Vi Vi Review

Vi Vi Review MỌI NGƯỜI NHẤN THEO DÕI ĐỂ XEM NHIỀU PHIM HAY NHÉ
(1)

[Full] Hôm đó người nhà gọi tôi đi ăn tiệc.Ăn được nửa͏ bữa͏ mới phát hiện ra͏ đây là tiệc đính hôn của͏ chính tôi.Cô ru...
17/09/2025

[Full] Hôm đó người nhà gọi tôi đi ăn tiệc.

Ăn được nửa͏ bữa͏ mới phát hiện ra͏ đây là tiệc đính hôn của͏ chính tôi.

Cô ruột cười nói:

“Đây là bất ngờ dành cho cháu, thế nào? Vui không?”

Tôi chết đứng tại chỗ, không biết phải phản ứng ra͏ sa͏o.

Mẹ tôi trợn trắng mắt, nắm cổ áo tôi kéo đứng dậy, quát thẳng:

“Sa͏o không trả lời? Cô cháu hỏi kìa͏, vui không?”

Mẹ tôi dữ lắm, suýt nữa͏ làm tôi sợ đến khóc.

Thấy tôi nhát như vậy, bà càng nổi giận hơn.

Bà liếc nhìn cô tôi, rồi giả vờ khách sáo:

“Xin lỗi nhé, con bé không biết điều, chắc quên mất là còn có một người cô vô dụng như chị.”

Nói xong bà liền cười lạnh:

“Chị hỏi nó vui không đúng không?”

“Để tôi trả lời hộ: Không hề vui.”

“Nhưng… làm thế này thì nó sẽ vui đấy.”

Lời vừa͏ dứt, ánh mắt cô tôi lộ rõ sự khó hiểu.

Nga͏y giây sa͏u, mẹ tôi bỗng mạnh ta͏y hất tung cả bàn tiệc.

“Cái gì đây? Định biến con gái tôi thành người Nhật hả?”

“Đính hôn cái quái gì, cút hết đi!”

Nhà tôi chỉ có mình tôi là con gái.

Từ bé đã được nuông chiều hết mức.

Thấy tôi vừa͏ tốt nghiệp đại học, đám ma͏i mối trong làng đỏ cả mắt.

A͏i cũng muốn giới thiệu người này người kia͏ cho tôi.

Ba͏ mẹ tôi từ chối không biết ba͏o nhiêu lần, nói tôi mới đi làm, cần lo cho sự nghiệp trước.

Nhưng đến lượt cô ruột thì không từ chối được.

Hôm ấy cô nói:

“Yên tâm, Na͏ Na͏ là do chị nhìn nó lớn lên, sa͏o chị lại đẩy nó vào hố lửa͏ được.”

“Nhà tra͏i điều kiện rất tốt, trong thành phố có tận năm căn nhà, thêm ba͏ bốn căn mặt phố cho thuê, a͏nh ta͏ còn làm việc trong cơ qua͏n nhà nước.”

“Tương la͏i Na͏ Na͏ lấy về là hưởng phúc.”

Ba͏ tôi nghĩ dù sa͏o cũng là cô ruột, em gái ruột của͏ ông, chắc không hại tôi.

Hơn nữa͏ cô đã nói nhiều lần, từ chối nữa͏ thì sợ tình cảm rạn nứt.

Thế là ba͏ tôi hỏi ý kiến tôi.

Tôi không muốn ba͏ khó xử, nên hôm sa͏u đã đi gặp.

Ha͏ ha͏.

Nhưng…

Hôm đó tôi hẹn người đàn ông ấy ở quán cà phê.

A͏nh ta͏ vừa͏ bước vào, tôi chỉ muốn qua͏y về nga͏y lập tức.

Nhưng nể mặt cô nên tôi đành ngồi lại.

A͏nh ta͏ chìa͏ ta͏y ra͏:

“Em là Na͏ Na͏ phải không?

A͏nh là Chu Lục.”

Tôi miễn cưỡng cười lịch sự, cố ý qua͏y mặt đi, không dám nhìn cái đầu sáng bóng chói mắt của͏ a͏nh ta͏.

Quá là lóa͏ mắt.

Và cả hàm răng hở gió.

Tám chữ thì bảy chữ xì hơi, như thể cái miệng trên và cái miệng dưới mọc lệch chỗ.

Tôi nói:

“Em còn có cuộc họp, để hôm khác nói chuyện nhé.”

A͏nh ta͏ chắn nga͏y cửa͏, giọng có vẻ lịch sự:

“Chủ nhật nào họp chứ, hôm na͏y a͏nh mời em cà phê.”

Nghe vậy, tôi bình thản rút ha͏i tờ giấy ăn, la͏u vệt nước miếng văng lên mặt.

“‘Phê’ thì khỏi cần phát âm cũng được.”

A͏nh ta͏ chẳng hiểu ý mỉa͏ ma͏i của͏ tôi, còn búng ta͏y gọi phục vụ:

“Cho tôi tất cả loại cà phê đắt và nổi tiếng nhất ở đây, mỗi loại một cốc.”

Tôi bĩu môi, liếc nhìn nhân viên phục vụ.

Cô ấy cũng bất lực, chỉ khẽ mấp máy môi: “Làm màu.”

Tôi gượng cười, giả vờ đi vệ sinh.

Lúc qua͏y lại thì bàn đã đầy cà phê.

Chu Lục trông lại không hài lòng lắm.

Tôi lịch sự hỏi:

“A͏nh sa͏o vậy?”

A͏nh ta͏ nói:

“Uầy, một ly cà phê mà đắt thế à? Hơn bốn chục cơ à?”

Tôi cười gượng, chẳng biết nói gì.

Tùy tiện cầm ly la͏tte trước mặt nhấp một ngụm.

A͏nh ta͏ hừ lớn một tiếng.

Rồi bưng ly A͏merica͏no tu một hơi.

Nhưng chưa͏ kịp nuốt, cà phê đã phun hết ra͏ ngoài, bắn đầy lên túi xách của͏ tôi.

Tôi cắn chặt răng, cố nuốt cơn giận, rút khăn giấy la͏u túi.

Còn a͏nh ta͏ thì mất lịch sự gọi cô phục vụ lúc nãy, gào lên:

“Cái này khó uống thế?”

“Có đúng chuẩn không đấy?”

“Không uống nữa͏, trả lại tiền cho tôi.”

“Chắc chắn không phải cà phê chồn chính hiệu rồi.”

“Quán này còn chẳng thấy có con chồn nào!”

Cô phục vụ la͏u vệt cà phê trên mặt.

Rồi gọi quản lý đến.

Tôi thật sự không chịu nổi nữa͏.

Nhân lúc a͏nh ta͏ còn đôi co với quản lý, tôi lặng lẽ chạy thẳng về nhà.

Vừa͏ về đến nơi, điện thoại đã reo.

Tin nhắn từ a͏nh ta͏:

“Xin lỗi, hôm na͏y đường đột quá.”

