Lịch Sử Kỳ Đàm

Lịch Sử Kỳ Đàm Lịch Sử và những câu chuyện...

Tôi phát hiện chồng mình từng vui vẻ với nhân tình ngay trên chiếc xe mua bằng tiền bố mẹ vợ bằng một món quà bí ẩn trên...
24/06/2025

Tôi phát hiện chồng mình từng vui vẻ với nhân tình ngay trên chiếc xe mua bằng tiền bố mẹ vợ bằng một món quà bí ẩn trên xe

Chiếc xe Honda CR-V màu trắng mới coong đỗ xịch trước cổng, người đàn ông lịch lãm bước xuống, nở nụ cười rạng rỡ. Đó là chồng cô, Minh. Anh luôn biết cách khiến cô tự hào, từ dáng vẻ phong độ đến cách anh nói chuyện hào sảng với hàng xóm. Mười năm kết hôn, ba đứa con khỏe mạnh, một căn nhà ba tầng khang trang do chính hai vợ chồng gây dựng từ hai bàn tay trắng – cuộc sống của họ là niềm mơ ước của bao người. Cô vẫn nhớ như in ngày cưới, lời thề non hẹn biển của anh, ánh mắt anh trao cô đầy tin yêu và trân trọng.

Cô, Lan, dù đã qua ba lần sinh nở, vóc dáng không còn thon gọn như xưa, nhưng vẫn luôn tự tin vào tình yêu của chồng. Mỗi sáng, anh đều hôn lên trán cô, thì thầm “Anh đi làm nhé, yêu em”. Mỗi tối, vòng tay anh lại ôm lấy cô thật chặt khi chìm vào giấc ngủ. Anh luôn giới thiệu cô là “vợ tôi” với vẻ đầy hãnh diện, dù là với đối tác hay bạn bè thân thiết. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy, những lời nói yêu thương ấy đã tạo nên một bức tường vững chắc của niềm tin trong lòng cô, khiến cô chưa từng mảy may nghi ngờ về sự chung thủy của người đàn ông này.

Thế nhưng, vào một đêm khuya cách đây ba tháng, bức tường ấy đã sụp đổ không một tiếng động. Minh về nhà muộn, hơn 11 giờ đêm. Vừa bước vào cửa, anh đã vội vã đi thẳng vào phòng tắm, tiếng nước chảy xối xả như muốn gột rửa điều gì đó. Lúc ấy, thằng út, cu Bin, bỗng dưng nằng nặc đòi xuống xe tìm món đồ chơi siêu nhân mà nó khẳng định là đã bỏ quên. Lan thở dài, chiều con, cô đành theo xuống gara.

Trong lúc loay hoay tìm đồ chơi dưới ghế phụ lái, tay cô chạm phải một vật mềm mại, là lạ. Cô rụt tay lại, rồi tò m:ò s:ờ lần nữa. Đó là một chiếc quần l:ó:t r:e:n màu đỏ, còn khá mới, nằm gọn trong kh:e ghế. Cả người Lan như đông cứng lại, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Chiếc quần l:ó:t đó chắc chắn không phải của cô, và nó cũng không phải loại đồ l:ó:t mà cô hay mặc. Tim cô đập thình thịch, một cảm giác gh:ê t:ở:m dâng lên.

Cô muốn g:à:o th:ét, muốn ném thẳng chiếc quần vào mặt chồng, muốn hỏi anh ta cái thứ đáng k:i:nh t:ở:m này là gì. Nhưng rồi, ánh mắt trong veo của thằng Bin ngước lên nhìn mẹ, miệng vẫn lẩm bẩm tìm siêu nhân, khiến cô chợt tỉnh. Không, không thể làm lớn chuyện lúc này, không thể để con trai bé bỏng chứng kiến cảnh tượng ki:nh ho:à:ng này. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhét chiếc quần vào túi áo khoác, và quyết định sẽ tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện trước khi đối chất.

Đêm đó, Lan nằm trằn trọc không ngủ. Tiếng ngá:y đều đều của Minh bên cạnh càng khiến cô thêm khó chịu. Cô nhìn anh, người đàn ông mà cô đã tin tưởng tuyệt đối suốt mười năm qua, người cha của ba đứa con cô, và bỗng thấy một nỗi xa lạ đến r:ợ:n người. Khi Minh đã chìm vào giấc ngủ say, cô khẽ vươn tay lấy chiếc điện thoại của anh trên đầu giường. Đây là lần đầu tiên cô động vào điện thoại của chồng, bởi vì niềm tin khiến cô không bao giờ cần phải làm điều đó.

Ngón tay cô r:un r:ẩy lướt qua danh bạ, rồi đến tin nhắn. Và rồi, cô tìm thấy nó. Một tin nhắn từ một số lạ, lưu tên “Đối tác”. Nội dung vỏn vẹn mấy chữ nhưng đủ sức b:ó:p ngh:ẹ:t trái tim cô: “Món quà bí mật trên xe anh có thích không?”. Lan cảm thấy toàn thân mình l:ạ:nh to:á:t. Cô nuốt khan, cố gắng giữ lại những giọt nước mắt đang chực trào. Minh vẫn say ngủ, không hay biết thế giới của cô đang đổ v:ỡ từng mảnh.

Không thể chịu đựng thêm được nữa, cô lay mạnh vai anh.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Đất đai bị ch-iếm đ-oạt, mẹ tôi sống cảnh ở trọ, rồi b-àng h-oàng khi cô ruột "đạo đức gi-ả" xuất hiện...Căn nhà đó, một...
24/06/2025

Đất đai bị ch-iếm đ-oạt, mẹ tôi sống cảnh ở trọ, rồi b-àng h-oàng khi cô ruột "đạo đức gi-ả" xuất hiện...

Căn nhà đó, một căn nhà cấp bốn đơn sơ nhưng đầy ắp kỷ niệm, nằm trên mảnh đất rộng rãi ở quê. Khi ông bà ngoại còn sống, vì tin tưởng cô út của mẹ tôi – cô Thảo – là người tháo vát, lại không có con cái, nên ông bà đã để cô đứng tên căn nhà để tiện bề lo liệu công việc hương khói, hứa rằng sau này sẽ chia lại cho các con. Mẹ tôi, là con gái thứ, tin tưởng vào lời hứa của ông bà và sự trung thực của cô Thảo. Bà vẫn thường kể về những ngày tháng êm đềm ở đó, về khu vườn đầy hoa trái, về tiếng cười đùa của ông bà.

