Lịch Sử Kỳ Đàm

Lịch Sử Kỳ Đàm Lịch Sử và những câu chuyện...

Chồng tôi vốn là người có chính kiến, nhưng gần đây anh ấy lại nghe lời bạn bè răm rắp. Anh về nhà và đưa ra những đề ng...
04/09/2025

Chồng tôi vốn là người có chính kiến, nhưng gần đây anh ấy lại nghe lời bạn bè răm rắp. Anh về nhà và đưa ra những đề nghị khiến tôi "s:ố:c toàn tập", không thể tin nổi vào tai mình.

Hoa, một cô gái mang vẻ đẹp dịu dàng cùng nụ cười ấm áp, từng nghĩ mình đã nắm giữ được hạnh phúc vẹn tròn khi trở thành vợ của Minh. Cuộc hôn nhân của họ mới chỉ diễn ra trong hai năm ngắn ngủi, nhưng trước đó là một năm yêu đương nồng nhiệt, đủ để Hoa tin rằng cô đã thấu hiểu người đàn ông mình chọn. Bé An, thiên thần nhỏ được hơn một tuổi, là minh chứng sống động cho tình yêu của họ. Thế nhưng, dưới lớp vỏ bọc bình yên ấy, một vết rạn nứt vô hình đang âm ỉ lớn dần, đe dọa phá vỡ tất cả: niềm tin m:ù qu:á:ng của Minh vào hội bạn thân, những người mà anh đã gắn bó từ thuở ấu thơ, hơn cả người vợ đầu ấp tay gối.

Hoa không thể nào quên những ngày đầu mới về làm dâu. Cô đã cố gắng hết sức để hòa nhập, để dung hòa mọi khác biệt. Cô biết bố mẹ chồng, ông Lân và bà Mai, đều đã ngoài sáu mươi, mang theo cả một thế hệ quan niệm và thói quen. Vì thế, Hoa luôn giữ thái độ lễ phép, nhẫn nại lắng nghe từng lời chỉ bảo, từng chút kinh nghiệm mà ông bà truyền dạy. Cô mong muốn xây dựng một gia đình êm ấm, nơi tình yêu thương và sự thấu hiểu là nền tảng.

Minh, chồng cô, là người đàn ông hiền lành, tình cảm và rất mực yêu chiều Hoa. Anh là chỗ dựa vững chắc của cô, là bờ vai để cô tựa vào mỗi khi mệt mỏi. Nhưng Minh cũng có một điểm yếu chết người: anh quá tin tưởng vào hội bạn thân. Dù là nam hay nữ, những người đã lớn lên cùng anh, những lời họ nói ra đều trở thành chân lý, vượt trên mọi lý lẽ, kể cả những lời từ chính người vợ của anh. Hoa đã từng cố gắng chấp nhận điều đó, nghĩ rằng đó là tình bạn thiêng liêng, nhưng cô không ngờ nó lại trở thành gông cùm trói buộc hạnh phúc của chính mình.

Cuộc sống cứ thế trôi đi trong những ngày tháng bình yên giả tạo, cho đến một buổi chiều cuối tuần định mệnh, khi Minh trở về nhà. Dáng vẻ anh có chút bồn chồn, ánh mắt anh lảng tránh khi đối diện với Hoa. Bé An đang nằm chơi dưới sàn nhà, bi bô cười khanh khách, nhưng tiếng cười thơ ngây ấy dường như không thể xua đi cái không khí nặng nề đang bao trùm căn phòng. Minh ngồi xuống ghế sofa, thở dài một tiếng, rồi bất ngờ cất lời, câu nói ấy như một m:ũi tê:n t:ẩ:m đ:ộ:c, xu:y:ên thẳng vào tim Hoa.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Dù đang mang th:ai, tôi vẫn quyết định ly hôn ngay lập tức. Chỉ một câu nói của mẹ chồng đã khiến tôi nhận ra, mình khôn...
04/09/2025

Dù đang mang th:ai, tôi vẫn quyết định ly hôn ngay lập tức. Chỉ một câu nói của mẹ chồng đã khiến tôi nhận ra, mình không thể tiếp tục sống trong gia đình này được nữa.

Tháng thứ sáu của th:ai kỳ, lẽ ra phải là đỉnh điểm của niềm hạnh phúc và mong chờ, nhưng với Mai, mỗi ngày trôi qua tựa như một gánh nặng vô hình đè nén. Chứng ốm nghén hoành hành dữ dội từ những ngày đầu th:ai ngh:é:n, khiến cô gần như kiệt sức. Cứ chiều tan tầm, bước chân cô lảo đảo về đến nhà, mọi mong ước chỉ gói gọn trong việc được thả mình xuống chiếc giường êm ái, nhắm mắt lại, cố gắng xua đi cảm giác buồn nôn quặn thắt và cơn mệt mỏi rã rời.

Khác với hình dung về một tổ ấm tràn ngập sự thấu hiểu, không khí trong căn nhà chồng Mai luôn bao trùm bởi sự khó chịu của mẹ chồng, bà Hoa. Bất cứ khi nào có dịp, giọng bà lại văng vẳng những lời than vãn, so sánh. “Ngày xưa chúng tôi, đ:ẻ sòn sòn năm bảy đứa, thậm chí cả chục đứa mà vẫn khoẻ như voi, gánh vác việc nhà chẳng thiếu tay nào. Đằng này cô còn trẻ, mới có đứa đầu mà ngày nào cũng thấy mệt, cứ nằm lì ra đó.” Từng lời nói của bà như những mũi ki:m ch:â:m thẳng vào tâm can Mai, xé toạc chút bình yên mong manh còn sót lại.

