Tùm Lum Tà La

Tùm Lum Tà La Ờm… như tên page

Chương 2Trong phòng khách có hai cô bé đang giành heo đất, bé con bị gọi là “thịt thối” đúng là con gái của Ôn Thanh Uẩn...
28/12/2023

Chương 2

Trong phòng khách có hai cô bé đang giành heo đất, bé con bị gọi là “thịt thối” đúng là con gái của Ôn Thanh Uẩn - Ôn Diệc Nhu, tên thường gọi ở nhà là Nhu Nhu. Còn con nhóc luôn cười nhạo bé con béo, cứ gọi bé con là “thịt thối” suốt thì chính là con của Omega Tô Nguyệt Trà - người mà kẻ xuyên sách thích, tên là Tô Tiểu Dung. Trên danh nghĩa* là tới đây bầu bạn với Ôn Diệc Nhu chứ thực ra còn hưởng thụ hơn cả cô chủ nhỏ chính quy là bé con, được nuông chiều tuỳ hứng.

(*gốc: Mỹ kỳ danh viết [“美其名曰”]: xuất xứ từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự.)

Cùng với lúc Tần Nhiễm từ từ tiến lại gần, trong mắt bạn nhỏ Nhu Nhu lộ ra vẻ hoảng sợ, bàn tay muốn giành lại heo đất cũng rụt về. Cơ thể cô bé tự động lui ra sau, đôi mắt đen láy như nho đen vẫn mãi nhìn chằm chằm con heo đất.

Trong đó là số tiền bé con tích góp từng chút từng chút một, cho nên bé tuyệt đối không thể đánh mất nó, nhưng mà, nhưng mà…

Ngôi nhà này thật sự không phải là nhà của bé hả?

Ngay cả tiền tiết kiệm cũng không được phép có ư?

Người phụ nữ trước mặt này còn cười với bé khi ông ngoại còn ở đây, sau khi ông ngoại bị đưa vào bệnh viện thì người đó luôn lạnh lùng, thấy bé là sai người bế bé đi. Nhu Nhu cảm nhận được người đó không thích bé mà chỉ thích Tô Tiểu Dung.

Khi bé tranh đồ với Tô Tiểu Dung chắc chắn sẽ bị nói là bé hư, mà bé hư phải bị phạt.

Bé rất sợ, bị phạt đứng bên ngoài chân sẽ rất mỏi, hơn nữa còn rất lạnh, rất lạnh.

“Con, con…” Ánh mắt Nhu Nhu nhìn Tần Nhiễm mang theo cầu xin, dù sợ hãi nhưng vẫn run run nói, tình nguyện bị phạt bị mắng cũng muốn lấy heo đất về.

“Dì, không phải dì nói tất cả đồ ở đây…” Tô Tiểu Dung hừ một tiếng với Nhu Nhu rồi quay qua nói với Tần Nhiễm, còn chưa dứt lời đã bị Tần Nhiễm đi đến bịt miệng.

Con bé này nhìn thì đáng yêu mà hành động lẫn lời nói rõ ràng là đang muốn tiễn cô lên đường!

Đúng là tạo nghiệt mà!

Cái gì mà bảo cô tới đánh Nhu Nhu, cô nói gì gì đó, tất cả đều đang kéo thù hận về cho cô!

Nhà này vốn là của nhà họ Ôn người ta, đồ trong nhà đều là của người nhà họ Ôn, đừng có mà hở tí lại bảo đuổi người ta ra khỏi nhà. Trẻ tầm bốn năm tuổi là đã bắt đầu nhớ được rồi, dù giờ không hiểu lắm nhưng sau này nhớ lại thì tất cả đều là thù hận!

Hơn nữa Tần Nhiễm nhớ trong cốt truyện bé điên Ôn Diệc Nhu là thần giữ của, từ nhỏ đã có niềm đam mê mãnh liệt với tiền bạc rồi. Sở thích duy nhất của cô bé là tích trữ tiền, yêu tiền như mạng, ai dám cướp tiền của bé con là đang muốn lấy mạng của bé.

Con heo đất này được bạn nhỏ Ôn Diệc Nhu tiết kiệm từ lâu, cũng là đồ quý giá nhất hiện tại của bé nhưng theo trong cốt truyện lại bị Tô Tiểu Dung giành lấy, còn cố ý đập vỡ cướp hết tiền bên trong dẫn tới việc Ôn Diệc Nhu bị kích thích rồi bị thương đổ bệnh, sự kiện này chính là sự kiện mở đầu cho quá trình hắc hoá của Ôn Diệc Nhu.

Tô Tiểu Dung không ngờ mình lại bị Tần Nhiễm bịt miệng, tròn mắt nhìn cô.

Ánh mắt Tần Nhiễm thầm cảnh cáo Tô Tiểu Dung rồi cầm con heo đất sắp rơi xuống đất trong tay con nhóc lên, đưa qua cho Nhu Nhu đã cuộn tròn thành một đống, ánh mắt cô cố tỏ ra dịu dàng.

Nhu Nhu lui về sau theo bản năng, không ngờ đối phương lại đưa heo đất bé muốn qua.

Nhu Nhu nhìn Tần Nhiễm, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa sờ sợ, bé nhớ rõ có một lần “Tần Nhiễm” cười với bé xong kêu bảo mẫu nhốt bé vào phòng không cho đi ra ngoài.

Nhưng mà bé không thể làm mất con heo đất này được, dù cho sau đó có bị trừng phạt thì bé cũng muốn lấy lại heo đất.

Nhu Nhu vươn bàn tay mập mạp ra cầm lấy heo đất, cầm xong thì ôm chặt ngay lập tức như sợ nó sẽ lại bị cướp mất.

Tần Nhiễm nhìn bé mập Nhu Nhu nhút nhát nói còn không nói rõ trước mắt thì trong lòng nảy lên cảm xúc phức tạp.

Bây giờ Tô Tiểu Dung còn kiêu ngạo nhưng chẳng bao lâu nữa thôi con nhóc này sẽ bị chú chó hoang Nhu Nhu nuôi cắn nát mặt.

Nếu không thay đổi cốt truyện thì cô sẽ bị cánh tay bụ bẫm trước mắt này rút ống thở rồi chết vì không thở được, chết trong lúc thở dốc dồn dập.

Nghĩ tới hành động này của Nhu Nhu, Tần Nhiễm cảm thấy hơi thiếu oxy.

“Tổng giám đốc Tần, để tôi đưa con bé đi chỗ khác, sao con không nghe lời vậy mập mạp, phải phạt đứng nửa tiếng!” Bảo mẫu béo lúc nãy cũng chen mồm vào, mụ hùng hùng hổ hổ, giơ tay về phía Nhu Nhu, nhìn có vẻ hơi thô lỗ.

Bình thường “Tần Nhiễm” không thích đứa nhỏ này, thậm chí còn không muốn thấy bé con nên đương nhiên bảo mẫu không đối xử với Nhu Nhu tốt như đối xử với một cô chủ nhỏ.

Lúc này bảo mẫu chỉ muốn nhanh chóng đưa Nhu Nhu rời khỏi tầm mắt Tần Nhiễm, nếu không Tần Nhiễm lại tức giận.

“Không, không… Không cần…” Nhu Nhu lắp bắp run như cầy sấy, gương mặt nhỏ tròn vo tràn đầy vẻ kinh hoàng ngã nhào xuống đất, một tay bị lôi về phía trước, tay còn lại vẫn đang ôm chặt heo đất.

“Đừng động vào nó, mau buông ra!” Tần Nhiễm nhíu mày, vừa bịt miệng Tô Tiểu Dung là đã có người khác vọt tới muốn tiễn cô lên đường rồi.

