Chuyện Gia Đình

Chuyện Gia Đình Tâm sự chuyên hôn nhân, gia đình

Trời Sài Gòn cuối năm vẫn còn oi ả, hơi nóng như quấn lấy từng nhịp thở. Nhưng trong căn hộ sang trọng của anh Tỉnh, bầu...
21/08/2025

Trời Sài Gòn cuối năm vẫn còn oi ả, hơi nóng như quấn lấy từng nhịp thở. Nhưng trong căn hộ sang trọng của anh Tỉnh, bầu không khí lại khác hẳn: ấm cúng, gọn gàng, và chan chứa niềm tin. Ở tuổi 35, anh Tỉnh đã có sự nghiệp ổn định với vị trí trưởng phòng kinh doanh đáng mơ ước, một gia đình khiến ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ.

Trong mắt anh, Ngân – người vợ kém anh năm tuổi – là hình mẫu hoàn hảo: sắc sảo, tháo vát, giỏi đối nhân xử thế và đặc biệt “ngoan, giỏi, đảm đang”. Niềm tin của anh dành cho cô gần như tuyệt đối. Anh không ngần ngại giao phó mọi việc trong nhà, nhất là việc chăm sóc mẹ già, bà Lan – ngoài 70 tuổi, sức khỏe yếu, đi lại khó khăn.

Bận rộn với công việc và những chuyến công tác xa, anh Tỉnh yên tâm rằng mẹ được chăm sóc chu đáo. Mỗi khi gọi về, Ngân luôn nhẹ nhàng trấn an, kể đủ chuyện: đưa mẹ đi khám, mua thuốc bổ, nấu những món ăn mẹ thích. Cô nói mẹ ăn ngủ tốt, tinh thần lạc quan, dặn anh chỉ lo làm việc. Tin vợ, anh cũng an lòng, thậm chí hai tháng liền không về thăm, cho rằng những cuộc gọi thều thào yếu ớt của mẹ chỉ là dấu hiệu thường thấy ở người già.

Với anh, Ngân không chỉ là vợ mà còn là niềm tự hào. Trước mặt anh, cô lúc nào cũng xuất hiện chỉn chu, tươi cười rạng rỡ, kể về cuộc sống gia đình đầy yêu thương. Khéo léo đối đáp với hàng xóm, quán xuyến trong ngoài, cô khiến mọi người đều tấm tắc khen ngợi. Anh Tỉnh nhiều lần nghĩ mình chính là người đàn ông may mắn nhất đời. Chưa bao giờ anh hình dung sau lớp vỏ bọc hoàn hảo ấy lại ẩn chứa một sự thật phũ phàng.

Anh đã trao cho vợ tất cả: tình yêu, niềm tin, cả sự tự do quản lý tài chính. Mỗi tháng, ngoài chi phí sinh hoạt, anh thường chuyển thêm 5–6 triệu cho Ngân, dặn dùng để thuốc thang, bồi bổ cho mẹ. Anh tin rằng dưới bàn tay khéo léo của vợ, mọi việc đều chu toàn. Nhưng chính sự tin tưởng mù quáng ấy, vô tình, lại mở ra khoảng trống cho những bí mật khó lường.

Một đêm mưa lất phất, không khí Sài Gòn bỗng se lạnh. Chuyến công tác Quảng Ninh của anh bất ngờ bị hủy. Anh quyết định trở về, mang theo những món quà bổ dưỡng cho mẹ và vài bất ngờ nhỏ cho vợ. Trên đường, lòng anh dâng lên niềm háo hức: được thấy nụ cười hiền của mẹ, được ôm vợ vào lòng sau bao ngày xa cách.

Đồng hồ điểm 11 giờ đêm. Anh Tỉnh đứng trước cánh cửa căn hộ quen thuộc. Chìa khóa trong tay run nhẹ vì phấn khích. Anh hít một hơi thật sâu, mỉm cười, rồi xoay khóa bước vào…anh ngạc nhiên khi...khiến anh qu-ặn l-òng...
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7429

Cha luôn gửi tiền nhưng không bao giờ xuất hiện trong tuổi thơ . Lý do ông không gặp con gái suốt tuổi thơ đã khiến tôi ...
21/08/2025

Cha luôn gửi tiền nhưng không bao giờ xuất hiện trong tuổi thơ . Lý do ông không gặp con gái suốt tuổi thơ đã khiến tôi ngh-ẹn ng-ào.....Tôi lớn lên cùng mẹ trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Mỗi tháng, mẹ lại ra bưu điện nhận một khoản tiền từ cha gửi về. Mẹ bảo đó là tiền cha làm việc ở xa, nhờ gửi để lo cho tôi học hành. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản: à, cha bận làm nên không về được.

