Câu chuyện nhỏ của tôi

Câu chuyện nhỏ của tôi Đi giữa cõi nhân gian
ta như quả non xanh
ủ đất đèn chín ép…

Hành động trí tuệ và nhân văn!Đánh cho nhớ. Nhưng không đuổi cùng diệt tận. Chừa cho nhau đường lùi và chút thể diện cùn...
24/06/2025

Hành động trí tuệ và nhân văn!
Đánh cho nhớ. Nhưng không đuổi cùng diệt tận. Chừa cho nhau đường lùi và chút thể diện cùng chiếc thang leo xuống.
Nhưng tuyệt đối không hiền lành nhu nhược để đối phương được lướt lấn tới.
Thật sự ấn tượng với Tổng thống Mỹ Donald Trump và team của ông!
Hành xử giữa quốc gia dân tộc hay giữa người với người cũng nên vậy!
Đó là cách hành xử của thế giới văn minh.
Cầu mong cho phụ nữ Iran được mặc bộ quần áo mình thích, được trang điểm xinh đẹp đi ra đường
https://vnexpress.net/iran-tuyen-bo-ep-ke-thu-phai-ngung-ban-4905546.html

29/04/2025

Những người bạn đáng quý của Câu chuyện nhỏ ơi, chúc mọi người một kỳ nghỉ lễ an toàn và nhiều niềm vui nhé 🥰 theo dõi

HƯƠNG VỊ KÝ ỨC!Cửa hàng bách hóa của bố mẹ tôi bị cháy.Nhà tôi ở ngay phố chợ, từ những năm 90, bố mẹ tôi đã mở cái cửa ...
29/04/2025

HƯƠNG VỊ KÝ ỨC!

Cửa hàng bách hóa của bố mẹ tôi bị cháy.

Nhà tôi ở ngay phố chợ, từ những năm 90, bố mẹ tôi đã mở cái cửa hàng đó, mọi người hay gọi là cửa hàng bách hóa tổng hợp.

Cạnh cửa hàng bố mẹ là một dãy các ki ốt nhỏ cho thuê, gồm quán cắt tóc, cửa hàng làm móng, cửa hàng thuốc và một cửa hàng bán đồ vàng mã.

Tối đó thì nhà bán vàng mã đóng cửa đi về nhưng quên tắt nến. Có lẽ là bắt đầu từ nến. Nến đổ và cháy lan sang đồ vàng mã, làm nổ những can dầu đèn…Ngọn lửa bùng lên. Tiếng nổ bùng bùng. Ki ốt vàng mã cháy phừng phừng, rồi cháy lan sang các ki ốt bên cạnh. Cửa hàng của bố mẹ cũng bị lửa bén sang.

Cuối cùng thì lực lượng phòng cháy cũng đến và dập tắt được. Nhưng toàn bộ dãy ki ốt đã bị cháy rụi, cửa hàng của bố mẹ cũng bị cháy một phần. Các loại giá, tủ, biển hiệu, hàng hóa... phần thì bị cháy, phần bị phá dỡ để chống cháy nên tan hoang như bãi chiến trường.

Tin cháy được truyền đi nhanh chóng. Sáng sớm hôm sau, khi bố mẹ tôi vừa trải qua một đêm mệt và sợ hãi, chưa ra khỏi giường thì bạn bè và khách hàng của bố mẹ đã có mặt.

Cả sân chật ních. Bố mẹ tôi đờ đẫn ngồi ở giữa. Bạn bè, khách khứa của bố mẹ tự kiếm chỗ ngồi, tất cả đều nói về đám cháy.

"Chữa cháy chậm quá là chậm. Ngay cạnh đường thế này mà cháy phải đến 30 phút đội cứu hỏa vẫn chưa đến!"

"Mưa chẳng đúng lúc gì. Sáng qua thì mưa rõ to, chúng nó không cho tôi đi chợ. Thế mà tối qua lại chả có hạt mưa nào."

"Sợ quá đi mất, giờ mùi khét vẫn còn nồng lắm"

"May là cửa hàng chính chưa bị bắt lửa, chỉ bị ám khói thôi. Tôi sẽ bảo các cháu lên dọn dẹp giúp ông bà"

"Cũng may là ông bà bình an, thật may quá!"

Đại loại là vậy. Các bạn già của bố mẹ, hàng xóm láng giềng, khách hàng... ngồi vây quanh bố mẹ tôi. Người nói, người chêm, người nhìn quang cảnh trơ trụi cháy xém mà thở dài.

Bố tôi đã gần 90 tuổi. Tối qua sợ cháy lan vào nhà nên lo chạy của. Giờ hai chân đang đau cứng lại. Mặt mũi vẫn còn nhem nhuốc vì ám khói. Đờ đẫn không nói gì.

Mẹ tôi tối qua gào khóc nên giọng trở nên lào khào. Sau rốt, mẹ tôi bảo:

"Các em nó bảo, thôi dẹp cửa hàng thôi. Không làm tiếp nữa."

Mẹ tôi nói xong, không khí sân nhà như bị bị mất điện. Đột ngột im lặng.

Một lúc sau, cậu Hai, cậu họ xa của tôi, lập bập lên tiếng “Sao, sao lại thôi?”.

Cậu Hai ngoài 90 tuổi, bị bệnh run rẩy tay chân, chắc là Parkinson, nên nói chuyện rất khó khăn. Sáng nay con rể cậu chở cậu đến từ sáng sớm. Bố mẹ tôi ra mở cửa thì cậu đã đứng đó rồi. Vì nói chuyện khó khăn nên cả buổi cậu chẳng nói gì. Mãi lúc mẹ tôi bảo thế thì cậu mới lên tiếng.

“Chúng nó bảo thế này thì sợ quá rồi, không muốn chúng em làm nữa”. Mẹ tôi trả lời.

Mặt mẹ tôi cũng đờ đẫn và thất thần.

"Chúng nó" ở đây là các dì và các cậu tôi.

"Tai thì điếc, mắt thì mờ. Người ta bảo lấy cho cân đường thì đi xúc hạt hướng dương. Thế mà vẫn bám trụ cái cửa hàng làm gì không biết". Tối qua khi nghe tin cháy, dì út tôi chạy đến. Sau khi hoàn hồn thì cũng gào lên.

