Dòng truyện sưu tầm của Mint

Dòng truyện sưu tầm của Mint Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Dòng truyện sưu tầm của Mint, News & Media Website, Hai Phong.
(2)

08/07/2025

[FULL]Tôi trọng sinh về đúng cái ngày bố mẹ ly hôn.

Tôi và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà như rác rưởi.

Bố tôi nói: "Bố không có tiền cho con, con cứ coi như không có người bố này đi."

Tôi lôi ra tờ giấy thỏa thuận cắt đứt quan hệ cha con, thản nhiên bảo ông ta ký: "Đừng 'cứ coi như' thế, chúng ta cứ làm cho rõ ràng bằng giấy trắng mực đen."

Cười chết mất, kiếp trước tôi là một 'thần chứng khoán', thuộc nằm lòng từng con 'quái vật cổ phiếu' trong suốt 20 năm, tôi còn sợ sau này mình phát tài ông ta lại đến ăn vạ đây này.

1.

Sau vụ tai nạn xe hơi, tôi trở về năm 17 tuổi, đúng ngày bố mẹ tôi ly hôn.

Lúc tôi mở mắt ra, bố tôi đang ném hành lý của tôi và mẹ ra ngoài.
Ông ta vừa ném vừa nói: "Sau này đây không phải là nhà của con nữa, nhớ để lại chìa khóa cho bố!"

Mẹ kế đứng sau lưng ông ta cười khẩy: "Chìa khóa không cần để lại đâu, đồ người khác dùng rồi, bẩn chết đi được, lát nữa tôi phải thay khóa mới."

Bố tôi lập tức gật đầu, quay lại cười với mẹ kế, nếp nhăn trên mặt xô lại thành một đống: "Được, được, được, cái gì cũng nghe em."
Trời ạ, cái kịch bản này quen quen!

Tôi liếc nhìn tờ lịch treo trên tường, quả nhiên là năm 2009!

Kiếp trước, vì câu nói thay khóa của mẹ kế, tôi đã cãi nhau với bà ta, còn bị bố tôi đẩy ngã, đầu đập vào khung cửa, để lại một vết sẹo.

Bây giờ, tôi sờ sờ đầu mình, may quá, vẫn còn nhẵn nhụi.

Tôi thò đầu ra nhìn xuống dưới lầu.

Tốt rồi, mẹ tôi vẫn đang loay hoay với đống hành lý, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Thế là, tôi đi thẳng đến chỗ bố.

Kiếp trước, vì vết sẹo đó, tôi đã đi học Taekwondo, trước khi xảy ra tai nạn đã đạt đến đẳng cấp đai đen 6.

Bây giờ, kỹ năng này vẫn còn đó, xem ai dám bắt nạt tôi nữa!
Tôi chỉ vào bố tôi, cười với mẹ kế: "Ồ, chồng người khác dùng rồi thì bà dùng tiếp, nhà người khác ở rồi thì bà ở tiếp, thứ gì bà dùng chẳng phải là đồ secondhand? Còn ở đây nói bẩn với chả không bẩn, bà có thấy ghê tởm không hả?"
......

ĐÃ FULL, LINH ĐỌC DƯỚI BÌNH LUẬN Ạ

08/07/2025

Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên ta làm chính là đưa nha hoàn mà đại ca tặng ta... đến dự yến mừng thọ của đại bá.

Đời trước, được đại ca trợ giúp, Lâm Nguyệt Như đã đội mũ phượng, mặc giá y của ta, thay ta gả vào hầu phủ trong ngày thành thân.

Còn ta, bị đại ca h/ạ đ/ộc làm c.â m, dùng thu/o^c mê đưa đến một nơi xa xôi, gả cho một lão già độc thân.

Lão là thương nhân tham tiền háo sắc, sau khi chơi chán, lại bán ta cho k/ỹ việ/n hạ đẳng với giá mười lượng bạc.

Nơi đó, nữ nhân mỗi ngày phải tiếp ít nhất 20 khách.

Chưa đầy nửa tháng, ta vì bị hành hạ quá độ mà bệnh ch .t.

Còn Lâm Nguyệt Như, từ thân phận nha hoàn, một bước lên trời, trở thành nghĩa nữ của tướng quân phủ, phu nhân hầu phủ.

Phu quân sủng ái, nhà chồng che chở, sống đời khiến ai ai trong kinh thành cũng ngưỡng mộ.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, lại quay về đúng ngày mà đại ca đưa Lâm Nguyệt Như tới viện ta.

1.

Sau lễ cập kê, đại ca Thẩm Thanh Tùng và vị hôn phu Cố Vân Tiêu mới chậm rãi đến muộn.

Thẩm Thanh Tùng vẻ mặt áy náy:

“Kiều Kiều, xin lỗi nhé, quân doanh có việc gấp nên đại ca đến trễ, không kịp dự lễ cập kê của muội. Trang sức châu báu quá tầm thường, lần này đại ca tặng muội một món quà đặc biệt, xem muội có thích không?”

Vừa nói, hắn vừa kéo một thiếu nữ mảnh mai yếu đuối từ sau lưng đẩy đến trước mặt ta.

Cố Vân Tiêu cũng đứng bên cạnh đại ca, phụ họa khen ngợi:

“Vẫn là đại ca chu đáo, biết Kiều Kiều ở trong phủ không có tỷ muội bầu bạn, đặc biệt tìm đến một cô nương thông minh lanh lợi như vậy. Sau này nàng ta có thể luôn ở bên Kiều Kiều, muội sẽ không còn buồn chán nữa.”

Lúc này, nữ tử trước mặt cúi đầu, ngoan ngoãn hành lễ:

“Nguyệt Như bái kiến tiểu thư.”

Nghe thấy giọng nàng ta, tim ta như bị bóp nghẹt—ta... trọng sinh rồi!

Nhìn kỹ khuôn mặt duyên dáng kia, tim ta đập loạn, vô thức lùi về sau mấy bước.

Thẩm Thanh Tùng thấy ta không ưa Lâm Nguyệt Như, liền chau mày, tỏ vẻ thất vọng:

“Kiều Kiều không thích quà huynh tặng sao?”

Hắn lại nhẹ giọng dỗ dành:

“Kiều Kiều, cô nương này thiện lương chăm chỉ, cha mẹ mất sớm, đáng thương vô cùng. Đại ca đã chọn cho muội rồi, muội còn sợ gì chứ?”

Ánh mắt đầy yêu chiều của hắn, trong mắt ta lại lạnh lẽo như nọc rắ/n.

Theo bản năng, ta đưa tay đẩy mạnh Lâm Nguyệt Như. Nàng ta không kịp phản ứng, kinh hô một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Bàn tay trắng mịn bị đá vụn cào rách, chảy m/á .u lấm tấm.

Cố Vân Tiêu lập tức sốt sắng nhào tới, ôm lấy nàng ta vào lòng.

Sắc mặt Thẩm Thanh Tùng cũng lập tức tối sầm.

