Ếch xanh và các chàng hoàng tử

Ếch xanh và các chàng hoàng tử ✨Đăng truyện ngắn BL 10h30 - 19h - 22h ❤️
✨Đăng video 12h ❤️
💥PR truyện + QC = IB💥
Nghe audio tại page phụ: Ếch Xanh Audio
(4)

Sau khi bị alpha quẳng lên giường, khung bình luận liền bùng n/ổ.[Má nó, thằng nam phụ pháo hôi cút đi được không?][Tao ...
06/10/2025

Sau khi bị alpha quẳng lên giường, khung bình luận liền bùng n/ổ.

[Má nó, thằng nam phụ pháo hôi cút đi được không?]

[Tao muốn xem nam chính với bảo bối thụ cơ mà, thằng kia cút sang một bên đi!]

[Giả mạo bảo bối thụ còn chưa đủ, lại còn đến quyến rũ nam chính, gh/ét quá đi được!]

[Cũng may cơ thể nam chính nhà chúng ta chỉ động tình với bảo bối thụ, nam phụ có quyến rũ cũng vô dụng thôi.]

Tôi ngơ ngác không hiểu gì.

Tên Alpha kia lại dính lấy tôi, hôn tôi, ấm ức đến mức nước mắt rơi như ngọc trai.

"Bảo bối, anh sẽ cố gắng để bảo ban thằng em, em đừng gi/ận có được không?"

1.

Mặt tôi bị ép xoay về phía trước.

Tôi gật đầu nhìn Bùi Hành Luật đang uể oải.

Nếu bình luận này đúng là thật, thì có lẽ Bùi Hành Luật chỉ động tình với nhân vật thụ chính.

Hóa ra dù ân ái nửa giờ vẫn "cúi đầu nhớ cố hương" là như vầy à.

Bùi Hành Luật bị đ/â/m trúng tim đen rơi nước mắt oán h/ận:

"Bảo bối ơi anh sẽ cố cho nó hoạt động, em đừng gi/ận nha?"

"Em không gi/ận, vốn dĩ cái đó đâu phải để dùng cho em."

Bùi Hành Luật càng thêm tủi thân:

"Chính là để dùng cho em mà, ngoài bảo bối ra ai cũng không được đụng vào nó."

Hắn như chú chó khổng lồ bị chủ hiểu lầm, giải thích một cách đi/ê/n cuồ/ng.

Tôi buồn cười hôn lên má hắn:

"Đừng khóc nữa, em có nói là không cần đâu."

"Vậy mình thử lại lần nữa nhé? Anh thề lần này nhất định được."

Bùi Hành Luật giơ tay thề.

Tôi nghĩ chưa chắc.

Dạo trước vừa khám ở bệ/nh viện nam khoa nổi tiếng toàn quốc, không có vấn đề gì nhưng vẫn không lên nổi.

Hơn nữa bây giờ không phải lúc thử lại.

Theo mấy dòng bình luận kia, hình như nhân vật thụ chính sắp xuất hiện rồi.

Nhìn thấy Bùi Hành Luật ân ái với tôi, cậu ta sẽ đứng sững tại chỗ đ/au lòng như c/ắt.

Bùi Hành Luật sẽ "tỉnh ngộ", đ/á tôi xuống đất, dùng lời lẽ nhục mạ tôi để minh oan.

Giải thích không thành, hắn tức gi/ận móc tuyến của tôi rồi nh/ốt vào phòng tối.

Trong nhà quả thật có tầng hầm không cho tôi lại gần.

"Bảo bối ơi cho anh c/ắn một miếng nhé?"

Ánh mắt Bùi Hành Luật đột nhiên mơ màng áp vào gáy tôi.

Bỗng ngoài cửa vang lên giọng gọi nói yếu ớt của Thẩm Vân Lạc, kế đó cánh cửa nứt vỡ.

Đến rồi.

"Bảo bối đừng để ý đến cậu ta."

Mắt tôi chợt bị che, tuyến thể đ/au nhói.

Tin tức tố ngọt ngào nồng nặc tràn vào cơ thể khiến tôi nghẹt thở.

"Bùi Hành Luật... Chậm... chậm thôi..."

Bùi Hành Luật không dừng, dùng giọng khàn khàn quyến rũ hỏi:

"Bảo bối nói đi, anh là gì của em?"

"Cái gì?"

Sau khi s/ay rư/ợu, tôi vô tình gọi nhầm cho bạn trai cũ thay vì mẹ: "Nhớ anh quá."Sáng hôm sau, điện thoại của tôi tràn...
06/10/2025

Sau khi s/ay rư/ợu, tôi vô tình gọi nhầm cho bạn trai cũ thay vì mẹ: "Nhớ anh quá."

Sáng hôm sau, điện thoại của tôi tràn ngập tin nhắn của anh ấy:

【Đừng gọi cho tôi nữa, tôi đã buông bỏ từ lâu rồi.】

【Buồn cười thật, hồi đó ai là người đòi chia tay.】

【Giờ hối h/ận rồi sao?】

【Nếu em chịu c/ầu x/in tôi, biết đâu tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện quay lại.】
..

Tôi vội vàng nhắn lại: 【Xin lỗi, gọi nhầm số. Sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa.】

Không ngờ đối phương trả lời lại ngay lập tức: 【Ch*c ti/ệt, vậy em định gọi cho thằng khốn nào?】

1.

Là trưởng nhóm dự án, trong bữa tiệc mừng thành công tối nay, tôi bị mọi người rót rư/ợu liên tục.

Đường về nhà quanh co.

Trong cơn say mê mệt, tôi chợt nhớ tới điều gì đó, liền lần mò lấy điện thoại.

Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?

Ngày 21, đúng rồi, 21 chính là sinh nhật em gái tôi.

Dạo này bận tối mắt tối mũi, quên cả việc m/ua quà sớm cho nó.

Tôi mở danh bạ, gọi cho mẹ chuyển lời chúc mừng sinh nhật cho em gái giúp tôi.

Tiếng chuông x/é tan màn đêm yên ắng, giai điệu du dương mà bi thương.

Bà ấy đổi nhạc chuông kiểu này từ khi nào vậy?

Tôi xoa sống mũi cố nhớ lại, nhưng điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã được bắt máy.

