5 Phút Kiến Thức

  • Home
  • 5 Phút Kiến Thức

5 Phút Kiến Thức Lịch sử, văn hóa, Đông - Tây kim cổ... ❤
(3)

Bật khóc nức nở khi phát hiện thứ mẹ chồng gi-ấu tủ lạnh, sau 3 năm cưới vẫn chưa có c-on...Ánh nắng chiều rọi qua khung...
26/07/2025

Bật khóc nức nở khi phát hiện thứ mẹ chồng gi-ấu tủ lạnh, sau 3 năm cưới vẫn chưa có c-on...

Ánh nắng chiều rọi qua khung cửa sổ, nhuộm vàng cả căn bếp, nhưng lòng Mai vẫn chìm trong một mảng màu xám xịt. Tiếng lạch cạch của bát đĩa va vào nhau trong bồn rửa chén cũng không làm cô vơi đi nỗi n-ặng n-ề trong lòng. Đã hai năm kể từ ngày cô bước chân về làm dâu, về cái nhà này, cái tổ ấm mà cô từng mơ ước, giờ đây lại giống như một cái lồng vô hình, gi-am g-iữ những cảm xúc rối bời của cô.

Mẹ chồng Mai, bà Lan, là một người phụ nữ ít nói, lạnh lùng. Vẻ ngoài của bà luôn toát lên sự ngh-iêm ngh-ị, đôi mắt bà sâu thẳm, gần như không bao giờ lộ ra bất kỳ cảm xúc rõ rệt nào. Ngay cả nụ cười hiếm hoi của bà cũng chỉ là một cái nh-ếch m-ép nhẹ, không đủ để xua đi không khí trầm mặc vốn có của ngôi nhà. Mai nhớ ngày đầu tiên về ra mắt, cô đã cố gắng lắm để chuyện trò, để tạo sự gần gũi, nhưng mọi nỗ lực đều dường như v-ô v-ọng. Mẹ chồng chỉ gật đầu, ừ hử, rồi lại chìm vào im lặng. Mai cảm thấy như mình đang nói chuyện với một bức tường vô hình.

Chồng Mai, Tuấn, là một người hiền lành, tình cảm. Anh luôn cố gắng dung hòa mối q-uan h-ệ giữa mẹ và vợ, nhưng dường như anh cũng bất lực trước sự lạnh lùng của mẹ mình. Anh thường an ủi Mai: “Mẹ anh vốn vậy đó em. Mẹ không có ý gì đâu. Mẹ chỉ không quen thể hiện tình cảm thôi.” Mai nghe vậy thì cũng cố gắng tin, nhưng những ngày tháng trôi qua, sự im lặng của mẹ chồng càng lúc càng khiến cô cảm thấy ng-ột ng-ạt. Cô nhớ những lần mình hớn hở kể chuyện công sở, những thành tích nhỏ của mình, mẹ chồng chỉ ậm ừ rồi lảng sang chuyện khác. Hay những khi cô muốn hỏi ý kiến bà về cách nấu ăn, cách sắp xếp nhà cửa, bà cũng chỉ nói vỏn vẹn vài từ rồi thôi. Không một lời khen, không một lời chê, chỉ là sự im lặng...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Sinh nhật bố chồng, tôi vào bếp từ sáng sớm còn em dâu ngồi chơi điện thoại, khi mẹ chồng nói câu này, vợ chồng tôi bỏ đ...
26/07/2025

Sinh nhật bố chồng, tôi vào bếp từ sáng sớm còn em dâu ngồi chơi điện thoại, khi mẹ chồng nói câu này, vợ chồng tôi bỏ đi

Cuộc đời Lan, ở tuổi hai mươi tư, là một chuỗi ngày dài của sự nhẫn nại và tình yêu thương vô bờ bến. Cô kết hôn với Minh, người đàn ông hơn cô một tuổi, anh cả trong gia đình ba anh chị em. Minh hiền lành, chất phác, nhưng trong mắt bố mẹ anh, anh lại là đứa con "vô dụng" nhất. Từ thuở bé, gánh nặng gia đình đã đè nặng lên đôi vai gầy của anh. Minh phải bỏ dở việc học, vùi mình vào những công việc nặng nhọc để kiếm tiền, chắt chiu từng đồng gửi về phụ giúp hai em ăn học. Anh chăm chỉ, biết nấu ăn, giặt giũ, và chăm sóc các em từ tấm bé. Nhưng dường như, càng làm được nhiều việc, bố mẹ chồng cô lại càng coi đó là bổn phận đương nhiên, là trách nhiệm mà anh phải gánh vác.

Minh và Lan đến với nhau bằng tình yêu chân thành, không chút toan tính. Cả hai đều xuất thân từ những gia đình ngh:è:o khó, cùng trải qua bao vất vả mưu sinh nơi phố thị. Chính vì thế, họ hiểu, thông cảm và thương yêu nhau hơn bất kỳ ai. Tình yêu của họ giản dị, không hoa mỹ, nhưng lại bền chặt như rễ cây bám sâu vào lòng đất. Lan nhìn Minh, đôi mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ và xót xa. Cô biết, người đàn ông này đã hy sinh quá nhiều, và cô nguyện sẽ dùng cả đời mình để bù đắp cho anh.

Trái ngược với Minh, em trai anh, Hùng, lại là niềm tự hào của cả gia đình. Hùng học đại học, ra trường có công việc tốt, lại lấy được Ngọc, một cô gái thành phố xinh đẹp, con một, của hồi môn là một căn hộ sang trọng giữa trung tâm. Từ ngày về làm dâu, Ngọc không hề đụng tay vào việc bếp núc, giặt giũ, mọi việc trong nhà cô đều mặc kệ. Thế nhưng, Bà Thoa, mẹ chồng Lan, vẫn luôn dành những lời khen ngợi có cánh cho cô em dâu: "Nó là người thành phố, nó có giá, con ạ." Bà nói với Lan, giọng điệu đầy ẩn ý, khiến Lan cảm thấy như có một nh:á:t d:a:o vô hình c:ứ:a vào tim. Hùng thì cưng chiều vợ đến mức m:ù qu:á:ng, mọi lời Ngọc nói, mọi điều Ngọc muốn, anh đều răm rắp nghe theo.