Hắn lớn tiếng quát:

“Thẩm Kiều Kiều, muội thật là được nuông chiều đến vô pháp vô thiên! Lâm cô nương là nha hoàn đại ca chọn cho muội, dù không hài lòng cũng không được ra tay đánh người!”

“Muội nhìn xem mình còn chút dáng vẻ tiểu thư khuê các nào không? Ta lệnh cho muội lập tức xin lỗi nàng, nếu không thì tối nay vào từ đường quỳ đi!”

Cố Vân Tiêu cũng lên tiếng phụ họa:

“Kiều Kiều, muội thật đ/ộc ác, chẳng có chút bao dung nào, làm ta quá thất vọng rồi.”

Mà Lâm Nguyệt Như đang nép trong lòng hắn thì tỏ ra yếu đuối sợ sệt, nhưng trong mắt lại lóe lên tia đắc ý cùng hận thù, bị ta thấy rõ mồn một.

Ta lập tức bóp mạnh vào lòng bàn tay mình, giấu trong tay áo, nước mắt lập tức tuôn trào.

Ngẩng đầu, ta chỉ tay về phía họ, nghẹn ngào khó tin:

“Đại ca vì một người ngoài mà mắng muội, bắt muội chịu phạt? Còn huynh, Vân Tiêu ca, huynh là vị hôn phu của muội, vậy mà giữa nơi đông người lại ôm người khác vào lòng? Muội phải nói với phụ mẫu! Các người bắt nạt muội!”

Nói rồi ta vén váy, khóc òa chạy về đại sảnh.

Thẩm Thanh Tùng và Cố Vân Tiêu chưa bao giờ nghĩ ta dám đi tố cáo.

Bọn họ quá hiểu ta, biết ta hiền lành mềm mỏng, sĩ diện, từ nhỏ đến lớn dù có uất ức gì cũng chẳng bao giờ dám nói với cha mẹ.

Giờ đây nhìn ta vừa khóc vừa bỏ đi, đều sững sờ, lát sau mới hoàn hồn, biết to chuyện rồi.

2.

Phụ thân ta là Trấn Quốc Đại Tướng Quân, do đích thân thánh thượng phong tước.

Mẫu thân ta là nữ tướng nổi danh, từng vào sinh ra tử nơi chiến trường.

Khi sinh ta, mẫu thân vẫn còn đang ở tiền tuyến.

Ta vừa sinh ra đã gần ch .t vì cái lạnh cắt da ở Tây Bắc, thân thể yếu đuối, cứ dăm bữa nửa tháng lại phải mời đại phu.

Phụ mẫu vì ta mà day dứt vô cùng. Nói một câu “ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rơi” cũng chẳng quá lời.

Nghe chuyện huynh trưởng và hôn phu vì một nha hoàn mà khiến ta chịu oan ức đúng ngày cập kê, phụ thân giận dữ đập bàn:

“Người đâu! Lôi hết bọn chúng đến đây cho ta!”

Thẩm Thanh Tùng còn định chối cãi, nhưng phụ mẫu ta căn bản không cho hắn cơ hội.

“Kiều Kiều là nữ nhi của ta. Trong Thẩm phủ, nó là lớn nhất. Nghịch tử! Ngươi lại bắt nó xin lỗi một nha hoàn tiện mệnh? Đầu ngươi bị lừa đá rồi sao?”

“Quản gia Trương, đưa đại thiếu gia tới từ đường, quỳ một đêm cho ta, tỉnh táo lại!”

Phụ thân nói xong lại nhìn sang Cố Vân Tiêu mặt đỏ cổ tía, không phục ra mặt, hừ lạnh:

“Cố thế tử ngay cả lễ nghi nam nữ tối thiểu cũng không hiểu, xem ra hầu gia dạy con không nghiêm. Ngày mai thượng triều, ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng.”

Dứt lời, Cố Vân Tiêu liền bị phụ thân đuổi thẳng ra khỏi Thẩm phủ.

Lâm Nguyệt Như thấy hai người nam nhân từng bảo vệ nàng đều bị phụ thân ta vài câu đuổi đi sạch, biết mình nguy rồi.

Trong góc khuất không ai thấy, nàng hung hăng trừng mắt nhìn ta, rồi nhanh chóng quỳ rạp xuống dưới chân ta, níu lấy tay áo, khóc lóc van xin:

“Tiểu thư, là nô tỳ sai! Nếu người muốn ph/ạt, cứ phạt nô tỳ! Chỉ xin người đừng trách tội đại thiếu gia, huynh ấy chỉ thấy nô tỳ đáng thương nên mới đưa vào phủ tìm kế sinh nhai thôi!”

Thẩm Thanh Tùng thấy dáng vẻ đáng thương đó, lập tức như mất lý trí, hất tay quản gia Trương, lao tới ôm lấy nàng, giọng khẩn cầu:

“Kiều Kiều, là đại ca hồ đồ! Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Lâm cô nương cả, nàng cũng là người bị hại. Muội nể mặt đại ca, giữ nàng lại đi, được không?”

Ta nhìn hắn chằm chằm, từng chữ rõ ràng:

“Đại ca, huynh chắc chắn muốn ta giữ nàng lại?”

Dù sống lại một đời, ta vẫn không hiểu nổi, tại sao người đại ca cùng ta lớn lên lại vì một nha hoàn mà bạc tình với ta đến thế.

“Ừm, Kiều Kiều, đại ca cầu xin muội.”

Ta khẽ nhếch môi cười lạnh:

“Được thôi. Huynh đã mở lời, ta sẽ giữ nàng lại.

Chỉ mong sau này, đại ca đừng hối hận!”
..

08/07/2025

Năm ta vừa đến tuổi cài trâm, mẫu thân liền cho ta dùng mật hợp hoan bí truyền.

Người mỉm cười, nói rằng sau này phu quân tất sẽ yêu ta đến điên đảo.

Thế nhưng đến năm mười tám tuổi, phụ thân phạm tội, bị biếm chức lưu đày.

Nhà họ Phó liền lập tức tới cửa hủy hôn.

Ta xoay người gả cho Tiêu Hàn Sinh — võ tướng từng nhận ơn của phụ thân, hiện là bá hộ dũng tướng trấn thủ Kinh Châu.

Đêm tân hôn, nam nhân kia nét mặt lạnh lùng như băng:

“Ta biết tiểu thư lấy ta là chuyện bất đắc dĩ. Ta… sẽ không động vào nàng.”

Lòng ta chợt lạnh, đang chưa biết nên làm gì, thì trước mắt đột nhiên hiện ra những dòng chữ kỳ lạ:

【Ai da, nam chính đúng là ngốc, thầm mến bao năm, rốt cuộc cũng thành thật, vậy mà lại không dám chạm vào.】

【Nữ phụ thân ngọc da hương, là tuyệt sắc hiếm có, trên đời này chỉ có nam chính là kẻ thô kệch khí lực sung mãn mới kham nổi.】

【Nữ phụ đúng là chẳng biết quý trọng, dù có được thanh mai kết tóc năm xưa nạp làm thiếp, thì cuối cùng cũng vì không hòa hợp phòng the mà rạn nứt, rời xa nhau, đổi tình sang kẻ khác.】

【Thế cũng hay, để nam chính giữ thân như ngọc, sau này gặp được nữ chính thật lòng yêu hắn, còn nữ phụ thì hối chẳng kịp.】

Nghe mấy lời xúi bậy ấy, ta ngập ngừng tháo y đai:

“Phu quân… xin chàng thương ta.”

