Giải Mã - Sự Kiện Lịch Sử

Giải Mã - Sự Kiện Lịch Sử Tìm hiểu lịch sử, sự kiện,...

Chứng kiến hành động của mẹ chồng với con trai, tôi vừa s:ợ vừa bất an t:ột đ:ộTôi gần 30 tuổi khi quyết định lấy chồng....
11/06/2025

Chứng kiến hành động của mẹ chồng với con trai, tôi vừa s:ợ vừa bất an t:ột đ:ộ

Tôi gần 30 tuổi khi quyết định lấy chồng. Không phải tôi không có lựa chọn, mà vì đến lúc tôi muốn ổn định. Người ta hay nói "phụ nữ độc lập thì kén chọn", nhưng kỳ thực, càng mạnh mẽ, càng dễ cô đơn. Tôi từng mơ về một người chồng giỏi giang, thành đạt, nhưng cuối cùng lại chọn một người hiền lành, tiết kiệm, bình dị.

Chồng tôi không đẹp trai lộng lẫy, không hào nhoáng như những người tôi từng hẹn hò, nhưng anh khiến tôi cảm thấy bình yên. Anh yêu thương tôi, không toan tính, không giấu diếm. Quan trọng hơn, gia đình anh lúc đầu nhìn vào rất mẫu mực: bố mẹ sống tình cảm, chị em thân thiết, nề nếp. Tôi đã nghĩ, “đây là một bến đỗ an toàn.”

Nhưng tôi đã sai.

Sau khi cưới, tôi mới hiểu thế nào là “bề ngoài tử tế.” Gia đình chồng tôi sống như một cái sân khấu – lúc nào cũng đóng vai thương yêu trước mặt thiên hạ, nhưng bên trong đầy mâu thuẫn, kiểm soát, và ng:ột ng:ạt. Đặc biệt là mẹ chồng tôi – người phụ nữ khó hiểu và đầy quyền lực trong căn nhà đó.

Ngay từ tuần trăng mật, bà đã gọi điện liên tục cho chồng tôi, không dưới mười lần mỗi ngày, chỉ để hỏi “ăn chưa, uống thuốc chưa, ngủ chưa.” Ban đầu tôi nghĩ là tình mẫu tử. Nhưng đến khi tận mắt chứng kiến bà vào phòng tắm kỳ lưng cho con trai đã hơn ba mươi tuổi, tôi không thể không r:ù:ng mình.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Lấy chồng trưởng họ, mẹ chồng nói 1 câu khi biết tôi đang mang th:a:i bé gáiTôi sinh ra trong một gia đình không mấy khá...
11/06/2025

Lấy chồng trưởng họ, mẹ chồng nói 1 câu khi biết tôi đang mang th:a:i bé gái

Tôi sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, lớn lên giữa tiếng gió đồng và mùi khói bếp. Khi học đại học, tôi gặp anh – người đàn ông hơn tôi tám tuổi, hiền lành, điềm đạm. Anh nói anh thương tôi vì tôi giản dị và biết nghĩ cho người khác. Còn tôi thương anh vì anh kiên nhẫn, biết lắng nghe, và luôn ôm tôi mỗi khi tôi khóc vì chuyện xa nhà. Chúng tôi cưới nhau sau hai năm làm chung công ty, khi cả hai chưa có gì trong tay ngoài một mảnh đất nhỏ và khoản n:ợ ngân hàng.

Anh là con trưởng, lại là trưởng họ, cái danh nghe thôi đã nặng như đá đè lên vai. Gia đình chồng tôi ở một tỉnh miền Bắc, trọng nam đến độ coi đứa con gái là “khúc dạo đầu chưa thành bài hát”. Mẹ chồng tôi không giấu nổi vẻ mặt thất vọng khi biết đứa con đầu lòng của tôi là gái. “Con dâu trưởng mà đ:ẻ con gái, nhà này coi như đứt giống,” bà buông một câu trong lúc tôi đang ngồi ăn cơm cữ, rơm rớm sữa. Tôi lặng thinh, nghe tim mình nhoi nh:ói như bị x:át mu:ối.

