Mẹo Hay Cuộc Sống

Mẹo Hay Cuộc Sống Kênh đề xuất thông tin tổng hợp chia sẻ kiến thức, kinh nghiệm hay trong cuộc sống

Con hẻm nhỏ ấy chẳng có gì nổi bật—chỉ là một vệt xi măng dài ngoằn ngoèo lắt léo giữa những dãy nhà san sát, lợp tôn cũ...
02/08/2025

Con hẻm nhỏ ấy chẳng có gì nổi bật—chỉ là một vệt xi măng dài ngoằn ngoèo lắt léo giữa những dãy nhà san sát, lợp tôn cũ kỹ và phủ đầy rêu xanh. Ở cuối hẻm, căn nhà của ông Thìn luôn khép kín, bình yên đến mức gần như lặng thinh...Con hẻm nhỏ ấy chẳng có gì nổi bật—chỉ là một vệt xi măng dài ngoằn ngoèo lắt léo giữa những dãy nhà san sát, lợp tôn cũ kỹ và phủ đầy rêu xanh. Ở cuối hẻm, căn nhà của ông Thìn luôn khép kín, bình yên đến mức gần như lặng thinh. Nhưng đôi khi, những gì tưởng chừng tĩnh lặng nhất lại ẩn chứa cơn bão dữ dội nhất, chờ đúng lúc để cuộn trào...

Mưa rơi không ngớt đã ba ngày, kéo theo từng cơn gió rít qua các khe hẻm, khiến mái tôn cũ run lên bần bật. Ông Thìn đứng trong nhà, ngửa cổ nhìn vệt ẩm lan dần trên bức tường sát phòng khách. Tường thấm nước từng mảng, mốc xanh loang lổ như da người bệnh nặng. Mỗi lần giơ tay sờ thử, đầu ngón tay ông lại dính mùi ẩm mốc ngai ngái, khó chịu.

Thợ sửa nhà đến kiểm tra, trèo lên mái rồi tụt xuống, chỉ tay về phía nhà hàng xóm và nói chắc nịch:
— “Nước từ mái tôn nhà bên kia chảy xuống đấy ông ơi! Không sửa là ngập nhà như chơi!”

Ông Thìn gật gù, thở dài. Người hàng xóm đó là Hưng—một người đàn ông độc thân sống cạnh nhà ông vài năm nay. Hưng hiền lành, dễ chịu, hay ghé qua nhà ông uống trà buổi chiều. Những lúc như thế, hai người đàn ông cùng nhau nhâm nhi chén nước nóng, nói dăm ba chuyện đời. Vợ ông, bà Mai, cũng quý Hưng, thường mời ở lại ăn bữa cơm đạm bạc.

Vì vậy, ông Thìn không nghĩ ngợi nhiều. Hôm sau, ông mặc áo mưa, cẩn thận leo lên mái, gọi vọng sang:
— “Hưng ơi! Cho bác mượn đứng nhờ sửa cái mái tí, nhà bác nước dột qua nhà tôi rồi!”

Cửa bật mở. Hưng tươi cười, mời ông vào nhà rồi chỉ tay lên mái nói:
— “Bác lên mái luôn đi cho tiện. Bên cháu không có ai, bác muốn sửa gì cứ làm. Có cần gì cứ gọi.”

Ông Thìn bước vào, định cảm ơn thì sững người. Phòng ngủ nhỏ đơn sơ chỉ có chiếc giường gỗ, tủ quần áo cũ, nhưng thứ đập vào mắt ông lại là… một chiếc áo lá màu hồng phấn nằm vắt ngang trên mép giường.

Không lẫn vào đâu được. Chiếc áo ấy là của vợ ông—bà Mai. Áo vải thô, may tay ngắn, phần vai còn có vết mờ ố của dầu gội bám vào. Bà Mai hay mặc nó mỗi khi làm vườn. Cả cái hẻm này, chẳng ai mặc kiểu ấy nữa.

Ông Thìn giật mình, tim đập mạnh. Cổ họng nghẹn lại, nhưng ông cố giữ bình tĩnh, cười gượng vài câu rồi vội vàng ra về.

Cả buổi tối hôm ấy, ông lặng thinh. Cơm nguội ngắt. Bà Mai hỏi:
— “Ông mệt à?”
Ông chỉ lắc đầu, rồi lên phòng nằm sớm.

Nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được. Mắt ông nhắm lại, nhưng tâm trí thì lặp đi lặp lại hình ảnh cái áo hồng phấn ấy. Không thể nào nhầm được. Không thể nào....Quý độc giả xem thêm tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6550

Mỗi tháng ch;u c;ấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng b:ị từ chối. Sau nhiều ngày suy ngh...
02/08/2025

