Minh du his.

Minh du his. Nơi hư cấu mà Minh đỡ show sắc hơn.

Đã bao giờ bạn cảm thấy biết ơn vì đã trượt đại học?Đã bao giờ bạn cảm thấy may mắn vì đã trượt nguyện vọng một?Đó là mì...
29/06/2025

Đã bao giờ bạn cảm thấy biết ơn vì đã trượt đại học?
Đã bao giờ bạn cảm thấy may mắn vì đã trượt nguyện vọng một?

Đó là mình của thì hiện tại này, nhưng ở thời điểm nhận được kết quả thi của hơn mười năm về trước thì bầu trời đã sụp đổ suốt cả mấy tuần liền. Tổng áp lực đè nén từ những người thân và bạn bè xung quanh có lẽ đủ lớn để ép cho cuộc đời đen hơn than củi này thành 296 viên kim cương nhiều màu đang được trưng bày trang nghiêm tại phòng Bảo vật của Bảo tàng quốc gia về Lịch sử tự nhiên ở Luân Đôn.

Thế nhưng, tâm điểm của sự chú ý không hề nằm ở những carat sặc sỡ được khuếch đại dưới ánh đèn cực tím, hay miếng tinh thể vàng lớn nhất từng được con người tìm thấy, hay hòn ngọc lục bảo to nhất thế giới, hay viên thạch anh tím bị nguyền rủa từ lịch sử xa xưa hoặc tảng thiên thạch đã nhiều tỷ năm tuổi - mà ở chính viên đá vuông vức rất chi là vô năng này.

Đây là siderite, hay đơn giản là quặng sắt carbonat có thành phần gần một nửa là sắt và còn lại là phốt pho, lưu huỳnh và nhiều kim loại vi lượng khác. Giá sỉ của nó trên thị trường khá dao động tùy thuộc vào nguồn gốc và độ tinh khiết, nhưng đâu đó tầm 2 nghìn đồng một cân, đắt hơn một viên topping trân châu đường đen nhưng rẻ hơn một ổ bánh mỳ bà Béo.

Vậy thì tại sao cục quặng tầm 5000đ này lại sánh vai cùng kim tự tháp vô giá có gần 300 kim cương lấp lánh tại trung tâm phòng Bảo vật?

Chính là vì hình dạng khối lập phương của nó có một không hai, không hề nhân tạo mà hoàn toàn hình thành tự nhiên nhờ hàng triệu năm trong điều kiện địa chất đặc biệt bao quanh cấu trúc tinh thể canxi florite, có giá sỉ tầm ba lần FeCO3, tức là vào khoảng 6 nghìn một cân. Sự kết hợp hiếm có khó tìm của hai thành phần tầm thường qua thời gian dài tạo ra cấu trúc hộp rỗng độc đáo khiến cho bao thế hệ nhà khoa học tốn chất xám để tìm ra được lời giải thích phù hợp, và cũng khiến nhiều kẻ quý tộc hứng thú như săn được chiếc hộp Pandora trong truyền thuyết, nhất là sau khi khai quật được nó từ dưới lòng mỏ đầu những năm 1800s.

Phần lớn chúng ta sinh ra không hề có xuất phát điểm từ kim cương hay vàng bạc đá quý, mà chỉ là những miếng sắt thấp kém ít giá trị này. Song nếu ta biết kiên nhẫn đợi chờ, tìm môi trường phù hợp để uốn mình hòa nhập, giữ nguyên tính chất, thì dần dà sẽ kết tinh thành bảo vật vô giá của thế kỷ.

Suốt một thời gian dài, ngay cả khi có cơ hội được tới thăm Harvard và MIT, khác với những người bạn đồng hành đã biết rõ mình làm gì gặp ai, thì mình vẫn cứ mông lung hoài không tìm được hướng đi rõ ràng. Bởi vì không tìm thấy một tấm gương thành công nào có điểm chung, để từ đó noi theo con đường của họ mà bắt chước theo sau. Trượt thi cử cấp một, trượt nguyện vọng một cấp hai, rồi cấp ba và sau này là trượt đại học cùng nhiều suất học bổng khác, đã có rất nhiều lúc mình cảm thấy cực kỳ nản chí - vừa bực vì bản thân bị những ánh nhìn soi mói của người đời, vừa cay vì mình không có lợi thế như những đứa COCC được gia đình tạo mọi điều kiện từ nhỏ. Song bạn biết không, từng bước thất bại ấy, ở từng chặng đường, tự bao giờ đã rẽ mình sang hướng đi mà ít ai để ý tới. Cứ đi và đi từng bước không theo đám đông, để rồi cuối cùng vẫn tới được điểm cần tới, bằng chính la bàn định hướng từ đam mê trong tim mình.

Nhất Y, nhì Dược, tạm được Bách Khoa - rồi vài năm sau đó là cơn sốt Quản trị Kinh doanh và Tài chính Ngân hàng - rồi lại Công nghệ Thông tin - rồi Sinh học Dược học và gần đây nhất là Trí tuệ nhân tạo. Biết bao xu hướng nghề nghiệp được xã hội tôn sùng trong thời gian ngắn trở nên lỗi thời trước khi ta tốt nghiệp, để rồi thất nghiệp tràn lan vì cung nhiều hơn cầu khi ai ai cũng theo học một ngành, hoặc kiến thức trong giảng đường lại quá lạc hậu so với nhịp điệu công nghiệp biến thiên bên ngoài. Người ta cứ chạy hoài và chạy hoài theo tiêu chuẩn đám đông, uốn mình và uốn mãi theo thị trường nhất thời để rồi không rõ hình dạng kết tinh cuối cùng họ muốn là cái gì.