“Ý tổng giám đốc Tần là?” Bảo mẫu tỏ vẻ khó hiểu nhìn Tần Nhiễm, Tần Nhiễm muốn làm gì? Không phải cô luôn ghét Nhu Nhu à?

Tần Nhiễm buông lỏng Tô Tiểu Dung ra rồi đi tới trước mặt bảo mẫu, vươn tay gạt bàn tay mụ đang nắm chặt tay Nhu Nhu ra.

“Mẹ Tô, có ai đối xử với trẻ con như bà không? Bà biết thân phận của bà là gì không?” Tần Nhiễm nói với bảo mẫu, cô nhớ vị này là mẹ Tô mà kẻ xuyên sách mời đến làm bảo mẫu chăm sóc trẻ con.

“Tổng giám đốc Tần, chỉ là vừa nãy tôi quá sốt ruột thôi, tôi không hề cố ý. Mà đứa nhỏ này bướng bỉnh lắm, nếu không nghiêm khắc một chút thì bé nó không nghe lời đâu.” Bảo mẫu mẹ Tô nở nụ cười xấu hổ, mụ biết nhìn mặt đoán ý nên giờ đã cảm nhận được lúc này Tần Nhiễm hơi sai sai.

“Dì Tần phải phạt mập mạp, dù có ném con heo đất ấy đi thì cũng không được cho nó…” Tô Tiểu Dung vừa được thả ra thì lại bắt đầu lanh chanh.

“Bà đưa nó về phòng trước đi.” Tần Nhiễm nhíu mày nói với mẹ Tô, nghe Tô Tiểu Dung nói cô hận không thể bịt miệng con nhóc lại nhưng nó là trẻ con, cô không thể đánh chửi nó, cũng không thể dạy dỗ một trận nên chỉ có thể cố gắng đưa pháo hoa nhỏ đang liều mạng giúp cô kéo thù hận này đi.

Mẹ Tô rất khó hiểu nhưng vẫn cúi xuống bế Tô Tiểu Dung lên.

“A Mai, phiền cô qua đây bế rồi kiểm tra xem bé nó có bị thương ở đâu không.” Lúc này Tần Nhiễm muốn tới gần Nhu Nhu bế Nhu Nhu đang ngồi trên thảm lên nhưng lại phát hiện cơ thể quá yếu ớt, nếu muốn bế lên là phải cố hết sức mà Nhu Nhu cũng có vẻ cực kỳ sợ hãi, Tần Nhiễm cảm thấy đột nhiên tới gần trẻ con như này sẽ doạ bé nó mất. Thế là cô nhìn xung quanh cuối cùng gọi A Mai - người vừa nãy có vẻ có tinh thần trượng nghĩa nhất qua giúp.

Tần Nhiễm lấy được thông tin liên quan đến A Mai trong cốt truyện, người phụ nữ này cũng coi như còn chút lương thiện, từng giúp nữ chính và con nữ chính khi còn trong cảnh nguy nan. Sau này nữ chính đòi lại gia sản đã đuổi việc rất nhiều người nhưng để lại cô ta và bồi dưỡng thành quản gia nhà họ Ôn.

Có thể nhìn ra tâm tính rất tốt.

A Mai không ngờ Tần Nhiễm không nổi giận với cô ta mà còn khách sáo như vậy, chuyện này làm cô ta ngạc nhiên, chỉ biết thấp thỏm đi qua đó.

Mẹ Tô thấy Tần Nhiễm để A Mai tới giúp thì khựng lại một chút, Tô Tiểu Dung đang muốn nói gì đó nhưng mẹ Tô lại lắc đầu. Sau đó mụ nhanh chóng bế Tô Tiểu Dung tới một căn phòng trẻ con trang trí đầy lộng lẫy và hường phấn ở tầng một.

“Dì ba, dì Tần bị sao vậy? Dì Tần không yêu con nữa hả?” Tô Tiểu Dung nhíu mày buồn rầu nói với mẹ Tô.

Mẹ Tô là chị họ Tô Nguyệt Trà.

“Làm gì có chuyện đó chứ tổ tông bé nhỏ của dì ơi? Đứa nhỏ dì Tần thích nhất là con. Con đừng lo, dì bảo đảm chẳng mấy chốc dì ấy sẽ mua cho con đồ chơi và chơi cùng con thôi. Ngoan, ở chỗ này chơi ha, dì đi gọi điện cho mommy con.” Mẹ Tô nói với Tô Tiểu Dung.

Mẹ Tô tự nhận mình vẫn rất hiểu “Tần Nhiễm”, “Tần Nhiễm” làm gì có thiện cảm với mấy người nhà họ Ôn chứ.

Trước đây khi ông Ôn còn khỏe mạnh “Tần Nhiễm” còn giả tạo giữ gìn mặt mũi một ít chứ giờ ông Ôn bị đột quỵ nằm liệt một chỗ, không thể nói chuyện như người câm, lâu lâu còn nổi điên. Hai người lớn nhà họ Ôn đều thành người vô dụng hết rồi thì “Tần Nhiễm” còn để ý mặt mũi làm gì, bình thường cũng chẳng quan tâm Nhu Nhu, thi thoảng chạm mặt sẽ sai người bế đi cho khuất mắt, đừng để đứng đó làm chướng mắt cô.

Trái lại “Tần Nhiễm” rất thích mommy của Tô Tiểu Dung là Tô Nguyệt Trà, trước đây khi ông Ôn còn khỏe “Tần Nhiễm” vẫn còn cố kỵ, không dám làm chuyện khác người nhưng giờ đương nhiên là chẳng có gì phải cố kỵ nữa, chính miệng Tô Nguyệt Trà nói rằng Tần Nhiễm đang trong quá trình ly hôn, ly hôn xong sẽ kết hôn với ả.

Tô Nguyệt Trà từng nói với mẹ Tô và Tô Tiểu Dung như vậy nên Tô Tiểu Dung mới dám nói thế trước mặt Nhu Nhu.

Vì có quan hệ với Tô Nguyệt Trà, “Tần Nhiễm” đối xử với con riêng của ả tình nhân như con ruột và rất tôn kính chị họ Tô Nguyệt Trà.

Lúc nãy giọng điệu và sắc mặt Tần Nhiễm không giống bình thường, mẹ Tô cảm thấy phải mau chóng báo cáo với Tô Nguyệt Trà vụ này.

Mẹ Tô an ủi Tô Tiểu Dung xong thì gọi cho Tô Nguyệt Trà kể hết những gì vừa xảy ra, còn không quên thêm mắm dặm muối lần nữa.

“Trước đây em bảo chị chú ý A Mai là đúng. Chị thấy chắc chắn là do con ả đó nhân lúc chị không để ý đã quyến rũ tổng giám đốc Tần, em bận nhiều việc như vậy nên cũng ít tới đây. Hôm nay tranh thủ tới sớm chút đi, qua trừng trị con ả đó tiện thể lấy lại trái tim tổng giám đốc Tần luôn.” Cuối cùng mẹ Tô tổng kết lại một câu, chuyện mụ để ý nhất là sau đấy Tần Nhiễm gọi A Mai qua. Thế là nói nguyên nhân Tần Nhiễm bất thường mà mụ tự cho là đúng cho Tô Nguyệt Trà.

A Mai dù đẹp đến mấy cũng không thể sánh với Tô Nguyệt Trà, Tô Nguyệt Trà là Omega cấp A, ả không đơn giản chỉ có ưu thế về vẻ ngoài mà chỉ cần thả một chút pheromone thôi là đã có thể khiến Alpha ở bất kỳ cấp bậc nào cũng phải mê mẩn.

