Hoàn châu Cách Cách

Hoàn châu Cách Cách Fl mình xem truyện nha

04/11/2025

Tôi cá cược với bạn thân: nếu trong ba ngày mà qu/yế/ n r/ ũ được vị Thiếu tướng lạnh lùng đó, tôi sẽ được tùy ý chọn một chiếc siêu xe trong gara của cô ấy.

04/11/2025

Khi thiếu tướng Thẩm Dự Hoài làm nhiệm vụ ở Đông Nam Á, anh bị kẻ địch ti/ ê/m đ/ ộc dư/ ợc chí tử.

[FULL] Khi thiếu tướng Thẩm Dự Hoài làm nhiệm vụ ở Đông Nam Á, anh bị kẻ địch ti/ ê/m đ/ ộc dư/ ợc chí tử. Là tôi đã dùn...
04/11/2025

[FULL] Khi thiếu tướng Thẩm Dự Hoài làm nhiệm vụ ở Đông Nam Á, anh bị kẻ địch ti/ ê/m đ/ ộc dư/ ợc chí tử.

Là tôi đã dùng bí thuật gia tộc, đánh đổi nửa đời thọ mệnh mới kéo được sợi sinh mệnh đứt đoạn của anh trở lại.

Sau khi thoát hiểm, anh cưới tôi bằng lễ cưới cấp bậc cao nhất.

Tôi trở thành thiếu tướng phu nhân được cả quân khu ngưỡng vọng.

Ba năm ân ái. Nhưng vào ngày tôi chết đi sống lại sinh con trai, anh lại ôm đứa bé trao cho Bạch nguyệt quang.

Tôi ph/ ẫn n/ ộ đến run rẩy, lê thân thể yếu ớt định giành lại con, lại bị vệ sĩ của anh đ/ è xu/ ống đất.

Thẩm Dự Hoài mặc quân phục đi tới, trong tay là lọ đ/ ộc dư/ ợ/c do chính anh chuẩn bị.

“Kiến Thanh, em đừng oán tôi. Nếu không phải em cứu tôi, tôi đâu bị buộc phải cưới em.

Tinh Tinh vì chờ tôi mà đợi suốt ba năm, chuyện mượn bụng si/ nh co/ n tuyệt đối không thể để ai biết.

Đây là đ/ ộc ch/ ậm đặc chế, bảy ngày sau phát tác. Tôi cho em bảy ngày, chuẩn bị hậu sự đi.”

Tôi đột nhiên bình tĩnh, không khóc cũng không la. Nhận lấy lọ thu0/ ốc, uống cạn trong một ngụm.

“Được. Vậy tôi cũng cho anh bảy ngày... để nghĩ xem, có thật sự muốn tôi ch e c không.”
--
Thẩm Dự Hoài chẳng coi lời tôi ra gì, chỉ cho là tôi nói dỗi.

“Đừng dọa tôi, Kiến Thanh. Tôi nợ em, nhưng cũng bất đắc dĩ thôi.

Tinh Tinh không thể si/ nh, gia đình lại phản đối, tôi buộc phải mở đường cho cô ấy.”

Anh dừng một chút, giọng vừa như bù đắp vừa như cảnh cáo:

“Trong bảy ngày tới em được tự do đi lại trong khu gia quyến, có yêu cầu gì cứ nói.

Xem như trả ơn em đã cứu mạng tôi năm đó.

Nhưng nếu dám hé miệng ra ngoài, đừng trách tôi không nể mặt — kể cả với đứa con của em.”

Tôi cúi mắt che đi mọi cảm xúc.

“Tôi hiểu.”

Tôi không nói dối, vì thật ra tôi vốn chưa từng định mở miệng.

Anh là thiếu tướng được sủng tín, lời nói có thể đổi trắng thay đen.

Còn tôi chỉ là một cô gái mồ côi, nói thật cũng chẳng ai tin.

Vậy thì tôi sẽ chọn cách khác — để tất cả phải thấy rõ chân tướng.

Độ/ c tuy chậm, nhưng cực độ/ c.

Đêm ấy, toàn thân tôi đau như bị vạn ch/âm đ/ â/m vào t/ im, nhưng tôi cắn răng không kêu một tiếng.

Trong khu gia quân này, không ai quan tâm sống ch e c của tôi.

Ngày xưa anh còn hỏi han, chỉ vì tôi có ích — để sinh con cho họ.

Giờ tôi đã hết giá trị, dù có nát xương tan thịt, anh cũng chẳng liếc mắt nhìn.

Tôi gắng gượng đến sáng, thay bộ đồ sạch, đi về phía vườn hoa trong khu nhà.

Tôi biết mỗi sáng người giúp việc đều đưa con trai tôi ra phơi nắng.

Tôi không biết mình có chờ được đến ngày anh hối hận không, cũng không chắc trận cờ này tôi có thắng được không.

Chỉ muốn, trong bảy ngày còn lại, được nhìn con thêm vài lần.

Tôi bế đứa bé bọc trong tã xanh rêu, vuốt gò má mềm mại của nó, ánh mắt tràn đầy lưu luyến.

Mải ngắm con, tôi không nhận ra có người đến gần — đến khi bị đ/ è q/u/ ỳ xuống đất.

Nguyễn Tinh bước tới, gót giày cao gót d/ ẫ/m m/ ạ/nh lên m/ u bàn tay tôi, xương kêu r/ ắc một tiếng.

Cái t/ á/t kế tiếp khiến mặt tôi rá/ t bỏ/ ng.

“Tô Kiến Thanh! Ai cho cô chạm vào con tôi? Không cam lòng à, định cướp lại sao?

Hỏi xem Dự Hoài có đồng ý không đã!”

Tôi không đáp, chỉ cẩn thận đặt con lại vào tay bảo mẫu, quay người định rời đi.

Nguyễn Tinh lại túm tay tôi, tự ng/ ã xuống đất, và tôi hiểu ngay cô ta muốn giở trò.

Quả nhiên, Thẩm Dự Hoài vừa bước tới, ánh mắt lạnh buốt.

Nguyễn Tinh nhào vào ngực anh, nước mắt đầm đìa:

“Dự Hoài, em sợ con bị cảm nên bảo Kiến Thanh đưa cho bảo mẫu, cô ấy không chịu còn xô em, nói em không có tư cách nuôi con...”