Mỗi tháng ch;u c;ấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng b:ị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng….Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng…”
Tôi tên là Lâm, 35 tuổi, kỹ sư công nghệ thông tin đang làm việc ở Sài Gòn. Lương tháng hơn 30 triệu, tôi sống độc thân nên cũng không vướng bận chuyện con cái hay gia đình riêng. Bố mẹ tôi sống ở quê, cách thành phố hơn 300 km. Họ đều đã nghỉ hưu, sống trong một căn nhà nhỏ cấp bốn, không sang trọng nhưng đủ ấm cúng.
Từ lúc có thu nhập ổn định, tôi quyết định mỗi tháng gửi về cho bố mẹ 5 triệu – không nhiều, nhưng đủ để hai người sống thoải mái hơn. Ngoài khoản lương hưu ít ỏi, đó là sự báo đáp mà tôi nghĩ rằng mình nên làm. Tôi từng tin rằng tiền bạc có thể thay tôi ở bên cạnh chăm lo, vì công việc bận rộn khiến tôi hiếm khi về thăm nhà. Một năm tôi chỉ về vào dịp Tết, thi thoảng là đám giỗ hay cưới xin họ hàng.
Năm ngoái, giữa mùa hè nóng bức, tôi bị giao một dự án gấp rút khiến tôi phải làm việc xuyên đêm. Trong lúc căng thẳng, tôi gọi điện nhờ mẹ tôi lên trông nhà giúp một tuần để tôi tập trung làm việc – chỉ đơn giản là nấu cơm, giặt đồ, dọn nhà. Nhưng mẹ tôi từ chối.
“Bố con mới ốm dậy, mẹ không đi được. Với lại nhà còn mảnh vườn, đàn gà ai lo,” mẹ nhẹ nhàng giải thích.
Tôi nổi giận. Tôi nghĩ, mình gửi tiền về hàng tháng, trong khi bản thân phải ăn cơm hộp, sống trong phòng trọ chật chội. Vậy mà chỉ cần giúp một việc nhỏ cũng bị từ chối. Tôi không nói nhiều, chỉ im lặng cúp máy.
Tôi trằn trọc mấy đêm liền. Cảm giác ấm ức không nguôi. Tôi quyết định cắt khoản chu cấp 5 triệu mỗi tháng. Tôi không nói gì, chỉ nghĩ: nếu bố mẹ có hỏi thì bảo do khó khăn tài chính, vật giá leo thang, công ty cắt giảm lương.
Ba tháng đầu không ai nói gì. Tháng thứ tư, mẹ gọi điện hỏi thăm.
“Dạo này con có sao không? Tháng này mẹ không thấy chuyển tiền…”
Tôi đáp đúng như đã định:
“Dạo này công việc khó khăn mẹ à, công ty giảm biên chế, con bị cắt lương. Mẹ ráng xoay xở vài tháng, khi nào ổn con lại gửi.”
Mẹ không trách móc gì, chỉ bảo: “Ừ, con lo cho mình đi, bố mẹ vẫn còn gạo, đừng lo.”
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, không ai nhắc lại chuyện tiền nong nữa. Tôi cũng bận rộn với dự án mới, rồi bạn bè rủ rê đầu tư chứng khoán, rồi lại lao vào vòng xoáy “làm giàu”. Nửa năm sau, tôi chuyển sang căn hộ thuê cao cấp hơn, ăn uống sang chảnh hơn, và quên khuấy bố mẹ.
Một hôm, tôi gọi về nhưng không ai nghe máy. Tôi nghĩ chắc do hai ông bà bận ở vườn. Một tuần sau, em họ nhắn tin: “Anh Lâm ơi, bác trai bị tai biến nhẹ hồi tuần trước, giờ bác gái lo xoay xở đủ thứ, nhà mình đang quyên góp giúp.”
Tôi lặng người. Tại sao không ai gọi cho tôi?
Tôi gọi lại cho mẹ, giọng bà vẫn nhẹ như mọi khi: “Không sao đâu con, bố nằm viện tỉnh vài ngày thôi. Nhà mình xoay xở được. Con lo cho công việc đi.”
Tôi cảm thấy lạ lùng. Trước đây chỉ cần tôi ho một tiếng là mẹ đã cuống cuồng gọi dặn uống thuốc, giờ thì ngược lại. Tôi có linh cảm gì đó không ổn, nhưng vì bận và vì tự ái cũ chưa nguôi, tôi lại mặc kệ...Quý độc giả xem thêm tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=3620

Chồng lãnh lương một ph;át đưa hết cho mẹ, vợ chẳng nói chẳng rằng, tung chiêu "3 KHÔNG" khiến cả nhà chồng t/á h/ỏa x/i...
02/08/2025

Chồng lãnh lương một ph;át đưa hết cho mẹ, vợ chẳng nói chẳng rằng, tung chiêu "3 KHÔNG" khiến cả nhà chồng t/á h/ỏa x/in th/a!.."Chồng đưa hết lương cho mẹ chồng, còn vợ thì phải xin từng đồng để mua b/ăng v/ệ s/inh. Nhưng chỉ sau ba tuần, cả nhà chồng từ bà mẹ chồng khó tính đến ông chồng nhu nhược phải cúi đầu xin cô vợ 'tha cho'. Và tất cả chỉ vì kế hoạch '3 KHÔNG' đầy cao tay của cô ấy..."

Hà, 28 tuổi, là một nhân viên kế toán tại một công ty tư nhân. Cô lấy Nam — kỹ sư xây dựng, con một trong một gia đình truyền thống. Ngay từ lúc yêu nhau, Nam vốn là người hiền lành, nghe lời mẹ. Hà biết điều đó, nhưng không ngờ mọi chuyện lại tệ đến mức như thế này sau khi cưới.

Ngay sau đám cưới, Nam đề nghị hai vợ chồng dọn về sống chung với bố mẹ chồng "cho tiết kiệm". Hà gật đầu. Cô nghĩ: “Chắc mẹ chồng cũng thương con dâu, mình khéo léo thì mọi chuyện sẽ ổn.” Nhưng thực tế là một cơn ác mộng kéo dài.

Cứ đến ngày mùng 5 hàng tháng, Nam lại rút toàn bộ lương — hơn 20 triệu — bỏ vào phong bì đưa cho mẹ. Không một lời bàn bạc với Hà. Cô lặng im quan sát trong vài tháng đầu. Lúc đầu cô chỉ nghĩ "chắc mẹ giữ hộ". Nhưng đến khi cần tiền để mua vài thứ cần thiết, Nam nói:

“Em cần gì cứ nói mẹ. Anh đưa hết rồi.”

Hà sững sờ. Cô không thể tin nổi mình đã phải "xin tiền" từ mẹ chồng cho những thứ cơ bản như kem đánh răng, băng vệ sinh hay vài cuốn sách cho công việc. Tệ hơn, khi cô xin 1 triệu để gửi biếu ba mẹ ruột, mẹ chồng cô đã nói thẳng:

“Tiền là của nhà này. Nhà ngoại thì... thôi con đừng nên làm quá.”

Nhịn một lần, hai lần... nhưng đến khi Nam bắt đầu trách ngược: “Mẹ giữ tiền là tốt cho gia đình mình, em đừng ích kỷ!”, thì Hà hiểu: Đã đến lúc cô phải làm gì đó.