Lan hiểu, cô không được lòng mẹ chồng ngay từ khi mới về làm dâu. Bà Thoa luôn nhìn cô với ánh mắt dò xét, đôi khi là khinh thường. Mọi việc bà sai, Lan đều cố gắng làm tròn bổn phận, không một lời than vãn. Cô hiểu, Bà Thoa không thích mình, nhưng vì thương Minh, vì muốn giữ gìn hòa khí gia đình, Lan nhẫn nhịn tất cả. Cô tự nhủ, chỉ cần Minh hiểu và thương cô là đủ. Những lời nói, ánh mắt của mẹ chồng, dù có c:a:y ngh:i:ệt đến đâu, cô cũng sẽ cố gắng bỏ ngoài tai.

Năm nay, bố chồng Lan, Ông Phi, tròn sáu mươi tuổi. Bà Thoa quyết định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật lớn, mời họ hàng, bạn bè thân thiết. Bà gọi điện cho tất cả các con, yêu cầu về đông đủ. Hùng và Ngọc cũng tranh thủ xin nghỉ phép để về. Vừa thấy hai người ấy, Bà Thoa đã cười tít mắt, vội vàng chạy ra đón, khen hết lời là hiếu thảo, dù họ về tay không, quà cáp chẳng có gì đặc biệt. Lan đứng đó, nhìn cảnh tượng ấy, lòng cô chùng xuống. Một cảm giác tủi thân len lỏi, nhưng cô cố gắng xua đi.

Lan dậy từ tờ mờ sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng. Cô bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, nấu nướng cho bữa tiệc lớn. Tiếng dao thớt lạch cạch, tiếng nước chảy róc rách, tiếng l:ử:a reo tí tách, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sự bận rộn. Cô cặm cụi thái rau, ướp thịt, rửa tôm, tay không ngừng nghỉ. Mồ hôi lấm tấm trên trán, chảy dọc sống lưng, làm ướt đẫm chiếc áo mỏng. Bà Thoa đi đi lại lại, không một lời động viên, chỉ hối thúc: "Nhanh lên, Lan! Để mọi người đợi đến bao giờ?" Giọng bà lạnh lùng, không chút thương cảm. Lan mệt mỏi, nhưng cô không dám than một câu. Cô chỉ cúi đầu, tiếp tục công việc của mình.

Thấy Lan luống cuống, đôi tay thoăn thoắt nhưng vẫn không kịp với khối lượng công việc khổng lồ, Mai, em gái chồng, người vốn rất thương Lan, chạy vào bếp phụ. "Chị dâu, để em giúp chị một tay. Một mình chị sao làm xuể." Mai nói, giọng nhẹ nhàng, ánh mắt đầy sự cảm thông. Lan nhìn Mai, lòng cô ấm lại. Ít nhất, trong căn nhà này, vẫn còn có người hiểu và thương cô. Hai chị em cặm cụi, người rửa rau, người thái thịt, người nêm nếm gia vị, miệt mài mấy tiếng đồng hồ mới xong bữa cỗ thịnh soạn.

Đồ ăn vừa được bày biện lên bàn, hương thơm lan tỏa khắp phòng ăn, chưa kịp nóng thì một giọng nói lạnh tanh cất lên từ phía sofa.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Bố mẹ chồng ngỏ ý vay 400 triệu để trả n:ợ, câu nói bất ngờ của con dâu đã khiến người chồng s:ữ:ng s:ờ tột độCuộc đời t...
26/07/2025

Bố mẹ chồng ngỏ ý vay 400 triệu để trả n:ợ, câu nói bất ngờ của con dâu đã khiến người chồng s:ữ:ng s:ờ tột độ

Cuộc đời tôi, An, rẽ sang một trang mới ba năm trước, khi tôi và Hạnh về chung một nhà. Hạnh, cô gái kém tôi một tuổi, với đôi mắt trong veo và nụ cười dịu dàng, đã trở thành tất cả đối với tôi. Chúng tôi bắt đầu hành trình hôn nhân với một tình yêu chân thành và những giấc mơ giản dị về một mái ấm, mặc cho những bộn bề của cuộc sống vẫn còn ở phía trước.

Gia đình tôi, từ thuở ấu thơ, đã quen với sự tằn tiện. Bố mẹ tôi, những công nhân cần cù, miệt mài với công việc ở nhà máy, đồng lương ít ỏi chỉ đủ lo cho bữa ăn qua ngày. Từ năm nhất đại học, tôi đã gánh vác trách nhiệm tài chính bằng cách làm đủ mọi nghề, từ dạy kèm đến bưng bê, cốt sao có thể tự trang trải và phần nào đỡ đần cho bố mẹ. Sau khi ra trường, tôi may mắn có được một công việc ổn định, thu nhập hàng tháng dao động từ 20-25 triệu đồng. Mức lương này không quá cao, nhưng đủ để tôi cảm thấy an tâm hơn về tương lai của mình và Hạnh.

Từ ngày cưới Hạnh, tôi gần như chẳng giữ lại đồng nào cho riêng mình. Mỗi tháng, lương về, tôi đều đưa hết cho vợ quản lý. "Em cứ giữ lấy mà chi tiêu, anh chẳng mấy khi cần dùng đến tiền," tôi thường nói với cô ấy, kèm theo một nụ cười. Tôi không phải là người ham mê mua sắm hay hưởng thụ. Những bộ quần áo, đôi giày hay những bữa ăn ngoài, những chuyến đi chơi, tất cả đều do Hạnh sắp xếp. Tôi biết, đó cũng là tiền tôi đưa cho cô ấy, nhưng nhìn thấy Hạnh vui vẻ, tôi cũng thấy mãn nguyện.

