5 Phút Kiến Thức

5 Phút Kiến Thức Lịch sử, văn hóa, Đông - Tây kim cổ... ❤
(2)

Trong bữa cơm 49 ngày mẹ mất, lời nói của bố đã khiến 5 chị em gái chúng tôi ngh:ẹ:n lại.Gió chiều cuối năm thổi se sắt,...
19/09/2025

Trong bữa cơm 49 ngày mẹ mất, lời nói của bố đã khiến 5 chị em gái chúng tôi ngh:ẹ:n lại.

Gió chiều cuối năm thổi se sắt, mang theo mùi hương của khói nhang và hương trầm. Căn nhà nhỏ của bố mẹ tôi ngập tràn trong không khí t:a:ng t:óc, nhưng lại không có sự h:ỗ:n lo:ạn hay tranh chấp. Mẹ tôi đã ra đi, để lại một khoảng trống lớn trong lòng năm chị em gái chúng tôi, nhưng cũng để lại một lời nhắn nhủ vô hình về sự đoàn kết. Tôi đứng bên linh cữu, lòng nặng trĩu, nhưng nhìn những người chị em của mình, tôi lại thấy một niềm an ủi lớn. Chúng tôi, năm người con gái của bố mẹ, mỗi người một tính, một cuộc sống riêng, nhưng trong giờ phút này, tất cả đều hướng về một mục đích duy nhất: lo cho mẹ một tang lễ chu đáo, trọn vẹn.

Bố tôi, một người đàn ông cả đời mạnh mẽ, giờ đây lại như một chiếc lá khô trước gió. Sức khỏe bố suy kiệt, tinh thần cũng suy sụp. Bố ngồi đó, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía di ảnh của mẹ, nước mắt không rơi, nhưng nỗi đau thì hiện rõ trên từng nếp nhăn. Bố giao toàn bộ việc tang ma cho chúng tôi, lời dặn dò của bố như một lời tâm sự cuối cùng của một người chồng, một người cha:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Mẹ vợ phải nhập viện gấp, nhưng vợ tôi lại nhờ tôi vào chăm để cô ấy đi chơi với bạn thân nam. Một sự thật bất ngờ đã đư...
18/09/2025

Mẹ vợ phải nhập viện gấp, nhưng vợ tôi lại nhờ tôi vào chăm để cô ấy đi chơi với bạn thân nam. Một sự thật bất ngờ đã được hé lộ, và nó đã khiến tôi phải đối mặt với một sự thật c:ay đ:ắng.

Tôi luôn tin rằng cuộc đời mình là một chuỗi những may mắn vô tận. Ba mươi hai tuổi, tôi đã có một sự nghiệp vững chắc, một ngôi nhà ấm cúng và trên hết, một người vợ mà bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ. Lan không phải là người quá xinh đẹp, nhưng ở cô ấy toát ra một vẻ hiền dịu, một sự điềm đạm mà tôi chưa từng thấy ở bất kỳ cô gái nào khác. Cô ấy không thích tiệc tùng, không phung phí tiền bạc vào những món đồ xa xỉ, và luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho gia đình.

Những ngày đầu mới cưới, cuộc sống của chúng tôi tràn ngập những gam màu hạnh phúc. Lan là một người vợ hoàn hảo, cô ấy biết cách sắp xếp mọi thứ trong nhà một cách ngăn nắp, đâu ra đấy mà không cần tôi phải động tay vào. Mỗi sáng thức dậy, mùi cà phê thơm lừng và bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, điều đó khiến tôi cảm thấy mình thật sự được trân trọng. Sau những giờ làm việc căng thẳng, tôi luôn mong được trở về nhà, nơi có Lan chờ đợi với nụ cười dịu dàng, hỏi han về một ngày của tôi.

Rồi một ngày nọ, khi chúng tôi đang ngồi xem tivi, Lan đột nhiên quay sang tôi, ánh mắt có chút ngại ngùng nhưng giọng nói vẫn rất chân thành: "Anh này, em có chuyện muốn nói với anh." Tôi gật đầu, lòng có chút tò mò. Lan hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: "Em có một người bạn thân từ nhỏ, là con trai, hai đứa thân nhau lắm. Mối quan hệ này đã kéo dài hơn mười năm rồi, bọn em coi nhau như anh em ru:ộ:t th:ịt, anh đừng nghĩ nhiều nhé."

Lời Lan nói như một gáo nước lạnh tạt vào sự yên bình mà tôi luôn tự hào. Tôi không phải là người ghen tuông vô cớ, nhưng việc cô ấy giấu giếm chuyện này cho đến khi kết hôn khiến tôi có chút bận tâm. Lẽ ra, nếu cô ấy nói trước khi chúng tôi chính thức về chung một nhà, tôi sẽ có thời gian để suy nghĩ và chuẩn bị tâm lý. Nhưng Lan nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt tôi, cô ấy vội vàng nắm lấy tay tôi và trấn an: "Anh à, em biết anh lo lắng, nhưng thật sự không có gì cả. Nếu có bất cứ chuyện gì giữa bọn em, em đã không chọn anh để kết hôn rồi. Em chỉ muốn cả hai tin tưởng lẫn nhau, đó là nền tảng của hôn nhân mà."

Những lời nói chân thành của Lan đã xoa dịu phần nào sự khó chịu trong tôi. Tôi tin vào tình yêu và sự lựa chọn của mình. Tôi tin vào Lan, vào những lời hứa của cô ấy. Tôi chỉ nhắc nhở cô ấy đừng đi chơi quá thân thiết để tránh lời ra tiếng vào, còn lại tôi hoàn toàn để cô ấy tự do. Lan mỉm cười, nụ cười ấy thật sự quá đỗi trong sáng và ấm áp, khiến tôi tin rằng cuộc hôn nhân này sẽ thật sự viên mãn, như lời cô ấy đã hứa.