Hà không làm ầm lên. Cô lặng lẽ lên kế hoạch....Quý độc giả xem thêm tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6541

Chồng ng/hi ng/ờ tôi có con với người khác vì kết quả ADN không trùng khớp, may mắn sự xuất hiện của bố chồng đã cứu tôi...
02/08/2025

Chồng ng/hi ng/ờ tôi có con với người khác vì kết quả ADN không trùng khớp, may mắn sự xuất hiện của bố chồng đã cứu tôi một bàn thua trông thấy...“Đây là kết quả xét nghiệm ADN. Con không phải là con ruột của tôi.”
Chồng tôi nói câu đó với một giọng khô khốc như đá, trong tay anh là tờ giấy lạnh lùng làm trái tim tôi tan nát. Tôi nhìn anh, không nói được lời nào. Cả thế giới như đổ sụp xuống ngay lúc ấy. Nhưng tôi nào ngờ, chính bố chồng – người luôn lặng lẽ, nghiêm khắc và ít nói – lại là người cứu tôi khỏi cú đòn chí mạng ấy…

Tôi và Minh – chồng tôi – quen nhau từ đại học, tình yêu của chúng tôi kéo dài gần 6 năm trước khi đi đến hôn nhân. Anh là người đàn ông trầm tính, chín chắn và rất yêu gia đình. Tôi từng nghĩ, lấy được Minh là điều may mắn nhất trong đời mình.

Sau 2 năm kết hôn, chúng tôi đón chào bé Bảo – đứa con đầu lòng chào đời trong niềm hạnh phúc tột cùng của hai bên nội ngoại. Tôi nhớ như in cái ngày cậu bé cất tiếng khóc đầu tiên, Minh đã nắm lấy tay tôi và thì thầm: “Cảm ơn em. Gia đình chúng ta giờ đã đủ đầy.”

Chúng tôi sống yên ấm trong căn nhà nhỏ do bố mẹ chồng để lại. Mẹ chồng mất sớm, chỉ còn bố chồng tôi – ông Đức – sống cùng. Ông là người đàn ông ít nói, ánh mắt lúc nào cũng nghiêm nghị, khiến tôi – dâu mới – luôn giữ khoảng cách nhất định. Nhưng ông chưa từng nặng lời hay khó dễ với tôi, chỉ lặng lẽ quan sát và giúp đỡ khi cần.

Cuộc sống trôi qua bình lặng cho đến khi Bảo tròn 3 tuổi.

Một buổi tối, sau khi cho Bảo đi ngủ, Minh gọi tôi xuống phòng khách. Trên bàn là một phong bì dày, và anh đang ngồi đó, ánh mắt lạnh như băng.

“Tại sao con lại không phải là con tôi, Hương?”

Tôi chết sững.

“Anh… anh nói gì vậy?”

Minh lấy từ phong bì ra một tờ giấy – kết quả xét nghiệm ADN. “Anh đã lén lấy mẫu tóc của anh và của Bảo đi xét nghiệm. Kết quả cho thấy, không có quan hệ huyết thống giữa hai người.”...Qúy độc giả xem thêm tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6531

Tuần trước tôi đi công tác theo chỉ thị của công ty. Khách sạn do công ty sắp xếp, mọi chuyện cũng không có gì nếu như t...
02/08/2025

Tuần trước tôi đi công tác theo chỉ thị của công ty. Khách sạn do công ty sắp xếp, mọi chuyện cũng không có gì nếu như tối hôm đó tôi không tình cờ gặp lại người yêu cũ ở sảnh khách sạn. Gặp lại người yêu cũ sau 5 năm chia tay, trong lòng tôi cũng thấy bồi hồi xao xuyến. Dù sao cũng là người phụ nữ mình từng yê:u thương, tuy không đến được với nhau nhưng trong lòng tôi vẫn có tình cảm. Cô ấy lại xinh đẹp rạng ngời hơn vợ tôi khá nhiều. Tối đó chúng tôi đã uống r:ượ:u với nhau, cuối cùng quyết định về phòng tôi ôn lại thêm chuyện cũ và rồi chuyện gì đến sẽ đến. Nào ngờ, 2h sáng tôi x;anh m;ặt ôm quần áo chạy…Tuần trước, tôi được công ty điều đi công tác đột xuất ở thành phố Đà Nẵng – nơi từng là miền ký ức sâu sắc thời sinh viên và cũng là nơi tôi đã yêu say đắm một người con gái suốt 3 năm. Mọi thủ tục đều được công ty sắp xếp, từ vé máy bay cho đến khách sạn nghỉ ngơi. Tôi vốn không mong đợi điều gì ngoài việc hoàn thành công việc rồi về lại Sài Gòn.

Khách sạn tôi ở là một chuỗi resort cao cấp gần biển. Tôi đến nơi vào buổi chiều muộn, tranh thủ tắm rửa rồi xuống sảnh để dùng bữa tối theo suất buffet đã đặt sẵn. Khi tôi đang loay hoay lựa món ăn, thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

– “Anh Hoàng?”

Tôi quay lại. Và đứng đó, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ của sảnh khách sạn, là Mai – mối tình đầu, người tôi đã không gặp suốt 5 năm qua, kể từ ngày cô ấy lặng lẽ xóa hết liên lạc và tôi chọn cách bước tiếp bằng một cuộc hôn nhân an toàn.

Cô ấy vẫn vậy – mái tóc đen dài, đôi mắt sáng, và nụ cười mà tôi từng mơ thấy trong vô thức. Nhưng khác với Mai ngày xưa là sinh viên nghèo với đôi giày sờn gót, giờ cô ấy thanh lịch trong chiếc váy ôm màu kem nhã nhặn và một chiếc túi xách hàng hiệu nhỏ gọn.

– “Mai… thật không ngờ gặp em ở đây…”

– “Em đi công tác. Công ty em tổ chức hội thảo trong khách sạn này.”

Chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn ở góc khuất sảnh. Tôi không biết là do hoàn cảnh hay do cảm xúc đột ngột ùa về, nhưng chúng tôi trò chuyện như thể chưa từng chia xa. Từ những câu chuyện công việc, bạn bè, gia đình… đến cả những chuyện cũ năm nào – những đêm ngồi bên nhau trong ký túc, những lần cãi vã và cả ngày chia tay trong mưa.

Khi đồng hồ điểm 9h tối, tôi ngập ngừng:

– “Em… có muốn lên phòng anh ngồi thêm không? Ở đây hơi ồn…”

Cô ấy ngần ngừ trong một tích tắc, rồi khẽ gật đầu.