Tôi không trách anh, vì anh chưa từng nói lời nặng với tôi. Anh ôm con như báu vật, ru con mỗi tối, thức đêm cùng tôi những ngày con sốt. Anh còn giấu mẹ cho tôi uống sữa bổ, bảo rằng: “Đừng để bụng, mẹ chỉ quen nghĩ vậy thôi.” Nhưng những lời dị nghị, những ánh mắt so sánh từ họ hàng chồng như vết cắt rỉ máu âm thầm. Tôi không nói ra, vì sợ anh khó xử.

Khi con gái đầu lên ba, tôi mang th:a:i bé thứ hai – hoàn toàn không dự tính trước. Thời điểm đó, nợ nần vẫn còn ngập đầu, cả nhà tôi sống chen chúc trong căn phòng trọ 25 mét vuông. Tôi mệt mỏi không chỉ vì ốm ngh:én, mà vì những lời bàn ra tán vào khi siêu âm cho thấy th:ai lại là con gái. Mẹ chồng bảo:

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Tìm cha nhờ người tự xưng là “thầy bói”, chàng trai không tin nhiều nhưng câu chuyện sau đó lại khiến anh s-ững s-ờ nhận...
11/06/2025

Tìm cha nhờ người tự xưng là “thầy bói”, chàng trai không tin nhiều nhưng câu chuyện sau đó lại khiến anh s-ững s-ờ nhận ra sự thật…

Nắng cuối buổi chiều trườn qua từng mái nhà cũ kỹ, đổ dài trên con đường đất quanh co dẫn vào khu chợ tạm nằm sát mé sông. Tiếng rao vãn chợ chen lẫn tiếng ve rền như một khúc đồng dao mùa hạ. Giữa sự ồn ào ấy, Khánh chậm rãi bước, trong tay là túi vải cũ đựng vài món đồ mẹ để lại: chiếc vòng bạc đã xỉn màu, mảnh áo len sờn vai, và một bức ảnh cũ. Tất cả được gói cẩn thận như báu vật. Cậu sinh viên mới ra trường, mái tóc cắt gọn, ánh mắt lúc nào cũng trầm tư, như đang lắng nghe điều gì từ phía bên trong chính mình.

Khánh sống với mẹ từ nhỏ. Mẹ không kể nhiều về cha, chỉ nhắc vài lần: tên ông là Hải, người miền Tây, làm nghề chở hàng thuê, bỏ đi khi biết mẹ có th-ai. Cậu lớn lên giữa sự mơ hồ, vừa h-ờn tr-ách, vừa tò mò. Càng lớn, cậu càng tin rằng thế giới này có một sợi chỉ đ-ỏ vô hình nối liền huyết thống. Cậu tin, một ngày nào đó, sẽ gặp lại người đàn ông ấy. Niềm tin ấy càng sâu đậm khi Khánh bắt đầu đi chùa, cầu cơ, xem bói. Có lần, một bà thầy nói: "Cha con vẫn sống, nhưng l-ẩn kh-uất như bóng, chỉ khi con thực tâm muốn gặp thì người sẽ hiện ra." Khánh ôm lời đó vào lòng, như ôm một lời hứa.

Hôm nay, theo lời bạn học cũ, cậu tìm đến một người được gọi là Thầy Tư – thầy bói m-ù nổi tiếng, chuyên "tìm người thất lạc"...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Nhờ đồng nghiệp, tôi mới nhớ ra sinh nhật chồng. Về đến nhà, cảnh tượng và món đồ trên bàn khiến tôi b-àng h-o-àng...Tôi...
10/06/2025

Nhờ đồng nghiệp, tôi mới nhớ ra sinh nhật chồng. Về đến nhà, cảnh tượng và món đồ trên bàn khiến tôi b-àng h-o-àng...

Tôi vội vã nhấc điện thoại, định gọi liền hai ly trà sữa trân châu đường đen cho tôi và chị Hương, đồng nghiệp thân thiết nhất của tôi ở văn phòng. Giữa trưa hè o-i ả, còn gì tuyệt hơn một ly trà sữa mát lạnh, ngọt ngào để xua đi cơn buồn ngủ sau bữa cơm trưa.

“Alo, cho em hai ly trà sữa trân châu đường đen nhé…” Tôi đang nói thì chị Hương, người đang ngồi đối diện, ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh như vừa chợt nhớ ra điều gì đó.

