Dòng truyện sưu tầm của Mint

Dòng truyện sưu tầm của Mint Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Dòng truyện sưu tầm của Mint, News & Media Website, Hai Phong.
(2)

24/08/2025

Tôi có thể nhìn thấy đồng hồ đếm ngược sinh mệnh trên đỉnh đầu của mỗi người.

Vì vậy, chủ đề livestream của tôi là: “Bạn có muốn biết mình còn sống được bao lâu không?”

Một streamer chuyên vạch trần giả dối dẫn theo một đám fan xông vào, mở miệng là ch-ửi tới tấp.

Tôi nhìn đồng hồ đếm ngược trên đầu hắn, mỉm cười nhè nhẹ: “Anh còn lại đúng năm giây.”

Năm giây sau, dưới sự chứng kiến của các cư dân mạng, hắn bị một người đàn ông mặc đồ đen c* ắ/t c/^ổ.

1

Mở đầu là livestream “đồng hồ đếm ngược sinh mệnh”.

Streamer triệu fan chuyên vạch trần giả dối vào cà khịa tôi, dẫn theo cả đám fan ùa vào, chưa nói gì đã bắt đầu chửi bới:

“Cô có lương tâm không vậy? Đang xem bói đấy à? Kế tiếp là đòi tiền đúng không?”

Tôi im lặng không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược sinh mệnh vốn là “bốn mươi bốn năm bốn tháng” trên đầu hắn bắt đầu giảm đi một cách kỳ lạ.

Bốn mươi mốt năm, bốn mươi năm... ba mươi lăm năm...

Streamer chửi đến mệt, fan theo sau tiếp tục mắng, bình luận bay loạn xạ khắp màn hình.

“Cô gái trẻ như vậy, chỉ cần hát hò nhảy múa thôi cũng dễ dàng moi được tiền đàn ông, vậy mà lại đi lừ/a đả/o theo cách này.”

“Đúng rồi đó, không hiểu bọn trẻ bây giờ nghĩ gì nữa.”

“Tôi thấy cô này không giống giả đâu, cái hình bát quái đặt bên cạnh kìa, ông tôi nói đó là hàng thật, lại còn là đồ thượng phẩm.”

“Ông của cậu có dịp thì đi khám mắt đi, mê mấy thứ vớ vẩn này làm gì.”

“Đội quân fan của Phong ghé thăm đây.”

“Phong tiên phong đánh dấu lãnh thổ, xè...”

Bỗng nhiên, streamer dừng lại, ghé sát vào camera: “Em gái, nghe lời anh, học hành cho đàng hoàng, sau này theo anh, anh dẫn em kiếm được đống này này.” Hắn nhướn mày, dùng ngón cái và ngón trỏ chà xát với nhau.

Tôi mỉm cười, lên tiếng: “Nếu không có gì bất ngờ, anh còn đúng năm giây.”

“Xì, năm giây? Ăn cơm có thể tùy tiện, nói năng thì không thể...”

Lời còn chưa dứt, m/*/u từ cổ họng hắn phun ra, nhuộm đỏ cả màn hình, trong khi fan vẫn đồng loạt sp/am: “Phong ca uy vũ.”

“Tôi đã nói rồi, anh chỉ còn năm giây.”

2

Tôi ngồi trong phòng thẩm vấn, đối mặt với cảnh sát.

“Họ tên?”

“Hà Quy Giai.”

“Cô quen nạn nhân không?”

“Lần đầu tiên gặp.”

“Còn người đàn ông này, cô có quen không?” Trên điện thoại của cảnh sát là ảnh chụp màn hình trang cá nhân của người đàn ông áo đen.

“Không quen.”

Cảnh sát khác liếc nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu ghi chép.

“Cô nói trong livestream rằng mình có thể thấy đồng hồ đếm ngược sinh mệnh của mọi người?”

“Đúng vậy.”

Một cảnh sát già khác tỏ vẻ hứng thú hỏi tôi: “Em gái à, lời nói không thể tùy tiện đâu nha.”

“Nếu cô thật sự có năng lực đó, mà Phong Lương lại ch*t như cô nói, thì nhìn kiểu gì cô cũng rất đáng nghi!”

Phong Lương mà ông ta nói chính là streamer vạch trần giả dối đã chết trong livestream của tôi.

Tôi bình thản mỉm cười: “Tôi đúng là có khả năng đó, nhưng số mệnh của hắn thì liên quan gì đến tôi, tôi cũng đâu thể cứu hắn trong năm giây được.”

“Vậy cô thử nói xem, tôi còn sống được bao lâu?” Cảnh sát già tiếp tục hỏi.

Tôi tựa lưng vào ghế: “Chú đã cứu rất nhiều người, trên người có công đức, còn bốn mươi ba năm bảy tháng tuổi thọ.”

“Hứ... Làm cảnh sát, nhất là cảnh sát lâu năm, ai mà chẳng có tí công đức?”

Nữ cảnh sát bên cạnh nhìn tôi chằm chằm: “Cô đang dựa vào dữ kiện đã biết để đưa ra kết luận cụ thể, tôi có thể nghi ngờ cô đang nói dối!”

“Nhưng... công đức lớn nhất của chú ấy là mười một năm trước, cứu được ba mươi sáu mạng người.”

Vừa nói xong, cả căn phòng bỗng trở nên im lặng.

Các cảnh sát nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Tôi tự tin vắt chéo chân, bọn họ sẽ không tìm ra bất cứ thứ gì không liên quan đến tôi.

Nhưng...

Đến giờ, tôi được thả ra, lúc rời đi, cảnh sát già gọi tôi lại: “Làm quen chút, tôi là Triệu Tín, sau này có chuyện gì có thể liên hệ với tôi.”

Tôi nhìn ông vài giây, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Chú thọ thật đấy, nhưng tiền đề là phải vượt qua được tai họa đẫm m*u sau ba ngày nữa.”