Lúc cánh cửa phòng khép lại, không gian trở nên im lặng đến đáng sợ. Chúng tôi rót rượu, thứ rượu tôi mang theo như một thói quen khi đi công tác – không vì nghiện mà để đỡ cô đơn. Càng uống, chúng tôi càng buông lơi quá khứ.

– “Anh đã từng rất yêu em, Mai à. Anh từng nghĩ sẽ cưới em.”

– “Em biết chứ... Nhưng lúc đó em sợ, em thấy anh chưa sẵn sàng. Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh.”

– “Chúng ta có thể đã khác, nếu em không biến mất như thế…”

Cô ấy im lặng, rồi bất ngờ đặt tay lên tay tôi. Khoảnh khắc đó – mọi lý trí trong tôi như tan biến. Chúng tôi hôn nhau, rồi kéo nhau về phía giường như một sự đầu hàng số phận. Tôi không nghĩ được gì, chỉ biết mình đang sống lại một thời đã chết.

Và rồi chuyện gì đến cũng đến.

Tôi tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi. Là vợ tôi – Hương...Quý độc giả xem thêm tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=3662

Đêm tân hôn với một góa phụ lớn tuổi, một yêu cầu bất ngờ khiến tôi thức trắng cả đêm…Nắng tháng Mười Hai nhẹ rải vàng l...
02/08/2025

Đêm tân hôn với một góa phụ lớn tuổi, một yêu cầu bất ngờ khiến tôi thức trắng cả đêm…

Nắng tháng Mười Hai nhẹ rải vàng lên những tán bàng úa lá, xuyên qua khung cửa sổ phòng tân hôn, đổ thành từng vệt sáng lung linh trên sàn gỗ.
Tôi – Nam, 28 tuổi – ngồi lặng lẽ nơi mép giường, ngắm nhìn Mai đứng trước gương chỉnh lại mái tóc đã rối sau một ngày dài.

Mai – người vợ mới cưới của tôi – 39 tuổi, đẹp theo cách của một người đàn bà từng đi qua giông bão. Đôi mắt cô ấy ánh lên nét dịu dàng, nhưng sâu thẳm trong đó là một nỗi buồn không tên — nỗi buồn của người từng mất mát, từng đứng giữa ranh giới của hy vọng và tuyệt vọng.

Chúng tôi vừa trải qua một lễ cưới ấm cúng. Không quá cầu kỳ, nhưng đầy đủ tiếng cười và sự chúc phúc của những người thân yêu.
Tôi yêu Mai. Một tình yêu không toan tính. Tôi biết cô là góa phụ, và có một đứa con gái riêng – bé Hân, 8 tuổi, hiện đang sống với ông bà nội ở quê.

Tôi chưa từng nghĩ đó là trở ngại.
Ngược lại, chính sự từng trải, chính những vết nứt trong lòng cô lại khiến tôi càng muốn che chở, muốn đi cùng cô đến tận cùng bình yên.

Ban đầu, gia đình tôi phản đối.
Họ lo về tuổi tác, về chuyện “bắt đầu cuộc đời” với một người phụ nữ đã có con riêng. Nhưng tôi đã đứng ra thuyết phục. Tôi nói: "Con yêu cô ấy, và yêu mọi thứ thuộc về cô ấy."
Cuối cùng, cha mẹ tôi cũng đành gật đầu, không hoàn toàn đồng thuận, nhưng chấp nhận.

Tối nay là đêm tân hôn.
Phòng ngủ được trang hoàng bằng hoa hồng, nến thơm và âm nhạc nhẹ dịu. Tất cả đều như một lời hứa cho khởi đầu của hạnh phúc.
Tôi kéo Mai vào lòng, cảm nhận hơi ấm, nhịp tim, và sự an toàn khi cô ấy ở cạnh.

Nhưng rồi, giữa khoảnh khắc tưởng như ngọt ngào nhất, Mai khẽ đẩy tôi ra. Giọng cô nhẹ nhưng đầy nghiêm túc:

“Anh ơi, em có chuyện muốn nói.”

Tôi khựng lại, ngước nhìn cô, mỉm cười:

“Sao thế em? Chuyện gì mà trầm trọng vậy?”

Mai hít một hơi thật sâu. Rồi cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi – ánh mắt không chút do dự, không chút lảng tránh.

“Em muốn đón bé Hân về sống cùng chúng ta.”

Tôi chết lặng.

Cả căn phòng bỗng trở nên im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng đồng hồ tích tắc trên tường và trái tim tôi đang đập lệch nhịp.

Tôi lắp bắp:

“Em… em vừa nói gì cơ?”.......Quý độc giả xem thêm tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6518

Chồng giục tôi về quê chăm mẹ ốm, 3 tháng sau anh nhắn 7 chữ khiến tôi "đóng băng...Tôi đứng chết lặng trước màn hình đi...
01/08/2025

Chồng giục tôi về quê chăm mẹ ốm, 3 tháng sau anh nhắn 7 chữ khiến tôi "đóng băng...Tôi đứng chết lặng trước màn hình điện thoại, bảy chữ hiện rõ trên tin nhắn từ chồng khiến tim tôi như ngừng đập. Trong giây phút đó, mọi niềm tin tôi từng đặt nơi anh bỗng vỡ vụn như thủy tinh rơi xuống nền đá.

Tôi là Hạnh, 33 tuổi, nhân viên kế toán của một công ty xuất nhập khẩu ở Sài Gòn. Chồng tôi – Tuấn – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công tác dài ngày. Chúng tôi kết hôn đã bốn năm, cuộc sống không quá giàu sang nhưng nhìn vào, ai cũng bảo chúng tôi là "vợ chồng kiểu mẫu".

Thế rồi vào một buổi tối tháng Ba, Tuấn về nhà sớm hơn mọi khi. Vẻ mặt anh có chút lo lắng:

– "Mẹ anh bệnh rồi. Dạo này ho nhiều, mệt mỏi. Bố gọi bảo anh cố gắng về thăm bà mấy hôm."

