30/11/2025
Mưa lất phất rơi trên mái ngói rêu phong của ngôi chùa bỏ hoang, tạo thành âm thanh lách tách nhè nhẹ, vừa xao động vừa vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Trần Nhân, một nhà sư trẻ vừa thụ giới xong, khoác trên mình chiếc áo cà sa bạc màu, đi chậm trên con đường đất dẫn vào chùa. Hương khói cũ kỹ, mùi rêu và đất ẩm trộn lẫn, khiến mỗi bước chân của cậu như bước vào một thế giới khác, nơi thời gian dường như ngừng trôi.
Ngôi chùa này nằm lọt thỏm giữa rừng sâu huyện Lạc Dương, đã bỏ hoang từ nhiều đời. Cột trụ mục nát, mái ngói rêu phong nứt vỡ, các bức tường ố vàng, loang lổ. Dân làng quanh vùng truyền rằng chùa từng là nơi tu hành của những nhà sư lỗi lạc, nhưng cũng có những lời đồn thổi về những linh hồn bất an vẫn lẩn khuất trong các gian am cũ. Trần Nhân, với tâm hồn đầy tò mò, không hề sợ hãi; ngược lại, cậu thấy từng câu chuyện cổ xưa là một mảnh ghép cho hành trình tu học và ghi chép của mình.
Buổi chiều mưa hôm ấy, Trần Nhân lang thang vào phía sau chùa, nơi rêu phong dày đặc và ánh sáng mặt trời khó lòng chiếu tới. Cậu dừng lại trước một tảng đá nứt nẻ, bên cạnh là nền đất nhô cao như một dấu vết của thời gian. Cảm giác bất thường trỗi dậy trong cậu. Một lối đi nhỏ, gần như bị đất phủ kín, hiện ra. Linh cảm nhắc nhở rằng nơi này ẩn chứa điều gì đó.
Trần Nhân dùng tay và chiếc cuốc nhỏ, bắt đầu cạy lớp đất ẩm. Tiếng đất lách tách vang lên giữa rừng, hòa với tiếng mưa rơi, tạo thành một nhịp điệu vừa rùng rợn vừa kích thích trí tò mò. Sau một hồi lâu, một phần nắp mộ gỗ xuất hiện, sần sùi và phủ đầy rêu xanh. Tim cậu đập nhanh hơn. Không còn nghi ngờ, cậu nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là một bức tượng gỗ, kích thước bằng người thật, nằm im dưới lớp đất dày. Điều đặc biệt khiến Trần Nhân rùng mình là đôi mắt của bức tượng, ánh lên một màu sáng kỳ lạ như chứa cả linh hồn của một người đã khuất. Cậu hít một hơi dài, cảm giác như hơi thở của bức tượng hòa vào không khí ẩm ướt xung quanh. Dường như bức tượng đang nhìn thẳng vào cậu, mời gọi và thách thức cùng một lúc.
Cậu nhẹ nhàng nhấc bức tượng lên, đặt trên một tấm chiếu cũ trong gian chùa nhỏ. Những mảnh đất rơi xuống sàn như lặng đi, và tiếng gió rít qua các cột trụ mục nát như đang thì thầm. Trần Nhân ngồi xuống, đặt tay lên bức tượng, cảm nhận dòng năng lượng mơ hồ, vừa lạ vừa quen. Một cảm giác vừa sợ vừa hứng khởi len lỏi trong tâm trí cậu.
Ngày hôm sau, tin tức về bức tượng nhanh chóng lan ra khắp làng. Những người dân tò mò kéo đến chùa, bàn tán xôn xao. Có người nói rằng bức tượng có thể ban phúc, có người thì lo lắng, sợ những điều không may. Trần Nhân lặng lẽ quan sát, ghi chép mọi sự việc. Ban đầu, chỉ là những cảm giác khó chịu nhẹ trong người dân, nhưng dần dần, hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện: người đi qua chùa vào ban đêm nghe tiếng thì thầm, những giấc mơ lập lòe bóng ma, một vài người mất phương hướng trong rừng gần đó...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN