
22/09/2025
Người cha già sống đ;ơn đ;;ộc trong ngôi nhà lá s;iêu v;ẹo ở quê, 4 người con trai trưởng thành giàu có nhưng không đoái hoài, tới khi sắp nhắm mắt tất cả mới ngỡ ngàng phát hiện đống gia tài nhưng ông lại tuyên bố giao hết cho người này... Người ta trong làng vẫn thường đồn nhau rằng, ngôi nhà lá ở cuối xóm – nơi mưa tạt cũng rách, nắng xuyên cũng lọt – cất giấu một bí mật lớn. Nhưng bí mật ấy không ai biết, ngoại trừ ông già gù lưng với mái tóc bạc như sương sớm, người mà cả bốn đứa con thành đạt chưa một lần về hỏi han suốt hơn mười năm qua…
Ông Mười sống một mình trong căn chòi lá cũ kỹ nằm sâu trong con đường đất đỏ, thuộc xã nghèo Cổ Chiên. Căn nhà nghiêng ngả, cột xiêu vẹo như chiếc cẳng gà bệnh. Mỗi mùa mưa lũ, người ta đều nghĩ một ngày nào đó, con nước sẽ cuốn luôn cả căn chòi lẫn người đàn ông già nua bên trong.
Ông từng là một thợ mộc khéo tay nhất vùng, bàn tay chai sần từng dựng lên biết bao căn nhà, từ nhỏ đến lớn, từ nhà dân đến đình làng. Người ta kính trọng ông, không chỉ vì tay nghề mà còn vì cái tâm. Cả đời làm lụng, vợ ông mất sớm, để lại cho ông bốn đứa con trai. Cực nhọc nuôi con ăn học nên người, đến khi từng đứa thành công, ông lại trở thành người bị bỏ lại.
Thằng Cả – Minh – giờ là giám đốc một công ty xây dựng tại TP.HCM. Hắn từng hứa sẽ rước ông lên thành phố, nhưng suốt 7 năm qua chỉ toàn là những lời nhắn “bận quá cha ơi”.
Thằng Hai – Thành – làm trong ngành bất động sản. Gọi điện về mỗi dịp lễ Tết, hỏi thăm dăm ba câu rồi cúp máy. Lần gần nhất hắn về quê là lúc vợ chồng hắn cần chuyển tên sổ đỏ mảnh đất ruộng – phần đất ông Mười đang canh tác.
Thằng Ba – Lợi – là kỹ sư, lấy vợ người nước ngoài. Mấy năm đầu còn gửi tiền về, sau đó thì... bặt tăm. Ông chỉ biết tin con qua vài dòng bình luận ngắn ngủi trên Face/book.
Thằng Út – Nam – từng học ngành y, giờ mở phòng khám tư. Hắn là người ông kỳ vọng nhất, vì tính nó hiền, ít sân si, nhưng cũng là đứa khiến ông đau lòng nhiều nhất khi lần cuối gặp ông chỉ để nói rằng: “Cha à, con không thể về quê sống được đâu, ở đó chẳng có tương lai.”
Cứ thế, ông Mười sống một mình. Mỗi ngày dậy từ tinh mơ, nấu cơm, tưới vài luống rau, bửa vài cây củi. Buổi tối, ông ngồi bên chiếc đèn dầu leo lét, đọc lại những lá thư cũ mà vợ ông từng để lại. Nỗi cô đơn ngấm vào tim như những đêm gió rít xuyên qua vách lá, lạnh buốt tận xương.
Nhưng ông Mười không than, không trách, không oán. Mỗi lần người trong xóm hỏi:
– Bốn đứa con trai của ông nay giàu lắm rồi hén, sao hổng thấy về?
Ông chỉ cười:
– Ừ, tụi nó bận làm ăn hết, có nhớ tới cha là tốt rồi.
Cho đến một ngày, ông Mười đổ bệnh.
Tin ông nhập viện được lan truyền qua một người hàng xóm tốt bụng, bà Tư bán xôi. Bà gọi điện cho từng đứa con của ông. Phải đợi đến khi bác sĩ báo: “Có lẽ ông chỉ còn vài tuần nữa thôi”, thì bốn người con trai mới lần lượt lục đục trở về..Quý độc giả đọc tiếp tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=2043