Đức Anh kể chuyện

Đức Anh kể chuyện Mọi khoảnh khắc, mỗi câu chuyện, dẫu vui hay buồn, đều có giá trị và ý nghĩa riêng... Blog cá nhân - Người buồn lạc quan

ㅤㅤ Tôi có những bạn thực tập sinh rất giỏiㅤTrong lĩnh vực tôi đang làm và với tính chất của các kỳ thực tập ngắn hạn thì...
25/05/2025

ㅤㅤ Tôi có những bạn thực tập sinh rất giỏi

ㅤTrong lĩnh vực tôi đang làm và với tính chất của các kỳ thực tập ngắn hạn thì trung bình cứ tầm 3 - 4 tháng là tôi sẽ được làm quen với một gương mặt mới, đến từ các trường đại học có tiếng và thành tích tốt. Cũng nhân đây mà tôi cũng có cơ hội để quan sát và đánh giá các bạn sinh viên trẻ ngày nay tốt hơn (1. Gọi là trẻ chỉ đơn giản là vì thực tế các bạn ấy trẻ hơn mình - không có nghĩa gì khác // 2. Quan sát và đánh giá vừa là công việc phải làm vì thực tập sinh cần xác nhận của cơ sở, vừa là để góp ý giúp các bạn ấy biết được những thứ mà mình ở tuổi đó chưa biết - không phải để phán xét hay tỏ ra mình hơn ai).

ㅤĐiều mà tôi nhận ra rất nhanh chóng, đó là tôi có những bạn thực tập sinh rất giỏi, chí ít là nếu xét về thời điểm còn ở độ tuổi bằng các bạn, chắc chắn tôi không thể so bì được. Nhưng ngoài việc giỏi - theo nghĩa thành tích học tập trên trường lớp - thì tôi khó quan sát được điểm mạnh nào thêm, thậm chí còn nhận ra được rằng hóa ra người giỏi lại có khá nhiều vấn đề.

ㅤThứ nhất, rất dễ thấy, đó là tâm lý mơ lớn và vội vàng. Lúc hỏi thì bạn nào cũng muốn làm to, chức cao nhưng lại không muốn làm những vị trí nhỏ ban đầu, hoặc làm cho có. Hơi mệt chút là đòi nghỉ, hơi chán xíu là đòi đổi nghề. Cái các bạn còn chưa hiểu, bất kể mình làm gì cũng phải đi từ gốc rễ đi lên, những vị trí khởi đầu ấy là nơi mình xây dựng căn cơ, nền tảng vững chắc mà theo tới mãi sau này. Đơn cử giống như việc học Toán vậy, có bao giờ các bạn tự hỏi rằng sao thầy cô không dạy luôn cách giải nhanh từ đầu đi mà lại dạy cách giải dài trước rồi khi lên lớp mới được chỉ cách làm tắt không? Bởi vì cách giải dài dòng từng bước một sẽ giúp ta hiểu được bản chất vấn đề tại sao giải được như vậy, mà đã hiểu rồi thì sẽ không bao giờ quên. Chứ giờ không học cách giải dài, đến lúc chẳng may quên công thức, hoặc rơi vào bài không làm tắt được thì… nghệt ra đấy à.

ㅤThứ hai, mất đi sự phá cách và chủ động cần thiết trong tư duy khác biệt. Điều này bắt nguồn từ việc các bạn vẫn còn đang quen với việc học trên trường lớp, tức là quen với việc chỉ có một đáp án đúng. Cuộc sống đi làm thì không như vậy, vẫn có nhiều cách khác nhau để làm một việc, mỗi cách lại cho ra kết quả khác nhau và trong số đó hoàn toàn có thể có nhiều kết quả đúng chứ không chỉ một. Nhưng bởi các bạn còn chưa thoát được khỏi việc nhìn nhận mọi thứ chỉ có hoặc đúng hoặc sai nên sẽ coi lời anh chị nói là đúng, là duy nhất và mình phải làm theo không sai một chữ. Ví dụ: tôi nhờ bạn mang bộ tài liệu đưa cho đồng nghiệp ở phòng kế toán, trong đó có 1 tờ trình phải làm thêm 1 bản và bổ sung bản in của email trao đổi làm minh chứng đi kèm. Thay vì gọi hỏi tôi, thì bạn rất nghe lời, bảo thiếu nên trả lại cái là cầm luôn quay về văn phòng, rồi photo với in bổ sung xong lại mang đi trình lần nữa. Trong khi đó: phòng kế toán có máy photocopy và bạn ấy chỉ cần đơn giản nhắn tôi sẽ bày cách, hoặc nếu nghĩ ra và gọi tôi bảo “anh chuyển tiếp cái email abc này qua phòng kế toán, để em nhờ in” là sẽ giải quyết được cả 2 việc mà không cần đi đi về về, thì quá đáng tuyên dương.

ㅤThứ ba, nối tiếp với ý thứ hai, đó là tâm lý sợ sai. Tôi để ý rằng các bạn giỏi khó chấp nhận lời mắng mỏ hơn bình thường, chắc do chưa nghe quen (^.^). Không biết mọi người thế nào nhưng cá nhân tôi đối với các bạn thực tập sinh hoặc cả kể là các bạn đồng nghiệp trẻ làm cùng, tôi thường có xu hướng nhìn nhận về mặt tư duy, nhận thức hơn là đúng hay sai. Tuy nhiên, các bạn ấy thì vẫn còn đặt nặng vấn đề “chấm điểm” quá. “Chấm điểm” ở đây ý là kết quả đúng thì được điểm, sai thì mất, không có làm lại. Nhưng thực tế khi đi làm, gần như tất cả các trường hợp là vẫn có thể làm lại hoặc sửa sai, cải thiện tình hình, nên tôi thường sẽ đánh giá về hiệu suất và năng lực, làm có tốt không, làm có hiệu quả không, cách làm có thông minh và nhanh gọn không, chứ không quá quan tâm việc bạn làm đúng bao nhiêu việc, hôm nay chấm bạn mấy điểm.

