Lịch Sử Kỳ Đàm

  • Home
  • Lịch Sử Kỳ Đàm

Lịch Sử Kỳ Đàm Lịch Sử và những câu chuyện...

Đến dự đám cưới vợ cũ, tôi bí mật mừng 300 triệu cho chú rể, để rồi hôm sau nhận lại điều khó tin...Ba năm sau, một buổi...
14/07/2025

Đến dự đám cưới vợ cũ, tôi bí mật mừng 300 triệu cho chú rể, để rồi hôm sau nhận lại điều khó tin...

Ba năm sau, một buổi sáng, tôi đang ngồi trong văn phòng, lướt tin tức trên mạng xã hội. Bỗng, một tấm ảnh đập vào mắt tôi. Đó là Mai, vợ cũ của tôi. Cô ấy đang mặc váy cưới, đứng bên cạnh một người đàn ông lạ mặt.

Mai tái hôn rồi sao? Tim tôi như ng-ừng đ-ập. Tôi không thể tin vào mắt mình. Mai đã tái hôn với một tài xế bình thường. Tôi biết, Mai không phải là người h-am vật chất. Nhưng tôi không thể hiểu nổi, tại sao cô ấy lại chọn một người đàn ông bình thường như vậy, trong khi cô ấy có thể có được tất cả.

Lòng tôi trỗi dậy một cảm giác khó tả. Đó là sự bất ngờ, sự tiếc nuối, và cả sự hối hận. Tôi nhận ra rằng, tôi đã đánh m-ất Mai. Tôi đã đánh mất một người phụ nữ tuyệt vời.

Tôi quyết định sẽ đến đám cưới của Mai...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Quen thuộc với hình ảnh cậu bé ngh:è:o xin nước mát mỗi chiều, nhân viên quán cà phê luôn nhiệt tình giúp đỡ. Nhưng chín...
13/07/2025

Quen thuộc với hình ảnh cậu bé ngh:è:o xin nước mát mỗi chiều, nhân viên quán cà phê luôn nhiệt tình giúp đỡ. Nhưng chính phản ứng bất ngờ của ông chủ khi biết chuyện đã khiến toàn bộ quán phải ch:ế:t lặng

Cứ độ xế chiều, cậu bé Quân lại tìm đến trước quán cà phê quen thuộc nơi góc phố. Em có dáng người nhỏ bé, mái tóc rối bù, và đôi chân đầy những vết bụi. Em không hề náo động, chỉ lễ phép lên tiếng:

– “Anh ơi, em xin ly nước lọc được không ạ?”

Nam – anh phục vụ trẻ tuổi – luôn sẵn lòng, không chút chần chừ rót ly nước mát, có khi còn kèm theo vài viên đá và một chiếc khăn lạnh, rồi mời em ngồi tại gốc cây râm mát trước hiên quán. Chẳng một ai bắt Nam phải làm điều đó, nhưng anh luôn tin tưởng: lòng tốt chẳng cần bất kỳ sự đáp lại nào – một ly nước với anh không đáng giá, nhưng nó có thể là thứ duy nhất giúp cậu bé cảm thấy mình được đối xử tử tế.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Ba người con thờ ơ với mẹ già, nhưng chỉ một câu nói của tôi đã khiến họ hoàn toàn thay đổi, thậm chí tranh giành nhau c...
13/07/2025

Ba người con thờ ơ với mẹ già, nhưng chỉ một câu nói của tôi đã khiến họ hoàn toàn thay đổi, thậm chí tranh giành nhau chăm sóc mẹ

Trước cổng căn nhà cũ, tôi đứng bất động, tay giữ chặt túi trái cây và ít thuốc bổ. Cái lạnh se sắt của Hà Nội cuối thu không sánh bằng ngọn lửa đang cháy trong lòng tôi. Năm năm dài đằng đẵng đã trôi qua kể từ lần cuối tôi trở lại nơi này – nơi từng là tổ ấm, chứng kiến vui buồn của một cô con dâu hiền hậu nhưng thiếu khôn ngoan.

Tôi hay tin bà Sáu – mẹ chồng cũ – vừa nhập viện vì t:ai bi:ế:n nhẹ qua một người hàng xóm cũ trên Zalo. Bà đã xuất viện, nhưng đáng buồn là không người con nào đón bà về nhà. Lý do được đưa ra là "ai cũng bận". Nhưng với tôi, hai chữ "nghĩa tình" là điều không thể chối bỏ.