Liệu con voi con khi trưởng thành có tự ngộ ra rằng sợi dây buộc chân nó với cây cọc gỗ từ nhỏ, vốn không đủ khỏe để giữ nó lại từ lâu lắm rồi? Phải đỗ đại học này, phải làm nghề này, phải vào biên chế, phải đăng báo tốt và phải này phải nọ - biết bao sợi dây vô hình cột ý chí ta lại theo khuôn mẫu của sự an toàn, mà đâu biết rằng món quà của sự thất bại, chính là rẽ sang hướng khác để tìm thấy mẹ của thành công.

Mỗi lần gặp được người thật việc thật không theo lối mòn mà đạt được kế quả viên mãn, mình đều thấy vui như tìm được tri kỷ. Từ cô bé bỏ học cấp ba để theo đuổi đam mê thời trang, từ cậu sinh viên bỏ học giữa chừng để đổi sang ngành mình ao ước, hay một nhóc gen Z bỏ hẳn công việc lương 20 tỷ một năm tại Silicon Valley để đi làm khởi nghiệp với AI, hoặc gần đây nhất là một cử nhân Thiết kế đồ họa được bọn mình giúp sức để học thẳng lên tiến sĩ về Vật liệu hàng không tại Úc, hay một nhân viên pha chế đồ uống tại bar suốt 4 năm ròng giờ đã là kỹ sư cao cấp tại NASA.

Tại sao ta phải buồn vì một bài thi Hóa không đạt điểm như kỳ vọng? Có lẽ là do đề sai, do giám thị khó tính hoặc đơn giản là ta không hợp với kiểu làm toán của hệ thống sida này từ đầu.

Biết đâu đấy, sau mười năm nữa, ta lại cảm ơn bài Hóa điểm chót ấy đã đem lại cơ hội để mình theo học ở đúng nơi ươn mầm cho đam mê. Không hợp ở ngôi trường này thì đổi trường khác, không hợp ở môi trường này thì chuyển qua môi trường khác, di cư để tìm nơi sinh tồn tốt hơn vẫn luôn là thói quen ẩn chứa trong gen của loài người nguyên thủy suốt hàng trăm ngàn năm qua. Và sự tuyệt chủng vẫn thường xảy ra với những sinh vật cố hữu bám trụ tại một địa điểm mà không chịu rời đi.

Đừng xấu hổ vì ta chọn con đường khác.
Đừng buồn vội vì ta chậm hơn một nhịp.

Như Vua hề Sác Lô đã từng nói rằng: "Cuộc đời là bi kịch khi nhìn cận cảnh, nhưng lại là hài kịch khi nhìn từ xa."

----------------
Năm 2015, một nhóm nghiên cứu tại ĐH California đã tiến hành tập huấn cho 16 tân binh cách nhận diện hình ảnh để chẩn đoán ung thư tuyến vú. Sau 15 ngày luyện tập, mỗi tân binh được kiểm tra riêng biệt và đạt được kết quả chính xác lên tới 80-85%.

Khi kết hợp kết quả của cả tập thể lại thì đạt được độ chính xác lên tới 99%, ngang với một bác sĩ y khoa được đào tạo bài bản trong nhiều năm.

Song, 16 tân binh đó không phải con người.
Chúng là những chú chim bồ câu bị nhốt lại bất đắc dĩ để làm thí nghiệm chứng minh rằng luyện tập trong thời gian đủ dài cũng có thể làm được việc mà người ta mất nhiều năm để hoàn thiện.

----------------
Năm 2025 này đánh dấu sự bùng nổ của hashtag tại Indonesia được giới trẻ hưởng ứng rộng rãi trên mạng xã hội, có nghĩa đơn giản là "Chuồn trước đã". Áp lực từ cuộc sống, gia đình, công việc cũng như bộ máy chính trị khiến cho không ít người cảm thấy nghẹt thở và chọn cách đi ra bên ngoài trước đã. Có thể, họ sẽ trở về sau khi cảm thấy đã học đủ từ bên ngoài để có cuộc sống tốt hơn.

----------------
Vậy thì ta sẽ chọn học vẹt để ganh đua cùng đám đông theo lối mòn an toàn, hay tung cánh như những chú bồ câu bay tự do ở thế giới rộng lớn ngoài kia? Liệu có phải ai sinh ra cũng là kim cương quý giá, hay ta tự biết mình là sắt nhưng tôi luyện để đắt ra miếng?

Giá trị không nằm ở bản chất vật liệu. Giá trị nằm ở môi trường, thời gian, và quá trình âm thầm chịu khó để từng chút từng chút kết tinh nên sự khác biệt.

Cầm trên tay một mẩu sắt lạ từ Chelyabinsk, được ông nội gấu tìm và tặng lại tại quê hương mình, mình lặng lẽ đem vào phòng hiển vi quan sát. Thiên thạch năm ấy rơi xuống hồ băng - một phần của nó hiện đã di cư sang tận Melbourne xa xôi - để cho thằng cu trượt tất cả nguyện vọng đại học này đi khoe với những đứa bạn tiến sĩ của nó sau giờ tan làm rằng - sắt vũ trụ, trải qua biết bao biến đổi và bào mòn suốt chuyến đi dài xuyên thiên hà - đã trở nên quý giá và cứng cáp biết nhường nào.