ㅤCuối cùng, việc tự áp lực bản thân về sự thành công/ thất bại. Một điểm chung khá hay mà tôi thấy nữa là các bạn ấy ép mình học rất nhiều, nghe thì có vẻ là tốt, đúng, trong trường hợp tập trung vào một vài thứ nhất định. Nhưng thực tế, tình trạng chung là cái gì cũng biết, mỗi thứ biết một chút, nhưng hỏi kĩ thì không có cái gì thực sự hiểu sâu. Đó là việc muốn bản thân lúc nào cũng phải bận rộn vì “nếu tôi dừng lại thì những người đồng trang lứa sẽ vượt qua mất”. Vậy áp lực này từ đâu mà ra? Chính là từ tâm lý thành tích. Khi mình giỏi thì rất sợ việc bản thân bị chê, còn người không giỏi thì có chê họ vẫn thấy bình thường. Nếu dùng thuật ngữ của các môn thể thao đối kháng thì gọi là người chưa giỏi chỉ có hòa hoặc thắng, còn người giỏi, nếu bạn thắng thì họ coi là bình thường, bạn hòa hoặc thua thì sẽ bị chê ngay. Vì thế nên cứ biết nhiều đã, phù hợp hay bổ ích không thì tính sau. Dẫn tới tình trạng nếu mà kiêm thêm cả việc thực tập ở chỗ làm thì lúc nào các bạn trông cũng mệt mỏi, hết năng lượng và không có thời gian tận hưởng cuộc sống.

ㅤTôi có những thực tập sinh rất giỏi. Tôi vẫn mong các bạn chậm lại một chút vì có những thứ nhanh chưa chắc là hay, có tâm lý cạnh tranh là đáng tuyên dương, nhưng tận hưởng cuộc sống để đảm bảo tinh thần vui vẻ và sức khỏe tốt thì cũng chẳng kém quan trọng là bao. Mỗi người sẽ có một xuất phát điểm khác nhau, một lộ trình khác nhau, mục tiêu, đích đến khác nhau và động lực khác nhau nên cũng phải sáng suốt trong việc so sánh bản thân với những người xung quanh.

Trích lại một đoạn trong một chuyện cũ từng viết: “Hãy cứ đi theo niềm vui của bạn. Bởi lẽ đến cuối cùng của cuộc hành trình, điều mà chúng ta nhớ nhất sẽ là cảm giác hài lòng và hạnh phúc khi được làm những điều mình thích; hoặc sự hối hận cùng tiếc nuối về những cơ hội mình đã bỏ lỡ, những việc mình đã có thể làm.”

ㅤㅤㅤㅤㅤTrên bàn biên tập: Số thứ 12ㅤㅤㅤㅤㅤ(Số đặc biệt - có thể sẽ dài)Tự thấy bản thân lười biếng, “tắc” văn, nên nhân dịp ...
07/02/2025

ㅤㅤㅤㅤㅤTrên bàn biên tập: Số thứ 12
ㅤㅤㅤㅤㅤ(Số đặc biệt - có thể sẽ dài)

Tự thấy bản thân lười biếng, “tắc” văn, nên nhân dịp sang năm mới (còn mùng là còn Tết) thì xin phép được công bố và lưu lại những lời nhắn gửi của mọi người suốt 3 năm hoạt động vừa qua để làm động lực cho một năm 2025 nhiều chuyện hơn để kể ^^

ㅤ(17.10.22-17) “Mình đọc câu chuyện gần đây nhất của cậu và mình chỉ muốn nói là: Đức Anh à, cố lên, cậu đang làm rất tốt, đúng như những gì bố mẹ cậu mong đợi. Cậu chăm sóc rất tốt mọi người trong gia đình, cậu trưởng thành hơn tuổi của cậu nhiều lắm. Đừng buồn nha. Phải vui lên vì cậu có rất nhiều người bạn tốt bên cạnh. Có khó khăn gì có thể tìm đến mọi người nha.”

ㅤ(14.3.23-22) “Lâu quá r mình ko nch, giờ còn chả biết phải xưng hô với ĐA thế nào. Biết ĐA từ cấp 3, vẫn luôn thấy ĐA giỏi giang, tháo vát, và khó hiểu. Thời gian đấy qua lâu rồi, khá là lâu rồi. Đọc status của ĐA, tớ biết ĐA vẫn là người tháo vát như thế, nên là ĐA sẽ ổn thui. ĐA nhạy cảm, đừng quá canh cánh rồi ôm đồm mọi vấn đề về mình. Tớ chỉ biết ĐA đến chừng đó thôi nên không dám nói gì thêm. Viết lủng củng quá vì vốn tớ có ý chính nào đâu. Nói chung là, cố lên nhé!”

ㅤ(14.3.23-25) “Hi. Tự dưng lúc nãy mở Facebook, chị thấy bài viết của em, rồi đọc bài viết, đọc comment và đọc cả những bài ở page của em nữa. Đã like page ;)) Chị cũng chưa trải nghiệm nhiều hơn em, hay hơn ai, nhưng chị thấy là, cuộc sống sẽ không ngày một dễ dàng hơn, chỉ là sức đề kháng của mình, khả năng chống chọi của mình cao hơn thôi. Chị đoán là em cũng đã ổn hơn rồi. Chị sẽ theo dõi page của em, chắc chắn luôn. Hành văn rất là hay, và sâu sắc. Chị cũng không bất ngờ vì em có suy nghĩ, quan điểm và diễn đạt như vậy đâu, do những điều mà em đã trải qua và nhận ra hết ấy.”

ㅤ(14.3.23-29) “Hi Đức Anh. Tôi là người từng học cùng ông. Nghe phụ huynh nói chuyện xong tôi càng nể ông luôn ấy, chịu thương chịu khó mà cũng k thể hiện ra. Ông lúc nào cũng là người có tham vọng và cố gắng. Nghe chuyện ông tâm sự xong tôi cũng không biết khuyên gì hơn vì những gì tôi muốn khuyên ông đều làm được rồi, tôi chỉ mong bà ông khoẻ mãi nhé. Thương bà, thương 2 bà cháu. Cố gắng lên nhé bro!”

