Sức Khỏe & Đời Sống

Sức Khỏe & Đời Sống Trang Sức Khỏe & Đời Sống là nơi chia sẻ những kiến thức về sức khỏe và đ

Người cha l/ừ/a con gái vào quán cơm rồi bỏ đi, 20 năm sau đau đớn khi quay lại nhận con ...Nguyễn Văn Tùng – một người ...
07/07/2025

Người cha l/ừ/a con gái vào quán cơm rồi bỏ đi, 20 năm sau đau đớn khi quay lại nhận con ...Nguyễn Văn Tùng – một người đàn ông tầm 35 tuổi thời ấy – bước vào quán cơm bình dân cùng cô con gái nhỏ tên là Ngọc Mai. Ông chọn bàn góc khuất gần bức tường treo đầy lịch cũ và những tranh thờ đơn sơ. Cô bé vừa líu lo kể chuyện ở lớp mầm non, vừa hồn nhiên xé bánh đa bỏ vào canh như thể đó là trò chơi thú vị nhất trong ngày.
Tùng nhìn con, ánh mắt đầy suy tư. Tay ông cầm chiếc điện thoại cũ kỹ, cứ nhìn đi nhìn lại dòng tin nhắn mới nhận:
"Tôi không thể nuôi được nó. Nếu anh không đến ngay, tôi sẽ đưa nó vào trại trẻ mồ côi."
Đó là tin nhắn từ người vợ cũ – người đã bỏ ông đi khi con gái mới chập chững biết đi. Tùng đã giành quyền nuôi con, nhưng những tháng ngày khốn khó, thất nghiệp, nợ nần và trốn chạy khiến ông rơi vào đường cùng. Không nơi nương tựa, ông đến Sài Gòn với hi vọng tìm được việc làm. Nhưng cuộc sống thành thị đâu dễ dàng với một người vừa thất học, vừa thiếu kỹ năng.
“Con ăn đi, ba ra ngoài gọi điện chút rồi vô liền nha.” – Tùng cúi xuống nói, tay vuốt nhẹ lên tóc Mai.
“Ba nhớ về liền đó nghen!” – Ngọc Mai cười hồn nhiên.
Tùng bước ra khỏi quán. Trên bàn, phần cơm thịt kho của ông vẫn còn nguyên. Chiếc ghế nhựa lung lay nhẹ trong làn gió cuối chiều. Và ông – đã không quay lại.
Cô chủ quán cơm – bà Năm – vốn là một phụ nữ trung niên hiền lành, đã sống gần hết đời ở khu chợ này. Khi thấy cô bé ngồi mãi không có người đón, bà lo lắng hỏi thăm, rồi báo công an phường. Sau vài tuần không ai đến nhận, Ngọc Mai được chuyển vào một trung tâm bảo trợ trẻ em ở quận Thủ Đức.
Nhưng bà Năm không thể quên được đôi mắt ngây thơ của Mai hôm ấy. Thế là sau nhiều thủ tục, bà xin nhận bé về nuôi. Bà không giàu, chỉ là chủ quán cơm bình dân sống tằn tiện, nhưng tình thương thì đủ đầy. Bà đặt lại tên cho bé là Trúc Mai, để bắt đầu một cuộc đời mới.
Năm tháng trôi qua, Trúc Mai lớn lên trong tình yêu thương giản dị của bà Năm, học hành chăm chỉ và luôn phụ bà dọn hàng, nấu nướng. Cô bé có đôi mắt sáng, luôn buồn man mác mỗi lần thấy những người cha chở con gái đến quán ăn. Trong sâu thẳm, Mai vẫn nhớ về "người ba" năm nào – mảnh ký ức mờ nhạt nhưng không bao giờ quên.
20 NĂM SAU NGÀY ĐÓ
Năm ấy, Trúc Mai tròn 24 tuổi. Cô vừa tốt nghiệp đại học Sư phạm, chuẩn bị về nhận công tác tại một trường tiểu học ở quận 9. Quán cơm của bà Năm giờ đã nổi tiếng trong vùng vì sự tử tế, món ăn vừa ngon vừa rẻ. Trúc Mai vẫn phụ bà mỗi buổi chiều.
Chiều nọ, một người đàn ông ăn mặc đơn giản bước vào quán. Ông có mái tóc điểm bạc, ánh mắt mệt mỏi nhưng hiền hậu. Ông ngồi xuống chiếc ghế nơi góc quán, đúng vị trí cũ của 20 năm trước. Khi Trúc Mai mang nước ra, người đàn ông nhìn cô hồi lâu. Cô cũng thấy người này có gì đó quen thuộc kỳ lạ.
“Cháu tên gì?” – ông hỏi, giọng run run.... Xem thêm tại bình luận

Đêm t/ân hô/n, bố chồng dúi vào tay 10 tờ 100 đô rồi lắp bắp: “Muốn sống thì mau tr//ốn ngay khỏi đây”....Tôi đứng sững ...
06/07/2025

Đêm t/ân hô/n, bố chồng dúi vào tay 10 tờ 100 đô rồi lắp bắp: “Muốn sống thì mau tr//ốn ngay khỏi đây”....Tôi đứng sững như bị hóa đá, lòng lạnh b;uốt ...

Tôi tên là Thảo, 26 tuổi, nhân viên kế toán cho một công ty xây dựng ở Hà Nội. Tôi gặp Hưng – chồng tôi, trong một buổi họp liên kết giữa hai công ty. Hưng hơn tôi 3 tuổi, giám đốc trẻ, đẹp trai, lịch thiệp, có tiếng là con trai duy nhất của một gia đình giàu có ở Ninh Bình. Mối quan hệ tiến triển nhanh chóng, chỉ sau 6 tháng, anh ấy cầu hôn.

Gia đình tôi bình thường, bố mẹ làm viên chức đã về hưu. Khi Hưng ngỏ lời, mẹ tôi khóc vì mừng, bố tôi dù nghiêm khắc cũng gật đầu đồng ý. Từ bé, tôi vốn nghe lời và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chọn sai người.