Nặng nề hơn cả là những câu nói bóng gió, đầy á:c ý mà bà Hoa không ngần ngại ném về phía cô. “Chắc là không biết mệt thật hay giả vờ mệt để trốn việc đây mà. Cái kiểu này thì ai tin nổi?” Mai nghe mà lòng đau như c:ắt, cô cố gắng nín nhịn, không dám phản ứng. Cảm giác tủi thân, u:ất ngh:ẹn cứ thế dâng lên tận cổ họng, khiến cô chỉ muốn gào thét nhưng lại phải nuốt ngược vào trong.

Trong những khoảnh khắc yếu lòng nhất, Mai chỉ biết tìm đến Hùng, chồng cô, để trút bầu tâm sự. Cô hy vọng anh sẽ là chỗ dựa, sẽ nói một lời an ủi, động viên để cô vơi đi phần nào nỗi tủi hờn. Cô từng đặt niềm tin rằng tình yêu của anh sẽ là lá chắn bảo vệ cô khỏi những lời lẽ c:ay nghi:ệt.

Thế nhưng, đáp lại những lời thủ thỉ, những giọt nước mắt lăn dài của Mai lại là thái độ thờ ơ đến lạnh lùng của Hùng. Anh thường chỉ thở dài, rồi gạt đi một cách vô tâm. “Thôi mà em, tính mẹ anh là vậy mà. Em cứ kệ đi, đừng có suy nghĩ nhiều quá rồi làm phức tạp mọi chuyện lên. Mẹ có ác ý gì đâu.” Những lời nói ấy của anh như một gáo nước lạnh d:ội thẳng vào trái tim đang r:ỉ m:á:u của Mai, khiến cô cảm thấy mình càng thêm lẻ loi, đơn đ:ộc.

Cơ thể Mai ngày càng tiều tụy, không chỉ vì những cơn ngh:én không ngừng nghỉ mà còn vì tinh thần bị đè nén đến tột độ. Những lời nói cay nghiệt của mẹ chồng, cộng thêm sự vô tâm của chồng, tạo thành một vòng xoáy stress khiến cô gần như gục ngã. Nhiều đêm, cô thức trắng, ôm cái bụng b:ầ:u đang lớn dần mà nước mắt cứ chảy dài, không biết phải bấu víu vào đâu.

Đã có lúc, Mai nung nấu ý định xin nghỉ việc, gói ghém đồ đạc về nhà mẹ đẻ một thời gian để tìm lại sự bình yên, để dưỡng th:a:i cho tốt. Nhưng rồi, hình ảnh khuôn mặt gi:ận d:ữ của mẹ chồng, những lời bàn tán, dị nghị của họ hàng lại hiện lên trong tâm trí, ghim chặt cô lại. Cô sợ bị mang tiếng là “không biết điều”, “bỏ nhà chồng”, và nhất là, cô không muốn con mình sinh ra đã phải chịu sự đàm tiếu.

Mỗi khi nghĩ đến việc rời đi, một nỗi sợ hãi vô hình lại kéo Mai lại. Cô tự nhủ mình phải cố gắng, phải chịu đựng, tất cả vì đứa con đang lớn dần trong bụng. Cô cố gắng trấn an bản thân rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn khi em bé chào đời. Mai bám víu vào những hy vọng mong manh ấy như một cọng rơm giữa dòng nước xoáy.

Thế nhưng, tuần trước, một sự kiện đã xảy ra, không chỉ là giọt nước tràn ly mà còn là một cú đấm chí mạng, đánh sập mọi bức tường kiên cố mà Mai đã cố gắng dựng lên. Chiều hôm ấy, khi mượn điện thoại của Hùng để tìm mua vài món đồ b:ầ:u trên mạng, một tin nhắn lạ xuất hiện trên màn hình đã thu hút sự chú ý của cô. Một linh cảm xấu ập đến, khiến tay Mai r:un lên bần bật khi cô chạm vào màn hình.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Khi hộp quà cưới từ người cũ được gửi đến, tôi đã có ý định trả lại. Thế nhưng, khoảnh khắc mở nó ra, tôi đã bật khóc nứ...
04/09/2025

Khi hộp quà cưới từ người cũ được gửi đến, tôi đã có ý định trả lại. Thế nhưng, khoảnh khắc mở nó ra, tôi đã bật khóc nức nở, còn chồng tôi thì lặng người vì sự tinh tế của món quà.

Ánh nắng tháng mười hai vàng óng như rót mật qua khung cửa kính lớn của sảnh tiệc cưới sang trọng, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên nền lụa trắng và những bó hoa lay ơn tinh khôi. Tiếng đàn violin thánh thót hòa cùng giọng hát ngọt ngào của ca sĩ, tạo nên một bản giao hưởng dịu dàng cho ngày trọng đại nhất đời tôi. Trong bộ váy cưới được thiết kế riêng lộng lẫy, tôi bước đi trên thảm hoa trắng, trái tim đập rộn ràng như muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Phía cuối con đường trải thảm ấy, Khánh đang chờ tôi, ánh mắt anh lấp lánh nụ cười, một lời hứa hẹn cho cả một tương lai.

Khi tôi và Khánh vừa hoàn thành nghi thức trao nhẫn, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng rộn rã, một sự đồng điệu của niềm vui. Đúng lúc ấy, một bóng người mặc đồng phục chuyển phát nhanh khẽ khàng lách qua đám đông khách mời, tiến về phía sân khấu. Anh ta cầm trên tay một hộp quà nhỏ, gói ghém cẩn thận, gương mặt thoáng chút bối rối khi chen ngang giữa khoảnh khắc thiêng liêng. "Xin lỗi, cô Mai phải không ạ?" Giọng nói của anh shipper như một nốt lạc giữa bản tình ca hạnh phúc, khiến tôi giật mình.

