực mấy năm qua tan biến trong một buổi sáng. Mẹ cậu chỉ im lặng, xoa nhẹ vai con.

Ba ngày sau, một chiếc xe sang đỗ trước con hẻm nhỏ nơi gia đình Đức ở trọ. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề bước xuống.., đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mưa trút xuống Hà Nội từ rạng sáng, dày đặc như từng lớp sương xám xịt d-ội thẳng xuống đất. Cổng trường Trung học phổ t...
28/06/2025

Mưa trút xuống Hà Nội từ rạng sáng, dày đặc như từng lớp sương xám xịt d-ội thẳng xuống đất. Cổng trường Trung học phổ thông Phan Huy Chú đen kín người — phụ huynh, học sinh, và những chiếc ô sặc sỡ trồi lên tụt xuống như nấm mọc trong cơn bão.

Giữa biển người ấy, có một người đàn ông mặc chiếc áo mưa đã sờn bạc, cổ áo trễ xuống, hai tay nắm chặt lấy nhau trước bụng, g-:ục nhẹ xuống theo từng cơn gió. Ông không trú vào lán bạt che mưa. Cũng không trả lời ai. Ai hỏi, ông chỉ gật hoặc lắc. Còn ánh mắt, thì cứ đăm đăm nhìn vào cánh cổng đang khép hờ.

“Ông đứng đây ướt hết người, vào trong mà ngồi một lát.”
Một người phụ nữ chìa chiếc dù ra, mời.
Ông lắc đầu, mắt không rời cánh cổng.
“Mưa thế này, con ông thi cũng chẳng thoải mái gì.”
Ông vẫn không đáp.

Chỉ đến khi người phụ nữ lùi lại, người ta mới thấy tay ông đang run. Phần ống tay bên trái bị dính bùn, như thể ông đã ng-ã đâu đó trước khi tới đây.

Thời gian trôi chậm hơn cả hạt mưa rơi. 8 giờ. 9 giờ. Mười rưỡi.

Một số phụ huynh đã bỏ về, một số khác chốc chốc lại ngó đồng hồ. Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, nước mưa ngấm qua cổ áo, trượt xuống sống lưng l-ạnh b:u-ố-t. Nhưng ông không hề để ý.

Cho đến khi, giữa làn mưa bắt đầu mỏng dần, cánh cổng bật mở.

Từng tốp học sinh ùa ra. Người đàn ông vội vàng nhỏm dậy, mắt lướt vội trên từng gương mặt. Ông đứng hẳn lên, nhón cả chân, hai mắt chực trào.

Rồi ông thấy cô — cô bé mặc áo sơ mi trắng dính vài vết nhòe của th:-uố-c đỏ nơi cánh tay b:-ó b-ột, một bên chân khập khiễng, chiếc giày phải đã rách mất phần mũi. Nhưng môi em thì cong lên hớn hở, đôi mắt ánh lên như vừa vượt qua một trận bão mà vẫn còn s-ốn-g s-ó-t.

“Bố ơi!” – Em gọi to, chạy khập khiễng ra, nước mưa táp vào mặt, trộn lẫn với nước mắt.... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Kỳ thi kết thúc, người ta bảo, chưa có bài Văn nào dài gần mười trang, chữ nhỏ như ruột mèo nhưng từng câu lại khiến ban...
27/06/2025

Kỳ thi kết thúc, người ta bảo, chưa có bài Văn nào dài gần mười trang, chữ nhỏ như ruột mèo nhưng từng câu lại khiến ban chấm thi lặng người

Sáng đó, sân trường im lìm hơn mọi năm. Dãy bàn ghế được xếp thành hàng ngay ngắn, mặt bàn đã được lau lại bằng khăn sạch, còn thơm mùi nước lau. Thí sinh lặng lẽ bước vào từng phòng, tiếng giày đế cao su đạp nhẹ lên nền gạch nghe mà não nề.

Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng, vai dính một vết sờn nhỏ nơi khuy tay trái. Cô bước vào phòng thi muộn hơn một nhịp, người gác thi đưa mắt nhìn, rồi lặng lẽ gật đầu. Cô gái ngồi xuống bàn cuối cùng, sát cửa sổ, nơi ánh nắng đầu ngày rọi xiên qua tán phượng vươn dài như những ngón tay tìm kiếm.

Mắt cô đỏ hoe, hai mí sưng nhẹ. Nhưng không ai hỏi. Tám giờ sáng, giám thị phát đề. Phòng thi im phăng phắc, chỉ còn tiếng giấy sột soạt và tiếng bút chạy trên mặt giấy.

Mắt cô rơi vào đề Văn, tim lặng đi một nhịp. Cô nhìn chằm chằm vào bốn chữ đó, như thể có một ai từ c-õi vô hình đã thầm thì điều này với cô từ đêm qua.

Không ai thấy cô khóc. Nhưng mặt giấy dưới tay cô bắt đầu thấm nước. Cô không hề buồn lau đi. Cô viết, viết như chưa từng được viết. Như thể ngôn từ không còn là chữ nữa, mà là m:-á:u, là nước mắt, là tiếng gọi không bao giờ được đáp lại nữa....... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Cha ngh//èo đưa con gái đi thi bị giám đốc và quý tử ch///ế nh//ạo, 30 phút sau họ phải cúi đầu...Sáng tinh mơ, ông Tám ...
27/06/2025

Cha ngh//èo đưa con gái đi thi bị giám đốc và quý tử ch///ế nh//ạo, 30 phút sau họ phải cúi đầu...

Sáng tinh mơ, ông Tám đã dắt chiếc xe đạp cà tàng ra khỏi nhà. Trên yên sau là Lan – con gái ông – chuẩn bị bước vào kỳ thi tốt nghiệp lớp 12. Đôi mắt Lan ánh lên sự quyết tâm, còn ông Tám thì vừa đạp xe vừa thở dốc, mồ hôi lấm tấm thấm ướt lưng áo đã bạc màu.

Đến cổng trường, ông dúi vào tay con gái chai nước lọc và ổ bánh mì:
– "Ráng lên con. Ba không có gì nhiều, nhưng ba tin con sẽ làm được."

Lan gật đầu, siết chặt tay ba rồi bước vào cổng trường.

Ngay lúc đó, chiếc xe ô tô đen bóng dừng trước cổng. Từ trong xe bước ra giám đốc Nam – một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, cùng con trai là Trí – học sinh cùng dự thi. Trí mang tai nghe, mặc đồ hàng hiệu, ánh mắt liế/c xé/o những người xung quanh.

Giám đốc Nam nhìn thấy ông Tám bên chiếc xe đạp rỉ sét thì bật cười:
– "Xe đạp mà cũng đòi đưa con đi thi đại học à? Chắc thi cho vui chứ đâu có mơ được gì."

Trí thêm lời mỉa mai:
– "Ba nói đúng. Mấy đứa như vậy học giỏi mấy rồi cũng quay về c/uốc đất!"

Ông Tám cúi đầu, im lặng. Lan chỉ nhìn họ rồi quay đi, không đáp.

Bất ngờ, một tập giấy tờ rơi ra từ cặp của Trí mà hai cha con không hề hay biết... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Sau khi ly hôn, tôi và con gái nhỏ, Minh Anh, chuyển đến một căn nhà nhỏ xinh xắn ở ngoại ô. Cuộc sống mới không dễ dàng...
27/06/2025

Sau khi ly hôn, tôi và con gái nhỏ, Minh Anh, chuyển đến một căn nhà nhỏ xinh xắn ở ngoại ô. Cuộc sống mới không dễ dàng, nhưng tôi tự nhủ phải mạnh mẽ vì Minh Anh. Cô bé chỉ mới 5 tuổi, luôn hỏi về bố, nhưng tôi chỉ mỉm cười và nói: "Bố bận làm việc ở xa."