“Lần sa͏u a͏nh sẽ bù đắp.”

“À mà này, ly cà phê em uống lúc nãy tận bốn mươi lăm nghìn đấy, tiếc là em chưa͏ uống hết.”

Tôi hiểu ý a͏nh ta͏ muốn ám chỉ gì, lập tức chuyển khoản cho a͏nh ta͏ bốn mươi lăm nghìn, rồi chặn số luôn.

Sa͏u đó gọi điện cho ba͏ mẹ, kể rõ mọi chuyện hôm na͏y, nhờ họ chuyển lời cho cô ruột.

Người này không ổn.

Nhưng không ngờ…

Đi làm được đúng một tuần.

Cô ruột tự mình đến tìm tôi, nói nhà có tiệc, gọi tôi đi ăn.

Tôi tưởng a͏i sinh con ha͏y đám cưới gì đó.

Không ngờ lại là… tiệc đính hôn của͏ chính tôi.

Lúc cô ruột đến đón, từ xa͏ tôi đã thấy Chu Lục.

Một bộ vest bóng loáng, đứng giữa͏ đám đông nổi bật đến khó chịu.

Thật đúng kiểu làm màu.

Trong túi còn nhét thêm cái khăn ta͏y gấp gọn.

Càng làm màu.

A͏nh ta͏ còn nhướng mày chào tôi, gửi cả nụ hôn gió.

Làm màu đến vô biên giới.

Tôi thực sự không muốn nhìn thấy a͏nh ta͏ chút nào, bèn nói với cô:

“Mấy người này con chẳng quen a͏i hết, ha͏y con về nhé, ở ngân hàng còn khối việc phải làm.”
3490 ------------------------------
Xem full ở còm ment nhé mn 😍02:33:29

[Full] Bạn thân tặng tôi một viên ngọc bích xanh biếc, tôi lập tức treo nó lên cổ con voi cái trong sân.Chỉ vì kiếp trướ...
17/09/2025

[Full] Bạn thân tặng tôi một viên ngọc bích xanh biếc, tôi lập tức treo nó lên cổ con voi cái trong sân.

Chỉ vì kiếp trước, tôi và cô ấy cùng lúc mang thai.

Cô ta mượn danh cầu phúc để đưa tôi viên ngọc chuyển vận đó.

Tôi cảm động, nhận lấy tấm lòng ấy, ngày nào cũng mang bên người.

Mười tháng sau, chúng tôi cùng sinh con.

Nào ngờ, tôi sinh ra một đứa trẻ dị tật, chết từ trong bụng mẹ.

Còn cô ta thì sinh đôi long phụng, khỏe mạnh đáng yêu.

Nhà chồng cho rằng tôi khắc chết con, là điềm gở.

Thế là họ mời trưởng thôn đến, theo hủ tục trong làng, thiêu sống tôi giữa sân nhà.

Trước lúc chết, tôi mới biết tất cả đều do viên ngọc chuyển vận kia gây ra.

Đó là tà vật do thầy mo trong làng luyện bằng bùa chú tà đạo.

Từ trước cô ta đã biết cái thai trong bụng mình không giữ được, nên đưa tôi viên ngọc đó để tráo đổi vận số, cướp lấy con tôi.

Lần nữa mở mắt, tôi quay lại đúng ngày cô ấy tặng tôi viên ngọc.

Nhìn con voi cái to lớn trong chuồng, tôi khẽ nhếch môi cười lạnh.

Cô muốn đổi, tôi cho cô đổi.

1

Khoảnh khắc Miêu Bội đưa viên ngọc chuyển vận cho tôi, tôi biết mình đã trọng sinh.

Ký ức mơ hồ dần trỗi dậy, tôi cố gắng kiềm chế cơ thể đang đau rát như bị lửa thiêu đốt, ép mình tỉnh táo lại càng nhanh càng tốt.

Mở mắt ra, Miêu Bội đã đứng ngay trước mặt tôi với nụ cười ngọt ngào giả tạo quen thuộc.

Cô ta đưa tay ra, thành khẩn đưa cho tôi một viên ngọc chuyển vận.

Giọng ân cần:

“Linh Nhi, đây là hai viên ngọc chuyển vận tớ đặc biệt lên núi tìm thầy mo xin về, cầu bình an cho con trong bụng. Một viên cho cậu, một viên cho tớ, hai đứa mình cùng đeo nhé.”

Để tránh khiến cô ta nghi ngờ, tôi tỏ vẻ vui mừng nhận lấy, rồi tiện tay nhét luôn vào túi áo.

“Cảm ơn chị em tốt của tớ. Tớ nhất định sẽ mang theo mỗi ngày.”

Nói đến câu cuối cùng, gần như tôi nghiến răng mà thốt ra, oán hận dâng tràn.

Kiếp trước, chúng tôi cùng lúc mang thai. Cô ta cũng dùng giọng điệu y hệt vậy, cầm viên ngọc đến đưa cho tôi.

Nói rằng viên ngọc đã được thầy mo khai quang, có thể bảo vệ đứa trẻ trong bụng bình an, tránh mọi tai ương.

Vì quá tin tưởng cô ta, tôi không hề nghi ngờ mà đeo luôn vào cổ.

Nào ngờ, mười tháng sau, khi cùng sinh con, chuyện ly kỳ xảy ra.

Trước đó, khi mang thai ba tháng, tôi từng đến gặp lão lang bắt mạch. Mạch tượng cho thấy rõ ràng là song thai.

Vậy mà lúc sinh, hai đứa trẻ ấy lại xuất hiện trong bụng Miêu Bội.

Còn tôi, chỉ sinh ra một đứa trẻ dị dạng, xấu xí khủng khiếp, tứ chi không lành lặn, vừa ra đời đã tắt thở.

Tôi còn chưa kịp đau lòng thì mẹ chồng – người có tiếng nói lớn nhất trong nhà – đã gào lên trước.

“Trời ơi! Linh Nhi sinh ra thứ gì thế này? Đây là điềm gở, là tai họa muốn kéo cả nhà ta xuống địa ngục!”

Một tiếng hét khiến cả nhà kéo đến.

Chuyện cũng nhanh chóng lan khắp làng.

Tôi níu tay mẹ chồng, cố gắng cầu xin, giải thích trong nước mắt:

“Mẹ, mẹ phải tin con! Nhất định có gì đó bất thường! Con từng đi bắt mạch rồi mà, lúc đó thai còn rất khỏe mạnh, lão lang còn nói là sinh đôi long phụng nữa!”

“Chắc chắn là giữa chừng xảy ra chuyện gì đó! Con con không thể là quái thai được!”

Không ngờ mẹ chồng đã bị cơn giận làm mờ lý trí, không cho tôi bất cứ cơ hội nào.

“Sự thật rành rành ra đó rồi, cô còn định cãi cố sao? Theo tôi thấy, người sinh ra được loại yêu nghiệt thế này thì bản thân cũng chẳng phải người lành gì!”

Một câu nói của bà ta đã đẩy tôi vào vực thẳm.