Lễ cưới được tổ chức long trọng tại một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Mọi người đều ngưỡng mộ tôi vì “lấy được chồng giàu”, nhưng tôi chỉ mỉm cười – tôi không lấy anh vì tiền, mà vì anh khiến tôi thấy an toàn.

Cho đến đêm tân hôn...

Bố chồng tôi – ông Hoàng Văn Bình, một người đàn ông trầm lặng, ít nói, từ lần đầu gặp tôi đã khiến tôi có cảm giác ông không thích mình. Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ đến chuyện ông có thể nói ra những lời như vậy trong chính đêm cưới của con trai ông.

— Cháu không hiểu… chú nói gì vậy ạ? – tôi lắp bắp, vẫn chưa hoàn hồn.

Ông siết mạnh tay tôi, thì thầm như sợ có ai nghe thấy:
— Cháu không nên hỏi. Ngay khi cháu ra khỏi cửa, có người chờ sẵn. Đừng quay lại. Đây là tất cả những gì ta có thể làm.

Nói rồi, ông nhìn tôi một lúc lâu – cái nhìn đầy ám ảnh, pha lẫn sợ hãi, như thể ông đang làm điều gì đó có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.

Ông đi rồi, để lại tôi và một cơn bão rối loạn trong lòng.

Tôi nhìn chồng đang ở phòng bên cạnh – Hưng đang gọi điện cho bạn bè, cười nói vui vẻ, không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi đắn đo, do dự, rồi quyết định gọi cho người bạn thân nhất – Lan, người duy nhất tôi tin tưởng ngoài gia đình.

— Mày b/ị đ//i/ê/n à? Bỏ trốn trong đêm cưới? Có ai đ//e d/ọ/ a mày à? – Lan hét lên trong điện thoại.

Tôi kể lại mọi chuyện. Lan im lặng hồi lâu, rồi nói:
— Nếu bố chồng mày nói vậy thì không thể là đùa. Tao đến đón mày.

10 phút sau, Lan xuất hiện trước sảnh khách sạn, tôi kéo vali, cúi đầu bước ra như người trốn chạy. Lúc ấy là 2 giờ 17 phút sáng, trời Hà Nội lất phất mưa nhẹ.

Tôi trốn về nhà Lan. Điện thoại tôi tắt nguồn. Mẹ tôi gọi hơn 30 cuộc. Mẹ chồng gọi, chồng tôi gọi… Nhưng tôi sợ. Tôi không biết mình sợ điều gì – chồng, hay chính gia đình đó? ... Xem thêm 👇

Cô gái 20 tuổi lỡ có bầu với công nhân xây dựng, ngày anh đưa cô về quê ra mắt, bị bố mẹ ph;;ản đ;;ối vì “ăn cơm trước k...
06/07/2025

Cô gái 20 tuổi lỡ có bầu với công nhân xây dựng, ngày anh đưa cô về quê ra mắt, bị bố mẹ ph;;ản đ;;ối vì “ăn cơm trước kẻng” nên không cho cưới. Ba tháng trôi qua, Hương chờ đợi trong v;ô vọng. Bụng cô ngày một lớn, nhưng Minh cứ lần lữa, viện cớ gia đình chưa đồng ý. Rồi một ngày, qua một người quen, Hương chết lặng khi biết sự thật: Minh đã làm đám cưới ở quê với một cô gái khác, người được gia đình anh chọn từ lâu. Hương không khóc, không gào thét. Cô chỉ lặng lẽ rời đi, ôm nỗi đau và đứa con trong bụng, quyết tâm làm mẹ đơn thân. Mười bảy năm sau sự thật dần lộ ra...Vào một buổi chiều tháng Sáu, khi cơn mưa giăng mờ cả phố cổ Hội An, một người phụ nữ lặng lẽ đứng trước cổng trường THPT, tay cầm chiếc ô cũ, mắt dõi theo một cậu học sinh đang bước ra. Bảy năm nuôi con một mình, mười bảy năm câm lặng chôn giấu nỗi đau, giờ đây, trái tim Hương lại thắt lại bởi một sự thật mà cô chưa bao giờ dám đối diện..."
Năm ấy Hương vừa tròn 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất đời con gái. Cô là sinh viên ngành kế toán trường Cao đẳng Kinh tế ở Đà Nẵng. Gia cảnh không khá giả, ba mất sớm, mẹ bán bánh mì đầu ngõ nuôi hai chị em ăn học. Hương học giỏi, chăm ngoan, chưa từng khiến mẹ phiền lòng. Nhưng rồi, chính mùa hè năm hai ấy đã viết nên trang đời u uất nhất trong tuổi trẻ của cô.
Hương gặp Minh khi đi làm thêm ở một quán cơm bình dân gần công trình xây dựng. Minh là công nhân mới từ quê Quảng Ngãi ra làm phụ hồ. Vóc dáng cao to, nụ cười hiền khô và ánh mắt có phần vụng về, anh khiến cô gái trẻ cảm thấy gần gũi và tin tưởng. Tình yêu đến tự nhiên như cơn mưa đầu mùa – nhanh, bất ngờ và thấm đẫm.
Họ yêu nhau chừng hơn ba tháng thì Hương phát hiện mình mang thai. Tin vui với cô lại là nỗi hoang mang không lời. Cô bỏ lớp, đi làm thêm nhiều hơn để dành dụm tiền. Minh hứa sẽ đưa cô về quê xin cưới đàng hoàng. Cô tin anh, như thể cả thế giới này chỉ có một người đàn ông duy nhất là Minh.
Ngày về ra mắt, mọi chuyện không như Hương tưởng tượng. Bố mẹ Minh lạnh nhạt, gương mặt tối sầm lại khi nghe đến chuyện “ăn cơm trước kẻng”. Mẹ anh bảo: "Con gái bây giờ hư lắm, chưa gì đã dính, chắc gì là con Minh?" – câu nói như nhát dao cứa vào tim Hương.
Họ quay về Đà Nẵng trong im lặng. Từ hôm đó, Minh bắt đầu tránh mặt cô, rồi viện cớ này kia: “Bố mẹ chưa đồng ý, đợi thêm một thời gian nữa…” – câu nói đó lặp lại nhiều lần như một đoạn băng cũ.
Ba tháng trôi qua, bụng Hương ngày càng lớn. Trong khi Minh càng ít liên lạc. Rồi một buổi chiều mưa, người bạn làm cùng quán gọi cho cô, giọng run run:
– Hương ơi… Minh nó… cưới vợ ở quê rồi…
Hương cứng người. Cô ngồi thừ trên ghế đá công viên gần ký túc xá suốt nhiều tiếng. Không nước mắt. Không oán trách. Chỉ có một khoảng lặng như bị rút sạch mọi âm thanh.
Cô quyết định nghỉ học, dọn trọ ra ngoại ô, xin làm kế toán cho một xưởng gỗ nhỏ, và giữ lại đứa bé. "Không cần ai thương hại, mình sẽ làm mẹ đơn thân" – cô tự nhủ mỗi tối, khi đôi chân sưng phù vì mang thai mà vẫn không dám ngơi nghỉ.
Thằng bé chào đời vào một đêm mưa lớn, trong căn phòng trọ lợp tôn, có tiếng ếch nhái và hơi đất ngai ngái. Cô đặt tên con là Khôi – nghĩa là khởi đầu. Vì đối với Hương, đứa bé là ánh sáng duy nhất còn lại giữa đời mình.
Cuộc sống không dễ dàng. Làm mẹ đơn thân ở tuổi hai mươi mốt, Hương vừa đi làm, vừa nuôi con. Đôi khi phải bế Khôi đi gửi nhờ bác tổ trưởng khi tăng ca đột xuất. Nhiều đêm, cô khóc vì mệt, vì tủi thân, vì nhớ mẹ già ngoài quê nhưng không dám về, sợ người ta dị nghị.
Khôi lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Cậu bé có đôi mắt giống hệt Minh – điều mà mỗi lần nhìn thấy, tim Hương lại se lại. Cô chưa từng kể cho con biết cha nó là ai. Trong mọi hồ sơ nhập học, giấy tờ, cô luôn để trống mục "tên cha". Với cô, Khôi chỉ cần mẹ là đủ.
Năm Khôi học lớp 10, cô tích góp mua được một mảnh đất nhỏ ở Hội An, mở tiệm tạp hóa nhỏ trước nhà....Xem thêm 👇

