01/12/2025
Mười bảy năm trước, anh ta rời bỏ tôi giữa những ngày bụng mang dạ ch';ử;a, chỉ vì mẹ anh ta không chấp nhận.
Tôi một mình nuôi con giữa Sài Gòn đầy nắng gắt và những đêm mưa trút. Hôm nay, khi vô tình chạm mặt bà ấy ở bệnh viện Chợ Rẫy, tôi không ngờ người đàn bà từng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng lại bật khóc nức nở. “Mẹ xin lỗi… Mẹ tìm con suốt bao năm nay.” Nhưng kỳ lạ thay, lời thú nhận ấy chỉ khiến cơn giận trong tôi bùng lên mạnh hơn….
Mười bảy năm trôi qua, vậy mà khoảnh khắc hôm ấy vẫn chưa bao giờ phai mờ trong trí nhớ tôi. Ngày anh ta đứng trước cửa phòng trọ ẩm thấp, lẳng lặng đặt chiếc vali cũ xuống nền xi măng rồi nói như thể đang thông báo một chuyện bình thường:
“Mẹ không chấp nhận. Anh… anh không thể trái lời bà được.” Tôi khi đó bụng đã vượt mặt, tay còn nắm chặt tờ kết quả siêu âm. Đứa bé trong bụng đạp mạnh như phản ứng với sự tàn nhẫn của chính cha nó. Tôi đã không cố níu kéo, bởi ngay khoảnh khắc ấy tôi hiểu: người đàn ông sẵn sàng bỏ rơi mẹ con tôi chỉ vì một lời từ mẹ mình thì dù có ở lại, cũng chỉ khiến tôi thêm khổ.
Tôi sinh con trong bệnh viện quận 5, giữa một đêm mưa tầm tã. Không có anh ta. Không một lời hỏi thăm. Không một đồng hỗ trợ. Những năm sau đó, tôi vừa làm vừa học, xoay xở từng đồng để nuôi con giữa Sài Gòn rộng lớn, khắc nghiệt mà cũng đầy hy vọng. Con trai tôi lớn lên bằng tình thương của tôi và những lần tự nhủ phải mạnh mẽ để thay phần người đã bỏ rơi nó.
Vậy mà sáng nay, tại hành lang đông đúc của bệnh viện Chợ Rẫy, khi tôi đang chờ con trai đưa mẹ đi khám tim, tôi bất ngờ thấy một dáng người quen thuộc. Bà – người đàn bà từng nhìn tôi như một vết nhơ trong gia đình họ. Tóc bà bạc nhiều, dáng đi xiêu vẹo. Vừa chạm mắt tôi, bà khựng lại, đôi mắt run rẩy như nhận ra điều gì không thể tin được. Rồi bà bật khóc.
“Con… là con phải không?” – bà thì thào, giọng như bị bóp nghẹt. Tôi chưa kịp phản ứng thì bà đã nắm lấy tay tôi: “Mẹ xin lỗi… mẹ tìm con suốt bao năm nay. Mẹ… sai rồi.”
Một tuần trước thôi, nếu nghe câu này, có lẽ tôi đã vỡ òa hoặc ít nhất cũng cảm thấy được xoa dịu. Nhưng giờ phút ấy, giữa cái mùi thuốc sát trùng quen thuộc, tôi chỉ thấy một cơn giận bùng lên dữ dội. Thay vì nhẹ nhõm, tôi cảm thấy như có ai đó đẩy tôi ngược lại quá khứ – nơi tôi nằm một mình trên giường sinh, nơi con tôi khóc ngằn ngặt không ai ẵm vì tôi còn chưa kịp hồi sức.
“Bà… tìm tôi làm gì?” – tôi cố giữ giọng bình thường, nhưng hình như sự lạnh lẽo trong mắt tôi khiến bà càng run hơn.
“Vì… vì con trai mẹ… nó… nó hối hận. Nó tìm con mà không được. Nó đang bệnh… nặng lắm.”
Tôi sững người. Bao nhiêu năm trốn tránh, tại sao lại đúng lúc này? Và tại sao lại là tôi – người bị bỏ rơi – phải nghe những điều này?
Bà cúi đầu, giọt nước mắt rơi trên tay tôi: “Nếu có thể… con hãy cho mẹ nói hết. Chỉ một lần thôi.”
Tôi đứng ch;ế;;t lặng. Mười bảy năm. Một lời xin lỗi. Một bí mật bất ngờ. Và tôi không biết mình muốn nghe tiếp… hay muốn bỏ đi.
Xem tiếp tại bình luận 👇👇👇