Mẹo Hay Cuộc Sống

Mẹo Hay Cuộc Sống Kênh đề xuất thông tin tổng hợp chia sẻ kiến thức, kinh nghiệm hay trong cuộc sống
(1)

Chồng tôi nhận được khoản thưởng Tết 200 triệu đồng. Tôi đã dự tính sẽ dùng số tiền đó để cả gia đình đi du lịch nghỉ ng...
02/07/2025

Chồng tôi nhận được khoản thưởng Tết 200 triệu đồng. Tôi đã dự tính sẽ dùng số tiền đó để cả gia đình đi du lịch nghỉ ngơi sau một năm vất vả. Vì khoản thưởng là tiền mặt nên vợ chồng tôi quyết định không gửi ngân hàng mà cất kỹ trong tủ.

Tuy nhiên, một ngày khi tôi mở tủ để lấy tiền chi tiêu thì phát hiện toàn bộ số tiền đã biến mất. Tôi hoảng loạn tìm khắp nhà, kiểm tra lại cam;era an ninh, và sững sờ khi thấy người lấy tiền lại chính là mẹ chồng. Chồng tôi ngay lập tức cố gắng gọi cho bà nhưng không liên lạc được. Cả đêm hôm đó, vợ chồng tôi trằn trọc không ngủ, tâm trạng ngổn ngang giữa nỗi thất vọng và tức giận. Do bận rộn công việc, chúng tôi vẫn chưa thể về quê làm rõ mọi chuyện. Một tuần sau, mẹ chồng bất ngờ gửi lên một bưu phẩm khiến tôi ch;ết l;ặng khi mở ra….Là vợ, tôi mừng không kém. Suốt cả năm, chúng tôi cày cuốc, lo toan cho gia đình, chưa dám nghỉ ngơi một ngày đúng nghĩa. Tôi đã ngay lập tức nghĩ đến việc cả nhà sẽ đi du lịch Đà Nẵng hoặc Phú Quốc — nơi nào đó thật đẹp để bù đắp những tháng ngày căng thẳng.

Vì tiền thưởng là tiền mặt, vợ chồng tôi quyết định không gửi vào tài khoản ngân hàng. Phần vì ngại thủ tục, phần vì nghĩ cũng sắp tiêu đến nơi rồi. Chúng tôi gói tiền vào một túi vải nhỏ, đặt vào ngăn bí mật trong tủ quần áo của phòng ngủ. Khóa kỹ. Chỉ hai vợ chồng biết.

Một tuần trôi qua, chúng tôi vẫn chưa quyết định được điểm đến cụ thể. Cuối tuần, tôi cần rút một ít tiền ra để tiêu Tết — mua sắm quần áo mới, lì xì cho các cháu… Nhưng khi mở ngăn tủ quen thuộc, tôi chết sững:

Tiền không cánh mà bay.

Không còn một tờ nào. Túi vải vẫn còn đó, nhưng trống rỗng. Tôi lục tung cả căn nhà, từ phòng ngủ, bếp đến tủ thuốc. Chồng tôi còn cạy cả gầm giường, gầm tủ. Hai vợ chồng bàng hoàng như vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.

Đầu tiên, tôi nghi có trộm. Nhưng cửa nẻo hoàn toàn nguyên vẹn, không dấu hiệu cạy phá. Chìa khóa nhà không đưa cho ai ngoài vợ chồng tôi, người giúp việc chỉ làm theo giờ và chưa bao giờ được vào phòng ngủ.

Lúc ấy, chồng tôi sực nhớ ra — nhà có gắn camera giám sát, chủ yếu để quan sát con nhỏ. Một camera hướng ra phòng khách, một đặt ở cửa ra vào. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại trở thành bằng chứng cho một việc chấn động đến thế.

Tua lại đoạn ghi hình của ba ngày trước, khi cả nhà đi vắng, tôi lạnh người.

Mẹ chồng tôi xuất hiện.

Bà mặc áo khoác mỏng, đội nón, lén lút bước vào nhà. Không một lời nhắn. Không điện thoại trước. Không báo trước. Bà đi thẳng vào phòng ngủ — nơi tôi tin chắc rằng bà không biết nơi cất tiền. Nhưng rồi bà mở tủ, lấy túi vải ra và rời đi, nhẹ nhàng như chưa từng có gì xảy ra.

Khoảnh khắc đó, tôi ch/ết l/ặng. T;im tôi như bị ai b/ó/p ngh;ẹt. Tôi quay sang nhìn chồng mình, anh cúi mặt, không nói nên lời.

“Không thể nào… mẹ không thể làm vậy…”... Xem tiếp 👇

Chị ơi, đừng lên chiếc xe hoa đó... Cả xóm ai cũng bảo Hạnh may mắn. Lấy được người đàn ông giàu có, quyền lực, hơn chị ...
02/07/2025

