Có Gì Hay ? - Kiến Thức Mỗi Ngày

Có Gì Hay ? - Kiến Thức Mỗi Ngày Thâm cung bí sử, Đông Tây kim cổ...

Tôi đã nổi cơn tam bành khi nghi ngờ chồng ngo:ạ:i t:ì:nh với "máy bay bà già", nhưng rồi sụp đổ trong nước mắt khi sự t...
07/07/2025

Tôi đã nổi cơn tam bành khi nghi ngờ chồng ngo:ạ:i t:ì:nh với "máy bay bà già", nhưng rồi sụp đổ trong nước mắt khi sự thật được phơi bày

Nắng hè chói chang trải dài trên những mái nhà ngói đỏ ở Hà Nội, nhưng trong lòng tôi, một cơn bão tố đang g:ầ:m th:é:t. Đã hơn ba năm kể từ ngày tôi và Quân sánh bước vào lễ đường, ba năm xây dựng tổ ấm nhỏ với tiếng cười con trẻ. Sau khi bé An chào đời, tôi gác lại công việc để toàn tâm toàn ý chăm sóc con, còn Quân, anh ấy trở thành trụ cột chính. Anh vẫn vậy, chu đáo, yêu thương, và khoản lương tháng luôn được đặt gọn gàng trên bàn. Nhưng dạo gần đây, một sự thay đổi khó hiểu đã len lỏi vào cuộc sống của chúng tôi, như một sợi chỉ g:ai đ:âm vào tim tôi mỗi đêm. Anh về nhà muộn hơn, những lý do "họp đột xuất", "gặp đối tác" cứ thế dày đặc, thậm chí cả cuối tuần cũng bán mặt ngoài đường.

Một buổi chiều oi ả, điện thoại tôi rung lên bần bật. Là Chi, cô bạn thân từ thuở cắp sách đến trường. Giọng Chi đầy vẻ ái ngại: "Hạ ơi, tao vừa thấy Quân ở khách sạn T... với một người phụ nữ lớn tuổi. Họ còn khoác tay nhau đi mua sắm ở trung tâm thương mại nữa." Nghe những lời đó, đầu óc tôi quay cuồng. Khách sạn T? Người phụ nữ lớn tuổi? Tim tôi như bị bó:p ngh:ẹt, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi cố gắng trấn tĩnh, giọng nói r:un r:un: "Mày có nhìn nhầm không Chi? Quân không phải người như vậy đâu." Dù vậy, một bóng ma nghi ngờ đã bắt đầu ám ảnh tâm trí tôi, nảy mầm và lớn dần theo từng ngày, gieo rắc sự bất an vào mỗi giấc ngủ chập chờn.

Những đêm dài, tôi nằm cạnh Quân, lắng nghe tiếng thở đều đều của anh, nhưng trong đầu tôi là hình ảnh anh và người phụ nữ lạ. Tôi bắt đầu để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất: chiếc điện thoại luôn được úp xuống, những cuộc gọi anh nhận ở ban công với giọng nói thì thầm, những nụ cười bí ẩn khi anh lướt điện thoại. Lòng tin trong tôi dần hao mòn, như một ngọn nến đang cháy dở trước gió. Một cảm giác bất lực và uất ức dâng trào. Tôi không thể chịu đựng được sự mơ hồ này nữa. Tôi quyết định theo dõi anh, một hành động mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm, nhưng nỗi đau và sự tò mò đã thôi thúc tôi đến cùng.

Một buổi chiều thứ Bảy, Quân nói anh có hẹn với đối tác. Tôi gật đầu, nhưng trong lòng đã có một kế hoạch riêng. Tôi bí mật bám theo anh. Anh lái xe đến một con phố cổ, nơi có một quán cà phê nhỏ, tĩnh lặng. Từ xa, tôi thấy anh ngồi đối diện với một người phụ nữ. Bà ấy có vẻ ngoài rất đài các, mái tóc bạc phơ được búi cao gọn gàng, khuôn mặt phúc hậu với nụ cười hiền từ. Bà ấy trông khoảng ngoài 60, toát lên vẻ thanh lịch và quý phái. Tim tôi thắt lại. Đây rồi! Chính là người phụ nữ mà Chi đã nhắc đến. Tôi nấp sau một chiếc ô tô đậu gần đó, cố gắng không để lộ bản thân, nhưng mỗi nhịp đập của trái tim tôi đều vang vọng như tiếng trống trận.