“Em có cái vòng cổ đính kim cương để trong ngăn tủ phòng Tiểu Dung nhưng mà hình như bị mất rồi, chị tra xem có phải A Mai trộm không, lát nữa em đến ngay.” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó một giọng nói mềm mại dịu dàng truyền đến.

Chương 1Đông chí tới, trận tuyết lớn rơi xuống che lấp mọi thứ dưới lớp tuyết mịn, màu trắng lạnh lẽo bao phủ khắp nơi.Đ...
28/12/2023

Chương 1

Đông chí tới, trận tuyết lớn rơi xuống che lấp mọi thứ dưới lớp tuyết mịn, màu trắng lạnh lẽo bao phủ khắp nơi.

Đã hơn chín giờ sáng nhưng cửa phòng phòng ngủ chính trên tầng hai một biệt thự nằm tại vịnh Repulse, thành phố Thượng Kinh vẫn đóng chặt.

“Đêm qua tổng giám đốc Tần đi tiệc gặp mặt đối tác về trễ, các cô đừng lên đó quấy rầy. Hôm nay cô Tô sẽ đến ăn cơm, tới lúc đó để cô ấy gọi ngài ấy dậy sau.” Người phụ nữ trung niên béo lùn cũng chính là bảo mẫu biệt thự nhắc nhở hai người giúp việc mới tới.

Sắc mặt người giúp việc trẻ tuổi dịu đi một chút, tuy hai người mới tới không lâu nhưng cũng đã hơi sợ chủ nhà là tổng giám đốc Tần, người đó rất dễ nổi giận, đặc biệt là say rượu rồi lại càng dễ cáu gắt.

Cũng chỉ có cô Tô xinh đẹp như hoa lại mang vẻ yếu ớt mới có thể vỗ về tổng giám đốc Tần.

Nếu hôm nay ả tới thì chắc là mọi người sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

“Nay đông chí rồi đi xem thực đơn đi, đừng làm sai.” Bảo mẫu nhìn hai người rồi lại dặn dò một câu.

“Bà yên tâm tôi xem rồi, tuyệt đối không để xảy ra sai sót đâu.” Người giúp việc khá xinh đẹp bên cạnh tươi cười đáp lại lời bảo mẫu.

“A Mai, nhớ chú ý tới người trong nhà kiếng trồng hoa, thường xuyên theo dõi tránh cho cô ta phát điên chạy ra ngoài, nếu có tiếng động thì cứ gõ cửa cảnh cáo như trước kia là được, đừng để khi cô Tô tới nghe được tiếng náo loạn. Nghe thấy không?” Bảo mẫu nhíu mày nhìn người giúp việc A Mai nói. Người giúp việc ở đây đều do đích thân tổng giám đốc Tần phỏng vấn và chọn lựa, A Mai được tuyển chọn này khá xinh đẹp. Mà trước đó cô Tô đã nói với mụ rằng phải nghĩ cách để A Mai phạm phải sai lầm bị tổng giám đốc Tần đuổi việc, nên bảo mẫu thường giao cho cô ta những chuyện rất tốn sức.

“Biết rồi.” A Mai trả lời, tay hơi nắm chặt lại, ngữ điệu không nhiệt tình như trước mà sắc mặt cũng không tốt lắm.

Người bảo mẫu này luôn ngứa mắt, thích làm khó cô ta, cho nên trong lòng cô ta cũng có sự bất mãn với mụ.

“Được rồi mọi người bắt đầu làm việc đi.” Bảo mẫu hừ nhẹ một tiếng, vừa nở nụ cười đắc ý kiêu ngạo vừa vặn vẹo thân hình mập mạp xoay người rời đi.

“Đúng là tự coi mình như quản gia, chó cậy gần nhà, không phải chỉ là họ hàng của con ả hồ ly tinh Tô Nguyệt Trà kia thôi à!” A Mai nhìn bảo mẫu đi xa, nhỏ giọng nói.

Tô Nguyệt Trà cũng chính là cô Tô trong miệng bảo mẫu lúc nãy.

“A Mai đừng nói vậy, cô Tô là Omega cấp A, tổng giám đốc Tần rất thích cô ấy, nghe nói tổng giám đốc Tần ly hôn xong là sẽ cưới cô Tô đó. Nếu thế thì sau này cô Tô chính là chủ nhân cái nhà này rồi.” Người giúp việc khác nhỏ giọng nói với A Mai.

Xã hội hiện đại ngày nay có máy móc chuyên môn để kiểm tra sức khoẻ, phân bậc pheromone của Alpha và Omega ra thành S, A, B, C, D từ mạnh đến yếu. Phần lớn đều là cấp B và C, trong số đó cấp A rất thưa thớt, cấp S lại càng quý hiếm như lông phượng sừng lân.

Beta chiếm 80% tổng số dân nhưng lại không phân cấp, họ như kiến thợ trải rộng khắp các ngành dịch vụ, hiện tại bảo mẫu và hai người giúp việc trong nhà đều là Beta.

“Tổng giám đốc Tần còn chưa ly hôn mà Tô Nguyệt Trà lại tự cho là đúng, coi mình là bà chủ của cái nhà này rồi. Cho họ hàng làm bảo mẫu không nói, ngay cả con gái cũng nuôi ở đây! Nơi này là nhà họ Ôn, tổng giám đốc Tần là tên ở rể! Người ở nhà kiếng mới thật sự là chủ nhân chân chính của nhà họ Ôn mà giờ lại bị đối xử như tội phạm.”

“Nghĩ lại thì ở thành phố Lâm Hải nhà họ Ôn cũng được coi là gia tộc có danh dự, uy tín. Chỉ tiếc ông Ôn chỉ có một người con là cô Ôn, tuy là Omega cấp S nhưng lại si ngốc, pheromone hỗn loạn mà còn không biết sao lại có thai trước cưới. Nhưng dù vậy trước đây vẫn có rất nhiều người muốn ở rể nhà họ Ôn.”

“Nghe nói trước kia tổng giám đốc Tần chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé trong công ty của nhà họ Ôn, một Alpha cấp B gia cảnh bình thường, cô Ôn nhìn trúng điểm nào vậy? Cô Ôn bị bệnh điên sao có thể nhìn người chuẩn được, vậy mà ông Ôn lại nghe theo cô ấy. Giờ thì hay rồi, ông Ôn bị đột quỵ đã bại liệt, cô Ôn thì lại thường xuyên phát bệnh, mùa đông toàn phải ở trong nhà kiếng, tiểu thư chính cống còn thua cả đứa con của người thứ ba, cái nhà này chuẩn bị sửa thành nhà họ Tần rồi...”

Trong lòng có oán giận nên A Mai nói như pháo liên thanh, trong lời nói có đồng tình mà cũng có khó chịu.

A Mai còn muốn nói gì đó nữa nhưng ống tay lại bị người giúp việc bên cạnh kéo kéo. A Mai đảo mắt nhìn, trong lòng chợt lạnh, bảo mẫu vừa quay đi đã trở lại.

“Tổng giám đốc Tần dậy rồi ạ, chắc là ngài đói bụng rồi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi. A Mai chỉ nói lung tung thôi ngài đừng giận vì loại người này, không đáng đâu, ngài xem xem nên xử lý thế nào để tôi đi làm cho.” Bảo mẫu không nhìn A Mai mà nhìn về phía cầu thang, nói những lời tự cho là khéo léo lấy lòng mà trong ánh mắt lại hiện lên vẻ vui sướng khi thấy người gặp hoạ, còn chưa làm gì mà A Mai đã tự nói lung tung gây họa rồi, tổng giám đốc Tần để ý mấy cái này nhất đấy.

