Sức Khỏe & Đời Sống

Sức Khỏe & Đời Sống Trang Sức Khỏe & Đời Sống là nơi chia sẻ những kiến thức về sức khỏe và đ

Người cha già sống đ;ơn đ;;ộc trong ngôi nhà lá s;iêu v;ẹo ở quê, 4 người con trai trưởng thành giàu có nhưng không đoái...
22/09/2025

Người cha già sống đ;ơn đ;;ộc trong ngôi nhà lá s;iêu v;ẹo ở quê, 4 người con trai trưởng thành giàu có nhưng không đoái hoài, tới khi sắp nhắm mắt tất cả mới ngỡ ngàng phát hiện đống gia tài nhưng ông lại tuyên bố giao hết cho người này... Người ta trong làng vẫn thường đồn nhau rằng, ngôi nhà lá ở cuối xóm – nơi mưa tạt cũng rách, nắng xuyên cũng lọt – cất giấu một bí mật lớn. Nhưng bí mật ấy không ai biết, ngoại trừ ông già gù lưng với mái tóc bạc như sương sớm, người mà cả bốn đứa con thành đạt chưa một lần về hỏi han suốt hơn mười năm qua…
Ông Mười sống một mình trong căn chòi lá cũ kỹ nằm sâu trong con đường đất đỏ, thuộc xã nghèo Cổ Chiên. Căn nhà nghiêng ngả, cột xiêu vẹo như chiếc cẳng gà bệnh. Mỗi mùa mưa lũ, người ta đều nghĩ một ngày nào đó, con nước sẽ cuốn luôn cả căn chòi lẫn người đàn ông già nua bên trong.
Ông từng là một thợ mộc khéo tay nhất vùng, bàn tay chai sần từng dựng lên biết bao căn nhà, từ nhỏ đến lớn, từ nhà dân đến đình làng. Người ta kính trọng ông, không chỉ vì tay nghề mà còn vì cái tâm. Cả đời làm lụng, vợ ông mất sớm, để lại cho ông bốn đứa con trai. Cực nhọc nuôi con ăn học nên người, đến khi từng đứa thành công, ông lại trở thành người bị bỏ lại.
Thằng Cả – Minh – giờ là giám đốc một công ty xây dựng tại TP.HCM. Hắn từng hứa sẽ rước ông lên thành phố, nhưng suốt 7 năm qua chỉ toàn là những lời nhắn “bận quá cha ơi”.
Thằng Hai – Thành – làm trong ngành bất động sản. Gọi điện về mỗi dịp lễ Tết, hỏi thăm dăm ba câu rồi cúp máy. Lần gần nhất hắn về quê là lúc vợ chồng hắn cần chuyển tên sổ đỏ mảnh đất ruộng – phần đất ông Mười đang canh tác.
Thằng Ba – Lợi – là kỹ sư, lấy vợ người nước ngoài. Mấy năm đầu còn gửi tiền về, sau đó thì... bặt tăm. Ông chỉ biết tin con qua vài dòng bình luận ngắn ngủi trên Face/book.
Thằng Út – Nam – từng học ngành y, giờ mở phòng khám tư. Hắn là người ông kỳ vọng nhất, vì tính nó hiền, ít sân si, nhưng cũng là đứa khiến ông đau lòng nhiều nhất khi lần cuối gặp ông chỉ để nói rằng: “Cha à, con không thể về quê sống được đâu, ở đó chẳng có tương lai.”
Cứ thế, ông Mười sống một mình. Mỗi ngày dậy từ tinh mơ, nấu cơm, tưới vài luống rau, bửa vài cây củi. Buổi tối, ông ngồi bên chiếc đèn dầu leo lét, đọc lại những lá thư cũ mà vợ ông từng để lại. Nỗi cô đơn ngấm vào tim như những đêm gió rít xuyên qua vách lá, lạnh buốt tận xương.
Nhưng ông Mười không than, không trách, không oán. Mỗi lần người trong xóm hỏi:
– Bốn đứa con trai của ông nay giàu lắm rồi hén, sao hổng thấy về?
Ông chỉ cười:
– Ừ, tụi nó bận làm ăn hết, có nhớ tới cha là tốt rồi.
Cho đến một ngày, ông Mười đổ bệnh.
Tin ông nhập viện được lan truyền qua một người hàng xóm tốt bụng, bà Tư bán xôi. Bà gọi điện cho từng đứa con của ông. Phải đợi đến khi bác sĩ báo: “Có lẽ ông chỉ còn vài tuần nữa thôi”, thì bốn người con trai mới lần lượt lục đục trở về..Quý độc giả đọc tiếp tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=2043

Chồng tôi bỏ mặc tôi giữa trời mưa tầm tã, cách nhà hàng chục cây số, nói rằng tôi ‘cần được dạy một bài học’. Tôi chỉ đ...
22/09/2025

Chồng tôi bỏ mặc tôi giữa trời mưa tầm tã, cách nhà hàng chục cây số, nói rằng tôi ‘cần được dạy một bài học’. Tôi chỉ đứng lặng nhìn anh ta lái xe đi. Một lúc sau, một chiếc bán tải màu đen dừng lại. Người vệ sĩ của tôi bước xuống. Tôi mỉm cười khi bước lên xe. Từ giây phút đó, sự tàn nhẫn của anh ta với tôi đã chấm dứt…Trời xối xả mưa, từng giọt như kim châm rát buốt trên da. Tôi đứng lặng, toàn thân run lên vì lạnh và cả vì những lời vừa rồi của chồng. Anh ta mở cửa xe, liếc nhìn tôi một cái đầy khinh miệt rồi gằn giọng:
“Cô cần được dạy một bài học. Ở đó mà suy ngẫm đi.”

Nói xong, anh đóng sập cửa, nổ máy và phóng đi, để mặc tôi giữa con đường vắng ngập nước, cách nhà hàng chục cây số. Tiếng động cơ xa dần, hòa vào tiếng mưa, để lại trong tôi một khoảng trống lạnh lẽo đến mức nghẹt thở. Tôi cố gắng nuốt nước mắt, nhưng càng cố, cổ họng lại càng nghẹn đắng. Một phần nào đó trong tôi vẫn hy vọng anh ta sẽ quay lại, nhưng chiếc đèn hậu đỏ rực chỉ lùi xa, không hề ngoái nhìn.

