Ếch xanh và các chàng hoàng tử

Ếch xanh và các chàng hoàng tử ✨Đăng truyện ngắn BL 10h30 - 22h ❤️
✨Đăng video 12h - 22h ❤️
💥PR truyện + QC = IB💥
(3)

Tôi vừa ký đơn ly hôn, tình địch đã thuê s/á/t th/ủ quyết lấy mạng tôi – may mà hệ thống chen ngang, tiện tay tặng tôi d...
08/09/2025

Tôi vừa ký đơn ly hôn, tình địch đã thuê s/á/t th/ủ quyết lấy mạng tôi – may mà hệ thống chen ngang, tiện tay tặng tôi danh phận tỷ phú để tôi nằm phơi nắng đếm tiền và cười vào mặt bọn khốn.

Ở đây, đàn ông yêu đàn ông là chuyện thường ngày, kết hôn công khai, hợp pháp hóa cả tình lẫn tiền – chỉ có yêu sai người mới là tội ác.

Và tôi là con ch/ó ngoan ngoãn nhất bên cạnh Trịnh Dạ.

Khi anh ta yêu đương, tôi tự giác lùi về tuyến sau.

Khi anh ta chia tay, tôi là người đầu tiên mang đến sự an ủi.

Tôi lặng lẽ nhìn anh ta và mối tình đầu chia chia hợp hợp, suốt tám năm trời.

Cho đến ba năm trước, khi họ lại cãi vã không ngừng, Trịnh Dạ trong cơn tức giận đã kết hôn với tôi.

Anh ta nói mình như chim mỏi cánh trở về tổ, cả đời còn lại chỉ muốn dừng chân vì tôi.

Nhưng ngay hôm qua, mùi nước hoa quen thuộc của mối tình đầu lại vương trên cổ áo anh ta.

Đêm đó, anh ta đưa cho tôi một tờ thỏa thuận ly hôn.

Tôi nhướn mày, cầm bút ký tên mà không chút do dự.

Bên tai, tiếng thông báo của hệ thống vang lên vui vẻ:

[Đinh! Hai mươi triệu đã vào tài khoản. Chủ nhân, cuối cùng chúng ta cũng có thể rời khỏi cái mặt phẳng rác rưởi này rồi!]

1

Khi Trịnh Dạ nói với tôi câu:

“Triều Vũ, chúng ta ly hôn đi”

Tôi đang bưng đĩa thức ăn cuối cùng từ bếp ra.

“Ăn cơm thôi, Trịnh Dạ. Hôm nay làm món cá kho và sườn hầm táo đỏ mà anh thích nhất đấy.”

Anh ta từng nói chỉ thích ăn cơm tôi nấu.

Bao năm kết hôn, chúng tôi không thuê giúp việc, tôi luôn là người vào bếp.

Chúng tôi đồng thanh lên tiếng, khiến không khí trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Tôi đặt đĩa xuống, bình tĩnh lau tay vào tạp dề, giọng ôn hòa:

“Được.”

Trịnh Dạ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Anh ta quay người vào phòng sách, lấy từ ngăn kéo bàn một tờ thỏa thuận ly hôn.

Tôi nhận lấy, cẩn thận đọc nội dung.

Sau ly hôn, tôi được chia hai mươi triệu cùng căn nhà chúng tôi đang ở.

“Được, tôi đồng ý.”

Trịnh Dạ mím môi.

“Cậu… không hỏi tôi tại sao sao?”

“Chẳng có gì để hỏi.”

Tờ thỏa thuận ly hôn này đã nằm trong ngăn kéo bàn anh ta suốt hai năm.

Hôm qua, ánh trăng trắng của anh ta, Tần Tuyết Dương, đã trở lại.

Tôi biết, cuộc hôn nhân diễn kịch này đến lúc phải kết thúc rồi.

Tôi tháo tạp dề, vứt sang một bên, như không nghe thấy câu hỏi của anh ta, hỏi lại:

“Cho tôi mượn cây bút được không?”

“Đây.”

Trịnh Dạ lấy từ túi áo sơ mi một cây bút máy cũ kỹ, sơn đã b**g tróc, đưa cho tôi.

Ánh mắt tôi dừng lại trên cây bút một thoáng.

Cây bút này là món quà sinh nhật Tần Tuyết Dương tặng Trịnh Dạ hồi còn học đại học.

Hôm đó, khi Tần Tuyết Dương thấy tôi cũng tặng Trịnh Dạ một cây bút, cậu ta cắn môi, mắt ngân ngấn nước:

“Xin lỗi, anh Trịnh Dạ, quà của em không ra gì… Em sẽ bù cho anh sau.”

Trịnh Dạ ngạc nhiên, giật hộp quà cậu ta giấu sau lưng, mở ra xem.

Là một cây bút máy rẻ tiền, loại mười tệ một cây tôi từng thấy ở tiệm văn phòng phẩm trước cổng trường.

Còn cây bút tôi tặng anh ta là bút Montblanc, một vạn tệ một cây.

Tần Tuyết Dương đỏ mặt, mắt lấp lánh nước.

Ngay giây tiếp theo, Trịnh Dạ làm một hành động khiến tất cả ngỡ ngàng.

Anh ta ném cây bút Montblanc tôi tặng vào thùng rác, rồi nâng niu cây bút rẻ tiền của Tần Tuyết Dương, cất vào túi ngực.

“Cảm ơn em, Tuyết Dương. Anh rất thích quà của em. Bút Montblanc khó dùng, chỉ được cái mã ngoài, anh không thích.”

Thực ra, anh ta không ghét Montblanc.

Anh ta chỉ không thích tôi.

Tôi thu ánh mắt, cúi đầu, ký tên mình lên giấy một cách dứt khoát: Lâm Triều Vũ.

Nghĩ lại mười năm qua, tên tôi và Trịnh Dạ chỉ xuất hiện cùng nhau đúng hai lần.

Lần đầu là khi đăng ký kết hôn.

Lần thứ hai là bây giờ.

“Xong rồi.”

Tôi trả cây bút cho anh ta.

Tôi là NPC trong một game kinh dị, muốn thoát ra thế giới thực thì người chơi phải hôn tôi một cái.Nhìn top 1 người chơi...
08/09/2025

Tôi là NPC trong một game kinh dị, muốn thoát ra thế giới thực thì người chơi phải hôn tôi một cái.