Tôi cố gắng lắng nghe câu chuyện của họ, nhưng tiếng ồn ào của phố xá khiến tôi không thể nghe rõ. Chỉ có thể nhìn thấy những cử chỉ. Bà ấy khẽ chạm tay vào cánh tay Quân, ánh mắt bà tràn đầy sự ấm áp, và Quân đáp lại bằng một nụ cười hiền hậu. Đỉnh điểm là khi bà ấy khẽ ngả đầu vào vai anh, một cử chỉ thân mật đến mức khiến tôi như muốn n:ổ tung. Máu trong người tôi dường như đông cứng lại, rồi lại sôi sục. Hàng ngàn câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí tôi. Chẳng lẽ anh ấy đã chán tôi? Anh ấy đang tìm kiếm một "sugar mommy" để đổi lấy tiền bạc và danh vọng? Nước mắt không tự chủ tuôn rơi, nóng hổi và mặn chát, hòa cùng vị đắng chát trong cổ họng.

Tôi đứng đó, toàn thân r:un r:ẩy, trong lòng là một mớ hỗn độn của sự tức giận, thất vọng, tủi nh:ục và cả sự đau đớn tột cùng.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tôi bất ngờ nhận 500 triệu từ mẹ kế làm của hồi môn. Thế nhưng, món quà của mẹ ruột mới thực sự khiến tôi ngh:ẹn ng:àoNg...
07/07/2025

Tôi bất ngờ nhận 500 triệu từ mẹ kế làm của hồi môn. Thế nhưng, món quà của mẹ ruột mới thực sự khiến tôi ngh:ẹn ng:ào

Ngày đó, tôi tên là Linh, sinh ra tại một miền quê ngh:èo khó, nơi những mái nhà tranh xơ xác và những cánh đồng lúa bạt ngàn là hình ảnh quen thuộc của tuổi thơ. Cuộc đời tôi bắt đầu nhuốm màu u ám từ cái ngày mẹ tôi bỏ đi, khi tôi mới lên sáu tuổi. Cái tuổi mà đáng lẽ ra tôi phải được vùi mình trong vòng tay âu yếm của mẹ, được nghe những câu chuyện cổ tích và lớn lên trong sự vô tư lự. Nhưng không, mẹ tôi đã chọn một con đường khác, một con đường trải đầy nhung lụa ở thành phố hoa lệ, bỏ lại tôi và bố tôi bơ vơ. Trong mắt bà, có lẽ người chồng ngh:è:o khó và đứa con thơ dại không đủ sức níu giữ bước chân bà lại.

Từ khoảnh khắc ấy, cuộc sống của tôi như rơi xuống đ:ị:a ng:ục trần gian. Ở cái làng quê nhỏ bé này, chuyện đàn bà bỏ chồng theo người khác là một vết nhơ khó gột rửa, một nỗi nhục nhã khắc sâu vào xương tủy. Bố tôi, người đàn ông hiền lành chất phác, bỗng chốc trở thành tâm điểm của những lời xì xào, những ánh mắt khinh miệt. Còn tôi, đứa trẻ vô tội, bỗng chốc trở thành cái bia đỡ đạn cho lũ trẻ con trong làng. Chúng thường túm tụm lại, chỉ trỏ vào tôi bằng những ngón tay non nớt và cất lên những lời trêu chọc c:ay nghi:ệt: “Con bé kia mẹ bỏ đi rồi!”, “Mẹ nó chê ngh:è:o nên mới đi đấy!”. Những lời nói ấy c:ứ:a vào lòng tôi từng nh:át, từng nh:át một, khiến tôi thu mình lại, sợ hãi ánh mắt của mọi người và luôn cảm thấy tủi hổ về hoàn cảnh của mình.