ㅤ(15.3.23-30) “Từ một người bạn cũ, rất rất cũ. Thật tốt khi thấy ông vẫn đang cố gắng. Với những chuyện ông đã gặp phải, không nhiều người có thể làm được như vậy. Ông đang làm rất tốt và tôi muốn ông hiểu điều đó.”

ㅤ(15.5.23-31) “T không nghĩ 1 đứa luôn tỏ ra mình vui vẻ, hoà đồng và có vẻ là hướng ngoại lại có nhiều biến cố và tâm sự như thế. T hiểu con trai bm sinh ra đã phải mang gánh nặng sự nghiệp, nhà cửa, gia đình. Bạn t cũng đã từng hỏi t là “Đàn ông có thể khóc không?” T nghĩ là nếu khóc có thể nhẹ lòng thì cứ khóc đi, chẳng ai đánh giá cả. M có thể yếu đuối nhưng đừng quên mục tiêu để mình phấn đấu là gì. Cuộc sống mà. M không được lựa chọn cách mình được sinh ra nhưng t tin là m sẽ chọn được con đường mình muốn hướng tới. T cũng mong m sẽ tìm được 1 người con gái thực sự tốt và yêu m, 1 người đồng hành, có thể sớm có thể muộn và bù đắp những tình cảm m còn thiếu. Chỉ cần m tin và đủ khát khao thì vũ trụ sẽ đáp lại thôi. 5ting and good luck!!”

ㅤ(21.6.23-32) “Chưa bao giờ thân thiết với Đức Anh hồi cấp 3 nhưng dù là ngày trước hay bây giờ, vẫn luôn dành một sự nể trọng cực lớn dành cho Đức Anh. Cảm ơn vì c vẫn mạnh mẽ sau từng ấy tổn thương, gian khó, vất vả và bao thiệt thòi. Dù là ẩn danh và cminh chẳng thân thiết, t vẫn muốn viết đôi lời động viên 1 chàng trai dịu dàng với thế giới chẳng hề dịu dàng với mình, u did great! Mình tin mọi người đều tự hào về c, keep doing what you do!”

ㅤ(18.7.23-33) “Hôm nọ tôi có đọc được những tâm sự ban đêm, những story chớp nhoáng của Đức Anh. Chỉ muốn gửi Đức Anh một cái ôm coi như một lời động viên để Đức Anh có thêm tinh thần đương đầu và vượt qua thời gian khó khăn bây giờ cũng như về sau. Bọn mình có thể không quá thân, tôi cũng không hay nói riêng những lời này nhưng tôi rất khâm phục và quý Đức Anh vì những cố gắng, hy sinh và quan tâm thầm lặng Đức Anh làm. Nhiều sức khoẻ và mạnh mẽ nhé :)”

ㅤ(12.8.23-38) “Tớ không động viên ĐA phải cố lên, hãy trở thành một người như bạn đã hứa. Tớ tôn trọng mọi lựa chọn của bạn, và tớ tin bác gái, bác trai, ông và bà cũng sẽ như vậy. Tớ mong ĐA sẽ sống hạnh phúc, và làm bất cứ điều gì khiến ĐA hạnh phúc, dù đó có là điều mà nhiều người sẽ chưa hiểu.”

ㅤ(12.8.23-40) “Thực sự thì khi tiếp xúc với bạn tôi thấy bạn là một người rất nghị lực ấy. Kiểu thực sự nếu ở trong trường hợp của bạn. Sau những thứ được gọi là “biến cố” xảy ra trong cuộc sống của bạn, tôi nghĩ là bản thân tôi sẽ bị mất định hướng ấy. Nhưng bạn thì khác, tôi thấy những điều đó dù có buồn nhưng bạn không hề nản mà vẫn tiếp tục theo đuổi những mục tiêu mà mong muốn, dự định của bản thân. Thực sự được như vậy tôi rất khâm phục. Bạn thực sự rất trưởng thành và cứng rắn. Hơi văn vở k hợp với tôi lắm nhưng mà trong cuộc sống sẽ có nhiều điều khiến bạn nản chí, chắc chắn bạn cũng biết điều này rất rõ rồi. Nhưng tôi mong bạn sẽ đừng vì thế và cảm thấy chán nản, mất động lực. Vì bản thân tôi khi nhìn vào bạn cũng học tập được rất nhiều điều vì không phải ai cũng có thể làm được như bạn đâu. Nên bạn cố gắng lên nhé. Keep it up bro! Proud to know u as an old classmate!”

ㅤ(12.10.23-41) “Mình rất vui vì Đức Anh luôn dũng cảm chia sẻ hết những câu chuyện và tâm sự của mình. Và hôm nay vui hơn vì có nhiều người cùng chia sẻ với cậu. ❤️ Hôm nay chỉ muốn nói là Đức Anh hãy luôn luôn tích cực lên nhé và hãy tiếp tục thực hiện những lời hứa với gia đình, dù muộn, nhưng quan trọng là cậu hoàn thành nó chứ không bỏ cuộc nha!”

ㅤ(9.4.24-44) “Em ko chắc anh Đức Anh còn nhớ em không. Nhưng em vẫn rất nhớ anh DA vì tấm lòng hảo tâm giúp đỡ :)))) của anh dành cho các em thực tập sinh ở khách sạn ạ. Ko nói quá chứ thực sự lần thực tập hồi năm nhất đó của em nói chung vẫn luôn để lại trong em một cảm giác chưa hài lòng/ ưng ý. Nhưng dù sao lần đó cũng khiến em có cơ hội thêm hiểu biết và gặp đc người anh tốt bụng như z. Đến hiện tại, thì em đã là 1 sinh viên sắp bị đá khỏi trường. Tự dưng nay em lục mail cũ thì tìm đc contact của anh 😛 Nên em chỉ muốn nhắn nhủ tới anh rằng, từ lúc đó đến giờ, anh luôn là 1 ng anh em rất yêu quý và cảm thấy biết ơn vì anh thấy anh rất nice với em và mng. Nói ko điêu, anh thật sự giúp em nhiều trong thgian em biết và tiếp xúc với anh. Một hình mẫu rất khiêm tốn và cảm giác rất có thể tin tg ạ. Hehe tóm lại là chúc ng anh mãi tuyệt zời như z nha. Em chúc anh ngày càng thành công trong sự nghiệp và luôn giữ sức khoẻ ạ”

ㅤ(16.7.24-42) “Tớ muốn gửi đến cậu là theo dõi cậu lâu rồi tớ thấy cậu là một người rất nghị lực, rất cố gắng luôn ý. Mong cậu sẽ có cuộc sống mà cậu thấy xứng đáng và vui vẻ. Tớ không giỏi viết, cũng không giỏi nói lời động viên nhưng thật sự cậu luôn là người tớ rất ngưỡng mộ. Cảm ơn cậu.”