Nhìn top 1 người chơi thành kính hôn xuống, tôi nghiến răng nghiến lợi:

“Đây đã là lần thứ 99 trong tháng này rồi, trung bình ngày nào anh cũng chui vào ba lần, rốt cuộc anh định làm gì hả?”

Người chơi kinh ngạc:

“Mới ba lần một ngày thôi á? Xem ra tôi phải tăng tốc độ đánh phó bản rồi.”

1.

Một ngày 3 lần! Tôi trừng mắt nhìn bờ môi sưng đỏ của mình, lên án:

“Anh còn bao nhiêu tâm nguyện chưa hoàn thành mà ngày nào cũng mò vào thế này!”

Bị hôn quá nhiều, môi tôi đã tê rần chẳng còn cảm giác.

Trước khi rời đi, người chơi tên Minh Dạ còn cắn khẽ một cái rồi mới chịu buông.

Tôi xấu hổ che mặt, giận đến mức chẳng biết trút vào đâu.

Bởi lẽ, Minh Dạ vào phó bản hoàn toàn hợp lệ, tôi không có lý do gì đuổi anh ta đi.

Minh Dạ chính là người đầu tiên sau nhiều năm vượt qua được phó bản Lửa Đỏ, và theo quy tắc, sau khi qua ải, người chơi có thể thực hiện một tâm nguyện.

Ai ngờ kẻ ngoài mặt lạnh lùng này lại tham lam đến mức vắt kiệt cả… thần tà như tôi.

Tôi lại nghiến răng:

“Đây đã là lần thứ 99 trong tháng này rồi, trung bình ngày nào anh cũng mò vào ba lần, anh định thế nào hả?”

Người chơi lại ngạc nhiên:

“Mới ba lần? Vậy thì tôi phải tăng tốc thôi.”

Nói xong, anh ta phất tay, rồi lại bước thẳng vào cửa phó bản.

Theo thường lệ, chỉ cần năm tiếng nữa, Minh Dạ sẽ lại bước ra.

Lịch trình của anh ta cố định đến mức buồn nôn: năm tiếng qua ải, một tiếng hôn tôi, lặp lại ba lần một ngày, còn dư sáu tiếng để ngủ.

Lý do chỉ một tiếng hôn thôi?

Bởi vì đó là giới hạn chịu đựng của tôi.

Nhìn cánh cửa phó bản khép chặt, tôi giậm chân tức tối.

Biết ngay giờ anh ta chưa ra được, tôi quyết định đi tìm thần tà.

Thần tà là kẻ sáng tạo ra tất cả các phó bản, kể cả tôi cũng là NPC hắn tạo ra.

Lúc trước hắn còn thề thốt rằng, phó bản này khó đến mức không ai vượt nổi, tôi mới chịu đồng ý đóng vai NPC.

Thế mà hắn chỉ bế quan một tháng, môi tôi đã bị hôn sưng vù.

Đúng là đồ lừa đảo!



Một tháng sau, thần tà cuối cùng cũng xuất hiện.

Tôi đứng chặn trước phủ hắn, hùng hổ đạp cửa xông vào.

Vừa thấy tôi, hắn đã cố nín cười không nổi:

“Ha, môi ngươi sao lại sưng như vậy?”

Tôi trừng mắt:

“Ngươi còn dám nói! Không phải đã cam đoan chẳng ai qua nổi sao?”

Hắn bình thản đáp:

“Đừng nóng, ngươi có biết trong thời gian ta bế quan, chúng ta đã nhận bao nhiêu tâm nguyện không?”

Minh Dạ đã tích đủ 99 tâm nguyện, cộng thêm hôm nay là tròn 100.

Tôi tò mò:

“Hắn rốt cuộc đã ước cái gì vậy?”

Thần tà cười đầy ẩn ý.

Trên bầu trời hiện ra hồ ước nguyện dát vàng, chi chít toàn bộ đều là nguyện vọng của Minh Dạ:

【Muốn cưới NPC A Trì.】

【Muốn ngủ với NPC A Trì.】

【Muốn nhốt NPC A Trì lại, muốn muốn muốn làm A Trì.】

【Muốn A Trì.】

Hồ ước nguyện đầy rẫy những lời trắng trợn, bẩn thỉu.

Tôi sững sờ, tròn mắt kinh hoàng.

Lý do có nhiều người đổ xô vào phó bản như vậy là vì ở đó, bất cứ điều ước nào cũng thành hiện thực.

Còn điều ước của Minh Dạ thì quá rõ ràng—là tôi.

Tôi hoảng hốt, ôm chặt lấy đùi của thần tà:

“Cứu với, tôi không muốn đi theo anh ta đâu.”

Thần tà vỗ vỗ đầu tôi để trấn an.

Tôi vừa khóc vừa mè nheo:

“Ngài tăng độ khó phó bản đi, đừng để hắn chui ra nữa.”

Tôi chỉ là một NPC, tại sao cứ bắt tôi gánh hết mấy chuyện này.

Mơ ước của tôi chỉ là ngày ngày lảng vảng trong phó bản dọa người chơi chút thôi, dựa vào đâu mà bắt tôi chịu cảnh này.

Thần tà lại khó xử lắc đầu:

“Không được đâu, hắn kiểu gì cũng sẽ ra. Đến lúc ấy ngươi vẫn phải… gả cho hắn.”

Ở với thần tà lâu, tôi hiểu ngay hắn còn ẩn ý.

Tôi ngơ ngác hỏi: “Vậy tôi phải làm sao?”

Bàn tay hắn vuốt qua tóc tôi, rất lâu sau mới nói:

“Ta sẽ tăng độ khó. Ít nhất một tháng hắn mới ra được. Rồi ngươi vào phó bản, gi .t hắn đi.”

Tôi trợn tròn mắt, thoáng do dự, dù gì tôi cũng chỉ là NPC, chưa từng gi .t ai.

Hơn nữa, tôi thấy Minh Dạ chưa đến mức đáng ch .t, tôi không muốn lấy mạng hắn.

Nghe xong, thần tà thở dài, lắc đầu: “Thế thì thôi, ta đành chuẩn bị đồ cưới cho ngươi vậy.”

Tôi bật dậy từ chối cái rụp: “Thôi để tôi vào phó bản còn hơn!”

3

Tôi bị truyền thẳng vào phó bản.

Vừa mở mắt đã thấy một cái đầu ếch khổng lồ đang nhỏ dãi trước mặt.

