
24/08/2025
Tôi có thể nhìn thấy đồng hồ đếm ngược sinh mệnh trên đỉnh đầu của mỗi người.
Vì vậy, chủ đề livestream của tôi là: “Bạn có muốn biết mình còn sống được bao lâu không?”
Một streamer chuyên vạch trần giả dối dẫn theo một đám fan xông vào, mở miệng là ch-ửi tới tấp.
Tôi nhìn đồng hồ đếm ngược trên đầu hắn, mỉm cười nhè nhẹ: “Anh còn lại đúng năm giây.”
Năm giây sau, dưới sự chứng kiến của các cư dân mạng, hắn bị một người đàn ông mặc đồ đen c* ắ/t c/^ổ.
1
Mở đầu là livestream “đồng hồ đếm ngược sinh mệnh”.
Streamer triệu fan chuyên vạch trần giả dối vào cà khịa tôi, dẫn theo cả đám fan ùa vào, chưa nói gì đã bắt đầu chửi bới:
“Cô có lương tâm không vậy? Đang xem bói đấy à? Kế tiếp là đòi tiền đúng không?”
Tôi im lặng không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược sinh mệnh vốn là “bốn mươi bốn năm bốn tháng” trên đầu hắn bắt đầu giảm đi một cách kỳ lạ.
Bốn mươi mốt năm, bốn mươi năm... ba mươi lăm năm...
Streamer chửi đến mệt, fan theo sau tiếp tục mắng, bình luận bay loạn xạ khắp màn hình.
“Cô gái trẻ như vậy, chỉ cần hát hò nhảy múa thôi cũng dễ dàng moi được tiền đàn ông, vậy mà lại đi lừ/a đả/o theo cách này.”
“Đúng rồi đó, không hiểu bọn trẻ bây giờ nghĩ gì nữa.”
“Tôi thấy cô này không giống giả đâu, cái hình bát quái đặt bên cạnh kìa, ông tôi nói đó là hàng thật, lại còn là đồ thượng phẩm.”
“Ông của cậu có dịp thì đi khám mắt đi, mê mấy thứ vớ vẩn này làm gì.”
“Đội quân fan của Phong ghé thăm đây.”
“Phong tiên phong đánh dấu lãnh thổ, xè...”
Bỗng nhiên, streamer dừng lại, ghé sát vào camera: “Em gái, nghe lời anh, học hành cho đàng hoàng, sau này theo anh, anh dẫn em kiếm được đống này này.” Hắn nhướn mày, dùng ngón cái và ngón trỏ chà xát với nhau.
Tôi mỉm cười, lên tiếng: “Nếu không có gì bất ngờ, anh còn đúng năm giây.”
“Xì, năm giây? Ăn cơm có thể tùy tiện, nói năng thì không thể...”
Lời còn chưa dứt, m/*/u từ cổ họng hắn phun ra, nhuộm đỏ cả màn hình, trong khi fan vẫn đồng loạt sp/am: “Phong ca uy vũ.”
“Tôi đã nói rồi, anh chỉ còn năm giây.”
2
Tôi ngồi trong phòng thẩm vấn, đối mặt với cảnh sát.
“Họ tên?”
“Hà Quy Giai.”
“Cô quen nạn nhân không?”
“Lần đầu tiên gặp.”
“Còn người đàn ông này, cô có quen không?” Trên điện thoại của cảnh sát là ảnh chụp màn hình trang cá nhân của người đàn ông áo đen.
“Không quen.”
Cảnh sát khác liếc nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu ghi chép.
“Cô nói trong livestream rằng mình có thể thấy đồng hồ đếm ngược sinh mệnh của mọi người?”
“Đúng vậy.”
Một cảnh sát già khác tỏ vẻ hứng thú hỏi tôi: “Em gái à, lời nói không thể tùy tiện đâu nha.”
“Nếu cô thật sự có năng lực đó, mà Phong Lương lại ch*t như cô nói, thì nhìn kiểu gì cô cũng rất đáng nghi!”
Phong Lương mà ông ta nói chính là streamer vạch trần giả dối đã chết trong livestream của tôi.
Tôi bình thản mỉm cười: “Tôi đúng là có khả năng đó, nhưng số mệnh của hắn thì liên quan gì đến tôi, tôi cũng đâu thể cứu hắn trong năm giây được.”
“Vậy cô thử nói xem, tôi còn sống được bao lâu?” Cảnh sát già tiếp tục hỏi.
Tôi tựa lưng vào ghế: “Chú đã cứu rất nhiều người, trên người có công đức, còn bốn mươi ba năm bảy tháng tuổi thọ.”
“Hứ... Làm cảnh sát, nhất là cảnh sát lâu năm, ai mà chẳng có tí công đức?”
Nữ cảnh sát bên cạnh nhìn tôi chằm chằm: “Cô đang dựa vào dữ kiện đã biết để đưa ra kết luận cụ thể, tôi có thể nghi ngờ cô đang nói dối!”
“Nhưng... công đức lớn nhất của chú ấy là mười một năm trước, cứu được ba mươi sáu mạng người.”
Vừa nói xong, cả căn phòng bỗng trở nên im lặng.
Các cảnh sát nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Tôi tự tin vắt chéo chân, bọn họ sẽ không tìm ra bất cứ thứ gì không liên quan đến tôi.
Nhưng...
Đến giờ, tôi được thả ra, lúc rời đi, cảnh sát già gọi tôi lại: “Làm quen chút, tôi là Triệu Tín, sau này có chuyện gì có thể liên hệ với tôi.”
Tôi nhìn ông vài giây, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Chú thọ thật đấy, nhưng tiền đề là phải vượt qua được tai họa đẫm m*u sau ba ngày nữa.”
Nữ cảnh sát lập tức bước tới, cất giọng mỉa mai: “Sao thế, thầy Hà vừa nói chú Triệu còn sống được mấy chục năm cơ mà, giờ lại bảo sắp tiêu rồi à? Hai đường đều đúng, cô bao sân hết nhỉ.”
Tôi không để tâm, nhíu mày, nhìn thẳng vào Triệu Tín: “Tin hay không, là do chú.”
“Người tin sẽ cẩn thận từng li từng tí, lúc nào cũng cảnh giác hỗn loạn xung quanh. Người không tin thì xem thường, rồi bất cẩn một cái là...”
“Xươ/ng cố/t n/át t/an.”
Nói xong lời cuối, tôi quay người rời đi, nữ cảnh sát còn muốn kéo tôi lại: “Cô...”