Mong rằng những ai lỡ nhịp với chuyến đò quan trọng đầu tiên trong đời cũng đừng buồn quá, bởi biết đâu, đó chính là bệ phóng siêu hạng cho tương lai như vũ bão sau này. Hãy kiên nhẫn, hòa nhập, kiên định với đam mê rồi từ từ sẽ hóa tinh thể hiếm có khó tìm.


----------------
Ảnh mình chụp ngay tại phòng Bảo vật gần một năm về trước. Vừa nhìn vừa nhận ra rằng đề Hóa năm ấy không sai, mình không sai, người chấm cũng không sai - chỉ là môi trường nảy mầm bị sai mà thôi.

Tuổi 20, mình vẫn thường ở lại phòng thí nghiệm đến tối muộn, rồi mới về ăn cơm mẹ nấu. Sáng nghe bài trên giảng đường, ...
10/05/2025

Tuổi 20, mình vẫn thường ở lại phòng thí nghiệm đến tối muộn, rồi mới về ăn cơm mẹ nấu. Sáng nghe bài trên giảng đường, chiều sang viện nghịch hóa chất độc hại, tối về cày Dota tới khuya.

Tuổi 20, em đã là giám đốc sáng tạo của startup do gấu mình sáng lập được hai năm. Sinh ra và lớn lên ở Ukraina, giờ phải nhận cuốn hộ chiếu mới khi quê nhà vừa đổi chủ. Em rời đi theo “kế hoạch sơ tán” mang theo cả ký ức của chúng mình về những buổi họp nhóm online, với tiếng bom rơi và đạn nổ làm nền.

Tuổi 20, lũ nhóc sinh viên ở ĐH Thâm Quyến vẫn đều đặn xếp hàng ngay ngắn chờ chuyên gia gọi tới từ nơi xa. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, tụi mình sẽ đến trực tiếp để góp ý cho dự án khởi nghiệp của chúng nó, theo lời mời của cô giáo trẻ từ đại lục vừa du học về.

Tuổi 20, trong bộ quân phục còn thơm mùi vải mới, các em đã nằm xuống trên nền tuyết trắng, ở một nơi cách nhà cả ngàn cây số. Cuối năm ngoái, mình đi tảo mộ cùng gấu thăm bố em ở nghĩa trang quân đội Nga, hơn một tiếng dừng lại im lặng nghẹn ngào trước hàng bia mộ đá cẩm thạch – nơi khắc những gương mặt còn non choẹt hơn cả lũ sinh viên Thâm Quyến. Tất cả đều đã hy sinh trên mặt trận của "chiến dịch quân sự đặc biệt".

Tuổi 20, đội Hướng đạo sinh Xám (Szare Szeregi) đã âm thầm chiêu mộ lực lượng trong bóng tối, chuẩn bị chống lại cuộc xâm lược lần thứ nhất của Liên Xô trên đất mẹ Ba Lan, trong những năm đầu Thế chiến Hai.

Tuổi 20, Đặng Thùy Trâm từng viết trong nhật ký: "Tuổi xuân của mình đã qua đi trong lửa khói. Chiến tranh đã cướp mất hạnh phúc trong tình yêu và tuổi trẻ. Ai lại không tha thiết với mùa xuân, ai lại không muốn cái sáng ngời trong đôi mắt và trên đôi môi căng mọng khi cuộc đời còn ở tuổi hai mươi?"

Tuổi 20, tại Sydney, em trai đứng dưới trời tối se se lạnh, cạnh chiếc xe đạp điện duy nhất dùng để giao đồ ăn nhanh. Vừa chạy đơn Uber Eats, em vừa hy vọng có ai đó hảo tâm sẽ đọc được bảng hiệu ghi kín kỹ năng code HTML, CSS và Python để thuê em đi làm, trong giai đoạn suy thoái và thất nghiệp lan rộng.

Tuổi 20, những cậu ấm ngồi nhà hăng hái đập bàn phím chửi rủa Đại sứ quán Ukraina tại Việt Nam vì đặt điều về một cuộc xâm lược “không tồn tại,” và hả hê dẫn lại hợp đồng bán tài nguyên cho Mỹ như một loại khoái cảm tự thắng kiểu mới.

Tuổi 20, mới tuần trước thôi, những đứa nhỏ cười tươi chụp hình bên cờ đỏ sao vàng trong dịp Tết Thống nhất tròn 50 năm tuổi. Nhưng hôm nay, không ít nhân lại hồ hởi cổ vũ cho đại lễ Chiến thắng Phát xít trên quốc gia đi sẻ đất nước láng giềng, và lấy đó làm niềm tự hào dân tộc có nguyên thủ được mời.

Có gì đó rất sai đang diễn ra. Những đôi mắt sáng ngời. Những đôi môi căng mọng. Nhạc giải phóng vẫn rền vang khắp nẻo mạng xã hội và truyền hình quốc gia.

Song… lại rất ít người nhìn thấy và dám chỉ ra.

Phải chăng, tuổi đôi mươi ấy vẫn chưa từng thay đổi - vẫn như những gì mà liệt sĩ Trâm đã từng ghi ".... tuổi hai mươi của thời đại này đã phải dẹp lại những ước mơ hạnh phúc mà lẽ ra họ phải có..."

Chà, ước mơ hạnh phúc - là khi an nghỉ, là lúc vừa đủ ăn hay ở mỗi giây tự hào vội?