Chị ơi, đừng lên chiếc xe hoa đó... Cả xóm ai cũng bảo Hạnh may mắn. Lấy được người đàn ông giàu có, quyền lực, hơn chị gần hai mươi tuổi nhưng có thể lo cho cả gia đình. Mẹ chị s/u/ng s/ư/ớng khoe khắp nơi, bảo từ nay bà không còn phải bán rau ngoài chợ, nắng ch/áy mặt mày nữa. Nhưng không ai biết đêm nào Hạnh cũng kh/óc...Hằng níu tay chị mình, nước mắt tuôn rơi như mưa tháng Bảy. Đám cưới đông người, nhạc cưới vang lên inh ỏi. Mẹ Hạnh rạng rỡ trong chiếc áo dài đỏ thắm, miệng không ngớt nở nụ cười, tay liên tục khoe nhẫn vàng và vòng cổ mới được tặng. Nhưng giữa niềm vui giả tạo ấy, chỉ có Hằng là thấy rõ trong mắt chị gái mình – Hạnh – là một trời u tối.
Không ai hiểu vì sao một cô gái 23 tuổi, có bằng đại học, từng yêu một chàng trai hiền lành cùng quê, lại đồng ý lấy một người đàn ông đã gần 40, đã từng một đời vợ, có tiếng giàu có và quyền lực. Người ta chỉ biết rằng, sau đám cưới, mẹ Hạnh không còn ra chợ bán rau nữa. Nhà cũng sửa sang lại, mái ngói mới lợp, cổng sắt được sơn lại, sáng loáng.
Hạnh ngồi lặng lẽ trong phòng trang điểm, lớp son phấn không che nổi quầng mắt thâm sau nhiều đêm mất ngủ. Cô nhìn vào gương, thấy một người con gái lạ lẫm đang đeo khăn voan, mặc váy cưới trắng tinh khôi. Nhưng lòng cô thì không còn trong trắng như vậy nữa – nó đang vấy bẩn bởi nỗi sợ, sự hy sinh, và nước mắt.
Hạnh sinh ra trong một gia đình nghèo ở một làng quê nhỏ miền Trung. Ba mất từ khi hai chị em còn nhỏ. Mẹ gồng gánh nuôi hai con gái bằng gánh rau mỗi ngày ra chợ từ 4 giờ sáng. Hạnh học giỏi, đỗ đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô chật vật tìm việc. Giữa lúc đang bấp bênh với công việc tạm bợ ở thành phố, cô gặp ông Tùng – người đàn ông có chức trong một công ty lớn, hơn cô gần 20 tuổi, từng ly hôn vợ vì “không sinh được con”.
Lần đầu gặp, ông Tùng đã ấn tượng với vẻ đẹp dịu dàng và sự lễ phép của Hạnh. Ông ngỏ lời mời cô về làm trợ lý riêng. Lương cao, môi trường tốt, và có cơ hội “phát triển”. Ban đầu, Hạnh dè chừng, nhưng mẹ cô lại vui mừng: “Làm cho người ta như vậy còn hơn đi làm công nhân, cả đời chẳng ngóc đầu lên nổi.”
Và rồi những bữa ăn sang trọng, những món quà đắt tiền, những lời hứa “sẽ cưới, sẽ lo cho cả gia đình”, đã khiến Hạnh bước dần vào một cuộc chơi mà cô không biết lối ra. Khi ông Tùng cầu hôn, mẹ cô là người đầu tiên gật đầu, còn cô thì… im lặng.
“Đây là cơ hội đổi đời, con phải nắm lấy,” mẹ nói, giọng run lên vì xúc động.
“Nhưng con không yêu ông ấy…”
“Con yêu rồi có ăn được không? Yêu nhau mà nghèo thì có lo được cho mẹ con mình không?”
Hạnh nghẹn lại. Cô nhìn bàn tay mẹ đầy vết chai sần, mường tượng ra cái chợ quê đầy bụi đất và mùi tanh rau dập. Rồi cô gật đầu, như một cái máy.
Đêm đó, Hạnh ngồi co ro ở một góc giường. Căn phòng khách sạn 5 sao lạnh lẽo, dù đèn vàng ấm áp. Ông Tùng say rượu, cười khà khà khi bước vào. Ông k/éo m/ạnh tay cô:
“Em là vợ anh rồi, ng;;oan đi em.”
Hạnh thấy tay mình như bị k/éo vào h;ố s;âu. Nước mắt rơi nhưng không ai nhìn thấy. Cô không h;é/t, không v//ùng v/ẫy. Chỉ nằm yên, buông xuôi như một thân cây mục. Trong đầu cô là hình ảnh mẹ đang ngủ yên ở quê trong căn nhà mới, ánh đèn điện sáng trưng không còn phải xài dầu hôi.
Từ hôm đó, đêm nào cô cũng khóc, một mình...Xem thêm 👇

Khi tôi vừa được bổ nhiệm lên chức trưởng phòng – một cột mốc mà bao người mơ ước – thì vợ lại đề nghị ly hôn. Cô ấy nói...
02/07/2025

Khi tôi vừa được bổ nhiệm lên chức trưởng phòng – một cột mốc mà bao người mơ ước – thì vợ lại đề nghị ly hôn. Cô ấy nói không thể tiếp tục sống trong cảnh cô đơn, lặng lẽ chờ cơm từng tối. Bởi tháng có 30 ngày thì tôi đã bận rộn với các cuộc nhậu, tiếp khách đến 15 ngày, có hôm về khuya, có hôm chẳng về. Vợ tôi không trách móc nhiều, chỉ nói rằng: "Em không thể sống một mình trong chính cuộc hôn nhân này nữa."

Sau khi ly hôn, tôi không vội tìm kiếm mối quan hệ mới, dù có không ít phụ nữ chủ động tiếp cận. Nhưng tôi biết rõ, họ đến bên tôi không phải vì con người tôi, mà vì tiền tài, địa vị mà tôi đang có.

Ba năm lặng lẽ trôi qua.

Một buổi tối, khi đang lái xe về nhà sau cuộc họp với đối tác, tôi tình cờ dừng đèn đỏ ở một ngã tư quen thuộc. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, tôi thấy một người phụ nữ đang thu dọn gánh hàng rong – vài túi hoa quả, mấy chai nước, một chiếc bàn nhỏ ọp ẹp. Một cảnh tượng quá đỗi bình thường ở thành phố này, nhưng tôi chết sững khi nhìn rõ khuôn mặt người đó – chính là vợ cũ của tôi.

Chỉ sau ba năm không gặp, cô ấy đã gầy gò, xanh xao đến mức khó nhận ra. Tôi cho xe lướt qua như một người xa lạ, lòng rối bời không hiểu tại sao cuộc sống của cô ấy lại trở nên như vậy.

Về đến nhà, tôi lập tức gọi điện hỏi thăm vài người bạn chung, và rồi sự thật khiến tôi nghẹn lòng: Sau khi chia tay tôi, cô ấy đã tái hôn. Nhưng chồng mới không may mắc bệnh hiểm nghèo, hiện đang điều trị dài ngày trong bệnh viện. Để có thời gian túc trực chăm sóc chồng, cô ấy phải nghỉ việc, từ bỏ công việc hành chính ổn định và chuyển sang bán hàng rong kiếm sống qua ngày.