Không những thế, bà ta còn đến mời trưởng thôn.

“Trưởng thôn à, xin ông hãy chủ trì công đạo cho nhà tôi! Cái thứ đàn bà này sinh ra một đứa quỷ quái như vậy, e rằng không chỉ gây họa cho nhà tôi, mà còn liên lụy cả thôn ta!”

“Cả người lớn lẫn đứa nhỏ, tuyệt đối không thể giữ lại được!”

2

Trưởng thôn bị những lời mê tín phong kiến của mẹ chồng tôi thuyết phục.

Ông ta móc ra một quyển sách thiên tượng, bắt đầu bịa chuyện ra vẻ đạo mạo.

“Cô gái này tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại trong làng được nữa. Giờ Ngọ hôm nay là ngày tốt hiếm có, cần phải hỏa táng cô ấy cùng với đứa chết non để tránh sinh chuyện, kẻo rước xui xẻo cho cả làng.”

Lẽ ra nếu lúc ấy có ai đứng ra nói giúp tôi một câu, tôi vẫn còn cơ hội sống sót.

Nhưng lời trưởng thôn vừa dứt, những người trong làng vốn nhát gan sợ chết lập tức áp giải tôi đến đàn tế.

Đó là nơi trước giờ làng thường dùng để làm lễ trừ tà.

Sợ dây thừng bị cháy đứt, họ dùng xích sắt quấn chặt tôi lại.

Lo tôi sẽ la hét thảm thiết khiến họ ám ảnh trong mơ, họ còn nhét giẻ vào miệng tôi.

Khi ngọn lửa bốc cháy dữ dội, tôi thấy Miêu Bội từ xa chạy đến, nước mắt đầm đìa, tôi ra sức cầu cứu cô ta.

Vậy mà thứ tôi nhận được lại là lời thú nhận lạnh lùng: long phụng thai trong bụng tôi, chính là do cô ta tráo đổi mà có được.

Cô ta còn nói, nếu trách thì chỉ trách tôi mệnh tốt quá, khiến người ta suốt ngày lấy tôi ra so sánh với cô ta.
511 ------------------------------
Xem full ở commnet nhé mn 😍00:57:14

[Full] Hôm nay là ngày ta xuất giá.Khoác lên mình chiếc khăn voan đỏ thẫm, giữa tiếng chiêng trống rộn ràng náo nhiệt, t...
17/09/2025

[Full] Hôm nay là ngày ta xuất giá.

Khoác lên mình chiếc khăn voan đỏ thẫm, giữa tiếng chiêng trống rộn ràng náo nhiệt, ta được đưa vào Tướng quân phủ.

Đáng lẽ đây là một chuyện vui mừng.

Thế nhưng, ngay lúc chuẩn bị bái đường, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tân lang của ta, Giang Tử Thành – người ta chỉ gặp qua vài lần, gầy yếu như chú gà con, đột nhiên mất tăm.

Chỉ còn lại ta, cô đơn đứng giữa chính đường, lặng lẽ nghe những lời bàn tán xì xào vang lên từ bốn phía.

“Giờ này còn chưa thấy xuất hiện, xem ra tân lang chắc chắn đã bỏ trốn rồi.”

“Tiểu thư nhà họ Liễu thật đáng thương, khó khăn lắm mới có được một mối nhân duyên, lại gặp phải chuyện thế này…”

“Đúng vậy, hôn sự trắc trở như vậy, xem ra cả đời cũng chỉ có thể làm cô nương già mà thôi.”

“Nghe đồn tiểu thư Liễu gia xấu xí đến mức khó coi, lại còn mang bệnh kín, đàn ông nào chịu nổi? Nếu là ta, ta cũng chạy mất thôi…”

Những lời thì thầm ấy, tuy không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều lọt vào tai ta rõ ràng.

Ta cau mày, gọi bà mối đã đưa ta xuất giá lại, hỏi:

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Bà mối ấp a ấp úng, sắc mặt đầy khó xử, nói chẳng thành lời.

Ta mất kiên nhẫn, giọng lạnh đi:

“Nói mau!”

Bà mối chần chừ hồi lâu, cuối cùng mới thốt ra:

“Thiếu gia nhà họ Giang… mất tích rồi!”

Nghe vậy, mày ta khẽ giật, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:

“Mất tích từ bao giờ?”

“Chuyện này…”

Bà mối cúi mặt, vẻ lúng túng hiện rõ.

Từ nhỏ hầu hạ bên cạnh ta, nha hoàn Lưu Ly tính tình nhanh nhảu, vừa bất bình vừa tức giận, nói:

“Hạ nhân trong Tướng quân phủ bảo sáng sớm nay vẫn thấy tân lang, vậy mà giờ sắp bái đường rồi lại chẳng biết chạy đâu!”

“Tiểu thư, vị cô gia này thật quá vô lễ!”

Lưu Ly thay ta uất ức, lầm bầm vài câu, nhưng lo ta buồn nên vội chuyển lời an ủi:

“Nhưng tiểu thư đừng lo, Tướng quân đã phái người đi tìm rồi, chắc chắn sẽ tìm được cô gia.”

Ta phẩy tay, thản nhiên chỉnh lời nàng:

“Đừng gọi bừa cô gia, chưa bái đường thì hắn chưa tính là cô gia.”

Nói rồi, ta bước thêm hai bước về phía chính đường, qua lớp khăn voan, ánh mắt hướng đến người đang ngồi trên cao đường.

Giang Dự Phong.

Hắn mặt mày trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén, ung dung ngồi ở vị trí cao nhất, giữ cho cả khung cảnh náo loạn này không trở nên hỗn độn.

Những vị khách định bụng xem trò hay đều thì thầm to nhỏ, nhưng trước uy thế của hắn, không ai dám quá phận.

Ta đối diện Giang Dự Phong, nâng tay, thẳng thừng vén khăn voan xuống.

Bà mối giật mình, thốt lên một tiếng:

“Ôi trời ơi, cô nương, sao lại tự tay vén khăn voan? Như vậy là không may đâu!”

Ta nghiêng người tránh bàn tay bà mối đang muốn phủ khăn lại, nhíu mày:

“May với rủi gì nữa? Tân lang còn chẳng thấy đâu, giữ lễ làm gì cho phí công?”

Bà mối cắn môi, nói chẳng nên lời, chỉ đành cúi đầu im lặng.

Tiếng động vừa rồi khiến những người trong sảnh đều đổ dồn ánh mắt về phía ta.

Ngay lập tức, có người nhỏ giọng kinh hô:

“Không phải bảo tiểu thư Liễu gia dung mạo khó coi sao? Người trên đường này, nhan sắc như thế, chẳng lẽ là nàng?”

“Lời đồn quả nhiên không thể tin. Nhưng với nhan sắc thế này, sao nàng ta lại chưa xuất giá?”

“Chỉ e tính tình kỳ quặc, hoặc yêu cầu quá cao mà thôi…”

Những tiếng bàn tán mỗi lúc một lớn, ta khẽ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua, tức thì cả đại sảnh im phăng phắc.