Nến hồng rực rỡ cháy suốt một đêm, sáng ra cả người ta rã rời, không xuống nổi giường.

Rốt cuộc là ai không kham nổi ai?

1

Phụ thân vì đứng sai phe mà bị giáng chức lưu đày, nhà họ Phó liền lập tức đến cửa từ hôn.

Phụ thân thương ta, không nỡ để ta theo cùng chịu khổ, bèn đích thân viết thư tay, sai người lập tức đưa ta đến tìm một người từng chịu ơn ông.

Chỉ cần ta gả làm thê thất, sẽ không bị dính líu vào án.

Kinh Châu vệ chỉ huy ty.

Ta đứng trước mặt Tiêu Hàn Sinh, thấy hắn chăm chú đọc thư.

Khác hẳn hình tượng Phó Hành công tử— người có phong tư ngọc thụ lâm phong.

Tiêu Hàn Sinh dung mạo góc cạnh cương nghị, kiếm mi tinh mục, nét nào ra nét ấy.

Hắn cao hơn ta một cái đầu, thân hình vạm vỡ, có thể nói như gấp đôi ta vậy.

Chợt nhớ đến lời mẫu thân năm xưa khi cho ta dùng mật hợp hoan:

“Sau này phu quân con nhất định sẽ yêu đắm đuối thân thể con, chẳng còn để mắt đến nữ nhân nào khác.”

Lòng ta có chút hoang mang.

Nếu sau này thật sự thành thân với Tiêu Hàn Sinh, đến lúc phòng the liệu có bị hắn đè đến chế//t không?

Hắn xem xong thư, khẽ chau mày nhìn ta, ánh mắt thoáng hiện cảm xúc khó hiểu:

“Tiểu thư đã nghĩ kỹ chưa?”

“Thật sự muốn gả cho ta, làm vợ ta?”

Ta siết chặt vạt áo, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Ta và Phó Hành từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình ý sớm nảy sinh.

Nào ngờ chỉ vì một biến cố, nhà sa sút, phụ thân chàng liền nhân lúc chàng vào kinh dự thi mà lập tức lui hôn.

Nay nhà họ Tằng lâm nguy, còn có người chịu cưới ta, đã là ơn nghĩa lớn lao.

Ta gật đầu, nhẹ giọng đáp:

“Phụ thân bảo ta gả cho chàng.”

Vừa dứt lời, trước mắt lại hiện lên một hàng chữ:

【Nữ phụ trong lòng vẫn vương vấn nam phụ.】

【Nam chính cũng bất đắc dĩ, ai bảo phụ thân nữ phụ từng có ơn, đành cưới nàng thôi.】

Ta nhìn từng dòng chữ, trong lòng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt cương nghị của Tiêu Hàn Sinh, lắp bắp:

“Nếu… nếu chàng không nguyện ý, thì cứ xem ta là…”

“Ân công đã giao nàng cho ta, ta há có thể phụ lòng tín nhiệm đó?”

Tiêu Hàn Sinh gấp thư, nhét vào tay áo, ánh mắt kiên định nhìn ta:

“Đi thôi. Ta đưa nàng về phủ, ngày mai sẽ tìm người chọn ngày lành, thành thân.”

2

Phủ của hắn cách chỉ huy ty không xa, là một tiểu viện một gian.

Nhưng so với cảnh ngộ hiện tại của ta, đó đã là chốn dung thân tốt nhất rồi.

“Trong viện đơn sơ, nàng cứ tạm ở trước. Một lát nữa ta ra nha hành, tìm mua cho nàng một tiểu nha hoàn.”

“Không cần đâu!” — ta vội vã ngăn lại.

“Đã làm phiền chàng quá nhiều rồi. Xin chàng yên tâm, ta có thể tự chăm sóc bản thân.”

Tiêu Hàn Sinh nhìn ta chăm chú, như đang dò xét xem lời ta nói có mấy phần đáng tin.

Ta lập tức cam đoan:

“Nấu cơm, giặt giũ, quét tước… những việc ấy chắc chắn đơn giản hơn cầm kỳ thư họa, ta nhất định học được, thật đấy!”

Tằng gia giờ đây đã sa sút, các đồng liêu từng thân thiết với phụ thân đều sợ bị vạ lây, chỉ còn Tiêu Hàn Sinh là vẫn nhớ ơn xưa, dang tay giúp đỡ.

Lòng ta vốn đã ngập tràn cảm kích, sao còn dám làm thêm phiền?

Hắn khẽ cong môi, gần như không thể nhận ra ý cười:

“Vậy cũng được. Nàng cứ quen dần đi, ta ra phố mua ít đồ dùng cần thiết.”

Chờ hắn rời đi, ta lập tức thu dọn lại đồ đạc, rồi bắt tay vào quét dọn trong viện.

Không biết đã qua bao lâu, bỗng có người bước vào.

“Tiêu Sư huynh … huynh… huynh…”

“Ngươi là ai thế?”

Trước mặt là một nữ tử, kinh ngạc nhìn ta chằm chằm.

Ta mồ hôi đầm đìa, đưa mu bàn tay quệt nhẹ lên trán rồi bối rối chưa biết đáp ra sao:

“Ta là… ta…”

【Nữ phụ đã đồng ý gả cho nam chính, mà còn cứ ngập ngừng lưỡng lự, lòng vẫn nghĩ đến thanh mai.】

【Nam chính thân cường thể tráng, bao nhiêu nữ nhân mơ ước cũng không được.】

【Thật chẳng hiểu nổi sau này nữ phụ còn đòi hòa ly sống chế//t, để rồi đi làm thiếp cho gã thư sinh kia.】

Những dòng chữ ấy khiến ta vừa hoang mang vừa thẹn thùng đỏ mặt.

Tai nóng bừng lên, ta cúi đầu đáp:

“Ta là… vị hôn thê của huynh ấy.”

Lời vừa dứt, đã thấy Tiêu Hàn Sinh gánh theo một gánh đầy hàng hóa trở về, bước vào sân:

“Ta về rồi.”

Mặt ta lập tức đỏ như gấc chín, cắn môi đến nỗi suýt bật má//u, chỉ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống.

Nữ tử kia không dám tin, ánh mắt mang đầy vẻ thất vọng:

“Tiêu Sư huynh, lời nàng nói… là thật sao?”

Tiêu Hàn Sinh gánh gánh hàng vào, thoáng liếc ta một cái, ánh mắt mang theo ý vị khó hiểu.