Không cần phải nói tổng giám đốc Tần tuyệt đối không bỏ qua cho A Mai.

Trước đây có mấy người giúp việc nói lung tung chọc giận tổng giám đốc Tần đều bị tố cáo tội phỉ báng, một khi có hồ sơ như vậy thì còn nhà giàu nào dám nhận vào làm nữa.

Địa vị của Alpha cách xa Beta, trong luật cũng có rất nhiều điều luật giữ lợi ích cho Alpha và Omega.
A Mai nghe được lời bảo mẫu nói thì người cứng đờ, quay đầu nhìn theo ánh mắt mụ. Trên cầu thang xoắn ốc trải thảm hoa lệ xuất hiện một người phụ nữ mặc áo ngủ màu hồng tím, mái tóc xoăn dài rối tung, đi chân trần tay vịn lan can chạm khắc bằng vàng đứng nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Dáng người cô mảnh khảnh cao gầy, làn da trắng nhợt không chút sức sống, thoạt nhìn có vẻ không quá khoẻ mạnh, quầng mắt hơi xanh đen, đôi môi cũng hơi thâm, hiển nhiên là biểu hiện của việc say rượu và thức đêm lâu ngày, hàng lông mày mảnh khảnh nhíu lại, đồng tử đen kịt khi nhìn xuống người khác hiện lên vẻ u ám lạnh lùng.

Người phụ nữ này là tổng giám đốc Tần trong miệng hai người kiêm Alpha cấp B ở rể nhà họ Ôn - Tần Nhiễm.

“Tần, tổng giám đốc Tần, tôi…” Tim A Mai như rớt xuống bụng, muốn nói gì đó nhưng khi thấy sắc mặt cực kỳ xấu của Tần Nhiễm thì cứng họng, không nói nên lời.

Cô ta không ngờ tổng giám đốc Tần đã dậy, lại còn không đi giày, lúc đi xuống không hề phát ra tiếng động. Cũng không biết là đã nghe được bao nhiêu rồi, mồ hôi lạnh tuôn ra, cơ thể cô ta run rẩy, trong lòng vô cùng hối hận, nhịn lâu như vậy rồi mà vừa nãy lại không kìm được cái mồm, đúng là không nên mà.

Bị tổng giám đốc Tần mắng cho một trận rồi mất việc là chuyện nhỏ, có vết nhơ trên hồ sơ thì thảm rồi.

Khi A Mai đang run bần bật thì Tần Nhiễm đứng trên cầu thang vẫn không nói gì, cô càng cau chặt mày, sắc mặt rất kém.

A Mai không biết lúc này trong lòng Tần Nhiễm còn khủng hoảng hơn cả A Mai, má nó!

Nghe cuộc đối thoại của A Mai với người khác Tần Nhiễm mới xác nhận được sự thật mình vừa biết.

Một tiếng trước Tần Nhiễm còn rất vui vẻ vì cuối cùng cô cũng làm xong nhiệm vụ, thoát khỏi cái thế giới chó chết mà thế lực nào đó tự dưng lôi cô vào đấy suốt năm năm, được về thế giới của mình rồi, về lại cơ thể mình rồi!

Nhưng khi Tần Nhiễm gấp gáp muốn đi tìm bố mẹ, người thân và cả ánh trăng sáng trong lòng thì cái hệ thống đưa cô về lại nói cho cô một chuyện rất quá đáng, còn nhét một đống ký ức vào đầu cô xong chạy.

Não Tần Nhiễm bị một đống ký ức chen vào nên đơ ra hồi lâu, mà cũng coi như là cô đã hiểu được một chút.

Thế giới cô sinh ra và lớn lên lại là thế giới của một quyển tiểu thuyết ABO máu chó, vì xảy ra chuyện gì đó bất thường dẫn tới cốt truyện của thế giới này xảy ra hỗn loạn. Đầu tiên là Tần Nhiễm bị bắt đi làm cu li, buộc phải làm nhiệm vụ của hệ thống giao, trong năm năm cô rời đi có hệ thống khác sắp xếp một kẻ xuyên sách tiếp nhận cơ thể cô, bắt đi lên con đường làm vợ cũ Alpha tồi tệ của nữ chính!

Như A Mai nói kẻ xuyên sách dùng thân phận của Tần Nhiễm đi ở rể nhà họ Ôn, kết hôn với cô con gái duy nhất của nhà họ Ôn đã mang thai mấy tháng là Ôn Thanh Uẩn. Sau khi ông Ôn đột quỵ nằm liệt giường thì tiếp nhận tập đoàn nhà họ Ôn.

A Mai không nói tới chuyện kẻ xuyên sách sớm đã bắt đầu âm mưu cướp đoạt tài sản nhà họ Ôn, từ khi ông Ôn hôn mê ả đó đã vịn vào “bệnh điên” của Ôn Thanh Uẩn để tách con gái và cô ấy ra, dùng sự an toàn của con gái để uy hiếp Ôn Thanh Uẩn, muốn cô ấy ra đi tay trắng.

Thời gian Tần Nhiễm xuyên về đây thì kẻ xuyên sách đã tạo nghiệp đủ rồi.

Dựa theo cốt truyện thì rất nhanh Ôn Thanh Uẩn sẽ hắc hóa thành kẻ điên hoàn chỉnh, không đơn giản chỉ cướp lại tất cả gia sản mà còn là làm “Tần Nhiễm” trắng tay, lưu lạc đầu đường. Sau đó còn khiến “Tần Nhiễm” mắc một loại bệnh kỳ lạ, da toàn thân từ từ thối rữa, còn trẻ mà tóc đã rụng sạch, răng cũng rụng…

Cuối cùng Tần Nhiễm sẽ bị bé điên là cô con gái tặng kèm rút ống thở đi đời nhà ma.

Cái mạng nhỏ của Tần Nhiễm khó khăn lắm mới giữ được giờ sắp không còn luôn rồi!

Không được, cô không muốn bị tróc thịt, rụng tóc. Cô vẫn chưa sống đủ, vẫn còn tiếp tục cố gắng được!

Chuyện nghiêm trọng nhất vẫn chưa xảy ra, hẳn là vẫn có thể cứu vớt lại một chút đúng không?

“Thịt thối, con heo đất này là của tao, tiền trong đó cũng là của tao. Đây là nhà tao, đồ trong nhà này đều là của tao hết, mày còn không mau buông ra, không thì cứ chờ dì Tần đánh mày đi!” Khi lòng Tần Nhiễm vừa dâng lên chút hy vọng thì lại nghe được một giọng nói trẻ con giòn giã, lời nói này đã mở cốt truyện trong đầu Tần Nhiễm ra, cô cảm thấy cổ mình như bị ai đó bóp chặt, nhịp thở dồn dập.

Tần Nhiễm bất chấp cơ thể suy yếu vì say rượu chạy nhanh xuống dưới.

A Mai vốn đang thấp thỏm chờ bị tuyên án thấy thế thì nghĩ rằng Tần Nhiễm quá tức giận nên muốn ra tay đánh cô ta nhưng không ngờ cô lại đi thẳng lướt qua cô ta.

Không thấy cơn tức giận của Tần Nhiễm cũng khiến bảo mẫu lắp bắp sợ hãi, sao Tần Nhiễm có thể bỏ qua cho A Mai?

Bảo mẫu quay người lại nhìn thấy Tần Nhiễm đang đi tới giữa phòng khách.

Trên thảm có hai cô bé bốn năm tuổi đang tranh nhau một con heo đất nhỏ.