Trước đây, bố mẹ tôi rất cứng đầu. Chả nghe ai. Nhưng vụ cháy này thì các cụ hãi quá. Nên lòng giao động.

Mọi người trong sân lại im lặng. Chả biết nói gì. Một lúc sau thì lục tục chào nhau ra về.

Không ai phản bác về việc dẹp cái cửa hàng. Nhưng cũng không có ai mạnh dạn bảo "đừng đóng cửa hàng, đừng đóng cửa hàng".

Bố mẹ tôi đã quá già và đang phải chịu một cơn sợ hãi quá lớn.

Thôi thì mọi người đều cần có thời gian.

Cửa hàng bố mẹ tôi là cửa hàng Bách hóa tổng hợp tư nhân đầu tiên sau khi bỏ mậu dịch. Nó nằm ở trung tâm phố chợ. Những năm 90, khách mua hàng đông vui từ sáng tới chiều.

Về sau này, khi khắp các hang cùng ngõ hẻm đều có cửa hàng tạp hóa hoặc các siêu thị trang hoàng đẹp mắt, có cả những hàng hóa bán online giao tận nơi, thì cửa hàng của bố mẹ vơi khách dần.

Nhưng dù thế nào, vẫn luôn có đối tượng khách trung thành.

Bố mẹ tôi cũng rất trung thành.

Vào ngày chợ phiên, bố mẹ tôi dậy sớm, quét quáy cửa hàng, lau dọn bàn ghế, om ấm chè xanh, chuẩn bị đĩa bánh trái, rồi mở cửa hàng và ngồi sẵn đó.

Dù đông hay hè, bố mẹ tôi đều mặc đẹp ngồi bán hàng. Mùa hè, bố tôi mặc áo sơ mi trắng, chủ yếu là sơ mi trắng hoặc là các áo kẻ caro màu sáng sơ vin với quần âu. Bố tôi luôn chỉn chu quần áo, giày tất bất kể đông hay hè. Còn mẹ tôi, bà mặc áo hoa nhí cổ đức, tay lỡ. Mẹ tôi thích kiểu áo tay lỡ, dài quá khủy tay một chút, có màu sắc trang nhã. Mẹ tôi luôn luôn mặc quần lụa đen, in hoa chìm và đi săng đan. Vào mua đông, hai ông bà sẽ mặc thêm áo len, áo khoác ra bên ngoài. Nhưng phải tinh tươm, chỉn chu từ trong ra ngoài, ngồi sẵn sàng chờ khách tới.

Ngoài 6h, xe đạp vào nhà tôi đã tấp nập. Nhưng khách chưa vội ngồi ngay đâu. Chỉ là chào hỏi, dựng xe trong sân nhà tôi rồi đi ra chợ.

Ai cũng phải lượn ra chợ một lúc, xem nay chợ có gì. Xong xuôi đâu đấy thì quay lại cửa hàng.

Bố mẹ tôi bày biện bánh trái, nước nôi sẵn sàng, người đi chợ về một lúc một đông, mọi người bắt đầu ngồi lại, uống nước chè, ăn tí quà vặt và tham gia chuyện trò. Người hỏi, người hả, người hỏi.... râm ran và vui vẻ.

Những người khách trong sân chủ yếu là người già: Các cựu giáo chức; các ông cụ bà cụ nông dân lưng đã còng; tai đã nghễnh ngãng, những học sinh cũ của bố mẹ từ thời chống Mỹ, từ thời đi sơ tán, từ thời bao cấp, có cả hàng xóm đến kể câu chuyện, có cả những khách vay tiền cũ của bố mẹ tôi (cái thời ngân hàng chưa phổ biến như bây giờ, người nông dân thường phải đi vay tiền để đong gạo qua thời kỳ giáp hạt, hoặc mua thóc giống cho vụ mùa, mua phân bón, mua lợn giống...Bố mẹ tôi là một trong những người cho vay tính lãi thời đó).

Những khách hàng đó, đến phiên chợ lại lóc cóc đạp xe tới. Mua dăm ba món lặt vặt trong cửa hàng, hoặc cũng không mua gì cả, mà có câu chuyện cần kể, hoặc cũng không có chuyện gì để kể, chỉ là ghé vào, gặp người bạn cũ, vỗ vỗ vai, hỏi thăm đôi câu, hoặc là ngắm các cuộn chỉ đã bạc màu của Liên Xô bày biện trong tủ hàng.

Cũng có những người trẻ hơn, là con cháu của một cụ nào đó mà nay cụ không đi chợ được nên dặn con cháu ghé qua cửa hàng bố mẹ tôi mua chút đồ, sẵn tiện báo cho bố mẹ tôi biết là nay cụ không đi chợ được, phiên tới sẽ đi. Có ai hỏi thì bảo thế.

Có người thì đi qua rẽ vào tí, coi bố mẹ tôi có khỏe không.

Có người đến biếu bố mẹ tôi quả na đầu mùa, vài quả mướp...

Có cụ ngoài 90 tuổi, là hiệu trưởng trường mẹ tôi dạy học, đã bị lẫn nhưng thi thoảng lại đạp xe tới cửa hàng, hỏi xem sao hôm nay là ngày lẻ âm mà chợ lại không có người, rồi hỏi mẹ tôi là có biết cửa hàng bố mẹ tôi ở đâu không, bố mẹ tôi đi đâu, sao dạo này không thấy bán hàng nữa. Khi mẹ tôi bảo là em đây thầy ơi, nay ngày chẵn nên chợ không họp. Thì cụ cười, trông vừa băn khoăn vừa hiền lành, bảo là bà lại đùa tôi rồi.

Có cụ ở làng cũ của nhà tôi, đều đặn chợ phiên là đến uống một chén rượu. Mẹ tôi sẽ đưa cho cụ chút ăn vặt để ăn lót dạ. Cụ bảo với bố tôi, kha ra sô, kha ra sô và vài câu tiếng Nga khác, rồi cười sảng khoái ra về.

"Bố cháu chỉ uống rượu của ông bà". Con gái cụ kể.

Mẹ tôi, từ những năm 90, vẫn đều đặn hàng tuần nấu một nồi rượu nếp. Nồi, gạo nếp, men, thậm chí là ống tio, vẫn là cùng một kiểu, từ mấy chục năm nay. Hương vị rượu không bao giờ thay đổi.

