Nhân Duyên

Nhân Duyên Không có duyên, dù gặp nhau cũng chẳng thành; có duyên, dù xa nhau cũng gặp lại

Vợ làm nghề bán xôi đêm, Tôi ở nhà chông con rồi ngày nào tôi cũng phụ vợ dọn hàng rồi bỏ về ngủ trước vì sáng hôm sau p...
15/05/2025

Vợ làm nghề bán xôi đêm, Tôi ở nhà chông con rồi ngày nào tôi cũng phụ vợ dọn hàng rồi bỏ về ngủ trước vì sáng hôm sau phải đi làm sớm. Kì lạ thay dù rất đông khách xếp hàng nhưng lúc kiểm tiền lại chẳng lãi lời được bao nhiêu mà vợ còn than đ;au khắp người. Đêm hôm đó, tôi bí mật về thay quần áo rồi giả làm khách mua xôi. Lúc gần đến lượt, tôi s/ững ng/ười khi thấy vợ đang …

Tôi là một nhân viên văn phòng bình thường, sáng 8 giờ làm, chiều 5 giờ về. Vợ tôi bán xôi đêm ở góc phố gần bệnh viện. Công việc của cô ấy bắt đầu từ khoảng 8 giờ tối và kéo dài đến 2–3 giờ sáng. Ban đầu tôi không muốn để vợ làm việc nặng nhọc như vậy, nhưng cô ấy bảo: “Con còn nhỏ, một mình anh làm không đủ đâu. Em chỉ bán xôi, không cực lắm đâu mà.” Tôi nghe mà lòng nặng trĩu, nhưng biết tính vợ mình – đã quyết thì không cản được.

Chúng tôi có một đứa con trai hai tuổi, đang tuổi chạy nhảy và cực kỳ bám mẹ. Thương vợ nên tôi nhận phần ở nhà trông con mỗi tối. Tôi cũng thường giúp cô ấy dọn hàng trước khi cô đi, rồi về ngủ trước vì sáng sớm còn phải đi làm. Mỗi sáng, cô về nhà sau tôi một chút, người mỏi nhừ, nhưng vẫn dậy sớm nấu ăn, chăm con, dọn dẹp. Cô ấy chưa từng than vãn gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng bảo: “Dạo này đau lưng quá…” rồi lại cười xòa.

Tôi để ý một điều: hàng xôi của vợ rất đông khách. Có những lúc tôi phụ dọn hàng, đã thấy khách đứng xếp hàng cả chục người. Vậy mà, khi tính tiền cuối tuần, cô bảo chỉ dư được vài trăm nghìn. Tôi không nghi ngờ gì nhiều – nghĩ có thể chi phí nguyên liệu đắt, hoặc cô hay cho thêm khách......Xem thêm

20 năm bặt vô âm tín, anh trai đột ngột trở về đúng ngày cưới em gái, nhưng danh tính thật sự của anh mới là cú s/ốc lớn...
14/05/2025

20 năm bặt vô âm tín, anh trai đột ngột trở về đúng ngày cưới em gái, nhưng danh tính thật sự của anh mới là cú s/ốc lớn nhất với cả họ, không thể ngờ...

Ngày cưới của Hạ – cô gái duy nhất trong họ Lý – là một sự kiện lớn. Cả họ nội ngoại đều có mặt, riêng hàng ghế đầu luôn được để trống – để dành cho người anh trai đã mất tích suốt 20 năm, như một thói quen đầy hy vọng của mẹ Hạ.

“Biết đâu thằng Hải nó về, má linh cảm vậy đó…” – bà mẹ già cười, tay run run sửa lại khăn voan cho con gái.

Nhưng không ai ngờ, đúng vào lúc cô dâu chuẩn bị bước lên lễ đường, thì cổng chính đột ngột mở toang. Một người đàn ông lạ, tay ôm khư khư một tấm di ảnh phủ khăn đen từ từ bước vào.

Tất cả im bặt.

Mắt mẹ Hạ mở lớn, run rẩy:

“Hải… Hải phải không? Có phải con không?”