Nổi da gà, tôi giẫm vài cái biến nó thành… bánh ếch, rồi men theo hướng của Minh Dạ mà phóng đi như bay.

Tìm thấy anh ta thì hắn đang solo với một con quái khủng.

Tôi nấp trong góc, tính đợi đến lúc Minh Dạ kiệt sức sẽ xông ra kết liễu.

Đợi, đợi nữa… đợi đến buồn ngủ, tôi thiếp đi lúc nào không biết.

Tỉnh lại thì mình bị trói như đòn bánh tét.

Minh Dạ ngồi đối diện, gương mặt lạnh băng; trên đống lửa còn có một con gà đang nướng kêu xèo xèo.

Tôi nuốt nước bọt. Minh Dạ lạnh giọng: “Cô bám theo tôi?”

Vào phó bản tôi đã cải trang, nên hắn không nhận ra.

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, mở miệng bốc phét:

“Đại ca lợi hại quá, tôi thấy anh qua ải nên muốn theo chân học hỏi. Anh có thể dẫn tôi theo không?”

Tôi cần lại gần thì mới có cơ hội ra tay.

Không thì cùng lắm hắn không dẫn, chỉ cần thả tôi ra, tôi cũng sẽ tìm dịp khác xử hắn.

Ai dè Minh Dạ lắc đầu:

“Không được. Tôi mà dắt cô thông quan, thì NPC ở cửa chẳng phải cũng phải để cô hôn một cái sao?”

Hắn cười xấu xa:

“Tiểu NPC là của tôi. Cô… khỏi mơ.”

Nói xong, Minh Dạ ăn nốt con gà nướng thơm lừng ngay trước mặt tôi, rồi phủi tay bỏ đi.

Hả? Cứ thế mà đi luôn? Tôi choáng váng, lăn qua lăn lại trên đất cũng không gỡ nổi dây.

Đến khi tôi vùng thoát được khỏi trói buộc, đã qua một ngày.

Tôi đói lả, người bẩn như mèo mướp, lăn lóc thêm mấy vòng, mức độ hận Minh Dạ đã lên tận đỉnh.

Nếu trước đây tôi chỉ là không ưa hắn, thì giờ tôi thật sự muốn gi .t anh ta rồi.

Mắt tôi đỏ ngầu, cắm đầu đuổi theo.

Tôi khá may—đuổi kịp lúc Minh Dạ vừa qua ải, còn đang rất yếu.

Tôi bèn dùng đúng chiêu hắn từng trói tôi để trói ngược lại, rồi… mài dao.

“Cạch… cạch…” Lưỡi dao chạm đá tóe lửa, Minh Dạ tỉnh dậy.

Hắn ngơ ngác nhìn tôi một giây, rồi khẽ cười: “Cô đuổi cũng nhanh phết.”

Thấy tôi im lặng, hắn tự nói tiếp:

“Này, mỹ nhân, cô tên gì?”

“Phải rồi, cô còn đẹp hơn cái NPC kia. Hay là tôi không theo đuổi cậu ấy nữa, quay sang theo đuổi cô nhé?”

“Nào, cô hôn tôi một cái, tôi dắt cô qua ải.”

“KENG!”

Tôi chém một nhát—con dao… gãy đôi.

Đồ tra nam! Ăn trong bát, ngó trong nồi—hay chặt phăng cái “thứ đó” của hắn cho rồi!

Tôi nắm chặt chuôi dao, từng bước từng bước tiến về phía Minh Dạ.
...

Ba năm trở thành chim hoàng yến nam của Cố nhị gia, tôi đã tỉnh ngộ.Để thoát khỏi vận mệnh nam phụ pháo hôi cuối cùng ch...
08/09/2025

Ba năm trở thành chim hoàng yến nam của Cố nhị gia, tôi đã tỉnh ngộ.

Để thoát khỏi vận mệnh nam phụ pháo hôi cuối cùng chớt không toàn thây, tôi dứt khoát giả chớt bỏ trốn.

Sau này, anh cầm hộp sữa bột tôi dùng để thay thế t/r/o c/ố/t, ánh mắt cố chấp chặn tôi trước cửa hội sở, nghiến răng chất vấn.

"Sao em lại bỏ trốn?"

Tôi cúi đầu sờ sờ bụng dưới hơi nhô lên của mình.

"Sợ đàn ông sinh con sẽ làm anh sợ hãi mà... 'teo' luôn."

1.

Reng—— reng——

Điện thoại reo một lúc, đầu dây bên kia có người nhấc máy.

Tôi vội vàng hỏi: "Cố nhị gia, tối nay anh có về không?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng Cố Viêm trầm thấp pha chút vui vẻ: "Sao, nhớ tôi à?"

"Ơ, ừm, đúng vậy, nhớ anh, bây giờ anh về được không?"

Lời vừa dứt, tôi nghe thấy đầu dây bên kia có người hô lớn:

"Tô Cẩm đến rồi!"

"Bên tôi hơi bận, lát nữa nói chuyện."

Nói xong, đầu dây bên kia liền truyền đến một tiếng tút dài.

Tôi nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

Vậy ra, tất cả đều là sự thật?

Sáng nay tôi tỉnh dậy từ trong mơ, trong đầu xuất hiện nội dung của một cuốn sách.

Cuốn sách có tên là 《Bá Tổng Bạch Nguyệt Quang Thuần Tình》.

Trong sách, nam chính tên là Cố Viêm, nữ chính tên là Tô Cẩm.

Nữ chính là tia sáng chiếu rọi vào thế giới u ám thời niên thiếu của nam chính, sau này vì gia đình xảy ra chuyện nên nữ chính đành phải rời xa nam chính.

Năm năm sau, nữ chính trở về, cùng nam chính bắt đầu câu chuyện tình yêu ngược luyến tàn tâm.

Còn tôi, Diệp Ngọc.

Là chim hoàng yến bên cạnh nam chính, tôi cũng bị pháo hôi cùng lúc bạch nguyệt quang của nam chính trở về.

Ba năm trước, tôi và Cố Viêm lần đầu gặp nhau ở trường đại học A.

Lúc đó tôi vẫn là một người bị gia đình đuổi ra ngoài, không nhà không cửa.

Là Cố Viêm đã cưu mang tôi, và tôi cũng theo yêu cầu của anh, trở thành chim hoàng yến của anh, cam tâm tình nguyện được anh nuôi dưỡng bên cạnh.