Tôi khựng lại, nụ cười vẫn còn tươi rói trên môi nhưng ánh mắt đã ánh lên sự ngạc nhiên. Khánh, cảm nhận được sự bất thường, khẽ quay sang nhìn tôi, đôi lông mày anh hơi nhíu lại. Tôi gật đầu xác nhận, và anh shipper trao hộp quà cho tôi. Bàn tay tôi khẽ r:un r:ẩy khi lướt qua tên người gửi trên nhãn dán: "Hùng". Hai chữ ấy, đơn giản mà sắc lạnh, như một lưỡi dao vô hình cắt ngang dòng chảy cảm xúc đang thăng hoa của tôi, lập tức kéo tôi về một miền ký ức xa xăm, tưởng chừng đã vùi sâu.

Hùng. Cái tên ấy đã trở thành một biểu tượng của quá khứ, của một thời thanh xuân ngây dại và đầy mơ mộng mà tôi đã cố gắng chôn chặt. Gần bảy năm rồi, từ ngày chúng tôi chia tay, cái tên ấy chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, ngoại trừ những góc khuất thầm kín của tâm hồn. Chúng tôi đã từng có một tình yêu đẹp đẽ, nồng nhiệt, được dệt nên từ những rung động đầu đời, những lời hứa hẹn bâng quơ dưới tán cây phượng vĩ.

Tình yêu của chúng tôi chớm nở từ những buổi học thêm, những lần trốn tiết ra quán net chơi game cùng nhau, hay đơn giản là những buổi chiều tan học đạp xe trên con đường làng ngập tràn nắng. Hùng là chàng trai đầu tiên tôi biết yêu, và anh cũng là người đã dạy tôi biết thế nào là những cảm xúc phức tạp của trái tim. Chúng tôi từng cùng nhau mơ về một ngôi nhà nhỏ có hàng rào trắng, về những đứa con với đôi mắt lấp lánh của cả hai, về một cuộc sống bình yên, giản dị.

Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước, thực tế lại kh:ắc nghi:ệ:t hơn nhiều. Càng lớn, chúng tôi càng nhận ra những khác biệt không thể dung hòa. Anh muốn một cuộc sống ổn định, an phận ở quê nhà, còn tôi lại khao khát bay nhảy, muốn khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia. Những cuộc tranh cãi bắt đầu nổ ra nhiều hơn, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất cho đến những vấn đề cốt lõi về tương lai. Tình yêu ban đầu dần bị bào mòn bởi những mệt mỏi, những tổn thương âm ỉ.

Tôi nhớ rõ ngày định mệnh ấy, khi tôi quyết định chấm dứt. Đó là một buổi tối mùa đông se lạnh, chúng tôi ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê vắng vẻ. Nước mắt tôi lăn dài không ngừng, nhưng giọng nói vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh đến đáng sợ. "Em nghĩ mình nên dừng lại, Hùng à. Để sau này, chúng ta còn có thể nhìn nhau với chút tôn trọng, chút kỷ niệm đẹp." Tôi đã cố gắng lý giải, cố gắng thuyết phục chính mình và anh rằng đây là lựa chọn tốt nhất.

Hùng đã không nói một lời nào, chỉ im lặng nhìn tôi, ánh mắt anh chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm, nhưng cũng có một sự chấp nhận khó hiểu. Anh không níu kéo, không gào thét, chỉ gật đầu một cách nặng nề. Kể từ đó, tôi cắt đứt mọi liên lạc, xóa sạch dấu vết của anh ra khỏi cuộc đời. Tôi muốn một sự khởi đầu mới hoàn toàn, không vướng bận bởi những gì đã qua. Và Hùng cũng không tìm tôi. Tưởng chừng, cánh cửa quá khứ đã hoàn toàn khép lại.

Vậy mà hôm nay, giữa ngày trọng đại của tôi, ngày tôi chính thức bước sang một trang mới của cuộc đời, cái tên Hùng lại xuất hiện. Nó không phải là một bóng hình hay một lời nói, mà là một món quà, một vật thể hữu hình từ quá khứ. Cảm xúc trong tôi như một dòng điện xoáy mạnh, vừa ho:ảng lo:ạn, vừa bối rối, lại xen lẫn một sự tò mò khó cưỡng. Tôi sợ hãi, sợ rằng món quà này sẽ làm tổn thương Khánh, làm vẩn đục niềm vui của cha mẹ hai bên.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tôi cứ nghĩ mẹ chồng sẽ vui vẻ lên chăm cháu, nhất là khi tôi vừa sinh đôi. Nào ngờ, câu trả lời lạnh lùng của bà như mộ...
03/09/2025

Tôi cứ nghĩ mẹ chồng sẽ vui vẻ lên chăm cháu, nhất là khi tôi vừa sinh đôi. Nào ngờ, câu trả lời lạnh lùng của bà như một gáo nước lạnh t:ạt thẳng vào mặt, khiến tôi "đứng hình".

Khi bác sĩ mỉm cười thông báo "Chúc mừng, là song th:ai!", cả thế giới của Lan như bừng sáng, rồi lại chợt tối sầm. Niềm vui sướng vỡ òa khi biết mình sẽ đón hai thiên thần nhỏ cùng lúc, nhưng xen lẫn vào đó là nỗi sợ hãi và lo lắng vô bờ bến. Một mình Lan sẽ xoay sở thế nào với hai sinh linh bé bỏ:ng, trong khi nhiều người sinh một đã vất vả đến mức nào? Gánh nặng không chỉ về thể chất, mà còn cả tinh thần, bỗng chốc đè nặng lên đôi vai người mẹ trẻ.

Trong những đêm trằn trọc, Lan thường hình dung ra cảnh bà Hạnh, mẹ chồng cô, sẽ ở bên đỡ đần. Bà đã về hưu, có lẽ sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi và tình thương dành cho cháu sẽ là động lực lớn nhất. Một tay bà chăm sóc, một tay Lan trông nom, mọi việc chắc chắn sẽ ổn thỏa, sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hình ảnh một mái ấm đông vui, có tiếng cười nói của con trẻ, có sự chăm sóc của bà, trở thành niềm an ủi lớn lao, giúp Lan vượt qua những cơn nghén và những bất an trong suốt th:ai kỳ.