Tôi đã từng là con dâu của bà, và bốn năm đó chưa bao giờ là dễ dàng. Mẹ chồng tôi nổi tiếng khó tính, cầu toàn, thường xuyên ch:ì chi:ế:t, thậm chí từng la mắng tôi chỉ vì... mùi hành trong tủ lạnh. Thế nhưng, cũng chính bà là người không ngần ngại chi tiền tiết kiệm để mua máy hút sữa cho tôi khi tôi sinh non. Cũng chính bà đã lén lút bỏ vào túi tôi gói chè lam yêu thích, thứ mà tôi ngại không dám mở lời.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Căn nhà vắng lặng. Bà ngồi thu mình trên ghế sô-pha, một chiếc khăn cũ đắp hờ trên chân. Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt bà đứng khựng lại, từ nghi ngờ chuyển sang ngỡ ngàng tột độ, rồi chợt đong đầy nước mắt.

– Là con đó hả, Diễm? Sao... lại tới đây?

Tôi ngồi xuống bên bà, cẩn thận kê lại chiếc gối sau lưng, mỉm cười trấn an:

– Dạ, con nghe tin mẹ không khỏe. Con ghé qua thăm mẹ chút thôi ạ.

Bà chớp mắt liên hồi. Dù không một lời nào thốt ra, tôi có thể cảm nhận bờ vai bà r:u:n r:ẩ:y khẽ khàng. Tôi tự hỏi đó là sự xúc động, xấu hổ hay nỗi tủi thân – nhưng có lẽ, đó là tất cả những cảm xúc hòa quyện vào nhau.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tưởng chừng chỉ là một chuyến ghé thăm bình thường, nào ngờ sự xuất hiện của em chồng trong một tuần đã biến cuộc sống c...
13/07/2025

Tưởng chừng chỉ là một chuyến ghé thăm bình thường, nào ngờ sự xuất hiện của em chồng trong một tuần đã biến cuộc sống của tôi thành mớ hỗn độn

Vốn dĩ tôi là người sống kín đáo, dễ tính, ít khi để bụng những chuyện lặt vặt. Nhưng tuần đó, có điều gì đó bên trong tôi bỗng chốc vỡ òa, vượt quá giới hạn chịu đựng mà tôi vẫn nghĩ là vô tận. Đó là khi Mai – em gái của chồng tôi – xuất hiện, mang theo nụ cười rạng rỡ và chiếc vali hồng chói lọi, kéo lạch cạch vào nhà tôi như một cơn lốc ngọt ngào nhưng đầy xáo động. Lúc ấy, tôi không hề biết rằng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô gái này sẽ đảo lộn tất cả những gì tôi cố gắng gìn giữ – từ sự bình yên của tổ ấm cho đến khoảng trời riêng tư tôi có cùng chồng.

Mai kém chồng tôi bảy tuổi, vừa tốt nghiệp, tràn đầy năng lượng, hay cười và đặc biệt là rất hoạt ngôn. Ấn tượng đầu tiên về Mai là sự nói năng quá mức và cái cách cô ấy tự nhiên đến mức bất lịch sự, như thể mọi thứ trong nhà tôi đều là của cô ấy. Tôi đã thức dậy từ sáng sớm dọn dẹp nhà cửa để đón em, nấu nướng cẩn thận, chuẩn bị sẵn cả phòng ngủ sạch sẽ, thơm tho. Vậy mà Mai bước vào, không một lời cảm ơn, chỉ reo lên: “Trời, nhà anh chị trông khác xa lúc tụi em gọi video!” rồi hồn nhiên mở từng ngăn tủ như đang khám phá một kho báu.

Tôi cười gượng gạo. Sự tự nhiên thái quá ấy khiến tôi khó xử, nhưng tôi tự nhủ có lẽ mình quá cứng nhắc, rằng Mai chỉ là cô gái trẻ vô tư. Chồng tôi thì xua tay cười: “Em gái anh đó mà, nghịch ngợm từ bé rồi.” Anh ấy chẳng thấy có gì sai cả. Và tôi – theo thói quen của một người phụ nữ chọn cách im lặng – cũng chẳng nói gì.

