Hoàn châu Cách Cách

Hoàn châu Cách Cách Fl mình xem truyện nha

[FULL] Tôi đã trọng sinh, trở về đúng ngày trước khi lên đường đến đơn vị của vị hôn phu Triệu Kiến Quân.Kiếp trước, tôi...
14/08/2025

[FULL] Tôi đã trọng sinh, trở về đúng ngày trước khi lên đường đến đơn vị của vị hôn phu Triệu Kiến Quân.

Kiếp trước, tôi mang theo toàn bộ tài sản, vui mừng đi theo chồng nhập ngũ, nhưng lại tận mắt thấy anh ta và cô bạn thân Lâm Hiểu Nguyệt ngủ chung một giường.

Lâm Hiểu Nguyệt bụng bầu lùm lùm, mặc chiếc váy hoa chất liệu diệc lương mà tôi mua cho, khóc lóc cầu xin tôi “thành toàn” cho họ.

Còn Triệu Kiến Quân – người đàn ông tôi yêu suốt mười năm, vì anh ta mà tôi đã lên núi xuống nông thôn – chỉ lạnh lùng đưa tôi một phong thư, bên trong là lá đơn tố cáo cha mẹ tôi.

Hai kẻ đó cấu kết, đẩy tôi vào nông trường khổ sai, vắt kiệt đến giọt m/á/u cuối cùng.

Mãi đến khi người đàn ông trầm lặng kia liều mạng cứu tôi mà c/h/ế/t, tôi mới bừng tỉnh.

Kiếp này, nhìn chiếc vòng ngọc gia truyền trên cổ tay – chứa đầy vật tư trị giá hàng tỷ – tôi khẽ cười.
Đồ cặn bã, tiện nhân, ngày tàn của các người đến rồi.
Lần này, tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết!
Còn người đàn ông đó, tôi muốn anh sống thật tốt, đứng trên đỉnh cao thế giới!

01
“Vãn Ý, con quyết định thật rồi sao? Mang hết số của cải cuối cùng trong nhà đi, gả cho Triệu Kiến Quân?”

Tôi vừa mở mắt đã chạm ngay ánh nhìn đầy lo lắng của mẹ.
Tờ lịch treo tường rõ ràng ghi ngày 28 tháng 7 năm 1976.

Tôi thật sự đã quay về — quay lại đúng ngày trước khi theo đơn vị quân khu Bắc Giang.

“Mẹ, con không đi nữa.” Giọng tôi khàn khàn nhưng vô cùng kiên định.

Mẹ sững sờ, suýt làm rơi chiếc ca tráng men trên tay:

“Con nói gì? Không đi? Vì thằng Kiến Quân, con tốt nghiệp cấp ba liền đi vùng kinh tế mới, chịu bao nhiêu khổ, giờ khó khăn lắm mới được theo chồng nhập ngũ, con lại…”

“Con không lấy nữa.” Tôi cắt lời mẹ, trong mắt dâng lên mối thù kiếp trước. “Triệu Kiến Quân… anh ta không xứng với con.”

Hôm qua thôi, tôi còn ngập tràn vui sướng vì sắp trở thành vợ quân nhân.
Nhưng chỉ qua một đêm, từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Kiếp trước, đúng hôm nay, tôi mang theo 200 tệ cha mẹ gom góp cùng đủ loại tem phiếu, lên chuyến tàu xanh phương Bắc.
Kết quả nhận về là phản bội hủy diệt.

Cô bạn thân Lâm Hiểu Nguyệt – người mà tôi nhịn ăn nhịn mặc để may áo mới, người mà tôi nhường suất hồi hương – đã sớm qua lại với vị hôn phu Triệu Kiến Quân.

Tôi không bao giờ quên khoảnh khắc đẩy cánh cửa ấy ra:

Lâm Hiểu Nguyệt nép vào lòng Triệu Kiến Quân, bụng hơi nhô lên, gương mặt đắc thắng, dịu giọng nói:

“Vãn Ý, tôi và Kiến Quân thật lòng yêu nhau. Đứa bé không thể không có cha, cậu thương tôi thì nhường anh ấy cho tôi nhé.”

Còn Triệu Kiến Quân – người tôi thầm mến từ thuở mới biết yêu – chỉ cau mày, lạnh lùng ném một phong thư vào mặt tôi:

“Tô Vãn Ý, chúng ta xong rồi. Nếu cô dám làm ầm lên, tôi sẽ nộp lá thư này, cho cha mẹ cô cùng xuống địa ngục!”

Lá thư ấy chính là chứng cứ cha mẹ tôi đi cửa sau, nhờ vả để tôi được theo chồng.
Họ lấy sự an toàn của cha mẹ tôi uy hiếp, buộc tôi tay trắng rời đi, nuốt hết mọi tủi nhục.

Tôi bị họ cấ/u k/ết tố giác, bị đày tới nông trường khổ sai, chịu đủ đày đọa.
Còn họ ung dung tiêu tiền của tôi, ở nhà của tôi, hưởng cuộc sống ai cũng ghen tị.

Mãi đến vụ ch/á/y bất ngờ, người đàn ông trầm lặng nhưng luôn âm thầm giúp đỡ tôi – Lục Thừa An – liều mạng xông vào lửa kéo tôi ra, bị xà nhà đè trúng, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Trước khi nhắm mắt, anh ôm chặt tôi, để lại câu cuối cùng:

“Tô Vãn Ý… sống thật tốt nhé.”

Kiếp này, tôi không chỉ sống tốt, mà còn sống thay cả phần của Lục Thừa An – thật rực rỡ!

“Mẹ, mẹ đừng lo. Con không nói bừa đâu.” Tôi nắm lấy bàn tay chai sần của mẹ, chôn mối hận xuống đáy lòng, nở nụ cười trấn an.

“Con chỉ nghĩ thông rồi — ép duyên thì chẳng bao giờ ngọt. Kiến Quân không yêu con, con việc gì phải tự rước nhục?”

Lời này của tôi nửa thật nửa giả.
Với tính mẹ, nếu tôi nói ra chuyện bẩn thỉu kia, bà chắc sẽ cầm chày cán bột xông thẳng sang nhà họ Triệu.

Nhà họ Triệu và nhà họ Lâm đều là hàng xóm cùng khu tập thể, sớm tối chạm mặt.
Giờ chưa phải lúc trở mặt — tôi muốn để họ ngã đau nhất vào lúc tôi huy hoàng nhất.

“Nghĩ thông là tốt, nghĩ thông là tốt rồi!”

Mẹ đỏ hoe mắt, ôm chặt tôi:

“Con gái khổ của mẹ, là mẹ sai… lẽ ra ngày đó không nên đồng ý chuyện hôn sự với nhà họ Triệu.”

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ, nhưng ánh mắt đã lạnh như băng.

Kiếp này, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm hại gia đình mình nữa.

Trên cổ tay tôi, chiếc vòng bạc tưởng như bình thường khẽ nóng lên.

Đây là báu vật gia truyền của nhà họ Tô, kiếp trước đến tận lúc chết tôi vẫn không biết bên trong lại ẩn chứa một thế giới khác.