Nữ cảnh sát lập tức bước tới, cất giọng mỉa mai: “Sao thế, thầy Hà vừa nói chú Triệu còn sống được mấy chục năm cơ mà, giờ lại bảo sắp tiêu rồi à? Hai đường đều đúng, cô bao sân hết nhỉ.”

Tôi không để tâm, nhíu mày, nhìn thẳng vào Triệu Tín: “Tin hay không, là do chú.”

“Người tin sẽ cẩn thận từng li từng tí, lúc nào cũng cảnh giác hỗn loạn xung quanh. Người không tin thì xem thường, rồi bất cẩn một cái là...”

“Xươ/ng cố/t n/át t/an.”

Nói xong lời cuối, tôi quay người rời đi, nữ cảnh sát còn muốn kéo tôi lại: “Cô...”

20/08/2025

(fuII) Tôi làm cho Diêm Khắc giận.

Dỗ thế nào anh ấy cũng không nguôi.

Ngay cả khi tôi khó chịu trong người, anh cũng chẳng còn lo lắng như trước nữa.

Xuống tàu,

tôi gọi điện cho anh:

“Anh, em đến Hải Thị để khám t ,im, anh có thể đưa em đi b ,ệnh v ,iện không?”

Diêm Khắc nghiêm giọng:

“B ,ệnh t ,im của em sớm khỏi rồi.

Diêm Nhạc Đồng, đừng có giả vờ đáng thương nữa!”

Ng ,ực tôi đ ,au thắt lại.

Tôi nhỏ giọng:

“Chỉ là đi tái khám thôi.”

Anh bật cười lạnh:

“Được, vậy cứ đợi đi.”

Tôi ngoan ngoãn ngồi ở một góc nhà ga, chờ rất lâu.

Cho đến khi nhịp t ,im dần dần ngừng hẳn…

Diêm Khắc vẫn không đến.

01

Trước khi nhắm mắt,

tôi không ngờ mình lại ra đi vội vã như thế,

ch ,et trong phòng chờ đông đúc của ga tàu.

Lúc đó tôi chỉ thấy rất buồn ngủ,

nghĩ rằng chợp mắt một lát thôi.

Chợp mắt một lát, là có thể gặp được Diêm Khắc rồi.

Tôi tưởng tượng anh đứng trước mặt mình, hung dữ chất vấn vì sao tôi không ngoan ngoãn ở nhà, lại chạy đến Hải Thị gây chuyện.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, trong đầu bịa ra một lý do hợp lý để cầu xin anh đưa mình đến b ,ệnh v ,iện:

bởi vì từ trước đến nay lần nào đi khám cũng là anh trai đưa đi;

bởi vì thông tin đăng ký đều nằm trong điện thoại của anh;

bởi vì nếu bác sĩ hỏi đến chuyện ph ,ẫu th ,uật t ,im năm xưa, anh sẽ nắm rõ hơn tôi.

Ừ, chính là vậy.

Dù sao cũng không phải vì tôi quá nhớ anh.

Không phải đâu.

Nhưng khi tôi mở mắt lần nữa, lại thấy th ,ân th ,ể của chính mình vẫn ngồi ở góc phòng chờ ồn ào, chen chúc.

Tôi nghiêng đầu, dựa vào bức tường, hàng mi ngoan ngoãn rũ xuống, bất động.

Như thể vẫn đang yên lặng ngủ.

Điện thoại bỗng rung lên, rơi khỏi tay xuống đất.

Tôi theo phản xạ cúi xuống nhặt,

nhưng chỉ chụp được một nắm hư không.

Nhìn ngón tay trong suốt mờ ảo,

tôi mới chậm rãi nhận ra

thì ra mình đã ch ,et rồi.

Ch ,et lặng lẽ,

giữa phòng chờ ồn ào chật chội.

Ch ,et trong khoảng thời gian chờ Diêm Khắc đến đón.

Màn hình điện thoại sáng lên,

là tin nhắn anh gửi cách đó một phút:

【Còn đợi à?】

【Vậy chứng minh em hoàn toàn không khó chịu gì cả.】

【Diêm Nhạc Đồng, em lại nói dối.】

Không có.

Tôi câm lặng đáp lại: Em thật sự khó chịu mà.

Tôi mắc b ,ệnh t ,im bẩm sinh,

S ,áu tuổi đã được ph ,ẫu th ,uật ch ,ữa khỏi.

Nhưng từ ba tháng trước,

tôi lại thường xuyên thấy tức ng ,ực, thỉnh thoảng còn xuất hiện t ,ím t ,ái thiếu o x y.

Nếu là trước khi chuyện kia xảy ra,

Diêm Khắc nhất định sẽ lo lắng vô cùng,

vội vàng đưa tôi đi kh ,ám ngay.

Thế nhưng,

sau đó anh không bao giờ chịu tin tôi nữa.

Anh chắc chắn rằng tôi là kẻ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.

Bởi từ nhỏ sức khỏe tôi đã yếu,

Diêm Khắc từ khi mới mười mấy tuổi đã như một phụ huynh nghiêm khắc, chín chắn.

Anh lo tôi bị thương, sợ tôi nhiễm lạnh.

Ngay cả độ dày quần áo khi tôi ra ngoài, hay nhiệt độ điều hòa trong phòng, anh đều phải quản chặt.

Chỉ cần tôi ho khẽ, nhíu mày một cái,

Diêm Khắc cũng sẽ vô cùng căng thẳng.

Tôi quen được anh quan tâm chăm sóc, dần trở nên ỷ lại, được nuông chiều h ,ư h ,ỏng.

Tôi thường bám lấy anh, ngang ngược nói:

“Sau này em sẽ không kết hôn nữa.”

Rồi ôm chặt lấy eo anh, xiết chặt, cảnh cáo:

“Anh cũng không được lấy vợ.

Anh phải mãi mãi ở bên em!”

Diêm Khắc chỉ cười, nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu tôi.

Không hề hung dữ, chỉ khẽ nói:

“Ng ,ốc ngh ,ếch.”

