
22/09/2023
22.09.2023
Có một cảm giác tệ hại xấu xa len lỏi trong xương tủy tôi.
Dạo gần đây, mọi thứ dần chuyển biến theo hướng tệ hơn, hoặc do tôi tự biến nó tệ hơn, theo lối suy nghĩ hết thuốc chữa của bản thân. Thật ra bản thân tôi luôn rõ ràng nhất, ai rồi cũng sẽ có lúc như thế. Dù cho có là một công viên chức cấp cao, hay một nhân viên quèn giữa cả trăm nghìn nhân viên, hoặc một công nhân dọn vệ sinh, họ vẫn sẽ có những khoảnh khắc, tựa như mọi thứ sẽ sụp đổ trong nháy mắt, tan tành thành từng mảnh vỡ, đâm chọc sự kiên cường họ nặn ra từng chút từ dũng khí của bản thân.
Thế rồi, họ vẫn sẵn sàng đắp lại, xây lại những kiên trì với cuộc sống này, dẫu có biết trước, sẽ có ngày tất cả tan thành cát bụi, dã tràng xe cát.
Và tôi biết, con người có thể dũng cảm đến thế. Bởi họ ngã, đứng dậy, ngã, tiếp tục đứng dậy. Hết lần này đến lần khác, lăn lộn đến mức sẹo mới chồng sẹo cũ, họ vẫn muốn tiến về phía trước. Chắc rằng, dường như ai cũng tin vào câu nói này: "Sau cơn mưa, trời lại sáng."
Không rõ tương lai ra sao, tôi cũng chỉ có thể tin vào câu nói kia, tin vào lời "rồi tương lai sẽ tốt đẹp" trong lòng.
Hi vọng người đọc được đến dòng này, rồi sẽ thật sự có một tương lai rực rỡ bình an, vượt qua được mọi tiêu cực, sóng gió.