Bố tôi, người trụ cột của gia đình, gần như sụp đổ hoàn toàn. Ông chìm đắm trong men rư:ợ:u, ngày ngày trút giận lên những vật vô tri. Tiếng ly tách vỡ vụn, tiếng ông mắng mỏ vô cớ đã trở thành âm thanh quen thuộc trong căn nhà nhỏ của chúng tôi. Tôi, đứa con gái bé bỏng, bị đẩy cho bà nội nuôi nấng như một gánh nặng. Đêm nào cũng vậy, tôi co ro trên chiếc giường tre cũ kỹ, nước mắt lặng lẽ thấm ướt gối. Trong bóng tối, tôi chỉ cầu mong mẹ quay trở lại, dù chỉ một lần thôi, để xoa dịu những vết thương lòng đang rỉ má:u. Nhưng, bà không bao giờ quay lại. Nỗi nhớ mẹ, cùng với những vết thương lòng, cứ thế lớn dần trong tôi.

Hai tháng sau, như một phép màu, bố tôi dần tỉnh táo trở lại. Ánh mắt ông không còn đờ đẫn vì rư:ợ:u nữa, thay vào đó là sự quyết tâm mãnh liệt. Có lẽ ông nhận ra rằng, ông không thể cứ thế mà gục ngã, ông còn có tôi. Ông quyết định rời quê lên thành phố làm phụ hồ, để lại tôi cho bà nội chăm nom. Mỗi vài tháng, ông lại về thăm, người gầy sọp, tay chân đầy những vết xước thô ráp do công việc nặng nhọc. Nhưng mỗi lần về, ông lại nở nụ cười hiền hậu, ôm tôi vào lòng và nói một câu mà tôi sẽ mãi mãi khắc cốt ghi tâm: “Vì con, bố làm gì cũng đáng.” Câu nói ấy như một liều thuốc bổ, tiếp thêm sức mạnh cho tâm hồn non nớt của tôi, giúp tôi có thêm niềm tin vào cuộc sống.

Ba năm sau, bố tôi bất ngờ nói rằng ông sẽ tái hôn. Tin này như s:ét đ:á:nh ngang tai, khiến tôi choáng váng. Tôi đã từng thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ “người đàn bà khác” nào bước chân vào ngôi nhà này, thay thế vị trí của mẹ tôi. Trong đầu tôi lúc đó chỉ có sự phản kháng mãnh liệt. Tôi khóc lóc, vùng vằng, nhưng bố tôi chỉ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, giọng ông trầm buồn: “Con à, có mẹ, dù là mẹ kế, vẫn hơn con phải lớn lên thiếu vắng tình thương.” Lời nói ấy của bố như một con d:a:o c:ứ:a vào trái tim tôi, khiến mọi sự phản kháng đều tan biến. Tôi biết, bố tôi cũng đau khổ, nhưng ông đang cố gắng để tôi có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Và rồi, ngày mẹ kế xuất hiện.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Giữa đêm khuya, sau cái ch:ế:t của vợ, cô bạn thân lại đến gõ cửa. Điều cô ấy làm sau đó đã khiến tôi nảy sinh ý định tá...
07/07/2025

Giữa đêm khuya, sau cái ch:ế:t của vợ, cô bạn thân lại đến gõ cửa. Điều cô ấy làm sau đó đã khiến tôi nảy sinh ý định tái hôn ngay lập tức

Gió heo may thổi nhẹ qua ô cửa sổ, mang theo hơi lạnh của đêm khuya khoắt. Tôi ngồi lặng lẽ bên giường, ngắm nhìn gương mặt thiên thần của An Nhiên, con gái tôi, đang say giấc nồng. Nụ cười thơ ngây của con bé không thể che giấu đi vết hằn của nỗi đau trong tôi. Ba tháng trôi qua kể từ ngày Ly, vợ tôi, vĩnh viễn ra đi trong một t:ai n:ạ:n định mệnh. Cuộc sống của tôi, vốn dĩ đã là một vòng xoáy bất tận của những lo toan, giờ đây càng trở nên chông chênh, vô định.

Trước khi An Nhiên chào đời, Ly và tôi đã trải qua năm năm ròng rã chạy chữa cho căn bệnh hiếm muộn. Những tưởng hy vọng đã tắt, thì phép màu lại đến. Nhưng Ly khi đó đã ngoài 40, sức khỏe yếu ớt, thường xuyên đau ốm trong suốt th:ai kỳ. An Nhiên chào đời mang theo căn bệnh hi:ểm ngh:èo, đòi hỏi chúng tôi phải thường xuyên đưa con bé đi chạy chữa. Những khó khăn chồng chất, và giờ đây, Ly ra đi còn để lại cho tôi một khoản n:ợ khổng lồ gần một tỷ đồng. Tôi cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực thẳm.

Thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy An Nhiên cười đùa hồn nhiên, hay cầm trên tay những tấm giấy khen thành tích học tập, một luồng năng lượng mạnh mẽ lại trỗi dậy trong tôi. Con bé chính là động lực duy nhất giúp tôi đứng vững, giúp tôi tiếp tục chiến đấu với cuộc đời kh:ắ:c nghi:ệ:t này. Tôi không cho phép mình gục ngã, vì An Nhiên xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Những ngày đầu sau khi Ly mất, tôi lao đầu vào công việc, quên ăn quên ngủ. Đó là cách duy nhất để tôi thoát khỏi những á:m ả:nh, những nỗi đau c:ứ:a vào lòng mỗi đêm. Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để lo cho An Nhiên, để trả hết khoản n:ợ, và cũng để lấp đầy khoảng trống mênh mông trong tâm hồn mình. Người thân, bạn bè thường xuyên khuyên tôi nên tìm một bến đỗ mới, một người phụ nữ có thể cùng tôi chăm sóc An Nhiên, cùng tôi đi hết quãng đời còn lại. Nhưng tôi chỉ im lặng, bởi tôi chưa biết phải làm sao, và liệu trái tim mình có thể mở lòng thêm một lần nữa?

Đêm ấy, sau khi An Nhiên đã say giấc, tôi ngồi trầm ngâm bên cửa sổ. Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Kim đồng hồ đã chỉ hơn 10 giờ đêm. Ai có thể đến vào giờ này? Lòng tôi dấy lên chút tò mò xen lẫn lo lắng. Khi mở cửa, tôi chợt giật mình. Đứng trước mặt tôi là Quỳnh Anh, cô bạn thân thiết của Ly. Trông cô ấy không được tỉnh táo cho lắm, bước chân loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã.

“Quỳnh Anh! Em sao vậy?” Tôi vội vàng đỡ lấy cô ấy, dìu vào ghế sofa. Rót cho Quỳnh Anh một cốc nước lọc, tôi cất tiếng hỏi, giọng pha lẫn sự bất ngờ và lo lắng: “Em uống gì mà say đến mức này? Sao không về nhà mà lại tới tìm anh?” Quỳnh Anh không nói gì, chỉ im lặng một lúc, rồi bật khóc nức nở. Cô ấy ôm chầm lấy tôi, tiếng khóc ngh:ẹn ng:ào khiến lòng tôi se lại. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết vỗ về, an ủi cô ấy, mong cô ấy bình tĩnh lại để tôi có thể hiểu rõ mọi chuyện.

Sau khi đã nín khóc, Quỳnh Anh ngập ngừng nói, giọng vẫn còn run rẩy: “Anh Tùng… em có một chuyện muốn nói với anh. Chuyện này… em đã giấu kín trong lòng rất lâu rồi, nhưng em không đủ can đảm để nói ra. Hôm nay… em đã phải uống hết ba chai bia mới đủ dũng khí để đến đây… để nói chuyện với anh.” Tôi khẽ gật đầu, lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành. “Được, em cứ nói đi, anh nghe đây.”

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Để chồng ra tiếp cô môi giới lúc nửa đêm, tôi lặng người vì câu nói khiến mình giận tím người.Quỳnh là một nữ môi giới t...
06/07/2025

Để chồng ra tiếp cô môi giới lúc nửa đêm, tôi lặng người vì câu nói khiến mình giận tím người.

Quỳnh là một nữ môi giới trẻ tuổi, xinh đẹp, với nụ cười rạng rỡ và cách nói chuyện vô cùng khéo léo. Ngay từ buổi gặp đầu tiên, Quỳnh đã tỏ ra rất nhiệt tình. Cô ấy giới thiệu cho chúng tôi rất nhiều căn biệt thự, nhà phố, và luôn sẵn lòng đưa chúng tôi đi xem nhà bất cứ lúc nào.