Tôi không ngờ, người phụ nữ mà tôi từng yêu thương, từng gọi là vợ, giờ đây lại rơi vào hoàn cảnh bi đát đến vậy.

Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định âm thầm chuyển cho cô ấy 300 triệu đồng, như một cách giúp đỡ lặng lẽ. Tôi không để lộ danh tính, chỉ ghi ngắn gọn: "Một người bạn cũ muốn giúp."

Rồi thời gian trôi đi. Cuộc sống cuốn tôi vào vòng xoáy công việc và trách nhiệm, đến mức tôi dần quên mất chuyện năm ấy.

Cho đến một ngày gần đây, cô bất ngờ tìm đến nhà tôi. Cô đứng trước cửa, ánh mắt bình thản, nhưng đầy quyết tâm. Cô không vòng vo, mà thẳng thắn nói đến số tiền tôi đã gửi một năm trước. Rồi cô lấy trong túi ra một tờ giấy, đặt vào tay tôi.

Và khi tôi đọc xong nội dung tờ giấy ấy… tôi thực sự sững sờ... Xem thêm 👇

Thấy chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cổng, bố mẹ chồng tôi rạng rỡ chạy ra, miệng không ngớt lời khen: “Con trai giỏi q...
02/07/2025

Thấy chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cổng, bố mẹ chồng tôi rạng rỡ chạy ra, miệng không ngớt lời khen: “Con trai giỏi quá, mới đây mà đã mua xe đẹp thế này rồi. Chúc mừng các con”. Tôi nghe mà bu;;ồn thắt ru;;ột g;;an nhưng cũng cố gắng cười để bố mẹ chồng vui lòng. Chúng tôi bước xuống xe, các con ôm chầm ông bà. Ở quê, bố mẹ cũng chỉ mong có ngày này, đợi con cháu về sum vầy, nhìn thấy các con thành đạt. Thế nhưng bố mẹ không biết rằng có một sự thật động trời đằng sau chiếc xe ấy…Chiếc xe sang bóng loáng vừa dừng lại trước cổng làng, bánh xe còn chưa kịp nguội thì tiếng xôn xao đã lan nhanh khắp xóm nhỏ. Ở quê, chuyện ai đó “lên phố” rồi về với chiếc xe hơi sang trọng không phải là chuyện thường ngày.

“Vợ chồng thằng Dũng về kìa!” – Bà Tư bán tạp hóa bên đường rướn người nhìn qua bụi tre.
“Xe xịn thế? Mercedes hay gì đó?” – Ông Hòa phán chắc nịch.
“Chà, đúng là thành đạt thật rồi. Con trai ông bà Thành có khác…”

Còn trong lòng tôi, lúc ấy, chẳng có chút hân hoan nào. Trái lại, tim như bị ai siết chặt khi nghe từng lời khen đó. Tôi ngồi cạnh Dũng, gượng cười. Còn anh thì siết tay tôi, nụ cười gượng gạo hiện rõ.

Không ai biết được – chiếc xe ấy… không phải của chúng tôi.

Chúng tôi sống tại Sài Gòn được gần 8 năm. Từ những ngày tay trắng rời quê lên thành phố, vợ chồng tôi luôn cố gắng từng chút một. Tôi làm kế toán cho một công ty logistics, còn Dũng – chồng tôi – từng có một tiệm điện thoại nhỏ, sau này mở rộng thành cửa hàng buôn bán và sửa chữa. Mọi thứ bắt đầu khởi sắc từ khoảng 2 năm trước.

Năm ngoái, khi dịch bệnh qua đi, nhiều người tưởng như sẽ gục ngã, nhưng may mắn là việc kinh doanh của Dũng vẫn trụ được. Chúng tôi tích cóp, vay mượn mua được căn chung cư nhỏ vùng ven. Bố mẹ dưới quê mừng lắm, khoe khắp xóm rằng con trai lên phố có nhà riêng, có vợ giỏi giang, cháu thì ngoan.

Tôi biết, trong lòng bố mẹ chồng, Dũng là niềm tự hào. Còn tôi, dù chỉ là dâu quê lên phố, cũng được ông bà thương. Những cuộc gọi từ quê cứ đều đặn mỗi tuần: “Bao giờ về chơi? Bố mẹ nhớ cháu lắm…”.

Thế nên, lần này quyết định về quê sau Tết, Dũng muốn làm một điều đặc biệt:

“Mình thuê xe ô tô xịn một chuyến, về cho bố mẹ nở mày nở mặt. Một lần thôi, coi như báo hiếu.”

Tôi do dự:
“Liệu có nên không? Em sợ... sống ảo vậy lỡ mai kia bố mẹ biết thì…”

Dũng cắt lời:
“Anh biết. Nhưng em nghĩ xem, bố mẹ có khi nào được ngồi xe hơi đâu. Về quê, họ chỉ cần thấy con mình không thua kém ai là đủ rồi.”

Chúng tôi thuê một chiếc Mercedes C-Class – không phải quá xa xỉ nhưng cũng đủ khiến người khác trầm trồ. Chi phí thuê gần 3 triệu một ngày, tính cả tài xế, nhưng Dũng bảo: “Đáng mà. Một lần thôi.”

Về đến đầu ngõ, như tôi đã dự đoán, bố mẹ chạy ra, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào:
“Trời ơi, xe đẹp thế này! Con trai giỏi quá! Bố mẹ mát mặt quá rồi!”

Tôi cười, mà miệng mặn chát.

Buổi trưa hôm đó, cả nhà sum vầy bên mâm cơm quê. Mẹ chồng cứ gắp cho tôi hết món này đến món khác. Bố thì hứng khởi kể chuyện “cả làng trầm trồ” với ông ra sao. Còn Dũng thì cố gắng cười nói, dù tôi biết anh đang mang nặng một gánh lo trong lòng.

