Có Gì Hay ? - Kiến Thức Mỗi Ngày

Có Gì Hay ? - Kiến Thức Mỗi Ngày Thâm cung bí sử, Đông Tây kim cổ...

Trong mắt tôi, bố chồng luôn là người đàn ông chín chắn, sống điềm đạm và rất “chuẩn mực”. Ấy vậy mà một bí mật mà tôi t...
25/08/2025

Trong mắt tôi, bố chồng luôn là người đàn ông chín chắn, sống điềm đạm và rất “chuẩn mực”. Ấy vậy mà một bí mật mà tôi tình cờ nghe được lại khiến tôi mất ăn mất ngủ, đến giờ vẫn chưa biết có nên nói cho chồng hay không.

Trong tiềm thức của Mai, ba chồng cô, ông Lực, luôn là một tượng đài không thể lay chuyển. Ông hiện diện trong tâm trí cô như một bậc trưởng thượng đáng kính, một người đàn ông của nếp nhà, của sự chuẩn mực đến từng ánh nhìn, cử chỉ. Tám năm làm dâu, từng hành động, từng lời nói của ông đều toát lên vẻ điềm đạm, chín chắn, khiến Mai hoàn toàn tin tưởng vào sự vẹn toàn của nhân cách ấy. Hình ảnh ông Lực ngồi đọc báo bên tách trà buổi sáng, hay chăm chú tỉa cây cảnh trong vườn, khắc sâu vào Mai một niềm an tâm tuyệt đối về mái ấm mà cô đang thuộc về.

Thế nhưng, sự bình yên vốn có ấy lại bị một làn gió lạ thổi tung vào một buổi chiều mưa dầm tầm tã. Ba cô, ông Hùng, đến chơi, và trong một khoảnh khắc riêng tư khi hai cha con đang phụ nhau dọn dẹp bếp núc, ông bỗng hạ giọng, đôi mắt nhìn Mai đầy ẩn ý. “Con có biết,” ông thì thầm, “người ta đồn ông Lực… không đứng đắn không?” Câu hỏi đột ngột ấy khiến Mai đứng sững, con dao trên tay suýt nữa rơi xuống sàn. Đầu óc cô quay cuồng, những hình ảnh về ba chồng vốn dĩ rất rõ ràng bỗng trở nên nhạt nhòa, méo mó.

“Ba nói gì vậy ạ?” Mai cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dậy lên một làn sóng hoài nghi. “Ba chồng con… ông ấy mà không đứng đắn sao? Ba có nhầm không?” Cô không thể nào tin nổi những lời ấy lại thốt ra từ miệng ba mình, người luôn trọng lễ nghĩa và không bao giờ nói điều ác. Cái cách ông Lực vẫn trầm mặc, uy nghiêm trong ngôi nhà này, làm sao có thể trùng khớp với một lời đồn thổi đầy tai tiếng đến vậy?

Ba Hùng thở dài, ánh mắt ông lộ rõ vẻ khó xử. “Ba cũng chỉ nghe loáng thoáng từ mấy ông bạn cũ thôi. Họ nói… ông Lực từng có mối quan hệ ngoài luồng, thậm chí còn có con riêng. Thằng bé đó, họ bảo, trạc tuổi thằng Tùng nhà mình, và đang sống ngay trong khu phố này.” Mỗi lời ba nói ra như một viên đá lạnh buốt ném vào lòng Mai, khiến cô rùng mình. Cô cố gắng xua đi những ý nghĩ tiêu cực, nhưng nỗi sợ hãi đã bắt đầu len lỏi, bám víu lấy tâm trí.

“Con không tin!” Mai gần như gắt lên, bàn tay cô nắm chặt lại, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay. “Ba chồng con không phải là người như vậy. Ba thấy ông ấy đấy thôi, ngày nào cũng quanh quẩn ở nhà, khi thì đánh cờ với hàng xóm, lúc thì đi bộ thể dục. Ông ấy… ông ấy giản dị và chân chất đến thế mà!” Cô gồng mình chống lại lời đồn đại, tự nhủ rằng đó chỉ là những lời thêu dệt vô căn cứ của những người rảnh rỗi.

Nhưng rồi, khi màn đêm buông xuống, sự tĩnh lặng của bóng tối lại trở thành nơi ươm mầm cho những hoài nghi. Mai nằm cạnh Tùng, đôi mắt thao láo nhìn trần nhà, đầu óc quay cuồng. Cô nhớ lại những lời ba Hoa từng kể về hành trình tìm con đầy gian nan của ông bà: bảy, tám năm trời sau ngày cưới mới có được Tùng, và trước đó, ba Hoa đã từng đau đớn mất đi một đứa con trong bụng. Sự trùng hợp về độ tuổi của đứa con riêng được đồn thổi, trạc tuổi Tùng, bỗng trở nên đáng sợ và ám ảnh lạ kỳ.

“Liệu có phải…” Mai thì thầm trong bóng đêm, cảm giác bất an dâng trào. “Liệu có phải vì lỗi lầm trong quá khứ mà ba Lực đã phải chịu sự trừng phạt, sự chờ đợi khắc nghiệt đến vậy để có được Tùng?” Ý nghĩ ấy khiến Mai rùng mình. Cô nhìn sang ba Hoa, người phụ nữ hiền lành, cả đời tần tảo, giờ đây sức khỏe đã yếu đi nhiều. Một bí mật động trời như thế, nếu phơi bày, liệu ba Hoa có chịu nổi cú sốc ấy không? Nỗi sợ hãi len lỏi vào từng hơi thở, khiến Mai mất ăn mất ngủ suốt nhiều đêm liền.

Trong những ngày sau đó, Mai bắt đầu sống trong một trạng thái cảnh giác mơ hồ.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Vừa định cho con rể 500 triệu, tôi ch:ế:t lặng khi nghe cuộc điện thoại và quyết định giữ lại số tiền đó.Nắng chiều trải...
25/08/2025

Vừa định cho con rể 500 triệu, tôi ch:ế:t lặng khi nghe cuộc điện thoại và quyết định giữ lại số tiền đó.