“Là thật. Chúng ta sẽ thành thân vào ngày kia. Khi ấy, mời cả nhà muội đến uống rượu hỉ.”

3

Nữ tử nọ mang vẻ mặt tổn thương, cúi đầu rời đi.

Tiêu Hàn Sinh vác gánh hàng vào phòng, trong gánh toàn là đồ dùng cho lễ thành hôn.

Tuy chẳng có vật gì quý giá, nhưng tâm ý ấy lại khiến ta cảm động vô ngần.

“Hãy xem thử còn thiếu gì không, ta ra phố mua thêm.”

Ta lắc đầu:

“Đã đầy đủ cả rồi.”

Tiêu Hàn Sinh nhìn ta, ánh mắt thâm trầm lấp lánh:

“Mặt nàng… dính ít tro bụi.”

“Á!”

Ta vội đưa tay áo che mặt:

“Ta… ta… để ta đi rửa!”

Nói rồi xoay người chạy ra phía lu nước ngoài sân, không hay ánh mắt hắn phía sau chợt có chút đổi thay.

Ta múc một bồn nước, dùng khăn vải chà kỹ khắp mặt.

Vừa mới lau xong, ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Hàn Sinh vừa tháo khuy áo vừa sải bước đi tới.

Dưới ánh dương rực rỡ, cơ ngực và cơ bụng của hắn nổi khối rõ ràng, cánh tay săn chắc như rắn cuộn — tràn đầy sức mạnh.

Ta ngây người đứng tại chỗ, tim đập loạn theo từng bước hắn đến gần.

【Trời ơi! Nam chính có tám múi cơ bụng, thân hình cường tráng, quả thực là ai gả cho hắn thì người ấy mới biết hưởng phúc thế nào.】

【Chỉ tiếc nữ phụ không biết nhìn người, bỏ một tráng sĩ như thế, lại cam tâm đi làm thiếp cho gã thư sinh yếu đuối.】

【Thân thể nàng đã được nuôi dưỡng bằng mật hợp hoan, một khi gần gũi nam nhân thì sẽ như nước chảy thành sông, dụ//c vọn/g cuồn cuộn, không phải nam nhân nào cũng kham nổi.】

【E rằng chỉ có nam chính như hắn mới đủ sức thỏa mãn nàng.】

Từng câu từng chữ lộ liễu đập vào mắt, khiến mặt ta đỏ bừng như lửa đốt.

“Tiểu thư nếu đã rửa mặt xong, xin nhường chút chỗ, ta muốn tắm qua một lượt.”

Thanh âm của Tiêu Hàn Sinh kéo ta trở về thực tại.

Ta nhìn gương mặt cương nghị kia, rồi ánh mắt không tự chủ dời xuống vùng cơ bắp nơi cánh tay và ngực hắn đang khẽ nhấp nhô — mặt ta đỏ gay, vội vã xoay người chạy đi như trốn.

Ta là đích nữ duy nhất của Tằng gia, phụ thân hết mực sủng ái mẫu thân, bởi thế từ nhỏ ta được nâng như trứng, hứng như hoa.

Trong tay mẫu thân có một phương thuốc bí truyền tên gọi hợp hoan mật.

Chỉ cần nữ nhi uống vào, thân thể sẽ được điều dưỡng thành dáng hình gợi cảm mê người, khiến nam nhân một khi đã nếm trải thì khó lòng buông bỏ.

Kể từ đó sẽ giữ được tâm can phu quân trọn đời không đổi.

Sau khi ta đến tuổi cài trâm, đã được định thân với Phó Hành.

Mẫu thân liền cho ta uống mật hợp hoan, thân thể ta thay đổi từng ngày từng ngày.

Đến năm mười tám tuổi, thân hình đã hoàn toàn thành dáng:

ngực nở, eo thon, mông tròn vểnh.

Thậm chí mỗi lần tắm xong, nhìn thân ảnh trần trụi trong gương đồng, chính ta cũng phải thầm tán thưởng bản thân vài phần.

Tối hôm đó, đến tận khi được Tiêu Hàn Sinh gọi ra dùng cơm, ta mới rời khỏi phòng.

Ta vẫn chưa hiểu vì sao mình nhìn thấy được những dòng chữ kia.

Nhưng ta mơ hồ cảm giác, người trong lời ấy gọi là nữ phụ chính là ta, còn nam chính — là Tiêu Hàn Sinh.

4

“Đây là mấy món ta mua về từ chợ, nàng xem hợp khẩu vị không?”

Hắn ngồi đối diện, hỏi với giọng trầm ổn.

Ta ngồi xuống, nhỏ nhẹ ăn từng miếng.

“Chàng nói… chúng ta sẽ thành thân vào ngày kia thật sao?”

Chỉ cần nghĩ đến cảnh động phòng hoa chúc, cùng người nam nhân này ân ái giao hoan, ta liền thấy căng thẳng bồn chồn.

Lỡ như… sau khi thân mật, dụ/c vọn/g bùng phát khiến hắn chán ghét ta thì sao?

Dù sao… hắn lấy ta là vì báo ân.

“Ừm, hôm nay ta đã tìm tiên sinh bói quẻ, ngày kia là ngày lành.”

“Sớm thành thân, với nàng mà nói cũng an toàn hơn.”

“Nếu nàng thấy gấp gáp quá, ta có thể—”

“Ta không có ý kiến gì!” — ta vội ngắt lời, nhoẻn một nụ cười thật nhẹ.

Dùng cơm xong, hắn giao cho ta chìa khóa trong viện, kèm theo hai mươi lượng bạc.

“Mai nàng ra chợ xem, cần mua gì thì cứ mua.”

Ta xua tay:

“Ta có bạc. Mẫu thân ta để lại cho ta một khoản tư trang, đủ dùng.”

Sáng hôm sau, tỉnh dậy thì thấy hắn đã ra ngoài từ sớm, còn để lại phần điểm tâm trên bếp.

Dùng xong, ta định ra chợ mua chút thịt cá, định bụng buổi tối sẽ tự tay nấu nướng.

Nào ngờ vừa ra khỏi ngõ nhỏ, đã chạm mặt Phó Hành.

5

“Vãn Quân, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!”

Vừa thấy ta, Phó Hành liền chạy đến ôm chầm lấy.

Trong tay ta vẫn còn xách giỏ tre, lòng ta bỗng dâng lên một trận chua xót khó tả, đứng bất động tại chỗ, mắt dần hoe đỏ.

“Ta xin lỗi, là ta đến muộn!”

“Ta nghe chuyện xảy ra với nhà nàng. Yên tâm, lần này ta đỗ cao rồi, nhất định sẽ dâng lời trước mặt Thánh Thượng, xin người tha cho phụ thân nàng.”

“Nàng đi với ta về Thông Châu nhé?”

“Chúng ta thành thân ngay, như thế sẽ không bị liên lụy nữa.”

Nghe vậy, ta cắn răng, đẩy hắn ra.

“Phó Hành, đã muộn rồi. Hôn ước giữa ta và chàng, là do chính phụ thân chàng đến tận cửa hủy bỏ.”