Không phải lúc nào công lý cũng thuộc về phía kẻ chiến thắng — đó là những gì mình quan sát được sau chuyến thăm phiên t...
03/05/2025

Không phải lúc nào công lý cũng thuộc về phía kẻ chiến thắng — đó là những gì mình quan sát được sau chuyến thăm phiên tòa thế kỷ Nuremberg, nơi mà một số luật sư biện hộ của phía Đức Quốc Xã đã phần nào thành công trong việc giảm nhẹ tội danh cho thân chủ, thậm chí bác bỏ được một số cáo buộc tội ác chiến tranh.

Ví dụ, một số cáo buộc liên quan đến việc tàu ngầm Đức tấn công thuyền đánh cá của thường dân đã không dẫn đến truy tố thêm, khi bên biện hộ lập luận rằng phía Đồng Minh – bao gồm cả Hải quân Hoàng gia Anh và Hải quân Mỹ – cũng từng thực hiện các hành vi tương tự nhằm chiếm lợi thế trên biển để "thà diệt nhầm còn hơn bỏ sót". Một ví dụ khác liên quan đến cuộc xâm lược Ba Lan: luật sư biện hộ đã viện dẫn tấm bản đồ có chữ ký nháy của Stalin sau cuộc thảo luận kín với Hi**er, như một bằng chứng cho thấy Liên Xô đã ngầm đồng ý với kế hoạch phân chia Đông Âu, cụ thể là Ba Lan. Điều này không khiến binh sĩ Đức Quốc Xã vô tội, nhưng đã được dùng để chỉ ra rằng hành động xâm lược không phải là đơn phương. Bằng chứng ấy góp phần làm sáng tỏ sự phức tạp trong quan hệ giữa các cường quốc thời kỳ đó — cùng với những gì xảy ra sau cuộc chiến, đây cũng lý giải một phần nào vì sao người Ba Lan hiện nay vẫn có cái nhìn tiêu cực sâu sắc không chỉ với Đức mà còn với Liên Xô/Nga.

Sau cùng, các bị cáo tại Nuremberg vẫn bị kết án nghiêm khắc với nhiều tội ác không thể chối cãi, nhưng cũng nhờ lập luận 'tu quoque' (anh cũng vậy) qua hai ví dụ điển hình trên của luật sư bào chữa nhằm chỉ ra sự tương đồng trong hành vi của bên chiến thắng, một số sĩ quan Quốc xã đã thoát khỏi hình phạt nặng và được ra tù trước thời hạn.

Song, ở một nơi xa xôi khác, có một tội ác chiến tranh vẫn không hề được một phiên tòa quốc tế nào công nhận và làm cho ra nhẽ. Tuy từ nhỏ được lớn lên cùng với người bác tật nguyền, mất ngủ bao đêm khi bác lên cơn động kinh ở ngay bên cạnh và được chứng kiến không ít ánh mắt kỳ thị muốn xa lánh của xã hội, nhưng lần đầu tiên mình được cảm nhận rõ nét điều này ở những nạn nhân chất độc màu da cam là qua chuyến công tác đầu tiên ở Đà Nẵng. Họ ở trong căn nhà tình thương bị xuống cấp đã đành, sự nhếch nhác trong căn phòng ít người dọn cũng bốc ra một mùi khiến mình chùn bước. Mình chỉ có thể bày tỏ sự cảm phục chân thành tới những người thân của họ, chính một phần là từ sự thấu hiểu của chính hoàn cảnh nhà mình.

Bác mình không phải là nạn nhân của chất độc màu da cam, mà như lời mẹ kể lại, do một cơn gió độc đã làm liệt đi nửa bộ não dẫn tới một nửa bên trái bị ảnh hưởng, teo đi cánh tay và cả ý thức của một đứa trẻ sáu tuổi được nhốt lại mãi mãi trong thân xác của người đàn ông trưởng thành, nay đã hơn 60 tuổi.

Lớn lên, mình hiểu rằng chẳng có cái gì gọi là "gió độc" theo khoa học cả, đó chỉ là một nguyên do được thêu dệt ra nhằm giải thích sự không may xảy ra với bác mình. Và giờ đây, số phận của chất độc màu da cam cũng dần trở nên mù mờ như vậy - khi hội nạn nhân dioxin Việt Nam tại TP HCM đã ngừng ghi nhận thế hệ thứ 3 và thứ 4 (quy cho họ thuộc diện khuyết tật chung), và chỉ chính thức công nhận thế hệ thứ 1 và thứ thứ 2 - những người đã trực tiếp tham gia chiến tranh cùng con cái của họ thuộc diện hỗ trợ đặc biệt.

Năm nay cũng là tròn 20 năm kể từ khi Hội nạn nhân Dioxin Việt Nam đệ đơn kiện 30 công ty Mỹ vì tội ác da cam này, song quan tòa Mỹ đã bác đơn kiện với lập luận rằng đây không được xem là chất độc dưới luật quốc tế lúc đó, Hoa Kỳ không cấm dùng chất diệt cỏ và hơn hết, không có bằng chứng cho thấy dioxin có hệ quả tới gen di truyền thế hệ.