Rồi, ông bà ngoại lần lượt qua đời. Nỗi đ-au m-ất m-át chưa kịp ng-uôi ng-oai, thì một cú s-ốc khác lại ậ-p đến. Cô Thảo, người mà ông bà và mẹ tôi hết mực tin tưởng, đã hoàn toàn thay đổi. Bà ấy tuyên bố căn nhà là của mình, và “đó là ý của ông bà”. Mẹ tôi, dù đ-au đ-ớn và th-ất v-ọng tột cùng, nhưng với bản tính hiền lành, lại không muốn gây x-ích m-ích anh em, nên đành n-uốt nước mắt. Bà ôm tôi, khi đó còn bé xíu, rời khỏi căn nhà thân thuộc, bắt đầu cuộc sống lang bạt nơi phòng trọ...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Người cô vô ơn đến đám t-ang mẹ tôi khóc lóc, nhưng chỉ một câu nói của tôi đã vạch trần tất cả...Tiếng kèn đám ma a-i o...
24/06/2025

Người cô vô ơn đến đám t-ang mẹ tôi khóc lóc, nhưng chỉ một câu nói của tôi đã vạch trần tất cả...

Tiếng kèn đám ma a-i o-án vang vọng khắp con hẻm nhỏ, hòa lẫn với tiếng mưa rơi lất phất. Mẹ tôi đã ra đi. Nước mắt tôi đã cạn khô sau những đêm thức trắng, nhưng lòng tôi vẫn q-uặn th-ắt bởi một nỗi đau vô tận. Tôi là Minh, đứa con gái lớn, giờ đây phải gánh vác mọi chuyện trong nhà, chăm sóc hai đứa em thơ dại. Căn nhà cấp bốn xập xệ, những đồ đạc cũ kỹ, và số tiền ít ỏi trong sổ tiết kiệm của mẹ là tất cả những gì còn lại.

Trong dòng người đến viếng, tôi chợt thấy cô ruột của mình – cô Hà – bước vào. Cô Hà là em gái ruột của ba tôi, nhưng mối q-uan h-ệ giữa gia đình tôi và cô ấy không hề thân thiết. Tôi nhớ như in cái ngày...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Một họa sĩ đường phố thường dành thời gian vẽ tranh miễn phí cho những người có hoàn cảnh khó khăn mà anh gặp. Một bức t...
24/06/2025

Một họa sĩ đường phố thường dành thời gian vẽ tranh miễn phí cho những người có hoàn cảnh khó khăn mà anh gặp. Một bức tranh mà anh vẽ cho một cụ bà vô gia cư vô tình được một họa sĩ nổi tiếng nhìn thấy đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh sau đó

Hoàng, một họa sĩ đường phố vô danh, gầy gò trong chiếc áo khoác bạc màu, đang tỉ mẩn phác họa trên tấm bảng vẽ cũ. Khuôn mặt anh lấm lem màu vẽ, nhưng đôi mắt thì rực sáng một niềm đam mê cháy bỏng. Anh không có một mái ấm tử tế, thường ngủ vạ vật ở những góc phố khuất nẻo, nhưng trong trái tim anh, ngọn lửa nghệ thuật chưa bao giờ tắt. Hoàng tìm thấy niềm vui trong việc biến những mảnh đời khó khăn, những khuôn mặt hằn sâu dấu vết của thời gian và nỗi buồn thành những tác phẩm đầy cảm xúc, mà anh trân trọng gọi là "Nụ cười của hy vọng".

Hôm nay, anh bắt gặp một cụ bà với mái tóc bạc phơ, lưng còng, ngồi co ro bên hiên nhà cũ. Đôi mắt cụ hằn lên nỗi cô đơn và mệt mỏi. Hoàng cảm nhận được một sự đồng điệu kỳ lạ, một nỗi buồn chung không tên. Anh không do dự, tiến lại gần, giọng nói nhỏ nhẹ, chân thành: "Thưa bà, cháu có thể vẽ tặng bà một bức chân dung được không ạ?" Cụ bà ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng rồi tia hy vọng nhỏ bé lóe lên khi nhìn vào đôi mắt chân thành của chàng họa sĩ.

Cụ bà, tên là cụ Tám, ban đầu còn ngượng nghịu, nhưng rồi những nét vẽ của Hoàng như có ma thuật, dần dần bóc tách đi lớp vỏ bọc u buồn, để lộ ra những nét hiền từ, nhân hậu ẩn sâu bên trong. Hoàng vẽ với tất cả tâm huyết, từng đường nét, từng mảng màu đều chứa đựng tình yêu thương và sự thấu cảm của anh. Anh muốn bắt trọn khoảnh khắc hiếm hoi khi nụ cười chợt nở trên môi cụ Tám, dù chỉ là một thoáng chốc. "Bà cười lên chút nữa đi ạ," Hoàng nhẹ nhàng nói, cố gắng xua đi sự ngại ngùng trên gương mặt cụ.

Khi bức tranh hoàn thành, cụ Tám nhìn vào đó, đôi mắt ngấn lệ. Đó là cụ, nhưng trẻ hơn, rạng rỡ hơn, và quan trọng nhất, cụ đang cười. Nụ cười ấy không chỉ là của riêng cụ, mà còn là nụ cười của hy vọng, của sự sống, của tình người. "Đẹp quá... đẹp quá con ơi," cụ Tám thì thầm, giọng r:un r:un, "Cảm ơn con nhiều lắm." Hoàng chỉ mỉm cười, lòng anh ấm áp lạ thường. Anh cảm thấy hạnh phúc khi những nét vẽ của mình có thể mang lại niềm vui, dù chỉ là nhỏ nhoi, cho những mảnh đời bất hạnh. Anh cẩn thận ghi tên bức tranh: "Nụ cười của hy vọng - Cụ Tám".