Kể từ đó, tôi bắt đầu sống chung với một sự bừa bộn mà không ai bận tâm ngoài tôi. Quần áo Mai thay ra vắt trên thành ghế, mỹ phẩm bày la liệt khắp bồn rửa mặt, nước hoa xịt nồng nặc đến nỗi con tôi hắt hơi liên tục. Mỗi sáng tôi dậy sớm chuẩn bị bữa ăn, còn cô ấy vẫn ngủ đến trưa rồi uể oải nói: “Chị khỏi lo, em tự ăn mì cũng được.” Nhưng mì thì không bao giờ tự nấu – cô ấy luôn để lại bát đũa bẩn đầy bồn, như một thói quen hiển nhiên.

Có lần, tôi đang cho con ăn, Mai đi ngang qua rồi buột miệng: “Ôi, mẹ bỉm nhìn già ghê.” Tôi sững sờ, nhìn vào màn hình điện thoại mà cô ấy vừa giơ lên chụp ảnh tôi – với mái tóc búi cao, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, và quầng mắt thâm quầng. Tôi biết mình không đẹp. Nhưng cái cách em chồng thốt ra điều đó, vô tư như ném một lời phán xét rồi lướt qua, khiến tôi cảm giác như bị bóc trần.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tiếng hát của cô bé bán kẹo đã chạm đến trái tim cô giáo dạy nhạc. Cô không chỉ tặng đàn, giúp bé đi học mà còn âm thầm ...
13/07/2025

Tiếng hát của cô bé bán kẹo đã chạm đến trái tim cô giáo dạy nhạc. Cô không chỉ tặng đàn, giúp bé đi học mà còn âm thầm chi trả học phí. Mười lăm năm sau, một tấm vé mời buổi biểu diễn đã khiến cô xúc động đến không thốt nên lời

Vào một buổi chiều cuối ngày nắng gay gắt, cô Mai – giáo viên dạy nhạc – vừa bước ra khỏi cổng trường đã bắt gặp hình ảnh quen thuộc: một cô bé bán kẹo đang ngồi lặng lẽ bên rổ bánh kẹo nhỏ, không hề mời chào hay níu kéo khách. Điều khiến cô Mai đặc biệt chú ý suốt nhiều ngày qua không phải là vẻ ngoài khắc khổ của bé, mà chính là những khúc hát ngân nga khe khẽ.

Cô bé hát một mình, đôi khi là những bài hát thiếu nhi, có lúc lại là những giai điệu vô định – nhưng thật kỳ lạ, tất cả đều trong trẻo, mộc mạc đến lay động lòng người. Giọng hát ấy đã khiến trái tim của một người từng đắm mình trong âm nhạc như cô Mai phải rung lên thổn thức, như thể vừa tìm thấy một viên ngọc quý giá giữa bụi trần.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Vị giám đốc tốt bụng đưa mẹ con ăn xin về nhà, nhưng rồi ông đã sốc nặng khi khám phá ra một sự thật ki:nh ho:àng về họC...
12/07/2025

Vị giám đốc tốt bụng đưa mẹ con ăn xin về nhà, nhưng rồi ông đã sốc nặng khi khám phá ra một sự thật ki:nh ho:àng về họ

Cơn mưa xối xả trút xuống, ánh đèn pha xe cộ lướt qua, soi rõ bóng hai mẹ con đang ngồi co ro dưới mái hiên cũ kỹ trước một tòa cao ốc sừng sững giữa trung tâm thành phố. Người phụ nữ ôm chặt đứa bé ốm yếu trong lòng, ánh mắt cô trũng sâu, mái tóc rối bời, đôi tay r:un r:ẩy vì cái lạnh c:ắ:t d:a. Đứa bé thiêm thiếp trên ngực mẹ, khuôn mặt tái nhợt vì cơn sốt hà:nh h:ạ. Dòng người vẫn vội vã lướt qua, có người thoáng chút thương cảm, có kẻ lại đầy dè chừng. Nhưng ông – vị giám đốc trung niên vừa kết thúc cuộc họp, đã bước chậm lại.