Kiểu như vậy. Cửa hàng bố mẹ tôi là trạm dừng chân của ký ức.

Có lẽ, những khách hàng đáng quý đang nói cười trong sân nhà tôi, trong cái cửa hàng bách hóa cũ kỹ này, đến đây, là để gặp người bạn cũ, người bạn mang tên “Ký ức”.

Ký ức đó, không thuộc về hiện tại, không thuộc về bên ngoài kia, nhưng lại lấp lánh và sống động như có thể sờ thấy trong cái cửa hàng bách hóa ngày càng cũ kỹ và lạc quẻ này.

Bố tôi đi Liên Xô nhiều lần, hàng hóa bố tôi mang về từ thời đó vẫn còn lại một số món. Thi thoảng, bố tôi lại lấy ra một ít rồi bày lên tủ. Vài cái áo bay, Các cuộn chỉ nhiều màu sắc, đồ chơi xếp hình của Liên Xô…

Cuối cùng thì bố mẹ tôi vẫn mở lại cửa hàng.

Anh tôi gọi thợ đến sửa lại tủ, vẽ lại biển bảng, sửa lại mái sân, sơn lại bức tường bị ám khói, đi lại đường điện, nhập thêm cho mẹ tôi một ít hàng hóa.

Bố tôi lục rương lấy thêm vài cái máy bay mô hình và bộ thìa dĩa inox đã cất giữ từ những năm 80. "Trông vẫn như mới". Bố tôi bảo.

Cửa hàng lại được lau chùi sáng bóng và mở cửa trở lại sau một tuần đóng cửa.

Bố tôi bảo đã hết đau chân, giọng mẹ tôi ổn định trở lại. Đúng 6h bố mẹ tôi lại mở cửa hàng, dọn dẹp, quét tước và om ấm chè xanh.

“Dù thế nào, cũng không đóng cửa lâu quá được!” Mẹ tôi bảo thế.

SÔNG NƯỚC GIANG NAMPHẦN 2 - CHỊ HOÀNGChị Hoàng hơn tôi 4 tuổi, làm hướng dẫn viên du lịch. Chị tất bật từ mờ sáng đến đê...
05/02/2025

SÔNG NƯỚC GIANG NAM

PHẦN 2 - CHỊ HOÀNG

Chị Hoàng hơn tôi 4 tuổi, làm hướng dẫn viên du lịch. Chị tất bật từ mờ sáng đến đêm muộn. Chị dậy sớm hơn người khác và ngủ cũng muộn hơn người khác. Nhắc nhở mọi người giờ ăn sáng, đóng gói đồ đạc, cầm theo khăn quàng, cầm theo nón mũ, ai bị trẹo chân, ai sổ mũi là chị xắn vào hỗ trợ. Lúc nhặt lúc khoan, chị kể chuyện xuyên suốt chuyến đi. Có chuyện vui vui để cả đoàn cười ồ, lại có những câu chuyện buồn phảng phất, những câu chuyện xưa với những nhân vật nửa hư nửa thực, lại có những câu chuyện lịch sử, văn hóa, địa lý sống động có hồn, xen lẫn châm ngôn sống tích cực, kiểu như thế này:

“Hàng Châu núi sông hùng vĩ, sông nước thơ mộng, cây cỏ tốt tươi, khói lửa nhân gian đượm tình, người dân nhẹ nhàng mà tao nhã. Khi khen người ta bảo “ ai yo yo” rất ngọt nhưng khi phát bực lên người ta cũng chỉ bảo “ai ya ya”.

Trên có thiên đàng, dưới có Tô - Hàng! Chị chỉ cho chúng tôi chỗ đó, chỗ kia, những tường trắng mái đen cổ kính, những con đường đá nghìn năm đã lên màu bóng loáng bởi nghìn nghìn lớp lớp đời người đã đi qua!

Ồ, nàng Tây Thi quê ở Hàng Châu đó. Nhà nàng nơi sơn khê, nước Hàng Châu vừa trong vừa mát, nuôi dưỡng nàng đẹp tựa tiên nữ, “thanh linh như thủy” - thuần khiết như làn nước. Nhà nàng ươm tơ dệt lụa, ồ, lát nữa chúng ta cũng sẽ đến thăm xưởng lụa nổi tiếng và lớn nhất nơi đây. Các vị chắc sẽ rất thích, lụa ở đây mềm mượt vô cùng”

"Ai yo", chị kêu lên, phải chỉ cho mọi người xem ở kia nữa.

“Kia là sông Tiền Đường. Cả nhà đã nghe đến sông Tiền Đường chưa?
Rồi chị lẩy:
"Triều đâu nổi tiếng đùng đùng

Hỏi ra mới biết rằng sông Tiền Đường"

(Truyện Kiều - Nguyễn Du tác giả chú thích)

Chị kể, "cửa sông Tiền Đường loe như hình cái loa, vào đến sông thì lại bị hẹp đột ngột khiến cho nước biển đang mạnh mẽ đổ vào, bỗng dưng bị khựng lại đột ngột, thế là nước giận dữ ầm ầm dâng lên, cột sóng lên mười thước, sủi bọt trắng xóa, vừa hùng vĩ vừa man dại.

- Kể cho các bạn nghe, có một lần Tô Đông Pha bị giáng chức tới Hàng Châu sau ngày trung thu, lúc đó, sóng sông Tiền Đường lên cao nhất, ông ngắm từng cột sóng sau xô sóng trước cao hàng trượng. Cảnh tượng tráng lệ đến mức ông cảm thán “bát nguyệt thủy triều, tráng quan thiên hạ vô - Thủy triều ngày 18-8 hùng vĩ nhất thiên hạ không nơi nào sánh bằng”.

- Tô Đông Pha là đại diện cho lối sống "lùi một bước trời cao biển rộng”, vậy nên khi giáng chức xuống Hàng Châu, ông không lấy âu sầu để làm cớ buông xuôi mà ngược lại, vui vẻ cất nhà, đào giếng, trồng trọt cấy hái, làm thơ viết sách, vẽ núi sông miền Giang Nam diễm lệ, yêu mến và hòa nhập vào cuộc sống nơi đây.

