08/07/2025
Năm ta vừa đến tuổi cài trâm, mẫu thân liền cho ta dùng mật hợp hoan bí truyền.
Người mỉm cười, nói rằng sau này phu quân tất sẽ yêu ta đến điên đảo.
Thế nhưng đến năm mười tám tuổi, phụ thân phạm tội, bị biếm chức lưu đày.
Nhà họ Phó liền lập tức tới cửa hủy hôn.
Ta xoay người gả cho Tiêu Hàn Sinh — võ tướng từng nhận ơn của phụ thân, hiện là bá hộ dũng tướng trấn thủ Kinh Châu.
Đêm tân hôn, nam nhân kia nét mặt lạnh lùng như băng:
“Ta biết tiểu thư lấy ta là chuyện bất đắc dĩ. Ta… sẽ không động vào nàng.”
Lòng ta chợt lạnh, đang chưa biết nên làm gì, thì trước mắt đột nhiên hiện ra những dòng chữ kỳ lạ:
【Ai da, nam chính đúng là ngốc, thầm mến bao năm, rốt cuộc cũng thành thật, vậy mà lại không dám chạm vào.】
【Nữ phụ thân ngọc da hương, là tuyệt sắc hiếm có, trên đời này chỉ có nam chính là kẻ thô kệch khí lực sung mãn mới kham nổi.】
【Nữ phụ đúng là chẳng biết quý trọng, dù có được thanh mai kết tóc năm xưa nạp làm thiếp, thì cuối cùng cũng vì không hòa hợp phòng the mà rạn nứt, rời xa nhau, đổi tình sang kẻ khác.】
【Thế cũng hay, để nam chính giữ thân như ngọc, sau này gặp được nữ chính thật lòng yêu hắn, còn nữ phụ thì hối chẳng kịp.】
Nghe mấy lời xúi bậy ấy, ta ngập ngừng tháo y đai:
“Phu quân… xin chàng thương ta.”
Nến hồng rực rỡ cháy suốt một đêm, sáng ra cả người ta rã rời, không xuống nổi giường.
Rốt cuộc là ai không kham nổi ai?
1
Phụ thân vì đứng sai phe mà bị giáng chức lưu đày, nhà họ Phó liền lập tức đến cửa từ hôn.
Phụ thân thương ta, không nỡ để ta theo cùng chịu khổ, bèn đích thân viết thư tay, sai người lập tức đưa ta đến tìm một người từng chịu ơn ông.
Chỉ cần ta gả làm thê thất, sẽ không bị dính líu vào án.
Kinh Châu vệ chỉ huy ty.
Ta đứng trước mặt Tiêu Hàn Sinh, thấy hắn chăm chú đọc thư.
Khác hẳn hình tượng Phó Hành công tử— người có phong tư ngọc thụ lâm phong.
Tiêu Hàn Sinh dung mạo góc cạnh cương nghị, kiếm mi tinh mục, nét nào ra nét ấy.
Hắn cao hơn ta một cái đầu, thân hình vạm vỡ, có thể nói như gấp đôi ta vậy.
Chợt nhớ đến lời mẫu thân năm xưa khi cho ta dùng mật hợp hoan:
“Sau này phu quân con nhất định sẽ yêu đắm đuối thân thể con, chẳng còn để mắt đến nữ nhân nào khác.”
Lòng ta có chút hoang mang.
Nếu sau này thật sự thành thân với Tiêu Hàn Sinh, đến lúc phòng the liệu có bị hắn đè đến chế//t không?
Hắn xem xong thư, khẽ chau mày nhìn ta, ánh mắt thoáng hiện cảm xúc khó hiểu:
“Tiểu thư đã nghĩ kỹ chưa?”
“Thật sự muốn gả cho ta, làm vợ ta?”
Ta siết chặt vạt áo, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Ta và Phó Hành từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình ý sớm nảy sinh.
Nào ngờ chỉ vì một biến cố, nhà sa sút, phụ thân chàng liền nhân lúc chàng vào kinh dự thi mà lập tức lui hôn.
Nay nhà họ Tằng lâm nguy, còn có người chịu cưới ta, đã là ơn nghĩa lớn lao.
Ta gật đầu, nhẹ giọng đáp:
“Phụ thân bảo ta gả cho chàng.”
Vừa dứt lời, trước mắt lại hiện lên một hàng chữ:
【Nữ phụ trong lòng vẫn vương vấn nam phụ.】
【Nam chính cũng bất đắc dĩ, ai bảo phụ thân nữ phụ từng có ơn, đành cưới nàng thôi.】
Ta nhìn từng dòng chữ, trong lòng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt cương nghị của Tiêu Hàn Sinh, lắp bắp:
“Nếu… nếu chàng không nguyện ý, thì cứ xem ta là…”
“Ân công đã giao nàng cho ta, ta há có thể phụ lòng tín nhiệm đó?”