“Chị và cháu bé... có cần tôi giúp gì không?” – ông khẽ cất lời. Người phụ nữ không đáp, chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt ngập ngừng, vừa mang vẻ biết ơn vừa xen lẫn sự cảnh giác. Ông không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ mở cốp xe, lấy chiếc áo khoác, và nhẹ nhàng phủ lên vai chị. Một lát sau, ông đưa hai mẹ con về căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô – nơi ông đơn độc sống từ sau cái chết bất ngờ của vợ con nhiều năm về trước. Ông nói: “Hai mẹ con cứ ở đây tạm vài hôm, đến khi cháu bé khỏe hẳn.”

Lúc đầu, người phụ nữ vẫn rất e dè. Nhưng khi thấy ông không hề dò hỏi bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ chuẩn bị cháo, m:u:a thu:ố:c, và để sẵn quần áo cho hai mẹ con, chị dần gỡ bỏ lớp phòng thủ của mình. Sau khi đứa bé khỏi sốt, ông còn đưa bé đi khám tổng quát, và kết quả cho thấy bé bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng cùng dấu hiệu thiếu m:á:u mãn tính.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Bà lão giúp việc bất ngờ ngã bệnh, cậu chủ trẻ vội đưa vào viện. Khi vô tình nhìn thấy một thứ trong hồ sơ bệnh án, cậu ...
12/07/2025

Bà lão giúp việc bất ngờ ngã bệnh, cậu chủ trẻ vội đưa vào viện. Khi vô tình nhìn thấy một thứ trong hồ sơ bệnh án, cậu đã s:ố:c đến mức không nói nên lời

Dưới cái nắng như đổ l:ử:a của buổi trưa Hà Nội, tôi – Duy, 28 tuổi, giám đốc một công ty khởi nghiệp đang chìm đắm trong công việc – bỗng giật mình bởi tiếng điện thoại:

“Cháu có phải người nhà bà Thanh? Bà bị ngất ở cổng chung cư, xe cấp cứu sắp tới rồi.”

Không chần chừ, tôi lao ngay xuống. Bà Thanh là người giúp việc quen thuộc của gia đình tôi – bà đã gắn bó gần mười năm, nuôi nấng tôi từ thuở bé sau khi mẹ tôi qua đời.

Tôi lên xe cứu thương cùng bà. Bà nằm im lìm, bất động, bàn tay vẫn siết chặt chiếc túi vải đã sờn cũ.

Trong lúc chờ đợi bác sĩ, tôi cầm chiếc túi lên, thận trọng mở ra: bên trong là vài viên thuốc, một bức ảnh cũ của cả gia đình tôi, và một xấp hồ sơ y tế được ghim lại cẩn thận.

Tôi bắt đầu đọc... rồi sững sờ đến ch:ế:t lặng. Bí mật ẩn chứa trong đó đã khiến tôi hoàn toàn mất đi sự đứng vững.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Khoảnh khắc nụ cười của một em bé lọt vào ống kính giữa dòng xe cộ tấp nập đã khiến một nhiếp ảnh gia quyết định nhận nu...
11/07/2025

Khoảnh khắc nụ cười của một em bé lọt vào ống kính giữa dòng xe cộ tấp nập đã khiến một nhiếp ảnh gia quyết định nhận nuôi. Em lớn lên, nối nghiệp cha nuôi, và rồi một bức ảnh của em đã làm ông chết lặng

Buổi chiều hè, nắng như thi:ê:u như đ:ố:t đ:ổ xuống con đường kẹt cứng xe cộ. Tiếng còi xe chát chúa x:é to:ạ:c không khí. Mùi khói xe n:ồ:ng n:ặ:c hòa cùng hơi nóng g:a:y g:ắ:t khiến ai nấy đều cảm thấy khó chịu, mỏi mệt. Nhưng giữa cái hỗn độn ấy, một khoảnh khắc nhẹ nhàng, tinh khôi đã hé lộ – một điều mà hầu như chẳng ai chú ý, ngoại trừ một người.

Lâm là nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh đời thường. Anh thích dạo bước qua từng ngóc ngách của thành phố, máy ảnh luôn sẵn sàng trên ngực, chờ đợi khoảnh khắc “đáng ghi lại”. Với Lâm, vẻ đẹp không nằm ở sự hào nhoáng. Đẹp là chân thực, là cuộc sống, là những khoảnh khắc không hề sắp đặt.