Số lượng các bài nghiên cứu khoa học và cả khảo sát sức khỏe của những nạn nhân chất độc màu da cam cũng ít tới mức khó mà tin được trong suốt 50 năm qua, theo như thống kê từ bài viết mới đây được đăng ở tập san Science đã kể thêm về sương mù chiến tranh này. Từ việc xin mẫu sữa của 240 phụ nữ vừa sinh con tại Đà Nẵng hai thập niên trước để trả lời câu hỏi "Liệu việc quân đội Mĩ phun rải hóa chất diệt cỏ trong chiến tranh có gây nguy hại cho sức khỏe của trẻ em hay không?", cho tới việc Bộ Cựu chiến binh Mỹ yêu cầu viện Y học đánh giá 19 loại ung thư và bệnh lý có liên quan tới phơi nhiễm hóa chất này, bài báo có đề cập tới lý do chính mà những nghiên cứu của cả hai phía bị đình chỉ hoặc ngưng lại - là bởi yếu tố chính trị. Ví dụ như đề tài năm 2003 với ngân sách 3.5 triệu USD của Viện Khoa học Sức khỏe Mỹ bị hủy bỏ do không đạt được sự đồng thuận với bộ Y tế Việt Nam. Nếu như họ chứng minh được sự liên hệ phơi nhiễm dioxin với dị tật bẩm sinh, Mỹ sẽ phải đối mặt với bồi thường do tội ác chiến tranh. Còn nếu như họ không tìm thấy mối liên hệ nào, thì lại gây khó xử cho phía Việt Nam khi luôn tuyên truyền rằng dị tật là hậu quả nặng nề của chất độc màu da cam.

Điều này làm gợi lại một phần ký ức của mình khi được người thầy đầu tiên dạy Hóa kể về một giả thuyết rằng bên cạnh dioxin, những hóa chất nông nghiệp mà ta được Liên Xô và chủ yếu là Trung Quốc viện trợ lúc đó, bao gồm thuốc trừ sâu 666 và phân bón lạc hậu được sử dụng rộng rãi, cũng có khả năng gây ra đột biến về gen và ung thư cho người ăn phải. Lần thứ hai mình nghe tới giả thuyết này là trong chuyến thăm đầu tiên ở Nga, với một cựu quân nhân đã từng tham chiến ở Việt Nam, sát cánh bên cạnh bộ đội cùng đánh Mỹ. Dù đã cố gắng tìm hiểu tài liệu liên quan, song cũng như dioxin vậy, có rất ít ghi chép cũng như nghiên cứu về có hay không 666 có liên quan tới dị tật bẩm sinh tại Việt Nam, tuy vẫn có bằng chứng gây ung thư. Tuy mình không hề tin đây là giả thuyết có căn cứ, song nếu nó là một phần sự thật, thì việc quy tội cho Mỹ sẽ là một nỗi xấu hổ thế kỷ và sẽ trở thành một yếu tố làm căng thẳng hơn quan hệ ngoại giao với Trung Quốc khi phát hiện ra rằng họ đã đầu độc ta trong thời điểm nhạy cảm.

Dù đúng hoặc sai, hệ quả nghiên cứu dù theo hướng nào cũng sẽ gây đau lòng cho những nạn nhân ở lại. Bác sĩ Carpenter, chủ đề tài, nhận định: “Ngày càng khó hi vọng một nghiên cứu toàn diện về dị tật bẩm sinh được tài trợ và thực hiện.” và “Chúng ta đang bỏ lỡ cơ hội quan trọng để hiểu rõ hơn về những nguy cơ này.”

Đại lễ 50 năm mừng hòa bình và thống nhất, nhìn những lá cờ tung bay cùng niềm hồ hởi của các bạn trẻ qua góc quay VTV siêu tệ, mình chỉ thấy chạnh lòng vì bí ẩn da cam vẫn chưa có một lời giải thích thỏa đáng. 50 năm qua đi, các nạn nhân trực tiếp cũng đã dần xa rời thế gian này. Các bằng chứng cũng đã dần bị vùi lấp theo thời gian. Thế hệ của những chiến sĩ đã phơi nhiễm vì độc lập và tự do nay không còn được thống kê để nhận hỗ trợ đặc biệt nữa, dù vết nhơ dioxin vẫn còn đọng trong gen của họ.

- Bác có vui không?
- Có, vui lắm.
- Tại sao bác lại vui?
- Nhạc hay. To. Cờ đỏ. Đẹp!

Mình vẫn nhớ đoạn hội thoại năm nào với "cậu bé 60 tuổi" nhà mình trong ngày vui đại thắng. Mình chưa bao giờ thấy bác không cười tươi khi mình hỏi bác cả. Lúc nào bác cũng vui. Có lẽ, sự thiểu năng trong phát triển trí tuệ là một sự may mắn mà tạo hóa ban cho những dị nhân này, để họ quên đi những khổ đau mà thế giới này đã đem lại cho họ. Khác với những người ở lại, cố gắng đòi cho bằng được công lý được thực thi nhằm truy ra được kẻ có tội, họ có lẽ chưa từng nghĩ xa tới mức như thế ngoài những bữa cơm đủ no, giường có chăn đủ ấm và nhà có đủ tình thương.

Tia hi trọng trong tâm của mình rằng một ngày nào đó Việt Nam sẽ dám kiện Mỹ ra tòa án công lý quốc tế có lẽ chỉ là viển vông, khi ta còn không đủ sức để đâm đơn kiện Trung Quốc cướp đảo. Số phận nước nhỏ trong mối quan hệ địa chính trị phức tạp, và sự bất lực của tòa án quốc tế trước cường quốc - cũng là một vấn đề nan giải. Song, mình vẫn mong rằng ở mặt khoa học, sẽ vẫn có thêm các nhà nghiên cứu trong nước chịu khó theo đuổi để tìm ra tận cùng của sự thật bởi vũ khí sinh học vẫn là một tội ác chiến tranh không thể bị tẩy trắng bởi những hợp đồng mang lại lợi ích kinh tế lớn. Ngay từ đầu, công cuộc tìm sự thật này chưa bao giờ là nhằm đòi thêm trợ cấp cho những nạn nhân xấu số, mà chính là lòng tự tôn của dân tộc để tri ân cho sự hy sinh thầm lặng của bao chiến sĩ đã ngã xuống vì Tổ quốc.