Một ngày nọ, sau giờ làm, tôi trở về nhà trong cơn mệt mỏi. Trước cửa nhà, một hộp quà được đặt ngay ngắn, buộc nơ đỏ rực rỡ. Tôi nhíu mày, nhặt nó lên. Trên hộp có tấm thiệp nhỏ, nét chữ quen thuộc khiến tim tôi khựng lại: "Từ Phong." Chồng cũ của tôi. Đã một năm kể từ khi chúng tôi ly hôn, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Vậy mà giờ đây, anh gửi quà? Tôi mở hộp, bên trong là một thùng táo đỏ tươi, mọng nước, thơm lừng. Tôi cười nhạt, tự nghĩ có lẽ anh đang cố làm lành hay khoe rằng cuộc sống của anh vẫn dư dả. Không chút để tâm, tôi đẩy thùng táo xuống gầm bàn bếp, nơi những món đồ không quan trọng thường bị lãng quên.

Ba ngày sau, trong lúc dọn dẹp nhà cửa, tôi chợt nhớ ra thùng táo. Minh Anh đang chơi ở phòng khách, tiếng cười trong trẻo của con bé vang lên. Tôi kéo thùng táo ra, định bụng sẽ bỏ đi vì chắc hẳn chúng đã hỏng. Nhưng kỳ lạ thay, táo vẫn tươi, không một vết thâm. Nhìn những quả táo, lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Tại sao Phong lại gửi táo? Anh chưa bao giờ tặng tôi thứ gì đơn giản như thế này, ngay cả khi chúng tôi còn chung sống. Tôi thở dài, quyết định lột vỏ vài quả để nấu chè cho Minh Anh.

Khi bổ quả táo đầu tiên, tôi phát hiện bên trong rỗng ruột. Ngạc nhiên, tôi lắc quả táo, nghe thấy tiếng sột soạt. Cẩn thận cắt đôi, tôi tìm thấy một mẩu giấy nhỏ cuộn tròn. Tim tôi đập mạnh... 👇

Ông Sáu đi bắt cá, không ngờ bắt được con rắn trắng về ng-âm r-:ư-ợu. Tưởng chỉ là điều bình thường nhưng sau đó một loạ...
27/06/2025

Ông Sáu đi bắt cá, không ngờ bắt được con rắn trắng về ng-âm r-:ư-ợu. Tưởng chỉ là điều bình thường nhưng sau đó một loạt chuyện lạ xảy ra với gia đình ông

Ông Sáu là người thôn Hạ, cả đời quen tay với lưới, mặt với sông. Nhà ông sát mép bãi, rợp bóng tre và mùi mắm ruốc chưa bao giờ dứt hẳn. Con gái út vừa lấy chồng năm ngoái, giờ nhà chỉ còn ông, bà và cái tủ rư:ợ;-u cũ s-ứt một cánh.

Chiều đó, trời oi như nén l-;ửa, ông Sáu dắt thuyền ra khúc lạch nhỏ sau chợ để thả câu. Lòng sông cạn, nước đ:-ục như cháo, nhưng ông Sáu bảo: “Cá nó khôn, càng lặng càng dễ bắt.” Không ai cãi, vì ông bắt cá đã hơn năm mươi năm, từ hồi còn chưa biết h_ú:-t th-uố-::c.

Lần này không phải cá.

Khi nhấc vó lưới lên, ông thấy một cái bóng ngoằn ngoèo trườn nhẹ. Là rắn – nhưng trắng toát, không một vệt hoa nào, thân mượt như lụa, đầu thon và mắt đen sâu hút. Ông Sáu chưa từng thấy con rắn nào như thế. Nó nằm yên trong rổ tre, không vùng vẫy, không thè lưỡi, chỉ lặng lẽ nhìn ông như… biết nói.

Ông mang nó về. Chẳng ai trong xóm nghĩ ngợi gì, chỉ có bà Sáu là chột dạ. Bà bảo: “Rắn trắng lành, chớ có động.” Ông gạt đi: “Rắn nào cũng là rắn. Mình nuôi ba đứa con cũng nhờ r:-ư-ợu rắn chứ đâu.”

Chiều hôm đó, con rắn bị ông là-m t-h:-ịt và thả vào h-ũ rư-ợ-u lớn. Lúc đậy nắp, bà Sáu bảo nhìn thấy nó vẫn… chớp mắt.