Đứng trơ trọi giữa cơn mưa, tôi chợt thấy rõ hơn bao giờ hết sự tàn nhẫn trong hôn nhân của mình. Đó không phải lần đầu anh ta dùng “bài học” để trừng phạt tôi. Có khi là những lời mỉa mai trước mặt bạn bè, có khi là sự im lặng lạnh lùng suốt nhiều ngày. Nhưng hôm nay, bỏ mặc tôi giữa trời mưa thế này – đó là ranh giới của sự nhẫn tâm.

Tôi bắt đầu rùng mình, quần áo ướt sũng bám sát vào cơ thể. Bỗng từ xa, ánh đèn pha chiếu rọi, một chiếc bán tải màu đen dừng lại cạnh tôi. Cửa mở ra, người đàn ông cao lớn bước xuống – chính là vệ sĩ riêng mà ba tôi từng ép tôi phải giữ bên mình từ sau một biến cố gia đình. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình cần đến anh ấy, cho đến khoảnh khắc này.

Anh che ô, tiến lại gần, giọng trầm ấm:
“Thiếu phu nhân, lên xe đi, kẻo cảm lạnh.”

Tôi nhìn anh, một sự nhẹ nhõm lẫn cay đắng trào dâng. Tôi mỉm cười nhạt nhòa, bước lên xe. Tiếng đóng cửa xe vang lên như một dấu chấm hết cho màn kịch tàn nhẫn vừa diễn ra. Từ giây phút đó, tôi biết: sự tàn nhẫn của chồng tôi với tôi đã chấm dứt. Không phải vì anh ta bỗng thay đổi, mà vì tôi đã thay đổi..
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9716

Anh có thể... giả làm chồng tôi chỉ một ngày được không?" người phụ nữ thì thầm với người đàn ông lái xe ôm grap, không ...
22/09/2025

Anh có thể... giả làm chồng tôi chỉ một ngày được không?" người phụ nữ thì thầm với người đàn ông lái xe ôm grap, không bao giờ tưởng tượng được điều đó sẽ thay đổi cuộc sống của cả hai như thế nào...Hùng – tài xế xe ôm công nghệ, 32 tuổi – khựng lại, đôi tay đang cầm chiếc mũ bảo hiểm như chợt hóa đá. Anh nghĩ mình nghe nhầm. Bao năm chạy xe, anh từng gặp vô số yêu cầu kỳ quặc của khách: đón lúc nửa đêm, chở đi hơn trăm cây số, thậm chí có lần chở một người say ngất về tận nhà. Nhưng chuyện “giả làm chồng” – lại chỉ trong một ngày – thì đây là lần đầu tiên.

Người phụ nữ tên Lan, chừng ngoài ba mươi, dáng vẻ đoan trang nhưng gương mặt lại toát lên sự mệt mỏi. Ánh mắt cô không có vẻ gì là đùa cợt. Lan nói, giọng nhỏ nhưng dồn dập:

– Tôi biết yêu cầu này kỳ lạ. Nhưng tôi cần một người đi cùng đến buổi họp mặt gia đình chiều nay. Họ… họ nghĩ tôi đã có chồng. Thật ra thì không. Và tôi… không muốn họ biết sự thật.

Hùng lặng im vài giây. Trong đầu anh hiện lên đủ thứ câu hỏi: Tại sao cô ấy phải nói dối gia đình? Chẳng lẽ cả nhà đều tin rằng cô đã lập gia đình? Và tại sao lại chọn một gã xe ôm như anh để “đóng vai”?

Lan nhìn thấy sự ngần ngại, vội vàng rút trong túi ra một xấp tiền, đặt lên yên xe:

– Tôi sẽ trả công xứng đáng. Chỉ cần anh đi cùng, giữ im lặng khi cần thiết, gật đầu khi tôi giới thiệu. Anh không cần phải nói nhiều.

Sự chân thành trong ánh mắt ấy khiến Hùng khó lòng từ chối. Anh vốn chỉ định chạy cuốc xe để kiếm tiền trang trải cuộc sống sau một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Người vợ cũ đã bỏ anh đi hai năm trước, để lại cho anh những vết sẹo lòng mà anh nghĩ mình không bao giờ muốn chạm đến nữa. Vậy mà hôm nay, định mệnh dường như buộc anh phải khoác lên vai vai trò một người chồng… dù chỉ là giả.

Chiều hôm đó, Hùng mặc chiếc áo sơ mi cũ nhưng sạch sẽ, tóc chải gọn gàng. Anh bước theo Lan vào căn biệt thự sang trọng nằm trong một con phố yên tĩnh. Bên trong là cả một đại gia đình đông đúc, cười nói rộn rã.

Lan giới thiệu:
– Đây là chồng em, anh Hùng.

Cả gian phòng lặng đi vài giây rồi lại rộ lên những tiếng chào hỏi, bắt tay, ánh mắt soi xét. Hùng cảm nhận rõ cái nhìn dò xét của một người đàn ông trung niên, có lẽ là anh trai của Lan. Trong ánh mắt ấy không chỉ là sự nghi ngờ mà còn có chút khinh khỉnh.

Trong suốt bữa tiệc, Hùng giữ vai trò đúng như Lan dặn: ít nói, chỉ mỉm cười, gật đầu, và khi cần thì đưa cho cô chiếc khăn giấy hay gắp cho cô món ăn. Nhưng càng ngồi lâu, anh càng nhận ra bầu không khí nơi đây không hề thân thiện. Những câu hỏi dồn dập từ người thân Lan – về công việc, gia đình Hùng, thậm chí cả kế hoạch con cái – dường như là những mũi kim nhắm thẳng vào cô.

Hùng nhận ra Lan cười nhiều, nhưng nụ cười ấy gượng gạo. Đôi mắt cô như muốn cầu cứu. Đến lúc ấy, anh biết mình không thể chỉ “giả vờ gật đầu” như thỏa thuận ban đầu.