Con nhóc vừa nói chuyện mặc một cái váy búp bê hồng nhạt tinh xảo, hai búi tóc tròn tròn xinh đẹp đáng yêu, gương mặt vui vẻ, làn da trắng nõn trông rất đáng yêu.

Bảo mẫu nở nụ cười hiểu rõ, trừng mắt với A Mai một cái xong thì lắc thân hình mập mạp đi theo.

“Tớ… Tớ…” Bé con vừa bị con nhóc gọi là “thịt thối” sợ hãi nói, lắp ba lắp bắp nói không thành lời.

Bé con “thịt thối” hơi mũm mĩm, ăn mặc rất dày, gương mặt tròn vo phúng phính, mái tóc ngắn ngủn hơi xoăn, không đeo bất cứ trang sức nào. Nhìn qua béo nhưng thực tế lại không có bao nhiêu hơi sức, tay chỉ cầm chặt lấy cái mũi của heo đất, mặt cô bé đỏ bừng thở hổn hển nhưng vẫn không chọi được con nhóc đối diện thế là heo đất bị cướp đi rất dễ dàng.

Mắt bé con nhìn chằm chằm vào heo đất trong tay con nhóc, giơ tay muốn lấy thì con nhóc cao hơn bé con một cái đầu lại giơ heo đất lên.

“Nếu mày không nói rành thì đừng có nói nữa. Đây không phải nhà mày, mày nên nhớ mày mang họ Ôn chứ không phải họ Tần, mày và mẹ mày sẽ bị đuổi ra ngoài ngay thôi. Sau này tao mới là cô chủ nhỏ của nơi này, đồ trong nhà này đều là của tao, không có đồ của mày đâu. Dì Tần, dì nói xem cháu nói đúng không?” Con nhóc rất đắc ý vì thành công cướp được heo đất, mồm miệng lanh lợi, giọng nói giòn giã dễ nghe cộng thêm biểu cảm ngây thơ, thấy Tần Nhiễm đi tới thì mắt sáng lên nở nụ cười xán lạn, bình thường “Tần Nhiễm” chiều con nhóc nhất, luôn luôn ghét bỏ thịt thối.

Lúc này sắc mặt Tần Nhiễm rất khó coi, cô thấy đôi mắt đen láy như nho đen của bé con dần mờ mịt, ánh sáng trong mắt như vụt tắt. Cô bồn chồn cảm thấy ống thở sắp bị rút ra rồi.

Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ: Cô ấy còn cứu được!
Bé điên: Không cần, rút!

Tên sau edit: [Xuyên sách] Sau khi trở thành vợ cũ Alpha tồi tệ của nữ chínhHán Việt: Thành vi nữ chủ đích chuế A tra th...
26/12/2023

Tên sau edit: [Xuyên sách] Sau khi trở thành vợ cũ Alpha tồi tệ của nữ chính

Hán Việt: Thành vi nữ chủ đích chuế A tra thê hậu

Tác giả: Tiếu Lam

Editor: Totori Team (có tui)
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành

Mới nhất: Chương 125 phiên ngoại: Nhu Nhu Dung Từ mười bốn

Tình trạng edit: Chưa hoàn thành

Văn án:

[Ngốc nghếch si tình chó con nhà quê A x lạnh lùng điên cuồng giỏi giang O, niên hạ, ngọt văn yêu chiều lẫn nhau.]

Là người qua đường trong một quyển tiểu thuyết ABO máu chó Tần Nhiễm không có khát vọng gì lớn, chỉ muốn làm nhân viên văn phòng bình thường tìm một Omega đáng yêu dịu dàng trải qua cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc.

Không ngờ năm hai mươi tuổi cô lại bị một kẻ xuyên sách chiếm cơ thể suốt năm năm, khi trở về thế giới quanh cô biến đổi rất nhiều!

Giờ cô đang ở rể một nhà giàu, có một người vợ xinh đẹp nhưng tự kỷ, có thêm một đứa con gái không biết từ đâu ra. Xung quanh còn có người thứ ba muốn tranh chức vợ cả, trước mắt cô đang phá hư thanh danh của vợ, lấy con gái ra uy hiếp để vợ ra đi tay trắng.

Tần Nhiễm đơ luôn rồi, bà mẹ mày kẻ xuyên sách, mày làm tao đi lên con đường vợ cũ Alpha tồi tệ của nữ chính là tính làm gì!

Nghĩ tới sau này sẽ bị cô vợ điên hãm hại, cuối cùng lại bị con gái điên rút ống thở mà Tần Nhiễm chỉ một lòng muốn tìm tình đầu trải qua cuộc sống bình thường. Cho nên cô đã quyết định rời xa hai mẹ con điên khùng kia, không làm cặn bã công mà làm trợ công, ly hôn trong hoà bình, tương lai se tơ hồng cho vợ cũ và Alpha định mệnh của cô ấy.

***

Tần Nhiễm có một bí mật, năm cô mới vào đại học đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn vô tình đánh dấu một Omega, đó là mối tình đầu và ánh trăng sáng cô không thể nào quên được.

Trời cao sẽ không phụ người có lòng, cuối cùng thông qua nhiều manh mối khác nhau Tần Nhiễm đã thành công liên lạc với cô bạn gái nhỏ trước đây.

Khi lên máy bay bay đi tìm cô ấy Tần Nhiễm tình cờ gặp được vợ cũ khí chất xinh đẹp quyến rũ ngời ngời, khi muốn tránh đi thì có giọng nói phát ra từ điện thoại vợ cũ.

“Cực cưng, cuối cùng em cũng ly hôn rồi, em đang đặt vé máy bay đi tìm chị đây, moa moa~”

Âm thanh quen thuộc, đúng là cái voice lúc nãy Tần Nhiễm gửi cho bạn gái nhỏ.

Tần Nhiễm… Vô cùng sốc.

… Cô liều mạng thoát khỏi vợ cũ mà hóa ra vợ cũ lại là tình đầu?

Trước khi biết vợ cũ là tình đầu: Yêu quý mạng sống, rời xa kẻ điên, người đâu mau tới đây bế cô ta đi đi!

Sau khi biết vợ cũ là tình đầu: Vợ ơi ôm cái đi, mạng em giao cho chị! Ai dám có ý với vợ, em liều mạng với người đó!

Chú ý:

1. Con gái là con ruột, trước khi xuyên đã có.

2. 1vs1, tình đầu của nhau, chỉ có nhau.

3. Tự bồi dưỡng phẩm chất làm công, quay đầu là bờ chưa bao giờ là muộn.

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tần Nhiễm, Ôn Thanh Uẩn

Một câu tóm tắt: Vợ cũ là mối tình đầu của tôi.

Lập ý: Trả giá nhiệt tình luôn có ngày nhận lại hồi báo.

Chương 3: Thế giới 1 (3)Mãi đến hơn tám giờ bốn người khác mới lục tục tới nơi.Lý Vĩ Ca vừa tới đã xin lỗi ngay lập tức:...
11/12/2023

Chương 3: Thế giới 1 (3)

Mãi đến hơn tám giờ bốn người khác mới lục tục tới nơi.

Lý Vĩ Ca vừa tới đã xin lỗi ngay lập tức: “Xin lỗi mọi người rất nhiều, lại để mọi người đợi tôi lâu như vậy.

Lư Sanh, u Kiệt và Đàm Oánh Oánh cũng vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, đường tắc quá.”

Đạo diễn: “Không sao đâu, tôi đã thông báo cho người xem lý do mọi người đến trễ rồi, giờ chương trình đã quay được một giờ, mọi người chuẩn bị chút đi rồi chúng ta bắt đầu.”

