21/11/2025
⭐ REVIEW ĐIỆN BIÊN PHỦ TRÊN KHÔNG: Một cuốn sách làm mình im lặng khá lâu…
Tôi đã đọc rất nhiều sách lịch sử, nhưng “Điện Biên Phủ Trên Không – Bản anh hùng ca dưới trời rực lửa” là cuốn hiếm hoi khiến tôi… ngồi im một lúc khá lâu sau khi lật trang cuối.
Không phải vì câu chữ đẹp.
Không phải vì kiến thức “khủng”.
Mà vì nó thật đến mức đôi khi mình không muốn đọc tiếp… nhưng lại không thể dừng lại.
1. Điều làm mình chạm nhất không phải chiến tranh – mà là con người
Đại tá Đinh Thế Văn không viết để kể công.
Không tô hồng, không kể oai, không cố lấy nước mắt.
Ông chỉ kể:
cái cảm giác bị bom rung cả căn hầm, cái lạnh xuyên qua áo khi nằm phục giữa trời khuya Hà Nội, cái lặng người khi một đồng đội buổi sáng còn cười, tối đã không quay về,cái khoảnh khắc “nếu mình bắn trượt thì cả Hà Nội sẽ trả giá”.
Những điều đó… không cần phải văn vẻ. Nó đủ đau. Đủ thật. Đủ để khiến mình nén lại hơi thở.
2. Lần đầu tiên mình hiểu chiến thắng 1972 theo cách “chạm tim” như vậy
Trước đây, mình chỉ biết B-52 bị bắn rơi.
Nhưng đọc cuốn này, mới hiểu: nó không phải trận đánh “thần kỳ”, nó là kết quả của vô số đêm trắng, của những người lính không ngủ vì sợ ngủ thì… không tỉnh được nữa.
Có một đoạn ông viết rất nhẹ, nhưng mình đọc mà nghẹn:
> “Khi nghe tiếng còi báo động, tôi biết đêm nay có thể là đêm cuối.”
Một câu thôi, mà tự nhiên thấy sống lưng lạnh.
3. Cuốn sách này làm mình biết ơn một cách rất tự nhiên
Không phải kiểu biết ơn vì “phải biết ơn”.
Không phải kiểu bị buộc phải xúc động.
Mà là kiểu: đọc và tự thấy tim mình mềm lại,
tự thấy cuộc sống mình đang sống quá đủ đầy, tự thấy những ồn ào hằng ngày nhỏ bé đến mức… thật sự nhỏ bé.
Đôi khi mình tự hỏi:
Nếu là mình, mình có dám đứng ở vị trí của họ không?
Và câu trả lời làm mình càng trân trọng cuốn sách hơn.
4. Một trong những cuốn hồi ký chân thật nhất mình từng đọc
Không triết lý.
Không khẩu hiệu.
Không cố dạy đời.
Chỉ là một người đàn ông đã trải qua quá nhiều,
và giờ ngồi xuống kể cho thế hệ sau nghe: chuyện ông đã thấy, chuyện ông đã mất,
và chuyện ông vẫn luôn mang trong tim.
Chính sự giản dị đó làm cuốn sách đẹp theo cách rất riêng.
5. Nếu phải nói một câu kết: Đây là cuốn sách khiến mình… trưởng thành thêm m
tự thấy những ồn ào hằng ngày nhỏ bé đến mức… thật sự nhỏ bé.
Đôi khi mình tự hỏi:
Nếu là mình, mình có dám đứng ở vị trí của họ không?
Và câu trả lời làm mình càng trân trọng cuốn sách hơn.
Là đủ để cuốn sách này chạm vào mình.
Và tôi nghĩ, mỗi gia đình Việt Nam nên có ít nhất một cuốn — để một ngày nào đó, con cháu chúng ta mở ra và hiểu:
> Bầu trời chúng ta đang sống dưới nó, đã được giữ lại bằng cả mạng sống của những con người rất thật.