Trọng sinh trở về, tôi mới phát hiện trong chiếc vòng này lại có một không gian chứa khổng lồ, bên trong chất đầy vật tư như núi: từ gạo, bột, dầu ăn đến lụa là gấm vóc, từ dược liệu quý hiếm đến vàng thỏi, đồ cổ, thậm chí còn có cả sản phẩm công nghệ cao của mấy chục năm sau.

Có những thứ này, tôi còn lo gì nữa?

Triệu Kiến Quân, Lâm Hiểu Nguyệt, các người cứ chờ đấy.

Kiếp này, tôi sẽ để các người nếm mùi từ trên mây rơi thẳng xuống địa ngục!

Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ giòn tan, kèm theo giọng nói dịu dàng của Lâm Hiểu Nguyệt:

“Vãn Ý, cậu có ở nhà không? Tớ mang váy mới may cho cậu đến thử đây.”

Đến rồi, nhanh vậy đã không nhịn nổi nữa sao.

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

Kiếp trước, cô ta cũng lấy cớ đưa váy, thực chất là đến dò xét việc tôi chuẩn bị theo chồng nhập ngũ, tiện thể “vô tình” kể rằng mình dạo này hay buồn nôn, không ăn nổi.

Khi đó tôi còn ngây thơ lo lắng, pha nước đường đỏ cho cô ta, chẳng hề nhận ra đó chính là màn khoe khoang ngầm.

“Vãn Ý, là Tiểu Nguyệt đến đấy, mau mở cửa cho nó vào.” Mẹ tôi hoàn toàn không đề phòng, định ra mở cửa.

“Mẹ, chờ chút.” Tôi kéo bà lại.

Tôi bước đến cửa, không mở, chỉ cất giọng vừa đủ nghe qua tấm gỗ:

“Tiểu Nguyệt à, thật không may, hôm nay tớ hơi mệt, không thử váy mới được đâu.

À đúng rồi, tự nhiên tớ lại không muốn theo chồng nhập ngũ nữa. Tấm vé tàu đi Bắc Giang ấy, nếu cậu muốn thì tớ tặng cho.”

Bên ngoài bỗng im bặt.

Tôi gần như có thể tưởng tượng rõ ràng nét mặt sững sờ xen lẫn vui sướng của Lâm Hiểu Nguyệt lúc này.

Cô ta hẳn đang nghĩ: con ngốc này lại sẵn sàng dâng không một cơ hội ngàn vàng.

Một lúc sau, cô ta mới cất giọng nửa ngờ vực, nửa mừng rỡ:

“Vãn Ý… cậu nói thật chứ? Cậu thật sự không lấy anh Kiến Quân nữa sao?”

“Tất nhiên là thật,” tôi khẽ cười, giọng mang chút đùa cợt,
“tớ không xứng với anh ấy, vẫn là cậu với anh ấy hợp hơn. Tấm vé ở trên bàn tớ, cậu tự nghĩ cách vào lấy nhé. Tớ mệt rồi, ngủ trước đây.”

Nói xong, tôi mặc kệ bên ngoài ra sao, quay thẳng về phòng, khóa trái cửa.

Tôi biết, Lâm Hiểu Nguyệt chắc chắn sẽ tìm mọi cách để lấy được tấm vé ấy.

Và tấm vé này chính là món quà lớn đầu tiên tôi tặng cho cô ta.

Bắc Giang quân khu đâu phải dễ vào. Không có giấy tờ theo chồng chính thức, chỉ cầm một tấm vé tàu, một cô gái trẻ chưa chồng sẽ bị coi là kẻ lang thang và bị bắt ngay.

Lâm Hiểu Nguyệt, hãy tận hưởng “bất ngờ” mà tôi chuẩn bị cho cô đi.

Đây… mới chỉ là khởi đầu thôi.

(fuIl) Lý Khâm không đến rước dâu vào giờ lành đã hẹn, tôi liền biết… anh ta cũng đã trọng sinh rồi.Kiếp trước, tôi là n...
14/08/2025

(fuIl) Lý Khâm không đến rước dâu vào giờ lành đã hẹn, tôi liền biết… anh ta cũng đã trọng sinh rồi.

Kiếp trước, tôi là người vợ hiền mẹ đảm mà ai cũng khen ngợi.

Giúp anh ta công thành danh toại, thay anh phụng dưỡng cha mẹ, tần tảo giữ nhà, đối nhân xử thế chu toàn, chưa từng phạm sai sót.

Thế nhưng…Anh ta lại hận tôi cả đời.

Chỉ vì, bạch nguyệt quang của anh ta – Đường Dịch Như – mượn tiền tôi để p//h/á t/h/a//i, nhưng ở một phòng khám chui đã vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ.

Bạch nguyệt quang rời xa, trở thành nỗi đau suốt đời của Lý Khâm.

Vì thế, sau khi trọng sinh, anh ta quyết định vào đúng ngày cưới sẽ khiến tôi mất mặt, cho tôi một “bài học”.

Đợi đến khi anh ta cảm thấy trừng phạt đủ rồi,
mang sính lễ tới đón tôi lại… thì tôi đã mang cái bụng bầu tám tháng, theo chồng nhập ngũ đi rồi!

1

“Ra xem thử đi, qua giờ lành rồi mà nhà trai sao vẫn chưa tới?!”

Ba mẹ và bà con sốt ruột không thôi, cứ hết lần này tới lần khác ra đầu làng ngóng.

Lại chờ thêm mấy tiếng, mấy nhóm người được cử sang làng bên dò hỏi quanh nhà họ Lý.

Cuối cùng xác nhận – nhà họ Lý đã hủy hôn.

Ba tôi giận đến đập bàn trừng mắt:

“Quá đáng lắm rồi! Đây rõ ràng là cố ý làm nhục con gái nhà ta!”

Ông lập tức gọi bà mối, muốn sang nhà họ Lý nói cho ra lẽ.

Nhưng tới nơi thì thấy cổng đóng im ỉm, chẳng ai đáp lời.

Ba mẹ tôi vừa mệt vừa tức, tinh thần suy sụp, tối hôm đó về nhà liền ngã bệnh.

Tôi trọng sinh về cũng hơi muộn một chút.

Nhìn ba mẹ nằm trên giường, lo lắng cho tôi, tôi lại chỉ thấy mừng thầm trong bụng.

Kiếp trước, tôi mang của hồi môn cha mẹ chuẩn bị chu đáo, gả vào nhà họ Lý.

Hiếu thuận cha mẹ chồng, thân thiết với em chồng.

Nhà họ Lý nghèo, mọi mối quan hệ qua lại đều do tôi đứng ra lo liệu.

Năm 1995, cô em chồng Lý Ái Na muốn ra nước ngoài du học, tôi còn phải bán một căn tứ hợp viện đứng tên mình, miễn cưỡng mới gom đủ tiền cho cô ta.

Nhờ sính lễ hậu hĩnh và của hồi môn của tôi, Lý Khâm từng bước thăng tiến, sau này còn nắm bắt cơ hội mà phất lên như diều gặp gió.

Nhà họ Lý từ một gia đình vô danh ở làng quê nhỏ,
một bước trở thành gia tộc mới nổi ở Bắc Thành, danh tiếng vang xa.

Mọi người đều khen tôi là “người phụ nữ vượng phu ích tử”.

Chỉ có Lý Khâm là không cam lòng, không chịu chấp nhận.

Nửa đời sau của cuộc hôn nhân chúng tôi, đều tan vỡ trong từng trận quát tháo, trách móc của anh ta.