Sợ tôi tức giận, anh nhanh chóng dỗ thêm:

“Chờ em lấy chồng rồi anh mới cưới, được chưa?”

Tôi không đáp, chỉ ngẩng mặt lên, lặng lẽ nhìn anh thật lâu.

Một nửa hy vọng thời gian ấy mãi mãi không dừng lại, một nửa lại mong có chút đổi thay.

Rồi thật sự đã thay đổi,

nhưng chẳng phải theo cách tôi mong muốn.

Sớm biết vậy, lúc ấy tôi đã nhìn anh nhiều thêm một chút.

Giờ ngắm nhìn th ,i th ,ể mình, tôi chợt nghĩ như thế.

Lần cuối cùng, cũng chẳng thể gặp được.

Bao nhiêu người lướt qua trước mặt tôi, nhưng chẳng ai để ý,

dù sao thì ngủ gục trong phòng chờ cũng là chuyện quá đỗi bình thường.

Nghĩ vậy, tôi nhìn thấy một đôi tay nhỏ nhặt chiếc điện thoại trên đất lên…

20/08/2025

[FULL] Vị hôn thê đã mất sớm của Thẩm Hoài Chu nay đã trở về.
Nàng không biết rằng chàng đã có gia thất, chỉ khóc lóc trong lòng chàng, nước mắt rơi như mưa.

Ngày thứ nhất, Thẩm Hoài Chu bắt ta phải lấy thân phận biểu muội mà ở lại.
Ngày thứ ba, chàng viết cho ta một tờ hòa ly thư.

“Nàng ấy lưu lạc chốn dân gian nhiều năm, chịu đủ khổ sở, nàng nhường nàng ấy một chút đi.”
“Đợi nàng ấy khá hơn rồi, ta sẽ lại đón nàng trở về làm bình thê.”

Ta bình thản nhận lấy hòa ly thư.
“Được.”

Tính toán thời gian, biểu ca của ta chắc cũng sắp đến đón ta hồi Giang Nam rồi.

1
Cuối cùng, Thẩm Hoài Chu cũng chịu đưa cho ta hòa ly thư.
Chàng ném tờ giấy mỏng manh đó xuống án thư, đôi mắt tràn đầy thất vọng.

“Minh Di, ta vốn cho rằng nàng là người hiểu chuyện.”
“Nàng ấy lưu lạc chốn dân gian nhiều năm, chịu đủ khổ sở, ngay cả chút nhường nhịn nàng cũng không chịu sao?”

Ba ngày trước, Thẩm Hoài Chu tìm lại được vị hôn thê vốn tưởng đã mất vì biến cố năm xưa – Mạnh Ngọc Tranh.
Nàng thoát khỏi loạn dân, trải qua bao vất vả, được người cứu về.

Nhưng ký ức của nàng lại dừng lại ở năm năm trước, khi vừa mới cùng Thẩm Hoài Chu đính hôn.

Chàng thương tiếc vì nàng chịu nhiều gian khổ, bắt ta phải giả làm biểu muội đến nương nhờ trong phủ.
Lại sợ nàng quá tinh tường, nhận ra chàng đã có gia thất, nên mới bày ra màn kịch “hòa ly” này với ta.

Lúc đầu ta vốn không muốn.
Chàng trách ta lạnh nhạt, trách ta không hiểu tình lý.

Lúc cãi vã gay gắt nhất, Thẩm Hoài Chu nói:
“Nếu không vì tai nạn năm đó, Ngọc Tranh hẳn đã là thê tử của ta.”

Nước mắt ta không kìm nổi, cứ thế tuôn rơi, trong khoảnh khắc lòng ta hoàn toàn nguội lạnh.
Chàng đã dao động, ta không cần phải miễn cưỡng níu giữ nữa.

Ta nhấc tờ hòa ly thư, chăm chú đọc kỹ.
Thẩm Hoài Chu suy nghĩ rất chu toàn.

Viết rõ ràng sính lễ hồi trả, còn đóng cả tư ấn của chàng, lại có chữ ký của tộc lão.

Ta bình thản cất tờ giấy ấy đi, ép xuống đáy hòm trang sức.
“Được.”

Thẩm Hoài Chu thoáng chốc lặng im.

Trong phòng, ánh nến lay động, tim đèn nổ tách một tiếng.
Hắn mở miệng, giọng còn lúng túng:

“Minh Di.
Nàng cứ ở lại trong viện này, nếu muốn thứ gì thì bảo người đi mua.
Mọi sự vẫn như trước.
Đợi nàng ấy khá hơn rồi, ta sẽ lại đón nàng trở về làm bình thê.”

— Không cần nữa.

Nhưng ta còn chưa kịp nói ra, nha hoàn bên cạnh Mạnh Ngọc Tranh đã đến tìm hắn.
Bệnh tim nàng lại tái phát, muốn gặp hắn.

Thẩm Hoài Chu vội vã rời đi, vạt áo khẽ quét động màn mỏng, như một giấc mộng huyễn hoặc thoáng qua.
Chỉ để lại trong phòng một mảnh tĩnh lặng.

Ta đứng dậy, đẩy cửa sổ.
Cơn gió hầm hập mang theo hơi oi nóng ùa vào, xua đi phần ngột ngạt.
Mưa vừa tạnh, lá sen nhỏ còn đọng nước, hoa lựu nở rực rỡ như lửa cháy.
Đúng là tiết trời tốt đẹp.

Ta khẽ cúi đầu:
“Bên Dương Châu, đã có hồi âm chưa?”

Nha hoàn Đinh Lan dâng thư lên:
“Công tử nói, chỉ ba ngày nữa sẽ đến.
Tiểu thư nên sớm chuẩn bị.”

2

Ta ngồi trước gương đồng, tháo bỏ trâm vòng trên tóc, để Đinh Lan giúp ta vấn lại một kiểu khác.