Hiện tại, trên trang chủ của chính quyền Mỹ vẫn còn mức trợ cấp đặc biệt cho gia đình các cựu chiến binh của mình chịu ảnh hưởng của dioxin do trực tiếp rải chất này. Và họ vẫn nói rằng không có đủ bằng chứng khoa học qua bao năm nay, qua bao thông cáo của đại sứ quán. 'Tu quoque' đanh thép năm nào vô hiệu trước lối nghĩ của thực dân kiểu mới.

Trò hề của chính trị này, đáng tiếc, lại hầu như không được biết tới rộng rãi. Bài viết của bạn Lê My trên Science cùng nghiên cứu của giáo sư Nguyễn Văn Tuấn hai mươi năm trước tiệm cận khá ít độc giả. Bạn bè quốc tế ở những nơi mình đi qua, cũng chẳng biết tới dioxin và tội ác của nó cho tới khi mình kể. Cũng như câu chuyện sĩ quan Quốc Xã xử trắng tội vậy tại nơi khai sinh ra Tòa án quốc tế, cũng chẳng mấy ai biết tới cho tới khi mình đi tới tận nơi, đọc được tận mắt. Ngay cả phát xít còn được luật sư bào chữa tận răng thắng đồng minh trên tòa như vậy, thì tại sao ta lại không thể thử đòi thêm công lý một lần nữa với đầy đủ nghiên cứu khoa học?

Nửa thế kỷ hàn gắn, vết thương chiến tranh vẫn hiển thị rõ qua những tiêu bản sơ sinh này tại bệnh viện Tử Dũ. Sẽ có một ngày, cuộc đời siêu ngắn của "các em" sẽ được viết lại bằng sự thật và công bằng tới muộn. Nỗi đau mà họ chịu phải, những người sinh ra đã lành lặn - chưa từng chung chăn xẻ cơm - thật khó có thể hiểu thấu phần nào.

Liệu có phải chúng ta đã chọn tha thứ, kèm theo lãng quên?
Phải chăng tất cả nỗi đau chỉ đến từ một cơn gió độc?

Đây là một bộ phim khá dở bởi vì 70% thoại của phim khiến mình không nghe được, may mà có phụ đề tiếng Anh nên vẫn theo ...
22/04/2025

Đây là một bộ phim khá dở bởi vì 70% thoại của phim khiến mình không nghe được, may mà có phụ đề tiếng Anh nên vẫn theo dõi được diễn biến của phim. Thoạt đầu tưởng do mình bị lãng tai bởi lâu ngày không nói tiếng mẹ đẻ, xong bố mình ngồi bên cạnh cũng xác nhận nhiều phương ngữ địa phương của người miền trong quá.

Đã lâu lắm rồi, mình mới có dịp được đi xem phim cùng bố, nhất là vào chủ đề mà cả hai bố con đều yêu thích. Dưới đây sẽ có một số chi tiết SPOILER để mình chia sẻ về cảm nhận cá nhân bên lề, rằng tại sao đây là một bộ phim nên được nhiều người trẻ xem hơn.

Có rất nhiều cách để bắt đầu câu chuyện, và bối cảnh Địa Đạo đã khơi mào mảnh trầu đầu tiên trong chuỗi ký ức của mình. Đó là vào năm cuối cùng ở USTH, mình đại diện cả trường đi dự cuộc thi chung kết sinh viên nghiên cứu khoa học toàn quốc ở trong Nam, và đó cũng là lần đầu tiên mình được đi thăm địa đạo Củ Chi, được chui hang như các chiến sĩ ngày ấy.

Địa đạo thực tế có lối vào nhỏ hơn trong phim với nhiều khu vực chỉ phù hợp với cơ địa của người dân thời đó (dưới 1m5) khiến cho mình cũng cực kỳ khó luồn vào nên cảnh có lính Mỹ vượt qua được một đống bẫy, rồi chui được vào tới tầng sâu trong phim là khá phi thực tế. Phòng ốc trong phim cũng có vẻ rộng hơn so với diện tích thực tế, ánh sáng cũng sáng hơn hẳn nữa, có lẽ là để phục vụ công tác làm phim được nhiều góc quay đẹp hơn, tới mức mà đèn pin như kiểu đạt tiêu chuẩn IP67 vậy, mãi không thấy hỏng khi ngấm lâu dưới nước sông.

Trong phim, nhân vật mình thích nhất là Tư Đạp. Sự yêu thích này không đến từ xuất thân có phần gây tranh cãi ban đầu, hay cảnh nóng cuối phim với tần số rung cực nghệ, mà xuất phát từ vai trò vô cùng thiết yếu của anh trong nhóm. Anh là người phải cải tiến, chế lại vũ khí từ những mảnh bom, vỏ đạn tìm được, và đặc biệt là phải đảm nhận công việc nguy hiểm, độc hại là đun nấu thuốc nổ để mang lại lợi thế chiến đấu cho phía ta.

