
29/06/2025
Đã bao giờ bạn cảm thấy biết ơn vì đã trượt đại học?
Đã bao giờ bạn cảm thấy may mắn vì đã trượt nguyện vọng một?
Đó là mình của thì hiện tại này, nhưng ở thời điểm nhận được kết quả thi của hơn mười năm về trước thì bầu trời đã sụp đổ suốt cả mấy tuần liền. Tổng áp lực đè nén từ những người thân và bạn bè xung quanh có lẽ đủ lớn để ép cho cuộc đời đen hơn than củi này thành 296 viên kim cương nhiều màu đang được trưng bày trang nghiêm tại phòng Bảo vật của Bảo tàng quốc gia về Lịch sử tự nhiên ở Luân Đôn.
Thế nhưng, tâm điểm của sự chú ý không hề nằm ở những carat sặc sỡ được khuếch đại dưới ánh đèn cực tím, hay miếng tinh thể vàng lớn nhất từng được con người tìm thấy, hay hòn ngọc lục bảo to nhất thế giới, hay viên thạch anh tím bị nguyền rủa từ lịch sử xa xưa hoặc tảng thiên thạch đã nhiều tỷ năm tuổi - mà ở chính viên đá vuông vức rất chi là vô năng này.
Đây là siderite, hay đơn giản là quặng sắt carbonat có thành phần gần một nửa là sắt và còn lại là phốt pho, lưu huỳnh và nhiều kim loại vi lượng khác. Giá sỉ của nó trên thị trường khá dao động tùy thuộc vào nguồn gốc và độ tinh khiết, nhưng đâu đó tầm 2 nghìn đồng một cân, đắt hơn một viên topping trân châu đường đen nhưng rẻ hơn một ổ bánh mỳ bà Béo.
Vậy thì tại sao cục quặng tầm 5000đ này lại sánh vai cùng kim tự tháp vô giá có gần 300 kim cương lấp lánh tại trung tâm phòng Bảo vật?
Chính là vì hình dạng khối lập phương của nó có một không hai, không hề nhân tạo mà hoàn toàn hình thành tự nhiên nhờ hàng triệu năm trong điều kiện địa chất đặc biệt bao quanh cấu trúc tinh thể canxi florite, có giá sỉ tầm ba lần FeCO3, tức là vào khoảng 6 nghìn một cân. Sự kết hợp hiếm có khó tìm của hai thành phần tầm thường qua thời gian dài tạo ra cấu trúc hộp rỗng độc đáo khiến cho bao thế hệ nhà khoa học tốn chất xám để tìm ra được lời giải thích phù hợp, và cũng khiến nhiều kẻ quý tộc hứng thú như săn được chiếc hộp Pandora trong truyền thuyết, nhất là sau khi khai quật được nó từ dưới lòng mỏ đầu những năm 1800s.
Phần lớn chúng ta sinh ra không hề có xuất phát điểm từ kim cương hay vàng bạc đá quý, mà chỉ là những miếng sắt thấp kém ít giá trị này. Song nếu ta biết kiên nhẫn đợi chờ, tìm môi trường phù hợp để uốn mình hòa nhập, giữ nguyên tính chất, thì dần dà sẽ kết tinh thành bảo vật vô giá của thế kỷ.
Suốt một thời gian dài, ngay cả khi có cơ hội được tới thăm Harvard và MIT, khác với những người bạn đồng hành đã biết rõ mình làm gì gặp ai, thì mình vẫn cứ mông lung hoài không tìm được hướng đi rõ ràng. Bởi vì không tìm thấy một tấm gương thành công nào có điểm chung, để từ đó noi theo con đường của họ mà bắt chước theo sau. Trượt thi cử cấp một, trượt nguyện vọng một cấp hai, rồi cấp ba và sau này là trượt đại học cùng nhiều suất học bổng khác, đã có rất nhiều lúc mình cảm thấy cực kỳ nản chí - vừa bực vì bản thân bị những ánh nhìn soi mói của người đời, vừa cay vì mình không có lợi thế như những đứa COCC được gia đình tạo mọi điều kiện từ nhỏ. Song bạn biết không, từng bước thất bại ấy, ở từng chặng đường, tự bao giờ đã rẽ mình sang hướng đi mà ít ai để ý tới. Cứ đi và đi từng bước không theo đám đông, để rồi cuối cùng vẫn tới được điểm cần tới, bằng chính la bàn định hướng từ đam mê trong tim mình.
Nhất Y, nhì Dược, tạm được Bách Khoa - rồi vài năm sau đó là cơn sốt Quản trị Kinh doanh và Tài chính Ngân hàng - rồi lại Công nghệ Thông tin - rồi Sinh học Dược học và gần đây nhất là Trí tuệ nhân tạo. Biết bao xu hướng nghề nghiệp được xã hội tôn sùng trong thời gian ngắn trở nên lỗi thời trước khi ta tốt nghiệp, để rồi thất nghiệp tràn lan vì cung nhiều hơn cầu khi ai ai cũng theo học một ngành, hoặc kiến thức trong giảng đường lại quá lạc hậu so với nhịp điệu công nghiệp biến thiên bên ngoài. Người ta cứ chạy hoài và chạy hoài theo tiêu chuẩn đám đông, uốn mình và uốn mãi theo thị trường nhất thời để rồi không rõ hình dạng kết tinh cuối cùng họ muốn là cái gì.