Thế nhưng, hiện thực lại nghi:ệt ng:ã hơn những gì Lan có thể tưởng tượng. Ngày Lan cần sự giúp đỡ nhất, lời nói của mẹ chồng như một gáo nước lạnh t:ạt thẳng vào trái tim đang khao khát được sẻ chia. "Mẹ còn phải đi làm thêm, không rảnh để chăm. Ở cữ là việc của vợ chồng con," bà Hạnh nói, giọng điệu dứt khoát, không chút đắn đo. Từng câu chữ ấy như một nh:át d:a:o kh:ứ:a sâu vào tâm hồn Lan, khiến cô ngỡ ngàng, hụt hẫng đến tột cùng, như thể mọi hy vọng vừa nhen nhóm đều vụt tắt.

Lan đứng ch:ế:t trân, đầu óc quay cuồng với câu hỏi: mẹ làm gì mà bận đến thế? Bà Hạnh vốn chỉ buôn bán vặt ở chợ làng, kiếm vài đồng bạc lẻ mỗi ngày để chi tiêu, không đáng kể so với gánh nặng tài chính mà gia đình nhỏ của Lan đang phải đối mặt. Cô ngẩng đầu nhìn mẹ chồng, cố gắng tìm kiếm một chút ánh mắt thông cảm hay một lời giải thích nào đó, nhưng chỉ thấy sự kiên định đến lạnh lùng trên gương mặt bà. Nỗi thất vọng len lỏi, gặm nhấm tâm hồn Lan, khiến cô cảm thấy bất lực.

Với chút hy vọng cuối cùng, Lan khẽ khàng mở lời đề nghị. "Mẹ ơi, hay mẹ cứ nghỉ ngơi đi, đừng đi làm nữa. Vợ chồng con sẽ gửi biếu mẹ hàng tháng để mẹ có khoản riêng chi tiêu. Mẹ ở nhà chăm sóc cháu, đỡ đần con, con sẽ rất biết ơn ạ." Lan ngập ngừng một lát, rồi dứt khoát đưa ra con số bốn triệu đồng, vừa là sự hỗ trợ chân thành, vừa là sự ghi nhận công sức của bà. Cô tin rằng đây là một giải pháp hợp tình hợp lý, có thể hóa giải được nỗi lo của cả hai bên.

Nhưng bà Hạnh nghe xong thì sắc mặt bỗng chốc tối sầm lại, đôi mắt nheo lại đầy vẻ khó chịu.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

10 năm ròng rã chăm sóc mẹ, tôi đã phải đối mặt với một sự thật đ-au l-òng. Mẹ đã lén lút mang toàn bộ tiền b-án đất, gi...
03/09/2025

10 năm ròng rã chăm sóc mẹ, tôi đã phải đối mặt với một sự thật đ-au l-òng. Mẹ đã lén lút mang toàn bộ tiền b-án đất, gi-ấu gi-ếm đưa cho em trai...

Ngày bà An vừa tròn bảy mươi, con gái cả là Lan đã bàn với chồng đón mẹ lên thành phố ở cùng. Căn nhà ở quê quá vắng lặng, cha m-ất sớm, bà lại hay đ-au y-ếu, để bà sống một mình thì Lan chẳng yên lòng. Hai người em trai đều đang chạy theo công việc, hết thảy đều ậm ừ: “Chị cả lo đi, tụi em bận lắm.” Lan nghe mà nh-ói l-òng, nhưng chị nghĩ đơn giản: mình là con, mình gánh vác cũng là lẽ thường. Chồng Lan lúc đầu e ngại, nhưng thấy vợ kiên quyết nên cũng xuôi theo.

Ngày đầu tiên bà An bước vào căn hộ nhỏ, ánh mắt bà b-ỡ ng-ỡ, bàn tay r-un r-un chạm vào chiếc giường con gái đã sắp sẵn. “Chật nhưng ấm áp con nhỉ?” – bà cười hiền, khiến Lan thấy c-ổ h-ọng mình nghẹn lại. Suốt nhiều năm, Lan chăm sóc từng bữa ăn, từng viên th-uốc cho mẹ. Bà hay than: “Ở phố không có hương đồng nội, chẳng nghe tiếng gió thổi qua hàng tre.” Lan lại khẽ nắm bàn tay mẹ: “Có con bên mẹ, khác gì tiếng gió đâu.”

Thời gian lặng lẽ trôi, thành phố trở thành một phần đời sống của bà An. Lan thường đưa mẹ đi dạo trong công viên, tập dưỡng sinh cùng các cụ già. Mỗi khi trái gió trở trời, chị lại thức cả đêm để xoa dầu, đắp khăn ấm cho mẹ. Hai đứa em trai thỉnh thoảng ghé qua, biếu chút quà rồi vội vã rời đi. Tất cả trách nhiệm lớn nhỏ đều dồn lên vai Lan, và chị coi đó vừa là bổn phận, vừa là niềm hạnh phúc giản dị.

Mười năm như một cái chớp mắt. Một ngày, tin tức về mảnh đất ở quê sắp được đền bù vang đến. Đó là phần đất ông bà để lại, trước giờ vốn chẳng đáng bao nhiêu. Nay được định giá đến vài tỷ...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tưởng rằng mẹ chồng chị gái tôi tử tế, nhưng một sự thật đã ph-ơi b-ày một cách t-àn nh-ẫn. Chị ấy vừa m-ất việc một thá...
03/09/2025

Tưởng rằng mẹ chồng chị gái tôi tử tế, nhưng một sự thật đã ph-ơi b-ày một cách t-àn nh-ẫn. Chị ấy vừa m-ất việc một tháng, thì mẹ chồng đã gọi thông gia đến đón về, vì bà ta sợ con dâu ăn b-ám...