Tuổi thơ tôi gắn liền với những buổi tan học, thấy các bạn được cha đón, tôi chỉ biết đứng nhìn. Mẹ luôn cố gắng bù đắp, vừa làm mẹ vừa làm cha, nhưng đôi khi đêm về, tôi nghe thấy tiếng thở dài của mẹ. Tôi từng nhiều lần hỏi:
— Mẹ ơi, sao cha không về?
Mẹ thường mỉm cười xoa đầu tôi:
— Cha con thương con nhiều lắm, chỉ là hoàn cảnh chưa cho phép thôi.

Nhưng thương làm sao mà không một lần về? Thương làm sao mà chỉ có những tờ tiền lạnh lẽo thay cho vòng tay ôm? Những câu hỏi ấy cứ lớn dần trong lòng tôi, khiến tôi vừa nhớ, vừa trách một người cha chưa từng hiện diện trong ký ức tuổi thơ.

Có lần, sinh nhật 10 tuổi, tôi đứng trước cửa, chờ một bóng dáng đàn ông xuất hiện. Bánh kem, nến, và cả bạn bè đều có mặt, chỉ thiếu cha. Tôi khóc nấc, và kể từ đó tôi không còn chờ nữa. Nhưng sâu trong lòng, tôi vẫn khao khát một lần được nghe giọng cha, được thấy ông nhìn tôi bằng đôi mắt ấm áp.

Phần 2: Bí mật phía sau sự vắng mặt

Năm tôi tròn 18, mẹ trao cho tôi một phong bì dày. Trong đó không chỉ có những tờ tiền như mọi lần, mà còn có một lá thư cũ đã ngả màu. Mẹ run run nói:
— Đã đến lúc con biết sự thật về cha...
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7420

Vợ mang b-ầu phát hiện chồng ngo-ại t-ình 10 ngày trước sinh nở . Cô âm thầm lên kế hoạch khiến anh ta phải t-rả g-iá đắ...
21/08/2025

Vợ mang b-ầu phát hiện chồng ngo-ại t-ình 10 ngày trước sinh nở . Cô âm thầm lên kế hoạch khiến anh ta phải t-rả g-iá đắt..Lan đang mang bầu ở tháng thứ 9, bụng đã nặng nề, đi lại khó khăn, tâm lý cũng nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cô và Minh – chồng cô – vốn được mọi người nhìn nhận là cặp đôi hạnh phúc: cưới nhau 3 năm, chuẩn bị đón đứa con đầu lòng. Lan tin rằng khoảng thời gian này sẽ là những ngày ấm áp nhất, được chồng yêu thương, chiều chuộng. Nhưng đời không như mơ.

Một buổi tối, trong lúc Minh đi tắm, Lan tình cờ thấy điện thoại chồng để quên trên ghế. Màn hình sáng lên với một tin nhắn từ “Em Bé ❤️”. Trái tim Lan thắt lại. Cô run run mở ra: những dòng chữ đầy ngọt ngào, hẹn hò, nhớ nhung. Trong đó còn có tấm ảnh chụp chung, Minh đang cười rất tươi, vòng tay ôm chặt một cô gái lạ.

Lan cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Nước mắt ứa ra, không tin nổi người đàn ông từng thề nguyền ở bên mình trong lúc “giàu sang hay nghèo khó” lại có thể phản bội vào đúng thời điểm cô cần anh nhất.

Đêm đó, Minh vô tư ôm vợ ngủ mà không hề hay biết Lan đã thức trắng, đôi mắt đỏ hoe. Mười ngày trước khi sinh, thay vì tập trung giữ sức khỏe, Lan phải đối diện với nỗi đau bị phản bội. Nhưng thay vì làm ầm lên, cô chọn cách im lặng.

“Anh ta muốn đóng vai người chồng tốt ư? Được thôi, tôi sẽ cho anh ta nếm mùi vị của sự dối trá…” – Lan tự nhủ.

Trong đầu cô, một kế hoạch dần hình thành. Không phải đánh ghen, không phải la hét, mà là một cú trả đũa âm thầm nhưng thấm thía.