Ta tiến lên hai bước, ngước mắt nhìn Giang Dự Phong đang ngồi một mình trên cao đường, lạnh nhạt cất tiếng:

“Giang Tướng quân, nhà ngài tam thư lục lễ cưới ta qua cửa, hóa ra lại là cách cưới thế này sao?”

Sắc mặt Giang Dự Phong trầm như sắt, hắn đứng dậy, chắp tay xin lỗi:

“Tiểu tử ngu muội, thật sự thất lễ. Ta đã phái thêm người đi tìm rồi.”

Dừng một chút, hắn bổ sung:

“Tiểu thư Liễu cứ yên tâm, nhất định sẽ không để lỡ giờ lành.”

“Được, vậy ta ngồi đây đợi.”

Ta hừ lạnh một tiếng, sai người mang ghế đến đặt ngay giữa đại sảnh, thản nhiên ngồi xuống.

Người của Giang Dự Phong liên tục vào ra, lần lượt báo cáo tình hình. Mỗi lần có ai ghé tai nói nhỏ, sắc mặt của hắn lại thêm phần âm trầm.

Còn ta, ngồi vững vàng trên ghế, trong lòng không khỏi buồn cười.

Bọn họ mà tìm được mới là lạ.

Khách khứa trong đại sảnh, dưới sự sắp xếp của phủ Tướng quân, dần dần được hạ nhân đưa ra ngoài sân. Trong sảnh chỉ còn lại vài vị thân tộc và trưởng bối.

Nửa nén hương sau, cuối cùng người chạy báo tin cũng quay về.

Tiểu đồng ấy mặt mày rầu rĩ, báo rằng đã có tin tức của tân lang mất tích. Lính gác cổng thành sáng sớm nay trông thấy hắn, mang theo mấy túi hành lý, dẫn cô biểu muội thanh mai của mình rời khỏi thành.

Một trận xôn xao lập tức dậy lên trong sảnh.

Tân lang này rõ ràng là dẫn theo thanh mai trốn chạy!

Ta nhướn mày, ngẩng lên nhìn Giang Dự Phong đang ngồi trên cao, nhàn nhạt cất lời:

“Tướng quân, giờ lành sắp đến, ngài nói xem, chuyện này phải xử lý thế nào đây?”



2.

Sắc mặt Giang Dự Phong lúc này tối sầm như mây đen che đỉnh núi, khí lạnh tỏa ra khiến hạ nhân xung quanh không khỏi rùng mình.

Hắn trầm ngâm hồi lâu, nét mặt nghiêm nghị:

“Hôm nay là lỗi của phủ Tướng quân với tiểu thư Liễu. Chi bằng, để ta sai người đưa tiểu thư về phủ, chờ khi ta bắt được tên tiểu tử bất tài kia, sẽ đích thân áp giải hắn đến bái tạ.

“Tóm lại, ta nhất định sẽ cho phủ Thừa tướng một lời giải thích thỏa đáng.”

Ta nhíu mày.

Đưa ta về phủ?

Thế chẳng phải bao công sức của ta đều đổ sông đổ bể sao?

Chuyện này không thể được.

Ta lắc đầu, nhìn thẳng vào Giang Dự Phong, nói:

“Ta đã bước vào Tướng quân phủ, nào có chuyện bị đưa trở về.

“Hai nhà chúng ta kết thân, vốn là việc đáng mừng, nhưng giờ đây…”

Ta giả bộ bi thương, lấy khăn tay chấm chấm vài giọt lệ hư vô:

“Ôi, việc này nghiêm trọng thế nào, Tướng quân chắc hẳn hiểu rõ.

“Chuyện này không chỉ là chuyện riêng của phủ Tướng quân, mà nếu hôn sự hôm nay không thành, cả hai nhà chúng ta đều sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành.”

Đứng một mình giữa đại sảnh, ta cố gắng dồn cảm xúc, mãi mới nặn ra được vài giọt nước mắt.

“Giang Tử Thành không màng danh dự của ta, ngang nhiên bỏ trốn, chẳng những bôi nhọ mặt mũi phủ Thừa tướng, mà còn khiến ta sau này chẳng còn chỗ đứng.

“Hôm nay, nếu hôn sự này không thể diễn ra như dự định, thay vì bị người đời chỉ trỏ cả đời, chi bằng ta chết đi cho xong…”

“Hu hu hu…”

Ta cầm khăn tay chấm nước mắt, trong đại sảnh, mấy vị tộc lão cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn bạc.

“Tân lang đã chẳng thấy đâu, hôn sự này sao có thể tiếp tục như bình thường được?”

“Ta nói thật, Giang Tử Thành đúng là kẻ vô liêm sỉ! Chờ bắt được hắn về, nhất định phải để Tướng quân đánh gãy chân hắn!”

“Liễu Thừa tướng gần đây rất được Thánh ân, đang như mặt trời ban trưa. Nếu hủy bỏ hôn sự với phủ Thừa tướng, đó chẳng phải là tổn thất lớn cho nhà họ Giang chúng ta sao?”

“Đúng vậy! Tuy chúng ta chỉ là chi thứ, nhưng cũng mang họ Giang như Tướng quân. Một người làm nên thì cả họ được nhờ, chuyện này tất nhiên mang lại lợi ích chung.”

“Cái tên Giang Tử Thành này! Để Giang gia rơi vào cảnh bất nghĩa bất trung thế này, nếu tìm được hắn, ta nhất định mở từ đường, đuổi hắn ra khỏi gia phả Giang gia!”

Sắc mặt Giang Dự Phong đen như đáy nồi, đôi mày nhíu chặt đến mức tưởng như có thể kẹp chết ruồi.

Thấy tình hình đã đạt tới cao trào, ta tiếp tục nức nở, giọng nghẹn ngào:

“Hôn sự này của ta thật không dễ dàng gì mới có được. Huống hồ, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, nếu hôm nay không thành thân, chỉ sợ sau này sẽ chẳng còn ai muốn cưới…”

Sắc mặt Giang Dự Phong thoáng biến đổi, có vẻ muốn nói lời an ủi, nhưng do dự mãi chẳng biết mở lời thế nào. Cuối cùng, hắn thấp giọng nói khô khan:

“Đừng lo, nhất định sẽ có cách vẹn toàn.”

Ta dùng khăn tay chấm mắt, giả bộ ngập ngừng:

“Thực ra, ta có một cách…”

“Liễu tiểu thư muốn thế nào?”

Ta liếc hắn một cái đầy e thẹn, nhỏ giọng:

“Ta… cách của ta rất đơn giản, chỉ là…”

Hắn nhíu mày:

“Cứ nói thẳng.”

Ta ngập ngừng thêm chút nữa, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve nhưng đủ để hắn nghe rõ:

“Tướng quân đang độ tuổi cường tráng, lại chưa lập gia thất, chi bằng… để Tướng quân làm tân lang, chẳng phải là hợp lý nhất sao?”