“Anh Hưng, chị Lan cứ yên tâm,” Quỳnh nói, giọng cô ấy ngọt ngào. “Em sẽ tìm cho anh chị căn nhà ưng ý nhất. Em đảm bảo sẽ không làm anh chị thất vọng.”

Tôi và Lan đều cảm thấy hài lòng với sự chuyên nghiệp và nhiệt tình của Quỳnh. Cô ấy dường như rất hiểu ý chúng tôi, và luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích.

Trong quá trình đi xem nhà, Quỳnh thường xuyên khen tôi. “Anh Hưng phong độ quá! Chị Lan có chồng đẹp trai vậy là s-ướng rồi.” Hay những lần khác, cô ấy lại nói: “Anh Hưng có đôi mắt rất cuốn hút! Nhìn là biết người đàn ông bản lĩnh.”

Ban đầu, tôi không để ý nhiều. Tôi nghĩ, đó là cách làm việc của môi giới, họ cần phải tạo thiện cảm với khách hàng. Nhưng Lan thì khác. Vợ tôi là một người phụ nữ tinh tế và nh-ạy c-ảm. Cô ấy bắt đầu để ý đến những lời nói, cử chỉ của Quỳnh.

“Anh này, em thấy cái cô Quỳnh đó có vẻ quan tâm anh thái quá thì phải,” Lan nói với tôi một tối, giọng cô ấy có chút ngh-i ng-ờ.

Tôi bật cười. “Em lại đa nghi rồi. Người ta là môi giới, người ta phải nhiệt tình với khách hàng chứ. Em đừng có suy diễn linh tinh.”

“Không phải đâu anh,” Lan kiên quyết. “Em thấy cô ta cứ nhìn anh hoài. Lại còn khen anh đủ thứ. Anh không thấy có gì bất thường sao?”...👇QUÝ ĐỘC GIẢ XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Từ lời m-ỉa m-ai cháu gái "học hành gì mà không xong đại học" đến cú s-ốc t-ột cùng: Bác cả ch-ết l-ặng vì chuyện tày tr...
05/07/2025

Từ lời m-ỉa m-ai cháu gái "học hành gì mà không xong đại học" đến cú s-ốc t-ột cùng: Bác cả ch-ết l-ặng vì chuyện tày trời của con gái mình...

Sương sớm bảng lảng trên những mái nhà ngói âm dương, tiếng gà gáy ran từ xa vọng lại, đánh thức một ngày mới nơi làng quê yên bình. Trong cái không khí trong lành ấy, có một sự n-ặng nề vô hình luôn đ-è n-ặng lên căn nhà nhỏ của dì Tư và dượng Ba. Đó là á-p l-ực từ gia đình bác cả, ông Hai, người anh trai ruột của dì Tư.

Dì Tư và bác Hai là hai anh em ruột thịt. Dì Tư là em gái út, tính tình hiền lành, chịu khó, sống an phận và luôn đặt gia đình lên trên hết. Dượng Ba, chồng dì Tư, cũng là một người đàn ông ch-ất ph-ác, th-ật th-à, hết mực yêu thương vợ con. Họ có một cô con gái duy nhất là Mai, một cô bé thông minh, ngoan ngoãn và rất hiểu chuyện.

Bác Hai, người anh cả, lại là một người có tính cách hoàn toàn khác. Ông tự cho mình là người đứng đầu gia đình, là người có quyền phán xét mọi chuyện. Bác Hai thích sự h-ơn th-ua, thích kh-oe kh-oang và đặc biệt, thích x-oi m-ói, chỉ trích người khác, đặc biệt là gia đình em gái ruột mình. Bác có một cô con gái tên là Hà, được bác và vợ cưng chiều hết mực, luôn coi là “con nhà người ta” trong mọi câu chuyện.

Từ những chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt hàng ngày đến những quyết định lớn trong cuộc sống, bác Hai đều không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để can thiệp, để đưa ra những lời phán xét đầy ý m-ỉa m-ai, dù đó không phải là việc của mình. Dì Tư và dượng Ba thường chỉ im lặng cho qua, bởi họ không muốn gây chuyện, không muốn làm mất hòa khí gia đình. Họ tin rằng, sự nh-ẫn nh-ịn sẽ mang lại bình yên.