Đi công tác về sớm không báo trước, vừa vào nhà tôi đã s;ững s;ờ nhìn thấy giày, váy áo v/ứt lung tung kéo dài đến tận c...
06/07/2025

Đi công tác về sớm không báo trước, vừa vào nhà tôi đã s;ững s;ờ nhìn thấy giày, váy áo v/ứt lung tung kéo dài đến tận cửa phòng ngủ. Lấy hết bình tĩnh, tôi mở tung cửa phòng ngủ rồi bật đèn lên, tôi b/ắt qu/ả ta/ng tại tr/ận cô thư ký cùng chồng trên chiếc giư::ờng ng:;ủ của 2 vợ chồng. Cô thư ký s::ợ h::ãi qu::ấn kh::ăn ch::ạy ra… Ngay lập tức tôi làm 1 việc khiến cả 2 không còn đường tho::át…Tôi tên Ngọc – 33 tuổi, nhân viên kế toán trưởng tại một công ty xuất nhập khẩu, chồng tôi – Thành, 37 tuổi, giám đốc kinh doanh của một tập đoàn lớn. Chúng tôi lấy nhau được 7 năm, có một con gái 5 tuổi, hiện gửi về ngoại chăm giúp vì tôi đi công tác miền Trung suốt hai tuần.
Tôi yêu chồng. Và hơn cả yêu, là tin tưởng. Thành là người chững chạc, biết chăm con, thường hay nói những lời có vẻ sâu sắc:
“Đàn ông ra ngoài gặp gì cũng có, nhưng thứ giữ chân anh ở lại là tổ ấm này.”
Tôi từng tự hào về anh, từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn. Nhưng mọi thứ thay đổi chỉ trong một buổi chiều thứ sáu.
Chuyến công tác kết thúc sớm vì đối tác hủy cuộc họp phút chót. Tôi quyết định không báo trước cho chồng, phần vì muốn tạo bất ngờ, phần vì nhớ nhà.
Về đến căn hộ lúc 16h, tôi không gọi cửa – tôi có chìa khóa riêng. Cánh cửa bật mở, căn nhà vắng lặng. Không có tiếng ti vi, không có tiếng nhạc. Chỉ có một thứ khiến tôi lạnh sống lưng: mùi nước hoa nữ lạ và tiếng cười khúc khích thoảng qua khe cửa phòng ngủ.
Tôi bước vào, như bị điều khiển bởi một thế lực nào đó.Tôi không gọi, không gõ cửa. Tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh sáng từ hành lang hắt vào lờ mờ. Tôi bật đèn.
Và ở đó – không thể tin nổi – chồng tôi, trần truồng, cùng cô thư ký của anh – Vy – đang quấn lấy nhau.
Vy hốt hoảng kéo vội khăn tắm, hét lên, gục ngã xuống sàn khi thấy tôi đứng trân trân như hóa đá. Còn Thành? Anh cuống cuồng, gào lên:
“Ngọc! Em về lúc nào? Nghe anh giải thích!”
Tôi không hét, không khóc. Tôi đi đến tủ đồ, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp – hộp quà tôi định tặng anh nhân dịp kỷ niệm ngày cưới tuần sau – và ném thẳng vào bức tường gần giường. Vỡ vụn.
“Giải thích ư? Ngay trên giường của tôi à?”
Vy lúc đó run rẩy, lắp bắp:
“Chị… em xin lỗi… em không cố ý… tụi em chỉ là...”
Tôi cắt ngang:
“Cô câm miệng. Tôi sẽ để luật pháp và công ty của cô dạy cô cách cư xử với vợ sếp.”Tôi lẳng lặng bước ra khỏi phòng, nhưng đầu tôi đã hoạt động như một cơn bão. Tôi không thể để mọi chuyện chỉ dừng lại ở một cái tát hay nước mắt.
Không. Tôi là người bị phản bội, nhưng tôi không yếu đuối. Tôi đã hy sinh sự nghiệp, cơ hội, tuổi xuân để xây dựng gia đình này. Nếu nó đổ vỡ, ít nhất tôi cũng cần lấy lại công bằng.
Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi ở phòng khách, tay lướt điện thoại xem lại tất cả những tin nhắn, dấu hiệu mà mình từng bỏ qua.Từng buổi tăng ca đột ngột.
Từng tin nhắn “em về trước đi, anh còn họp với phòng hành chính.”
Từng chuyến công tác “trùng lịch.”
Tôi bắt đầu ghép nối các chi tiết. Thì ra họ đã qua lại từ lâu. Vy – cô gái từng chào tôi lễ phép trong tiệc công ty, từng gửi quà sinh nhật cho con tôi – lại chính là người lên giường với chồng tôi.
Tôi đã quá tin. Quá dễ dãi. Quá mù quáng.Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, gọi điện cho một người bạn thân làm ở phòng nhân sự công ty chồng. Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Tớ cần hồ sơ nội bộ và lịch công tác của Vy từ 6 tháng nay. Không cần biết thế nào, tớ sẽ trả ơn cậu.”
Bạn tôi hơi ngập ngừng, nhưng rồi đồng ý. Đến trưa, tôi đã có bản sao lịch trình, xác nhận một số chuyến công tác trùng khớp giữa Vy và Thành – dù về lý không liên quan gì nhau.
Tôi sao lưu tất cả dữ liệu. Gửi một bản vào email cá nhân, một bản vào USB, một bản vào drive riêng – phòng trường hợp có chuyện.
Rồi tôi gọi cho Thành.
“Anh có 3 ngày để giải quyết mọi chuyện. Đừng nói chuyện với tôi nếu không nghiêm túc.”
Ba ngày để suy nghĩ – đó là hạn cuối tôi cho Thành.
Tôi rời khỏi nhà, về bên ngoại lấy cớ thăm con. Tôi cần khoảng lặng để nhìn lại tất cả. Không phải để níu kéo, mà để chuẩn bị dứt bỏ một cách ngẩng cao đầu... Xem thêm 👇