“Giang Hoài An, tôi thật sự hối hận vì đã cưới cô.
Cô cố tình cho Dịch Như mượn tiền ph/á t/h/ai, cô hủy hoại cả đời của cô ấy!”

Khi đó, anh ta đã đón Đường Dịch Như – người từng ra đi nơi đất khách – trở về.

Cả hai công khai xuất hiện bên nhau, tình tứ ngọt ngào, chẳng hề để tâm đến thể diện của tôi – người vợ hợp pháp.

2

Mẹ chồng hiền từ và cô em chồng “biết điều” luôn khuyên tôi:

“Hoài An/Chị dâu, chị phải rộng lượng lên, bây giờ thời thế khác xưa rồi.
Đàn ông có tiền thì ai chẳng ba vợ bốn nàng hầu, con trai tôi/anh trai tôi chịu ở bên cô – người vợ tào khang – là đã khó lắm rồi.”

Ngay cả con trai ruột cũng công khai đứng về phía đối lập với tôi, chống đối lại:

“Mẹ bớt đòi hỏi đi. Dì Đường không thể sinh con, sẽ không tranh quyền thừa kế với con đâu. Bà ấy chỉ muốn một cái danh phận, cho bà ấy thì có sao.
Mẹ thử ra ngoài nghe ngóng đi, nhà giàu nào mà chẳng có vài đứa con riêng. Có dì Đường giữ chân bố thì bố sẽ không có tâm tư sinh cho con thêm vài đứa em nữa, mẹ còn không hài lòng cái gì?!
Mẹ có biết mỗi ngày con phải khéo léo xoay sở giữa bố, bà nội và các cô bác như thế nào không? Khó khăn lắm đấy!”

Tôi cũng không biết mình “không hài lòng” ở đâu.
Tôi chỉ biết rằng…

Cha mẹ già của tôi, mỗi lần thấy tin đồn tình ái của Lý Khâm, đều đau lòng xót xa cho hoàn cảnh của tôi.

Cha tôi – một cựu quân nhân tin rằng “đàn ông đổ máu chứ không rơi lệ” – cũng đã từng trốn mẹ tôi, lặng lẽ khóc trong đêm khuya.
Đến lúc mất, ông vẫn không nhắm mắt.

Một cuộc hôn nhân thất bại, đã khiến những người thân ruột thịt của tôi đau đớn đến tan nát cõi lòng.

Những hào quang phù phiếm, sự xa hoa trước mắt người đời… chỉ là chiếc áo gấm lộng lẫy phủ lên lớp rận rệp bên dưới.

Chẳng ai biết được nỗi tủi hờn, uất nghẹn của tôi.

Vì vậy…
Sau khi trọng sinh trở về, khi tất cả mọi người đều tức giận, mắng chửi chú rể bỏ trốn, chỉ có tôi là thấy mừng vô cùng.

May mắn thay…
Mọi thứ vẫn còn kịp.

Khi ba mẹ dẫn người đến nhà họ Lý chặn đường, tôi tự mình đến Phòng đăng ký kết hôn ở thị trấn, lấy lại tờ giấy chứng nhận hôn nhân chưa được đóng dấu.

Kiếp trước, ngày cưới tôi quên mang giấy chứng nhận đã đóng dấu.

Cô cán bộ mặt mày hiền lành, thông cảm nói:

“Cô cứ để giấy tờ ở đây, khi nào mang bản chứng nhận tới tôi sẽ đóng dấu bổ sung cho, đỡ phải đi lại nhiều.”



Tôi đưa gói kẹo sữa đã chuẩn bị sẵn vào cửa sổ, lấy lại tờ giấy kết hôn chưa đóng dấu.

“Cảm ơn chị nhiều, cảm ơn!” – tôi vừa cúi đầu vừa rơi nước mắt.

3

Trên đường về, xe chạy ngang qua một con hẻm hẻo lánh.

Một bóng dáng quen thuộc thoáng vụt qua.

Lý Khâm đang ôm chặt Đường Dịch Như trong lòng, mừng rỡ nói:

“Dịch Như, lần này anh sẽ không để em đối mặt một mình, anh sẽ gánh vác trách nhiệm làm cha.”

Người phụ nữ e thẹn, nắm tay đấm anh ta liên tiếp.



Đường Dịch Như vô tình chạm phải ánh mắt tôi, liền hoảng hốt.

Tôi lạnh lùng quay đầu đi, không nhìn thêm.

Kiếp trước, Lý Khâm luôn tin rằng đứa bé trong bụng Đường Dịch Như là con của mình.

Nhưng chỉ có tôi và Dịch Như biết… không phải.

Đứa bé đó là của thầy đại học của Dịch Như.

Cô gái trẻ xinh đẹp và người đàn ông đã có gia đình, phong độ nho nhã, vừa gặp đã yêu.

Mối tình trái với luân thường đó khiến hai người say đắm quấn quýt.

Sau này, vì danh lợi, người đàn ông chọn theo vợ ra nước ngoài.

Anh ta lặng lẽ rời đi, bỏ rơi cô.

Đường Dịch Như đau khổ, hoang mang khi phát hiện mình có thai.

Cô nhắm tới “chiếc lốp dự phòng” trung thành là Lý Khâm, ch/u/ốc say anh ta, định biến “gạo nấu thành cơm”.

Tôi bắt gặp và ngăn lại.

Dịch Như quỳ trước mặt tôi, khóc lóc cầu xin:
“Giang Hoài An, xin cô cho tôi một con đường sống. Cho tôi mượn ít tiền, tôi sẽ bỏ đứa bé này. Tôi chỉ mượn tên của Lý Khâm thôi.
Tôi đảm bảo… sẽ không để người khác biết.”

Không rõ khi đó tôi nghĩ gì.

Có lẽ là cảm thông phận phụ nữ, hoặc thương hại cô gặp người không tốt.
Tôi đã giấu chuyện đó.

Sau khi tỉnh dậy, Lý Khâm chỉ nghĩ rằng mình đã có một đêm xuân với bạch nguyệt quang.

Đến khi anh ta biết Dịch Như p/h/á t//h/ai và không thể sinh con nữa, anh ta chỉ đau khổ vài ngày rồi chấp nhận hiện thực.

Khi ấy, anh ta mới vào phòng ban, còn cần nhờ vả mối quan hệ của cha vợ.
Quan hệ vợ chồng giữa tôi và anh ta khi đó vẫn mặn nồng.

Về sau, anh ta lại oán hận tôi dựa thế hi/ế/p người,
đè nén tình cảm của anh ta, h/ận tôi đến tậ/n xương,
nên công khai là/m nh/ụ/c tôi trước đám đông.

Giữa ba người chúng tôi, chưa từng có ai là kẻ chiến thắng.

Bây giờ… ai về chỗ nấy, cũng coi như đã trở lại đúng quỹ đạo.

(fuIl) Đêm tân hôn, người chồng quân nhân nổi tiếng lạnh lùng vô tình, quyết đoán như sấm sét của tôi – Cố Trường Phong ...
13/08/2025

(fuIl) Đêm tân hôn, người chồng quân nhân nổi tiếng lạnh lùng vô tình, quyết đoán như sấm sét của tôi – Cố Trường Phong – ngồi ngay ngắn, nghiêm nghị đọc cho tôi nghe “ba điều quy ước”.

