02/08/2025
Hà Nội, ngày 13 tháng 7 năm 2025,
Hè đến và tớ có một em mèo mướp lông xù.
Hè nóng đến điên đảo lòng người, nóng đến độ con người ta chẳng thiết tha gì mấy thứ phù phiếm gọi là thú vui chơi bời. Tớ nghĩ tớ có thể rúc trong điều hòa cả ngày với cái mũi bên tắc bên thông, còn hơn là bước một chân ra khỏi nhà.
Chẳng biết làm sao mà hè lại mang lại nhiều ký ức lặt vặt thế, nó chạy như một thước phim, cứ đến hè là được phát sóng. Tớ nhớ những ngày hè đầy nắng, tớ rong ruổi trên các mảnh miền nước Pháp, ánh mắt đảo qua đảo lại đến hai hốc mắt hơi nhói. Kề sát vào màn hình TV to oạch giữa nhà khách và tai nghe những giai điệu êm dịu. Tớ đặt chân đến Pháp lần đầu tiên bằng youtube, và tớ chẳng biết bao giờ mới là “lần đầu thật”.
Tớ chẳng biết vì sao cứ đến hè là tớ lại như phải lòng ai đấy, kể ra thì như kiểu tớ chỉ đợi đến hè để tìm ai đó nhét vào tim. Tớ nhớ mùa hè quá, tớ nhớ như thể tớ nhớ người tớ thương.
Hè cứ lững thững trôi qua như thế, tớ chẳng biết đến lúc nào tớ sẽ trưởng thành, nhưng hè cứ như thế mãi, cứ như những ngày ẩm ương ai cũng phải lòng người nào đó.
Và tớ cũng thế!
Thân ái!