
05/02/2025
Hà Nội, ngày 4 tháng 2 năm 2025,
Chúng ta còn ở đó không?
Mình nhận ra, cái lạnh đột ngột sau tết như níu kéo mình ở lại, mà vương vấn thêm cái sự ấm áp chăn nệm nơi quê nhà mang lại. Mình nhớ về cái thời mà mình còn mơ mộng về Hà Nội, mong chờ khoảnh khắc mà mình được tự do như chú chim thả lồng. Mình đã không nghĩ rằng mình nhớ nhà đến thế.
Mình từng nói với bố vài lần rằng “ Bố ơi, con chẳng muốn xuống Hà Nội nữa.”. Dù thế thì nếu có ai đó hỏi mình “Học xong đi về quê hay ở Thủ Đô?” thì mình vẫn bảo “Mình sẽ ở đây”, có thể là một vài năm hoặc có thể là cả đời, mình không biết được.
Sự xô bồ của Thủ Đô làm mình ước được trở về nhà, chưa bao giờ mình liên tưởng đến một ngày “về nhà” lại trở thành một điều ước, ít nhất là đối với mình. Về nhà vào cuối tuần, vào dịp lễ khiến mình cảm tưởng mình như thể đã trở thành “khách” trong tổ ấm mà bố mẹ mình gây dựng.
Mình thầm thắc mắc “Liệu mình còn ở đó không?”. Ở nơi mà mình được nuôi nấng, có chăn ấm nệm êm, có gia đình và có tình thương. Nơi mà có sự thoải mái đùa nghịch, có kỉ niệm trẻ thơ và có cả những lần ngã đau rồi đứng dậy. Nhưng mình nghĩ mình tìm ra rồi. Câu trả lời hóa ra vẫn luôn hiện hữu đó thôi.
Cho đến lúc mà ta đã về với đất trời thì ta vẫn còn “ở đó”. Chỉ cần ta vẫn được nhớ đến, thì ta vẫn sẽ luôn “ở đó”.
Thân ái.