
02/08/2025
Con hẻm nhỏ ấy chẳng có gì nổi bật—chỉ là một vệt xi măng dài ngoằn ngoèo lắt léo giữa những dãy nhà san sát, lợp tôn cũ kỹ và phủ đầy rêu xanh. Ở cuối hẻm, căn nhà của ông Thìn luôn khép kín, bình yên đến mức gần như lặng thinh...Con hẻm nhỏ ấy chẳng có gì nổi bật—chỉ là một vệt xi măng dài ngoằn ngoèo lắt léo giữa những dãy nhà san sát, lợp tôn cũ kỹ và phủ đầy rêu xanh. Ở cuối hẻm, căn nhà của ông Thìn luôn khép kín, bình yên đến mức gần như lặng thinh. Nhưng đôi khi, những gì tưởng chừng tĩnh lặng nhất lại ẩn chứa cơn bão dữ dội nhất, chờ đúng lúc để cuộn trào...
Mưa rơi không ngớt đã ba ngày, kéo theo từng cơn gió rít qua các khe hẻm, khiến mái tôn cũ run lên bần bật. Ông Thìn đứng trong nhà, ngửa cổ nhìn vệt ẩm lan dần trên bức tường sát phòng khách. Tường thấm nước từng mảng, mốc xanh loang lổ như da người bệnh nặng. Mỗi lần giơ tay sờ thử, đầu ngón tay ông lại dính mùi ẩm mốc ngai ngái, khó chịu.
Thợ sửa nhà đến kiểm tra, trèo lên mái rồi tụt xuống, chỉ tay về phía nhà hàng xóm và nói chắc nịch:
— “Nước từ mái tôn nhà bên kia chảy xuống đấy ông ơi! Không sửa là ngập nhà như chơi!”
Ông Thìn gật gù, thở dài. Người hàng xóm đó là Hưng—một người đàn ông độc thân sống cạnh nhà ông vài năm nay. Hưng hiền lành, dễ chịu, hay ghé qua nhà ông uống trà buổi chiều. Những lúc như thế, hai người đàn ông cùng nhau nhâm nhi chén nước nóng, nói dăm ba chuyện đời. Vợ ông, bà Mai, cũng quý Hưng, thường mời ở lại ăn bữa cơm đạm bạc.
Vì vậy, ông Thìn không nghĩ ngợi nhiều. Hôm sau, ông mặc áo mưa, cẩn thận leo lên mái, gọi vọng sang:
— “Hưng ơi! Cho bác mượn đứng nhờ sửa cái mái tí, nhà bác nước dột qua nhà tôi rồi!”
Cửa bật mở. Hưng tươi cười, mời ông vào nhà rồi chỉ tay lên mái nói:
— “Bác lên mái luôn đi cho tiện. Bên cháu không có ai, bác muốn sửa gì cứ làm. Có cần gì cứ gọi.”
Ông Thìn bước vào, định cảm ơn thì sững người. Phòng ngủ nhỏ đơn sơ chỉ có chiếc giường gỗ, tủ quần áo cũ, nhưng thứ đập vào mắt ông lại là… một chiếc áo lá màu hồng phấn nằm vắt ngang trên mép giường.
Không lẫn vào đâu được. Chiếc áo ấy là của vợ ông—bà Mai. Áo vải thô, may tay ngắn, phần vai còn có vết mờ ố của dầu gội bám vào. Bà Mai hay mặc nó mỗi khi làm vườn. Cả cái hẻm này, chẳng ai mặc kiểu ấy nữa.
Ông Thìn giật mình, tim đập mạnh. Cổ họng nghẹn lại, nhưng ông cố giữ bình tĩnh, cười gượng vài câu rồi vội vàng ra về.
Cả buổi tối hôm ấy, ông lặng thinh. Cơm nguội ngắt. Bà Mai hỏi:
— “Ông mệt à?”
Ông chỉ lắc đầu, rồi lên phòng nằm sớm.
Nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được. Mắt ông nhắm lại, nhưng tâm trí thì lặp đi lặp lại hình ảnh cái áo hồng phấn ấy. Không thể nào nhầm được. Không thể nào....Quý độc giả xem thêm tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6550