“Em có thấy tội lỗi không?” – Tôi hỏi nhỏ, khi cả nhà đã đi nghỉ trưa.... Xem thêm 👇

Tôi ở thế khó xử khi nghe khoản phí góp 200 triệu….Vẫn đang nợ 500 triệu tiền mua nhà chưa có để trả thế mà hôm qua bác ...
02/07/2025

Tôi ở thế khó xử khi nghe khoản phí góp 200 triệu….Vẫn đang nợ 500 triệu tiền mua nhà chưa có để trả thế mà hôm qua bác của chồng ở quê gọi điện lên: “Các cháu chuẩn bị 200 triệu đóng góp tiền xây mộ cho ông bà tổ tiên, đừng để bố cháu ở dưới ấy phải xấ::u h::ổ”. Tối đó về dồn hết số tiền của 2 vợ chồng cũng chỉ còn 20 triệu tôi đưa hết cho chồng để gửi về cho các bác ở quê xây mộ gọi là con cháu có chút lòng thành. Còn chưa biết vợ chồng con cái sẽ sống sao cho hết tháng. Ai ngờ chồng nhảy dựng lên: “Kể cả vay nặ::ng l::ãi tôi cũng phải mang đủ 200 triệu về góp cho các bác xây mộ cho các cụ. Người ta còn công đức tiền tỷ mình có ngần đó mà không lo được à”. Mẹ con tôi vừa đưa nhau về ngoại thì nhận tin d::ữ từ dưới quê…Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đứng giữa một lựa chọn cay đắng đến thế…

Khi tôi và chồng cưới nhau, tài sản lớn nhất là một căn nhà trả góp nằm ven ngoại thành Hà Nội, nơi giá nhà còn dễ thở hơn so với trung tâm. Cưới xong, dọn về ở được vài tháng thì tôi sinh con đầu lòng. Đồng lương giáo viên mầm non của tôi cộng với thu nhập từ công việc kỹ thuật viên máy tính của chồng chỉ vừa đủ chi tiêu, trả góp ngân hàng hàng tháng, và lo sữa bỉm cho con. Nhiều lúc tháng hết, tủ lạnh cũng trống không.

Vậy mà chiều hôm ấy, tôi như chết sững khi nghe cuộc gọi từ bác cả dưới quê – anh trai bố chồng.

“Các cháu chuẩn bị giúp bác 200 triệu để góp cùng họ xây mộ tổ. Đây là trách nhiệm của cả dòng họ, đừng để bố cháu ở dưới ấy phải xấ::u h::ổ vì con cháu không biết đạo lý.”

Tôi cười gượng, vâng dạ rồi cúp máy. Tay tôi run run. Hai trăm triệu? Với người thành phố, có thể là một tháng lương – nhưng với vợ chồng tôi, đó là cả năm trời chắt bóp.

Tối hôm đó, sau khi dỗ con ngủ, tôi lục lại tất cả số tiền tiết kiệm, gom cả tiền mừng tuổi của con, cộng với số còn lại trong tài khoản – tổng cộng được đúng 20 triệu. Tôi đưa cho chồng:

“Em biết là tiền đó quan trọng. Nhưng nhà mình không còn hơn, nên anh gửi tạm về cho các bác gọi là có lòng thành.”

Tôi ngỡ chồng sẽ hiểu. Nhưng không.

Anh ném cái phong bì xuống bàn, giọng đầy phẫn nộ:
“Em tưởng như thế là xong à? Người ta công đức tiền tỷ. Mình có mỗi 200 triệu mà không lo được. Em định để bố anh mang tiếng nghèo kiết xác dưới mồ chắc?”

Tôi nghẹn họng. Cổ họng đắng ngắt.
“Thế anh định lấy đâu ra? Vay nóng à? Con mình còn phải ăn, còn tiền nhà mỗi tháng 7 triệu, còn điện nước, còn học phí… Anh nghĩ chưa?”

Chồng tôi không trả lời. Anh đứng bật dậy, đùng đùng bỏ ra khỏi nhà.

Sáng hôm sau, tôi dắt con về ngoại. Mẹ tôi thở dài, mắt buồn rười rượi. “Lấy chồng mà không được bảo vệ, thì về đây nghỉ một thời gian đi con. Chuyện xây mộ to mộ nhỏ, có lòng là được, chứ đừng dồn nhau vào đường cùng.”

Tôi gật đầu, mắt cay xè. Cảm thấy như bị đẩy ra rìa ngay trong chính gia đình mình.

Ba ngày sau, khi đang nấu cơm ở nhà mẹ thì tôi nhận được điện thoại từ một người em họ bên chồng.
“Chị ơi… anh Hoàng vừa về quê sáng nay, mang theo 200 triệu vay nóng. Mà… giờ em báo tin này chị đừng hoảng quá… có chuyện dưới quê rồi…”

Tim tôi như ngừng đập.

Vài tiếng sau, tôi đã có mặt ở quê. Trời âm u, gió nồm thổi ràn rạt trên những thửa ruộng sát nghĩa trang. Ở trước sân nhà bác cả, đông người đứng bàn tán xôn xao. Vừa thấy tôi, chồng tôi – Hoàng – mắt đỏ hoe, mồ hôi rịn đầy trán – chạy ra ... Xem tiếp 👇

Chị tôi và anh rể kết hôn được ba năm thì sinh được hai đứa con, một trai một gái. Cuộc sống tuy không khá giả nhưng cũn...
02/07/2025

