26/07/2025
Sinh nhật bố chồng, tôi vào bếp từ sáng sớm còn em dâu ngồi chơi điện thoại, khi mẹ chồng nói câu này, vợ chồng tôi bỏ đi
Cuộc đời Lan, ở tuổi hai mươi tư, là một chuỗi ngày dài của sự nhẫn nại và tình yêu thương vô bờ bến. Cô kết hôn với Minh, người đàn ông hơn cô một tuổi, anh cả trong gia đình ba anh chị em. Minh hiền lành, chất phác, nhưng trong mắt bố mẹ anh, anh lại là đứa con "vô dụng" nhất. Từ thuở bé, gánh nặng gia đình đã đè nặng lên đôi vai gầy của anh. Minh phải bỏ dở việc học, vùi mình vào những công việc nặng nhọc để kiếm tiền, chắt chiu từng đồng gửi về phụ giúp hai em ăn học. Anh chăm chỉ, biết nấu ăn, giặt giũ, và chăm sóc các em từ tấm bé. Nhưng dường như, càng làm được nhiều việc, bố mẹ chồng cô lại càng coi đó là bổn phận đương nhiên, là trách nhiệm mà anh phải gánh vác.
Minh và Lan đến với nhau bằng tình yêu chân thành, không chút toan tính. Cả hai đều xuất thân từ những gia đình ngh:è:o khó, cùng trải qua bao vất vả mưu sinh nơi phố thị. Chính vì thế, họ hiểu, thông cảm và thương yêu nhau hơn bất kỳ ai. Tình yêu của họ giản dị, không hoa mỹ, nhưng lại bền chặt như rễ cây bám sâu vào lòng đất. Lan nhìn Minh, đôi mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ và xót xa. Cô biết, người đàn ông này đã hy sinh quá nhiều, và cô nguyện sẽ dùng cả đời mình để bù đắp cho anh.
Trái ngược với Minh, em trai anh, Hùng, lại là niềm tự hào của cả gia đình. Hùng học đại học, ra trường có công việc tốt, lại lấy được Ngọc, một cô gái thành phố xinh đẹp, con một, của hồi môn là một căn hộ sang trọng giữa trung tâm. Từ ngày về làm dâu, Ngọc không hề đụng tay vào việc bếp núc, giặt giũ, mọi việc trong nhà cô đều mặc kệ. Thế nhưng, Bà Thoa, mẹ chồng Lan, vẫn luôn dành những lời khen ngợi có cánh cho cô em dâu: "Nó là người thành phố, nó có giá, con ạ." Bà nói với Lan, giọng điệu đầy ẩn ý, khiến Lan cảm thấy như có một nh:á:t d:a:o vô hình c:ứ:a vào tim. Hùng thì cưng chiều vợ đến mức m:ù qu:á:ng, mọi lời Ngọc nói, mọi điều Ngọc muốn, anh đều răm rắp nghe theo.
Lan hiểu, cô không được lòng mẹ chồng ngay từ khi mới về làm dâu. Bà Thoa luôn nhìn cô với ánh mắt dò xét, đôi khi là khinh thường. Mọi việc bà sai, Lan đều cố gắng làm tròn bổn phận, không một lời than vãn. Cô hiểu, Bà Thoa không thích mình, nhưng vì thương Minh, vì muốn giữ gìn hòa khí gia đình, Lan nhẫn nhịn tất cả. Cô tự nhủ, chỉ cần Minh hiểu và thương cô là đủ. Những lời nói, ánh mắt của mẹ chồng, dù có c:a:y ngh:i:ệt đến đâu, cô cũng sẽ cố gắng bỏ ngoài tai.
Năm nay, bố chồng Lan, Ông Phi, tròn sáu mươi tuổi. Bà Thoa quyết định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật lớn, mời họ hàng, bạn bè thân thiết. Bà gọi điện cho tất cả các con, yêu cầu về đông đủ. Hùng và Ngọc cũng tranh thủ xin nghỉ phép để về. Vừa thấy hai người ấy, Bà Thoa đã cười tít mắt, vội vàng chạy ra đón, khen hết lời là hiếu thảo, dù họ về tay không, quà cáp chẳng có gì đặc biệt. Lan đứng đó, nhìn cảnh tượng ấy, lòng cô chùng xuống. Một cảm giác tủi thân len lỏi, nhưng cô cố gắng xua đi.
Lan dậy từ tờ mờ sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng. Cô bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, nấu nướng cho bữa tiệc lớn. Tiếng dao thớt lạch cạch, tiếng nước chảy róc rách, tiếng l:ử:a reo tí tách, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sự bận rộn. Cô cặm cụi thái rau, ướp thịt, rửa tôm, tay không ngừng nghỉ. Mồ hôi lấm tấm trên trán, chảy dọc sống lưng, làm ướt đẫm chiếc áo mỏng. Bà Thoa đi đi lại lại, không một lời động viên, chỉ hối thúc: "Nhanh lên, Lan! Để mọi người đợi đến bao giờ?" Giọng bà lạnh lùng, không chút thương cảm. Lan mệt mỏi, nhưng cô không dám than một câu. Cô chỉ cúi đầu, tiếp tục công việc của mình.
Thấy Lan luống cuống, đôi tay thoăn thoắt nhưng vẫn không kịp với khối lượng công việc khổng lồ, Mai, em gái chồng, người vốn rất thương Lan, chạy vào bếp phụ. "Chị dâu, để em giúp chị một tay. Một mình chị sao làm xuể." Mai nói, giọng nhẹ nhàng, ánh mắt đầy sự cảm thông. Lan nhìn Mai, lòng cô ấm lại. Ít nhất, trong căn nhà này, vẫn còn có người hiểu và thương cô. Hai chị em cặm cụi, người rửa rau, người thái thịt, người nêm nếm gia vị, miệt mài mấy tiếng đồng hồ mới xong bữa cỗ thịnh soạn.
Đồ ăn vừa được bày biện lên bàn, hương thơm lan tỏa khắp phòng ăn, chưa kịp nóng thì một giọng nói lạnh tanh cất lên từ phía sofa.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