Khuôn mặt anh lạnh như băng, giọng nói cũng như băng giá, nhưng tôi lại nghe rõ mồn một tiếng kêu gào điên cuồng trong lòng anh:

【Làm sao đây làm sao đây! Sao cô ấy thơm thế! Thơm đến mức chân tôi mềm nhũn rồi! Mình giả vờ ổn không?

Cô ấy có thấy mình quá hung dữ rồi muốn bỏ chạy không? Không được, mình phải mau mau giao hết của cải, tró/i ch/ặ/t cô ấy lại!】

Tôi cúi đầu, khoé môi không kìm được cong lên dữ dội.

Thì ra lấy “Diêm Vương sống” lại có cảm giác thế này sao?

Kích thích thật!

01

“Thứ nhất, là vợ quân nhân, phải tuân thủ kỷ luật, không được rời đơn vị khi chưa có lý do chính đáng, không được dò hỏi bí mật quân sự.”

“Thứ hai, trong khu tập thể nhiều miệng nhiều tai, phải ăn nói cẩn thận, đừng gây phiền phức cho tôi.”

“Thứ ba, chúng ta là hôn nhân sắp đặt, không có nền tảng tình cảm, tạm thời… ngủ riêng.”

Tôi vừa theo chồng đến khu quân sự vùng bắc lạnh lẽo, chưa kịp hoàn hồn sau bảy ngày ngồi tàu xóc nảy, thì đã bị cơn sốt cao hành gần ch/ế/t.

Tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy người chồng mới cưới này – Cố Trường Phong, vị doanh trưởng trẻ nhất toàn quân khu.

Anh ngồi trên ghế cạnh giường, lưng thẳng tắp, bộ quân phục cũ bạc màu vẫn không che được khí thế áp bức.

Mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt – ghép lại thành một gương mặt đầy chữ “chớ lại gần”.

Khi đọc yêu cầu, đôi mắt sâu thẳm kia không gợn sóng, hệt như đang chủ trì một cuộc họp tác chiến không mấy quan trọng.

Nhưng tôi lại nghe được một giọng khác – nóng nảy, lo âu, cào cấu tim gan – phát ra từ chính con người anh.

【Mình nói có quá nặng không? Cô ấy còn đang sốt, mặt trắng như giấy, có khi nào bị mình doạ khóc không?】

【Tất cả tại cái miệng ch/ế/t tiệt này, không biết nói lời dịu dàng! Nói là không có tình cảm cơ sở gì chứ, thật ra từ lần đầu gặp cô ấy năm mười lăm tuổi mình đã để tâm rồi, để tâm suốt tám năm trời!】

【Còn ngủ riêng? Cố Trường Phong, đồ nhát! Có phải đàn ông không hả! Khó khăn lắm mới cưới được người ta về, lại chơi trò này? Mình chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng ngay bây giờ thôi!】

Tôi ngẩn ra, vô thức dụi dụi tai.

Ảo giác à? Di chứng sau sốt à?

Tôi thử ngẩng đầu, rụt rè liếc anh một cái, nhỏ giọng:

“Cái đó… doanh trưởng Cố, tôi nhớ rồi.”

Anh “ừ” lạnh lùng, mắt vẫn xa cách: “Nhớ là được, cô vừa hạ sốt, nghỉ thêm đi.”

【Cô ấy gọi mình là “doanh trưởng Cố”… xa lạ quá. Cũng đúng, tại mình, dọa cô ấy sợ rồi. Sao không gọi mình là Trường Phong, hay… chồng nhỉ? Thôi kệ, từ từ. Trước hết để cô ấy khỏe đã. Cơm nhà ăn cứng quá, lát mình ra bếp xin nấu riêng nồi cháo kê cho cô ấy.】

Lúc này tôi chắc chắn rồi –

Hình như tôi… nghe được tiếng lòng anh.

Phát hiện này khiến máu trong người tôi sôi lên. Tôi – Lâm Vãn Thu – vì thành phần gia đình mà bị đày xuống nông thôn năm năm, khó khăn lắm mới nhờ hôn ước của ông bà để lấy chồng vào quân khu.

Tưởng rằng thoát một hố lửa lại nhảy vào hố băng, ai dè dưới lớp băng này, lại là núi lửa chực phun trào!

Anh đứng dậy định rời đi, động tác gọn gàng, dứt khoát. Đến cửa, anh khựng lại, quay lưng nói bằng giọng băng lạnh quen thuộc: “Thiếu gì thì viết ra danh sách.”

【Thiếu gì cứ nói! Ăn, mặc, dùng – chỉ cần tôi có đều đưa hết cho cô! Không đủ tôi đi vay! Lương, thưởng, phụ cấp – sau này đều là của cô! Tất cả đưa cô! Chỉ cần đừng lạnh nhạt với tôi!】

Nhìn bóng lưng gần như “bỏ chạy” của anh, mọi lo lắng bất an trong tôi lập tức bị cảm giác phấn khích chưa từng có thay thế.

Hôn nhân sắp đặt? Không có tình cảm cơ sở?

Cố Trường Phong, đồ khẩu thị tâm phi, trò chơi giờ mới bắt đầu.

(fuIl) Tiền mà Giang Kỳ mang về nhà ngày càng ít.Sắp đến Tết, anh nói hiệu quả kinh doanh của xưởng không tốt, năm nay s...
12/08/2025

(fuIl) Tiền mà Giang Kỳ mang về nhà ngày càng ít.

Sắp đến Tết, anh nói hiệu quả kinh doanh của xưởng không tốt, năm nay sẽ hủy thưởng hiệu suất cuối năm.

Thế nhưng, tôi rõ ràng đã nhìn thấy trong túi anh tờ giấy chuyển khoản của Ngân hàng Bưu điện, tròn năm nghìn tệ.

Tên người nhận tôi còn quen thuộc hơn cả chính tên mình - Vợ góa của bạn chí cốt Giang Kỳ – Lâm Nguyệt.

Từ khi Lâm Nguyệt mất chồng, người đàn ông của tôi bắt đầu thường xuyên tăng ca và đi “đào tạo”.

Mà địa điểm tăng ca của anh cũng thú vị lắm, không phải ở văn phòng của Lâm Nguyệt thì cũng là ở nhà cô ấy.

Người cùng tham gia đào tạo với anh, cũng chỉ có Lâm Nguyệt.

Xưởng thì nhỏ, lời đồn truyền đi rất nhanh, chẳng mấy chốc ai cũng biết.

Ánh mắt mọi người nhìn tôi vừa xen lẫn thương hại vừa mang chút giễu cợt.

Tôi giả vờ như không thấy, xách một túi rau xanh đóng cửa nhà lại.

Buổi tối, Giang Kỳ về nhà, xách theo một túi bột mì trắng.

“Xưởng làm ăn không tốt, nhưng ngoài tiền ra, thứ gì đáng phát thì vẫn phát. Có cả một hộp thịt xông khói, anh để ngoài rồi.”

Đã từng có lúc, chỉ cần nghe giọng anh là tôi đã vui.
Giang Kỳ là sinh viên đại học những năm 90, mới đi làm chưa đầy hai năm đã được thăng làm quản đốc phân xưởng.