Ngày Lan bước ra khỏi tòa nhà nơi mình làm việc suốt bảy năm, chân cô như m-ất đi điểm tựa. Tờ quyết định thôi việc nằm gọn trong tay, lạnh lùng và kh-ô kh-ốc như một nh-át d-ao. Cả buổi chiều, cô đi bộ giữa dòng người tấp nập mà chẳng biết phải về đâu. Mọi âm thanh ngoài phố bỗng dưng h-ỗn l-oạn, như xô dồn vào tâm trí vốn đã rối bời. Trong lòng cô chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông.

Lan mở cửa nhà chồng với gương mặt cố gắng tươi tỉnh. Nhưng mẹ chồng chẳng để cô kịp thở, giọng bà ch-át ch-úa vang lên: “Người thất nghiệp thì ăn b-ám thôi, ngồi đây thêm chỉ chật đất!”. Lan ssững s-ờ, chưa kịp giải thích thì tim đã n-ặng tr-ĩu. Cô l-iếc nhìn chồng, ánh mắt cầu cứu. Nhưng anh chỉ khẽ hắng giọng rồi cúi gằm, né tránh.

“Hay là em về nhà mẹ đẻ một thời gian… để anh đỡ khó x-ử”, chồng cô nói lí nhí. Lan bật cười, tiếng cười như v-ỡ v-ụn trong cổ họng. “Đỡ kh-ó x-ử cho anh, còn em thì sao?”, cô hỏi, giọng r-un lên vì u-ất ngh-ẹn. Không khí trong nhà đặc quánh lại, chẳng còn ai mở lời. Mẹ chồng nhân cơ hội, bồi thêm: “Con trai tôi nuôi nó đã đủ, giờ thất nghiệp thì tốt nhất c-út đi”.

Lan nghe rõ từng chữ như những nh-át r-oi q-uất thẳng...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Anh trai tôi đưa vợ về, và ngay lập tức, cả nhà đều nhận thấy sự í-ch k-ỷ và c-oi th-ường của cô ta. Thế nhưng, cha lại ...
03/09/2025

Anh trai tôi đưa vợ về, và ngay lập tức, cả nhà đều nhận thấy sự í-ch k-ỷ và c-oi th-ường của cô ta. Thế nhưng, cha lại một mực b-ênh v-ực. Nhiều năm sau, một chuyện đ-ộng tr-ời diễn ra, khiến ai cũng b-àng h-oàng...

Ngày ấy, Quang – anh trai của Minh – dắt vợ mới về ra mắt. Người phụ nữ tên Trâm, dáng người m-ảnh m-ai, khuôn mặt s-ắc s-ảo với lớp trang điểm dày, đôi môi đỏ mọng như vừa bước ra từ sàn diễn. Ngay giây phút đầu tiên, Minh đã có linh cảm chẳng lành, bởi ánh mắt Trâm lướt qua mọi người với vẻ đánh giá, hờ hững. Mẹ khẽ kéo vạt áo lau tay, nhìn cô con dâu mới bằng nụ cười gượng gạo. Riêng cha thì gật gù, đôi mắt sáng rực như thể tìm thấy điều gì đó đáng tự hào.

Trong bữa cơm, Trâm không ngần ngại thốt ra những lời khiến cả nhà s-ững s-ờ. "Cơm nhà mình nấu chắc hợp khẩu vị quê, em quen ăn đồ Âu rồi. Sau này chắc phải thay đổi một chút, anh Quang nhỉ?" Quang cười ngượng: "Ừ… thì từ từ rồi điều chỉnh." Cha lập tức chen vào: "Đúng, con dâu nói phải, phải cho nó quen cuộc sống mới. Nhà mình nên học theo lối hiện đại." Mẹ chỉ biết im lặng, tay r-un r-un rót thêm canh vào bát Quang.

Sau hôm đó, Trâm gần như chẳng bao giờ bước xuống bếp. Sáng nào cô cũng soi gương hàng giờ, thử đủ loại mỹ phẩm và quần áo. Mẹ nhắc khéo: "Con phụ mẹ chuẩn bị bữa sáng cho Quang nhé?" Trâm cười nhạt: "Dạ thôi, tay con không quen đụng mỡ hành, mà anh Quang cũng thích ra ngoài ăn hơn." Cha ngồi đó, vỗ vai mẹ: "Thôi, để nó thoải mái, con dâu thành phố phải khác."...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

V-ết th-ương nh-ức nhối nhất...
02/09/2025

V-ết th-ương nh-ức nhối nhất...

Mẹ chồng tôi đổ b-ệnh n-ặng, nhưng bà vẫn giữ kín. Khi chúng tôi đưa bà đi c-ấp c-ứu, một câu nói của bác sĩ đã kết thúc...
02/09/2025

Mẹ chồng tôi đổ b-ệnh n-ặng, nhưng bà vẫn giữ kín. Khi chúng tôi đưa bà đi c-ấp c-ứu, một câu nói của bác sĩ đã kết thúc cuộc hôn nhân của chúng tôi...

Tôi cứ ngỡ cuộc sống của mình là một vòng quay không có điểm dừng. Sáng sớm, tôi đã vội vã chuẩn bị bữa sáng, đánh thức hai đứa con còn ngái ngủ, dọn dẹp nhà cửa. Sau đó là tám tiếng đồng hồ xoay xở với công việc văn phòng, nơi những con số nhảy múa và deadline đuổi riết. Tan tầm, tôi lại tất tả lao về, chiếc xe máy cũ chở nặng gánh l-o t-oan, vừa đi vừa nghĩ xem tối nay nấu món gì, ngày mai con mặc gì đến lớp. Khi về đến nhà, tôi lại biến thành người mẹ đảm đang, người vợ hiền thảo, người con dâu t-ận t-ụy, không phút nào ngơi nghỉ.