Tôi gật đầu. Dù mẹ chồng và tôi không quá thân thiết, tôi cũng không có ác cảm gì với bà. Chỉ là... quê anh ở tận Quảng Trị, mà công việc tôi đang bận sổ sách cuối quý, không thể nghỉ ngay.

– "Hay em về chăm bà thay anh một thời gian. Em có thể làm việc từ xa mà, còn anh ở lại công trình kẻo người ta thiếu người."

Tôi thoáng bất ngờ. Từ trước đến nay, anh chưa từng chủ động đề nghị tôi về quê. Nhưng nghĩ lại, tôi vốn đang cân nhắc xin làm online vài tháng để nghỉ ngơi.

– "Ừ, để em sắp xếp."

Tuấn mỉm cười, nắm tay tôi thật chặt. Hôm sau, tôi bắt xe về Quảng Trị.

Những ngày đầu, tôi vẫn giữ nhịp sống đều đặn: sáng thức dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho mẹ chồng, rồi làm việc online đến chiều. Mẹ chồng tôi không nói nhiều, nhưng bà không tỏ ra khó chịu. Bệnh tình của bà không quá nặng – chỉ là ho, đau đầu, mệt mỏi – phần vì tuổi tác, phần vì thời tiết thay đổi.

Mỗi ngày, tôi đều gọi video cho Tuấn. Nhưng dần dần, từ mỗi ngày, anh chỉ còn gọi 2–3 lần mỗi tuần. Khi tôi hỏi, anh nói đang bận công trình mới. Tôi tin anh – Tuấn luôn là người tận tâm với công việc.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Sau một tháng, mẹ chồng tôi khá hơn nhiều. Bà thậm chí có thể tự nấu ăn, đi chợ, làm vườn. Tôi định sẽ xin phép về lại Sài Gòn. Nhưng vừa nhắn tin cho Tuấn, anh gọi ngay:

– "Mẹ anh mới khỏe lại thôi, em ráng ở thêm một thời gian nữa. Ở đó thoải mái, không khí trong lành, em cũng cần nghỉ ngơi. Còn anh vẫn chưa xong công trình."

Tôi hơi ngần ngại, nhưng lại xuôi theo.

Tháng thứ hai trôi qua. Tôi bắt đầu cảm thấy buồn chán. Không bạn bè, không chồng, không con cái. Dù tôi gọi điện, nhắn tin thường xuyên, Tuấn ngày càng ít trả lời. Tôi bắt đầu linh cảm có điều gì đó không ổn, nhưng không muốn đa nghi.

Rồi đến tháng thứ ba.

Một buổi tối trời mưa, tôi ngồi xem lại những tin nhắn cũ với chồng. Cuộc trò chuyện gần nhất là cách đây một tuần. Tôi thử nhắn:

"Anh ơi, mai em về lại Sài Gòn nhé?"

Một giờ sau, Tuấn trả lời đúng một tin nhắn duy nhất:

"Đừng về. Anh xin lỗi em."...Quý độc giả xem thêm tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=3649

Nghe tin tôi đến thăm vợ cũ nằm viện, vợ mới liền kéo tới làm loạn cả lên. Đúng lúc ấy, tôi chợt giật mình nhìn vào đầu ...
01/08/2025

Nghe tin tôi đến thăm vợ cũ nằm viện, vợ mới liền kéo tới làm loạn cả lên. Đúng lúc ấy, tôi chợt giật mình nhìn vào đầu giường bệnh — nơi một tờ giấy dán h;ững h;ờ đã khiến cả thế giới trong tôi đảo lộn. Hóa ra… tôi đã bị l/ừ/a cả một đống, chỉ vì một điều mà suốt 1 năm nay tôi không hề ngờ tới.

Tôi và vợ cũ đã chia tay được 1 năm.
Không phải vì hết yêu.
Mà vì mẹ tôi — người phụ nữ với trái tim cứng như sắt đá — suốt ngày bắt bẻ, chỉ trích Ngân chuyện “không đẻ được”.

Cô ấy ra đi trong im lặng.
Tôi cũng không níu kéo. Lúc đó tôi nghĩ, chắc duyên cạn rồi.

Cho đến một buổi chiều, điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn từ một người bạn học cũ:

“Hình như vợ cũ ông đang nằm viện sản. Một mình.”

Tôi choáng váng.
“Sản?” – Tôi lập bập. Nghĩa là… cô ấy sinh con?

Tôi không chần chừ. Bỏ cả cuộc họp, lao thẳng đến bệnh viện như bị ma đuổi.

Tới nơi, tôi đứng ch/ết l/ặng ngoài cửa phòng bệnh.
Cô ấy nằm đó, gầy gò, xanh xao, mắt nhắm nghiền.
Bên cạnh không có người thân. Chỉ có tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều… và một tờ giấy ghi chú dán ngay trên đầu giường.

Tôi bước vào, chưa kịp đọc dòng chữ ấy thì cánh cửa sau lưng bật mở cái rầm.

Vợ mới tôi – Trang – lao vào như lốc.
Mặt cô ấy đỏ bừng, đôi mắt tóe lửa, giọng th;e th;é vang lên:

“Anh giỏi đấy! Nói đi công tác, hóa ra chạy đến thăm con đ/àn b/à cũ? Tính quay lại à? Hay muốn nhận luôn cả con?”

Cả phòng im bặt.
Y tá vội chạy vào can thiệp. Bệnh nhân giường bên cũng hé rèm, tò mò nhìn qua.

Tôi x;ấu h;ổ đến mức chỉ muốn tan vào không khí.
Tôi kéo Trang ra, định nói gì đó, nhưng ánh mắt tôi vô tình dừng lại trên tờ giấy ở đầu giường.....Quý độc giả xem thêm tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6500

Giúp việc bị đ/uổi khỏi nhà chỉ vì nghi ă/n c/ắ/p chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại c;ứu chủ nhà...."Chiếc đồng h...
01/08/2025

Giúp việc bị đ/uổi khỏi nhà chỉ vì nghi ă/n c/ắ/p chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại c;ứu chủ nhà...."Chiếc đồng hồ Rolex biến mất vào một buổi sáng thứ Hai, khi nhà chỉ có một người giúp việc lớn tuổi và cậu con trai đang ngủ. Không ai chứng kiến, không có camera trong phòng. Và cũng chẳng ai ngờ rằng, việc đuổi một người vô tội đã mở ra một chuỗi sự kiện khiến cả gia đình phải cúi đầu xin lỗi..."