Người đàn ông dừng lại giữa sân. Giọng khàn đặc:

“Con là Hải, nhưng con không về để mừng đám cưới… Con về để đưa tang người trong tấm ảnh này…”

Anh lật tấm khăn đen ra. Tấm di ảnh không phải của ai xa lạ… mà chính là...
Cả khán phòng choá;;ng vá/ng. Một số người h/ét lên. Mẹ Hạ ngã khuỵu tại chỗ... Hóa ra... 👇👇

Người vợ tảo tần làm đêm để nuôi chồng ung thư – một tối về nhà thấy 2 ly rượu trên bàn, báo công an thì phát hiện sự th...
14/05/2025

Người vợ tảo tần làm đêm để nuôi chồng ung thư – một tối về nhà thấy 2 ly rượu trên bàn, báo công an thì phát hiện sự thật khiến cả xóm c;h-ết lặng…

Hạnh là một người vợ chuẩn mực – hiền lành, chăm chỉ, thương chồng hơn cả bản thân. Chồng chị – anh Hòa, bị u;ng th/ư gan giai đoạn cuối. Tiền thuốc men mỗi tháng như chiếc cối xay nghi;/ền n//át thu nhập ít ỏi của hai vợ chồng.

Ban ngày, chị làm tạp vụ ở một công ty, đêm đến lại tranh thủ nhận may gia công áo quần cho xưởng. Đèn phòng chị thường sáng tới gần 2 giờ sáng, hàng xóm ai cũng thương.

Anh Hòa yếu hẳn đi, suốt ngày nằm trong phòng. Cơm nước, thuốc men đều một tay chị Hạnh lo.

Cho đến một tối, sau ca làm đêm về, chị mở cửa nhà, bật đèn lên và… sữ;/ng s/ờ.

Trên bàn ăn còn bày nguyên bữa tối chưa dọn. Nhưng điều khiến chị tim đập mạnh là có hai ly rượu đã cạn, và một dĩa đồ nhậu còn dở. Trong khi chị chắc chắn, trong nhà chỉ có mỗi chồng chị – người bệ;/nh nặng, không thể ăn uống bình thường.

Chị chạy vào phòng. Giường trống không. Nhà không hề có dấu hiệu đột nhập. Gọi mãi không có hồi âm. Chị vội báo công an vì lo sợ chồng mình bị ai đó h;/ãm hại hoặc bắt cóc.

Trích xuất dữ liệu, công an phát hiện ra anh Hòa bước ra khỏi nhà… đi rất bình thường, không hề yếu đuối như hình ảnh trong mắt chị.

Điều bất ngờ hơn: người bước vào nhà trước đó khoảng 1 tiếng – là một người phụ nữ l/ạ. Đội điều tra lập tức xác minh, lần theo camera các khu vực lân cận và cuối cùng phát hiện, hóa ra mấy năm qua chị đã bị chồng... 👇👇

Chồng vừa ch;/ôn c/ất cho vợ xong thì nhận được tin nhắn từ tài khoản ngân hàng của cô, nội dung đi kèm khiến anh suýt p...
13/05/2025

Chồng vừa ch;/ôn c/ất cho vợ xong thì nhận được tin nhắn từ tài khoản ngân hàng của cô, nội dung đi kèm khiến anh suýt phát đi/ê;n ngay giữa nghĩa trang, không thể ngờ được...

Vợ tôi – Mai – m;/ất vì đ;/ột q/uỵ, khi đang ngồi soạn nốt bản kế hoạch ở công ty.

Không dấu hiệu báo trước, không lời trăn trối. Cô ấy gục xuống bàn làm việc vào một buổi chiều.

Chúng tôi chưa có con. Vẫn đang trả góp căn hộ 2 phòng ngủ.

Ta;/ng lễ diễn ra đơn giản, đúng như những gì Mai luôn mong. Tôi như người m/ất hồn suốt ba ngày. Mắt ráo hoảnh, nhưng tim thì như ai bóp chặt từng nhịp.