Đầu dây bên kia im lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở nhẹ, rất lâu không ai lên tiếng.

Tôi ngả người trên sofa, bụng cồn cào khó chịu, lí nhí: "Ừm..... nhớ em không…"

Rầm!

Điện thoại đột nhiên vang lên tiếng động chói tai, như thể có dụng cụ gì rơi xuống đất.

Sau đó, giọng r/un r/ẩy vang lên: "Hứa Trình, cậu vừa nói gì?"

Sao lại là giọng đàn ông?

Tôi lật người, chưa kịp suy nghĩ đã chìm vào giấc ngủ mê mệt trên sofa.

2.

Sáng hôm sau mở điện thoại, thấy 99+ tin nhắn khiến tôi gi/ật cả mình.

Tôi tưởng là dự án có vấn đề, liền tim đ/ập chân run mở ra thì phát hiện là Lương Tân Xuyên - bạn trai cũ đã chia tay đang lên cơn đi/ên.

[?]

[Đừng gọi cho tôi nữa, tôi thoát khỏi mối tình đó lâu rồi.]

[Cười ch*t mất, ai là người đề nghị chia tay trước?]

[Giờ hối h/ận rồi à?]

[Nếu cậu chịu c/ầu x/in tôi, biết đâu tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện quay lại.]

[Rốt cuộc cậu muốn gì? Nhớ tôi rồi, muốn quay lại?]

[Họ Hứa kia, có gan gọi điện thì có gan lên tiếng đi!]

[Đừng tưởng tôi không biết cậu đang cầm điện thoại.]

[Hừ, lại giở trò dụ dỗ rồi giả vờ hờ hững đúng không?]

[Được rồi, tôi thừa nhận mánh khóe này của cậu thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi. Nhưng đừng quá bảo thủ, cứ thẳng thắn thừa nhận muốn quay lại với tôi có gì mà x/ấu hổ.]

[Dù sao tôi cao 189cm vai rộng 52cm, sáu múi cơ bụng cùng đường line cá m/ập, muốn quên thật sự khó lắm.]

[Nói vài câu ngọt ngào đi, hôm nay tâm trạng tôi khá tốt, biết đâu phá lệ cho cậu qua nhà tôi qua đêm.]

[Hứa Trình cậu đâu rồi?]

[Ngại rồi hả?]

[Thôi được rồi, xem như cậu thành tâm hối lỗi, tôi tạm hạ thấp yêu cầu. Gọi một tiếng chồng cũng không quá đáng nhỉ?]

[À mà này, tối nay... cũng phải nghe lời tôi nhé. Chà, cái này cũng ngại à?]

[Được rồi được rồi, vợ yêu, em đang ở đâu? Anh qua đón ngay.]

[Tiểu Trình Tử?]

[Em chuyển nhà đi đâu thế?]

Kèm theo đó là một tràng cuộc gọi nhỡ.

Cái quái gì thế này? Gọi điện gì? Khi nào tôi nói muốn quay lại?

Vụ chia tay năm xưa đã tồi tệ thế rồi, làm sao tôi có thể quay lại với Lương Tân Xuyên?

Mặt tôi đầy dấu hỏi, mở lịch sử cuộc gọi thì thấy một bản ghi kỳ quặc - tôi chủ động gọi cho Lương Tân Xuyên lúc 1 giờ sáng, thời lượng hơn 2 tiếng.

Tôi cúi đầu cố nhớ lại tình huống lúc đó, liếc nhìn ngày tháng thì chợt nhận ra - cuộc gọi này đáng lẽ phải dành cho mẹ tôi.

Tôi vội nhắn lại cho Lương Tân Xuyên: [Xin lỗi, gọi nhầm số, sau này sẽ không làm phiền anh nữa.]

Không ngờ đối phương phản hồi ngay: [Mẹ k/iế/p! Thế cậu định gọi cho thằng khốn nào?!]

Tôi từng ghét nhất việc Cố Thanh mở miệng là: "Mẹ em từng nói..."Thế nhưng chẳng bao lâu sau, câu ấy lại đổi thành: "Anh...
05/10/2025

Tôi từng ghét nhất việc Cố Thanh mở miệng là:

"Mẹ em từng nói..."

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, câu ấy lại đổi thành:

"Anh em từng nói..."

Rồi lại đổi thành:

"Bạn trai em từng nói..."

Cho đến cuối cùng, trở thành:

"Người yêu em từng nói..."

1

Năm tôi tám tuổi, nhà tôi đón thêm một nhóc con.

Năm đó nhóc con mới năm tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, trông cực kỳ đáng yêu.

Nhưng nhóc lại chỉ thích lẽo đẽo theo sau tôi.

Ban đầu, tôi còn gắng gượng làm tròn bổn phận anh trai, dẫn nhóc đi chơi khắp nơi.

Thế nhưng chưa được mấy hôm, tôi đã bắt đầu chán ngán.

Bởi vì nhóc con đó rất thích nói:

"Mẹ em nói rằng..."

Ví dụ như lúc ăn cơm, tôi lén vứt món mình ghét vào thùng rác, nhóc con thấy liền ngọt giọng mách:

"Mẹ em nói trẻ con kén ăn sẽ không cao lên được."

Tôi bực mình trợn mắt lườm nhóc một cái, chẳng thèm đáp lời.

Nhóc lại kiên nhẫn nhắc:

"Mẹ em nói, lườm người khác là bất lịch sự."

Tôi cúi đầu tiếp tục xúc cơm, vẫn không buồn quan tâm.

Nhóc con không nản, lần thứ ba mở miệng:

"Mẹ em còn nói, phớt lờ người khác cũng là không lễ phép."

Ba câu "mẹ em nói" liên tiếp khiến mấy người lớn bên cạnh cười nghiêng ngả.

Những chuyện như vậy còn vô số.

Ví dụ trời mưa, tôi muốn chạy ra vườn nghịch nước, nhóc lại chặn trước cửa, nghiêm túc dặn:

"Mẹ em nói, dầm mưa sẽ bị bệnh nặng lắm."

Rồi còn bổ sung thêm một câu:

"Mẹ em còn nói, nghịch nước cũng dễ bị bệnh."