Kỳ thật, Mạnh Ngọc Tranh sớm đã sinh nghi.
Ngay lần đầu gặp ta, nàng đã trách móc, đem thắc mắc hỏi Thẩm Hoài Chu:
“Đã nói là biểu muội chưa xuất giá, cớ sao lại búi tóc phụ nhân?”

Thẩm Hoài Chu vòng vo né tránh, nhưng lại đem tội đổ lên nha hoàn bên cạnh ta.
“Chắc do nha hoàn không hiểu chuyện, vấn nhầm thôi.”

Hắn phạt Đinh Lan quỳ trong sân.
Đầu hạ mưa nhiều, ban đêm lại se lạnh.
Cả người Đinh Lan ướt sũng, run rẩy đến cầu tội với ta.

Trong cơn phẫn uất, ta đập nát thư phòng của hắn.
Nghiên mực đổ tràn, làm hỏng bức họa hắn vừa vẽ xong.

Hắn chỉ dùng khăn ấn lên vết bẩn, lạnh lùng nhìn ta:
“Chỉ là một nha hoàn, cũng đáng để nàng nổi giận với ta sao?”

“Tạ Minh Di, thành thân hai năm, ta đối với nàng một lòng một dạ, chưa từng bạc đãi.
Về sau cũng vẫn vậy.
Chỉ xin nàng một việc này thôi — trước mặt Ngọc Tranh, đừng nói nàng là thê tử của ta.”

Từng chữ, từng lời, không hề lưu tình.

Ta đứng lặng, nắm chặt vạt áo.
Trái tim như chìm dần xuống đáy hàn băng.
Rõ ràng là đầu hạ, vậy mà lạnh đến mức giọng nói cũng run rẩy:

“Không thể nào.”

Khóe môi Thẩm Hoài Chu nhếch lên, mang theo chút mỉa mai, giọng điệu lạnh lẽo:
“Vậy thì chỉ còn cách viết hòa ly thư.”

Hắn đang uy hiếp ta.
Hắn biết cha mẹ ta đã mất, ta sớm chẳng còn nơi nương tựa.

Nhưng hai năm trước, khi hắn đến cửa cầu thân, hắn rõ ràng từng nói với ta:
“Minh Di, ta đã sớm buông bỏ.
Người kia đã mất, lại càng phải trân trọng người trước mắt.”

Mạnh Ngọc Tranh vừa trở về, bao lời thề nguyền sông cạn đá mòn đều hóa hư không.
Từ chỗ cầm sắt hòa ca, hóa thành đối diện chán ghét.
Chỉ trong ba ngày.

Trước mặt Thẩm Hoài Chu, ta còn có thể nhẫn nhịn, gắng gượng giữ bình thản.
Nhưng lúc này, đôi mắt ta lại không kìm được ửng đỏ.

Đinh Lan cẩn thận cài trâm ngọc lên tóc cho ta, cúi đầu dè dặt hỏi:
“Cô nương… còn đang đau lòng sao?”

Ta dùng khăn chấm nơi khóe mắt, cố nặn ra nụ cười:
“Không sao nữa rồi.”

“Đi lấy bản kê sính lễ của ta đến đây.”

🥑🥑300 laii Bơ lên nha🥑🥑🥑

19/08/2025

[FULL] Phu quân xuất chinh trở về, ôm theo một nữ tử.

Nói nàng vì cứu mình mà hy sinh cả sự trong sạch.

Cho nên ta phải biết đại cục, tự xin làm thiếp, nhường vị trí chính thất cho nàng.

Người trong kinh thành đều chờ xem ta trở thành trò cười.

Chỉ có ta là thở phào một hơi.

Thật tốt quá.

Cuối cùng ta cũng có lý do để tái giá rồi.

01
“Phu nhân! Tướng quân đã trở về rồi! Hiện giờ đã đến cổng thành!”

Giọng của nha hoàn Xuân Đào vang dội từ ngoài viện truyền vào, mang theo sự kích động khó lòng kìm nén.

Ta đặt quyển sổ sách trên bàn xuống, khẽ chỉnh lại búi tóc vốn đã ngay ngắn không tì vết, rồi mới cất bước đi về phía cổng phủ.

Ngựa hí dài, giáp sắt lẫm liệt.

Tiêu Lâm ngồi thẳng trên lưng ngựa, thân hình cao lớn như tùng bách, chiến giáp ánh lên hàn quang.

Ba năm xa cách.
Phong sương biên ải đã khắc sâu thêm những đường nét trên khuôn mặt hắn, khí sát phạt nơi mày mắt lại càng nặng nề hơn trước.

Hai bên đường chật kín bách tính reo hò:
“Cung nghênh Tiêu tướng quân khải hoàn!”
Thanh âm rung trời.

Nhưng ánh mắt ta lại rơi trên cỗ kiệu vải xanh sau ngựa hắn.
Màn kiệu buông thấp, chẳng thấy rõ bên trong là ai, song trong lòng ta bỗng dâng lên dự cảm bất an.

Đến trước phủ môn, Tiêu Lâm dứt khoát xoay người xuống ngựa, động tác gọn ghẽ khiến dân chúng lại reo hò vang dội.

Ta dẫn người trong phủ tiến lên nghênh đón, hơi cúi người:

“Phu quân…”

Nhưng ánh mắt hắn lại không hề dừng trên người ta, mà xoay bước đi về phía cỗ kiệu kia.

Màn kiệu được vén lên.

Hắn cúi xuống, bế ra một nữ tử thân hình gầy mảnh.

Nàng ta gần như được quấn trọn trong áo choàng của hắn, chỉ lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng vài lọn tóc xanh rủ xuống.

Động tác của Tiêu Lâm dịu dàng đến cực điểm, tựa như ôm lấy trân bảo vô giá.

Khi đi ngang qua bên ta, bước chân hắn thoáng khựng lại.
Nữ tử trong lòng hắn khẽ rên một tiếng, giọng yếu ớt như muỗi:
“A Lâm…”

Lập tức, hắn cúi đầu, vẻ lạnh lùng trong mắt phút chốc tan biến, giọng nói mềm mại đến không thể tin nổi:

“Yên nhi, tỉnh rồi sao? Chúng ta về nhà rồi.”