Anh thấy mặt tôi sưng đỏ, nhưng giả như không thấy. Ôm lấy cô ta, giọng đầy thương xót:

“Tinh Tinh, đừng sợ.”

Rồi quay sang tôi, giọng lạnh như thép:

“Tô Kiến Thanh, xem ra tôi quá nhân nhượng rồi.

Tự đến lĩnh hai mươi roi, không được bước ra khỏi phòng nửa bước.”

Anh bế Nguyễn Tinh đi, giọng nhẹ nhàng dỗ dành, y hệt ba năm trước anh từng dỗ tôi khi tôi mạo hiểm cứu anh khỏi cõi ch e c.

Chỉ khác là, nay tôi đã nhìn rõ tấm mặt nạ ấy rơi xuống.

Tôi chẳng còn muốn trả thù nữa, chỉ thấy mệt mỏi.

“Thẩm Dự Hoài, đuổi tôi ra khỏi quân khu đi.

Tôi sang thành phố khác, hay ra nước ngoài cũng được.

Tôi muốn được tự do — anh cũng khỏi phải bận tâm.”

Anh dừng bước, không quay đầu, giọng đầy mỉa mai:

“Chỉ có người ch e c, mới giữ được bí mật.”

“Tôi sẽ để em rời đi — nhưng bằng xk/ ác ch e c.”

Nhìn bóng anh xa dần, tôi khẽ cười.

Ngốc ạ, tôi đang cứu các người đấy. Sao anh lại chẳng hiểu?

300 la i cách cách lên nha.

Lễ cưới của Lục Thi Vũ và Hách Văn Đình tiêu tốn hơn một trăm triệu.Ai cũng biết, tổng tài nhà họ Hách yêu vợ như mạng.N...
04/11/2025

Lễ cưới của Lục Thi Vũ và Hách Văn Đình tiêu tốn hơn một trăm triệu.

Ai cũng biết, tổng tài nhà họ Hách yêu vợ như mạng.

Nhưng đến năm thứ năm sau kết hôn, Hách Văn Đình lại đưa về một cô gái lạnh lùng – thiên tài y học tên Thẩm Thư Nhung.

Cô ấy vừa trở về nước với vinh quang giành được giải thưởng y học Lasker.

Thẩm Thư Nhung luôn đeo kính, tay không rời hồ sơ bệnh án.

Mặc áo blouse trắng chỉnh tề, cài nút kín đáo, người lúc nào cũng phảng phất mùi thu0/ ốc sát trùng.

Lục Thi Vũ từng nghĩ cô chỉ là cấp dưới của Hách Văn Đình.

Cho đến khi cô chứng kiến Hách Văn Đình – người đàn ông kiêu ngạo ấy – qu/ ỳ một gối dưới mưa, cúi người đeo vòng kiềng chân cho Thẩm Thư Nhung.

Hộp cơm trong tay cô rơi xuống.

Canh nóng bắn lên da thịt, nhưng cô chẳng hề hay biết, chỉ ch e c lặng nhìn họ qua màn mưa.

Lục Thi Vũ sực tỉnh, lao đến kéo mạnh Hách Văn Đình ra:

“Các người đang làm gì vậy?!”

Hách Văn Đình thoáng sững sờ:

“Sao em lại tới đây?”

Thẩm Thư Nhung không hề lúng túng khi bị bắt gặp, chỉ đẩy gọng kính, bình tĩnh nói:

“Chào chị dâu, Hách tổng đang thưởng cho tôi vì thành công trong dự án y học lần này.”

Hách Văn Đình lập tức chú ý đến vết bỏng trên tay Lục Thi Vũ, cau mày hỏi:

“Làm sao bị bỏng vậy?”

Ánh mắt lo lắng vẫn như ngày xưa.

Bọn họ đều tỏ ra không có gì khác thường.

Lục Thi Vũ hơi dịu lại, nghĩ có lẽ là mình nhạy cảm quá.

Thế nhưng trong mắt Thẩm Thư Nhung thoáng lướt qua một tia ghen tỵ và độc ác.

Nhưng những việc Hách Văn Đình làm sau đó, lại từng bước phá tan giới hạn của Lục Thi Vũ.

Lần đầu tiên, Hách Văn Đình đổi tên thương hiệu ăn khách của công ty, từ “Thi Vũ” thành “Thư Nhung”.

Lần thứ hai, anh đưa Thẩm Thư Nhung vào nhà họ Hách, để cô ta tạm thời thay anh quản lý gia đình.

Thẩm Thư Nhung đứng giữa phòng khách nhà họ Hách, đầu óc Lục Thi Vũ như n/ ổ t/ u/ng.

Cô đến công ty Hách thị, chỉ nhận được thông báo “tổng tài đã đi công tác”.

Cô chờ anh trở về để làm rõ mọi chuyện.

Nhưng đợi mãi, điều cô nhận lại là việc Thẩm Thư Nhung bắt bố mẹ cô đi với lý do phục vụ cho thí nghiệm y học.

Hai ông bà đã bị vệ sĩ nhà họ Hách đánh ngất, đang bị kéo lê đi.

Lục Thi Vũ liều mạng đẩy đám người ra, hét lớn:

“Dừng tay! Các người đang làm gì vậy?!”

Thẩm Thư Nhung mặc đồ vô trùng, đeo găng tay trắng, lạnh lùng nói:

“Thưa chị dâu, chúng tôi đang nghiên cứu một căn bệ/ n/h hiếm – hội chứng lắng đọng tủy xương.

Dựa trên dữ liệu t/ hí nghiệ/ m, c/ ơ th/ ể bố mẹ chị có độ phù hợp cao nhất với nghiên cứu này, chúng tôi cần đưa họ đi.”

Lục Thi Vũ tưởng mình nghe nhầm:

“Cái gì mà thí nghiệm phải dùng ngư/ ời s/ ố/ng?! Cút hết ra ngoài cho tôi!”

Thẩm Thư Nhung cau mày, giọng như lên lớp:

“Chị dâu, chị có biết mỗi năm có bao nhiêu người phải chịu đựng bệnh này không?

Nếu thí nghiệm thành công, hàng vạn b/ ệ/nh nh/ ân sẽ được cứu sống.