Hay khi tôi nhân lúc người lớn không để ý mà lén ăn vặt, nhóc con nhìn thấy lại nhắc nhở:

"Mẹ em nói, ăn nhiều đồ ngọt sẽ rụng hết răng."

Hoặc những lần tôi lén lút trốn ra ngoài chơi, nhóc cũng đứng chắn đường tôi, nghiêm nghị cảnh báo:

"Mẹ em nói, một mình lén chạy ra ngoài sẽ bị kẻ xấu bắt đi đó."

Những lời "mẹ em nói" cứ lặp đi lặp lại, khiến tôi ngày càng bực bội.

Cho đến một lần, khi nhóc lại mở miệng "Mẹ em nói...", tôi mất kiên nhẫn, gắt lên:

"Mẹ em, mẹ em, suốt ngày chỉ biết mẹ em! Mẹ em chết lâu rồi còn gì!"

"Chát!"

Một cái bạt tai giáng xuống.

Mẹ đỏ mắt nhìn tôi, giọng run rẩy:

"Li Tinh Hà! Con đang nói bậy bạ gì vậy? Mau xin lỗi Tiểu Thanh đi!"

Mặt tôi nóng rát, lần đầu tiên trong đời bị mẹ đánh.

Nhưng còn chưa kịp rơi nước mắt, đứa nhỏ bên cạnh đã òa khóc trước.

Từng giọt nước mắt to tròn lã chã rơi xuống, nhanh chóng làm ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.

Đến lúc đó tôi mới sực tỉnh, nhận ra mình đã lỡ lời.

Ban đầu tôi cũng thấy có lỗi, nhưng bị mẹ đánh xong, cơn giận nhỏ trong lòng lại bùng lên, tôi bướng bỉnh quay mặt đi không chịu nói lời nào.

Mẹ ôm lấy Cố Thanh, vừa khóc vừa nhẹ nhàng dỗ dành:

"Đừng khóc, đừng khóc... Mẹ của Thanh Thanh không sao cả, chỉ là đang ngủ thôi."

Người tôi thích chính là tên bạn cùng phòng thẳng như ruột ngựa.Là một thẳng nam nhưng cậu ấy chẳng có khái niệm ‘giới h...
05/10/2025

Người tôi thích chính là tên bạn cùng phòng thẳng như ruột ngựa.

Là một thẳng nam nhưng cậu ấy chẳng có khái niệm ‘giới hạn’, mở miệng là "vợ ơi", nhắm mắt lại đã "anh ôm em ngủ nha".

Đêm nào anh cũng kéo tôi vào lòng, rồi thì thào bên tai tôi câu "anh thích em" hết lần này đến lần khác.

Tim tôi đ/ập lo/ạn xạ, nhưng tôi biết rõ đây chỉ là trò đùa của mấy tên trai thẳng mà thôi, nên lần nào cũng giả vờ như không có gì.

Cho đến một ngày tôi say khướt ở quán bar, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy anh ấy ngồi trên giường hút th/uốc, tôi mới hoàn h/ồn.

"Ơ đậu má…bạn êi?"

1.

Bạn cùng phòng tò mò xem phim GV, tôi nằm trên giường không dám nhúc nhích.

Không phải vì lý do gì khác, tôi là gay.

Tin tốt: Không ai nghi ngờ tôi là gay.

Tin x/ấu hơn: Tôi thầm thương tr/ộm nhớ đứa thẳng nhất đám.

Vì bầu không khí hòa thuận trong ký túc xá, tôi quyết định giữ kín bí mật này.

Nhưng tiếng động trong phim quá tai hại, tôi đành đeo tai nghe nằm lướt điện thoại.

Lướt qua các bài đăng ship CP trong diễn đàn trường.

Trong bài đăng có rất nhiều ảnh chụp tôi và Cố Quý An, tôi lần lượt like những bình luận khen "ngọt quá đi".

Khóe miệng không kìm được cười đến tận mang tai.

Đột nhiên nghe tiếng bạn cùng phòng nhận xét:

"Này mày xem, bé công này xinh gh/ê, giống Trì Diệp phết đấy."

Chiếc điện thoại rơi bịch xuống mặt. "Ui!" Đau quá.

Tôi cứng đờ người, không dám động đậy. Bạn phòng quay sang gọi: "Trì Diệp! Không xuống xem cùng thật à? Cũng đâu đến nỗi nào."

Tôi lắc đầu: "Thôi, tao không thích đồng tính lắm."

Hắn nghi ngờ liếc nhìn: "Thật á? Gh/ét thế sao ngày nào cũng dính với Cố Quý An?"

Tim tôi thắt lại, cảm tưởng như trời sắp sập đến nơi rồi. Tôi cố gượng giải thích: "Tao với Quý An chỉ là bạn tốt thôi, đừng có suy diễn."

Thằng bạn cười hề hề: "Biết rồi, 'vợ bé' của Cố đại ca mà. Ngày ngày chung giường còn giả bộ kỳ thị."

Tôi há hốc miệng chưa kịp cãi thì đã nghe giọng Cố Quý An vang lên: "Tiểu Trì là vợ bé của ai?"

"Mày chứ ai! Suốt ngày dính ch/ặt với Tiểu Trì."

Đứa bạn khác hào hứng gọi: "Quý An! Lại đây xem. Thằng này giống Tiểu Trì phết!"

Cố Quý An cúi xuống xem màn hình máy tính: "Ai giống Tiểu Trì?"

Chỉ một giây sau, anh ấy đờ người. Tránh phắt ánh mắt đi chỗ khác, đôi mày nhăn lại đầy gh/ê t/ởm.

Tim tôi chùng xuống khi nghe anh buông lời: "Gh/ê t/ởm thật."

Trong khoảnh khắc đó, m/áu trong người tôi như đóng băng.

Tôi biết anh kỳ thị đồng tính, nhưng không ngờ đến mức thế này.

Chỉ nhìn thôi đã không giấu nổi vẻ kinh t/ởm.

Tôi là người cá của bờ biển phía Tây, sóng thần cuốn trôi tôi đến vùng con người sinh sống ở bờ biển phía Đông.Tổ tiên t...
05/10/2025

Tôi là người cá của bờ biển phía Tây, sóng thần cuốn trôi tôi đến vùng con người sinh sống ở bờ biển phía Đông.