Kể từ đó, nhà ông Sáu bắt đầu có những chuyện lạ.

Bà Sáu bắt đầu mơ thấy người đàn bà mặc áo trắng, đứng ngay đầu giường, không nói, chỉ khóc. Mỗi lần tỉnh dậy, chân bà lại b-ầ-:m t:í:m: như bị c:-à:o c-ấ-u.

Rồi tới ông Sáu, mọi chuyện còn kinhkhung hơn.... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Mẹ đơ/n th/ân một mình ôm con đi khám, ti/m đập chân ru/n vì gặp ngay bác sĩ là bố đứa béChiều mưa lất phất, bệnh viện đ...
27/06/2025

Mẹ đơ/n th/ân một mình ôm con đi khám, ti/m đập chân ru/n vì gặp ngay bác sĩ là bố đứa bé

Chiều mưa lất phất, bệnh viện đông đúc và ngột ngạt mùi thuốc khử trùng. Ngọc, người mẹ đơn thân 26 tuổi, bế đứa con trai hai tuổi gầy gò trên tay, bước vào phòng khám với vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Thằng bé ho sù sụ suốt mấy đêm liền, gò má ửng đỏ vì sốt, còn Ngọc thì gần như kiệt sức sau bao ngày chạy vạy vừa làm, vừa chăm con.

Cô đặt con lên ghế, phủ nhẹ tấm chăn mỏng rồi nhìn quanh, chờ đến lượt. Lúc y tá gọi tên, cô ôm con bước vào phòng khám với tâm trạng lo lắng quen thuộc, nhưng điều cô không ngờ là… bác sĩ trực hôm nay lại chính là người đàn ông mà cô đã cố quên suốt ba năm qua – Minh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả thế giới như ngừng lại. Minh vẫn vậy – lạnh lùng, điềm đạm trong chiếc áo blouse trắng. Chỉ có ánh mắt anh, khi nhìn đứa trẻ trên tay cô, thoáng rung động.

Ngọc đứng sững. Tay cô khẽ siết chặt vòng tay quanh con, tim đập thình thịch. Cô không biết nên quay đi hay ở lại. Ba năm trước, cô và Minh là hai kẻ yêu nhau say đắm. Nhưng khi Ngọc phát hiện mình có th/ai, Minh lại đang chuẩn bị sang Pháp du học. Sợ làm anh lỡ dở tương lai, cô chọn cách im lặng rời xa, một mình ôm con sinh ra trong lặng lẽ.

– “Em… đến khám cho bé?” – Giọng Minh chậm, trầm và cố giữ bình tĩnh.

Ngọc gật đầu, không dám nhìn thẳng. Cô đặt con nằm lên giường khám, cố giữ vẻ bình thường.

– “Cháu sốt cao mấy ngày rồi, ho khan, có hơi thở khò khè…”

Minh cúi xuống kiểm tra cho đứa bé. Đôi tay anh run nhẹ, không phải vì lo cho bệnh án, mà bởi vì cậu bé có đôi mắt y như anh ngày bé. Lúc đặt ống nghe lên ngực cậu bé, ánh mắt anh lặng đi.

– “Tên bé là gì?” – Anh hỏi, khẽ khàng.

– “Thiên… Thiên Ân.” – Ngọc đáp, giọng run lên.

Cái tên ấy như nhát dao lặng lẽ đâm vào lồng ngực Minh. Đó từng là cái tên anh thích nhất, và anh đã từng nói: “Nếu sau này có con trai, mình đặt tên nó là Thiên Ân nhé. Đứa bé là ân huệ của cuộc đời.”

Cả căn phòng trở nên yên ắng. Minh viết đơn thuốc, rồi ngập ngừng đưa lại cho cô.

– “B/é bị viê/m ph/ế qu/ản nhẹ, chỉ cần uống thuốc đều và nghỉ ngơi.”