Nắng chiều trải một lớp lụa vàng lên mái ngói rêu phong, len lỏi qua giàn hoa giấy trước hiên nhà, tạo nên những mảng sáng tối nhảy múa trên nền đất. Bà Bích khẽ vuốt mái tóc bạc phơ của mình, đôi mắt nhuốm màu thời gian dõi theo bóng ông An đang cặm cụi chăm sóc chậu lan hồ điệp. Ở cái tuổi xế chiều, điều mà vợ chồng bà trân quý nhất chính là sự an yên, cái cảm giác sum vầy giản dị bên con cháu, một mái ấm không sóng gió, không muộn phi:ền.

Cuộc đời đã đi qua bao thăng trầm, bao giông bão, giờ đây họ chỉ ước mong một bến đỗ bình lặng. Mai, đứa con gái duy nhất của họ, đã lập gia đình và sinh sống ở Hà Nội, cách xa vòng tay che chở của cha mẹ. Dù cuộc sống nơi phố thị không hề dễ dàng, với gánh nặng mưu sinh và nuôi nấng con nhỏ, nhưng vợ chồng Mai vẫn luôn giữ trọn đạo hiếu, thường xuyên về thăm hỏi và chăm sóc hai ông bà.

"Mình này, thằng Minh nó hiền lành, nhưng có vẻ cũng vất vả lắm nhỉ?" Bà Bích khẽ nói, giọng trầm ngâm, ánh mắt vẫn hướng về phía xa xăm nơi phố thị. "Con bé Mai nhà mình cũng gầy đi trông thấy. Chắc là lo toan nhiều quá." Ông An đặt chiếc bình tưới xuống, quay lại nhìn vợ, ánh mắt ấm áp nhưng cũng chất chứa chút lo âu. "Thành phố đất chật người đông, kiếm đồng tiền đâu dễ. Mình thương con thì thương, nhưng cũng phải để chúng nó tự lập. Mình giúp một phần thôi, chứ bao bọc mãi sao được."

Bà Bích gật đầu, lòng nặng trĩu. Bà luôn có một nỗi niềm đau đáu, rằng nếu con cái gặp khó khăn, bà sẽ không tiếc bất cứ điều gì. Toàn bộ tiền tiết kiệm dưỡng già, tất cả những gì vợ chồng bà tích cóp được qua bao năm tảo tần, bà đều sẵn lòng dốc cạn cho con, miễn sao gia đình nhỏ của Mai được hạnh phúc, được an cư lạc nghiệp. Tình yêu thương của người mẹ dành cho con gái dường như là một dòng suối vô tận, chảy mãi không ngừng.

Rồi một ngày, mong muốn thầm kín ấy dường như sắp trở thành hiện thực. Mai gọi điện về, giọng nói líu lo qua điện thoại, xen lẫn sự hào hứng và một chút e dè. "Mẹ ơi, vợ chồng con đang tính mua một căn hộ trả góp ở ngoại thành. Nó hơi xa một chút nhưng giá cả phải chăng, lại có không gian cho thằng cu Bi chạy nhảy." Bà Bích nghe con kể, trái tim như nở hoa.

"Thế tốt quá rồi con ạ! Có nhà riêng rồi thì đỡ phải lo thuê mướn, cứ tha hồ mà sửa sang theo ý mình." Bà Bích đáp lại, giọng không giấu được sự vui mừng. Mai khẽ thở dài, rồi nói tiếp, âm vực nhỏ dần, như thể đang cố gắng kìm nén sự lo lắng. "Nhưng... con vẫn còn thiếu một khoản khá lớn, tầm 500 triệu ạ. Con tính... có thể vay mẹ một ít, khi nào ổn định con sẽ trả dần cho mẹ."

Năm trăm triệu. Một con số không hề nhỏ đối với hai vợ chồng già. Nhưng trong đầu bà Bích, nó chỉ là một con số để đổi lấy nụ cười rạng rỡ của con gái, đổi lấy mái ấm cho cháu ngoại. Bà định bụng sẽ đồng ý ngay lập tức, thậm chí còn muốn nói rằng: "Con cứ lấy mà dùng, mẹ già rồi có tiêu gì đâu." Trong khoảnh khắc ấy, tình mẫu t:ử lấn át mọi sự tính toán, mọi lo toan về tài chính.

Thế nhưng, số phận dường như muốn thử thách tấm lòng người mẹ. Một buổi sáng trong lành, khi Mai và cháu Bi vẫn đang say giấc trong phòng khách, ông An ra vườn tưới cây, bà Bích thì đang lúi húi dọn dẹp bếp núc. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên từ phía hành lang. Minh, con rể bà, đang đứng đó nghe điện thoại. Bà Bích không để ý lắm, cho đến khi những lời nói của Minh lọt vào tai bà một cách rõ ràng, s:ắ:c lạnh.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Cuộc sống không con cái tưởng chừng đã là tận cùng nỗi đau, nhưng khi mang th:ai tôi lại phát hiện ra một bí mật động tr...
25/08/2025

Cuộc sống không con cái tưởng chừng đã là tận cùng nỗi đau, nhưng khi mang th:ai tôi lại phát hiện ra một bí mật động trời khiến tôi còn đ:au đ:ớn hơn

Mai nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, những con số và biểu đồ nhảy múa vô hồn trước mắt. Cô ba mươi lăm tuổi, đã kết hôn với Dũng được gần mười năm, một quãng thời gian đủ dài để tình yêu biến thành sự gắn bó, thói quen và cả những kỳ vọng không thành. Cuộc sống của họ, trên bề mặt, là hình mẫu của sự thành công: một căn hộ rộng rãi giữa lòng Thủ đô ồn ào, chiếc xe hơi sáng bóng chờ đợi ở hầm gửi xe, và những chuyến du lịch xa hoa mỗi năm. Cả hai đều là những mắt xích quan trọng trong guồng máy của các công ty liên doanh nước ngoài, mang về mức thu nhập đáng mơ ước.