Gia đình ông Khánh ở quận 2 sống khá sung túc. Ông là giám đốc công ty bất động sản, còn bà Thủy – vợ ông – ở nhà nội trợ và quản lý tài chính gia đình. Họ có một cậu con trai học cấp 2 tên là Minh. Gia đình thuê bà Tám – một người giúp việc gần 60 tuổi – đã làm cho họ hơn 3 năm.

Bà Tám hiền lành, ít nói, làm việc chăm chỉ và chưa từng để gia đình phàn nàn điều gì. Dù tuổi đã lớn, bà luôn dậy sớm nấu ăn, lau dọn nhà cửa, giặt giũ, chăm sóc Minh những khi bố mẹ đi vắng. Cả khu dân cư ai cũng quý bà, thường gọi là “bà Tám quê nhưng thiệt thà”.

Một sáng thứ Hai, ông Khánh phát hiện chiếc đồng hồ Rolex trị giá gần 300 triệu – quà sinh nhật vợ tặng năm ngoái – biến mất khỏi ngăn kéo phòng làm việc. Ngăn kéo không khóa. Ông nhớ rõ đã tháo đồng hồ ra chiều hôm qua khi về nhà, để ngay tại đó.

Bà Thủy tái mặt, hỏi từng người. Minh không biết gì – nó còn đang vùi đầu vào game. Trong nhà, ngoài bà Tám ra, không ai khác có lý do để vào phòng làm việc lúc sáng. Cam;era ngoài hành lang không quay vào phòng. Tất cả dồn ánh mắt về bà Tám.

– "Bà có vào phòng tôi sáng nay không?" – ông Khánh hỏi.

– "Dạ có, tôi lau dọn sơ qua như mọi khi rồi ra liền."

– "Có thấy đồng hồ trên bàn không?"

– "Dạ không chú ơi. Tôi đâu có để ý, cũng không đụng gì."

Sự im lặng nặng nề bao trùm. Bà Thủy bắt đầu nổi cáu, gọi bà Tám là “kẻ tham lam”, “ăn ch/áo đ//á bát”. Bà Tám cố giải thích, giọng run rẩy: “Tôi chưa bao giờ lấy gì của ai. Nhà mình tin tôi ba năm nay, sao lại nghi o;an vậy?”

Nhưng sự mất mát của một tài sản giá trị đã khiến lòng tin tan biến. Ông Khánh không gọi công an, nhưng nói thẳng: “Tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng bà không còn ở lại được nữa.”

Không khóc, không v/a/n x/in, bà Tám chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thu dọn đồ đạc trong im lặng. Trước khi bước ra cửa, bà chỉ nói một câu:

– "Tôi không lấy, và một ngày chú sẽ biết điều đó."

Những tháng ngày sau:

Gia đình thuê người giúp việc mới, trẻ hơn, nhanh nhẹn hơn, nhưng chẳng ai cảm thấy dễ chịu như với bà Tám. Người mới hay lén dùng điện thoại, làm việc không kỹ. Minh thậm chí nhớ bà Tám, dù cậu không dám nói ra – vì bố mẹ luôn tỏ ra “khó chịu” mỗi khi nhắc tới bà.

Hai tháng trôi qua. Chiếc đồng hồ vẫn không tìm ra. Câu chuyện tưởng chừng đã rơi vào quên lãng… cho đến một đêm...Quý độc giả xem tiếp tại đây👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=4658

Bị Chồng đ;uổi đi vì v/ô s/inh, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi...Tôi vẫn...
01/08/2025

Bị Chồng đ;uổi đi vì v/ô s/inh, tôi đành nhận lời làm vợ anh phụ hồ để có chỗ ở, 3 tháng sau ch/oáng v/áng khi...Tôi vẫn nhớ rõ cái buổi chiều mưa đó – khi tôi bị đuổi ra khỏi căn nhà từng gọi là "tổ ấm" với đúng một vali quần áo và chiếc điện thoại sắp cạn pin. Chồng tôi – người từng thề thốt “một đời yêu em” – đã không chút thương xót ném tôi ra đường sau khi tôi bị sảy thai lần thứ hai.

“Tôi cưới cô để có con. Không phải để nuôi một cái thân bất tài chỉ biết khóc lóc,” anh ta gằn giọng, đẩy mạnh cánh cửa trước mặt tôi. Tiếng cánh cửa đóng lại, vang lên như một bản án lạnh lùng.

Tôi đứng chết lặng giữa cơn mưa, không biết đi đâu, về đâu. Bố mẹ tôi mất sớm. Tôi chẳng có anh chị em. Họ hàng cũng thưa thớt, chẳng ai thân thiết đến mức có thể mở lòng cho tôi tá túc. Bạn bè? Ai cũng bận rộn với gia đình riêng của họ. Tôi đã từng đặt cược cả thanh xuân vào người chồng ấy – và giờ, tôi chỉ còn lại chính mình.

Tôi lên chiếc xe buýt cuối ngày, trốn chạy khỏi thành phố và nỗi đau. Tôi về quê – một vùng quê nghèo nơi tôi sinh ra nhưng đã rời bỏ nhiều năm về trước. Không ai còn nhớ đến cô bé Hà học giỏi năm nào. Tôi thuê tạm một căn phòng nhỏ cạnh chợ, sống qua ngày bằng cách phụ bán rau, dọn dẹp, ai kêu gì làm nấy.

Và rồi tôi gặp anh.

Anh tên Tấn – là một người đàn ông trạc tuổi tôi, làm phụ hồ trong một đội xây dựng nhỏ gần chợ. Anh cao lớn, nước da sạm nắng, ít nói, nhưng ánh mắt hiền lành đến kỳ lạ. Chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một buổi chiều anh mua rau. Tôi nhớ hôm đó anh hỏi tôi:

“Cô mới về quê à? Sao thấy lạ mà quen.”