Giang Dự Phong sững sờ, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Hoang đường!”

Tiếng quát của hắn khiến ta khẽ rụt lại, ngay sau đó, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, ào ào trào ra, ta khóc đến mức không nói nổi lời nào.

Lưu Ly xót xa, dùng khăn tay lau nước mắt cho ta, giận dữ nhìn Giang Dự Phong:

“Tướng quân đây là muốn đẩy tiểu thư nhà ta vào đường cùng sao!”

“Tướng quân, xin thứ lỗi nếu nô tỳ có lời vượt phận, nhưng kiệu hoa đã được khiêng vào Tướng quân phủ, vậy mà tân lang lại công khai bỏ trốn, thật sự đáng hận!

Tiểu thư nhà ta dù sao cũng là một danh môn khuê tú, là thiên kim phủ Thừa tướng, nay bị người ta làm nhục như vậy, ngài bảo sau này nàng còn mặt mũi nào mà sống tiếp?

Ngài cũng biết, tiểu thư nhà ta định thân muộn, ngày thường phu nhân đã lo lắng khôn nguôi. Nay khó khăn lắm mới có được một mối hôn sự, nếu chuyện này không thành, chỉ sợ phu nhân cũng sẽ….”

Lưu Ly vừa nói vừa rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào:

“Tiểu thư nhà ta thật khổ mệnh mà!”

Giang Dự Phong nhíu mày thật chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trong sảnh, các tộc lão không còn giữ im lặng, một người lên tiếng:

“Ta nói thật, lời của tiểu thư Liễu không phải không có lý.

“Bên ngoài chỉ biết phủ Tướng quân và phủ Thừa tướng kết thân, nhưng đa phần không rõ tiểu thư Liễu gả cho ai. Để Dự Phong thành thân với tiểu thư Liễu cũng chẳng có gì sai.”

Lời này vừa thốt ra, lập tức có người phụ họa:

“Đúng vậy! Dự Phong đang tuổi tráng niên, lại chưa lập gia thất. Tuy đã nhận con nuôi, nhưng một phủ Tướng quân lớn như vậy không có nội chủ quản lý thì vẫn không ổn. Cưới tiểu thư Liễu quả thật rất phù hợp!”

“Phải đó! Tiểu thư Liễu là danh môn khuê tú, dịu dàng hiền thục, Tướng quân lại anh hùng lẫm liệt, dung mạo xuất chúng, hai người quả là một đôi trời sinh!”

Trong lòng ta không khỏi thầm giơ ngón tay cái khen ngợi mấy vị tộc lão, thật sự nói rất hay!

Sắc mặt Giang Dự Phong vẫn nghiêm nghị, một gương mặt tuấn tú lộ vẻ cứng rắn đến cực độ.

Hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới cất tiếng:

“Hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, qua mai mối sắp đặt, không thể tùy tiện.”

Dừng lại một chút, hắn nhìn sang ta, trầm giọng nói:

“Huống chi, hôn sự hôm nay vốn là của nàng và Giang Tử Thành.”

“Lời ngài nói không sai, nhưng Giang Tử Thành giờ đang ở đâu?”

Ta không hề e sợ, nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Tướng quân, thời thế bất thường cần hành động bất thường. Hơn nữa, các tộc lão của Giang gia đều đang ở đây, ta tin rằng việc quyết định một hôn sự vẫn có thể giao cho họ làm chủ.”

Một tộc lão liền gật đầu, đồng tình:

“Đương nhiên rồi! Dự Phong mất cha mẹ từ sớm, ta là trưởng bối của Giang gia, đến cả lão Tướng quân khi còn sống cũng phải gọi ta một tiếng nhị thúc. Hôm nay, ta cả gan thay lão Tướng quân quyết định việc này!”

Giang Dự Phong trầm mặc, ánh mắt thoáng nét do dự.

Thấy hắn có vẻ lung lay, ta liền chớp thời cơ, nói thêm:

“Giang Tử Thành và biểu muội của hắn vốn là tình sâu ý đậm. Dù có ép buộc chia rẽ họ để kết hôn với ta, thì giữa ta và hắn cũng chỉ là một đôi oan gia, không chỉ mang oán hận suốt đời mà còn hủy hoại cuộc sống của cả đôi bên.”

Trong mắt Giang Dự Phong lóe lên một tia giằng xé, hồi lâu sau, hắn nhìn ta, thấp giọng nói:

“Ta là kẻ thô lỗ, đối với chuyện tình cảm nam nữ, chẳng hiểu gì cả.”

“Không sao,” ta đáp, mắt không rời khỏi hắn, “ta cũng chưa từng trải qua. Nhưng ta tin rằng, chỉ cần có lòng, mọi chuyện đều có thể học.”

Ánh mắt ta chăm chú đến mức khiến Giang Dự Phong phải quay mặt đi chỗ khác. Ta lập tức thúc ép thêm một bước:

“Tướng quân, giờ lành sắp đến, chuyện này gấp như lửa cháy đầu, mong Tướng quân thành toàn!”

Giang Dự Phong lặng im thật lâu, cuối cùng khẽ gật đầu:

“Đây chỉ là kế quyền nghi. Sau này, khi mọi việc đã vẹn toàn, chúng ta sẽ…”

Ta mừng rỡ khôn xiết, cũng chẳng màng giữ vẻ e lệ, vội vàng gật đầu:

“Việc của sau này để sau này tính, trước tiên chúng ta cứ thành thân đã!”

Sau này còn gì để nói nữa chứ?

Trước tiên phải kéo hắn vào tay đã, rồi tính tiếp!
2034 ------------------------------
Xem full ở commnet nhé mn 😍23:22:54

[Full] Là một học sinh cấp ba͏ học giỏi nhưng nghèo ở vùng núi phía͏ Tây, ước mơ lớn nhất đời tôi là thi đỗ Tha͏nh Hoa͏ ...
17/09/2025

[Full] Là một học sinh cấp ba͏ học giỏi nhưng nghèo ở vùng núi phía͏ Tây, ước mơ lớn nhất đời tôi là thi đỗ Tha͏nh Hoa͏ hoặc Bắc Đại, sa͏u đó thi công chức, tốt nhất là được nhập hộ khẩu vào Bắc Kinh.

Nhưng điểm của͏ tôi… không đủ! Thật sự không đủ!

Mỗi ngày tôi học đến mức đầu óc mụ mẫm, tóc trên đỉnh đầu rụng từng mảng vì stress.

Khi thi thử lần một năm lớp 12, một tin siêu chấn động rơi trúng đầu tôi: Tôi là con ruột của͏ nhà họ Tô ở Bắc Kinh, năm đó bị tra͏o nhầm lúc mới sinh!

Trong đôi mắt đã chết lặng của͏ tôi bừng lên ánh sáng hy vọng.

Tôi vẫy ta͏y chào tạm biệt lũ bạn học mặt mũi toàn vẻ ghen tị: Tạm biệt nhé, các bạn khổ thân, tôi sắp được thi đại học ở Bắc Kinh rồi!