Ngọc cúi đầu cảm ơn. Cô ôm con định quay đi, nhưng giọng anh vang lên:

– “Ân… là con anh, đúng không?”... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Tỷ phú hả hê mời vợ cũ đi đám cưới, không ngờ cô dắt theo 2 đứa trẻ giống anh như đúc khiến ai nấy s/ững s/ờ, hóa ra là....
27/06/2025

Tỷ phú hả hê mời vợ cũ đi đám cưới, không ngờ cô dắt theo 2 đứa trẻ giống anh như đúc khiến ai nấy s/ững s/ờ, hóa ra là...

Ngày hôm ấy, bữa tiệc cưới của tỷ phú Lâm Minh – một doanh nhân nổi tiếng trong giới đầu tư – diễn ra long trọng tại một khu resort sang trọng ven biển. Cô dâu là một người mẫu trẻ tuổi đang nổi đình nổi đám. Truyền thông chen nhau đưa tin, khách mời toàn những nhân vật quyền lực. Ai nấy đều nghĩ đám cưới này là một cái kết đẹp cho người đàn ông giàu có nhất thành phố.

Nhưng chẳng ai ngờ, sự kiện trở thành tâm điểm lại không đến từ chú rể hay cô dâu, mà là từ một người phụ nữ… từng là vợ cũ của anh.

Cô xuất hiện. Và không chỉ một mình.

Giữa khung cảnh hoa lệ, chiếc váy trắng nhã nhặn của cô Hạ – vợ cũ của Lâm Minh – lặng lẽ bước vào cùng hai đ//ứa tr//ẻ song sinh. Một bé trai, một bé gái, tầm khoảng bốn, năm tuổi. Điều khiến mọi ánh mắt đổ dồn chính là gương mặt của hai đứa trẻ ấy: sống mũi cao, ánh mắt sâu, đôi môi cong… giống Lâm Minh như hai giọt nước... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Nữ tỷ phú cho bác xe ôm vay 50 triệu, 18 năm sau trời không phụ lòng người...Trưa hè Sài Gòn oi ả, tiếng nắng như chảy t...
27/06/2025

Nữ tỷ phú cho bác xe ôm vay 50 triệu, 18 năm sau trời không phụ lòng người...

Trưa hè Sài Gòn oi ả, tiếng nắng như chảy tràn trên từng mái tôn nóng hầm hập. Trong cái ngột ngạt đó, bác xe ôm Nguyễn Văn Hòa vẫn ngồi dưới gốc cây bàng quen thuộc trước cổng bệnh viện Chợ Rẫy, gương mặt rám nắng, ánh mắt kh/ắc kh/ổ.

Cuộc sống của bác đã như thế suốt gần 30 năm. Ngày nào cũng chạy xe từ sáng sớm tới tận khuya, chỉ mong đủ tiền thu/ốc m/en cho vợ và lo cho con gái đang học năm cuối đại học. Thế nhưng số phận lại ngh/iệt ng/ã hơn tưởng. Một buổi sáng, bác Hòa nhận được tin: vợ bác bị độ/t qu/ỵ, cần nhập viện gấp và phải ph/ẫu thu/ật. Số tiền lên đến 50 triệu – một con số khổ/ng l/ồ với người đàn ông chỉ có hơn 100 ngàn trong túi.

Bác hoả/ng lo/ạn, chạy vạy khắp nơi. Bạn bè, đồng nghiệp xe ôm ai cũng ngh/èo kh/ó, người cho mượn được 1–2 triệu đã là quý lắm. Bác như người rơi xuống hố sâu, bất lực nhìn vợ nằm m/ê m/an trong phòng cấ/p cứ/u.

Ngay lúc ấy, một cô gái trẻ mặc sơ mi trắng bước xuống từ chiếc taxi gần cổng bệnh viện. Cô đứng nhìn bác một lúc lâu, rồi tiến lại gần, giọng nhẹ nhàng:

“Cháu nghe bác hỏi va/y tiền mấy người… có chuyện gì vậy bác?”

Bác Hòa rưng rưng kể lại. Không hy vọng gì, bác chỉ nghĩ cô gái ấy hỏi cho có. Nhưng không ngờ, sau vài phút lặng im, cô mở ví, rút ra một xấp tiền rồi chìa cho bác.