Lý Vĩ Ca nhìn xung quanh một hồi rồi kinh ngạc nói: “Yến Hồi vẫn chưa tới hả? Cô ấy cũng bị tắc đường sao?”

Lý Vĩ Ca phát hiện mình vừa dứt lời xong thì mọi người xung quanh cũng chìm trong không khí im lặng kỳ lạ.

“Tôi… Tôi nói sai gì hả?” Lý Vĩ Ca chẳng hiểu gì cả.

*****

“Hahaha, Lý Vĩ Ca buồn cười quá đi mất, mau nhìn sô pha đằng sau kìa, không phải có người nằm ở đó à?

“Yến Hồi nằm ngủ ở sau mấy người đó hahaha…”

“Cười chết mất haha, buồn cười quá đi mất, mấy người có thấy biểu cảm vừa nãy của đạo diễn không, hahaha…”

*****

Đạo diễn thở dài một hơi rồi nói với người bên cạnh: “Cậu đi gọi Yến Hồi dậy đi.”

Bốn người kinh ngạc nhìn người của tổ chương trình bước đến trước sô pha rồi đụng đụng vào vật thể không rõ trên sô pha.
“Ừm… Yến Hồi, những người khác đến cả rồi, chúng ta nên bắt đầu thôi.”

Bốn người khiếp sợ nhìn sô pha, lúc tới bọn họ không chú ý tới người trên sô pha, không ngờ lại là Yến Hồi, ấy hả?

Vật thể không rõ trên sô pha giật giật, thảm lông bị xốc lên làm lộ ra Yến Hồi vẫn còn đang ngái ngủ, nàng ngáp một cái rồi nhìn bốn người đang đứng đó ngu ngơ: “Đến đủ rồi hả?”

Người của tổ chương trình lúng túng nói: “Ừ ừ, đều đến đủ cả rồi, chúng ta phải bắt đầu bây giờ đó.”

“Ừ ừ.” Yến Hồi đứng dậy, gấp thảm lông lại gọn gàng rồi mới trả cho tổ chương trình: “Cảm ơn thảm lông của chương trình, tôi đã ngủ rất ngon.”

Tổ chương trình: “...”

Yến Hồi nhìn bốn người rồi tự giới thiệu đơn giản một chút: “Chào mọi người, tôi là thành viên của Q&K - Yến Hồi.”

Lý Vĩ Ca là người đầu tiên phản ứng lại: “Xin chào, tôi là Lý Vĩ Ca.”

Năm người mới làm quen qua qua một chút thì đã bị tổ chương trình kéo tới trường quay.

Trường quay của “Hành trình kích thích” đều được đầu tư số tiền khủng để làm thật, mọi phương diện đều hoàn thiện.

Chủ đề kỳ đầu tiên là “Nhân loại cuối cùng”, cốt truyện là đất nước nọ đã bùng phát virus khiến hơn nửa dân số trở thành zombie, giờ cả nước chỉ còn năm người bọn lạ là người bình thường, gần đây nhận được tin các tiến sĩ ở viện nghiên cứu J đã nghiên cứu ra thuốc giải, mà nhiệm vụ của bọn họ là tìm được thuốc giải ở viện nghiên cứu và giải cứu quốc gia.

Tổ chương trình dẫn bọn họ tới từng địa điểm khác nhau, Yến Hồi gỡ bịt mắt ra, vị trí hiện tại của nàng là bệnh viện.

Hoàn cảnh xung quanh vô cùng hỗn loạn, trên tường trên giường trên đất toàn là máu như đã trải qua một hồi chém giết.

Yến Hồi nhìn quanh một vòng rồi chọn một cây gậy để phòng thân.

VJ* bên cạnh thấy cử chỉ của Yến Hồi thì sửng sốt, phải nhắc nhớ nhỏ: “Ờm… Không thể đánh người đâu.”

Yến Hồi ngẫm lại thì thấy cũng đúng, dù sao thì cũng là chương trình thôi, diễn viên cả mà, đánh người ở đây đúng là không tốt cho lắm.

“Tôi dùng để phòng thân thôi, không đánh người.”

VJ: “...” Mị không tin.

Người xem: “...” Bọn này cũng không tin.

Yến Hồi bước ra khỏi phòng bệnh, hành lang yên tĩnh không có chút âm thanh nào như một tòa nhà bỏ hoang, hiện tại nàng cần tìm bốn người kia, giờ không hợp để đánh lẻ.

Khi tới mỗi một cửa phòng bệnh Yến Hồi đều sẽ đi chậm, người xem cũng sẽ hồi hộp ngừng thở theo, tất cả đều nhìn theo tầm mắt nàng.

Năm người được thả ở năm chỗ riêng biệt nên trên app livestream sẽ chia ra thành năm màn hình, tổ chương trình phát hiện người xem livestream của Yến Hồi tăng lên như bay, đã vượt xa số lượng người xem của bốn người kia.

Yến Hồi vừa xuống cầu thang đã nghe được tiếng vang ở phòng bệnh bên cạnh, VJ còn bị tiếng động kia dọa sợ, màn hình rung rinh chút xíu.

*****

“Đm đừng nói là zombie nhá, mị sợ quá á á á…”

“Không thấy màn hình cũng rung rinh à? Mẹ nó tổ chương trình chơi lớn đấy.”

“Bên Lư Sanh đã bị zombie đuổi rồi kìa.”

“É é Lý Vĩ Ca cũng gặp phải zombie rồi, ảnh gào thảm lắm.”

“Đàm Oánh Oánh cũng thảm lắm, sợ tới mức rớt cả giày cao gót rồi, mấy người nói xem đứa nhỏ này có biết mình tham gia chương trình gì không vậy, lại còn đi giày cao gót…”

“Ấy, sao Yến Hồi lại về đó rồi?

*****

Yến Hồi đi theo âm thanh tới phòng bệnh 302, cách một lớp pha lê trên cửa nàng nhìn thấy một con zombie đang lượn lờ bên trong, vừa nãy là đụng phải cái giá nên mới tạo ra tiếng động, Yến Hồi nhìn zombie, diễn viên đó rất chuyên nghiệp, dù không ai nhìn nhưng anh ta vẫn nhe răng trợn mắt tiếp tục diễn, trên mặt là lớp make up tinh xảo đặc biệt trông vô cùng quỷ quái, tay cầm cánh tay gãy không biết nhặt từ đâu ra.

Yến Hồi lui về đài y tá ở tầng ba tìm thấy một cuộn băng vải, sau đó nàng ném cây gậy phòng thân sang một bên rồi cầm cuộn băng đi vào phòng bệnh 302.

*****

“Yến Hồi định làm gì vậy?”

“Đừng nói là thấy zombie chảy máu nên định băng bó cho nó đấy ha ha ha…”

“Đm Yến Hồi định bắt cóc zombie hả? Dữ vậy sao?”

“... Cảnh báo có năng lượng cao phía trước, Yến Hồi bắt cóc zombie, rốt cuộc là đạo đức bị chôn vùi hay nhân tính không còn đây.”

“Má ơi Yến Hồi có võ thuật đỉnh thế…”

*****

Trong màn hình Yến Hồi canh lúc zombie quay người lại với mình thì kéo căng băng gạc giằng nửa người trên zombie lại, zombie còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng cuốn lấy, tay bị thít chặt, vừa định hả họng ra cắn đã bị nhét khăn trải giường vào mồm.

Zombie: “... Ứm ứm ứm…”

Yến Hồi kết nút lại rồi đẩy zombie ngã xuống đất, sau đó cởi giày của nó ra.