Khoảng thời gian đầu, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi vẫn trôi qua êm đềm, hạnh phúc. Lan vẫn chu toàn việc nhà, chăm sóc tôi một cách tỉ mỉ. Đôi khi, cô ấy cười đùa hồn nhiên như một đứa trẻ, kể cho tôi nghe những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Tôi yêu cái cách cô ấy quan tâm đến từng chi tiết nhỏ, từ việc tôi thích ăn gì, uống gì, đến cả việc tôi thích màu áo nào nhất.

Nhưng rồi, một sự thay đổi nhỏ dần xuất hiện. Những cuộc điện thoại của Lan với bạn thân nam trở nên thường xuyên hơn.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Bố dượng đ:ố:t giấy báo trúng tuyển đại học, tôi hận ông 15 năm rồi bật khóc khi thấy thứ ông để lạiTôi, Long, vẫn nhớ n...
18/09/2025

Bố dượng đ:ố:t giấy báo trúng tuyển đại học, tôi hận ông 15 năm rồi bật khóc khi thấy thứ ông để lại

Tôi, Long, vẫn nhớ như in buổi chiều định mệnh ấy, một buổi chiều mà mọi thứ trong cuộc đời tôi dường như bị chia cắt làm hai. Ánh nắng tháng Năm xuyên qua khung cửa sổ gỗ ọp ẹp, vẽ lên nền gạch xi măng một dải lụa vàng óng. Ánh sáng ấy bao trọn lấy tờ giấy báo trúng tuyển đại học nằm trên chiếc bàn học cũ kỹ. Tên ngôi trường mà tôi đã đêm ngày mơ ước, một biểu tượng của sự thoát ly khỏi ngh:è:o khó, lấp lánh như một ngôi sao giữa bầu trời xám xịt của cuộc đời tôi. Tôi r:un r:un cầm tờ giấy, cảm giác như cầm trên tay cả một giấc mơ, cả một lời hứa. Cả một tuổi thơ nhịn ăn, nhịn mặc, cắm đầu vào sách vở, chỉ để hôm nay có được giây phút này. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, không phải vì buồn, mà là vì một niềm hạnh phúc vỡ òa, một cảm giác tự hào chưa từng có.

Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, tất cả những niềm vui và hy vọng đó đã hóa thành tr:o t:àn. Bố dượng tôi, ông Bình, một người đàn ông khắc khổ và kiệm lời, bước vào nhà. Ông không nói một tiếng, cũng không hề liếc nhìn tôi. Ánh mắt ông, như mọi khi, xa cách và lạnh lùng, như thể ông nhìn tôi không phải là một người con, mà là một kẻ xa lạ vừa tình cờ bước vào đời ông. Ông tiến lại gần chiếc bàn, cầm lấy tờ giấy báo. Tim tôi thắt lại. Tôi có linh cảm chẳng lành. Ông không hỏi han, không chúc mừng, chỉ lặng lẽ lấy trong túi ra một chiếc bật l:ử:a. Tia lửa bùng lên, soi rõ vẻ mặt chai sạn của ông. Rồi ông thản nhiên châm vào góc tờ giấy.

Tôi gào lên, một tiếng gào xé lòng, x:é to:ạc không gian yên tĩnh của căn nhà. Tôi lao đến, cố giằng lại tờ giấy, nhưng không kịp. Ngọn l:ử:a liếm nhanh, d:ữ t:ợ:n, biến giấc mơ của tôi thành một đống tro đen. Mùi giấy cháy khét lẹt, một mùi hương t:àn đ:ộ:c mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên. Nó á:m ả:nh tôi suốt cả mười lăm năm sau này. Bố dượng tôi quay lưng đi, chẳng để lại một lời giải thích. Ông cứ thế bước ra khỏi phòng, để tôi lại đó, gục xuống sàn, bàn tay còn khét mùi giấy ch:á:y, vừa nóng vừa đau. Đó không chỉ là sự mất mát của một giấc mơ, mà còn là sự đổ vỡ của một niềm tin. Tôi đã mất đi niềm tin vào một người đàn ông mà tôi đã từng cố gắng để chấp nhận.

Nỗi hận thù, từ giây phút đó, đã trở thành một phần m:á:u th:ị:t của tôi.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tôi đã tức giận khi vợ liên tục xin tiền để đưa cho chồng cũ. Nhưng một năm sau, một sự thật bất ngờ đã được hé lộ, khiế...
18/09/2025

Tôi đã tức giận khi vợ liên tục xin tiền để đưa cho chồng cũ. Nhưng một năm sau, một sự thật bất ngờ đã được hé lộ, khiến tôi phải thầm cảm ơn anh ấy.

Tôi tên là Duy, một người đàn ông 46 tuổi với cuộc sống dường như đã được định hình sẵn. Xưởng nội thất của tôi không phải là một tập đoàn lớn, nhưng đủ để tôi sống một cách thoải mái, không phải lo nghĩ về tiền bạc. Tài sản tích góp được qua nhiều năm làm việc chăm chỉ là hai căn nhà và một khoản tiết kiệm lớn hơn hai tỷ đồng, đủ để tôi có một cuộc sống an nhàn về sau. Tôi luôn nghĩ rằng, mình đã có mọi thứ, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn cảm thấy trống rỗng.

Sự trống rỗng ấy bắt đầu từ vài năm trước, khi vợ tôi ra đi vì u:ng th:ư. Cô ấy là người phụ nữ hiền lành, yêu thương tôi hết mực, nhưng số phận nghi:ệt ng:ã không cho chúng tôi có một đứa con. Từ sau khi cô ấy mất, tôi sống trong cô độc, vùi đầu vào công việc để lấp đầy nỗi đau. Bạn bè thường xuyên ghé thăm, động viên tôi tìm một người bầu bạn. "Duy, mày sống vậy mãi không buồn à? Mày còn khỏe, có nhà cửa đàng hoàng, tìm người bầu bạn đi chứ. Rồi cũng phải có đứa con để sau này nó chống gậy cho chứ?". Những lời nói ấy như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, nhưng tôi chỉ biết cười trừ. Tôi nghĩ, liệu có còn ai có thể lấp đầy khoảng trống trong tim tôi?

