Triết lý nhân sinh - BeepDaily.com

Triết lý nhân sinh - BeepDaily.com BeepDaily.Com Inc
Triết lý nhân sinh - Kinh doanh - Câu chuyện thành công - Người nổi tiếng

Giờ mới biết Apple cũng chơi hệ viết tắt luôn 🤣
28/11/2023

Giờ mới biết Apple cũng chơi hệ viết tắt luôn 🤣

23/11/2023
LÀM SAO ĐỂ ĐỌC ĐƯỢC NHỮNG CUỐN SÁCH KHÓ VÀ NGOÀI TẦM?Tôi sẽ chỉ cho bạn một bí thuật mà tôi đã luyện được lúc còn nhỏ, k...
23/11/2023

LÀM SAO ĐỂ ĐỌC ĐƯỢC NHỮNG CUỐN SÁCH KHÓ VÀ NGOÀI TẦM?

Tôi sẽ chỉ cho bạn một bí thuật mà tôi đã luyện được lúc còn nhỏ, khi phải ở một mình trong phòng với cuốn Kiêu hãnh và Định kiến cũ - một cuốn dày với đứa trẻ 12 tuổi khi đó.

Nó đã giúp tôi không chỉ đọc xong hàng trăm cuốn sách khó nhằn mà còn giúp rèn thói quen đọc sách chăm chỉ kể từ đó. Đây là những gì bạn cần làm nếu theo cách của tôi. Hãy chọn bất cứ cuốn sách nào bạn muốn đọc nhưng khó hợp - và đọc 1 trang ngay hôm nay.

Một trang thôi. Đó là tất cả những gì bạn phải làm. Nghe có vẻ không có gì khó khăn nhỉ? Và tiếp tục, ngày mai hãy lấy cuốn sách ấy ra và đọc thêm 1 trang nữa.

Vẫn là chỉ một trang thôi. Và đây là điều quan trọng - bạn không được đọc thêm, cho dù bạn muốn làm điều đó đến mức nào, bạn cũng phải chống lại cám dỗ đó. Bằng bất cứ giá nào.

Trong 5 ngày tiếp theo hãy làm điều tương tự. Đọc 1 trang và chỉ 1 trang mỗi ngày. Vậy là qua tuần đầu, bạn đã đọc được 7 trang. Nghe có vẻ không phải thành tựu gì đáng kể lắm? Nhưng bạn biết không, từng bước nhỏ sẽ làm nên một hành trình dài.

Trong tuần thứ hai, hãy đọc hai trang mỗi ngày. 2 trang - thế thôi - và bạn không được đọc thêm, cho dù câu chuyện bắt đầu thú vị hấp dẫn bạn đến đâu.

Sang tuần thứ 3, bạn nâng cấp mức độ lên, mỗi ngày 3 trang.

Bạn đã hiểu cách của tôi rồi chứ? Mỗi tuần mới, bạn hãy tăng mục tiêu đọc hàng ngày lên 1 trang. Và nếu bạn tiếp tục duy trì thói quen này thì đến tuần thứ 52, bạn sẽ đọc được 52 trang sách/mỗi ngày. Nghe có vẻ nhiều đấy, nhưng để có được thói quen đó, bạn đã rèn luyện suốt 1 năm.

Chúng ta thử làm nhẩm tính:

Tuần đầu tiên - 7 x 1 trang
Tuần thứ hai - 7 x 2 trang

Tuần thứ 52 - 7 x 52 trang
Tổng cộng bạn đọc được 9646 trang.

Với trung bình mỗi cuốn sách 300 trang, bạn đã đọc 32 cuốn sách trong 1 năm. Nhiều hơn hầu hết số sách mà một người đọc trong đời họ. Ngoài ra, bạn cũng đã tạo được thói quen đọc sách suốt đời.

Không quá khó để bắt đầu đọc chỉ với 1 trang sách nhỉ?

Theo Abhimanyu Sood (Quora)

ĐÂY CHÍNH LÀ ĐIỀU KHIẾN CON NGƯỜI CẢ ĐỜI KHÔNG BAO GIỜ GẶP CHUYỆN VỪA ÝBạn có bao giờ nghĩ tại sao mình luôn gặp phải nh...
23/11/2023

ĐÂY CHÍNH LÀ ĐIỀU KHIẾN CON NGƯỜI CẢ ĐỜI KHÔNG BAO GIỜ GẶP CHUYỆN VỪA Ý

Bạn có bao giờ nghĩ tại sao mình luôn gặp phải những chuyện phiền hà, bực dọc trong đời? Đó là vì bản thân chưa đủ những điều này!