Tổ tiên từng nói, con người hung ác tàn bạo, trong thực đơn của chúng có người cá.

Thế là, tôi kẹp chặt đuôi bơi mãi, bơi mãi. Nào ngờ vẫn đụng phải một người tóc trắng cường tráng.

Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt của tôi bắt đầu lưng tròng, ai ngờ tên tóc trắng ấy không lộ nanh vuốt, ngược lại còn cẩn thận chọc chọc vào mặt tôi.

Hắn nói: "Bé con từ đâu tới đây? Xinh đẹp thế này, làm vợ tôi nhé?"

1.

Phía tây của bờ biển xinh đẹp là nơi sinh sống của một quần thể người cá.

Là một thành viên của tộc người cá, tôi nằm trên rạn san hô, thoải mái phơi nắng. Đuôi cá dài một mét rưỡi của tôi vẫy lên, nhẹ nhàng vỗ vào mặt biển.

Không biết từ lúc nào, đuôi cá của tôi từ từ rũ xuống, cho đến khi những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống má tôi.

Tôi mơ màng mở mắt.

Không xa, mây đen kịt giăng kín, như ngày tận thế, một cơn sóng thần khổng lồ ập đến chỗ tôi, những con sóng cuộn trào sâu thẳm như muốn nuốt chửng vạn vật.

Tôi giật mình, "tủm" một tiếng nhảy xuống nước.

Trên đầu là một cái bóng đầy áp lực, tôi điên cuồng bơi về phía trước, nhưng vẫn bị sóng thần cuốn lên cao vút.

Cảm giác choáng váng cùng mất trọng lực vây lấy tôi, chẳng mấy chốc, tôi ngất lịm đi.

Khi mở mắt lần nữa, tôi đang ở một vùng biển u ám, tôi ngây người nhìn khung cảnh xung quanh.

Lạ lẫm… rất lạ lẫm.

Nhận ra mình đã bị lạc, hốc mắt tôi ngấn lệ.

Ưm, nhà tôi đâu rồi?

Chưa kịp nghĩ nên bơi về hướng nào, bụng đã phát ra tiếng "ùng ục".

Đói quá, hay là đi săn trước nhỉ?

Bơi ra ngoài chưa được bao lâu, tôi lại chật vật bơi về.

Rốt cuộc đây là đâu vậy?!

Cá biển sâu ở đây thậm chí còn lớn hơn cá ở bờ biển phía Tây gần gấp đôi!

Nhất thời khó mà phân biệt được, rốt cuộc là tôi ăn chúng, hay chúng ăn tôi...

Tôi lau nước mắt, nhấm nháp rong biển, bỗng nhiên, một mùi hương lạ xộc tới, tôi cảnh giác chui vào bụi san hô.

Chẳng mấy chốc, tôi không thể tin nổi mà mở to mắt.

Trước mắt tôi là một người cá dài đến ba, bốn mét bơi qua!

Không đúng! Không phải người cá, thân hình của người cá không lớn đến thế.

Tất cả các chi tiết xâu chuỗi lại với nhau. Trong một khoảnh khắc, tôi liên tưởng đến một khả năng nào đó.

Chẳng lẽ...

Đây là địa bàn của giao nhân**?!

** Giao Nhân (sinh vật) là một loài sinh vật thần thoại nửa người nửa thuồng luồng, có thân dưới dài hơn Nhân Ngư.

Nếu tôi không nhớ nhầm. Tổ tiên của tôi từng nói, bờ biển phía Đông có giao nhân, tính tình rất hung bạo. Nếu gặp phải, hãy mau chóng chuồn đi!

Suy nghĩ hỗn loạn quay trở lại, tôi căng thẳng nuốt nước bọt, chẳng trách cá biển sâu ở đây lại hung hãn đến thế.

Đối mặt với những kẻ săn mồi mạnh mẽ như vậy, nếu chúng không tiến hóa, sớm muộn cũng tuyệt chủng.

Chẳng mấy chốc, tôi hít một hơi thật sâu. Giấu một bó rong biển, tôi thận trọng thò đầu ra.

Nhìn quanh một lượt, gần đây yên tĩnh lạ thường.. chắc hẳn vẫn an toàn.

Tôi cẩn thận tránh những nơi giao nhân có thể xuất hiện, dùng sức bơi về phía Tây, nhưng không hiểu vì sao, càng bơi càng hẻo lánh.

Tôi không tự chủ được mà dừng lại, nước biển chảy qua hang động mọc đầy rong rêu, trông có vẻ âm u và đáng sợ.

Hình, hình như đi nhầm đường rồi. Tôi mím chặt môi, giảm tốc độ vẫy đuôi, quay lại theo lộ trình ban đầu.

Dưới đáy biển phía Tây có nam phù thủy đáng sợ, còn dưới đáy biển Đông sẽ có gì đây?

Quái vật biển đáng sợ chăng?

Tôi không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung. Bỗng nhiên, mũi tôi ngửi thấy một mùi m.á.u nồng nặc. Chưa kịp phát hiện ra nguồn gốc từ đâu, đuôi tôi cứng đờ, ngây ngốc nhìn bóng lưng trước mắt.

Là một giao nhân cao lớn và cường tráng đang cắn chặt một con cá mập, bắp tay nổi lên to gần bằng đuôi cá của tôi.

Môi tôi khẽ run rẩy, muốn khóc mà không ra nước mắt, tôi muốn lẳng lặng chuồn đi.

Ai ngờ trong nháy mắt, tên giao nhân tóc trắng đã xuất hiện trước mặt tôi.

Nỗi sợ hãi tột cùng dâng lên trong lòng, tôi há miệng, sợ đến mức không thốt ra được lời trăn trối nào.

Bỗng nhiên, giao nhân đưa nanh vuốt ra. Tôi chợt nhắm chặt mắt lại, hai bên má của tôi bị kẹp chặt.

Đợi rất lâu, tôi từ từ mở mắt.

Trên n.g.ự.c của tên giao nhân tóc trắng là những đường vân màu đen, mờ mờ lan đến hai bên cổ.

Tôi ngước lên nhìn, là một khuôn mặt tuấn tú.

Giao nhân đó nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêng đầu. Giây tiếp theo, đôi môi mỏng kia khẽ đóng mở.

? Rốt cuộc hắn đang lẩm bẩm cái gì vậy.