Khi dòng xe cộ đứng chôn chân dưới cái nắng ói ả, anh cũng dừng lại. Bên vỉa hè, một chiếc xe ba gác cũ kỹ đậu nghiêng ngả. Trên thùng xe là một bé trai khoảng hai tuổi. Áo bé đã sờn cũ, tay chân lấm lem bụi đường. Em say sưa nghịch một chiếc lon rỗng. Và rồi, ánh mắt em chợt giao với ống kính của Lâm – một nụ cười nở rạng. Nụ cười ấy trọn vẹn, tỏa sáng, rạng rỡ đến mức khiến toàn bộ khung cảnh như trở nên dịu mát.

Lâm không chút chần chừ bấm máy. Mọi thứ diễn ra chớp nhoáng, nhưng anh biết mình vừa nắm bắt được một khoảnh khắc vô giá.

Tối hôm đó, ngồi trong căn phòng tối, Lâm xem lại từng tấm ảnh. Đến khi bức hình của cậu bé xuất hiện, anh đứng hình. Một cảm giác như tim bị b:ó:p ngh:ẹ:t.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Vô tình làm người thứ 3, đám cưới xong mới biết chồng đã có vợ con ở quêÁnh đèn đường hắt hiu rọi qua khung cửa sổ, vẽ n...
11/07/2025

Vô tình làm người thứ 3, đám cưới xong mới biết chồng đã có vợ con ở quê

Ánh đèn đường hắt hiu rọi qua khung cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng dài trên nền nhà. Tôi ngồi đó, bất động trên chiếc ghế bành cũ, cảm giác như một bức tượng không hồn. Điện thoại vẫn nằm im lìm trong lòng bàn tay, lạnh lẽo và nặng trịch, như chứa đựng cả gánh nặng của thế giới. Giọng người phụ nữ lạ vẫn văng vẳng bên tai, lặp đi lặp lại câu hỏi nghi:ệt ng:ã: "Em là vợ mới cưới của anh ấy phải không? Em có biết anh ấy đã có vợ con ở quê không?" Từng câu, từng chữ như những m:ũ:i d:a:o s:ắ:c lẹm đ:â:m thẳng vào tim tôi, x:é n:á:t từng mảnh niềm tin và hạnh phúc vừa mới nhen nhóm.

Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt đến khó thở. Tôi cố hít một hơi thật sâu, nhưng lồng ngực như bị nén chặt, không khí chẳng thể nào lọt vào. Trái tim tôi đập loạn xạ, từng nhịp, từng nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi không thể tin được những gì mình vừa nghe. Đây có phải là một trò đùa, một cơn á:c m:ộ:ng ki:nh ho:à:ng nào đó chăng? Người đàn ông mà tôi yêu thương, tin tưởng tuyệt đối, người mà tôi vừa trao gửi cả cuộc đời mình, lại là một kẻ d:ố:i tr:á, một người đã có gia đình?

Nước mắt bắt đầu tuôn rơi, nóng hổi và mặn chát, lăn dài trên gò má. Chúng không phải là những giọt nước mắt của sự yếu đuối, mà là của sự vỡ vụn, của sự bàng hoàng và ph:ẫ:n n:ộ tột cùng. Mọi hình ảnh về anh, về những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, bỗng chốc trở thành những thước phim méo mó, nhuốm màu dối trá. Cái ôm ấm áp, lời thì thầm yêu thương, ánh mắt ân cần… tất cả đều trở thành những màn kịch được dàn dựng công phu, chỉ để lừa dối một cô gái ngây thơ như tôi.

Tối hôm đó, tôi ngồi đợi anh về trong một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Mỗi tiếng động nhỏ từ bên ngoài đều khiến tôi giật mình, tim đập thình thịch. Tôi không biết mình sẽ nói gì, sẽ làm gì khi đối mặt với anh. Sự gi:ận d:ữ và nỗi đau đớn cứ thế cuộn trào trong lòng, thi:ê:u đ:ố:t mọi giác quan. Tôi cảm thấy mình thật ng:u ng:ố:c, thật đáng thương khi đã m:ù qu:á:ng tin vào một tình yêu được xây dựng trên nền tảng của sự giả dối.