Anh đẹp trai, ngũ quan sắc nét, ánh mắt sâu thẳm, vừa mở miệng đã toát ra khí chất trí thức.
Những cô gái theo đuổi anh có thể xếp thành cả đoàn tàu.

Cha mẹ tôi mất sớm, vốn định cùng dì ruột vào Nam sinh sống.

Nhưng chỉ vì gặp anh một lần trong buổi xem mắt, tôi đã si tình đến mức ở lại nơi nhỏ bé này, sống suốt ba năm.

Sau đó, dù nghe đồn anh và Lâm Nguyệt có chút mờ ám, tôi cũng chỉ nghĩ là người khác cố tình thổi phồng.

Nếu không phải vì anh kiếm cớ để chuyển tôi từ văn phòng xuống phân xưởng, nhường chỗ cho Lâm Nguyệt…

Nếu không phải vì tôi bệnh sốt suốt đêm, còn anh lại ở bệnh viện chăm con trai của Lâm Nguyệt…

Nếu không phải tận mắt thấy tờ giấy chuyển khoản ngân hàng kia…

Có lẽ đến giờ tôi vẫn không tin, một người đàn ông từng đứng đắn và sáng như trăng trên trời kia lại có thể bỏ gia đình, phá vỡ luân thường để yêu vợ của bạn mình.

Nén xuống nỗi chua xót trong lòng, tôi bưng đĩa rau xanh từ bếp lên bàn.

“Ăn cơm trước đi.”

Giang Kỳ gật đầu, cởi áo khoác treo lên giá.

Chỉ một ánh nhìn lướt qua, cơn chua xót lại dâng lên.

Anh là cán bộ trí thức, tôi luôn kiên trì mua cho anh áo sơ mi trắng vì thấy nó đẹp và tràn đầy sức sống.

Còn Lâm Nguyệt thì khác, cô ta nói màu trắng quá nhạt nhòa, đàn ông phải mặc đen mới chín chắn.

Giờ đây, chiếc áo sơ mi đen tuyền trên người Giang Kỳ dĩ nhiên không phải tôi mua.

Muốn mở miệng hỏi, nhưng lại thấy chẳng cần thiết.

Không ngờ, Giang Kỳ lại mở lời trước:

“Công việc của em, anh đã xin nghỉ hộ rồi.”

Tôi ngẩng đầu kinh ngạc, đũa trên tay rơi xuống bàn phát ra tiếng trầm nặng.

“Anh nói gì?”

Anh không ngẩng đầu, như thể đang nói một chuyện chẳng quan trọng gì:
“Nhà mình việc nhiều, sức khỏe em lại không tốt, ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Tôi sững sờ, không thốt nên lời.

Thời này phụ nữ khó kiếm được việc, nhất là công việc ổn định, phúc lợi tốt như ở nhà máy.

Nếu không phải nhờ dì tôi đặc biệt sắp xếp khi trước, thì căn bản tôi chẳng bao giờ có cơ hội.

Nhưng bây giờ, chỉ một câu nhẹ hẫng của anh, là mất rồi sao?

Nhìn bộ dạng dửng dưng của anh, tôi “soạt” một cái đứng bật dậy,vì quá tức giận mà giọng tôi khẽ run lên.

“Đó là công việc của tôi, là sự nghiệp của tôi, anh dựa vào cái gì mà tự quyết thay tôi!”

Giang Kỳ hơi cau mày, dường như không ngờ tôi lại phản ứng dữ dội đến vậy.

“Chẳng qua là làm ở phân xưởng sản xuất, bốn ca ba kíp sống qua ngày thôi, nói gì đến sự nghiệp.”

Tôi tức đến mức bật cười, hốc mắt hơi nóng lên.

“Anh có lý lẽ gì không? Tôi vốn đang làm văn phòng yên ổn, là anh nhất quyết nói Lâm Nguyệt sức khỏe kém, không thể làm ca đêm, nên ép tôi đổi ca với cô ta!
Giờ lại chê tôi làm kíp ca khiến anh mất mặt à?”

“Tôi ngày mai sẽ đến tìm giám đốc xưởng, công việc này tôi sẽ không nghỉ!”

Giang Kỳ bất ngờ đập bát xuống bàn, quát to:
“Không được!”

2

Anh rất ít khi nói năng gay gắt như vậy, tôi ngẩn người một lúc.

Anh vò tóc, trông có vẻ bực bội.

“Lâm Nguyệt bị người ta tố cáo, vị trí của cô ấy ở phân xưởng chắc không giữ được.
Chỉ có để em nghỉ việc, cô ấy mới có thể yên ổn làm ở văn phòng.”

Tôi nhất thời không nói nên lời, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Người đàn ông trước mặt ngày càng trở nên xa lạ,
tôi không sao gắn được anh với hình ảnh buổi đầu gặp gỡ.

Giằng co một lúc, thái độ của Giang Kỳ dịu xuống đôi chút, anh lại cầm bát lên ăn.

“Thực ra ở nhà cũng tốt mà, em chẳng phải luôn muốn vào Nam thăm thú sao?
Đợi sang năm xong việc, anh xin vài ngày phép đưa em đi gặp dì.”

Sự bù đắp muộn màng còn rẻ hơn cả chó.

Tôi không nói gì, xoay người đổ phần cơm còn lại trong bát vào thùng rác.

Tiếng ghế kéo lê trên sàn vang lên chói tai.

Tối đó, tôi không ngủ cùng Giang Kỳ, mà chủ động sang phòng làm việc.

Anh đứng ngoài cửa một lúc, mới nhẹ nhàng gõ.
“A Tinh, em giận anh à?”

Tôi giả vờ không nghe thấy, im lặng.

“A Tinh, anh biết em chưa ngủ.
Chuyện này anh cũng không còn cách nào khác.
Ba của Tiểu Bảo và anh là bạn chí cốt từ nhỏ.
Giờ anh ấy không còn nữa, anh phải chăm sóc vợ con anh ấy, không thì người ta sẽ nghĩ gì về anh.”

“Tại sao anh không biết, người ta bây giờ nghĩ gì về anh?”

Có lẽ vì giọng tôi không tốt, Giang Kỳ có chút khó chịu.

“Lâm Nguyệt không giống em.
Cô ấy từ nhỏ đã được bố mẹ nuông chiều, sau khi lấy ba Tiểu Bảo cũng được nâng niu như trứng mỏng, đến cơm cũng hiếm khi nấu.”

Tôi chợt nhớ lại, mỗi lần mang cơm đến văn phòng cho Giang Kỳ, không ít lần thấy Lâm Nguyệt ở đó,
ôm bát canh do chính tay cô ta nấu, khuôn mặt tươi cười vô hại.

“Cô ta đối với anh cũng tốt nhỉ, không nấu cơm cho chồng mình mà lại nấu cho anh.”

Giang Kỳ thở dài.

“Cô ấy không giống em, lúc nào cũng vô tư.
Cô ấy còn phải nuôi con, chẳng lẽ ngày nào cũng mua cơm ở căng tin?
Tiền đâu mà mua mãi.”

Tôi không kìm được nữa, bật dậy, mở tung cửa, gần như gào lên:

“Cho nên anh mới đưa cô ta năm nghìn tệ?
Trong xưởng này ai chẳng khó khăn, ai chẳng thiếu tiền?
Chẳng lẽ tôi thì có nhiều tiền lắm sao?”