Bố mẹ chị đang cống hiến vì nhân loại!”

Lục Thi Vũ gạt phắt tay Thẩm Thư Nhung, giận dữ:

“Tôi chỉ cần bố mẹ tôi sống khỏe mạnh!”

Đột nhiên, Thẩm Thư Nhung lùi lại vài bước, ngã ngồi xuống đất.

Lục Thi Vũ còn chưa kịp phản ứng thì tiếng bước chân vang lên.

Hách Văn Đình xuất hiện, chạy đến bên Thẩm Thư Nhung:

“Em có sao không?”

Thẩm Thư Nhung lắc đầu, nhưng vẫn khẽ rên một tiếng, khẽ liếc Lục Thi Vũ.

Hách Văn Đình cũng nhìn lên.

Lục Thi Vũ sững người, vội giải thích:

“Tôi không đẩy cô ta…”

Hách Văn Đình nhíu mày, như thể cô đang làm chuyện vô lý:

“Thi Vũ, em lại nổi điên gì thế? Đây là nghiên cứu cứu người!”

Lục Thi Vũ nghẹn họng:

“Cô ta muốn bắt bố mẹ em làm v/ ậ/t th/ í ng/hiệ/ m!”

Hách Văn Đình dửng dưng:

“Anh biết, là anh cho phép.”

Toàn thân Lục Thi Vũ run lên:

“Anh cho phép?! Hách Văn Đình, đó là bố mẹ em! Là ngư/ ờ/i s/ố/ ng!”

Thẩm Thư Nhung giơ tay ra, đứng chắn trước Hách Văn Đình, như một vị thánh cứu thế:

“Chị dâu, bệnh nhân của căn b/ ện/h này đang phải chịu đ/ a/u đớ/ n mỗi ngày.

Bố mẹ chị khỏe mạnh, được đóng góp cho y học là vinh dự. Sao chị lại phản đối?”

Hách Văn Đình không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô ta dịu dàng như nước.

Thẩm Thư Nhung tiếp lời:

“Một tháng sau họ sẽ trở về. Chị đã ký vào giấy đồng ý ng/ ười nh/ à rồi, nếu vi phạm sẽ phải bồi thường khoản tiền rất lớn.”

Lục Thi Vũ như bị b/óp ng/hẹ/ t.

Giấy gì?

Một tia ký ức lóe lên – một tuần trước, Hách Văn Đình đòi hỏi cô suốt đêm, đến khi cô mơ màng ký vào cái gì đó, anh mới chịu dừng lại.

Hách Văn Đình lạnh nhạt:

“Chỉ một tháng thôi, đâu phải chuyện lớn. Người đâu, đưa phu nhân về nhà.”

Cô nhìn bố mẹ sắp bị đưa đi, quỳ sụp xuống đất, cào rách cả da tay:

“Không được! Thả họ ra!”

Cô gào đến khản giọng, nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn bố mẹ bị đưa đi.

Cô ng/ ã q/ u/ỵ trên nền đất, nước mắt hòa lẫn m/ á0, đ/ au đ/ ớn đến ch e c lặ/ ng.

Cô nhìn Hách Văn Đình, gào lên:

“Tại sao?!”

Người từng yêu cô như sinh mệnh, nay lại ra tay với người thân của cô.

Cô từng từ chối anh vì nghĩ anh là công tử nhà giàu.

Anh theo đuổi cô ba năm, mỗi sáng đều gửi 1 bó hồng đẫm sương – 1095 bó cả thảy.

Bó hồng cuối cùng là lúc động đất xảy ra.

Anh lấy thân mình che cho cô.

Khi được cứu ra, lưng anh bê bết máu, còn cô bình yên vô sự.

Cô cảm động, chấp nhận lời tỏ tình.

Thế mà năm năm sau kết hôn, anh lại để người khác h/à/ nh h/ ạ cha mẹ cô.

Không biết bao lâu sau, cô ngồi một mình trong phòng trống.

Nước mắt cạn khô.

Cô từng là nhà nghiên cứu xuất sắc.

Vì anh, cô từ bỏ ước mơ, bỏ phòng thí nghiệm.

Giờ đây, người khiến cô từ bỏ tất cả đã trở thành ác quỷ.

Lục Thi Vũ đứng dậy, gọi điện:

“Giáo sư, một tháng nữa em quay lại làm việc. Nhưng xin hãy giúp em xóa bỏ thân phận cũ, em muốn bắt đầu lại.”

Cô mua một loạt camera ẩn giấu.

Đôi mắt đã không còn mềm yếu.

300 cách cách lên nha.

Người giúp việc trong nhà tôi tự xưng là “người công lược”.Cô ta nói, nếu không thể làm mẹ của con trai tôi trong vòng m...
03/11/2025

Người giúp việc trong nhà tôi tự xưng là “người công lược”.

Cô ta nói, nếu không thể làm mẹ của con trai tôi trong vòng một tháng, cô ta sẽ ch e c.

Tôi từ chối.

Kết quả — cô ta thật sự ch e c rồi.

Về sau, tôi đem toàn bộ đế chế thương nghiệp mà mình gầy dựng bằng cả đời, giao hết cho con trai.

Ngày hôm sau, chồng tôi lập tức đề nghị ly hôn.

Còn con trai — nó đưa tôi vào viện dưỡng lão, để tôi chịu đủ mọi s/ ỉ nh/ụ/ c và h/à/ nh h/ ạ.

Lúc đó tôi mới hiểu —

Thì ra, bọn họ luôn hận tôi vì cho rằng tôi đã hại ch e c người giúp việc.

Khi tôi mở mắt lần nữa, con trai đang khóc lóc cầu xin tôi:

“Mẹ ơi, xin mẹ cho dì Vi Vi được làm mẹ con một tháng đi!

Dì ấy sắp ch e c rồi!”
--
Nhìn cảnh trước mắt quen thuộc đến rợn người, tôi chợt nhận ra — mình đã trọng sinh.

Chưa kịp thở, giọng nói lạnh lùng xen lẫn nghi ngờ của Chu Tề đã vang lên:

“Tống Kiều Y, nếu em lo tôi sẽ ngoại tình với Bạch Du Vi, nên không chịu để cô ấy làm mẹ của Tử Hạo, thì em yên tâm — tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với em.