Anh đặt chén xuống, nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần:

– Tôi biết có người không tin tưởng tôi. Nhưng với Lan, tôi chỉ có một điều chắc chắn: tôi sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu tổn thương thêm nữa.

Câu nói bất ngờ ấy khiến cả bàn tiệc lặng đi. Lan sững sờ, đôi mắt đỏ hoe.

Hùng không biết điều gì đang chờ mình sau đó – chỉ chắc chắn rằng, từ khoảnh khắc này, “vai diễn” của anh sẽ không còn đơn giản nữa....
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9707

Mỗi đêm, con chó đen trong nhà lại g/ầm g/ừ về phía đứa tr-ẻ s;ơ s;inh, khiến người cha sinh nghi, lập tức gọi công an v...
22/09/2025

Mỗi đêm, con chó đen trong nhà lại g/ầm g/ừ về phía đứa tr-ẻ s;ơ s;inh, khiến người cha sinh nghi, lập tức gọi công an và từ đó phát hiện ra sự thật r/ùng r/ợn dưới gầm giường....Từ ngày đưa đứa con trai mới sinh về nhà, con chó đen tên Mực bỗng trở thành kẻ canh gác không rời phòng ngủ. Ban đầu, vợ chồng Sơn coi đó là dấu hiệu tốt: chó biết giữ em, biết canh cửa. Nhưng chỉ sau ba đêm, niềm an tâm rơi vỡ. Đêm thứ tư, đúng 2 giờ 13 phút, Mực đứng thẳng bốn chân, lông gáy dựng như đinh, gầm gừ với chiếc nôi đặt cạnh giường. Không sủa, không lao vào, chỉ gầm — một tiếng kéo dài, đứt đoạn, y như ai đó bịt miệng nó từ trong bóng đêm.

Sơn bật đèn ngủ, bước đến vỗ về. Con trai vẫn ngủ yên, môi thoảng rung như đang mút, không khóc. Nhưng Mực thì không rời mắt khỏi gầm giường. Nó hạ người sát sàn, giang chân, chui đầu gần vào khoảng tối hoen bụi, rít lên. Sơn quỳ xuống, lấy điện thoại rọi đèn. Chỉ thấy hộp đồ linh tinh, vài cái tã dự trữ, và bóng đen đặc quánh như vũng nước không đáy.

Đêm thứ năm, chuyện y hệt lặp lại vào 2 giờ 13. Đêm thứ sáu, vợ Sơn — Hân — bỗng giật mình vì nghe như có tiếng dụi móng tay vào gỗ: rẹt… rẹt… rất chậm, rất cố ý. “Chắc chuột,” Hân nói, nhưng giọng run. Sơn đẩy nôi sát vào tủ quần áo, lấy bẫy chuột đặt ở góc tường. Mực vẫn dán mắt vào gầm giường, đôi lúc rít lên những nhịp ngắn khi đứa bé khẽ trở mình.

Đến đêm thứ bảy, Sơn quyết định không ngủ. Anh ngồi ở mép giường, tắt hết đèn, chỉ để đèn ngủ hành lang rọi một dải vàng lỏng vào phòng. Điện thoại đặt sẵn chế độ quay. 1 giờ 58, gió thốc qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo mùi ẩm mốc từ vườn sau. 2 giờ 10, nhà im lặng như bị rút ruột. 2 giờ 13, Mực bật dậy. Nó không gầm ngay, mà quay nhìn Sơn, ấn mũi vào tay anh, kéo bằng ánh mắt. Rồi nó bò thấp, chậm như đang rình rập, gí mõm vào gầm giường. Tiếng gầm bật ra — trầm, dài, chặn một điều gì đang muốn trườn ra.

Sơn nhét điện thoại vào tay, rọi đèn. Trong chớp mắt lóe sáng ấy, anh thấy một thứ chuyển động. Không phải chuột. Một bàn tay — xanh lợt, bẩn đất — thu mình lại như con nhện. Ánh đèn tắt phụt do tay anh run. Sơn bật ngược, đập lưng vào tủ. Hân bật dậy, hỏi dồn. Và đứa bé… vẫn ngủ, hơi thở đều đều, miệng rịn một tia sữa.

Sơn vội bế con, giấu sau lưng, tay kia với lấy gậy bóng chày cũ. Mực xồ lên, lao đầu vào gầm giường. Tiếng rít biến thành sủa dồn, cào xoèn xoẹt. Từ gầm giường, tiếng sọat như hóa đá, rồi im bặt. Đèn điện nhấp nháy. Có thứ gì đó trườn ngược vào trong, nhanh và dài, để lại vệt bụi đen bầm.

Hân khóc, bảo gọi công an. Sơn run tay bấm máy. Chưa đầy mười phút, hai anh công an khu vực có mặt. Một người cúi xuống, rọi đèn pin, tay kia kéo mấy hộp đồ ra. Mực nằm chặn đầu giường, nhe răng, không cho ai đến gần nôi. “Bình tĩnh, anh chị,” người công an nói, giọng vẫn cố giữ đều. “Để tôi xem…” Dưới gầm giường trống trơn. Chỉ có lớp bụi bị cày tung, vệt cào thành đường ngoằn ngoèo. Người công an nhíu mày, đưa đèn quét chậm, dừng lại ở khe tường sát đầu giường: gỗ bị xẻ, một đường đủ cho cánh tay người thò qua. Anh ta gõ vào — rỗng. “Có khoang rỗng,” anh nói, “nhà này trước có sửa chữa gì không?”