Cuối cùng, tiếng chìa khóa lạch cạch vang lên, cánh cửa mở ra. Anh bước vào, nụ cười vẫn còn vương trên môi, nhưng nụ cười ấy chợt tắt ngấm khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo và gương mặt tái nhợt của tôi. Có lẽ anh đã nhận ra điều bất thường, một linh cảm xấu ập đến. Anh chầm chậm tiến về phía tôi, đôi mắt dò hỏi. Tôi nhìn thẳng vào anh, không né tránh, và giọng nói của tôi, không hiểu sao, lại vô cùng bình tĩnh, dù bên trong đang là một cơn bão tố.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Một cậu bé b:á:n kẹo và hát rong đã được một nghệ sĩ già tình cờ phát hiện tài năng. Ông đã dạy dỗ, dìu dắt cậu, và rồi ...
11/07/2025

Một cậu bé b:á:n kẹo và hát rong đã được một nghệ sĩ già tình cờ phát hiện tài năng. Ông đã dạy dỗ, dìu dắt cậu, và rồi khi cậu bé hoàn thành bản nhạc đầu tiên, ông đã đứng hình, không thốt nên lời

Giữa dòng đời xuôi ngược trên vỉa hè trung tâm thành phố, nơi những bước chân vội vã và ánh mắt thờ ơ lướt qua nhau, một cậu bé gầy gò, đội chiếc nón lá xiêu vẹo, chiếc áo phai màu vì gió bụi, vẫn ngày ngày cất cao tiếng hát. Giọng hát ấy len lỏi giữa âm thanh hỗn độn của còi xe, tiếng rao hàng, và nhịp sống hối hả — mong manh nhưng lại có sức lay động lạ kỳ, như tia nắng cuối ngày xuyên qua kẽ lá, mang đến chút dịu mát cho không khí ngột ngạt.

Cậu bé tên Hào, vừa tròn mười tuổi. M:ồ c:ôi cả cha lẫn mẹ, cậu sống nương tựa vào bà ngoại già yếu, người đã nằm liệt giường mấy tháng liền vì b:ệ:nh t:ậ:t. Hào lang thang khắp chốn: từ góc chợ đến quán cóc vỉa hè, hay những trạm xe buýt đông người – bất cứ nơi nào có bóng người qua lại. Cậu hát những ca khúc xưa cũ, học lỏm từ những lần ghé mắt vào tiệm net, hay nghe lén qua loa của người bán hàng rong. Đôi lúc cậu lạc nhịp, hụt hơi, nhưng có một điều gì đó trong giọng hát ấy — một sự chân thật, mộc mạc đến nao lòng — khiến người ta bất giác dừng lại, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Một buổi chiều, khi bầu trời vừa ngả vàng, cậu dừng chân trước một quán cà phê cũ kỹ. Bức tường phủ đầy rêu phong, nền gạch xưa cũ gợi về những tháng năm xa xăm. Cậu bắt đầu ngân nga một bản tình ca. Khi câu hát cuối cùng vừa dứt, Hào chợt lặng đi — từ phía bên trong quán, tiếng vỗ tay vang lên, chậm rãi và đều đặn.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Một lời nhờ vả bất ngờ từ người bố chồng khó tính đã khiến con dâu lo lắng đến mức ăn ngủ không yênTrong gia đình này, b...
11/07/2025

Một lời nhờ vả bất ngờ từ người bố chồng khó tính đã khiến con dâu lo lắng đến mức ăn ngủ không yên

Trong gia đình này, bố chồng tôi là một pho tượng đài của sự truyền thống và nguyên tắc, cứng nhắc đến mức khắt khe. Suốt những năm làm dâu, tôi chưa từng thấy nụ cười của ông vượt quá ba giây, và mỗi lời ông thốt ra đều ngắn gọn, sắc lạnh như lưỡi dao cứa vào không khí. Bữa cơm nào có mặt ông, tôi cũng phải giữ lưng thẳng tắp, cân nhắc từng lời nói, thậm chí cả tiếng gắp thức ăn cũng phải thật khẽ khàng. Chồng tôi trấn an: “Ông ấy vẫn thế từ xưa rồi, chẳng ghét bỏ ai đâu, chỉ là bản tính cứng nhắc thôi.” Nhưng với tôi, đó là một gánh nặng vô hình đè nén, khiến mỗi ngày trôi qua trong căn nhà này đều nặng trĩu.

Vậy mà, vào một buổi chiều nhá nhem tối, khi tôi đang loay hoay chuẩn bị bữa cơm, bố chồng bỗng chậm rãi bước vào bếp. Ông không hề quát tháo, cũng chẳng cau có, chỉ đứng đó, nhìn tôi hồi lâu. Tôi vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, bởi lẽ chưa bao giờ ông đặt chân vào bếp mà không mang theo một lý do khó chịu nào đó.