Liệu con voi con khi trưởng thành có tự ngộ ra rằng sợi dây buộc chân nó với cây cọc gỗ từ nhỏ, vốn không đủ khỏe để giữ nó lại từ lâu lắm rồi? Phải đỗ đại học này, phải làm nghề này, phải vào biên chế, phải đăng báo tốt và phải này phải nọ - biết bao sợi dây vô hình cột ý chí ta lại theo khuôn mẫu của sự an toàn, mà đâu biết rằng món quà của sự thất bại, chính là rẽ sang hướng khác để tìm thấy mẹ của thành công.
Mỗi lần gặp được người thật việc thật không theo lối mòn mà đạt được kế quả viên mãn, mình đều thấy vui như tìm được tri kỷ. Từ cô bé bỏ học cấp ba để theo đuổi đam mê thời trang, từ cậu sinh viên bỏ học giữa chừng để đổi sang ngành mình ao ước, hay một nhóc gen Z bỏ hẳn công việc lương 20 tỷ một năm tại Silicon Valley để đi làm khởi nghiệp với AI, hoặc gần đây nhất là một cử nhân Thiết kế đồ họa được bọn mình giúp sức để học thẳng lên tiến sĩ về Vật liệu hàng không tại Úc, hay một nhân viên pha chế đồ uống tại bar suốt 4 năm ròng giờ đã là kỹ sư cao cấp tại NASA.
Tại sao ta phải buồn vì một bài thi Hóa không đạt điểm như kỳ vọng? Có lẽ là do đề sai, do giám thị khó tính hoặc đơn giản là ta không hợp với kiểu làm toán của hệ thống sida này từ đầu.
Biết đâu đấy, sau mười năm nữa, ta lại cảm ơn bài Hóa điểm chót ấy đã đem lại cơ hội để mình theo học ở đúng nơi ươn mầm cho đam mê. Không hợp ở ngôi trường này thì đổi trường khác, không hợp ở môi trường này thì chuyển qua môi trường khác, di cư để tìm nơi sinh tồn tốt hơn vẫn luôn là thói quen ẩn chứa trong gen của loài người nguyên thủy suốt hàng trăm ngàn năm qua. Và sự tuyệt chủng vẫn thường xảy ra với những sinh vật cố hữu bám trụ tại một địa điểm mà không chịu rời đi.
Đừng xấu hổ vì ta chọn con đường khác.
Đừng buồn vội vì ta chậm hơn một nhịp.
Như Vua hề Sác Lô đã từng nói rằng: "Cuộc đời là bi kịch khi nhìn cận cảnh, nhưng lại là hài kịch khi nhìn từ xa."
----------------
Năm 2015, một nhóm nghiên cứu tại ĐH California đã tiến hành tập huấn cho 16 tân binh cách nhận diện hình ảnh để chẩn đoán ung thư tuyến vú. Sau 15 ngày luyện tập, mỗi tân binh được kiểm tra riêng biệt và đạt được kết quả chính xác lên tới 80-85%.
Khi kết hợp kết quả của cả tập thể lại thì đạt được độ chính xác lên tới 99%, ngang với một bác sĩ y khoa được đào tạo bài bản trong nhiều năm.
Song, 16 tân binh đó không phải con người.
Chúng là những chú chim bồ câu bị nhốt lại bất đắc dĩ để làm thí nghiệm chứng minh rằng luyện tập trong thời gian đủ dài cũng có thể làm được việc mà người ta mất nhiều năm để hoàn thiện.
----------------
Năm 2025 này đánh dấu sự bùng nổ của hashtag tại Indonesia được giới trẻ hưởng ứng rộng rãi trên mạng xã hội, có nghĩa đơn giản là "Chuồn trước đã". Áp lực từ cuộc sống, gia đình, công việc cũng như bộ máy chính trị khiến cho không ít người cảm thấy nghẹt thở và chọn cách đi ra bên ngoài trước đã. Có thể, họ sẽ trở về sau khi cảm thấy đã học đủ từ bên ngoài để có cuộc sống tốt hơn.
----------------
Vậy thì ta sẽ chọn học vẹt để ganh đua cùng đám đông theo lối mòn an toàn, hay tung cánh như những chú bồ câu bay tự do ở thế giới rộng lớn ngoài kia? Liệu có phải ai sinh ra cũng là kim cương quý giá, hay ta tự biết mình là sắt nhưng tôi luyện để đắt ra miếng?
Giá trị không nằm ở bản chất vật liệu. Giá trị nằm ở môi trường, thời gian, và quá trình âm thầm chịu khó để từng chút từng chút kết tinh nên sự khác biệt.
Cầm trên tay một mẩu sắt lạ từ Chelyabinsk, được ông nội gấu tìm và tặng lại tại quê hương mình, mình lặng lẽ đem vào phòng hiển vi quan sát. Thiên thạch năm ấy rơi xuống hồ băng - một phần của nó hiện đã di cư sang tận Melbourne xa xôi - để cho thằng cu trượt tất cả nguyện vọng đại học này đi khoe với những đứa bạn tiến sĩ của nó sau giờ tan làm rằng - sắt vũ trụ, trải qua biết bao biến đổi và bào mòn suốt chuyến đi dài xuyên thiên hà - đã trở nên quý giá và cứng cáp biết nhường nào.
Mong rằng những ai lỡ nhịp với chuyến đò quan trọng đầu tiên trong đời cũng đừng buồn quá, bởi biết đâu, đó chính là bệ phóng siêu hạng cho tương lai như vũ bão sau này. Hãy kiên nhẫn, hòa nhập, kiên định với đam mê rồi từ từ sẽ hóa tinh thể hiếm có khó tìm.
----------------
Ảnh mình chụp ngay tại phòng Bảo vật gần một năm về trước. Vừa nhìn vừa nhận ra rằng đề Hóa năm ấy không sai, mình không sai, người chấm cũng không sai - chỉ là môi trường nảy mầm bị sai mà thôi.