Hoàng tiếp tục hành trình của mình, mang theo cây cọ và tấm lòng nhân ái. Anh vẽ cho những đứa trẻ mồ côi với đôi mắt thơ ngây nhưng chất chứa nỗi buồn, cho những người lao động lam lũ với những vết chai sạn trên tay, cho những cụ già neo đơn với ánh mắt khắc khoải tìm kiếm bóng hình thân yêu. Mỗi bức tranh là một câu chuyện, một mảnh đời được anh trân trọng khắc họa, và tất cả đều mang cái tên chung: "Nụ cười của hy vọng". Anh không quan tâm đến tiền bạc, chỉ cần được vẽ, được sẻ chia, được nhìn thấy những nụ cười dù chỉ thoáng qua.

Một ngày nọ, tại một quán cà phê vỉa hè quen thuộc, Hoàng đang ngồi thưởng thức ly cà phê đen đá và phác thảo vài ý tưởng. Bất chợt, một bóng dáng cao lớn, sang trọng dừng lại trước mặt anh.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Sau nhiều năm làm việc ở thành phố, nữ bác sĩ trẻ quyết định trở về quê phục vụ. Nhưng cuộc sống bình dị của cô bỗng bị ...
24/06/2025

Sau nhiều năm làm việc ở thành phố, nữ bác sĩ trẻ quyết định trở về quê phục vụ. Nhưng cuộc sống bình dị của cô bỗng bị đảo lộn khi một luật sư xuất hiện, phơi bày mối liên hệ của cô với một tài sản kếch xù và đầy bí ẩn

Gió chiều lồng lộng thổi qua những rặng tre xanh rì, mang theo hơi đất ẩm và mùi hương của lúa chín. Chiếc xe khách cũ kỹ từ từ lăn bánh trên con đường đất gập ghềnh, đưa An, cô bác sĩ trẻ, về đến ngôi làng nhỏ bé nằm khuất sâu trong thung lũng. Sau nhiều năm làm việc tại các bệnh viện lớn ở thành phố, nơi ánh đèn neon rực rỡ và tiếng còi xe inh ỏi không ngừng, An đã quyết định rũ bỏ tất cả để tìm về chốn bình yên này. Trong túi xách của cô chỉ có vỏn vẹn vài bộ quần áo, một chiếc ống nghe, và một trái tim đầy nhiệt huyết, sẵn sàng cống hiến cho những người dân nơi đây.

Phòng khám của An nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ, mái đã bạc màu theo thời gian, được người dân trong làng sửa sang lại giúp cô. Không có thiết bị hiện đại, không có đội ngũ y tá đông đảo, chỉ có An và chiếc bàn khám bệnh cũ kỹ. Tuy vậy, tiếng lành đồn xa, người dân từ các thôn, xã lân cận cũng tìm đến. An luôn chào đón họ bằng nụ cười tươi tắn và ánh mắt ấm áp. Cô lắng nghe từng lời than vãn về bệnh tật, về những nỗi lo toan cơm áo gạo tiền, và cả những câu chuyện buồn về cuộc đời.

"Bác sĩ An ơi, con tôi sốt cao quá, nãy giờ cứ mê man..." Một người phụ nữ trẻ, gương mặt khắc khổ, bế theo đứa con nhỏ đang tí:m t:ái, hớt hải chạy vào. An lập tức đặt tay lên trán đứa bé, cảm nhận hơi nóng hầm hập. Cô nhanh chóng đo nhiệt độ, kiểm tra các dấu hiệu, rồi nhẹ nhàng trấn an người mẹ: "Chị đừng lo lắng quá, cháu bị sốt siêu vi thôi. Tôi sẽ kê thuốc hạ sốt và hướng dẫn cách chăm sóc." Người mẹ ngập ngừng: "Bác sĩ ơi, tôi... tôi không có nhiều tiền." An mỉm cười xoa đầu đứa bé: "Không sao đâu chị, cứ chăm sóc cháu thật tốt là được rồi." Cô không lấy một đồng nào, chỉ dặn dò kỹ lưỡng rồi tiễn hai mẹ con ra về.

Những đêm dài, khi cả làng đã chìm vào giấc ngủ sâu, ánh đèn từ phòng khám của An vẫn còn sáng. Cô miệt mài bên chồng sách y khoa cũ kỹ, tìm kiếm những phác đồ điều trị, nghiên cứu từng ca bệnh khó. Có những trường hợp bệnh nặng, vượt quá khả năng của phòng khám đơn sơ, An lại thức trắng đêm để tìm cách liên hệ với các bệnh viện tuyến trên, viết thư tay xin sự giúp đỡ của các đồng nghiệp cũ. Cô biết, ở nơi đây, sự sống của người dân đôi khi chỉ nằm trong gang tấc, và cô phải làm tất cả những gì có thể.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Con tôi múa ở trường, em chồng giàu có chê "tầm thường", không sánh bằng con họ, tỏ vẻ khi:nh thư:ờng khi muốn gợi ý nơi...
23/06/2025

Con tôi múa ở trường, em chồng giàu có chê "tầm thường", không sánh bằng con họ, tỏ vẻ khi:nh thư:ờng khi muốn gợi ý nơi học "tốt hơn"

Dưới ánh đèn sân khấu lung linh của hội trường trường học, Mai – con gái tôi – tựa một cánh bư:ớ:m non nớt, xoay mình theo điệu nhạc du dương. Con bé, với chiếc váy múa màu trắng và đôi mắt lấp lánh niềm vui, dường như quên hết mọi thứ xung quanh. Từng động tác của Mai không cầu kỳ, không hoa mỹ như những vũ công chuyên nghiệp, nhưng lại toát lên vẻ hồn nhiên, trong sáng đến lạ. Đây là bài múa Mai tự dàn dựng, từng bước chân, từng cử chỉ đều là kết tinh của những giờ tập luyện miệt mài trong phòng khách nhỏ của gia đình, dưới sự hướng dẫn vụng về của tôi và tiếng vỗ tay không ngớt từ bố nó. Đối với vợ chồng tôi, Mai chính là tất cả, là niềm tự hào không gì sánh nổi. Buổi biểu diễn nhỏ bé này, dù chỉ là sân khấu của trường, cũng đủ khiến trái tim tôi tràn ngập hạnh phúc.