Những ngày sau đó, Lan vẫn tỏ ra bình thường trước mặt Minh. Cô vẫn nấu ăn, hỏi han, thậm chí còn mỉm cười khi anh đưa đi khám thai. Minh tưởng vợ đang hạnh phúc, chẳng mảy may nghi ngờ. Nhưng thật ra, Lan âm thầm quan sát mọi hành động của anh...Quý độc giả xem thêm tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7408

Vợ cũ nhắn tin hỏi vay 2 triệu, tôi lập tức ch-uyển kh-oản không hề đắn đo. Nhưng sáng hôm sau, khi nhận được phong bì c...
21/08/2025

Vợ cũ nhắn tin hỏi vay 2 triệu, tôi lập tức ch-uyển kh-oản không hề đắn đo. Nhưng sáng hôm sau, khi nhận được phong bì cô ấy gửi lại, tôi mới thấy mình ê ch-ề, x-ấu h-ổ và ân hận đến tận cùng…

Trong một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn – nơi nhịp sống hối hả cuốn người ta đi, đôi khi quên cả những điều giản dị – tôi, một người đàn ông đã ngoài ba mươi, vẫn nghĩ mình đang sống yên ổn. Gần hai năm sau ngày ly hôn H., vợ cũ của tôi, cuộc đời tôi dần trở lại quỹ đạo. Cuộc chia tay khi ấy diễn ra lặng lẽ, không kịch tính, không nước mắt, cũng chẳng có những lời trách móc. Chỉ là những mâu thuẫn nhỏ nhặt, những khác biệt trong suy nghĩ, trong lối sống, tích tụ ngày qua ngày rồi bào mòn hết tình yêu.

Chúng tôi không có con, và sau khi ký đơn, cũng cắt đứt mọi liên lạc, như hai con thuyền đi ngược chiều nhau trên biển rộng. Tôi cứ nghĩ, theo thời gian, ký ức về H. sẽ mờ dần. Tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới, với những dự định riêng. Thế nhưng, một buổi chiều cuối năm nắng nhạt, khi đang ngồi làm việc trong văn phòng, điện thoại tôi bỗng sáng lên. Một tin nhắn ngắn gọn từ số lạ: “Anh cho em vay 2 triệu được không? Em cần gấp, mai em trả liền.”

Tôi đọc đi đọc lại, tim đập nhanh hơn. Rồi chợt nhận ra – đó chính là số điện thoại cũ của H…Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7398

Ngày tôi thông báo mình không có khả năng làm mẹ, anh vẫn đòi cưới nhưng ngay trong đêm tân hôn thứ anh đưa khiến tôi bà...
20/08/2025

Ngày tôi thông báo mình không có khả năng làm mẹ, anh vẫn đòi cưới nhưng ngay trong đêm tân hôn thứ anh đưa khiến tôi bàng hoàng, thì ra tất cả đã được biên hết rồi..."Ngày tôi thông báo mình không có khả năng làm mẹ, anh vẫn đòi cưới. Nhưng ngay trong đêm tân hôn, thứ anh đưa khiến tôi bàng hoàng — thì ra tất cả đã được viết sẵn từ lâu..."

Tôi tên Hạnh, năm nay 29 tuổi. Cả thanh xuân tôi quen anh – Minh – từ những ngày còn học đại học. Chúng tôi yêu nhau gần 7 năm, trải qua biết bao lần cãi vã rồi làm lành, chia tay tưởng chừng dứt hẳn nhưng cuối cùng vẫn quay về. Người ngoài nhìn vào thường bảo: “Chắc duyên nợ lớn lắm mới đi cùng nhau được lâu như thế.” Tôi cũng từng tin vậy.

Cách đây một năm, sau một lần đi khám sức khỏe tổng quát, bác sĩ nói tôi gặp vấn đề về tử cung, khả năng mang thai tự nhiên gần như bằng không. Nghe câu ấy, tôi như rơi xuống vực. Tôi mất ngủ nhiều tháng, lo sợ rằng khi nói ra, Minh sẽ bỏ tôi, sẽ chọn một người phụ nữ khác có thể sinh con.

Tôi đã cố giấu, nhưng rồi tình yêu không cho phép tôi mãi lừa dối. Tôi hẹn Minh ở quán cà phê quen, tay run run nói:
– Anh... em không thể làm mẹ. Nếu anh muốn dừng lại, em cũng chấp nhận.

Tôi còn chưa kịp ngẩng lên thì Minh đã nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt kiên quyết:
– Hạnh, anh yêu em chứ đâu phải chỉ yêu vì con cái. Nếu em không thể sinh con, mình có thể nhận con nuôi, hoặc sống cùng nhau thôi cũng được. Anh vẫn muốn cưới em.

Lời anh khiến tôi bật khóc ngay tại quán. Tôi vừa biết ơn, vừa áy náy, vừa ngỡ ngàng trước sự rộng lượng đó. Từ ngày ấy, chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị đám cưới. Gia đình anh không phản đối, chỉ dặn dò: “Con cái là cái duyên, trời cho thì nhận, không có thì vẫn hạnh phúc được.” Tôi càng cảm động hơn.