Chồng tôi đã q;u/a đ/ờ;i gần năm qua nhưng 1 tuần nay, con gái cứ đi học về là khoe “Con gặp bố ở trường”. Không thể tin...
06/07/2025

Chồng tôi đã q;u/a đ/ờ;i gần năm qua nhưng 1 tuần nay, con gái cứ đi học về là khoe “Con gặp bố ở trường”. Không thể tin nổi, tôi l/é/n theo dõi thì rụng rời trước cảnh nhìn thấy giữa sân trường … Người kia chính là …Chồng tôi – Nam – mất vì t/ai n/ạn giao thông vào đúng đêm mưa tầm tã tháng 8 năm ngoái. Chiếc xe container lấn làn trong lúc anh đang trên đường về sau ca trực. Anh ra đi đột ngột, để lại tôi và bé An – con gái mới chỉ học lớp 1, bơ vơ trong căn nhà vốn đầy tiếng cười.

Giai đoạn đầu sau tang lễ là một chuỗi ngày mịt mù. Bé An gần như không nói năng gì, chỉ ôm chặt chú gấu bông cũ bố tặng và khóc mỗi đêm. Tôi đưa con đi khám tâm lý, bác sĩ bảo rằng trẻ nhỏ hay tự dựng lên thế giới ảo để đối phó với mất mát. Dần dần, con bé ổn hơn, trở lại trường, học hành chăm chỉ. Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã lùi vào dĩ vãng, rằng con bé đã học cách sống thiếu cha.

Cho đến cách đây một tuần, khi nó đi học về và cười toe toét:
– Mẹ ơi, hôm nay con gặp bố!

Tôi chết sững.
– Gặp... ai cơ con?
– Bố! Bố Nam ấy! Ở trường! Bố nói con ăn cơm phải ăn rau nhiều mới chóng lớn.

Tôi cứng người. Định bụng hỏi thêm nhưng rồi lại kìm lại. Có lẽ chỉ là một trò tưởng tượng của đứa trẻ thiếu cha. Nhưng hôm sau, và hôm sau nữa, con bé vẫn nói y hệt: “Hôm nay bố lại đến!”, “Bố ngồi ở gốc cây bàng trong sân trường”.
Giấc mơ lặp lại thì có thể, nhưng liên tục cùng một chi tiết rõ ràng đến thế... khiến tôi bắt đầu hoang mang.

Chiều thứ Năm, tôi xin nghỉ làm nửa buổi, mang khẩu trang, đội mũ lưỡi trai để không ai nhận ra. Tôi đến trường con sớm, nấp sau hàng cây gần cổng phụ – nơi có thể quan sát toàn sân.

Trường tiểu học giữa lòng thành phố, cây cối um tùm. Trẻ con ríu rít tan học, tôi căng mắt tìm con bé. Rồi kìa – bé An đang cười tít mắt, chạy về phía một người đàn ông cao gầy đang đứng dưới gốc cây bàng. Người đó cúi xuống lau mặt cho con bé bằng khăn tay.

Tôi gần như chết lặng.
Tư thế đó. Cái cách vuốt tóc con bé. Tấm lưng áo sơ mi nhăn nhúm… Không thể nhầm được – đó là bóng dáng chồng tôi!

Tôi sững sờ bước lại gần.... Xem thêm tại bình luận

Tôi đi làm vẫn gửi tiền về nuôi mẹ, rồi chết lặng khi biết chị dâu và anh trai l/é/n l/út sang tên sổ đ-ỏ. Đến đám cưới ...
06/07/2025