Ngày ch;/ôn cất, sau khi mọi người đã ra về gần hết, tôi ở lại nghĩa trang, ngồi gục bên mộ.

Điện thoại rung. Tài khoản của NGUYEN T. MAI vừa chuyển 300.000.000 VND đến tài khoản NGUYEN V. T
Tôi ch;/ết sững. Tài khoản của Mai? Không thể nào. Cô ấy m;/ất rồi.

Làm sao có thể...?

Tôi run tay mở ứng dụng ngân hàng – tài khoản của Mai vẫn còn đăng nhập sẵn trong máy tôi. Cô chưa từng đổi mật khẩu, vì chẳng bao giờ cô gi;/ấu tôi điều gì cả... tôi tưởng vậy.

Lịch sử giao dịch rõ rành rành. Giao dịch chuyển khoản được thực hiện vào 9:42 sáng hôm nay – 30 phút sau khi hạ huyệt.

Số dư trong tài khoản gần như cạn sạch.

Tôi bật dậy. Não quay cuồng. Tim đập dồn dập như có trăm nhịp đan chồng lên nhau.

5 phút sau nhận thêm lời nhắn. Tôi ch;/ết đứng hoàn toàn... 👇👇

Cô giúp việc bị đuổi thẳng cổ vì lỡ tay làm vỡ bình rượu quý của chủ nhà, nào ngờ 10 năm sau cô trở lại căn biệt thự khi...
13/05/2025

Cô giúp việc bị đuổi thẳng cổ vì lỡ tay làm vỡ bình rượu quý của chủ nhà, nào ngờ 10 năm sau cô trở lại căn biệt thự khiến tất cả phải cúi đầu còn bà chủ cũ gụ;c n/gã q;/uỳ g//ối giữa sân để cầu xin...

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều mùa đông se lạnh, khi cô giúp việc tên Hạnh đang lau dọn phòng khách của căn biệt thự to nhất khu phố nhà giàu. Cô mới 25 t;/uổi, quê ở miền Trung, thật thà, cần mẫn và luôn nhẫn nhịn. Trong lúc lau kệ tủ trưng bày, tay cô vô tình va phải một chiếc bình rượu quý, theo lời bà chủ là được mang về từ Pháp, trị giá gần nửa tỷ đồng.

Chiếc bình rơi xuống nền đá cẩm thạch, vỡ tan.

Tiếng đổ vỡ chưa kịp dứt, tiếng hét đã vang lên từ tầng hai. Bà Mai, chủ nhà, chạy ào xuống, mặt đỏ bừng vì tức giận. Không cần hỏi han hay nghe giải thích, bà ta chỉ tay vào mặt Hạnh:

“Mày mà cũng đòi làm người giúp việc à? Mày có biết cái bình này đáng giá bao nhiêu không? Mày làm vỡ, mày không có tiền đền thì cú/t khỏi nhà tao ngay! C;/ÚT!”

Hạnh khóc, nhưng vẫn cúi đầu xin lỗi. Cô không hề biện minh. Chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc trong ánh mắt khinh bỉ của cả gia đình chủ. Cô ra đi trong tủi nhục, giữa cái lạnh cắt da.

20 năm sau.

Một chiếc xe Bentley đen bóng đỗ ngay trước căn biệt thự xưa. Cánh cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống – mái tóc búi gọn, váy cao cấp, dáng đi tự tin, quyền lực. Là Hạnh – nhưng không ai nhận ra.

Khi bà Mai ra mở cổng, chưa kịp nói gì đã đứng ch;/ết trân. Mặt tái xanh, chân r;;un r;;ẩy khi nhận ra người phụ nữ trước mặt chính là cô giúp việc năm xưa. Bà lắp bắp:

“Hạnh... là... là cô sao?”

Hạnh nhìn bà ta, ánh mắt không thù hận, nhưng lạnh lẽo hơn cả mùa đông mười năm trước. Cô không nói gì, chỉ đưa ra bản kế hoạch đền bù. Biệt thự sẽ bị phá bỏ để xây khu trung tâm thương mại. Nếu bà Mai không ký, toàn bộ tài sản sẽ bị thu hồi vì dính đến nợ ngân hàng – điều mà Hạnh đã âm thầm điều tra kỹ càng.