“Ơ, mà Vy này, hôm nay sinh nhật chồng em đấy!” Chị Hương cười tủm tỉm, giọng điệu như thể đang nói một điều hiển nhiên.

Tôi c-ứng đ-ờ cả người. Ly trà sữa. Sinh nhật chồng. Hai khái niệm ấy v-a vào nhau trong đầu tôi một cách đầy khó hiểu. Sinh nhật chồng? Hôm nay á? Tôi hoàn toàn quên bẵng đi mất. Một cảm giác n-óng r-an dâng lên trong mặt, trộn lẫn giữa sự x-ấu h-ổ, ngạc nhiên và một chút... kh-ó ch-ịu. Tại sao tôi lại quên mất ngày quan trọng này của anh ấy? Và tại sao chị Hương, đồng nghiệp của tôi, lại nhớ rõ như thế?...ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Ngày mẹ kế xuất hiện, bà mang chiếc vali nâu và đi đôi giày cao gót đỏ, tôi không ngờ bà ảnh hưởng sâu sắc suốt thời kỳ ...
10/06/2025

Ngày mẹ kế xuất hiện, bà mang chiếc vali nâu và đi đôi giày cao gót đỏ, tôi không ngờ bà ảnh hưởng sâu sắc suốt thời kỳ trưởng thành của tôi

Ngày bố tôi dắt dì về nhà, tim tôi như ngừng đập trong vài giây. Người phụ nữ ấy chính là cô giáo chủ nhiệm của tôi hồi cấp 2 – người từng nghiêm khắc, từng khiến tôi sợ hãi mỗi khi bài kiểm tra đến gần. Chiếc vali nâu cùng đôi giày cao gót đỏ vẫn còn đó, nhưng trong lòng tôi, mọi thứ đều rối bời và không thể tin nổi. Tại sao một người tôi từng kính trọng, từng có khoảng cách với, lại trở thành người thân trong gia đình tôi?

Dì rất dịu dàng với tôi ngay từ những ngày đầu tiên. Bà không gò ép, không thúc giục tôi phải gọi “mẹ,” nhưng mọi cử chỉ đều ẩn chứa sự chân thành muốn gần gũi. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn giữ khoảng cách, như một bức tường vô hình che chắn nỗi nhớ mẹ ruột – người đã khuất từ khi tôi còn nhỏ. Tôi chưa thể chấp nhận sự hiện diện của dì trong tim mình, dù bà đã hiện diện trong nhà như một thành viên không thể thiếu.

Một ngày nọ, khi điểm môn toán của tôi bị kém, tôi nghe tin bị gọi phụ huynh. Nỗi lo sợ khiến tôi căng thẳng, nghĩ đến ánh mắt thất vọng của bố, tôi suýt khóc. Nhưng điều làm tôi bất ngờ là dì đã âm thầm đến trường, gặp thầy cô của tôi và nói chuyện rất nhẹ nhàng, bảo vệ tôi khỏi những lời chỉ trích quá nghiêm khắc. Bà giữ kín chuyện này với bố, không muốn ông phải lo lắng thêm cho tôi. Hành động nhỏ ấy khiến tôi vừa ngạc nhiên, vừa cảm động sâu sắc.

Khi tôi phát hiện ra bí mật đó, lòng tôi bắt đầu lung lay.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Sau tiệc cưới con trai, nhân viên đưa lại chiếc phong bì 100 triệu khiến tôi b:àng ho:àng không nói nên lờiNgười mẹ ngh:...
10/06/2025

Sau tiệc cưới con trai, nhân viên đưa lại chiếc phong bì 100 triệu khiến tôi b:àng ho:àng không nói nên lời

Người mẹ ngh:è:o ấy tên là Hương, một người phụ nữ g:ầy gu:ộc, gương mặt khắc kh:ổ như bức tranh thời gian vẽ lên từng vết nhăn, từng nốt ruồi, từng dấu vết của cuộc sống gian khó. Bà sống một cuộc đời đơn giản, gần như không có gì ngoài chiếc xe đạp cũ kỹ và gánh hàng rong mỗi sáng sớm, bán từng bó rau, từng quả cà chua để nuôi con trai khôn lớn.