Thế nhưng, sau bức màn vật chất lộng lẫy ấy, trái tim Mai vẫn ẩn chứa một vết sẹo không bao giờ khép miệng. Một khoảng trống mênh mông, lạnh lẽo mà không một món đồ hiệu hay chuyến đi xa xỉ nào có thể lấp đầy: tiếng trẻ thơ. Mười năm dài đằng đẵng trôi qua, căn nhà vẫn thiếu vắng tiếng cười con trẻ, và đó là nỗi đau âm ỉ, dai dẳng gặm nhấm tâm hồn cô mỗi ngày. Mai thường tự hỏi, liệu có phải ông trời đã quên mất hạnh phúc giản dị nhất mà mọi người phụ nữ đều khao khát?

Họ đã từng cùng nhau vượt qua bao nhiêu ngưỡng cửa bệnh viện, từ những phòng khám nhỏ ở tỉnh lẻ đến các trung tâm y tế hàng đầu. Từ những chén thuốc đông y đắng ngắt đến những phác đồ tây y phức tạp, tất cả đều đã được thử, với niềm hy vọng mong manh rồi lại vụt tắt trong thất vọng. Đến khi mọi con đường dường như đã khép lại, IVF – thụ tinh trong ống nghiệm – trở thành tia sáng cuối cùng, là giấc mơ được gói ghém trong những ống nghiệm lạnh lẽo.

Nhưng rồi, mỗi lần chuyển phôi là một lần trái tim Mai bị kéo căng đến tận cùng, rồi vỡ vụn khi tờ kết quả thông báo thất bại. Nước mắt đã trở thành người bạn đồng hành quen thuộc của những đêm dài thao thức. Có những lúc, cô cảm thấy mệt mỏi đến cùng cực, ý nghĩ buông xuôi, giải thoát cho Dũng để anh có thể tìm một người phụ nữ khác, một người có thể mang lại cho anh một gia đình trọn vẹn, cứ len lỏi trong tâm trí. "Anh xứng đáng có một đứa con, Dũng à," cô từng thốt lên trong nghẹn ngào, nhưng Dũng chỉ ôm cô thật chặt.

"Con cái là lộc trời ban, Mai ạ. Đừng tự dằn vặt mình như vậy," giọng Dũng trầm ấm, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau trong cô. "Em đừng tự trách móc bản thân, chúng ta sẽ vượt qua cùng nhau." Những lời nói ấy như liều thuốc an thần, giúp Mai tạm quên đi những dằn vặt, nhưng nỗi ám ảnh về việc không thể làm mẹ vẫn cứ đeo bám cô như một bóng ma. Cô yêu Dũng nhiều đến mức đôi khi muốn buông tay vì nghĩ đó là cách tốt nhất cho anh.

Không chỉ có Dũng, bố mẹ chồng cũng là những người bao dung đến lạ. Từ ngày về làm dâu, Mai chưa bao giờ phải chịu bất kỳ áp lực nào từ phía ông bà về chuyện con cái. Thay vào đó, mỗi lần về quê, ông bà lại nhẹ nhàng động viên, khuyên cô giữ gìn sức khỏe. "Sức khỏe là quan trọng nhất con ạ, có duyên thì trời sẽ cho," mẹ Dũng thường nói, đôi mắt bà ánh lên sự yêu thương và thấu hiểu. Những lời nói ấy khiến Mai vô cùng cảm động, cảm thấy mình thật may mắn khi có được một gia đình chồng tuyệt vời đến vậy.

Chính vì sự bao dung và tình yêu thương vô điều kiện ấy, Mai luôn cố gắng đối xử với bố mẹ chồng bằng tất cả tấm lòng. Cô không chỉ dành cho ông bà tình cảm chân thành mà còn chăm sóc về vật chất một cách chu đáo. Mỗi lần về quê, cô đều biếu ông bà một khoản tiền kha khá, kèm theo những hộp thực phẩm chức năng đắt tiền để ông bà bồi bổ sức khỏe. Những dịp giỗ chạp hay có công việc lớn trong nhà, Mai luôn là người chủ động đứng ra lo liệu, chi tiêu không tiếc để mọi thứ được tươm tất.

Trong sâu thẳm trái tim, Mai vẫn tin vào luật nhân quả, tin rằng mình cứ sống tốt, đối xử chân thành thì ắt sẽ được trời thương. Cô tự nhủ, rồi sẽ có một ngày phép màu sẽ đến. Và quả thật, cách đây vài tháng, điều kỳ diệu đã thực sự xảy ra, một món quà bất ngờ sau bao năm mòn mỏi chờ đợi. Sau bao lần IVF thất bại, sau bao nước mắt và nỗi thất vọng, Mai lại có th:ai một cách tự nhiên, như một phép màu đến từ định mệnh.

Cầm tờ kết quả siêu âm trên tay, nhìn thấy chấm nhỏ bé đang lớn dần trong bụng mình, Mai bật khóc nức nở, nước mắt nhòa đi cả dòng chữ. Cô siết chặt tờ giấy, cảm giác như không tin vào mắt mình. "Thật sao anh? Em... em có con rồi!" Giọng cô lạc đi vì xúc động. Dũng cũng không giấu nổi niềm hạnh phúc tột cùng. Anh ôm Mai thật chặt, đôi vai anh r:un lên, cả hai chìm đắm trong niềm vui vỡ òa, những giọt nước mắt lăn dài trên má. "Chúng ta có con rồi, Mai ơi, chúng ta có con rồi!" anh thì thầm, giọng ngh:ẹn lại. Bố mẹ Dũng, khi biết tin qua điện thoại, cũng không ngừng reo lên vui mừng, giọng ông bà tràn đầy sự phấn khởi.

Khoảnh khắc ấy, Mai cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Mười năm chờ đợi, mười năm đau khổ, cuối cùng cũng đã được đền đáp. Cô hình dung về một tương lai tươi sáng, về một tổ ấm trọn vẹn với tiếng cười con trẻ. Cô tin rằng, sau bao nhiêu giông bão, cuối cùng bình yên và hạnh phúc đã thực sự mỉm cười với gia đình nhỏ của mình. Niềm hạnh phúc ấy, tưởng chừng như đã chạm đến đỉnh điểm, lại bất ngờ bị xé toạc bởi một bí mật ki:nh ho:àng.