#12

ㅤㅤㅤㅤㅤㅤtản mạn ngày mưaㅤTôi không phải là một người thích tổ chức sinh nhật cho bản thân. Hay nói đúng hơn là tổ chức cái...
24/08/2024

ㅤㅤㅤㅤㅤㅤtản mạn ngày mưa

ㅤTôi không phải là một người thích tổ chức sinh nhật cho bản thân. Hay nói đúng hơn là tổ chức cái gì đó nhỏ nhỏ hoặc không làm gì cả thì tôi thường sẽ có xu hướng cảm thấy thoải mái hơn.

ㅤThật thú vị là thường ta hay nói về ngày tháng, kỉ niệm về ngày tháng hơn thay vì đề cập tới năm. “Ngày tháng” và “Năm”, một cái là thứ chỉ trôi qua và tiến tới, một cái thì có thể quay trở lại như một vòng tuần hoàn.

ㅤNgày và tháng, cũng giống như Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân, chúng trở đi trở lại để nhắc nhở ta về cơ hội để làm lại. Cơ hội cho những khởi đầu mới. Ví như ngày sinh nhật chẳng hạn, một cơ hội để ta nhìn lại bản thân của những ngày tháng vừa qua đã làm được gì, chưa làm được gì, và cũng là khởi đầu của một “tôi ở tuổi mới”, như lời chúc nhau tuổi mới thế này, thế kia. Một cơ hội để chữa lành những vết thương của trái tim. Để dành thời gian cho bản thân và những người thân yêu. Để sắp xếp lại cuộc sống, dọn dẹp và thêm chỗ cho những mục tiêu mới.

ㅤNhưng có phải cơ hội ấy chỉ đến vào ngày sinh nhật thôi không? Có phải ngày sinh nhật là ngày duy nhất quay trở lại không? Tất nhiên là không. Mà tất cả những “ngày mai” đều sẽ là một khởi đầu mới, không ngừng quay trở lại để nhắc ta không được bỏ cuộc, nhắc rằng vẫn sẽ luôn có cơ hội để làm lại và sửa chữa.

ㅤChính ra ngồi nghĩ một lúc thì có vẻ cũng đúng. Giống như những lần tôi ốm mệt, chán nản hay đơn giản là tâm trạng không tốt, tất cả đều có thể được chữa bằng một giấc ngủ. Khi thức dậy vào một ngày mới, tự bản thân cũng như được làm mới, các chế độ được “reset” về ban đầu, hết mệt, hết buồn, hết giận và sảng khoái. Tự hỏi vì sao mình lại để một ngày trôi qua tệ như vậy.

ㅤTự nhủ với bản thân rằng mỗi ngày đều là một cơ hội để lựa chọn, nên ta hoàn toàn có thể kiểm soát cuộc sống của mình. Vậy nên... hãy cố gắng kiểm soát nó theo một cách thật tốt và tích cực. Đi theo niềm vui của mình. Và nếu chẳng may hôm nay có thất bại, thì ta vẫn luôn còn cơ hội vào ngày mai nữa mà.

ㅤㅤㅤㅤTrên Bàn Biên Tập: số thứ 11📮 “Anh có những câu chuyện buồn rất đẹp và đáng giá, những điều anh đã trải qua khiến bọ...
05/07/2024

ㅤㅤㅤㅤTrên Bàn Biên Tập: số thứ 11

📮 “Anh có những câu chuyện buồn rất đẹp và đáng giá, những điều anh đã trải qua khiến bọn em cảm thấy rất tự hào vì được gặp, được nghe, được biết đến anh. Hôm nay cho bọn em ích kỷ một chút nhé, bọn em muốn nghe thêm về những điều hạnh phúc nhỏ xinh của anh trong cuộc sống, rằng con đường đi làm về đẹp thế nào, thời tiết kỳ lạ ra sao, những con người xung quanh thế giới của anh đáng yêu đến mức nào?”

💬 Suy nghĩ đầu tiên sau khi đọc những dòng này là cảm thấy như kiểu mình sắp được đúc thành tượng đến nơi rồi ấy =))) người thường với nhau thui mà đáng giá với tự hào chi…

ㅤ Còn để mà nói về chuyện vui mà nhỏ nhỏ xíu xíu thì nhiều lắm, tại tính anh là theo kiểu “mỗi ngày thức dậy là một ngày vui” nên lúc nào cũng đùa, cũng “trôn” và tận hưởng mọi thứ một cách lạc quan nhất. Nhưng có lẽ 1 tuần trở lại đây, anh mới để ý hơn về thế nào là niềm vui thực sự. Mà có lẽ nói đúng hơn…nên dùng từ “niềm kiêu hãnh” hoặc là “niềm tự hào” mới phải.

ㅤ Và anh hoàn toàn tự tin, dõng dạc mà kể cho em về “những người bạn đồng hành” – tri kỉ của anh.