Ngày còn nhỏ, cậu bé tên Nam là niềm hy vọng duy nhất của bà. Bà đếm từng đồng xu để mua cho con quyển sách nhỏ, dành dụm từng bữa cơm đạm bạc để con không phải đói. Khi Nam lên sáu, bà đã nghỉ hẳn công việc khuya khoắt để dành thời gian dạy con học. Dù có mệt mỏi, bà vẫn luôn mỉm cười, giấu đi những giọt nước mắt sau những lần nhìn thấy con mặc áo rách đi học.

Cuộc sống ngh:è:o khổ không làm bà mất đi lòng kiên trì. Ngày Nam thi đỗ đại học, bà đã khóc nấc lên, lòng tự hào dâng trào như dòng sông không thể ngăn được. Bà tin rằng, cuộc đời con trai sẽ sáng hơn khi bước vào thành phố lớn, xa cái xóm nhỏ khói bụi và những bữa cơm đơn sơ.

Thế nhưng, bà chưa bao giờ nghĩ rằng, khi con trai bước vào một thế giới khác, bà lại dần dần trở thành người lạ trong cuộc đời con mình.

Nam yêu một cô gái thành phố, con nhà giàu, từ một gia đình danh giá, quyền thế trong giới kinh doanh. Khi con báo tin sẽ cưới cô, bà Hương vui mừng nhưng cũng chần chừ một nỗi sợ vô hình. Bà biết rằng mình khác biệt quá lớn với gia đình đó, nhưng tình yêu mẹ dành cho con vẫn làm bà mỉm cười, chúc phúc.

Ngày lễ ăn hỏi, bà phải đi tàu từ quê lên thành phố. Cảm giác lần đầu bước vào một ngôi nhà xa hoa với những bức tranh đắt tiền, tiếng cười nói thảnh thơi của người giàu khiến bà thấy mình nhỏ bé như một đứa trẻ lạc lối. Mọi thứ đều do nhà gái chuẩn bị, từ bánh trái, quà cáp cho đến bàn thờ tổ tiên. Mẹ cô dâu không nói chuyện nhiều với bà, chỉ đôi lần nhìn qua như nhìn một món hàng không đúng giá trị.

Bà im lặng, không đòi hỏi, không phàn nàn. Tất cả chỉ vì con trai bà.

MỜI ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI ĐÂY 👇👇👇

Bố chồng ở b:ẩn kh:ủ:ng khi:ế:p nhưng không để ai dọn hộ, phải cho đến khi bị chuột bò ra từ bãi r:á:c trong phòng mình ...
10/06/2025

Bố chồng ở b:ẩn kh:ủ:ng khi:ế:p nhưng không để ai dọn hộ, phải cho đến khi bị chuột bò ra từ bãi r:á:c trong phòng mình cắn thì ông mới thay đổi

Tôi vẫn nhớ rất rõ cái ngày đầu tiên dọn về sống chung với bố chồng. Ngay từ lúc bước chân vào nhà, tôi đã nghe mùi ngai ngái, ẩm mốc thoảng qua hành lang, dù hôm đó trời nắng chang chang. Lúc ấy, tôi còn nghĩ chắc do mùi nhà cũ. Ai ngờ, mùi ấy là "đặc sản" của phòng bố chồng – nơi không ai được bén mảng vào.

Bố chồng tôi là người đàn ông tiết kiệm đến cực đoan, bảo thủ từ lời ăn tiếng nói đến cách sống. Ông từng là giáo viên dạy Vật lý, về hưu được hơn chục năm. Người khô khan, khắt khe, và đặc biệt cố chấp. Nhất là chuyện vệ sinh cá nhân hay nhà cửa. Ông có quan điểm lạ đời: “Sạch quá thì yếu ớt. Bẩn một chút để có sức đề kháng tự nhiên.” Rồi ông lấy mình ra làm minh chứng: “Ông đây gần 70 tuổi rồi, có bao giờ ốm đâu!”

Vậy nên suốt ba năm tôi sống cùng, căn phòng của ông vẫn giữ nguyên cái tình trạng như ngày tôi mới về làm dâu. Bên trong là một thế giới hỗn độn đến mức đáng báo động. Báo cũ chất thành từng chồng cao đến đầu gối. Chai nhựa, túi nilon vứt ngổn ngang. Rác sinh hoạt – từ vỏ đồ ăn, lon nước, thậm chí hộp cơm đã mốc xanh cũng được giữ lại “để gom đốt cho tiết kiệm.”