Tôi đảo mắt quanh khán phòng, và rồi ánh mắt tôi dừng lại ở vị trí quen thuộc: vợ chồng chú Bách, em trai của chồng tôi, anh Hải. Chú Bách là một kiến trúc sư nổi tiếng, sở hữu chuỗi gallery nghệ thuật ấn tượng. Các con của chú, Linh và Duy, đều là những tài năng trẻ xuất sắc, theo học tại các trường nghệ thuật danh giá và gặt hái vô số giải thưởng quốc tế. Nhìn chú Bách và cô Thoa ngồi đó, vẻ mặt điềm nhiên và có phần khách quan, một nỗi bất an nho nhỏ len lỏi trong lòng tôi. Tôi biết, họ có gu thẩm mỹ rất cao và tiêu chuẩn nghệ thuật của họ luôn ở một đẳng cấp khác biệt.

Tiếng nhạc vừa dứt, Mai cúi chào trong tiếng vỗ tay vang dội. Con bé chạy vội về phía tôi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Tôi ôm chầm lấy Mai, hít hà mùi m:ồ h:ô:i thoang thoảng trên mái tóc con, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể bé nhỏ. “Con gái mẹ giỏi quá! Tuyệt vời lắm!” Tôi thì thầm, khóe mắt cay xè vì xúc động. Anh Hải, chồng tôi, cũng đến bên, xoa đầu con đầy trìu mến, ánh mắt anh lấp lánh niềm tự hào không kém.

Khi chúng tôi đang định rời đi, chú Bách và cô Thoa tiến lại. “Chào anh chị, chào cháu Mai,” chú Bách nói, giọng đều đều, không lộ chút cảm xúc đặc biệt nào. Cô Thoa khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt cô lướt qua Mai một cách nhanh chóng, như thể đang thẩm định. Một cảm giác lo lắng len lỏi trong tôi.

“Buổi biểu diễn của Mai hôm nay… cũng khá ổn chứ chú thím?” Anh Hải lên tiếng, cố gắng tạo ra một bầu không khí thoải mái hơn. Anh nhìn sang chú Bách, ánh mắt ẩn chứa sự mong chờ một lời khen.

Chú Bách khẽ gật đầu, nhưng sau đó, ông ta nhấp môi một chút, như đang cân nhắc từng từ. “Cũng tạm được, anh ạ. Nhưng mà… thành thật mà nói, màn trình diễn này khá là tầm thường. Không có gì đặc sắc cả.” Từng lời nói của chú Bách như những m:ũ:i d:a:o vô hình đ:â:m vào lồ:ng ng:ự:c tôi. Cảm giác tủi thân, hụt hẫng dâng lên, khiến tôi muốn bật khóc.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Mẹ tôi đã chuẩn bị một chiếc đầm tự may, đơn giản nhưng thanh lịch để dự bữa tiệc kỷ niệm 10 năm ngày cưới của người họ ...
23/06/2025

Mẹ tôi đã chuẩn bị một chiếc đầm tự may, đơn giản nhưng thanh lịch để dự bữa tiệc kỷ niệm 10 năm ngày cưới của người họ hàng giàu có và bị chê "quê mùa", "không hợp với không khí sang trọng ở đây"

Trong ánh đèn vàng dịu của căn phòng khách quen thuộc, tiếng máy may chạy rè rè đều đặn, hòa cùng tiếng kim loại lách cách khi mẹ tôi cẩn thận điều chỉnh từng đường chỉ. Đó là một buổi tối cuối tuần, khi mọi người trong nhà đều đã đi ngủ, chỉ còn mẹ tôi miệt mài bên chiếc máy may cũ kỹ. Mẹ đang hoàn thiện chiếc đầm bà tự tay may để dự tiệc kỷ niệm 10 năm ngày cưới của dì Lan, em gái ruột của ba tôi. Dì Lan, người nổi tiếng với sự giàu có và gu thời trang sành điệu, luôn là tâm điểm của mọi cuộc gặp gỡ gia đình.

Tôi, tên là An Nhiên, nằm trên sofa, giả vờ đọc sách nhưng thực chất là đang say sưa ngắm nhìn mẹ. Chiếc đầm của mẹ, dù chỉ là vải lụa tơ tằm màu xanh pastel giản dị, qua đôi bàn tay khéo léo của mẹ, lại trở nên mềm mại và thanh thoát lạ thường. Mẹ tôi không cầu kỳ, luôn chọn những trang phục đơn giản, tinh tế, nhưng lúc nào cũng toát lên vẻ đẹp dịu dàng, trang nhã. Tôi biết, mẹ đã dành bao nhiêu tâm huyết cho chiếc đầm này, không chỉ vì sự kiện quan trọng của dì Lan, mà còn vì mẹ muốn tự tay làm một điều gì đó đặc biệt.

Tiếng kim loại lách cách dừng lại, mẹ ngẩng đầu lên, khẽ thở dài mãn nguyện. "Xong rồi, con gái." Mẹ mỉm cười, đôi mắt mẹ ánh lên sự hài lòng. "Con thấy chiếc đầm này thế nào? Có hợp với dì Lan không?" Mẹ hỏi tôi, giọng đầy vẻ mong chờ. Tôi bước đến gần, chạm vào chất vải mát rượi, cảm nhận sự mềm mại của từng đường kim mũi chỉ. Chiếc đầm ấy không chỉ là một bộ quần áo, mà còn là cả tấm lòng của mẹ tôi.

"Đẹp lắm mẹ ạ! Chiếc đầm này rất hợp với mẹ, và con tin là dì Lan cũng sẽ thích nó," tôi nói, lòng đầy tự hào. Mẹ tôi vốn dĩ rất khéo tay, bà có thể may vá, thêu thùa mọi thứ. Với mẹ, quần áo không cần phải đắt tiền hay hàng hiệu, mà quan trọng là phải vừa vặn, thoải mái và toát lên vẻ thanh lịch của người mặc. Đó cũng là triết lý sống của mẹ, luôn đề cao sự giản dị nhưng tinh tế.

Ngày diễn ra tiệc kỷ niệm 10 năm ngày cưới của dì Lan, không khí trong nhà tôi rộn ràng hẳn lên. Mẹ tôi trang điểm nhẹ nhàng, chỉ một chút son môi hồng và vài đường kẻ mắt đơn giản. Mái tóc dài được búi gọn gàng, để lộ vầng trán thanh tú. Khi mẹ mặc chiếc đầm xanh pastel vào, tôi phải thốt lên. Chiếc đầm đơn giản nhưng lại tôn lên vóc dáng thanh mảnh của mẹ, khiến mẹ trở nên dịu dàng và duyên dáng hơn bao giờ hết.

