01/09/2025
Vô tình cầm nhầm điện thoại chồng, tôi nhận cuộc gọi từ mẹ chồng. Chỉ ba từ của bà đã khiến tôi quyết định ly hôn ngay lập tức, hé lộ một sự thật ki:nh ho:àng mà tôi chưa từng ngờ tới.
Tôi tên là Mai. Từ những ngày còn chập chững vào đời, tôi đã luôn mơ về một tình yêu bình dị, không toan tính. Cuộc đời tôi vốn dĩ đã quá đủ đầy, quá êm ả dưới sự bao bọc của bố mẹ. Tôi không cần một người đàn ông mang đến giàu sang, chỉ cần một bờ vai đủ rộng để tôi tựa vào, một trái tim đủ chân thành để tôi tin tưởng. Và rồi, tôi gặp Long, người đàn ông đã thay đổi toàn bộ quan niệm của tôi về tình yêu và sự phản bội, nhưng cuối cùng cũng là người giúp tôi nhận ra giá trị của chính mình.
Tôi gặp anh trong một buổi tiệc sinh nhật của cô bạn thân. Giữa không gian ồn ào, náo nhiệt của âm nhạc và những cuộc trò chuyện, anh đứng đó, lặng lẽ ở một góc phòng. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nụ cười hiền lành, ánh mắt anh chạm vào tôi như một dòng suối mát lành giữa sa mạc. Trái tim tôi, vốn đã chai sạn với những người đàn ông chỉ biết khoe khoang và hào nhoáng, bỗng chốc tan chảy. Lần đầu tiên trong đời, tôi không cần phải cố gắng để trở thành ai khác. Tôi chỉ muốn là chính mình, để được anh yêu thương.
Bỏ qua những lời khuyên của bạn bè, tôi mạnh dạn tiến đến làm quen với anh. “Con gái không nên chủ động quá, sẽ bị thiệt thòi,” họ nói. Nhưng tôi không nghe. Tình yêu đâu phải một cuộc chiến, cũng chẳng phải một cuộc giao dịch. Tôi muốn được yêu và được bày tỏ tình yêu một cách chân thành nhất, không hề tính toán. Mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu như thế, một tình yêu xuất phát từ sự chủ động của tôi, nhưng lại được vun đắp bằng sự chân thành của cả hai.
Gia đình tôi khá giả, bố mẹ làm kinh doanh, cuộc sống của tôi từ bé đến lớn chưa từng phải lo nghĩ về tiền bạc. Còn gia đình anh, mọi thứ đều bình dị, bố mẹ là công chức về hưu, em trai đang học đại học. Sự chênh lệch ấy, với tôi, chưa bao giờ là một vấn đề. Tôi tin vào tình yêu mà anh dành cho tôi, tin rằng chỉ cần cả hai cùng nhau cố gắng thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Những đêm muộn, khi anh đưa tôi về nhà, anh nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt anh nhìn tôi đầy trìu mến. Tôi đã từng nghĩ, anh chính là bến đỗ bình yên mà tôi đã chờ đợi bấy lâu.
Chúng tôi đã yêu nhau ba năm, ba năm hạnh phúc. Tình yêu của chúng tôi đã đủ chín để chúng tôi quyết định về chung một nhà. Ngày cưới cận kề, tôi vẫn nhớ như in ánh mắt lo lắng của mẹ. Bà đã gọi tôi vào phòng và trao cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng. “Mai à,” giọng bà trầm lại, “trong này có 500 triệu mẹ dành dụm cho con. Lỡ sau này có chuyện gì, con còn có đường lui. Nhưng nhớ đừng nói với chồng con biết nhé.” Mẹ đã nhìn thấy điều gì mà tôi không thể thấy? Nỗi lo của bà cứ quẩn quanh trong đầu tôi, nhưng tôi lại gạt phăng đi.
Tôi đã cười thật tươi, nắm tay mẹ: “Mẹ lo xa rồi. Vợ chồng con chẳng có bí mật gì cả. Con tin anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ phản bội con.” Nét mặt mẹ tôi vẫn đượm buồn. Đêm đó, trong vòng tay Long, tôi đã kể lại toàn bộ câu chuyện. Tôi muốn anh biết rằng, tình yêu của tôi dành cho anh là vô điều kiện, đến mức tôi có thể tin tưởng và chia sẻ với anh mọi điều, kể cả những bí mật mà mẹ tôi đã dặn dò.
Anh ôm tôi thật chặt, bờ vai anh r:un lên, giọng nói ngh:ẹn ng:ào như thể xúc động lắm. “Vợ à, em tốt với anh quá. Anh sẽ không bao giờ phụ lòng em đâu. Cả đời này, anh sẽ không bao giờ quên ơn của mẹ và em.” Tôi đã tin. Tin một cách tuyệt đối, rằng người đàn ông này sẽ bảo vệ tôi, sẽ trân trọng tình cảm của tôi. Tôi đã không ngờ rằng, lời hứa ấy chỉ là một lớp vỏ bọc tinh vi cho một âm mưu đã được tính toán từ trước.
Chỉ vài ngày sau lễ cưới, mẹ chồng tôi chuyển đến sống chung với lý do muốn chăm sóc vợ chồng son. Tôi đã không hề phản đối, thậm chí còn vui. Tôi nghĩ rằng có người lớn trong nhà, tôi sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm sống. Nhưng rồi tôi dần nhận ra, mẹ chồng tôi không phải người phụ nữ hiền lành như tôi từng nghĩ. Bà liên tục dò hỏi về lương của tôi, về số tiền tôi tiết kiệm, còn bóng gió rằng phụ nữ phải biết chi tiêu, phải biết để dành phòng khi cần đến. “Con gái phải có của ăn của để, lỡ sau này có chuyện gì thì biết tính sao?” Bà thường xuyên nói như thế, và ánh mắt bà luôn dõi theo tôi với vẻ dò xét.
Tôi vẫn nhẫn nhịn. Tôi đã từng nghe bạn bè kể về những câu chuyện mẹ chồng nàng dâu, tôi nghĩ làm dâu là phải như thế. Đôi khi, tôi cảm thấy ngột ngạt trong chính căn nhà của mình. Tôi không dám mua sắm thoải mái, không dám chi tiêu cho bản thân. Tôi luôn cảm thấy mình đang sống dưới một sự kiểm soát vô hình. Cảm giác ấy cứ lớn dần, lớn dần trong tôi.
Sự thật đến một cách đột ngột. Một buổi sáng, tôi vội vàng đi làm nên vô tình cầm nhầm điện thoại của Long. Trên đường đi, điện thoại của anh rung lên. Tên “Mẹ” hiện lên màn hình. Tôi bắt máy, chưa kịp nói gì, giọng bà đã vang lên dồn dập, đầy vẻ nôn nóng:
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