ㅤ Đầu tiên, những người đồng nghiệp. Trong công việc, người ta hay nói về môi trường làm việc thân thiện, cởi mở, phù hợp để phát triển,…nhưng để tìm được một nơi như vậy không phải là dễ. Tất nhiên, anh là một người may mắn ^^ Thân thiện, có. Cởi mở, có. Phù hợp để phát triển? Nói thế nào nhỉ, không chỉ phát triển về công việc, sự nghiệp mà anh còn hoàn thiện cả về tinh thần nữa cơ. Đến thời điểm hiện tại, anh không chắc mình sẽ tìm được ở đâu những con người như thế này nữa. Không đấu đá, luôn vui vẻ, tụ tập đi chơi, thậm chí du lịch cùng nhau là điều đã quá bình thường. Có một cái khá hay nữa là bọn anh luôn chửi nhau theo một cách quan tâm nhất. Đánh nhau theo một cách yêu thương nhất. Và giúp đỡ nhau theo một cách thật lòng nhất. Họ khiến anh cảm thấy biết ơn, biết nghĩ tới sức khỏe và cảm xúc của mình hơn, thay vì cứ buông xuôi mọi thứ.

ㅤ Rồi đến các bạn đại học. (cấp 1 2 3 vẫn bình thường nha, chỉ là ít đi chơi hơn hội đại học thui J - chứ không phải ghét nhau hay gì. Tớ lo các cậu đọc được lại hiểu nhầm ý tớ .-.) Thực ra ngày xưa, anh có suy nghĩ rằng bạn bè trên đại học chủ yếu sẽ mang tính chất xã giao nhiều hơn, vì lên đại học kiểu mang tính sinh tồn nhiều, mỗi người một việc, không thời gian đâu mà kết giao bè phái, hội nhóm thân thiết được. Nhưng anh đã sai. Để mà nói việc kêu gọi tụ tập được nhóm 10 người, mỗi người một ngành một nghề một nơi, dành ra được thời gian để mà năm nào cũng tựu chung về đi chơi, đi du lịch cùng nhau một dịp, không thiếu ai…anh nghĩ là không phải là dễ. Ấy vậy mà cũng 6 năm quen nhau rồi và chưa điểm danh đi chơi thiếu năm nào cả. Ma giáo thật đấy! 10 con người, đăng ký học cùng nhau, làm bài tập nhóm gần như tất cả các môn cùng nhau, điểm thấp cùng nhau,…đứa này ốm có đứa kia hỏi thăm, đứa kia ốm thì đứa khác lại hùa vào trêu cho ốm thêm. Chưa lúc nào là thiếu đi niềm vui và những trận cười đến tắt thở. Và tất nhiên, là cả những lúc khó khăn giúp đỡ nhau không ngần ngại. Họ giúp anh nhận ra rằng mình không hề cô đơn đến thế, yên tâm rằng luôn có bạn bè đáng tin cậy bên cạnh khi cần. Giúp anh biết cuộc sống này vẫn còn niềm vui.

ㅤ Hầyyyy. Cần gì đâu những Suối Nguồn Tươi Trẻ. Cần gì đâu đi tìm những vị danh y thần thông vĩ đại. Khi những người tri kỉ, người bạn đồng hành của chúng ta, chính là những viên thuốc trị được bách bệnh.

#11

ㅤNếu sinh ra đã không dành cho nhau, thì có lẽ tốt nhất đừng nên gặp gỡ. Đừng làm quen, đừng quan tâm, đừng hứa hẹn và đ...
19/02/2024

ㅤNếu sinh ra đã không dành cho nhau, thì có lẽ tốt nhất đừng nên gặp gỡ. Đừng làm quen, đừng quan tâm, đừng hứa hẹn và đừng yêu…như vậy sẽ tránh được nhiều buồn đau sau này.

Trước khi em đến, cuộc sống của tôi bình thường, một mình, ổn.
Sau khi em đi, cuộc sống của tôi cũng vẫn vậy, một mình, nhưng lại chẳng hề ổn chút nào.

ㅤTôi yêu em. Yêu hơn cả bản thân mình. Nếu đã đúng người, chỉ cần cố gắng, tôi từ chối tin vào chuyện “sai thời điểm”, “người khác tốt hơn”, “người xứng đáng hơn”.

_____________________________

Dương và Mai - càng yêu Sâu đậm, ngày Mai chia ly sẽ càng buồn

Là câu chuyện mà sẽ chia những người ngoài cuộc như chúng ta thành 2 phần, hoặc đánh giá 8/10, hoặc tận hưởng trận cười từ chị hàng xóm ưa chửi bậy rồi chấm 2/10. Không có ở giữa!

ㅤCá nhân tôi, 8/10, phần vì thấy câu chuyện của mình trong đó mà đồng cảm với câu chuyện của 2 nhân vật chính, phần vì hiểu và cảm nhận được sự khó xử, bất lực trước thực tại cuộc sống khi có sự liên quan của đồng tiền.

ㅤ- Cuộc sống này không có tiền thì không làm được gì hết. Đây là xã hội hiện tại, thực tế và thậm chí có thể tàn nhẫn tới mức bán con của mình vì tiền. Muốn sống phải có tiền. Muốn chơi cũng phải có tiền. Muốn yêu thương, chăm lo cho người khác thì càng cần có tiền. Bởi vậy nên mới nói: “kiếm sống”.

ㅤ- Tấm chăn sạch nhất cũng có bụi. Ai cũng có quá khứ của riêng mình, chính những quá khứ ấy sẽ định nghĩa và làm nên chúng ta của hiện tại. Nhưng điều quan trọng là chúng ta đang sống ở hiện tại, yêu nhau của hiện tại. Quá khứ dù tốt hay không tốt cũng nên được trân trọng, quá khứ của Mai giúp cô trở nên mạnh mẽ và tự lập. Còn Mai – nay là quá khứ của Dương – giúp anh trở nên trưởng thành và chín chắn, sẵn sàng từ bỏ tất cả vì một người.

ㅤ- Làm phụ nữ luôn phải chịu sự thiệt thòi hơn đàn ông. Xét theo bối cảnh nội dung phim, đúng, nhưng mình nghĩ dù phụ nữ hay đàn ông thì nếu muốn sống trong xã hội bây giờ, ai cũng phải chịu áp lực của riêng mình. Vậy nên bất cứ ai nếu đã có khát vọng và lý tưởng, đều sẽ phải tự lực và dựa vào bản thân để theo đuổi vươn lên.