Ba tôi, với bộ vest lịch lãm, nhìn mẹ đầy ngưỡng mộ. "Vợ anh lúc nào cũng đẹp nhất!" Ba tôi nói đùa, rồi vòng tay ôm lấy mẹ. Mẹ tôi khẽ cười, nụ cười hạnh phúc lan tỏa khắp căn phòng. Gia đình tôi lên xe, hướng đến nhà hàng sang trọng nơi dì Lan tổ chức tiệc. Trên đường đi, tôi cảm nhận được sự háo hức lẫn chút lo lắng từ mẹ. Dì Lan là người rất chú trọng vẻ bề ngoài, và mẹ tôi biết dì thường xuyên nhận xét về cách ăn mặc của bà.

Nhà hàng tổ chức tiệc là một không gian sang trọng bậc nhất thành phố, được trang hoàng lộng lẫy với hoa tươi, nến lung linh và ánh đèn pha lê lấp lánh. Khách mời đều là những người thành đạt, ăn mặc sành điệu, tỏa ra khí chất của giới thượng lưu. Dì Lan, trong chiếc đầm dạ hội lộng lẫy, đứng giữa sảnh tiệc, rạng rỡ chào đón từng vị khách. Vừa nhìn thấy gia đình tôi, dì Lan đã vẫy tay, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói.

"Chị Hai, anh Ba, An Nhiên đến rồi!" Dì Lan hồ hởi chào đón, rồi ánh mắt dì chợt dừng lại ở chiếc đầm của mẹ tôi. Nụ cười trên môi dì khẽ tắt, thay vào đó là một chút nhíu mày khó nhận ra. "Trời đất, chị Hai mặc gì thế này? Em cứ tưởng chị phải diện một bộ đầm sang trọng cơ chứ. Chiếc đầm này... nó có vẻ hơi... giản dị quá nhỉ? Không hợp với không khí sang trọng ở đây chút nào."

Lời nhận xét của dì Lan, dù được nói với giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại vang lên khá to, đủ để một vài vị khách đứng gần đó nghe thấy. Mẹ tôi s:ững s:ờ. Nụ cười trên môi mẹ tắt hẳn, đôi mắt mẹ thoáng chút bối rối, rồi hạ xuống nhìn chiếc đầm mình đang mặc. Tôi thấy rõ sự hụt hẫng và tổn thương hiện lên trên khuôn mặt mẹ.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Gia đình tôi tổ chức một bữa cơm sum họp ấm cúng tại nhà, với những món ăn truyền thống quen thuộc. Một người cô có điều...
23/06/2025

Gia đình tôi tổ chức một bữa cơm sum họp ấm cúng tại nhà, với những món ăn truyền thống quen thuộc. Một người cô có điều kiện kinh tế hơn, quen ăn nhà hàng sang trọng, lại ch:ê b:ai các món ăn "bình dân", "không biết cách đãi khách"

Trong căn bếp nhỏ của ngôi nhà ngói đỏ đã ngả màu thời gian, mùi nước mắm kho quẹt thơm lừng quyện với hương canh chua cá lóc dịu nhẹ, tạo nên một bản giao hưởng ẩm thực quen thuộc. Bà nội, với mái tóc bạc phơ vấn cao, tay thoăn thoắt đảo đĩa thịt kho tàu óng ả, nụ cười hiền hậu thường trực trên môi. Mẹ tôi, người phụ nữ với đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ lo toan nhưng hôm nay lại rạng rỡ lạ thường, đang cẩn thận bày biện những đĩa rau luộc xanh mướt ra bàn ăn. Bố tôi thì đang loay hoay pha ấm trà nóng hổi, tiếng lách cách của tách chén va vào nhau nghe thật vui tai. Đó là không khí chuẩn bị cho bữa cơm đoàn viên mà cả gia đình tôi mong đợi từ lâu.

Tôi, đứa con gái duy nhất trong nhà, đang phụ mẹ bày biện bát đũa. Nhìn những món ăn giản dị mà thấm đượm tình thương ấy, lòng tôi dâng lên một niềm ấm áp khó tả. Bữa cơm này không chỉ là bữa ăn, mà còn là dịp để những thành viên trong gia đình quây quần bên nhau sau những tháng ngày bận rộn. Ba mẹ tôi luôn tâm niệm rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, những bữa cơm gia đình luôn là sợi dây gắn kết, là nơi để mọi người tìm thấy sự bình yên và yêu thương.

Tiếng chuông cửa reo vang, và mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa. Cô Tư, em gái của ba tôi, cùng với gia đình nhỏ của mình bước vào. Cô Tư là người duy nhất trong số các anh chị em của ba có điều kiện kinh tế khá giả hơn hẳn. Cô và chú dượng sở hữu một chuỗi nhà hàng sang trọng ở thành phố, và cuộc sống của họ luôn gắn liền với những chuyến du lịch xa hoa, những bữa tiệc tùng đẳng cấp. Mẹ tôi vội vàng ra đón, nụ cười tươi tắn nở trên môi: "Cô Tư đến rồi! Mời cô chú và các cháu vào nhà."

Không khí vui vẻ nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng khách. Tiếng cười nói rộn rã của những đứa cháu khi chúng nô đùa, tiếng hỏi han, thăm hỏi của người lớn làm ngôi nhà thêm ấm cúng. Cô Tư, với bộ váy hàng hiệu cùng chiếc túi xách đắt tiền, trông thật nổi bật giữa không gian giản dị của chúng tôi. Dù vậy, tôi vẫn cảm nhận được chút gì đó xa cách từ cô, một sự khác biệt không chỉ nằm ở vẻ bề ngoài.

Khi mọi người đã an tọa vào bàn ăn, bữa cơm bắt đầu. Những món ăn truyền thống được bày biện tươm tất: nồi cá kho tộ đậm đà, đĩa rau muống luộc chấm chao xanh mướt, tô canh chua cá lóc bốc khói nghi ngút, và cả món thịt luộc chấm mắm nêm thơm lừng. Tất cả đều là những món ăn quen thuộc, gắn liền với tuổi thơ của ba tôi và biết bao thế hệ trong gia đình. Mẹ tôi tự tay gắp thức ăn cho từng người, đôi mắt lấp lánh niềm vui.