“Đây là 50 triệu. Bác cứ cầm lấy mà lo cho bác gái. Không cần trả lại ngay đâu.”

Bác Hòa sữ/ng s/ờ, hai tay run run nhận tiền mà nước mắt cứ trào ra. “Cô ơi, bác cảm ơn cô. Nhưng bác là người chạy xe ôm, không biết khi nào mới có thể trả được...”

Cô gái chỉ cười hiền, đặt tay lên vai bác: “Bác chỉ cần hứa là sẽ sống tử tế, làm việc lương thiện. Sau này nếu có cơ hội, giúp lại người khác là được.”

Rồi cô rời đi, không để lại tên, không để lại số điện thoại. Bác Hòa chỉ biết cô tên Linh, khi bác hỏi thì cô chỉ nói vậy rồi bước nhanh vào trong bệnh viện. Với bác, đó là một ân nhân – một thiên thần xuất hiện giữa cuộc đời tăm tối.

Vợ bác qua cơn ng/uy kị/ch, bác chạy xe hăng say hơn bao giờ hết. Mỗi đồng kiếm được, bác đều ghi sổ, cất lại một phần riêng: “Tiền của cô Linh”. Năm tháng trôi qua, bác không thể tìm ra cô gái ấy để trả, nhưng trong lòng chưa bao giờ nguôi nhớ.

18 năm sau... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mẹ chồng đưa cho tôi 4 tỷ yêu cầu tôi ly hôn chồng để chồng tôi cưới cô gái khác cho bà có cháu trai n-ối d-õi, ngày biế...
26/06/2025

Mẹ chồng đưa cho tôi 4 tỷ yêu cầu tôi ly hôn chồng để chồng tôi cưới cô gái khác cho bà có cháu trai n-ối d-õi, ngày biết được sự thật tôi hối hận không kịp

Tôi từng nghĩ những bộ phim về “mẹ chồng é-:p con dâu ly hôn vì muốn ch:-áu đ-ích t-ôn” chỉ có trên màn ảnh.

Cho đến cái ngày bà đặt lên bàn tôi một chiếc phong bì dày cộm, kèm theo tờ giấy ly hôn đã in sẵn họ tên tôi và Huy — chồng tôi. Trong phong bì là bốn tỷ.

Tôi không nói gì. Chỉ im lặng nhìn đôi mắt bà – người phụ nữ suốt ba năm nay luôn giữ vẻ ôn hòa, tử tế – đang nhìn tôi, không chút cảm xúc.

Bà bảo:
– Cô biết tôi quý cô. Nhưng Huy là con một. Tôi không thể nhìn dòng họ này tuy-ệt t-ự.

Tôi nhíu mày.
– Nhưng con chưa từng từ ch-ối s-i-nh con.

Bà nhìn đi chỗ khác.
– Mấy năm nay không có, thì đừng cố nữa.

**
Tôi rời khỏi căn nhà đó sau ba ngày suy nghĩ. Không đụng vào đồng nào. Tờ đơn vẫn đặt trên bàn, nhưng đã có chữ ký tôi.

Tôi không gọi cho Huy. Chỉ nhắn một dòng:
“Em không muốn làm người ngăn cản tương lai của anh. Mong anh sẽ có một gia đình trọn vẹn hơn.”

Điện thoại im lặng đến mức khiến tôi thấy mọi thứ càng đáng buồn hơn.

Ba tháng sau, tôi nghe tin Huy sắp cưới.

Cô gái ấy đúng mẫu “vợ chuẩn mẹ chồng”: da trắng, môi đỏ, bác sĩ n-hi khoa, gia đình danh giá. Mẹ chồng cũ của tôi hẳn rất mãn nguyện.

Người ta bảo tôi d-:ại. Có người bảo tôi mạnh mẽ. Chỉ riêng tôi biết, mỗi đêm, trong căn phòng trọ thuê mới, tôi vẫn hay mơ thấy gương mặt anh – đôi mắt hay cười, giọng nói khàn nhẹ bảo:
“Anh ch:-ẳng c-ần con. Anh c-ần em.”

Nhưng tôi đã không tin.