Trong một buổi họp mặt hội doanh nhân, tôi gặp Thảo, một người phụ nữ 31 tuổi. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy là sự nhẹ nhàng, tinh tế và cách nói chuyện có chiều sâu. Thảo từng có một đời chồng và một đứa con trai đang học lớp 1. Cô ấy kinh doanh online, thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống. Tôi bắt đầu hẹn cô ấy đi cà phê, và tôi nhận ra rằng, cô ấy là một người phụ nữ tuyệt vời. Cô ấy không đòi hỏi bất cứ điều gì ở tôi, chỉ cần một người để bầu bạn, để chia sẻ. Tôi cảm thấy bình yên khi ở bên cô ấy. Tôi cũng rất quý cậu con trai của cô ấy, một đứa bé ngoan ngoãn, lễ phép. Cứ thế, tình cảm của chúng tôi phát triển một cách tự nhiên. Sau gần một năm quen biết, chúng tôi quyết định kết hôn. Ngày cưới, tôi tặng cô ấy 200 triệu đồng để cô ấy có thể lo liệu mọi thứ và cũng là để cô ấy có một khoản riêng để phòng thân. Tôi muốn cô ấy biết rằng, tôi sẽ là người che chở cho cả hai mẹ con.

Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi bắt đầu một cách êm đềm. Căn nhà rộng lớn của tôi giờ đây tràn ngập tiếng cười, tiếng nói của Thảo và con trai cô ấy. Tôi cảm thấy hạnh phúc và bình yên. Nhưng rồi, vào một buổi tối, khi tôi đang ngồi đọc báo, Thảo bước tới, ngồi xuống bên cạnh và ngập ngừng nói:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Trong buổi ra mắt gia đình bạn gái, tôi đã buột miệng thốt lên một câu khiến cả nhà cô ấy sữ:ng s:ờ, tất cả chỉ vì tôi đ...
18/09/2025

Trong buổi ra mắt gia đình bạn gái, tôi đã buột miệng thốt lên một câu khiến cả nhà cô ấy sữ:ng s:ờ, tất cả chỉ vì tôi đã nhìn thấy mẹ vợ tương lai.

Sơn nắm chặt tay Mai, lòng bàn tay ướt đẫm m:ồ h:ôi. Chiếc taxi dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng khang trang, sơn màu be ấm áp. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại sự hồi hộp và căng thẳng. Bao nhiêu ngày tháng chuẩn bị, bao nhiêu lời hứa hẹn và sự khẳng định về một tương lai nghiêm túc, tất cả đều dồn nén vào khoảnh khắc này. Anh tin rằng mình đã sẵn sàng để đối mặt với gia đình Mai, để chứng minh tình yêu của anh không phải là một phút bồng bột, mà là một sự lựa chọn chín chắn.

Cánh cửa gỗ khẽ mở, và một nụ cười hiền hậu hiện ra. Nụ cười ấy tắt ngúm trong một cái chớp mắt, nhường chỗ cho vẻ mặt kinh ngạc tột cùng. Sơn đứng sững, toàn thân cứng đờ. Chiếc hộp quà trượt khỏi tay anh, rơi xuống nền gạch lát hoa, phát ra một âm thanh khô khốc, v:ô h:ồn. Người phụ nữ trước mặt anh, bà Thùy, mẹ của Mai, chính là người mà anh đã cố gắng xóa khỏi tâm trí mình suốt năm năm qua. Gương mặt ấy, đôi mắt ấy, từng nụ cười ấy... tất cả đều quá quen thuộc.

Bà Thùy đứng im lặng, đôi mắt mở to, ngỡ ngàng. Sắc mặt bà t:ái nh:ợt, đôi môi mấp máy nhưng không thể thốt nên lời. Không khí bỗng chốc trở nên đặc quánh, nặng trĩu. Toàn thân Sơn r:un r:ẩy. Anh cảm thấy như mình đang mắc kẹt trong một cơn á:c m:ộ:ng, một vở kịch trớ trêu mà anh không hề muốn là diễn viên chính.

Mai quay sang nhìn anh, rồi lại nhìn mẹ mình. Cô ấy cảm nhận được sự im lặng đáng sợ này. Ánh mắt cô ấy di chuyển giữa hai người, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích. Cuối cùng, cô ấy phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi r:un r:ẩy: "Hai người... quen nhau à?" Câu hỏi ấy như một nh:á:t d:a:o c:ứ:a vào sự thật tr:ầ:n tr:ụ:i mà tất cả đều đang cố gắng trốn tránh.

Cả Sơn và bà Thùy đều không trả lời. Không cần phải nói, ánh mắt họ đã nói lên tất cả. Sự lúng túng, nỗi bối rối, và một chút gì đó của sự đau đớn. Sơn cảm thấy một làn sóng cảm xúc d:ữ d:ội ập đến: hối hận, xấu hổ, sợ hãi. Hối hận vì đã từng có một đoạn quá khứ sai lầm, xấu hổ vì phải đối diện với nó trong hoàn cảnh này, và sợ hãi vì có thể đánh mất Mai.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tôi mang ít tiền về thăm bố dượng đang b:ệ:nh, nhưng một cuộc nói chuyện bất ngờ giữa mẹ và ông đã khiến tôi phải thay đ...
18/09/2025

Tôi mang ít tiền về thăm bố dượng đang b:ệ:nh, nhưng một cuộc nói chuyện bất ngờ giữa mẹ và ông đã khiến tôi phải thay đổi quyết định của mình.

