![[FULL] Tôi đã trọng sinh, trở về đúng ngày trước khi lên đường đến đơn vị của vị hôn phu Triệu Kiến Quân.Kiếp trước, tôi...](https://img3.medioq.com/015/617/662833800156173.jpg)
14/08/2025
[FULL] Tôi đã trọng sinh, trở về đúng ngày trước khi lên đường đến đơn vị của vị hôn phu Triệu Kiến Quân.
Kiếp trước, tôi mang theo toàn bộ tài sản, vui mừng đi theo chồng nhập ngũ, nhưng lại tận mắt thấy anh ta và cô bạn thân Lâm Hiểu Nguyệt ngủ chung một giường.
Lâm Hiểu Nguyệt bụng bầu lùm lùm, mặc chiếc váy hoa chất liệu diệc lương mà tôi mua cho, khóc lóc cầu xin tôi “thành toàn” cho họ.
Còn Triệu Kiến Quân – người đàn ông tôi yêu suốt mười năm, vì anh ta mà tôi đã lên núi xuống nông thôn – chỉ lạnh lùng đưa tôi một phong thư, bên trong là lá đơn tố cáo cha mẹ tôi.
Hai kẻ đó cấu kết, đẩy tôi vào nông trường khổ sai, vắt kiệt đến giọt m/á/u cuối cùng.
Mãi đến khi người đàn ông trầm lặng kia liều mạng cứu tôi mà c/h/ế/t, tôi mới bừng tỉnh.
Kiếp này, nhìn chiếc vòng ngọc gia truyền trên cổ tay – chứa đầy vật tư trị giá hàng tỷ – tôi khẽ cười.
Đồ cặn bã, tiện nhân, ngày tàn của các người đến rồi.
Lần này, tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết!
Còn người đàn ông đó, tôi muốn anh sống thật tốt, đứng trên đỉnh cao thế giới!
01
“Vãn Ý, con quyết định thật rồi sao? Mang hết số của cải cuối cùng trong nhà đi, gả cho Triệu Kiến Quân?”
Tôi vừa mở mắt đã chạm ngay ánh nhìn đầy lo lắng của mẹ.
Tờ lịch treo tường rõ ràng ghi ngày 28 tháng 7 năm 1976.
Tôi thật sự đã quay về — quay lại đúng ngày trước khi theo đơn vị quân khu Bắc Giang.
“Mẹ, con không đi nữa.” Giọng tôi khàn khàn nhưng vô cùng kiên định.
Mẹ sững sờ, suýt làm rơi chiếc ca tráng men trên tay:
“Con nói gì? Không đi? Vì thằng Kiến Quân, con tốt nghiệp cấp ba liền đi vùng kinh tế mới, chịu bao nhiêu khổ, giờ khó khăn lắm mới được theo chồng nhập ngũ, con lại…”
“Con không lấy nữa.” Tôi cắt lời mẹ, trong mắt dâng lên mối thù kiếp trước. “Triệu Kiến Quân… anh ta không xứng với con.”
Hôm qua thôi, tôi còn ngập tràn vui sướng vì sắp trở thành vợ quân nhân.
Nhưng chỉ qua một đêm, từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Kiếp trước, đúng hôm nay, tôi mang theo 200 tệ cha mẹ gom góp cùng đủ loại tem phiếu, lên chuyến tàu xanh phương Bắc.
Kết quả nhận về là phản bội hủy diệt.
Cô bạn thân Lâm Hiểu Nguyệt – người mà tôi nhịn ăn nhịn mặc để may áo mới, người mà tôi nhường suất hồi hương – đã sớm qua lại với vị hôn phu Triệu Kiến Quân.
Tôi không bao giờ quên khoảnh khắc đẩy cánh cửa ấy ra:
Lâm Hiểu Nguyệt nép vào lòng Triệu Kiến Quân, bụng hơi nhô lên, gương mặt đắc thắng, dịu giọng nói:
“Vãn Ý, tôi và Kiến Quân thật lòng yêu nhau. Đứa bé không thể không có cha, cậu thương tôi thì nhường anh ấy cho tôi nhé.”
Còn Triệu Kiến Quân – người tôi thầm mến từ thuở mới biết yêu – chỉ cau mày, lạnh lùng ném một phong thư vào mặt tôi:
“Tô Vãn Ý, chúng ta xong rồi. Nếu cô dám làm ầm lên, tôi sẽ nộp lá thư này, cho cha mẹ cô cùng xuống địa ngục!”
Lá thư ấy chính là chứng cứ cha mẹ tôi đi cửa sau, nhờ vả để tôi được theo chồng.
Họ lấy sự an toàn của cha mẹ tôi uy hiếp, buộc tôi tay trắng rời đi, nuốt hết mọi tủi nhục.
Tôi bị họ cấ/u k/ết tố giác, bị đày tới nông trường khổ sai, chịu đủ đày đọa.
Còn họ ung dung tiêu tiền của tôi, ở nhà của tôi, hưởng cuộc sống ai cũng ghen tị.
Mãi đến vụ ch/á/y bất ngờ, người đàn ông trầm lặng nhưng luôn âm thầm giúp đỡ tôi – Lục Thừa An – liều mạng xông vào lửa kéo tôi ra, bị xà nhà đè trúng, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trước khi nhắm mắt, anh ôm chặt tôi, để lại câu cuối cùng:
“Tô Vãn Ý… sống thật tốt nhé.”