Tôi vừa định áp dụng phương pháp giả c.h.ế.t để trốn thoát.

Hắn lại bất chợt vòng tay ôm lấy eo tôi, lao vút đi theo một hướng.

Tôi theo bản năng ôm chặt cổ hắn, tốc độ của hắn nhanh đến mức gần như không nhìn rõ bóng cá.

Lực nước mạnh mẽ ào ạt ập tới, nhất thời, tôi suýt chút nữa không mở nổi mắt.

Sau khi đến đích, tôi choáng váng buông tay.

Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi bị say bơi.

Chưa kịp thích ứng xong. Hắn phấn khích quay vòng quanh tôi, nắn nắn cánh tay tôi, rồi lại nắn nắn cái đuôi của tôi.

Chẳng khác gì một người cá con tò mò, chẳng mấy chốc, tôi lắc lắc đầu.

Sau khi nhìn rõ cách bố trí trong hang động, thân thể tôi cứng đờ, không nhịn được muốn chạy trốn.

Xương cốt động vật đáng sợ chất đầy hang động, ngoài ra chỉ có một chiếc giường đá thô sơ trải bằng rong biển.

Vừa mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm chung một chăn với kẻ thù không đội trời chung, da kề da.Tần Hằng kéo chân tô...
04/10/2025

Vừa mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm chung một chăn với kẻ thù không đội trời chung, da kề da.

Tần Hằng kéo chân tôi quấn lên eo hắn.

" Bé ngoan, cho anh hôn một cái."
..

Ngoan cái đầu mày, hôn cái con khỉ, ông đây là đàn ông!

Tôi giơ chân định đá, lại bị Tần Hằng nắm lấy cổ chân, lật người đè xuống.

"Em không hài lòng à? Nhưng tối qua rõ ràng em nói rất sướng mà."

1

Sướng cái gì chứ?!

Mẹ nó mày đang nói cái gì đấy?!

Tôi hoảng hốt nhìn khuôn mặt đang phóng đại trước mắt của Tần Hằng, đầu óc còn chưa kịp ghép nối được gì thì môi đã bất ngờ bị hôn tới tấp, lúc tách ra còn cảm giác như bị liếm một cái.

"Thôi mà, là lỗi của anh, tối qua tư thế đó đúng là anh hơi mạnh tay một chút, nếu em không thích thì lần sau đổi cái khác, đừng giận nữa, được không?"

Lúc Tần Hằng nhếch miệng cười, tín hiệu từ phản xạ cuối cùng cũng truyền đến não tôi.

…Chết tiệt thật.

Tôi ngủ với Tần Hằng rồi.

Hắn cúi đầu định hôn tiếp, tôi lập tức dùng hết sức lực tung chân đạp thẳng lên trước—

Ầm một tiếng, Tần Hằng bị đá văng xuống giường, kéo theo cả chăn rơi xuống, để lộ hai thân người trần trụi.

Tôi vội vã chụp lấy chăn che lên nửa người.

"Xí, em định âm mưu 🔪 chồng đấy à?"

Tần Hằng ngồi dưới đất xoa sau gáy, ánh mắt tôi từng chút một lướt qua người hắn.

Ngũ quan vẫn điển trai đến mức khiến người khác ghen tị, chỉ là trông chín chắn hơn rất nhiều.

Cổ dài, trên đó còn lưu lại một vài dấu vết, ngực và bụng rắn chắc có vài vết cào mờ mờ đầy ám muội, trông vẫn còn rất mới.

Tần Hằng phát hiện ánh nhìn của tôi, cũng liếc qua cơ thể mình.

"Bé ngoan, anh thấy tối qua em khá thích màn thể hiện của anh đấy, hay là lần sau làm tiếp nhé?"

Má ơi, tôi cào à?

Tôi là cái dạng biết cào người sao?!

Không đúng… đó không phải trọng điểm.

Trọng điểm là tối qua trước khi ngủ tôi còn đang chửi Tần Hằng cả đời không lấy nổi vợ, thế quái nào sáng ra lại lên giường với hắn rồi?

Vô lý quá.

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Tần Hằng một lúc, bỗng nhiên chợt hiểu ra gì đó, vội vã cầm điện thoại bên cạnh lên, mở khoá màn hình có hình hai người đang hôn nhau in bóng, bấm vào lịch.



Cái quái gì, tôi bị đẩy đến 6 năm sau rồi.

Đỉnh thật.

Tôi đặt điện thoại xuống rồi lại nhìn sang Tần Hằng.

Ánh mắt không kìm được lần theo những gì vừa liếc thấy ban nãy.

Khốn thật, to hơn tôi.

Vậy thì mối quan hệ giữa tôi và Tần Hằng 6 năm sau là gì?

Người yêu đàng hoàng?

Hay kiểu bạn bè như búp bê sưu tầm?

2

"Tô Dật? Em sao thế?"

Có lẽ thấy tôi ngẩn ra như cây cột điện, Tần Hằng quỳ một chân lên giường lại gần.

"…Không có gì, đang nghĩ linh tinh thôi."

Giờ tôi phải giải thích thế nào đây?

Nói tôi xuyên không à?

Vô tình đụng phải bí mật của đối thủ không đội trời chung: hắn là một Mị Ma.Tôi nổi hứng trêu đùa, ác ý uy hiếp:"Muốn tô...
04/10/2025

Vô tình đụng phải bí mật của đối thủ không đội trời chung: hắn là một Mị Ma.

Tôi nổi hứng trêu đùa, ác ý uy hiếp:

"Muốn tôi giữ bí mật à? Được thôi. Đuôi, cho sờ một chút. Còn nữa, mau gọi anh đi."

Vành tai Trì Trú đỏ bừng, miễn cưỡng đưa cái đuôi vào lòng bàn tay tôi.

Dưới sự vuốt ve hờ hững của tôi, hắn run rẩy nói:

"Trang Hàm Tinh, sớm muộn gì tôi cũng... làm... làm cho cậu chết mất thôi."

Haha.

Xem ai chơi chết ai trước.

Nhưng rất nhanh, tôi đã không thể cười nổi nữa.

1.

Khi đang học thể dục, tôi nhận ra sự khác lạ của Trì Trú. Hắn đứng cạnh tôi, cơ thể bỗng nhiên run rẩy.