Cố Viêm tuy lạnh nhạt nhưng đối xử với tôi không tệ, dù thường xuyên nói lời cay nghiệt nhưng về tiền bạc thì vô cùng hậu hĩnh.

Nếu không có giấc mơ đó, có lẽ tôi đã nguyện ý cả đời ở bên cạnh anh, làm một con chim hoàng yến không lo ăn uống, nhưng mà…

Giấc mơ đó, chính là bắt đầu từ cuộc điện thoại này.

Tối hôm đó Cố Viêm không về, bởi vì nữ chính đã rời đi năm năm cuối cùng cũng trở lại, câu chuyện tình ngược luyến giữa nam chính và nữ chính chính thức bắt đầu.

Là chim hoàng yến của nam chính, cũng là một mắt xích trong "cuộc chơi" của họ, kết cục của tôi là bị nam phụ yêu nữ chính ngược đãi đến chết, c.h.ế.t không toàn thây.

Những mô tả trong sách như cụ thể hóa ngay lập tức, khắp người tôi nổi da gà, cơ thể không thể kiểm soát mà run rẩy.

"Không được!"

Không muốn cứ thế chấp nhận số phận, tôi lấy điện thoại ra tiếp tục gọi cho Cố Viêm.

Thế nhưng, một cuộc, hai cuộc, ba cuộc...

Lần thứ tám gọi điện cho Cố Viêm, điện thoại cuối cùng cũng có người bắt máy.

"Alo, Cố Viêm, tôi đau bụng, anh bây giờ..."

"Cố Viêm bây giờ không tiện nghe điện thoại đâu nhé, anh là ai vậy, lát nữa tôi sẽ giúp anh nhắn lại?"

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng, dễ nghe.

Tôi ngây người, nửa ngày không hoàn hồn.

Không ai rõ hơn tôi rằng Cố Viêm thực ra là một người cực kỳ bài xích, ghét người khác động vào đồ của anh, nếu không phải tôi đã ở bên anh ba năm, e là đến cả tôi cũng không có tư cách động vào điện thoại của anh.

Thế mà bây giờ điện thoại của anh lại bị một người phụ nữ bắt máy, mặc dù giọng điệu của người phụ nữ này ôn hòa, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra sự đắc ý ngấm ngầm trong lời nói của cô ta.

"Cô là, Tô Cẩm?"

"Anh biết tôi à? Là Cố Viêm nhắc đến tôi với anh sao?"

Tô Cẩm ở đầu dây bên kia rất ngạc nhiên.

Là nhận thức của chim hoàng yến nam đã thức tỉnh rồi. Nhớ lại cô ta vừa nãy còn hỏi tôi là ai, nhưng rõ ràng trong điện thoại của Cố Viêm có lưu tên tôi mà.

"Thật mẹ nó ghét cái loại thích ra vẻ."

Tôi không còn tâm trí mà nói chuyện vớ vẩn với Tô Cẩm nữa, sau khi cúp điện thoại, trong lòng cũng nảy sinh một ý tưởng.

Dương Thành là một thành phố rất dễ hoà nhập.

Vừa đến đây không lâu, tôi đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở đây.

Chỉ là nhìn cái bụng dưới hơi nhô lên, tôi lo lắng đến mức muốn nhổ hết tóc mình.

Ba tháng trước, vì sự xuất hiện của Tô Cẩm, tôi lo lắng mình không thể chống lại kịch bản truyện mà trở thành pháo hôi c.h.ế.t không toàn thây, thế là tôi lên kế hoạch bỏ đi.

Cũng là một sự trùng hợp, hôm đó tôi đi đến Quảng trường Thời Đại, định mua một ít đồ dùng trên đường, ai ngờ Quảng trường Thời Đại lại cháy.

Tôi đã rời đi trước khi hỏa hoạn xảy ra, nhưng không ít người không kịp thoát thân đã thiệt mạng trong trận hỏa hoạn đó.

Ban đầu tôi cũng chỉ tiếc nuối cho những người đó, nhưng rất nhanh sau đó, tôi đã nghĩ ra cách để mình toàn thân mà rút lui.

Tôi lén lút lẻn vào Quảng trường Thời Đại đã được dập tắt lửa, vứt chứng minh thư của mình vào đó, để trông chân thật hơn, tôi còn xé một gói sữa bột vừa mua đổ vào.

Xong xuôi mọi việc, tôi mua vé xe đi Dương Thành.

Vốn dĩ mọi chuyện đều diễn ra rất suôn sẻ, nhưng tôi làm sao ngờ được, vào ngày thứ hai sau đó, tôi lại bất ngờ kiểm tra ra mình đã mang thai.

Phải biết rằng, tôi mẹ nó là đàn ông!

Không ai nói cho tôi biết, đây còn là một truyện sinh tử văn nữa!

Ta là Ma Tôn, Chiến Thần số một Thiên giới chính là tử địch của ta.Y hạ phàm để trải tình kiếp, ta bèn đuổi theo vào luâ...
07/09/2025

Ta là Ma Tôn, Chiến Thần số một Thiên giới chính là tử địch của ta.

Y hạ phàm để trải tình kiếp, ta bèn đuổi theo vào luân hồi, định lén lút t rừ k hử y.

Nào ngờ y lại cầm kịch bản vạn người mê.

Vừa đối mắt, ta liền phát điên mà yêu y say đắm, cam tâm làm kẻ si tình m ù quáng suốt hai mươi năm.

Thậm chí, ta còn cầu lấy cấm dược, nghịch thiên mà hành sự, sinh cho y một đứa con.

Sau này ta cuối cùng cũng bị n gược t hân n gược t âm đến c hế t.

Không đợi ta thở phào nhẹ nhõm, cái tên k hốn ki ếp đó lại bế con đuổi đến tận Ma giới...

1.

Ngày thứ hai trở về Ma giới.

Ta nằm dài khoan khoái trong tẩm điện Ma cung nguy nga tráng lệ, vòng tay ôm lấy ma nữ yêu kiều, quyến rũ.

Nhấm nháp một chén huyết tửu đã ủ lâu năm, ta lười biếng suy tính bao giờ mới phát động Thần Ma Đại Chiến.

Đây mới là cuộc sống thần tiên mà Ma Tôn ta đây nên hưởng!

