17/09/2025
Bố mẹ chồng vừa dọn đến ở cùng, tôi chỉ nói với chồng một câu, nhưng chỉ ba ngày sau, họ đã lặng lẽ về quê.
Một tháng sau ngày cưới, căn nhà nhỏ của vợ chồng tôi vẫn còn vương vấn hương hoa ly và không khí ngọt ngào của tuần trăng mật. Anh Hoàng, chồng tôi, vẫn ân cần, vẫn chu đáo. Mỗi sáng, anh đều dậy sớm pha cho tôi một cốc cà phê nóng, rồi cùng nhau ngồi bên bàn ăn, đọc báo, ngắm nhìn thành phố thức giấc. Cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi đi, êm đềm như một khúc nhạc. Tôi tưởng rằng, hạnh phúc này sẽ mãi mãi kéo dài, không một chút gợn sóng.
Nhưng rồi, một buổi chiều, tiếng chuông điện thoại reo vang, phá tan sự yên tĩnh. Đầu dây bên kia là giọng nói của mẹ chồng, bà thông báo rằng, bà và bố sẽ dọn lên ở cùng chúng tôi. Lòng tôi chợt thắt lại. Tôi biết, bố mẹ anh Hoàng đã già yếu, sống một mình ở quê cũng không tiện. Anh Hoàng, là con trai cả, chắc chắn sẽ muốn chăm sóc bố mẹ. Nhưng tôi, một cô con dâu mới về, vẫn còn chưa kịp quen với nếp sống của gia đình chồng, lại phải đối mặt với một thay đổi lớn như vậy.
Tôi nhìn sang anh Hoàng, anh vẫn nở nụ cười hiền lành, trấn an tôi: "Em đừng lo, bố mẹ cũng dễ tính lắm. Sống chung chắc chắn sẽ vui hơn." Tôi chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng, một nỗi lo lắng vô hình đã bắt đầu len lỏi. Cuộc sống của chúng tôi, liệu có còn được yên bình như trước? Tôi tự nhủ, mình phải cố gắng, phải đối xử tốt với bố mẹ chồng, để họ cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.
Ba ngày sau, bố mẹ chồng tôi dọn đến. Căn nhà vốn rộng rãi nay trở nên chật chội. Nếp sống của chúng tôi cũng bị đảo lộn hoàn toàn. Bố mẹ anh Hoàng có những thói quen khác biệt. Bố chồng tôi, ông là một người tỉ mỉ và kĩ tính. Ông thường xuyên nhắc nhở tôi về những việc nhỏ nhặt trong nhà, từ việc sắp xếp chén đĩa, đến việc lau dọn sàn nhà. Mẹ chồng tôi, bà lại là người truyền thống, luôn muốn mọi thứ phải theo nếp cũ.
Bữa cơm gia đình, vốn là khoảng thời gian vui vẻ, nay trở nên gượng gạo. Mẹ chồng tôi thường xuyên nấu những món ăn truyền thống của quê hương, những món mà tôi không quen. Tôi cố gắng ăn, cố gắng khen ngợi, nhưng bà vẫn cảm nhận được sự miễn cưỡng của tôi. "Con ăn ít thế? Món mẹ nấu không hợp khẩu vị sao?" Bà hỏi, giọng có chút hờn dỗi. "Không đâu mẹ, món nào mẹ nấu cũng ngon cả ạ," tôi vội vàng đáp lời, nhưng trong lòng, tôi cảm thấy nặng trĩu.
Những lời nhắc nhở, những câu hỏi thăm, dần dần trở thành những lời phàn nàn, những sự so sánh. Mẹ chồng tôi thường kể về những cô con dâu của bạn bà, những người nấu ăn giỏi, khéo léo, chăm chỉ. Tôi nghe những câu chuyện ấy, lòng tôi như có k:im ch:âm. Tôi biết, tôi không hoàn hảo, nhưng tôi đã cố gắng hết mình. Tôi cố gắng hòa nhập, cố gắng yêu thương, nhưng dường như, sự cố gắng của tôi vẫn không đủ.
Một buổi sáng, tôi đang dọn dẹp nhà cửa thì nghe tiếng mẹ chồng nói chuyện với anh Hoàng. "Con xem vợ con kìa, sáng nào cũng ngủ nướng đến tận chín giờ. Hồi xưa mẹ bằng tuổi nó, làm việc quần quật từ sớm." Giọng bà có chút gay gắt. Tôi đứng khựng lại, tim đập mạnh. Tôi muốn chạy ra giải thích, muốn nói rằng tôi đã thức dậy từ sáu giờ để làm bữa sáng cho cả nhà, nhưng rồi lại thôi. Tôi sợ, sợ sự đối đầu, sợ những cuộc cãi vã.
Sự m:âu thu:ẫn âm ỉ cứ lớn dần lên. Đỉnh điểm là một buổi tối nọ,...
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