“Giờ ta đã là con gái tội thần, không xứng với cửa cao nhà rộng như nhà họ Phó nữa.”

Nói ra lời ấy, trong lòng ta vừa chua xót, vừa đau đớn.

“Vậy thì đã sao?”

“Giải hôn rồi lập lại cũng đâu khác gì!”

Phó Hành siết lấy tay ta, sắc mặt đau thương, ánh mắt chân thành da diết:

“Vãn Quân, ta và nàng là thanh mai trúc mã. Nàng đã nói rồi mà, chờ ta đỗ đạt liền sẽ gả cho ta.”

“Nàng đi với ta về Thông Châu đi. Ta sẽ cầu xin phụ thân, để nàng vào cửa.”

“Phó Hành, chàng rõ ràng biết — phụ thân chàng sẽ không đồng ý.”

Ta rơi lệ, gỡ tay chàng ra.

“Ngày mai ta thành thân rồi. Nữ nhi gả đi như bát nước hắt ra. Như vậy, ta sẽ không bị lưu đày.”

“Ta đã hứa với phụ thân và mẫu thân, sẽ sống thật tốt.”

Phó Hành như không dám tin vào tai mình, kinh ngạc nhìn ta:

“Nàng… muốn gả cho người khác?”

“Không thể nào! Nàng từng nói cả đời này chỉ lấy mình ta, sao lại có thể gả cho kẻ khác!”

Phó Hành đỏ hoe mắt, níu lấy vai ta, giọng nghẹn ngào van nài:

“Vãn Quân… về Thông Châu với ta đi!”

“Kinh Châu này nơi sơn dã nghèo nàn, toàn là lũ võ phu thô lỗ.”

“Họ sao xứng với nàng?”

“Nếu nàng gả cho người khác… ta biết phải làm sao?”

“Vãn Quân, ta yêu nàng đến thế cơ mà!”

Nghe những lời đẫm nước mắt ấy, lòng ta dâng lên muôn phần rối bời.

Đúng lúc đó, từng hàng chữ lại hiện lên trước mắt:

【Haiz, cũng chẳng thể trách nữ phụ chọn đi theo nam phụ.】

【Tình nghĩa thanh mai, đâu phải muốn cắt là cắt được.】

【Nữ phụ, nhanh đi theo nam phụ đi thôi. Dù bây giờ không đi, sau này cũng sẽ đi mà.】

【Đừng để nam chính chịu khổ uổng phí. Vì cưới nàng, hắn gần như vét sạch gia sản.】

6

Ta giật mình, nghiến răng đẩy mạnh Phó Hành ra, quát lớn:

“Phó Hành! Đủ rồi!”

Hắn bị ta đẩy loạng choạng, lảo đảo một bước, ngơ ngác nhìn ta với vẻ không tin nổi:

“Vãn Quân…”

Ta nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Không muốn lại tiếp tục dây dưa thêm nữa...

08/07/2025

(FULL) Năm 65 tuổi, Thẩm Tri Ý qua đời trong giấc ngủ, kết thúc cuộc đời một cách yên bình.

Bà là phu nhân của một nhà khoa học kiệt xuất đương đại, đồng thời là mẹ của tổng giám đốc tập đoàn công nghệ lớn nhất cả nước — tang lễ của bà được tổ chức long trọng, danh tiếng lẫy lừng.

Tất cả mọi người đều ghen tị với cuộc đời bà:

lấy được một người chồng tốt, sinh được một người con xuất sắc.

Một người phụ nữ bình thường như bà, vì chồng và con mà được thiên hạ tiếc thương, vậy lẽ ra bà nên cảm thấy biết ơn mới phải.

Thế nhưng, khi trọng sinh trở về năm 25 tuổi, việc đầu tiên Thẩm Tri Ý làm là tìm đến Tống mẫu đang ở trong ngôi nhà cổ, cung kính quỳ xuống trước mặt bà:

“Thưa mẹ, xin người hãy cho phép con ly hôn với Tống Lẫm Châu.”

Câu nói vừa dứt, cả căn nhà lập tức chết lặng — dù sao cũng là những năm 80, một người phụ nữ chủ động đòi ly hôn, chẳng phải là điên rồi sao?

Huống chi, người cô muốn ly hôn lại chính là thái tử gia nổi tiếng nhất giới kinh thành — Tống Lẫm Châu.

Ai mà không biết, rõ ràng anh có thể sống cả đời an nhàn dựa vào sản nghiệp tổ tiên để lại, vậy mà anh vẫn chọn dấn thân,

nỗ lực không ngừng, cống hiến cho nghiên cứu khoa học quốc gia.

Ở tuổi còn rất trẻ, anh đã dẫn dắt đội ngũ hoàn thành dự án trọng điểm về máy tính của đất nước.

Lúc này, đám người giúp việc nhìn nhau, ai nấy đều đoán xem hôm nay “Tống phu nhân” lại muốn phát điên gì nữa đây.

Bàn tay đang cầm tách trà của Tống mẫu khẽ run lên, bà kinh ngạc nhìn cô:

“Tri Ý, có phải Lẫm Châu lại bắt nạt con không?”

Tống Lẫm Châu nhíu mày, giọng trầm lạnh:

“Thẩm Tri Ý, em lại nổi điên cái gì nữa đây?”

“Em không điên… em chỉ muốn… thành toàn cho anh và Lục Minh Vi.”

Vừa nói, ánh mắt Thẩm Tri Ý tối lại khi nhớ đến những chuyện ở kiếp trước.

Cô đã trải qua một kiếp đời dài đằng đẵng, đã quá hiểu rõ:

kiếp này, cô không muốn làm người phụ nữ đứng sau thành công của đàn ông nữa, cô muốn đường hoàng sống là chính mình.

Nhưng rõ ràng, người đàn ông trước mặt không hề tin lời cô.

Giọng nói của Tống Lẫm Châu lạnh lùng đầy chế giễu:

“Hừ, Thẩm Tri Ý, em tưởng bịa ra cái lý do đó thì anh sẽ chú ý đến em hơn à?”

“Anh đã cho em cuộc hôn nhân mà em muốn rồi, đừng đòi hỏi quá nhiều.”

Nghe đến đây, nơi ngực trái của Thẩm Tri Ý vẫn không tránh được cảm giác chua xót.

Năm xưa Tống Lẫm Châu bị người ta chuốc thuốc, rõ ràng cô là người bị ép buộc l/ ê/n gi /ư ờng với anh, thế nhưng anh lại luôn cho rằng đó là chiêu trò của cô.

Cô đã cố gắng giải thích biết bao nhiêu lần, nhưng anh chưa từng tin.

Ngay cả ngày đi đăng ký kết hôn, anh cũng tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm, nói là đang nghiên cứu, mà cô còn chẳng thể trách anh nổi.

Kiếp trước, mọi khổ sở cô đều cắn răng chịu đựng một mình.

Nhưng kiếp này, cô thật sự đã chịu đủ rồi.