Sơn lắc đầu. Lúc ấy, đứa bé khẽ ư ử. Và ngay khoảnh khắc đó, mắt Mực rực lên, nó quay ngoắt, gầm về phía khe tường....
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇
https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9697

Tôi bắt gặp chồng mình ngủ với bạn thân nhất của tôi nên tôi ngủ với chồng cô ấy, nhưng 2 năm sau biến cố ập đến...Tôi t...
22/09/2025

Tôi bắt gặp chồng mình ngủ với bạn thân nhất của tôi nên tôi ngủ với chồng cô ấy, nhưng 2 năm sau biến cố ập đến...Tôi tên là Linh. Năm đó tôi hai mươi chín tuổi, có một cuộc hôn nhân tưởng chừng êm ấm, một căn hộ nhỏ có cửa sổ nhìn ra sông, và một người bạn thân—Mai—đi cùng tôi từ thời đại học. Chúng tôi học chung ngành kiến trúc, rồi rời trường với hai lối rẽ: tôi vào một công ty thiết kế nội thất, còn Mai cưới sớm, mở một tiệm hoa nhỏ ở góc phố. Chồng tôi, Huy, thuộc kiểu người dịu dàng, ít nói. Tôi tin Huy, như cách người ta tin vào nhịp đập của chính trái tim mình: đều đặn và trung thành.

Rồi một buổi tối, tôi tan ca muộn, trở về căn hộ bằng chiếc ô tô mượn tạm của công ty vì trời mưa. Cửa không cài chốt. Tôi nhớ mình đã nhíu mày: Huy không bao giờ quên chốt cửa. Trong bóng tối lốm đốm ánh đèn đường, tôi nghe tiếng cười—tiếng cười tôi quá quen—của Mai. Tôi đứng sững lại, tay tôi đặt lên công tắc đèn nhưng lại không bật. Có một thứ ánh sáng khác—mờ, vàng, ấm—rò ra từ phòng ngủ. Tôi bước đến, như một người lạc trong mơ. Cánh cửa khép hờ, và cảnh tượng bên trong khiến không khí trong phổi tôi rỗng toác.

Không có la hét. Không có vỡ đổ. Họ chỉ ngước lên, tròn mắt. Tôi nhìn Mai trước, rồi nhìn Huy, như nhìn hai kẻ lạ. Tôi không nhớ mình đã nói gì đêm ấy. Tôi chỉ nhớ sau đó tôi đi, lái xe trong mưa, nước đường và nước mắt hòa vào nhau. Tôi đến tiệm hoa của Mai—ngẫm lại thì thật mỉa mai—rồi ngồi thừ trong bóng tối của những cánh hồng chưa kịp bó. Trên bàn, điện thoại rung, tin nhắn của Huy: “Anh xin lỗi.” Tin nhắn của Mai: “Linh, tớ...”. Tôi tắt máy.

Ba ngày sau, trong một sự tỉnh táo méo mó, tôi gặp Khang—chồng của Mai—ở quán cà phê gần hồ. Khang biết chuyện. Không phải do Mai thú nhận, mà do một bức ảnh nhòe tình cơ rơi khỏi ví của Huy khi Khang đến nhà tôi tìm Mai. Khang cười—một kiểu cười như gió đi qua kính vỡ. “Em tính sao?” anh hỏi. Tôi nghe mình nói một điều mà sau này mỗi lần nhớ lại, tôi đều vừa rùng mình, vừa cảm thấy đó là bước ngoặt: “Nếu họ muốn phá hỏng mọi thứ, tại sao chúng ta phải đứng yên nhìn?”

Chúng tôi không lập kế hoạch dài dòng. Một sự trả đũa giản đơn, sạch gọn, như đặt lại cán cân công bằng bằng cách vứt vào đó một cục đá tương xứng. Đêm ấy, tôi và Khang ở cùng nhau. Không có tình yêu. Không có lãng mạn. Chỉ là hai con người bấu víu vào cơ chế đơn giản nhất của nỗi đau: khiến kẻ khác đau y như mình. Sáng ra, khi bầu trời xám xịt xung quanh thành phố như một vết bầm lớn, tôi nhận ra điều đáng sợ nhất: cảm giác thắng thế. Nó bứt khỏi lồng ngực tôi như một con chim dữ, đập cánh rào rào.

Tôi trở về nói với Huy: “Em biết. Và em cũng làm điều tương tự.” Khuôn mặt anh trắng bệch, rồi xám lại. Tôi tưởng tượng có lẽ anh sẽ xin lỗi, sẽ giải thích, sẽ níu kéo. Nhưng Huy chỉ lặng lẽ gật đầu, như nhận một bản án mà anh biết mình xứng đáng. “Chúng ta tạm xa nhau,” tôi nói. Chúng tôi chia nhà, chia đồ, chia thời gian. Mai biến mất khỏi đời tôi như một bông hoa bị gió bứt khỏi cành. Khang dọn về nhà bố mẹ đẻ một thời gian.

Hai năm sau, tôi đã thay đổi công việc, lên chức, chuyển đến một căn hộ khác, trồng cỏ Nhật trên ban công và học cách pha cà phê pour-over. Tôi tin mọi thứ đã dần bình thường. Cho đến một buổi chiều, tôi nhận cuộc gọi từ một số lạ. Giọng nữ ở đầu dây, khàn và chậm: “Chào cô Linh, tôi là mẹ của Mai.” Một khoảng lặng ngắn, rồi bà nói tiếp: “Mai... không qua khỏi. Bác sĩ nói là u não. Con bé giấu mọi người. Trước khi đi, nó nhờ tôi đưa cho cô một bức thư.”

Tôi ngồi bất động rất lâu. Cơn sóng ập đến từ trống rỗng ....
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9685

Người cha đi câu cá cùng con gái nhưng không bao giờ quay trở lại, sau đó một thợ săn tìm thấy máy ảnh của họ…“Có những ...
21/09/2025

Người cha đi câu cá cùng con gái nhưng không bao giờ quay trở lại, sau đó một thợ săn tìm thấy máy ảnh của họ…“Có những tấm ảnh được chụp, nhưng chủ nhân của nó không bao giờ quay lại để rửa phim.” – Câu nói ấy vang lên trong đầu Lâm, người thợ săn vùng núi, khi ông cúi xuống bên dòng suối mờ sương và nhìn thấy một chiếc máy ảnh cũ dính đầy bùn đất. Nhưng trước khi đến cảnh tượng ấy, câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng tưởng chừng bình thường…

Anh Hòa, một người đàn ông ngoài bốn mươi, sống cùng cô con gái nhỏ tên An tại một thị trấn miền núi yên bình. Hòa là nhân viên xưởng gỗ, cuộc sống tuy không khá giả nhưng bình dị, an ổn. Từ nhỏ, An rất thích đi cùng cha ra sông câu cá. Đó là khoảng thời gian hai cha con gắn kết, vừa ngồi chờ cá cắn câu, vừa trò chuyện về trường lớp, về những ước mơ của An.