Nhưng sự thoải mái chẳng kéo dài được bao lâu, thị vệ đã hoảng loạn xông vào.

"Tôn thượng, đại sự không lành rồi!"

Ánh mắt ta chợt thoáng lạnh.

Thị vệ thở hổn hển: "Xích... Xích Uyên Thượng Thần đã sát phạt vào Ma giới rồi!"

Chén rượu trong tay ta rơi "loảng xoảng" xuống đất.

Chỉ cần nghe đến cái tên đó, ta liền hoa mắt chóng mặt, chân tay mềm nhũn, m.ô.n.g mẩy đau nhức.

Thậm chí hai chân run cầm cập, muốn tìm một tấm chăn bông quấn chặt lấy mình.

Nhưng ta đã nhịn.

Đối với thuộc hạ, ta tuyên bố hai mươi năm đó là bế quan tu luyện, không ai biết ta đã chạy ra ngoài rước lấy một đống nợ tình, còn bị tử địch Thiên giới "đè bẹp".

Nếu mọi chuyện lộ tẩy, thể diện đường đường là Ma Tôn của ta chẳng phải sẽ mất sạch sao.

Trông thấy thị vệ bị kẻ vừa tới tiện tay ném ra ngoài, ta cố gắng giữ vẻ trấn định, ngồi ngay ngắn trên tháp, lạnh giọng nói:

"Thần - Ma hai tộc vốn dĩ không can thiệp lẫn nhau, hôm nay Thần quân ngươi vượt giới đến thăm, lẽ nào là muốn tuyên chiến?"

Xích Uyên mặc một thân bạch bào, dung nhan trắng muốt còn lạnh lẽo hơn cả y phục.

Y nhấc mi mắt, hờ hững đảo qua một lượt, tầm mắt dừng lại trên ma nữ ăn mặc hở hang trong lòng ta.

Ma tộc xưa nay vốn không câu nệ tiểu tiết, kéo vài sợi thép cũng có thể mặc làm y phục, lúc giao đấu còn tiện tháo ra làm binh khí.

Ma nữ tuy chỉ quấn hai mảnh vải, nhưng thế này ở Ma giới đã được coi là bảo thủ rồi.

Nhưng khi bị Xích Uyên liếc nhìn như vậy, ta lại có cảm giác kỳ lạ như bị bắt gian tại giường.

Ta buông ma nữ đang run rẩy lập cập.

"Ngươi lui xuống trước đi."

Điện lớn mênh m.ô.n.g chỉ còn lại một Thần một Ma xa xa đối diện nhau.

Xích Uyên bước về phía ta, dáng người tuấn tú càng lúc càng gần, ta thậm chí còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trên người y.

Lạ thay, tự nhiên ta lại thấy khát khô cổ họng.

Ta cau mày nói: "Có lời gì thì nói thẳng đi, áp sát thế làm gì!"

Xích Uyên đứng thẳng trước mặt ta, nét mặt nghiêm nghị, chợt cởi áo tháo đai, vén trường bào.

Ta vừa định hô lớn một tiếng: "Đồ đê tiện, dám giở trò lưu manh trong Ma cung!"

Thì bỗng thấy y từ sau vạt áo vén lên lôi ra một đứa bé, nhét vào lòng ta.

"Thằng bé cứ khóc mãi, có lẽ là đói rồi, cần cho b.ú sữa."

Ta ngẩn người cúi đầu.

Thằng bé bị yểm pháp câm nín, khóc không thành tiếng, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, trông thật đáng thương.

Nhưng mà —

Ta "phắt" một tiếng đứng bật dậy, nổi trận lôi đình.

"Xích Uyên, ngươi có bệnh không?!"

"Bản Tôn là nam nhân! Nam nhân đó! Ta lấy đâu ra sữa mà cho con ngươi bú?"

"Muốn đánh nhau thì ngươi cứ nói thẳng, bớt ở đây khiêu khích sỉ nhục ta! Tin hay không, bản Tôn bây giờ sẽ phát động Thần Ma Đại Chiến, đánh thẳng lên Nam Thiên Môn!"

Xích Uyên mặt không cảm xúc lau đi nước bọt bị b.ắ.n trên mặt.

"Ngươi gấp gáp như vậy, là muốn giở trò chối bỏ đúng không?"

"Con do chính ngươi sinh ra, ngươi không cho b.ú thì ai cho bú?"

Y vung tay hóa ra một tấm màn hình khổng lồ giữa không trung, từng cảnh tượng về hai mươi năm ta và y từng vướng mắc ở phàm trần lướt qua như ngựa chạy xem hoa.

"Ngươi có cần ta giúp ngươi hồi tưởng lại đứa bé này đã ra đời như thế nào không?"

Ta mặt đỏ bừng, bế đứa bé lại.

"Cũng... không cần."

Em gái tôi cùng lúc quen 2 người.Tôi bảo nó chia tay bớt một người, nào ngờ nó… chia cho tôi một người.Tôi sợ cậu nhóc t...
07/09/2025

Em gái tôi cùng lúc quen 2 người.

Tôi bảo nó chia tay bớt một người, nào ngờ nó… chia cho tôi một người.

Tôi sợ cậu nhóc tuổi này không chịu nổi cú sốc thất tình, nên đành giả vờ làm em tôi để tiếp tục nhắn tin với cậu ấy.

Một ngày nọ, tôi gửi tin nhắn cho cậu ta:

“Sắp thi đại học rồi, mình chia tay đi.”

Ngay lúc đó, tôi chợt nghe nam thần khoa Luật ngồi ngay phía trước xoay người lại, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào tôi:

“Đừng chia tay… được không?”

1.

Trước lễ Giáng Sinh, em gái tôi đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi:

【Anh ơi, em đang quen cùng lúc 2 người, giờ làm sao đây?】

Tôi nhíu mày.

Tôi biết tính em gái tôi vốn không đáng tin, nhưng lăng nhăng kiểu này thì đúng là lần đầu thấy.

Dù sao cũng là em mình, tôi vẫn trả lời một câu:

【Chia tay một người đi.】

【……】

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

Tôi nghĩ chắc em ấy đang phân vân không biết bỏ ai, nên cũng không làm phiền thêm, thoát ra chuẩn bị chơi game.

Vừa vào game chưa được bao lâu thì tin nhắn lại bật lên:

【Được, chia cho anh cái này đi.】

Tôi: 【???】

Gì mà chia cho tôi?