“Tống Lẫm Châu, ly hôn chẳng phải luôn là điều anh mong muốn nhất sao? Tất nhiên, nếu anh không muốn, thì thôi vậy.”

Ánh mắt Thẩm Tri Ý bình tĩnh nhìn anh.

Cô đã sống cùng anh cả đời, quá hiểu tính cách cao ngạo của anh — một kẻ sinh ra đã được nâng niu như vì sao, làm sao chịu được người khác khiêu khích?

Quả nhiên, ngay giây sau, Tống Lẫm Châu cau mày, giọng tức giận:

“Ly thì ly! Thẩm Tri Ý, em đừng có hối hận!”

“Chẳng phải em muốn ly hôn sao? Đi! Giờ đi luôn!”

Nói rồi, anh quay người rời khỏi phòng khách, sải bước ra ngoài cửa.

Thẩm Tri Ý chậm rãi đứng dậy, mỉm cười áy náy với Tống mẫu rồi lặng lẽ đi theo sau.

Tống Lẫm Châu chân dài bước nhanh, cô phải chạy lúp xúp mới theo kịp, nhưng cũng không hề lên tiếng bảo anh dừng lại.

Từ khoé mắt, Tống Lẫm Châu liếc thấy cảnh tượng phía sau, lòng bất giác dâng lên một tia bực dọc khó hiểu.

Anh dừng chân, quay người nhìn cô, mặt lạnh băng:

“Em thật sự đã nghĩ kỹ chuyện ly hôn rồi chứ?”

Thẩm Tri Ý gật đầu, cố nén nỗi chua xót trong lòng:

“Ừ, nghĩ kỹ rồi.”

Tống Lẫm Châu ánh mắt trầm xuống, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau anh đạp cửa xe bước vào, giẫm mạnh ga, phóng thẳng đến cục dân chính.

Dọc đường cả hai không ai nói thêm một lời.

Thủ tục ly hôn được xử lý rất nhanh. Khi cầm tờ giấy ly hôn trong tay, vẻ mặt của Tống Lẫm Châu hơi phức tạp.

“Đây là cơ hội cuối cùng của em. Nếu em đổi ý, chúng ta vẫn có thể huỷ bỏ. Nhưng bước qua cánh cửa này rồi, thì em và anh sẽ không còn bất kỳ liên quan gì nữa.”

Thẩm Tri Ý không khỏi thấy lạ, cô vốn nghĩ anh sẽ vui mừng khôn xiết khi ly hôn, nhưng hết lần này đến lần khác, anh cứ như muốn cô quay đầu.

Chẳng lẽ… anh yêu cô?

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, cô liền tự cười giễu mình. Làm gì có chuyện đó chứ?

Cô là con nuôi của nhà họ Tống, lớn lên bên Tống Lẫm Châu như thanh mai trúc mã, nhưng phần lớn thời gian, cô giống người hầu hơn là người yêu.

Không ngờ kiếp trước, cô đã làm người hầu suốt gần sáu mươi năm.

Đến lúc qua đời ở tuổi 65, trên bếp vẫn còn đang nấu món canh lê yêu thích của anh và con trai.

Vậy mà người đàn ông ấy chưa từng yêu cô, thậm chí đến chút cảm kích cũng không có.

Anh dây dưa cả đời với mối tình cũ — Lục Minh Vi, và chỉ một ngày sau khi cô mất, đã lập tức công bố kết hôn với cô ta.

Ngay cả con trai của họ — Tống Dự Hằng, cũng công khai ủng hộ cuộc hôn nhân đó, còn lạnh lùng tuyên bố:

“Cả đời cha tôi bị vướng vào một người phụ nữ vô dụng.”

Vô dụng?

Cô đã chăm sóc hai cha con họ cả đời, thế mà chỉ được gói gọn bằng hai chữ "vô dụng"?

Để rồi người phụ nữ được gọi là “hạnh phúc nhất” lại trở thành trò cười thiên hạ.

Khi ấy linh hồn cô trôi lơ lửng trên cao, nỗi đau như x /é to/ ạ/c từng mảnh hồn, khiến cô ch e c cũng không thể yên lòng.

Khoảnh khắc hồn phách tan biến, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ:

Nếu được sống lại lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không làm “Tống phu nhân” vô dụng kia. Cô sẽ sống một đời trọn vẹn, làm Thẩm Tri Ý của chính mình!
--
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt cô liếc ra ngoài cổng cục dân chính — nơi đó, Lục Minh Vi đang đứng cùng với con trai năm tuổi của cô — Tống Dự Hằng.

Tống Lẫm Châu cũng thấy họ, nét u ám trong mắt anh lập tức tan biến.

Khoé miệng anh bất giác nhếch lên, bước nhanh về phía họ:

“Vi Vi, sao em lại đến đây?”

Đứa trẻ đứng cạnh Lục Minh Vi lập tức hớn hở reo lên:

“Ba ơi! Con nghe nói ba và mẹ ly hôn rồi? Tuyệt quá đi! Vậy bây giờ con có thể gọi dì Vi Vi là mẹ rồi đúng không?”

Nghe con vui mừng như vậy, Tống Lẫm Châu khẽ nhíu mày, nhưng khi liếc thấy Thẩm Tri Ý đang bước ra phía sau, anh vẫn gật đầu:

“Ừ, ba và cô ấy đã ly hôn rồi.”

Lời vừa dứt, ánh mắt Lục Minh Vi sáng rực lên, còn đứa trẻ thì nhảy cẫng vì vui sướng.

Khi thấy Thẩm Tri Ý bước ra, thằng bé còn quay lại làm mặt xấu trêu cô:

“Đồ mẹ thối! Đồ đáng ghét! Mẹ nhớ cút khỏi nhà con cho sớm nhé! Từ mai con sẽ ăn thật nhiều kẹo sữa thỏ trắng để chọc tức mẹ!”

“Ba ơi, dì Vi Vi, mình mau đi ăn tiệc mừng đi!”

Thẩm Tri Ý đứng bất động tại chỗ, trái tim như bị hàng vạn con ki ến g /ặ/m nhấm, đau đến mức không thở nổi.

Dù sao… đó cũng là con trai ruột của cô. Là đứa trẻ mà cô mang nặng đẻ đau mười tháng, chịu đớn đau cả đêm mới sinh ra.

Nhưng nó… lại giống Tống Lẫm Châu đến mức đáng sợ. Cả hai cha con, thậm chí còn yêu cùng một người.

Thẩm Tri Ý nhắm chặt mắt, không muốn nhìn thêm nữa, khẽ quay đi, lén lau giọt nước mắt nơi khoé mắt.

Tống Lẫm Châu thấy thế chỉ cười khẽ, nói với hai người kia:

“Đi thôi, anh vừa ký hợp đồng bảo mật, sắp tới sẽ bận rộn. Nhân lúc chưa vào phòng thí nghiệm, anh muốn dẫn em đi chơi một chuyến.”