Trong chuyến về quê thăm bố mẹ Dũng cách đây không lâu, định mệnh đã đẩy Mai vào một tình huống không thể nào quên. Cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Dũng và mẹ chồng ở phía sau nhà, dưới bóng cây nhãn cổ thụ. Giọng mẹ Dũng nhỏ nhẹ, chứa đầy vẻ lo âu:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Mẹ chồng chê mẹ tôi tính toán khi đòi 600 triệu, nhưng tôi lại ngh:ẹ:n lời khi phát hiện ra lý do thật sự.Tháng ngày trô...
24/08/2025

Mẹ chồng chê mẹ tôi tính toán khi đòi 600 triệu, nhưng tôi lại ngh:ẹ:n lời khi phát hiện ra lý do thật sự.

Tháng ngày trôi qua như một giấc mơ êm đềm kể từ ngày tôi về làm dâu nhà Minh. Minh là chồng tôi, một người đàn ông ấm áp, thấu hiểu, và luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Mẹ chồng tôi, bà Lan, là một người phụ nữ kỹ tính, gọn gàng, và đôi khi có chút nghiêm khắc, nhưng tôi biết bà yêu thương con cái theo cách riêng của mình. Cuộc sống hôn nhân của tôi dường như hoàn hảo, cho đến một buổi chiều định mệnh.

Mẹ tôi gọi điện. Giọng bà r:un r:un, như đang cố gắng kìm nén một điều gì đó nặng trĩu. Bà nói cần 600 triệu đồng gấp, một số tiền lớn đến mức tôi không thể nào tưởng tượng nổi. Tôi lặng người, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Mẹ chưa bao giờ hỏi tôi điều gì lớn lao như vậy, và số tiền đó vượt xa khả năng của một đôi vợ chồng trẻ như chúng tôi.

Tôi kể chuyện này với Minh vào bữa tối. Minh vốn dĩ rất yêu thương và kính trọng mẹ tôi, nhưng khi nghe đến con số 600 triệu, gương mặt anh cũng đanh lại. Anh im lặng một lúc lâu, rồi chỉ khẽ thở dài: "Để anh bàn với mẹ xem sao, số tiền lớn quá không thể quyết định vội được." Tôi biết anh cũng đang rất băn khoăn, nhưng cũng thầm cảm kích sự điềm tĩnh của anh.

Bữa cơm tối hôm đó, không khí trở nên căng thẳng. Bà Lan, mẹ chồng tôi, vốn dĩ rất vui vẻ bỗng nhiên trầm ngâm khi nghe Minh nhắc đến chuyện tiền bạc. Khi Minh nói rằng mẹ tôi cần 600 triệu đồng, bà đột ngột đặt đũa xuống, tạo ra một tiếng động chói tai trong không gian yên tĩnh. Gương mặt bà Lan biến s:ắc, ánh mắt s:ắc lẹ:m nhìn thẳng vào tôi.

"Sáu trăm triệu ư?" Giọng bà Lan vang lên, đầy vẻ hoài nghi và pha lẫn chút tức giận.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Về nhà bạn trai ra mắt, tôi ch:ế:t đứng khi anh ấy "vạch mặt" ngay trước mặt mẹ chồng tương lai.H. tựa lưng vào ghế, ánh...
24/08/2025

Về nhà bạn trai ra mắt, tôi ch:ế:t đứng khi anh ấy "vạch mặt" ngay trước mặt mẹ chồng tương lai.

H. tựa lưng vào ghế, ánh mắt vô định nhìn ra ô cửa sổ ngập nắng. Cô năm nay 26 tuổi, độ tuổi rực rỡ nhất của thanh xuân, nhưng tâm hồn lại mang nặng những vệt xước không tên. Hai năm một tháng trước, cô đã tìm thấy tình yêu với một người đàn ông hơn mình sáu tuổi, anh ấy tên là T. T. là một người bạn trai lý tưởng trong mắt nhiều người, ga lăng, lịch thiệp và đặc biệt là cực kỳ chiều chuộng cô.

H. nhớ như in những buổi hẹn hò đầu tiên, T. luôn tinh ý để ý từng sở thích nhỏ nhặt của cô. Cô chỉ cần buông lời khen một món đồ, một món ăn nào đó, anh sẽ tìm mọi cách để mang nó đến cho cô, miễn là trong khả năng của mình. Tình yêu của anh giống như một dòng nước mát lành, tưới tắm cho trái tim cô gái trẻ, khiến cô cảm thấy mình được nâng niu và trân trọng vô cùng. Có những lúc, cô từng nghĩ, mình là cô gái may mắn nhất thế gian này.

Thế nhưng, đằng sau vẻ ngoài chiều chuộng và tình cảm ấy, H. vẫn luôn cảm thấy một điều gì đó mơ hồ, khó nắm bắt. T. chiều cô, nhưng lại có một sự vô tâm đến kỳ lạ. Đó không phải là sự lạnh nhạt, mà là một sự thiếu hụt trong việc nhận biết và thấu hiểu những cảm xúc, những mong muốn không nói thành lời của cô. Mọi thứ anh làm đều dựa trên những gì cô nói ra, như một cỗ máy được lập trình sẵn.

Những điều cô thổ lộ, anh sẽ làm bằng hết sức, không một lời than vãn. Nhưng những điều nhỏ nhặt hơn, những nỗi buồn ẩn giấu, những mệt mỏi thầm kín, anh dường như chưa bao giờ nhận ra. Khi cô ốm, anh hỏi han, dặn dò uống thu:ố:c, nhưng đó chỉ dừng lại ở những câu hỏi thuần túy. Không có bàn tay vuốt tóc dịu dàng, không có cái ôm trấn an khi cô mệt mỏi đến rã rời, không có ánh mắt lo lắng thực sự dõi theo.