“Cảm ơn, anh ở lại nghỉ ngơi mạnh giỏi nhé.” Yến Hồi cầm giày rồi vỗ mông chạy lấy người.

VJ khó hiểu với hành động của Yến Hồi, hắn kinh ngạc hỏi: “Cô lấy giày của anh ta làm gì?”

Yến Hồi: “Tại trông cũng đẹp.”

VJ: “...”

Hình như cả bệnh viện chỉ có mỗi một con zombie đó thôi mà đã bí Yến Hồi bắt cóc rồi nên nàng ra khỏi đó cực kỳ an toàn, trên đường cũng vắng hoe, không có người lẫn zombie.

Yến Hồi nhìn kiến trúc xung quanh một lúc rồi nhìn về phía trường học cách đó không xa, thầm nghĩ hẳn sẽ có người tới nơi đó.

Yến Hồi mới đi đến cửa trường đã nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, giọng nữ hẳn là Đàm Oánh Oánh, giọng nam khá giống Lý Vĩ Ca, Yến Hồi nhấc chân đi tới cửa khu dạy học mới phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài.

Hai người trong khi dạy học đã bị đuổi đến tầng một, thấy cửa bị khóa lại từ bên ngoài ý chí cả hai đã nằm yên không động đậy.

“Làm sao bây giờ?” Đàm Oánh Oánh sợ tới mức ứa nước mắt: “Cửa bị khóa ngoài rồi, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Lý Vĩ Ca chạy đến nỗi mồ hôi đầy đầu, không ngừng nghe ngóng tiếng động trên tầng, toàn bộ khu dạy học có mười mấy con zombie đều là học sinh, thời gian cho bọn họ không nhiều lắm, nếu không ra được thì bọn họ sẽ bị cắn và biến thành zombie.

“Nhảy cửa sổ, tìm cửa sổ đi.” Lý Vĩ Ca và Đàm Oánh Oánh chạy quanh sảnh lớn tầng một một vòng nhưng không tìm thấy cửa sổ.

Lý Vĩ Ca khóc không ra nước mứt: “Tổ chương trình muốn ép chết chúng ta thật rồi.”

Đàm Oánh Oánh nhíu mày: “Phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải chết ở đây thật sao?”

“Trừ khi có người ở ngoài mở cửa cho chúng ta thì chúng ta mới ra được.” Lý Vĩ Ca nhìn lên trên tầng: “Giờ đã không còn cách đi lên tầng nữa rồi, tầng hai lẫn tầng ba đều có zombie, giờ lên đó không khác nào đưa dê vào miệng cọp hết.”

“Nhưng mà… Sớm muộn gì zombie cũng xuống đây thôi.” Lúc này tốc độ của zombie vẫn rất chậm, Lý Vĩ Ca xem đồng hồ, vài phút nữa là zombie sẽ xuống tới nơi: “Chúng ta nên… Ấy, Oánh Oánh, cô có nghe được tiếng gì không?”

Đàm Oánh Oánh bị dọa ngơ ra rồi: “Cái gì? Tiếng gì cơ, có phải zombie sắp xuống rồi không?”

Lý Vĩ Ca nghe thấy không giống như tiếng zombie mà là tiếng phá cửa, hắn nhìn về phía cửa lớn thì nhận ra hóa ra tiếng động truyền đến từ phía cửa nên vô cùng kích động: “Có người ở bên ngoài, có người ở ngoài.”

Đàm Oánh Oánh chạy tới định gõ cửa nhưng tự dưng lại nghĩ tới gì đó: “Có khi nào là zombie tông cửa không?

Lý Vĩ Ca biến sắc: “Ở ngoài có người không?”

“Có. là tôi, Yến Hồi.”

Lý Vi Ca vui sướng: “Yến Hồi, sao cô lại ở đây?”

“Tôi chạy ra từ bệnh viện bên cạnh, nghe thấy tiếng thét nên mới tới đây.”

Đàm Oánh Oánh vô cùng kích động: “Yến Hồi cô mau cứu chúng tôi với, cửa bị khóa ngoài rồi, cô xem xem có mở ra được không vậy?”

“Tôi đang mở đây.” Yến Hồi ném cục đá trong tay đi rồi nhìn xung quanh kiếm cục đá lớn hơn, tìm được rồi mới nói với hai người ở trong: “Hai người cách xa cửa ra đi, tôi phá cửa bây giờ đây.”

Lý Vĩ Ca buồn bực nói: “Phá cửa? Ngoài đó không có chìa khóa hả?”

“Có khóa mật mã.”

“Có thể cởi bỏ không?” Lý Vĩ Ca không vẫn chưa quên tổ chương trình: “Cô có thể nói câu đố cho tôi để tôi ở trong nghĩ cách phá giải thử xem.”

“Không cần, giải đề lằng nhằng bỏ xừ ra, đập luôn cho nhanh.”

Lý Vĩ Ca còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe được tiếng phá cửa rầm rầm trước mặt, Yến Hồi chỉ dùng chút sức đã mở được cánh cửa, tổ chương trình nhìn cái khóa mật mã hoàn hảo của mình bị tác động vật lý mạnh bạo mà cũng chỉ có thể khóc thầm trong lòng.

Lý Vĩ Ca với Đàm Oánh Oánh thấy cửa mở thì chạy ra ngoài ngay lập tức, Yến Hồi thấy zombie đã xuống dưới nên khi hai người vừa ra ngoài nàng đã đóng kín cửa lại và chèn cửa bằng một cây gậy.

Đàm Oánh Oánh sợ tới mức xụi lơ trên đất, chỉ có thể ấp úng: “Sợ muốn chết luôn, cuối cùng cũng thoát được khỏi đó rồi.”

Lý Vĩ Ca thở phì phò ngồi dưới đất ngước mắt lên nhìn Yến Hồi: “Cảm ơn nhé, nếu không có cô thì chắc bọn tôi bay màu ở đây luôn rồi.”

“Không sao, tiện đường thôi.” Yến Hồi nhìn bàn chân trần trụi của Đàm Oánh Oánh rồi đưa đôi giày mới cướp được qua, không biết đôi giày cao gót kia đã bay từ đời tám hoánh nào rồi: “Cho cô này.”

Đàm Oánh Oánh sửng sốt nhìn đôi giày trước mặt mình: “Đây là… cái gì vậy?”

Yến Hồi nhướng mày: “Giày, không biết hả?”

“Tôi… Tôi biết là giày nhưng mà…” Đàm Oánh Oánh kinh ngạc nói: “Tại sao cô lại đưa giày cho tôi?”

Yến Hồi không nói gì mà chỉ cúi xuống nhìn chân nàng.

Giờ Đàm Oánh Oánh mới ý thức được việc vừa nãy chạy vội quá nên đã lỡ làm bay mất giày cao gót từ lúc nào, nói thật là nàng không ngờ tới việc mới kỳ đầu tiên mà đã mạo hiểm kích thích đến vậy, biết thế không đi cao gót. Yến Hồi ngồi xổm xuống nâng chân Đàm Oánh Oánh lên, trên chân nàng có đá nên Yến Hồi lại móc băng vải trong túi ra xoa xoa rồi mới đi giày vào cho nàng.

Đàm Oánh Oánh thấy nàng đi giày cho mình thì mặt đỏ ửng lên như tôm luộc, ấp úng nói: “Tôi… Tôi tự đi được mà.”

Yến Hồi đứng dậy: “Vậy cô tự đi chiếc còn lại đi.”

Đàm Oánh Oánh đi chiếc còn lại vào ngay lập tức, tuy rằng giày rất lớn nhưng vẫn thoải mái hơn cao gót hay chân trần nhiều rồi, nàng nhìn Yến Hồi rồi lí nhí nói: “Cảm ơn.”

