Vài câu chữ

Vài câu chữ Hi, tớ là Hằng
Nơi ghi lại những dòng suy nghĩ 🎀

Liên hệ tớ: [email protected]

Con lớn lên rồi, đi qua bao mùa nắng gió, bao chặng đường dài, có những lúc con không còn nhớ nổi mình đã từng ngã ở đâu...
29/10/2025

Con lớn lên rồi, đi qua bao mùa nắng gió, bao chặng đường dài, có những lúc con không còn nhớ nổi mình đã từng ngã ở đâu, từng khóc vì điều gì. Nhưng mẹ thì nhớ.

Mẹ nhớ những ngày con đi học, vai đeo cặp to hơn người. Mẹ nhớ lần con tập đi xe đạp, loạng choạng ngã. Mẹ nhớ những người bạn của con, có thể bây giờ con chẳng con chơi cùng nữa. Nhớ cả lần con giận dỗi, đóng cửa thật mạnh, rồi lát sau lại ra xin lỗi vụng về.

Trải qua bao năm tháng, con bỏ lại những điều "nhỏ nhặt" ấy sau lưng, vì cuộc sống bận rộn, vì con phải lớn. Nhưng với mẹ, ký ức ấy vẫn ở lại, trong trí nhớ, trong trái tim, trong từng năm tháng mẹ đi qua cùng con.

Đôi khi, không phải cuộc sống khắc nghiệt, chỉ là con người ta cứ chọn lặp lại những điều từng khiến mình tổn thương.Biế...
27/10/2025

Đôi khi, không phải cuộc sống khắc nghiệt, chỉ là con người ta cứ chọn lặp lại những điều từng khiến mình tổn thương.

Biết rõ điều gì khiến mình đau, biết rõ giới hạn của bản thân, nhưng vẫn bước vào thêm một lần nữa, như thể trong góc sâu của trái tim vẫn còn hy vọng rằng kết cục lần này sẽ khác. Nhưng rồi mọi thứ vẫn thế. Lại tin, lại hy vọng, lại thất vọng, rồi tự an ủi rằng mình đã trưởng thành hơn một chút.

Cuộc sống vốn dĩ chẳng hề khắc nghiệt, nó chỉ đang phản chiếu lại những điều ta chưa chịu buông, những nỗi đau ta vẫn ôm khư khư một thói quen. Đến một lúc nào mới hiểu được nỗi đau không hẳn đến từ người khác mà từ sự ngoan cố của chính mình?

Mình còn trẻ mà… Cứ sống đi, cứ ghi lại từng khoảnh khắc đi. Những sớm mai thức dậy đầy nắng, những buổi chiều lang than...
26/10/2025

Mình còn trẻ mà… Cứ sống đi, cứ ghi lại từng khoảnh khắc đi. Những sớm mai thức dậy đầy nắng, những buổi chiều lang thang giữa phố, những lần bon chen xe cộ, những chuyến đi xa đây đó, hay cả những phút giây mỏi mệt yếu lòng sau một ngày dài.

Đừng đợi đến khi có điều gì "lớn lao" mới chụp, mới viết, mới lưu. Vì rồi khi ký ức phủ bụi, chính những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy lại là thứ khiến ta rưng rưng.

Một tấm ảnh mờ, một đoạn ghi chú vu vơ, một dòng status chẳng ai hiểu, nhưng là bằng chứng rằng ta đã từng ở đó, từng cảm nhận, từng tồn tại thật sự trong tuổi trẻ của mình.

Trời bắt đầu trở lạnh. Gió len qua từng kẽ áo, vài giọt mưa bay lất phất mang theo mùi đất ẩm ngai ngái dễ chịu. Thứ khô...
25/10/2025

Trời bắt đầu trở lạnh. Gió len qua từng kẽ áo, vài giọt mưa bay lất phất mang theo mùi đất ẩm ngai ngái dễ chịu. Thứ không khí se sắt ấy khiến người ta như chậm lại, dịu đi và bất giác thấy nhớ - nhớ một điều gì đó xưa cũ, vừa gần mà lại vừa xa. Có lẽ là nhớ Tết.

Nhớ tiếng mẹ gọi dọn dẹp cuối năm, nhớ tiếng chổi quét xào xạc ngoài sân, nhớ mùi cơm tối thơm phức bay ra từ căn bếp nhỏ. Nhớ cảm giác cả nhà ngồi quây quần bên đống lửa, nghe tiếng củi nổ tí tách, vừa ấm áp vừa yên bình.