Tôi cười gượng, đáp: “Lạ lắm, nhưng quen vì nghèo giống nhau.”

Tấn bật cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thành. Từ đó, mỗi buổi chiều tan ca, anh đều ghé mua ít rau, dù tôi biết anh chẳng cần mua nhiều như thế.

Một hôm, trời mưa lớn, căn phòng trọ tôi dột tứ tung. Tấn ghé qua, nhìn thấy cảnh tôi co ro ôm mền, liền nói:

“Hay… cô qua ở tạm với tôi vài hôm. Phòng tôi không dột. Tôi sống một mình.”

Tôi bối rối, nhưng mệt mỏi quá rồi nên gật đầu. Anh đúng như những gì tôi cảm nhận: tử tế, nhẹ nhàng, không bao giờ vượt qua ranh giới. Chúng tôi ở cùng nhà, nhưng không ngủ chung. Anh nấu cơm, để phần cho tôi. Tôi giặt đồ, phơi cả áo quần anh. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.

Một tuần. Rồi hai tuần. Rồi một buổi chiều nọ, khi đang dọn mâm cơm, anh ngập ngừng nói:

“Tôi biết cô đã từng khổ… Tôi thì không có gì, nhà không, tiền cũng ít, nhưng nếu cô không chê, hay là mình cưới nhau?”

Tôi sững sờ. Một phần trong tôi muốn từ chối, vì quá khứ còn chưa nguôi. Nhưng phần khác thì lại thèm khát một mái ấm thật sự, một người chồng biết quan tâm. Sau tất cả, tôi gật đầu.

Đám cưới đơn giản, chỉ có vài mâm cơm, vài người trong đội xây dựng. Không váy cưới, không hoa cưới. Tôi mặc chiếc áo dài cũ của mẹ, tay run run khi nhận nhẫn cưới là một chiếc vòng bạc do Tấn tự tay gò lấy.

Cuộc sống sau hôn nhân đơn giản đến mức lạ kỳ. Tấn vẫn đi làm phụ hồ, sáng sớm dậy sớm lo cơm nước cho tôi trước khi đi. Tôi ở nhà trồng rau, bán thêm vài thứ linh tinh ngoài chợ. Anh không bao giờ lớn tiếng. Không uống rượu. Không cờ bạc. Chỉ mỗi tối, về nhà là hỏi tôi:

“Em ăn chưa?”
“Em có buồn không?”
“Có ai bắt nạt em không?”

Tôi bắt đầu cảm thấy mình có giá trị. Một giá trị không đến từ việc có con hay không, mà đến từ việc có người xem mình là quan trọng.

Cho đến một ngày, khi tôi đang dọn nhà, tôi phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ được cất rất kỹ dưới gầm giường.... Quý độc giả đọc tiếp tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=3868

Nhà tôi 3 mặt tiền tại quận 1 ở Sài Gòn, con trai tôi yêu rồi cưới 1 cô gái ngoài B;ắc vì trót có b/ầu. Tôi b;ực mình nh...
01/08/2025

Nhà tôi 3 mặt tiền tại quận 1 ở Sài Gòn, con trai tôi yêu rồi cưới 1 cô gái ngoài B;ắc vì trót có b/ầu. Tôi b;ực mình những vì cháu vẫn vui vẻ đồng ý. Ai dè ...Tôi là người Nam, sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Nhà chồng giàu có từ thời làm tiệm vàng, giờ cho thuê mặt bằng, mỗi tháng thu không dưới vài trăm triệu. Nói không phải khoe chứ nhà tôi không thiếu gì – ngoài một đứa con dâu "môn đăng hộ đối".
Thằng con trai duy nhất của tôi, Hải, học đại học xong thì vào công ty riêng của bạn làm, không đụng tới đồng nào của cha mẹ. Tôi mừng. Nhưng tôi không ngờ, nó về một ngày, báo tôi một tin trời giáng:
– Mẹ, con cưới. Bạn gái con lỡ có th;;ai rồi.
Tôi s;ững s;ờ. Rồi tức.
– Ai? Ai mà không biết ngừa? Con không đủ khôn hay nó cố tình?
– Mẹ đừng nói vậy. Cô ấy là người tốt. Tụi con yêu nhau đàng hoàng. Mẹ cho tụi con cơ hội, được không?
Tôi không trả lời. Trong lòng chỉ đầy hình ảnh tiêu cực: con gái Bắc thường khéo nói, biết tính toán, lại hay làm chủ gia đình. Tôi không muốn con trai mình làm "rể ngoài". Nhưng nhìn gương mặt con, tôi đành nhượng bộ. Dẫu sao, đứa bé trong bụng cũng mang dòng máu nhà tôi.
Ngày cưới, họ nhà gái vào Sài Gòn chỉ có mẹ cô dâu và cậu em trai. Mọi thứ đều gọn nhẹ. Cô dâu – tên Vy – nhỏ con, da trắng, nói năng nhẹ nhàng. Nhưng tôi thấy ở nó cái gì đó... không hợp mắt. Có lẽ vì gi;ọng Bắc của n;ó, hay vì ánh mắt hay nhìn xuống khi nói chuyện.
Sau đám cưới, tôi cho vợ chồng nó một phòng ở tầng trệt – căn phòng cạnh bếp và sau nhà, nhỏ nhưng tiện.
Vy không than vãn. Nó nấu ăn, rửa chén, dọn dẹp mọi thứ mà không cần nhắc. Nhưng tôi vẫn không ưa. Tôi thấy nó giả tạo. Mỗi lần nó gọi tôi là "mẹ ơi", tôi chỉ ậm ừ. Tôi không xưng "mẹ", tôi chỉ bảo "bà đây".
Ngày sinh nở, Hải vắng mặt vì công tác. Tôi đưa Vy đi bệnh viện. Nó đ;au đ;ẻ, tay run run nắm lấy tay tôi:
– Mẹ… mẹ đừng bỏ con một mình nhé…
Tôi định rút tay ra, nhưng rồi nghe nó rên một tiếng, mắt ứa nước. Tôi ở lại.
Lúc cháu nội ra đời, là con gái, Vy khóc òa. Tôi không biết là khóc vì hạnh phúc hay vì sợ… tôi thất vọng. Tôi không nói gì, chỉ ôm cháu vào lòng. Tay bé xíu, ấm áp lạ thường.
Vài tuần sau, tôi bắt đầu nghe hàng xóm xì xào: “Con dâu ngoài Bắc của bà nhìn hiền mà khéo tay quá ha.” – “Nghe nói nó bán bánh online, có người đặt cả chục phần mỗi ngày.” – “Sao giọng Bắc mà dễ nghe ghê...”
Tôi không nói, nhưng lặng lẽ để ý.
Hằng sáng, khi tôi thức dậy, sân trước đã được quét sạch. Có hôm bếp có sẵn nồi nước sâm, Vy để lại mảnh giấy nhỏ: “Mẹ nhớ uống kẻo nóng trong người.”
Nhưng tôi vẫn chưa bỏ được cái thành kiến trong lòng.
Một hôm, tôi nghe nó gọi điện thoại cho mẹ ngoài Bắc:
– … Dạ, con ở đây ổn lắm mẹ ạ. Mẹ yên tâm, con thương mẹ chồng như mẹ ruột. Chỉ là mẹ chồng con chưa quen con thôi… con sẽ ráng.
Tôi đứng bên ngoài, tim bỗng chùng xuống.
Phải chăng… tôi đã quá khắt khe? ...Quý độc giả đọc tiếp tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=3729