Năm Mai thi đại học, cả nhà dì Tư ai cũng th-ấp th-ỏm lo lắng. Mai là niềm hy vọng của cả gia đình, là đứa con duy nhất mà dì Tư và dượng Ba dồn hết tâm sức nuôi nấng, dạy dỗ. Ngày nhận kết quả, Mai chỉ đậu vào một trường cao đẳng. Dù đó là một kết quả không tồi, nhưng nó không như kỳ vọng của dì Tư và dượng Ba. Mai cũng buồn lắm, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, quyết tâm học thật tốt ở ngôi trường mà mình đã chọn.

Ngay khi vừa biết tin, bác Hai đã không bỏ lỡ cơ hội. Buổi chiều hôm ấy, bác Hai và thím Hai sang nhà dì Tư chơi, mang theo cả Hà. Vừa ngồi xuống ghế, bác Hai đã bắt đầu...👇TIẾP TỤC XEM TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Ch-iếm hết đất, anh trai còn m-ỉa m-ai em gái xây nhà, rồi ch-ết l-ặng trước hành động cao tay của cô em...Bức tường gạc...
05/07/2025

Ch-iếm hết đất, anh trai còn m-ỉa m-ai em gái xây nhà, rồi ch-ết l-ặng trước hành động cao tay của cô em...

Bức tường gạch cũ kỹ, phủ đầy rêu phong, dường như cũng đang thở dài trong cái nắng gay gắt của trưa hè. Nó là ranh giới vô hình, chia cắt mảnh đất ông bà để lại thành hai phần không bằng phẳng. Một bên, phần lớn hơn, rộng rãi hơn, là của Tuấn – người anh cả. Bên còn lại, một góc nhỏ hẹp, lọt thỏm giữa những khu vườn khác, là của Liên – cô em gái.

Tuấn và Liên là hai anh em ruột, sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông thôn nghèo khó nhưng ấm áp. Bố mẹ họ là những người nông dân chất phác, cả đời tần tảo làm lụng để nuôi con ăn học. Ông bà nội, ngoại cũng chỉ để lại cho họ mảnh đất này, là tài sản quý giá nhất của cả dòng họ.

Tuấn, với tư cách là con trai trưởng, luôn được bố mẹ ưu ái hơn Liên. Từ nhỏ, anh đã được phép tự do hơn, được ưu tiên hơn trong mọi việc. Anh lớn lên với suy nghĩ rằng mình là “cột trụ” của gia đình, là người sẽ gánh vác mọi trọng trách. Khi ông bà qua đời, để lại mảnh đất hương hỏa, Tuấn, không chút đắn đo, tuyên bố mình sẽ là người thừa kế toàn bộ.

“Con là con trai, là đích tôn, con phải giữ đất thờ cúng tổ tiên,” Tuấn nói, giọng anh đầy vẻ đương nhiên. “Liên là con gái, sau này đi lấy chồng, thì cần gì đất đai.”...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Mẹ chồng é-p tôi đưa 100 triệu m-ua xe cho em chồng cưới chạy b-ầu, nhưng chồng tôi đã có ph-ản ứ-ng không ngờ...Mẹ chồn...
04/07/2025

Mẹ chồng é-p tôi đưa 100 triệu m-ua xe cho em chồng cưới chạy b-ầu, nhưng chồng tôi đã có ph-ản ứ-ng không ngờ...

Mẹ chồng Lan, bà Mai, là một người phụ nữ sắc sảo, tính toán. Bà có hai người con: Hải và con gái út là Thảo. Thảo là cục cưng của bà Mai, được bà cưng chiều từ nhỏ. Mọi sự quan tâm, tình cảm, và cả vật chất, bà đều dành hết cho Thảo.

Ngay từ những ngày đầu về làm dâu, Lan đã cảm nhận được sự khác biệt trong cách đối xử của mẹ chồng. Bà Mai s-oi m-ói từng chút một. Từ cách Lan nấu ăn, cách Lan dọn dẹp nhà cửa, đến cách Lan ăn mặc, đi đứng.