Nhiều lần, H. đã thử trách móc anh, nhẹ nhàng thôi, chỉ để anh hiểu được tâm ý của mình. Đáp lại, anh chỉ nhún vai, giọng điệu có chút vô tư đến khó chịu: "Em có nói đâu mà anh biết?". Câu nói ấy luôn xoáy sâu vào trái tim cô, khiến cô cảm thấy tủi thân đến lạ. Những điều ấy, một đứa trẻ con có lẽ cũng hiểu được, nhưng anh, người đàn ông cô yêu, lại không hề hay biết.

H. đã bỏ qua tất cả, từng chút một, hết lần này đến lần khác. Cô tự nhủ, có lẽ tính anh là vậy, đàn ông thường ít tinh tế hơn phụ nữ. Cô yêu anh, và cô tin rằng thời gian, sự kiên nhẫn của mình sẽ giúp anh thay đổi, giúp anh hiểu được những ngóc ngách sâu thẳm trong tâm hồn cô. Tình yêu của họ cứ thế kéo dài, tròn hai năm, rồi thêm một tháng. Cứ ngỡ mọi thứ sẽ êm đềm trôi cho đến ngày họ về chung một nhà.

Rồi một ngày, nhà anh có giỗ. T. gọi điện cho cô, giọng điệu hồ hởi mời cô sang. H. nghe vậy, lòng chợt chùng xuống. Cô biết, giỗ chạp nhà anh thường rất đông người, và những câu chuyện về hôn nhân, về tuổi tác của cô sẽ lại được dịp bủa vây. Áp lực vô hình ấy khiến cô sợ hãi. Cô không muốn phải đối diện với những lời giục giã cưới xin, khi mà bản thân cô vẫn còn đang băn khoăn về mối quan hệ này.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tưởng lấy được chồng trẻ là vớ được vàng, người phụ nữ 60 tuổi được trải nghiệm sự thật kinh hoàng đằng sau cuộc hôn nhâ...
24/08/2025

Tưởng lấy được chồng trẻ là vớ được vàng, người phụ nữ 60 tuổi được trải nghiệm sự thật kinh hoàng đằng sau cuộc hôn nhân.

Bà Mai bước sang tuổi sáu mươi với một vẻ điềm tĩnh, an yên nhưng cũng ẩn chứa nỗi cô đơn sâu thẳm. Cuộc đời bà đã đi qua nhiều thăng trầm, từ một nữ doanh nhân thành đạt ở tuổi trung niên cho đến khi về hưu với tài sản đủ đầy, nhưng thiếu vắng một bờ vai sẻ chia sau bao năm góa bụa. Ngôi nhà rộng rãi giờ chỉ còn tiếng vọng của những ký ức, và đôi lúc, bà thèm lắm một bữa cơm có tiếng cười nói, một bàn tay nắm chặt khi hoàng hôn buông xuống. Bà vẫn giữ thói quen chăm sóc vườn hoa hồng, mỗi cánh hoa như một phần tâm hồn bà, vẫn rực rỡ và mong manh chờ đợi sự vỗ về.

Thế rồi, An xuất hiện như một cơn gió lạ thổi vào khu vườn tĩnh lặng của bà. An trẻ hơn bà hai mươi tuổi, với dáng vẻ phong trần, ánh mắt ấm áp và nụ cười luôn thường trực trên môi. Anh là người quản lý một nhà hàng nhỏ gần nhà bà, và những lần gặp gỡ tình cờ ở chợ hay trên phố dần biến thành những buổi trò chuyện thân mật hơn. An biết cách lắng nghe, biết cách pha trò, và quan trọng hơn, anh khiến bà Mai cảm thấy mình không còn là một người phụ nữ lớn tuổi đơn đ:ộc, mà là một người vẫn còn đủ sức quyến rũ và đáng được yêu thương.

Anh thường kể cho bà nghe về những giấc mơ kinh doanh còn dang dở, về khát vọng vươn lên và về sự cô đơn của một người đàn ông từng trải dù tuổi đời còn trẻ. Bà Mai, với kinh nghiệm thương trường dày dặn, cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ. Bà tin rằng mình có thể giúp An hiện thực hóa những hoài bão ấy, và hơn hết, bà thấy ở anh một sự chân thành, một tâm hồn đồng điệu mà bà đã tìm kiếm bấy lâu. Cứ thế, tình yêu chầm chậm nảy nở giữa hai con người ở hai thế hệ, như một đoá hồng nở muộn nhưng hương sắc lại càng nồng nàn.

Quyết định tái hôn của bà Mai khiến nhiều người bất ngờ, đặc biệt là hai người con trai của bà. Họ lo lắng cho mẹ, sợ bà bị lừa gạt bởi một người đàn ông trẻ tuổi hơn nhiều. Những lời khuyên can, những ánh mắt dò xét từ bạn bè, người thân, hàng xóm không ngừng đổ về, nhưng bà Mai vẫn kiên định. Bà tin vào sự lựa chọn của trái tim mình, tin rằng An là "kho báu trời ban" mà cuộc đời đã bù đắp cho bà sau bao thiệt thòi. Bà nghĩ rằng với sự từng trải của mình, bà đủ thông thái để nhận ra tình yêu chân thật, đủ mạnh mẽ để đương đầu với mọi thử thách.

Ngày cưới diễn ra trong không khí ấm cúng nhưng vẫn vương vấn chút nghi ngại từ phía gia đình. Bà Mai rạng rỡ trong bộ áo dài đỏ thắm, nắm chặt tay An, cảm nhận hơi ấm lan toả. An cũng không giấu được vẻ hạnh phúc, anh hứa sẽ yêu thương, chăm sóc bà trọn đời. Lúc ấy, bà cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng, một niềm tin mãnh liệt rằng đây chính là khởi đầu cho một chương mới tươi đẹp của cuộc đời mình. Bà bỏ ngoài tai mọi lời dị nghị, chỉ tập trung vào hạnh phúc mà mình đang có.

Những tháng ngày đầu tiên sau đám cưới đúng là thiên đường. An luôn quan tâm, chăm sóc bà từng li từng tí, từ việc pha trà buổi sáng, chuẩn bị bữa ăn, cho đến những lời hỏi han ân cần mỗi tối. Anh giỏi giang trong việc bếp núc, khéo léo trong sắp xếp nhà cửa, và đặc biệt là luôn biết cách làm bà vui bằng những câu chuyện dí dỏm hay những bó hoa tươi thắm. Bà Mai cảm thấy mình như được trẻ lại, những nếp nhăn trên khóe mắt như giãn ra vì nụ cười thường trực. Bà đã nghĩ, cuối cùng thì bà cũng tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn, một hạnh phúc mà bà chưa từng nghĩ mình sẽ có được ở tuổi này.

