19/04/2021
Con ngựa thấy hàng loạt cảnh báo mà không có tác dụng, bèn quay lại
ngoạm ủng da trên chân cậu. Nhìn vào ánh mắt sợ hãi của con ngựa, Trần
Trận chợt cảm thấy hình như có chuyện nguy hiểm. Nhưng lúc này thì đã
muộn, con ngựa đã run rẩy bước vào cửa khe thăm thẳm hình phễu.
Khi nhìn thẳng vào bên trong khe, Trần Trận suýt ngã ngựa. Trong ánh
hoàng hôn, một đàn sói Mông Cổ lông vàng rực, sát khí đằng đằng đang đứng
trên một đồi tuyết cách khoảng bốn mươi mét. Tất cả đều nhìn thẳng hoặc nhìn
nghiêng, tia mắt như những chùm lông nhím bay về phía cậu. Phía gần nhất là
mấy con sói gộc, lớn như báo gấm, to gấp đôi, cao gấp rưỡi, dài bằng một thân
rưỡi những con sói trong vườn thú Bắc Kinh. Lúc này những con đang ngồi
đứng vụt cả dậy, đuôi duỗi thẳng như lưỡi lê tuốt khỏi vỏ, như cánh cung từ
trên cao chĩa xuống, chuẩn bị một cuộc xung sát. Những con sói gộc vây quanh
con sói chúa lông trắng, nhưng cổ, ức và dưới bụng thì lại màu xám tro sáng
như bạch kim, đầy vẻ dữ dằn. Đàn sói không dưới bốn chục con. Sau này, khi
Trần Trận kể lại chi tiết cách bài binh bố trận của bầy sói cho ông Pilich nghe,
ông dùng ngón tay trỏ gạt mồ hôi trán rồi bảo, có đến tám phần là đàn sói đang
họp, chúng đang phân công tập kích một đàn ngựa sau núi. May mà đàn sói
khi ấy không đói. Sói đói thì lông không phát sáng.
Trong một thoáng, Trần Trận mất sạch cảm giác. Cái dấu hiệu cuối cùng
mà cậu nhận biết được là một tiếng động rủn người như hai đồng bạc trắng
đập vào nhau, chắc chắn đó là tiếng va chạm của hồn vía cậu đập vào thiên
linh cái khí thoát ra khỏi đầu. Cậu cảm thấy dễ đến mười mấy giây sinh mạng
của cậu đã đứt đoạn, chỉ còn là cái xác không hồn. Cậu sở dĩ không ngã bởi vì
con ngựa mà cậu cưỡi không phải con ngựa thường. Nó là một con ngựa săn
nổi tiếng, trưởng thành qua hàng trăm trận chiến đấu với sói.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, con ngựa trở lại bình tĩnh đến ngạc
nhiên. Nó làm ra vẻ không trông thấy đàn sói, hoặc ra cái điều ngẫu nhiên
bắt gặp bầy sói đang tụ tập, tiếp tục chậm rãi bước tới như một khách qua
đường. Nó tỏ ra gan lì, bước chân đĩnh đạc, không rụt rè, cũng không
cướp đường mà chạy, mà như một diễn viên thượng thặng đội giàn cốc
pha lê trên đầu, nó điều chỉnh nhịp đi sao cho uyển chuyển để người cưỡi
trên lưng khỏi ngã xuống làm mồi cho sói.
Có lẽ do dũng khí và sự thông minh của con ngựa mà hồn vía Trần Trận
lại trở về với cậu. Cũng có thể Trần Trận được trời rủ lòng thương, trả lại linh
hồn và thổi vào đấy lòng tin và nghị lực. Khi thể xác nhận lại hồn vía, cậu coi
như từ cõi chết trở về, điềm tĩnh đến ngạc nhiên.
Trần Trận ngồi thẳng đuỗn trên yên. Cậu tự dưng bắt chước con ngựa
làm ra vẻ phớt đời, không thèm nhìn lũ sói, chỉ vội vàng liếc xéo một cái và có
cảm giác chúng ở ngay bên cạnh. Cậu biết tốc độ của sói thảo nguyên, chỉ vài
giây là đã vọt tới trước mặt con mồi. Người ngựa ngày càng gần lũ sói phía bên.