1. Không đủ tu dưỡng

Tô Đông Pha là một thi nhân nổi tiếng thời Tống, được hậu thế xưng tụng là “Đường Tống bát đại gia” (8 đại gia văn học lớn thời Đường Tống). Ông có tài nhưng đôi khi cũng khá kiêu ngạo. Một hôm, Tô Đông Pha lên chùa, ngồi thiền cùng một lão tăng.

Một lúc sau, ông mở mắt ra hỏi: “Ngài thấy dáng ngồi thiền của tôi ra sao?“.

Lão tăng nhìn khắp một lượt rồi gật đầu khen ngợi: “Trông giống như một vị Phật vậy, cao quý và trang nghiêm“. Tô Đông Pha nghe thấy rất cao hứng.

Lão tăng lại hỏi: “Thế ngài nhìn tôi ngồi ra sao?“.

Vốn thích hay trêu chọc người khác, Tô Đông Pha nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Tôi nhìn thấy ngài quả giống như một đống phân bò“.

Lão tăng nghe xong ngửa mặt lên trời cười, cũng không phản bác lại gì. Về nhà Tô Đông Pha hào hứng đem câu chuyện kia kể lại với em gái Tô Tiểu Muội của mình. Không ngờ nghe xong, Tô Tiểu Muội phá lên cười, cho rằng anh trai mình thật ngốc nghếch.

Đông Pha không hiểu chuyện, liền gặng hỏi. Tô Tiểu Muội đáp: “Lão tăng ấy có tâm Phật nên mới nhìn huynh giống như Phật. Còn trong tâm huynh lại có đầy phân bò, rác bẩn nên mới nói lão tăng như vậy đó!“.

Đây chẳng phải chính là câu chuyện về cảnh giới tu dưỡng tâm hồn hay sao? Người đức cao vọng trọng thì trong tâm chứa đầy thiện tâm, từ câu nói, ánh nhìn đều toát ra vẻ thuần thiện, mỹ hảo, nhìn người khác đều bằng một lòng từ bi, hoà ái, trông thấy ai cũng giống như Phật, đều nhìn ra vẻ thánh thiện của người ta.

Còn người tu dưỡng không đủ, cảnh giới tinh thần thấp thì trong tâm chứa đầy rác của lòng đố kỵ, tâm oán ghét, thói tự phụ, sự khoe khoang, một khi nhìn người khác thì chỉ thấy cái xấu xa, thấp hèn, đáng phê phán, nhìn bằng một tâm đố kỵ dâng đầy.

Tâm thái của bạn như thế nào sẽ quyết định cách bạn đối nhân xử thế ra sao. Chỉ trích người khác, soi mói cuộc sống của người xung quanh kỳ thực thường là do sự tu dưỡng của bản thân không đủ.

Sở dĩ gặp quá nhiều điều không thuận mắt không phải là vì người ta bị ghét bỏ, mà chính bởi thái độ đối nhân xử thế của họ có vấn đề.

2. Không đủ tầm nhìn

Con ếch suốt đời chỉ ngồi đáy giếng, khoảng trời của nó chỉ nhỏ con con đúng bằng miệng giếng. Bảo nó rằng vũ trụ này bao la ra sao, có biết bao tinh tú thế nào, nó thực chẳng tin, còn cho là người ta nói chuyện viển vông, nhăng cuội.

Thấy người khác không thuận mắt kỳ thực chính là bản thân mình đang sống như ếch ngồi đáy giếng. Vì hiểu biết và tầm nhìn của cá nhân bị giới hạn nên tư duy cũng nhỏ hẹp, không thoát khỏi lớp vỏ do chính mình tạo ra.

Những người này hàng ngày chỉ thích quan sát cuộc sống của người khác, bình phẩm này nọ, bàn ra tán vào. Họ dùng tiêu chuẩn của cá nhân, quan điểm của bản thân mà đánh giá người khác. Kỳ thực làm sao mà đánh giá được đây?

Rất nhiều người bản thân đã không biết cố gắng, lại mang lòng ghét bỏ, oán hận khi thấy người khác quá nỗ lực, chế giễu người khác là kẻ ngốc chỉ biết vùi đầu làm việc, không hiểu cách hưởng thụ cuộc sống.

Lại có người cả cuộc đời ngồi rỗi, ăn không mà cứ thấy gai mắt khi nhìn thấy người khác dốc sức phấn đấu. Bản thân không đạt được còn muốn ngăn trở người khác giành lấy.