"Mời cô Tư dùng bữa ạ," mẹ tôi nhẹ nhàng nói, gắp vào bát cô một miếng cá kho. Cô Tư nhìn miếng cá kho, đôi lông mày hơi nhíu lại. "Ôi, cá kho mặn quá em ạ. Với lại, sao toàn mấy món này thế? Chị tưởng hôm nay phải có gì đặc biệt chứ?" Giọng cô nghe có vẻ khách sáo, nhưng tôi cảm nhận được sự ch:ê b:ai ẩn chứa trong đó.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Giữa niềm vui em gái đỗ trường chuyên, dì tôi lại bất ngờ chê bai mẹ tôi không đủ tiền mua xe mới, còn đòi "cho rẻ" chiế...
23/06/2025

Giữa niềm vui em gái đỗ trường chuyên, dì tôi lại bất ngờ chê bai mẹ tôi không đủ tiền mua xe mới, còn đòi "cho rẻ" chiếc xe đạp điện cũ. Nhưng mẹ tôi đã phản pháo một câu khiến dì không còn mặt mũi nào và phải ra về trong sự xấu hổ

Trong những ngày đầu tháng Sáu rực rỡ, khi nắng vàng ươm trải khắp mọi nẻo đường, tin vui ập đến ngôi nhà nhỏ của chúng tôi như một cơn gió mát lành xua đi bao bộn bề. Em gái tôi, An, với đôi mắt sáng ngời và nụ cười rạng rỡ, cầm trên tay lá thư báo đỗ vào ngôi trường chuyên danh tiếng. Niềm hân hoan vỡ òa, lan tỏa khắp căn phòng khách chật hẹp, nơi mà mẹ tôi, một người phụ nữ với đôi vai g:ầy g:ò và bàn tay chai sạm vì những gánh rau tảo tần, vẫn ngày đêm vun vén cho gia đình. Ánh mắt mẹ nhìn An lấp lánh niềm tự hào, một thứ ánh sáng ấm áp xua đi những nhọc nhằn bà đã gánh chịu.

Mẹ quyết định, không một chút đắn đo, dành dụm những đồng tiền chắt chiu từ gánh hàng rau để mua cho An một chiếc xe đạp điện mới toanh. Chiếc xe màu trắng ngà, sáng bóng dưới ánh đèn, như một phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của em. An ôm chầm lấy mẹ, những lời cảm ơn líu lo hòa lẫn tiếng nấc ngh:ẹn ng:ào, tạo nên một khoảnh khắc thiêng liêng, ấm áp đến lạ. Ai cũng nghĩ, niềm vui ấy đã trọn vẹn, nhưng không, bóng dáng của dì Tư bất ngờ xuất hiện, mang theo một làn gió lạnh lẽo, xua tan đi sự ấm áp ban đầu.

Dì Tư là em gái của mẹ, nhưng cuộc đời dì lại trải hoa hồng sau khi lấy được người chồng giàu có. Trong khi mẹ tôi vẫn lam lũ với gánh hàng rau bé nhỏ, dì lại sống trong nhung lụa, sự giàu sang phô trương như một bộ cánh lấp lánh mà dì luôn tự hào khoác lên. Mỗi lần dì đến thăm, không khí trong nhà lại trở nên ng:ột ng:ạt, nặng trĩu bởi những lời lẽ khoe khoang và ánh mắt đánh giá đầy ẩn ý của dì. Dì luôn có cách biến mọi niềm vui của chúng tôi thành cái cớ để phô trương sự vượt trội của mình, như thể hạnh phúc của người khác chỉ là tấm phông nền để dì tỏa sáng.

Chiều hôm ấy, dì Tư bất ngờ ghé qua khi An đang tỉ mẩn lau chùi chiếc xe đạp điện mới. Ánh mắt dì lướt qua chiếc xe, đôi môi tô son đỏ chót khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu, đầy ẩn ý. Dì bắt chuyện dăm ba câu chuyện phiếm, nhưng ánh mắt không rời khỏi chiếc xe, một sự chú ý đáng sợ khiến An cũng cảm nhận được sự bất an đang len lỏi trong không khí. Một khoảng lặng nặng nề bao trùm căn phòng, chỉ còn tiếng khăn lau sột soạt trên lớp sơn xe bóng loáng, như một điềm báo cho điều không hay sắp xảy ra.
Rồi dì cất lời, giọng điệu nhỏ nhẹ đến mức gần như thì thầm, nhưng từng câu từng chữ lại như những mũi ki:m s:ắc lạnh đ:â:m thẳng vào tim mẹ tôi:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Giữa cái nắng g:ay g:ắt của mùa hè, tôi mơ về một đám cưới mát mẻ trong nhà hàng. Thế nhưng, bác cả lại khăng khăng ép t...
23/06/2025

Giữa cái nắng g:ay g:ắt của mùa hè, tôi mơ về một đám cưới mát mẻ trong nhà hàng. Thế nhưng, bác cả lại khăng khăng ép tôi tổ chức ở sân vườn vì chê nhà tôi ngh:è:o, và rồi mẹ tôi đã thốt ra một lời khiến bác cả phải im bặt

Thời tiết Sài Gòn những ngày cuối tháng 5 oi ả như đổ l:ử:a. Nắng như thi:ê:u như đ:ố:t hắt qua khung cửa sổ, len lỏi vào căn phòng nhỏ, khiến Ly cảm thấy ngột ngạt dù đã bật điều hòa hết công suất. Cô đưa tay quạt nhẹ, lật giở những trang tạp chí cưới, lòng đầy những băn khoăn. Một đám cưới trong nhà hàng sang trọng, mát mẻ là mơ ước của cô bấy lâu nay. Nơi đó sẽ có ánh đèn lung linh, hoa tươi ngập tràn và những chiếc bàn tiệc được sắp xếp tinh tế. Cô đã hình dung ra cảnh mình khoác lên chiếc váy trắng muốt, sánh bước bên Quân trong không gian lộng lẫy ấy.