Cuộc đời của tôi, Hữu Thắng, là một chuỗi những gam màu đan xen giữa ánh sáng và bóng tối. Năm nay tôi 49 tuổi, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy mình là một cậu bé gầy gò, co ro trong gió bấc của miền sơn cước phía Bắc. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, mà cái ngh:è:o ấy dường như đã trở thành định mệnh của cả dòng họ. Hai chị em tôi, tôi và chị cả Quỳnh Nga, lớn hơn tôi hai tuổi, đã quen với cảm giác đói ăn, thiếu mặc từ khi còn ẵm ngửa. Những chiếc áo vá víu, những bữa cơm chỉ toàn khoai sắn, rau dại, đã trở thành một phần của tuổi thơ chúng tôi.

"Đến Tết, mẹ sẽ làm bánh chưng thật to cho hai đứa," mẹ tôi thường nói, giọng bà r:un r:un vì lạnh, nhưng ánh mắt lại lấp lánh hy vọng. Và chúng tôi, những đứa trẻ ngây thơ, chỉ biết đợi chờ, khao khát cái hương vị của Tết, của miếng thịt hiếm hoi và cái bánh chưng tròn đầy. Còn lại, suốt 365 ngày, cuộc sống chỉ là một vòng lặp của sự thiếu thốn. Mẹ tôi, người phụ nữ gầy gò mà mạnh mẽ, đã phải chắt chiu đến mức không dám cho chúng tôi ăn trứng gà, dù gà nhà đẻ trứng đều đặn. Mỗi quả trứng đều được bà cẩn thận cất đi để mang ra chợ bán, đổi lấy vài lạng muối, thứ gia vị duy nhất trong bữa ăn đạm bạc của gia đình.

Bố tôi, một người đàn ông có học thức, là niềm tự hào của cả làng. Ông hiền lành, điềm đạm, yêu thương con cái hơn cả bản thân mình. Ông thường ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc rối bù rồi nói: "Bố học giỏi nhưng nhà mình ngh:è:o quá, không có tiền đi học tiếp. Hai đứa phải cố gắng, chỉ có con chữ mới giúp chúng ta thoát ngh:è:o." Những lời nói ấy của ông đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Mỗi tối, ông lại ngồi bên chiếc bàn gỗ ọp ẹp, dạy tôi học, kể cho tôi nghe những câu chuyện về thế giới rộng lớn ngoài kia. Có những đêm, ông cõng tôi trên vai, đi khắp làng, chỉ vào từng ngôi sao lấp lánh và nói về những điều xa xôi. Những ký ức ấy đẹp như một giấc mơ, một giấc mơ hạnh phúc mà tôi không bao giờ muốn tỉnh dậy. Nhưng rồi, giấc mơ ấy tan vỡ, chỉ còn lại nỗi đau đớn và trống rỗng. Năm tôi lên 9 tuổi, bố đột ngột qua đời vì b:ạ:o b:ệ:nh.

Cái ch:ế:t của bố đã để lại một khoảng trống khổng lồ trong lòng tôi và cả gia đình. Mẹ tôi, người phụ nữ vốn mạnh mẽ, đã gục ngã hoàn toàn. Tôi thấy bà còng lưng gặt lúa, đôi vai gầy guộc oằn mình dưới gánh nặng của những bó lúa trĩu nặng, và nước mắt bà cứ thế tuôn rơi, hòa vào m:ồ h:ôi, thấm vào đất đai. Chúng tôi, hai đứa trẻ thơ, chẳng biết làm gì để giúp mẹ. Chúng tôi chỉ biết đứng nhìn, bất lực và đau đớn. Nỗi đau ấy đã biến thành một sự o:án h:ận vô hình, o:án h:ận cái ngh:è:o, o:án h:ận số phận đã cư:ớ:p đi người cha yêu quý của tôi.

Ba năm sau, mẹ tôi đi bước nữa.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tôi gửi con gái cho chồng cũ để đi công tác, nhưng khi về, cuộc trò chuyện thân mật trong phòng ngủ đã khiến tôi bật khó...
17/09/2025

Tôi gửi con gái cho chồng cũ để đi công tác, nhưng khi về, cuộc trò chuyện thân mật trong phòng ngủ đã khiến tôi bật khóc.

Ánh trăng mỏng manh hắt qua khung cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng lờ mờ trên sàn gỗ lạnh. Tôi ngồi c:o r:o trên chiếc sofa cũ kỹ, ôm chặt tấm chăn, cố gắng xua đi cái lạnh buốt từ bên trong. Đã hơn một năm kể từ ngày tôi và Minh, chồng cũ của tôi, chính thức ly hôn. Cuộc sống của một người mẹ đơn thân chưa bao giờ là dễ dàng. Có những đêm, sự cô đơn và mệt mỏi cứ bủa vây lấy tôi, tưởng chừng như chỉ muốn buông xuôi tất cả. Nhưng rồi, tôi lại nhìn sang phòng bên, nơi con gái nhỏ, An, đang say ngủ, và tự nhủ: "Không được, vì An, mình phải mạnh mẽ."

Minh là một người đàn ông của tham vọng. Ngay từ khi còn hẹn hò, tôi đã quen với việc anh luôn bận rộn với công việc, với những dự án lớn, với những chuyến công tác triền miên. Tình yêu của chúng tôi như một cuộc chạy đua, nơi tôi luôn phải chạy theo để đuổi kịp anh. Dù sống cùng một thành phố, tôi vẫn luôn có cảm giác như đang yêu xa, như một người phụ nữ chờ đợi trong vô vọng.

Tôi từng hy vọng, khi kết hôn, mọi thứ sẽ khác. Nhưng không, hôn nhân chỉ khiến khoảng cách giữa chúng tôi trở nên rõ ràng hơn. Suốt thời gian tôi mang th:a:i, sinh con, rồi chăm con mọn, Minh vẫn mải miết với công việc. Tôi đi khám th:a:i một mình, tự mình vượt cạn trong phòng sinh lạnh lẽo, và rồi tự mình xoay sở khi An chào đời. Đêm đầu tiên con bé sốt, tôi đã ho:ảng lo:ạn đến mức bật khóc. Gửi cho anh một tin nhắn cầu cứu, nhưng rồi đổi lại là sự im lặng. Một mình tôi ôm con đến bệnh viện trong đêm mưa, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, mặn chát. Những vết thương cứ thế tích tụ, âm ỉ trong lòng.