Cô bạn thân thì lo lắng: “Trong mấy tiểu thuyết tớ đọc, mấy ông bà nhà giàu lúc nào cũng yêu chiều đứa͏ con giả, cậu phải cẩn thận đó.”

“Yên tâm yên tâm, tớ chỉ cần cái hộ khẩu thôi, họ có tốt ha͏y không chẳng sa͏o, thi xong đại học là tớ về.”

Dù sa͏o lúc còn sống, bà nội tôi cũng từng hy vọng tôi có thể đỗ đạt thành tài.

1.

Tôi mặc bộ đồng phục cũ kỹ của͏ trường cũ, đeo chiếc ba͏lo vải bạc màu đã sờn, đôi giày b**g đế không chút ăn nhập gì với căn phòng khách lộng lẫy dát vàng dát bạc của͏ nhà họ Tô.

Người giúp việc đưa͏ tôi vào, bảo tôi ngồi chờ một lát.

Trên lầu va͏ng lên tiếng đập đồ ầm ầm, kèm theo tiếng hét chói ta͏i đầy kích động của͏ một cô gái.

Có vài người đa͏ng dỗ dành cô ấy, mỗi người nói một câu, tôi ngồi dưới nghe mà đoán người:

“Trí Ý, đừng sợ, con giỏi hơn nó mà. Dù sa͏o con cũng là đứa͏ mẹ đã nuôi suốt mười bảy năm trời.” – Giọng mẹ Tô.

“Nếu Lâm Tư Vọng ngoa͏n thì giữ lại nuôi, còn nếu không thì đợi nó trưởng thành rồi đuổi đi.” – Chắc là a͏nh ha͏i Tô, giọng ngạo mạn thấy rõ.

“Ngoa͏n nào, đừng giở trò nữa͏, kẻo để người ngoài cười chê.” – A͏nh cả, giọng trầm lạnh lùng.

Tôi ngồi lặng lẽ nghe. Ồ, đây gọi là… “màn ra͏ oa͏i phủ đầu” nhỉ?

Tự dưng thấy hơi chán nản. Vì cái màn nhận người thân này, tôi đã ha͏i ngày rồi chưa͏ học hành gì cả. Với học sinh lớp 12 mà nói, đây là dấu hiệu sa͏ ngã!

Chắc họ còn tán chuyện thêm một lúc nữa͏, tôi lặng lẽ rút cuốn “5 năm thi, 3 năm luyện” ra͏ ôn bài.

Câu cuối cùng của͏ phần điền từ khó đến mức tôi vò đầu bứt ta͏i, giấy nháp cũng sắp đầy thì một giọng nói cắt nga͏ng dòng suy nghĩ của͏ tôi:

“Bọn cô chú nói chuyện xong rồi, giờ có thể nói chuyện với cháu.”

“Đợi chút, sắp ra͏ rồi!” – Một tia͏ sáng lóe lên trong đầu, tôi nắm được lời giải rồi!

“Bộ cô đa͏ng giả vờ chăm học đấy à? Muốn tạo hình tượng học sinh giỏi hả?” – A͏nh ha͏i Tô tiến tới giật lấy đề thi của͏ tôi.

Tôi cầm bút gõ vào ta͏y a͏nh ta͏: “Tránh ra͏, im đi.” Phiền quá, đa͏ng giải gần ra͏ rồi thì…

A͏nh ha͏i Tô kêu lên vì đa͏u.

Tôi thu lại đề thi, ngẩng đầu lên thì thấy một đám người đa͏ng nhìn tôi với sắc mặt không mấy vui vẻ.

Mẹ Tô lưỡng lự nói: “Tư Vọng à, lần sa͏u đừng học trong phòng khách nữa͏, bàn thấp không tiện, mà mọi người cũng đa͏ng chờ cháu…”

Tôi lễ phép đáp: “Cháu xin lỗi, tưởng mọi người còn đa͏ng nói chuyện trên lầu. Với lại cháu chưa͏ có phòng riêng, nên mới tạm học ở đây.”

Mẹ Tô hơi khựng lại, rồi qua͏y sa͏ng nhìn a͏nh cả với vẻ khó hiểu.

A͏nh cả lúng túng mắng người quản gia͏:

“Dì Vương, tiểu thư đến mà sa͏o không báo một tiếng?”

Dì Vương liếc nhìn Trí Ý, nhún va͏i:

“Tôi sa͏i, thấy trên lầu còn đa͏ng ồn nên tưởng chưa͏ xong.”

Trí Ý rụt người lại vì sợ, mẹ Tô vội ôm lấy cô ta͏ dỗ dành.

Tôi bất lực. Trời đất, diễn xuất gì mà tệ vậy? Đẳng cấp nhà giàu kiểu này à?

Đa͏ng “dằn mặt” tôi sa͏o?

Ba͏ Tô nhìn tôi từ đầu đến chân, thấy tôi có vẻ bình tĩnh lễ phép nên cũng tạm hài lòng. Ông ta͏ chậm rãi nói:

“Lâm Tư Vọng, cháu không lớn lên trong nhà họ Tô, nên có vài thói quen xấu. Trường của͏ Trí Ý không phù hợp với cháu.”

“Trước tiên hãy học cách làm theo quy củ nhà họ Tô, ghi hết những điều này lại.”

Người quản gia͏ cung kính đưa͏ cho tôi một tờ giấy dài. Tôi liếc sơ qua͏:

1. Ông chủ: thích yên tĩnh, ghét ra͏u cần, không được nhìn thẳng, phục vụ phải cúi đầu 90 độ…

2. Bà chủ: sáng 6h phải nấu ca͏nh bằng nước sương, tối pha͏ nước 45 độ ngâm chân…

3. Tiểu thư Trí Ý: thích cà tím kho, ghét thịt bò, bữa͏ sáng chỉ dùng đồ Tây…

Cả tờ giấy là một da͏nh sách chi chít thói quen của͏ năm người chủ trong nhà và mấy khu vực tôi không được phép bước vào. Đầy rẫy ác ý.

Như thể tôi không sống ở thế kỷ 21 nữa͏ vậy.

Nực cười thật sự… Đây là đời thực à?

Cảm giác như mình xuyên vào tiểu thuyết, làm nữ phụ bị cả nhà bắt nạt vậy đó.
4020 ------------------------------
Xem full ở còm ment nhé mn 😍21:25:03

[Full] Tôi luôn nghĩ chồng mình là người biết vun vén cho gia đình, sống thực tế, cũng coi như là người chu đáo.Cho đến ...
17/09/2025

[Full] Tôi luôn nghĩ chồng mình là người biết vun vén cho gia đình, sống thực tế, cũng coi như là người chu đáo.

Cho đến một ngày, tôi vô tình nghe thấy anh ta tính toán với đám bạn thân.

“Gái bên ngoài, bao qua đêm cũng phải từ 500 trở lên, mà toàn là mấy bà trên 30 tuổi, một đêm cùng lắm chơi được hai ba lần là hết đát.”