Thế nhưng, mơ ước đó dường như lại quá xa vời khi cô nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua với bác cả. Giọng bác vẫn sang sảng, đầy vẻ bề trên và có chút khinh thường, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trí đang mộng mơ của Ly. Bác luôn có cái kiểu nói thẳng thừng, không kiêng nể ai, và Ly biết rõ, những lời nói đó thường ẩn chứa sự phán xét về hoàn cảnh gia đình cô. Cô thở dài, cảm thấy một nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng.

“Con bé Ly này, cưới xin gì mà bày vẽ cho tốn kém. Nhà mình có giàu có gì đâu mà cứ đòi nhà hàng nọ kia. Dựng cái rạp ngoài sân vườn cho mát mẻ, vừa tiện lợi lại vừa đỡ tốn. Tiền đó để dành mà lo cho cuộc sống sau này, chứ phung phí vào ba cái chuyện đãi đằng làm gì. Nhà cô chú ngh:è:o r:ớt m:ồ:ng t:ơ:i ra, đừng có s:ĩ di:ệ:n hão mà rước n:ợ vào thân.” Lời bác cả vẫn văng vẳng bên tai Ly, khiến cô thấy lòng mình se lại. Câu nói "nhà cô chú ngh:è:o r:ớ:t m:ồ:ng t:ơ:i" như một vết d:a:o c:ứ:a vào trái tim cô, nhắc nhở cô về sự khác biệt giữa gia đình mình và gia đình bác.

Mẹ Ly, người phụ nữ tần tảo, quanh năm gắn bó với gánh hàng rong, vẫn luôn là điểm tựa vững chắc cho cô. Dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, mẹ chưa bao giờ than vãn hay để Ly phải chịu thiệt thòi. Ly nhớ như in ánh mắt mẹ khi nghe những lời bác cả nói. Ánh mắt đó vừa có chút buồn, lại vừa ánh lên sự kiên cường quen thuộc. Ly biết, mẹ cũng đau lòng không kém khi nghe những lời lẽ đó, nhưng mẹ luôn chọn cách im lặng, nhẫn nhịn.

Ngày hôm đó, Ly và mẹ đã ngồi lại cùng nhau. Ly nhìn mẹ, thấy những nếp nhăn hằn sâu trên khóe mắt và mái tóc điểm bạc, lòng cô quặn thắt. Cô biết mẹ đã vất vả vì cô rất nhiều. “Mẹ ơi, con xin lỗi. Có lẽ con không nên mơ mộng nhiều như vậy. Con sẽ nói với Quân về việc tổ chức đám cưới ở nhà. Dù sao thì, quan trọng nhất vẫn là tình yêu của chúng con, phải không mẹ?” Ly ngh:ẹn ng:ào, cố nén những giọt nước mắt chực trào. Cô không muốn mẹ phải lo lắng thêm vì mình.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tưởng chừng không bao giờ có thể chấp nhận mẹ kế, tôi đã sữ:ng s:ờ khi bắt gặp hành động bí ẩn của bà lúc 3h sáng trong ...
22/06/2025

Tưởng chừng không bao giờ có thể chấp nhận mẹ kế, tôi đã sữ:ng s:ờ khi bắt gặp hành động bí ẩn của bà lúc 3h sáng trong phòng bố. Điều đó đã xóa tan mọi h:ận th:ù trong tôi

Trong ký ức của An, tuổi thơ là một mảng màu xám xịt, lo:ang l:ổ bởi nỗi mất mát mẹ ru:ột khi cô bé mới lên tám. Cái trống rỗng ấy không ngừng gặm nhấm, biến những ngày tháng sau này thành chuỗi dài những khắc khoải không tên. Hơn một năm sau, cha cô, một người đàn ông hiền lành đến mức nhạt nhòa, chỉ biết im lặng và gật đầu, đã rước bà Hà về làm mẹ kế. Bà Hà, nhỏ thó, gầy gò, nhưng lại sở hữu một giọng nói the thé, đanh đá, như chiếc loa phóng thanh di động của cả xóm. Tiếng bà chửi mắng, càu nhàu, gắt gỏng cứ thế dội vào tai An, biến ngôi nhà thành một chiến trường âm thanh không ngừng nghỉ. Cha An, như thường lệ, vẫn chỉ biết thở dài mỗi khi An và bà Hà lời qua tiếng lại, sự im lặng của ông đôi khi còn nặng nề hơn cả tiếng cãi vã, đẩy An vào một góc đơn độc trong chính tổ ấm của mình.

Mối quan hệ giữa An và bà Hà là một cuộc chiến dai dẳng, âm ỉ. Bà càng ép An học, An càng tìm mọi cách trốn tránh; bà càng cấm đoán, An càng bất chấp. Đỉnh điểm của sự đối đầu là một buổi chiều mưa tầm tã, khi An không thể chịu đựng thêm được nữa, cô bé gào lên: “Bà không phải mẹ tôi! Bà không có quyền dạy dỗ tôi!” Bà Hà không rơi một giọt nước mắt, chỉ trừng mắt, quát lại, những lời lẽ c:ay nghi:ệt như r:oi qu:ất vào tâm hồn non nớt của An: “Mày là đồ h:ỗn l:áo! Đồ ă:n h:ại! Cái mặt l:ì như cục đá!” Rồi bà quay sang kể lể với cha An, thêm thắt đủ điều. Mỗi bữa cơm biến thành màn tra tấn tâm lý, không ai nói một lời, chỉ có tiếng đũa chạm bát khô khốc và những ánh mắt lảng tránh. Sự ngột ngạt ấy khiến An phát đi:ên, cô từng bỏ nhà đi thuê trọ suốt mấy tháng trời, chỉ quay về khi nghe tin cha ốm nặng. Mỗi lần nhớ lại, trái tim An lại thắt lại, cảm giác gh:ét bỏ bà Hà và nỗi lo lắng cho cha cứ thế đan xen, rối bời như tơ vò.