Bà Mai quỳ xuống giữa sân, khóc nghẹn nhưng Hạnh nhìn xuống bà chủ cũ, chỉ bình thản nói sắc lẹm như nhát da;/o... 👇👇

Đang trong đám giỗ, con dâu đứng dậy từ mâm dưới lên mâm trên ngồi cạnh chồng, mẹ chồng sợ m;/ất uy quay sang t;/át con ...
13/05/2025

Đang trong đám giỗ, con dâu đứng dậy từ mâm dưới lên mâm trên ngồi cạnh chồng, mẹ chồng sợ m;/ất uy quay sang t;/át con dâu một cái nhưng bố chồng đùng đùng đứng dậy đưa ra cuốn sổ tiết kiệm khiến mọi người c;/hết lặng vì người đứng tên lại chính là...

Đám giỗ ông nội năm nay được tổ chức to hơn mọi năm. Gia đình trưởng họ – tức vợ chồng ông bà Hòa – chuẩn bị từ sớm, sắm sửa đủ đầy, mời cả họ xa gần. Trong bếp, các chị em dâu vẫn xúm xít như thường lệ, ai vào bếp thì biết: Linh – con dâu trưởng – là người xắn tay làm từ đầu đến cuối.

Dù là dâu trưởng, Linh vẫn luôn ngồi mâm dưới, đúng lễ đúng nghĩa, chưa bao giờ vượt rào hay tỏ vẻ.

Thế nhưng hôm đó, khi bữa cơm vừa bắt đầu, chồng cô – anh Quân – vỗ nhẹ cạnh bên, ý bảo cô lên mâm trên ngồi cùng, vì bàn còn chỗ. Linh lúng túng đứng dậy. Vừa xếp bát đũa định ngồi, thì...
Chát! – Một cái tát đanh gọn như trời giáng.

Mẹ chồng – bà Hòa – giậ;n d/ữ:

– “Biết thân biết phận đi! Dâu con mà đòi ngồi ngang với đàn ông à? Cô trèo lên đầu tôi ngồi rồi còn gì?!”

Cả họ sững người. Không khí bàn tiệc chùng xuống.

Linh đỏ mặt, tay run run ôm má, muốn quay lại mâm dưới. Nhưng đúng lúc đó, ông Hòa – bố chồng cô – đứng bật dậy.

Ông không nói gì, chỉ móc trong túi áo một cuốn sổ tiết kiệm, vỗ “bộp” xuống bàn, lạnh lùng:

– “Muốn biết ai là người có quyền ngồi mâm trên à? Đọc cái tên đứng sổ này đi rồi hãy mở miệng nói lễ nghĩa!”

Mọi người cúi xuống nhìn: sổ tiết kiệm giá trị hơn 1,2 tỷ, tên người đứng sổ không phải ông Hòa, không phải bà Hòa, mà chính là...

Tối nào bố chồng cũng gọi con dâu góa chồng ra hiên nói chuyện – đến ngày cô tái giá, anh cả nhà chồng mới lật ra sự thậ...
12/05/2025

Tối nào bố chồng cũng gọi con dâu góa chồng ra hiên nói chuyện – đến ngày cô tái giá, anh cả nhà chồng mới lật ra sự thật bẽ bàng suốt nhiều năm, không ai có thể ngờ rằng...

Chồng mất trong một t;/ai n/ạn lao động khi mới cưới nhau chưa tròn một năm, Nga – con dâu út trong gia đình ông Bằng – quyết định ở lại nhà chồng, sống cùng bố mẹ và hai anh chồng.
Cô sống lặng lẽ, ít nói, siêng năng và lễ phép. Người làng ai cũng thương cảm:

“Con bé còn trẻ quá mà góa bụa. Ở nhà chồng thế này, liệu rồi có lấy lại tuổi xuân?”

