
22/04/2025
7 điều tôi học được về storytelling – từ những ngày loay hoay đến lúc thấy mình “bắt đầu kể được”
Có một giai đoạn dài, tôi thường né tránh các bài viết chia sẻ về storytelling.
Không phải vì tôi không tin vào sức mạnh của nó – mà vì tôi… thấy mình không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi làm marketing, đồng nghĩa với việc ngày nào cũng phải truyền tải một thông điệp, kể một câu chuyện. Nhưng mỗi lần ngồi vào bàn phím, tôi lại cảm thấy những câu chữ mình viết quá lý trí – thông tin thì có, nhưng thiếu cảm xúc. Tôi tự hỏi: “Hay là mình không có khả năng kể chuyện?”
Nhưng rồi tôi tình cờ biết đến Kallaway – một người thầy mà tôi chưa bao giờ gặp ngoài đời. Cách họ giảng giải về storytelling khiến tôi nhận ra: kể chuyện không phải là tài năng, mà là một cấu trúc. Có thể học. Có thể luyện. Và quan trọng là phải cảm được.
Dưới đây là 7 điều tôi đúc kết được – dành cho những ai đang bắt đầu học kể chuyện, hoặc đã bắt đầu nhưng vẫn cảm thấy “có gì đó chưa chạm”.
---------------------------------
1. Bắt đầu bằng lý do – đừng xin lỗi vì bạn muốn kể chuyện
Ngày xưa, tôi hay bắt đầu bằng những dòng kiểu: “Mình không giỏi kể chuyện lắm, nhưng…” hay “Không biết có ai muốn nghe không…”
Giờ thì tôi không làm thế nữa.
Bởi muốn kể chuyện không phải là điều cần xin lỗi. Mỗi người đều có điều gì đó để kể, và nếu bạn thấy câu chuyện của mình xứng đáng – thì nó đã có giá trị.
Chuyện bạn kể không cần phải lớn lao, chỉ cần bạn thực sự muốn kể. Lý do bạn bắt đầu là điều tạo ra sợi dây đầu tiên kết nối bạn với người đọc.
Hãy thử bắt đầu bằng một câu thật lòng:
“Tôi đã từng nghĩ mình không hợp với storytelling – cho đến khi tôi hiểu rằng, chính những điều mình lúng túng lại là điều nhiều người cần nghe nhất.”
2. Hãy đặt người đọc vào thời gian – không gian – để họ thấy thay vì nghe
Bạn có để ý không, những câu chuyện khiến ta nhớ lâu thường bắt đầu từ một hình ảnh rất cụ thể:
Một sáng thứ Hai trời mưa, tôi ngồi trong quán cà phê tầng ba, laptop mở nhưng không viết nổi một chữ.
Cuối năm ngoái, trong lúc dọn nhà, tôi tìm lại được một bản thảo cũ – và bỗng dưng rưng rưng.
Thời gian và không gian chính là khung cảnh để câu chuyện “hiện hình”. Khi bạn kể rõ nó xảy ra lúc nào, ở đâu, trong hoàn cảnh nào – người đọc như được bước vào thế giới đó cùng bạn.
Câu chuyện không còn nằm trên màn hình – mà nằm trong trí tưởng tượng của người đọc, sống động và thật hơn rất nhiều.
3. Hãy làm nhân vật chính trở nên sống động – như một người bạn có thật
Bạn biết không, nhân vật chính không cần phải là anh hùng. Họ chỉ cần có cảm xúc – và được mô tả đủ để người đọc thấy họ là con người thật sự.
Trong các bài viết của mình, tôi luôn mô tả nhân vật (thường là chính mình) một cách cụ thể nhất có thể:
Tôi không nói “tôi lo lắng”, mà nói “tim tôi đập nhanh, mắt tôi cứ nhìn đồng hồ rồi nhìn bảng timeline đỏ lòm trước mặt”.