Tuy nhiên, niềm hạnh phúc ấy bắt đầu xuất hiện những vết rạn nhỏ.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Xây nhà 1,5 tỷ trên đất mẹ chồng cho, tôi bàng hoàng tột độ khi nghe bà nói chuyện vào ngày đầu tiên dọn về.Nắng tháng M...
24/08/2025

Xây nhà 1,5 tỷ trên đất mẹ chồng cho, tôi bàng hoàng tột độ khi nghe bà nói chuyện vào ngày đầu tiên dọn về.

Nắng tháng Mười trải một lớp vàng nhạt lên sân, nhưng trong lòng tôi, mọi thứ đều xám xịt. Hơn một năm yêu nhau, cuối cùng anh, Nam, cũng đưa tôi, Mai, về ra mắt gia đình. Mẹ anh, bà Thu, một người phụ nữ phúc hậu, tươi tắn đón tôi bằng nụ cười rạng rỡ. Bà nắm tay tôi, hỏi han đủ điều, từ sở thích đến công việc, cứ như thể chúng tôi đã thân quen từ rất lâu. Anh nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. Lúc đó, tôi tin rằng mình đã tìm được một mái ấm thật sự. Mọi lo âu, mọi rào cản từ phía gia đình đều tan biến. Tôi cứ ngỡ, chỉ cần tình yêu đủ lớn, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả.

Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Chỉ vài ngày sau, thái độ của bà Thu thay đổi hoàn toàn. Bà trở nên lạnh lùng, g:ắ:t g:ỏ:ng mỗi khi tôi đến nhà. Anh giải thích, mẹ anh đi xem bói, thầy phán tuổi chúng tôi không hợp, lấy nhau sẽ gặp nhiều t:ai ư:ơng. Bà kiên quyết bắt chúng tôi phải chia tay. Nghe xong, tôi sữ;ng s:ờ. Một mối quan hệ hơn một năm trời, chỉ vì một lời phán vô căn cứ mà tan vỡ sao? Anh kiên quyết phản đối, một mực bảo vệ tình yêu của chúng tôi. Chúng tôi cãi nhau, giận hờn, nhưng sau đó lại nhanh chóng làm lành. Mặc cho mẹ anh phản đối, tình yêu của chúng tôi vẫn mạnh mẽ và bền chặt.

Rồi vài tháng sau, tôi có th:ai. Tin vui này lẽ ra phải là một điều hạnh phúc, nhưng trong hoàn cảnh đó, nó lại như một gánh nặng. Biết tin, mẹ anh tức giận, nhưng rồi sự ra đời của một sinh linh bé bỏng đã khiến bà bất đắc dĩ phải đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Đám cưới diễn ra trong sự im lặng và lạnh lẽo. Không có những lời chúc phúc ấm áp, chỉ có sự miễn cưỡng từ phía gia đình chồng. Tôi cảm thấy tủi thân vô cùng, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng và yêu thương của anh, tôi tự nhủ phải mạnh mẽ. Tôi tin rằng, thời gian sẽ xoa dịu mọi vết thương, sẽ khiến mẹ chồng hiểu và chấp nhận tôi.

Những tháng ngày sống chung dưới một mái nhà là chuỗi b:i k:ị:ch. Mẹ chồng tôi vẫn giữ thái độ khó chịu, lạnh nhạt. Bà không nói chuyện với tôi, ngoại trừ những câu mắng mỏ, chỉ trích. Tôi mang th:a:i, ốm nghén, bà cũng không hề quan tâm. Đêm về, con quấy khóc, tôi thức trắng để dỗ dành. Sáng ra, tôi thiếp đi vì ki:ệt s:ức. Bà chẳng thương xót, còn đập cửa mắng: "Đúng là loại đàn bà ngủ ngày, vô tích sự!". Nước mắt tôi lăn dài. Tôi vừa tủi, vừa uất. Cố gắng nói lời phân trần, bà gạt đi, lớn tiếng: "Đã bảo là không hợp tuổi, cố tình ép cưới. Con cái sinh ra ốm yếu là do số trời. Cô tự làm tự chịu!".

Lời nói của bà như những mũi kim đ:â:m thẳng vào tim tôi. Tôi đau đớn, nhưng không thể phản kháng. Vì chồng, vì con, tôi đành nén lại mọi cảm xúc. Anh luôn an ủi tôi: "Mẹ á:c miệng vậy thôi, em đừng nghĩ nhiều". Tôi biết anh thương tôi, nhưng anh cũng bất lực trước thái độ của mẹ mình. Anh chỉ có thể ôm tôi vào lòng, xoa dịu những nỗi đau mà tôi phải gánh chịu. Tôi thương anh, cũng thương cho chính mình. Căn nhà này, đáng lẽ phải là tổ ấm, lại trở thành một cái lồng giam.

Cuộc sống cứ thế trôi đi. Đứa con bé b:ỏ:ng của tôi lớn lên từng ngày. Tôi dành hết tình yêu thương cho con, lấy đó làm động lực để vượt qua tất cả. Rồi một ngày, thái độ của mẹ chồng tôi bất ngờ thay đổi. Bà trở nên vui vẻ, quan tâm, thậm chí còn giành hết việc nhà. Bà nấu những món tôi thích, hỏi han sức khỏe của con. Tôi ngỡ ngàng, rồi dần dần tin rằng bà đã thật sự chấp nhận tôi.

Sự thay đổi đột ngột ấy khiến tôi cảm động đến rơi nước mắt. Tôi không thể tin được, người mẹ chồng lạnh lùng, khó tính ngày nào giờ lại dịu dàng, ấm áp đến thế. Tôi kể cho anh nghe, anh cũng mừng rỡ. Chúng tôi cùng nhau hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn, một gia đình hạnh phúc.