Chồng tôi cũng đi làm, nhưng công việc của anh n-ặng nh-ọc hơn, khiến anh trở về nhà với một vẻ mệt mỏi cố hữu. Thế nhưng, sự mệt mỏi ấy lại thường được anh xoa dịu bằng cách vùi đầu vào chiếc điện thoại. Anh lướt tin tức, xem phim, chơi game, dường như mọi thứ trong thế giới ảo đó hấp dẫn hơn gấp vạn lần những gì đang diễn ra trong căn nhà nhỏ. Tôi muốn trò chuyện, muốn anh san sẻ, nhưng rồi lại thôi, bởi tôi biết, anh cũng đang tìm cách giải thoát khỏi những á-p l-ực vô hình của cuộc sống. Hai đứa trẻ của chúng tôi, một năm tuổi và một ba tuổi, là tất cả niềm vui và động lực, nhưng cũng là gánh n-ặng khiến cả hai vợ chồng đều k-iệt s-ức.

Mẹ chồng tôi, một người phụ nữ g-ầy g-ò, ít nói, sống cùng chúng tôi trong căn nhà này. Bà hiền lành đến mức gần như vô hình. Bà không bao giờ than phiền về sự m-ệt -mỏi, không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì. Bà chỉ lặng lẽ chăm sóc hai đứa cháu khi chúng tôi vắng nhà. Đôi lúc, tôi thấy bà xoa xoa lưng, nhăn mặt vì đ-au nh-ức, rồi lại nhanh chóng nở một nụ cười móm mém khi tôi hỏi thăm. Tôi cứ nghĩ đó là những cơn đ-au của tuổi già, những nh-ức m-ỏi thông thường mà người lớn tuổi nào cũng gặp phải...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tưởng rằng ở tuổi 58, mọi thứ đã vững vàng, nhưng một cú lừa đã khiến vị doanh nhân mất tất cả: sự nghiệp, gia đình và b...
02/09/2025

Tưởng rằng ở tuổi 58, mọi thứ đã vững vàng, nhưng một cú lừa đã khiến vị doanh nhân mất tất cả: sự nghiệp, gia đình và bạn bè. Giữa lúc bơ vơ, ông bất ngờ gặp lại người nhân viên cũ và đã giúp ông tìm thấy một tia sáng trong những ngày tăm tối

Cuộc đời của ông An, từng là đỉnh cao của sự thành công, bỗng chốc sụp đổ. Ở cái tuổi 58, đáng lẽ ông phải tận hưởng những ngày tháng an nhàn bên con cháu, thì giờ đây, ông lại đứng trước vực thẳm của sự ph:á s:ản. Công ty Vinh Quang, đứa con tinh thần mà ông đã dành cả đời để gầy dựng, giờ chỉ còn là đống tro t:àn. Tên tuổi của ông, từng được nhắc đến với sự kính trọng, nay bị bôi nhọ trên khắp các mặt báo. Bà Hương, người vợ đã cùng ông đồng cam cộng khổ, không thể chịu đựng được sự s:ỉ nh:ục, đã gói ghém hành lý và rời đi. Con gái ông, cô Thanh, từ một người con gái hiếu thảo bỗng trở nên xa cách, lạnh lùng. "Bố đã làm mất hết tất cả, bố đã hủy hoại danh dự của chúng con," Thanh đã nói với ông những lời cay đắng ấy trước khi đóng sầm cánh cửa phòng.

Ông An đã từng có một gia đình hạnh phúc, một sự nghiệp lẫy lừng. Ông đã từng tự hào về những gì mình có. Nhưng giờ đây, tất cả đã trở thành cát bụi. Những người bạn thân thiết, những đối tác từng vỗ vai xưng anh em, nay đều lảng tránh ông. Ông đi trên đường, cố tránh né những ánh mắt soi mói, những lời xì xào bàn tán. Mỗi câu nói, mỗi ánh nhìn đều như một nh:á:t d:a:o c:ứ:a vào tim ông. Căn nhà rộng lớn giờ trở nên trống rỗng, lạnh lẽo. Ông An cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết. Ông bán căn nhà, bán cả chiếc xe hơi sang trọng để trả nợ. Với số tiền còn lại ít ỏi, ông thuê một căn hộ nhỏ ở khu lao động. Ông muốn rời xa nơi này, nơi đã từng là thiên đường của ông.

Sự sụp đổ của Vinh Quang bắt nguồn từ một dự án hợp tác với tập đoàn Đại Phát. Gã giám đốc của Đại Phát, Tùng, tỏ ra vô cùng thân thiện và đáng tin cậy. Hắn mời ông An đi ăn, đi uống, bàn bạc về những kế hoạch hợp tác đầy hứa hẹn. Hắn luôn ca ngợi ông An là một doanh nhân có tầm nhìn, một người có đạo đức. Ông An, với kinh nghiệm của mình, vẫn luôn đề phòng. Nhưng những lời nói chân thành của Tùng đã khiến ông An lơi lỏng cảnh giác. Hắn đã lợi dụng sơ hở của ông An, cài bẫy ông bằng những điều khoản hợp đồng mập mờ, những dự án ảo. Đến khi ông An nhận ra thì đã quá muộn. Vinh Quang đã sa lầy vào những khoản nợ khổng lồ, và ông trở thành kẻ trắng tay.