“Bây giờ Du Vi yếu thế này, chúng tôi không thể nào... Xin em đừng dùng những ý nghĩ d/ ơ b/ ẩ/n đó để suy đoán tôi!

Tôi thấy gh/ ê t/ ởm lắm!”

Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn.

Lúc này, anh đang nửa ôm nửa đỡ Bạch Du Vi ngồi trên sofa.

Cô ta mặc váy trắng, cả người toát lên vẻ yếu ớt như đóa hoa bị phủ trong tuyết đầu mùa — mong manh, thanh khiết, sắp tan biến.

Trên bàn trà trước mặt họ, vương vãi mấy tờ giấy.

Không cần nhìn kỹ, tôi cũng biết — đó là kết quả xét nghiệm u/ ng th/ ư của cô ta.

2.

Bạch Du Vi là người trông trẻ tôi thuê cho Chu Tử Hạo.

Cô ta tốt nghiệp danh môn, giỏi giáo dục trẻ nhỏ.

Kiếp trước, cũng chính ngày này, cô ta cầm tờ xét nghiệm u/ ng th/ ư, đến q/ u/ỳ cầu xin tôi cứu mạng.

Cô nói bị “hệ thống” ràng buộc — nếu không thể làm mẹ của con trai tôi một tháng, cô sẽ ch e c.

Và trong tháng đó, tôi không được phép bước vào nhà, cũng không được xuất hiện trước mắt họ — nếu không, nhiệm vụ th/ ất/ b/ ại, cô ta sẽ ch e c vì u/ ng th/ ư phổi.

Giọng cô ta nhỏ đến mức gió thổi cũng tan, đôi môi run rẩy:

“Chị Kiều Y, xin chị thương tình, nể công em chăm sóc Tử Hạo bao năm mà cứu em với... Em thật sự không muốn ch e c.

“Chị yên tâm, em biết mình chỉ là bảo mẫu, tuyệt đối không dám vọng tưởng gì với anh Chu đâu...”

Nói thì khúm núm, nhưng ánh mắt cầu khẩn kia lại chỉ dán chặt lên Chu Tề và Chu Tử Hạo.

3.

Nhận được ánh nhìn đó, Chu Tử Hạo liền quay đầu, ánh mắt oán hận:

“Dì Du Vi nuôi con từ nhỏ, sao mẹ lại hại ch e c dì ấy?

“Trong lòng con, dì ấy mới là mẹ thật sự. Tình yêu của dì là vô điều kiện, còn mẹ — mẹ chỉ biết é/ p con sống theo ý mẹ thôi!”

Tiếng gào khóc của con như d/a/ o rạ/ ch vào tim, còn Bạch Du Vi thì rưng rưng nước mắt:

“Tử Hạo, đừng trách mẹ... là dì Du Vi đưa ra yêu cầu quá đáng...”

Nhưng lời chưa dứt, Chu Tử Hạo đã như phát điên, lao tới đ/ấ/ m th/ ẳn/g vào b/ụ/ ng tôi.

Tôi bắt lấy cổ tay nó, dốc hết sức, n/ é/m mạn/ h xuống đất.

Ánh mắt tôi lạnh như băng, lướt qua ba người họ.

“Được. Như các người mong muốn — tôi đồng ý.”

4.

Khoảnh khắc ấy, cả ba đều sững lại.

Chu Tử Hạo vui sướng lộ rõ.

Chu Tề cố giấu cảm xúc, nhưng niềm hân hoan trong mắt vẫn không kìm được.

Chỉ có Bạch Du Vi, mặt cắt không còn giọt m/ á0.

Vì cô ta... không ngờ tôi sẽ đồng ý.

Bởi cô ta vốn là “người công lược” — nhiệm vụ thật sự là trở thành “bạch nguyệt quang đã ch e c” của hai cha con Chu Tề – Chu Tử Hạo.

Khi “độ hảo cảm” đạt 100%, cô ta sẽ “ch e c” trong bi thương, để mãi mãi khắc sâu trong lòng họ như một ký ức không phai.

Còn linh hồn cô ta sẽ rời khỏi thế giới này, bắt đầu hành trình công lược mới.

Ba năm — họ đã yêu cô ta đến 95%.

Chỉ cần thêm một bước, cô ta có thể “ch e c” rực rỡ và rời đi.

Yêu cầu lần này chỉ là mồi nhử.

Nếu tôi từ chối, hai cha con sẽ hận tôi thấu xương, và nỗi hận ấy sẽ khiến “hảo cảm” của họ dành cho cô ta đạt đến cực hạn.

5.

Kiếp trước, tôi quả thật đã từ chối.

Thứ “hệ thống – công lược” kia, tôi tưởng chỉ có trong truyện.

Vì chuyện đó, Chu Tề và Chu Tử Hạo cãi nhau với tôi suốt đêm.

Bạch Du Vi lại ra sức bênh họ:

“Đừng trách chị ấy, là em quá ích kỷ... có lẽ kiếp này em không có phúc làm người nhà anh chị.”

Chỉ vài lời “bi kịch” ấy, đã khiến độ hảo cảm của họ với cô ta lập tức đạt 100%.

Tối hôm đó, hệ thống sắp xếp cho cô ta một vụ t a/ i n/ ạ/n dây chuyền.

Khi chiếc xe tải m/ấ/ t l/ái lao đến, cô ta đ/á/ nh lá/ i chắn trước xe của họ — ch e c ngay tại chỗ, để lại họ an toàn tuyệt đối.

Bạch Du Vi thành công trở thành “bạch nguyệt quang đã ch e c”, rời đi trong thỏa mãn, để lại hai kẻ sống trong á/ m ả/n/ h vĩnh viễn.

Sau đó không lâu, tôi đem cả đế chế thương nghiệp trao lại cho Chu Tử Hạo.

Ngày hôm sau, Chu Tề lạnh nhạt đưa đơn ly hôn.

Còn Chu Tử Hạo, chính tay đưa tôi vào viện dưỡng lão — để tôi ch e c mòn trong s/ ỉ nh/ ụ/c và đau đớn.

6.

Bây giờ, Bạch Du Vi nhanh chóng che đi vẻ thất thần, lại cúi đầu tỏ ra cảm kích:

“Chị Kiều Y... cảm ơn chị đã chịu cứu em...”

