14/10/2025
Con dâu bày 2 mâm cỗ đón bố chồng từ bệ::nh việ::n về, nhìn những vị khách của con mà tôi t/ứ;/c đ::ỏ mặt
Tôi đứng ở góc sân, tay cầm chiếc khăn lau vội mồ hôi trên trán. Mùi thức ăn thơm phức từ bếp bay ra, hòa lẫn với tiếng chim sẻ ríu rít trên cành mận ngoài ngõ. Hôm nay là ngày đặc biệt – bố chồng tôi, ông Cường, ra vi/ện sau ba tháng nằm điều trị vì c/ơ/n dotquy Cả nhà ai cũng mừng, nhưng tôi thì vừa mừng vừa l;/o. L;/o vì người đứng bếp, người bày biện mọi thứ hôm nay không phải tôi, mà là Thảo – con dâu cả của gia đình.
Thảo, con bé mà tôi từng nghĩ sẽ khô/ng bao giờ hợ/p với gia đình này. N::ó lấy con trai tôi, thằng Minh, cách đây ba năm. Lúc mới cưới, tôi kh;/ông ư;/a Thảo lắm. Nó quá hiện đại, quá tự do, ăn mặc thì lúc nào cũng váy ngắn áo h;;ở, tóc nhuộm vàng hoe, chẳng giống kiểu con dâu truyền thống mà tôi mong đợi. Nhưng Minh yêu n/ó, yêu đến mức c;/ã/i cả mẹ để cưới bằng được. Tôi đành nhắ;/m m;/ắt cho qua, nghĩ rằng rồi thời gian sẽ dạy nó cách sống cho phải phép.
Hôm nay, Thảo tự nguyện đứng ra lo liệu mọi thứ. Nó bảo: “Mẹ cứ để con, con muốn bố có một bữa cơm thật tươm tất để mừng bố khỏe lại.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi ngh/i ng/ờ. Thảo làm gì biết nấu những món qu::ê m::ùa mà ông Cường thích? Cơm canh đạm bạc, cá kho tộ, rau muống luộc, thịt rang cháy cạnh – những thứ ấy nó có th;/èm động đũa đâu mà biết cách làm. Nhưng thôi, tôi tự nhủ, cứ để nó làm, có sai thì sửa, có d;/ở thì tôi sẽ vào bếp sau.
Sáng sớm, Thảo đã dậy từ lúc mặt trời chưa mọc. Tôi nghe tiếng d-o th;/ớt lạch cạch, tiếng xèo xèo của chảo dầu, và cả tiếng Thảo cười nói với ai đó qua điện thoại. Nó gọi cả chục cuộc, giọng thì thầm, lúc lại hào hứng. “Chị ơi, chuẩn bị xong chưa? Mang qua sớm giúp em nhé!” – “Anh Tí, đúng giờ đấy, đừng để em chờ!” Tôi nh;/íu m;/ày, nghĩ bụng: “Gọi ai mà lắm thế? Mâm cỗ này là cỗ nhà hay cỗ đình mà mời cả làng?”
Đến trưa, sân nhà tôi bắt đầu rô/m r/ả. Xe máy, xe ô tô đỗ kín cổng. Những người l/ạ m/ặt mà tôi chưa từng gặp bao giờ lần lượt bước vào, ai cũng ăn mặc chỉn chu, tay xách quà cáp, miệng cười tươi rói. Tôi đứng né;/p bên hiên, nhìn từng người, lòng bắt đầu nó;/ng lên. “Đây là ai? Sao Thảo lại mời họ đến? Bữa cơm này là để mừng bố chồng nó ra viện, chứ có phải tiệc cưới hay gi::ỗ ch;/ạp gì đâu!”
Đúng giờ, ông Cường được Minh chở về. Ông bước xuống xe, chống gậy, nhưng trông đã khỏe khoắn hơn nhiều. Mắt ông sáng lên khi thấy sân nhà đông vui, nhưng tôi nhận ra ông cũng hơi ng;/ỡ ng;/àng khi nhìn đá//m khách l/ạ. Thảo chạy ra, tươi cười ôm lấy bố chồng, rồi dẫn ông vào bàn chính giữa sân – nơi hai mâm cỗ đã được bày sẵn.
Hai mâm cỗ. Tôi sữ::ng s::ờ. Một mâm bày những món quen thuộc: cá kho tộ đen nhánh, đĩa rau muống luộc xanh mướt, bát canh chua nghi ngút khói, và cả đĩa thịt rang ch;/áy cạnh mà ông Cường thích nhất. Mâm này giản dị, đậm chất quê, đúng gu của ông. Nhưng mâm còn lại… tôi không tin vào mắt mình. Đó là một mâm cỗ toàn món Tây: thịt bò bít tết, salad trộn, bánh mì bơ tỏi, và cả một chai rượu vang đỏ b/óng lo;/áng đặt chính giữa. Tôi lẩ;:m bẩ::m: “Cô ta định làm gì đây? Nhà mình là nh//à qu;/ê, ai ăn mấy thứ này?”
Thảo đứng giữa sân, vỗ tay ra hiệu mọi người yên lặng. “Cả nhà ơi, hôm nay là... ĐỌC TIẾP Ở BÌNH LUẬN 👇