- Khi Đông Pha tới Hàng Châu, nơi đây đang gặp phải hạn hán, ruộng đồng tiêu điều. Có Tây Hồ rộng lớn nhưng bùn đất và rong rêu bủa vây ngăn dòng nước vậy nên ông huy động hàng nghìn người để nạo vét bùn đất, khơi dòng nước tưới tiêu, ông xây cầu, đắp đê.

Bùn đất, rác thải ông lại tận dụng đắp thành con đê mới, gọi là đê Tô, bên bờ đê, ông lại trồng những hàng liễu.

- Kia, đó chính là dấu tích của đê Tô, những hàng liễu ven hồ này có thể là cháu chắt của những cây liễu đầu tiên…

Rồi chị Hoàng lại ngâm nga:
“Đê Tô xuân hiểu
Liễu lãng văn oanh” - Buổi sáng mùa xuân trên đê Tô, chim oanh líu lo trong rặng liễu.

Đều là tuyệt tác mà Tô Đông Pha để lại!

Thế đó, lấy lùi làm tiến, chí đặt nơi cao. Không chỉ nhìn thấy khó khăn mà tự mình nản mình, tự mình loại mình ra khỏi cuộc sống tươi đẹp này.
À mà nữa, Tô Đông Pha là đệ nhất sành ăn của Trung Quốc. Vậy cho nên, trưa nay chúng ta nhất định phải nếm thử thịt kho Đông Pha đúng điệu nhé!

Chị Hoàng chốt lại. Chúng tôi bật cười.

Kiểu nói chuyện nhẹ nhàng đó, vừa giản dị đời thường như sờ thấy được, như soi gương thấy mình, vừa phảng phất chút hoài niệm. Nhẹ nhàng như làn gió khẽ thổi. Không để người ta kịp u sầu nhưng lại đủ khiến người rung động. Rung động một khắc rồi thoảng đi ngay. Như có như không. Khiến người ta chưa kịp chìm vào nỗi u sầu thì đã có thể hòa vào niềm vui thú thưởng thức món ăn ngon hay mua sắm, hay vãn cảnh mà không gặp chút áy náy nào.

Thật đúng là một kiểu kể chuyện của người từng trải, khôn ngoan và biết đủ. Làm cho người ta thấy chị vừa gần vừa xa. Vừa muốn suồng sã dốc bầu tâm sự vừa e dè nể trọng. Cái kiểu đó của chị, thật cuốn hút.

Những câu chuyện gắn chặt với chuyến hành trình, khiến cho những nơi chúng tôi đến, những món chúng tôi ăn, những điều chúng tôi nhìn thấy…trở nên sinh động và màu sắc hơn. Có lẽ là hơn bản thân nó vốn dĩ.

Chị bảo, Mọi thứ, đều tự ở mình mà ra.

Chị dẫn tôi đi ăn “Gui” giòn.

Chị bảo, Hàng Châu quê chị, có thờ một vị anh hùng tên là Nhạc Phi, là người “tài năng và trung nghĩa nhất của mọi thời đại”, là người cả cuộc đời trên mình ngựa để bảo vệ giang sơn, là người mà trải qua nghìn năm nay, vẫn là niềm tiếc thương sâu đậm của người dân Hàng Châu.

Chị bảo, sao nhất thiết phải ăn”Gui” phải lắng nghe tiếng “Gui” giòn tan trong miệng?

Là vì, anh hùng Nhạc Phi của chị, bị một cặp vợ chồng gian thần tên là Tần Cối vu oan hãm hại. Vậy là người dân Hàng Châu, nghìn năm nay thương nhớ vị anh hùng của mình và căm ghét kẻ gian thần đó.

Vậy nhưng vẫn chưa hiểu cớ làm sao phải ăn “Gui”

Là vì,có người bán bánh rong nọ, trong lúc ngồi nhìn sông nước Giang Nam mịt mờ trong gió sương, cảnh cũ còn mà người xưa đã mất, khí thế xưa chỉ còn trong ký ức, càng thêm phần oán hận với cặp vợ chồng Tần Cối. Bèn lấy bột ra nặn chiếc bánh hình người, một hình là Tần Cối, một hình là vợ Cối. Nặn xong thì ném hai cái bánh vào chảo mỡ sôi sùng sục, tưởng tưởng là đang hành hình hai kẻ hại người quân tử.

Bánh rán lên vàng xuộm liền vớt ra, cho vào mồm nhai lên rồm rộp, rồm rộp, cũng cảm thấy uất ức xuôi đi phần nào.

Những người khách nghe vậy, cũng bảo “làm cho tôi một cặp nào”.
Thế là cả gánh hàng rong, từ chủ tới khách cứ thế thi nhau nhai “Gui” rồm rộp.

“Gui” nghĩa là Cối ấy mà.

Còn tiếng Việt Nam thì gọi là Quẩy đó. Chị Hoàng bảo vậy.

Trải qua năm tháng, cặp quẩy ban đầu thì có đầu có thân hẳn hoi. Sau này để cho tiện thì xoắn luôn hai dải bột vào nhau. Thành đôi quẩy xoắn.

Chị bảo “nhất cử lưỡng tiện” Một nhát đút vào mồm được cả đôi.
Nghe cũng hợp lý. “Gui” dịch ra tiếng Việt là Cối, đọc là Quẩy.

Tôi vô thức cũng đút miếng quẩy vào mồm và nghiền mạnh hơn một chút, lắng nghe tiếng quẩy béo bùi rồm rộp rồm rộp trong mồm.

Đi tour của chị Hoàng, cảm giác như mọi nhiệt huyết của chị đều dâng hiến cho chuyến đi trọn vẹn, mọi việc chị làm, đều là vì sự hài lòng của chúng tôi.

Cái nghề làm dâu trăm họ đó. Có người dễ tính, có người khó tính, có người hay phàn nàn, có người xốc vác, có kẻ ốm yếu…

Chị “cân” hết bằng một thái độ điềm đạm, chưa bao giờ nhìn thấy một tia khó chịu trong ánh mắt chị.

Một hôm, chị bị một khách hàng quát mắng do tour đi bộ nhiều khiến chị khách bị đau chân. Chị khách đó muốn về khách sạn nghỉ ngơi. Nhưng khách sạn đã trả phòng rồi còn đâu.

Chi không ngần ngại ngồi xuống, tỉ mỉ day và bấm huyệt cho khách một cách điêu luyện rồi dịu dàng vỗ về.