Tôi nghiêng đầu nhìn, mặt hắn tái nhợt, quai hàm căng cứng. Dường như đang cố hết sức chịu đựng nỗi đau.

"Này, anh không sao chứ?"

Tôi đưa tay chọc chọc vào eo hắn.

"Bị dở hơi à?"

Không ngờ chỉ chạm nhẹ một cái, hắn càng run rẩy dữ dội hơn.

Trì Trú hung dữ trừng mắt nhìn tôi một cái, đôi mắt đỏ ngầu phủ một lớp sương mờ, cứ như muốn ăn thịt người.

Tôi:?

Đúng là hỏi thừa, lòng tốt bị coi như lòng lang dạ sói. Vài giây sau, người bên cạnh dường như đã nhẫn nhịn đến cực điểm. Hắn giơ tay ra hiệu cho giáo viên, loạng choạng bước ra khỏi hàng.

Tôi thực sự tò mò nên cũng giơ tay rồi đi theo. Khụ, chỉ là tò mò thôi, thật sự không có ý gì khác.

Trì Trú lảo đảo bước vào khu rừng nhỏ phía sau trường, tôi nín thở, cẩn thận từng chút một theo sau. Tiếng chân giẫm lên cành cây khô phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Hắn đi đến một cái cây, chống tay lên thân cây, tấm lưng gầy gò khom xuống. Hắn thở dốc một hơi thật mạnh, xương bướm tuyệt đẹp ở bả vai nhô lên.

Ngay sau đó, phía sau hắn đột nhiên mọc ra một cái đuôi sói, trên đầu cũng nhú ra hai cái tai đầy lông. Hắn "chậc" một tiếng, trông có vẻ cực kỳ khó chịu vì sự biến đổi này.

???

Trì Trú là Người Sói sao?

Tôi kinh ngạc, hít một hơi lạnh. Hắn nhận ra động tĩnh, nhanh chóng nhìn qua.

"Ai?"

Đồng tử hắn co rút lại, dần dần nhuộm thành màu xanh lục bảo, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Tôi theo bản năng quay người định trốn, nhưng cơ thể lại bất động, không nhúc nhích được.

"Trang Hàm Tinh?"

Trì Trú đi đến trước mặt tôi, nghi ngờ dùng đầu ngón tay nâng cằm tôi lên.

"Cậu làm gì ở đây?"

Ánh mắt hắn dán chặt vào đôi môi tôi, trong đôi mắt xanh lục bảo nhuốm đầy vẻ dục vọng nồng đậm, khác hẳn với vẻ thanh lãnh, lãnh đạm thường ngày.

Thôi xong rồi, hắn sẽ không ăn thịt tôi đấy chứ?!

"Không... tôi, tôi chỉ là"

Tôi vội vàng giải thích

"Tôi quan tâm anh!"

"Quan tâm tôi?"

Hắn chế giễu

"Cậu có lòng tốt như vậy sao? ... Ư."

Chưa dứt lời, anh đột nhiên rên khẽ một tiếng, thắt lưng cũng cong xuống. Bàn tay đang nắm lấy tay tôi cũng buông lỏng, mồ hôi lạnh chảy dài xuống cổ.

Hắn lảo đảo lùi lại, lưng tựa vào cây, cơ thể trượt dần xuống.

"Khó... khó chịu..."

Tôi nghe thấy giọng nói trầm khàn yếu ớt của hắn, não bộ tôi nhanh chóng vận hành. Giữa việc quay người bỏ chạy, và quan tâm hắn ta. Tôi chọn cách thứ ba.

Mặc kệ hắn là yêu quái gì, thằng nhóc này cuối cùng cũng bị tôi tóm được thóp rồi!

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, khá hứng thú mà véo cằm hắn. Hắn ta ngẩng đầu nhìn tôi, hốc mắt vì khó chịu mà ứ đầy nước mắt.

"Không ngờ hội trưởng Trì Trú phong độ ngời ngời, lại là một con sói lén lút."

Cuối câu tôi hơi kéo dài giọng.

"Anh vội vã trốn đi, là không muốn người khác phát hiện ra bí mật này đúng không?"

"Cậu dám—" Đồng tử hắn đột nhiên co rút.

"Đừng vội mà."

Tôi vỗ vỗ mặt anh, ngón tay cái lau đi giọt nước mắt tràn ra ở khóe mắt anh.

"Muốn tôi giữ bí mật rất đơn giản. Đuôi, cho sờ một chút đi."

Vành tai Trì Trú đỏ bừng, ánh mắt né tránh. Hắn đứng hình vài giây rồi mới miễn cưỡng đưa đuôi vào lòng bàn tay tôi.

Lông xù, mềm oặt, mang lại cảm giác cực kỳ tốt!

Tôi vuốt ve hờ hững, hắn theo động tác của tôi, cơ thể không ngừng run rẩy. Nhưng sắc mặt trông lại không còn khó chịu như vừa nãy nữa.

Chết tiệt!

Sao thằng nhóc này lại còn thấy sảng khoái nữa chứ?

Tôi đột ngột ngừng động tác, Trì Trú quả nhiên liếc nhìn tôi một cái đầy oán trách.

"Trang Hàm Tinh, nếu cậu muốn sờ, thì đừng, đừng ngừng lại..."

Hắn thở dốc nói

"Bây giờ tôi rất đói."

"Cầu xin cậu... giúp tôi."

Mặt trời mọc đằng tây rồi, Trì Trú lại chủ động cầu xin tôi!

Nhìn ánh mắt cầu xin đáng thương của hắn, tôi vậy mà lại có chút không đành lòng.

Tôi mò trong túi quần, lấy ra hai viên kẹo sữa, bóc vỏ kẹo đưa đến miệng anh.

Trì Trú sững sờ, rồi lắc đầu.

"Cái này vô dụng."

"Vậy anh muốn ăn gì?" Tôi cũng ngớ người

"Trên người tôi chỉ có cái này thôi."

Hắn không nói gì, tiếp tục dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tôi, bên trong là những cảm xúc khó lường.

Tôi nhìn trái nhìn phải. Ở đây có trời, có mây, có cây, có cỏ, và còn có tôi nữa.

"Anh, anh, anh, anh..."