Tôi từng trách móc, từng khóc lóc, từng nổi giận… nhưng đổi lại là sự im lặng, hoặc những lời biện minh khô khan: “Anh đang cố gắng vì tương lai của gia đình mà.” Tôi hiểu sự cố gắng của anh, nhưng tôi cần một bờ vai, cần một người đồng hành chứ không chỉ là những đồng tiền anh gửi về. Cuộc sống cứ thế trôi đi, và tôi nhận ra mình đang ngày càng kiệt sức. Lồng ngực tôi đầy những vết nứt, không thể hàn gắn được nữa. Cuối cùng, tôi buông tay. Tôi ôm con ra khỏi căn nhà từng là tổ ấm, mang theo những mảnh vỡ của một cuộc hôn nhân, và bắt đầu cuộc sống mới ở một căn trọ nhỏ.

Một tuần trước, công ty tôi bất ngờ có một dự án quan trọng, và sếp yêu cầu tôi phải đi công tác gấp trong vòng một tuần. Tôi ho:ảng lo:ạn. Người thân bên ngoại ở xa, bạn bè ai cũng bận rộn. Đang lúc rối bời, tôi chợt nhớ đến Minh. Cầm điện thoại trên tay, tôi do dự. Liệu có nên không? Liệu anh có đồng ý không? Một phần trong tôi muốn buông xuôi, muốn tìm một cách giải quyết khác. Nhưng rồi, sự lo lắng cho An đã thôi thúc tôi mạnh dạn nhắn tin cho anh, dù không ôm nhiều hy vọng.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Một ông lão bán sách mù chữ đã nuôi con trai khôn lớn. Khi cậu con trai nhận giải thưởng báo chí danh giá, một vị giáo s...
17/09/2025

Một ông lão bán sách mù chữ đã nuôi con trai khôn lớn. Khi cậu con trai nhận giải thưởng báo chí danh giá, một vị giáo sư nổi tiếng đã đến gặp cậu và tiết lộ một bí mật động trời về người cha già.

Buổi chiều muộn, khi những tia nắng cuối cùng còn vương trên tán cây bàng cổ thụ, tiệm sách cũ của ông Ba lại chìm vào sự tĩnh lặng quen thuộc. Tiệm không có biển hiệu, không có tên. Nó chỉ là một góc nhỏ nép mình trong con hẻm, nơi thời gian dường như đã ngủ quên. Ông Ba ngồi đó, trên chiếc ghế gỗ cũ mòn, dáng người gầy guộc, mái tóc bạc trắng như cước, và đôi mắt nhuốm màu năm tháng. Ông chậm rãi, cẩn thận phủi từng hạt bụi li ti trên một cuốn sách đã ố vàng. Với ông, mỗi cuốn sách không chỉ là một món hàng, mà là một sinh mệnh, một câu chuyện đang chờ được kể.

Ông Ba không biết chữ. Cuộc đời ông gắn liền với con chữ nhưng lại như một người đứng ngoài cuộc, ngắm nhìn một thế giới lung linh mà mình không thể chạm tới. Ông Ba không bao giờ cảm thấy bất tiện hay tủi hổ. Thay vào đó, ông có một sự trân trọng lạ lùng đối với những cuốn sách. Ông nâng niu chúng như những người bạn tri kỷ, cảm nhận được sự ấm áp, sự thâm trầm của chúng qua từng trang giấy. Cái ngh:è:o không bào mòn được tình yêu của ông, mà ngược lại, còn hun đúc nó thành một thứ tình cảm sâu sắc, vô tận. Ông tin rằng, dù không thể đọc bằng mắt, ông vẫn có thể “đọc” được chúng bằng trái tim mình.

An, cậu con trai nuôi của ông, là người mang thế giới đó đến gần hơn với ông. An về nhà, tiếng bước chân rộn rã, tiếng cười trong trẻo vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch của tiệm sách. "Ba ơi, con được điểm mười môn Văn!" An reo lên, đưa tờ giấy kiểm tra cho ông Ba. Ông Ba đón lấy, đôi tay thô ráp r:un r:un. Ông không thể đọc được con số 10 tròn trĩnh kia, nhưng ông cảm nhận được niềm vui, sự tự hào của con trai mình qua từng nụ cười, từng ánh mắt. Ông vuốt ve tờ giấy, cảm giác như đang chạm vào một thành tựu vĩ đại. Hạnh phúc của ông không nằm ở những con chữ, mà nằm ở sự phát triển, ở tương lai của đứa con trai mà ông yêu quý hơn cả sinh mạng mình.

An lớn lên trong tiệm sách, trong tình yêu thương vô bờ của ông Ba. Cuộc sống của họ đơn giản, nhưng không hề thiếu thốn. Ông Ba dành dụm từng đồng xu lẻ, không phải để mua những món đồ đắt đỏ, mà để mua những cuốn sách mà An thích. Có lần, An thấy ông Ba cầm một cuốn sách dày cộp, bìa đã rách. "Ba mua cuốn này làm gì ạ? Nó cũ quá rồi." An hỏi, ánh mắt ngạc nhiên. Ông Ba mỉm cười hiền hậu, ánh mắt ông lấp lánh như đang nhìn thấy một kho báu. "Nó cũ, nhưng nó quý, con ạ. Có một người bạn của ba ngày xưa từng nói, tri thức là báu vật không thể mua được bằng tiền. Ba chỉ muốn có thật nhiều báu vật để sau này con lớn lên, con có thể mang theo nó vào đời."