“Con gái gì mà nấu ăn d-ở t-ệ,” bà Mai nói, giọng bà the thé. “Hải cưới con về là để h-ầu h-ạ nó hay sao?”

“Mặc cái gì mà l-uộm th-uộm thế kia? Ở nhà chồng mà cứ như ở nhà quê.”

Ly nh-ẫn nh-ịn. Cô không cãi lời. Cô nghĩ rằng, mẹ chồng kh-ó tí-nh thì mình càng phải cố gắng. Cứ nh-ẫn nhị-n rồi mọi chuyện sẽ qua. Hải thì chỉ im lặng, không bênh vực cô, cũng không phản bác mẹ. Anh nói: “Mẹ già rồi, em cứ nhịn đi cho yên cửa yên nhà.”

Không chỉ những lời ch-ỉ tr-ích...👇TIẾP TỤC XEM TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Chia hết tài sản cho con, bà mẹ già bị b-ỏ r-ơi trong phòng trọ, để rồi một ngày b-i k-ịch đ-au l-òng ập đến...Bà Hòa và...
04/07/2025

Chia hết tài sản cho con, bà mẹ già bị b-ỏ r-ơi trong phòng trọ, để rồi một ngày b-i k-ịch đ-au l-òng ập đến...

Bà Hòa và ông An là những người lao động tần tảo. Cả đời họ chắt chiu, dành dụm từng đồng để xây dựng nên căn nhà này. Đó không chỉ là một ngôi nhà, mà là tổ ấm, là thành quả của cả một đời lao động vất vả, là nơi chất chứa biết bao kỷ niệm, niềm vui, nỗi buồn. Ba người con của bà – anh cả Long, chị hai Mai và cậu út Minh – đều được học hành thành đạt, có công việc ổn định ở thành phố. Bà và ông luôn tự hào về các con.

Khi ông An mất, bà Hòa cảm thấy thế giới của mình như s-ụp đ-ổ. Ông là trụ cột, là bạn đời, là tất cả của bà. Nỗi cô đơn g-ặm nhấm tâm hồn bà từng ngày. Bà nhìn căn nhà, nhìn những kỷ vật của ông, lòng bà lại qu-ặn th-ắt.

Một buổi chiều, khi cả ba người con về thăm, bà Hòa đưa ra một quyết định.

“Mẹ định b-án căn nhà này,” bà nói, giọng bà hơi r-un r-ẩy...👇TIẾP TỤC XEM TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Buông lời c-ay ngh-iệt về cô dâu không m-ẹ, mẹ chồng không ngờ MC lại làm một điều khiến tất cả cúi đầu...Ngày cưới diễn...
04/07/2025

Buông lời c-ay ngh-iệt về cô dâu không m-ẹ, mẹ chồng không ngờ MC lại làm một điều khiến tất cả cúi đầu...

Ngày cưới diễn ra trong một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Khách mời đông nghịt, ai cũng ăn mặc lộng lẫy. Tôi mặc chiếc váy cưới trắng tinh, tay trong tay với Phong. Lòng tôi tràn ngập hạnh phúc.

Khi chúng tôi bước lên sân khấu, tiếng nhạc dừng lại, nhường chỗ cho những lời chúc mừng từ MC. Phong trao nhẫn cho tôi, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh khiến tôi cảm thấy bình yên.

Rồi đến phần phát biểu của gia đình. Bố Phong lên tiếng trước, ông nói những lời chúc phúc đầy chân thành. Tiếp theo là mẹ Phong. Bà cầm micro, khuôn mặt bà vẫn giữ vẻ sang trọng, nhưng ánh mắt bà lại thoáng chút gì đó khó đoán...👇TIẾP TỤC XEM TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Cha qua đời, tôi ch-ết l-ặng khi biết mẹ không có tên trong sổ đỏ và bí mật độ-ng tr-ời về cuộc hôn nhân...Cha tôi qua đ...
03/07/2025

Cha qua đời, tôi ch-ết l-ặng khi biết mẹ không có tên trong sổ đỏ và bí mật độ-ng tr-ời về cuộc hôn nhân...