Tôi lại lắp bắp.

"Anh sẽ không phải là muốn ăn thịt tôi... đấy chứ?"

"Ưm."

Mẹ kiếp!

Những lời còn lại của tôi trực tiếp bị đôi môi mềm mại của Trì Trú chặn lại.

Khuôn mặt hắn phóng đại vô hạn trước mắt tôi, hàng mi quét lên mắt tôi tạo nên cảm giác ngưa ngứa. Đến khi tôi phản ứng lại, hắn đã linh hoạt cạy mở hàm răng tôi.

Hơi thở bị cướp đoạt hoàn toàn, tôi dùng tay đẩy vai hắn. Không nhúc nhích.

Lúc mẹ tôi còn trẻ, bà học theo nữ chính tiểu thuyết mang thai bỏ trốn, kết quả chơi quá trớn, ông trùm kia không thiếu ...
04/10/2025

Lúc mẹ tôi còn trẻ, bà học theo nữ chính tiểu thuyết mang thai bỏ trốn, kết quả chơi quá trớn, ông trùm kia không thiếu con trai, bà cùng tôi sống nghèo khổ cả đời, đến lúc lâm chung, ông trùm lại đến, nói muốn đón tôi về sống một cuộc sống sung sướng, mẹ tôi trên giường bệnh tức đến trợn mắt, nghiến răng nguyền rủa người đàn ông đó tuyệt tử tuyệt tôn.

Tôi cảm thấy lời nguyền này quá lý tưởng hóa, bởi vì ngoài tôi, cha tôi còn một người con trai nữa, dù tôi là người đồng tính, nhưng thằng em trai tôi khỏe mạnh cường tráng, chẳng có khả năng chết yểu gì cả!

Nhưng cho đến khi tôi thấy Trì Phi Vãn và Giang Miên kề nhau hôn môi, tôi mới thở phào thay mẹ, linh hồn bà trên trời có thiêng, Giang Dĩ Xuyên thật sự sắp tuyệt tử tuyệt tôn rồi.

Tôi thay bà mà vui mừng.

1.

Dấu hiệu của cơn giận, trong suốt một năm qua, tôi đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn với hành động này.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ hoảng sợ, sẽ lo lắng, nhưng chỉ có thể cam chịu đón nhận cơn thịnh nộ của anh ta, nhưng hôm nay, tôi lại bình tĩnh nhấm nháp ly rượu vang đắt tiền trước mặt, thần sắc không chút gợn sóng.

Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan, tôi đi chân trần, không cẩn thận dẫm lên mảnh vỡ, những vệt máu loang lổ từ phòng khách kéo dài đến phòng ngủ, làm bẩn tấm ga giường màu trắng mới thay, nhìn qua có chút rợn người, nhưng chẳng ai để tâm, bên tai chỉ còn lại tiếng thở hổn hển nồng nhiệt và những tiếng rên kìm nén.

"Hôm nay sao lại phối hợp thế?" - Trì Phi Vãn khàn giọng hỏi.

Tôi vòng tay qua cổ anh ta, hôn lên:

"Vì tôi nợ anh."

Cụ thể là nợ gì, Trì Phi Vãn không hỏi, giữa chúng tôi thật ra chẳng thể nói rõ là ai nợ ai, anh ta cho tiền, tôi bán thân, chỉ có vậy, kéo sang chuyện nợ nần thì thật quá sến sẩm.

Nhưng lần này tôi thực sự nợ anh ta, vì tôi định mang tiền của anh ta bỏ trốn.

Tôi khá thiếu tiền, người yêu đầu tiên vừa mới hẹn hò không lâu đã qua đời, mộ của anh ấy vẫn chưa mua, của tôi cũng thế.

2.

Tôi là con ngoài giá thú của Giang Dĩ Xuyên, nhiều năm trước mẹ tôi mê mẩn tiểu thuyết bá đạo tổng tài ở sạp báo, học theo nữ chính mang thai bỏ trốn, kết quả chơi quá trớn.

Bá tổng trong đời thực chẳng bao giờ thiếu gene ưu tú từ những người phụ nữ xuất sắc, người vợ môn đăng hộ đối của ông ta vẫn có thể sinh con trai cho ông.

Giấc mộng vào hào môn của mẹ tôi tan vỡ hoàn toàn, bà mang tôi sống nghèo khổ cả đời, tích tụ oán hận thành bệnh, cuối cùng khi tôi hai mươi mốt tuổi, bà bệnh nặng không qua khỏi.

Nhưng ngay khi bà nằm trên giường bệnh thoi thóp, Giang Dĩ Xuyên đột nhiên xuất hiện. Ông ta mặc vest chỉnh tề, đứng trước giường bệnh lạnh lùng nhìn xuống:

"Những năm qua Giang Nhiễu theo cô chịu khổ rồi, tôi đến đón nó về sống tốt."

Người trên giường bệnh có lẽ hận đến cực điểm, bà không thể động đậy, đôi mắt đầy tơ máu chỉ biết trừng Giang Dĩ Xuyên, cố sức mở miệng:

"Giang Dĩ Xuyên, đồ súc sinh, tôi nguyền rủa ông, tuyệt tử tuyệt tôn."

Lúc đó tôi cảm thấy lời nguyền này quá lý tưởng hóa, vì ngoài tôi, cha tôi còn một người con trai khác, dù tôi là đồng tính, nhưng thằng em trai tôi khỏe mạnh cường tráng, chẳng có khả năng chết yểu hay vô sinh!

Nhưng cho đến khi tôi thấy Trì Phi Vãn và Giang Miên kề nhau hôn, tôi mới thở phào thay mẹ, linh hồn bà trên trời có thiêng, Giang Dĩ Xuyên thật sự sắp tuyệt tử tuyệt tôn rồi.

Tôi thay bà mà vui mừng.
..

Khi Giang Dĩ Xuyên đón tôi về nhà họ Giang, tôi đã hai mươi mốt tuổi, theo lý, qua mười tám tuổi, ông ta chẳng còn nghĩa vụ nuôi dưỡng tôi, nhà giàu cũng không thiếu con trai, người con được nuôi bằng vàng bạc từ nhỏ của ông ta cũng xuất sắc đến mức khiến người ta ghen tị.