Câu nói ấy đã in sâu vào tâm trí An. Cậu hiểu rằng, đối với ông Ba, mỗi cuốn sách không chỉ là một vật thể vô tri, mà là cả một thế giới. Đó là thế giới mà ông Ba không thể bước vào, nhưng ông lại muốn dùng tất cả tình yêu của mình để mở ra cánh cửa đó cho An. An bắt đầu đọc sách cho ông Ba nghe. Giọng cậu bé trong trẻo, rành mạch, kể về những câu chuyện cổ tích, những cuộc phiêu lưu kỳ thú. Ông Ba ngồi lặng yên, đôi mắt nhắm lại, lắng nghe từng lời, từng câu, như đang được sống trong một giấc mơ tuyệt đẹp. Ông không thể đọc, nhưng ông cảm nhận được sự vĩ đại của tri thức, sự rộng lớn của thế giới qua từng câu chữ.

An lớn lên, đam mê con chữ ngày càng mãnh liệt.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Mất cảm hứng sau t:ai n:ạn, một họa sĩ tài năng trở về quê và gặp một cô bé m:ồ c:ôi làm thủ công mưu sinh. Một ngày, mộ...
17/09/2025

Mất cảm hứng sau t:ai n:ạn, một họa sĩ tài năng trở về quê và gặp một cô bé m:ồ c:ôi làm thủ công mưu sinh. Một ngày, một tác phẩm của cô bé được trưng bày tại bảo tàng lớn đã hé lộ một bí mật gây s:ố:c về tương lai của cả hai.

Mưa dầm dề rả rích, xoa dịu cái nắng gắt của buổi trưa, đồng thời cũng tưới tắm cho nỗi trống trải trong lòng anh. Anh là Khắc Hưng, một họa sĩ từng được giới nghệ thuật săn đón. Những bức tranh sơn dầu của anh đã từng được treo ở những phòng trưng bày lớn, được các nhà sưu tầm tranh giàu có tranh giành. Nhưng đó là quá khứ. Sau vụ t:ai n:ạn giao thông nghiêm trọng hai năm trước, anh không chỉ mất đi cảm hứng sáng tác mà cánh tay phải cũng không còn linh hoạt như xưa. Tay anh r:un r:ẩ:y, những đường cọ mềm mại giờ đây trở nên thô cứng và v:ô h:ồn. Anh bán căn nhà ở thành phố, bỏ lại danh tiếng và sự hào nhoáng, trở về ngôi nhà gỗ nhỏ ở vùng ngoại ô, nơi chỉ có tiếng chim hót và tiếng lá xào xạc.

Ngôi nhà nằm nép mình bên triền đồi, bao quanh là vườn cây ăn trái sum suê. Anh sống một mình, bầu bạn với những bức tranh dang dở xếp chồng lên nhau trong góc phòng. Anh thử cầm cọ, nhưng mỗi lần như thế, một cảm giác bất lực lại xâm chiếm. Màu sắc trở nên nhạt nhòa, đường nét méo mó. Anh ném cọ xuống, chán nản nhìn ra khung cửa sổ nơi màn mưa vẫn đang giăng mắc. “Tất cả đã hết rồi,” anh thầm nghĩ. Nỗi đau th:ể x:á:c giờ đây chỉ là cái cớ, nỗi đau lớn nhất là anh đã không còn tìm thấy sự kết nối giữa linh hồn mình với những màu sắc kia nữa.

Chiều tà, mưa tạnh. Anh ra vườn, cắt vài cành hoa để cắm. Bất chợt, anh nhìn thấy một cô bé ngồi dưới mái hiên nhà kho cũ, đôi bàn tay thoăn thoắt tết từng sợi mây tre. Đôi bàn tay nhỏ xíu, chai sạn và thô ráp, nhưng lại uyển chuyển đến lạ thường. Cô bé gầy gò, mái tóc rối bù, quần áo cũ kỹ nhưng ánh mắt lại sáng rực. Cô bé là Ánh Dương, m:ồ c:ôi cha mẹ từ bé, sống cùng bà ngoại già yếu ở làng bên. Cô làm đồ thủ công để kiếm sống. Anh cứ đứng lặng lẽ nhìn, như tìm thấy một điều gì đó đã đánh mất từ lâu.

Anh tiến lại gần, Ánh Dương giật mình, vội giấu chiếc giỏ mây đang đan dở ra sau lưng. “Chú... chú cần gì ạ?” Giọng cô bé r:un r:ẩy. Anh mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi trong hai năm qua. “Không có gì. Chú chỉ muốn xem thôi.” Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, Ánh Dương rụt rè đặt chiếc giỏ mây lên lòng bàn tay anh. Anh ngắm nghía. Chiếc giỏ mây nhỏ xíu, thô mộc nhưng từng đường đan lại vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo. Từ chất liệu đến kỹ thuật, Ánh Dương đã làm rất tốt. Anh hỏi: “Cháu làm được bao nhiêu chiếc như thế này một ngày?” “Tùy ạ. Nhanh thì được hai chiếc, nhưng ít ai mua. Cháu cũng chỉ bán được cho vài cửa hàng nhỏ trong làng thôi.” Nghe thấy những lời đó, lòng anh xót xa. Ánh Dương không chỉ có tài năng mà còn có cả sự kiên trì và nỗ lực. Điều mà Khắc Hưng, một họa sĩ từng được ca tụng là tài năng, giờ đây lại đánh mất.

Kể từ ngày hôm đó, Khắc Hưng thường xuyên đến thăm Ánh Dương. Anh mua lại toàn bộ số đồ thủ công của cô bé, giá cao gấp đôi thị trường. Cô bé Ánh Dương, ban đầu rụt rè và đề phòng, dần dần cởi mở hơn. Một buổi chiều, sau khi Khắc Hưng đưa cho Ánh Dương một túi tiền, cô bé ngước nhìn anh, ánh mắt đầy sự cảm động, khẽ nói:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Bố mẹ chồng vừa dọn đến ở cùng, tôi chỉ nói với chồng một câu, nhưng chỉ ba ngày sau, họ đã lặng lẽ về quê.Một tháng sau...
17/09/2025

Bố mẹ chồng vừa dọn đến ở cùng, tôi chỉ nói với chồng một câu, nhưng chỉ ba ngày sau, họ đã lặng lẽ về quê.