Một hôm, bà gọi vợ chồng tôi xuống, thái độ trịnh trọng.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Lấy chồng xa 2 năm mới về, con gái òa khóc nức nở khi chứng kiến cảnh tượng bố mẹ ngồi trước hiên nhà.Từ ngày lấy chồng ...
23/08/2025

Lấy chồng xa 2 năm mới về, con gái òa khóc nức nở khi chứng kiến cảnh tượng bố mẹ ngồi trước hiên nhà.

Từ ngày lấy chồng xa, cuộc sống chật vật nơi đất khách quê người trở thành một gánh nặng vô hình đè nén tôi từng ngày. Mỗi đồng tiền kiếm được đều phải tính toán, lo toan cho chi tiêu gia đình, cho hóa đơn điện nước, cho từng bữa ăn của con nhỏ. Nỗi nhớ nhà, nhớ bố mẹ cứ thế lớn dần, chỉ còn biết gửi gắm qua những cuộc gọi điện thoại vội vã, chớp nhoáng, đôi khi còn chưa kịp nói hết câu đã phải cúp máy vì sợ tốn tiền.

Hai năm trôi qua nhanh như một cơn gió thoảng, nhưng cũng dài đằng đẵng như cả một thế kỷ. Trong suốt quãng thời gian ấy, tôi chưa một lần về thăm quê, chưa một lần được ôm bố mẹ vào lòng. Những đêm dài trằn trọc, hình ảnh mái nhà cấp bốn đơn sơ, khuôn mặt khắc khổ của bố, đôi mắt hiền từ của mẹ cứ hiện về rõ mồn một, khiến tim tôi nhói đau. Tôi tự hỏi, liệu bố mẹ có khỏe không, có nhớ tôi không, và liệu họ có trách tôi không?

Ngày còn non dại, tôi chỉ ước ao một cuộc sống khác, một tương lai rạng rỡ hơn nơi thành thị phồn hoa. Tôi mơ mộng được bay cao, bay xa, được tự do vùng vẫy trong thế giới rộng lớn ngoài kia, thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của làng quê nghèo khó. Những lời can ngăn của bố mẹ, những cái nắm tay níu giữ của họ, đều bị tôi bỏ ngoài tai. Với trái tim đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, tôi một mình khăn gói vào tận miền Nam, tìm kiếm một công việc, rồi gặp gỡ và lập gia đình, si:nh con đ:ẻ cái.

Thời gian đầu, mọi thứ nơi đô thị mới mẻ, lạ lẫm khiến tôi hào hứng đến lạ. Cuộc sống nhộn nhịp, những con đường tấp nập xe cộ, những tòa nhà cao tầng chọc trời đều khiến tôi cho:áng ng:ợp và tưởng chừng như mình đã tìm thấy thiên đường. Tôi lao vào công việc, cố gắng hòa nhập với cuộc sống mới, quên đi mọi thứ ở phía sau.

Nhưng rồi, guồng quay kh:ắc nghi:ệt của cuộc sống không ngừng cuốn tôi đi, và mọi thứ dần trở nên khó khăn hơn tôi tưởng rất nhiều. Tiền lương ít ỏi, chi phí sinh hoạt đắt đỏ, và đặc biệt là khi con cái nheo nhóc, cần được chăm sóc từng li từng tí, gánh nặng kinh tế càng thêm nặng trĩu trên đôi vai bé nhỏ của tôi. Những đêm con ốm, một mình tôi thức trắng, vừa lo lắng cho con, vừa nghĩ về bố mẹ nơi quê nhà, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Nỗi vất vả ấy khiến tôi dần hiểu ra, thấm thía hơn lý do vì sao bố mẹ lại không muốn con gái lấy chồng xa. Không phải vì họ muốn kìm hãm tôi, mà vì họ đã lường trước được những gian truân, vất vả mà tôi sẽ phải trải qua khi rời xa vòng tay chở che của gia đình. Giờ đây, những lời khuyên năm xưa của bố mẹ vang vọng trong tâm trí tôi như một lời tiên tri, khiến tôi không khỏi ân hận.

Nhiều lần tôi đã hẹn với mẹ sẽ về thăm, nhưng rồi những kế hoạch ấy lại đổ bể vì hết lý do này đến lý do khác. Có khi là vì công việc bận rộn, không thể xin nghỉ. Có khi là vì con ốm, không thể đi xa. Nhưng phần lớn là vì kinh tế không dư dả, chuyến đi cứ thế bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, nỗi nhớ nhà cứ thế chất chồng lên từng ngày.

Cho đến một ngày, khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của mẹ qua màn hình điện thoại, lòng tôi quặn thắt. Tôi tự nhủ, không thể trì hoãn thêm nữa. Tôi bắt đầu lên kế hoạch một cách tỉ mỉ, dành dụm từng đồng bạc lẻ, cắt giảm mọi chi tiêu không cần thiết, thậm chí là làm thêm cả ban đêm để có đủ tiền cho chuyến đi. Khi đã chuẩn bị đầy đủ hành trang, tiền bạc và quan trọng nhất là tinh thần, tôi quyết định sẽ về thăm bố mẹ một cách bất ngờ, không báo trước.

Tôi muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho bố mẹ, và cũng không muốn họ lại tất bật lo lắng, mua sắm chuẩn bị cho con cháu khi tôi về. Tôi biết tính bố mẹ, dù khó khăn đến mấy cũng sẽ cố gắng sắm sửa những thứ tốt nhất cho con. Tôi muốn thấy những khoảnh khắc chân thật nhất, bình dị nhất của họ. Nào ngờ, chính cái sự bất ngờ ấy lại khiến lòng tôi nhói đau đến tột cùng, một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tôi muốn báo đáp chú ruột vì đã từng bán xe cho tôi tiền đi học, nhưng chính con trai chú lại khiến tôi nhiều lần "ch:ế:...
23/08/2025

Tôi muốn báo đáp chú ruột vì đã từng bán xe cho tôi tiền đi học, nhưng chính con trai chú lại khiến tôi nhiều lần "ch:ế:t đi:ế:ng" và phải hối hận.