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì em tôi gửi luôn một tài khoản WCh@t.

Tên nick là một chữ cái viết hoa “X”, avatar là hình Crayon Shin-chan dễ thương.

Tôi: 【???】

Gì mà hồn xiêu phách tán vậy trời?!

Tôi còn đang định nhắn lại chất vấn thì nhận được một yêu cầu kết bạn mới.

Lý do kết bạn ghi: 【Tài khoản kia bị ai đó report rồi, cần tôi giúp khiếu nại không?】

Tôi nhìn tin nhắn, im lặng hai giây.

Cuối cùng vẫn mềm lòng mà nhấn đồng ý.

Bắt chước giọng điệu của em tôi, gửi lại một sticker kiểu “không cần đâu~”.

Tôi nghĩ, mấy cậu nhóc ở độ tuổi này chắc chịu không nổi nỗi đau chia tay đâu.

Chuyện chia tay, từ từ nói sẽ tốt hơn.

Vừa dứt suy nghĩ, cậu ta nhắn thêm một tin:

【Lên game đi? Em vẫn chơi Yao công chúa mà nhỉ.】

Tôi biết em tôi hay chơi tướng Yao, nên không nghi ngờ gì, đáp lại một tiếng “Ừ” rồi dùng acc phụ đăng nhập vào Vương Giả Vinh Diệu.

Vừa vào trận chưa được bao lâu thì bạn cùng phòng tôi hét toáng lên:

“Ối mẹ ơi! Nam thần khoa Luật – Từ Dạng lên game rồi kìa, còn dắt bạn gái chơi chung luôn!”

“Mình chưa bao giờ thấy ảnh dẫn gái đi đánh game đâu nha. Người ta lạnh lùng nổi tiếng, ai mà dám lại gần!”

“Đây chẳng phải là kiểu ‘hoa cao trên núi’ vì một tiểu tình nhân mà rớt đài sao? Đúng là kịch tính mà!”

Đám bạn cùng phòng ríu rít bàn tán về Từ Dạng.

Tôi thì vẫn điều khiển công chúa Yao lượn lờ trên đầu con khỉ của X, thầm nghĩ:

Cái người như Từ Dạng ấy à? Chắc tám đời cũng chẳng có liên quan gì đến tôi.

2.

Tôi lắc đầu, tiếp tục tập trung vào trận đấu.

Cậu X chơi con khỉ cực kỳ bá đạo. Dù tôi chơi kiểu “ăn hại” chỉ biết bám đuôi, cậu ta vẫn có thể dẫn cả team bay màu team địch.

Đối thủ có vẻ cũng phát hiện ra cậu ấy đang “cặp đôi” nên chuyển hết mục tiêu sang tôi.

Kiểu như là: “Thua game thì được, nhưng Yao công chúa thì nhất định phải chec.”

Kết quả là tôi bị năm người bên kia dí ch .t tươi.

Màn hình tối thui.

Tôi không giận, nhưng có vẻ X thì giận rồi.

Chỉ thấy tin nhắn trong khung chat đội:

【Ngoan nào, đứng ở suối đợi anh.】

Rồi cậu ta một mình lao ra chiến trường.

Chỉ mất hai phút, từng tiếng “pentakill” vang lên liên tục.

Team địch bị quét sạch.

Cậu ấy phá hết trụ, không chịu kết thúc trận mà canh sẵn ở nhà chính bên kia, ai ra là ché/m.

Không bấm kết thúc, cứ thế hành hạ tinh thần team địch.

Cuối cùng, bên kia chịu không nổi, đầu hàng.

Trận đấu kết thúc.

Tôi nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm, liền thoát game.

Vừa mới out ra thì nhận được một khoản chuyển tiền đỏ chót.

【X đã chuyển cho bạn 5200 tệ】

X: 「Tại anh, em đừng giận nữa nha.」

Còn kèm theo một sticker đáng thương.

Tôi: 【……】

Thật sự không hiểu em tôi đào đâu ra được cái người si tình thế này.

Lúc này mà đòi chia tay thì đúng là vô tình tuyệt nghĩa.

Nhưng tôi nghĩ… đây là cơ hội tốt để “chiến tranh lạnh”.

Dần dần lạnh nhạt, sau này chia tay cũng không đau khổ lắm.

Nghĩ thế nên tôi quyết tâm không nhắn lại.

Vừa cất điện thoại thì đám bạn cùng phòng lại hét lên như đàn gà bị chọc:

“Trời ơi! Từ Dạng vừa đăng trạng thái kìa!!!”

“Mau đọc mau đọc!!!”

Cả đám bu lại đọc status Từ Dạng mới đăng:

【Xin hỏi, người yêu giận thì phải dỗ kiểu gì?】

Bạn cùng phòng tôi toàn là fan của Từ Dạng nên thi nhau hiến kế.

Người thì bảo mua trà sữa, người thì bảo chuyển khoản, người thì bảo chạy đến ôm một cái cho xong…

Nói chung toàn mấy chiêu nghe là thấy sai bét.

Tôi nhắm mắt lại, không hứng thú chuyện Từ Dạng theo đuổi ai.

Trong đầu chỉ toàn nghĩ: Làm sao nói lời chia tay với X cho đỡ đau lòng bây giờ?
...

Tôi là một con rồng, kỳ đ ộng d ục sắp đến nên tôi đã bắt một vị công chúa phương Đông từ nước láng giềng về hang ổ của ...
07/09/2025

Tôi là một con rồng, kỳ đ ộng d ục sắp đến nên tôi đã bắt một vị công chúa phương Đông từ nước láng giềng về hang ổ của mình.

Hắn nói, hắn là giống đực.

Nhưng tôi không tin, dù sao người trong tộc nhân đã sớm dặn dò tôi rồi, công chúa xinh đẹp giỏi lừa rồng lắm.

Thế nên tối hôm đó tôi kiên quyết bắt hắn giúp tôi trải qua kỳ đ ộng d ục.

Sau đó, hắn đ è tôi lại, tìm ra bí mật của tôi: "Tiểu Long, em đừng hối hận."

Mãi đến khi màn đêm buông xuống mới kết thúc.

Tỉnh dậy sau một đêm mệt mỏi, tôi cúi đầu nhìn những bằng chứng còn sót lại, cuối cùng cũng biết thế nào là hối hận.