Tôi chưa bao giờ quá quan trọng việc Hạnh chi tiêu thế nào, tôi tin tưởng vào sự khéo léo của vợ mình. Tuy nhiên, tôi luôn nhắc nhở cô ấy về việc tiết kiệm. "Hạnh này, mình phải để dành một khoản, sau này còn lo cho con cái. Nếu có nhiều hơn, mình có thể mua nhà, mua xe. Bây giờ mình vẫn ở nhà thuê, không có gì làm của riêng cả, ngoài cuốn sổ tiết kiệm hơn 400 triệu này." Tôi thường nói vậy, đôi khi cảm thấy chút áp lực về trách nhiệm làm trụ cột. Cuốn sổ tiết kiệm kia, 400 triệu đồng, là mồ hôi nước mắt của cả hai vợ chồng, là nền móng đầu tiên cho những giấc mơ lớn hơn của chúng tôi.

Cuộc sống cứ thế trôi đi trong êm đềm, bình lặng, cho đến khi một cơn bão tài chính bất ngờ ập đến gia đình tôi, x:é to:ạ:c sự yên bình ấy.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Sau 7 tháng ly hôn, vợ cũ bất ngờ sinh con giống hệt anh. Khi chồng đến nhận, một bí mật động trời đã được hé lộ, khiến ...
25/07/2025

Sau 7 tháng ly hôn, vợ cũ bất ngờ sinh con giống hệt anh. Khi chồng đến nhận, một bí mật động trời đã được hé lộ, khiến anh không khỏi bà:ng ho:àng.

Bảy tháng. Chỉ vỏn vẹn bảy tháng kể từ ngày tờ giấy ly hôn lạnh lẽo đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân ba năm của chúng tôi. Cuộc sống của Nam, tưởng chừng đã dần ổn định trong một thứ bình yên gượng gạo, bỗng chốc bị x:é to:ạc bởi một cú điện thoại. Giọng của An, người bạn chung thân thiết, vang lên đầu dây bên kia, mang theo một tin tức động trời: “Mai… Mai vừa sinh con rồi, Nam ạ.”

Tiếng "tách" của điện thoại khi tôi đặt nó xuống bàn nghe thật chói tai trong căn phòng im ắng. Bảy tháng. Con số ấy cứ nhảy múa trong đầu tôi, lặp đi lặp lại như một điệp khúc ám ảnh. Tôi đếm đi đếm lại, cẩn thận từng ngày, từng tuần. Một sự thật hiển nhiên, lạnh lùng và không thể chối cãi hiện ra: đứa trẻ ấy, chắc chắn, là con của tôi. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, vừa là cú sốc ki:nh ho:àng, vừa là một niềm hy vọng mong manh, kỳ lạ.

Không kịp suy nghĩ thêm, tôi lao ra khỏi nhà như một kẻ mất trí. Con đường quen thuộc dẫn đến căn nhà của Mai giờ đây như dài vô tận, mỗi bước chân đều nặng trĩu những câu hỏi không lời đáp. Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, vừa lo sợ, vừa khao khát được nhìn thấy hình hài bé bỏ:ng ấy. Tôi phải xác nhận, phải đối mặt với sự thật này, dù nó có ngh:iệ:t ng:ã đến đâu.

Cánh cửa gỗ sồi quen thuộc mở ra, và khoảnh khắc ánh mắt tôi chạm vào chiếc nôi đặt giữa phòng khách, mọi nghi ngờ tan biến như sương khói. Một sinh linh bé bỏng đang say ngủ, với những đường nét quen thuộc đến lạ lùng, giống tôi đến ki:nh ngạc. Cái tai to, chiếc mũi nhỏ xinh, khuôn miệng chúm chím… tất cả đều là bản sao thu nhỏ của tôi. Một cảm giác thân thuộc, thiêng liêng dâng trào, khiến tôi muốn ôm lấy sinh linh bé b:ỏ:ng ấy vào lòng ngay lập tức.

“Anh đến đây làm gì?” Giọng Mai lạnh lùng, cắt ngang dòng cảm xúc đang dâng trào trong tôi. Cô ấy đứng đó, gầy gò hơn trước, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng ánh nhìn vẫn kiên quyết và xa cách. Cô ấy cố gắng che giấu đứa bé, như thể muốn giấu đi một bí mật mà tôi không nên biết.

“Mai, em nói thật đi,” tôi thì thầm, giọng khản đặc. “Đứa bé… nó là con của anh, đúng không?” Tôi tiến lại gần chiếc nôi, bàn tay run rẩy vươn ra. Mai lập tức chặn lại, ánh mắt cô ấy đầy vẻ hoảng loạn. “Anh về đi! Em với anh giờ còn liên quan gì tới nhau nữa đâu mà anh tới đây? Đứa trẻ này cũng không phải là con của anh đâu nên anh đừng nhận, cũng không phải chịu trách nhiệm làm gì.”

Mỗi lời cô ấy thốt ra đều như những nhát d:a:o c:ứ:a vào lòng tôi, nhưng tôi cảm nhận được sự bất an và nỗi sợ hãi ẩn giấu trong ánh mắt ấy.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Dù kết quả ADN khẳng định là con ruột, nhưng đứa bé lại giống hàng xóm đến lạ thường. Khi sự thật phơi bày, tôi c:a:y đ:...
25/07/2025

Dù kết quả ADN khẳng định là con ruột, nhưng đứa bé lại giống hàng xóm đến lạ thường. Khi sự thật phơi bày, tôi c:a:y đ:ắ:ng mất trắng 3 tỷ đồng.

Năm năm trôi qua kể từ ngày tôi, Quang, và Linh, vợ tôi, nắm tay nhau bước vào lễ đường, cuộc sống của chúng tôi như một dòng sông êm đềm chảy qua những cánh đồng xanh mướt của hạnh phúc. Khoa, cậu con trai bốn tuổi của chúng tôi, là trái ngọt của tình yêu ấy, là ánh nắng rực rỡ mỗi sớm mai. Chúng tôi đã chọn một lối đi riêng, dọn ra ngoài sống ngay sau đám cưới, để tránh xa những xung đột tiềm tàng giữa mẹ chồng và nàng dâu, để giữ cho tổ ấm nhỏ luôn là một bến đỗ bình yên, không chút gợn sóng.