Động tác của chị, cảm giác như mọi tâm huyết đang dồn lên đôi chân đó. Trong khi, chị mới là người mệt nhất trong đoàn.

Khách cũng cũng vì cảm kích mà quên mất chuyện đòi về khách sạn.

Tôi nhìn chị, đôi mắt dịu dàng tĩnh lặng đó như mặt hồ không sóng gợn. Nhưng cũng sâu lắng không dò được đáy.

Ở độ tuổi chị, trải qua những thăng trầm, lý tưởng sống của chị cũng đã vượt lên những vụn vặt đời thường.

Sau khi trở về, tôi vẫn giữ liên lạc với chị Hoàng. Một phần là vì công việc, phần nữa là tôi ấn tượng và muốn làm bạn với chị. Chúng tôi trở thành bạn.

(còn tiếp)

Đợt vừa rồi vào cuối năm, công việc bộn bề, tôi không có thời gian để viết câu chuyện nhỏ nào, mong các bạn thông cảm nh...
17/01/2025

Đợt vừa rồi vào cuối năm, công việc bộn bề, tôi không có thời gian để viết câu chuyện nhỏ nào, mong các bạn thông cảm nhé.
Nay có thời gian, tôi viết và đăng chuyện mới ra lò.

Câu chuyện nhỏ chủ yếu là kể truyện dài. Bảng lảng chuyện đời, chuyện người, của "những người muôn năm cũ", mong các cô chú, anh chị em ủng hộ nhé.

SÔNG NƯỚC GIANG NAM

PHẦN 1 - NHỮNG CÂY NGÔ ĐỒNG

Dọc những con đường miền sông nước Giang Nam, đâu đâu cũng gặp những cây ngô đồng. Chị Hoàng kể, xưa thật là xưa, trước cửa nhà nào mà có cây ngô đồng nghĩa là nhà đó có cô con gái. Mỗi cây đại diện cho một cô, hai cô thì hai cây. Có nhà có hẳn một hàng cây ngô đồng thẳng tắp.

Vợ sinh con gái, ông bố trẻ tự hào nâng niu như báu vật, liền trồng trước cửa một cây ngô đồng nhỏ xinh để khoe với thế giới rằng:

“Con gái bé bỏng tôi vừa mới chào đời đó nha. Hãy chờ mà xem nhà chúng tôi chăm con nó lớn lên, xinh đẹp nết na đến nhường nào."

Đại khái là như vậy đó. Chị Hoàng bảo vậy.

Thế nên cây ngô đồng Giang Nam, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông đều tốt tươi rực rỡ. Còn các cô con gái miền Giang Nam thì vừa giỏi giang vừa nhẹ nhàng lại xinh đẹp kiêu sa. Nói chung danh giá vô cùng.

Đến giờ vẫn thế. Các cô gái Giang Nam thậm chí có giá đến mức, có những nơi, đàng nhà gái chỉ đồng ý cho cưới nếu đàng trai chấp nhận ở rể.

Lại quay lại chuyện ông bố xưa. Chuyện cây ngô đồng. Ông bố sẽ tự tay chăm bón cây non. Khi con gái đến tuổi cập kê, cây ngô đồng năm xưa nay đã lớn, to lớn, thẳng tắp. Bà mối ngang qua nhìn thấy ngay mối tốt “Ồ, cô con gái nhà này đã đến tuổi kén chồng rồi đây”.

Thế là, cửa nhà cô dập dìu bà mối vào ra kết nối các mối lương duyên.

Kén qua chọn lại, gặp được chàng trai ưu tú con nhà tử tế. Đàng nhà gái nhận lễ, coi như đã nhận lời.

Cô con gái còn chưa tỏ mặt phu quân tương lai thì bố cô đã đã đốn hạ cây ngô, lấy thân cây đóng làm những chiếc rương. Mẹ cô bắt đầu sắp xếp của hồi môn cho con gái mang theo về nhà chồng.

Nào lụa là gấm vóc, nào vàng bạc châu báu, đến cả đồ dùng hàng ngày như cây kéo, bộ kim chỉ...mẹ cô cũng tỉ mỉ lựa chọn.

Các bà mối đi ngang thấy thấy cái cây đã bị chặt thì cũng không phiền đến cửa nữa.

Chị Hoàng hỏi: Chuyện là sao.

- Chuyện là ông bố thương con thì chăm cây ngô đồng không thể nào qua qua loa. Chăm cho tươi tốt đến mập mạp để thêm được mấy phần gỗ, thêm mấy phần rương, để đựng thêm mấy phần của nả làm hồi môn cho con gái.

Chị Hoàng tự trả lời vậy.

Những chiếc rương được ông bố đánh bóng cho đến sáng loáng, chất đầy của nả là tấm thịnh tình của đàng nhà gái.

Ai cũng hiểu. Bao tâm huyết vậy đều là vì một lời âm thầm không nói ra: Mong cho con không bị bắt nạt khi về nhà bên đó!

Có được vậy không? Có phải cô con gái nào có của hồi môn mang theo nhiều thì sẽ được chồng và nhà chồng yêu thương không?

Chị Hoàng lại hỏi.

Con gái như hạt mưa sa, hạt rơi xuống đất hạt sa vườn đào.

Dẫu có nhiều lễ vật đến mấy, hào nhoáng đến mấy cũng chỉ tỏa hào quang trong chốc nhát.

Tất nhiên, vật chất quyết định ý thức. Đàng nhà trai, nhìn thấy cô dâu mới có "của nả" chống lưng thì có thêm phần nể trọng. Nhưng cũng chỉ nhất thời.

Còn xa hơn. Ai biết?

Cả chặng đường dài phía trước, là đôi bên chồng vợ tự nỗ lực vun vén mà thành.

Nhà có cô con gái, còn ở với bố mẹ, được chăm sóc tỉ mỉ hơn một chút, hôn sự được sắp xếp chu toàn hơn một chút. Thì người làm bố làm mẹ trước tiên sẽ tự lấy làm thỏa mãn. Nếu sau này nhỡ có buồn khổ, thôi thì bố mẹ cũng đã hết lòng rồi. Âu cũng là số phận. Cũng đừng trách cứ cha mẹ sắp đặt phận tủi.