Ông An, giờ đây là một người đàn ông già nua, râu tóc bạc phơ, sống một cuộc đời lặng lẽ. Mỗi sáng, ông ra công viên ngồi, nhìn những người trẻ tuổi hối hả đi làm, nhìn những đứa trẻ hồn nhiên chạy nhảy. Ông nhớ lại thời thanh xuân của mình, nhớ về những ngày đầu khởi nghiệp đầy khó khăn nhưng cũng đầy hoài bão. Ông tự hỏi, liệu cuộc đời ông có kết thúc như thế này không? Liệu ông có thể đứng dậy một lần nữa không? Câu trả lời dường như quá mờ mịt.

Một buổi chiều mưa, ông An đang ngồi thẫn thờ trên ghế đá công viên thì một người đàn ông trẻ tuổi tiến lại gần. “Chào ông, ông là ông An, giám đốc cũ của công ty Vinh Quang phải không ạ?” Người đàn ông trẻ tuổi đó có khuôn mặt gầy, đôi mắt hiền lành, sáng. Giọng nói của anh ta làm ông An giật mình. Ông ngước nhìn anh, cố nhớ xem anh là ai. Rồi một cái tên vụt qua trong đầu ông:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Vô tình cầm nhầm điện thoại chồng, tôi nhận cuộc gọi từ mẹ chồng. Chỉ ba từ của bà đã khiến tôi quyết định ly hôn ngay l...
01/09/2025

Vô tình cầm nhầm điện thoại chồng, tôi nhận cuộc gọi từ mẹ chồng. Chỉ ba từ của bà đã khiến tôi quyết định ly hôn ngay lập tức, hé lộ một sự thật ki:nh ho:àng mà tôi chưa từng ngờ tới.

Tôi tên là Mai. Từ những ngày còn chập chững vào đời, tôi đã luôn mơ về một tình yêu bình dị, không toan tính. Cuộc đời tôi vốn dĩ đã quá đủ đầy, quá êm ả dưới sự bao bọc của bố mẹ. Tôi không cần một người đàn ông mang đến giàu sang, chỉ cần một bờ vai đủ rộng để tôi tựa vào, một trái tim đủ chân thành để tôi tin tưởng. Và rồi, tôi gặp Long, người đàn ông đã thay đổi toàn bộ quan niệm của tôi về tình yêu và sự phản bội, nhưng cuối cùng cũng là người giúp tôi nhận ra giá trị của chính mình.

Tôi gặp anh trong một buổi tiệc sinh nhật của cô bạn thân. Giữa không gian ồn ào, náo nhiệt của âm nhạc và những cuộc trò chuyện, anh đứng đó, lặng lẽ ở một góc phòng. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nụ cười hiền lành, ánh mắt anh chạm vào tôi như một dòng suối mát lành giữa sa mạc. Trái tim tôi, vốn đã chai sạn với những người đàn ông chỉ biết khoe khoang và hào nhoáng, bỗng chốc tan chảy. Lần đầu tiên trong đời, tôi không cần phải cố gắng để trở thành ai khác. Tôi chỉ muốn là chính mình, để được anh yêu thương.

Bỏ qua những lời khuyên của bạn bè, tôi mạnh dạn tiến đến làm quen với anh. “Con gái không nên chủ động quá, sẽ bị thiệt thòi,” họ nói. Nhưng tôi không nghe. Tình yêu đâu phải một cuộc chiến, cũng chẳng phải một cuộc giao dịch. Tôi muốn được yêu và được bày tỏ tình yêu một cách chân thành nhất, không hề tính toán. Mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu như thế, một tình yêu xuất phát từ sự chủ động của tôi, nhưng lại được vun đắp bằng sự chân thành của cả hai.

Gia đình tôi khá giả, bố mẹ làm kinh doanh, cuộc sống của tôi từ bé đến lớn chưa từng phải lo nghĩ về tiền bạc. Còn gia đình anh, mọi thứ đều bình dị, bố mẹ là công chức về hưu, em trai đang học đại học. Sự chênh lệch ấy, với tôi, chưa bao giờ là một vấn đề. Tôi tin vào tình yêu mà anh dành cho tôi, tin rằng chỉ cần cả hai cùng nhau cố gắng thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Những đêm muộn, khi anh đưa tôi về nhà, anh nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt anh nhìn tôi đầy trìu mến. Tôi đã từng nghĩ, anh chính là bến đỗ bình yên mà tôi đã chờ đợi bấy lâu.

Chúng tôi đã yêu nhau ba năm, ba năm hạnh phúc. Tình yêu của chúng tôi đã đủ chín để chúng tôi quyết định về chung một nhà. Ngày cưới cận kề, tôi vẫn nhớ như in ánh mắt lo lắng của mẹ. Bà đã gọi tôi vào phòng và trao cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng. “Mai à,” giọng bà trầm lại, “trong này có 500 triệu mẹ dành dụm cho con. Lỡ sau này có chuyện gì, con còn có đường lui. Nhưng nhớ đừng nói với chồng con biết nhé.” Mẹ đã nhìn thấy điều gì mà tôi không thể thấy? Nỗi lo của bà cứ quẩn quanh trong đầu tôi, nhưng tôi lại gạt phăng đi.

Tôi đã cười thật tươi, nắm tay mẹ: “Mẹ lo xa rồi. Vợ chồng con chẳng có bí mật gì cả. Con tin anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ phản bội con.” Nét mặt mẹ tôi vẫn đượm buồn. Đêm đó, trong vòng tay Long, tôi đã kể lại toàn bộ câu chuyện. Tôi muốn anh biết rằng, tình yêu của tôi dành cho anh là vô điều kiện, đến mức tôi có thể tin tưởng và chia sẻ với anh mọi điều, kể cả những bí mật mà mẹ tôi đã dặn dò.