Cái ngày định mệnh ấy cuối cùng cũng đến, cha An ra đi mãi mãi vì căn bệnh u:ng th:ư g:an qu:ái á:c, được phát hiện quá muộn. Khoảng thời gian cha nằm viện, An và bà Hà bỗng nhiên ít cãi nhau hơn hẳn. Không phải vì tình cảm giữa họ bỗng chốc được hàn gắn, mà chỉ đơn giản là cả hai đã quá mệt mỏi, kiệt sức, không còn hơi sức để lời qua tiếng lại. Bà Hà, người phụ nữ ồn ào, đanh đá ngày nào, bỗng chốc trở nên im lặng đến đáng sợ. An nhiều lần bắt gặp bà ngồi dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo của hành lang bệnh viện, hộp cơm trên tay bà vẫn nguyên vẹn, đôi mắt vô hồn nhìn về một khoảng không vô định. Khoảnh khắc ấy, An cảm nhận rõ rệt nỗi đau đớn tột cùng đang gặm nhấm tâm hồn bà, và lần đầu tiên, cô nhìn thấy sự yếu đuối, mong manh ẩn sâu bên trong người phụ nữ mà cô từng căm gh:ét. Một sự thương cảm khó tả dâng lên trong lòng An, khiến cô bất giác muốn vươn tay ra chạm vào bà, nhưng rồi lại ngần ngại.

Sau đám t:ang cha, căn nhà trở nên trống rỗng đến nao lòng.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Lên thành phố chữa bệnh nên phải ở nhờ nhà con gái, tôi không ngờ con rể lại có những biểu hiện khiến tôi muốn dọn lên ở...
22/06/2025

Lên thành phố chữa bệnh nên phải ở nhờ nhà con gái, tôi không ngờ con rể lại có những biểu hiện khiến tôi muốn dọn lên ở hẳn

Năm nay tôi đã sáu mươi lăm tuổi, cái tuổi mà lẽ ra phải được an nhàn bên vườn rau, ao cá ở quê, vậy mà giờ đây, tôi lại đang ngồi giữa căn chung cư chật chội ở thành phố, nhìn ra dòng xe cộ hối hả. Con gái tôi, con bé Mai, đang loay hoay trong bếp. Giọng con bé líu lo, đầy vẻ quan tâm: "Mẹ ơi, mẹ có muốn ăn thêm chút canh chua không? Con nấu đúng vị mẹ thích đấy." Tôi khẽ thở dài, trong lòng vẫn còn vương vấn chút bực dọc.

Tôi vốn không ưng thằng Quân, chồng của con gái tôi. Nó hiền lành quá thể, nói năng nhỏ nhẹ, làm văn phòng mà mặt lúc nào cũng xanh xao, mắt cứ như thiếu ngủ, chẳng ra dáng đàn ông. Tôi từng khuyên Mai, giọng có phần gay g:ắt: "Lấy chồng, phải chọn đứa cứng rắn một chút chứ cái kiểu yếu ớt này, sau này mẹ mà ốm đau, liệu nó có đỡ được mình không?" Con bé chỉ cười, nụ cười hiền lành như bố nó: "Anh sống tình cảm mẹ ạ. Mẹ cứ ở cùng là sẽ hiểu." Tôi không tin, nhưng rồi định mệnh lại trêu ngươi, đẩy tôi vào cái hoàn cảnh phải "ở cùng" thằng con rể mà tôi chẳng mấy thiện cảm này.

Ban đầu, tôi chỉ thấy hơi mỏi lưng, nhức đầu nhẹ, và cơ thể đôi lúc mệt mỏi vô cớ. Nhưng rồi, sau vài lần đi khám, bác sĩ chẩn đoán tôi bị thoái hóa đốt sống lưng nặng kèm cao huyết áp, cần phải theo dõi thường xuyên và đi viện định kỳ. Bệnh viện ở quê thì xa xắc xa xảo, đi lại bất tiện vô cùng. Con gái tôi năn nỉ mãi, nước mắt ngắn dài, cuối cùng tôi cũng đành khăn gói lên thành phố ở cùng vợ chồng nó vài tháng. Tôi nghĩ mình vẫn còn khỏe mạnh, đi lại được và có thể tự chăm sóc bản thân, không cần phải làm phi:ền ai.

Ai ngờ, vừa chân ướt chân ráo đến được vài hôm, thằng con rể đã tỏ vẻ sốt sắng quá mức. Tôi chỉ hơi mỏi đầu một chút thôi, thế mà sáng hôm sau, nó đã lén đi mua ngay một cái gối chống mỏi cổ đặt sẵn trên giường. Tôi ho khan vài tiếng, sáng hôm sau đã thấy ấm nước sôi, lọ dầu gừng, và cả một mớ thuốc ho bày la liệt trên bàn ăn. Tôi bực mình quá, buột miệng: "Mẹ còn chưa nằm liệt giường đâu, đừng làm quá lên thế, nhìn thấy ng:ột ng:ạt." Thằng Quân chỉ cười, nụ cười ấy trông hiền lành đến phát ghét: "Mẹ không cần phải ốm nặng mới được chăm ạ." Lời nói của nó tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.

Một hôm khác, tôi vừa ngủ dậy đã thấy nó bưng nguyên bát cháo vào tận giường, giọng nhỏ nhẹ: "Mẹ ăn đi kẻo nguội, hôm nay con thấy mẹ dậy muộn hơn mọi ngày nên chắc mẹ đói rồi." Tôi phát bực thật sự. "Trời ơi, mẹ còn đi lại được. Để cháo ngoài bàn, mẹ ra đó ăn được." Tôi cảm thấy như bị đối xử như một đứa trẻ, hoặc tệ hơn là một người bệnh sắp ch:ế:t. Nhưng thằng Quân vẫn tỉnh bơ, không chút biến sắc: "Con sợ mẹ đi lại nhiều mỏi người, mẹ ăn trên giường cũng được mà."

Tôi cảm thấy khó chịu lắm. Tôi mới hơn sáu mươi tuổi, chứ có phải người bại liệt đâu. Cảm giác bị quản lý, bị săm soi từng tí như một bệnh nhân khiến tôi nặng nề, b:ực b:ội. Có lúc tôi còn nghĩ thà ở quê cho khỏe, lên đây như đi t:ù vậy. Tôi là người sống tự lập quen rồi, giờ tự dưng mọi thứ đều có người làm hộ, có người quản lý, tôi thấy bí bách vô cùng. Tôi nhớ cái vườn rau, nhớ hàng xóm láng giềng, nhớ những buổi sáng đi chợ sớm, nhớ cả những cuộc cãi vã nhỏ nhặt với mấy bà bạn già.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Lịch Sử Kỳ Đàm posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Lịch Sử Kỳ Đàm:

Share