Đám cưới diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người. Tôi tin chắc mình đã tìm được bến đỗ bình yên. Nhưng ngay đêm tân hôn, khi cả hai khép cửa phòng, Minh mở ngăn kéo lấy ra một tập giấy. Anh đặt vào tay tôi, giọng trầm xuống:
– Anh muốn em đọc cái này.

Tôi ngỡ ngàng. Giữa khoảnh khắc thiêng liêng ấy, tôi cầm tập giấy run run. Đó là một cuốn sổ nhỏ, bên trong là những trang viết tay ngay ngắn, chữ của Minh. Mỗi trang ghi lại những lời hứa, những suy nghĩ, cả những kế hoạch cho tương lai của chúng tôi… từ cách đây rất lâu. Và điều làm tôi bàng hoàng là: tất cả đều được viết ra từ những năm đầu yêu nhau, ngay cả khả năng… tôi không thể sinh con cũng đã xuất hiện trong đó....
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇
https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7392

Ba anh em từng tr;anh gi;ành mảnh đất đến mức tình thân rạn nứt. Nhưng đến ngày mẹ qua đời, bản gh;i â;m được mở ra khiế...
20/08/2025

Ba anh em từng tr;anh gi;ành mảnh đất đến mức tình thân rạn nứt. Nhưng đến ngày mẹ qua đời, bản gh;i â;m được mở ra khiến tất cả lặng người không ai ngờ phải hoàn trả từng đồng, từng tấc đất…
Ngày phân chia tài sản, không khí trong căn nhà chật chội đặc quánh đến ngh-ẹt th-ở. Ba mảnh đất vuông vức, vốn đã được mẹ tính toán chia đều từ trước, vậy mà vẫn không tránh khỏi những tiếng càm ràm, những cái lắc đầu bất mãn. Phước chê phần đất của mình không có mặt tiền, Hòa bĩu môi vì lô đất quá hẹp, còn Thuận thì cũng thấy trong lòng chẳng yên. Họ cãi vã nhau về những chi tiết nhỏ nhặt, về ranh giới chỉ rộng hơn một bàn tay. Họ đâu nhận ra, ranh giới thật sự đã hình thành trong chính lòng mình, âm thầm ngăn cách tình cảm ruột thịt bằng những con số lạnh lùng và vô hồn.

Nhưng thứ gây nhiều tranh cãi nhất không phải đất đai, mà chính là ngôi nhà cũ kỹ – nơi mẹ đã sống cả đời. Ngôi nhà ấy xập xệ, tường loang lổ, mái ngói rệu rã, chẳng còn giá trị thương mại. Không thể bán được giá, cũng chẳng thể xây mới trên nền móng mục nát ấy. Ba anh em đồng loạt đề nghị bán đi cho gọn, lấy thêm chút tiền chia nhau. Nhưng khi còn sống, mẹ đã nhiều lần lắc đầu. Bà nói, ngôi nhà này không phải của cải, mà là kỷ vật của bà và cha, là nơi chứa đựng bao kỷ niệm không thể đo đếm. Trong mắt các con khi ấy, đó chỉ là sự cố chấp của một người già cỗi, không biết tính toán, không hiểu giá trị đồng tiền.

Giờ đây, khi mẹ đã khuất, ngôi nhà vẫn còn đó, trơ trọi như một chứng nhân buồn bã. Ba anh em bàn bạc, tranh luận, cuối cùng vẫn xoay quanh quyết định bán. Mỗi người đều muốn phần hơn, không ai muốn chịu thiệt. Họ đã quên rằng, mình từng là những đứa trẻ vô tư lớn lên dưới mái nhà này, từng chia nhau bát cơm khói bốc nghi ngút, từng nép vào nhau trong những đêm mưa gió. Lòng tham lam đã bào mòn ký ức, biến họ thành những kẻ xa lạ.

Một buổi chiều, khi dọn dẹp di vật của mẹ, Thuận bất ngờ tìm thấy một chiếc điện thoại cũ giấu sâu dưới đáy tủ gỗ. Đó là chiếc điện thoại mẹ vẫn dùng trước lúc lâm bệnh. Phước hờ hững, cười khẩy cho rằng thứ ấy chẳng còn giá trị. Nhưng Thuận khẽ ôm lấy nó, như ôm một mảnh ký ức. Anh bật nguồn – màn hình lờ mờ sáng, và một tệp ghi âm hiện ra. Tệp mang tên: “Lời con”, được ghi lại đúng vào đêm trước khi mẹ nhập viện.