Kể từ ngày chồng mất, tối nào ông Bằng – bố chồng cô – cũng gọi cô ra hiên nói chuyện. Mỗi lần đều ngồi đến cả tiếng đồng hồ, rồi ông lặng lẽ vào trong.

Hàng xóm thấy vậy đâm x/ì xà/o. Có người buột miệng:

“Không khéo có chuyện không minh bạch chứ chẳng chơi.”

Nhưng Nga vẫn im lặng, không một lời than phiền.

Đến năm thứ bảy sau ngày chồng mất, Nga quyết định tái hôn với một người đàn ông tử tế – chủ một xưởng mộc ở huyện bên.

Gia đình nhà chồng cũ được mời, trừ... ông Bằng.
Ngay ngày cưới, khi tiệc đang diễn ra, anh cả nhà chồng – anh Đức – bất ngờ bước lên sân khấu, xin micro:

– “Tôi có chuyện cần nói, vì tôi không thể để cô ấy bị hiểu lầm thêm nữa!”

Không khí lặng đi.

Anh Đức rút trong túi ra một quyển sổ cũ, chìa ra giữa đám đông, không nề hà ai mà đùng đùng tuyên bố... 👇👇

Sống ở nhà con rể 15 năm, đến khi căn nhà ở quê được đền bù thì 2 con trai h;í hửng tới tận nơi đòi chia tiền, tôi gọi t...
09/05/2025

Sống ở nhà con rể 15 năm, đến khi căn nhà ở quê được đền bù thì 2 con trai h;í hửng tới tận nơi đòi chia tiền, tôi gọi thẳng trưởng thôn đến công bố toàn bộ tài sản thì con rể đúng đùng báo tin...

Tôi năm nay 73 tuổi, góa chồng hơn 20 năm. Sau khi ấy mất, tôi sống ở quê một mình. Lúc đó, nhà vẫn là căn cấp bốn dột nát nằm ngay sát mé đường – ai đi qua cũng nhìn mà thương.

Tôi có ba người con: hai trai, một gái út. Hai thằng con trai, đứa làm cán bộ quận, đứa làm giáo viên cấp hai, nhà cửa đủ đầy, vợ con đề huề. Cô con gái út – cái Hương – lấy chồng xa, chồng làm thợ cơ khí, nhà chật chội, thu nhập bấp bênh.

Khi tôi đổ bệnh nặng một trận suýt c;;h/ết, cả hai đứa con trai không ai về. Người đưa tôi đi viện, đút cháo, thay bô là cái Hương và thằng rể tôi từng không ưa – anh Hòa.

Chữa khỏi xong, tôi lặng lẽ theo con gái về sống cùng. Ban đầu chỉ nghĩ ở tạm, mà rồi ở đến 15 năm.

Căn nhà cấp bốn cũ nát ở quê của tôi nằm ngay khu dự án mở đường cao tốc. Sau nhiều năm tranh chấp, cuối cùng có quyết định: đền bù toàn bộ diện tích với số tiền gần 2,4 tỷ.

Tin vừa ra, hai thằng con trai tôi lập tức xuất hiện. Cả hai mặt mũi hớn hở, xách giỏ quà, lạy hỏi, gọi “bố” ngọt xớt như rót mật.

– “Bố ơi, nhà của ông bà để lại, ba anh em mình phải chia đều.”

– “Dù bố sống với em gái, nhưng pháp luật đâu có cho phép bỏ con trai trong quyền thừa kế…”

Tôi ngồi im, rót trà, mời cả ba đứa ngồi xuống, gọi thêm ông trưởng thôn – người đại diện pháp lý của địa phương – đến làm chứng.

Khi ông trưởng thôn đến, tôi rút từ chiếc phong bì cũ ra một tờ giấy có dấu đỏ. Tôi đưa lên, giọng chậm rãi:

Nghe xong cả hai thằng con trai tôi chế;/t lặng ú ớ... 👇👇

Người đàn ông tự nhận là cựu chiến binh về làng xin ăn, nhưng vừa bước qua cổng đình làng thì cụ già nhất xóm bật dậy: ‘...
09/05/2025

Người đàn ông tự nhận là cựu chiến binh về làng xin ăn, nhưng vừa bước qua cổng đình làng thì cụ già nhất xóm bật dậy: ‘Mày còn sống à? Bao năm nay tao sống để chờ mày lòi mặt ra! Hóa ra ông ấy chính là...