Tôi đi làm vẫn gửi tiền về nuôi mẹ, rồi chết lặng khi biết chị dâu và anh trai l/é/n l/út sang tên sổ đ-ỏ. Đến đám cưới của tôi, 2 anh chị đã phải q/u/ỳ xuống, tôi nói một câu khiến mọi người ch;oáng v;áng...Tôi tên là Hưng, sinh năm 1991, quê ở một vùng nông thôn cách Hà Nội khoảng 60km. Nhà tôi nghèo, bố mất sớm từ năm tôi mới học cấp hai, để lại ba mẹ con sống dựa vào nhau. Mẹ làm ruộng, sức khỏe yếu dần theo năm tháng, còn tôi và anh trai – anh Tuấn – cố gắng bươn chải để đỡ đần mẹ.
Tôi là em út, học hành tốt hơn nên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại Hà Nội làm việc. Mức lương không cao, nhưng tôi luôn dành một phần gửi về quê. Mỗi tháng, tôi gửi về cho mẹ 5 triệu đồng – không phải con số lớn, nhưng với một người phụ nữ già cả sống ở quê thì cũng tạm đủ.
Ban đầu, mọi việc vẫn ổn. Tôi yên tâm đi làm, còn anh trai lấy vợ – chị dâu tôi – là người cùng làng, tính tình có vẻ nhanh nhảu nhưng không gần gũi lắm. Sau khi lấy nhau, anh chị dọn về sống chung với mẹ tôi trong căn nhà cấp 4 cũ mà bố để lại.
Tôi không có nghi ngờ gì cho đến một lần về quê dịp Tết năm ngoái.
Khi dọn dẹp nhà cửa, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ tôi và hàng xóm:
“Thằng Hưng nó hiếu thảo thật đấy, tháng nào cũng gửi tiền về. Giờ bà còn khỏe hơn, không phải lo ăn uống nữa.”
Mẹ cười hiền, đáp lại: “Ừ, nó thương tôi lắm. Cứ gửi tiền về là tôi để dành, sau này còn để nó sửa nhà...”
Tôi đứng ngoài hiên, lặng người. Mẹ tôi nói vẫn giữ tiền tôi gửi. Nhưng mỗi lần tôi về, bà lại nói: "Cứ để anh mày giữ, mẹ già rồi không quản lý được tiền bạc." Tôi tin tưởng, không nghi ngờ gì.
Nhưng lần ấy, một tia nghi ngờ bỗng nhen nhóm trong lòng tôi.
Tôi bắt đầu hỏi han hàng xóm và một vài người thân quen gần nhà. Những câu chuyện rời rạc ghép lại dần hiện rõ một sự thật mà tôi không muốn tin.
Một bác họ gần nhà vô tình buột miệng:
“Mấy tháng trước thấy anh Tuấn đưa mẹ lên xã làm sổ đỏ, bảo chuyển sang tên để vay ngân hàng sửa nhà gì đó...”
Tôi sững sờ. Sổ đỏ của nhà – từ trước đến giờ vẫn mang tên mẹ tôi. Mẹ chưa bao giờ nói sẽ chuyển tên cho ai. Tại sao anh chị lại đi làm việc đó mà không hỏi ý kiến tôi?
Tôi lặng lẽ về Hà Nội. Tối đó, tôi gọi điện hỏi mẹ... Xem thêm 👇

Thương 2 đứa bé ă:n m::ày vừa đói vừa run trong cơn mưa, cặp vợ chồng bán bánh mỳ đưa về nhà cho cơm, nào ngờ bị mất cắp...
06/07/2025

Thương 2 đứa bé ă:n m::ày vừa đói vừa run trong cơn mưa, cặp vợ chồng bán bánh mỳ đưa về nhà cho cơm, nào ngờ bị mất cắp 50 triệu, không ngờ 3 năm sau...Chiều muộn mùa mưa, một cơn dông bất chợt đổ xuống khu chợ nhỏ vùng ven Sài Gòn. Mưa rơi xối xả như trút, người người vội vã kéo sạp, phủ bạt, dọn hàng. Giữa dòng người tất bật ấy, vợ chồng ông Phúc – bà Lan, đôi vợ chồng bán bánh mì đầu hẻm, vẫn đang lui cui gom chiếc xe đẩy bánh mì vào hiên nhà.

Đúng lúc đó, bà Lan thấy hai đứa nhỏ – khoảng chừng 10 và 8 tuổi – ngồi co ro dưới mái hiên đối diện. Áo quần ướt nhẹp, tay chân run cầm cập, đôi mắt thẫn thờ nhìn xe cộ qua lại. Một đứa thậm chí đang mút ngón tay, ánh mắt đầy đói khát.

– "Tụi con không có nhà à?" – bà Lan hỏi.

Hai đứa im lặng. Một hồi sau, đứa lớn lí nhí: “Tụi con đi lạc... đói quá...”

Không kịp nghĩ nhiều, bà kéo tụi nhỏ vào hiên, gọi chồng:

– "Ông, mình nấu chút cơm cho tụi nhỏ ăn đi. Tội nghiệp quá!"

Ông Phúc gật đầu, quen rồi. Dù nghèo, nhưng hai vợ chồng sống có tâm. Bán bánh mì lời chẳng bao nhiêu, nhưng thấy ai khổ hơn mình là không nỡ.

Cơm nước xong xuôi, trời vẫn mưa. Hai vợ chồng bàn nhau: “Thôi để tụi nó ngủ lại đêm nay, sáng mai hỏi kỹ rồi tính.”

Đêm đó, bà Lan lôi chăn cũ ra, xếp cho hai đứa ngủ tạm dưới đất. Lòng bà bồi hồi – nhớ lại lúc hai vợ chồng còn trắng tay lên Sài Gòn, cũng từng có người giúp. Nghĩ rồi bà thầm nguyện: “Hy vọng mình giúp đúng người…”

Sáng hôm sau, hai đứa trẻ biến mất. Cửa không khóa, mà vợ chồng ông Phúc cũng chẳng nghĩ ai lại ăn trộm gì từ nhà họ – nghèo thì có gì để trộm?

Nhưng đến khi ông Phúc định đi nộp tiền đặt cọc quán bánh mì mới thuê – vốn liếng chắt chiu suốt 2 năm trời, để trong chiếc hộp gỗ giấu sau tủ thờ – thì chết lặng.

Trống trơn.

50 triệu. Bao nhiêu mồ hôi nước mắt. Vợ chồng ông Phúc tái mặt, ngồi lặng không nói. Bà Lan run giọng:

– “Không lẽ... là tụi nhỏ?”

Không có ai khác. Cả đêm đó, chỉ có hai đứa trẻ trong nhà.

Cái cảm giác bị phản bội bởi chính người mình tin tưởng khiến bà Lan bật khóc. Không chỉ là mất tiền – mà là mất niềm tin.