“Và, đừng lúc nào cũng mang tôi ra so với cô ta,
tôi không thấy mình kém hơn bất cứ ai!”

Anh khựng lại,rồi trong mắt ánh lên sự chán ghét và khinh miệt đậm đặc.

“Em lúc nào cũng chẳng ra dáng, bao giờ mới được như người ta dịu dàng, hiểu chuyện…
Thật là… không thể hiểu nổi.”

Tôi còn định nói tiếp, nhưng ánh mắt lướt qua anh, tôi nhìn thấy ở cửa có bóng người thấp thoáng, không kìm được bật cười lạnh.

“Không cần lúc nào cũng mở miệng là hạ thấp tôi nữa, người trong lòng anh đến rồi kìa.”

Anh chợt nhận ra, quay đầu lại, vội mở cửa phòng.
“Nguyệt à, em đến khi nào vậy?”
Không quên quay đầu trừng tôi một cái: “Không được nói bậy!”

Lâm Nguyệt mặc một chiếc áo khoác kẻ caro, khăn len che nửa khuôn mặt.
Dù là nửa đêm, vẫn thấy rõ cô ta đã trang điểm kỹ lưỡng.
Nếu không phải vì trong mắt lộ vẻ lo lắng, còn tưởng là đi dạo phố.

“Anh Kỳ, Tiểu Bảo bệnh rồi, tự nhiên sốt cao lắm.”

Giang Kỳ lập tức sốt sắng, đến áo khoác cũng không định mặc, định chạy thẳng ra ngoài.
“Đừng lo, anh đi với em ngay.”

Lâm Nguyệt chỉ về phía giá treo quần áo.
“Anh Kỳ, anh mặc áo vào đã, bên ngoài lạnh lắm. Nếu anh cũng bệnh thì em thật sự không biết phải làm sao.”
Nói rồi, cô ta ngẩng lên liếc nhìn tôi.

Khi Giang Kỳ quay lại lấy áo, thấy tôi vẫn đứng ở cửa phòng làm việc, ánh mắt có chút do dự.
“Tiểu Bảo bệnh, anh phải qua xem. Em ngủ sớm đi.”

Tôi khoanh tay trước ngực, nhếch môi cười chế giễu.
“Bệnh thì đi bác sĩ, anh biết chữa bệnh hay là định đi làm cha người ta vậy?”

Mặt Giang Kỳ lập tức sầm lại, không còn chút do dự nào.
“Em thật khiến anh thất vọng, không chỉ thô lỗ mà còn lạnh lùng, ngay cả đứa trẻ nhỏ như Tiểu Bảo cũng đối đầu.”

[FULL] Tôi cầm tờ giấy khám thai đứng trước cửa Cục Dân chính.Bụng tôi đã rất lớn, nặng nề như muốn kéo cả người xuống.G...
12/08/2025

[FULL] Tôi cầm tờ giấy khám thai đứng trước cửa Cục Dân chính.

Bụng tôi đã rất lớn, nặng nề như muốn kéo cả người xuống.

Gió hơi lạnh, thổi đến mức khiến mặt tôi tê rát.

Tên tôi là Phàn Cẩn.
Người đàn ông đang ở bên trong kia – sắp không còn là chồng tôi nữa – tên là Trần Hạo.

Anh ta đến muộn nửa tiếng.
Cuối cùng cũng tới, nhưng không đi một mình.

Anh ta khoác vai một cô gái trẻ, ngạo mạn bước tới.
Cô ta trang điểm đậm, ánh mắt sắc như dao lướt qua bụng tôi.

“Ồ, còn chưa sinh à?” – Trần Hạo liếc xéo tôi, giọng khinh khỉnh – “Cố chịu giỏi nhỉ, chỉ để lấy thêm chút chia phần à?”

Cô gái bịt miệng cười khanh khách, giọng the thé:

“Hạo ca, bụng cô ta to thế kia, xấu quá đi.”

Tim tôi như bị những mảnh băng vụn đâm vào, lạnh lẽo và đau nhói.
Nhưng tôi không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Xung quanh có vài người đang làm thủ tục, ánh mắt họ nhìn tôi xen giữa tò mò và thương hại.
Tôi ngẩng đầu lên cao hơn một chút.

“Nhanh lên, ký xong đừng làm mất thời gian của tôi.” – Trần Hạo hằn học đẩy cửa bước vào, cô gái kia dính chặt vào người anh ta như không có xương.

Nhân viên làm việc nhìn tôi, rồi lại nhìn cặp đôi đang quấn lấy nhau kia, khẽ nhíu mày.

Trần Hạo quăng bản thỏa thuận ly hôn đã soạn sẵn lên bàn, gõ tay xuống mặt bàn:

“Nhìn cho rõ, nhà là của tôi. Số tiền tiết kiệm của cô coi như tiền sữa cho đứa nhỏ, xem như tôi rộng lượng.
Ký đi, sau này đừng tìm đến làm phiền tôi nữa.”

Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “đứa nhỏ” đầy mỉa mai.
Cô gái kia thì kiêu ngạo hất cằm về phía tôi.

Tôi nhìn bản thỏa thuận ấy.
Căn nhà là khi cưới chúng tôi cùng góp tiền đặt cọc, nhưng đứng tên anh ta.
Số tiền tiết kiệm là tôi chắt chiu từng đồng suốt mấy năm nay.

Anh ta muốn tất cả, không muốn để lại cho tôi dù chỉ một cây kim.

“Đứa bé là của tôi.” – Tôi cầm bút, giọng rất bình tĩnh, đến chính tôi cũng bất ngờ – “Không liên quan gì tới anh.”

Tôi tìm chỗ ký, từng nét một viết tên mình: Phàn Cẩn.
Viết thật mạnh, như muốn khắc đứt hết quá khứ.

“Trần Hạo, từ nay về sau, sông ai nấy qua, đường ai nấy đi.
Chúc anh và tình mới trăm năm hạnh phúc, nghìn vạn lần đừng ra ngoài hại người nữa.”

Nói xong, tôi đặt bút xuống.
Không nhìn gương mặt đang đỏ bừng vì tức giận của anh ta, cũng không nhìn vẻ hậm hực của cô gái kia.

Tôi quay người bước đi.
Bụng rất nặng, mỗi bước đi như giẫm trên bông, lại như buộc đá.
Nhưng lưng tôi vẫn thẳng tắp.

Bước ra khỏi cửa Cục Dân chính, ánh nắng chói chang đến mức khiến mắt tôi nheo lại.
Phía sau vang lên tiếng gào thét giận dữ của Trần Hạo, xen lẫn tiếng chửi rủa the thé của cô gái kia.

Tôi coi như không nghe thấy gì.
Gió thổi một tờ tờ rơi không biết của ai đánh rơi đến chân tôi.
Trên đó in chữ: “Dịch vụ gia chính, vệ sinh chuyên nghiệp.”

Tôi cúi xuống, hơi khó nhọc nhặt lên.
Tôi phải sống tiếp. Sống cùng đứa bé trong bụng.

Tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ xíu ở làng trong thành phố. Giá rẻ, nhưng cũ, tường b**g tróc.
Tìm một công ty dịch vụ gia chính để đứng tên, rồi đi làm giúp việc theo giờ.