Tôi khẽ cụp mắt, giấu đi tia châm biếm trong lòng, rồi quay sang nói với Chu Tề:

“Tôi cũng có điều kiện.

Tôi muốn ly hôn.

Và Chu Tử Hạo — phải thuộc về tôi.”

“Không! Con muốn ở với ba và dì Du Vi!”

Chu Tử Hạo hét lên trước khi tôi nói hết câu.

Sắc mặt Chu Tề lập tức trầm xuống, ánh mắt như bốc lửa.

“Tống Kiều Y, em đừng làm loạn nữa! Tôi chỉ muốn cứu mạng Du Vi, em phải làm đến mức không thể vãn hồi sao?”

Bạch Du Vi khẽ cắn môi, nước mắt dâng đầy nhưng cố không rơi:

“Chị... là lỗi của em, xin chị đừng ly hôn với anh Chu...”

Rồi cô ta định quỳ xuống.

7.

Chu Tề vội kéo cô ta dậy, ánh mắt chứa đầy xót xa.

Anh ta nhìn tôi, giọng trầm khàn, hai tay siết chặt như đang cố nén cơn giận:

“Tống Kiều Y, tôi hỏi lần cuối — em thật sự muốn ly hôn sao?

Một khi ly hôn, tôi sẽ không bao giờ quay lại. Mong em đừng hối hận.”

Tôi nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo:

“Không bao giờ hối hận.”

Từng chữ của anh ta như nghiến qua kẽ răng:
“Tốt! Tôi đồng ý ly hôn. Nhưng Tử Hạo phải theo tôi!

“Trong mắt em, công việc luôn quan trọng hơn con. Ở với em, nó chỉ thành cỗ máy kiếm tiền không cảm xúc!”

Tôi đáp lại bằng giọng phẳng lặng như thép:

“Muốn tôi bỏ quyền nuôi con — trừ khi...”

“Trừ khi gì?” — hai người đồng thanh hỏi.

“Trừ khi anh bỏ hết tài sản.

Tài sản và Tử Hạo — chỉ được chọn một.”

8.

Ngay lập tức, giọng Bạch Du Vi vang lên dứt khoát:

“Chúng tôi tất nhiên chọn Tử Hạo!

“Không phải ai cũng như chị, chỉ biết coi trọng tiền bạc! Trong lòng tôi, Tử Hạo là bảo vật quý nhất thế giới. Dù đổi lấy mười tập đoàn Tống thị, tôi cũng chẳng cần!”

Chu Tử Hạo òa khóc, lao vào lòng cô ta:

“Dì Du Vi... không, mẹ... cảm ơn mẹ... cảm ơn...”

Phải nói, diễn xuất của cô ta quả thật không tệ.

Rõ ràng cô cần ở cạnh hai cha con để hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà vẫn nói được như thể tình thật lòng thật.

Còn việc Chu Tề có mất tài sản hay không — với một kẻ sắp rời khỏi thế giới này, có gì quan trọng đâu.

Chỉ thấy Chu Tề vẫn còn chút lý trí:

“Tập đoàn Tống thị và tất cả tài sản của cô tôi có thể không cần,

“Nhưng phòng triển lãm tranh — là tâm huyết của tôi, phải thuộc về tôi.”

300 la i cách cách lên nha.

03/11/2025

Ba năm theo đuổi đoàn trưởng lạnh lùng, chín trăm chín mươi chín lần g/ ợ/i t/ì/ nh, hắn vẫn không hề động lòng.

[FULL] Tôi cá cược với bạn thân: nếu trong ba ngày mà qu/yế/ n r/ ũ được vị Thiếu tướng lạnh lùng đó, tôi sẽ được tùy ý ...
03/11/2025

[FULL] Tôi cá cược với bạn thân:

nếu trong ba ngày mà qu/yế/ n r/ ũ được vị Thiếu tướng lạnh lùng đó, tôi sẽ được tùy ý chọn một chiếc siêu xe trong gara của cô ấy.

Tôi cong môi cười:

“Danh xưng yêu tinh khu quân sự không phải tự nhiên mà có đâu.

Tôi chưa từng để vuột mất thứ gì mình muốn.”

Ba năm sau, băng sơn vạn năm tên Giang Phỉ ấy thật sự bị tôi làm tan chảy.

Trước cửa sổ kính văn phòng, sau trạm gác doanh trại, trong nhà kho trang bị...

Khắp nơi đều in dấu những vết tích điên rồ của chúng tôi.

Tôi dần sa vào sự thân mật ấy, luôn cho rằng người đàn ông được mệnh danh là Chiến Thần này cuối cùng sẽ cưới tôi.

Cho đến một ngày, tôi tình cờ nghe thấy chiến hữu của anh ta hỏi khi nào mới cưới tôi.

Mà Giang Phỉ lại đáp, như một lư/ỡ/ i dz/ ao bọc băng đ/ â/m th/ ẳ/ng vào ti/ m tôi:

“Chỉ là bạn giường thôi, cưới gì chứ?”

“Anh Phỉ… chẳng phải anh vẫn còn nhớ người con gái đó sao?

Lục Khê đã theo anh ba năm rồi, một người đẹp như thế mà anh chẳng động lòng chút nào ư?”

“Không bằng một sợi tóc của Tang Tang.”

Giang Phỉ… vẫn còn Bạch Nguyệt Quang?

Tôi xông vào phòng bao chất vấn anh ta, Giang Phỉ lại bình thản đưa cho tôi một tờ điều động:

“Cơ hội làm việc ở Bệnh viện Tổng quân khu, coi như là phí phục vụ em đã dâ. n.g hi/ ến suốt ba năm nay.”

“Từ nay về sau, đôi bên không ai nợ ai.”

Tôi mắt đỏ hoe, xé nát tờ giấy đó thành từng mảnh.

Tối hôm đó, tôi âm thầm bám theo anh ta đến tận sân bay.

Tôi phải tận mắt nhìn xem, rốt cuộc cái người mà anh ta thương nhớ suốt ba năm là ai!

Chờ suốt hai tiếng, khi cô gái ấy bước ra, tôi sững sờ.

Tôi chưa bao giờ ngờ rằng—

Bạch Nguyệt Quang mà Giang Phỉ chờ đợi ba năm trời lại là... Lục Tang.