Bố mẹ chăm lo cho con, âu là vừa vì con, âu cũng là tính toán vì sự thanh thản của mình.

Cái thủa xa xôi đó, hôn nhân là đại sự, là việc lớn của bố mẹ dày công chuẩn bị và sắp đặt cho con. Không ai nghĩ đến chuyện nghĩ khác hay làm khác đi cả. Nhưng thật may, cũng ít người coi nhẹ. Tâm huyết và thể diện cả nhà đều buộc chặt vào những cuộc hôn nhân đó.

Vậy nên, vợ chồng lấy nhau, không chỉ biết nghĩ cho mình, cho con cái của mình mà còn phải nghĩ cho cả gia đình lớn đàng sau. Vậy chỉ có thể bền bỉ vun đắp.

“Vợ chồng tương kính như tân”, nương nhau mà tiến lên. Có bao nhiêu năm trôi qua thì cũng là bấy nhiêu năm vợ chồng ân cần chu đáo, đối đãi với nhau bằng tình yêu thương và sự tôn trọng. "Lúc nào cũng như thủa ban đầu", đừng để theo thời gian mà trở nên xuề xòa, mà trở nên thô lỗ cục cằn, mà trở nên hơn thua từng chút một.

Giờ thì sao. Giờ không như trước nữa. Giờ người ta nghĩ khác.

Thế chị thấy giờ hơn hay trước đây hơn? Tôi hỏi chị Hoàng

Chị cười, không nói gì cả.

(Còn tiếp)

LÀM GÌ CÓ XÂU THỊT NÀOTôi đang ngồi chầu hẫu hóng đến lượt nhảy lò cò thì cái Loan đi tới, nó bảo:Mẹ nhà bây nay mua thị...
25/11/2024

LÀM GÌ CÓ XÂU THỊT NÀO

Tôi đang ngồi chầu hẫu hóng đến lượt nhảy lò cò thì cái Loan đi tới, nó bảo:

Mẹ nhà bây nay mua thịt lợn đấy

Tôi thấy nghi ngờ. “Nay nhà tao có việc gì đâu nhỉ?”.

Mẹ tôi chỉ mua thịt khi trong nhà có giỗ hoặc là có khách tới nhà.

Tao không biết. Nhưng mẹ tao bảo thấy mẹ nhà bây mua một xâu thịt lợn.

Nghe lại càng sai hơn. Mẹ tôi mua đồ ăn, sẽ kín đáo để trong cái làn nhựa, chứ không xâu thành xâu để treo tòn ten trên ghi đông xe như các bố mẹ khác. Tuy bán tín bán nghi, nhưng tôi vẫn háo hức nên bỏ dở cuộc chơi. Chạy như bay về nhà.

Tôi ngó nghiêng cái chạn, rồi đi ra bếp. Chẳng thấy tín hiệu gì cả. Mẹ tôi đứng bên giếng, đang xúc muối cho vào rá gạo. Gạo thời bao cấp như tôi từng kể, mốc dữ lắm. Nên phải xát nhiều lần muối mới ăn được.

Mẹ tôi quát:

- Đi chơi đâu giờ mới về, bếp lạnh ngắt, gà bới tung lên thế?

- Nay nhà mình có khách à mẹ? Tôi kìm không được, hỏi mẹ tôi

- Không có, mà lang thang đâu giờ mới về? Đi hái rau mà nấu canh đi. Trưa rồi

Tôi tiu nghỉu. Cắp rổ ra vườn. Chả có xâu thịt lợn nào sất. Có thể mẹ cái Loan nhìn nhầm. Có thể nó muốn thế chân tôi nên lấy cớ đuổi tôi về.

Ra đến vườn, mẹ tôi vẫn còn mắng vốn “không nhanh chân lên tao vụt cho bây giờ. Con với cái, sểnh ra là đi chơi”

Tôi nhặt được một ít rau sam, một ít dền cơm, hái thêm nắm lá lốt, vài lá thanh hao, hái thêm cả ngọn ớt non, cả rau hẹ.
Tôi xun xoe chìa rổ rau xanh mướt cho mẹ:

- Một nồi canh rau vặt thơm ngon hết xảy đến rồi đây.

Mẹ tôi cười, mắt lấp lánh. Tôi cũng quên nỗi hụt hẫng về xâu thịt lợn “gió”. Nhà tôi thiếu thịt lợn và thịt bò chứ vẫn được ăn thịt gà và thịt cóc. Tôi không đến mức thèm quá.

Các ông bố bà mẹ thời chúng tôi không đọc nhiều, không nghĩ nhiều như bây giờ. Đi làm từ sáng sớm, vật lộn để kiếm miếng ăn. Cuộc sống chỉ xoay quanh việc làm ấm cái bụng. Không còn hơi sức để rao giảng đạo lý, cũng không giữ kẽ gì hết…

Về đến nhà, nhìn thấy nhà cửa bẩn thỉu, cơm canh chưa nấu, con cái chậm mồm chào, tay không nhanh đỡ lấy túi đồ…là có thể bị ăn đòn ngay. Công việc nhà giao cho đứa nào mà không làm tròn là vụt thẳng cẳng. Vụt cả những đứa khác vì không biết bảo ban nhau.

Vậy nên, ký ức tuổi thơ của chúng tôi, cứ nhớ được ở thời điểm nào thì cũng là gắn liền với việc nhà. Việc đứa nào đứa ấy lo: Đứa lớn nấu cơm, đứa bé đi kiếm củi đun, đứa bé hơn trông đứa bé hơn nữa…

Nấu cơm, không nghĩa là gạo thịt có sẵn để nấu đâu. Thiếu gạo thì độn khoai, thiếu nữa thì sang nhà hàng xóm vay bơ gạo rồi “bố mẹ cháu trả sau”; Canh rau tự kiếm rau trong vườn; Kiếm trong chuồng quả trứng gà hay quả trứng vịt, tráng lên làm đồ ăn mặn. Hồi đó, đứa nào cũng biết cất rớ, mờ sáng là rang thính thơm lừng, ôm đống rớ đi ra đồng kiếm tôm kiếm tép.