Bụng ngày càng lớn, cúi xuống lau sàn ngày càng khó khăn.
Một lần, khi đang lau sàn ở nhà chủ, bụng tôi bỗng siết chặt, đau đến mức toát mồ hôi lạnh, suýt quỵ xuống.

Bà chủ nhà đang ngồi gác chân sơn móng tay, thấy tôi như vậy liền hét toáng lên:

“Trời ơi! Cô đừng có sinh ở nhà tôi nhé! Xui xẻo chết đi được! Mau đi đi!”

Bà ta hất tôi ra như đuổi ruồi, tiền công cũng không trả.

Tôi vịn tay vào lan can cầu thang, chậm chạp từng bước xuống. Mỗi bước đều kéo theo cơn đau quặn.

Xuống đến trước cửa tiệm tạp hóa, tôi thật sự không chịu nổi nữa, mắt tối sầm, ngồi phịch xuống dựa vào tủ đông.

Bà Trương – chủ tiệm – vội chạy ra:

“Tiểu Phàn? Trời ơi, cháu sao thế này?”

Bà hấp tấp đỡ tôi.

“Đau… bụng…” – Tôi nghiến răng, nói không ra hơi.

Bà Trương hoảng hốt, gọi chồng:

“Lão Lý! Mau! Chạy xe ba bánh chở Tiểu Phàn đi bệnh viện!”

Tôi nằm trong thùng xe ba bánh xóc nảy, bên dưới lót tấm chăn bông cũ bà Trương tìm được.
Trời âm u như muốn sập xuống.
Cơn co tử cung mỗi lúc một dồn dập.

Đến khoa cấp cứu, y tá đẩy xe lăn tới, tôi gần như nửa tỉnh nửa mê được đưa vào phòng sinh.

Một ngày một đêm vật lộn.
Cơn đau xé lòng rốt cuộc cũng qua đi, tôi nghe tiếng khóc vang dội.

“Bé trai, 2,9 ký, hơi gầy nhưng rất khỏe!” – Y tá bế đứa bé đến trước mặt tôi.

Nó nhỏ xíu, đỏ hỏn, nhăn nheo, nhắm chặt mắt, cái miệng chúm chím.

Cơ thể tôi như rã rời, mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy con, nơi lạnh lẽo cứng rắn trong tim tôi như sụp xuống, trở nên mềm mại.

“Trừng Trừng…” – Tôi khàn giọng, khẽ chạm vào má con – “Con tên Phàn Trừng nhé, ‘Trừng’ trong trong sạch. Mẹ mong con lớn lên thanh khiết, quang minh.”

________________________________________

Mang theo đứa nhỏ, tôi không thể tiếp tục làm giúp việc theo giờ nữa.
Bế Trừng Trừng ngồi trong căn phòng trọ chật chội, tôi lo lắng. Tiền tiết kiệm sắp hết.

Bà Trương đến thăm, mang vài quả trứng gà quê.

“Tiểu Phàn à, thế này không ổn đâu.” – Bà nhìn Trừng Trừng đang ngủ, thở dài – “Tôi có bà chị bạn, làm bếp ở một trung tâm chăm sóc sản phụ cao cấp ở ngoại ô. Nghe nói bên đó thiếu một phụ bếp chuyên làm đồ bột, chỉ là hơi xa. Cháu làm được không? Nghe đâu lương cũng khá.”

Phụ bếp? Đồ bột?
Tôi nhớ lại hồi trước để lấy lòng mẹ Trần Hạo, tôi đã gồng mình học làm đủ loại bánh bột, chịu bao nhiêu lời chê bai của bà ta.

“Được! Cảm ơn bác Trương, cháu làm được!” – Tôi như vớ được cọc cứu sinh.

________________________________________

Trung tâm ở vùng giáp ranh thành phố – khá xa, nhưng cây cối xanh mát, yên tĩnh.
Bếp rộng, sạch sẽ.
Bếp trưởng là một chị họ Vương, hơi nghiêm, đưa mắt nhìn tôi rồi nhìn sang Trừng Trừng đang ngủ trong xe nôi.

“Mang con theo làm việc? Ở đây không có quy định thế đâu.” – Chị Vương cau mày.

Tim tôi thắt lại:

“Chị Vương, em hứa không ảnh hưởng công việc! Con em ngoan lắm, chỉ để ở xe nôi cạnh em, vừa làm vừa trông. Xin chị cho em cơ hội.”

Tôi gần như cúi đầu đến mức muốn lạy.

Chị Vương im lặng một lúc, nhìn bộ quần áo bạc màu và gương mặt thiếu ngủ của tôi.

“Thử ba ngày. Chỉ làm ở khu đồ bột, không được đưa con vào khu bếp nóng. Tay chân phải nhanh, đừng để sai sót.”

“Cảm ơn chị Vương! Cảm ơn chị!” – Tôi liên tục nói.

________________________________________

Trừng Trừng rất ngoan.
Tôi đặt con ở góc phòng đồ bột, lúc tỉnh thì tự chơi ngón tay hoặc gặm gặm đồ chơi, hiếm khi khóc.

Còn tôi thì vùi đầu nhào bột, ủ bột, cán bột, gói nhân…
Bánh bao, bánh màn thầu, bánh hoa cuốn, bánh đậu đỏ, bánh thịt, hoành thánh, sủi cảo, mì… thứ gì cũng làm.

Biến những kỹ năng nấu nướng mà trước đây tôi bị ép phải học, thành vốn liếng để nuôi sống tôi và Trừng Trừng.
Ban đầu chị Vương lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng sau khi thấy tôi làm bánh bao cái nào cũng tròn đều, nếp gấp đẹp, mì thì dai ngon, sắc mặt chị ấy dần dịu lại.
Có lần, chị cầm chiếc bánh hoa sen tôi làm, ngắm kỹ rồi hỏi:
“Cô học tay nghề này từ ai vậy? Cái hoa này nặn tinh xảo đấy.”
“Trước đây… tôi tự mày mò thôi.” Tôi trả lời qua loa.
Chị không hỏi thêm, chỉ gật đầu: “Sau này phần bánh bao, mì… cô chịu khó để tâm nhiều hơn. Còn đứa nhỏ… chỉ cần không ảnh hưởng công việc thì cứ để ở đây.”

Tim tôi nóng lên, sống mũi cay cay.

Ngày tháng như giọt nước được nhào vào bột, từng chút một nhào nặn, dần dần có được độ dẻo dai và sức chịu đựng.

Trừng Trừng lớn lên từng ngày, biết ngồi, biết bò, ê a gọi “mẹ”, giọng ngọt như tẩm mật.
Thằng bé trở thành “bảo bối nhỏ” của cả bếp, các cô lúc nghỉ đều thích trêu đùa nó.

Tôi từng nghĩ cuộc sống sẽ mãi như thế này: vất vả nhưng yên ổn, có hy vọng.

Cho đến khi Trừng Trừng được một tuổi rưỡi.
Hôm đó con hơi lừ đừ, không muốn động đậy, má đỏ hây hây. Tôi nghĩ chắc do trời nóng nên cũng không để tâm.
Nửa đêm, con bỗng sốt cao, toàn thân nóng rực, thân mình nhỏ bé co giật từng đợt.

Tôi hoảng sợ, ôm con chạy vội đến bệnh viện.
Cấp cứu, xét nghiệm máu, chụp phim.