Mùa đông lại sắp đến, thời gian lại khẽ trôi đi thêm một vòng, chợt nhận ra mình xa nhà cũng đã lâu rồi...

Có đứa trẻ chẳng muốn về nhà...Bởi mọi thứ trong cuộc sống của nó đều bị quyết định thay, từ cách ăn mặc, mối quan hệ bạ...
23/10/2025

Có đứa trẻ chẳng muốn về nhà...

Bởi mọi thứ trong cuộc sống của nó đều bị quyết định thay, từ cách ăn mặc, mối quan hệ bạn bè, ước mơ cho đến cả những cảm xúc nhỏ nhất. Chỉ cần khác đi một chút sẽ bị cho là "cứng đầu", "hư hỏng".

Thế là dần dần, đứa trẻ ấy học cách im lặng, gật đầu cho xong, che giấu cả suy nghĩ để tránh thêm một cuộc cãi vã.

Trong những đêm dài, nó thầm đếm từng ngày để lớn, để có thể sống cuộc đời của riêng mình. Không phải vì ghét bố mẹ, mà vì mệt với việc phải sống theo khuôn khổ, mệt với việc không được phép sai, mệt với việc không ai chịu nghe nó nói.

Và rồi, đến lúc đi xa, đứa trẻ ấy lại phải học cách chữa lành cho những tổn thương mang theo từ nơi gọi là "nhà".

Ra trường rồi, nhìn xung quanh ai cũng loay hoay với "cuộc sống mới". Có đứa đã tìm được việc, có đứa vẫn gửi CV mỗi ngà...
22/10/2025

Ra trường rồi, nhìn xung quanh ai cũng loay hoay với "cuộc sống mới". Có đứa đã tìm được việc, có đứa vẫn gửi CV mỗi ngày. Có đứa ở lại thành phố, có đứa về quê phụ giúp gia đình. Có đứa trông có vẻ ổn, nhưng thật ra cũng đang chật vật với những lựa chọn của chính mình.

Thì ra trưởng thành không đến sau một tấm bằng tốt nghiệp, mà là sau những đêm mất ngủ vì tương lai, những lần hoang mang chẳng biết liệu mình có đang đi đúng hướng.

Nhưng nghĩ thoáng một chút, có lẽ ai cũng sẽ trải qua quãng thời gian ấy - khi mọi thứ còn mờ mịt, còn chưa kịp rõ ràng. Ai cũng đang cố gắng, chỉ là mỗi người đi một tốc độ khác nhau. Cứ tin là mọi chậm trễ hôm nay không phải thất bại, chỉ là hành trình của mình dài hơn một chút thôi.

20/10, xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những người phụ nữ tuyệt vời trên cuộc đời. Cảm ơn vì đã hiện diện, đã sống, đã dịu...
19/10/2025

20/10, xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những người phụ nữ tuyệt vời trên cuộc đời. Cảm ơn vì đã hiện diện, đã sống, đã dịu dàng, đã chịu đựng, đã yêu thương.

Mong rằng hôm nay và cả những ngày sau này, mọi người đều hạnh phúc, mỉm cười bình yên, tự hào về chính mình, biết rằng mình đủ đẹp, đủ mạnh mẽ và xứng đáng với những điều tuyệt vời.

Chúc mừng ngày 20/10, ngày của những "bông hoa" kiên cường nở trong nắng, trong mưa và trong cả những giông gió đời thường.

Cô gái à...Sẽ có những lúc em chẳng thấy ánh sáng đâu cả, chỉ thấy toàn những ngã rẽ mịt mù. Sẽ có những lúc em cố gắng ...
18/10/2025

Cô gái à...

Sẽ có những lúc em chẳng thấy ánh sáng đâu cả, chỉ thấy toàn những ngã rẽ mịt mù. Sẽ có những lúc em cố gắng thật nhiều mà kết quả chẳng như mong đợi. Sẽ có những lúc em thấy lòng mình trống rỗng, cô đơn đến lạ.

Nhưng đừng sợ, đêm tối nào cũng sẽ tan và mặt trời sẽ lại lên như chưa từng vụt tắt. Rồi có ngày em sẽ mỉm cười vì những điều từng khiến em rơi nước mắt. Cứ tin đi, điều tốt đẹp vẫn đang tìm đường đến với em đấy.