Mùi ẩm mốc, mùi r:ác cũ, mùi giấy mục… trộn lẫn thành thứ mùi không thể diễn tả bằng lời. Cửa phòng ông thường đóng kín, ông còn tự mua thêm khóa ngoài, dán giấy cảnh báo "Không phận sự miễn vào". Tôi và chồng từng ngỏ ý giúp ông dọn dẹp, thậm chí đề xuất thuê dịch vụ chuyên nghiệp. Đáp lại, ông trừng mắt: “Tôi biết chỗ để từng thứ. Dọn đi là hỏng hết hệ thống của tôi.”

Chồng tôi là người hiền lành, sợ bố từ bé nên mỗi lần định nói là lại thôi. Cả nhà dần bất lực. Con gái tôi ba tuổi, thi thoảng chạy qua gần phòng ông là bị quát ầm: “Đừng bén mảng lại gần! Trẻ con không hiểu gì!” Tôi cũng dần nản. Tôi nhịn, nhẫn nhịn trong âm thầm, tự an ủi rằng mỗi người một thế hệ, khác biệt là điều khó tránh.

Thế nhưng cuộc sống đúng là biết chọn khoảnh khắc để đảo chiều.

Sáng hôm đó, khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng thì nghe tiếng hét thất thanh từ tầng hai. Tiếng hét của bố chồng – lạc cả giọng, đầy ho:ả:ng lo:ạ:n. Tôi buông cả bát mì, chạy lên như bay, vừa lúc chồng cũng lao từ phòng ngủ ra. Cảnh tượng trong phòng khiến tôi đứng ch:ế:t trân.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Nhờ bố chồng đón cháu, ai ngờ ông cứ mải đánh cờ, để cháu đợi dài cổ ở cổng trườngTôi lại ngồi bồn chồn trước cổng trườn...
10/06/2025

Nhờ bố chồng đón cháu, ai ngờ ông cứ mải đánh cờ, để cháu đợi dài cổ ở cổng trường

Tôi lại ngồi bồn chồn trước cổng trường tiểu học, mắt không rời khỏi màn hình điện thoại. Kim đồng hồ nhích từng chút một như trêu ngươi. Đã quá giờ tan học hơn hai mươi phút, vẫn chưa thấy con trai đâu. Tôi gọi cho bố chồng, tín hiệu báo máy bận. Một linh cảm không lành cuộn lên trong lòng ngực tôi như cơn sóng lạnh.

Mười phút sau, cuộc gọi từ cô giáo vang lên. Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng pha chút bối rối: "Cháu vẫn đang ngồi đợi ở cổng. Gọi cho ông nhưng ông không nghe máy, nên em tạm giữ cháu trong lớp." Tim tôi thắt lại. Tôi xin lỗi rối rít rồi vội vàng phóng xe đến trường. Con trai tôi, thằng bé bảy tuổi gầy gò, đang ngồi trên bậc thềm, ôm balô sát ngực, mắt đỏ hoe.

"Mẹ, chắc ông lại đi câu cá rồi..." – con tôi lí nhí. Câu nói ấy cứa vào lòng tôi như d:a:o. Tôi biết ông thích câu cá, thích tụ họp đánh cờ với bạn già trong công viên. Nhưng tôi không ngờ, sở thích ấy lại quan trọng hơn việc đón cháu trai – người mà ông từng khẳng định là "niềm vui tuổi già" của mình.

Khi chuyển trường cho con về gần nhà ông bà nội, tôi từng cảm thấy may mắn. Việc đưa đón không còn là áp lực mỗi chiều tan tầm. Ông nội xung phong nhận trách nhiệm, tôi đã cảm động đến rơi nước mắt. Nghĩ rằng, ở tuổi này, ông sẽ yêu thương cháu hết lòng, sẽ quý trọng từng khoảnh khắc được đồng hành cùng nó.

Ban đầu, mọi chuyện rất suôn sẻ. Ông đến đúng giờ, còn dắt tay cháu đi qua đường, mua cho cháu vài thứ lặt vặt. Con trai tôi thích ông, hay kể chuyện ông vừa đi vừa hát, vừa nhắc nó không được băng qua đường một mình. Tôi yên tâm đến mức không nghĩ ngợi gì nữa.