Bác sĩ cầm kết quả, lông mày nhíu chặt:
“Viêm phổi, hơn nữa… tim cháu có thể có vấn đề.”

“Tim…?” Chân tôi mềm nhũn, suýt ngã quỵ.

“Xem sơ bộ thì là thông liên thất, tức là trên tim có một lỗ nhỏ. Viêm phổi làm tăng gánh nặng cho tim. Cần nhanh chóng khống chế nhiễm trùng, sau đó làm siêu âm tim màu để xác định.”

Trừng Trừng được chuyển vào khoa Nhi, truyền dịch. Con sốt mê man, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, khó chịu rên rỉ.
Tôi ngồi bên giường, nắm chặt bàn tay nhỏ chưa cắm kim tiêm của con, cảm giác như có tảng đá đè nặng trong lòng.

Viêm phổi đã được khống chế. Kết quả siêu âm tim cho thấy: bệnh tim bẩm sinh, thông liên thất. Cần phẫu thuật.

“Chi phí phẫu thuật khoảng mười vạn tệ. Bây giờ cháu còn nhỏ, rủi ro mổ tương đối cao, nên khuyên chị quan sát thêm vài tháng, đợi cháu khoảng hai tuổi, sức khỏe tốt hơn hãy mổ, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.” Bác sĩ giải thích.

Mười vạn.
Con số đó như chiếc búa nặng nề giáng xuống đầu tôi.

Toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi chưa đến ba vạn, là số tôi chắt chiu, làm việc cật lực tích góp suốt thời gian qua.

“Bác sĩ… có cách nào… rẻ hơn không?” Tôi run giọng hỏi.

Bác sĩ nhìn tôi đầy cảm thông:
“Đây là phương án an toàn nhất. Lỗ tim của cháu không quá lớn, nhưng sẽ ảnh hưởng phát triển, dễ bệnh, để lâu sẽ hại tim phổi. Tiền phẫu… chị xem có thể tìm cách xoay sở không?”

Tôi mơ màng bước ra khỏi phòng bác sĩ.

Về lại phòng bệnh, Trừng Trừng tỉnh, đôi mắt đen láy nhìn tôi, yếu ớt đưa tay:
“Mẹ… bế…”

Tôi vội bế con lên, vùi mặt vào chiếc cổ nhỏ thơm mùi sữa lẫn chút mùi thuốc của con.
Nước mắt lặng lẽ rơi.

Tiền. Tôi phải kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy?
Mượn dì Trương? Nhà dì cũng khó khăn. Chị Vương? Đồng nghiệp? Chỉ như muối bỏ biển.
Vay online? Tín dụng đen? Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị tôi ép xuống. Nó sẽ kéo cả tôi và Trừng Trừng xuống hố sâu không đáy.

Trong đầu tôi rối loạn như tơ vò. Thứ duy nhất tôi nghĩ đến được, lại chính là người mà tôi hận đến mức chỉ muốn xóa sạch khỏi ký ức — Trần Hạo.

Anh ta là cha ruột của Trừng Trừng. Trên phương diện pháp luật, anh ta có trách nhiệm nuôi dưỡng.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tôi buồn nôn, như nuốt phải một con ruồi sống.
Nhưng nhìn đứa trẻ yếu ớt trong lòng, nghĩ đến khoản mười vạn tệ phí phẫu thuật…

Tôi run rẩy lấy chiếc điện thoại cũ, tìm ra số điện thoại đã bị tôi xóa khỏi danh bạ và chặn từ lâu, nhưng trong đầu lại thuộc lòng từng con số.
Ngón tay tôi lơ lửng trên nút gọi, như đè nặng ngàn cân.

Hít sâu một hơi, tôi bấm.

Trong ống nghe vang lên tiếng “tút… tút…” kéo dài.
Mỗi một tiếng đều gõ mạnh vào tim tôi.

Khi tôi nghĩ sẽ không ai bắt máy, hoặc số đã thành số rác, thì điện thoại được kết nối.

“Alo?” Một giọng nam vang lên.

Không phải là giọng trơn tru, khinh bạc của Trần Hạo.
Giọng này trầm thấp, mang theo thứ lạnh lẽo như kim loại, qua cả đường dây vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình.

Tôi sững lại. Gọi nhầm sao?

“Nói đi.” Giọng ấy vang lên lần nữa, rõ ràng mang theo sự thiếu kiên nhẫn.

Tôi theo bản năng liếc nhìn số vừa gọi. Không nhầm, đúng là số của Trần Hạo.

“Tôi… tôi tìm Trần Hạo.” Cổ họng tôi nghẹn lại.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Một sự yên tĩnh chết chóc.

“Trần Hạo?” Giọng ấy lặp lại chậm rãi, mang theo một chút trào phúng và lạnh lẽo đến tận xương, “Hắn chết rồi.”

Chết rồi?!

Đầu tôi “ong” một tiếng, trống rỗng. Trần Hạo chết rồi?

“Anh… anh là ai?” Giọng tôi run lên.

“Lục Trầm Châu.” Giọng nói dứt khoát báo tên, “Bây giờ người dùng số này là tôi. Còn cô là ai?”

Lục Trầm Châu? Hoàn toàn xa lạ.

“Tôi… tôi là Phàn Cẩn.” Tôi gần như trả lời theo phản xạ, cú sốc quá lớn khiến tôi lắp bắp, “Tôi tìm Trần Hạo… anh ta… thật sự chết rồi? Sao lại…”

“Phàn Cẩn…” Anh ta nhai kỹ cái tên của tôi, như đang nhớ lại điều gì, rồi giọng bỗng trở nên nguy hiểm đến cực điểm, như mũi băng đâm xuyên không khí, “Cô chính là… ‘vợ cũ’ của hắn?”

Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “vợ cũ”, đầy sự ghê tởm không hề che giấu, và… hận thù?

Tôi rùng mình vì cái lạnh và sự thù hằn trong giọng nói ấy. Tôi không quen anh ta! Sao anh ta lại hận tôi?

“Đúng… Trần Hạo anh ta…”

“Chết rồi.” Lục Trầm Châu ngắt lời tôi, giọng lạnh như gió Siberia, “Nửa năm trước, say rượu lái xe, rơi xuống sông, lúc vớt xác lên thì đã trương phềnh. Cô tìm hắn có chuyện gì?”

Trần Hạo chết rồi. Say rượu lái xe. Người khiến tôi ám ảnh suốt mấy năm trời… lại biến mất như thế sao?

Trong lòng tôi dâng lên một thứ cảm xúc vô cùng phức tạp — không phải bi thương, mà là một sự giải thoát hoang đường, rồi lập tức bị nỗi tuyệt vọng sâu hơn nuốt chửng.

Anh ta chết rồi, còn Trừng Trừng thì sao? Khoản mười vạn tệ phí phẫu thuật ấy…

“Tôi… tôi…” Nỗi bất lực khủng khiếp siết chặt lấy tôi, nước mắt không kìm nổi trào ra, “Tôi tìm anh ta để xin tiền… con tôi bị bệnh… bệnh tim… cần tiền để mổ…”

Tôi nghẹn ngào, gần như không thể nói tiếp.

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hoàn châu Cách Cách posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Hoàn châu Cách Cách:

Share