Ngày tôi nhận được tin báo trúng tuyển đại học, không khí trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ bỗng trở nên nặng trĩu. Thay vì những tiếng reo hò vui mừng, tôi chỉ thấy mẹ ngồi lặng lẽ bên hiên nhà, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ. Bà quay sang nhìn tôi, giọng nói ngh:ẹ:n ng:à:o như muốn vỡ ra: “Hay là thôi con ạ, đừng học nữa, tiền đâu mà theo… Mình làm sao mà xoay xở nổi bây giờ?”. Lời nói của mẹ như một gáo nước lạnh d:ội thẳng vào niềm hân hoan vừa chớm nở trong lòng tôi, biến nó thành một nỗi lo âu thắt ngh:ẹ:t.

Tôi im lặng, không biết phải đáp lời mẹ thế nào. Cái giấy báo nhập học trên tay bỗng nặng trịch, không còn là tấm vé thông hành đến tương lai tươi sáng nữa, mà là gánh nặng vô hình đè lên đôi vai gầy của cha mẹ. Tôi cũng chẳng biết xoay xở thế nào, trong đầu trống rỗng, chỉ có một cảm giác bất lực đến t:ê d:ạ:i. Giấc mơ đại học tưởng chừng đã chạm đến lại vụt bay xa tít tắp.

Giữa lúc cả nhà chìm trong sự bế tắc, chú tôi, người em trai duy nhất của bố, nghe tin liền tất tả chạy sang. Chú không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của mẹ tôi, ánh mắt ẩn chứa một nỗi niềm khó tả. Tôi thấy chú nhìn tôi, rồi nhìn sang chiếc xe máy cũ kỹ dựng ở góc sân, tài sản duy nhất có giá trị của cả nhà chú, đôi mắt chú ánh lên một quyết tâm lạ thường.

Mấy hôm sau, tôi vẫn còn đang bần thần thì chú lại xuất hiện, lần này với một phong bì dày cộm trên tay. Chú dúi vào tay tôi, ánh mắt hiền từ nhưng kiên định: “Cầm lấy mà đi học, tương lai của cháu là quan trọng nhất”. Tôi ngỡ ngàng, không dám nhận, thì ra chú đã bán chiếc xe máy cà tàng của mình để lấy tiền cho tôi. Chiếc xe ấy là phương tiện kiếm sống của chú, là tài sản mà chú đã dành dụm rất lâu mới có được.

Tôi bật khóc, nước mắt giàn giụa vì xúc động và vì cảm giác tội lỗi. Sao chú có thể hy sinh nhiều đến thế vì tôi? Chú chỉ xoa đầu tôi, giọng nói ấm áp: “Đừng lo, chú sẽ xoay xở được. Cháu cứ học cho thật giỏi vào, đó là cách tốt nhất để đền đáp chú”. Từ ngày đó, chú tôi phải đi bộ gần chục cây số mỗi ngày để đến công trường làm phụ hồ. Hình ảnh chú còng lưng vác từng bao xi măng nặng trĩu dưới nắng hè chang chang luôn ám ảnh tôi, khắc sâu vào tâm khảm.

Những lần tôi về quê thăm nhà, chú lại lén lút dúi vào tay tôi một ít tiền lẻ, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm: “Cầm lấy mua thêm thùng mì tôm mà ăn, đừng để đói”. Mỗi đồng tiền chú cho, dù ít ỏi, đều thấm đẫm mồ hôi và tình thương. Cái ơn ấy, không chỉ là tiền bạc, mà là cả một tấm lòng bao la, một sự hy sinh vô điều kiện. Cả đời này, tôi tự nhủ mình sẽ không bao giờ quên.

Nhờ số tiền khởi đầu ấy, nhờ tấm lòng của chú, tôi đã có động lực để vượt qua những năm tháng đại học đầy khó khăn. Tôi không ngừng cố gắng, học ngày học đêm, không dám lơ là một phút giây nào. Những lúc muốn nản chí, hình ảnh chú đi bộ dưới trời nắng lại hiện lên, tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tôi biết mình không được phép thất bại, không được phụ lòng tin và sự hy sinh lớn lao ấy.

Sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu đi làm, tích lũy kinh nghiệm và vốn liếng. Với sự nỗ lực không ngừng, tôi dần có được vị trí vững chắc trong công việc, rồi quyết định mạo hiểm lập công ty riêng. Con đường khởi nghiệp đầy chông g*i, nhưng tôi luôn mang theo mình ngọn l:ử:a biết ơn, biến nó thành động lực mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách. Dần dần, công ty của tôi phát triển ổn định, kinh tế gia đình cũng ngày càng vững vàng.

Trong lòng tôi luôn tâm niệm phải đền đáp chú. Tôi coi đó là một lời thề nguyện, một món n:ợ ân tình mà tôi khao khát được trả. Hễ có dịp, tôi biếu chú những khoản tiền kha khá, cố gắng bù đắp cho những vất vả mà chú đã chịu đựng. Mỗi dịp Tết nhất, tôi luôn lo chu toàn quà cáp cho gia đình chú, muốn chú có một cái Tết ấm no, đầy đủ.

Không chỉ vậy, tôi còn quyết định xây cho chú một căn nhà cấp bốn khang trang, kiên cố hơn căn nhà cũ đã d:ộ:t n:á:t. Nhìn chú đứng trước ngôi nhà mới, nở nụ cười rạng rỡ mà hiếm khi tôi thấy, tôi cảm thấy một chút thanh thản trong lòng. Nhưng sâu thẳm, tôi vẫn cảm thấy như thế vẫn chưa đủ với ân tình mà lúc đó chú đã trao tặng. Món n:ợ tinh thần ấy, dường như không thể nào trả hết bằng vật chất.

Cũng từ ngày tôi có kinh tế vững vàng, em họ tôi, thằng Đạt, con trai duy nhất của chú, bắt đầu tìm đến.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Có Gì Hay ? - Kiến Thức Mỗi Ngày posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Có Gì Hay ? - Kiến Thức Mỗi Ngày:

Share