Hình ảnh Tư Đạp làm mình nhớ lại công việc của bố mình khi ông về công tác tại Quân khu Thủ đô sau hơn năm năm đồn trú ngoài đảo xa. Ông đã bị thiếu rau, thiếu nước ngọt và phải tận dụng tất cả những gì ít ỏi có được ở Trường Sa trong hoàn cảnh thiếu thốn thông tin để bám trụ, giữ vững từng tấc đất thiêng liêng của Tổ Quốc. Bạn biết đấy, mình thường kể rất nhiều về mẹ. Không phải mình thiên vị gì đâu, mà vì tính chất nhạy cảm trong công tác của bố khiến mình không được phép chia sẻ quá nhiều. Song, có lẽ bây giờ, khi bố đã nghỉ hưu được mấy năm rồi, mình xin phép được chia sẻ một chút về ông - một kỹ sư quân sự vô cùng giỏi giang mà mình tin rằng hầu hết các bạn trẻ đi nghĩa vụ quân sự bây giờ, có lẽ đều ít nhiều đã sử dụng hoặc tận dụng được một trong những phát minh và cải tiến về súng của viện nghiên cứu nơi ông từng công tác.

Chuyện chúng ta đi sau về công nghệ, như việc Tư Đạp phải cưa bom sống ra để lấy thuốc nổ chế thành mìn chống tăng nghiệp dư, là cực kỳ thực tế. Những ký ức của bà mình về việc phải nấu chảy vỏ bom là một chuyện, nhưng chính bản thân mình trong những năm cuối làm việc tại viện Hàn lâm cũng từng phải bí mật trợ giúp một số dự án ứng dụng quốc phòng, như làm áo chống đạn, tường cột mốc biên giới và cả đầu phóng cho tên lửa. Đó là thời điểm mà nước người ta đã có đầu đạn hạt nhân xuyên lục địa rồi, trong khi phía ta, anh em viện công nghệ quân sự chỉ bắn được tầm 70m (chính xác là mét, không phải kilômét) là tên lửa đã rụng. Giống như dự án tàu ngầm Trường Sa vậy, dù kết quả ban đầu có thể còn khiêm tốn, chúng ta vẫn phải làm, vẫn buộc phải tự nghiên cứu cho bằng được, vì không thể phụ thuộc mãi vào việc mua vũ khí từ Nga hay Israel. Ông cha ta ngày xưa còn chế được mìn xịn xò như vậy, cải tiến pháo phòng không, rồi đun thuốc độc hại như thế mà vẫn thắng được cả Mỹ, thì với khí tài hiện đại ngày nay, chúng ta càng phải xây dựng tiềm lực đủ mạnh để bảo vệ biên cương. Bảo vệ Tổ quốc không thể chỉ bô bô bằng miệng, bằng mấy cái clip nhảy tóp tóp, bằng múa cờ đu trend trên phây, cũng không thể trông chờ mãi vào viện trợ từ một đồng minh nào đó.

Mỗi năm, mẹ mình đều làm giỗ cho ông chú đã ngã xuống vì nền độc lập này trong thời kỳ chống Pháp, và không biết bao người trong gia đình đã tham gia cả cả hai cuộc kháng chiến. Mỗi lần về quê, nhìn thấy những tấm bảng "Tổ quốc ghi công" đã úa vàng theo thời gian, thuở nhỏ mình đã từng mãi không hiểu tại sao người ta lại có thể hy sinh tất cả để trở thành liệt sĩ như vậy. Tại sao bố lại có thể chịu đựng năm năm ngoài biển đói không đủ cơm? Tại sao bác cả nhà mình lại xung phong đi Campuchia ngày ấy?

Tại sao phải tự hào?

Một phần câu trả lời đến với mình trong lần thứ hai mình sang Mỹ, đúng vào dịp Ngày Độc lập của Mexico. Ngay tại trung tâm Chicago, mình chứng kiến hàng trăm chiếc xe treo cờ Mễ nối đuôi nhau hú còi inh ỏi, hàng ngàn người gốc Mễ đổ ra đường, mặc trang phục màu xanh đỏ sọc trắng, cùng nhau ngân nga bài Quốc ca giữa tiếng kèn đồng vang dội từ hai bên vệ đường. Những đồng nghiệp Mỹ da trắng của mình vội bảo mình trốn vào khách sạn vì ngại "bạo loạn", song cá nhân mình lại không cảm thấy như vậy. Bầu không khí tự hào dân tộc của họ vô tình lan tỏa và chạm đến cả mình, giống hệt như cảm giác khi chúng ta xuống đường "đi bão" mỗi khi đội tuyển bóng đá nước nhà giành chiến thắng. Lặng lẽ bước đi giữa dòng người xa lạ, mình cười vui và chợt tự hỏi: "Tới bao giờ, quốc khánh mùng 2 tháng 9 của chúng ta, cũng có thể rực sắc đỏ trên đường phố Mỹ như vậy, làm bọn da trắng sợ hãi phải chạy vào trong nhà?". Thật trớ trêu phải không, đây là ngày độc lập của Mexico, hay của người Mỹ vậy?

Đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua thôi. Có thể ngày đó sẽ đến, hoặc không, thực ra điều đó cũng không quá quan trọng. Chỉ là niềm hân hoan le lói trong vài giây ngắn ngủi tưởng tượng ấy, đến giờ vẫn còn đọng lại trong mình.