Chỉ trong khoảnh khắc, căn phòng bỗng lặng đi. Giọng mẹ vang lên, run run nhưng ấm áp, quen thuộc đến nhói lòng. Bà kể về những năm tháng khó khăn, về cha, về từng viên gạch, từng cánh cửa của ngôi nhà. Bà không khóc cho những bức tường nứt nẻ, mà khóc cho ký ức của cả một đời người. Mẹ dặn rằng: “Ngôi nhà không phải là tài sản, nó là máu thịt, là tình yêu của gia đình mình.”

Rồi giọng mẹ bỗng chậm lại, nặng nề. Bà hít một hơi dài, trước khi khẽ thốt lên:
– “Có một điều… mà mẹ chưa từng kể cho các con biết…” ..Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7389

B-é gái 6 t-uổi gặp 1 bạn giống hệt mình ở trường học, mẹ tái mặt khi thấy kết quả x;ét ngh;iệm ADN...Sáng hôm đó, Hạnh ...
20/08/2025

B-é gái 6 t-uổi gặp 1 bạn giống hệt mình ở trường học, mẹ tái mặt khi thấy kết quả x;ét ngh;iệm ADN...Sáng hôm đó, Hạnh dắt con gái – bé Ngọc, mới tròn 6 tuổi – đến trường tiểu học như thường lệ. Ngọc hoạt bát, dễ thương, lại lanh lợi nên rất được các bạn yêu mến. Nhưng hôm nay, ngay khi bước vào cổng trường, Hạnh cảm giác có cái gì đó… lạ.

Giữa sân trường, một bé gái khác đang nắm tay mẹ, vừa bước đi vừa líu lo nói chuyện. Điều khiến Hạnh chết lặng: bé gái ấy giống hệt Ngọc – từ mái tóc dài ngang vai, đôi mắt tròn, đến cả lúm đồng tiền nơi khóe miệng. Đứng từ xa thôi, Hạnh còn ngỡ như mình đang nhìn thấy con gái trong gương.

Ngọc cũng tròn mắt, buông tay mẹ, chạy lại gần:
– “Ơ mẹ ơi! Sao lại có… con nữa ở đây?”

Hai đứa bé nhìn nhau, ngỡ ngàng rồi bật cười khanh khách. Như thể chúng đã quen biết từ lâu, chúng nhanh chóng nắm tay nhau, vừa cười vừa hỏi đủ thứ. Hạnh và người phụ nữ kia thì đứng đối diện, ánh mắt chạm nhau đầy bối rối.

Người phụ nữ ấy tên là Mai, cũng đang đưa con gái – bé An – đến nhập học. Thầy giáo chủ nhiệm phải bật cười:
– “Hai bé này mà không nói là chị em sinh đôi thì tôi cũng tin ngay lập tức!”

Không khí lúc ấy dường như chỉ có tiếng cười trẻ con, nhưng trong lòng Hạnh, một nỗi hoang mang len lỏi. Tối hôm đó, khi ăn cơm, Ngọc kể lại chuyện gặp “bạn giống hệt con”. Hạnh chỉ cười gượng, song hình ảnh ban sáng cứ ám ảnh chị mãi.

Rồi một ý nghĩ táo bạo lóe lên: liệu có sự nhầm lẫn nào từ quá khứ?

Vài ngày sau, cả Hạnh và Mai tình cờ gặp lại nhau ở cổng trường. Câu chuyện dần dà mở ra, và cuối cùng, Hạnh buột miệng:
– “Chị… có bao giờ nghĩ thử làm xét nghiệm ADN cho hai bé không?”

Mai thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi ánh mắt cũng dao động. Thế là hai người mẹ đồng ý đưa con đi xét nghiệm, chỉ để “an tâm”. Nhưng kết quả mà họ nhận được sau đó đã khiến cả hai ch;ết lặng…Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7381

Vừa cưới xong, chồng ngang nhiên từ chối đeo nhẫn cưới. Tôi d;ằn v;ặt ngh-i ng-ờ anh ng;oại t;ình, nhưng sự thật phía sa...
20/08/2025

Vừa cưới xong, chồng ngang nhiên từ chối đeo nhẫn cưới. Tôi d;ằn v;ặt ngh-i ng-ờ anh ng;oại t;ình, nhưng sự thật phía sau còn kh-ủng kh-iếp hơn gấp bội..Hôn lễ vừa kết thúc được một tuần, tôi vẫn còn lâng lâng cảm giác làm cô dâu mới. Nhà chồng cũng không quá khó khăn, mẹ chồng hiền lành, cha chồng ít nói nhưng quan tâm. Thế nhưng, ngay khi bước vào cuộc sống vợ chồng, tôi đã bị dội một gáo nước lạnh.