1.

Sáng sớm, tôi ôm lấy bụng dưới trong trạng thái hình người, nơi đó không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức và căng tức, dường như đang ấp ủ điều gì đó.

Đây là một trong những phản ứng trong kỳ đ ộng d ục của Bạch Long biến dị chủng.

May mắn thay, hôm nay chính là ngày tôi và vương quốc loài người đã hẹn để bắt đi công chúa.

Chỉ cần công chúa đến, phản ứng trong kỳ đ ộng d ục của tôi có thể nhanh chóng biến mất như người trong tộc nhân đã nói.

Trong lúc đang suy nghĩ, tôi biến trở lại hình rồng, dang đôi cánh dài hàng chục mét nhảy vọt ra khỏi hang động.

Chỉ mất chưa đến nửa giờ, tôi đã đến được ngọn đồi nhỏ đã hẹn.

Tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy vị "công chúa" kia.

Mái tóc dài màu vàng được búi cao, hoàn toàn khác biệt với trang phục quý phu nhân mà tôi từng thấy.

Công chúa dường như không hề sợ hãi tôi, ngẩng khuôn mặt kinh diễm lên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tôi, trong đáy mắt là sự ngạc nhiên và một chút vui sướng.

Xem ra vị Quốc vương này cũng rất hiểu chuyện, vốn dĩ tôi còn định dọa cho họ một trận, bây giờ xem ra là không cần thiết nữa rồi.

Tôi nóng lòng lao xuống, vồ lấy công chúa bằng móng vuốt rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Tiếng gió lạnh lẽo vù vù bên tai, rất nhanh tôi đã trở lại hang động của mình.

Thế nhưng vị công chúa trong móng vuốt đã không còn chút động tĩnh nào.

Tôi quên mất, loài người là một sinh vật rất yếu ớt.

Tôi phanh gấp dừng lại ở cửa hang, liên tục đi qua đi lại xem công chúa của tôi, cô ấy đang tò mò quay đầu nhìn xung quanh.

(Vì thụ chưa biết công là con trai nên xưng hô sẽ là cô ấy.)

Không ngờ, vị công chúa lần này lại có thể chất tốt như vậy.

Tôi hít sâu một hơi, cẩn thận đặt công chúa xuống, xác nhận cô ấy đứng vững rồi mới đưa móng vuốt chọc chọc vào lưng cô ấy.

Thân hình của cô ấy lại không hề nhúc nhích!

Tôi nhặt được bảo bối rồi! Có một vị công chúa như vậy, kỳ động dục của tôi nhất định sẽ trải qua an toàn. Nói không chừng, còn có thể có trứng rồng nữa.

Nghĩ như vậy, cảm giác căng tức ở vị trí đó càng lúc càng dữ dội, thậm chí cả vảy ở gốc đuôi cũng trở nên mềm nhũn.

Vừa đúng lúc công chúa quay người lại: "Anh là rồng sao?"

Tôi theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy, sau này tôi là rồng của em và em là công chúa của tôi. Chính vì vậy em phải sinh trứng cho tôi!"

Đáy mắt của công chúa tràn ngập những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được, trên gương mặt đẹp đến mức khiến vạn vật si mê lại nở một nụ cười đầy ẩn ý:

"Phải không? Nếu tôi không muốn thì sao."

Tôi tức giận vỗ móng sau xuống đất, quyết định cho vị công chúa không biết trời cao đất dày này một bài học:

"Ngươi nhất định phải ở bên cạnh để sinh trứng cho ta. Nếu không ta sẽ đến đất nước của ngươi, bắt nạt thần dân của ngươi, ta sẽ treo bọn họ lên dùng chùy băng đ.â.m vào m.ô.n.g họ!"

Vừa dứt lời, cô ấy không nhịn được bật cười.

Tôi biết, cô ấy đang cười nhạo tôi là một con rồng vô dụng.

Bạch Long, tộc phế Long nổi tiếng trên Đại Lục Ti Âu, ma lực không mạnh, thể chất rồng cũng không bằng các tộc khác, băng là yếu tố duy nhất có thể điều khiển.

Tôi nhiều nhất chỉ có thể ngưng tụ ra một cái chùy băng to bằng bàn tay, nếu Quốc vương loài người dẫn dũng sĩ đến đây để đánh tôi, chắc tôi chỉ có thể chạy trốn suốt đêm thôi.

Thế nhưng cô ấy là công chúa mà tôi đã khó khăn lắm mới cướp được.

Tôi rụt cánh lại tự bao bọc lấy mình, chỉ để lộ nửa cái đầu:

"Bạch Long chúng tôi thật sự rất tốt, sạch sẽ hơn rồng bình thường. Chúng tôi xinh đẹp, còn đặc biệt đáng yêu nữa."

Công chúa không nói gì, chỉ gật đầu.

Tôi vùi đầu xuống:

"Em nhìn vảy bạc trắng của tôi này, đông ấm hạ mát, đặc biệt thoải mái, em sờ thử xem."

Công chúa vẫn im lặng, nhưng lại đưa bàn tay rộng hơn so với các cô gái bình thường đặt lên vảy của tôi.

Có cơ hội rồi! Tôi phải thừa thắng xông lên:

"Nếu em sinh trứng rồng với tôi, tôi có thể chịu trách nhiệm ấp trứng đó! Những con rồng khác không ai làm được, nhưng tôi sẽ làm!"

Đôi mắt công chúa lay động, nụ cười càng lúc càng sâu hơn

"Còn gì nữa không?"

Còn gì nữa? Tôi vắt óc suy nghĩ, chỉ còn lại của hồi môn cuối cùng chưa đưa cho công chúa.

Tôi kiềm chế nỗi đau xót không nỡ, biến lại hình người, định lấy thứ đó ra, nhưng không ngờ công chúa đột nhiên thay đổi sắc mặt, hai tai đỏ bừng:

"Sao anh không mặc quần áo?"

Tôi chớp mắt:

"Rồng thì cần gì mặc quần áo, có vảy rồi mà."

Tôi là vệ sĩ cho một lão đại xã hội đen.Khi con trai của lão đại về nước, cậu ta nhìn tôichằm chằm, mắt ngỡ ngàng, giống...
07/09/2025

Tôi là vệ sĩ cho một lão đại xã hội đen.

Khi con trai của lão đại về nước, cậu ta nhìn tôi
chằm chằm, mắt ngỡ ngàng, giống như bị thôi
miên.