Năm đó, mẹ tôi h/ y si/ nh trong lúc làm nhiệm vụ ở biên giới.

Ngày thứ hai sau lễ h/ ạ t/ á/ng, cha tôi đã đưa tiểu tam và đứa con riêng về nhà.

Đứa con riêng ấy chính là Lục Tang – hơn tôi ba tuổi.

Lần đầu tiên gặp mặt, cô ta đã n/é/ m con ch/ ó ngh/iệ/ p v/ ụ tôi nuôi suốt hai năm vào khu thực đạn, ngay trước mắt tôi, khiến nó nk/ ổ t/ u/ng, m/ á0 th/ ịt b/ e b/ ét.

Tôi ôm xk/ ác lạnh ngắt của nó, ngồi suốt đêm trong mưa.

Cô ta lại nói với cha tôi – người vội vã chạy tới:

“Em gái không thích con riêng như con, cố tình thả ch/ ó c/ ắ/n con nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

Một kẻ lòng dạ sâu như biển, quen nói dối như vậy, lại trở thành Bạch Nguyệt Quang thuần khiết vô tì vết trong lòng Giang Phỉ.

Thật nực cười!

Đang thất thần, tôi thấy Giang Phỉ nhận hành lý từ tay Lục Tang, ôm eo cô ta rời đi.

Tôi như kẻ mất hồn, đi theo sau bọn họ.

Vì khoảng cách gần, tôi nhìn thấy qua cửa sau xe —

Người đàn ông lạnh lùng vô cảm ấy lại nhẹ nhàng vuốt tóc mai giúp Lục Tang.

Sự ân cần ấy — ba năm bên nhau, tôi chưa từng nhận được lấy một lần.

Từng nh/ á/t d/ a/ o cứ/ a vào tim tôi, đau đến mức không thể thở nổi.

Ngay lúc đó, một chiếc xe tải mấ/ t l/ á/i la/ o th/ ẳ/ng về phía tôi!

“Rầm——!”

Cú v/ a ch/ ạ/m dữ dội khiến trá/ n tôi đ/ậ/ p m/ ạ/nh vào vô-lăng, má/ 0 tr/ à/o ra, tầm nhìn mơ hồ.

Qua lớp kính nứt, tôi thấy cửa xe phía trước bị đá văng ra.

Giang Phỉ lao ra đầu tiên, chạy vòng sang bên phụ, bế Lục Tang ra ngoài như bế trân bảo.

Lông mày anh ta nhíu chặt, ánh mắt đầy lo lắng, định rời khỏi hiện trường.

Nhưng vô tình, ánh mắt chúng tôi chạ/ m nh/ au.

Anh khựng lại, Lục Tang dường như nhận ra điều gì, dịu dàng nói:

“Anh Phỉ, sao vậy? Gặp người quen à? Em chỉ bị trật chân thôi, nếu có người quen, anh qua xem thử đi...”

Ánh mắt Giang Phỉ dừng lại trên mặt tôi ba giây, rồi lập tức rời đi:

“Không có người quen.”

“Chỉ là người dưng thôi.”

Nói xong, anh ta ôm Lục Tang rời khỏi hiện trường hỗn loạn, không quay đầu lại lấy một lần.

Tôi nhìn bóng lưng dứt khoát đó, định cười mà nước mắt lại hòa với máu lăn dài.

Thì ra suốt ba năm qua… trong mắt anh ta, tôi thậm chí không bằng một người quen!

Tỉnh lại ở bệnh viện quân khu, việc đầu tiên tôi làm là gọi cho thầy giáo của mình.

“Thầy, em đồng ý tham gia dự án nghiên cứu bảo mật quốc gia – ‘Kế hoạch Lam Thâm’.”

Đầu bên kia liên tục nói tốt, nhưng rồi lại lo lắng:

“Dự án Lam Thâm kéo dài mười năm, thời gian này phải cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, gia đình em… chịu được không?”

Nghĩ đến ba người nhà họ, đầm ấm vui vẻ khi tôi vắng mặt, tim tôi nhói lên:

“Em chịu được. Mười năm sau, em sẽ không quay lại Giang Thành nữa.”

“Được. Một tuần nữa, tổ chức sẽ đến đón em.”

Cúp máy, tôi lập tức về nhà thu dọn hành lý.

Vừa đẩy cửa, đã thấy Giang Phỉ và Lục Tang ngồi trên sofa phòng khách.

“Khê Khê về rồi à?” Giọng cha tôi đầy vẻ gượng gạo thân thiết.

“Đây là bạn trai của chị con, Thiếu tướng Giang Phỉ.”

Ánh mắt Giang Phỉ rơi vào vết thương băng bó trên trán tôi, mày khẽ nhíu lại, dường như lúc này mới nhận ra tôi là em gái Lục Tang.

Tôi tránh ánh mắt ấy, lặng lẽ bước lên cầu thang.

Không lâu sau, Lục Tang cũng đi lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo mà vẫn dịu dàng:

“Cả khu quân sự đều bàn tán chuyện em với anh Phỉ suốt ba năm qua.”

Tôi khựng lại, không đáp.

“Thật ra, lúc mới biết chuyện, chị cũng hơi lo.” Cô ta đứng bên tôi, ánh mắt lướt qua, đầy mỉa mai.

“Dù sao em cũng đẹp, đàn ông nào mà không xiêu lòng?”

“Nhưng tiếc quá… có nhan sắc thôi thì chưa đủ.

Mẹ em không đấu lại mẹ chị, em cũng chẳng đấu lại chị.

Ba năm đó, chẳng qua chị đi du học, tạm nhường lại cho em chơi thôi.

Giờ người thật trở lại, hàng giả như em cũng nên rút lui rồi.”

Tôi chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh băng.

“Nhường à?” Tôi nhếch môi, giọng từng chữ rành rọt:

“Lục Tang, sống ở nước ngoài lâu quá, chị quên mất mình là cái loại gì rồi à?”

“Một đứa c/ on ho/an/ g nhờ mẹ làm tiểu tam mới vào được cửa chính,

Một con r/ ắ/n đ/ ộc chỉ biết tính kế đàn ông, mà cũng dám nói nhường?”

“Mẹ chị nhặt lại r/ ác mẹ tôi vứt đi.