Rất nhiều chuyện không thuận mắt, kỳ thực xét tới tận cùng vẫn là vì cảnh giới nhận thức của bản thân còn thấp, kiến giải chưa nhiều.

3. Không đủ bao dung

Khi không đủ thiện tâm, bao dung, người ta nhìn gì cũng chẳng thấy vui. Chính là “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” (Nguyễn Du), cũng lại là “Tướng tuỳ tâm sinh, cảnh tuỳ tâm chuyển” (Tướng mạo do tâm mà sinh ra, cảnh vật do lòng người mà thay đổi).

Nhìn một người không thuận mắt, thì người thấy khó chịu lại chính là bản thân mình. Không bao dung cho người hoá ra chính là không thể từ bi với bản thân, không cho bản thân một lối thoát.

Mỗi người có một cuộc đời, số phận đã được định mệnh an bài sẵn. Tiền tài, danh vọng, quyền lực… không phải do tranh giành mà có được, nếu có được cũng chẳng lâu bền. Phúc phận của người ta được quyết định bởi cách sống và thái độ ứng xử trên đời. Sống tốt thì có phúc báo, bao dung, lấy thiện đãi người thì ắt được thanh thản, thoải mái.

Không vừa mắt với người khác chính là do thấy họ khác mình quá xa, có thể hơn, có thể kém mình. Nhưng kỳ thực, mỗi người sinh ra đều có một cuộc đời khác biệt nhau từ đầu. Mọi sự khác biệt đều có thể bao dung, đều có thể dùng lòng từ bi mà dung chứa, đó mới là cảnh giới cao nhất của đạo làm người.

4. Phúc đức đến từ thiện lương

Walter Salles là đạo diễn phim nổi tiếng người Brazil. Trong một lần chuẩn bị cho bộ phim mới của mình, Walter đã tới vùng ngoại ô ở phía Tây thành phố. Và tại đây, khi đứng trên quảng trường trước nhà ga thì ông gặp một cậu bé đánh giày khoảng hơn 10 tuổi.

Cậu bé hỏi: “Thưa ông, ông có muốn đánh giày không ạ?”

Walter cúi đầu nhìn đôi giày da bóng loáng dưới chân mình rồi lắc đầu từ chối. Khi ông vừa quay người bước đi thì đột nhiên cậu bé gọi từ phía sau. Khuôn mặt cậu bé đỏ ửng, ánh mắt nhìn ông như đang van nài: “Ông ơi, cả ngày hôm nay cháu chưa được ăn gì cả, ông có thể cho cháu mượn chút tiền không ạ? Từ ngày mai cháu sẽ đánh giày chăm chỉ hơn, đảm bảo là sau một tuần cháu sẽ trả lại tiền cho ông!”

Walter động lòng trắc ẩn, ông bèn lấy ra vài đồng xu đặt vào tay cậu bé. Cậu bé rối rít nói lời cảm ơn rồi chạy vụt đi.

Walter lắc đầu, những đứa trẻ sành sỏi sự đời như thế ông đã gặp nhiều rồi. Và rồi ông lại cuốn vào vòng xoáy bận rộn với bộ phim mới nên cũng quên luôn chuyện cậu bé mượn tiền.

Bẵng đi một thời gian, ông lại có dịp đi qua nhà ga ở ngoại ô phía Tây thành phố. Bỗng nhiên một bóng dáng gầy guộc và nhỏ bé vẫy gọi ông từ xa: “Ông ơi, ông đợi một chút ạ!”

Tới khi cậu bé mồ hôi nhễ nhại chạy đến đưa cho ông vài đồng xu thì Walter mới nhận ra đó là cậu bé đánh giày ngày nào.

Cậu bé thở hổn hển: “Ông ơi, cháu đợi ông ở đây lâu lắm rồi, hôm nay cuối cùng cháu cũng trả lại tiền cho ông!”

Walter cầm đồng xu ướt nhẹp mồ hôi, đột nhiên trong lòng ông trào lên một luồng hơi ấm áp. Ông đặt các đồng xu vào tay cậu bé, cười và nói với cậu rằng: “Ngày mai cháu tới văn phòng công ty điện ảnh ở trung tâm thành phố tìm ông nhé, ông sẽ dành cho cháu một điều bất ngờ”.

Hôm sau, nhân viên công ty điện ảnh nói với Walter rằng trước cửa có một vài đứa trẻ mặc quần áo rách rưới đang đứng đợi. Cậu bé đánh giày nhìn thấy Walter bèn chạy đến và vui vẻ thưa rằng: “Thưa ông, các bạn ấy đều mồ côi lưu lạc giống như cháu, các bạn ấy cũng hy vọng có được niềm vui bất ngờ ạ!”