“Cưới vợ thì khác hẳn, tính trung bình mỗi tháng ngủ với nhau 10 đêm, một năm là 60.000, ngủ suốt 30 năm là tiết kiệm được 1,8 triệu.”

“Tiền sính lễ 200.000 thì sao chứ? Chia trung bình ra, mỗi lần cũng chỉ khoảng 50 tệ. Không những sạch sẽ, mà còn kèm thêm một tử cung miễn phí để sinh con.”

“Đợi đến khi con chào đời, mày sẽ có luôn một người trông trẻ miễn phí, gia sư miễn phí, bảo mẫu miễn phí, tài xế miễn phí, cả hộ lý lo cho bố mẹ lúc ốm đau cũng miễn phí nốt. Đợi khi con cái lớn rồi, thì đẩy cô ta đi làm, kiếm nhiều kiếm ít cũng đều là khoản hỗ trợ thêm.”

“Tâm trạng không tốt còn có thể dùng làm bao cát, cùng lắm sau đó xin lỗi một câu, dù sao thì cô ta cũng chẳng dám ly hôn đâu.”

“Hả? Vậy mà vẫn không ly hôn? Cô ta mưu cầu cái gì chứ?”

Có người ngồi đó không nhịn được lên tiếng.

“Mưu cầu gì à? Một chỗ ở ổn định, về già có người chăm. Chứ không thì sao? Ly hôn á?”

Lý Phục cười khẩy một tiếng, “Ly hôn rồi cô ta đi đâu? Về nhà mẹ đẻ? Anh trai chị dâu cô ta đẻ đến bốn đứa con, đang sống chung với ba mẹ cổ, cổ quay về thì ở đâu? Trong nhà vệ sinh à? Hay là dưới bếp?”

“Tự thuê nhà sống? Chỉ cần nước bọt của mấy bà hàng xóm cũng đủ nhấn chìm cô ta rồi! Cô ta dám chắc?”

“Anh Lý vẫn là đỉnh thật.”

“Tôi nói rồi mà, anh Lý trước kia thích chơi bời vậy mà cũng có ngày vì yêu mà thu mình lại. Ai ngờ là vì biết tính toán, ha ha ha ha ha ha.”

“Không biết tính sao được, bố mẹ càng ngày càng già, cũng phải có người chăm sóc chứ?”

“Tôi cũng không còn trẻ nữa, kiểu gì cũng phải có một đứa con trai chứ? Chẳng lẽ lại để mấy đứa làm gái ngoài kia làm mẹ con mình sao?”

“Thẩm Nam Thư trông cũng được, học vấn coi như chấp nhận được, dẫn ra ngoài cũng có thể nở mày nở mặt. Quan trọng là, dáng người cũng khá lắm, hề hề.”

Giọng cười của hắn đầy ẩn ý mà đàn ông đều hiểu.

“Cho dù thỉnh thoảng chán quá ra ngoài ăn chút của lạ, cô ta cũng tuyệt đối không phát hiện đâu.”

Tám năm kết hôn, Lý Phục luôn dịu dàng, chu đáo, biết làm việc nhà, chăm con, mỗi khi tôi gặp rắc rối, anh ta luôn là người đầu tiên giúp tôi nghĩ cách giải quyết. Dù công việc bận rộn thế nào, anh ta cũng không hề lơ là tôi và con.

Anh ta là “người chồng kiểu mẫu” trong mắt tất cả những người xung quanh tôi, còn tôi thì luôn cảm thấy mình thật may mắn khi lấy được Lý Phục.

Nhưng thì ra, sự khôn khéo, toan tính và giả tạo mới là con người thật của anh ta.

Những khoảnh khắc tôi từng cho là ấm áp, hạnh phúc, có phải cũng đều nằm trong kế hoạch của anh ta?

Một chút dịu dàng vụn vặt rò rỉ qua kẽ tay, đã khiến tôi cam tâm tình nguyện quán xuyến mọi việc trong nhà, chăm sóc cha mẹ hai bên.

Chắc anh ta thấy mãn nguyện lắm nhỉ?

Tôi nhìn vào những gương mặt cười cợt dâm tà kia, trong lòng chỉ thấy ghê tởm.

Ly hôn sao?

Không, ly hôn quá nhẹ nhàng cho Lý Phục rồi.

02

Sau khi trấn tĩnh lại tâm trạng, tôi gọi một cuộc cho Lý Phục.

Lên xe, anh ta như thường lệ nắm lấy tay tôi, rồi lắc lắc hai hộp đồ ăn nhỏ—đều là món tôi thích.

Ở một góc độ nào đó, Lý Phục đúng là chu đáo, biết vun vén gia đình, nhớ rõ sở thích của tôi, thực sự là mẫu người đàn ông hiếm có khó tìm.

Trước kia, tôi sẽ vui vẻ nhận lấy, rồi đưa cho anh ta bát canh giải rượu tôi chuẩn bị sẵn.

Nhưng hôm nay, tôi chỉ thấy buồn nôn.

Khi bảo người ta chuẩn bị những món này, chẳng lẽ anh ta nghĩ rằng tôi là kiểu phụ nữ dễ dỗ dành sao?

Tuy vậy, tôi vẫn nhận lấy, bảo anh ta cứ nghỉ ngơi đi, về đến nhà tôi sẽ gọi.

Về đến nhà, Lý Phục vừa đi vừa cởi quần áo.

“Anh đi ngủ trước đây, em tự ăn đi.”

Tôi nhìn quần áo vứt vương vãi khắp sàn, lần đầu tiên trong đời, tôi nghĩ—trước đây mỗi lần tôi lẽo đẽo đi sau, vừa đi vừa nhặt đồ, chắc chắn khiến anh ta cảm thấy có cảm giác quyền lực lắm nhỉ?

Tôi lấy toàn bộ giấy tờ tài sản trong nhà ra xem xét.

Sau khi cưới, tôi và Lý Phục cùng mua ba căn nhà, hai chiếc xe, tiền tiết kiệm có 4 triệu 600 ngàn, còn thêm mấy gói bảo hiểm đầu tư.

Nhà và xe đều đứng tên Lý Phục. Lúc đó, anh ta nói là tiện thì làm luôn thủ tục.

Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là đã có tính toán từ trước.

Nhưng không sao cả, những thứ đó đều là tài sản trong thời kỳ hôn nhân.

Cuối cùng là tiền lương của Lý Phục.

Trước khi cưới, mẹ tôi thường nói: “Đàn ông ai cũng sĩ diện, trong túi không thể không có tiền.”

Vì vậy, tôi chưa từng yêu cầu Lý Phục phải nộp toàn bộ lương. Chúng tôi chỉ mở một tài khoản chung, mỗi tháng hai người đều chuyển vào đó một khoản cố định.

Chỉ khi tôi sinh con trai – Lý Cố – và ở nhà chăm con mấy năm, tôi mới từng chủ động xin tiền anh ta.

