![[FULL] Kiếp trước, tôi nhìn thấy em chồng bị một gã đàn ông lôi vào ruộng lúa mạch, tôi liền vung cuốc cứu cô ta ra.Kết ...](https://img4.medioq.com/019/522/629109910195229.jpg)
02/07/2025
[FULL] Kiếp trước, tôi nhìn thấy em chồng bị một gã đàn ông lôi vào ruộng lúa mạch, tôi liền vung cuốc cứu cô ta ra.
Kết quả, tôi lại bị chính tên đàn ông đó cùng với bố mẹ chồng hợp sức, n//h/é/t tôi vào đống rơm rồi ch/â/m l//ửa đốt.
Sống lại lần nữa, tôi quay về đúng cái ngày em chồng đang l/ă/n l/ộn với gã đó ngoài ruộng.
Lần này, tôi gọi luôn cả bố mẹ chồng, anh trai chồng, vợ con gã đàn ông kia, cộng thêm nhóm thợ gặt từ nơi khác đến, kéo hết ra ruộng để cùng xem kịch.
1.
“Bốp!” – diêm trong tay tôi bị vỗ rơi, mẹ chồng trợn mắt gào lên:
“Bảo mày đun nồi nước, mà mày chậm như bò, nửa ngày cũng chưa nhóm được lửa!”
Tay tôi bị lửa táp bỏng rát, nhức nhối như cái đau thiêu sống kiếp trước, tim vẫn còn thót lại vì sợ hãi.
Tôi nhận ra mình đã trùng sinh.
Kiếp trước cũng đúng ngày này, mẹ chồng bảo tôi qua xem lúa mạch nhà hàng xóm gặt xong chưa.
Tôi qua đấy, thấy em chồng bị một gã đàn ông vừa ké0 vừa lôi, ngã lăn vào ruộng.
Lúc đó tôi ngu thật, không nhận ra người ta đang “trêu ghẹ0 tì/n/h t/h/ú”, cứ tưởng thật, liền vác cuốc xông vào cứu.
Kết quả, bố mẹ chồng chửi tôi làm mất mặt em chồng.
Tên đàn ông kia thì hận tôi vạch trần chuyện hắn chơi bời, khiến gia đình hắn tan nát.
Ông chồng tôi cũng ghét tôi, vì tôi đắc tội với người hứa mang tiền về cho nhà.
Thế là cả đám hợp sức đ/á/n//h đ//ập, rồi n//h/é/t tôi vào đống rơm ở sân máy xay lúa, châm l//ửa đ//ố/t c/h/ế/t tôi.
Tới giờ, tim tôi vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn sau cơn ác mộng ấy, thì mẹ chồng đã gào tiếp:
“Đi qua cánh đồng xem bên nhà hàng xóm gặt xong chưa? Nếu xong rồi thì kêu mấy ông thợ gặt sang giúp nhà mình luôn!”
Tôi hất đống diêm xuống đất, chẳng buồn để ý giọng điệu cay nghiệt của bà ta, đứng dậy đi luôn — lần này tôi phải bắt gian tận mặt.
Mẹ chồng còn la với theo:
“Ê, mày quăng gì đấy? Có muốn ăn đòn không?”
Tôi ngoái lại, tát thẳng một phát:
“Ai ăn đòn? Con mụ già này, lần sau dám đánh tôi nữa thì thử xem!”
Hừ, đánh bà nội mày thì có!
Từ nay, con dâu vốn quen nhẫn nhục, bị b/ắ/t n/ạ/t cũng cam chịu, đã không còn nữa.
Lúc mẹ chồng tôi còn chưa kịp phản ứng, tôi đã chạy vội ra ngoài.
Ở vùng đồng bằng này, ruộng nhà này nối liền ruộng nhà kia, nhìn một mạch không thấy tận cùng.
Một biển lúa mì chín vàng óng, gió thổi qua dập dờn như sóng, hết lớp này đến lớp khác.
Giữa đó có hầm do đám trẻ con nghịch ngợm đào, cũng có những chỗ biến thành “giường lúa” cho trai gái vụng trộm.
Tôi đứng dưới cái chòi quan sát về phía đông, quả nhiên không bao lâu sau đã thấy em chồng mình bị một gã đàn ông kéo qua kéo lại, dây dưa mờ ám.
Không nói không rằng, tôi chạy một mạch về gọi người — chậm chút nữa thì không kịp xem kịch hay.
Tôi cầm con liềm nhét vào tay mẹ chồng, nói:
“Mau đi thôi, nhà bên đã gặt xong rồi.
Đám thợ gặt thuê người Cam Túc còn đang nghỉ ở đầu ruộng nhà dì Lệnh Hoa đấy.”
Mẹ chồng tôi trừng mắt chưa nguôi:
“Khoan đã, mày vừa rồi dám đánh tao phải không? Toàn Chiếu (chồng tôi), qua đây, dạy dỗ con đàn bà mất dạy này!”
Bà ta tức đến sùi bọt mép, gọi chồng tôi lại để báo thù.
Tôi lập tức “rầm” một tiếng quăng luôn năm cái liềm xuống đất:
“Thử đụng tay vào tôi xem, hôm nay đừng mong thu hoạch gì hết, cứ để mưa tới mà ngập cho hỏng hết lúa! Suốt ngày chả làm được việc gì ra hồn, còn không mau ra đồng, kẻo người ta gặt xong rồi giành công trước đấy!”
Ông bố chồng nghe nhắc có người sắp giành gặt thì hoảng, lập tức xách liềm, vừa quát vợ chồng tôi mấy câu vừa giục cả nhà ra đồng.
Trước khi đi còn dặn tôi mau đun nước nóng mang ra đồng cho mọi người.
Khi tôi chạy ra đến ruộng, đã thấy một đám người vây quanh — ngay giữa ruộng, em chồng tôi với gã đàn ông kia đang l/õ//a l//ồ.
Tên đàn ông ấy chính là Kiến Hòa, “đại gia” nổi tiếng trong làng, lúc nào cũng đeo máy nhắn tin bên hông, kẹp theo cái điện thoại di động cỡ bự.
Người ta đứng bên tây cười nói, còn đôi gian phu dâm phụ kia vừa chạy vừa mặc lại quần áo về hướng đông.
Có người bông đùa:
“Trời ơi, con gái nhà ai mà uốn tóc xoăn nóng thế này, thời thượng gớm!”
“Cái m/ô/n//g bự thế, chắc đẻ được con trai.”
“Ơ chẳng phải Kiến Hòa à? Nhà giàu có khác, chơi bời ghê thật.”
“Vợ Kiến Hòa dữ như hổ, phen này hắn no đòn rồi.”
Người quen thì cười đùa bàn tán, còn đám thợ gặt thuê không biết chuyện thì cũng phải bịt miệng nhịn cười.
Mẹ chồng tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh.
Bố chồng thì ngồi xổm trên bờ ruộng thở dài sườn sượt.
Tôi vừa đứng ở đầu ruộng, đã thấy vợ của Kiến Hòa tay cầm cái xẻng, khí thế hừng hực chạy tới.
Sau lưng còn kéo theo hai đứa con của họ.
Hai đứa nhóc mới chừng mười tuổi, chạy nhanh lắm, từ phía đông đã phóng tới chặn đường cặp đôi gian tình kia.
Chồng tôi thấy sắp có chuyện lớn, dập điếu thuốc vội vàng chạy về phía đó.
Nhưng dù cố chạy nhanh thế nào thì vẫn để ba mẹ con nhà kia chặn trước.
Vợ Kiến Hòa vung xẻng lên, phang thẳng vào lưng em chồng tôi.
Cô ta quỳ rạp xuống ngay tại chỗ.
Kiến Hòa muốn kéo cô ta dậy mà không dám, cuối cùng hất tay bỏ mặc, leo lên chiếc mô-tô 250 phóng vù đi.
Hai đứa con nhà đó thì cưỡi lên người em chồng tôi, đấm đá cào cấu loạn xạ.
Tiếng hét chói tai của em chồng vang lên từng đợt.
Chồng tôi chạy tới, mỗi tay túm một đứa ném sang bên.
Vợ Kiến Hòa thấy có người dám đánh con mình, lập tức bỏ mặc em chồng tôi, quay lại vung xẻng nhằm đầu Toàn Chiếu quất tới.
Đập mạnh đến mức suýt l/ộ//t luôn da đầu anh ta.
Vợ Kiến Hòa vốn nổi tiếng là loại người vừa dữ vừa khỏe, vai u thịt bắp, vác bao lúa cũng không cần ai giúp, đánh nhau thì càng có sức.
Mọi người thấy thế đều chạy tới can ngăn, phải kéo một hồi lâu mới tách được ra.
Bố mẹ chồng tôi thấy con trai con gái đều bị đánh cho thê thảm, tức đến độ lôi tổ tiên tám đời ra chửi rủa.
Nhìn vết thương trên đầu Toàn Chiếu, m//á/u cứ chảy không ngừng,
họ mới chịu gọi xe chở cả bọn đến trạm y tế băng bó.
2
Lúc nãy tôi đi đưa nước, tiện vòng qua cổng nhà cái ông giàu nhất làng.
Tôi gọi với vào chào vợ ông ta — cái bà vốn nổi tiếng dữ dằn:
“Chị dâu, sao lại ngồi nhà thế? Anh Kiến Hòa không phải đi gặt lúa rồi à?”
Bà ấy sững người, bỏ mũi giày đang khâu xuống:
“Kiến Hòa lên thị trấn rồi, lúa nhà tôi tối qua gặt xong cả rồi.”
Tôi cười hì hì:
“Chắc tôi nhìn nhầm, ruộng nhà dì Linh Hoa cách ruộng nhà chị xa mà. Tôi thấy hình như là anh ấyvới một đứa con gái lạ.”
Nói xong, tôi xách hai bình nhôm nước đi thẳng ra đồng.
……
Em chồng tôi trên người đầy vết trầy xước, máu me be bét.
Tôi bảo:
“Em gái à, cái này phải sát trùng, hay là chị đưa em đến trạm y tế nhé. Có điều, đi trạm y tế phải qua cổng nhà Kiến Hòa đấy…”
Nghe vậy, con bé c//h/ế/t cũng không chịu đi.
Cũng đúng, giờ nó thành “nổi tiếng” khắp làng, hễ ló mặt ra đường là bị người ta chỉ trỏ.
Mà nếu dám đi ngang nhà bà vợ hung dữ kia, khéo bà ấy đ//ậ/p ch//ết.
Tôi nói, nước muối sát trùng được, chỉ hơi rát thôi.
Nó nghĩ một lát, cắn răng nói chịu được, kêu tôi đun nước muối cho nó rửa.
Tôi nhanh chóng đun một chậu nước to, pha thêm nhiều muối — còn bỏ luôn cả đống đường vào.
Ban đầu tôi định bỏ thu0c chuột, nhưng nhà hết th/u0c rồi.
Sau khi giúp nó sát trùng, nó đau đến nghiến răng trèo trẹo, tôi đổ luôn chậu nước đi rồi rửa sạch chậu.