Buổi sáng hôm ấy, trong lúc tôi lục tìm chiếc nhẫn cưới để cất cùng với giấy đăng ký kết hôn, tôi nhận ra chiếc nhẫn của chồng không thấy đâu. Tôi hỏi thì anh thản nhiên:
– Anh không thích đeo. Khó chịu lắm.

Câu trả lời đơn giản, dứt khoát đến mức tôi chết lặng. Tôi từng nghĩ nhẫn cưới là biểu tượng thiêng liêng, là lời hứa trọn đời. Vậy mà chồng tôi coi nó như một món đồ trang sức thừa thãi.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý nhiều hơn. Anh thường xuyên cầm điện thoại nhắn tin lén lút, đôi khi tắt màn hình ngay khi tôi lại gần. Anh hay lấy lý do tăng ca, nhưng về đến nhà thì mệt mỏi, chẳng buồn trò chuyện. Trong lòng tôi, hạt mầm nghi ngờ cứ lớn dần: liệu anh có đang giấu một người đàn bà khác?

Những đêm nằm cạnh, tôi quay lưng, nước mắt lăn dài trên gối. Tôi không dám hỏi thẳng vì sợ nghe sự thật phũ phàng. Người đàn ông từng nắm tay tôi trước bàn thờ tổ tiên, hứa yêu thương trọn đời, giờ lại hờ hững đến mức sẵn sàng bỏ cả nhẫn cưới....Đau khổ và sự thật h;é l;ộ ....Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7371

Ngày nào vợ cũng cẩn thận tắm rửa, ch/ăm c/hút cho con riêng của mình. Nhưng một lần v-ô tì-nh chạm vào, con r-un lên kh...
20/08/2025

Ngày nào vợ cũng cẩn thận tắm rửa, ch/ăm c/hút cho con riêng của mình. Nhưng một lần v-ô tì-nh chạm vào, con r-un lên khiến tôi l-ạnh người – và rồi sự thật phía sau làm tôi ngh-ẹn ng-ào rơi nước mắt...Tôi vốn dĩ là người chồng khá tin tưởng vợ. Cô ấy vốn hiền lành, từ ngày bước thêm bước nữa về nhà tôi, ai trong xóm cũng khen “có phúc mới lấy được người vợ như vậy”. Cô mang theo một đứa con riêng – thằng bé tầm 7 tuổi, gầy gò nhưng ngoan. Ban đầu, tôi thương cảm, rồi thương thật sự. Tôi coi thằng bé như con, dạy nó học, dẫn nó đi đá bóng cùng mấy đứa nhỏ trong xóm. Tôi nghĩ, dần dần nó sẽ gọi tôi là “ba” như con ruột.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không có buổi tối hôm ấy. Tôi đi làm về, thấy vợ đang tắm rửa cho con. Cảnh tượng quen thuộc thôi, nhưng bất giác tôi nghe thấy tiếng thằng bé nấc lên khe khẽ. Cô vợ thì dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào, mẹ đang gội đầu cho con thôi mà.” Lúc đó, tôi nghĩ trẻ con nhõng nhẽo cũng bình thường.

Thế nhưng, vài hôm sau, khi tôi đưa tay xoa đầu thằng bé khen nó học giỏi, cơ thể nó bất ngờ run lên, đôi mắt mở to hoảng sợ, né tránh. Phản ứng ấy bất thường đến mức tôi đứng chết lặng. Tôi chưa từng đánh nó, chưa từng nặng lời. Vậy tại sao nó lại phản ứng như gặp phải ác mộng?

Từ hôm đó, tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn. Tôi thấy con trai mình – à không, con riêng của vợ – càng ngày càng lầm lũi. Nó tránh tiếp xúc cơ thể, dù chỉ là cái vỗ vai hay cái nắm tay. Mỗi lần vợ gần gũi chăm sóc, nó im thin thít, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.

Linh cảm đàn ông mách bảo tôi: có điều gì đó uẩn khúc. Tôi thương nó nhưng cũng hoang mang. Liệu có phải do vợ quá nghiêm khắc? Hay thằng bé mang trong lòng vết thương nào chưa lành? Sự nghi ngờ len lỏi, khiến tôi nhiều đêm trằn trọc không ngủ nổi...
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇
https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7364

Ngày giỗ cha, ba anh em rời đi sau bữa ăn, bỏ lại cô em út lo toan đủ thứ. Ai ngờ, chỉ một câu nói của mẹ đã khiến cô ch...
20/08/2025

Ngày giỗ cha, ba anh em rời đi sau bữa ăn, bỏ lại cô em út lo toan đủ thứ. Ai ngờ, chỉ một câu nói của mẹ đã khiến cô ch-ết lặ-ng, nỗ-i đa-u như x-é tim…Ngôi nhà ba gian mái ngói rêu phong sáng nay rộn ràng tiếng cười nói, mùi hương trầm nghi ngút quyện cùng mùi thịt kho tàu, canh chua, cá kho tộ thơm lừng – những món mà cha lúc sinh thời vẫn thích. Ba anh em từ thành phố trở về, ai nấy áo quần bảnh bao, bước vào nhà với dáng vẻ bận rộn nhưng gượng gạo. Căn nhà dường như nhỏ bé hơn khi chứa đầy người, nhưng cũng lạnh lẽo lạ thường, vì người quan trọng nhất – cha – nay chỉ còn là di ảnh trên bàn thờ.