Tớ đọc được một bình luận thế này:"Trở lại ngôi trường xưa, ngồi trong lớp học mà cứ tiếc nuối thời đi học quá, lúc đó g...
16/10/2025

Tớ đọc được một bình luận thế này:
"Trở lại ngôi trường xưa, ngồi trong lớp học mà cứ tiếc nuối thời đi học quá, lúc đó giá mà mình nỗ lực hơn nữa, tận hưởng thanh xuân trên ghế nhà trường trọn vẹn hơn nữa nhỉ".

Tự nhiên thấy chạm. Tuổi học trò trôi qua nhanh đến mức chẳng kịp nhận ra, để rồi khi ngoảnh lại mọi thứ chỉ còn là ký ức lấp lánh.

Ngày ấy chỉ mong lớn thật nhanh, rời khỏi ghế nhà trường để được tự do. Nào ngờ khi đã trưởng thành lại thấy nhớ cái cảm giác sáng đến lớp, chiều về trong nắng muộn. Nhớ tiếng chuông ngân vang, nhớ cái chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nơi có tiếng cười tíu tít của bạn bè, có gió lùa qua trang vở, có một tâm hồn mộng mơ hồn nhiên chưa vướng bận quá nhiều điều.

Không phải ai cũng bắt đầu từ cùng một vạch xuất phát, cùng một cách chịu đựng hay hồi phục.Có người sinh ra đã được bao...
15/10/2025

Không phải ai cũng bắt đầu từ cùng một vạch xuất phát, cùng một cách chịu đựng hay hồi phục.

Có người sinh ra đã được bao bọc trong yêu thương, có người lại phải học cách đứng dậy từ rất sớm. Có người mạnh mẽ tự nhiên như hơi thở, còn có người phải gồng mình từng chút một chỉ để không gục ngã.

Thế nên, đừng vội phán xét ai vì họ yếu đuối, chậm chạp hay khác mình. Đôi khi, điều mà ta cho là "chuyện nhỏ thôi" lại là cả ngọn núi trong lòng người khác.

Học cách dịu dàng hơn, quan sát nhiều hơn, thấu hiểu nhiều hơn. Và hãy biết ơn, vì ta vẫn còn đủ bình yên để thấy mọi thứ "bình thường".

- Một năm m về quê mấy lần?- Chắc 2, 3 lần gì đó.- Ôi ít nhỉ…Ừ, công nhận ít thật. Nhưng biết sao được, cuộc sống cứ cuố...
13/10/2025

- Một năm m về quê mấy lần?
- Chắc 2, 3 lần gì đó.
- Ôi ít nhỉ…

Ừ, công nhận ít thật. Nhưng biết sao được, cuộc sống cứ cuốn đi như một vòng xoáy. Hết học hành rồi công việc, những kế hoạch chưa xong, cả những ngày cuối tuần cũng chẳng còn dư dả.

Lần nào về cũng vội, vội xếp vali, vội bắt chuyến xe, vội nhắn một dòng "con sắp tới", vội cả trong cái ôm của mẹ. Về thấy góc sân đã đổi thay, con đường dần xa lạ, lòng chợt lặng đi nhiều chút.

Người ta lớn lên và cứ mải đi tìm những chân trời mới, mà quên mất có một nơi vẫn lặng lẽ chờ - nhà có ba có mẹ, có ông có bà, có bữa cơm thơm, có ánh đèn mờ, có tình thương chẳng bao giờ thay đổi.

Có những mối quan hệ, chẳng vì giận hờn hay cãi vã mà xa nhau, chỉ là một ngày nào đó đôi bên bỗng im lặng và cứ thế im ...
11/10/2025

Có những mối quan hệ, chẳng vì giận hờn hay cãi vã mà xa nhau, chỉ là một ngày nào đó đôi bên bỗng im lặng và cứ thế im lặng mãi. Lời chào trở nên gượng gạo, tin nhắn dở dang chẳng ai buồn trả lời, những lần lỡ hẹn cứ thế tiếp nối.

Từng nghĩ rồi mọi thứ sẽ trở lại như xưa, nhưng sự thật là có những điều đã phai, có những người đã đổi. Tình bạn, tình yêu hay bất cứ thứ tình cảm nào, nếu không vun đắp thì cũng dễ mòn dần theo năm tháng.

Suy cho cùng chẳng ai sai cả, chỉ là đã không còn đủ gần để hiểu, không còn đủ quan trọng để níu. Điều có thể làm là giữ lại trong lòng một chút tiếc nuối cho những điều đã từng.

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Vài câu chữ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Vài câu chữ:

Share