Họ giống như một gia đình ba người hạnh phúc, cùng nhau lên xe rời đi.

Chỉ khi chiếc xe đã khuất bóng, Thẩm Tri Ý mới mở mắt ra, trong đáy mắt chỉ còn lại thê lương.

🐛🐛🐛300 like sâu lên bài nha.

06/07/2025

[FULL]Sau khi cả lớp c/h/ế/t tập thể, chúng ta cùng xuyên về thời cổ đại.

Hệ thống vang lên nhắc nhở:
【Bạch nguyệt quang của nam chính, sau gáy có một nốt ruồi mỹ nhân.】

Hoa khôi lớp đắc ý nở nụ cười.

Ngay hôm đó nàng liền trà trộn vào kỹ viện, một điệu múa kinh diễm tứ phương, ngoan ngoãn cúi đầu trước nam chính, để lộ ra nốt ruồi sau gáy kia.

Tiểu hầu gia hài lòng vỗ tay, lập tức mang nàng về hầu phủ trong đêm.

Đám bạn cùng lớp ngưỡng mộ bàn tán:

“Lần này tiền thưởng chắc chắn sẽ về tay hoa khôi rồi.”

“Hu hu, mình cũng muốn yêu đương với một soái ca quyền thế ở cổ đại quá đi!”

Thế nhưng ngày hôm sau, hoa khôi đột nhiên c/h/ế//t bất đắc kỳ tử.

Trong hầu phủ lại xuất hiện thêm một bình hoa mỹ nhân sinh động như thật.

Trong chiếc bình ấy, một thiếu nữ bị c///h/ặ/t c/ụ//t tay chân, chảy m//á/u m//ắ/t, nốt ruồi sau gáy bị người ta t//à/n n/h/ẫn m/ó//c đi.

Ngay lúc đó, tiếng nhắc hệ thống vang lên:
【Toàn bộ xuyên giả bắt đầu đếm ngược sinh mệnh, xin hãy nhanh chóng khởi động chiến dịch công lược.】

Ký ức trở về buổi dã ngoại hôm đó, chiếc xe buýt mất lái la0 thẳng xuống vách đá.
Toàn bộ lớp c/h/ế//t.

Khi mở mắt ra lần nữa, chúng ta đã xuyên về cổ đại, biến thành xuyên giả.

Âm thanh hệ thống vang vọng trong đầu:

【Mục tiêu công lược của các ngươi là tiểu hầu gia. Thành công sẽ được thưởng, có thể quay về thế giới thật.】

【Hiện còn 30 xuyên giả sống sót, quỹ thưởng 20 triệu.】

【Mỗi người khởi đầu với 10 điểm, mỗi ngày sống sót sẽ trừ 1 điểm.】

【Xin các ngươi hãy nỗ lực sống tiếp.】

Sau khi hệ thống giới thiệu xong, không khí nhất thời tĩnh lặng c/h/ế//t chóc.

“Hu hu… phải công lược thế nào đây… ta không muốn c/h/ế//t…”

Có người hoảng loạn bật khóc, giọng run rẩy tuyệt vọng.

Ta hít sâu một hơi, cố đè xuống cơn lạnh buốt lan khắp lồng ngực, rồi khẽ chạm vào ký hiệu hình đóa sen nơi cổ tay. Một giao diện trong suốt lập tức hiện ra trước mắt — cửa hàng công lược.

Trong đó bày đủ các loại vật phẩm: lương thực, nước sạch, y phục, thậm chí cả vàng bạc châu báu và vô số đạo cụ kỳ quái.

Ở cuối danh mục còn có chức năng chỉnh sửa đặc điểm ngoại hình, giá cả rất đắt, tất cả đều cần đổi bằng điểm.

Lớp trưởng khẽ đẩy gọng kính vốn không tồn tại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

“Điểm ban đầu của mỗi người chỉ đủ duy trì mạng sống mười ngày. Chúng ta nhất định phải đoàn kết giúp nhau, mới có hy vọng công lược thành công.”

Nhưng hoa khôi lớp lại khẽ cười khẩy, ánh mắt đầy khinh miệt, ngắt lời ngay:

“Đoàn kết? Hừ, chẳng phải công lược thôi sao? Ngày nào tôi chẳng đọc truyện công lược, một tên tiểu hầu gia thì có gì khó? Tôi chắc chắn hạ gục hắn.”

Hoa khôi vốn có dung mạo xinh đẹp, mắt hạnh mày liễu, lại từng học múa cổ điển, khí chất xuất trần, lời nói cũng không hoàn toàn khoác lác.

Như để phụ họa cho lời nàng, âm thanh máy móc vô tình của hệ thống lại vang lên:

【Bạch nguyệt quang của nam chính, sau gáy có một nốt ruồi mỹ nhân.】

Ánh mắt hoa khôi lập tức sáng rỡ, kiêu ngạo hơi ngẩng cằm lên.

Nàng nhanh chóng mở cửa hàng công lược:

“Chỉ cần bỏ ra 15 điểm, để hệ thống thêm cho ta một nốt ruồi là đủ. Ta có tự tin khiến tiểu hầu gia vì ta mà điên đảo.”

Nói xong, nàng quay đầu, nhếch môi khiêu khích nhìn về phía ta:

“Này, Tống Hi, cho mình mượn 5 điểm.”

Ánh mắt mấy chục người khác đồng loạt dồn lại phía ta, mang theo đủ thứ cảm xúc phức tạp: tò mò, vô cảm, và một chút thích thú như chờ xem kịch vui.

Có người thì thào hỏi nhỏ:
“Mượn á? Điểm cũng cho mượn được sao?”

Hệ thống đáp bằng chất giọng vô hồn:
【Việc cho mượn điểm là hành vi tự chủ của xuyên giả, hệ thống không can thiệp.】

Không phủ nhận, nghĩa là có thể mượn.

Ta siết chặt vạt áo cũ kỹ đến mức móng tay gần như cắm vào da, khẽ đáp:
“...Tớ không cho mượn được.”

Nụ cười trên mặt hoa khôi lập tức cứng lại.

“Bốp!”
Một cái tát giòn giã, hung bạo quét qua mặt ta, nóng rát như lửa.

“Ra vẻ thanh cao cái gì, Tống Hi.”

Nàng áp sát, giọng thấp như rắn độc thè lưỡi:

“Mày đừng tưởng đến đây rồi là thoát khỏi tao.”

“Quên mất hồi bị tao ch/ặ/n trong nhà xí, é//p mày u/ố/ng nư/ớc d//ơ lau sàn rồi à?”

Âm lượng không lớn, nhưng đủ để những kẻ đứng quanh nghe rõ, ánh mắt bọn họ lập tức lóe lên, rồi lại cúi đầu làm thinh.

Từ ngày nhập học, hoa khôi đã chẳng ưa gì ta, từng bỏ gián c/h/ế//t vào cặp, v;u k/hố’ng ta ăn cắp tiền, thậm chí xúi giục cả lớp c//ô lậ/p ta.

Đời học trò đối với ta, vốn chẳng khác nào địa ngục.