Tiếng huyên náo xung quanh dường như trong khoảnh khắc đều lặng hẳn.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía ta.

Có kinh ngạc, có thương hại, nhưng nhiều hơn hết là chờ xem trò cười.

Trái tim ta từng chút chìm xuống.

Nếu hôm nay cứ thế để bọn họ bước vào.

Không quá nửa ngày.

Ta tất sẽ thành trò cười khắp kinh thành, ngay cả gia tộc cũng khó thoát khỏi bị liên lụy.

Tiêu Lâm định bước vào phủ.
Ta liền nắm chặt cổ tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ rõ ràng:

“Tiêu Lâm, chàng không định giải thích gì sao?”

02

“Thôi Lệnh Nghi!”
Cuối cùng Tiêu Lâm cũng nhìn về phía ta.
Nhưng trong mắt hắn chỉ đầy chán ghét và phiền nhiễu.

Nữ tử trong lòng hắn đúng lúc run rẩy, những ngón tay níu chặt lấy vạt áo hắn.

“Yên nhi thân thể yếu, chịu gió không nổi, có gì vào trong rồi nói!”

Giọng hắn lạnh băng, từng chữ như lưỡi dao.

Ta thẳng lưng, đầu ngón tay trong tay áo khẽ run.

“Chàng có thể vào, nhưng nàng ta…”

Ánh mắt lướt qua thân hình mảnh mai trong lòng hắn.

“…phải đi cửa bên.”

Nghe vậy, nữ tử kia ngẩng đầu.
Khi này ta mới nhìn rõ dung nhan nàng: mày liễu mắt hạnh, da trắng như ngọc, quả thực là một mầm mỹ nhân.
Nhìn vào liền khiến người ta sinh lòng thương xót.

Nàng ta sợ sệt nhìn ta, rồi vội vã rúc đầu vào ngực Tiêu Lâm, thân hình run lẩy bẩy, như thể ta là mãnh thú.

“A Lâm…”

Giọng nàng run run mang theo nức nở.
“Nàng hung dữ quá… ta… ta sợ…”

“Đừng sợ, có ta ở đây.”

Hắn cúi đầu dỗ dành, ngay cả lông mày cũng nhiễm đầy ôn nhu.
Nhưng khi quay sang nhìn ta, trong mắt chỉ còn băng giá.
“Không ai có thể ức hiếp nàng.”

Hắn hất mạnh tay ta đang ngăn cản.
Lực đạo quá lớn khiến ta loạng choạng lùi mấy bước.
Xuân Đào hoảng hốt đỡ lấy ta.

Mà Tiêu Lâm lại chẳng buồn liếc ta một cái, ôm người kia định bước qua ngưỡng cửa.

“Đóng cửa!”

Ta quát lớn.

Cánh cửa son nặng nề lập tức ầm vang khép chặt.

Tiêu Lâm nổi giận, tung chân đá ngã thị vệ chắn đường.
Thị vệ kia hự một tiếng, khóe miệng trào máu, nhưng vẫn liều mạng chống giữ then cửa.

“Thôi Lệnh Nghi! Nàng lại dám đối xử với phu quân khải hoàn như vậy ư?”

Gân xanh bên trán Tiêu Lâm nổi hằn.

Quần chúng vây xem lập tức xôn xao:

“Trời ơi! Thôi gia nữ thật g/he/n tu/ô/ng dữ tợn! Ngay cả phu quân khải hoàn cũng dám ngăn ngoài cửa!”

“Cẩn ngôn! Thôi Thái sư là thầy khai tâm của Thái tử, mấy cái đầu của các ngươi đủ để chém không?”

“Sợ gì? Thôi Thái sư năm ngoái đã cáo lão hồi hương rồi, nay Tiêu tướng quân đang được Thánh thượng sủng ái, so ra ai nặng ai nhẹ rõ ràng!”

“Đúng đó! Tướng quân vì nước chinh chiến ba năm, mang về một nữ nhân thì đã sao? Nam nhân tam thê tứ thiếp chẳng phải thường tình?”

“Thôi thị gả qua ba năm vẫn chưa sinh nở, tướng quân nạp thiếp cũng là hợp lý thôi.”
“…”

Trong đám đông kia, đa phần là tiếng đàn ông lên tiếng.

Ta khẽ cười lạnh, từ trong lòng rút ra tờ hôn thư đã ngả vàng, giơ cao khỏi đầu, để mọi người đều nhìn rõ.

Nét chữ trên đó vẫn còn rành rọt:

“Đời này chỉ cưới một mình Thôi thị Lệnh Nghi. Nếu trái lời thề, ch/ế/c nơi sa trường, t/h/i c//ố/t không toàn.”

Ta cất giọng vang dội:

“Người trước mắt ta không phải phu quân của ta. Phu quân ta… đã c/h/ế/t nơi sa trường rồi.”

Sắc mặt Tiêu Lâm lập tức vô cùng khó coi:

“Thôi Lệnh Nghi, nàng nói nhăng gì vậy? Ngay cả nguyền rủa ta cũng dám?”

Trong đám người, vang lên mấy tiếng thở dài.

Một vài phụ nhân trẻ tuổi đã đỏ hoe khóe mắt.

Câu chuyện về ta và Tiêu Lâm từ lâu đã được người ta biên thành thoại bản, truyền tụng khắp trà lâu tửu quán.

Một kẻ hàn môn thư sinh, để cầu được cưới con gái Thôi Thái sư, đã quỳ trước cổng Thôi phủ suốt ba ngày ba đêm.

Khi ấy, Tiêu Lâm chẳng qua chỉ là một kẻ áo vải tầm thường.

Mà phụ thân ta, chính là đương triều Thái sư.

Người cầu hôn toàn là quyền quý triều đình.
Ngay cả Thái tử, ta cũng xứng làm phối ngẫu.