ㅤ- Lời hứa dễ nói nhưng vô tình, người hứa thì nhanh quên, người nghe thì nhớ mãi. Ngày cuối cùng gặp nhau, Dương hứa chỉ cần Mai chờ 2 năm, họ sẽ là tương lai của nhau. Ngược lại, Mai lại bảo Dương phải hứa rằng không được chờ mình, mà phải hạnh phúc, rằng họ không được ích kỷ. Gặp lại một cách vô tình sau 4 năm, nhiều người sẽ trách Dương nhưng… 4 năm, tức là có lẽ Dương đã thực sự chờ Mai, nhưng 4 năm trôi qua, cô chủ động cắt đứt liên lạc với anh và biến mất. Đằng khác anh còn phải chăm sóc cho mẹ và dường như cũng đã tin cô có thể đã hạnh phúc ở chân trời khác, nên cũng chỉ biết đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.

ㅤ- Nếu đã yêu, đừng giấu kín cảm xúc mà hãy nói hết tâm tình cho nhau, tìm cách, không tìm cớ. Giữ trong lòng không phải là tốt cho người kia, mà là tự dày vò bản thân. Đến cuối, những giọt nước mắt vui mừng của Dương là do không kìm nổi cảm xúc khi gặp lại người mình từng và có lẽ vẫn yêu, còn về phần Mai, cô tiếc thương vì đã bỏ lỡ danh phận với người mình yêu, nhưng cũng mừng cho anh vì đã hạnh phúc. Đến cuối cùng, Mai vẫn giữ kín.

ㅤ- Câu chuyện về sự khó xử và chấp nhận. Bà Đào, Dương và Mai, chẳng ai sai cả, họ đều có lý lẽ của riêng mình. Ai trong họ cũng khó xử, cũng muốn tốt cho 2 người còn lại, vẹn cả đôi đường nên đều tự ôm buồn cho bản thân. Câu chuyện của họ không phải là kết thúc, mà chỉ đơn giản là chẳng đi đến đâu. Mãi luẩn quẩn như vậy, chỉ đành chấp nhận mà tiếp tục sống. Nhiều người có thể sẽ trách Dương, nhưng mình thấy Dương không hề lừa dối Mai, anh đã sẵn sàng từ bỏ gia đình, thay đổi và cố gắng vì người mình yêu. Dương không đáng trách, cả 3 người họ đều đáng thương!

Tất nhiên phim vẫn sẽ có những chỗ chưa hợp lý, tình tiết bị trôi và dễ đoán. Để mà so sánh với các bộ phim quốc tế thì tất nhiên sẽ chưa thể đến được mức độ chạm tới tất cả các khán giả. Tuy nhiên, mình thấy với đà này thì dần dần phim Việt sẽ có chỗ đứng trên màn ảnh rộng hơn.

Ảnh: "Sau Lời Từ Khước - Phan Mạnh Quỳnh"

ㅤㅤㅤㅤㅤNhững khoảnh khắc bé nhỏㅤVốn cũng chỉ định kể chứ không viết gì đâu, nhưng tìm về những "câu chuyện" ở đây lại chẳn...
14/12/2023

ㅤㅤㅤㅤㅤNhững khoảnh khắc bé nhỏ

ㅤVốn cũng chỉ định kể chứ không viết gì đâu, nhưng tìm về những "câu chuyện" ở đây lại chẳng kìm được chút cảm hứng. Thôi thì có lẽ, đây là...phần 3.

ㅤCuộc sống của tôi tất nhiên vẫn luôn không ngừng có thêm những khoảnh khắc bé nhỏ đáng nhớ, nhưng có lẽ, để nói về “rất nhiều hạnh phúc sẽ được tìm thấy trong cuộc sống vì bạn quan tâm đến từng khoảnh khắc” như lời của Oggie thì chắc rằng đối với tôi của hiện tại, hạnh phúc thực sự chỉ có thể tìm trong quá khứ xa, rất xa về trước.

ㅤNhững khoảnh khắc bé nhỏ…đối với vài người là cách mẹ mình rửa bát, với vài người khác là cách mẹ gấp quần áo, là những chiếc bánh ngọt, là những bức ảnh “giống nhau”,…

ㅤCòn đối với tôi, đó

Là những khoảnh khắc tôi vẫn còn được nhìn thấy nụ cười của bố mẹ. Cho đến một buổi sáng đầu tiên khi tôi thức dậy chỉ còn thấy khuôn mặt mình tràn ngập sự buồn rầu, mệt mỏi cùng đôi mắt sưng vì khóc.

Là những khoảnh khắc tôi vẫn còn nghe được giọng nói, đáp được tiếng gọi của người thân mỗi ngày. Cho đến một ngày chỉ còn sự im lặng và trống rỗng của riêng tôi.

Là những khoảnh khắc mà tôi thực sự có thể ôm lấy họ. Thay vì chỉ gặp trong những giấc mơ, cười rồi lại đi.

Là những khoảnh khắc bé nhỏ chỉ còn trong ký ức đã xa.

Là khoảnh khắc... tôi còn hạnh phúc.

ㅤTôi không dám chắc tôi của hiện tại hay tôi của một thế giới mà “những việc đã xảy ra, chưa bao giờ đến”, phiên bản nào là một tôi tốt hơn. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng chính những khoảnh khắc bé nhỏ là thứ giúp tạo nên mình của hiện tại. Là một người có thể được coi là một phiên bản tốt, không để những chuyện buồn kéo mình sa đọa vào tệ nạn, trở thành cục cằn, bạo lực, “tổn thương để tổn thương người khác”. Đã biết trân trọng những mối quan hệ hơn, sống hết mình trong những khoảnh khắc khi còn có thể và đối xử với mọi người bằng tất cả sự quan tâm và yêu thương. Vì thế, tôi biết ơn những khoảnh khắc, hay đúng hơn là: biết ơn và cảm ơn cha mẹ vì những khoảnh khắc tuổi thơ mà hai người đã dành cho con.