Tiêu Hàn Sinh gấp thư, nhét vào tay áo, ánh mắt kiên định nhìn ta:
“Đi thôi. Ta đưa nàng về phủ, ngày mai sẽ tìm người chọn ngày lành, thành thân.”
2
Phủ của hắn cách chỉ huy ty không xa, là một tiểu viện một gian.
Nhưng so với cảnh ngộ hiện tại của ta, đó đã là chốn dung thân tốt nhất rồi.
“Trong viện đơn sơ, nàng cứ tạm ở trước. Một lát nữa ta ra nha hành, tìm mua cho nàng một tiểu nha hoàn.”
“Không cần đâu!” — ta vội vã ngăn lại.
“Đã làm phiền chàng quá nhiều rồi. Xin chàng yên tâm, ta có thể tự chăm sóc bản thân.”
Tiêu Hàn Sinh nhìn ta chăm chú, như đang dò xét xem lời ta nói có mấy phần đáng tin.
Ta lập tức cam đoan:
“Nấu cơm, giặt giũ, quét tước… những việc ấy chắc chắn đơn giản hơn cầm kỳ thư họa, ta nhất định học được, thật đấy!”
Tằng gia giờ đây đã sa sút, các đồng liêu từng thân thiết với phụ thân đều sợ bị vạ lây, chỉ còn Tiêu Hàn Sinh là vẫn nhớ ơn xưa, dang tay giúp đỡ.
Lòng ta vốn đã ngập tràn cảm kích, sao còn dám làm thêm phiền?
Hắn khẽ cong môi, gần như không thể nhận ra ý cười:
“Vậy cũng được. Nàng cứ quen dần đi, ta ra phố mua ít đồ dùng cần thiết.”
Chờ hắn rời đi, ta lập tức thu dọn lại đồ đạc, rồi bắt tay vào quét dọn trong viện.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng có người bước vào.
“Tiêu Sư huynh … huynh… huynh…”
“Ngươi là ai thế?”
Trước mặt là một nữ tử, kinh ngạc nhìn ta chằm chằm.
Ta mồ hôi đầm đìa, đưa mu bàn tay quệt nhẹ lên trán rồi bối rối chưa biết đáp ra sao:
“Ta là… ta…”
【Nữ phụ đã đồng ý gả cho nam chính, mà còn cứ ngập ngừng lưỡng lự, lòng vẫn nghĩ đến thanh mai.】
【Nam chính thân cường thể tráng, bao nhiêu nữ nhân mơ ước cũng không được.】
【Thật chẳng hiểu nổi sau này nữ phụ còn đòi hòa ly sống chế//t, để rồi đi làm thiếp cho gã thư sinh kia.】
Những dòng chữ ấy khiến ta vừa hoang mang vừa thẹn thùng đỏ mặt.
Tai nóng bừng lên, ta cúi đầu đáp:
“Ta là… vị hôn thê của huynh ấy.”
Lời vừa dứt, đã thấy Tiêu Hàn Sinh gánh theo một gánh đầy hàng hóa trở về, bước vào sân:
“Ta về rồi.”
Mặt ta lập tức đỏ như gấc chín, cắn môi đến nỗi suýt bật má//u, chỉ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống.
Nữ tử kia không dám tin, ánh mắt mang đầy vẻ thất vọng:
“Tiêu Sư huynh, lời nàng nói… là thật sao?”
Tiêu Hàn Sinh gánh gánh hàng vào, thoáng liếc ta một cái, ánh mắt mang theo ý vị khó hiểu.
“Là thật. Chúng ta sẽ thành thân vào ngày kia. Khi ấy, mời cả nhà muội đến uống rượu hỉ.”
3
Nữ tử nọ mang vẻ mặt tổn thương, cúi đầu rời đi.
Tiêu Hàn Sinh vác gánh hàng vào phòng, trong gánh toàn là đồ dùng cho lễ thành hôn.
Tuy chẳng có vật gì quý giá, nhưng tâm ý ấy lại khiến ta cảm động vô ngần.
“Hãy xem thử còn thiếu gì không, ta ra phố mua thêm.”
Ta lắc đầu:
“Đã đầy đủ cả rồi.”
Tiêu Hàn Sinh nhìn ta, ánh mắt thâm trầm lấp lánh:
“Mặt nàng… dính ít tro bụi.”