Chỉ đáng tiếc, ta khi đó còn trẻ dại, hồ đồ, vừa gặp Tiêu Lâm liền trói buộc cả một đời.

Tiêu Lâm từng quỳ ba ngày ba đêm dưới cổng Thôi phủ.
Hắn nói đời này quyết chẳng phụ ta.

Thành thân chưa đầy ba tháng, hắn nói muốn nhập ngũ, lập công, kiếm cho ta một phong hàm cáo mệnh.

Ai ngờ, chuyến đi ấy… là ba năm dài đằng đẵng.

Ba năm ấy, ta ngày ngày khấn nguyện cho hắn, chỉ mong hắn bình an trở về.

Ta cứ ngỡ chân tâm có thể vượt mọi sóng gió.
Nào hay chân tâm, chỉ thoáng chốc đã thay đổi.

Hắn quả thật đã công thành danh toại, áo gấm vinh quy.

Nhưng lại mang về… một nữ nhân khác.

Ngay khi ta và Tiêu Lâm đang đối chọi, nữ tử trong lòng hắn khẽ động, đầu ngón tay nhẹ níu lấy vạt áo hắn:

“A Lâm, đặt thiếp xuống đi. Thiếp muốn nói một câu với tỷ tỷ.”

Tiêu Lâm thoáng ngập ngừng.

Cuối cùng, vẫn cẩn thận đặt nàng xuống, còn không quên kéo chặt áo choàng cho nàng khỏi lạnh.

🥑🥑🥑300 laii Bơ lên nhaa🥑🥑🥑

18/08/2025

[FULL] Giang Ngôn là một bạo quân.

Tất cả mọi người đều sợ hắn.

Trung thần mắng hắn, hắn gi/ếc. Gian thần nịnh hắn, hắn c/h/é/m cả cửu tộc.

Phụ thân ta run rẩy bước lên chính điện,

“Nội cung trống vắng, bệ hạ nên cân nhắc chuyện hoàng tự.”

Mọi người đều đoán phụ thân ta sẽ ch/ếc thế nào, nhưng Giang Ngôn lại đỡ ông dậy.

“Những lời nhạc phụ nói, quả nhiên chí lý.”

1.
Cha ta sợ hãi đến mức “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Không được đâu bệ hạ, tiểu nữ… nàng… nàng…”

Ấp úng cả buổi vẫn không nói ra lời, Giang Ngôn mất hết kiên nhẫn.

“Nàng thế nào?”

Mặt cha ta đỏ bừng như sắp nổ tung, “Nàng… đầu óc có bệnh!”

Cả triều đình lặng ngắt như tờ.

Ngón tay Giang Ngôn gõ nhẹ lên long ỷ, tiếng vang thanh thúy như tiếng đếm ngược của tử thần.

Một lúc sau, hắn khẽ cười,

“Trẫm lại thích người đầu óc không tốt. Truyền lệnh, lập tức triệu nhị tiểu thư nhà Giang vào cung, trẫm muốn xem thử đầu óc nàng ta ‘có bệnh’ thế nào.”

“Dạ.”

Cha ta lòng như tro tàn, cùng thái giám ôm thánh chỉ mà về nhà, dọc đường khóc ngất đến năm lần.
May mà vị công công kia có chút công phu, dứt khoát vác cả cha ta về.

Tuyên chỉ xong, công công thấy ánh mắt ta không tập trung, liền nghĩ đến điều gì, giọng gấp gáp cũng dịu đi, dặn mẫu thân ta mau thu dọn hành trang cho ta nhập cung.

Cha mẹ nắm chặt tay ta mà khóc như người mất hồn.

“Hy nhi à, việc cuối cùng cha mẹ muốn dặn con chính là: một người làm việc, một người gánh lấy. Mai sau nếu con gây ra đại họa trời long đất lở, ngàn vạn lần cũng đừng khai ra cha mẹ và cửu tộc!”

Chút thương cảm vừa mới dấy lên trong lòng ta liền tan biến sạch.

“Con nhất định phải trở thành sủng phi cho hai người xem!”

Ai cũng không coi trọng ta, ta lại muốn chứng minh cho họ thấy… họ đúng!

Một bước vào cửa cung sâu như biển, đêm đó ta đã bị sự xa lạ của hoàng cung dọa khóc òa.

Cung nữ đến dỗ cũng vô dụng.

“Nương nương, sao người khóc vậy? Có phải nhớ nhà không?”

Ta càng khóc to hơn.
Ta là sợ Giang Ngôn đó!

Đ//ứa t//r/ẻ nào chẳng nghe qua đại danh của bạo quân, đúng là bóng ma tuổi thơ!

“Ồn ào cái gì.”

Tiếng nói lạnh lùng vang lên bất ngờ, trong điện tất cả lập tức quỳ xuống, không ai dám thở mạnh.

Ta ngẩn ngơ nhìn Giang Ngôn.

Hóa ra vị bạo quân hung tàn trong lời đồn lại là một thiếu niên tuấn mỹ phong tư.

Giang Ngôn cũng đang đánh giá ta.

Hắn bước đến gần, liếc ta một cái.

“Lau nước miếng đi.”

Ta luống cuống, liền lấy ống tay áo hắn chùi cằm mình.
Mặt các cung nữ trắng bệch.

Nhiệt độ trong điện tức khắc hạ xuống vài độ, âm u rợn người.

Đôi mắt Giang Ngôn ánh lên hàn quang.
“Ngươi có biết trẫm là ai không?”

Coi ta là ngốc à, còn hỏi câu đơn giản vậy!

Ta đắc ý nhìn hắn:

“Ngươi là phu quân của ta.”

Nghe tiếng hít khí lạnh của cung nữ, nét mặt Giang Ngôn hiện lên một thoáng phức tạp.
Hắn chăm chú nhìn ta hồi lâu, không nói một lời rồi xoay người rời đi.

Hắn vừa đi, áp lực nặng nề kia cũng tan biến.