Công ty logistics nhỏ của anh ta mỗi năm kiếm được bao nhiêu, tôi chưa từng hỏi tới.

03

Hôm sau là ngày nghỉ, tôi mang cơm đến công ty cho Lý Phục, nhưng ngạc nhiên là cả công ty không có ai.

Mãi đến khi đi gần đến văn phòng anh ta, tôi mới nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Anh giúp tôi nâng mức bảo hiểm cho vợ thêm chút nữa.”

Người đối diện có vẻ không tin nổi: “Anh Lý, tăng thêm nữa là thành 30 triệu rồi đó. Bên công ty chắc chắn sẽ giám sát kỹ hơn đấy.”

“Tôi chỉ là thương vợ, muốn mua cho cô ấy thêm vài gói bảo hiểm. Các người muốn giám sát thì cứ việc.”

Cho tôi? Mua bảo hiểm 30 triệu?

“Ừ thì… anh Lý có tiền, bảo hiểm muốn mua sao mà chẳng được, tôi chỉ nhắc anh một tiếng thôi.”

“Cảm ơn, nhưng tôi với vợ rất tốt, anh khỏi lo.”

Đối phương nhanh chóng lấy ra hai bản hợp đồng bảo hiểm, để Lý Phục ký, rồi thu luôn 300.000 tiền phí bảo hiểm từ anh ta.

Tôi vội vã chạy theo người kia xuống cầu thang, vừa ra khỏi cửa thì thấy anh ta nhổ mạnh một bãi nước bọt.

“Bảo hiểm 30 triệu, nếu thật sự là vì thương vợ thì sao chỉ mua cho vợ mà không mua cho mình?”

Tim tôi đập thình thịch, suýt chút nữa đã lao ra chất vấn cho rõ ràng. Nhưng sợ đánh rắn động cỏ, tôi cố nén lại cơn bốc đồng.

Tôi nhờ một chị bạn làm trong ngành bảo hiểm giúp tra cứu toàn bộ hợp đồng đứng tên mình.

Tám năm kết hôn, Lý Phục lần lượt mua cho tôi tổng cộng 30 triệu tiền bảo hiểm, bao gồm đủ loại bệnh tật lớn nhỏ và mọi khả năng tai nạn có thể xảy ra.

“Không nói quá chứ, giờ em nấu cơm mà lỡ bị dao cắt vào tay thôi cũng có thể được bồi thường đấy.”

Cô bạn cười tươi: “Nam Thư à, chồng em đúng là yêu em thật đó.”

Còn tôi thì lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Tôi bỗng nhớ đến mùa xuân hai năm trước.

4

Khi đó, tôi và mẹ chồng từng cãi nhau vì chuyện mua một chiếc mô tô địa hình cho con trai.

Mẹ chồng cho rằng nhà có điều kiện, mua một chiếc mô tô để chiều con trai cũng chẳng sao.

Nhưng con tôi chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, lại chưa đủ tuổi theo quy định. Năm tuổi mà đã lái mô tô ra đường thì quá nguy hiểm.

Vì chuyện đó, tôi và mẹ chồng cãi nhau một trận không mấy dễ chịu.

Lý Phục ngoài mặt không nói gì, một tuần sau, anh ta rủ tôi đi leo núi.

Suốt dọc đường, anh ta rất quan tâm chăm sóc tôi. Tôi mệt, anh cõng tôi, bế tôi, dịu dàng vô cùng.

Chưa tới đỉnh núi mà cơn giận trong lòng tôi đã nguôi ngoai, liền thuận thế nói ra nỗi lo của mình.

Lúc đó, anh ta cũng tỏ vẻ thấu hiểu.

Khi vừa leo lên tới đỉnh núi, Lý Phục bất ngờ bế bổng tôi lên, đưa qua đưa lại.

Bên cạnh là vách núi, tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Anh ta ôm tôi như ôm một đứa trẻ, cứ lắc qua lắc lại.

Anh ta cười, nhưng mặc cho tôi van xin thế nào cũng không chịu đặt tôi xuống.

Thậm chí, có hai lần, tôi cảm giác rất rõ ràng—tay anh ta như trượt đi.

Lúc đó, tôi vẫn luôn nghĩ rằng anh ta chỉ đang đùa, muốn chọc tôi sợ chơi.

Nhưng giờ nghĩ lại… liệu anh ta thật sự chỉ muốn đùa thôi sao?

Ngày hôm đó, tận đến khi xuống núi, chân tôi vẫn còn run rẩy, trong khi anh ta thì sải bước đi phía trước, như không có chuyện gì.

“Nhưng mà… có chỗ này hơi lạ nha.” – cô bạn tôi bỗng lên tiếng.

“Ý cậu là sao?”

“Bình thường, tụi tớ hay khuyên người trong gia đình, đặc biệt là trụ cột, nên mua nhiều gói bảo hiểm hơn. Lỡ có chuyện gì xảy ra, gia đình còn có nguồn tài chính để chống đỡ.”

“Thế mà Lý Phục chỉ mua cho mình có 500.000, còn cậu lại có tới 3 triệu. Chênh lệch quá lớn luôn đó, mà thu nhập của ảnh có thua gì cậu đâu?”

“Người thụ hưởng là ai?”

“Người thụ hưởng bảo hiểm của Lý Phục là ba mẹ anh ta và con trai hai người – Lý Cố.

Còn người thụ hưởng của cậu… chỉ có mình Lý Phục!”

05

Tôi chỉ giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, lúc này trời đã tối đèn lên phố.

Mẹ tôi đầy bực bội: “Con lại chạy đi đâu mà giờ này còn chưa về? Trời tối rồi, không biết phải về nhà nấu cơm à?”

“Lý Phục là người tốt như vậy, mẹ nói cho con biết, con đừng có gây chuyện nữa! Mau về nhà ngay cho mẹ!”

Lúc đó tôi mới phát hiện mình đã đơ người ra quá lâu, điện thoại hiện mấy cuộc gọi nhỡ từ Lý Phục.

Chắc là tìm tôi không được, anh ta mới gọi thẳng về nhà mẹ tôi.

Từ khi cưới đến giờ, mối quan hệ giữa Lý Phục và ba mẹ tôi cực kỳ tốt.

Tháng nào anh ta cũng ghé thăm riêng, thậm chí có khi chỉ tiện đường ngang qua cũng sẽ mang quà, lên nhà ngồi chơi một lát.

Ba mẹ tôi luôn cảm thấy tôi cưới được Lý Phục là phúc ba đời.

Nhưng giờ nghĩ lại, mỗi lần tôi với Lý Phục bất đồng quan điểm, thậm chí chỉ cần tôi không kịp nghe máy anh ta, sau đó kiểu gì mẹ tôi cũng sẽ gọi tới.
1816 ------------------------------
Xem full ở commnet nhé mn 😍19:38:21

Address

206 Group 5, Giang Cao, Bat Trang Hamlet, Gia Lam Dist.
Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Vi Vi Review posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share