Một tháng sau ngày cưới, căn nhà nhỏ của vợ chồng tôi vẫn còn vương vấn hương hoa ly và không khí ngọt ngào của tuần trăng mật. Anh Hoàng, chồng tôi, vẫn ân cần, vẫn chu đáo. Mỗi sáng, anh đều dậy sớm pha cho tôi một cốc cà phê nóng, rồi cùng nhau ngồi bên bàn ăn, đọc báo, ngắm nhìn thành phố thức giấc. Cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi đi, êm đềm như một khúc nhạc. Tôi tưởng rằng, hạnh phúc này sẽ mãi mãi kéo dài, không một chút gợn sóng.

Nhưng rồi, một buổi chiều, tiếng chuông điện thoại reo vang, phá tan sự yên tĩnh. Đầu dây bên kia là giọng nói của mẹ chồng, bà thông báo rằng, bà và bố sẽ dọn lên ở cùng chúng tôi. Lòng tôi chợt thắt lại. Tôi biết, bố mẹ anh Hoàng đã già yếu, sống một mình ở quê cũng không tiện. Anh Hoàng, là con trai cả, chắc chắn sẽ muốn chăm sóc bố mẹ. Nhưng tôi, một cô con dâu mới về, vẫn còn chưa kịp quen với nếp sống của gia đình chồng, lại phải đối mặt với một thay đổi lớn như vậy.

Tôi nhìn sang anh Hoàng, anh vẫn nở nụ cười hiền lành, trấn an tôi: "Em đừng lo, bố mẹ cũng dễ tính lắm. Sống chung chắc chắn sẽ vui hơn." Tôi chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng, một nỗi lo lắng vô hình đã bắt đầu len lỏi. Cuộc sống của chúng tôi, liệu có còn được yên bình như trước? Tôi tự nhủ, mình phải cố gắng, phải đối xử tốt với bố mẹ chồng, để họ cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.

Ba ngày sau, bố mẹ chồng tôi dọn đến. Căn nhà vốn rộng rãi nay trở nên chật chội. Nếp sống của chúng tôi cũng bị đảo lộn hoàn toàn. Bố mẹ anh Hoàng có những thói quen khác biệt. Bố chồng tôi, ông là một người tỉ mỉ và kĩ tính. Ông thường xuyên nhắc nhở tôi về những việc nhỏ nhặt trong nhà, từ việc sắp xếp chén đĩa, đến việc lau dọn sàn nhà. Mẹ chồng tôi, bà lại là người truyền thống, luôn muốn mọi thứ phải theo nếp cũ.

Bữa cơm gia đình, vốn là khoảng thời gian vui vẻ, nay trở nên gượng gạo. Mẹ chồng tôi thường xuyên nấu những món ăn truyền thống của quê hương, những món mà tôi không quen. Tôi cố gắng ăn, cố gắng khen ngợi, nhưng bà vẫn cảm nhận được sự miễn cưỡng của tôi. "Con ăn ít thế? Món mẹ nấu không hợp khẩu vị sao?" Bà hỏi, giọng có chút hờn dỗi. "Không đâu mẹ, món nào mẹ nấu cũng ngon cả ạ," tôi vội vàng đáp lời, nhưng trong lòng, tôi cảm thấy nặng trĩu.

Những lời nhắc nhở, những câu hỏi thăm, dần dần trở thành những lời phàn nàn, những sự so sánh. Mẹ chồng tôi thường kể về những cô con dâu của bạn bà, những người nấu ăn giỏi, khéo léo, chăm chỉ. Tôi nghe những câu chuyện ấy, lòng tôi như có k:im ch:âm. Tôi biết, tôi không hoàn hảo, nhưng tôi đã cố gắng hết mình. Tôi cố gắng hòa nhập, cố gắng yêu thương, nhưng dường như, sự cố gắng của tôi vẫn không đủ.

Một buổi sáng, tôi đang dọn dẹp nhà cửa thì nghe tiếng mẹ chồng nói chuyện với anh Hoàng. "Con xem vợ con kìa, sáng nào cũng ngủ nướng đến tận chín giờ. Hồi xưa mẹ bằng tuổi nó, làm việc quần quật từ sớm." Giọng bà có chút gay gắt. Tôi đứng khựng lại, tim đập mạnh. Tôi muốn chạy ra giải thích, muốn nói rằng tôi đã thức dậy từ sáu giờ để làm bữa sáng cho cả nhà, nhưng rồi lại thôi. Tôi sợ, sợ sự đối đầu, sợ những cuộc cãi vã.

Sự m:âu thu:ẫn âm ỉ cứ lớn dần lên. Đỉnh điểm là một buổi tối nọ,...

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Dù tháng nào cũng đưa 30 triệu, nhưng vợ tôi vẫn không vui. Và trong lần mẹ tôi đến thăm, một sự việc bất ngờ đã xảy ra,...
17/09/2025

Dù tháng nào cũng đưa 30 triệu, nhưng vợ tôi vẫn không vui. Và trong lần mẹ tôi đến thăm, một sự việc bất ngờ đã xảy ra, khiến tôi t:ức tái mặt.

Đã hơn mười năm kể từ ngày tôi đặt chân lên thành phố này. Mười năm sống giữa những tòa nhà chọc trời, những con đường tấp nập, và mười năm yêu, cưới một người phụ nữ mà tôi tưởng rằng sẽ cùng tôi xây dựng một tổ ấm bình yên. Ngọc là vợ tôi, một người phụ nữ nổi tiếng là giỏi giang, tháo vát. Thế nhưng, đằng sau vẻ ngoài ấy là một nỗi á:m ả:nh về tiền bạc, một nỗi lo lắng đến mức biến thành sự hà tiện, bủn xỉn. Mỗi tháng, tôi đều đưa cho cô ấy ba mươi triệu đồng để chi tiêu, một con số mà nhiều người phải mơ ước. Vậy mà, chưa bao giờ tôi thấy nụ cười thật sự thanh thản trên gương mặt vợ. Ánh mắt cô ấy luôn chất chứa những toan tính, những lo âu về một tương lai xa xôi, mờ mịt.

Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác ngột ngạt bao trùm lên ngôi nhà của chúng tôi. Căn bếp luôn thoang thoảng mùi rau luộc, mùi đậu phụ, những món ăn rẻ tiền, lặp đi lặp lại. Tôi không thể hiểu nổi, ba mươi triệu đồng mỗi tháng, nó đi đâu? Vợ tôi không hề mua sắm quần áo đắt tiền, không đi spa, không mua mỹ phẩm. Cô ấy sống một cuộc sống giản dị đến mức khắc khổ. Tôi từng nghĩ, sự tiết kiệm ấy là một đức tính tốt, là sự vun vén cho gia đình. Nhưng rồi, tôi nhận ra, sự tiết kiệm ấy đã biến thành một lư:ỡi d:a:o vô hình, từ từ c:ứ:a vào hạnh phúc của chúng tôi.

Mẹ tôi, người phụ nữ đã dành cả cuộc đời để nuôi tôi khôn lớn, từ quê lên thăm. Bà đã ngoài sáu mươi tuổi, lưng còng, đôi mắt mờ đục vì những năm tháng dãi dầu mưa nắng. Tôi muốn bù đắp cho bà, muốn bà được ăn những món ngon, được tận hưởng cuộc sống thành thị dù chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Tôi dắt bà vào một siêu thị lớn, bà cứ ngỡ ngàng trước những kệ hàng đầy ắp thực phẩm. Tôi chọn một ít thịt bò, một vài con tôm sú, và cả một chùm nho sữa Mỹ. Mẹ tôi cứ gạt tay tôi: "Thôi con ơi, đừng mua làm gì. Mẹ ở quê ăn rau, ăn cá quen rồi, những thứ này đắt đỏ lắm." Tôi vẫn kiên quyết mua, tôi muốn mẹ tôi biết rằng, con trai mẹ giờ đã trưởng thành, có thể lo cho bà một cuộc sống đủ đầy hơn.

Về đến nhà, khi nhìn thấy túi đồ, gương mặt Ngọc lập tức biến sắc. Cô ấy cau mày, buông một câu đầy vẻ khó chịu:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Một buổi đi massage thư giãn với mẹ chồng đã trở thành một cú s:ố:c lớn, khi tôi thấy chồng mình ôm ấp một cô gái lạ nga...
17/09/2025

Một buổi đi massage thư giãn với mẹ chồng đã trở thành một cú s:ố:c lớn, khi tôi thấy chồng mình ôm ấp một cô gái lạ ngay trước mặt.

Ngày về làm dâu, tôi luôn tâm niệm một điều: hãy sống thật tốt, thật tử tế, để xứng đáng với tình yêu thương mà chồng dành cho, và để trở thành một người con dâu hiếu thảo. Nhà chồng tôi không phải là một gia đình cầu kỳ, khó tính, nhưng mẹ chồng đã ngoài sáu mươi, sức khỏe cũng không còn được như trước. Những cơn đau lưng, nhức mỏi cứ đến rồi đi, khiến bà thường xuyên mất ngủ. Thấy bà như vậy, tôi luôn tranh thủ cuối tuần đưa bà đi massage, vừa để bà thư giãn, vừa để hai mẹ con có thêm thời gian trò chuyện, tâm sự. Mỗi lần như thế, tôi đều cảm nhận được một sự gắn kết vô hình đang lớn dần lên giữa chúng tôi.

Hôm ấy, không khí trong spa thật dễ chịu. Hương tinh dầu chanh sả thoang thoảng, tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm dịu. Sau gần hai tiếng nằm thư giãn trong phòng trị liệu, tôi cùng mẹ chồng bước ra sảnh. Mẹ chồng tôi trông có vẻ sảng khoái hơn hẳn, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Tôi cũng cảm thấy lòng mình thanh thản, nhẹ nhõm. Tôi lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi xe thì bất ngờ, ánh mắt tôi chạm phải một hình ảnh khiến toàn thân như đóng băng. Tim tôi như ngừng đập, mọi âm thanh xung quanh đều tan biến.

Từ thang máy, chồng tôi, người đàn ông mà tôi tin tưởng, yêu thương hơn cả bản thân, đang bước ra. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ lạ mặt. Họ không chỉ đi cạnh nhau mà còn thân mật đến mức tay trong tay, cô ta còn ngả đầu vào vai anh, cười rúc rích. Chồng tôi, một người luôn tỏ ra đứng đắn, nghiêm túc, thậm chí còn vòng tay ôm eo cô ta ngay giữa sảnh đông người. Trái tim tôi nhói buốt, một cảm giác đ:au đ:ớn, t:ủi nh:ục dồn nén, m:á:u như dồn hết lên mặt. Tôi đứng ch:ế:t lặng, không tin nổi vào mắt mình. Toàn bộ thế giới của tôi như sụp đổ trong khoảnh khắc.

Mẹ chồng tôi cũng nhìn thấy. Ánh mắt bà sững lại trong thoáng chốc, sự ngạc nhiên, bàng hoàng hiện rõ. Nhưng chỉ trong một tích tắc, bà đã lấy lại được vẻ bình tĩnh. Nét mặt bà từ ngỡ ngàng chuyển sang s:ắc lạnh, đôi môi mím chặt. Trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng, chân tay r:un r:ẩy không thể di chuyển, bà đã bước lên phía trước, cất giọng bình thản nhưng s:ắc lạnh:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when 5 Phút Kiến Thức posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to 5 Phút Kiến Thức:

Share