Thế nhưng, cái bình yên ấy, tựa như một lớp sương mờ buổi sớm, lại dần tan biến khi Khoa lớn lên từng ngày. Từ khi thằng bé mới chập chững biết đi, những lời xì xào, những ánh mắt dò xét của họ hàng đã bắt đầu len lỏi vào tai tôi, gieo rắc những hạt mầm nghi ngờ. "Thằng bé chẳng giống Quang chút nào nhỉ," một dì họ buột miệng trong một buổi họp mặt gia đình, và câu nói ấy, dù vô tình, đã găm vào tâm trí tôi như một cái g*i nhọn.

Ban đầu, tôi gạt phắt đi, tự nhủ rằng trẻ con thì thay đổi từng ngày, và gen di truyền là một điều phức tạp. Nhưng rồi, mỗi khi nhìn Khoa, nhìn đôi mắt đen láy, sống mũi cao thẳng và nụ cười lém lỉnh của thằng bé, một hình bóng khác lại hiện lên rõ nét trong tâm trí tôi: Minh, người hàng xóm thân thiết của gia đình tôi ở quê, cạnh nhà bố mẹ. Sự giống nhau đến kinh ngạc ấy không thể nào là ngẫu nhiên được. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi, như có ai đó vừa đổ một gáo nước đá vào tim.

Gia đình tôi và nhà anh Minh có mối quan hệ gắn bó từ rất lâu. Chúng tôi thường xuyên qua lại, chia sẻ những bữa cơm thân mật, những câu chuyện vui buồn. Anh Minh, lớn hơn tôi vài tuổi, vẫn còn độc thân, với vẻ ngoài phong độ và nụ cười hiền lành, luôn là một người anh đáng tin cậy trong mắt tôi. Tôi chưa từng nghĩ gì hơn thế, cho đến tận bây giờ.

Giờ đây, khi những mảnh ký ức cũ ùa về, tôi bỗng nhận ra những chi tiết nhỏ nhặt mà trước đây tôi đã bỏ qua. Linh, vợ tôi, dường như luôn dành cho anh Minh một sự quan tâm đặc biệt. Cô ấy thường xuyên hỏi han về anh, nở nụ cười tươi hơn mỗi khi anh xuất hiện, và ánh mắt cô ấy, tôi nhớ rõ, có một vẻ lấp lánh khác lạ mỗi khi nhìn anh. Những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc khớp vào nhau, tạo thành một bức tranh đáng sợ trong tâm trí tôi, một bức tranh nhuốm màu ph:ả:n b:ộ:i.

Sự nghi ngờ cứ thế lớn dần, gặm nhấm tâm hồn tôi từng chút một, biến tôi thành một con người khác. Tôi trở nên trầm tư, ít nói, ánh mắt luôn dõi theo Linh và Khoa, tìm kiếm những dấu hiệu, những bằng chứng. Ý nghĩ về việc Linh ngoại tình với anh Minh như một bóng ma ám ảnh, khiến tôi mất ăn mất ngủ, trái tim tôi nặng trĩu như đeo đá. Tôi không thể chịu đựng được sự dằn vặt này thêm nữa, tôi cần một câu trả lời, dù nó có đau đớn đến đâu.

Trong một đêm dài không ngủ, khi Linh và Khoa đã chìm vào giấc ngủ say, tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tôi cứ ngỡ mình đã tìm thấy hạnh phúc khi tái hôn với một người chồng lớn tuổi và giàu có. Thế nhưng, vào giữa đêm, cô c...
25/07/2025

Tôi cứ ngỡ mình đã tìm thấy hạnh phúc khi tái hôn với một người chồng lớn tuổi và giàu có. Thế nhưng, vào giữa đêm, cô con gái 13 tuổi đã òa khóc và cầu xin tôi ly hôn, khiến tôi hoàn toàn bà:ng ho:àng.

Tôi từng nghĩ, sau tất cả những đổ vỡ và khổ đau, cuối cùng mình cũng đã bước sang một chương mới, khi tái hôn với một người đàn ông giàu có, tử tế và hơn tôi 20 tuổi. Cuộc hôn nhân đầu của tôi tan vỡ khi con gái mới lên 6 tuổi, để lại tôi với một trái tim tan nát và gánh nặng n:ợ nần chồng chất. Những năm tháng làm mẹ đơn thân là chuỗi ngày dài đằng đẵng của sự chật vật, bươn chải, mỗi đồng tiền kiếm được đều thấm đẫm m:ồ h:ôi và nước mắt. Tôi từng nghĩ cuộc đời mình chỉ có thể đi trong bóng tối, với những lo toan cơm áo gạo tiền không ngừng nghỉ, cho đến khi anh xuất hiện như một tia nắng ấm áp.

Anh là một doanh nhân thành đạt, hơn tôi 20 tuổi, không còn trẻ nhưng vẫn giữ phong thái lịch lãm, điềm đạm và sự tinh tế hiếm có. Chúng tôi gặp nhau trong một buổi hội thảo từ thiện, nơi anh không chỉ thể hiện sự hào phóng mà còn là một tâm hồn đồng cảm. Anh quan tâm đến tôi theo một cách nhẹ nhàng, không vồ vập nhưng đủ sâu sắc, đủ khiến trái tim tưởng đã nguội lạnh vì những vết sẹo quá khứ của tôi bỗng sống lại, đập những nhịp đập rộn ràng của hy vọng. Không chỉ tôi, mà cả bé My, con gái tôi, ban đầu cũng rất quý mến anh, có lẽ vì sự ân cần và kiên nhẫn mà anh dành cho con bé.