Lý do Giang Dĩ Xuyên muốn đón tôi về, chẳng qua là để chọc tức mẹ tôi, khiến bà đến lúc chết cũng không được yên.

Vì thế Giang Dĩ Xuyên không quan tâm tôi nhiều, tài sản nhà ông ta càng chẳng có phần của tôi, chuyện rõ ràng thế, nhưng người vợ chính thức môn đăng hộ đối và cậu em trai thiên chi kiêu tử lại không hiểu, ngày nào cũng coi tôi là đối thủ số một tranh giành gia sản, chỉ vì tôi học đại học danh tiếng, nhìn có vẻ uy tín hơn cái bằng cấp chất đống tiền của Giang Miên.

Tôi vốn không có tâm trạng đấu đá với họ, muốn giải thích mọi chuyện cho rõ, nhưng đúng lúc này Trần Hạnh lại mắc bệnh.

Trì Phi Vãn là bạn thân của Giang Miên, lần đầu chúng tôi xảy ra quan hệ là vì anh ta say rượu, nhầm tôi thành Giang Miên.

Sau đó, Trì Phi Vãn ném cho tôi một xấp tiền, ý định dùng tiền bịt miệng tôi lộ rất rõ:

"Chú Giang không quan tâm cậu lắm nhỉ? Dì Ngụy càng không thể để một đồng nhà họ Giang rơi vào tay cậu." - Trì Phi Vãn quay lưng cài khuy áo sơ mi: "Tôi đoán cậu chắc cần tiền lắm."

Tôi không phản bác, lặng lẽ cất xấp tiền dày cộp đi.

Hôm đó, tôi làm thủ tục nhập viện cho Trần Hạnh.

Trì Phi Vãn vốn không có hứng thú với tôi, anh ta khinh thường việc tìm người thay thế thấp kém như vậy, vì ngay cả Giang Miên cũng phải ngước nhìn anh ta, họ không đến với nhau, đơn giản vì Giang Miên nhát gan, sợ chuyện bại lộ bị gia đình biết, bốn từ “đồng tính luyến ái” này để truyền ra ngoài sẽ không hay, cậu ta sợ Giang Dĩ Xuyên, cũng sợ Ngụy Khinh Vũ.

Vì thế tôi lợi dụng sự nhát gan của Giang Miên để chen chân, tìm mọi cách dụ dỗ Trì Phi Vãn.

Biết được đối tượng liên hôn của mình đã có omega thầm thương tr/ộm nhớ, tôi thẳng thắn tìm anh ta bàn bạc: "Sau này khô...
03/10/2025

Biết được đối tượng liên hôn của mình đã có omega thầm thương tr/ộm nhớ, tôi thẳng thắn tìm anh ta bàn bạc:

"Sau này không can thiệp vào nhau, mỗi người chơi một kiểu nhé?"

Cố Nhất Lân nhìn sâu vào tôi, nghiến răng nói từng chữ:

"Em cứ thử xem."

Thử thì thử. Tôi mặc nhiên cho rằng anh ta đã đồng ý, sau hôn nhân đêm đêm la cà quán bar hộp đêm.

Không ngờ chỉ một đêm không về, đã bị Cố Nhất Lân lôi xềnh xệch về nhà trước mặt mọi người.

Mùi thông trong thông tin tố dồn dập xâm nhập mang theo ý vị trừng ph/ạt nặng nề, dụ dỗ tôi sớm bước vào kỳ phát nhiệt.

Dùng chút lý trí cuối cùng, tôi chất vấn alpha đang thong thả cởi cà vạt:

"Không phải đã thỏa thuận mỗi người chơi một kiểu sao?"

Anh ta áp sát người đ/è lên, cười trầm thấp bên tai tôi:

"Bảo bối, là mỗi người chơi một kiểu mà."

"Chỉ có điều, em chơi với trai mẫu, còn anh chơi... chính em."

1.

Trong giới ai cũng biết, Cố Nhất Lân thầm thương một omega nhiều năm.

Ngày đêm tơ tưởng, yêu mà chẳng được.

Nên khi tin tức liên hôn giữa Cố gia và Hạ gia vừa lan truyền, mọi người đều khẳng định, thiếu gia Cố gia vốn chẳng chịu khuất phục quy tắc, tất sẽ gây sóng gió để chống lại hôn ước.

Không ngờ, Cố gia vẫn bình yên vô sự.

Thậm chí chỉ sau một tuần, đã gửi thiệp mời đám cưới.

Mọi người ngậm ngùi, hóa ra ngay cả Cố Nhất Lân kiêu ngạo như trời kia, cũng không thoát khỏi số phận liên hôn hào môn.

Là người liên quan còn lại trong cuộc hôn nhân này, trong lòng tôi cũng không khỏi thất vọng thầm kín.

May mà tôi sớm nghĩ thông.

Vác giá vẽ nhỏ, sống ở đâu chẳng được.

Còn chuyện người liên hôn đã có tình yêu trong tim?

Vậy càng tốt, khỏi tốn tâm lực nuôi dưỡng tình cảm.

Duy trì mối qu/an h/ệ thuần thương mại, ai nấy đều nhẹ nhõm.

Nên lần đầu gặp Cố Nhất Lân, tôi thẳng thắn đề xuất:

"Đã là liên hôn thương mại, chúng ta cũng không cần bị tờ hôn ước này trói buộc. Dù ly hôn hơi khó, nhưng chỉ cần chúng ta đồng thuận, sau này hoàn toàn có thể sống theo cách mình muốn."

Tôi tự nhận lời lẽ không có gì sai.

Nhưng vừa dứt lời, nét mặt vốn ôn hòa của Cố Nhất Lân bỗng tối sầm khó lường.

"Ly hôn?"

Hình như anh không nắm được trọng tâm.

Tôi cân nhắc diễn đạt thẳng thắn hơn.

"Sau này đừng can thiệp vào nhau, mỗi người chơi kiểu của mình nhé."

Lần này, mặt Cố Nhất Lân đen hẳn.

Address

Yên Hòa/Cầu Giấy
Hanoi

Telephone

+84868990496

Website

https://www.facebook.com/profile.php?id=61568420656811&mibextid=ZbWKwL

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ếch xanh và các chàng hoàng tử posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Ếch xanh và các chàng hoàng tử:

Share