Bị hắn “hù” một trận, ta lại thấy buồn ngủ.

Cung nữ thi nhau hầu hạ ta nghỉ ngơi, nhiệt tình quá mức.

2.

Chưa ngủ đến trưa, ta đã bị lôi ra khỏi chăn.

“Ta không đói, bữa trưa không cần ăn đâu.”

Cung nữ có chút bất đắc dĩ:

“Nương nương, bệ hạ truyền người đến ngự thư phòng hầu giá.”

Ta lập tức sợ đến tỉnh táo.

Đường đến ngự thư phòng quanh co khúc khuỷu, như số mệnh ta gập ghềnh.

Nếu ta có tội, hãy dùng pháp luật mà xử, chứ đừng để bạo quân t/r/a tấ/n ta!

Vừa bước vào ngự thư phòng, ta liền thấy Giang Ngôn bị núi tấu chương vùi kín.

“Tham kiến bệ hạ.”

Giang Ngôn ngẩng đầu, thấy ta dán chặt vào cánh cửa như muốn hòa làm một.

Hắn nhíu mày,
“Đứng xa thế làm gì, lại đây mài mực cho trẫm.”

Ta miễn cưỡng bước tới.
Hắn không phải bạo quân sao, còn chăm chỉ phê tấu chương làm gì.

Ta mài mực một lúc, chân bắt đầu mỏi, nhìn chiếc long ỷ rộng lớn mà thèm, thân thể không nhịn được dần dần dựa lại gần.

Giang Ngôn mải mê phê duyệt, chẳng phát hiện hành động nhỏ của ta.

Ta mừng thầm, càng liều lĩnh hơn, nửa người tựa hẳn vào long ỷ.

Một lát sau, ta ngẩn ngơ nhìn bàn tay hắn phê tấu, hoàn toàn không nhận ra nửa người ta đã chui cả vào lòng hắn.

Giang Ngôn nhịn hết nổi, kéo mạnh ta vào ngực, lỡ đà khiến ta ngồi phịch trên đùi hắn.

Ta sợ đến dựng tóc gáy, chưa kịp vùng vẫy thì hắn đã giữ chặt, vòng tay ôm ta từ phía sau, tiếp tục phê tấu như không có việc gì.

“An phận, đừng làm loạn.”

Ngồi trong lòng bạo quân mà nhìn hắn phê tấu, chẳng phải là tìm đường ch/ế/t sao?
Trời ơi, mau có ai cứu ta đi!

Đúng lúc ấy, công công ngoài cửa báo tin: “Hộ bộ Thượng thư cầu kiến.”

Ta “hê hê” một tiếng đứng bật dậy, chưa kịp nói hai chữ “cáo lui”, đã thấy ánh mắt lạnh lẽo của Giang Ngôn quét tới.

“Ái phi định đi đâu?”

Sát khí trong giọng nói, ngay cả kẻ ngốc cũng cảm nhận được.

Ta gượng cười, lập tức ngồi phịch xuống bên cạnh hắn:

“Vừa rồi thất lễ, bây giờ mới gọi là đúng mực…”

🥑🥑 300 laii Bơ lên nha🥑🥑🥑

17/08/2025
17/08/2025

Tôi đang thay quần áo cho cậu con trai út thì nó bất chợt hỏi:
“Mẹ ơi, mẹ có phải là kẻ thứ ba không?”

Tôi lập tức nhíu chặt mày, động tác cũng dừng lại:
“Bảo bối, ai nói với con là mẹ là kẻ thứ ba vậy?”

“Nay trước giờ tan học, cô giáo nói đó. Cô bảo con là con của kẻ thứ ba. Nhưng con là con của mẹ mà… nên mẹ có phải vậy không?”

1.
“Tức là bảo bối có biết ‘kẻ thứ ba’ nghĩa là gì không?”

Đôi mắt con bé trong veo, hồn nhiên vô tội:
“Con không biết.”

Tôi cố trấn tĩnh, mỉm cười trấn an con:
“Mẹ không phải đâu, mà con cũng là con của ba nữa. Lát nữa ăn cơm, mình hỏi thẳng ba nhé?”

“Dạ.”

Nhìn nụ cười ngây thơ của con, lòng tôi bỗng trĩu nặng. Xem ra, có người sau khi về nước đã không kiềm chế nổi nữa rồi.

Tôi đặt con vào phòng đồ chơi, dặn bảo mẫu trông chừng. Còn mình quay lại phòng khách, vừa ngồi xuống sofa liên lạc với hiệu trưởng mẫu giáo, vừa chờ Hạ Truyền Thịnh về nhà.

Tôi vừa soạn xong tin nhắn định gửi thì nghe tiếng mở cửa — là con trai lớn, Hạ Khải Hoàn đi học về.

Tôi bỏ điện thoại xuống, bước nhanh ra cửa, đưa tay đón lấy túi đồ trong tay nó:
“Khải Hoàn về rồi à? Cầm gì thế này?”

Tôi kéo lấy quai túi, nhưng tay nó vẫn giữ chặt, hai mẹ con cứ thế giằng co ở cửa.

Nó mấp máy môi, như không biết mở lời thế nào. Tôi đoán được đôi chút, bèn chủ động buông tay, phá vỡ cục diện:
“Là mẹ ruột con đưa đúng không? Mẹ sơ suất rồi, con cứ cầm đi.”

Nó cúi gằm đầu, lẩm bẩm:
“Bà ta đâu phải…”

Tôi nghe không rõ, nghi hoặc hỏi lại:
“Hả? Con nói gì cơ?”

“Con nói, bà ta đâu phải mẹ con, mẹ mới là má con.”

Tôi sững sờ tại chỗ. Nó liền vội vàng nhét túi đồ vào tay tôi:
“Mẹ giúp con xử lý đi, cái này bà ta ép con nhận, con vốn dĩ không muốn.”

Dứt lời, nó hấp tấp chạy thẳng lên lầu, để mình tôi đứng ngẩn ngơ ở cửa.