Chị tôi và anh rể kết hôn được ba năm thì sinh được hai đứa con, một trai một gái. Cuộc sống tuy không khá giả nhưng cũng yên ổn. Sang đến năm thứ tư của cuộc hôn nhân, anh rể quyết định đi xuất khẩu lao động, nói là sang nước ngoài làm vài năm để kiếm tiền lo cho tương lai. Anh hứa chắc nịch: chỉ đi ba năm, hết hợp đồng sẽ về, tiền kiếm được sẽ gửi về dần cho vợ con, sau này tích góp đủ thì xây nhà, làm ăn.
Thời gian đầu đúng là anh giữ lời, đều đặn gửi tiền về, cũng thường xuyên gọi điện về hỏi thăm. Nhưng rồi dần dần, những cuộc gọi thưa đi, tiền gửi cũng ít hẳn, mỗi lần gia đình hỏi thì anh đều lấy lý do “bận việc, làm ca đêm, không tiện gọi nhiều”.
Suốt ba năm trời, anh không một lần trở về dù chỉ là ngắn ngày. Đến khi hợp đồng lao động kết thúc, thay vì trở về như đã hứa, anh lại báo ở lại làm thêm. Anh bảo: “Về là phải về hẳn, mà về tay trắng thì chẳng làm được gì. Cố thêm vài năm nữa, có chút vốn rồi tính chuyện lâu dài.”
Chị tôi buồn lắm, nhưng vẫn cắn răng đồng ý. Chị hiểu, đàn ông đi xa vì lo cho gia đình. Ở nhà, chị một mình lo toan mọi việc: vừa chăm hai con nhỏ, vừa phụng dưỡng bố mẹ chồng đã già yếu, lo hương khói tổ tiên. Suốt mấy năm, chị gồng gánh cả gia đình mà không một lời than vãn.
Thế rồi, đúng năm thứ năm kể từ ngày anh đi, chị đổ bệnh. Căn bệnh quái ác đến bất ngờ và diễn tiến rất nhanh, khiến chị suy kiệt từng ngày. Cả nhà liên tục gọi điện sang báo tin, mong anh thu xếp về kịp, nhưng anh vẫn viện cớ “khó xin nghỉ, chưa xong giấy tờ”, không chịu về. Chị tôi gắng gượng được sáu tháng trong đau đớn và hụt hơi đợi chờ, rồi trút hơi thở cuối cùng mà không được gặp chồng lần cuối.
Đến khi chị mất, anh mới vội vã về chịu tang. Ở lại đúng một tuần, làm xong tang lễ thì lại lặng lẽ rời đi, tiếp tục sang nước ngoài. Trước khi đi, anh chia hai đứa con: đứa bé trai gửi cho ông bà nội nuôi, đứa con gái lớn hơn thì gửi bên nhà ngoại.
Bố mẹ tôi giận lắm. Họ không thể chấp nhận nổi việc con rể không chịu về dù biết vợ bệnh nặng, để chị tôi chết trong chờ đợi và tủi thân. Ông bà tuyên bố sẽ nuôi cháu và không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào từ phía anh.
Không ngờ, anh cũng chẳng màng thật. Từ ngày ấy, gần như biệt tăm. Năm thì mười hoạ mới gửi về vài đồng gọi là, chẳng hỏi han, chẳng một lời nhắn nhủ. Cả hai đứa nhỏ lớn lên thiếu vắng bàn tay của cha, mà cũng chẳng còn hình bóng của mẹ.
Rồi đúng năm năm sau ngày chị tôi mất, gia đình bất ngờ nhận được một tin gi.ữ…Xem thêm tại bình luận

Đưa b;ồ nh;í đi đ;ẻ, chồng đ;iếng người khi vị bác sĩ đỡ đẻ chính là vợ mình, và cái kết bất ngờ...Cô bác sĩ trẻ vừa rửa...
02/07/2025

Đưa b;ồ nh;í đi đ;ẻ, chồng đ;iếng người khi vị bác sĩ đỡ đẻ chính là vợ mình, và cái kết bất ngờ...Cô bác sĩ trẻ vừa rửa tay, vừa cố nén nhịp tim đang đập dữ dội. Ngoài cửa phòng sinh, một người đàn ông đang túc trực, mắt không rời khỏi cánh cửa như thể phía sau đó chứa cả sinh mệnh của mình. Nhưng cô biết rõ… người phụ nữ đang nằm trong kia không phải vợ anh ta, và trớ trêu thay, người đỡ đ;ẻ hôm nay lại chính là vợ anh ta – cô.
Minh và Trang là cặp đôi từng khiến bạn bè, người thân ngưỡng mộ. Anh là kỹ sư xây dựng, công tác thường xuyên xa nhà; cô là bác sĩ sản khoa, tận tụy với nghề. Họ cưới nhau đã 5 năm, chưa có con do Trang muốn ổn định sự nghiệp trước. Cô luôn tin tưởng Minh, vì chưa từng có lý do gì để nghi ngờ anh.
Minh hay về trễ, đôi khi đi công tác đột xuất. Những điều đó, Trang đã quen. Là vợ bác sĩ, cô hiểu sự bận rộn, và cũng dùng sự bận rộn của mình để không đặt câu hỏi. Tình yêu đôi khi vẫn sống sót nhờ những điều không nói ra.
Cho đến một ngày...
Ca trực đêm hôm đó, Trang vừa hoàn thành một ca mổ đẻ khó thì y tá gọi cô xuống phòng cấp cứu. Một sản phụ sắp sinh, thai lớn, cần bác sĩ chuyên môn cao. Như bao lần, cô không chần chừ, lao vào phòng mổ. Nhưng khi bước vào, người đầu tiên cô thấy không phải là sản phụ, mà là người chồng đang bối rối đứng cạnh cáng – Minh.
Anh nhìn cô trong tích tắc – đôi mắt như đông cứng.
Trang chết lặng.
“Minh?” – cô khẽ thốt lên.
Anh lúng túng lùi lại: “Trang… em…”
Nằm trên cáng là một cô gái trẻ, bụng v;ượt m;ặt, đau đớn r//ên r/ỉ. Nhìn qua, Trang đã hiểu. Sự thật ập đến như một cái tát – anh ngoại tình. Không chỉ thế, người tình của anh đang chuẩn bị sinh con – có thể là con anh.
Trang cứng đờ. Một y tá giục: “Bác sĩ, sản phụ sắp sinh, c//ổ t//ử c/ung mở hết rồi.”
Đứng giữa lằn ranh nghề nghiệp và tổn thương cá nhân, cô bác sĩ không được phép để cảm xúc chi phối. Sau vài giây im lặng chết chóc, Trang thở hắt ra:
“Đưa vào phòng sinh số 3. Tôi sẽ trực tiếp đỡ.”
Minh như muốn nói gì đó, nhưng đôi mắt Trang đã đóng sập mọi cánh cửa đối thoại.
Trong phòng sinh, mọi giác quan của cô như tách ra làm hai: một phần là bác sĩ chuyên môn lạnh lùng, một phần là người vợ đang bị phản b;ội tan nát cõi lòng.
Người phụ nữ kia – tên là My – trẻ hơn Trang gần chục tuổi. Cô ta không biết bác sĩ đỡ đ;;ẻ cho mình là vợ của người yêu mình. My gọi Minh là “anh yêu”, nói trong hơi thở đứt quãng rằng “đừng rời em, em s;;ợ…” ... Xem thêm 👇