Vài người trong xóm nghe chuyện còn mỉa mai:

– “Làm ơn mắc oán đó bà!”

– “Tụi nhỏ giờ khôn lắm, giả vờ tội nghiệp để lừa!”

Vợ chồng ông Phúc không nói gì. Chỉ tiếp tục gồng gánh gánh bánh mì mỗi ngày. Không còn vốn mở quán, họ lại quay về xe đẩy cũ kỹ. Lòng vẫn chưa nguôi tổn thương, nhưng chẳng ai trách nặng – bởi họ biết, giúp người, chẳng mong báo đáp, chỉ mong không bị hại lại.

Ba năm trôi qua.

Cặp vợ chồng già vẫn bán bánh mì ở góc hẻm cũ. Vốn liếng năm nào đã không còn, ước mơ mở quán cũng đã chìm theo mưa gió năm ấy. Nhưng họ sống giản dị, hòa nhã. Dù chuyện năm xưa vẫn còn trong lòng, họ chưa bao giờ kể lể hay than thân...Một chiều nọ..Xem thêm 👇

Trước khi qua đời, bố tôi đuổi mẹ kế ra khỏi nhà, cứ tưởng ông sợ bà tr;anh gi;ành tài sản với chúng tôi, ngờ đâu sự thậ...
06/07/2025

Trước khi qua đời, bố tôi đuổi mẹ kế ra khỏi nhà, cứ tưởng ông sợ bà tr;anh gi;ành tài sản với chúng tôi, ngờ đâu sự thật ch/ấn đ/ộng hơn...Tôi không ngờ bố tôi lại là người làm việc thấu đáo và che giấu cảm xúc sâu như vậy.
Tôi là con út trong nhà, trên có 2 anh trai. Mẹ mất từ khi tôi mới hơn một tuổi, lúc chưa biết gọi tiếng “mẹ” thì bà đã đi. 3 năm sau bố tôi cưới vợ hai. Dì Châm là một phụ nữ nhỏ nhẹ, ít nói. Tôi lớn lên trong sự chăm sóc của dì. Dì nấu cháo, đút từng muỗng cho đứa trẻ 4 tuổi mà nhìn gầy gò như mới gần 3 tuổi là tôi. Dắt tôi đi học, đón tôi mỗi chiều, ngày tôi vào lớp 1, dì hân hoan như thể tôi là con đẻ của dì. Trong ký ức của tôi, dì chẳng phải người xa lạ mà chính là “mẹ” tôi. Chỉ có điều 2 anh tôi thì không nghĩ vậy.
Thay tã, nấu cháo, đút từng muỗng cơm, dắt tôi đi học, rồi lẳng lặng đứng đợi ngoài cổng trường như một cái bóng quen thuộc. Trong ký ức tôi, dì không phải là người dưng – mà là “mẹ” theo một kiểu khác. Chỉ có điều, hai anh tôi thì không nghĩ vậy.
2 anh tôi đều đã 10 và 13 tuổi khi dì Châm về sống với chúng tôi, thế nên các anh rất ghét dì, luôn ngỗ nghịch chống đối dì. Các anh thì thầm với nhau rằng: “Dì ghẻ mà, làm sao tốt thật được”. Họ luôn xúi tôi phải chống đối, cãi lại dì. Anh cả bảo: “Mày ngu lắm, bà ta chỉ chăm lo cho mày để lấy lòng bố tôi. Bà ta là mẹ kế, là dì ghẻ đấy”. Họ nhồi vào đầu tôi không ít thứ, khuyên tôi phải đề phòng, phải khôn, đừng để bị lừa. Có những lúc tôi hoang mang thật sự, nghe theo các anh, tôi cũng từng cãi lại dì, nghịch ngợm cắt cả quần áo của dì. Nhưng khi nhìn dì lầm lũi khóc một mình trong phòng, tôi cũng khóc theo.
Càng lớn tôi càng nhận ra, không chung máu mủ nhưng dì tốt với tôi hơn cả máu mủ, thế thì tại sao mà tôi phải chống đối dì? Thế nên tôi mặc kệ 2 anh trai, tôi đối xử với dì tốt hơn trước, thậm chí còn gọi dì là “mẹ Châm”.
Cũng có lần tôi thấy bố ôm vỗ về dì, bảo dì cố nín nhịn 2 anh trai tôi vì chúng mất mẹ sớm nên tính cách như vậy. Dì chỉ vừa khóc vừa gật đầu, thực ra dì hiền lắm, chưa từng trách mắng hay đánh 2 anh tôi roi nào ngay cả khi họ nói năng hỗn hào. Có lẽ vì vậy mà dì càng bị các anh tôi bắt nạt.
Cho tới tận khi 2 anh tôi lập gia đình, ra ngoài sống riêng, căn nhà chỉ còn lại tôi, bố và dì.
Hồi đầu năm, bố tôi bị bệnh nặng. Không biết dì chăm sóc kiểu gì mà bố tôi rất khó chịu, thường xuyên to tiếng với dì.
Thậm chí có lần 2 anh tôi đưa vợ con về chơi, bố còn đuổi thẳng dì ra khỏi nhà trước mặt tất cả mọi người. Dì uất ức nhưng vẫn ở lại, chờ bố tôi nguôi giận.
Tháng trước, bố tôi gọi tất cả các con về họp gia đình. Tôi là người về muộn nhất vì hôm đó có cuộc họp đột xuất. Về tới nhà, tôi đã thấy không khí rất căng thẳng, dì thì đang lúi húi xếp đồ vào vali. Bố tôi nói lạnh tanh: “Tôi và bà từ giờ không còn quan hệ gì nữa. Bà đi đi cho khuất mắt tôi, đừng khiến tôi bực dọc thêm nữa”.
Tôi hoảng hốt, cố gặng hỏi nhưng ông không giải thích. Dì thì vẫn như mọi khi, im lặng chịu đựng. Dì chỉ nhìn tôi, mỉm cười buồn: “Con đừng nói gì, dì đi cũng được”. Dáng người gầy gò kéo vali ra khỏi cổng là hình ảnh mà tôi mãi không quên được. Tôi định đi theo nhưng bị bố quát dằn mặt.
Nửa tháng sau, bố tôi qua đời. Đám tang diễn ra chóng vánh, dì Châm vẫn về phụ trách tang lễ như một góa phụ. Sau đó, dì lại rời đi, các anh tôi cũng không giữ lại. Thậm chí các anh còn cho rằng có lẽ bố cố tình đuổi dì đi vì ông biết không sống được bao lâu nữa, ông sợ dì Châm sẽ tranh giành tài sản với 3 anh em chúng tôi.
Sau 49 ngày của bố, 3 anh em chúng tôi quyết định họp để chia tài sản. Bố để lại cho chúng tôi 1 mảnh đất và 1 ngôi nhà 3 tầng cùng 2 sào đất nông nghiệp, cứ thế phân chia xong, ai có phần thì người đó nhận.
Mọi việc tưởng chừng đã xong xuôi thì hôm vừa rồi tôi gặp lại bác luật sư – bạn của bố tôi... Xem thêm 👇