Hôm ấy, trời trong, nắng nhẹ, gió thổi mát. An vừa kết thúc kỳ thi học kỳ nên năn nỉ cha cho đi câu cá như một phần thưởng. Anh Hòa gật đầu, xếp cần câu, hộp mồi, thêm chiếc máy ảnh kỹ thuật số cũ – món quà cưới từ người bạn năm nào. Anh muốn chụp vài tấm hình để lưu giữ nụ cười của con gái.

“Ba, hôm nay mình sẽ chụp nhiều hình nha, sau này con lớn lên vẫn nhớ những buổi đi câu với ba.” – An nói, mắt long lanh.
“Ừ, rồi khi nào in ra, mình sẽ dán lên tường cạnh bức ảnh hồi con mới sinh.” – Hòa đáp, vừa vuốt nhẹ mái tóc con.

Hai cha con cùng nhau ra bờ sông, nơi khúc quanh vắng vẻ. Con đường dẫn vào đó ít ai lui tới vì xa khu dân cư, phải băng qua cánh rừng nhỏ mới đến. Với Hòa, đó lại là chỗ câu cá lý tưởng nhất.

Tiếng nước róc rách, tiếng chim hót râm ran khiến không gian thêm yên bình. An hăng hái thả câu, còn Hòa tranh thủ chụp vài kiểu ảnh: nụ cười con bé khi mồi vừa chạm nước, đôi bàn tay bé xíu cầm chắc cần câu, và cả khoảnh khắc ánh nắng chiếu qua mái tóc mềm. Máy ảnh kêu “tách, tách” đầy thân thuộc.

Thời gian trôi qua, mặt trời đã lên cao. Cả hai vẫn mải mê, thi thoảng An reo lên khi kéo được chú cá nhỏ. Hòa lại chụp thêm ảnh, cười vang cả một góc sông. Không ai ngờ rằng, những tấm ảnh ấy sẽ là bằng chứng cuối cùng về sự hiện diện của họ ở nơi này.

Chiều xuống, sương bắt đầu phủ nhẹ. Người dân trong thị trấn đã quen việc hai cha con đi câu rồi tối muộn mới về, nên không ai để ý khi màn đêm buông mà họ vẫn chưa xuất hiện. Nhưng lần này, họ đã không bao giờ quay về. Sự mất tích và cuộc tìm kiếm mỏi mòn và chiếc máy ảnh ..... Quý độc giả xem thêm tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7890

Tôi đi siêu âm thai định kỳ, nhưng khi bác sĩ đưa kết quả cho tôi, tay ông run lên. Ông thì thầm: "Tránh xa chồng cô ra....
21/09/2025

Tôi đi siêu âm thai định kỳ, nhưng khi bác sĩ đưa kết quả cho tôi, tay ông run lên. Ông thì thầm: "Tránh xa chồng cô ra... và đừng bao giờ quay lại nữa".Căn phòng siêu âm nhỏ bé sáng loáng mùi thuốc sát trùng. Tôi nằm trên giường, tay đặt nhẹ lên bụng bầu căng tròn. Màn hình trước mặt hiện lên những vệt sáng mờ nhòe—đứa con bé bỏng của tôi đang cựa quậy. Tôi mỉm cười, trong lòng dâng tràn niềm hạnh phúc. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng đông cứng khi tôi nhìn thấy gương mặt vị bác sĩ.

Ông ta đột ngột khựng lại, đôi mắt dán chặt vào màn hình. Bàn tay cầm đầu dò run lên, khiến hình ảnh rung bần bật. Tôi khẽ hỏi:
— Có vấn đề gì sao, bác sĩ?

Không có câu trả lời. Ông ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt như muốn trốn tránh, rồi cúi sát tai tôi thì thầm, giọng khàn đặc:
— Tránh xa chồng cô ra… và đừng bao giờ quay lại nữa.

Tôi ngẩn người, trái tim thót lại. Câu nói ấy như một lưỡi dao lạnh lẽo cắm sâu vào ngực. Trong thoáng chốc, tôi tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không—ánh mắt kinh hãi của bác sĩ đã xác nhận điều đó. Ông lập cập ghi vài dòng kết quả, dúi vào tay tôi rồi gần như đuổi khéo ra ngoài.

Tôi bước đi trong hành lang bệnh viện, chân run rẩy. Những lời thì thầm ấy vang vọng mãi trong đầu, rạch nát sự bình yên mong manh của tôi. "Tránh xa chồng cô ra"… Nghĩa là gì? Tại sao lại nhắc đến anh ấy?

Chồng tôi, Minh, vẫn luôn dịu dàng, chăm sóc tôi từng chút. Anh là điểm tựa duy nhất trong quãng thời gian mang thai đầy biến động này. Vậy mà, tại sao vị bác sĩ lại có thái độ sợ hãi đến thế khi nhắc đến anh?

Bản năng mách bảo tôi có điều gì đó khủng khiếp đang bị che giấu. Nhưng cùng lúc, một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi: nếu tôi nghe theo lời bác sĩ, nghĩa là tôi phải rời bỏ Minh. Tôi liệu có đủ can đảm làm điều đó không?