Sau hơn một năm hẹn hò, tôi đồng ý tái hôn, một quyết định mà tôi đã cân nhắc rất kỹ lưỡng, không chỉ vì bản thân mà còn vì tương lai của con gái. Gia đình anh không hoàn toàn chấp nhận tôi, họ cho rằng tôi đến với anh vì tiền bạc và địa vị, nhưng anh đã đứng ra bảo vệ tôi trước mọi dị nghị, mọi lời nói ác ý. Anh khẳng định tình yêu của chúng tôi là thật, và anh sẽ chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Tôi nghĩ, một người đàn ông đã dám vì mình mà làm đến thế, đã bất chấp mọi rào cản để che chở cho mẹ con tôi, chắc chắn sẽ không để mình và con gái chịu thiệt thòi.

Chúng tôi chuyển về sống trong căn biệt thự sang trọng giữa lòng thành phố, nơi mà trước đây tôi chỉ dám mơ ước. Cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn, tôi không còn phải lo từng đồng chi tiêu, không còn cảnh thức trắng đêm vì những hóa đơn điện nước hay học phí chồng chất. Con gái tôi được chuyển đến trường quốc tế, một môi trường học tập tốt hơn rất nhiều so với ngôi trường cũ. Mọi người nhìn vào tôi và nói tôi có số hưởng, rằng tôi đã tìm thấy bến đỗ bình yên sau bao giông bão. Tôi chỉ mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa cả sự biết ơn và một chút dè dặt, bởi tôi hiểu rằng hạnh phúc đôi khi mong manh hơn những gì ta tưởng.

Tôi đã tự nhủ rằng đây chính là cái kết viên mãn mà mình xứng đáng có được sau bao năm chịu đựng. Cuộc sống mới mang đến sự ổn định về tài chính, sự an toàn về cảm xúc, và quan trọng hơn cả, là một người đàn ông thực sự yêu thương, che chở cho mẹ con tôi. My cũng dần quen với cuộc sống mới, con bé có thêm bạn bè, được học những điều mới mẻ. Tôi tin rằng mọi thứ sẽ cứ thế êm đềm trôi đi, rằng những v:ế:t thư:ơ:ng lòng của quá khứ sẽ dần được chữa lành bởi sự bình yên và đủ đầy của hiện tại.

Nhưng hạnh phúc tưởng như trọn vẹn đó đã rạn nứt vào một đêm tháng 12 lạnh buốt, khi những cơn gió đông rít qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh buốt giá và một điềm báo chẳng lành. Lúc đó khoảng gần 1 giờ sáng, tôi đang say giấc thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa khẽ khàng. Con gái tôi khi ấy vừa bước sang tuổi 13, cái tuổi ẩm ương với những biến động tâm lý đầu đời, đột nhiên đứng trước cửa phòng tôi, hai mắt đỏ hoe, môi r:un r:un, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tôi nhờ mẹ chồng trông cháu dịp hè, không ngờ bà lại thốt ra một câu khiến tôi ch:ế:t lặng vì quá bất ngờ.Thế là một mùa...
25/07/2025

Tôi nhờ mẹ chồng trông cháu dịp hè, không ngờ bà lại thốt ra một câu khiến tôi ch:ế:t lặng vì quá bất ngờ.

Thế là một mùa hè nữa lại đến. Với bao gia đình, đó là khoảng thời gian của những chuyến đi chơi xa, những kỳ nghỉ đáng nhớ. Còn với vợ chồng tôi, mùa hè lại đồng nghĩa với nỗi lo mang tên gửi con ở đâu?

Vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ lập nghiệp ở thành phố. Ông bà ngoại ở xa, sức khỏe lại yếu nên chẳng dám phiền. Quanh đi quẩn lại, chỉ có bà nội là hy vọng duy nhất. Mẹ chồng tôi năm nay ngoài 60, vẫn còn nhanh nhẹn, hoạt bát. Hàng ngày bà ở nhà lo cơm nước, chăm mấy luống rau ngoài mảnh vườn nhỏ, thi thoảng lại đi sinh hoạt ở câu lạc bộ người cao tuổi của phường. Nghĩ bụng, có thêm thằng cu Bi ở nhà tíu tít, chắc bà cũng vui.

Vậy mà, chính cái suy nghĩ "chắc bà cũng vui" ấy của tôi đã khiến tôi phải "sượng trân" khi nhận được câu trả lời của mẹ. Chiều hôm ấy, sau khi đã lựa lời cẩn thận, tôi mang ít hoa quả sang thưa chuyện với mẹ: "Mẹ ơi, cu Bi nhà con sắp nghỉ hè rồi. Trường mầm non của cháu không nhận trông hè mẹ ạ. Ông bà ngoại thì ở xa quá. Con với bố cháu vẫn phải đi làm cả ngày, chẳng biết gửi con ở đâu. Hay là… con gửi cháu sang nhờ mẹ trông giúp mấy tháng hè được không ạ? Cháu nó ngoan, ăn uống cũng dễ, mẹ không phải vất vả nhiều đâu ạ. Bọn con sẽ gửi thêm tiền để mẹ chi tiêu, bồi bổ ạ."

Tôi đã mường tượng ra đủ kịch bản. Mẹ sẽ vui vẻ đồng ý ngay, hoặc sẽ than thở một chút rằng "lắm việc" nhưng rồi cũng gật đầu. Ai ngờ, mẹ chồng tôi nãy giờ vẫn im lặng, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, rồi bà quay sang nhìn tôi, chậm rãi buông một câu khiến tôi đi:ế:ng người:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Dù là một người con dâu tài giỏi và kiếm được rất nhiều tiền, cô ấy vẫn luôn phải chịu đựng sự khi:nh mi:ệ:t từ mẹ chồng...
24/07/2025

Dù là một người con dâu tài giỏi và kiếm được rất nhiều tiền, cô ấy vẫn luôn phải chịu đựng sự khi:nh mi:ệ:t từ mẹ chồng.