Đêm tân h;;ôn, tôi thấy bóng đen lượn  lờ trong sân nhà, sáng sớm bố chồng hớt hải chạy qua phòng hỏi chúng tôi 1 câu ch...
05/07/2025

Đêm tân h;;ôn, tôi thấy bóng đen lượn lờ trong sân nhà, sáng sớm bố chồng hớt hải chạy qua phòng hỏi chúng tôi 1 câu cho;;áng vá;;ng....Tôi tên Linh, 26 tuổi, quê ở Nghệ An. Tôi mới cưới chồng – Minh – làm kỹ sư xây dựng, hơn tôi ba tuổi, sống cùng bố mẹ tại một huyện lân cận thành phố Vinh.

Cuộc hôn nhân của tôi diễn ra sau gần hai năm yêu xa. Ngày cưới, tôi chính thức về sống chung với gia đình chồng – một căn nhà ba gian cũ kỹ nhưng vẫn vững chãi. Ở sân sau nhà có một cái giếng đá ong cổ, đã lâu không dùng nhưng vẫn giữ nguyên vì "tụ khí tốt" theo lời mẹ chồng.

Lễ cưới diễn ra ấm cúng, đông người. Tôi mệt rã rời sau cả ngày mặc áo cưới, đón khách, chụp hình, rồi di chuyển hơn 30km từ nhà gái sang nhà chồng làm lễ nhập gia. Tới khuya, khi cả nhà đã ngủ, tôi và Minh mới có thời gian riêng trong phòng.

Lúc đó khoảng hơn 1 giờ sáng. Ngoài trời lặng gió. Tôi vừa gục đầu xuống vai Minh thì nghe tiếng "cạch… cạch" như ai đang quệt dép quanh sân.

Tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ nhỏ bên trái giường. Bóng trăng lờ mờ chiếu xuống khoảng sân gạch. Và tôi thấy… một bóng người. Không rõ mặt, không rõ hình dáng, chỉ là một khối đen đang lướt chậm quanh sân, dáng hơi lom khom.

Tôi cứng đờ người.

– Anh… Anh có nghe tiếng gì không? – Tôi thì thầm hỏi Minh.

Minh, có lẽ vì mệt và đã thấm chút men rượu cưới, chỉ lẩm bẩm:

– Mèo hoang đấy… ngủ đi em.

Tôi im lặng, cố gắng lắng nghe thêm, nhưng âm thanh kia biến mất sau vài giây. Bóng đen cũng khuất dần về phía giếng sau nhà. Tôi nằm xuống, nhưng trằn trọc mãi. Cảm giác bất an quấn lấy tôi như chiếc chăn lạnh.

**

Sáng hôm sau, khi tôi vừa thay đồ chuẩn bị xuống bếp phụ mẹ chồng thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Bố chồng tôi – một người đàn ông hiền lành, ít nói – đẩy cửa bước vào với vẻ mặt tái mét, mồ hôi còn chưa kịp lau:

– Hai đứa… đêm qua có ai ra sân không? Có ai đi ra giếng không?

Câu hỏi ấy khiến tôi chết lặng. Tôi quay sang nhìn Minh – anh vẫn đang ngái ngủ, chưa hiểu chuyện gì.

– Dạ… tụi con ngủ suốt. Có chuyện gì vậy bố?

Bố chồng không trả lời ngay. Ông chỉ ra phía cửa sổ phòng tôi – nơi tôi đã nhìn thấy bóng đen đêm qua... Xem thêm 👇

Lấy vợ 2 để có người chăm sóc bố con tôi, thấy cô ấy chăm con tôi như con ru;/ộ.;t, tôi yên tâm lắm. Cho đến một hôm về ...
05/07/2025