ㅤTôi cũng muốn như Oggie, muốn có được những bức ảnh “giống nhau”, như là bằng chứng cho việc nay tôi đã cao hơn…to hơn…lớn hơn nhiều so với lần cuối cùng tôi gặp họ. Nhưng có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có thêm những bức ảnh chụp chung, có được những bức ảnh như Oggie nữa, và đó là sự thật mà tôi phải chấp nhận. Cũng có thể, họ không cần đến những bức ảnh để quan sát tôi trưởng thành, nhưng tôi thực sự cần chúng vì đối với bản thân, những bức ảnh dường như là thứ gần với việc được chạm vào họ nhất. Tôi chưa từng giỏi chia sẻ cảm xúc, đặc biệt là nỗi buồn nên tôi thường tỏ vẻ lạnh lùng, ít nói, xây một bức tường ngăn cản khi tiếp xúc với mọi người. Chắc đến một lúc nào đó, hẳn ai trong chúng ta cũng sẽ như vậy, chẳng còn nước mắt mà khóc, chẳng còn tâm tư mà buồn.

ㅤTrầm cảm.

ㅤHầy! Ngày dài.

ㅤThôi thì nhắn gửi tới thế giới ngoài kia, tới những người kém may mắn như tôi, mong rằng chúng ta sẽ có thể cùng nhau cố gắng vươn lên vì dẫu sao ít nhiều ta cũng đã trải qua những cảm xúc giống nhau và hiểu được mình tìm kiếm điều gì trong quá khứ. Còn với những người có may mắn hơn, hy vọng các bạn sẽ tranh thủ những khoảnh khắc này, những khoảnh khắc mà các bạn có thể làm những điều mà với tôi đã là quá muộn, trân trọng và nâng niu chúng khi vẫn còn thời gian, còn cơ hội. Như một người cha đã khuất nói với đứa con trai của mình trước khi rời đi từ một quá khứ xa, rất xa về trước: “Con đừng để đến lúc hối hận không kịp nữa đâu”.

ㅤLời cuối cùng, gửi tới các bạn, những người vẫn còn đang tâm sự cùng tôi ở đây, nghe tôi kể dù cảm xúc lẫn lộn, suy nghĩ linh tinh và câu từ không trau chuốt. Cảm ơn vì đã không để tôi cô đơn một mình, và cảm ơn vì đã trở thành một phần của những khoảnh khắc bé nhỏ mà tôi sẽ không bao giờ quên.

ㅤGiá như cậu bé ngày ấy biết những ngày tháng kia sẽ đến sớm như vậy…

Hôm nay lại đọc:ㅤㅤㅤㅤㅤ"Những khoảnh khắc dễ nhớㅤㅤㅤㅤㅤㅤĐặng Mỹ Dung (dịch)ㅤBạn đã bao giờ để ý rằng bạn không nhớ đến những...
17/11/2023

Hôm nay lại đọc:

ㅤㅤㅤㅤㅤ"Những khoảnh khắc dễ nhớ
ㅤㅤㅤㅤㅤㅤĐặng Mỹ Dung (dịch)

ㅤBạn đã bao giờ để ý rằng bạn không nhớ đến những ngày hay những tháng nào đó, mà bạn nhớ đến những khoảnh khắc?

ㅤCó một câu chuyện kỳ lạ về những khoảnh khắc “bất tử” được ghi lại trong cuốn sách “Spiritual Literacy”(Touchstone Books) của tác giả Frederic và Mary Ann Brussat. Câu chuyện kể về Oggie Rand, một người quản lý cửa hàng bán thuốc lá ở Brooklyn. Oggie có một thói quen rất…không bình thường: Cứ chính xác 8h sáng hằng ngày, ông ra chụp ảnh lại phía trước cửa hàng. Luôn luôn đúng vào thời điểm đó và ông cũng đứng từ đúng một vị trí để chụp mà thôi. Sáng nào cũng vậy. Oggie giữ lại các bức ảnh mình chụp hằng ngày trong các cuốn album, mỗi bức đều được ghi rõ ngày tháng. Ông gọi công việc đó của mình là “tác phẩm của cuộc sống”.

ㅤMột hôm, Oggie đưa những cuốn album đó cho một người bạn xem. Ông chưa từng kể với bạn về sở thích kỳ quặc của mình. Vì thế, khi lật mở qua từng trang của các cuốn album, người bạn kinh ngạc khi thấy rằng các bức ảnh đều giống nhau.

ㅤOggie quan sát người bạn lật qua các bức ảnh, và cuối cùng, ông nói:

ㅤ“Anh sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa của chúng nếu anh không làm chậm lại, anh bạn ạ”. Các bức ảnh đều chụp cùng một địa điểm, nhưng mỗi bức đều khác hẳn tất cả các bức còn lại khác. Sự khác biệt nằm trong những chi tiết. Trong cách mà trang phục của mọi người thay đổi theo mùa và theo thời tiết. Trong cách mà ánh sáng hắt xuống phố. Có một số ngày, góc đường đó gần như không có ai đi qua. Vào những lúc khác, nó lại đông đúc những người đi bộ, xe đạp, ô tô, xe tải…Đó chỉ là một góc nhỏ của thế giới, nhưng ở đó, mọi điều cũng xảy ra, mọi thứ cũng thay đổi. Cũng như ở bất kỳ nơi nào khác.

ㅤLần này người bạn của Oggie xem kỹ hơn từng bức ảnh. Đúng thật, không có hai bức ảnh nào giống hệt nhau. Mỗi bức ảnh đều độc đáo, riêng biệt, cũng như mỗi khoảnh khắc đều khác biệt vậy. Qua một loạt các bức ảnh, Oggie, và giờ là bạn của ông, đã nhìn ra được một trong những sự thật lớn của cuộc sống rằng: Mỗi phút trôi qua đều là đặc biệt, mỗi khoảnh khắc, mỗi nơi chốn, mỗi con người đều là đặc biệt và khác biệt.

ㅤNhư tác giả Henry Miller từng nói: “Vào khoảnh khắc mà một người để ý kỹ hơn đến bất kỳ điều gì đó, dù chỉ là một ngọn cỏ, thì nó cũng trở thành một thế giới bí ẩn, tuyệt diệu, kỳ lạ không thể miêu tả của riêng mình. Và đó là những khoảnh khắc mà chúng ta sẽ ghi nhớ: Những khoảnh khắc mà chúng ta ngừng lại đủ lâu để chú ý nhiều hơn”.