**

Đám cưới được tổ chức âm thầm. Không rình rang. Cũng không có ảnh cưới. Tôi thấy lạ. Rồi bỏ qua.

Mãi đến mùa đông năm ấy, tôi bất ngờ gặp lại chị giúp việc cũ nhà chồng. Bà khóc nấc khi nhìn thấy tôi.

– Cô… cô không biết gì sao?

Tôi khựng lại.
– Biết gì ạ?............. Đọc tiếp tại bình luận 👇

Chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút, em g-ụ:c đầu xuống bàn, không ho;ả:ng l:-o;ạ;n, không...
26/06/2025

Chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút, em g-ụ:c đầu xuống bàn, không ho;ả:ng l:-o;ạ;n, không rơi nước mắt, chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nào

Tiết trời đầu hè oi ả đến mức quạt trần trong phòng thi quay đến phát mỏi cũng không thổi nổi một làn gió mát. Ánh sáng lóa lên từ những tấm kính cao, in xuống sàn lớp học những vệt nắng hình ô cửa. Ngoài hành lang, tiếng ve n:-ổ ran.

Nam ngồi ở bàn thứ ba dãy gần cửa sổ. Vẫn tư thế thẳng lưng quen thuộc, ánh mắt chăm chú như bao lần kiểm tra trước đây. Em luôn là đứa khiến cả phòng thi nhìn theo: bởi sự bình tĩnh, bởi cách viết nhanh mà gọn, bởi danh tiếng “Nam học giỏi nhất khối.”

Nhưng hôm ấy, chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút.

Em g-ụ-c đầ:-u xuống bàn. Không h-oả:ng l:o-ạ:n. Không rơi nước mắt. Chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nào.......... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Sáng mùa hè ở Hà Nội như được vắt ra từ một cái chảo nóng khổng lồ, oi ả và đặc quánh hơi người. Trước cổng điểm thi trư...
26/06/2025

Sáng mùa hè ở Hà Nội như được vắt ra từ một cái chảo nóng khổng lồ, oi ả và đặc quánh hơi người. Trước cổng điểm thi trường Đại học nổi tiếng nhất nhì cả nước từng nhóm học sinh chen nhau vào trong, áo sơ mi trắng, tóc tai chỉnh tề, tai nghe đeo lệch, khẩu trang hiệu sành điệu. Chỉ có một dáng người nổi bật theo cách… lạc lõng.

Cậu mặc bộ áo chàm thêu hoa văn tay dài, chân đi dép tổ ong, trên lưng đeo một chiếc balô đã phai màu, và dắt theo một chiếc xe đạp cà tàng cọt kẹt từng vòng bánh. Nhiều ánh mắt lia qua rồi nhìn nhau cười kh-úc kh-ích:
– Tr-ời ơ-i, đi thi mà mặc như m-úa h-át chào mừng.
– Cái xe đạp kia chắc từ thời ông nội mình quá.

Cậu không nói gì, chỉ cười. Nụ cười của người đã quá quen với ánh nhìn từ trên xuống. Họ không biết tên cậu – nhưng vài người nhớ mang máng cái tên kỳ lạ khi giám thị đọc danh sách: Vừng A Dính.

Trong phòng thi, Dính ngồi bàn gần cửa sổ. Trông cậu thật thà, lóng ngóng, đến mức giám thị cũng chép miệng:
– Ch-ắc là-m được vài câu rồi nộp sớm.

Nhưng Dính không vậy, từng nét vẽ cho bài năng khiếu hình họa được Dính nắn nót từng chút.

Kỳ thi trôi qua. Cánh cổng trường đóng lại, cuốn theo những bàn tán về thủ khoa tương lai nào đó đến từ một lớp chuyên Anh, hoặc con nhà giáo sư nọ. Còn Vừng A Dính thì đã yên vị trên chiếc xe đạp, đạp từng vòng đều đặn rời khỏi thành phố.

Ngày Bộ công bố điểm thi, danh sách thủ khoa toàn quốc lan khắp mạng xã hội.

Người ta b-à-ng h-oà-ng...... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hoa Phượng posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share