Lấy vợ 2 để có người chăm sóc bố con tôi, thấy cô ấy chăm con tôi như con ru;/ộ.;t, tôi yên tâm lắm. Cho đến một hôm về sớm tình cơ thấy cảnh...Tôi tên là Hưng, 39 tuổi, là một kỹ sư cầu đường. Vợ tôi – Lan – mất cách đây 3 năm trong một vụ tai nạn giao thông, để lại tôi và thằng bé Duy lúc đó mới chỉ 4 tuổi. Từ ngày ấy, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, cố gắng xoay xở mọi thứ. Nhưng đàn ông mà, dù có nỗ lực bao nhiêu cũng chẳng thể mềm mỏng, tinh tế như một người mẹ thật sự.
Duy càng lớn, càng ít nói, nó hay ngồi hàng giờ nhìn ảnh mẹ. Tôi từng đưa con đến gặp chuyên gia tâm lý, họ nói thằng bé thiếu sự chăm sóc cảm xúc, thiếu bàn tay dịu dàng của một người phụ nữ.
Bạn bè, họ hàng xung quanh bắt đầu khuyên tôi nên đi bước nữa. Ban đầu tôi gạt phắt đi, vì nghĩ chẳng ai có thể thay thế Lan, cũng chẳng ai có thể yêu thương con tôi như con ruột. Nhưng rồi tôi gặp My – một giáo viên mầm non, 33 tuổi, chưa từng lập gia đình. Cô ấy không xinh rực rỡ, nhưng có ánh mắt hiền lành, giọng nói dịu dàng. Điều làm tôi chú ý là cách cô ấy chơi với trẻ con – chân thành, kiên nhẫn, và ấm áp.
Chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung. Lúc đầu, tôi dè dặt, không dám tiến xa vì vẫn còn sợ quá khứ. Nhưng My chủ động hơn tôi nghĩ. Cô ấy từng bảo:
“Anh không cần yêu em thật sâu, chỉ cần tin em thương con anh thật lòng.”
Câu nói ấy khiến tôi chững lại.
Sau 6 tháng quen nhau, tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Đơn giản, tôi cần một người phụ nữ trong nhà, và Duy cần một người mẹ – hoặc ít nhất là một người giống mẹ.
Lúc đầu, mọi thứ khá tốt đẹp. My không ngại việc nhà, không than phiền khi tôi bận rộn công trình. Cô ấy thường xuyên nấu ăn, chăm sóc Duy như mẹ ruột. Duy cũng dần cởi mở hơn, chịu gọi cô là “mẹ My”, chịu ngồi học cùng, chơi cùng.
Tôi thấy yên lòng. Từng nghĩ, có lẽ ông trời không lấy đi của ai tất cả.
Một buổi tối tháng 11, khi công trình ở Phan Thiết bị dừng vì mưa, tôi bất ngờ được nghỉ sớm 2 ngày. Tôi quyết định không gọi báo trước, muốn tạo bất ngờ. Lúc đó khoảng 6h30 tối, trời mưa phùn, tôi về đến đầu ngõ, mua cho Duy chiếc ô tô đồ chơi mà thằng bé ao ước từ lâu.
Căn nhà tối om. Tôi nghĩ chắc hai mẹ con đang ngủ hoặc đi đâu chưa về. Nhưng khi tôi vừa tra chìa khóa vào cửa, tôi nghe tiếng động nhỏ phát ra từ phòng ngủ của tôi – phòng mà dạo gần đây My hay lui tới nhiều hơn để dọn dẹp, theo lời cô ấy nói.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, định hù cô ấy một trận cho vui. Nhưng rồi tôi khựng lại.
Tiếng cười khe khẽ vang lên từ bên trong. Giọng một người đàn ông lạ, pha chút đùa cợt, nói:
“Em đúng là c;ao t;ay thật. Ông chồng ngốc ấy có vẻ tin em lắm nhỉ…”
Rồi giọng của My – thấp và mềm như sương nhưng lại r;;í;t lên lạnh lẽo:
“Tin chứ, anh ta chỉ cần em chăm con anh ta ngoan là yên tâm. Đàn ông g;óa v;ợ đơn giản lắm…”
Tôi chết lặng... Xem thêm 👇

Chiều hôm đó trời mưa lâm râm, bà Sáu ngồi trên chiếc ghế tre cũ kỹ trước hiên nhà. Mắt bà mờ đục nhìn qua làn mưa, lặng...
05/07/2025

Chiều hôm đó trời mưa lâm râm, bà Sáu ngồi trên chiếc ghế tre cũ kỹ trước hiên nhà. Mắt bà mờ đục nhìn qua làn mưa, lặng lẽ như một bức tượng đá giữa thời gian. Trong nhà, tiếng cãi vã vẫn vang lên từng hồi:

– Anh là con trưởng, mẹ già thì phải về anh nuôi! – tiếng của Minh, người con trai thứ hai, nói to như dằn mặt.

– Trưởng thì sao? Tôi ở thành phố, vợ con bận bịu, mẹ về tôi ai chăm? – Tuấn, con trai cả, cự lại.

– Chứ anh tưởng tôi ở quê rảnh rỗi chắc? Có hai đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi học, giờ thêm mẹ nữa, rồi lo nổi không?

– Vậy thì để mẹ ở lại đây, phân công người chăm theo ngày.

– Ô hay, cái nhà này của tôi, sao thành nơi chia ca trực?

Bà Sáu ngồi im. Gương mặt gầy gò, mái tóc bạc lòa xòa rối bời vì gió. Bà không nói gì, chỉ khẽ thở dài. Cái thở dài nặng trĩu, như chất chứa cả một đời hi sinh.

Bà có năm người con trai. Chồng mất từ khi bà mới ngoài 40, một tay bà nuôi cả đàn con khôn lớn. Người thì đi lính, người thì học đại học, người thì làm nông – nhưng ai cũng có gia đình riêng, có cuộc sống riêng. Lúc bà còn khỏe, ai cũng quý, cũng tranh nhau đưa bà về chơi, để bà giữ cháu, nấu ăn. Nhưng giờ bà yếu rồi – ai cũng né.

Sau cuộc tranh cãi đó, bà Sáu không nói gì. Bà chỉ lẳng lặng vào phòng, lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ, cất kỹ trong rương từ bao năm nay. Bên trong là bốn cuốn sổ đỏ – giấy chứng nhận quyền sử dụng đất – tài sản cả đời bà tích góp, dành dụm cho con cháu.

Một tuần sau, vào một buổi sáng thứ Bảy, bà Sáu gọi cả năm người con về quê. Bà bảo:

– Mẹ yếu rồi, muốn lên nghĩa địa thăm mộ ba mày. Nhân tiện, có chuyện quan trọng muốn nói.

Họ nhìn nhau ngỡ ngàng. Cũng lâu lắm rồi họ chưa cùng về đông đủ. Nhưng rồi cũng chiều ý mẹ.

Nghĩa địa nằm trên một ngọn đồi nhỏ phía sau làng. Mỗi người đứng trước mộ ba, không ai nói gì. Bà Sáu run run lấy từ trong túi ra bốn cuốn sổ đỏ, đặt trước mộ, rồi nói:

– Đây là đất mẹ chia cho các con. Còn một cuốn mẹ giữ lại – là phần đất sau nhà, có vườn rau mẹ trồng và chuồng gà ba con. Đất này mẹ để cho đứa nào nuôi mẹ đến cuối đời. Không chia nữa.

Mọi người sững sờ. Chưa kịp phản ứng, bà Sáu nói tiếp

Address

Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sức Khỏe & Đời Sống posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share