11/07/2025
Vô tình làm người thứ 3, đám cưới xong mới biết chồng đã có vợ con ở quê
Ánh đèn đường hắt hiu rọi qua khung cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng dài trên nền nhà. Tôi ngồi đó, bất động trên chiếc ghế bành cũ, cảm giác như một bức tượng không hồn. Điện thoại vẫn nằm im lìm trong lòng bàn tay, lạnh lẽo và nặng trịch, như chứa đựng cả gánh nặng của thế giới. Giọng người phụ nữ lạ vẫn văng vẳng bên tai, lặp đi lặp lại câu hỏi nghi:ệt ng:ã: "Em là vợ mới cưới của anh ấy phải không? Em có biết anh ấy đã có vợ con ở quê không?" Từng câu, từng chữ như những m:ũ:i d:a:o s:ắ:c lẹm đ:â:m thẳng vào tim tôi, x:é n:á:t từng mảnh niềm tin và hạnh phúc vừa mới nhen nhóm.
Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt đến khó thở. Tôi cố hít một hơi thật sâu, nhưng lồng ngực như bị nén chặt, không khí chẳng thể nào lọt vào. Trái tim tôi đập loạn xạ, từng nhịp, từng nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi không thể tin được những gì mình vừa nghe. Đây có phải là một trò đùa, một cơn á:c m:ộ:ng ki:nh ho:à:ng nào đó chăng? Người đàn ông mà tôi yêu thương, tin tưởng tuyệt đối, người mà tôi vừa trao gửi cả cuộc đời mình, lại là một kẻ d:ố:i tr:á, một người đã có gia đình?
Nước mắt bắt đầu tuôn rơi, nóng hổi và mặn chát, lăn dài trên gò má. Chúng không phải là những giọt nước mắt của sự yếu đuối, mà là của sự vỡ vụn, của sự bàng hoàng và ph:ẫ:n n:ộ tột cùng. Mọi hình ảnh về anh, về những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, bỗng chốc trở thành những thước phim méo mó, nhuốm màu dối trá. Cái ôm ấm áp, lời thì thầm yêu thương, ánh mắt ân cần… tất cả đều trở thành những màn kịch được dàn dựng công phu, chỉ để lừa dối một cô gái ngây thơ như tôi.
Tối hôm đó, tôi ngồi đợi anh về trong một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Mỗi tiếng động nhỏ từ bên ngoài đều khiến tôi giật mình, tim đập thình thịch. Tôi không biết mình sẽ nói gì, sẽ làm gì khi đối mặt với anh. Sự gi:ận d:ữ và nỗi đau đớn cứ thế cuộn trào trong lòng, thi:ê:u đ:ố:t mọi giác quan. Tôi cảm thấy mình thật ng:u ng:ố:c, thật đáng thương khi đã m:ù qu:á:ng tin vào một tình yêu được xây dựng trên nền tảng của sự giả dối.
Cuối cùng, tiếng chìa khóa lạch cạch vang lên, cánh cửa mở ra. Anh bước vào, nụ cười vẫn còn vương trên môi, nhưng nụ cười ấy chợt tắt ngấm khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo và gương mặt tái nhợt của tôi. Có lẽ anh đã nhận ra điều bất thường, một linh cảm xấu ập đến. Anh chầm chậm tiến về phía tôi, đôi mắt dò hỏi. Tôi nhìn thẳng vào anh, không né tránh, và giọng nói của tôi, không hiểu sao, lại vô cùng bình tĩnh, dù bên trong đang là một cơn bão tố.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