Chị thì nhặt đàn ông tôi không cần.

Hai mẹ con chị thật đúng là cùng một giuộc — chuyên g/ ặm đồ thừa của người khác.”

“Cô!” Sắc mặt Lục Tang tái xanh, nụ cười vỡ vụn.

“Tôi làm sao?” Tôi bước lên một bước, khí thế áp đảo.

“Chị tưởng chị thắng à?

Một gã đàn ông bị tôi ch/ơ/ i ch/ án, chị nhặt lại còn coi như báu vật mà khoe khoang.

Cái tầm của chị — chỉ xứng nhặt r/ ác thôi.”

Lục Tang run rẩy toàn thân, sự tao nhã giả tạo tan biến sạch.

Tôi chẳng buồn phí lời, xoay người định rời đi.

Ngay khoảnh khắc đó, sau lưng vang lên tiếng h/ ét th/ ảm.

Lục Tang “loạng choạng” đ/ậ/ p đ/ ầu vào tay vịn cầu thang, trán bật m/ á0!

“Tang Tang!”

Ngay lập tức, mẹ kế, cha và Giang Phỉ từ dưới nhà lao lên.

Lục Tang nằm dưới đất, ôm trán rướm m/ á0, ánh mắt ngấn lệ:

“Anh Phỉ… đừng trách Khê Khê… là em sơ ý thôi…”

Mẹ kế nhào tới ôm chặt lấy cô ta, gào khóc:

“Tang Tang! Con ngốc của mẹ! Nó đối xử với con thế mà con còn bênh nó!”

Cha tôi giận tím mặt, chỉ tay vào tôi quát:

“Lục Khê! Đồ kh/ ốn! Lại làm gì chị con hả?!”

Tôi đứng im tại chỗ, nhìn vở kịch được dàn dựng kỹ lưỡng ấy, lòng lạnh như băng.

Ánh mắt tôi lướt qua người cha giận dữ, mẹ kế giả dối, cuối cùng dừng lại ở Giang Phỉ.

Anh ta quỳ gối bên cạnh Lục Tang, kiểm tra vết thương thật cẩn thận.

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chỉ còn lại sự lạnh lùng và nghi ngờ.

Tim tôi như rơi xuống hố băng.

Anh ấy… cũng không tin tôi.

Phải rồi.

Trong tim anh ta chỉ có Lục Tang.

Sao có thể tin tôi?

Tôi chợt bật cười.

Giây tiếp theo, tôi bước từng bước lại gần.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người—

Tôi chộp lấy vật trang trí bằng đồng trên kệ giày,

Không chút do dự, đ/ ậ/p thẳ/ ng vào vế/ t thư/ơn/ g vừa nứ/ t trên tr/ án Lục Tang!

“Bộp!”

Tiếng va đập nặng nề vang lên, kèm theo tiếng hét xé gan xé ruột của Lục Tang và tiếng mọi người hít mạnh.

“Nghe cho rõ.”

Tôi buông tay, né/ m vật đó xuống, giọng bình thản đến rợn người:

“Vết thương khi nãy — không phải tôi gây ra.”

“Còn bây giờ — là tôi làm đấy.”

Không gian ch e c lặng.

Ngay cả Giang Phỉ cũng ch e c trân tại chỗ.

Tôi quay lưng bỏ đi —

Nhưng cổ tay bị một lực mạnh siết chặt, đau đến mức khớp xương rạn răng rắc.

Giang Phỉ giữ lấy tôi, khuôn mặt âm trầm đến cực điểm.

300 la i cách cách lên nha.

[FULL] Ba năm theo đuổi đoàn trưởng lạnh lùng, chín trăm chín mươi chín lần g/ ợ/i t/ì/ nh, hắn vẫn không hề động lòng.C...
03/11/2025

[FULL] Ba năm theo đuổi đoàn trưởng lạnh lùng, chín trăm chín mươi chín lần g/ ợ/i t/ì/ nh, hắn vẫn không hề động lòng.

Cô eo nhỏ, ng/ ự/c đ/ ầy, da trắng như ngọc — nhưng hắn chưa từng liếc nhìn cô lấy một lần.

Đến lần bị từ chối cuối cùng, Tống Sơ Ảnh nắm chặt điện thoại, bấm dãy số đã ba năm không gọi:

“Con đồng ý rồi. Con sẽ lấy người đàn ông thô kệch ở quê mà ba nói.”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, giọng Tống Thế Xương run run vì vui mừng:

“Thật… thật sao con gái?”

“Không tin thì thôi.”

“Không, không! Ba chỉ… chỉ không dám tin, con thật sự chịu gả rồi à? Tốt quá!

Cuối cùng con cũng nghĩ thông, ba lập tức chuẩn bị lễ cưới, để con được gả đi thật rạng rỡ!”

Cô bật cười, ánh mắt lạnh lẽo:

“Gả về nông thôn, còn nói là rạng rỡ?

Lễ cưới không cần, ông cũng khỏi đến. Nhất là đừng dắt theo người tình cũ và đứa con riêng đến làm b/ ẩ/n m/ ắt tôi.

Trong một tuần, chuẩn bị mười vạn tệ, tôi lấy chồng rồi ông muốn thế nào cũng được.”

“Mày… mày định cắt đứt quan hệ với tao à?”

“Ba?” – cô cười nhạt – “Ông cũng xứng?”

Cúp máy, cô biết ông ta sẽ làm theo.

Vì ông đang rất cần cô “gả xuống quê”.

Tống Sơ Ảnh ngẩng đầu, nhìn gương mặt trong gương – nét giống mẹ đến sáu, bảy phần.

Mười năm rồi. Mẹ ch e c đã mười năm.

Cô vẫn không quên được cái cảnh Tống Thế Xương gi/ẫ/ m lên m/ ộ cũ để rước người mới vào nhà.

Năm ấy là 1970, cô mười tuổi, mẹ vừa ch/ ô/n xong, ông ta đã dắt người tình cũ Lâm Nam Tinh cùng con gái bà ta về.

Đứa bé mặc váy đỏ, khẽ gọi cô “chị”, còn cô thì vung l/ ư h/ ương n/ é/m th/ ẳ/ng vào trán ông ta.

Tối hôm đó, cô bị gửi ra nước ngoài.