Trần Trận rất hiểu không được mảy may tỏ ra sợ sệt, phải như Khổng Minh
bày không thành kế, làm như trong tay nắm hàng triệu quân, sau lưng có hàng
vạn quân thiết kỵ. Chỉ có như vậy mới có thể bình tĩnh trước sói Mông Cổ – sát
thủ hung hãn và đa nghi trên thảo nguyên.
Cậu cảm thấy con sói chúa vươn cổ nhìn phía sau lưng cậu. Đàn sói như một giàn rađa, nhất loạt vểnh tai về hướng nhìn của con sói chúa. Các sát thủ
im lặng đợi sói chúa ra lệnh. Cặp người ngựa tay không tấc sắt này mà dám
ngang nhiên diễu qua trước mặt, khiến sói chúa sinh nghi.
Hoàng hôn sẫm dần, người ngựa càng tới gần lũ sói. Giờ đây chỉ mấy
chục bước chân nhưng là nguy hiểm nhất trong đời Trần Trận, và cũng là
quãng đường dài nhất đối với cậu. Con ngựa lại tiến thêm mấy bước, Trần
Trận bỗng cảm thấy có một con sói chạy lên đầu dốc sau lưng, cậu đoán chắc
đó là con sói trinh sát theo lệnh sói chúa, xem phía sau có quân mai phục
không? Cậu lại cảm thấy hồn xiêu phách lạc lần nữa.
Con ngựa hình như cũng bối rối. Cặp đùi Trần Trận và thân ngựa
đều run, rồi thì do cộng hưởng, cái run nhanh chóng chuyển sang sợ hãi.
Con ngựa vểnh tai về phía sau, sốt ruột nghe ngóng con sói do thám. Khi
con sói phát hiện ra sự thật là không có gì, cũng là lúc cả người lẫn ngựa
đã đến chỗ gần đàn sói nhất. Trần Trận tưởng như cậu đang chui vào một
cái miệng sói khổng lồ, phía trên là những răng sắc nhọn, phía dưới cũng
là những răng sắc nhọn, biết đâu khi vào đến giữa hai hàm răng, miệng
con sói sẽ bập một phát. Con ngựa ô nhún thấp khuỷu chân sau chuẩn bị lấy đà xung trận. Nhưng do tải nặng, nó khó mà thoát hiểm.
10
11
Đột nhiên, Trần Trận kêu trời y hệt dân du mục những lúc nguy cấp: Trời
ơi, trời cao đất dày ơi, xin Người hãy giúp con! Rồi cậu lại gọi ông già Pilich.
Tiếng Mông Cổ, Pilich có nghĩa là khôn ngoan. Cậu hi vọng ông già sẽ nhét
vào đầu cậu sự khôn ngoan của dân thảo nguyên Mông Cổ. Thảo nguyên im
lặng, không một hồi âm. Cậu tuyệt vọng ngước nhìn trời, cậu muốn nhìn lần
cuối màu trắng xanh của bầu trời băng giá.
Đột nhiên, lời ông già như tiếng sấm ngang tai: Sói sợ nhất là súng, thòng
lọng và đồ vật bằng sắt. Súng và thòng lọng, cậu không có. Đồ vật bằng sắt thì
sao? Bàn chân cậu nóng ran, có đấy! Dưới chân cậu là hai bàn đạp to tướng.
Cậu mừng đến nỗi chân run bắn.
Ông già Pilich đổi ngựa cho cậu nhưng không đổi yên. Thảo nào ngay từ
đầu, ông đã lựa cho cậu một cặp bàn đạp to bự, hình như ông tính có lúc phải
dùng đến chúng như hôm nay. Nhưng khi đó ông bảo, mới tập cưỡi ngựa, bàn
đạp không to thì ngồi không vững, rủi bị hất ngã, rút chân cũng dễ, tránh được
trọng thương hoặc chết vì ngựa đá. Cặp bàn đạp này miệng rộng gót tròn, so
với cặp bàn đạp bình thường, to gấp đôi, nặng gấp ba.
Đàn sói đang đợi con sói trinh sát. Người và ngựa đã mặt đối mặt với chúng.
Trần Trận rút chân khỏi bàn đạp rồi cúi xuống mỗi tay cầm một chiếc. Sống chết
là ở phút này đây. Cậu vận sức lên đôi tay, ngoảnh mặt về phía đàn sói quát lên
một tiếng rồi giơ bàn đạp ra trước ngực đập vào nhau “keng” một tiếng!