Vừa nãy… thằng bé là đang ngại ngùng sao?

2.

Nhìn bóng lưng nó khuất dần trên cầu thang, tôi bất giác rơi vào hồi ức…

Năm ấy, nhà họ Hạ và nhà họ Chu chuẩn bị ký kết một dự án hợp tác ngàn tỷ. Tuy hai nhà vốn có giao tình, nhưng để chắc chắn, hai bên quyết định dùng liên hôn để ràng buộc.

Trong thế hệ chính nhà họ Chu, tôi là cô gái duy nhất. Các anh trai đều đã yên bề gia thất, vì thế tôi trở thành lựa chọn duy nhất.

Nhà họ Hạ cũng sẵn sàng, đưa ra người thứ ba trong gia đình — Hạ Truyền Thịnh.

Khi đó tôi mới học năm hai đại học. Tôi đề nghị chờ học xong rồi mới kết hôn, nên trước mắt chỉ tổ chức lễ đính hôn.

Sau đó, tôi tiếp tục ra nước ngoài hoàn tất việc học, ít để tâm đến tin tức trong nước.

Còn Hạ Truyền Thịnh thì tận tâm làm tròn trách nhiệm vị hôn phu: lễ Tết đều gửi quà, mỗi lần tôi nghỉ phép về nước, anh đều tranh thủ đưa tôi đi du lịch khắp nơi.

Dần dần, tôi bắt đầu có thiện cảm với anh. Anh tuấn tú, học thức uyên bác, dịu dàng chu đáo, luôn nghĩ cho tôi, lại biết tôn trọng phụ nữ — một người chồng lý tưởng không chê vào đâu được.

Ngay cả bạn thân của tôi cũng xuýt xoa:
“Chu San San, cậu nhặt được báu vật rồi. Đối tượng liên hôn tốt như vậy, khác hẳn mình, phải gả cho một củ đông qua.”

Nói rồi, cô ấy còn làm nũng, gửi tin thoại cho vị hôn phu, nhắc nhở anh ta lái xe cẩn thận.

Trong cái vòng này, xưa nay vốn dĩ vẫn vậy — chỉ có liên minh lợi ích, chưa từng tồn tại cái gọi là tình yêu.

3.

Năm đó, vào đêm giao thừa, Hạ Truyền Thịnh nói bận việc công ty không thể tới. Tôi ở trong căn hộ, một mình ăn hết hai phần bít tết — món tôi đã dày công học nấu, tỉ mỉ chuẩn bị, chỉ để dành cho anh thưởng thức.

Kết quả, cuối cùng chỉ có mình tôi ngồi ăn.

Đêm xuống, tôi nằm trên giường thì điện thoại bất ngờ đổ chuông. Là anh gọi tới.

Thế nhưng, đầu dây bên kia lại vang lên những âm thanh ám muội, chặn nghẹn tất cả lời tôi muốn nói. Tôi lặng lẽ mở chế độ ghi âm.

“ AThịnh, anh sẽ cưới em, đúng không?”

“Đương nhiên rồi, anh chỉ yêu em.”

“Vậy khi nào anh mới hủy hôn với cô ta?”

“Ngày mai, mai anh sẽ nói với gia đình.”

Sau đó là những âm thanh không tiện nghe thêm nữa, tôi lập tức dập máy.

Chẳng bao lâu sau, WeChat lại nhảy lên một tin nhắn. Tôi nhanh tay bật quay màn hình, rồi chụp lại màn hình, không bỏ sót một chứng cứ nào.

Ảnh vừa mở ra — là tấm hình anh và người phụ nữ kia.

Tôi từ từ ngồi dậy, lưu ảnh lại, rồi phóng to, nhìn kỹ từng chi tiết. Bàn tay anh đang vòng qua eo cô ta, hai người gắn chặt lấy nhau. Anh đã ngủ, nhưng trên gương mặt ấy lại treo nụ cười — một nụ cười mà bên tôi, chưa bao giờ từng thấy.

Ở cạnh cô ta, thật sự khiến anh hạnh phúc đến vậy sao?

Thông báo tin nhắn lại vang lên. Cô ta đã rút ảnh về. Tôi mím môi, may mà đã kịp lưu lại.

Ngay sau đó, một dòng chữ hiện ra:
“Anh ấy yêu tôi. Tôi khuyên cô nên sớm rút lui.”

Lại rút tin. Rồi lại gửi tiếp:
“Trong một mối quan hệ, người không được yêu mới chính là kẻ thứ ba.”

Tôi chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu:
“Biết rồi.”

Sau đó, tôi mất nửa tiếng để lấy lại bình tĩnh, rồi đặt vé máy bay về nước.

Có những chuyện, phải trực tiếp nói rõ mới được.

4.

Vừa bước xuống máy bay, điện thoại tôi lại rung lên một tin nhắn:
“Anh ấy thật lòng yêu tôi, người dư thừa là cô. Anh ấy ở bên cô chỉ vì áp lực gia tộc thôi.”

Tôi nhếch môi khinh thường. Cô ta càng cuống cuồng phủ nhận, tôi lại càng muốn xé toang tấm màn che chắn đáng thương ấy.

Ngồi trong xe trên đường về nhà, tôi gọi cho anh cả.

“Anh, em nhớ dự án với tập đoàn Hạ vẫn do anh phụ trách đúng không? Giờ tiến độ thế nào rồi?”

“Đã sắp hoàn thành rồi. Bọn anh còn đang bàn một dự án lớn mới, cũng do anh phụ trách. Sao tự dưng em lại hỏi chuyện này?”

“Hạ Truyền Thịnh ngoại tình rồi, còn hứa với ả kia sẽ hủy hôn với em.”

“Cậu ta dám ư? Thế giờ em…”

“Giờ em đang trên đường về. Anh, chuyện này cũng coi như một cơ hội hiếm có rồi. Hãy chuẩn bị cho thật tốt.”

Address

Hai Phong

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Dòng truyện sưu tầm của Mint posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share