Ngoài kia, trời tối dần. Những dãy hành lang bệnh viện hun hút ánh đèn vàng hắt bóng dài xuống nền gạch. Tôi siết chặt tờ giấy kết quả trong tay. Bụng bầu lại khẽ động đậy, như nhắc tôi rằng tôi không còn một mình. Tôi phải biết sự thật. Nhưng sự thật ấy liệu có hủy hoại tất cả?.. Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9660

Bán đất được 3 tỷ, tôi đưa hết cho vợ chồng con cả đứng tên xây nhà... Nhưng đúng 2 tháng sau, chúng nó báo chuyển hộ kh...
20/09/2025

Bán đất được 3 tỷ, tôi đưa hết cho vợ chồng con cả đứng tên xây nhà... Nhưng đúng 2 tháng sau, chúng nó báo chuyển hộ khẩu cho tôi ra nhà trọ chúng nó không ngờ lúc tôi ký giấy đi, tôi đã chuẩn bị 1 kế hoạch được tính toán đâu ra đấy...“Cha cứ yên tâm, nhà xây xong cha sẽ ở tầng một, rộng rãi thoáng mát, có chỗ thờ ông bà đàng hoàng” – câu nói của con trai trưởng vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi. Ngày ấy, khi cầm tờ giấy bán mảnh đất cuối cùng – nơi gắn bó cả tuổi trẻ – tôi cắn răng ký, rồi đưa trọn 3 tỷ đồng cho vợ chồng nó. Tôi tự nhủ: thôi thì có con có cháu sum vầy, mình già rồi, miễn có chỗ nương thân là được.

Nhà xây xong, khang trang thật, ba tầng lộng lẫy, hàng xóm nhìn vào còn khen tôi “mát tay, có phúc mới được con hiếu thế”. Nhưng niềm vui kéo dài không lâu. Đúng hai tháng sau, trong một buổi chiều oi ả, chúng nó gọi tôi lại, mặt mũi lạnh tanh:
– Cha, hộ khẩu chúng con muốn tách riêng, cha… tạm thời dọn ra nhà trọ ở, để vợ chồng con dễ quản lý.

Tôi chết lặng. Trời đất quay cuồng. Tôi – người đã còng lưng cả đời, bán hết gia sản dựng cơ nghiệp cho con – giờ bị chính nó gạt ra ngoài lề ngay trong căn nhà do chính tay mình dựng nên.

Cả đêm ấy, tôi không chợp mắt. Nằm trong căn phòng trọ tồi tàn, nghe tiếng quạt máy ọp ẹp, tôi nhớ lại từng ánh mắt hớn hở của nó khi cầm tiền, từng lời hứa ngọt ngào. Rồi tôi cười cay đắng. Nhưng chúng nó đâu ngờ, khi tôi ký giấy đưa đất, tôi đã âm thầm tính trước một nước cờ. Một kế hoạch không vội vàng, nhưng đủ để khiến chúng phải đối diện với sự thật: tôi không phải ông già dễ bị dắt mũi.

Và từ đây, câu chuyện không còn là bi kịch của một người cha bị bỏ rơi, mà là cuộc lật ngược thế cờ, với từng bước đi tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước…Quý độc giả xem thêm tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9628

Người mẹ đi mua sắm nhưng không bao giờ quay lại, 14 năm sau gia đình bà mới phát hiện ra lý do ...Trưa hôm ấy, trời Sài...
20/09/2025

Người mẹ đi mua sắm nhưng không bao giờ quay lại, 14 năm sau gia đình bà mới phát hiện ra lý do ...Trưa hôm ấy, trời Sài Gòn oi bức, nắng như đổ lửa. Bà Hồng, 42 tuổi, bảo với chồng và hai con rằng mình sẽ ra chợ An Đông mua ít vải và nhu yếu phẩm. Bà vốn thích may vá, và còn hứa với con gái út sẽ khâu cho nó một chiếc váy mới để mặc trong dịp lễ. Không ai ngờ rằng đó là lần cuối cùng họ nhìn thấy bà.

Ông Nam – chồng bà – hôm ấy ở nhà sửa lại cánh cửa, còn hai đứa nhỏ thì loay hoay với bài tập. Thời gian trôi, trời đã nhá nhem tối mà bà Hồng vẫn chưa về. Ban đầu ông Nam nghĩ chắc vợ gặp bạn bè, mải trò chuyện. Nhưng đến 9 giờ tối, ông bắt đầu thấy lạ, gọi điện thoại bàn ở sạp quen nhưng không ai thấy bà.

Sáng hôm sau, gia đình chính thức báo tin mất tích. Công an phường tiếp nhận, hỏi han và ghi chép. Họ cho rằng có thể bà Hồng đi theo bạn bè, hoặc buồn chán gia đình mà bỏ đi. Nhưng ông Nam khẳng định vợ mình không bao giờ làm thế, bà yêu con thương chồng, sống trách nhiệm.

Những ngày sau đó, gia đình chạy khắp nơi: bệnh viện, nhà ga, bến xe, thậm chí hỏi cả những người bán hàng rong quanh chợ. Một số người nói có thấy bà đi bộ ra khỏi chợ, dáng vẻ bình thường, tay cầm túi đồ nhỏ. Sau đó thì… không còn ai biết.

Hai đứa trẻ đêm nào cũng khóc. Con gái út còn cầm khung vải mẹ để dở dang, ôm vào lòng mà nức nở. Cả căn nhà vốn ấm cúng giờ như bị khoét mất một mảng.

Thời gian dần dần trôi. Ban đầu là hy vọng tìm thấy bà sau vài ngày. Rồi hy vọng biến thành vài tháng, vài năm. Tin tức thưa dần. Cuộc sống mưu sinh cuốn gia đình đi, nhưng nỗi trống trải ấy không bao giờ lấp đầy.

Đến năm thứ 10, nhiều người quen khuyên ông Nam nên “xem như bà đã mất”, lo cho con cái và cho chính bản thân. Nhưng ông vẫn giữ tấm ảnh cưới đặt trang trọng trong tủ kính. Ông tin, hoặc ít nhất muốn tin, rằng một ngày nào đó vợ sẽ trở về. 14 Năm Dài Dằng Dặc .... Qúy độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7936

Một ông chủ doanh nghiệp lớn ở Sài Gòn dự định gọi điện để cho thôi việc một nhân viên thân cận. Nhưng ông lại bấm nhầm ...
19/09/2025

Một ông chủ doanh nghiệp lớn ở Sài Gòn dự định gọi điện để cho thôi việc một nhân viên thân cận. Nhưng ông lại bấm nhầm số, đầu dây bên kia là giọng một cậu bé: ‘Chú ơi, làm ơn đến giúp mẹ cháu, mẹ đang bệnh nặng…’. Cuộc gọi nhầm ấy đã mở ra một câu chuyện không ai ngờ tới. Ông Trí – một chủ doanh nghiệp lớn ở Sài Gòn – ngồi trong văn phòng sang trọng tầng 20, tay cầm chiếc điện thoại. Buổi sáng hôm ấy, ông quyết định sẽ gọi để thông báo cho thôi việc một nhân viên thân cận, người đã làm việc với ông gần mười năm. Lý do không phải vì người ấy kém cỏi, mà vì ông cảm thấy sự trung thành và nhiệt huyết đã phai nhạt. Trong thế giới kinh doanh lạnh lùng, ông tin mình không có chỗ cho sự nhân nhượng.