Lão đại hỏi: “Hai đứa quen nhau à?”

Tôi dứt khoát trả lời: “Không quen.”

Tối đó, Phong Trình tìm đến phòng tôi, ép tôi vào
tường, hôn tôi ngấu nghiến:

Giọng cậu khàn khàn, nhả chữ vào tai tôi.

“Không quen?”

“Anh zai, anh có thể là không quen tôi, nhưng ‘cúc
hoa’ của anh thì chắc chắn là có đấy.”

Tôi: ???

1

Tôi ngậm điếu thuốc, dựa vào tường, để mặc cậu
ta áp sát mình.

Năm năm không gặp, cậu cao hơn, cũng lực lưỡng
hơn.

Tên khốn này sờ eo tôi mà vẫn không chịu dừng,
thừa nước đục thả dê, tay cứ lần mò đi xuống.

Nếu còn sờ tiếp thì chẳng khác nào tự rước rắc rối
vào người.

Tôi nheo mắt, đè cậu ta lại, thì thầm cảnh cáo:

“Đủ rồi.”

Phong Trình không chống cự, bàn tay dán vào đùi non của tôi, cúi đầu tựa vào vai tôi, cười nhạt:

“Anh ơi, cơ thể của anh nói anh rất muốn tôi.”

Giọng rất tự mãn, kiểu hiếu thắng, tựa như có quyền làm gì cũng được.

Đúng là tôi đã dạy cho cậu ta như vậy.

Tôi tách tay cậu ra, thong thả cài lại thắt lưng, nửa
đùa nửa thật nói:

“Thật ra ai sờ tôi như vậy, tôi cũng đều thấy thích hết.”

Dứt lời, tôi nắm đầu cậu, kéo ra khỏi vai, trầm mặc nhìn kỹ.

Ừm, vẫn đẹp như trước, một khuôn mặt có thể
khiến tôi mê mệt đến chết.

Mẹ kiếp, đúng là cái tên chó đẹp trai chết tiệt.

Nhưng đã từng phải trả giá vì cái nhan sắc trời đánh này rồi, nếu còn rung động thêm lần nữa thì tôi chắc chắn là ngu hết thuốc chữa.

Không thể tắm 2 lần trên cùng 1 dòng sông.

Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của Phong Trình, cười cười:

“Còn cậu, cũng chỉ là tầm thường thôi, kỹ thuật còn kém lắm, trau dồi thêm đi.”

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Phong Trình chính là con rắn đó.

Năm tôi gặp Phong Trình, cậu ta vừa tròn mười tám, áo sơ mi trắng, đồng phục xanh, chỉnh tề tuyệt đối.

Trong ban nhạc ở quán bar, cậu ấy đánh trống, giữa đám con người màu mè, cậu ta nổi bật nhất, giống như đóa hoa nở rộ giữa rừng cỏ dại.

Cảm giác vừa trong sáng vừa nổi loạn ấy cực kỳ quyến rũ.

Lúc đó tôi vừa ra tù, làm bảo vệ trong bar.

Một đêm tôi đánh bảy trận, mỗi trận đều là vì Phong Trình.

Tên nhóc ấy chỉ cần vứt một chiếc nhẫn hay vòng
tay xuống dưới sân khấu thôi cũng đủ gây ra mâu thuẫn.

Sau này, vì cậu ta chỉ biết gây rắc rối mà không dọn
dẹp hậu quả, trên đường về bị mấy tên say chặn lại.

Tình cờ tôi đi qua ngõ, cứu cậu ta một mạng.

Quần áo cậu ta bị xé, mặt còn bị tát, nhìn tôi đứng
ra chiến đấu cho mình, tựa vào tường cổ vũ tôi.

Tôi lúc đó thầm nghĩ,

“Tên nhóc này sao mà táo tợn thế?"

Tôi hạ gục hai tên say đó, Phong Trình thong thả đi
lại, giơ chân đá vào con pi tơ của một tên:

“Vẫn muốn động tay với ông đây à?”

Tên đó la hét thảm thiết.

Tôi hít một hơi dài, kéo Phong Trình ra:

“Đủ rồi đó.”

Phong Trình ngay lập tức đổi sang nụ cười ngọt
ngào:

“Tối nay cảm ơn anh nhé.”

Rồi quay sang đá thêm một tên nữa, lè lưỡi với tôi:

“Mỗi người một cái mới công bằng.”

Tôi vừa tức vừa buồn cười, quay lưng đi.

Không thèm để ý nữa.

Phong Trình bám theo đến tận chân cầu thang nhà
tôi.

Cậu ta nói:

“Anh ơi, tôi không có chỗ ở, anh cứu tôi một phen, cho tôi ngủ nhờ một đêm nhé.”

Tôi hỏi về bố mẹ cậu ta.

Cậu ta nói:

“Bố mẹ đều mất rồi.”

Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, lòng mềm nhũn.

Một khi mềm lòng, không chỉ cho cậu ta ngủ nhờ, tôi còn đưa cậu ta lên giường.

Phong Trình muốn quyến rũ ai đó đối với cậu ta là chuyện quá dễ dàng.

Cậu ta chặn tôi trong nhà tắm, hỏi:

“Anh ơi, họ đều muốn ngủ với tôi, anh không muốn sao?”

Dứt lời, còn lên hôn cằm tôi:

“Tôi không cho họ ngủ, chỉ cho anh ngủ thôi.”

Mẹ nó, còn hơn cả hồ ly tinh ai mà chịu nổi?

Thật ra, lần đầu thấy Phong Trình trên sân khấu quán bar, tôi đã muốn… khám phá cậu ấy toàn bộ.

Bây giờ cậu ta đứng ngay trước mặt, nói ra những
lời này.

Tôi thật sự không thể kìm được.

Sau đó lên giường, Phong Trình nằm trên người tôi nói sợ đau.

Tôi thương cậu ta nhỏ tuổi, nên để cậu ta áp sát, chiếm lấy tôi.

Lần đầu tiên… tôi mẹ nó phải nằm dưới.

Address

Yên Hòa - Cầu Giấy
Hanoi

Telephone

+84868990496

Website

https://www.facebook.com/profile.php?id=61568420656811&mibextid=ZbWKwL

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ếch xanh và các chàng hoàng tử posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Ếch xanh và các chàng hoàng tử:

Share