
25/08/2025
Trong mắt tôi, bố chồng luôn là người đàn ông chín chắn, sống điềm đạm và rất “chuẩn mực”. Ấy vậy mà một bí mật mà tôi tình cờ nghe được lại khiến tôi mất ăn mất ngủ, đến giờ vẫn chưa biết có nên nói cho chồng hay không.
Trong tiềm thức của Mai, ba chồng cô, ông Lực, luôn là một tượng đài không thể lay chuyển. Ông hiện diện trong tâm trí cô như một bậc trưởng thượng đáng kính, một người đàn ông của nếp nhà, của sự chuẩn mực đến từng ánh nhìn, cử chỉ. Tám năm làm dâu, từng hành động, từng lời nói của ông đều toát lên vẻ điềm đạm, chín chắn, khiến Mai hoàn toàn tin tưởng vào sự vẹn toàn của nhân cách ấy. Hình ảnh ông Lực ngồi đọc báo bên tách trà buổi sáng, hay chăm chú tỉa cây cảnh trong vườn, khắc sâu vào Mai một niềm an tâm tuyệt đối về mái ấm mà cô đang thuộc về.
Thế nhưng, sự bình yên vốn có ấy lại bị một làn gió lạ thổi tung vào một buổi chiều mưa dầm tầm tã. Ba cô, ông Hùng, đến chơi, và trong một khoảnh khắc riêng tư khi hai cha con đang phụ nhau dọn dẹp bếp núc, ông bỗng hạ giọng, đôi mắt nhìn Mai đầy ẩn ý. “Con có biết,” ông thì thầm, “người ta đồn ông Lực… không đứng đắn không?” Câu hỏi đột ngột ấy khiến Mai đứng sững, con dao trên tay suýt nữa rơi xuống sàn. Đầu óc cô quay cuồng, những hình ảnh về ba chồng vốn dĩ rất rõ ràng bỗng trở nên nhạt nhòa, méo mó.
“Ba nói gì vậy ạ?” Mai cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dậy lên một làn sóng hoài nghi. “Ba chồng con… ông ấy mà không đứng đắn sao? Ba có nhầm không?” Cô không thể nào tin nổi những lời ấy lại thốt ra từ miệng ba mình, người luôn trọng lễ nghĩa và không bao giờ nói điều ác. Cái cách ông Lực vẫn trầm mặc, uy nghiêm trong ngôi nhà này, làm sao có thể trùng khớp với một lời đồn thổi đầy tai tiếng đến vậy?
Ba Hùng thở dài, ánh mắt ông lộ rõ vẻ khó xử. “Ba cũng chỉ nghe loáng thoáng từ mấy ông bạn cũ thôi. Họ nói… ông Lực từng có mối quan hệ ngoài luồng, thậm chí còn có con riêng. Thằng bé đó, họ bảo, trạc tuổi thằng Tùng nhà mình, và đang sống ngay trong khu phố này.” Mỗi lời ba nói ra như một viên đá lạnh buốt ném vào lòng Mai, khiến cô rùng mình. Cô cố gắng xua đi những ý nghĩ tiêu cực, nhưng nỗi sợ hãi đã bắt đầu len lỏi, bám víu lấy tâm trí.
“Con không tin!” Mai gần như gắt lên, bàn tay cô nắm chặt lại, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay. “Ba chồng con không phải là người như vậy. Ba thấy ông ấy đấy thôi, ngày nào cũng quanh quẩn ở nhà, khi thì đánh cờ với hàng xóm, lúc thì đi bộ thể dục. Ông ấy… ông ấy giản dị và chân chất đến thế mà!” Cô gồng mình chống lại lời đồn đại, tự nhủ rằng đó chỉ là những lời thêu dệt vô căn cứ của những người rảnh rỗi.
Nhưng rồi, khi màn đêm buông xuống, sự tĩnh lặng của bóng tối lại trở thành nơi ươm mầm cho những hoài nghi. Mai nằm cạnh Tùng, đôi mắt thao láo nhìn trần nhà, đầu óc quay cuồng. Cô nhớ lại những lời ba Hoa từng kể về hành trình tìm con đầy gian nan của ông bà: bảy, tám năm trời sau ngày cưới mới có được Tùng, và trước đó, ba Hoa đã từng đau đớn mất đi một đứa con trong bụng. Sự trùng hợp về độ tuổi của đứa con riêng được đồn thổi, trạc tuổi Tùng, bỗng trở nên đáng sợ và ám ảnh lạ kỳ.
“Liệu có phải…” Mai thì thầm trong bóng đêm, cảm giác bất an dâng trào. “Liệu có phải vì lỗi lầm trong quá khứ mà ba Lực đã phải chịu sự trừng phạt, sự chờ đợi khắc nghiệt đến vậy để có được Tùng?” Ý nghĩ ấy khiến Mai rùng mình. Cô nhìn sang ba Hoa, người phụ nữ hiền lành, cả đời tần tảo, giờ đây sức khỏe đã yếu đi nhiều. Một bí mật động trời như thế, nếu phơi bày, liệu ba Hoa có chịu nổi cú sốc ấy không? Nỗi sợ hãi len lỏi vào từng hơi thở, khiến Mai mất ăn mất ngủ suốt nhiều đêm liền.
Trong những ngày sau đó, Mai bắt đầu sống trong một trạng thái cảnh giác mơ hồ.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