Đứa trẻ nào cũng biết cắt cỏ cho bò, biết hái rau, vớt bèo nấu cho lợn và tìm những cây rau dại về làm bát “canh rau vặt” thơm ngon.
Con bé Loan nó có một đàn em, nó bế em vẹo cả lưng. Trông nó và mấy đứa em nhem nhuốc mũi dãi, nhà nó cũng bẩn không bút nào tả xiết. Bố nó làm chuồng trâu ngay cổng. Đi qua chuồng trâu thối um là đến cái sân nát cỏ mọc đầy.

Trong nhà bừa bộn, quần áo vắt bừa lên các dây sát tường, vắt lên thành giường. Các tấm chiếu cói mòn vẹt và mục nát ở giữa. Nhà nó lúc nào cũng có em bé nên nhà rất khai. Mái nhà lót các miếng ni-lông hứng nước mưa. Nhà nó nghèo thê thảm. Vì bố mẹ nó suốt ngày đánh mắng nhau. Mẹ nó thì nỏ mồm. Bố thì vũ phu. Thế nên lúc nào cũng rộn ràng chó bay gà nhảy.

Nhưng nó cũng không lấy thế làm phiền lòng.

Chúng tôi cũng không lấy việc bị mắng mỏ nhiều hay gia cảnh nghèo khó mà buồn lòng. Chúng tôi vẫn có thời gian để chạy nhảy ngoài đồng, chơi đánh khăng, đánh đáo, nhảy lò cò… rất vui.

Ký ức tuổi thơ của tôi là lang thang mọi ngõ ngách để kiếm củi đun bếp, bắt giun, bắt cào cào châu chấu về chăm đàn gà và vịt, chui rúc vào các lũy tre để bóc mo nang khô, kiếm vài quả mâm xôi, quả dưa chuột ma bé tí..

Tôi và đám bạn bè trong làng, cứ nhếch nhác lang thang dắt díu nhau ở ngoài đường . Chị lớn dắt em bé , mũi dãi thò lò, đứa có áo thì không quần đứa quần ko áo ko mũ nón dép guốc gì cả. Chúng tôi thường túm tụm lại bắt chấy cho nhau . Bắt được con chấy hay quả trứng chấy là cho vào mồm “cúp”. Phải nghe tiếng cúp giòn giã trong mồm mới gọi là chất. Cả mùa đông chả thèm tắm rửa gì. Hè sang, khi thay bộ cánh, cả người cóc cách là ghét bám trên da.

Sang hè ấm áp thì tắm thoải mái, người ngợm quần áo sạch sẽ nhưng lại gặp món sài đẹn, chốc đầu. Hè sang là làng nhiều cóc. Bố mẹ chúng tôi sai chúng tôi đi bắt cóc về làm chả cóc. Đồ nghề của chúng tôi là một cái oi và một cái roi nhỏ. Lùng sục cóc khắp mọi xó xỉnh. Bắt cóc về cho bố mẹ thịt.

Có lẽ do ăn thịt cóc nên độc phát tiết, đám trẻ vào mùa hè là chốc đầu. Bố mẹ chúng tôi sẽ cạo trọc tóc rồi đậy một cái vải màn lên để khỏi ruồi nhặng bâu lên. Cái vải màn cứ bay phất phới trên đầu.

Thời đó là vậy. Nghèo đói là đương nhiên. Nhìn lên nhìn xuống thì đều nghèo cả nên không thấy tủi thân. Chúng tôi cũng cùng chung lưng đấu cật với bố mẹ, để lo được ngày ba bữa ăn để tồn tại, rồi lớn dần lên.

BẠN ĐỜICuối cùng thì mụ vợ cũng chạy sầm sập xuống bếp. Mụ không thể trì hoãn được nữa. Sắp đến giờ thằng con đi học. Lã...
23/11/2024

BẠN ĐỜI

Cuối cùng thì mụ vợ cũng chạy sầm sập xuống bếp. Mụ không thể trì hoãn được nữa. Sắp đến giờ thằng con đi học.

Lão chồng đang ngồi bên bàn ăn. Cười mơ hồ.

Nghe tiếng bước chân của mụ vợ, lão giật mình. Té ra lão đã ngồi nán lại hơi lâu bên bàn ăn. Thường ngày, lão sẽ ra khỏi nhà sớm hơn.

Mụ vợ chỉ chờ tiếng lạch xạch mở cổng và tiếng xe máy rồ lên là một mạch chạy xuống nhà. Vợ chồng mụ ngầm y ước tránh chạm mặt. Nhưng cũng có hôm bất đắc dĩ, chạm mặt như hôm nay.

Khi những người không ưa nhau mà dòng đời bắt buộc phải chung sống, thì tốt nhất tránh gặp nhau càng nhiều càng tốt. Gặp mà bơ đi thì không khí nặng nề, nói vài câu vu vơ thừa thãi thì thành ra gượng gạo. Vậy nên tránh gặp vẫn là hơn.

Nay lão chồng thẫn thờ ôn chuyện xưa nên quên. Còn mụ vợ không chờ được. Mụ phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho thằng út kẻo nó muộn học.

Lão chồng thu vội nụ cười. Trưng vẻ thờ ơ.

“Ơ, nay ba nó đi làm muộn nhỉ”. Mụ vợ vừa hỏi vừa đi thẳng tới khu bếp. Sau một tí im lặng, lão chồng kiểu như sực tỉnh, hỏi lại “Hả, bảo cái gì”.

Mụ vợ không có ý nhắc lại câu hỏi. Cắm cúi chuẩn bị đồ ăn. Lão chồng cũng không hứng thú nói chuyện, đứng dậy ra cửa hút thuốc. Xong dắt xe đi làm. Không nhất thiết phải xã giao.

Khu bếp chỉ còn lại mụ vợ. Mụ thoăn thoắt làm bữa sáng: bóc tôm, rửa rau, thái hành, thái cà rốt. Mụ lẩm nhẩm làm theo hướng dẫn dạy nấu món trên mạng. Rảnh rỗi là mụ vào mạng xem đủ loại video.

Mụ vợ tập trung vào niềm vui nấu nướng. Sau đó, mụ vừa canh nhiệt độ vừa hát khe khẽ.

Nấu xong, mụ gọi hai đứa con dậy, vừa giục chúng đánh răng rửa mặt vừa hồ hởi khoe món ăn mới.

Hai đứa con ngồi vào mâm. Mắt mụ lấp lánh nhìn hai đứa con ríu rít ăn sáng.