“Á!”
Ta vội đưa tay áo che mặt:
“Ta… ta… để ta đi rửa!”
Nói rồi xoay người chạy ra phía lu nước ngoài sân, không hay ánh mắt hắn phía sau chợt có chút đổi thay.
Ta múc một bồn nước, dùng khăn vải chà kỹ khắp mặt.
Vừa mới lau xong, ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Hàn Sinh vừa tháo khuy áo vừa sải bước đi tới.
Dưới ánh dương rực rỡ, cơ ngực và cơ bụng của hắn nổi khối rõ ràng, cánh tay săn chắc như rắn cuộn — tràn đầy sức mạnh.
Ta ngây người đứng tại chỗ, tim đập loạn theo từng bước hắn đến gần.
【Trời ơi! Nam chính có tám múi cơ bụng, thân hình cường tráng, quả thực là ai gả cho hắn thì người ấy mới biết hưởng phúc thế nào.】
【Chỉ tiếc nữ phụ không biết nhìn người, bỏ một tráng sĩ như thế, lại cam tâm đi làm thiếp cho gã thư sinh yếu đuối.】
【Thân thể nàng đã được nuôi dưỡng bằng mật hợp hoan, một khi gần gũi nam nhân thì sẽ như nước chảy thành sông, dụ//c vọn/g cuồn cuộn, không phải nam nhân nào cũng kham nổi.】
【E rằng chỉ có nam chính như hắn mới đủ sức thỏa mãn nàng.】
Từng câu từng chữ lộ liễu đập vào mắt, khiến mặt ta đỏ bừng như lửa đốt.
“Tiểu thư nếu đã rửa mặt xong, xin nhường chút chỗ, ta muốn tắm qua một lượt.”
Thanh âm của Tiêu Hàn Sinh kéo ta trở về thực tại.
Ta nhìn gương mặt cương nghị kia, rồi ánh mắt không tự chủ dời xuống vùng cơ bắp nơi cánh tay và ngực hắn đang khẽ nhấp nhô — mặt ta đỏ gay, vội vã xoay người chạy đi như trốn.
Ta là đích nữ duy nhất của Tằng gia, phụ thân hết mực sủng ái mẫu thân, bởi thế từ nhỏ ta được nâng như trứng, hứng như hoa.
Trong tay mẫu thân có một phương thuốc bí truyền tên gọi hợp hoan mật.
Chỉ cần nữ nhi uống vào, thân thể sẽ được điều dưỡng thành dáng hình gợi cảm mê người, khiến nam nhân một khi đã nếm trải thì khó lòng buông bỏ.
Kể từ đó sẽ giữ được tâm can phu quân trọn đời không đổi.
Sau khi ta đến tuổi cài trâm, đã được định thân với Phó Hành.
Mẫu thân liền cho ta uống mật hợp hoan, thân thể ta thay đổi từng ngày từng ngày.
Đến năm mười tám tuổi, thân hình đã hoàn toàn thành dáng:
ngực nở, eo thon, mông tròn vểnh.
Thậm chí mỗi lần tắm xong, nhìn thân ảnh trần trụi trong gương đồng, chính ta cũng phải thầm tán thưởng bản thân vài phần.
Tối hôm đó, đến tận khi được Tiêu Hàn Sinh gọi ra dùng cơm, ta mới rời khỏi phòng.
Ta vẫn chưa hiểu vì sao mình nhìn thấy được những dòng chữ kia.
Nhưng ta mơ hồ cảm giác, người trong lời ấy gọi là nữ phụ chính là ta, còn nam chính — là Tiêu Hàn Sinh.
4
“Đây là mấy món ta mua về từ chợ, nàng xem hợp khẩu vị không?”
Hắn ngồi đối diện, hỏi với giọng trầm ổn.
Ta ngồi xuống, nhỏ nhẹ ăn từng miếng.
“Chàng nói… chúng ta sẽ thành thân vào ngày kia thật sao?”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh động phòng hoa chúc, cùng người nam nhân này ân ái giao hoan, ta liền thấy căng thẳng bồn chồn.
Lỡ như… sau khi thân mật, dụ/c vọn/g bùng phát khiến hắn chán ghét ta thì sao?
Dù sao… hắn lấy ta là vì báo ân.
“Ừm, hôm nay ta đã tìm tiên sinh bói quẻ, ngày kia là ngày lành.”
“Sớm thành thân, với nàng mà nói cũng an toàn hơn.”
“Nếu nàng thấy gấp gáp quá, ta có thể—”
“Ta không có ý kiến gì!” — ta vội ngắt lời, nhoẻn một nụ cười thật nhẹ.