Một buổi chiều, xuất hiện một người đàn ông lạ mặt lê bước đến cổng đình làng Đông Lâm,khoác trên người chiếc áo lính cũ bạc màu, trên vai còn đeo tấm bảng gỗ viết nguệch ngoạc: “Tôi là cựu chiến binh, xin chút cơm thừa.”

Dân làng nhìn ông bằng ánh mắt dè chừng. Trẻ con chạy theo sau, người lớn đứng từ xa bàn tán. Nhưng chưa ai kịp hỏi gì, thì cụ Tư Lành – người già nhất làng, vốn m;/ù lò//a đã hơn mười năm – bỗng từ trong ngôi nhà nhỏ gần đình bật dậy. Đôi mắt mờ đục như có ánh sáng rực lên trong phút chốc, giọng cụ vang to, run rẩy nhưng đầy uy lực:

– "Mày còn sống à? Bao năm nay tao sống để chờ mày lòi mặt ra! Mọi người, hắn chính là..."

Cả làng ní/n lặng.

Tiếng cụ vang lên như tiếng sét giữa trời quang. Người đàn ông lạ khựng lại, mặt tái nhợt. Đôi mắt ông đảo quanh, tìm đường th/áo lui, nhưng đám đông đã vây kín. Hóa ra ông chính là người làm ra chuyện tà;y tr;ời... 👇👇

Cô bé bán vé vội vàng số dúi mẩu giấy lạ vào tay đại gia, 3 ngày sau cả dòng họ giàu có kéo đến tìm gặp cô bé đưa lại 1 ...
08/05/2025

Cô bé bán vé vội vàng số dúi mẩu giấy lạ vào tay đại gia, 3 ngày sau cả dòng họ giàu có kéo đến tìm gặp cô bé đưa lại 1 thứ sữ/ng người, không phải là tiền mà lại là...

Trong một buổi chiều mưa lất phất nơi bến xe tỉnh lẻ, cô bé tên My – mới chỉ 10 tu;/ổi – ngồi co ro bên quầy bán vé. Khuôn mặt gầy gò, ánh mắt nhanh nhẹn nhưng luôn ánh lên sự lo âu. Cô là người bán vé duy nhất ở đây. Cha m/;ất sớm, mẹ bệnh nặng, em trai mới lên 10 đang chờ cô mang từng đồng lẻ về nuôi sống.

Chiều hôm ấy, một người đàn ông xuất hiện. Ông mặc vest sang trọng, kính đen, mùi nước hoa thoảng nhẹ nhưng đắt tiền. Không ai khác ngoài ông Trịnh – một trong những đại gia nổi tiếng đất Bắc. Ông ghé qua mua vé xe đi công tác ngắn ngày, chỉ vì tài xế bị lạc nên tấp vào đây nghỉ tạm.

Lúc ông rút ví ra trả tiền, My run run dúi vào tay ông một mẩu giấy nhỏ, chỉ nói khẽ:
“Cháu xin lỗi nếu điều này đường đột… nhưng nếu bác có thể đọc, xin bác hãy đọc.”

Ông Trịnh cau mày, nhận tờ giấy, bỏ vào túi áo mà chưa kịp mở ra. Rồi ông rời đi trong làn mưa mà chẳng bận tâm gì thêm.

Ba ngày sau.

Ngay tại bến xe nhỏ ấy, một đoàn xe sang trọng nối đuôi nhau dừng lại. Hơn chục người mặc đồ đen bước xuống—tất cả đều là họ hàng của ông Trịnh. Nhưng kỳ l/ạ là, họ không đến để gây sự, mà tất cả đều trịnh trọng cúi đầu trước cô bé My. Người phụ nữ lớn tuổi nhất trong nhóm – em gái ông Trịnh – bước tới, đặt vào tay cô một thứ rồi nghẹn ngào nói...