Walter không thể ngờ rằng một đứa bé vô gia cư nghèo khó lại lương thiện đến thế. Vì vậy ông đã quyết định chọn cậu bé đánh giày làm diễn viên chính trong bộ phim mới của mình. Ông đã giải thích lý do cậu được miễn thi tuyển như sau: “Vì sự lương thiện của mình, cháu không cần phải thi sát hạch!”

Nguồn: Phunutoday

Chuyện xảy ra vào đầu thế kỷ 20. Một người nông dân Scotland đang trên đường trở về nhà, đi qua một đầm lầy, ông đột nhi...
23/11/2023

Chuyện xảy ra vào đầu thế kỷ 20. Một người nông dân Scotland đang trên đường trở về nhà, đi qua một đầm lầy, ông đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu.
Người nông dân vội chạy về phía tiếng kêu và nhìn thấy một cậu bé đang cố gắng để ra khỏi vũng lầy.
Ông bèn nhanh chóng chặt một khúc cây dài, tiến đến gần và đưa ra cho cậu bé đang sắp chìm bám vào.

Khi ra khỏi vũng lầy cậu bé vẫn mãi không ngừng khóc và toàn thân run lẩy bẩy.
– Chúng ta hãy đi về nhà nào. Người nông dân nói – Cháu cần phải trấn tĩnh lại và sưởi ấm.
– Không, không. Cậu bé lắc đầu – Cha cháu đang đợi cháu. Chắc chắn ông ấy đang rất lo lắng.
Nói xong cậu bé cám ơn đã người cứu mình và chạy đi…

Sáng hôm sau, người nông dân trông thấy một chiếc xe ngựa sang trọng tiến về nhà ông, từ trên xe bước xuống một quý ông ăn mặc bảnh bao và hỏi :
– Có phải ông là người hôm qua đã cứu mạng sống của con trai tôi ?
– Vâng, là tôi – người nông dân trả lời.
– Tôi phải trả nợ ông thế nào đây ?
– Đừng xúc phạm tôi, thưa ngài. Ông không nợ tôi gì cả. Tôi đã làm như vậy cũng như bất cứ người bình thường nào khác sẽ làm .
– Không, tôi không thể cho qua mọi việc đơn giản như vậy vì con trai tôi rất quý báu đối với tôi. – Ông hãy nói một con số – vị khách năn nỉ.
– Tôi không muốn nói thêm về chuyện này nữa. Tạm biệt ông.
Người nông dân khảng khái khước từ và quay đi.

Đúng lúc đó cậu con trai của người nông dân bước ra.
– Đây là con trai của ông à? – vị khách hỏi.
– Phải – người nông dân trả lời đầy tự hào và xoa đầu cậu bé.
– Vậy chúng ta hãy làm như thế này. Tôi sẽ đưa con trai ông về London cùng tôi và sẽ lo tiền ăn học cho nó. Nếu cậu ấy thật nhân hậu như cha mình, khi đó cả ông và tôi đều sẽ không phải hối tiếc về quyết định này.

Bác nông dân ngạc nhiên nhưng sau cùng đã đồng ý.

Vài năm trôi qua. Cậu con trai người nông dân tốt nghiệp trung học, rồi đại học Y và trở thành nhân vật nổi tiếng khắp thế giới là người đã khám phá ra thuốc kháng sinh Penicillin. Tên của ông là Alexander Fleming.

Nhiều năm sau, trước cuộc chiến tranh, tại một trong những phòng khám ở London người ta đưa đến một bệnh nhân viêm phổi nặng, đó là cậu con trai của nhà quý tộc nọ. Và chính thuốc Penicillin đã cứu sống anh ta.

Tên của quý ông hào phóng đã giúp đỡ việc học tập của Fleming là Randolph Churchill. Và con trai ông – Winston Churchill, người sau này trở thành Thủ tướng khả kính của nước Anh.

Có lẽ khi nhớ lại những sự kiện này Winston Churchill đã nói: ”NHỮNG ĐIỀU BẠN LÀM SẼ QUAY TRỞ VỀ VỚI BẠN."

Tác giả: Vân Hạc
Người dịch: Hạnh Đoan

Sau nhiều năm về thăm trường cũ, chàng trai nhận ra thầy giáo dạy tiểu học của mình. Anh lại gần ông giáo già và nói:- C...
21/11/2023

Sau nhiều năm về thăm trường cũ, chàng trai nhận ra thầy giáo dạy tiểu học của mình. Anh lại gần ông giáo già và nói:

- Con chào thầy, Thày có nhận ra con không? Con là học sinh của thầy đây.