Mười năm trời, ông ta cưng chiều người mới và con riêng, còn cô tiêu tiền của ông ta như cách tr/ ả t/ hù — xa hoa, sa đọa, đố/ t sạ/ ch từng đồng tiền b/ ẩ/n ấ/ y.

Ba năm trước, ông ta gửi điện khẩn gọi cô về.

Trên lệnh nói “phải đẩy mạnh kết hợp nông thôn – thành thị”.

Ông ta thương người tình, thương cả đứa con riêng, không nỡ để Lâm Nam Tinh chịu khổ, bèn tính kế đem con gái ruột là Tống Sơ Ảnh gả về quê thay.

Cô đậ/ p t/ a/n tất cả đồ trong nhà, kể cả bình sứ Thanh Hoa ông ta quý nhất.

Ông ta tức đến run người, trói cô giao cho đơn vị của Phó Viễn Sinh – con trai bạn thân, trẻ tuổi đã là đoàn trưởng, nổi tiếng là Diêm Vương mặt lạnh.

“Viễn Sinh à, giúp bác dạy dỗ đứa con bất hiếu này một trận!”

Phó Viễn Sinh cao 1m88, vai rộng eo hẹp, mặt lạnh như tuyết đọng trên đỉnh Côn Luân.

Ánh mắt sắc lạnh, sống mũi cao, giọng nói trầm mà lạnh lẽo.

Hắn đối xử với cô nghiêm còn hơn lính dưới quyền.

Ngày đầu tiên đến, hắn phạt cô chạy thể lực.

Chạy xong, chân cô sưng đỏ, đêm trốn trong chăn vừa khóc vừa ch/ ửi.

Hôm sau, đầu giường có một lọ thu0/ ốc tan máu bầm.

Phó Viễn Sinh lạnh như băng, nhưng lại khiến người ta khó quên.

Nửa đêm cô đau dạ dày, hắn trèo qua cửa sổ vào phòng y tế lấy thu0/ ốc;

Thi b/ ắn không đạt, hắn dạy thêm đến khuya, tay n/ ắm lấy cổ tay cô:

“Ngắm kỹ rồi mới b/ óp cò.”

Cô sốt cao, nói mê, hắn m/ắ/ ng cô yếu đuối — nhưng thức trắng đêm trông bên giường.

Trong môi trường khắc nghiệt ấy, trái tim trôi nổi của cô dần yên lại.

Cô bắt đầu rung động.

Thế nhưng người ta đều nói, Phó đoàn trưởng chỉ yêu Tổ quốc, không yêu đà/ n b/ à.

Cô không tin.

Là người thì có cảm xúc, hắn không thể vô cảm mãi.

Thế là cô bắt đầu nghị/ ch l/ ử/a.

Cúi người buộc dây giày trước mặt hắn, áo sơ mi khẽ hé — hắn ném áo khoác qua:

“Mặc vào.”

Đêm mưa, cô ôm gối gõ cửa, nói sợ m/ a — hắn gọi thẳng điện thoại nội tuyến:

“Cử một nữ binh sang n/ g/ ủ chung với cô ta.”

Giờ huấn luyện, cô giả vờ ng/ấ/ t ng/ ã vào ng/ ực hắn — hắn nghiêng người tránh,

“Khiêng đi, y tế!”

Phó Viễn Sinh đúng là đá tạc thành người.

Nhưng… với Lâm Nam Tinh, hắn lại khác.

Cô ta làm đổ sữa đậu nành lên bản đồ, hắn chỉ nhẹ giọng:

“Cẩn thận kẻo bỏng.”

Cái vòng tay đỏ xấu tệ cô ta đan, hắn đeo suốt ba năm.

Cô ta có thể tùy tiện xông vào lúc hắn đang họp, nhét kẹo vào miệng hắn, hắn chỉ nhìn cô ta cười, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Ai cũng biết vì sao.

Năm đó hắn đi làm nhiệm vụ, gặp bão tuyết, chính Lâm Nam Tinh – y tá hộ tùng – đã tìm hắn ba ngày ba đêm giữa tuyết trắng, vác hắn từ ranh giới cái ch e c trở về.

Ân cứu mạng, hắn nhớ cả đời.

Còn Tống Sơ Ảnh là gì?

Một tiểu thư bị cha gửi đến để “cải tạo”.

Loại người hắn khinh nhất.

Đêm qua, cô thấy Lâm Nam Tinh từ văn phòng hắn bước ra, tóc rối, môi đỏ.

Cô không dám nghĩ.

Dù Tống Sơ Ảnh từng hoang đường thế nào, cũng không ngu đến mức đi giành đàn ông với Lâm Nam Tinh.

Gả về quê? Cũng tốt.

Ở đó không có Phó Viễn Sinh, không có Lâm Nam Tinh, không có những nỗi đau khiến tim cô r/ ách n/ át.

Cô hít sâu, cầm đồ đi tắm.

Mở vòi — không có nước.

Giờ này hắn chắc vẫn đang huấn luyện, chưa về.

Cô kéo thùng gỗ ra, tự pha nước nóng – lạnh.

Ngâm được chưa đầy năm phút, thì nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và giọng Phó Viễn Sinh nói chuyện với mấy người lính.

Cô cứng đờ.

Tay nắm cửa đã bị xoay —

“Ra ngoài!” – giọng Phó Viễn Sinh sắc lạnh – “Không được vào!”

Cửa bị đóng sầm lại, ngoài kia vang lên tiếng xì xào:

“Sao thế?”

“Hình như Tống tiểu thư đang tắm trong đó…”

“Tôi chỉ liếc một cái thôi, trời ạ, trắng thật, nếu cưới được cô ấy thì—”

Câu nói sau chưa dứt, một tiếng “bốp” vang lên – ai đó bị t/á/ t đến lả/ o đảo.

Phó Viễn Sinh lạnh giọng:

“Thêm một chữ nữa, cút về trực ban một tháng.”

Và trong làn hơi nước mờ ảo, Tống Sơ Ảnh nghe tim mình đập thình thịch —
lần đầu tiên, hắn không còn chỉ là khối băng vô cảm trong mắt cô nữa.

300 la i cách cách lên nha.

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hoàn châu Cách Cách posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Hoàn châu Cách Cách:

Share