Bùm.
Một tiếng động lớn bất ngờ phá tan bữa ăn trưa yên tĩnh ở nhà ông bà gấu. Hóa ra một chiếc drone của Ukraina lại bị bắn hạ khi đang cố gắng do thám trường đào tạo phi công chiến đấu, nằm ngay sát khu nhà tập thể của ông ngoại – cũng là một cựu phi công thời Liên Xô. Mọi người trong nhà cố tỏ ra bình thường, nhưng mình thấy rõ nét mặt ái ngại trên từng khuôn mặt. Mẹ gấu bảo rằng năm nay không nên mua pháo hoa nữa, vì người ta khuyến cáo rằng phía Ukraina đã thêm nhiều thành phần lạ vào pháo, khiến nhiều người trong thành phố đã bị tai nạn khi đốt. Bà sợ mình, người mới sang Nga lần đầu đón năm mới và cũng là lần đầu tiên đốt pháo, sẽ bị thương vì một sự cố không đáng có từ một cuộc chiến không liên quan đến mình.

"Chẳng phải họ đang muốn hòa bình và tìm kiếm sự ủng hộ từ những người Nga yêu hòa bình sao?", mình bực tức kể lại với bố qua điện thoại, "Chẳng lẽ g.iết được một người Nga bất kỳ lại được coi như một chiến công... y như ngày trước, cứ đánh bom giết được một đứa Mỹ trắng là thắng lợi, mặc kệ đó là địch hay chỉ là khách du lịch, cũng coi như một chiến tích... nhỡ người đó đúng là người theo chủ nghĩa hòa bình và đang cố gắng thúc đẩy cuộc chiến tới hồi kết nhanh hơn thì sao?".

"Tại sao lại có thể bình thường hóa việc sát hại người vô tội như vậy?", mình thốt lên.

"Chiến tranh mà con," bố thở dài qua điện thoại, "đúng và sai, thật sự rất khó để nghĩ thông khi mà quê hương mình đang lâm nguy."

Bộ phim "Địa Đạo" đã mang lại cho mình thật nhiều hoài niệm, những dòng suy nghĩ đan xen, phức tạp trong suốt hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi và dư âm của nó vẫn còn đọng lại tới bây giờ. Lời nguyền của một nước nhỏ nằm bên cạnh một nước lớn thật khó để giải quyết trong một thế giới biến động đầy lòng tham này. Bao giờ mới thực sự có được bình yên và chấm dứt những cuộc chiến vô nghĩa?

Kết thúc của bộ phim để ngỏ, và mình nghĩ rằng cái kết đó chính là nền độc lập tự do của chúng ta ngày hôm nay – cái mà ông mình, bác mình và bố mình đã dùng cả tuổi thanh xuân để gìn giữ. Mặc dù biết rằng chủ nghĩa dân tộc là một thứ cực đoan, mình siêu ghét mấy khứa cuồng Việt suốt ngày đề cao tự khen thái quá, nhưng một phần trong mình vẫn rất khó để bài xích đi cái tôi tự hào là người con máu đỏ da vàng. Nó vẫn chực bùng lên mạnh mẽ như một phần của con tim, dù cho lý trí luôn nhắc nhở rằng mọi dân tộc đều bình đẳng như nhau.

Có lẽ do kinh phí còn hạn hẹp và những hạn chế trong việc tiếp xúc với khí tài quân sự thật, nên cả mình và bố đều có chung cảm nhận rằng bom đạn trong phim chưa đủ "thật". Mình rất thích thú mỗi khi bố ngừng lại bình luận về một khẩu súng trong phim. Thực tế chiến trường chắc chắn phải nhiều hơn thế nữa, dữ dội hơn thế nữa mới có thể phần nào lột tả được cuộc sống khốc liệt của các chiến sĩ Củ Chi ngày ấy. Các diễn viên cũng chịu bẩn tương đối tốt để lột tả được hình ảnh trần trụi thuở đó.

Khi bộ phim kết thúc, tiếng nhạc vang lên.

Mình bất chợt mắc kẹt trong khoảnh khắc lần đầu tiên mình được ngồi lên cây pháo phòng không đã từng bắn hạ B52, đặt trong phân xưởng sửa chữa của bố. Một đứa nhóc 4 tuổi, lọt thỏm giữa một rừng khí tài hoen gỉ và một giấc mơ về hòa bình vẫn luôn thật đẹp biết bao.

"Năm anh em trên một chiếc xe tăng", những câu hát vô lo vô nghĩ của các anh và bố trong mỗi buổi văn nghệ cuối năm vẫn chưa bao giờ làm mình chán. Sau bao năm tiểu học bị ép đi hát, mãi mới có một lần được giải rút ở cơ quan bố.

Có lẽ, sau tất cả những suy nghĩ này, mình không cần phải bận tâm thật nhiều đến những bình luận tiêu cực, những lời chất vấn rằng "mình đã làm gì cho tổ quốc". Đơn giản là vì còn có thật nhiều câu chuyện chưa có thời gian kể mà thôi. Cảm ơn "Địa Đạo" đã tiếp thêm niềm tin cho mình, để mình có thể kể thêm một câu chuyện thật dài sắp tới – một chuỗi ký ức mà mình đã từng dự tính bỏ đi do ngại đụng chạm đến rất nhiều bên. Nhưng giờ đây, mình nghĩ mình nên học sự can đảm của Tư Đạp khi anh dám dùng lửa để cưa bom.

Tới tầm này rồi thì còn sợ gì bố con thằng nào nữa.
Ta đâu có bán nước đâu mà sợ, nhỉ?

Address

Hanoi

Website

https://www.youtube.com/@minhduhis

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Minh du his. posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share