Thế rồi, những lần trễ hẹn bắt đầu xuất hiện. Đầu tiên là vài phút, rồi đến nửa tiếng, rồi gần một tiếng. Có lần, con tôi phải ngồi đợi gần ba tiếng dưới nắng chiều hanh hao. Cô giáo lo quá mới gọi cho tôi. Tôi nhớ như in khoảnh khắc con chạy ra ôm tôi, vai r:un lên vì mệt và tủi thân.

ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

Mang đứa trẻ đến nhà chồng cũ để chứng minh sự thật, tôi không ngờ mẹ anh nói 3 từ khiến tôi ngh-ẹn ng-ào...Cô gặp anh v...
09/06/2025

Mang đứa trẻ đến nhà chồng cũ để chứng minh sự thật, tôi không ngờ mẹ anh nói 3 từ khiến tôi ngh-ẹn ng-ào...

Cô gặp anh vào một buổi chiều mưa, khi xe cô ch-ết máy giữa đoạn đường vắng. Anh không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống xem xét chiếc xe, rồi lặng lẽ sửa giúp. Khi cô ngẩng lên định cảm ơn, anh chỉ mỉm cười: “Lần sau nhớ kiểm tra bình ắc-quy nhé. Mưa lớn thế này mà đứng một mình giữa đường nguy hiểm lắm.”

Vài tháng sau, họ trở thành vợ chồng. Anh dịu dàng, ân cần, luôn lắng nghe cô kể về công việc, về đồng nghiệp, về những ước mơ còn dang dở. Dù trong lòng muốn cô ở nhà nghỉ ngơi, s-inh con và chăm sóc gia đình, nhưng anh chưa bao giờ nói ra. Ngược lại, anh nắm tay cô: “Anh ủng hộ em. Làm điều em thích. Đừng vì ai mà từ bỏ những điều khiến em thấy mình đang sống.”

Cuộc sống trôi qua êm đềm như mặt hồ lặng. Không tiếng c-ãi v-ã, không tr-ách m-óc, chỉ có những bữa cơm muộn anh chờ cô về, những đêm anh choàng áo khoác thêm khi thấy cô ngủ quên bên bàn làm việc. Nhưng rồi hai năm trôi qua, cô vẫn chưa có tin vui. Ban đầu anh chỉ trêu nhẹ: “Chắc tại con mình đợi đủ yêu thương mới đến.” Cô cười, giấu đi nỗi chộn rộn trong tim.

Rồi một buổi tối, anh đặt tờ đơn ly hôn lên bàn...XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN👇

Ngày mẹ chồng m-ất, mọi người s-ững s-ờ trước di chúc có tên tôi – người từng chịu nhiều s-oi x-ét trong 5 năm qua...Tôi...
09/06/2025

Ngày mẹ chồng m-ất, mọi người s-ững s-ờ trước di chúc có tên tôi – người từng chịu nhiều s-oi x-ét trong 5 năm qua...

Tôi vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên bước chân về nhà chồng, một ngôi nhà ở quê giản dị nhưng đầy bóng dáng ngh-iêm ngh-ị của mẹ chồng. Bà là người phụ nữ kh-ó t-ính, ngh-iêm kh-ắc, từng lời nói như s-ắc lạnh c-ắt vào tim tôi – một cô gái thành phố với bao ước mơ, bao kỳ vọng về hạnh phúc gia đình. Tôi từng nghĩ, chỉ cần tôi cố gắng, làm tròn bổn phận thì sẽ được yêu thương, sẽ được coi là thành viên thực sự của gia đình. Nhưng hóa ra, mọi thứ không hề đơn giản như tôi nghĩ.

Ngày qua ngày, tôi chăm sóc mẹ chồng như một nghĩa vụ, không hơn không kém. Tôi nấu ăn, dọn dẹp, lo liệu lễ lạt – những việc tưởng chừng giản đơn nhưng lại chứa đựng bao áp lực, khi mỗi cử chỉ đều bị s-oi x-ét, mỗi món ăn đều phải “đúng chuẩn” mới được bà hài lòng. Những lời góp ý lạnh lùng không bao giờ thiếu, như: “Con thử xem cách mẹ làm khác con thế nào mà học lại đi”, hay “Sao nhà cửa không gọn gàng, tươm tất hơn chút?” khiến tôi cảm thấy như mình luôn sống dưới một cái kính lúp, mọi sai sót đều bị phơi bày và lên án.

