20/10/2025
NGÀI MINH TUỆ: KHI PHẬT PHÁP TRỞ VỀ VỚI ĐỜI SỐNG
“Con không theo đạo Phật, con tu theo đạo không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không dùng chất kích thích.”
Một câu nói giản dị mà gây chấn động, không chỉ vì nó phát ra từ miệng một con người sống đời hành cước giữa thời đại vật chất, mà bởi vì nó chạm đến tinh túy nhất của đạo Phật , tu hành không phải ở danh xưng, mà ở hành trì.
Ngài Minh Tuệ không nhận mình là tu sĩ, không dựng chùa, không thuyết pháp, không cạo đầu quy y, nhưng lời nói ấy đã làm thức tỉnh nhiều người đang lầm tưởng rằng “tu” là việc của người mặc áo nâu sồng. Thật ra, cốt lõi của Phật pháp không nằm trong hình thức, mà ở năm giới, nền tảng đạo đức căn bản cho mọi Phật tử:
1. Không sát sinh,
2. Không trộm cắp,
3. Không tà dâm,
4. Không nói dối,
5. Không dùng chất gây nghiện.
Ngài Minh Tuệ không viện dẫn kinh điển, không nói “năm giới”, nhưng lại sống đúng năm giới ấy. Đó chính là Phật pháp sống, không phải Phật pháp trên môi.
Trong “Kinh Pháp cú”, Đức Phật dạy:
“Không làm các điều ác,
Siêng làm các việc lành,
Giữ tâm ý trong sạch,
Ấy là lời Phật dạy.”
Ngài Minh Tuệ chỉ nói lại điều ấy bằng ngôn ngữ của một người Việt bình dị. “Đạo” mà Ngài tu, chính là “đạo làm người”, nhưng đó cũng là đạo Phật trong hình thức nguyên sơ nhất, đạo của trí tuệ và từ bi, không cần tôn danh hay lễ nghi.
Giữa thời đại mà con người dễ bị cuốn vào bề ngoài của tôn giáo, nơi nhiều người “tu” bằng nghi lễ, bằng hình ảnh, bằng những cuộc cúng dường xa hoa, thì cách sống của Ngài Minh Tuệ giống như một tấm gương phản chiếu. Nó đặt câu hỏi cho mỗi người:
Ta đang tu đạo Phật, hay chỉ đang sống trong cái bóng của đạo Phật?
Phật pháp dạy “pháp vô ngã”, không có cái “ta” để chấp, không có tôn giáo nào để tranh. Người hành đạo chân chính không cần xưng danh, bởi chân lý không thuộc về một tôn giáo nào, mà là con đường đưa con người ra khỏi khổ đau. Khi nói “con không theo đạo Phật”, Ngài Minh Tuệ không phủ nhận đạo Phật, mà là phủ nhận sự chấp trước vào hình thức, nhắc ta nhớ rằng đạo Phật không cần được “theo” mà cần được “thực hành”.
Trong “Kinh Kalama”, Đức Phật từng nói với dân chúng:
“Đừng tin vì nghe đồn,
Đừng tin vì truyền thống,
Hãy tin khi chính mình thấy rõ rằng điều ấy thiện lành,
Đưa đến an lạc cho mình và cho người.”
Ngài Minh Tuệ đang làm đúng lời dạy đó: không tin theo hình thức, mà tự mình chứng nghiệm qua từng bước chân, từng hơi thở, từng bữa ăn khất thực thanh đạm.
Sự tu của Ngài không tách rời đời sống, không ẩn dật trong rừng sâu, cũng không giảng pháp nơi hội trường. Ngài “tu” ngay giữa cuộc đời – nơi con người dễ đánh mất mình nhất. Sự im lặng của Ngài, nụ cười của Ngài, dáng đi thong d**g giữa phố xá chính là pháp thoại sống động nhất cho người đời.
Có người cho rằng Ngài “không phải tu sĩ”, “không có pháp danh”. Nhưng trong tinh thần Phật giáo nguyên thủy, bất cứ ai sống đúng chánh giới đều là người tu, dù khoác áo nâu hay áo vải. Giới – Định – Tuệ không đòi hỏi danh phận, mà đòi hỏi sự chân thật.
Ngài Minh Tuệ đã giữ giới, giữ tâm, giữ trí. Đó là tam học trọn vẹn.
Câu nói ấy, vì thế, là một thông điệp thức tỉnh cho cả xã hội hôm nay, nơi đạo đôi khi bị thương mại hóa, nơi người ta dễ nói “A Di Đà Phật” miệng mà không chịu sống theo “A Di Đà” trong tâm. Khi Ngài nói “đạo không sát sinh”, là Ngài mời ta nhìn lại chính mình, ta có đang giết hại bằng lời, bằng ý, bằng cách sống vô cảm? Khi nói “không trộm cắp”, Ngài hỏi, ta có đang lấy đi thời gian, niềm tin, cơ hội của người khác?
Đạo của Ngài không ở chùa, không trong kinh, mà ở giữa đời. Chính vì vậy mà người ta cảm nhận nơi Ngài một thứ Phật tính thuần khiết, không bị che mờ bởi danh, lợi, hay quyền uy.
“Con không theo đạo Phật”: câu nói ấy, thật ra, chính là lời tuyên ngôn Phật giáo đích thực: tu không vì tôn giáo, không vì sợ hãi hay mong cầu, mà vì tình thương và trí tuệ. Và có lẽ, khi người ta không còn nói “tôi là Phật tử”, mà chỉ sống như một con người không sát sinh, không trộm cắp, không nói dối, thì lúc ấy, Phật pháp đã thật sự đi vào lòng đời.
Nguồn: nhà báo Lê Thọ Bình.