Thực ra, mụ có chút áy náy. Đã lâu, mụ không chuẩn bị bữa sáng cho chồng mụ.

Mụ ít khi chăm chồng. Lòng sĩ diện không cho phép mụ cho đi một chiều. Chồng mụ cũng chẳng bao giờ chăm sóc mụ. Mụ cũng không mong chờ được chăm sóc. Mụ cố gắng giữ sức khỏe để không ốm đau bệnh tật. May là mụ khỏe, dễ ăn dễ ngủ.

Nếu chồng mụ vui vẻ, mụ sẽ mở lòng một chút, tương kính như tân mà đối đãi. Chồng mụ lạnh nhạt, mụ sẽ trở nên tĩnh lặng, không buồn cũng chẳng vui, như mặt hồ không sóng gợn.

Mụ nhận ra, mọi mối quan hệ đều có thể đổ vỡ. Mối quan hệ bền vững nhất còn lại, lại là mối quan hệ của mụ với chính mụ. Mối quan hệ đó tự chữa lành khi bị tổn thương, biết động viên mụ khi mụ buồn, biết nhắc nhở mụ khi mụ phấn khích quá lại dễ bị vỡ mộng…

Mụ thấy tự tin với quan hệ này: Không phản bội, không gượng gạo, âm thầm hình thành một cách tự nhiên, tự vun đắp và dày lên theo năm tháng, theo những thăng trầm của cuộc đời mụ. Nó tạo cho mụ một trạng thái vừa tự tin vừa bình thản với mọi mối quan hệ còn lại bên ngoài. “Ít nhất, còn có mình yêu mình” Mụ nghĩ.

Trước khi kết hôn, bố mẹ mụ gọi hai vợ chồng ra dặn dò “Vợ chồng đến với nhau, lựa chọn làm bạn đời của nhau thì cố gắng mà vun vén, mà xây dựng gia đình thành công nhé”.

Vợ chồng mụ từ yêu đến cưới đều vội vàng. Kiểu cho xong việc lớn nên không không kịp suy tính kỹ càng.

Nghe bố mẹ nói thế, vợ chồng mụ gật đầu như bổ củi.

Thậm chí, từ kết hôn cũng chỉ là một từ trong hàng vạn từ mụ biết, là một việc rồi ai cũng phải. Bố mẹ nhà nào chả dặn dò con cái vậy.

Mãi 20 năm sau. Mụ mới hiểu, tại sao lúc đó, bố mẹ mụ không đề cập một chữ nào về tình yêu, chỉ bảo vợ chồng mụ là “bạn đời” và nhắn nhủ cố gắng vun vén để “xây dựng gia đình thành công”

Đã hàng trăm lần, mụ giận bố mẹ mụ đã không giải thích kỹ lưỡng cho mụ hiểu.

Nhưng lúc đó, bố mẹ mụ có giải thích thì chắc gì mụ hiểu.
Bởi lúc đó, cả hai chúng mụ đều đang thăng hoa. Tưởng đã làm xong việc lớn. Lâng lâng nghĩ tới cuộc sống vợ chồng mụ sẽ vui biết bao nhiêu. Lúc đó, chồng mụ yêu chiều mụ thế cơ mà.

Hóa ra mụ nhầm.

Yêu và kết hôn thực ra là hai việc khác nhau.

Kết hôn, có thể là kết quả của tình yêu nhưng khi đặt bút ký vào giấy đăng ký kết hôn, lại là khởi đầu của một hành trình mới.

“Chẳng khác nào một vụ làm ăn dựa trên tình cảm. Khổ là cái tình cảm đó dường như đã chấm dứt khi đôi bên bắt tay hợp tác”. Thế là đôi bên mơ hồ đi tiếp.

Mụ nghĩ thế đấy. Thậm chí, có lúc chán, mụ còn cho rằng, giá như, kết hôn mà có hẳn một cái hợp đồng hôn nhân thật sự với đủ loại mục tiêu, điều khoản, quyền và nghĩa vụ có khi còn dễ xử lý hơn. Còn có các giới hạn để đôi bên nhìn vào mà hành xử. Chứ một cái hợp đồng ảo vừa đi vừa lú như thế này thì rách việc quá.

Sự nhầm lẫn tai hại và nhận thức mơ hồ về cái hợp đồng trừu tượng mang tên gọi “xây dựng gia đình” đó khiến cho cuộc hành trình xây đắp của của vợ chồng mụ cứ kẻ đào người phá.

Vẫn mạnh thằng nào thằng đó thắng. Chồng mụ khỏe hơn nên dùng cơ bắp, mụ đọc nhiều sách nên hơn dùng võ mồm. Đôi bên có cái tôi to hơn cái ta, thi nhau trèo thang chỉ có nấc lên không có nấc xuống, cũng chả có đứa nào chìa tay ra đỡ lấy.

Cơm áo gạo tiền thay thế cho những ngọt ngào thủa ban đầu, những khác biệt trước đây là cá tính hấp dẫn thì nay thành cái g*i trong mắt. Đến nỗi mà, vợ chồng mụ coi nhau là bạn còn khó huống chi bạn đời.

Lúc nào sơ ý nhớ lại thủa ban đầu, thời còn yêu nhau, thật là, một cuộn phim muốn tua càng nhanh càng tốt!

Cả đôi bên tránh không nhắc đến nguyên nhân họ lấy nhau. Như người có bệnh không muốn chữa bệnh. Sốt cao quá uống hạ sốt, qua loa sơ sài vậy cho xong.

Bệnh để lâu thành quen, vợ chồng mụ cứ vậy sống chung và chịu đựng lẫn nhau cho tới héo mòn, cho tới chai lì cảm xúc, như con ruồi đậu mép, chán thì chẳng thèm đuổi.

Khổ nỗi đôi bên không phải bạn cũng chẳng người dưng. Hôn nhân đã ràng buộc chúng mụ với nhau bằng một một đống quyền lợi và nghĩa vụ chung.

“Mọi thứ đều chung cả, chỉ có tình cảm là không chung, vậy nên, gắn với nhau vẫn là tốt nhất”. Thôi thì tự tạo lấy niềm vui tự thân. Như vậy không hẳn là không tốt. Mụ nghĩ vậy đấy.

Address

Hanoi
Hanoi
100000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Câu chuyện nhỏ của tôi posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share