Anh ôm tôi thật chặt, bờ vai anh r:un lên, giọng nói ngh:ẹn ng:ào như thể xúc động lắm. “Vợ à, em tốt với anh quá. Anh sẽ không bao giờ phụ lòng em đâu. Cả đời này, anh sẽ không bao giờ quên ơn của mẹ và em.” Tôi đã tin. Tin một cách tuyệt đối, rằng người đàn ông này sẽ bảo vệ tôi, sẽ trân trọng tình cảm của tôi. Tôi đã không ngờ rằng, lời hứa ấy chỉ là một lớp vỏ bọc tinh vi cho một âm mưu đã được tính toán từ trước.

Chỉ vài ngày sau lễ cưới, mẹ chồng tôi chuyển đến sống chung với lý do muốn chăm sóc vợ chồng son. Tôi đã không hề phản đối, thậm chí còn vui. Tôi nghĩ rằng có người lớn trong nhà, tôi sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm sống. Nhưng rồi tôi dần nhận ra, mẹ chồng tôi không phải người phụ nữ hiền lành như tôi từng nghĩ. Bà liên tục dò hỏi về lương của tôi, về số tiền tôi tiết kiệm, còn bóng gió rằng phụ nữ phải biết chi tiêu, phải biết để dành phòng khi cần đến. “Con gái phải có của ăn của để, lỡ sau này có chuyện gì thì biết tính sao?” Bà thường xuyên nói như thế, và ánh mắt bà luôn dõi theo tôi với vẻ dò xét.

Tôi vẫn nhẫn nhịn. Tôi đã từng nghe bạn bè kể về những câu chuyện mẹ chồng nàng dâu, tôi nghĩ làm dâu là phải như thế. Đôi khi, tôi cảm thấy ngột ngạt trong chính căn nhà của mình. Tôi không dám mua sắm thoải mái, không dám chi tiêu cho bản thân. Tôi luôn cảm thấy mình đang sống dưới một sự kiểm soát vô hình. Cảm giác ấy cứ lớn dần, lớn dần trong tôi.

Sự thật đến một cách đột ngột. Một buổi sáng, tôi vội vàng đi làm nên vô tình cầm nhầm điện thoại của Long. Trên đường đi, điện thoại của anh rung lên. Tên “Mẹ” hiện lên màn hình. Tôi bắt máy, chưa kịp nói gì, giọng bà đã vang lên dồn dập, đầy vẻ nôn nóng:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Em út mang 10 triệu về khi bố b:ệ:nh nặng, khiến chồng tôi nổi giận. Một câu nói của anh đã khiến mẹ chồng không kiềm đư...
01/09/2025

Em út mang 10 triệu về khi bố b:ệ:nh nặng, khiến chồng tôi nổi giận. Một câu nói của anh đã khiến mẹ chồng không kiềm được nước mắt, và rồi một bí mật động trời về gia đình được phơi bày.

Kể từ ngày bố chồng phát hiện ra căn bệnh quái ác, ngôi nhà vốn ấm cúng, đầy ắp tiếng cười giờ đây chìm trong một bầu không khí nặng trĩu. Mùi thu:ố:c sát trùng, mùi bệnh viện cứ vương vấn trong từng ngóc ngách, đè nặng lên lồng ngực mỗi người. Mẹ chồng tôi cứ đi đi lại lại trong nhà, ánh mắt bà lúc nào cũng đỏ hoe, đầy vẻ lo âu. Chồng tôi, Tùng, người anh cả trong nhà, gương mặt luôn căng thẳng, trầm ngâm. Căn bệnh của bố không chỉ cướp đi sức khỏe của ông, mà còn trở thành một gánh nặng tài chính khổng lồ, tưởng chừng có thể nhấn chìm cả gia đình chúng tôi.

Chúng tôi, ba anh em trai, cùng vợ con đã họp lại. Tùng nói, dồn hết số tiền tiết kiệm của vợ chồng tôi, đưa ra một cọc tiền dày cộp. "Mỗi người hai trăm triệu, chúng ta cùng lo cho bố. Tiền hết thì kiếm lại được, chứ bố mà không còn thì tiền bạc cũng chẳng có ý nghĩa gì". Anh nói với giọng dứt khoát, không một chút do dự. Tôi nhìn anh, thấy trong mắt anh chỉ có tình yêu thương và sự lo lắng vô bờ bến dành cho bố. Lòng tôi cũng thấy tự hào, dù số tiền ấy là tất cả những gì chúng tôi có sau nhiều năm tích cóp. Hai người em trai, Hùng và Minh, cũng gật đầu đồng tình, mỗi người đặt cọc tiền của mình lên bàn. Cả ba anh em đều cùng chung một suy nghĩ, cùng chung một tấm lòng.

Rồi đến lượt Lan, cô em gái út duy nhất trong nhà. Lan lấy chồng xa, kinh tế không dư dả, tôi nghe nói nhà chồng cô ấy cũng đang gặp nhiều khó khăn. Lan trở về, dáng người gầy guộc, đôi mắt trũng sâu, mệt mỏi. Cầm trên tay một xấp tiền mỏng dính, cô ấy rụt rè đặt lên bàn, chỉ vẻn vẹn mười triệu. Ánh mắt cô ấy đầy vẻ ngại ngùng, tội lỗi. "Anh chị, các em thông cảm cho em. Em thật sự... chỉ có thể lo được chừng này. Nhà chồng em cũng đang khó khăn lắm, em cũng đã cố gắng hết sức nhưng không thể xoay sở được hơn nữa".

Không khí bỗng chốc trở nên đông cứng. Tùng nhìn xấp tiền, gương mặt anh bỗng chốc tối sầm lại. "10 triệu? Cô mang về 10 triệu thì mang về làm gì? Coi như không có đi". Anh gằn giọng, bàn tay r:un lên vì giận d:ữ, gạt phăng xấp tiền ra. "Ngày xưa bố mẹ chia tài sản,...

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Lịch Sử Kỳ Đàm posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Lịch Sử Kỳ Đàm:

Share