Ông nhập số điện thoại, lòng trĩu nặng. Nhưng thay vì nghe giọng quen thuộc, đầu dây bên kia vang lên giọng một cậu bé run run:
“Chú ơi, làm ơn đến giúp mẹ cháu… mẹ cháu đang bệnh nặng, không dậy nổi nữa.”

Ông Trí thoáng ngỡ ngàng. Định cúp máy, nhưng cậu bé khóc nấc lên, lời cầu cứu tha thiết khiến ông không nỡ. Ông hỏi vội địa chỉ, ghi lại, rồi đặt máy xuống bàn, đôi mắt hướng ra ngoài ô cửa kính rộng lớn. Dưới kia, dòng xe cộ cuồn cuộn, còn trong lòng ông, một sự do dự kỳ lạ dâng lên.

Lẽ ra ông có thể bỏ qua, coi như một cuộc nhầm lẫn. Nhưng tiếng khóc của đứa trẻ ấy vẫn vang vọng trong đầu. Một giọng nói sâu kín mách bảo ông: “Hãy thử một lần đi, biết đâu…”

Thế là, thay vì gọi lại để thông báo sa thải nhân viên kia, ông Trí rời văn phòng, lên xe, tìm đến con hẻm nhỏ nằm sâu trong một khu lao động nghèo. Một quyết định tưởng chừng nhỏ bé, nhưng rồi lại mở ra một chuỗi sự kiện không ai ngờ tới...
Qúy độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=8753

Chồng Mất Tích Khi Du Lịch Sầm Sơn, 12 Năm Sau Bất Ngờ Chồng Xuất Hiện Với Người Phụ Nữ Khác...Tiếng sóng biển Sầm Sơn đ...
19/09/2025

Chồng Mất Tích Khi Du Lịch Sầm Sơn, 12 Năm Sau Bất Ngờ Chồng Xuất Hiện Với Người Phụ Nữ Khác...Tiếng sóng biển Sầm Sơn đêm ấy dội vào bờ dữ dội, như muốn nuốt chửng mọi thứ trước mắt. Hạnh vẫn còn nhớ rõ cái khoảnh khắc định mệnh: chồng chị – anh Quang – vừa rời khỏi khách sạn, nói chỉ đi dạo một vòng bờ biển cho khuây khỏa. Nhưng rồi… anh không bao giờ trở về.

Ban đầu, Hạnh chỉ nghĩ anh mải vui, hoặc lạc bạn bè. Nhưng khi trời hửng sáng, chị tìm khắp các con đường, hỏi nhân viên khách sạn, gọi điện đến công an địa phương – tất cả đều vô vọng. Không một dấu vết, không một lời nhắn, anh Quang bốc hơi khỏi thế giới này.

Những ngày sau đó, gia đình lao vào tìm kiếm. Công an tổ chức rà soát dọc bờ biển, thợ lặn quần nát cả một vùng nước sâu nghi ngờ có thi thể. Người dân địa phương thì bàn tán, có người bảo “sóng lớn cuốn đi”, kẻ lại thì thầm “hay là gặp chuyện bất trắc liên quan đến nợ nần”. Hạnh gạt hết. Chồng chị là người hiền lành, đâu có kẻ thù, đâu dính dáng chuyện mờ ám. Nhưng sự thật vẫn lạnh lùng: không ai tìm thấy anh.

Một năm, rồi hai năm, thời gian trôi trong tuyệt vọng. Mỗi lần có tin báo phát hiện thi thể trôi dạt, tim Hạnh lại run lên, sợ đó là anh. Mỗi lần trôi qua vô vọng, chị lại gục ngã, tưởng chừng không gượng nổi. Bố mẹ hai bên dỗ dành, hàng xóm khuyên nhủ, song trong lòng Hạnh, nỗi mất mát ấy thành hố sâu không đáy.

Mười hai năm trôi đi, Hạnh thành người phụ nữ trung niên gầy gò, mái tóc đã lốm đốm bạc. Chị một mình nuôi con khôn lớn, gánh vác cả gia đình. Niềm tin vào sự trở lại của chồng chỉ còn là một đốm lửa le lói, lúc có lúc tắt. Thế rồi, một buổi chiều mưa bất ngờ, khi Hạnh đang đi chợ, mắt chị bỗng tối sầm: giữa đám đông ồn ào, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện – dáng đi, đôi vai, thậm chí cả cách xoay đầu… không thể nhầm được. Là anh Quang. Nhưng bên cạnh anh là một người phụ nữ lạ, nắm tay anh đầy thân mật.

Hạnh chết lặng. Bao nhiêu năm đau khổ, tưởng chừng gặp lại sẽ vỡ òa trong hạnh phúc. Nhưng trái tim chị chỉ thấy nghẹn đắng, như bị dìm xuống đáy biển lần nữa. Người đàn ông mất tích 12 năm kia – nay trở về với một thân phận khác.
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9616

Tôi đã trao một phần gan của mình cho chồng, tin rằng mình đang cứu sống anh ấy. Nhưng vài ngày sau, bác sĩ kéo tôi lại ...
19/09/2025

Tôi đã trao một phần gan của mình cho chồng, tin rằng mình đang cứu sống anh ấy. Nhưng vài ngày sau, bác sĩ kéo tôi lại và thì thầm những lời khiến tôi suy sụp: "Thưa cô, lá gan đó không dành cho anh ấy." Kể từ khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ sự thật khiến tôi không tưởng tượng được...“Khi chị mở mắt, anh ấy sẽ còn sống.” Đó là câu chị tự thì thầm trước gương, như một lời nhốt chặt vào tim để không ai khác nghe thấy. Chị đã tin như thế. Tin đến bấu víu, tin đến mù quáng. Tin đến mức sáng hôm đó, khi chiếc xe cứu thương hú vang trên đường, khi bác sĩ bảo rằng có một lá gan phù hợp đang chờ, chị bước lên bàn mổ không phải vì sợ chết — mà vì sợ mất anh.