My ch;/ết lặng khi nhìn thấy thứ bên trong chính là... 👇👇

Người đàn ông mặc đồ lam lũ đi rút 5 tỷ trong sổ tiết kiệm, nhân viên định báo bảo vệ thì ông chỉ thẳng tay ra cửa, thứ ...
08/05/2025

Người đàn ông mặc đồ lam lũ đi rút 5 tỷ trong sổ tiết kiệm, nhân viên định báo bảo vệ thì ông chỉ thẳng tay ra cửa, thứ trước mặt khiến cả phòng giao dịch phải cúi mặt xin lỗi ngay lập ...

Ngân hàng buổi sáng thứ Hai đông nghẹt. Nhân viên tất bật với hồ sơ, máy số reo liên tục. Giữa dòng người ăn mặc chỉnh tề, có một ông già ăn mặc lam lũ bước vào. Áo sơ mi bạc màu, quần đã sờn gấu, dép tổ ong mòn vẹt.

Ông run rẩy đưa ra cuốn sổ tiết kiệm đã cũ, bìa rách góc, nói giọng khàn:

“Tôi muốn rút toàn bộ. 5 tỷ.”

Cô giao dịch viên thoáng giật mình. Số tiền quá lớn, và diện mạo ông lại quá… trái ngược. Không giấy tờ tùy thân, không CMND, chỉ một tờ chứng nhận giám hộ có công chứng, nhưng vẫn gây nghi ngờ. Một nam nhân viên thì thào:

“Có khi lừ/a đ/ảo… Hay ông bị ai đó sai đến? Hay lão này lẩm cẩm lấy nhầm sổ?”

Một người khác cầm điện thoại định gọi bảo vệ.

Lúc ấy, ông già chỉ lặng lẽ đưa tay lên, không nói một lời. Ông chỉ ra ngoài cửa kính ngân hàng.

Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng ra ngoài. Và cả phòng giao dịch im bặt, cúi đầu xin lỗingay lập tức, ở ngoài kia chính là... 👇👇

Mẹ mất vừa tròn 49 ngày, con gái đến nghĩa đ;ịa t/hắp hư;;ơng thì thấy cha ruột của mình ôm một người phụ nữ ngay trước ...
06/05/2025

Mẹ mất vừa tròn 49 ngày, con gái đến nghĩa đ;ịa t/hắp hư;;ơng thì thấy cha ruột của mình ôm một người phụ nữ ngay trước m;/ộ, bước đến gần thì con gái ch;/ết lặng khi thấy bà ấy lại chính là...

Tròn 49 ngày mẹ m;/ất. Sáng nay, trời se lạnh, Mai ôm bó hoa, lòng chùng xuống khi nhìn thấy tấm bia lạnh lẽo khắc tên mẹ mình – người phụ nữ hiền lành đã vất vả cả đời vì chồng con.

Mai đến cúi đầu thắp nén hương, thì một bóng người phía xa lọt vào khóe mắt cô. Có ai đó đang đứng trước mộ mẹ. Cô ngạc nhiên. Vốn dĩ cha cô rất hiếm khi đến ngh;/ĩa tr//ng, ít nhất là từ sau ngày t/ang lễ. Nhưng đó rõ ràng là cha.

Mai định cất tiếng gọi thì khựng lại. Bên cạnh cha cô là một người phụ nữ. Họ đang đứng rất gần nhau. Không, chính xác hơn là... cha cô đang ô//m ch;/ặt lấy bà ấy.

Mai chế;/t lặng. Cô nấp sau thân cây, tim đập loạn nhịp. Nhưng rồi người phụ nữ kia quay mặt lại. Mai nghẹn thở. Không thể ngờ được người phụ nữ ấy lại chính là...

Mai lắp bắp bước tới... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Address

303 2nd Avenue #7, New York, NY, Hoa Kỳ
Hanoi
10003

Telephone

+84984123456

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nhân Duyên posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share