Yến Hồi nhìn xung quanh: “Hai người có thể đoán được vị trí của hai người kia không?”

Lý Vĩ Ca cũng quan sát một chút rồi chỉ vào công viên ở nơi xa: “Tôi nghĩ hai người họ ở công viên trò chơi bên kia, có muốn qua đó xem thử không?”

“Được.” Yến Hồi vươn tay ra trước mặt Đàm Oánh Oánh: “Đi thôi,”

Đàm Oánh Oánh nhìn những ngón tay thon dài tinh tế trước mặt mình một lúc rồi mới nắm lấy để Yến Hồi kéo lên: “Cảm ơn.”

Yến Hồi cười nhẹ: “Không cần cảm ơn.”

Đàm Oánh Oánh cúi đầu, tai đỏ như máu.

Lý Vĩ Ca đứng một bên thấy vậy thì tự dưng thấy hình như mình hơi thừa thãi thì phải.

*****

“Sao tôi lại thấy Đàm Oánh Oánh với Yến Hồi đẹp đôi nhở?”

“Mẹ tôi ơi? Chẳng lẽ Yến Hồi thật sự cướp đôi giày kia vì Đàm Oánh Oánh hả?”

“Đừng nói là Yến Hồi thấy Đàm Oánh Oánh đi cao gót nên mới đi cướp giày thật nhớ?”

“Yến Hồi làm người rồi hả??? Thay đổi triệt để rồi ấy hả???”

*****

Ba người cùng đi tới công viên giải trí gần đó, đường đi tới đó cực kỳ tồi tàn, tàn tích của những công trình lớn, những chiếc xe bỏ hoang, còn cả vết máu và thi thể nằm la liệt khắp đường đều thể hiện không khí khiến con người ta tuyệt vọng không thôi.

Lý Vĩ Ca cảm thán: “Làm giống thật ghê đó, làm tôi cứ ngỡ bản thân đang đóng phim điện ảnh luôn cơ.”

Từ khi Yến Hồi đi giày cho nàng, kéo tay nàng Đàm Oánh Oánh đã bắt đầu lẳng lặng đi theo Yến Hồi: “Mới tập đầu tiên đã khủng bố như này rồi thì năm tập còn lại chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lý Vĩ Ca nghe nàng nói vậy thì cũng bắt đầu bồn chồn: “Cô nói vậy làm tôi sợ đấy.”

Đàm Oánh Oánh nhìn Yến Hồi đi đằng trước, trông nàng không có vẻ gì là sợ hãi cả, vẫn rất bình tĩnh, gần như là không dung hòa được với cảnh tượng ở nơi đây khiến người ta cảm thấy an toàn đến kỳ lạ khi được ở bên cạnh nàng.

“Yến Hồi, cô không sợ sao?” Đàm Oánh Oánh hỏi.

Yến Hồi trả lời rất lạnh nhạt: “Đây chỉ là một chương trình thôi.”

Ý nói hai người nhập diễn sâu quá rồi.

Đàm Oánh Oánh bị lời của nàng làm cho câm nín, tuy biết chỉ là chương trình nhưng dù là cảnh xung quanh hay NPC thì cũng đều quá đáng sợ đi, rất nhiều lần nàng đã tưởng bản thân xong thật rồi, hoàn toàn quên mất thực tế rằng bản thân chỉ đang đi quay chương trình mà thôi.

“Có thể… Nhưng mà lúc cô nhìn thấy đám zombie đó cô không thấy sợ hả?” Đàm Oánh Oánh bị phân tới phòng học, lúc vừa ra khỏi cửa nàng đã đụng mặt với một zombie có bộ dạng dữ tợn khiến nàng sợ tới mức làm rơi cả cao gót: “Lúc tôi bị zombie đuổi tim tôi đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài rồi ấy.”

Lý Vĩ Ca thấy Yến Hồi vẫn vô cùng chỉn chu khác hẳn với hắn và Đàm Oánh Oánh, kiểu tóc mới làm sáng nay của hắn đã thành tổ chim, Đàm Oánh Oánh thì bay cả giày nhưng Yến Hồi lại không có vẻ gì là giống người mới bị zombie đuổi cả vậy nên hắn chỉ có thể buồn bực nói: “Chỗ cô không có zombie hả?”

Yến Hồi: “Có.”

Đàm Oánh Oánh hỏi: “Có nhiều không? Chắc bệnh viện phải có nhiều bệnh nhân biến dị lắm nhỉ?”

“Không nhiều lắm.” Yến Hồi phủi phủi đám bụi không tồn tại trên quần áo, trả lời kiểu vô cùng ngứa đòn: “Có một con thôi.”

Lý Vĩ Ca: “...”

Đàm Oánh Oánh: “...”

*****

“Ha ha ha cười chết mất, mấy người thấy mặt của Đàm Oánh Oánh với Lý Vĩ Ca không, bọn họ xịt keo hết rồi kìa.”

“Hình như tổ chương trình sủng ái Yến Hồi quá rồi thì phải, trường học với công viên giải trí đều nhiều zombie bỏ mẹ, xong chỗ Yến Hồi chỉ có một con, có phải hơi bất công rồi không?”

“Nhỡ tổ chương trình sợ Yến Hồi không được nên mới thả một con zombie ra để tránh cô ả tức lên đòi về không quay nữa thì sao?”

“Mặc kệ nó, tôi chỉ thấy lúc Yến Hồi nói ra mấy lời này là cố ý thôi, quá khoe khoang đi, mấy người nhìn biểu cảm của Đàm Oánh Oánh với Lý Vĩ Ca xem, mấy chữ ‘Mi trêu tau à?’ sắp hiện rõ trên mặt bọn họ rồi ha ha ha, buồn cười chết mất thôi…”

“Bệnh viện chỉ có một con zombie mà còn bị Yến Hồi trói đẩy ngã xuống đất không động đậy được, cười chết mất ha ha ha…”

*****

Còn chưa tới gần công viên trò chơi bọn họ đã nghe được rất nhiều tiếng bước chân, ba người liếc nhau một cái rồi nhanh chóng núp vào siêu thị bên cạnh, Lý Vĩ Ca thò đầu ra thì thấy Lư Sanh và u Kiệt đang chạy như chó đuổi tới, hắn vừa mới định mở mồm ra gọi hai người họ thì đã bị Yến Hồi bịt mồm lại.

“Đừng có kêu, nhìn phía sau bọn họ kìa.”

Lý Vĩ Ca nhìn ra sau Lư Sanh và u Kiệt mới thấy một biển zombie cuồn cuộn: “Đm, mẹ nó phải đến trăm người chứ ít gì?”

Đàm Oánh Oánh liếc hắn một cái rồi nhắc nhở: “Anh vừa nói bậy đó.”

Lý Vĩ Ca: “...”

“Tới lúc này rồi đừng để ý mấy cái đó nữa.” Yến Hồi quay qua nhìn chỗ bọn họ đang núp: “Vẫn nên nghĩ cách cứu… Hai người kia đi.”

Đàm Oánh Oánh nhìn đám zombie đó mà phát rầu: “Cứu thế nào bây giờ? Năm người chúng ta cũng không đấu lại bằng đó zombie.”

“Ai bảo chúng ta đánh nhau với bọn chúng?” Yến Hồi mỉm cười: “Cô nghĩ tôi là người bạo lực như vậy hả?”

Lý Vĩ Ca sầm mặt nói: “... Vậy cô có thể buông dao phay xuống không?”

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tùm Lum Tà La posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share