Cha tôi qua đời đ-ột ng-ột vì t-ai b-iến. Ông ra đi thanh thản trong giấc ngủ, không một lời trăn trối. Sự m-ất m-át đến quá nhanh, quá đ-ột ng-ột, khiến mẹ tôi và tôi không kịp chuẩn bị tinh thần. Cha là trụ cột của gia đình, là người đàn ông hiền lành, yêu thương vợ con hết mực. Mẹ tôi, một người phụ nữ tần tảo, sống cả đời vì chồng con, giờ đây bỗng trở nên y-ếu đ-uối, lạc lõng.

Là con gái duy nhất, tôi cố gắng mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho mẹ. Cùng mẹ lo hậu sự cho cha, những ngày t-ang l-ễ trôi qua như một giấc mơ dài, đầy nước mắt và nỗi đau. Hàng xóm, bạn bè, người thân đến chia buồn, ai cũng nói cha tôi là người tốt, sống phúc đức. Tôi nghe những lời ấy, lòng vừa đ-au x-ót vừa tự hào.

Sau khi mọi việc hậu sự đã ổn thỏa, mẹ tôi và tôi bắt đầu nghĩ đến việc ổn định lại cuộc sống...👇TIẾP TỤC XEM TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Mẹ chồng kêu gọi "nghĩa tình", ai cũng hứa giúp, riêng chồng tôi lại th-ốt ra một câu khiến chị gái t-ái m-ặt...Khoảng m...
03/07/2025

Mẹ chồng kêu gọi "nghĩa tình", ai cũng hứa giúp, riêng chồng tôi lại th-ốt ra một câu khiến chị gái t-ái m-ặt...

Khoảng một tháng trước, tin tức công ty chị Thùy s-ụp đ-ổ lan nhanh như vết d-ầu l-oang. Nghe nói, chị bị một đối tác lớn l-ừa đ-ảo, m-ất tr-ắng tất cả. Không chỉ vậy, công ty còn n-ợ một khoản tiền khổng lồ, khiến chị phải đứng trước bờ vực ph-á s-ản. Từ một người phụ nữ thành đạt, giàu có, chị Thùy b-ỗng ch-ốc trở thành con n-ợ, phải đối mặt với ng-uy c-ơ mất nhà, mất cả danh tiếng.

Cả gia đình chồng tôi chìm trong không khí nặng nề. Mẹ chồng tôi s-uy s-ụp. Bà khóc rất nhiều, vừa thương con gái, vừa lo lắng cho tương lai. Sau vài ngày lấy lại bình tĩnh, mẹ chồng tôi quyết định tổ chức một cuộc họp gia đình khẩn cấp. Mục đích là để kêu gọi “nghĩa tình ru-ột t-hịt”, cùng nhau chung tay giúp đỡ chị Thùy vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Chiều nay, tất cả các anh chị em trong nhà đều có mặt...👇TIẾP TỤC XEM TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Bị em chồng s-ỉ nh-ục trước họ hàng, cô vợ b-àng h-oàng khi chồng lại làm điều không thể tin được...Chiều nay là giỗ cha...
03/07/2025

Bị em chồng s-ỉ nh-ục trước họ hàng, cô vợ b-àng h-oàng khi chồng lại làm điều không thể tin được...

Chiều nay là giỗ cha chồng. Cả dòng họ tề tựu đông đủ. Không khí náo nhiệt với tiếng cười nói, tiếng chúc tụng, và mùi hương trầm ấm sực nức cả gian nhà. Thảo tất bật từ sáng sớm, cùng mẹ chồng và các chị em dâu chuẩn bị mâm cỗ. Cô luôn cố gắng chu toàn mọi thứ, từ việc bày biện, sắp xếp đến nấu nướng, cốt sao để ngày giỗ được trọn vẹn, không xảy ra bất cứ sơ suất nào. Mọi việc cứ thế trôi chảy cho đến khi bữa ăn bắt đầu.

Trong lúc mọi người đang dùng bữa, tiếng nói của Vân, cô em chồng út, bỗng vang lên the thé, át cả tiếng chén đũa lách cách. “Chị Thảo lúc nào cũng thế, thích làm màu! Gi-ả tạo!”...👇TIẾP TỤC XEM TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Có Gì Hay ? - Kiến Thức Mỗi Ngày posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Có Gì Hay ? - Kiến Thức Mỗi Ngày:

Share