Dùng cơm xong, hắn giao cho ta chìa khóa trong viện, kèm theo hai mươi lượng bạc.
“Mai nàng ra chợ xem, cần mua gì thì cứ mua.”
Ta xua tay:
“Ta có bạc. Mẫu thân ta để lại cho ta một khoản tư trang, đủ dùng.”
Sáng hôm sau, tỉnh dậy thì thấy hắn đã ra ngoài từ sớm, còn để lại phần điểm tâm trên bếp.
Dùng xong, ta định ra chợ mua chút thịt cá, định bụng buổi tối sẽ tự tay nấu nướng.
Nào ngờ vừa ra khỏi ngõ nhỏ, đã chạm mặt Phó Hành.
5
“Vãn Quân, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!”
Vừa thấy ta, Phó Hành liền chạy đến ôm chầm lấy.
Trong tay ta vẫn còn xách giỏ tre, lòng ta bỗng dâng lên một trận chua xót khó tả, đứng bất động tại chỗ, mắt dần hoe đỏ.
“Ta xin lỗi, là ta đến muộn!”
“Ta nghe chuyện xảy ra với nhà nàng. Yên tâm, lần này ta đỗ cao rồi, nhất định sẽ dâng lời trước mặt Thánh Thượng, xin người tha cho phụ thân nàng.”
“Nàng đi với ta về Thông Châu nhé?”
“Chúng ta thành thân ngay, như thế sẽ không bị liên lụy nữa.”
Nghe vậy, ta cắn răng, đẩy hắn ra.
“Phó Hành, đã muộn rồi. Hôn ước giữa ta và chàng, là do chính phụ thân chàng đến tận cửa hủy bỏ.”
“Giờ ta đã là con gái tội thần, không xứng với cửa cao nhà rộng như nhà họ Phó nữa.”
Nói ra lời ấy, trong lòng ta vừa chua xót, vừa đau đớn.
“Vậy thì đã sao?”
“Giải hôn rồi lập lại cũng đâu khác gì!”
Phó Hành siết lấy tay ta, sắc mặt đau thương, ánh mắt chân thành da diết:
“Vãn Quân, ta và nàng là thanh mai trúc mã. Nàng đã nói rồi mà, chờ ta đỗ đạt liền sẽ gả cho ta.”
“Nàng đi với ta về Thông Châu đi. Ta sẽ cầu xin phụ thân, để nàng vào cửa.”
“Phó Hành, chàng rõ ràng biết — phụ thân chàng sẽ không đồng ý.”
Ta rơi lệ, gỡ tay chàng ra.
“Ngày mai ta thành thân rồi. Nữ nhi gả đi như bát nước hắt ra. Như vậy, ta sẽ không bị lưu đày.”
“Ta đã hứa với phụ thân và mẫu thân, sẽ sống thật tốt.”
Phó Hành như không dám tin vào tai mình, kinh ngạc nhìn ta:
“Nàng… muốn gả cho người khác?”
“Không thể nào! Nàng từng nói cả đời này chỉ lấy mình ta, sao lại có thể gả cho kẻ khác!”
Phó Hành đỏ hoe mắt, níu lấy vai ta, giọng nghẹn ngào van nài:
“Vãn Quân… về Thông Châu với ta đi!”
“Kinh Châu này nơi sơn dã nghèo nàn, toàn là lũ võ phu thô lỗ.”
“Họ sao xứng với nàng?”
“Nếu nàng gả cho người khác… ta biết phải làm sao?”
“Vãn Quân, ta yêu nàng đến thế cơ mà!”
Nghe những lời đẫm nước mắt ấy, lòng ta dâng lên muôn phần rối bời.
Đúng lúc đó, từng hàng chữ lại hiện lên trước mắt:
【Haiz, cũng chẳng thể trách nữ phụ chọn đi theo nam phụ.】
【Tình nghĩa thanh mai, đâu phải muốn cắt là cắt được.】
【Nữ phụ, nhanh đi theo nam phụ đi thôi. Dù bây giờ không đi, sau này cũng sẽ đi mà.】
【Đừng để nam chính chịu khổ uổng phí. Vì cưới nàng, hắn gần như vét sạch gia sản.】
6
Ta giật mình, nghiến răng đẩy mạnh Phó Hành ra, quát lớn:
“Phó Hành! Đủ rồi!”
Hắn bị ta đẩy loạng choạng, lảo đảo một bước, ngơ ngác nhìn ta với vẻ không tin nổi:
“Vãn Quân…”
Ta nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Không muốn lại tiếp tục dây dưa thêm nữa...