Nắng chiều rải những vệt vàng vọt qua ô cửa sổ, nhuộm ánh cam lên tấm thảm trải sàn. Tôi ngồi đó, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cố gắng tập trung vào bản báo cáo tài chính đang dang dở, nhưng tâm trí cứ lơ lửng ở một nơi khác. Mấy ngày nay, cái tin vui được tăng lương rồi thăng chức cứ luẩn quẩn trong đầu tôi như một điệu nhạc vui tươi nhưng lại bị kìm nén. Ở công ty, những lời chúc mừng rôm rả, những cái bắt tay xiết chặt, những ánh mắt ngưỡng mộ cứ thế dồn dập đổ về. Nhưng khi cánh cửa văn phòng khép lại, tôi lại trở về với vai trò người vợ, người con dâu bình thường, giấu biệt niềm hân hoan ấy vào sâu thẳm trong lòng.

Cái cảm giác được ghi nhận sau bao năm nỗ lực, ai mà chẳng muốn chia sẻ? Tôi hình dung ra cảnh mình hồ hởi kể cho chồng nghe, anh sẽ ôm lấy tôi, chúc mừng và tự hào. Hoặc ít nhất, một lời khen đơn giản cũng đủ làm tôi ấm lòng. Nhưng rồi hình ảnh mẹ chồng hiện lên, với những câu nói “nửa đùa nửa thật” mà bà vẫn thường răn dạy: “Đàn bà mà kiếm tiền giỏi quá là hay lấn lướt chồng”, hay “vợ hơn chồng là nhà có chuyện đấy con ạ”. Những lời nói ấy như những gáo nước lạnh dội thẳng vào niềm vui của tôi, biến nó thành một gánh nặng vô hình.

Tôi nhớ như in cái lần tôi về muộn vì họp, đồng hồ điểm tám giờ tối mà bếp vẫn lạnh tanh. Mẹ chồng tôi, với vẻ mặt cau có, buông một câu: “Tám giờ tối bếp vẫn tắt l:ử:a, chức to thì làm gì, ở nhà mà chồng con đói là hỏng hết.” Tim tôi như thắt lại. Nuốt nước mắt vào trong, tôi chỉ biết im lặng lao vào bếp, vội vã chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Những lời nói ấy cứa vào lòng tôi như những nh:á:t d:a:o vô hình, khiến tôi cảm thấy mình dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng bao giờ đủ.

Còn chồng tôi, anh không phản đối tôi đi làm, nhưng cũng chưa bao giờ tỏ vẻ tự hào về những thành công của tôi. Có lần, tôi được nhận thưởng cuối quý, hớn hở đưa anh xem bảng lương. Anh chỉ gật gù “giỏi nhỉ” rồi im lặng. Sự thờ ơ ấy khiến tôi hụt hẫng, nhưng tôi vẫn cố gắng tìm lý do để bao biện cho anh, rằng có lẽ anh chỉ không giỏi thể hiện cảm xúc mà thôi. Tôi vẫn tin vào tình yêu của anh dành cho tôi, dù nó có vẻ được thể hiện một cách rất khác biệt.

Tối hôm đó, tôi vô tình nghe lén được cuộc điện thoại của anh với bạn. Giọng anh nhỏ nhẹ, pha chút bực dọc:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Sau 3 năm hôn nhân vẫn chưa có con, tôi đã vô tình phát hiện ra một bí mật trong tủ lạnh của mẹ chồng. Vật đó đã khiến t...
24/07/2025

Sau 3 năm hôn nhân vẫn chưa có con, tôi đã vô tình phát hiện ra một bí mật trong tủ lạnh của mẹ chồng. Vật đó đã khiến tôi r:un r:ẩy và bật khóc nức nở.

Tôi kết hôn vào tuổi hai mươi chín, không quá sớm, cũng chẳng quá muộn. So với bạn bè đồng trang lứa, nhiều người đã yên bề gia thất, con cái đề huề, thì tôi mới bắt đầu hành trình làm vợ, làm dâu. Quyết định về chung một nhà với anh – người tôi yêu thương, cũng đồng nghĩa với việc tôi phải đối mặt với một cuộc sống mới, một vai trò mới đầy thách thức: cuộc sống làm dâu. Hà Nội, nơi tôi và anh sẽ xây dựng tổ ấm, là một thành phố lớn với nhịp sống hối hả. Để tiết kiệm chi phí ban đầu, vợ chồng tôi quyết định dọn về sống cùng bố mẹ chồng trong căn nhà phố ấm cúng của gia đình anh.

Mẹ chồng tôi, một người phụ nữ với vẻ ngoài phúc hậu và đôi mắt hiền từ, nhưng lại cực kỳ ít nói. Dường như, bà luôn giữ một khoảng cách nhất định với tôi, người con dâu mới. Suốt những ngày đầu về nhà chồng, tôi luôn cố gắng để hòa nhập, để bắt chuyện với bà, nhưng mọi nỗ lực đều dường như vô vọng. Bà không bao giờ chủ động hỏi han tôi về công việc ở công ty, về những sở thích cá nhân, hay những vui buồn trong ngày mà tôi đã trải qua. Những bữa cơm gia đình, dù quây quần đông đủ, nhưng giữa tôi và bà luôn tồn tại một sự im lặng khó tả. Tuần đầu tiên làm dâu trôi qua trong sự nặng nề và gượng gạo. Tôi cảm nhận rõ ràng một bức tường vô hình đang dần dựng lên giữa tôi và mẹ chồng, báo hiệu một mối quan hệ không mấy dễ dàng như tôi từng hy vọng.

Áp lực bắt đầu gia tăng một cách rõ rệt khi năm thứ hai sau ngày cưới trôi qua mà gia đình tôi vẫn chưa có tin vui. Khoảng thời gian này, những lời xì xào bàn tán của họ hàng, của những người hàng xóm láng giềng bắt đầu tìm đến tai mẹ chồng tôi một cách thường xuyên hơn. Tôi vẫn nhớ như in những câu nói tưởng chừng vô hại nhưng lại cứa vào lòng tôi như d:a:o c:ứ:a: "Bà xem con dâu thế nào chứ, cưới lâu rồi mà chưa thấy động tĩnh gì?", "Hay là bà đưa nó đi khám xem có vấn đề gì không bà? Biết đâu lại có trục trặc gì đấy?", hay thậm chí là những lời lẽ đầy định kiến: "Con gái bây giờ mải chơi, có khi nào chẳng muốn s:i:nh con đ:ẻ cái đâu…". Những lời nói ấy, dù không trực tiếp nhắm vào tôi, nhưng tôi đều nghe thấy, đều thấm thía từng câu chữ. Có những đêm dài, tôi nằm trên giường, gối ướt đẫm nước mắt chỉ vì một câu hỏi tưởng chừng vô tâm mà ai đó đã buột miệng thốt ra: "Sao mãi mà chưa có em bé?".