Nếu là trước kia, trước sức ép của cả lớp, vì muốn bớt khổ, ta tám phần mười sẽ cúi đầu chịu nhục.

Nhưng hiện tại, mọi chuyện xung quanh quá mức quỷ dị, điểm số chính là mạng sống, ta không dám mạo hiểm.

Những người xung quanh chỉ lạnh lùng nhìn ta, giống như nhìn một món đồ chẳng liên quan gì đến mình.

Ta cúi đầu, cắn chặt môi đến mức bật máu, im lặng không đáp.

Hoa khôi thấy thế, lửa giận càng bùng lên, giơ chân đ/á m//ạ//nh vào bụng ta:

“Đm m/à/y, cho mặt mà không biết nhận à!”

Ta cuộn người lại, ôm lấy bụng đau quặn, mồ hôi lạnh vã ra, mắt bắt đầu hoa lên, suýt ngất.

Lúc này, lớp trưởng mới chau mày bước ra dàn xếp:

“Được rồi, đừng đánh nữa. Một người cho vay 5 điểm, rủi ro quá cao. Hay thế này đi, mỗi người cho mượn 1 điểm.”

Hoa khôi dừng chân, hung hăng liếc ta, rồi quay về phía đám người xung quanh, cất cao giọng:

“Ai giờ cho tớ mượn điểm, sau này tớ công lược thành công sẽ trả gấp đôi! Tớ nói lời giữ lời!”

Trọng thưởng tất có dũng phu, huống hồ chỉ 1 điểm.

Cuối cùng, hoa khôi vênh váo gom đủ 10 điểm.

Nàng lập tức dùng 15 điểm mua nốt ruồi mỹ nhân, rồi dùng 5 điểm còn lại đổi lấy tư cách trà trộn vào kỹ viện lớn nhất thành.

Tất cả điểm số trên người nàng, một xu cũng không để lại.

Kế hoạch của nàng thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.

Đêm ấy.

Trong kỹ viện đèn hoa rực rỡ, nhờ tấm vé hệ thống đổi được và vũ kỹ xuất sắc, nàng khiêu vũ làm cả sảnh ngây ngất, thành công thu hút sự chú ý của tiểu hầu gia.

Nàng nắm chuẩn thời cơ, ngoan ngoãn cúi đầu trước nam chính, để lộ rõ ràng nốt ruồi mỹ nhân mới điểm trên gáy.

Theo lời nàng tường thuật qua kênh nhóm, tiểu hầu gia lập tức ánh mắt biến đổi, hài lòng vỗ tay khen ngợi, ngay trong đêm mang nàng về hầu phủ.

Còn bọn ta, vì quần áo rách nát, ngay cả cửa kỹ viện cũng không được bước vào, bị bọn hộ viện xua đuổi như ruồi nhặng, chỉ có thể chui vào ngôi miếu đổ nát, dùng chức năng trò chuyện nhóm của hệ thống để giữ liên lạc với nàng.

Lớp trưởng còn lập riêng một nhóm mang tên [Lớp 12 bình an về nhà], nghe đầy mùi châm biếm đen tối.

Trong nhóm, hoa khôi hớn hở livestream:

【Các chị em! Chỉ mới gặp nam chính một lần, tôi đã tăng 5 điểm! Hơn nữa tiểu hầu gia đẹp trai quá! Kiếm mày mắt sáng, chỉ hơi lạnh lùng thôi!】
【Tôi rót rượu cho hắn, cộng thêm 10 điểm nữa!】
【Tiểu hầu gia vừa sờ nốt ruồi mỹ nhân trên cổ tôi! Lại thêm 10 điểm! Trời ơi công lược này dễ quá!】
【Mấy người cho mượn điểm, tôi đã trả gấp đôi rồi, tự kiểm tra nhé!】

Trong nhóm tràn ngập lời ca tụng và ghen tỵ.
Nàng còn cố ý @ ta:

【 Hi, thấy chưa? Tao đã trả điểm rồi đấy, hối hận không? Muộn rồi, hihi.】

Mọi người rối rít hùa theo:
【Wow! Hoa khôi đỉnh thật! Lần này tiền thưởng chắc chắn của nàng rồi!】
【Hu hu, ta cũng muốn yêu một soái ca quyền thế, còn được trả điểm nữa!】
【Hoa khôi về sau nhớ giúp tụi tôi nữa nha!】

Nhưng khi mọi người còn đang hưng phấn bàn tán, mơ mộng về tương lai, vài phút sau — hoa khôi đột ngột gửi đến một đoạn tin nhắn thoại.

Ấn mở ra, chỉ nghe thấy một tiếng thét xé họng đầy thống khổ:
“A a a a a——!”

Rồi đột ngột im bặt.

Lớp trưởng lập tức truy hỏi trong nhóm:

【Xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao? khôi】

Nhưng hoa khôi lại mãi không hồi đáp.

Cả nhóm bỗng chốc rơi vào im lặng.

Có người phá tan bầu không khí, giọng mang theo sự ngưỡng mộ pha nghi hoặc:

“Giờ hoa khôi chắc điểm cao nhất rồi, tám phần là đang với tiểu hầu gia, chẳng cần bọn mình lo.”

“Đúng đó, ta phải bám lấy đùi hoa khôi, đợi nàng đưa về thế giới thật! Chỉ sợ đến lúc ấy, có người sẽ khổ thôi kk.”

Kẻ nói chuyện còn lướt ánh mắt mơ hồ nhìn về phía ta, đang ngồi thu mình ở góc.

Ta chỉ cúi đầu, lặng lẽ gặm miếng khoai hấp lạnh ngắt trong tay.

Hệ thống mỗi bữa chỉ phát cho chúng ta một củ khoai to bằng nắm tay trẻ con, ăn chẳng no chút nào.

Ta nhất định phải giữ sức, không được lãng phí dù chỉ một hơi lực.

Trong ngôi miếu đổ nát, cơn gió đêm rét căm căm luồn qua ô cửa sập nát, thổi tới khiến mọi người run cầm cập.

Chúng ta vừa đói vừa lạnh, chen chúc dựa vào nhau, run rẩy thiếp đi giữa nỗi sợ hãi và bất an.

Sáng hôm sau.

Tất cả bị đánh thức bởi giọng điện tử vô cảm của hệ thống:

【Hiện còn 29 xuyên giả sống sót, tiền thưởng cộng dồn 40 triệu.】

“Cái gì cơ? Sao lại ít đi một người?! Ai thế?!”

Có kẻ giật mình bật dậy, giọng the thé đầy hoảng loạn.

Tim ta trầm hẳn xuống, lập tức mở giao diện nhóm, chỉ thấy kín đặc màn hình, toàn là tin nhắn hoa khôi gửi suốt nửa đêm mà bọn ta ngủ say không ai nhìn thấy.

🥑🥑300 lai Bơ thả ling ne🥑🥑🥑

Address

Hai Phong

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Dòng truyện sưu tầm của Mint posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share