ㅤThông điệp mà Oggie muốn nói ở đây là gì? Hãy chú ý đến mỗi khoảnh khắc, như thể chúng ta đang xem xét kỹ càng một loạt những bức ảnh. Hãy dành thời gian để tận hưởng từng khoảnh khắc. Nếu bạn nhìn đủ kỹ, chắc chắn bạn sẽ thấy mỗi khoảnh khắc đều khác biệt. Mỗi khoảnh khắc đều đáng quý. Và mỗi khoảnh khắc đều giữ một vị trí đặc biệt trong thời gian.

ㅤChính những khoảnh khắc đó – chứ không phải cả một ngày, một tuần, một tháng, hay một năm – sẽ được người ta nhớ tới. Và rất nhiều hạnh phúc sẽ được tìm thấy trong cuộc sống vì bạn quan tâm đến từng khoảnh khắc."

Cảm hứng viết lách của tôi những ngày gần đây khá bất ổn, hoặc cũng có thể nói là mấy hôm nay tôi đang không còn cảm hứn...
11/11/2023

Cảm hứng viết lách của tôi những ngày gần đây khá bất ổn, hoặc cũng có thể nói là mấy hôm nay tôi đang không còn cảm hứng kể chuyện nữa, "tắc ngòi". Nên chắc có lẽ hôm nay tôi sẽ ngẫu hứng làm gì đó khác để coi như ngầm thông báo rằng "chỗ này" vẫn còn sống.

ㅤ“Những điều bé nhỏ” bởi tác giả Bob Perks.

ㅤTôi đang đứng trong một cửa hàng bán thiệp, cố gắng tìm cho mình một tấm thiệp phù hợp để dành tặng mẹ. Tôi chưa biết chắc phải mua một tấm thiếp như thế nào, và cũng không thích cứ đứng đần ra nhìn mãi. Tôi thích nói chuyện với những người khách cũng đang cố gắng tìm cho mình một tấm thiệp ghi những lời phù hợp.

ㅤThiết nghĩ rằng khi hỏi họ nhớ điều gì nhất, không chỉ tôi có thêm ý tưởng mà chính họ cũng được sự giúp đỡ để tìm được tấm thiệp hợp lý.

Em nhớ gì nhất về mẹ của mình? – Tôi hỏi

“Là cách mẹ em rửa bát” – Cô gái trẻ đó trả lời – Mẹ em không bao giờ dùng máy rửa bát, càng không bao giờ dùng những miếng bọt biển mua ở siêu thị. Mẹ em toàn rửa bằng những miếng giẻ tận dụng từ quần áo cũ. Mà mẹ em làm nhẹ nhàng như thể tắm rửa cho những chiếc bát đĩa vậy.

ㅤCòn chị thì sao? Chị sẽ nhớ đến điều gì nhất khi nghĩ về mẹ của mình? – Tôi hỏi người phụ nữ đang đứng kế bên phải.

“Là cách mẹ tôi gấp quần áo. Mẹ tôi không bao giờ gấp lộn xộn các kiểu quần áo với nhau. Mà bà sẽ gấp cẩn thận từng chiếc áo một, phẳng phiu, ngay ngắn và tâm huyết. Dẫu cho chúng có to bự như những chiếc áo khoác ngoài, hay đơn giản như những chiếc áo mặc trong."

ㅤMột cô gái gần đó tham gia vào câu chuyện:

“Mẹ em thì thường là cả tấm trải giường. Mẹ sẽ chú ý đến từng chi tiết một, đến mức giống như mẹ em làm một “tour” quanh nhà để xem cái gì chưa vừa ý thì làm lại vậy” – Cô gái vừa nói vừa cười vang.

ㅤChỉ trong vài phút, mấy người khách đó đã chọn được tấm thiệp hoàn hảo cho mình.

“Cảm ơn anh. Câu hỏi của anh giúp em tìm được tấm thiệp phù hợp rồi”.

“Tôi cũng thế, cảm ơn anh nhé”.

“Em ngại đi mua thiệp lắm, nhưng lần này thấy dễ hơn hẳn”.

ㅤVậy điều gì đã làm cho việc chọn thiệp trở nên dễ hơn? Tôi nghĩ đó là những điều bé nhỏ.

ㅤBởi khi tìm cách bày tỏ sự yêu thương, chúng ta cứ nghĩ đến những thành tựu thật to lớn. Nhưng sự yêu thương hàng ngày nằm trong những chi tiết nhỏ hơn nhiều, mà bạn phải tập trung chú ý mới cảm nhận được. Cách một người đi lại, nói chuyện, mỉm cười, nấu ăn, hoặc ca hát… đều là những điều đặc biệt.

ㅤĐối với tôi? Là những chiếc bánh ngọt. Mẹ tôi làm được những chiếc bánh ngọt mà tôi chưa từng thấy ở đâu ngon hơn. Mẹ tôi không cần dùng những nguyên vật liệu xa xỉ. Chỉ là socola trộn bơ làm lớp kem bánh. Những chiếc bánh luôn mềm và lớp kem luôn rất dày. Luôn là món bán hết đầu tiên mỗi lần tôi đem đến bán ở hội chợ của trường.

ㅤNhững điều đó là những hành động yêu thương rõ ràng nhất mà hằng ngày bạn nhận được.

ㅤBạn cũng vậy. Nếu yêu thương ai đó, không nhất thiết phải làm cho họ một điều gì thật to lớn (những điều to lớn rất có thể họ lại tự làm lấy được). Nhưng hãy chú ý đến những điều bé nhỏ để thể hiện. Chúng chính là những chi tiết để tạo nên kỷ niệm hằng ngày.

ㅤVà hãy nghĩ đến một người bạn yêu thương. Điều gì đặc trưng khiến bạn nhớ ra họ ngay lập tức? Một hành động, một kí ức hay một cảm giác? Hãy biết ơn vì điều đó. Bởi chúng là những điều bé nhỏ, nhưng lại mang theo một tình yêu to lớn.

Address

Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Đức Anh kể chuyện posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share