Th/ương 2 mẹ con ướt mưa trên đường cao tốc, anh tài xế cho đi nhờ, 20 phút sau xảy ra điều ki/nh ho/àng...Tôi là Hưng, ...
01/07/2025

Th/ương 2 mẹ con ướt mưa trên đường cao tốc, anh tài xế cho đi nhờ, 20 phút sau xảy ra điều ki/nh ho/àng...Tôi là Hưng, một tài xế xe tải đường dài. Cuộc sống của tôi gắn liền với những cung đường, những chuyến hàng và những đêm dài thao thức. Vợ tôi mất sớm, để lại cho tôi một cậu con trai nhỏ, thằng cu Tùng. Cuộc sống của một ông bố đơn thân, lại thường xuyên vắng nhà, không hề dễ dàng. Tôi gửi Tùng về quê nhờ ông bà nội chăm sóc, mỗi tháng tôi lại cố gắng về thăm con một vài lần, hoặc gọi điện thoại video để nhìn mặt con. Ước mơ lớn nhất của tôi là tích cóp đủ tiền để mua một căn nhà nhỏ ở thành phố, đón Tùng lên sống cùng, để hai bố con không phải xa cách nữa.

Hôm ấy, trời mưa tầm tã. Những hạt mưa nặng trĩu quất thẳng vào kính xe, khiến tầm nhìn bị hạn chế đáng kể. Tôi đang trên đường từ Đà Nẵng về Sài Gòn, một chuyến hàng gấp nên tôi phải chạy xuyên đêm. Cao tốc vắng hoe, chỉ thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe lướt qua.

Khi đi ngang qua một đoạn đường vắng, tôi chợt thấy hai bóng người nhỏ bé đang co ro bên vệ đường. Một người phụ nữ, dáng người gầy gò, đang ôm chặt một đứa bé chừng 5, 6 tuổi. Cả hai mẹ con đều ướt sũng, run rẩy trong màn mưa lạnh giá. Không có bất kỳ bóng cây hay trạm dừng chân nào ở gần đó. Họ chắc chắn đang gặp nạn.

Lòng tôi chợt thắt lại. Hình ảnh ấy khiến tôi nhớ đến vợ và con trai mình. Nếu một ngày nào đó, vợ tôi còn sống, và hai mẹ con gặp hoàn cảnh tương tự trên đường vắng, tôi sẽ mong có ai đó giúp đỡ họ biết nhường nào. Không chút chần chừ, tôi đạp phanh, đánh lái xe vào lề đường.

Tôi hạ cửa kính xe, gọi lớn: "Hai mẹ con có sao không? Cần giúp đỡ không?"

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh. Đôi mắt cô ấy hiện rõ vẻ mệt mỏi và sợ hãi. Đứa bé trong vòng tay cô ấy đã ngủ thiếp đi, đôi môi tím tái.

"Dạ, xe bọn em bị hỏng giữa đường, gọi mãi mà không có ai đến đón," người phụ nữ nói, giọng cô ấy run rẩy vì lạnh. "Bọn em không biết phải làm sao bây giờ."

Tôi nhìn đồng hồ. Đã gần 10 giờ đêm. Trời vẫn mưa như trút nước. Để hai mẹ con ở lại đây trong đêm mưa lạnh lẽo này thì quá nguy hiểm.

"Thôi được rồi," tôi nói. "Hai mẹ con lên xe đi. Tôi đang về Sài Gòn, tôi có thể đưa hai mẹ con về đến trạm dừng chân gần nhất, hoặc nếu tiện đường thì đưa về đến Sài Gòn luôn."

Người phụ nữ ngần ngại một chút, rồi gật đầu lia lịa: "Dạ, cám ơn anh. Cám ơn anh nhiều lắm!"

Cô ấy cõng đứa bé lên xe. Tôi vội vàng bật điều hòa ấm hơn một chút. Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ, đặt đứa bé nằm gọn trong lòng. Cô ấy lấy một chiếc khăn mỏng trong túi xách ra lau mặt cho đứa bé, rồi lau vội cho mình.

"Hai mẹ con đi đâu mà khuya vậy?" Tôi hỏi, cố gắng tạo không khí thoải mái.

"Dạ, em đưa cháu về thăm bà ngoại ạ," người phụ nữ đáp, giọng cô ấy đã đỡ run hơn. "Nhưng không ngờ xe lại bị hỏng."

Cô ấy tên là Mai, còn đứa bé là bé An. Mai kể, cô ấy làm công nhân ở một nhà máy may mặc, còn chồng cô ấy làm phụ hồ. Cuộc sống của họ rất khó khăn. Chuyến đi này là để về quê thăm mẹ già đang ốm nặng.

Tôi lắng nghe câu chuyện của Mai, lòng tôi chợt dâng lên một sự đồng cảm sâu sắc. Cuộc đời này, ai cũng có những nỗi vất vả riêng.

Trong xe, tiếng mưa vẫn không ngừng rơi. Bé An đã tỉnh dậy, đôi mắt to tròn, ngơ ngác nhìn xung quanh. Tôi lấy trong túi ra một hộp sữa và một ít bánh quy đưa cho bé. Bé An đón lấy, đôi mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.

"Cháu cảm ơn chú ạ," bé An lí nhí nói.