Chồng tôi là người luôn thấu hiểu và yêu thương tôi vô điều kiện. Anh luôn là chỗ dựa vững chắc, là người bạn đời tuyệt vời nhất của tôi. Mỗi khi có ai đó nhắc đến chuyện con cái, anh luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tôi trước những lời gièm pha, những ánh mắt dò xét. Anh thường nói với mọi người, và cũng nói với tôi rằng: "Chúng con còn muốn tập trung vào công việc, ổn định kinh tế đã rồi mới tính đến chuyện con cái ạ. Mọi thứ cứ để tự nhiên thôi ạ." Tôi biết, anh nói vậy cũng chỉ để tôi bớt đi gánh nặng tâm lý, để tôi không phải chịu đựng thêm những áp lực vô hình từ xung quanh. Thế nhưng, nhìn ánh mắt lo lắng thoáng qua của anh mỗi khi nghe ai đó nhắc đến chuyện con cái, nhìn những cái thở dài lặng lẽ của anh khi đêm về, tôi hiểu rằng sâu thẳm trong lòng, anh cũng đang mang trong mình những mệt mỏi và áp lực riêng.

Nhưng người khiến tôi cảm thấy ngh:ẹ:t thở nhất, người tạo ra một gánh nặng tâm lý lớn nhất cho tôi lại chính là mẹ chồng tôi. Bà không hề nói bất cứ điều gì về chuyện con cháu, không một lời trách móc, không một lời thúc giục hay đòi hỏi. Bà giữ một sự im lặng tuyệt đối. Thế nhưng, chính sự im lặng ấy lại tạo ra một áp lực vô hình, một không khí nặng nề, đè nặng lên tâm trí tôi mỗi ngày. Tôi luôn tự hỏi liệu bà có đang thất vọng về tôi không, có nghĩ rằng tôi là một người con dâu vô dụng khi không thể sinh cho bà một đứa cháu nội để bồng bế, để nối dõi tông đường? Mỗi ánh nhìn của bà, dù chỉ là lướt qua, cũng khiến tôi cảm thấy bất an và lo lắng. Tôi ao ước được nghe bà nói một lời, dù là trách mắng, để tôi biết bà nghĩ gì, để tôi có thể giải tỏa được những nỗi niềm đang chất chứa trong lòng. Nhưng bà vẫn cứ im lặng, và sự im lặng ấy cứ thế gặm nhấm tâm hồn tôi từng chút một.

Một buổi chiều nọ, tôi tan làm về sớm hơn thường lệ. Trời Hà Nội vào mùa hè nóng bức, tôi cảm thấy khát khô cổ họng và chỉ muốn uống một ly nước đá mát lạnh. Tôi xuống bếp, mở cửa tủ lạnh. Vừa mở ra, tôi chợt nhận ra cánh cửa ở ngăn dưới cùng, nơi thường đựng rau củ quả, khép hờ. Theo phản xạ tự nhiên, tôi vươn tay ra để đóng lại cho kín, tránh lãng phí điện. Ánh mắt tôi vô tình lướt qua ngăn kéo đựng rau củ. Lẫn giữa mớ rau xanh tươi và vài củ quả là một chiếc túi ni lông nhỏ, màu trắng đục.

Sự tò mò trỗi dậy trong tôi. Chiếc túi này trông không giống bất cứ thứ gì tôi từng thấy trong tủ lạnh nhà mẹ chồng.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Một câu hỏi duy nhất đã giúp cô ấy giành lại chồng từ tay "kẻ thứ ba". Đây chính là bí quyết giữ l:ử:a hôn nhân mà mọi p...
24/07/2025

Một câu hỏi duy nhất đã giúp cô ấy giành lại chồng từ tay "kẻ thứ ba". Đây chính là bí quyết giữ l:ử:a hôn nhân mà mọi phụ nữ nên biết!

Màn đêm buông xuống, nuốt chửng ánh hoàng hôn cuối cùng, nhưng trong lòng Hà vẫn là một cơn bão tố không ngừng nghỉ. Kim loại lạnh ngắt của chiếc điện thoại di động như c:ứ:a vào tay cô, và những dòng tin nhắn cùng bức ảnh chụp màn hình ấy vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí, nhức nhối như vết bỏng. Dũng, chồng cô, người đàn ông đã cùng cô xây đắp nên tổ ấm nhỏ, giờ đây đang là tâm điểm của sự phản bội gh:ê t:ở:m. Cô đã cố gắng gọi cho anh, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng đến đáng sợ từ phía bên kia đầu dây. Mỗi hơi thở của cô đều nặng trĩu, và lồng ngực cứ nhói lên từng hồi, như có một tảng đá đè nén.

Sáng hôm sau, Hà quyết định sẽ đối mặt với sự thật. Cô biết Dũng sẽ có mặt ở quán cà phê "Bình Minh Mới" vào buổi sáng sớm nay, nơi anh thường gặp gỡ đối tác. Bước chân cô nặng nề trên từng bậc cầu thang, mỗi tiếng giày nện xuống sàn nhà như một nh:á:t b:ú:a giáng vào trái tim đã rạn nứt của cô. Ánh nắng ban mai hiếm hoi lọt qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt tiều tụy của Hà, nhưng không thể xua đi cái bóng tối của sự nghi ngờ đang vây lấy cô. Cô cảm thấy mệt mỏi cùng cực, không chỉ vì thiếu ngủ, mà còn vì gánh nặng của sự dối trá đang đè nén lên tâm hồn.