- Ừ, thầy nhớ là dạy em hồi lớp ba. Bây giờ em làm gì rồi?

- Con cũng theo nghề giáo. Chính thầy có ảnh hưởng sâu sắc đến con, nên con cũng muốn đi dạy những em nhỏ.

- Vậy sao? Nhưng thầy không nhớ mình đã làm gì để em quyết định đi theo con đường này!

- Thầy thực sự không nhớ gì sao?

Và chàng trai bắt đầu kể về một ký ức khó phai trong đời cậu:
Có lần, một bạn học đến lớp đeo một chiếc đồng hồ rất đẹp được bố mẹ tặng. Bạn ấy tháo ra và đặt nó vào ngăn bàn. Con luôn mơ ước có một chiếc đồng hồ như thế. Con đã không kiềm chế được lòng tham và quyết định lấy trộm chiếc đồng hồ đó. Một lúc sau, bạn ấy đến chỗ thầy, vừa khóc và vừa than bị mất đồ. Thầy nhìn khắp cả lớp một lượt rồi nói: "Ai đã lấy chiếc đồng hồ của bạn, hãy mang trả cho bạn ấy".

Con rất sợ hãi, nhưng vì quá xấu hổ con đã không bỏ chiếc đồng hồ ra, và đã không nhận lỗi.

Thầy đi ra đóng cửa lớp lại và ra lệnh cho tất cả học sinh nam đứng úp mặt vào bờ tường. Thầy báo trước: "Thầy sẽ khám túi tất cả các em với một điều kiện: tất cả phải nhắm mắt lại". Chúng con nghe lời thầy, và con cảm thấy, đó chính là khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất trong thời thơ ấu của mình.

Thầy đi từ đứa này đến đứa khác, sờ từ túi quần này sang túi quần khác. Khi rút chiếc đồng hồ ra khỏi túi quần của con, thầy vẫn tiếp tục đi đến đứa học trò cuối cùng. Sau đó, thầy nói: "Các em, tất cả đã xong. Các em có thể mở mắt ra và đi về bàn của mình". Thầy đưa trả lại chiếc đồng hồ cho bạn ấy và không bao giờ nói một lời về sự việc đó.

Ngày hôm đó, như vậy là thầy đã cứu vãn danh dự và tâm hồn con. Thầy đã không tố giác con là kẻ cắp, kẻ lừa dối, là đứa hèn nhác. Thầy cũng chưa bao giờ nói chuyện với con về sự việc đó. Mãi sau này, con mới hiểu tại sao? Bởi vì, thầy là người thầy chân chính, nên thầy không muốn làm hoen ố phẩm cách một đứa trẻ chưa trưởng thành. Bởi vậy, con đã quyết tâm trở thành thầy giáo như thầy để đền đáp ân huệ đó!

Cả hai cùng im lặng, bồi hồi nhớ lại chuyện xưa. Sau đó, thầy giáo trẻ hỏi:
- Chẳng lẽ hôm nay nhìn thấy con, thầy không nhớ gì đến chuyện đó ư?

Ông giáo già trả lời:
- Thực sự là, khi thầy soát túi quần các em, thầy cũng NHẮM MẮT!

HAPPY TEACHER'S DAY 2023!
P/s: câu chuyện ấm áp quá

21/11/2023

Hiện thực tàn khốc =))

Khi bạn hiểu nghịch cảnh là sự việc tất yếu sẽ xảy đến trong quá trình trưởng thành, bạn sẽ cảm ơn thay vì trách nó. Khi...
20/11/2023

Khi bạn hiểu nghịch cảnh là sự việc tất yếu sẽ xảy đến trong quá trình trưởng thành, bạn sẽ cảm ơn thay vì trách nó. Khi bạn đương đầu với nó, cảm nhận những thứ “quá sức” và tìm cách xoay chuyển, hành động của bạn đang dần tạo nên sự trưởng thành trong bạn.
Và “cái hiểu” của bạn giúp bạn có bình an trong suốt cả quá trình.
Cre: Người Trí Thức

For Children 🌹
20/11/2023

For Children 🌹

Đúng là “Bao Công” lắp đặt luôn 🤣
20/11/2023

Đúng là “Bao Công” lắp đặt luôn 🤣

For Child ❤️
19/11/2023

For Child ❤️

Address

Hanoi
100000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Triết lý nhân sinh - BeepDaily.com posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share