"Con ngoan quá," tôi cười. "Ăn đi con, để có sức khỏe."

Tôi lái xe chậm lại, cẩn thận hơn trong màn mưa. Mấy phút sau, tôi thấy Mai dựa đầu vào thành ghế, hình như cô ấy đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Tôi cũng không muốn làm phiền cô ấy.

Đường cao tốc vẫn dài hun hút. Gió rít qua khe cửa xe, tạo nên những âm thanh kỳ lạ. Tôi bật radio, nghe một vài bản nhạc nhẹ để xua đi sự buồn ngủ.

Khoảng 20 phút trôi qua. Tôi đang tập trung lái xe thì bỗng nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ phía ghế phụ. Tôi giật mình, vội vàng quay sang nhìn.

Mai vẫn dựa đầu vào thành ghế, nhưng tư thế của cô ấy có vẻ không được tự nhiên. Tôi gọi: "Chị Mai ơi, chị Mai?"

Không có tiếng trả lời..... Xem thêm 👇

Con không có diễm phúc làm con dâu bác, con xin h;ủy hôn...gia đình con nghèo thật đó nhưng cũng có lòng tự trọng không ...
01/07/2025

Con không có diễm phúc làm con dâu bác, con xin h;ủy hôn...gia đình con nghèo thật đó nhưng cũng có lòng tự trọng không để ai coi kh/i/nh cả...Nói xong câu đó, cô gái quay đi, để lại căn phòng khách sang trọng với những ánh mắt trố mắt, ngỡ ngàng. Người đàn ông ngồi bên cạnh đứng dậy, gọi với theo:
— An! Em đứng lại đã!
Nhưng cô không dừng lại. Cô không rơi nước mắt. Cô chỉ mím chặt môi, giữ lại cho mình chút kiêu hãnh cuối cùng...

Nguyễn An – một cô giáo mầm non 24 tuổi, sống cùng mẹ trong một căn nhà cấp bốn nhỏ nằm sâu trong con hẻm khu lao động tại quận 8, Sài Gòn. Mẹ cô – bà Hồng – là thợ may, từng có một thời trẻ đẹp vang bóng, nhưng số phận đưa đẩy, bà ở vậy nuôi con sau khi người chồng mất sớm vì tai nạn lao động. An là đứa con gái duy nhất, hiền lành, sống nội tâm, học hành chăm chỉ và chưa từng mơ mộng gì nhiều ngoài một cuộc sống yên ổn, bình dị.

Nhưng duyên số lại đưa cô đến với Khánh – một chàng trai giàu có, đẹp trai, là con trai của ông bà Lâm – chủ chuỗi bất động sản nổi tiếng ở TP.HCM. Khánh học kiến trúc ở Pháp, về nước mở công ty riêng. Họ gặp nhau lần đầu trong một buổi từ thiện do An tổ chức ở trường mẫu giáo. Khánh là nhà tài trợ chính, còn An là người hướng dẫn nhóm trẻ múa bài hát "Mái trường mến yêu".

Không ai tin rằng một mối quan hệ giữa họ có thể nảy nở, nhưng Khánh lại say mê sự giản dị và chân thành trong An. Anh theo đuổi cô không ngừng. Dù biết sự cách biệt, An vẫn cho Khánh cơ hội, bởi cô tin vào lòng tốt và tình yêu.

Sau một năm, Khánh ngỏ lời cầu hôn. An, sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng cũng gật đầu. Nhưng cô không biết, đó cũng là khởi đầu cho chuỗi ngày bị thử thách bởi định kiến và sự ngạo mạn của những người không bao giờ tin rằng "ngọc có thể mọc từ bùn"

An mặc chiếc váy trắng đơn giản, do chính tay mẹ may. Cô tới nhà Khánh với bó hoa hồng nhỏ, lòng đầy lo lắng nhưng vẫn giữ sự nhẹ nhàng vốn có.

Bà Lâm – mẹ Khánh – đón cô bằng ánh mắt dò xét. Từ đầu tới chân, ánh nhìn ấy như một lưỡi dao lặng lẽ rạch lên niềm tự tin của An.

Bữa cơm diễn ra gượng gạo. Ông Lâm ít nói, Khánh cố gắng giữ không khí, nhưng bà Lâm không ngừng đưa ra những lời ẩn ý.

— Ở nhà hai mẹ con thuê trọ à?

— Dạ, tụi con ở trong căn nhà nhỏ của ông bà ngoại để lại ạ. Tuy không mới nhưng đủ che nắng che mưa.

— Ờ, chứ không có sổ đỏ, sổ hồng gì hết hả?

— Dạ, không ạ…

— Vậy sau này về làm dâu, chắc con không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc gia đình "lớn"?

An hơi cúi đầu, nói nhỏ:

— Con có thể học ạ, miễn là con thật lòng.

— Nhưng con biết không, gia đình bác có danh tiếng, địa vị xã hội. Con nghĩ con sẽ chịu được không khí ở đây chứ?

Không khí đặc quánh lại. Khánh chau mày:

— Mẹ, con yêu An vì con người của cô ấy, không phải vì hoàn cảnh.

— Nhưng tình yêu không đủ để sống cả đời, con à! Con định để người như vậy mang danh dâu trưởng nhà mình à?

Câu nói ấy như t//á/t vào m;ặt An.

Không đợi thêm. Cô đặt đũa xuống, đứng dậy. Giọng nói run nhưng dứt khoát:

— Con xin lỗi, bác nói đúng. Con không có diễm phúc làm dâu nhà bác. Con xin hủy hôn.