Tôi không nói “tôi bối rối”, mà mô tả: “Tôi gõ đi gõ lại đoạn mở đầu, rồi lại xóa. Ba lần cà phê nguội.”
Người đọc không đồng cảm với chức danh – họ đồng cảm với sự mong manh.
Và khi nhân vật chính đủ thật – người đọc sẽ thấy mình trong đó, không ít thì nhiều.
4. Xung đột – là thứ giữ người đọc lại lâu hơn
Tôi từng nghĩ một câu chuyện hay là một câu chuyện có kết thúc đẹp. Giờ tôi nghĩ khác.
Một câu chuyện hay là một câu chuyện có những khúc mắc thật sự. Có giằng co. Có nghi ngờ. Có lúc tưởng như bỏ cuộc.
Bạn không cần kịch tính hóa vấn đề – nhưng hãy thành thật với những điều đã khiến bạn “khựng lại” trên hành trình. Có thể là một lời chê. Một buổi họp không như mong đợi. Một lần viết xong mà không dám đăng.
Chính trong những khoảnh khắc đó – người đọc sẽ thấy mình không cô đơn.
5. Cao trào – không cần lớn, nhưng cần đủ sâu
Cao trào không phải lúc bạn thành công. Mà là lúc mọi thứ dồn lại, và bạn buộc phải đối diện với chính mình.
Tôi nhớ có lần, sau 3 ngày viết mãi không ra bài, tôi quyết định thức dậy lúc 5 giờ sáng. Trời tối đen, ngoài cửa sổ chỉ có ánh đèn đường lặng lẽ. Tôi mở máy – và tự nhủ: “Viết một đoạn thôi cũng được.”
Không có nhạc nền hùng tráng. Không có kỳ tích. Nhưng đó là cao trào với tôi.
Hãy kể lại khoảnh khắc bạn gần như muốn buông tay – và điều gì khiến bạn chọn bước tiếp. Người đọc sẽ nhớ điều đó, hơn mọi chiến thắng sau này.
6. Dẫn dắt – và để người đọc tự chạm vào cảm xúc
Đừng vội “giải thích” ý nghĩa câu chuyện. Càng dẫn dắt mềm mại, người đọc càng có cơ hội tự chạm vào điều họ cần hiểu.
Hãy cho họ thấy:
Bạn đã nghĩ gì, cảm gì, thay đổi như thế nào.
Ai đã giúp bạn. Một câu nói nhỏ, một khoảnh khắc ngẫu nhiên – đôi khi lại là chìa khóa.
Cảm xúc không cần diễn giải – nó cần được gieo mầm.
Hãy tin rằng người đọc đủ sâu để tự hiểu, nếu bạn đủ chân thành để chia sẻ.
7. Đừng dạy – hãy để lại một cánh cửa mở
Phần cuối của một câu chuyện không cần “tổng kết” quá rõ. Người ta không nhớ bạn nói gì – người ta nhớ bạn khiến họ nghĩ gì.
Hãy để lại một câu hỏi. Một gợi ý. Một câu nói khiến người đọc phải tự đối diện với chính họ.
“Nếu bạn cũng đang thấy mình chưa kể được câu chuyện của mình – thì có lẽ, bạn đã sẵn sàng để bắt đầu rồi đấy.”
Lời kết – nhẹ thôi, nhưng đủ sâu
Storytelling không phải là kỹ thuật để “làm content hay hơn”. Với tôi, nó là cách để sống chậm lại, nhìn sâu hơn vào hành trình của chính mình – và chia sẻ điều đó một cách chân thật nhất.
Vì thế, nếu bạn đang học cách kể chuyện – hãy kiên nhẫn. Hãy thử kể lại một ngày thật tệ của mình. Một lần bạn đã sai. Một lần bạn đã can đảm. Hãy kể bằng trái tim – kỹ thuật sẽ đến sau.
Và biết đâu đó – câu chuyện bạn kể hôm nay, sẽ là ánh sáng cho ai đó ngày mai.