Phút giây trước khi bị an thần, chị nhớ rõ khuôn mặt anh: xương quai xanh ngần, đôi mắt vẫn còn sáng dù mệt mỏi, và một nụ cười gượng như cố níu lấy hơi thở. Họ trao nhau cái nắm tay lạnh ngắt, lời hứa không cần nói thành tiếng. Chị nghĩ mình đang cắt đi một phần thân xác để ghép cho anh, nghĩ mình sẽ tỉnh dậy với vết sẹo và niềm an ủi rằng anh đã được cứu. Không ai chuẩn bị cho chị tai họa khác — không phải cái chết, mà là sự phản bội của số phận, của y khoa, của những quy trình tưởng như chắc chắn.

Ba ngày sau, khi chị còn chưa xong cơn mơ dài vì thuốc mê, một bác sĩ trẻ tới cuối giường và kéo chị sang một góc hành lang ít người. Ánh đèn trắng rọi lên khuôn mặt ông, cái nhìn trũng sâu khiến chị đã linh cảm điều chẳng lành. Ông cúi xuống, giọng thì thầm: “Thưa bà, lá gan đó không dành cho anh ấy.” Chỉ bấy nhiêu lời thôi — ngắn, lạnh, đủ để phá tan mọi thứ. Chị không hiểu. “Ý ông là… sao ạ?” — tiếng chị mỏng như lá chỉ. Bác sĩ kéo dài câu nói bằng những từ khó nghe hơn: “Chúng tôi... đã nhầm người nhận. Bộ phận xét nghiệm ghi nhầm mã số. Lá gan đã thuộc về một bệnh nhân khác. Chúng tôi xin lỗi.” Lời xin lỗi rơi như một viên đá nặng vào tim chị; mặt đất dưới chân chị như tan ra.

Cảm giác đầu tiên là một tiếng nổ trong đầu: tức tưởi, uất ức, rồi là một cơn đau vật vã không tên. Chị nhớ lại cảnh mình nằm trên bàn mổ, những mũ phẫu thuật tối màu, những đôi tay vội vã. Có bao nhiêu bước có thể sai? Bao nhiêu con người đã chạm vào số phận hai người, bao nhiêu con dấu, bao nhiêu nút bấm, giấy tờ, điện thoại? Mắt chị như phun lửa; không phải vì mất một phần gan — chị vẫn còn đó, máu vẫn chảy trong mạch — mà vì nhận ra rằng chị đã trao tặng thân mình vào một sự lừa dối thô bạo của hệ thống, một sai sót đủ lớn để cướp đi hy vọng của người chị yêu.

Đêm đó, bệnh viện bỗng hóa thành một mê cung. Chồng chị nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ống dẫn, dây móc, tiếng máy thở đều đều như nhịp tim nhân tạo. Anh mở mắt khi nghe tiếng chân chị lảo đảo, nắm lấy tay chị bằng một sức lực yếu ớt: “Chị… sao chị lại ở đây…” Chị muốn kể, muốn hét cho cả thế giới nghe: Lá gan không phải dành cho anh! Nhưng âm thanh vỡ vụn. Thay vì hét lên, chị chỉ biết ôm anh, chạm vào vết sẹo trên ngực anh mà tim mình như bị bóp nghẹt.

Ngày hôm sau, báo chí nhanh như một con thú đói. Họ ngửi thấy mùi bê bối và ào đến. Người ta gọi điện, quay phim, đặt micro vào mặt chị: “Chị có biết tại sao lá gan lại không dành cho anh chị không?” Chị không đủ bình tĩnh; mọi lời nói trở nên giả tạo. Cô phóng viên nhìn chị như nhìn một vụ tai nạn đang chờ được bóc tách. Trong mắt chị, mọi ánh đèn chớp là một lời nhắc rằng điều đau đớn nhất không phải là làm một việc cho chính mình — mà là làm điều đó cho người khác và nhận về một bí ẩn đẫm máu.

Có những đêm chị tỉnh dậy giữa mùi thuốc sát trùng và tiếng rè của quạt trần. Mỗi tiếng quạt quay là một nhịp đếm cạn hy vọng. Chị tự hỏi: nếu lá gan không dành cho anh, thì dành cho ai? Ai đang sống vì thứ chị đã cho? Nghĩ tới đó, chị cảm thấy mình không còn quyền gọi là người. Người ta đã lấy đi phần thân xác kia, nhưng vẫn để lại cho chị nỗi tội lỗi không giải thích được — tội lỗi của kẻ đã “hiến” ra nhưng không cứu được.

Những cuộc điều tra bắt đầu. Ban giám đốc bệnh viện họp, các bác sĩ lên tiếng, luật sư xuất hiện. Chị trở thành nhân chứng và cũng là dấu chấm hỏi. Mọi con người liên quan đều phủ nhận trách nhiệm, thậm chí có người nhìn chị bằng ánh mắt như muốn kiểm tra xem chị có thật sự hiểu được điều mình nói không. Chị biết họ cần một cái tên để đổ lỗi, một lá bùa để bảo vệ danh tiếng. Và chị, người đã từng tự hào vì đã cho đi, giờ đây bị kéo vào một vụ lùm xùm y học mà chị không thể nắm bắt.

Và rồi, giữa cơn hỗn loạn, có một người xuất hiện — không báo chí, không luật sư, chỉ là một người đàn ông đứng nép cuối hành lang, mắt anh ta lạnh như băng. Anh ta nhìn chị và nói một câu khiến máu chị đông lại: “Chị làm ơn lùi lại. Người đó không phải chồng chị.” Chị nhìn anh như thể anh vừa cắt mất trái tim chị thêm lần nữa.... Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9607

Address

Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sức Khỏe & Đời Sống posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share