— An… — Khánh gọi với theo..... Xem thêm 👇

Biết bố dượng có 10 tỷ tiết kiệm, mẹ xin cho tôi một khoản rồi sững sờ với câu trả lời của ông. Câu trả lời ấy không phả...
01/07/2025

Biết bố dượng có 10 tỷ tiết kiệm, mẹ xin cho tôi một khoản rồi sững sờ với câu trả lời của ông. Câu trả lời ấy không phải là một lời từ chối thẳng thừng, cũng không phải một cái gật đầu dễ dàng. Nó là một sự thật trần trụi, lạnh lẽo hơn bất kỳ lời phủ nhận nào, khiến mẹ tôi ch/ết l;ặng, còn tôi thì bàng hoàng đến t;ột đ;ộ.
Mẹ tôi và bố dượng kết hôn khi tôi vừa tròn mười tuổi. Cuộc hôn nhân thứ hai của mẹ không phải vì tình yêu sét đánh, mà là sự lựa chọn của lý trí và hoàn cảnh. Bố dượng, ông Nam, là một người đàn ông thành đạt, goá vợ và có hai con trai đã lớn, đều đang du học nước ngoài. Ông Nam hiền lành, ít nói, và sống rất nguyên tắc. Ông đối xử với tôi khá tốt, không quá gần gũi nhưng luôn chu toàn mọi thứ, từ học phí, quần áo, đến những chuyến đi chơi. Mẹ tôi thì hết mực chiều chuộng ông, có lẽ vì bà muốn bù đắp cho những thiệt thòi mà ông phải chịu đựng sau khi vợ mất, và cũng vì bà biết ơn ông đã cho mẹ con tôi một cuộc sống ổn định, đầy đủ.
Cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi đi êm đềm trong suốt mười lăm năm. Tôi tốt nghiệp đại học, có một công việc ổn định, và dự định kết hôn với người yêu của mình vào cuối năm nay. Mọi thứ dường như đang đi đúng quỹ đạo, cho đến một ngày, mẹ tôi tình cờ phát hiện ra bí mật lớn của bố dượng.
Chuyện là, bố dượng tôi vốn là một người rất kín đáo về tài chính. Ông không bao giờ khoe khoang hay nói về tiền bạc. Ông luôn sống một cách giản dị, thậm chí có phần tiết kiệm. Mẹ tôi cũng vậy, bà tin tưởng tuyệt đối vào ông nên không bao giờ hỏi han hay can thiệp vào chuyện tiền nong của ông. Mọi chi tiêu trong nhà đều do ông quản lý, mẹ tôi chỉ nhận một khoản tiền hàng tháng để lo liệu việc chợ búa và chi tiêu cá nhân.
Một buổi chiều nọ, bố dượng tôi đi công tác đột xuất. Trước khi đi, ông dặn mẹ tôi cất giúp ông một tập tài liệu quan trọng vào két sắt. Trong lúc mẹ tôi loay hoay mở két, bà vô tình nhìn thấy một cuốn sổ tiết kiệm. Mẹ tôi vốn là người tò mò, bà không khỏi thắc mắc khi nhìn thấy con số trên cuốn sổ. Mẹ mở ra xem, và bà gần như ngã quỵ khi thấy con số khổng lồ trên đó: 10 tỷ đồng.
10 tỷ đồng! Một con số mà mẹ tôi chưa bao giờ dám mơ tới. Cuộc sống của chúng tôi từ trước đến nay vẫn luôn ở mức khá giả, nhưng mẹ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bố dượng lại có một khoản tiết kiệm lớn đến vậy. Ông Nam làm giám đốc một công ty xây dựng lớn, nhưng mẹ nghĩ rằng phần lớn tài sản của ông đã được phân chia cho hai con trai riêng hoặc đầu tư vào công việc kinh doanh.
Mẹ tôi giữ kín bí mật này trong lòng suốt mấy ngày liền. Bà không nói với tôi, cũng không dám hỏi thẳng bố dượng. Tôi biết, mẹ là người phụ nữ truyền thống, bà luôn tôn trọng chồng và không muốn gây xích mích vì chuyện tiền bạc. Nhưng 10 tỷ đồng là một số tiền quá lớn, nó khiến mẹ tôi không thể nào bình tâm được.
Một tuần sau, bố dượng tôi trở về từ chuyến công tác. Mẹ tôi quyết định nói chuyện với ông. Bà đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng, bà quyết định sẽ xin ông một khoản tiền để mua nhà cho tôi. Tôi sắp lấy chồng, nhưng vợ chồng tôi vẫn chưa có đủ tiền để mua một căn nhà riêng. Tôi dự định sẽ thuê nhà một thời gian, rồi cố gắng tích góp để mua nhà sau. Nhưng nếu có một khoản hỗ trợ từ bố dượng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, sau bữa cơm tối, mẹ tôi gọi bố dượng vào phòng khách. Tôi cũng ngồi đó, lòng đầy hồi hộp. Mẹ tôi bắt đầu câu chuyện một cách khéo léo, bà nói về tương lai của tôi, về việc tôi sắp lập gia đình, và về ước mơ có một căn nhà nhỏ của riêng mình. Bố dượng tôi lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt ông vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
"Anh Nam à," mẹ tôi ngập ngừng, "em biết anh là người rất chu đáo và lo lắng cho các con. Thằng Long nhà mình sắp lập gia đình, nó cũng đang mong muốn có một căn nhà riêng. Em nghĩ... nếu anh có thể giúp đỡ một chút..."
Mẹ tôi ngập ngừng, bà nhìn bố dượng với ánh mắt đầy hy vọng. Tôi cũng nhìn ông, tim đập thình thịch. Tôi không dám chắc ông sẽ đồng ý, nhưng tôi biết, mẹ tôi đã dũng cảm lắm khi nói ra điều này.
Bố dượng tôi im lặng một lúc. Ông nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén xuống bàn. Khuôn mặt ông vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt ông có vẻ xa xăm.
"Em nói đúng," ông Nam bắt đầu nói, giọng ông trầm ấm và từ tốn. "Thằng Long sắp lập gia đình, có một căn nhà riêng là điều cần thiết."
Tôi thầm mừng rỡ. Có lẽ ông sẽ đồng ý.
"Nhưng..." ông Nam nói tiếp, và từ "nhưng" đó như một gáo nước lạnh t/ạt thẳng vào mặt tôi và mẹ. "Khoản tiền đó, anh không thể cho Long được." .... Xem thêm 👇

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Mẹo Hay Cuộc Sống posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share