Hạnh – cô út trong nhà – lăng xăng hết dọn dẹp, bày mâm, châm trà, đón khách. Từ sáng sớm, cô đã tất bật đi chợ, lau dọn bàn thờ, chuẩn bị mâm cỗ. Hai bàn tay thoăn thoắt, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Trong khi đó, ba anh trai của cô chỉ thỉnh thoảng phụ vài việc nhỏ, còn lại thì tụ tập ngoài hiên bàn chuyện làm ăn, xe cộ, đất đai. Mẹ ngồi trong góc, chậm rãi lần chuỗi tràng hạt, ánh mắt xa xăm như đang tìm một bóng hình không còn.

Sau bữa cơm, khách khứa lác đác ra về, chỉ còn lại gia đình. Anh cả, vốn là người thành đạt nhất, đứng lên phủi quần áo:
– Thôi, con xin phép đi trước, còn có việc ở công ty.

Anh hai cũng vội vã:
– Con cũng phải chạy về lo cho tụi nhỏ học thêm.

Anh ba cười trừ:
– Em cũng có chút việc gấp, để bữa khác ghé thăm mẹ lâu hơn.

Chỉ trong chốc lát, cả ba người con trai đều đứng dậy, lần lượt rời khỏi nhà, để lại khoảng sân chiều loang lổ nắng. Tiếng xe máy xa dần, chỉ còn Hạnh và mẹ ngồi lặng trước bàn thờ cha. Trên mâm cơm vẫn còn ngổn ngang bát đũa, khói hương dần tàn, quện lấy sự trống trải.

Hạnh cắn môi, nuốt nước mắt. Cô thấy nỗi tủi hờn dâng lên: tại sao mọi việc, từ cúng giỗ đến dọn dẹp, đều dồn lên vai mình? Cô út vốn chưa chồng, sống cùng mẹ, nên mặc nhiên người ta xem đó là trách nhiệm. Nhưng cô cũng chỉ là một người con, cũng mang nỗi mất mát cha như các anh. Vậy mà, sau bữa ăn, họ bỏ đi, không một lời hỏi han mẹ, không một bàn tay phụ giúp.

Mẹ vẫn ngồi yên, đôi mắt đượm buồn. Rồi bà quay sang, nhẹ giọng nhưng như dao cứa tim:
– Con à, thôi thì phận làm con gái, con chịu khó lo cho mẹ, cho nhà. Các anh con ai cũng có gia đình riêng, bận rộn chuyện lớn chuyện nhỏ. Cha con mất rồi, chỉ còn mẹ với con nương tựa nhau.

Hạnh chết lặng....Quý độc giả xem thêm tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7349

Mời 25 người bạn đồng niên đến dự đám cưới của con gái nhưng 3 mâm đấy chỉ mừng đúng duy nhất cái phong bì 1 triệu, tôi ...
20/08/2025

Mời 25 người bạn đồng niên đến dự đám cưới của con gái nhưng 3 mâm đấy chỉ mừng đúng duy nhất cái phong bì 1 triệu, tôi tiếc tiền làm cỗ bị l;;ỗ mất 2 triệu, hôm sau đọc tin nhắn các bạn chê trách trong nhóm lớp tôi mới giật mình xem lại ...."Ngày cưới con gái lẽ ra phải là một ngày vui trọn vẹn, vậy mà chỉ vì 3 mâm bạn đồng niên, tôi lại rơi vào tình cảnh vừa lỗ tiền vừa mất tình bạn. Chỉ đến khi đọc những lời chê trách trong nhóm lớp, tôi mới giật mình nhận ra điều mà bao lâu nay mình đã vô tình bỏ quên…"

Ngày cưới của con gái, tôi vốn mong muốn tổ chức thật chu toàn, vừa là để con được vui vẻ hạnh phúc, vừa để họ hàng làng xóm nhìn vào mà khen gia đình mình chu đáo. Trong danh sách khách mời, ngoài bà con thân thích, đồng nghiệp, tôi đặc biệt dành riêng ba mâm cho nhóm bạn đồng niên – những người bạn học cùng, chơi cùng từ thuở nhỏ. Tôi nghĩ, đây không chỉ là dịp để các bạn gặp lại nhau sau bao năm, mà còn là cơ hội để tình cảm thêm gắn bó.