Đỉnh điểm là khi tôi ố-m nặng, nằm li bì trên giường nhưng vẫn phải gắng gượng dậy để lo giỗ chạp...XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN👇

Bố cưới vợ mới chỉ sau một năm mẹ m-ất, tôi không chấp nhận nổi mẹ kế. Mãi đến khi đọc được điều đó, tôi bật khóc không ...
09/06/2025

Bố cưới vợ mới chỉ sau một năm mẹ m-ất, tôi không chấp nhận nổi mẹ kế. Mãi đến khi đọc được điều đó, tôi bật khóc không thành tiếng...

Tôi m-ất mẹ khi mới sáu tuổi. Khi đó, nỗi đau chỉ gói gọn trong một khái niệm mơ hồ về sự m-ất m-át. Tôi không biết ch-ết là gì, chỉ biết mẹ sẽ không còn nắm tay đưa tôi đi học, không còn cột tóc cho tôi vào buổi sáng, không còn hôn nhẹ lên trán tôi mỗi tối trước khi ngủ. Mẹ đi như một giấc mơ đứt đoạn giữa chừng, để lại khoảng trống không ai lấp đầy được.

Vài tháng sau, ba dẫn một người phụ nữ về nhà. Bà tên là Dung, thấp, g-ầy và ít nói. Bà không ôm tôi, cũng không cố gắng bắt chuyện. Ba nói bà sẽ chăm sóc tôi từ nay. Tôi không phản ứng gì, chỉ cúi đầu và bước vào phòng. Trong lòng, tôi thấy lạ lẫm, thấy như có người lạ ở trong ngôi nhà vốn chỉ dành cho ba và tôi.

Những ngày đầu sống cùng bà, tôi luôn cảm thấy có một khoảng cách...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Ở tuổi xế chiều, bà Tám tưởng tìm được bình yên bên con dâu út, nào ngờ một sự thật khiến bà rơi nước mắt và âm thầm rời...
09/06/2025

Ở tuổi xế chiều, bà Tám tưởng tìm được bình yên bên con dâu út, nào ngờ một sự thật khiến bà rơi nước mắt và âm thầm rời xa...

Bà Tám năm nay đã ngoài bảy mươi. Từ ngày ông Tám m-ất, căn nhà nhỏ xập xệ bị b-án đi để lấy t-iền th-uốc thang những ngày cuối đời cho chồng, bà cũng không còn nơi nào gọi là “nhà của mình”. Bốn đứa con – ba trai một gái – mỗi đứa mỗi nẻo. Bà Tám bắt đầu chuỗi ngày sống nương nhờ. Chỗ ở của bà, cứ vài tháng lại thay đổi. Đứa con gái lấy chồng xa, nhà trọ chật chội chỉ có thể đón bà về dịp lễ tết. Hai người con trai lớn đều có vợ, có nhà đ-àng h-oàng, nhưng bà chỉ ở mỗi nơi được vài tháng, rồi lại phải gói ghém đồ đạc, đi tiếp.

Ở đâu cũng có lý do: “Mẹ ở lâu, vợ con nó không quen…”, “Mẹ về chỗ thằng Ba thử xem, nhà nó gần chợ tiện hơn…”, “Hay mẹ đi chơi với con Lan vài bữa, đổi gió…”

Bà không nói gì. Chỉ lẳng lặng xếp đồ vào túi vải cũ, tay cầm gậy, lưng còng xuống thêm một chút sau mỗi lần chuyển chỗ. Bà không tr-ách ai, cũng không khóc. Chỉ thấy lòng mình như một cái bát cũ, chuyền tay mãi cũng sẽ đến lúc người ta muốn đặt xuống hẳn.

Sau một vòng quay ch-ật v-ật, bà được vợ chồng thằng Út – con trai út của bà – đón về sống cùng...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN

Address

Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Giải Mã - Sự Kiện Lịch Sử posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share