Khi Hà bước vào quán, một luồng khí lạnh lẽo dường như x:ộ:c thẳng vào buồng phổi cô, khiến cô rùng mình. Không khí ng:ột ng:ạt hơn bao giờ hết. Ngay góc quán, nơi ánh sáng yếu ớt nhất, Dũng đang ngồi. Đối diện anh là một người phụ nữ xa lạ, mái tóc xoăn gợn sóng buông lơi trên vai, đôi mắt long lanh đầy vẻ quyến rũ. Cô ta, Hương, chính là cô đồng nghiệp mới của Dũng, người mà anh đã nhắc đến vài lần với vẻ lơ đãng. Dũng đang cười, một nụ cười rạng rỡ, thư thái mà Hà đã không thấy trên gương mặt anh trong suốt mấy tháng qua. Nụ cười ấy, giờ đây, lại như một lư:ỡ:i d:a:o sắc bén đâm xuyên qua trái tim cô.

Hương nhìn thấy Hà đầu tiên. Đôi mắt cô ta thoáng chút giật mình, nụ cười trên môi đông cứng lại. Dũng ngẩng lên, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt Hà. Khuôn mặt anh lập tức trắng bệch, mọi sắc thái trên gương mặt đều biến mất, chỉ còn lại sự ho:ả:ng lo:ạ:n tột độ. Hà không nói một lời. Cô chỉ từ tốn bước đến chiếc bàn gần đó, kéo ghế và ngồi xuống, cử chỉ điềm tĩnh đến đáng sợ. Cô gọi một ly nước cam, giọng nói thanh thoát, như thể cô đang ở trong một buổi hẹn hò bình thường. Sự im lặng của Hà, đối với Dũng, lại còn đáng sợ hơn bất kỳ lời trách móc hay g:ào th:ét nào. Anh muốn nói điều gì đó, muốn giải thích, muốn phủ nhận, nhưng cổ họng anh khô khốc, và lời nói như bị mắc kẹt lại trong cuống họng.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Con trai đã tin tưởng chuyển 3 tỷ đồng nhờ bố mẹ đứng tên mua nhà. Thế nhưng, một lời hứa từ mẹ đã khiến anh phải nhận v...
24/07/2025

Con trai đã tin tưởng chuyển 3 tỷ đồng nhờ bố mẹ đứng tên mua nhà. Thế nhưng, một lời hứa từ mẹ đã khiến anh phải nhận về trái đắng.

Dưới ánh đèn vàng vọt hắt qua khung cửa sổ nhỏ của căn phòng trọ thuê tạm bợ, Hưng khẽ thở dài, tiếng thở dài nặng trĩu như mang theo cả gánh nặng cuộc đời. Mắt anh lướt qua gương mặt say ngủ của vợ và con gái bé b:ỏ:ng, lòng trào dâng nỗi xót xa khôn tả. Anh từng là một người đàn ông đầy hoài bão, một kỹ sư trẻ với tương lai rộng mở. Từng đồng tiền kiếm được đều thấm đẫm mồ hôi và cả những đêm thức trắng. Hơn ba tỷ đồng, đó không chỉ là số tiền mà còn là biết bao ước mơ, bao dự định về một mái ấm an yên. Anh nhớ rõ cái cảm giác lo sợ đến tột cùng khi cơn sốt COVID-19 hành hạ cơ thể rã rời, cái cảm giác bất lực khi nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất. Chính trong khoảnh khắc cận kề sinh t:ử ấy, anh đã đặt trọn niềm tin vào cha mẹ mình, tin rằng họ sẽ là điểm tựa vững chắc nhất.

"Con cứ đưa tiền đây, bố mẹ sẽ đứng tên mua nhà hộ, con khỏe lại bố mẹ sẽ sang tên ngay," giọng nói của mẹ anh, ấm áp và đầy tình thương, giờ đây lại vang vọng trong tâm trí anh như một lời hứa hão huyền. Anh đã tin, tin một cách tuyệt đối, rằng tình thân sẽ vượt lên trên mọi toan tính vật chất. Căn nhà đó, với anh, không chỉ là một tài sản, mà còn là biểu tượng cho sự nỗ lực, cho sự độc lập mà anh đã gây dựng suốt bao năm. Giờ đây, mọi thứ tan biến như b**g bóng xà phòng, để lại anh với đôi bàn tay trắng và một trái tim vụn vỡ.

Khi tình hình sức khỏe ổn định trở lại, Hưng bắt đầu nhẹ nhàng đề cập đến chuyện sang tên. Anh không muốn gây áp lực, chỉ muốn mọi thứ được minh bạch và đúng như lời hứa. Nhưng đáp lại anh chỉ là những cái gạt tay vội vã, những câu nói lấp liếm đầy ẩn ý. "Giấy tờ bố mẹ giữ hộ cũng vậy thôi, lấy vợ rồi bố mẹ sẽ sang tên," lời hứa đó, giờ đây, lại được dùng để trì hoãn. Anh cảm thấy một sự bất an mơ hồ dâng lên trong lòng, một thứ cảm xúc khó gọi tên, nhưng anh cố gạt bỏ, tự nhủ rằng cha mẹ sẽ không bao giờ lừa dối con mình.

Thời gian trôi đi, anh gặp Liên, người con gái đã mang đến ánh sáng cho cuộc đời anh. Tình yêu của họ nảy nở một cách tự nhiên, chân thành. Hưng đã kể cho Liên nghe về câu chuyện căn nhà, về ước mơ về một tổ ấm mà anh vẫn ấp ủ. Liên lắng nghe với sự thấu hiểu và sẻ chia, không hề có một chút toan tính nào. Cô yêu Hưng vì chính con người anh, vì sự kiên cường và tấm lòng ấm áp của anh. Họ kết hôn, và chẳng bao lâu sau, một thiên thần bé nhỏ đã đến, lấp đầy ngôi nhà nhỏ của họ bằng tiếng cười và niềm hạnh phúc.

Nhưng niềm hạnh phúc đó lại bị che mờ bởi nỗi day dứt không tên.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when 5 Phút Kiến Thức posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to 5 Phút Kiến Thức:

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Contact The Business
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share