Sáng hôm ấy, tôi bận rộn lo toan khắp nơi, vừa sắp xếp lễ, vừa tiếp khách. Nhìn thấy các bạn đồng niên cười nói rôm rả, cụng ly chúc tụng, tôi thầm mừng trong bụng: "Bạn bè mình vẫn còn giữ nghĩa, chịu khó đi xa gần đến chia vui." Không ngờ, niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu.

Khi dọn dẹp sau tiệc, vợ tôi mở phong bì từ bàn bạn bè, trên đó ghi "Nhóm bạn đồng niên". Bên trong vỏn vẹn đúng một triệu đồng. Tôi ngẩn người. Tính sơ sơ, ba mâm, hơn hai chục người, mà chỉ có một cái phong bì tập thể. Trong khi tiền cỗ, tiền đồ ăn, nước uống, tính ra riêng ba mâm ấy tôi đã bỏ ra gần 3 triệu. Như vậy, chỉ riêng khoản này tôi đã lỗ mất gần 2 triệu.

Tối hôm đó, khi khách khứa đã về hết, con gái tôi còn cười bảo:
– "Bố ạ, quan trọng là ngày vui, đừng tính toán tiền bạc nhiều."
Tôi nghe thì gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi chạnh buồn. Không phải tôi tiếc một triệu hay hai triệu, mà tôi hụt hẫng ở chỗ, những người tôi luôn nghĩ là bạn bè thân thiết, cuối cùng lại thờ ơ đến vậy...Quý độc giả xem thêm tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7339

Tôi đã ng/ủ với một người đàn ông lạ ở tuổi 60,và sáng hôm sau, sự thật khiến tôi bàng hoàng…Tôi chưa bao giờ nghĩ, ở tu...
20/08/2025

Tôi đã ng/ủ với một người đàn ông lạ ở tuổi 60,và sáng hôm sau, sự thật khiến tôi bàng hoàng…Tôi chưa bao giờ nghĩ, ở tuổi 60, cuộc đời mình lại trải qua một biến cố kỳ lạ đến thế. Một người phụ nữ vốn cẩn trọng, sống trong khuôn phép, cả đời gắn bó với gia đình, chồng con, bỗng chốc một đêm lại đánh mất lý trí và… ng;ủ cùng một người đàn ông xa lạ. Ngay khi mở mắt sáng hôm sau, cảm giác hoảng hốt và bàng hoàng dội đến khiến tôi tưởng t;im mình ngừng đập. Người đàn ông đó nằm ngay bên cạnh tôi, mái tóc hoa râm, gương mặt lạ lẫm nhưng lại thấp thoáng sự quen thuộc đến rùng mình.

Đêm qua, tôi đã uống hơi nhiều trong buổi tiệc sinh nhật bạn cũ. Từ sau ngày chồng mất, bạn bè thường khuyên tôi đi ra ngoài nhiều hơn, để bớt cô đơn. Tôi vốn định chỉ ghé một chút cho vui, nào ngờ rượu vang và tiếng nhạc đã kéo tôi vào một vòng xoáy cảm xúc. Người đàn ông ấy – ông Dũng, xuất hiện trong buổi tiệc với dáng vẻ điềm đạm, lịch thiệp. Chúng tôi nói chuyện khá hợp, và khi rời tiệc, tôi chỉ nhớ mang máng rằng mình đã nhận lời ông đưa về.

Mọi chuyện xảy ra sau đó như một khoảng trống mờ mịt. Tôi chỉ còn nhớ cái nắm tay bất ngờ, cái nhìn đầy cuốn hút và sự cô độc dồn nén bao năm trong tôi đã khiến lý trí nhòe đi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình trong căn hộ lạ, bên cạnh một người đàn ông xa lạ. Toàn thân tôi run lên, vừa sợ hãi, vừa thấy có gì đó không đúng. Tôi hoảng loạn tìm điện thoại, đồng hồ… thì đúng lúc ấy, ông ta khẽ trở mình và mỉm cười.

“Chào buổi sáng… em vẫn ổn chứ?” – giọng trầm, nhẹ mà như có điều gì giấu kín.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi chưa kịp trả lời thì ánh mắt ông lướt qua, rồi dừng lại trên một bức ảnh đặt ngay đầu giường. Bức ảnh ấy làm tôi như rơi xuống vực thẳm...Quý độc giả xem thêm tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=7333

Address

Hà Đông
Hanoi

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chuyện Gia Đình posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share