Kiếp này, tôi không chỉ sống tốt, mà còn sống thay cả phần của Lục Thừa An – thật rực rỡ!
“Mẹ, mẹ đừng lo. Con không nói bừa đâu.” Tôi nắm lấy bàn tay chai sần của mẹ, chôn mối hận xuống đáy lòng, nở nụ cười trấn an.
“Con chỉ nghĩ thông rồi — ép duyên thì chẳng bao giờ ngọt. Kiến Quân không yêu con, con việc gì phải tự rước nhục?”
Lời này của tôi nửa thật nửa giả.
Với tính mẹ, nếu tôi nói ra chuyện bẩn thỉu kia, bà chắc sẽ cầm chày cán bột xông thẳng sang nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu và nhà họ Lâm đều là hàng xóm cùng khu tập thể, sớm tối chạm mặt.
Giờ chưa phải lúc trở mặt — tôi muốn để họ ngã đau nhất vào lúc tôi huy hoàng nhất.
“Nghĩ thông là tốt, nghĩ thông là tốt rồi!”
Mẹ đỏ hoe mắt, ôm chặt tôi:
“Con gái khổ của mẹ, là mẹ sai… lẽ ra ngày đó không nên đồng ý chuyện hôn sự với nhà họ Triệu.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ, nhưng ánh mắt đã lạnh như băng.
Kiếp này, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm hại gia đình mình nữa.
Trên cổ tay tôi, chiếc vòng bạc tưởng như bình thường khẽ nóng lên.
Đây là báu vật gia truyền của nhà họ Tô, kiếp trước đến tận lúc chết tôi vẫn không biết bên trong lại ẩn chứa một thế giới khác.
Trọng sinh trở về, tôi mới phát hiện trong chiếc vòng này lại có một không gian chứa khổng lồ, bên trong chất đầy vật tư như núi: từ gạo, bột, dầu ăn đến lụa là gấm vóc, từ dược liệu quý hiếm đến vàng thỏi, đồ cổ, thậm chí còn có cả sản phẩm công nghệ cao của mấy chục năm sau.
Có những thứ này, tôi còn lo gì nữa?
Triệu Kiến Quân, Lâm Hiểu Nguyệt, các người cứ chờ đấy.
Kiếp này, tôi sẽ để các người nếm mùi từ trên mây rơi thẳng xuống địa ngục!
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ giòn tan, kèm theo giọng nói dịu dàng của Lâm Hiểu Nguyệt:
“Vãn Ý, cậu có ở nhà không? Tớ mang váy mới may cho cậu đến thử đây.”
Đến rồi, nhanh vậy đã không nhịn nổi nữa sao.
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.
Kiếp trước, cô ta cũng lấy cớ đưa váy, thực chất là đến dò xét việc tôi chuẩn bị theo chồng nhập ngũ, tiện thể “vô tình” kể rằng mình dạo này hay buồn nôn, không ăn nổi.
Khi đó tôi còn ngây thơ lo lắng, pha nước đường đỏ cho cô ta, chẳng hề nhận ra đó chính là màn khoe khoang ngầm.
“Vãn Ý, là Tiểu Nguyệt đến đấy, mau mở cửa cho nó vào.” Mẹ tôi hoàn toàn không đề phòng, định ra mở cửa.
“Mẹ, chờ chút.” Tôi kéo bà lại.
Tôi bước đến cửa, không mở, chỉ cất giọng vừa đủ nghe qua tấm gỗ:
“Tiểu Nguyệt à, thật không may, hôm nay tớ hơi mệt, không thử váy mới được đâu.
À đúng rồi, tự nhiên tớ lại không muốn theo chồng nhập ngũ nữa. Tấm vé tàu đi Bắc Giang ấy, nếu cậu muốn thì tớ tặng cho.”
Bên ngoài bỗng im bặt.
Tôi gần như có thể tưởng tượng rõ ràng nét mặt sững sờ xen lẫn vui sướng của Lâm Hiểu Nguyệt lúc này.
Cô ta hẳn đang nghĩ: con ngốc này lại sẵn sàng dâng không một cơ hội ngàn vàng.
Một lúc sau, cô ta mới cất giọng nửa ngờ vực, nửa mừng rỡ:
“Vãn Ý… cậu nói thật chứ? Cậu thật sự không lấy anh Kiến Quân nữa sao?”
“Tất nhiên là thật,” tôi khẽ cười, giọng mang chút đùa cợt,
“tớ không xứng với anh ấy, vẫn là cậu với anh ấy hợp hơn. Tấm vé ở trên bàn tớ, cậu tự nghĩ cách vào lấy nhé. Tớ mệt rồi, ngủ trước đây.”
Nói xong, tôi mặc kệ bên ngoài ra sao, quay thẳng về phòng, khóa trái cửa.
Tôi biết, Lâm Hiểu Nguyệt chắc chắn sẽ tìm mọi cách để lấy được tấm vé ấy.
Và tấm vé này chính là món quà lớn đầu tiên tôi tặng cho cô ta.
Bắc Giang quân khu đâu phải dễ vào. Không có giấy tờ theo chồng chính thức, chỉ cầm một tấm vé tàu, một cô gái trẻ chưa chồng sẽ bị coi là kẻ lang thang và bị bắt ngay.
Lâm Hiểu Nguyệt, hãy tận hưởng “bất ngờ” mà tôi chuẩn bị cho cô đi.
Đây… mới chỉ là khởi đầu thôi.