Vì chia sổ tiết kiệm 600 triệu không đều, mẹ già bị hai con gái ruột đuổi khỏi nhà. Hai tháng sau, một bưu kiện bất ngờ ...
31/07/2025

Vì chia sổ tiết kiệm 600 triệu không đều, mẹ già bị hai con gái ruột đuổi khỏi nhà. Hai tháng sau, một bưu kiện bất ngờ được gửi đến khiến họ gục ngã trong nước mắt....Chiếc bưu kiện nhỏ được đặt trước cửa nhà đúng vào buổi chiều thứ Sáu, không ai biết nó từ đâu đến. Khi mở ra, thứ bên trong khiến hai chị em nhà họ Nguyễn ngã quỵ, nước mắt tuôn như mưa… Nhưng đáng tiếc, có những giọt nước mắt chỉ rơi khi đã quá muộn.

Căn nhà mái ngói đỏ ở ngoại ô Hà Nội từng là tổ ấm của bà Tâm – một người mẹ đơn thân tần tảo nuôi hai cô con gái lớn khôn. Cả cuộc đời bà dành dụm từng đồng, làm lụng quần quật, chỉ mong hai con được học hành đàng hoàng và có tương lai tốt đẹp. Không chồng, không ai bên cạnh, bà Tâm lặng lẽ chịu đựng mọi nỗi vất vả vì tin rằng: "Con cái là chỗ dựa cuối đời."

Hai con gái bà – Ngọc và Hạnh – đều đã trưởng thành, có công việc ổn định. Cưới chồng, sinh con, cuộc sống tươm tất. Dù vậy, tình cảm giữa họ và mẹ dần phai nhạt theo năm tháng. Lời hỏi han thưa dần. Cuộc điện thoại chỉ đến khi cần gì đó. Nhưng bà Tâm không oán trách. Với bà, chỉ cần thấy con cháu mạnh khỏe là đủ.

Cuốn sổ tiết kiệm 600 triệu là tất cả tài sản của bà sau cả đời vất vả. Khi cảm thấy sức khỏe yếu đi, bà quyết định chia phần, để tránh anh em bất hòa sau này. Trong đầu bà, một điều đơn giản thôi: "Ngọc là chị, đã có nhà chồng đỡ đần. Còn Hạnh – em út, chồng mất sớm, nuôi hai đứa nhỏ. Phải giúp nó nhiều hơn một chút."

Thế là bà chia: Ngọc 200 triệu, Hạnh 400 triệu.

Không ngờ, chính quyết định ấy lại là ngọn lửa thiêu rụi mái ấm cuối cùng của bà.

**

“Cái gì? Mẹ chia như vậy mà cũng gọi là công bằng à?” – Ngọc gào lên khi cầm quyển sổ. “Con không phải con ruột mẹ chắc? Mẹ thiên vị nó thì mẹ về ở với nó luôn đi!”

Hạnh im lặng, không bênh, không giải thích. Cô hiểu chị cả nóng tính, nhưng cũng không ngờ lại dữ đến thế.

Bà Tâm chỉ lặng lẽ nói: “Mẹ có lý do của mẹ. Con có nhà chồng, có xe, có lương cao. Em con khổ hơn, mẹ chỉ muốn nó bớt gánh nặng…”

"Vậy thì mẹ dọn khỏi nhà con ngay. Từ nay đừng gọi con là con gái nữa." – Ngọc lạnh lùng nói như đóng đinh.

Bà Tâm chết lặng. Cái tát không hình mà đau hơn bất kỳ đòn roi nào. Một tuần sau, Hạnh – người từng nhận được phần hơn – cũng từ chối không cho bà ở lại. “Con không muốn chị nói con cướp của mẹ. Mẹ về quê đi, nhà mình có thể bán để chia cho công bằng.”

Hai đứa con bà nuôi hơn 30 năm, cuối cùng lại cùng một giọng nói đuổi bà đi.

Bà Tâm khăn gói ra khỏi nhà con gái, chỉ mang theo một túi đồ, một chiếc áo len cũ và quyển sổ tiết kiệm đã rút sạch.

Không ai biết bà đi đâu. Chỉ biết sau ngày hôm đó, mọi liên lạc đều cắt đứt. Không ai tìm, cũng chẳng ai gọi. Hai chị em như thể xóa mẹ khỏi cuộc đời.

**

Hai tháng sau.

Một chiều thứ Sáu, khi cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm, một người giao hàng đến trước cửa nhà Ngọc.

"Cho hỏi chị là Nguyễn Thị Ngọc?"

"Vâng, tôi đây."

“Có bưu kiện gửi chị. Không đề tên người gửi. Ghi rõ: ‘Chỉ mở khi cả hai chị em có mặt.’”.... Quý độc giả xem thêm tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6475

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Mẹo Hay Cuộc Sống posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share