“Con rảnh thì lên phòng bố một lát nhé,” ông nói. Giọng điệu ấy… nhẹ nhàng đến lạ lùng. Nhẹ đến mức tôi cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

Tôi mang theo nỗi bất an chất chồng, từng bước lên phòng ông. Trong đầu tôi, vô vàn viễn cảnh nối tiếp nhau: liệu tôi có làm điều gì sai trái, ông có phát hiện ra bí mật nào đó, hay ông định yêu cầu tôi nghỉ việc để chuyên tâm nội trợ như bà từng bóng gió?

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tôi đang nung nấu ý định "dằn mặt" chồng và nh:â:n tì:nh, nhưng mẹ chồng đã nhanh hơn một bước, khiến cho cặp "mè:o m:ả ...
10/07/2025

Tôi đang nung nấu ý định "dằn mặt" chồng và nh:â:n tì:nh, nhưng mẹ chồng đã nhanh hơn một bước, khiến cho cặp "mè:o m:ả g:à đ:ồng" ca:y c:ú b:ẽ bà:ng

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cuộc sống hôn nhân của mình tựa một ngọn đèn dầu ấm áp, dẫu nhỏ bé nhưng đầy kiên cường giữa bão tố cuộc đời. Tôi cưới Hưng vì tình yêu, thứ tình cảm giản dị mà đủ sức khiến một cô gái từng trải qua nhiều thiệt thòi như tôi cảm thấy được trân trọng. Thế nhưng, vào một ngày đầu tháng, khi tôi phát hiện ra dòng tin nhắn đầy ẩn ý giữa chồng mình và một cô gái lạ, ngọn đèn ấy bỗng nhiên lung lay d:ữ d:ộ:i.

"Em nhớ anh quá, hôm qua nằm mơ thấy mình được ôm anh..."

Tôi không còn muốn đọc thêm nữa. Cổ họng ngh:ẹ:n lại, tim như có ai b:ó:p chặt. Hàng loạt câu hỏi ùa về trong tâm trí, mỗi câu tựa nhát dao x:é to:ạ:c lòng tin tôi đã vun đắp suốt bao năm: Tại sao? Chuyện này xảy ra lúc nào? Cô ta là ai? Và tôi là gì trong cuộc đời anh?

Tôi không hề hét lên, cũng không làm ầm ĩ. Tôi chỉ lặng lẽ tắt điện thoại và ngồi thừ người bên bàn ăn. Cơm canh đã nguội lạnh tự lúc nào. Ngoài cửa sổ, gió lùa qua khe hở, làm bay mấy tờ giấy ghi chú tôi cẩn thận dán quanh nhà để mẹ chồng dễ nhớ việc uống thuốc, lịch tái khám.

Cũng chính khoảnh khắc ấy, mẹ chồng tôi đẩy cửa bước vào, tay xách bịch rau ngót bà vừa mua. Vừa nhìn thấy tôi, bà đã chau mày:

"Sao con ngồi thừ ra như tượng vậy? Mặt mày tái mét. Hay lại cãi nhau với thằng Hưng?"

Tôi im lặng. Chỉ cúi đầu, cắm cúi dọn bát đũa. Bà đặt rau xuống, rồi nhẹ nhàng bước lại gần tôi:

"Nói mẹ nghe. Có chuyện gì? Nó lại làm gì con à?"

Tôi chưa kịp trả lời thì điện thoại trên bàn bỗng sáng màn hình. Tin nhắn tiếp theo hiện lên. Vẫn là số lạ đó, với biểu tượng trái tim đỏ chót.

Mẹ chồng tôi nheo mắt nhìn. Rồi không nói không rằng, bà cầm lấy điện thoại, đọc lướt mấy dòng, và lặng đi.

Tôi chờ đợi một phản ứng d:ữ d:ộ:i. Nhưng bà chỉ thở dài. Rất khẽ thôi. Cứ như thể trái tim bà đã quen với những điều khó chấp nhận.

"Cái thằng ng:u ng:ố:c này... Tưởng giấu được ai chứ."

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Lịch Sử Kỳ Đàm posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Lịch Sử Kỳ Đàm:

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Contact The Business
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share